← Quay lại trang sách

- 12 - Thương cho một quá khứ dở dang

Liệu trên đời này, được bao nhiêu người đàn ông con trai, trong đêm đầu tiên với người yêu mình, không còn thấy giọt trinh trắng của cô rơi xuống, sẽ xót xa ngói lòng? Liệu được bao nhiêu người hiểu rằng, thật ra dòng máu đỏ trần tục ấy, đối với một người con gái, chỉ là đại diện cho sự tin yêu và trân trọng nhất đời của họ dành cho một người, chứ chẳng mấy nhuốm màu nhục dục như nhiều người đàn ông vẫn thường mặc định. Dòng máu đỏ ấy mất đi, tức là cô cũng đã từng trai đi ngần ấy yêu thương và tin tưởng. Vậy mà cuối cùng phận lại dở dang. Ngày hôm nay, chất lỏng đó có thể không ohujc hồi lại được, để một lần nữa trao gửi cho các anh, nhưng niềm tin tưởng và thương yêu, niềm trân trọng và tôn kính, sự thiêng liêng rung động trong tim họ khi phô bày bản thể của mình trước một người khác, hoàn toàn có thể tái tạo lại vẹn nguyên như lần đầu. Vậy, cái các anh thật sự cần có ở một người con gái mình yêu, là tình yêu nơi cô, hay chỉ là sự chiếm đoạt, sở hữu? Đàn ông con trai à! Xin đừng cứ để lần lượt các cô gái phải tự nói mình, phải tự bảo nhau, rằng hết lòng hết dạ yêu thương và tin tưởng một người, cũng là một cái tội nữa!

Trong dân gian từ xưa có truyền nhau quan niệm về "Tứ khoái". Tức là bốn nhu cầu cơ bản của mỗi con người. Bao gồm: Ăn, ngủ, làm tình, và đại tiện. Bốn nhu cầu, còn được gọi là sự ham muốn này, được cho là quan trọng, cần thiết ngang nhau. Tuy nhiên, cũng từ xưa, nhu cầu về làm tình, hay là nhắc đến vấn đề tình dục, thì thường vẫn phải nói một tránh né, tế nhị, không được sỗ sàng hay lộ liễu nơi đông người. Nhất là đối với người châu Á, chuyện "phòng the" càng phảu giữ gìn kín kẽ hơn hết. Đặc biệt là với phái yếu, giới nữ, thì càng được chú trọng hơn so với nam giới. Nhìn về ngày trước, lúc văn minh con người còn chưa phát triển, một cái liếc nhìn với người con trai khác thôi, cũng đã đủ kết tội người con gái. Huống hồ gì đụng đến chuyện tình dục, lại càng gắt gao hơn. Thậm chí có những nơi, phụ nữ chưa chồng mà để thất thân, cuộc đời cũng xem như chấm dứt. Như quyển "Bị thiêu sống", được chính Souad- người phụ nữ trở về từ cõi chết viết nên. Những suy nghĩ và hủ tục lạc hậu ở ngôi làng hẻo lánh Palestine không tính người đã cho ta thấy một hiện thực vô cùng đáng sợ. Chỉ vì cô lỡ trót bị lừa gạt bởi một người con trai mà đánh mất đi thứ quý giá nhất cuộc đời mình, liền sau đó chính tay người nhà cùng nhau lập kế hoạch rưới xăng thiêu chết cô để khỏi xấu mặt gia đình. Còn gì tàn nhẫn hơn? Ngày nay, các hủ tục lạc hậu đã liên tục bị bài trừ, các suy nghĩ cũng đã thoáng hơn rất nhiều. Tuy nhiên, với chế độ phong kiến kéo dài quá lâu, cùng với suy nghĩ trọng nam khinh nữ đã in sâu vào tiềm thức con người, nên việc bình đẳng nam nữ vẫn còn rất nhiều sự chưa thỏa đáng trong quan niệm mỗi người. Điển hình như đàn ông con trai, với chuyện tình dục, đem ra cùng nhau bàn luận rất bình thường, chẳng ai nói gì. Thậm chí, một người phái mạnh, càng rành rẽ chuyện ấy, càng từng "lên giường" với nhiều cô, lại càng hãnh diện với bạn bè, càng hấp dẫn trong các cuộc chinh phục của mình. Cũng như, ngoài xã hội, cũng chẳng mấy người bảo anh ta hư hỏng. Ngược lại, đối với phái nữ thì hoàn toàn khác. Chỉ cần một người con gái lúc nào cũng dính chặt người mình yêu quá nhiều, như hình với bóng, ra vào nhà người ta như nhà mình, lập tức sẽ bị dòm ngó, gièm pha. Quen một người con trai lâu, tiếng cười cợt, dè chừng cũng sẽ đi theo cô sau những ngày chia tay. Làm gì có chuyện một người con gái dám đi kể với nhiều người mình yêu đã ngủ với bao nhiêu chàng, lên giường với bao nhiêu người đâu. Và nhắc đến chuyện tình dục đối với một người con gái, không thể không nhắc đến chữ Trinh. Một chữ gọn lỏn, nhưng mang bao nhiêu ý kiến và suy nghĩ trái chiều. Thậm chí, có người miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng có khi lại nghĩ khác về nó. Bao đời nay, chữ Trinh đem ra bàn, vô cùng là khó nói, mà nói hoài cũng không biết sao cho xong. Có lần tôi đăng một câu hỏi tham khảo, ở một fanpage cũng khá lớn dành cho đàn ông, bàn về Trinh tiết trong tình yêu và hôn nhân. Trong một ngày nhận về hơn 400 bình luận. Phần lớn các nick facebook là nam giới đều bảo rằng chuyện đó chẳng còn là quan trọng, tình yêu mới là thiết yếu. Họ bảo rằng thời buổi bây giờ còn nói đếm chuyện đó sao? Họ yêu là yêu con người, chứ chẳng phải cái màng sinh học ấy. Nghe qua tưởng rằng rất khả quan. Nhưng, thường mỗi lần tôi đặt câu hỏi cùng trò chuyện với các thành viện ở trang đó, mỗi bài đều nhận từ 1000-2000 bình luận. Trong khi câu hỏi này rõ ràng sẽ có rất nhiều điều để nói, nhưng chỉ thu về 400 bình luận. Vậy số còn lại đâu? Tại sao họ không lên tiếng? Có phải vì suy nghĩ của bản thân mình "không hợp thời đại" mà lặng im không? Và thêm nữa, những người lên tiếng bảo rằng không quan trọng, thì khi đụng vào hiện thực rồi, có chắc hành động như những gì mình nói không? Chính phái nữ trong trang cũng băn khoăn về điều trên, họ bình luận đặt lại vấn đề với các anh. Hỏi rằng mấy ai làm được như thế? Chỉ toàn nói miệng lúc đầu, thậm chí là có thể thứ tha trong đêm tân hôn, nhưng thật ra cũng sẽ để trong lòng, đụng chuyện về sau sẽ đem ra đay nghiến, giày vò vợ mình... theo tôi, nghe cũng không phải là không có lý. Bởi, nếu bản tính con người khi yêu phần nhiều là ích kỉ, thì bản tính đàn ông sẽ càng ham muốn sự diếm đoạt, khai phá, chinh phục hơn cả. Họ sẽ chẳng xem là bình thường đâu, khi nghĩ đến cảnh người mình yêu, đã từng trải qua những cảm xúc đầu tiên cùng một người con trai khác. Ngọn lửa ghen tuông chắc chắn sẽ nhen nhóm trong họ. Chỉ là có đủ tốt mà thứ tha, mà gạt đi, buông bỏ vì người mình yêu hay không thôi. Mà nhìn lại, đời này, được mấy người đàn ông là thậy sự tốt? Thật sự xem trọng tình cảm, coi trọng tình yêu?. Thật sự được mấy ai cho rằng, tất cả đều là quá khứ đã qua đi, hiện tại và tương lai họ có đối tốt với ta không, mới là quan trọng. Mấy ai thương xót cho một mối tình dở dang nhưng đầy sâu nặng của đời người con gái ấy. Họ từng yêu hết lòng, muốn cho người mình yêu những gì tốt đẹp nhất, nên đành nhận phần thua thiệt bản thân. Họ từng tin hết mình, tin vào hai từ là "mãi mãi". Tin rằng sẽ chẳng bao giờ lìa nhau, tình cũng sẽ chẳng bao giờ tan vỡ. Tuổi trẻ ấy mà! Có nào ngờ đâu... Thế nên, để bảo toàn hạnh phúc tương lại của mình, thiết nghĩ, con gái vẫn nên giữ gìn bản thân thì tốt hơn. Để dành những điều tốt đẹp ấy cho một người thật xứng đáng. Một người dám tuyên thệ nơi thánh đường, cùng những bậc sinh thành ta, rằng sẽ gánh trên vai cuội đời của ta, hạnh phúc của ta, suốt những tháng năm còn lại của kiếp này. Đàn ông đói, ta không cho, chắc chắn sẽ có phần khó chịu, bực dọc. Nhưng xen vào đó là bị sự ham muốn, khao khát dẫn dắt mà chạy theo ta hoài. Vì thực tế cho thấy, rất nhiều người đàn ông con trai, sau khi đưa được người yêu của mình vào vườn Địa Đàng nếm trái cấm rồi, từ đó bỗng dễ sinh tâm thấy nhàm chán tình yêu, chẳng còn hào hứng sửa chữa khi cuộc tình xảy ra vấn đề nữa. Ta phòng trước vẫn hơn! Chưa kể, đàn ông đòi một, ta cho rồi, sẽ hỏi thêm hai, ba... bằng những lời ngon ngọt dụ dỗ mà vẽ thêm đủ chiêu trò. Điển hình là muốn ghi lại những giây phút "hạnh phúc" ấy chẳng hạn. Rồi sau này mất nhau, cũng từ đó mà sinh ra những nỗi bất hạnh. Rất nhiều trường hợp sau khi chia tay, bạn trai ghen tức tung clip ái ân của cả hai từng có lên mạng, nhằm ý muốn bêu xấi người yêu mình. Trong phút nóng giận bồng bột, họ đâu nghĩ được nhiều. Như câu chuyện cô bé 15 tuổi ầm ĩ trên mạng vừa qua, vì hổ thẹn với gia đình và bạn bè mà phải tự kết liễu đời xanh của mình. Bạn trai cô chắc không ngờ nổi kết cục lại bi thảm đến vậy đâu. Lại nói đến lần nhận được một confession của một cô bé gửi đến, cần tư vấn, kể rằng, hiện cô đã mệt mỏi với sự lạnh nhạt, hờ hững của người yêu, nhưng lại không dám gây gổ khó chịu, không dám chia xa, vì... đã trót trao thân cho người ta rồi. Cô hỏi tôi phải làm sao bây giờ? Và đó cũng chính là một trong những trường hợp khá phổ biến, đáng bàn. Theo tôi, tuy ở trên tôi đưa ra lời khuyên, rằng hãy nên "chiều lòng" xã hội hà khắc, "chiều lòng" số đông mà giữ gìn, đề phòng... Nhưng nếu ta đã lỡ trót một lần tin yêu, thì cũng đừng vì định kiến xã hội mà tự xem thường bản thân. Chính ta phải hiểu các giá trị của mình hơn hết, so với một giọt trinh nguyên đó. Mất nó đi rồi, không có nghĩa là ta không xứng đáng được yêu, được hạnh phúc, được nâng niu trân trọng nữa. Không có nghĩa là ta không có quyền bảo vệ mình, dứt khoát rời xa những người không cần ta, không mang đến hạnh phúc cho ta. Phải luôn nhớ, bản thân mình mới là quan trọng hơn cả! Cuộc sống mình phải do chính mình làm chủ, đừng tự đưa mình vào những chiếc còng lạnh lẽo cùng ai. Mang ra bàn rồi mới thấy, chữ Trinh sao mà phức tạp nhiều phần. Có khi người trả lời không quan trọng, mà trong lòng lại nghĩ khác. Chẳng biết tin vào đâu. Và con đường tình yêu của những con người sinh ra vốn mang tấm thân yếu đuối, mang con tim mong manh, muôn đời nay vẫn vậy, sao mà chông chênh, gập ghềnh, khó đi đến thế. Chẳng biết phải tin yêu sao cho vừa. Vì thế mà từ xưa, các nhà văn, nhà thơ, vẫn luôn thương cho số kiếp của họ, không ngừng đứng lên cất tiếng nói bảo vệ cho thân phận họ là vậy. Nhớ hồi đi học, có hôm đọc được bài "không chồng mà chửa" của "Bà chúa thơ Nôm" Hồ Xuân Hương, ngồi thích quá cứ lẩm nhẩm ngâm hoài. Thật cảm thấy vô cùng nể phục sự thấu hiểu của nhà thơ đối với thân phận của người phụ nữ. Cũng như nể phục lòng dũng cảm của bà, khi dám ráo bạo mở ra một lối tư tưởng hoàn toàn đối lập với các định kiến khắt khe thời đó. "Cả nể cho nên sự dở dang Nỗi niềm chàng có biết chăng chàng Duyên thiên chưa thấy nhô đầu dọc Phận liễu sao đà nảy nét ngang Cái nghĩa trăm năm chàng nhớ chửa? Mảnh tình một khối thiếp xin mang Quản bao miệng thế lời chênh lệch Không có, nhưng mà có, mới ngoan."