Chương 30 Chúng ta vẫn là đừng tiếp tục nữa thì hơn
Y còn chưa kịp hiểu câu đó nghĩa là gì thì đã thấy cả người bỗng dưng bị nhấc bổng lên, bị Lâm Tiêu bế ngang.
Lâm Trĩ Ngu đứng ngay bên cạnh, trông thấy cảnh này thì sững người, Lục Tuyết Minh cũng cứng đờ cả người, quay sang nhìn Lâm Tiêu, giận dữ nói:
“Anh làm cái gì vậy?” “Phòng nghỉ khá xa, đi như vậy chỉ làm t.ình trạng tồi tệ hơn, tôi bế em.” Lâm Tiêu giữ vẻ mặt nghiêm túc, nói xong thì sải bước về phía phòng nghỉ.
Lục Tuyết Minh cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, cảm thấy rất xấu hổ, đẩy Lâm Tiêu ra: “Thả tôi xuống, tôi có thể tự đi!” Lâm Trĩ Ngu nhìn hai người, không biết nên nói gì, chỉ có thể nhìn về phía khán đài không xa.
Dương Chí Hanh và Lương Khởi Hạc đã chạy đến, Dương Chí Hanh trực tiếp chặn Lâm Tiêu lại, nói: “Để tôi làm đi.” Giọng anh ta vẫn khá bình tĩnh, nhưng vừa dứt lời đã định tiến lên để bế Lục Tuyết Minh.
Lâm Tiêu nhìn anh một cái, mặt không cảm xúc, tránh sang một bên: “Không cần, tôi sẽ bế em ấy đi.” Dương Chí Hanh nhíu mày, định nói gì đó thì nghe có người chen vào hỏi: “Chuyện gì vậy? Tuyết Minh bị thương à?” Người lên tiếng chính là Chủ nhiệm Sầm, ông vừa rồi đang nói chuyện điện thoại dưới bóng cây, thấy có động tĩnh ở đây liền chạy đến.
Lục Tuyết Minh chỉ bị trẹo chân một chút nhưng lại bị Lâm Tiêu ôm ngay trước mặt mọi người, khiến y ngượng đến mức không biết nói gì. Lâm Trĩ Ngu thay y trả lời, Chủ nhiệm Sầm nghe xong liền đẩy Lâm Tiêu nói:
“Thế thì nhanh lên, thầy Lâm, cậu nhanh chóng bế cậu ấy đi kiểm tra, chỉ còn nửa tháng nữa là thi cuối kỳ rồi, đừng để thật sự bị trẹo chân.” Chủ nhiệm Sầm đã lên tiếng, Lâm Tiêu liền không dừng bước nữa. Dương Chí Hanh đành phải theo sau, đến phòng nghỉ, Lâm Tiêu mới đặt Lục Tuyết Minh xuống. Sau khi bác sĩ kiểm tra, nói không có vấn đề gì lớn, chỉ cần dán thuốc và nghỉ ngơi hai ngày là ổn.
Trong phòng nghỉ không tiện để quá nhiều người ở lại, Chủ nhiệm Sầm bảo Lục Tuyết Minh đợi đến khi buổi tiệc nướng bắt đầu rồi hãy qua, sau đó dẫn Lâm Trĩ Ngu và Lương Khởi Hạc ra ngoài.
Khi căn phòng yên tĩnh trở lại, Lục Tuyết Minh mới quay sang nói với Lâm Tiêu, người vẫn còn đứng bên cạnh: “Cảm ơn anh, anh cũng ra ngoài đi.” Dương Chí Hanh đứng ở cửa nhìn họ, lúc này thấy Lục Tuyết Minh cuối cùng cũng lên tiếng, liền bước đến, nắm tay Lục Tuyết Minh và hỏi:
“Đau không? Em có cần tôi đưa về nghỉ ngơi không?” Từ khi đồng ý nắm tay Dương Chí Hanh vào cuối tuần trước, tuần này Dương Chí Hanh cứ tìm cơ hội để nắm tay y. Ban đầu Lục Tuyết Minh cũng đã quen với điều này, nhưng bây giờ có lẽ vì Lâm Tiêu ở đây mà y cảm thấy không thoải mái nên liền muốn rút tay lại.
Dương Chí Hanh như thể biết trước ý nghĩ của y, không chịu buông tay, còn nói: “Em nằm nghỉ chút đi nhé? Tôi đi lấy khăn ướt lau mồ hôi cho em.” Giọng của Dương Chí Hanh bình tĩnh nhưng ánh mắt nhìn Lục Tuyết Minh lại có chút cấp thiết, khiến Lục Tuyết Minh hiểu ra ý của anh. Mặc dù giữa họ chưa bao giờ thẳng thắn nói ra, nhưng Dương Chí Hanh biết rõ người đó là Lâm Tiêu.
Vì vậy, y lại nhìn về phía Lâm Tiêu lần nữa: “Anh ra ngoài đi.” Lâm Tiêu nhíu chặt mày, khi nhìn về phía y như thể có gì muốn nói, nhưng thấy y bảo mình ra ngoài mà không chút lưu luyến, anh hiểu rằng lúc này không có bất cứ lý do gì để ở lại, đành nghiêm mặt bước ra ngoài.
Khi cửa phòng đóng lại, Lục Tuyết Minh mới rút tay khỏi tay Dương Chí Hanh.
Dương Chí Hanh không nói gì, tháo chiếc khăn thể thao buộc ở cổ tay Lục Tuyết Minh, đi đến bồn rửa mặt làm ướt khăn rồi đưa cho y.
Lục Tuyết Minh lau mặt xong, thấy Dương Chí Hanh ngồi xuống giường bên cạnh, bèn nói: “Anh cũng ra ngoài đi, tôi nghỉ ngơi chút là được.” Dương Chí Hanh cười nhẹ, nói: “Không sao, tôi ở đây với em.” Mặc dù anh đang cười, nhưng cảm xúc u buồn trong mắt lại rõ ràng đến mức Lục Tuyết Minh cảm nhận được. Y nghĩ lại những gì đã xảy ra, họ dù chưa thực sự ở bên nhau, nhưng cũng đang hướng tới mối quan hệ yêu đương. Việc Lâm Tiêu ôm y trước mặt mọi người chắc chắn sẽ khiến Dương Chí Hanh không vui.
Nghĩ đến đây, Lục Tuyết Minh không thể để anh ra ngoài nữa, đành nói: “Vừa rồi là ngoài ý muốn, anh đừng để ý.” Dương Chí Hanh tiếp tục cười, lại nắm tay y đặt bên cạnh, v.uố.t v.e mu bàn tay và nói: “Tôi biết, chỉ cần em chịu giải thích là tôi rất vui rồi.” Y rũ mắt, không biết nên tiếp tục nói gì. Thật ra, Dương Chí Hanh rất chu đáo, đáng lẽ y nên vui mừng, nhưng lúc này trong lòng chỉ có cảm giác áy náy và không thoải mái.
Vì Lục Tuyết Minh bị thương, nhóm thứ hai phải thay người, Lương Khởi Hạc đã thay vị trí của y. Tuy nhiên, thành tích của họ vẫn không bằng hai nhóm còn lại, chỉ giành được giải an ủi.
Cuộc thi thể thao kết thúc sau hai tiếng, Lâm Trĩ Ngu gọi điện báo cho Lục Tuyết Minh qua khu nướng. Khi họ đến nơi, khu vực nướng đã đông nghịt người, rất náo nhiệt.
Lâm Trĩ Ngu nướng cho Lục Tuyết Minh một số món ăn thích hợp, thấy y đã có thể đi lại bình thường, liền hỏi về vết thương ở chân y thế nào.
Lục Tuyết Minh đáp không còn đau nhiều nữa, đợi Dương Chí Hanh và Lương Khởi Hạc đi lấy nước uống, bèn hỏi Lâm Tiêu sau đó có nói gì không.
Lâm Trĩ Ngu nói sau khi cuộc thi kết thúc, không gặp lại Lâm Tiêu, rồi lại hỏi Dương Chí Hanh có hỏi gì về chuyện vừa rồi không.
Lục Tuyết Minh lắc đầu, dường như có điều muốn nói, nhưng thấy họ đã bắt đầu quay lại, y lại dằn xuống, đợi đến khi ăn nướng gần xong, mọi người bắt đầu lần lượt rời đi.
Lương Khởi Hạc và Lâm Trĩ Ngu còn có cuộc hẹn buổi chiều nên đi trước. Lục Tuyết Minh cần nghỉ ngơi vì chân bị thương, Dương Chí Hanh đưa y về. Nhưng khi gần đến ký túc xá, Dương Chí Hanh lại thấy một chiếc xe quen thuộc.
Lâm Tiêu rời đi cùng lúc với họ, lại đến cùng một địa điểm nên gặp nhau cũng không có gì lạ.
Dương Chí Hanh nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, chiếc xe của Lâm Tiêu đang đi theo họ, đã chạy một đoạn nhưng không chuyển làn cũng không vượt lên, chắc chắn là nhận ra xe của anh rồi.
Lục Tuyết Minh ngồi ở ghế phụ ngủ, dù hiện giờ không phát hiện ra Lâm Tiêu, nhưng không có nghĩa là về đến nhà sẽ không xảy ra chuyện gì.
Chỉ nghĩ đến việc Lâm Tiêu sống ngay cạnh Lục Tuyết Minh, mà y đến giờ vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận Dương Chí Hanh, khiến anh có chút lo lắng.
Anh không lái vào ký túc xá mà dừng lại ở ngã tư, thấy chiếc xe của Lâm Tiêu cũng dừng cách đó vài bước, càng chắc chắn rằng Lâm Tiêu đang theo sau họ.
Trong tình huống này, anh không thể để Lục Tuyết Minh về, liền định hỏi y có muốn sang chỗ mình nghỉ ngơi chút không, nhưng quay lại thì thấy Lục Tuyết Minh đang ngủ gật.
Khác với vẻ ngoài lạc quan, quyết đoán khi tỉnh táo, Lục Tuyết Minh lúc ngủ trông giống như một con mèo yên tĩnh. Khuôn mặt dưới ánh nắng trắng trẻo, sạch sẽ, hơi ánh lên một chút. Lông mi dài, rõ ràng từng sợi, chiếc mũi nhỏ với một nốt ruồi trên đầu mũi như vô tình chạm vào mực trên giấy. Dương Chí Hanh nhìn mãi không chớp mắt, không kiềm chế được mà nghiêng người lại gần, muốn hôn vào nốt ruồi đó.
Lục Tuyết Minh ngủ không sâu, khi Dương Chí Hanh dừng xe, y đã tỉnh, nhưng vẫn còn hơi mơ màng nên không vội động đậy. Lúc này cảm thấy có hơi ấm phả lên mặt liền mở mắt ra, thì thấy gương mặt của Dương Chí Hanh gần trong gang tấc.
Không ngờ y lại đột nhiên tỉnh dậy, Dương Chí Hanh dừng lại một chút, nhưng thấy đôi mắt Lục Tuyết Minh mở to vì ngạc nhiên, môi hơi hé mở, anh không muốn kiềm chế nữa, định hôn lên môi y.
Lục Tuyết Minh hoảng hốt đến nỗi nín thở, hoàn toàn không nghĩ đến việc Dương Chí Hanh lại đột ngột hôn mình, theo bản năng đẩy vai anh ra để tránh.
Dương Chí Hanh ngả người sang bên, thấy y đẩy mình rồi định mở cửa, vội vàng giữ lại, nói: “Tuyết Minh, em nghe tôi giải thích, tôi..” Dương Chí Hanh định giải thích là anh không cố ý, nhưng lời chưa nói ra đã nghẹn lại trong cổ họng. Đang nghĩ cách làm sao để cứu vãn tình hình, thì nhận ra Lục Tuyết Minh đã bình tĩnh lại, y tựa lưng vào ghế lần nữa.
Dương Chí Hanh ngạc nhiên nhìn y, trong lòng vui sướng đến mức suýt không kìm được. Nhưng ngay sau đó, y lại nói một câu khiến anh ngây người.
“Chí Hanh, chúng ta vẫn là đừng tiếp tục nữa thì hơn.”