Ngoại Truyện:Mỹ Nhân Hệ Liệt (Kỳ Ii).
Tiểu Mai có một sức tập trung đáng kinh ngạc, khi đã chú tâm nhập thần là dồn toàn bộ tâm trí vào công việc, không mảy may để ý gì đến xung quanh. Điều này cũng có nghĩa như nàng từng nói:
- Mỗi người mỗi việc, em không thích làm phiền người khác, nên người khác cũng đừng làm phiền em!
Đặc biệt là lúc nàng chơi Piano, hễ nghe tiếng dương cầm cất lên là tôi biết thân biết phận ngồi im xếp re một xó hoặc lảng đi chỗ khác cho rảnh nợ.
Tuy nhiên hôm nay, ba mẹ tôi nổi hứng vào Sài Gòn thăm ông Phúc coi dạo này thằng lớn nhà mình học hành sống sót ra sao ở kí túc xá Đại học Y Dược. Thế nên tôi phải lồng thêm vô chùm chìa khóa xe đạp của mình nào là khóa cửa ngoài, khóa cửa trong, khóa cửa sổ,… duy chỉ có khóa két sắt tủ tiền là ba mẹ kiên quyết không đưa cho tôi. Thế cũng phải, chắc hai người họ sợ tôi ở nhà nạo két lấy tiền đi tung tăng trác táng chăng.
Cho nên lúc trưa, sau bữa cơm ở nhà Tiểu Mai thì nàng như mọi khi lại tập Piano đến chiều. Tôi biết ý, đi thật nhẹ nhàng khẽ khàng như gái ngoan mười tám mới về nhà chồng, cầm chùm chìa khóa nặng hơn thường ngày đi ra ngoài cổng tính phi tới quán net làm vài ván Đột Kích. Mà chùm chìa khóa do số lượng nhiều thêm nên va vào nhau cứ kêu leng ka leng keng theo mỗi bước tôi đi.
Nhưng tôi quên bẵng đi mất, cứ tưởng mình đi nhẹ nhàng như ăn trộm thì ngon cơm rồi, đường tôi tôi đi chứ bệnh gì cữ.
Ấy thế mà Tiểu Mai dập tay xuống mấy phím đàn một cái “oành” nghe như âm thanh kết thúc trong phim kinh dị, quay ngoắt sang rít lên:
- Anh có thôi đi không, cầm chìa gì mà kêu lắm thế. Anh tưởng anh là ai, CAI NGỤC hả?
Tôi đứng chết trân ngay thềm nhà, thở không ra nổi hơi.
Tiểu Mai, em học đâu ra lời lẽ cay nghiệt dữ vậy…!