Chương 2 .
Đi công tác bị gãy chân, Viêm Lương cảm thấy nếu chuyện này đồn ra ngoài, chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Vì vậy, khi bà Viêm gọi điện thoại hỏi thăm tình hình, mặc dù đang ngồi trên giường bệnh, chân chuẩn bị bó bột, cô vẫn nghiến răng chịu đau, nói qua loa: “Mọi việc đều tốt cả.”
“Tình hình ở nhà chẳng tốt một chút nào!” Bà Viêm ôm một bụng ấm ức, không kìm được nói hết với con gái.
Chân đang được cô y tá băng bó nhói đau từng cơn khiến Viêm Lương không thể tập trung. Cô đành ra hiệu cô y tá dừng lại, hỏi bà Viêm: “Sao thế mẹ?”
Giọng nói của bà Viêm có chút lo lắng: “Chẳng phải từ trước đến nay bố cô đều có ý tác hợp cho Tử Thanh và Châu Trình hay sao? Kết quả hôm nay Tử Thanh nói rõ với bố cô, nó sẽ không kết hôn với Châu Trình. Cô cũng biết trước đây Tử Thanh luôn viện cớ không muốn kết hôn sớm để trì hoãn, nhưng qua thái độ của nó ngày hôm nay, có thể thấy ý nó đã quyết.”
Đây không phải là phong cách của Từ Tử Thanh. Từ trước đến nay, cô ta rất khôn khéo, chơi trò lạt mềm buộc chặt luôn thuận buồm xuôi gió. Bây giờ cô ta lại từ chối thẳng, chẳng phải sẽ làm bố và Châu Trình thất vọng?
Viêm Lương cảm thấy như vậy rất tốt, trong lòng cô vui như nở hoa, nhưng cô không thể biểu hiện ra ngoài nên cố tình cất giọng lo lắng: “Sau đó thì sao ạ?”
“Còn sao nữa, làm bố cô tức chết.”
“Vậy à?”
Bà Viêm không hài lòng trước thái độ thờ ơ của con gái. “Sao cô chẳng lo gì cả?”
Viêm Lương không hiểu. “Con lo gì chứ? Có phải con bị ép kết hôn đâu?”
Bà Viêm thở dài. “Châu Trình có năng lực nhưng dù sao cũng chỉ là con trai của người tài xế. Bố cô muốn đề bạt cậu ta, cùng lắm cũng chỉ có thể cất nhắc lên chức vụ giám đốc bộ phận. Tử Thanh có kết hôn với cậu ta cũng sẽ không tạo thành mối đe dọa cho con. Bây giờ thì hay rồi…”
Viêm Lương cười khổ. Mẹ cô tính đông tính tây cũng khó có thể giải quyết vấn đề. Sự yêu thương của Từ Tấn Phu dành cho Từ Tử Thanh vĩnh viễn hơn tình cảm dành cho cô.
Bà Viêm lại tiếp tục cằn nhằn nhưng Viêm Lương không còn tâm trạng để nghe. Cô nói: “Đợi con về nước rồi tính”, sau đó lập tức cúp điện thoại.
Buổi tối, Viêm Lương phải ở lại bệnh viện. Không có ai thăm nom, Viêm Lương lại thấy thoải mái vì được yên tĩnh một mình. Nhưng đến nửa đêm cô mới khó chịu. Chẳng có người nói chuyện, chân cô lại đau đến mức không ngủ được. Cô ngồi tựa vào đầu giường, lặng lẽ nghe tiếng bước chân của y tá trực đêm ở ngoài hành lang.
Có lẽ tiếng bước chân đều đều, lặp đi lặp lại của người y tá kích thích ý muốn nào đó trong lòng Viêm Lương, hoặc giả bầu trời đêm khiến con người dễ nảy sinh tâm địa độc ác. Cô rút điện thoại, bấm số của Châu Trình.
Trong đầu cô chợt xuất hiện ý nghĩ, Từ Tử Thanh từ chối chắc sẽ khiến Châu Trình đau lòng, liệu cô có nên lợi dụng cơ hội này nhảy vào chiếm trái tim anh?
Tuy nhiên, Viêm Lương ngay lập tức khinh bỉ suy nghĩ đó. Tần ngần một lúc, cuối cùng cô cũng bấm điện thoại, không để mình phải hối hận.
Một cuộc điện thoại đường dài gọi đến một nơi xa xôi, trong buổi đêm dài dằng dặc.
Chẳng mấy chốc cuộc gọi được kết nối. Viêm Lương cảm thấy giọng nói của đối phương không rõ ràng: “A lô!”
Ngẫm nghĩ một lúc, có mấy câu Viêm Lương muốn nói với anh nhưng cô gạt đi ngay lập tức. Cô lên tiếng: “Anh vẫn ổn đấy chứ?”
Mặc dù Viêm Lương không nói rõ nhưng Châu Trình là người thông minh, anh đoán ra ngay: “Em đã biết rồi à?”
Viêm Lương thở dài. “Bị một người phụ nữ chà đạp nhiều lần, liệu có đáng không?”
“Không đáng. Nhưng… anh luôn không thể tự chủ.” Châu Trình cười nói. Với sự hiểu biết của Viêm Lương về Châu Trình, qua ngữ khí và hơi thở của anh, cô có thể đoán anh sa sút tinh thần đến mức nào.
Cuối cùng, Viêm Lương không nói những lời an ủi. Tự đáy lòng, cô cảm thấy người đàn ông này vừa đáng đời vừa đáng thương. “Có đến nỗi phải mất hết lòng tự trọng như vậy?”
“Tình yêu chẳng phải không cần lòng tự trọng hay sao?”
Viêm Lương bất giác ngẩng đầu, nhắm nghiền mắt. Lúc này cô giống con cá mắc cạn bị thiếu dưỡng khí, phải há miệng thở mới có thể khống chế tâm trạng. Trong đêm tối, không ai biết nụ cười của cô khó coi đến mức nào. “Không sao đâu, đợi khi nào về nước, em sẽ cùng anh uống một trận say sưa. Sau khi tỉnh rượu, anh vẫn là người có sức mạnh vô địch như trước.”
Không đợi Châu Trình lên tiếng, Viêm Lương cúp máy.
Anh vừa đáng đời vừa đáng thương, nhưng chẳng phải cô càng đáng đời, đáng thương hơn sao? Viêm Lương bật cười thành tiếng. Trong phòng bệnh trống không chỉ có tiếng cười của cô. Nhưng càng cười, trái tim cô càng nặng nề, tựa như chìm xuống đáy vực, hóa thành hạt bụi nhỏ.
“Em cười còn khó coi hơn khóc.” Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên.
Viêm Lương ngây người. Cô quay về phía phát ra tiếng nói. Cửa phòng bệnh nửa mở nửa khép, một thân hình cao lớn đứng ở đó từ bao giờ. Anh ta đứng khuất trong bóng tối nên Viêm Lương không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng cô vẫn cảm nhận thấy đôi mắt sáng của anh ta đang chiếu thẳng vào cô.
“Tưởng Úc Nam?”
Viêm Lương vừa dứt lời, Tưởng Úc Nam đã sải bước dài đi đến.
Viêm Lương cảnh giác cao độ. “Anh đến đây làm gì?”
Tưởng Úc Nam tỏ ra thoải mái hơn cô nhiều. “Đến xem sư tử nhỏ ngủ có ngon không?”
“Tôi ghét biệt hiệu này!”
“Tôi thích là được rồi.” Nói xong, Tưởng Úc Nam đẩy bàn ăn di động ở cuối giường đến trước mặt cô rồi để hộp đồ ăn lên trên đó. “Vẫn còn nóng đấy, em mau ăn đi!”
Thấy cô không nhúc nhích, Tưởng Úc Nam cười, nói: “Không phải em đợi tôi mở hộp, đưa tận tay em mới ăn đấy chứ?”
Viêm Lương im lặng nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác.
Tưởng Úc Nam bóc đôi đũa, mở hộp đồ ăn, đặt chiếc bát giấy vào tay cô.
Viêm Lương vẫn bất động. Tưởng Úc Nam nheo mắt nói tiếp: “Tất nhiên, tôi cũng không ngại đút cho em ăn.”
Viêm Lương càng nhíu mày.
Tưởng Úc Nam cầm chiếc thìa nhựa, múc một thìa cháo đưa lên miệng. Viêm Lương vẫn không hiểu anh muốn làm gì thì đột nhiên anh nhoài người về phía cô.
Khi môi Tưởng Úc Nam chạm vào môi Viêm Lương, cô lập tức né tránh.
Nếu chân Viêm Lương không bị đau, chắc chắn cô đã đá anh ta. Bây giờ cô chỉ còn cách dùng võ miệng: “Anh có bệnh à? Hở một tí là phát bệnh?”
“Nếu em muốn tôi bón cho em, tất nhiên tôi sẽ chọn cách tôi thích.”
Sắc mặt Tưởng Úc Nam thản nhiên như không. Viêm Lương tức giận đùng đùng, vớ cái gối ném vào người anh ta nhưng anh ta tránh được. Cô càng tức giận. “Mang cả đồ ăn của anh biến đi cho tôi! Đây là phòng bệnh do tôi bỏ tiền, tôi không hoan nghênh anh!”
Tưởng Úc Nam không bận tâm đến cơn giận dữ của Viêm Lương. Anh gạt hộp cháo sang một bên, lấy chỗ đặt một tập tài liệu. “Em xem cái này trước rồi quyết định có hoan nghênh tôi hay không cũng chưa muộn.”
Viêm Lương nghi hoặc liếc Tưởng Úc Nam một cái rồi mới nhìn tập tài liệu.
Tập tài liệu rất quen thuộc với cô, đây chính là bản thỏa thuận hợp tác chiến lược với Johnny Weir mà bên cô đã thảo trước đó.
Viêm Lương mau chóng giở đến điều khoản phân chia lợi nhuận. Chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi, tâm trạng của cô thay đổi hoàn toàn. Hết vui mừng lại nghi ngờ, cô ngẩng đầu nhìn Tưởng Úc Nam bằng ánh mắt khó tin. Sau đó, như nghĩ ra điều gì, cô vội vàng lật đến trang cuối, trên đó có chữ ký rất rõ ràng của Johnny Weir.
Bên tai Viêm Lương vang lên giọng nói quen thuộc, cũng rất đáng ghét: “Tôi đã ký hợp đồng với giá rất tốt, em định khen thưởng tôi thế nào đây?”
Viêm Lương lắc đầu. Cô không bận tâm đến những lời trêu chọc của anh ta, nhìn chằm chằm bản hợp đồng như không thể tin nổi. “Anh làm thế nào vậy?”
“Cuộc đàm phán kéo dài suốt mấy tháng trời, Johnny Weir sốt ruột không kém chúng ta. Cả Chủ tịch Từ và Johnny Weir đều coi trọng vụ hợp tác này nhưng Chủ tịch Từ bị trúng gió nằm một chỗ, tôi xử lý vụ làm ăn này thế nào, tất cả đều là ẩn số. Nhất cử nhất động của tôi trong chuyến đi New York cho thấy tôi đến đây không phải với mục đích bàn chuyện làm ăn, mà chủ yếu là đi du lịch, nghỉ mát. Đàm phán thành công tất nhiên là một việc tốt nhưng không thành cũng chẳng sao. Cuối cùng, em đột ngột bị ngã ngựa, khóc lóc đòi về nước. Em vốn là người có thân phận đặc biệt, tôi lại rất quan tâm đến em nên đành phải nghe theo. Ai biết được mấy tháng nữa công ty mới tiếp tục cử đoàn đi New York, tổ chức một đoàn đi đàm phán đâu phải đơn giản, có lẽ sau này sẽ không có chuyện đó nữa. Vụ hợp tác xem ra bị trì hoãn vô thời hạn. Johnny Weir đương nhiên nóng ruột, ông ta chủ động đến tìm tôi, có nghĩa ông ta đã hoàn toàn ở thế bị động. Chỉ cần khiến Johnny Weir đứng ngồi không yên, mọi việc đều dễ nói chuyện.”
Viêm Lương trầm tư hồi lâu mới hiểu ý của Tưởng Úc Nam.
“Sao em không nói gì?”
Viêm Lương từ từ đặt bản hợp đồng xuống bàn, do dự vài giây rồi ngẩng đầu nhìn Tưởng Úc Nam. Có thể vận dụng chiến tranh tâm lý trong việc kinh doanh một cách nhuần nhuyễn như vậy, người đàn ông này quả là đáng sợ. Tương lai thì sao? Anh ta sẽ trở thành đối thủ hay là trợ thủ của cô?
Trong khi tất cả vẫn còn là ẩn số, việc duy nhất Viêm Lương có thể làm bây giờ là cầm thìa, xúc cháo bỏ vào miệng. Sau đó cô ngẩng đầu, mỉm cười với anh ta. “Ừm, cũng ngon đấy!”
Hôm sau, cả đoàn lên đường về nước. Dù sao, một người có thân phận đặc biệt như Viêm Lương “khóc lóc” đòi về nước, Tưởng Úc Nam sao dám không đồng ý?
Lúc đi chỉ có Viêm Lương, Tưởng Úc Nam và thư ký Lý ngồi cùng một chuyến bay, đến lúc về cả đoàn đàm phán đi cùng nhau, bầu không khí hòa hợp hơn nhiều.
Viêm Lương ngồi nghe phó giám đốc tường thuật lại cuộc đàm phán kéo dài từ buổi chiều đến tối muộn ngày hôm trước.
“Lúc chúng tôi rời khỏi văn phòng của Johnny Weir đã là nửa đêm. Mọi người đều không buồn ngủ nên định đến quán bar mở tiệc mừng, ai ngờ Tổng giám đốc Tưởng bỏ về trước.”
“Tiệc mừng không thể bỏ qua, về nước rồi tổ chức sau cũng được.”
Một tổng giám sát tiếp lời: “Về nước mới mở tiệc mừng, tâm trạng chắc chắn không thể nào bằng lúc đó. Tổng giám đốc, anh vội bỏ đi đâu vậy?”
“Tôi có hẹn một người bạn.”
“Người bạn của anh quan trọng như vậy sao?”
Viêm Lương trầm mặc không lên tiếng. Cô cảm nhận rõ một ánh mắt đang chiếu vào mình.
Theo phản xạ, Viêm Lương muốn làm gì đó để che giấu sự bối rối. Cô quyết định nghe nhạc, nhưng trước khi đeo tai nghe, cô đã kịp nghe thấy câu trả lời của Tưởng Úc Nam: “Một người rất quan trọng đối với tôi.”
Hơn mười tiếng đồng hồ sau, máy bay hạ cánh.
Trong đoàn hành khách mệt mỏi sau chuyến bay dài, Viêm Lương là người thảm hại nhất. Cô chống nạng lết từng bước trên lối ra.
Thư ký Lý giúp Viêm Lương xách hành lý. Dù đi người không nhưng cô vẫn không hề thoải mái, bởi Tưởng Úc Nam cố ý đi chậm lại. Sau đó anh ta và cô bất giác lùi lại phía sau, cách các đồng nghiệp một đoạn. Anh ta không chạm vào người cô, cũng không đỡ cô mà giữ vẻ thản nhiên và lạnh lùng như thường lệ, nhưng cô vẫn cảm thấy không mấy dễ chịu.
Các đồng nghiệp đi trước đột nhiên dừng lại, cuối cùng Viêm Lương cũng có chỗ để chuyển sự chú ý. Đáng tiếc là do cô đứng sau, tầm nhìn bị các đồng nghiệp che mất nên không biết phía trước xảy ra chuyện gì.
Nhưng các đồng nghiệp nhanh chóng đứng dãn ra, Viêm Lương có thể thấy rõ nguyên nhân gây ra sự xáo động. Hóa ra Từ Tử Thanh đích thân ra sân bay đón người. Sắc mặt Viêm Lương tối sầm trong giây lát.
Từ Tử Thanh nhanh chóng đi đến bên Viêm Lương, quan sát cô từ đầu đến chân. Khi ánh mắt cô ta dừng lại ở cái chân bị bó bột, cô ta hơi chau mày. Sau đó cô ta cất giọng đầy vẻ quan tâm: “Sao lại ra nông nỗi này?”
Từ Tử Thanh đưa tay đỡ Viêm Lương nhưng cô lập tức hất tay cô ta. Từ Tử Thanh cười ngại ngùng.
Các đồng nghiệp trong công ty từ lâu đã nghe đồn nhị tiểu thư của Từ thị tính cách ghê gớm, đối xử với chị gái không ra gì, hôm nay là lần đầu tiên họ được tận mắt chứng kiến. Có người nhìn Từ Tử Thanh bằng ánh mắt thương cảm, có người nhìn đi chỗ khác vờ như không thấy.
Từ Tử Thanh lâm vào tình huống khó xử nên cũng đưa mắt nhìn ra chỗ khác. Đúng lúc này, cô ta mới nhận ra Tưởng Úc Nam đang đứng bên cạnh.
“Tổng giám đốc!” Từ Tử Thanh lịch sự chào hỏi.
Tưởng Úc Nam mỉm cười, gật đầu thay lời chào.
Viêm Lương lạnh lùng quan sát hai người. Cô rất hiểu Từ Tử Thanh, cô biết ánh mắt cô ta nhìn Tưởng Úc Nam có hàm ý gì. Chị gái của cô chỉ mượn cớ đi đón cô mà thôi.
Sau khi rời khỏi đại sảnh sân bay, đoàn người lập tức giải tán, ai nấy nhanh chóng về nhà hưởng thụ kỳ nghỉ hiếm có. Chỉ có thư ký Lý ở lại, bận rộn gọi điện thoại cho tài xế của Tưởng Úc Nam, hỏi xem anh ta có lái xe đến không.
Viêm Lương chống nạng đi ra bãi đỗ xe. Từ Tử Thanh cố tình đi chậm, ở bên cạnh chăm sóc em gái. Cô ta quả nhiên là một chị gái tốt. Vẫn chưa ra khỏi sân bay, Từ Tử Thanh đã bắt đầu đòi quyền lợi giúp em gái: “Tổng giám đốc, Viêm Lương đã bị thương đến mức này, anh nên cho phép cô ấy nghỉ một thời gian, ở nhà tĩnh dưỡng.”
Tưởng Úc Nam mỉm cười, vẻ mặt tỏ ra xa cách. “Thế thì phải xem ý Viêm Lương thế nào. Nếu cô ấy muốn xin nghỉ phép, cứ thông báo với bộ phận Nhân sự, tôi sẽ duyệt ngay.” Nói xong, anh ta nhìn Viêm Lương bằng ánh mắt mờ ám.
“Vậy à?” Ánh mắt Tưởng Úc Nam nhìn Viêm Lương khiến Từ Tử Thanh hơi sững lại, nhưng ngay sau đó, cô ta liền nở nụ cười lịch sự quen thuộc “Đúng rồi. Tổng giám đốc, không biết anh có rảnh không, bố tôi mở tiệc gia đình để đón anh. Hy vọng anh nể mặt!”
“Hôm nay à?”
“Đúng vậy!” Từ Tử Thanh tỏ ra rất chu đáo. “Anh hãy gọi cả Thư ký Lý đi cùng.”
Nói đến đây, mọi người đã tới bãi đỗ xe.
Từ Tử Thanh đang tìm cách tiếp cận người đàn ông nguy hiểm nhưng có giá trị lợi dụng rất lớn này. Tuy nhiên, cô ta khéo léo che giấu mục đích thật sự dưới bộ mặt thuần khiết và nụ cười đẹp đẽ.
Từ đầu đến cuối, Viêm Lương chỉ im lặng đứng bên cạnh, nhếch miệng cười chế giễu.
Mọi người nhanh chóng tới bãi đỗ xe. Ngoài hai tài xế của hai bên, tất cả có bốn người. Thư ký Lý đã chạy ra xe của Tưởng Úc Nam, mở sẵn cửa xe chờ anh.
Từ Tử Thanh dường như khó xử về việc sắp xếp chỗ ngồi. Chân của Viêm Lương bất tiện nên chiếm nguyên hàng ghế sau. Từ Tử Thanh còn chưa lên tiếng, lái xe của cô ta mở miệng trước: “Hay là thế này, nhị tiểu thư ngồi xe của tôi, còn đại tiểu thư ngồi xe của Tổng giám đốc?”
Từ Tử Thanh ngẫm nghĩ vài giây, dường như tán thành sự sắp xếp đó, nhưng cô ta vẫn lịch sự quay sang hỏi ý kiến Tưởng Úc Nam: “Tôi có tiện ngồi xe anh…”
Từ Tử Thanh không ngờ lời nói của cô ta bị cắt ngang.
“Hôm nay chị không tới công ty làm việc sao?” Viêm Lương đột nhiên quay đầu sang hỏi Từ Tử Thanh.
Từ đầu đến cuối, Viêm Lương luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng và trầm lặng. Việc cô bỗng dưng quan tâm đến Từ Tử Thanh khiến Tưởng Úc Nam nhíu mày cười cười. Từ Tử Thanh có lẽ cũng bất ngờ nhưng cô ta lập tức mỉm cười. “Chị xin nghỉ để đi đón em.” Nói xong, Từ Tử Thanh lại quay sang Tưởng Úc Nam, hỏi: “Tôi có tiện ngồi xe anh không?”
Tưởng Úc Nam phong độ giơ tay làm động tác mời. Từ Tử Thanh vội đi đến xe của anh ta trong khi anh ta cố ý bước chậm lại. Ngay sau đó, Viêm Lương đột nhiên lên tiếng: “Tổng giám đốc, có lẽ chúng ta phải về công ty. Tôi còn một tập tài liệu cần anh ký duyệt.”
“Vậy à?”
Tuy giọng điệu có vẻ khác thường nhưng Tưởng Úc Nam dường như không ngạc nhiên. Sau đó anh ta mỉm cười, như đã đoán ra cô sẽ nói câu đó. Viêm Lương không đợi Tưởng Úc Nam gật đầu, lập tức chống nạng, đi về phía xe ô tô của anh ta. Không bận tâm đến Từ Tử Thanh đang đứng bất động ở đó, cô ngồi thẳng vào ghế sau xe của Tưởng Úc Nam.
“Thật ngại quá, Từ tiểu thư! Thư ký Lý ngồi xe cô đến điểm hẹn trước. Tôi và Viêm Lương sẽ tới sau.” Tưởng Úc Nam nói xong liền lên xe.
Viêm Lương không khách sáo, đóng sập cửa xe ngay trước mặt Từ Tử Thanh. Ô tô lăn bánh, chỉ một loáng, gương mặt ngượng ngùng của Từ Tử Thanh biến mất khỏi gương chiếu hậu.
Chiếc xe dần tăng tốc.
Trong xe yên lặng một cách kỳ lạ. Tưởng Úc Nam là người mở miệng trước: “Một chiêu của em đã hủy cơ hội đi riêng với tôi mà chị gái em tốn bao công sức dàn dựng.”
Viêm Lương độc chiếm cả hàng ghế phía sau, cái chân bó bột của cô đặt lên ghế. Nghe Tưởng Úc Nam nói vậy, cô ngẩng lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt anh ta qua gương chiếu hậu.
“Tổng giám đốc, anh nói vậy là có ý gì, tôi nghe không hiểu?”
Tưởng Úc Nam nheo mắt cười. “Rất tốt! Hóa ra em cũng học được chiêu giả vờ ngốc nghếch của chị gái em.”
Viêm Lương dẩu môi mỉm cười thay cho câu trả lời.
Không ngờ anh ta vẫn chưa nói hết: “Nói thật, tôi thích tính cách của chị gái em hơn. Dù tâm tư và suy nghĩ ở trong lòng cô ta có ác độc đến mức nào, bề ngoài vẫn mỉm cười ngọt ngào với em. Còn em trong ngoài như một, trước sau gì cũng phải chịu thiệt thòi.”
Viêm Lương thầm khinh thường nhận xét của anh ta, vài giây sau, cô nói: “Tổng giám đốc, anh hiểu nhầm chị gái tôi rồi. Tâm địa chị ấy tốt thật mà!”
Thấy Tưởng Úc Nam lắc đầu, Viêm Lương đột nhiên cười gian xảo, cất giọng ngọt ngào: “Nhắc đến mới nói, anh không sợ tôi trước mặt luôn chống lại anh, nhưng trên thực tế lại muốn thu hút sự chú ý của anh hay sao?”
“Nếu mục đích thật sự của em là muốn thu hút sự chú ý của tôi, vậy thì tôi thành thật nói cho em biết, em đã thành công.” Ánh mắt, vẻ mặt và cả giọng nói của anh ta đều trở nên dịu dàng. “Em rất thành công.”
Một người đàn ông nói những lời chế nhạo mà có thể khiến người khác cảm thấy tràn đầy tình cảm như thế này?
Viêm Lương đấu không lại, chỉ còn cách lẩn tránh ánh mắt của anh ta.
Một lúc lâu sau, khi xe chạy vào thành phố, nhịp tim của Viêm Lương mới trở lại bình thường, cô nói nhỏ: “Cho tôi xuống xe!”
Tưởng Úc Nam giả bộ ngạc nhiên: “Chẳng phải em nói có tài liệu cần tôi ký sao?”
Viêm Lương thầm than trong lòng. Về khả năng đóng kịch, cô làm sao có thể là đối thủ của người đàn ông này!
“Đừng giả vờ nữa! Anh cũng biết đó là cái cớ để tôi đuổi chị ta đi chỗ khác.”
Tưởng Úc Nam khẽ cười.
Xe dừng lại ở đoạn đường có nhiều taxi. Tưởng Úc Nam đỡ Viêm Lương xuống xe, cô bối rối nói: “Cám ơn!”
Chỉ một từ ngắn ngọn nhưng ý cười trong khóe mắt Tưởng Úc Nam càng sâu hơn. “Em không định tham gia tiệc gia đình hay sao?”
“Tôi chưa bao giờ dự tiệc gia đình.”
Tưởng Úc Nam nhíu mày chờ nghe cô giải thích. Viêm Lương do dự một lát, cuối cùng vẫn mở miệng: “Tôi sợ khi nhìn thấy hai người đàn bà đó ngồi cùng bàn ăn cơm, tôi sẽ buồn nôn.”
Viêm Lương nói xong, vẫy taxi rời đi.
Tưởng Úc Nam đứng bên cạnh ô tô, chờ cô cà nhắc lên taxi rồi mới quay về xe của mình. Anh trầm mặc hồi lâu, mãi vẫn không ra lệnh tài xế cho xe nổ máy. Người tài xế chỉ còn cách im lặng chờ đợi. Qua gương chiếu hậu, anh ta chợt thấy ánh mắt vốn luôn lạnh lùng của người đàn ông ngồi ở ghế sau đột nhiên lóe lên một tia thê lương.
Người tài xế nhớ lại câu nói vừa rồi của Viêm Lương, thở dài một tiếng. “Sống trong gia đình kiểu đó cũng thật bất hạnh!”
“Vậy… kẻ đầu sỏ gây ra sự bất hạnh đó có nên xuống địa ngục?” Giọng nói của Tưởng Úc Nam rất nhẹ nhưng vẻ mặt lại lạnh giá, không chút hơi ấm khiến tài xế sửng sốt. Lúc này, Tưởng Úc Nam mới ý thức mình vừa nói gì, nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, mỉm cười. “Lái xe đi!”
©STENT
Nhờ sự hoạt động tích cực của bộ phận PR, tin Từ thị ký kết hợp đồng với đại diện của Mỹ chễm chệ trên nhiều tờ báo lớn. Việc tuyên truyền quy mô lớn lập tức có hiệu quả, cổ phiếu của công ty đang ở trong tình trạng ảm đạm liền tăng giá.
Ba tháng sau kỷ niệm thành lập công ty, đúng lúc Johnny Weir có lịch trình tới Trung Quốc. Dưới sự chỉ đạo của Tưởng Úc Nam, công ty tổ chức bữa tiệc lớn, mời cả giới truyền thông tham dự.
Bệnh tình của Từ Tấn Phu dần ổn định, chân của Viêm Lương cũng đã tháo bột. Hai người đều có thể cùng tham gia bữa tiệc kỷ niệm thành lập công ty, phá vỡ tin đồn cha con bất hòa lưu truyền bấy lâu.
Từ Tấn Phu sai dì Lương đưa nhiều bộ lễ phục đến căn hộ của Viêm Lương.
Dì Lương làm việc ở Từ gia mười mấy năm, là người thân thiết với Viêm Lương nhất. Từ Tấn Phu sai dì Lương làm người trung gian cũng là vì lý do này.
Nhưng điều đó cũng không ăn thua. Viêm Lương viện cớ làm thêm đến tối muộn. Dì Lương không gặp được Viêm Lương nhưng bà có chìa khóa nhà cô. Chỉ có điều, hai lần bà để áo váy ở nhà Viêm Lương, cô đều không động đến. Lần thứ ba, dì Lương quyết định gửi thẳng đến văn phòng của cô.
Tối hôm đó, Viêm Lương thật sự phải làm thêm giờ. Cô còn một đống công việc chưa hoàn thành. Viêm Lương dán mắt vào màn hình vi tính xử lý kế hoạch tiêu thụ vừa được gửi đến. Chiếc đồng hồ trên bàn đã chỉ chín giờ tối. Đúng lúc này, có người gõ cửa.
Giờ này còn có người đến văn phòng tìm cô? Viêm Lương không khỏi nghi hoặc. “Mời vào!”
Thấy người đẩy cửa đi vào là dì Lương, lại nhìn thấy hộp đồ trên tay bà, Viêm Lương cau mày. “Dì Lương, dì tha cho cháu đi! Cháu thật sự không muốn tham gia bữa tiệc đó. Cháu không cười nổi trước ống kính của đám phóng viên.”
“Nhị tiểu thư, năm ngoái cô vẫn còn đi học, có thể lấy lý do cô bận học ở nước ngoài, không thể tham gia. Bây giờ cô đã đi làm bốn tháng rồi, không thể cứ chống đối bố cô như trước.”
Viêm Lương chống tay lên trán im lặng.
“Coi như nhị tiểu thư giúp dì Lương có được không?”
Dì Lương chứng kiến quá trình trưởng thành của Viêm Lương, mỗi ánh mắt và nụ cười của cô đều không lọt khỏi mắt bà. Biết cô đã mềm lòng, bà lập tức đặt cái hộp lên góc bàn làm việc của cô. “Dì Lương hứa với nhị tiểu thư, sau này sẽ không giúp bố cô làm những việc cô không thích. Đây là lần cuối cùng”
Viêm Lương thở dài.
Cô tháo kính, đi nửa vòng quanh bàn làm việc tới chỗ đặt chiếc hộp. Cô mở nắp hộp, vẻ mặt không chút tình nguyện. “Bộ váy này do Từ Tử Thanh chọn đúng không ạ?”
“Không, không, lần này đích thân dì Lương chọn.”
Viêm Lương chạm vào bộ váy, nói đúng hơn là bộ xường sám.
“Thật ra tôi cũng không biết chọn lễ phục, nhưng những bộ váy kiểu Tây do cô cả chọn, tôi đều thấy chướng mắt. Váy gì mà hở cả lưng, chẳng đẹp chút nào! Tôi thích xường sám hơn. Nhà thiết kế nói đây là kiểu rất thịnh hành hiện nay, tôi liền đặt cho nhị tiểu thư. Không biết nhị tiểu thư có thích không?”
Viêm Lương thầm nghĩ, lần này bố cô đã cử đúng người. Cô chưa bao giờ nói đến ba câu từ chối với người cô yêu quý. Cô khoác tay dì Lương. “Cháu thích, cháu sẽ nhận bộ đồ này, để cháu tiễn dì xuống dưới.”
“Thôi khỏi, nhị tiểu thư cứ làm việc đi, tôi tự về được mà.” Dì Lương nói xong, vội vàng đi ra cửa. Lúc rời khỏi văn phòng, bà còn không quên dặn dò: “Nhị tiểu thư nhớ thử xem có vừa không nhé! Nếu không vừa còn kịp bảo nhà thiết kế sửa lại.”
Viêm Lương gật đầu, cuối cùng dì Lương cũng yên tâm rời khỏi văn phòng.
Viêm Lương ngơ ngẩn nhìn hộp quần áo một lúc, rồi lại đeo kính, nhưng cô không thể tập trung vào công việc. Cứ nghĩ đến chuyện phải khoác tay Từ Tử Thanh, tươi cười trước đám phóng viên là cô thấy chán. Đọc tài liệu mãi cũng không vào đầu, cô liền ném bút, bỏ kính rồi đứng dậy đi thử bộ xường xám.
Viêm Lương cởi giày cao gót, đi chân đất trong phòng. Bộ quần áo công sở trên người lần lượt bị cô ném xuống sofa. Viêm Lương nhanh chóng cởi chiếc áo sơ mi rồi mặc xường sám.
Bộ xường sám này được may bằng loại vải thượng hạng, khóa ở bên cạnh và hàng cúc tạo ra vẻ phong tình cổ điển. Thế nhưng bộ xường sám này hơi nhỏ, lại ngắn cũn cỡn làm Viêm Lương để lộ cặp chân dài. Hàng cúc cũng chỉ có thể cài đến xương quai xanh, để lộ nửa bầu ngực.
Có lẽ dì Lương dùng số đo từ hồi cô mười mấy tuổi, Viêm Lương lắc đầu cười khổ. Cô cố kéo hai vạt áo để cài cúc nhưng không ngờ do dùng sức quá mạnh, cúc áo làm bằng ngọc trai đứt phựt.
Hạt ngọc trai rơi xuống đất, lăn ra phía cửa. Viêm Lương quay người định tới nhặt, nhưng vừa ngẩng đầu, người cô cứng đờ.
Tưởng Úc Nam đang đứng ở bên cửa. Anh ta đứng ở đó, lặng lẽ nhìn cô, không biết từ bao giờ.
Viêm Lương lặng người một giây, sau đó lập tức quay lại lấy áo sơ mi trên ghế sofa khoác vào. Trong lúc Viêm Lương bận rộn kiểm tra xem chỗ cần che đã che chưa, một đôi giày da bóng loáng lặng lẽ xuất hiện trước mặt cô.
Viêm Lương hóa đá trong phút chốc.
Tưởng Úc Nam tiến lại gần, mùi đàn ông của anh ta bao vây Viêm Lương khiến chân tay cô lóng ngóng. Do dự vài giây, cô mới ngẩng đầu nhìn anh ta. Ở một khoảng cách không xa không gần, dưới ánh đèn không tỏ không mờ, vẻ mặt anh ta bình thản nhưng dường như cũng chứa đựng điều gì đó khác lạ. Tất cả những biểu hiện thật thật giả giả này khiến Viêm Lương thậm chí có ảo giác cô rơi vào trạng thái ý loạn tình mê.
Nhưng ảo giác chỉ tồn tại nửa giây, Viêm Lương đã xua tan nó ngay tức khắc. Tưởng Úc Nam nhặt hạt ngọc trai trả lại cho cô. Trong mắt anh dường như có một ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy. Viêm Lương vờ như không biết, nhanh chóng nhận lại hạt ngọc trai rồi quay đầu, đi về bàn làm việc.
Đến khi ngồi xuống ghế, tránh xa người đàn ông nguy hiểm, Viêm Lương mới thở phào nhẹ nhõm. Cô đeo kính, cúi đầu giả bộ tiếp tục xử lý tài liệu rồi mở miệng hỏi: “Muộn như vậy rồi Tổng giám đốc vẫn chưa về sao?”
“Tôi đợi em.”
Trái tim Viêm Lương loạn nhịp. Giọng nói dịu dàng của người đàn ông này cực kỳ dễ nghe, Viêm Lương kìm nén phản ứng có thể gọi là “rung động”. Cô cố cất giọng thản nhiên: “Vậy à? Thế thì ngại quá, tôi vẫn chưa làm xong việc, Tổng giám đốc cứ về trước đi!”
Tưởng Úc Nam không đáp lời.
Căn phòng trải thảm nên Viêm Lương không nghe thấy tiếng bước chân của Tưởng Úc Nam, nhưng cô có thể cảm nhận rõ anh ta vẫn chưa rời đi. Trong lúc cô còn đang phân vân không biết nên ngẩng đầu hay tiếp tục cúi mặt giả bộ làm việc, một cái bóng đột ngột đổ xuống tập tài liệu của cô.
Tưởng Úc Nam đang đứng đối diện Viêm Lương, hai người chỉ cách nhau một cái bàn. Trong phòng chỉ bật ngọn đèn bàn nên bóng anh ta đổ dài, gần như bao trùm người lên người cô. Viêm Lương nắm chặt cây bút, sống chết không chịu ngẩng đầu. Anh ta đột nhiên giơ tay đóng tập tài liệu của cô. Cô giật mình, vừa ngẩng lên nhìn liền bị anh ta tháo cặp kính.
Người đàn ông này hành động cực kỳ chuẩn xác và nhanh gọn. Tầm nhìn của Viêm Lương mờ đi trong giây lát, cô ngây người một lúc mới nhận ra kính của cô đang nằm trong tay anh ta. Viêm Lương còn chưa kịp mở miệng, Tưởng Úc Nam đã cướp lời: “Bây giờ tôi ra lệnh cho em, mau về nghỉ ngơi!”
Viêm Lương cảm thấy hoang đường, bất giác mỉm cười. Cuối cùng, cô cũng quyết định đứng dậy, tắt máy vi tính.
Cô vội vàng thu dọn tài liệu, bỏ vào túi xách, chuẩn bị mang về nhà xem tiếp. Đúng lúc này, giọng nói đáng ghét của Tưởng Úc Nam lại tiếp tục vang lên: “Tôi nghĩ em nên thay bộ xường xám này trước khi ra về.”
“Sao thế? Không đẹp à?”
“Để người đàn ông khác bắt gặp bộ dạng của em bây giờ, chỉ e sẽ xảy ra hỗn loạn.”
Viêm Lương trừng mắt với Tưởng Úc Nam, trong khi anh ta cố ý hất cằm về phía vòng một hơi lộ ra của cô. Viêm Lương vội kéo cổ áo sơ mi, không nói lời nào đi thẳng ra ngoài. Nhưng vừa đi qua Tưởng Úc Nam, cô liền bị anh chặn lại. “Cùng tôi đi một nơi.”
Viêm Lương bĩu môi, tỏ ý không phục. “Anh lại muốn ra lệnh cho tôi?”
“Không, lần này tôi là mời em.” Tưởng Úc Nam cười cười, trong lúc tranh tối tranh sáng, khóe miệng anh cong lên trông rất quyến rũ.
Sau khi thay bộ đồ công sở, ngồi lên xe Tưởng Úc Nam và cài dây an toàn, Viêm Lương mới chợt nghĩ, tại sao mình lại nhận lời mời của anh ta? Hành động của cô đúng là ứng nghiệm với cụm từ “ma xui quỷ khiến.”
Tưởng Úc Nam nổ máy, tiếng động cơ rì rì. Viêm Lương cất giọng không mấy thoải mái: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Cửa hàng trưởng vừa gọi cho tôi, nói com lê tôi đặt đã về.”
“Nếu muốn đi thử thì anh tự đi, việc gì phải kéo tôi theo?”
Vẻ mặt Tưởng Úc Nam như muốn nói: “Tôi thích lôi em đi cùng, em làm gì được tôi?” Thế nhưng thấy sắc mặt cô tối sầm như bầu trời đêm bên ngoài, anh mới nịnh nọt: “Gu thời trang của em không tồi, tôi muốn tham khảo ý kiến của em.”
Qua gương chiếu hậu, Tưởng Úc Nam thấy Viêm Lương hơi nhíu mày, dường như rất hài lòng về câu nói của anh.
Hai người nhanh chóng đến cửa hàng thời trang mà Tưởng Úc Nam nhắc tới.
Đó là cửa hàng chuyên bán đồ hiệu, được cải tạo từ tòa nhà có kiến trúc của thời kỳ thực dân, rất phong cách. Bên ngoài vẫn giữ kiến trúc châu Âu cổ xưa, bên trong trang trí theo kiểu hiện đại. Cô nhân viên cung kính cúi chào hai người, giọng rất ngọt ngào: “Tưởng tiên sinh!”
Cửa hàng vắng vẻ, chỉ có hai vị khách duy nhất là Tưởng Úc Nam và Viêm Lương. Tưởng Úc Nam đi thử đồ, Viêm Lương nhàn rỗi đi một vòng ngó nghiêng. Cô nhân viên bán hàng đi theo Viêm Lương nhưng lịch sự cách cô mấy bước, để cô có không gian riêng, vì vậy khi linh cảm có người tiến lại gần, cô vội quay đầu, liền nhìn thấy Tưởng Úc Nam.
“Anh thử xong rồi à?” Viêm Lương ngạc nhiên.
“Từ trước đến nay, hiệu suất làm việc của tôi lúc nào cũng cao.” Tưởng Úc Nam vừa nói vừa đưa cho Viêm Lương một chiếc hộp nhỏ màu đen.
Viêm Lương nghi hoặc nhìn anh rồi cúi đầu mở nắp hộp.
Đó là một sợi dây chuyền màu vàng champagne, đi kèm đôi hoa tai cùng bộ. Thiết kế rất đơn giản nhưng lại đúng kiểu dáng cô thích.
“Tôi tưởng em sẽ mặc váy dạ hội, thấy sợi dây chuyền này rất hợp với em nên tôi đặt để họ chuyển về cùng bộ com lê.”
“Không có công, không thể nhận thưởng.” Viêm Lương trả lại hộp trang sức cho anh.
Tưởng Úc Nam mỉm cười.
Gương mặt anh xuất hiện tà khí quen thuộc. “Hãy làm người phụ nữ của tôi vào buổi tiệc kỷ niệm thành lập công ty.”
“Đây là lời mời?”
“Không, đây là mệnh lệnh.”
Dạ tiệc bắt đầu từ lúc tám giờ tối, Viêm Lương lề mề đến bảy rưỡi mới ra nhà. Gặp Từ Tử Thanh muộn giây nào tốt giây đó.
Gần đây, Viêm Lương thường sống ở căn hộ nhỏ của cô, lâu rồi cô không về nhà. Tối hôm qua, chú Châu gọi điện cho cô, thông báo: “Chủ tịch dặn, tối mai nhị tiểu thư cùng cô cả đến buổi tiệc.
“Không cần đâu, có xe đón cháu rồi ạ!”
Lúc Viêm Lương xuống dưới khu chung cư, xe của Tưởng Úc Nam đã chờ sẵn ở đó.
Người đàn ông mặc đồ đen trắng đứng tựa vào thân xe, gương mặt vô cảm, rất xa cách, thấy Viêm Lương xuất hiện, anh ta mới hơi nhếch mép. Viêm Lương bất giác dừng bước.
Tưởng Úc Nam đã mở cửa xe cho cô.
Viêm Lương tiến lại gần. Mặc dù cùng anh đi thử đồ nhưng cô không nhìn thấy bộ com lê của anh ta. Bây giờ bắt gặp dáng vẻ điển trai của anh ta trong bộ com lê ba lớp, Viêm Lương không tự chủ liếc nhìn vài lần rồi mới lên xe.
Vách ngăn với ghế lái được kéo xuống, ghế sau tạo thành một không gian khép kín. Không ai lên tiếng, bầu không khí tĩnh mịch đến mức kỳ cục. Viêm Lương không thoải mái nên mở cửa sổ chỗ cô ngồi. Gió đêm thổi vào làm tóc Viêm Lương bay loạn xạ. Cô giơ tay định gạt tóc về phía sau nhưng có người nhanh tay hơn. Viêm Lương quay về phía Tưởng Úc Nam, thấy anh ta vừa thu tay về.
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Thấy gương mặt nghiêng vô cảm của anh ta, Viêm Lương không mở miệng. Người đàn ông này thường chạm vào cơ thể cô một cách tự nhiên. Lâu dần, cô dường như đã quen, không còn phản ứng giống hồi đầu. Đây là một dấu hiệu xấu…
Trong lúc tự kiểm điểm bản thân, Viêm Lương vẫn không rời mắt khỏi gương mặt nhìn nghiêng của Tưởng Úc Nam. Khóe miệng anh ta nhếch lên nửa cười nửa không. “Hoa tai rất hợp với em. Xem ra con mắt của tôi cũng không tồi.”
Viêm Lương ngẩn người. Cô bất giác đưa tay sờ chiếc hoa tai. Chiếc hoa tai tròn láng mượt dưới đầu ngón tay cô.
Đúng tám giờ tối, hai người đến khách sạn.
Thư ký Lý đã đợi sẵn ở bên ngoài đại sảnh khách sạn. Vừa thấy Tưởng Úc Nam, anh ta vội chạy đến. “Tổng giám đốc! Viêm…Viêm tiểu thư!”
Thư ký Lý tỏ ra rất bất ngờ khi Tưởng Úc Nam và Viêm Lương đi cùng nhau. Tưởng Úc Nam không nói lời nào, đi thẳng vào trong. Gần đến hội trường, anh dừng bước, quay sang nói với Viêm Lương: “Hình như em quên một điều.”
“Gì cơ?”
Viêm Lương không hiểu, vội cúi đầu kiểm tra xem cô đã cầm ví chưa hay để quên ngoài xe thì tay cô liền bị người nào đó nắm chặt. Khi Tưởng Úc Nam kéo tay Viêm Lương ngoắc vào cánh tay anh ta, hai nhân viên phục vụ mở cửa phòng tiệc cho họ.
Giới phòng viên chờ sẵn ở bên trong lập tức bấm máy ảnh lia lịa. Ánh đèn flash của máy ảnh khiến Viêm Lương nhất thời cảm thấy đau đầu, nhưng cô vẫn mỉm cười trước ống kính.
Có phóng viên nhanh nhẹn đưa ra câu hỏi nhạy cảm: “Không biết Tổng giám đốc Tưởng có xem tin tức gần đây không? Người phát ngôn của tập đoàn Lệ Bạc cho biết, doanh thu của họ trong năm nay vượt qua Từ thị…”
Phóng viên còn chưa hỏi xong đã bị bảo vệ mời tới khu vực dành cho truyền thông.
Thực ra đám nhà báo rất dễ đối phó. Đối với Viêm Lương, người khó đối phó nhất chính là Từ Tử Thanh, lúc này cô ta đang đi về phía cô.
“Sao hai người lại cùng đến đây?” Từ Tử Thanh cười dịu dàng với Viêm Lương.
Vừa rồi phải liên tục cười trước ống kính của đám phóng viên, bây giờ cơ mặt của Viêm Lương như cứng đờ.
Tưởng Úc Nam trả lời thay: “Thật ngại quá, vì đi đón cô ấy nên mới đến muộn. Chủ tịch Từ đâu rồi? Lúc nào ông ấy mới xuất hiện?”
“Có lẽ muộn một chút. Lúc tôi xuất phát, bác sĩ còn đang tiêm cho bố tôi. Tổng giám đốc, bộ com lê của anh may khéo quá, ở cửa hàng nào vậy? Tôi muốn đặt một bộ cho bố tôi…”
Từ Tử Thanh còn chưa nói hết câu, Viêm Lương liền kéo áo Tưởng Úc Nam. Anh liền rời mắt khỏi Từ Tử Thanh, hướng về nơi Viêm Lương hất cằm ra hiệu.
Vừa nhìn thấy một người ở cửa ra vào, sắc mặt Tưởng Úc Nam trầm xuống. Anh quay sang mỉm cười với Từ Tử Thanh. “Xin lỗi, tôi ra ngoài kia một lát!”
Bị đối xử lạnh nhạt nên Từ Tử Thanh có vẻ không vui, nhưng cô ta nhanh chóng gật đầu vẻ thông cảm. “Không sao đâu ạ!”
Tưởng Úc Nam rời đi, Viêm Lương vẫn đứng im tại chỗ. Liếc thấy xung quanh không có người, Từ Tử Thanh “hừ” một tiếng. “Tôi không thèm lấy Châu Trình, cô cũng định bỏ cuộc à? Sao cái gì cô cũng tranh với tôi thế?”
Viêm Lương không buồn nhìn cô ta. “Thứ nhất, câu này tôi nên hỏi chị mới đúng, tại sao chị luôn tranh giành với tôi? Thứ hai, chị hãy xem xét tình hình rồi phát biểu cũng chưa muộn.”
Từ Tử Thanh tuy tức giận nhưng cũng dõi theo ánh mắt của Viêm Lương. Nhìn thấy vị khách vừa đến, Từ Tử Thanh không kìm được liền nhăn mặt, nhíu mày.
Viêm Lương không muốn nhiều lời với Từ Tử Thanh. Cô chuẩn bị đi ra đón khách thì Từ Tử Thanh đột nhiên lên tiếng: “Tôi nghĩ tôi nên nhắc nhở cô một chuyện. Về đàn ông, cô vĩnh viễn không tranh nổi với tôi.”
Viêm Lương dừng bước nhưng không quay đầu, cũng không lên tiếng, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Vị khách khiến Tưởng Úc Nam thay đổi sắc mặt chính là Giang Thế Quân của tập đoàn mỹ phẩm Lệ Bạc, đối thủ lớn nhất của Từ thị.
Viêm Lương vừa đến bên cạnh Tưởng Úc Nam liền bị Giang Thế Quân nói một câu châm biếm: “Không thể không nói bố cháu đã già rồi, trong kinh doanh phải tự tìm con đường mới, sao lúc nào bố cháu cũng làm theo tập đoàn Lệ Bạc của ta? Lệ Bạc vừa triển khai hợp tác với nhà phân phối mỹ phẩm ở châu Âu, Từ thị cũng bắt đầu hợp tác với nhà phân phối Bắc Mỹ.”
Viêm Lương thầm nguyền rủa ông già này nhưng bề ngoài cô vẫn tươi cười. “Bác Giang, mời bác qua bên kia, cháu đã sắp xếp vị trí ở bàn tiệc chính cho bác rồi ạ!”
Giang Thế Quân tầm tuổi Từ Tấn Phu nhưng tính tình cổ quái. Trước thái độ nhún nhường của Viêm Lương, ông ta cười ha hả. “Cháu gái được đấy, trong lòng chắc mắng chửi mấy đời tổ tiên nhà ta những vẫn có thể khách sáo với ta.”
Viêm Lương không có ý định lấy lòng Giang Thế Quân. Tình hình rối ren mà bố cô gây ra, có con gái yêu của ông là Từ Tử Thanh đi giải quyết, chẳng liên quan gì đến cô.
Sau khi đưa Giang Thế Quân đến bàn tiệc chính, Viêm Lương lập tức chuồn sang phòng bên cạnh.
Phòng bên cạnh ánh đèn mờ mờ, bàn ghế đều phủ vải trắng, không có ai quấy nhiễu. Chỗ duy nhất không bị phủ vải là chiếc piano trên sân khấu nhỏ. Viêm Lương cầm một chai rượu, thong dong bước lên sân khấu, ngồi xuống trước cây piano.
Cô vừa uống rượu vừa mở nắp đàn, tùy tiện bấm phím đàn.
“Ding… ding… ding!”
Những nốt nhạc đơn điệu và rời rạc vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Một giọng đàn ông đột nhiên vọng tới: “Em đàn khó nghe quá!”
Viêm Lương giật mình. Âm thanh truyền đến từ cánh cửa nối sang phòng tiệc. Cô quay đầu, bắt gặp một dáng người cao lớn đang tiến lại gần. Thật ra, cô đã rất quen thuộc với sự xuất hiện đột ngột của anh ta, nhưng khi Tưởng Úc Nam đi đến bên cạnh, cô vẫn mở miệng than vãn: “Lại là anh à? Đúng là âm hồn không tan.”
“Nếu tôi là hồn ma thì cũng là con ma háo sắc. Ở đây có cô gái xinh đẹp lại một thân một mình, tôi đương nhiên phải đi theo rồi.”
Cuối cùng Viêm Lương cũng vui vẻ một chút. Cô nhăn mặt, nói: “Lão già Giang Thế Quân đâu rồi?”
“Em vừa gọi ông ta là bác Giang, bây giờ đã đổi thành lão già?”
Viêm Lương nhún vai, không trả lời.
Tưởng Úc Nam cười cười, đặt hai chiếc ly trên cây piano rồi lấy chai rượu trong tay Viêm Lương, rót vào hai chiếc ly. Viêm Lương không khách sáo cầm một ly uống cạn, sau đó cô bỏ chiếc ly vào tay Tưởng Úc Nam. “Rót đầy!”
Tưởng Úc Nam rất biết phối hợp, rót đầy ly, đồng thời có lòng tốt nhắc nhở: “Cẩn thận say đấy…”
Viêm Lương lắc lắc ngón trỏ. “Tửu lượng của tôi hơn khối người đàn ông…”
Chuông điện thoại vang lên cắt ngang lời Viêm Lương. Cô chau mày. Tưởng Úc Nam rút điện thoại, vì ở trong tầm mắt nên Viêm Lương nhìn thấy màn hình hiển thị ba chữ: “Từ Tử Thanh”.
Điện thoại lại vang lên hai hồi chuông, Tưởng Úc Nam vừa định bấm phím nghe, Viêm Lương đã giật điện thoại của anh ta, bấm nút tắt. Nghĩ thế nào cô lại chuyển máy của anh sang chế độ im lặng.
Hai người trầm mặc uống rượu. Một lúc sau, Viêm Lương đột nhiên lên tiếng: “Lúc nhỏ tôi từng nghe nói, sau khi mang thai tôi, mẹ tôi mới biết bố tôi từ lâu đã có người phụ nữ khác bên ngoài, bọn họ còn có một cô con gái. Lúc đó, mẹ tôi hận đến mức muốn phá thai rồi ly hôn, nhưng sau đó bà không làm vậy, anh thử đoán xem là tại sao?”
Tưởng Úc Nam biết Viêm Lương không cần câu trả lời của anh, vì vậy anh im lặng chờ cô nói tiếp.
“Mẹ tôi sinh tôi chỉ với một mục đích. Nguyên văn lời của bà như sau: “Không thể rẻ rúng hai con tiện nhân đó.” Bà không cho tôi mang họ Từ, đặt tên tôi là Viêm Lương để nhắc nhở tôi, cũng là nhắc nhở bà, Từ Tấn Phu không xứng đáng là người chồng, người cha, không đáng để yêu. Thứ đáng để yêu duy nhất chỉ là tiền của ông.”
Nơi khóe mắt của Tưởng Úc Nam dường như lóe lên một tia đau thương, nhưng ở giây tiếp theo, anh bình thản uống một ngụm rượu. “Tại sao em nói cho tôi những chuyện này?”
Viêm Lương cười cười, cất giọng thăm dò anh, giọng vừa như nói đùa vừa tỏ ra chân thành: “Anh nghĩ thế nào? Tôi hy vọng anh thương hại tôi, vào thời điểm quan trọng đừng đứng về phía Từ Tử Thanh, hay tôi đang cảnh cáo anh, nếu anh giúp Từ Tử Thanh, tôi sẽ dùng mọi thủ đoạn để lật đổ anh?”
Tưởng Úc Nam bật cười, giọng ẩn chứa sự xem thường: “Khẩu khí lớn thật đấy!”
Viêm Lương vẫn mỉm cười, nâng ly rượu. “Cheers!”
Cả hai đều uống cạn.
Chai rượu Viêm Lương mang theo chỉ một loáng đã hết sạch. Sau đó, nhân viên phục vụ đưa thêm hai chai khác, lát sau chúng cũng cạn đến tận đáy. Viêm Lương vẫn có thể gắng gượng, trong khi Tưởng Úc Nam đi không vững. Cô gọi hai nhân viên phục vụ dìu Tưởng Úc Nam quay về phòng tiệc chính, nhưng bữa tiệc đã kết thúc từ bao giờ. Viêm Lương lắc đầu nhìn hai nhân viên phục vụ khổ sở đỡ Tưởng Úc Nam. “Anh đúng là chẳng làm tròn chức trách gì cả!”
Tưởng Úc Nam đã say khướt nên không nghe thấy lời phê bình của Viêm Lương. Cô đặt một phòng ở tầng trên của khách sạn. Nhân viên phục vụ chịu trách nhiệm đặt Tưởng Úc Nam nằm lên giường, Viêm Lương phụ trách rút ví tiền của Tưởng Úc Nam, lấy ít tiền boa cho nhân viên phục vụ.
Hai nhân viên phục vụ vui mừng, cám ơn rối rít rồi rời khỏi phòng. Viêm Lương lần đầu tiên được làm xằng làm bậy trước mặt Tưởng Úc Nam, sung sướng thả người xuống một góc giường, ôm gối cười ngoác miệng. Sau đó cô ngồi dậy rút, điện thoại của Tưởng Úc Nam. Từ Tử Thanh gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho anh.
Thật ra lúc này Viêm Lương cũng không hoàn toàn tỉnh táo, cô vỗ vỗ vào mặt Tưởng Úc Nam, anh ta đang ngủ say. “Anh là tai họa.”
Đúng lúc này, màn hình điện thoại nhấp nháy, là tin nhắn Từ Tử Thanh: “Tổng giám đốc, anh không tiện nghe điện thoại sao?”
Viêm Lương giơ điện thoại lên xem, trong đầu chợt nảy ra một ý, cô liền điều chỉnh chức năng chụp ảnh trên điện thoại, sau đó nằm bên cạnh Tưởng Úc Nam, ghé môi vào môi anh. Một tiếng “tách” vang lên, tấm ảnh hôn môi được hoàn thành.
Cảm thấy hành vi của mình vô cùng ấu trĩ nhưng Viêm Lương vẫn do dự giữa việc xóa tấm ảnh và gửi đi. Cuối cùng, cô chọn cách thứ hai. Sau khi gửi tấm ảnh, Viêm Lương ném điện thoại xuống giường.
Cô ngồi thẫn thờ ở mép giường một lúc. Sau đó, cô tò mò muốn biết đối phương có trả lời hay không? Vừa mò tay xuống giường tìm điện thoại, cổ tay cô đột nhiên bị nắm chặt.
Trời đất đảo điên trong chớp mắt. Đến khi định thần, cô phát hiện Tưởng Úc Nam đang nằm đè trên người mình. Gương mặt anh ta kề sát mặt cô. Trong mắt anh ta có ý cười và một tia ác ý… Không có chút gì gọi là say rượu.
Anh ta nhìn sâu vào đáy mắt cô, cất giọng mờ ám: “Một khi em đã chủ động, tôi sẽ không khách khí.”
Hai gương mặt cần kề, một người man mác ý cười, một người vẫn trong cơn kinh ngạc.
Trong quá trình mắt đối mắt, Tưởng Úc Nam từ từ ghé sát vào mặt Viêm Lương. Cô vội nghiêng đầu né tránh.
Nụ hôn của Tưởng Úc Nam trượt khỏi môi Viêm Lương, chỉ chạm vào má cô. Nhưng đêm dài mới bắt đầu, anh ta không cần vội vàng. Tưởng Úc Nam mỉm cười nâng cằm cô. “Em có biết lần đầu tiên nhìn thấy em mặc bộ xường xám này, tôi đã muốn lột bỏ nó không?”
Viêm Lương không để ý đến lời nói sống sượng của Tưởng Úc Nam, tập trung dùng hai tay đẩy vai anh ta nhưng anh ta không hề nhúc nhích. Anh ta thậm chí còn cắn đầu ngón tay Viêm Lương, làm cô vội rụt tay lại. Phản ứng đáng yêu của Viêm Lương khiến đáy mắt Tưởng Úc Nam gợn sóng. Cô còn đang tìm cách đẩy người anh thì ngực cô đột nhiên nới lỏng.
Tưởng Úc Nam đã cởi chiếc cúc ngọc trai trên ngực áo xường xám của cô. Thấy anh ta chuẩn bị cởi chiếc cúc thứ hai, Viêm Lương hốt hoảng, nghiến răng cảnh cáo anh: “Anh còn động vào tôi, tôi sẽ cho anh biết tay!”
Tưởng Úc Nam quả nhiên dừng động tác, nhưng không phải do anh ta sợ hãi, ngược lại, nụ cười của anh ta khiến Viêm Lương không khỏi ngỡ ngàng: “Tôi tò mò muốn biết, rốt cuộc tôi phải làm thế nào thì em mới cảm động.”
“Dù anh có…”
Lời nói chưa dứt đã bị chặn lại. Tưởng Úc Nam bịt miệng Viêm Lương bằng một nụ hôn bá đạo, khiến cô chỉ biết ngây người. Đến khi đầu lưỡi anh ta xâm nhập vào miệng, cô mới ý thức được mình đã trúng kế của anh ta, bị anh ta hỏi dăm ba câu làm mất cảnh giác để đạt được ý đồ xấu xa.
Viêm Lương định nghiến răng cắn lưỡi Tưởng Úc Nam nhưng bị anh ta bóp cằm nên không thể dùng sức. Bàn tay còn lại của anh ta không kiêng nể, “châm lửa” trên cơ thể cô. Từ vành tai, xương quai xanh… tay anh ta lướt nhẹ như chuồn chuồn đạp nước. Khóa ở bên hông áo xường xám bị kéo xuống, Tưởng Úc Nam thò tay vào trong áo, vuốt ve tấm lưng trần của cô, chầm chậm đi tới nơi bí ẩn giữa hai đùi cô rồi mặc sức chơi đùa.
Dưới sự tiếp xúc của đầu ngón tay anh ta, toàn thân Viêm Lương run rẩy, từng cơn tê dại chạy thẳng vào tim. Nơi bí ẩn dưới sự khiêu khích của anh ta đã bắt đầu ẩm ướt…
Cảm giác kích thích khiến đầu óc Viêm Lương ong ong, mặt mày váng vất. Đợi đến khi Tưởng Úc Nam rời khỏi bờ môi cô, bắt đầu mơn trớn vành tai, cô gần như quên mất mình đang lâm vào tình thế cá nằm trên thớt vô cùng nguy hiểm.
Toàn thân như bị ai đó cù buồn, cô bất giác đờ người.
“Căng cứng đến mức này còn gì là thú vị! Chi bằng em hãy thả lỏng để hưởng thụ đi!”
Một giọng nói đàn ông trầm khàn vang bên tai như có ma lực khơi gợi dục vọng từ nơi sâu thẳm trong cơ thể Viêm Lương, khiến nó kêu gào đòi được giải phóng. Cô mê man nhìn Tưởng Úc Nam, ánh mắt khuất phục của cô càng khiến anh không thể khống chế bản thân. Ở giây phút tiếp theo, Viêm Lương gần như mất hết ý thức.
Nhưng chỉ là gần như…
Khi Tưởng Úc Nam xé toạc gấu váy của Viêm Lương, tiếng xé vải như một tiếng chuông cảnh tỉnh vang lên đúng lúc, giúp lý trí đang trôi dạt ở phương nào của Viêm Lương quay về. Lúc này, Tưởng Úc Nam đã buông lỏng người cô, anh ta không ngờ cô lại dùng hết sức đẩy người anh ta vào giây phút cả hai đã ý loạn tình mê. Tưởng Úc Nam bị bật sang một bên giường, Viêm Lương thừa dịp trốn khỏi sự khống chế của anh ta. Cô không kịp điều chỉnh hơi thở hỗn loạn, vội nhảy xuống giường.
Tất cả còn chưa bắt đầu đã kết thúc. Là thất vọng hay may mắn? Tưởng Úc Nam dõi theo bóng dáng cuống quýt của Viêm Lương, anh ta từ bỏ ý định đuổi theo cô.
“Khoan đã.” Tưởng Úc Nam thong thả ngồi bên giường.
Giọng nói của anh rất bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra, đến hơi thở cũng bình ổn như thường lệ. Viêm Lương chẳng thèm bận tâm đến lời anh ta, vội vàng đi ra khỏi phòng.
Tưởng Úc Nam thở dài, tuy ngọn lửa trong người anh vẫn đang cháy nhưng lý trí chiếm thế thượng phong. “Em hãy mặc quần áo tử tế, tôi sẽ đưa em về.”
Khi biết mình đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, Viêm Lương mới phát hiện cô đang đi chân đất. Nghe câu nói của Tưởng Úc Nam, cô cúi xuống nhìn, bộ dạng của cô vô cùng thảm hại. Tần ngần một lúc, Viêm Lương chỉ còn cách ảo não đến bên cạnh giường lấy giầy.
Tưởng Úc Nam ngồi yên nhìn cô, cười nhạt. “Chỉ cần không phải là Châu Trình, em không định mở lòng với người đàn ông khác, đúng không?”
Viêm Lương hóa đá trong giây lát.
Bắt gặp phản ứng của cô, Tưởng Úc Nam bật cười thành tiếng. “Nói thật, tôi cũng khá ghen tị với cậu ta.” Nụ cười của anh chứa đựng sự mỉa mai nhưng nghe kỹ, lại có vị chua chát.
Câu nói của Tưởng Úc Nam khiến lòng Viêm Lương trở nên hỗn loạn, cô đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Mọi cảm giác tức giận, xấu hổ và kìm nén trước đó biến mất hoàn toàn sau lời trần thuật bình tĩnh của người đàn ông này. Thay vào đó, trong lòng cô xuất hiện vô số tâm tình khó lý giải.
Trong cơ thể cô trào dâng một thứ gì đó cần được chứng minh ngay lập tức. Thứ đó như mãnh thú, như bão lũ nhấn chìm cô trong giây lát. Đến lúc có phản ứng, Viêm Lương đã ném đôi giầy, quay lại phủ môi hôn Tưởng Úc Nam.
Hành động hoang dại tràn đầy sinh lực của Viêm Lương khiến Tưởng Úc Nam trở tay không kịp, anh thậm chí bị cô đẩy về phía đầu giường. Nhưng vốn là người có phản ứng nhanh nhẹn, anh lập tức chống một tay xuống giường, một tay ôm eo cô.
Lúc này, Viêm Lương đã ngồi vắt chân qua đùi anh, cô nâng mặt anh, hôn ngấu nghiến khiến anh sững sờ vài giây.
Nụ hôn của Viêm Lương sâu hơn, cuồng nhiệt hơn nụ hôn của Tưởng Úc Nam trước đó. Hơi thở hỗn loạn của hai người đan xen, triền miên không dứt.
Đến khi định thần, Tưởng Úc Nam lại hung hăng đáp trả. Hai tay anh siết chặt thắt lưng Viêm Lương, đầu lưỡi xâm nhập vào miệng cô, hút hết hương vị ngọt ngào. Nụ hôn kéo dài, đến khi bờ môi của hai người đau rát, Viêm Lương giơ tay rút cà vạt của Tưởng Úc Nam.
Cà vạt, áo vest, áo ghi lê, áo sơ mi của anh lần lượt rơi xuống đất. Viêm Lương đẩy mạnh hai vai Tưởng Úc Nam để anh nằm xuống giường, còn cô ngồi trên người anh.
Tưởng Úc Nam nhổm đầu muốn tiếp tục nụ hôn cháy bỏng nhưng Viêm Lương né tránh. Cô cắn nhẹ yết hầu và xương đòn của anh, hôn lên khuôn ngực rắn chắc của anh. Hôm nay cô quyết tâm phá vỡ tấm mặt nạ cao ngạo và xa cách của người đàn ông này.
Viêm Lương rút thắt lưng quần của Tưởng Úc Nam, tay cô chà xát bộ phận đàn ông đã cương cứng của anh. Anh thở dốc một tiếng rồi giữ chặt tay cô, lật người đè cô xuống dưới.
“Thế nào? Mới một chút đã không