← Quay lại trang sách

- 3 - Thậm chí sẽ chẳng nở nổi một nụ cười

Em này. Ngày trước anh rất giận em. Nghĩ rằng em rất ngu ngốc. Tại sao lại cứ bỏ mặc những người luôn cố gắng mang đến niềm yêu thương và hạnh phúc cho em, là anh đây, rồi cam chịu ôm mãi niềm đau thương, buồn bã một mình, bởi kẻ khác. Thật sự anh rất giận em! Nhưng cho đến một buổi tối, rất lâu, rất lâu, sau khi ta xa nhau, anh nằm bên một người đặt anh quan trọng hơn chính bản thân họ, thì anh mới biết: Hóa ra khi tim ta không đặt ở một người, thì dù họ có cố gắng, dốc lòng xua tan đi những nỗi cô đơn của ta thế nào, tất cả cũng sẽ đều vô giá trì. Hoàn-toàn-vô-giá-trị. Dù họ có ôm chặt ta vào lòng, ta vẫn sẽ mãi cảm thấy, ôi, mình chỉ có một mình... Hóa ra, em không ngu ngốc. Hoặc nếu có, tất cả chúng ta, ai cũng đều đã và đang rất ngu ngốc! …………………………… Trong tình yêu, tất nhiên hạnh phúc sẽ hoàn mỹ nhất là khi ta yêu và được yêu. Nhưng thực tế, chẳng phải ai cũng may mắn được như vậy. Đối với một số người, hai khái niệm đó lại thường không xảy ra trên cùng một người. Điều này được ví von như một bức ảnh vẽ mà tôi từng thấy trên mạng, mô tả khá là sống động. Đó là hình ảnh một co gái cầm một chiếc ô, rảo riết chạy theo sau che chắn cơn mưa nặng hạt cho một chàng trai, nhưng bản thân cô cũng không hề bị ướt, vì đã được che mưa bởi một chàng trai khác theo sau mình. Cảnh "theo tình tình chạy, chạy tình tình theo" này, ta sẽ gặp rất nhiều trong cuộc sống. Và thường chính những khổ chủ đó xũng đã bao lần tự hỏi mình, làm như vậy có đáng không? Có ngốc nghếch quá không? Rồi sai bao phen tự chuốc lấy đau buồn, khổ cực cho mình, họ sẽ cảm thấy bản thân mệt mỏi, thấy mình sao mà quá khờ dại, cứ mải miết chạy theo một kẻ không quan tâm mình, và bỏ mặc một người luôn dõi theo mình. Cuối cùng, họ đưa ra quyết định, thôi, từ nay sẽ chỉ yêu người yêu mình thôi, không yêu người mình yêu nữa. Như vậy có lẽ sẽ tốt hơn... Nhưng, có thật sẽ tốt không? Chạy theo người mình yêu, hay yêu người yêu mình, cái nào tốt hơn? Tôi thì vẫn nghĩ là chạy theo người mình yêu! Căn bản, yêu một người hay không, không phải do bạn quyết định, mà là do ở con tim cứng đầu của bạn. Và khi con tim bạn trao tình thương yêu một người, thì ngay lúc đó, bạn đã bắt đầu nhận lại được niềm vui và hạnh phúc rồi. Tình yêu chính là như vậy. Nó mang đến cho bạn lẽ sống và động lực tích cực trong đời. Còn bên người bạn không thật sự có tình cảm, những điều đó sẽ không hề có. Họa chăng lắm, khi bên họ, bạn sẽ thấy vơi đi chút nỗi cô đơn thôi. Nhưng rồi xa họ, đau lại vào đấy. Có khi, đối với những người nhạy cảm, bên một người mà họ không thương, nỗi cô đơn càng tăng lên gấp bội. Thậm chí, chẳng nở nổi một nụ cười. Đáng sợ hơn, bước vào mối quan hệ miễn cưỡng, bạn sẽ không có động lực để duy trì và bảo vệ nó. Chỉ cần một khó khăn nhỏ, cũng khiến bạn cảm thấy chán nản và muốn bước ra. Chẳng thể dài lâu. Thế là tan vỡ. Thế là tổn thương nhau. Mất luôn cả một người từng thương mình. Mà cũng đừng nghĩ, họ yêu ta, ta đồng ý hưởng thụ tình yêu đó, là vì muốn tốt cho họ. Đúng, có thể khi họ yêu ta, bên ta họ sẽ vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng nó vẫn không đáng gì so với một người thật sự thương yêu họ sẽ mang đến cho họ đâu. Có khi còn vì những phút chênh chao, yếu lòng của mình mà gây ra thương tổn cho họ nữa. Do đó, nếu thấy đã không thể cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc, thì thà từ chối thẳng thừng, để họ đau một lần, rồi họ sẽ nhận được những điều khác tốt đẹp hơn. Đó là sự tự giải thoát cho họ, và cũng là giải thoát cho chính mình. Bởi, đã muốn yêu, thì phải yêu cho tới, cho đáng. Gặp tình rồi hẵng yêu. Còn không thôi, độc thân cho khỏe!!!

Cuộc đời này, phải là một quá trình đi tìm kiếm hạnh phúc

Em ơi em! Người ta đã đi mất rồi, sao em còn đứng hoài, đợi mãi. Tại sao cứ nhất thiết phải là người ấy? Khi người ta vốn dĩ đã không còn muốn ở bên em nữa. Sự cố chấp đó, đớn đau và tổn thương mà một mình em chịu đựng đó, có thay đổi được điều gì không? Trong khi đời người sống được bao nhiêu thời gian? Lại bỏ phí tháng tháng năm năm, ôm mãi niềm đau, chẳng biết đến nụ cười nữa, chẳng màng đến những gì tươi đẹp nữa. Một lần sinh ra, đến cuối đời chết đi, hồi ức mang theo, hạnh phúc thì ít, vụn vỡ tan nát thì nhiều, em thấy đau lòng không? Anh thì thấy điều đó thậy đau lòng hơn tất cả. Em ơi là em. Ai rồi cũng bỏ ta đi. Yêu đến điên cuồng ngây dại cuối đời, hết nợ, ai rồi cũng bỏ ta đi. Chỉ có chính bản thân em mãi là bên em trên cuộc đời này. Không thương chính em hơn ai cả, lại đi thương ai? ………………………………. Phần lớn, trong tình yêu, người ta luôn nghĩ cái cảm giác từng-có, rồi bỗng một ngày mất-đi, sẽ rất tồi tệ. Thật ra là do họ tưởng rằng mình đã mất đi tất cả, không còn gì nữa. Nhưng vốn dĩ sự thật không như vậy. Tôi cũng từng nghĩ như các bạn. Bởi do đa số chúng ta đều hiểu sai bản chất của tình yêu nên mới sinh ra suy nghĩ đó. Tình yêu vốn dĩ chỉ là một thứ cảm xúc rất đỗi bình thường và trần tục. Khi một người cảm thấy nhớ nhung, muốn bên cạnh một người, muốn lo lắng và hi sinh cho người ấy, thì đó là Yêu... Nhưng, đã là cảm xúc, thì rất dễ phai nhạt, khi bị tác động bởi thời gian, và vô vàn điều khác trong cuộc sống. Dù buồn đến cùng cực, vui đến hết cỡ, hay, yêu đến điên đảo... thì cũng sẽ có ngày mọi thứ nhạt phai dần, đổi thay bằng những thứ cảm xúc khác. Nhiều người khi đối diện với chia tay, không chấp nhận nổi lý do... hết yêu. Thật ra hãy hiểu đơn gian, yêu, không yêu, hay không còn yêu, đều là chuyện của con tim, thứ khó điều khiển nhất của con người, nhiều khi chính họ cũng không hề muốn như vậy. Nếu con tim dễ sai bảo, thì ai cũng chọn đại một người để yêu và hạnh phúc đến cuối đời rồi, trần gian làm gì còn nỗi buồn?! Thế nên, chỉ cần là tình yêu thật, hạnh phúc ta từng nhận được là thật, thì dù chỉ trong phút giây, đều đáng trân trọng và cảm ơn. Trách làm chi người mình thương? Nhiều đôi yêu nhau, cả hai đều từng vô cùng thật lòng, cũng từng nghĩ sẽ bên nhau mãn kiếp, trải qua bao nhiêu tháng tháng, năm năm dài đằng đẵng, vậy mà đến lúc hết duyên cạn nợ, họ vẫn phải buông tay thôi. Những gì họ phải chịu đựng, chút đau thương cho mối tình thoáng qua của chúng ta, thấm tháp vào đâu? Bởi đời này, mấy ai yêu nhau được như vậy? Tuy nhiên, trong cuộc đời này, đỉnh cao của sự gắn kết hai con người lại với nhau, không phải chỉ là những cảm xúc bình thường ấy, mà là sự cần có nhau! Đôi khi, người ta đi hết cả cuộc đời, bao người mang đếm cho họ những cảm xúc vu vơ, mơ hồ đó, na ná nhau như vậy, nhưng cảm giác "cần" đó, thì chỉ có duy nhất ở một người thôi! Nếu may mắn, sẽ tìm ra được người ấy ngay. Còn nếu không, ai cũng phải trải qua rất nhiều khó khăn, thử thách, trong hạnh phúc và nỗi đau, có được và đánh mất, thì mới xác định nổi. Thế nên nếu một ngày, có một người muốn ra đi, và ta không thể làm gì khác được nữa, thì cứ để họ đi thôi. Đừng bận lòng, níu giữ gì cả, tiếp tục mạnh mẽ đi tiếp trên con đường của riêng mình. Gọi là tạm chia tay cũng được. Nếu thật sự là của nhau, nghĩa là thật sự cần có nhau trong đời, sẽ tự tìm về nhau thôi. Đi xa đến mấy cũng chẳng lạc được Tôi từng đọc một câu rất hay, đại loại thế này: Khi ta bước qua một cuộc tình mà bản thân từng yêu hết lòng hết dạ, thì chẳng có gì phải tiếc nuối, đau buồn cả. Sự tiếc nuối chỉ dành cho những kẻ vì dối gian không biết trân trọng, mà để đánh mất đi tình yêu thôi. Mà thật sự là vậy. Có gì mà phải nuối tiếc, đau buồn? Hãy hiểu đơn gian, cả hai, nay đã yêu-nhau-xong-rồi. Việc tiếp theo ta nên, cần, và phải làm, đó là đứng dậy, tiếp tục đi tìm một hạnh phúc mới cho riêng mình. Cuộc đời này luôn là những cuộc hành trình tìm kiếm hạnh phúc như vậy. Hãy biết, suốt cả cuộc hành trình đó, chỉ có ta mới là người quan trọng nhất, ai cũng chỉ là kẻ thuận đường đi cùng cho vui mà thôi. Sẽ phải là bao lần ta lướt qua ai đó, và ai đó lướt qua ta. Yêu là cố gắng giữ một người ở bên, lâu nhất có thể, chứ không phải đứng nhìn mãi khi họ đã khuất xa rồi. Vậy, cái sai là của những người khi yêu, là đã quan trọng hóa vào một người, vào một cuộc tình. Phải luôn tự biết thương mình hơn cả, thì mới đủ sức đi đến cuối đường được. Chuyện cũ, người xưa, có duyên sẽ gặp lại, có nợ sẽ tìm về.