← Quay lại trang sách

- 5 - Nào dám nói gì đến chuyện trăm năm

Hôm nay là ngày rằm lớn, dậy sớm đi chùa cùng gia đình. Nhớ ngày trước từng hẹn với một người, một ngày nào đó sẽ cùng nhau đi ngôi chùa này. Vậy đến hôm nay, vẫn chưa một lần cầm tay nhau đi. Bởi thế mới nói, có những việc nếu muốn cùng nhau làm với một người nào đó, thì hãy làm nhanh đi. Đừng cứ hẹn hò mãi, nghĩ rằng việc còn đó, làm lúc nào chẳng được. Ừ thì đúng là việc còn đó, chỉ là người thì chẳng mãi cùng người đi, tất cả chỉ còn lại niềm hối tiếc muộn màng... ……………………………………… Tôi đã từng đọc được ở đâu đó nói rằng, chia tay, đau lòng nhất là khi nghĩ về những điều mà cả hai đã từng hứa với nhau. Nhất là những lời hứa dở dang, chưa thực hiện được. Mà thấy cũng đúng thật. Vì chính tôi cũng đã từng là người bị thất hứa như vậy. Hụt hẫng , đau lòng, thất vọng, khó chịu... Rất nhiều cảm xúc chồng chéo lên nhau, khi người đã đi mất rồi, thậm chí là đi lâu rồi, mà những gì người nói sao hoài chưa chịu cũ. Chỉ khác là ta không thể như một đứa trẻ, ngày còn thơ bé, mỗi khi ba mẹ đã hứa điều gì mà không thực hiện, chắc chắn sẽ làm mình làm mẩy, làm trời làm đất, khóc bù lu bù loa lên cho kỳ được mới thôi. Giờ lớn rồi, mặt mũi nào mà làm được vậy. Mà dù cho dám làm, thì người cũng chỉ là người dưng, nào đạ xót cho ta như người thân ruột thịt được. Đúng! Thương yêu thật nhiều đến mấy, cũng chỉ là người dưng của nhau mà thôi. Mà đã là người dưng, thì chẳng thể buộc ai phải có trách nhiệm với ai cả, nếu lòng người ta không muốn. Có nhiều người khi đón nhận lời chia tay nhưng trong lòng còn yêu, họ tức giận, gào khóc thảm thiết, đem những điều mà người ta đã từng hứa với mình nhưng chưa thực hiện được ra giày vò, oán trách người đi. Nào là lừa dối tôi, nào là tất cả chỉ là giả tạo... Nhưng đó thật ra là những lời buộc tội rất mềm yếu, bất lực, và vô dụng mà thôi. Sai lầm nhất khi chia tay, là nhắc lại những điều "đã từng". Bởi lòng người, có bao giờ đứng yên... Hãy hiểu, trừ những tình yêu gian dối, vụ lợi ngay từ đầu, còn lại phần lớn các lời hứa thề trong tình yêu mà những người yêu nhau dành cho nhau, đều là thật tâm, chân thành cả. Nhưng đỉnh điểm của những giá trị đó chỉ có ở lúc mà họ phát ngôn mà thôi. Là khi mà những niềm hạnh phúc, yêu thương của họ trào dâng, khiến bật ra thành những lời hứa ấy. Là khi mà cả con tim họ, cả thế giới hiện tại của họ, đều có mặt bạn. Và những lời hứa ấy, thường là về những dự định,kế hoạch trong tương lai cho cả hai, là những gì mà họ muốn làm cho ta, muốn ta được an tâm, vui vẻ. Vậy, ta nên trân trọng những lời hứa ấy mới phải, cũng như trân trọng những điều tốt đẹp đã từng có với nhau. Cớ sao lại oán trách làm chi? Chí ít, họ đã từng thật lòng yêu ta như vậy. Từng thật lòng muốn vì ta mà làm những điều ấy. Thế là đã quá tuyệt vời rồi! Mang ra giày vò, dằn xé nhau làm gì? Nhưng thật ra, lới hứa chỉ xuất hiện trong những tình yêu son trẻ đầy nhiệt huyết và sôi nổi mà thôi. Với tình yêu của những người trưởng thành, từng trải, đã đi qua biết bao yêu thương và đau khổ, có được và mất mát, con người ta thường ít muốn nghĩ đến tương lai, và cũng ít nói ra những lời hứa. Vì họ vốn hiểu, tương lai, là chuyện của sau này. Chẳng thể tiên đoán, lường trước được điều gì cả. Và vì họ vốn hiểu, sức mạnh của thời gian là có thật, rất thật. Chỉ ngày mai thôi còn không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Ai rồi sẽ hết yêu ai, ai rồi sẽ bỏ ai đi? Tất cả đều khồng thể biết, thì dám nói gì đén chuyện trăm năm? Họ chỉ mong muốn sống, và yêu, thật trọn vẹn mỗi ngày. Nguyện ước, mơ mộng thời son trẻ, không phải là không có, nhưng chẳng dám hết lòng tin tưởng được như xưa nữa. Chỉ lặng yên cất vào lòng, và âm thầm cố gắng thực hiện mà thôi. Tình yêu của những người trưởng thành, thường chẳnng ai nói, ai hứa với nhau điều gì cả. Vậy mà họ vẫn mãi mãi, đi cùng nhau băng qua bao năm tháng. Thế nên, là người khôn ngoan, khi nghe lời hứa thề, tin thì chỉ tin một nửa thôi. Một nửa còn lại, phải tự dự trù hết những khúc quanh co sẽ đột ngột xuất hiện phía trước. Phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho mọi sự vật đổi sao dời mai sau. Vậy mới mong tình yêu vững bền được. Bởi khi ta quá tin vào một lời thề non hẹn biển, bản thân sẽ dễ sinh tâm chủ quan. Cứ tưởng trong lòng người, ta sẽ luôn là nhất, chẳng phải bận tâm lo lắng gì nữa cả. Từ đó dẫn đến việc vô tình hờ hững, lơ là với tình yêu của nhau lúc nào không hay. Không còn sốt sắng vun vén, bồi đắp như ngày xưa nữa. Để rồi cuối cùng, tình yêu rạn nứt từ từ và đổ vỡ, thật ra cũng do một phần lỗi của bản thân, lại cứ đi khăng khăng hận thù người khác. Thật quá xót lòng! Vì vậy, khi nghe người yêu hẹn hứa, thề thốt, nếu có thể, hãy mạnh dạn bảo, người không cần phải quá lo nghĩ đến những chuyện xa diệu vợi ấy đâu. Chẳng có gì làm tôi hạnh phúc và yên tâm hơn, bằng chính sức nóng của tình cảm chân thành trong chính người tỏa ra cả. Và nó sẽ bỏng cháy rõ rệt nhất trong từng khoảnh khắc, từng những hành động nhỏ nhoi. Đừng phải thể hiện những điều gì quá vĩ mô. Để lỡ khi sau này, lòng vốn đã đổi thay, nhưng lại ngại vì những gì mà bản thân từng nói, không dám thành thật với nhau một lần, cứ vô tình lặng lẽ giày vò nhau từng ngày. Nỗi đau đó, tôi gánh sao nổi. Hạnh phúc từng có được bao nhiêu đâu, biết lấy gì mà đắp bù thương tổn?