- 1 - Bởi ta cứ hờ hững với đời
Đừng viết mãi những status thấp thoáng bóng hình một người nữa. Trong bao nhiêu status buồn đó, có status nào người ta quan tâm đâu? Cũng đừng vào ra trông ngóng tường nhà người ta nữa. Trong bao nhiêu status vui vẻ hạnh phúc đó, có status nào người ta viết cho mình đâu? Hãy quan tâm chính bản thân mình trước, vững tay viết những câu chuyện cho cuộc đời của riêng mình trước đi. Vậy mới đủ sức mà viết thêm về một ai khác. Nếu không muốn những câu chuyện viết về người đó, chẳng bao giờ mang màu tươi sáng nổi. ……………………… Tôi thấy nhiều bạn trẻ hiện nay thường có chung một loại cảm giác, đó là bản thân mình chỉ có một mình, nhỏ bé, còn thế giới này thì rộng lớn, nặng nề. Ta nghe qua thôi đã thấy áp lực và mệt mỏi đến thế nào, huống hồ là chính ở những người đang đeo mang cảm giác đó. Vậy nguyên do từ đâu xuất hiện điều này? Để giải đáp cho câu hỏi trên, trước hết, tôi sẽ kể cho các bạn nghe về những tháng ngày đáng ghi nhớ nhất của cuộc đời một chàng trai nọ. Những tháng ngày được tạo nên bằng các buổi sáng, cậu một mình cắp sách đến trường. Vào lớp, cậu cũng một mình thu người vào một góc. Tan trường, cũng vậy một mình về nhà. Những bữa ăn, cũng chỉ ngồi một mình trong phòng, lặng lẽ gặm nhấm. Cho đến tối, cậu vẫn lại một mình lặn ngụp trong những dòng trạng thái trên facebook cá nhân. Không cần biết ai like không chờ đợi ai comment. Cậu cứ viết, cứ đắng, như đang tự nói chuyện. Và đến khuya, cậu tắt máy tính, tắt đèn, tắt điện thoại... tắt gần như tất cả mọi thứ ánh sáng, cậu buông minhg vào đêm tối, chỉ bật lên duy nhất một thứ, được gọi đại khái là " những ngày xưa cũ". Là những ngày mà cậu chẳng một mình như thế. Cạnh cậu luôn có một người kề bên. Và cậu cũng luôn vậy quanh người ấy, xem người ấy là trung tâm vũ trụ, gần như chẳng có điều gì quan trọng hơn người ta. Thế nên bỗng một ngày người đi, cậu cũng mất luôn cả phương hướng cuộc đời. Chênh vênh, chới với, hụt hẫng, hệt như một kẻ lạc đường trong một giấc chiêm bao, mơ hồ, trống rỗng. Cậu ngã quỵ. Mọi vật xung quanh dường như đều trở nên thinh lặng. Và mọi cảm xúc trong cậu dường như đóng băng. Vì khi bạn mất đi thứ quan trọng nhất cuộc đời, thì chẳng còn gì là quan trọng nữa. Cũng như khi bạn mất đi điểm tựa đáng tin cậy nhất cuộc đời, bạn cũng sẽ chẳng dám tựa vào đâu nữa. Nhưng bạn biết không, rằng chẳng ai có thể cứ một mình hoài được cả. Và cũng chẳng ai có thể ôm mãi những nỗi ủ ê, chán chường, rầu rĩ. Cậu trai ấy cũng vậy. Đến một ngày, cậu cảm thấy khao khát những tiếng cười đùa, chuyện trò bên thế giới ngoài kia. Chúng khiến cậu muốn bước ra khỏi chiếc vỏ bọc bao phủ lấy mình. Cậu bắt đầu hòa nhập với đám bạn trên lớp. Cùng ngồi chung bàn, cùng nô đùa, vui giỡn, cùng thi đua học tập. Cậu bắt đầu có những bữa cơm bên gia đình, rồi cùng xem tivi, cùng mong ngóng từng tập phim truyền hình, những kiểu phim mà lúc nhỏ cậu từng rất thích. Cậu bắt đầu có những buổi tối vi vu khắp thành phố, lê la khắp các hàng quán, cùng nhóm bạn mới, quen nhau tùe trên mạng. Từ xa lạ, rồi thành quen biết, rồi thành thân thuộc, và thành yêu thương. Cậu bắt đầu có nhiều người yêu thương hơn bên cạnh mình. Đến đêm về, cậu vẫn giữ thói quen của bản thân, tắt tất cả mọi thứ ánh sáng, nhưng lại chẳng còn bật lên "những ngày xưa cũ" nữa, vì đã dốc hết năng lượng sau một ngày hoạt động, vui chơi hết mình rồi. Và, cậu bắt đầu thấy thích, thấy thương một ai đó. Cậu bắt đầu muốn tạo ra " những ngày tươi mới" cho mình. Nhưng lần này, cậu biết mình sẽ không dại dột như ngày xưa, xem một người là tất cả, hay xem tình yêu là niềm hạnh phúc duy nhất trong đời nữa. Vậy, qua một ví dụ điển hình như thế, bạn đã biết câu trả lời cho ý đầu bài viết mà tôi đã nêu ra chưa? Cũng là bởi vì đa số, những người trẻ tuổi thường ưu ái cho tình yêu một vị trí quá lớn trong cuộc sống của mình. Mà bản chất của tình yêu thì lại khó tìm, dễ mất. Thế nên họ có cảm giác như mình chẳng có gì trong cuộc đời, và luôn đơn độc một mình. Trong khi đó, rõ ràng gia đình, bạn bè, và các mối quan hệ xã hội khác, cũng vô cùng quan trọng, xứng đáng để ta đặt tình cảm và sự quan tâm của mình vào không kém, lại là những mối quan hệ ít khi khiến ta tổn thương hơn cả. Không những thế, đó còn là những nơi mà ta thường lê trái tim rách nát cùng tâm hồn vụn vỡ trở về, sau khi trải qua một cuộc tình mà bản thân từng dốc lòng tin yêu, vun đắp. Bạn biết không? Khi bạn đặt vào một điều gì quá nhiều quan tâm, kỳ vọng, mơ ước, thì vô tình sẽ tạo nên áp lực đè nặng lên điều ấy, vô tình bắt nó gánh một nỗi nhọc nhằn trên vai, dù tất cả đều xuất phát từ những yêu thương chân thành, sự tôn trọng của chính bạn. Mọi thứ sẽ dồn nén, tích tụ, cho đến một ngày vỡ tung, tan tành, không cách nào có thể hàn gắn được nữa. Với tình yêu cũng thế. Hãy biết cân bằng nó cùng các mối quan hệ khác trong cuộc sống của mình. Có thì rất tốt rồi, nhưng không có, cũng không hẳn cuộc sống sẽ trở nên u ám, chán chường, chẳng thiết tha sống nữa. Bởi chỉ khi ta thành tâm yêu đời, thì cuộc đời mới có thể yêu lại ta. Cứ hờ hững với đời, rồi trách sao đời khắt khe, tàn nhẫn. Và rồi một ngày, khi tình yêu thật sự đến, cũng hãy yêu một cách vừa phải, tin vừa phải, và dựa dẫm vừa phải. Hãy để tình yêu là một món quà, chứ đừng là một món nợ cho cả hai. Hãy cho bạn, và cả người yêu của bạn, có một bầu không khí thoải mái, nhẹ nhàng, dễ thở khi yêu. Có như vậy thì khi bên nhau, mới có thể tận hưởng hết mình những hạnh phúc trọn vẹn được. Cũng như khi chia xa, lòng mới có thể không vướng bận quá nhiều, cà dễ dàng cất bước ra đi tìm hạnh phúc mới cho mình. Vì như đã nói, tình yêu, vốn khó tìm, dễ mất. Đời này, chẳng ai chắc chắn là của riêng ai, cho đến tận sau cùng...