← Quay lại trang sách

Chương X Một bất ngờ lý thú

Văn Bình nghiêng đầu chào Hồng Bích. Lần này, chàng không ra bằng cửa chính mà là trèo cửa sổ. Trước khi nhảy ra vườn, chàng liếc mắt ra hiệu. Nàng tắt đèn trong phòng và ngoài hành lang. Chàng mở cửa sổ. Ngọn gió thơm mùi hoa mới nở tràn vào phòng làm cánh mũi chàng phập phồng. Chàng tiếc khung cảnh thơ mộng như thế này mà không thể lưu lại với người đẹp. Ra đến vườn, chàng chọn chỗ tối và nhiều cây um tùm để băng mình qua tường.

Ở lại một mình trong biệt thự, bên 2 cái va li thơm mùi băng phiến, Hồng Bích cảm thấy trống trải lạ thường. Bất giác nàng ngồi phịch xuống ghế, bưng mặt khóc nức nở. Lời căn dặn của chàng điệp viên đẹp trai và vui vẻ còn mang máng bên tai. Nàng không ngờ sự thể lại được kết thúc đẹp đẽ như thế. Da mặt trở nên hồng hào, nàng cảm thấy yêu đời. Khuôn mặt khả ái của Thành Chương trở nên xấu xa, đen đủi, vô duyên trước dáng đi, nụ cười của Văn Bình. Nàng cảm thấy chàng trai kỳ lạ ấy có một sức quyến rũ đặc biệt. Nàng bỗng ân hận. Hồi nãy, nàng quên hỏi chàng một điều quan trọng. Đó là hỏi xem chàng đã lập gia đình chưa. Nụ cười khuynh loát nở trên cặp môi trái tim đẹp như vẽ, nàng lấy chiếc khoác bôlêrô bằng len trắng choàng lên vai. Buổi tối lạ lùng ở Sàigòn làm du khách đã đến một lần phải nhớ mãi. Sàigòn ban đêm hấp dẫn du khách không phải do đèn ống muôn màu nhảy nhót, những tiệm khiêu vũ và phòng trà mà ánh đèn bên trong yếu hơn bóng tối. Sàigòn ban đêm hấp dẫn ở vẻ nửa thẹn thùng, nửa bạo dạn. Một Sàigòn bí mật. Một Sàigòn thâm trầm. Đêm nay Hồng Bích cũng mang trong người một bí mật. Bí mật của bản tài liệu mà lát nữa nàng phải trao lại cho người bí mật. Bí mật của một cảm giác âm ấm nhú dậy trong lòng, đối với người đàn ông kỳ khôi nàng mới giáp mặt 2 lần. Gần đến giờ hẹn, nàng hoảng hốt chạy ra taxi. Chiếc xe con cóc 4 mã lực len lỏi giữa hàng xe cộ tấp nập tới chợ Bến thành. Ban đêm, chợ Bến thành vẫn đông như hội. Tứ phía, các quán bán hàng Tết sáng choang, tiếng loa rao ồn ào và vui vẻ. Đoàn người chen chúc mua sắm làm Hồng Bích nảy ra tư tưởng so sánh và thèm muốn. Nàng có nhan sắc, và căn bản học thức nhưng vẫn sống trong cảnh lạnh lẽo. một mình Thành Chương đần độn, tiêu cực không đủ sưởi ấm lòng nàng.

Nơi hẹn là cái ghế xi măng đối diện trụ đèn giao thông. Ghế xi măng chưa có người ngồi. Hồng Bích nhìn quanh quất một phút đoạn thản nhiên ngồi xuống. Trước mặt nàng là ga xe buýt. Hành khách chật ních. Đèn lưu thông chuyển qua màu xanh. Đoàn xe ứ lại như đậu trên lò so bật mạnh lên. Nàng ngồi như thế rất lâu. Tính đến hơn nửa giờ. Lệ thường, không lần nào nàng đợi lâu đến 15 phút, nhưng lần này nàng được lệnh tuyệt đối thận trọng, chờ đúng 60 phút mới được rời ghế xi măng. Ai sẽ đến gặp, nàng không biết. Những lần trước, nàng cũng hẹn trên ghế công viên, nhưng là công viên Tự Do, công viên Võ Tánh trước rạp chiếu bóng Lam Sơn, chiếc xe hơi đen chực sẵn đón nàng.

10 giờ 30 phút.

Một cặp trai gái rủ nhau ngồi bên. Gã đàn ông mặc sơ mi cao bồi nhiều màu, quần chật ống, đôi giày nhung đen. Sơ mi hắn không cài 2 cúc trên: thói quen của một số thanh niên không đứng đắn. Cô gái không phải là con nhà gia giáo vì dáng điệu đĩ thõa, trên người toàn là đồ giả. Gã con trai ôm ngang eo nhân tình, giọng chớt nhả:

-Ngồi xuống đây một chút, em.

2 người ngồi khít bên nhau, quên bẵng Hồng Bích. Nàng hơi thất vọng. Không lẽ địch dùng cặp trai gái này làm tiếp xúc. Họ ôm nhau hôn vội vàng, lén lút, hình như sợ lính kiểm tục. Hôn xong, gã con trai nhớn nhác:

-Không có ai đâu!

Hồng Bích đoán đúng. Họ mang nhau đến ghế xi măng này để tránh lính kiểm tục. Người ta thường quan niệm ái ân xằng bậy, chướng tai gai mắt thường diễn ra trong hẻm tối, dưới mái hiên, sau gốc cây to, ngờ đâu lại diễn ra ở ngay trước chợ Bến Thành. Ngẫu nhiên nàng liên tưởng tới cuộc hò hẹn đêm nay giữa nàng và người bí mật. Sở công an không thể ngờ được gián điệp địch mượn chỗ đông người nhất Sàigòn để trao, nhận tài liệu tối mật.

-Cô mua vé xổ số không?

Hồng Bích ngẩng đầu. Một em gái chừng 10 tuổi, dáng điệu lanh lẹ, chìa tập vé số. Nàng lắc đầu:

-Cám ơn em, tôi không mua.

Đứa trẻ nài nỉ:

-Mời cô mua cho em.

Nể lời, nàng bảo đứa trẻ xé 1 vé, bất kể số nào. Nhận tiền, nó ghé tai nàng, giọng nho nhỏ:

-Mời cô tới trước rạp chiếu bóng Vĩnh Lợi, có người đang đợi.

Nàng chợt hiểu. Họ bắt nàng ngồi đợi thật lâu để dò xét xem bị ai theo không. Đến khi chắc chắn nàng đi một mình, họ mới xuất hiện. Nàng đâm lo ngại cho Văn Bình. Từ nãy đến giờ, nàng để công tìm kiếm song không thấy chàng. Hồng Bích đứng dậy, bước rảo lại đại lộ Lê Lợi. Cặp trai gái vẫn thản nhiên diễn tiếp tấn tuồng màn ảnh. Chiếc trắc xông sơn đen thường lệ đợi nàng không biết từ lúc nào bên lề. Cửa sau mở toang, một bàn tay đàn ông thò ra kéo nàng. Chiếc xe chạy vọt, bất chấp đèn đỏ, chạy thẳng ra Bờ Sông. Từ đường Lê Lợi ra đến Bờ Sông, nàng không nói một tiếng, và người bí mật cũng không trò chuyện. Nàng liếc mắt nhìn hắn. Khuôn mặt như lai, hàm râu quai nón xanh biếc khiến nàng ngờ ngợ. Gió sông lùa qua cửa xe.

Nàng nói trước:

-Tài liệu tôi mang sẵn trong người. Ông muốn lấy chưa?

Gã râu quai nón đáp, giọng lạnh toát:

-Đưa cho tôi.

Hắn bỏ cái gói nhỏ vào túi. Hồng Bích hỏi:

-Các ông bỏ tôi xuống đâu?

Hắn cười:

-Mời cô đi với chúng tôi.

Giọng nàng ngạc nhiên:

-Đi đâu? Từ đầu, tôi đã nói trước là không bao giờ giáp mặt thượng cấp của các ông. Lần này là lần chót, các ông buông tha cho tôi và hương hồn mẹ tôi.

-Xin cô tha lỗi cho. Vâng, đây là lần chót, chúng tôi sẽ không làm phiền cô nữa. Nhưng cũng vì lần chót nên thượng cấp muốn gặp cô để đích thân cám ơn sự tận tâm của cô.

Nàng nín thinh, Ừ thì đi. Đêm nay nữa, sáng mai nàng sẽ được quay lại cuộc sống đều hòa mà nàng mong thích. Xe hơi bon bon qua Sở thú. Gã râu quai nón nói:

-Phiền cô đeo cái này.

Không đợi nàng cho phép, hắn chụp bao vải đen vào đầu nàng. Nàng không nhìn thấy gì nữa. Căn cứ vào tiếng động 2 bên đường, và đệm xe bị dằn, nàng đoán đã ra ngoại ô. Xe ngừng. Cửa mở. Nàng được đỡ xuống xe và dẫn vào nhà. Bao vải được rút ra. Một ngọn đèn ít nhất 300 nến sáng quắc chiếu vào mặt làm nàng quáng mắt. Nàng chưa kịp phản đối thì một tiếng quát hách dịch nổi lên:

-Đồ phản bội.

Chiếc xe chạy trước lái vào một tòa nhà rộng bát ngát cuối đường Trương tấn Bửu. Văn Bình giấu chiếc xe đua Giuletta của chàng vào đường hẻm, cách biệt thự 100 thước, rồi bách bộ lại. Đó là một biệt thự lầu, chưa cất xong, kiến trúc tối tân, sơn nhiều màu, mặt trước toàn là cửa kính. Bên trong le lói ánh đèn. Cửa sổ được treo rèm đầy nên ánh sáng lọt ra ngoài rất ít. Nghiên cứu địa thế một lát, Văn Bình đi ra phía sau, nơi đương xây dở, gạch vôi hỗn độn, và chưa có tường ngăn. Chàng nhảy vào sân. Qua một khung cửa không chấn song, chàng lọt vào phòng. Chàng không thấy đồ đạc. Biệt thự cất chưa xong, chưa có đồ đạc không phải là chuyện lạ. Có lẽ chủ nhân không có mặt nên gián điệp địch mượn tạm làm tổng hành doanh một đêm. Hướng theo phòng có đèn, và có tiếng động, chàng tới một cánh cửa đóng kín. Qua ổ khóa, chàng thấy Hồng Bích đang khóc. Trước mặt nàng, một gã vũ phu cầm ma trắc trong tay, khoa lên định đánh nàng. Nàng van xin:

-Vâng, tôi xin nói.

Nghe giọng gã đàn ông, Văn Bình biết là Jean Định. Hồng Bích sùi sụt:

-Tưởng bác là người có nghĩa ngờ đâu bác thay lòng đổi dạ mau chóng như vậy. Hồi trước, bác làm cho mẹ tôi, được đối đãi tử tế, không hề bị hất hủi mà ngày nay bác nỡ xử tệ với tôi.

Jean Định cười gằn:

-Cô nhận ra tôi rồi ư? Phải, trước kia tôi là tài xế của ba mẹ cô, nhưng xin cô đừng vội hãnh diện. Tôi làm cho gia đình cô vì bổn phận, không phải vì sinh kế.

-Nghĩa là bác bố trí đưa mẹ tôi vào tròng?

Jean Định cười ha hả:

-Gần như thế.

Hồng Bích nhổ vào mặt hắn. Hắn thản nhiên lấy tay áo chùi rồi nói:

-Cô biết điều thú nhận thì may ra lát nữa tôi cố xin thượng cấp sinh phúc cho cô. Nếu không …

-Tôi chẳng biết gì mà nói cả.

Jean Định quất mạnh vào lưng nàng. Văn Bình chỉ nghe tiếng khóc thất thanh lẫn tiếng roi quất. Trong phòng, ngoài cây đèn chiếu vào mặt Hồng Bích, không còn ánh đèn nào nữa. Lợi dụng bóng tối, chàng có thể hành động dễ dàng. Văn Bình đạp tung cửa nhảy vào, nhưng Jean Định nhanh hơn chàng. Chàng chưa kịp rút súng, khẩu Colt 9 ly đã chĩa vào tim chàng:

-Đợi anh đã lâu. Mời anh vào trong này cho vui.

Chàng nén sửng sốt:

-Anh chờ tôi ư?

-Vâng, từ khi cô Hồng Bích tới, tôi trù trừ đợi anh mãi. Vì không lẽ anh sai hẹn?

Văn Bình cười nhạt:

-Phải, đời nào tôi lại sai hẹn với các anh. Song, anh mời tôi đến đây làm gì?

-Ai thèm mời hạng anh. Chẳng qua anh sa vào kế « điệu hổ ly sơn » của chúng tôi.

Tim Văn Bình như muốn ngừng đập vì thẹn thùng. Không ngờ sau nhiều năm kinh nghiệm, chàng còn bị rơi vào kế « điệu hổ ly sơn » tầm thường. Biết Hồng Bích cộng tác với chàng, địch dùng nàng làm hòn đá nam châm hút chàng tới để bắt.

Chàng hỏi:

-Té ra cách anh đã biết?

-Dễ như thế, họa thong manh mới không biết Anh vào nhà cô Hồng Bích, chúng tôi biết ngay. Anh còn nhớ mặt gã nhân viên công an gác nhà cho bác sĩ Bảo Lý không? Hắn thông báo ngay với chúng tôi. Tưởng chúng tôi không có tai mắt đấy phỏng?

Văn Bình không tin Jean Định nói thật. Nhân viên này đã có những thành tích đặc biệt không thể làm tay sai cho địch. Dầu sao, chàng vẫn phải nghiêng mình khâm phục. Lát sau, chàng nói:

-Các anh muốn gì?

-Muốn gì ư? Thong thả. Lát nữa Paul Hiếu đến sẽ hay.

-Bao giờ hắn đến?

-Lát nữa. Đừng hy vọng tẩu thoát, bạn ơi!

Văn Bình cười:

-Đời nào. Tôi muốn ở lại đợi Paul nói chuyện cho đỡ nhớ.

Chàng chăm chú nhìn Jean Định. Khẩu súng của hắn vẫn không rời ngực chàng. Nhưng cả Jean Định và Văn Bình đều không ngờ phản ứng của Hồng Bích. Thừa lúc Jean Định xây lưng lại, nàng nhảy chồm lên, đoạt súng. Jean Định hất mạnh. Nàng ngã lăn, nhưng trong cái tích tắc ngàn vàng ấy Văn Bình đã phóng mình lại, hạ độc thủ vào mặt địch. Đỡ không kịp, hắn thét lên một tiếng. Văn Bình bồi thêm cú atémi ghê gớm vào bả vai. Hắn buông súng lục, ngã vập vào mép bàn. Văn Bình nhảy theo, sửa soạn hạ thêm độc thủ thì Jean Định đã vùng dậy như con hổ dữ. Hắn vớ lấy con hạc bằng đồng để trên bàn, giáng vào trán chàng. Bị phản công xuất kỳ bất ý, chàng chỉ kịp né mình, con hạc đồng trượt vào vai. Xương bả vai chàng đau nhói, chàng có cảm giác như bị gãy lìa. Jean Định chỉ đánh được một đòn rồi kiệt sức, ngồi phịch xuống ghế, ném con hạc đồng kêu « choang » trên mặt đất. Nén đau, Văn Bình xông lại, đá hất vào cầm hắn. Cái đá tuyệt diệu này đủ sức làm hắn ngủ luôn một tiếng đồng hồ. Không thèm nhìn đối phương gục mặt vào thành ghế, chàng quay lưng tìm Hồng Bích. Nàng nằm sóng sượt trên ghế dài ở góc phòng, tim đập yếu. Chợt linh tính điềm bất thường, chàng nhảy lùi một bước, ngó quanh, 2 tay thủ thế. Một chuỗi cười ghê rợn vang lên, kèm theo tiếng gọi:

-Trần Giác.

Văn Bình định thần nhìn vào nơi phát ra tiếng cười ngạo mạn. Mọi ngọn đèn trong phòng được bật sáng một loạt. Trước mặt chàng là Paul Hiếu. Paul Hiếu cao lớn, nét mặt ghê gớm, trên môi còn nguyên nụ cười nham hiểm. Một lần nữa, chàng phải giơ tay lên cao vì trong tay Paul Hiếu là khẩu tiểu liên Áo, bắn rất nhạy, nhất là người bắn lại là tay cự phách. Hắn dằn từng tiếng:

-Hừ, phen này anh hết lối thoát.

Văn Bình lạnh toát cả người. Tuy nhiên, chàng không lộ vẻ lo ngại ra mặt. Paul Hiếu chỉ đi văng:

-Mời anh ngồi. Chúng mình còn đang chán thời giờ.

Văn Bình, bắt chân chữ ngũ, như ngồi uốngrượu tại khách sạn, nhìn ra đường chiều thứ bảy êm mát. Paul Hiếu cười khảy:

-Bình tĩnh quá nhỉ?

Văn Bình cười trả:

-Anh tưởng tôi sợ ư? Lối vào biệt thự đều bị canh gác chặt chẽ. Nhân viên phản gián sẽ vào cứu tôi.

-Tôi không cấm ai vào. Vả lại, tôi ngồi đây đợi thật nhiều người vào, nhiều chừng nào hay chừng nấy. Có những 4 băng đạn tiểu liên, 100 viên 9 ly, tha hồ mà phung phí!

Chỉ Hồng Bích, Văn Bình phàn nàn:

-Anh tàn nhẫn quá, đối với một thiếu nữ yếu đuối như vậy, mà các anh nỡ dùng sức mạnh!

-Anh yêu nàng rồi ư? Thật hân hạnh.

Văn Bình sẵng tiếng:

-Không phải tình yêu, mà là tình nhân đạo. Không bao giờ tôi hành hạ đàn bà, nhất là đàn bà không biết võ nghệ.

-Cái đó tùy anh. Quan niệm nhân đạo mỗi người một khác, tôi không cần nghe anh dậy. Nếu anh giàu lòng nhân đạo sao không bỏ Jean Định để cứu nàng?

-Tôi không thấy anh. Nếu thấy, tôi sẽ không tha.

Paul Hiếu gật gù:

-Tiếc quá! Nhưng thôi, nàng không mệnh hệ gì đâu. Mục đích của tôi là thủ tiêu anh, không hại Hồng Bích. Giỏi nhu đạo, anh thừa biết lát nữa nàng sẽ tỉnh dậy như thường.

-Ít nhất anh phải để tôi hồi sinh cho nàng, nếu không nàng sẽ tàn tật trọn đời.

-À, anh muốn nàng khỏi què chân, phải không? Té ra anh cũng giỏi atémi. Phải, nàng bị tôi điểm huyệt vào ống chân. Nàng đang mê man, tay chân không cựa quậy được.

-Anh giỏi atémi sao không đấu thử với tôi? Việc gì phải đem một thiếu nữ vô tội ra thí nghiệm ngón đòn sôhi độc ác ấy

Paul Hiếu cười trừ:

-Sôhi ư? Không phải đâu, tôi đánh óe-tchong đấy.

Văn Bình nhỏm dậy, căm tức. Paul Hiếu đang riễu chàng. Sôhi và óe-tchong đều là cái huyệt ở ống chân, nhưng sôhi là tiếng Nhật, còn óe-tchong là tiếng Tàu. Paul biết cả 2 thứ tiếng để chỉ cái huyệt ở ống chân, điều này chứng tỏ hắn sành võ nghệ.

Văn Bình săn tay áo, thách thức:

-Trước mặt đàn em của anh, có lần anh khoe giỏi thái cực đạo, lại là thắt lưng đen nhu đạo đệ tứ. Nếu thật, sao anh không dám tỉ thí với tôi mà phải lấy khẩu tiểu liên đe dọa một cách hèn nhát?

Paul Hiếu đáp, giọng khônglộ tức giận:

-Anh kháy tôi đấy ư? Hãy dành chiến thuật cũ rích ấy cho bọn còn hơi sữa. Anh nhớ giùm đây không phải là võ đài. Nghề của tôi và anh là nghề vô nhân đạo, kẻ nào đánh nhanh đánh trước là thắng. Bản tâm của tôi không phải đến đây so tài cao thấp với anh, mà là giết anh cho sạch mắt.

Văn Bình chắt lưỡi:

-Mời anh giết.

-Thong thả, cũng như khi uống chén trà Quan âm nhỏ cánh và ướp thơm ấy. Phải từ từ. Từ từ đun nước vào ấm đất nhỏ, từ từ chế vào chén và từ từ đưa lên miệng nhắp.

Giọng Văn Bình vẫn thản nhiên:

-Anh đừng mong ông Hoàng đến đây như lần trước.

Paul Hiếu đáp:

-Không phải ông Hoàng. Tôi đợi người khác. Người anh cần gặp mặt trước khi sang thế giới bên kia cho khỏi tủi thân.

Nói xong, hắn rút thuốc lá ra hút một mình. Văn Bình thừ người suy nghĩ. Hắn nói úp mở khiến chàng không đoán rõ được người chàng sắp gặp là ai. Chàng bèn gợi chuyện:

-Anh nhẫn tâm để Jean Định nằm vậy ư?

Paul Hiếu đáp:

-Cám ơn anh đã lo giùm. Nhưng anh đánh hắn càng đỡ cho tôi. Bớt một miệng ăn càng dễ giữ bí mật.

Văn Bình nín thinh. Từ Lý Biên, Bẩy Cọp, Tám Beo, đến Jean Định, địch đều mượn tay Sở Mật Vụ triệt hạ sau khi dùng chê chán. Chợt chuông điện thoại reo vang. Văn Bình ngửa cổ, phun khói lên trần nhà, dáng điệu thoải mái, 2 chân vẫn bắt chữ ngũ. Lợi dụng lúc địch nói điện thoại để chuyển bại thành thắng vốn là mưu kế chàng thường dùng trong những phút nguy nan nhất. Chân tay chàng duỗi ra, chờ đợi. Nhưng Paul Hiếu không nhúc nhích. Chuông điện thoại tiếp tục reo. Trong đêm thanh vắng, tiếng chuông reo nghe rờn rợn. Văn Bình đành giục hắn:

-Ai gọi giây nói kìa?

Hắn đáp:

-Anh muốn tôi nghe hử? Hừ, anh định lập mưu hại tôi. Tôi không phải như Tám Beo, Bẩy Cọp đâu. Đợi tôi cầm máy điện thoại rồi phản công. Cái thuật nhỏ này, tôi đã dùng trước anh lâu rồi. Thuật tầm thường này lại hiệu nghiệm đáo để.

Bị hắn sỏ ngọt, Văn Bình thấy 2 tay ngứa ngáy. Hắn lại nói, giọng tự tin ;

-Ấy, tôi vốn cẩn thận. Đối với người khác tôi chẳng cần xếp đặt dài giòng, nhưng vì là anh, tôi bắt buộc phải chặt chẽ. Tiếng chuông điện thoại báo hiệu trong 5 phút nữa có khách. Anh nên sửa soạn chu đáo để tiếp khách quý.

Văn Bình cười ý nhị:

-Cô Thu Thu, phải không?

-Tất nhiên.

-Sung sướng quá. Trước khi chết, giá được nàng ban đặc ân như lần trước.

Paul Hiếu giật nẩy người:

-Đặc ân gì, nói mau?

Văn Bình đáp, chế nhạo:

-Anh lại ghen rồi. Quái, hoa đẹp trong vườn cấm thiên hạ ngắm sao được? Anh tưởng chỉ mình anh được quyền thưởng thức sắc đẹp thôi ư? Nàng đã vào thăm tôi trong sà lim. Nàng đã dễ dãi với tôi trong lúc anh đi vắng.

Paul Hiếu thét to:

-Mày câm miệng đi không vỡ óc.

Văn Bình bật cười khanh khách.

Xe hơi bật đèn pha sáng quắc chạy vào biệt thự. Đèn tắt. Cửa xe mở ra và đóng rầm. Rồi tiếng chân người. Giày da nện cồm cộp lẫn tiếng chân bước thong thả, nhè nhẹ. Văn Bình nghe rõ tiếng reng reng của giây chuông vàng tí hon nàng thường đeo ở cổ chân để tôn giá trị của cổ chân nhỏ nhoi và nõn nà. Văn Bình chọc tức:

-Cổ chân Thu Thu đẹp ghê!

Hình như Paul Hiếu cũng nghĩ tới tiếng chuông reo ở cổ chân Thu Thu. Nghe Văn Bình nói, hắn choàng dậy, giọng tức tối:

-Được, mày sẽ ăn đạn vào ruột, ngắc ngoải thật lâu mới chết.

Văn Bình liếm môi:

-Càng thích! Ngắc ngoải lâu càng nhớ được những phút thần diệu bên nàng!

Cửa phòng kẹt mở. Bước vào trước là Thu Thu. Nàng đẹp một cách kỳ lạ. Hôm đầu gặp nàng, khom lưng mở trộm phòng Bùi Phác, Văn Bình như bị sét đánh, toàn thân ngơ ngẩn. Đêm nay, nàng làm chàng ngơ ngẩn hơn nữa. Áo nàng được dệt bằng tơ trắng muốt, cũng trắng muốt như da nàng. Nàng may áo không cổ nên làn da lồ lộ trở nên gợi cảm hơn. Nhìn đôi cai thuôn thuôn, chàng muốn ngoạm vào như ăn trái dâu chín đỏ. Ngực nàng phập phồng nhưng muốn tỉ tê với mọi người, còn mớ tóc nàng lòa xòa trên má nửa trách móc, nửa mời mọc. Paul Hiếu ngồi yên trên ghế, tay xiết báng súng tiểu liên, dường như sợ khối thép vô tri vô giác do xuân tình xúc động mà chồm dậy. Thu Thu ngoắt Paul Hiếu, đoạn đi tới cái ghế gần Hồng Bích. Qua chỗ chàng ngồi, nàng không thèm đoái hoài một phần mười tích tắc đồng hồ.

1 phút sau, người lạ mặt bước vào. Hắn cao lớn, gầy gầy. Tuy trời không lạnh, hắn tùm hum trong áo bành tô rộng thùng thình, và đội mũ da đen. Hắn bước nhanh lại sau bàn, kéo ngọn đèn sáng chĩa vào mặt Văn Bình. Paul Hiếu đứng dậy cung kính. Đủ biết hắn là nhân vật cao cấp. Đèn trong phòng bắt đầu tắt hết, trừ ngọn đèn thẩm vấn. Nhưng Văn Bình vẫn thấy rõ dung mạo người bí mật: đầu hói, mũi nhỏ, miệng nhỏ, môi mỏng, sau áo bành tô thấp thoáng bộ âu phục cắt thật khít. Phía sau khuôn mặt ấy có những nét quen thuộc. Văn Bình định thần nhìn kỹ. Người khác khó thể biết, nhưng Văn Bình phải biết. Nhiều năm kinh nghiệm trong nghề đã luyện cho chàng một luồng nhỡn quan tinh tế. Chàng suýt kêu lên. Khuôn mặt này là khuôn mặt giả. Cái mặt nạ được chế tạo tuyệt khéo, nhưng không đánh lừa được sự nhận xét thành thạo của chàng. Người lạ nói:

-Hân hạnh, mời anh ngồi.

Văn Bình cười khảy:

-Không dám.

Người lạ lại nói:

-Chắc anh dư biết số phận của anh ra sao, tôi không cần nhắc lại. Anh ngoan ngoãn không kháng cự thì được chết nhẹ nhõm, khoan khoái. Nhược bằng anh cứng đầu, chúng tôi đã có phương pháp làm anh hàng ngày mới chết.

Văn Bình gật đầu:

-Dầu chết ngay, hay mai mới chết, tôi cũng xin cám ơn các anh. Con người không ai sống mãi.

Paul Hiếu xen vào:

-Tài khôi hài đấy! Nhưng đáng tiếc đây không phải sân khấu cho anh thi thố tài năng. Kiếp sau được đầu thai lên dương thế, nhớ đừng bén mảng đến những chỗ súng đạn. Nhớ chưa? Làm kịch sĩ dễ thành công hơn.

Văn Bình nhếch mép cười nhạt:

-Chưa biết ai chết trước. Anh quên rằng giờ chót tôi có thể điều đình với chủ anh, chẳng hạn như tôi trao một số bí mật quan trọng đổi lấy tính mạng anh.

Nói xong, chàng liếc người lạ để dò phản ứng. Nhưng cặp mắt hắn vẫn lạnh lùng:

-Ly gián đấy hả? Chà, anh bạn Trần Giác đa mưu túc kế lắm. Nhưng Paul và tôi không thể bỏ nhau được.

-Anh nói dối. Lý Biên, Bẩy Cọp, Tám Beo, Sáu Lộc và Jean Định, tận tụy với anh mà còn bị bỏ rơi tàn hẫn, thì há gì anh không thể hy sinh Paul Hiếu. Nếu anh ưng thuận, tôi sẽ sẵn lòng cộng tác.

Người lạ cũng cười nhạt:

-Đề nghị của annh hay lắm, nhưng rất tiếc là tôi không thể bằng lòng. Những đứa anh vừa kể tên là nhân viên hàng ngoài. Chúng chỉ là tay sai được trả nhiều tiền. Chúng chỉ là múi chanh đợi người vắt kiệt nước.

-Tôi hiểu rồi. Anh và Paul là nhân viên chính thức.

Paul reo lên, giọng riễu cợt:

-Thông minh đấy. Chúng tôi là rường cột của một tổ chức chặt chẽ.

Văn Bình nhún vai:

-Của thiếu tướng Phan trọng Tuệ, chứ gì (1)?

Người lạ đáp:

-Nếu anh biết rõ thì đỡ cho chúng tôi rất nhiều. Tôi cứ sợ anh oán.

Văn Bình lẳng lặng nhìn Thu Thu. Không biết chàng được tai qua nạn khỏi hay lần này là lần cuối cùng trong đời? Khóe mắt nàng toát ra một hơi ấm, nhè nhẹ, thơm thơm. Chàng tiếc nuối cuộc sống đương chan hòa lạc thú và hy vọng. Paul Hiếu nói:

-Mày thấy thèm sống hẳn? Đừng mong nữa, vô ích. Đêm nay mày phải chết.

Người lạ mặt từ từ đứng dậy:

-Thôi, phiếm mãi. Sắp đến giờ rồi.

Văn Bình nói:

-Các anh định chương trình giết tôi ra sao?

Paul Hiếu đáp:

-Anh muốn biết ư? Tôi sẵn lòng nói rõ chi tiết. Trong 5 phút nữa, anh sẽ ăn một bì đạn vào ngực. Đây là đạn súng lục, không phải tiểu liên vì súng lục đã cắm sẵn ống cao su hãm thanh. Tiểu liên ồn quá, phải không? Giết anh xong, chúng tôi sẽ thanh toán cô Hồng Bích.

Văn Bình phản đối:

-Anh cam kết không hại nàng kia mà?

Paul Hiếu đáp, giọng khô rang:

-Tưởng anh khôn ngoan, ngờ đâu lại tối dạ đến thế!

Văn Bình nghiến răng:

-Giết nàng xong rồi sao nữa?

Người lạ nói:

-Rồi chúng tôi nghiêng mũ chào anh trước khi đóng chặt cửa.

Văn Bình nói:

-Tôi không tin. Nếu chỉ cần giết tôi, anh và người đàn bà này không cần phải đến đây. Còn một mục đích nào khác nữa. Vậy anh thử cho biết: máy bay đón các anh sắp hạ cánh chưa?

Paul Hiếu đáp:

-Máy bay ư? Không đúng. Chúng tôi sẽ đi tàu ngầm. Lát nữa, chúng tôi sẽ xuống Nhà Bè. Tiềm thủy đĩnh xì gà đang đợi gần hải đăng cũ. Lát nữa, chúng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Tiện đây, tôi xin cám ơn anh. Nếu anh không trà trộn vào hàng ngũ Lý Biên, làm sao chúng tôi được cái may mắn hôm nay.

Người lạ hỏi:

-Đến giờ rồi, Trần Giác. Anh còn muốn điều gì nữa không? Anh muốn gì, chúng tôi sẽ chuyển ý nguyện cuối cùng của anh về cho ông Hoàng.

Văn Bình dằn từng tiếng:

-Tôi chỉ muốn được nhìn rõ bộ mặt thật của anh thôi.

Làn không khí yên lặng đè nặng xuống vai mọi người. Văn Bình thấy rõ con mắt chờ đợi của Thu Thu. Sự kiện này chứng tỏ nàng chưa biết mặt thật của người bí mật. Paul Hiếu vẫn giữ nguyên thái độ. Chắc hắn và người bí mật biết nhau từ lâu. Sở dĩ người bí mật đeo mặt nạ vì muốn giấu tung tích với người ngoài.

Người lạ mỉm cười:

-Anh cũng biết tôi đeo mặt nạ giả ư? Khá đấy! Mặt nạ này làm rất khéo, ban ngày cũng khó nhận ra là giả. Bản tâm của tôi là không muốn anh biết rõ, sợ anh ngạc nhiên. Nhưng anh đã khẩn khoản, tôi cũng chiều ý. Nhưng có đi, có lại, anh hãy cho biết danh tính của anh trước.

Văn Bình nói một hơi:

-Tống Văn Bình, trung tá Sở Mật Vụ, số hiệu Z.28.

Paul Hiếu phê bình:

-Thảo nào!

Người lạ rút trong túi một mảnh giấy đưa cho Thu Thu:

-Thu Thu đọc thử xem giấy này nói gì. Đây là bản mật điện mà tôi vừa nhận được.

Thu Thu đọc lớn:

-« Cứ suy theo những báo cáo về tướng và hành động thì kẻ này là Văn Bình, tức Z.28, nhân viên trọng yếu của Sở Mật Vụ, khó thể là bảo tiêu viên Trần Giác. Nếu đúng là Văn Bình thì phải thủ tiêu liền. Hắn là kẻ mà chúng ta đang lùng giết trên khắp thế giới. »

Văn Bình thừ người. Té ra địch đã biết chàng. Người lạ chìa thuốc lá mời:

-Nghe anh nghiện Salem nên tôi đã mua sẵn mời anh. Riêng tôi, tôi cũng là đệ tử của thuốc Salem.

Cầm điếu thuốc, Văn Bình nheo trán lại, suy nghĩ. Thoát được chốn này là một hy vọng quá mỏng manh. Người lạ mặt chắc giỏi võ, võ của Paul Hiếu lại giỏi hơn, chưa kể khẩu tiểu liên bá phát bá trúng. Đã có lần Paul Hiếu biểu diễn tài bắn ná bách bộ xuyên dương trước mặt chàng. Dầu phản ứng nhanh nhẹn, chàng cũng không thoát khỏi tầm đạn của hắn. Thở phào hơi khói, người lạ nói:

-Anh thấy chưa chúng tôi đã biết anh là ai. Phiền một nỗi là biết hơi chậm. Nhưng cũng không sao. Anh đã xưng danh, tôi không giấu anh làm gì. Tôi là …

« Bật » một cái, người bí mật nắm mặt nạ từ trái kéo mạnh sang phải. Văn Bình đứng phắt dậy, với tiếng kêu:

-Doãn Xuân!

Phải, người lạ là Doãn Xuân. Quận trưởng cảnh sát Doãn Xuân mà Văn Bình thỉnh cầu ông Hoàng bứng khỏi Sàigòn. Doãn Xuân bị đổi và xuất ngoại. Doãn Xuân cười the thé:

-Văn Bình, anh ngạc nhiên ư?

Văn Bình quay nhìn Thu Thu, nàng cũng ngạc nhiên. Doãn Xuân nói:

-Cũng như anh, nàng không biết tôi là ai.

Xô ghế đứng dậy, Doãn Xuân chìa tay dắt Thu Thu:

-Thôi chúng mình đi trước.

Paul Hiếu quát:

-Văn Bình, áp mặt vào tường.

Văn Bình bước đến bức tường trước mặt. Chàng còn ngửi thấy mùi hương thơm thơm của Thu Thu. Nàng cúi xuống kéo lại đôi tất chân không được căng. Doãn Xuân tiến lại sau lưng Văn Bình, vỗ vai:

-Vĩnh biệt anh. Hẹn đến kiếp sau chúng mình sẽ ăn thua lại.

Văn Bình định phản công, nhưng Paul Hiếu ở sau lưng với lời hăm dọa:

-Muốn đạn tiểu liên vào bụng thì quay lại.

Văn Bình nhắm nghiền mắt. Chàng không muốn nghĩ, không dám nghĩ nữa. Nhất định là chàng chết đêm nay. Chàng nín hơi nghe súng nổ.

Đoàng.

Văn Bình nghe tiếng thét. Chàng ngạc nhiên vì thấy mình còn sống. « Đoàng », phát nữa, và kèm theo tiếng thét. Chàng cũng chưa chết. Đánh liều, Văn Bình quay lại. Người bị bắn là Paul Hiếu. 2 viên đạn bắn rất trúng làm hắn nằm vật xuống đất. Doãn Xuân đang dùng nhu đạo khóa tay cầm súng của Thu Thu, và nàng cũng đang tìm thế gỡ. Văn Bình thấy khỏe lên lạ thường. Chàng tưởng như vừa uống xong thang thuốc tiên. Chàng phóng mình lại phía Doãn Xuân. Hắn vội buông Thu Thu. Cuộc xung đột diễn ra khốc liệt giữa 2 người. Chàng chưa kịp thủ thế, Doãn Xuân đã dùng thế nhu đạo cực hiểm quật ngã. Doãn Xuân ngã theo, và 2 người dính lấy nhau, tìm cách bóp cổ, bẻ tay. Văn Bình nằm dưới. Lợi dụng ưu thế, Doãn Xuân dùng thế giaku-juji-jimê làm nghẽn máu lên óc. Thế này, võ sĩ chưa thắt lưng đen cũng biết nhưng trông cách tréo tay của Doãn Xuân, Văn Bình ghê người vì đối thủ chẳng phải là võ sĩ tầm thường. Trong cuộc đấu nhu đạo, một trong các thế hiểm là làm nghẹt thở hoặc nghẽn máu ở cổ. Nạn nhân phải bất tỉnh. Muốn cản đường máu lên óc, chỉ cần bấm vào mạch máu cổ, ở dưới hàm, trên đường thẳng với vành tai. Muốn làm nghẹt thở thì ấn mạnh vào khí quản phía trước cổ, từ yết hầu xuống ức. Ít nhất có 30 thế bóp nghẹt và thế gỡ, nên tuy bị tấn công, Văn Bình vẫn bình tĩnh đối phó.

Chàng quẫy mình thật mạnh, đồng thời chàng đánh bạt được bàn tay của Doãn Xuân. Hắn ngã sang bên, nhưng vẫn còn đủ tư thế để bẻ cổ chân của chàng. Suýt nữa mắt cá của Văn Bình bị bể nát vì miếng ashi-dori-garami của đối phương. Văn Bình trổ tài gỡ thoát, và vùng đứng dậy. Chàng không ngờ sa vào độc thủ của Doãn Xuân. Hắn chộp lấy cổ sơ mi của chàng, và xây lưng lại, trong một thế quật sơ đẳng của nhu đạo. Học viên nhu đạo nhập môn đều được dạy thế ném đối phương bằng cách cõng qua vai. Chàng cười thầm khi thấy Doãn Xuân dùng miếng judo ấu trĩ. Văn Bình đã lầm lẫn một cách tai hại. Nếu tài nghệ chưa đến trình độ điêu luyện, chàng đã mất mạng thảm thương vì Doãn Xuân giả vờ dùng thế quật ngã của võ Nhật để thi thố một môn quyền bí truyền Hy lạp. Một môn quyền lạ lùng.

Tọa quyền.

Tọa quyền cũng là một trong những tinh hoa thất truyền của võ thuật. Nguyên tắc của tọa quyền là tấn công không phải bằng tay chân như thường lệ mà là bằng 2 mông đít. Doãn Xuân lùi lại, nhanh như chớp nhoáng, mông đít hắn tống vào hạ bộ chàng. Bàn tọa cứng hơn sắt của hắn húc giữa bụng Văn Bình. Chàng có cảm giác gan ruột bị nát bấy. Mắt chàng nổ đom đóm, tứ chi bắt đầu bủn rủn. May Doãn Xuân chưa phải là bậc thày về tọa quyền, nếu không bao tử của chàng đã dập nát. Thu sinh khí vào miệng, chàng thét lên tiếng « kiai » khủng khiếp, rồi tung mình thoát khỏi vòng tay đối phương. Từ phút này, chàng không dám khinh thường Doãn Xuân nữa.

8 năm trước, trong thời gian phiêu bạt ở Âu châu, Văn Bình đã thất điên bát đảo một lần vì tọa quyền. Lần ấy, chàng thượng đài với một võ sĩ tự do ở Hy lạp. Bằng bàn tọa, hắn đánh chàng ngất xỉu. Và chàng bị thua điểm. Sau chuyến thảm hại chớp nhoáng này, chàng quyết lưu lại Hy lạp tầm sư học đạo. Nửa năm sau, chàng đã hấp thụ được tinh hoa siêu việt của tọa quyền (2).

Lý thuyết căn bản của tọa quyền rất giản dị: nước sông ở nguồn bao giờ cũngchảy mạnh hơn khi gần cửa biển. Cơ thể con người cũng vậy, sức mạnh của tay chân không thể bằng sức mạnh của bàn tọa vì bàn tọa nằm giữa cơ thể. Xử dụng mông đít nhiều võ sư Hy lạp đã đánh gục những đối thủ khổng lồ nặng trên một tạ thịt, trong vòng 1 phút.

Trong những ngày ở Hy lạp, Văn Bình còn học được phương pháp chế ngự tọa quyền. Cho nên sau tiếng thét « kiai » kinh hồn, chàng giả vờ ôm chầm lấy Doãn Xuân, tạo cơ hội cho hắn dùng bàn tọa lần nữa. Chàng vận nguyên khí đầy bụng, chịu đựng sức tấn công của Doãn Xuân, trong khi bàn tay chàng vòng qua bụng hắn, thọc atémi vào rốn. Tuy nhiên, hắn không bất tỉnh như chàng dự đoán. Phải có sức khỏe phi thường hắn mới không bị đo ván. Hắn lảo đảo 1 giây đồng hồ, rồi lấy lại bình tĩnh, phản công bằng atémi vào mặt Văn Bình. Chàng bồi thêm cú nữa giữa bụng. Lần này Doãn Xuân bị bắn vào góc tường. Văn Bình xốc lại cổ áo, nhìn hắn khinh bỉ. Nhưng chàng khinh bỉ hắn không được lâu. Cái ngã của hắn chỉ là kế mọn. Trong chớp mắt, hắn vùng dậy, 2 tay thủ cái búa lớn. Đó là búa bửa củi, cán gỗ dài nửa thước, lưỡi to như lưỡi tầm sét, mài sáng loáng. Trông ánh hào quang ở lưỡi khi chiếc búa được múa lên, Văn Bình có cảm tưởng là để sợi tóc ở xa cũng bị hơi thép tiện làm hai. Doãn Xuân vùng lên cười. Tiếng cười đắc chí của kẻ tiểu nhân từ bại đột nhiên thành thắng. Hắn từ từ bước về phía chàng, cái búa giơ cao khỏi đầu. Văn Bình cũng từ từ bước lùi, mắt dán vào đối phương. Trời không nóng mà bồ hôi ướt đẫm quần áo chàng. Cổ chàng nhơn nhớt bồ hôi như dính dầu xe hơi. Họng chàng khô khan, như đã lâu không được hớp nước. Doãn Xuân dùng búa rất nhanh nhẹn. Tuy không tấc sắt trong tay, Văn Bình vẫn thản nhiên. 2 người lùi lũi đuổi nhau quanh phòng. Doãn Xuân đợi Văn Bình áp vào tường mới nín thở, thót bụng, thu toàn sức vào cánh tay gân guốc, quai chiếc búa vào người chàng. Văn Bình tinh mắt, nhảy thật cao lên tránh, và trong khi chiếc búa chưa quay lại, chàng bước xéo sang bên 2 bộ để chuyển thế. Lưỡi búa phạt qua đầu chàng. Chàng ngồi thụp xuống, lưỡi búa lướt qua vành tai, làm tóc bay vù. Văn Bình nhảy thót ra góc, cầm cái xẻng dựng sát chân bàn. Lưỡi búa từ trên chém xuống, chàng tung mặt xẻng lên đỡ. « Choang » một tiếng, mặt xẻng bẹp dúm. Nếu chàng không cứng tay, lưỡi búa đã chém trúng người. Chàng dùng cán gỗ để cản cán búa của Doãn Xuân. 2 người lấy sức mạnh kìm nhau như kìm gươm. Đuối sức, Doãn Xuân bị Văn Bình hất lùi ra sau. Hắn chưa kịp trở tay thì cán xẻng bằng gỗ cứng đã quật vào vai. Bị đau, Doãn Xuân hăng máu thét lên một tiếng lớn, đoạn bổ búa vào trán chàng. Văn Bình đưa cán xẻng lên đỡ, cùng lúc tiến lên một bước, dùng biến thể của thế de-ashi-barai, tận dụng hoàn cảnh mất quân bình của Doãn Xuân để quét ngã. Thế nhu đạo cổ điển này được đánh bằng cả 2 tay, võ sinh nào cũng biết, Tuy nhiên Văn Bình chỉ sử dụng một chân nên Doãn Xuân lạc đòn. Bị quét bất thần vào ống quyển, hắn loạng choạng làm rớt cây búa kêu rầm. Văn Bình ném cán xẻng xuống đất, xán lại người hắn.

Phút quyết liệt đã tới. Mỗi khi đối thủ thấm mệt, Văn Bình thường sát phạt bằng sở trường atémi tuyệt kỹ. Chàng thuộc làu 50 tử huyệt trên người, nhắm mắt cũng đánh trúng. Nạn nhân có thể thiệt mạng tức khắc, hoặc mê man, hoặc tê liệt tứ chi. Chàng lại thông thạo 19 phép đánh atémi như dùng nắm tay, sống bàn tay, ngón tay chĩa ra hoặc chụm lại, gan bàn tay, cườm tay, cùi tay, đầu gối, bàn chân. Mắt mở rộng, chàng duỗi bàn tay phải, phóng atémi vào huyệt kasumi của địch trên vành tai, được coi là huyệt chết. May thay, hắn né kịp nên miếng đòn chí tử chệch xuống cổ. Tuy nhiên, sức mạnh của Văn Bình đã làm hắn ngất ngư trong khoảnh khắc. Không lỡ dịp tốt, Văn Bình tung ra phát atémi thứ hai vũ bão bằng tay trái –bàn tay nắm lại, ngón trỏ đè lên ngón cái, nhu đạo gọi là oni-ken, giới võ lâm Âu châu mệnh danh là « nắm tay quỷ »- Đòn chết này bắn vào tử huyệt trên mặt Doãn Xuân như chớp xẹt, đúng đường rãnh ở nhân trung dưới mũi. Lần này, Văn Bình tấn công không sai 1 li. Cú đánh thần tốc mạnh như búa tạ. Nạn nhân lộn ngửa ra sau, ngã nhoài trên đất, và rẫy lên đành đạch. Văn Bình không cần xuống tay thêm nữa vì chàng biết hắn đã chết. Từ cổ chí kim, chưa ai trúng tử huyệt jinchu mà còn sống. Đột nhiên Văn Bình tái mặt. Trong đầu chàng như có hồi chuông reo vang. Chàng nhớn nhác nhìn quanh phòng. Xác Paul Hiếu nằm cứng đơ trong vũng máu đỏ lòm. Người đẹp Thu Thu, đầu mối bao nhiêu chuyện động trời, đã biến mất. Đinh ninh nàng bị Jean Định áp đảo, chàng gọi lớn:

-Thu Thu!

Không nghe ai trả lời, chàng vội chạy ra sân. Cũng không thấy ai. Như con chim hồng ngàn dặm, mỹ nhân đã bay vào vũ trụ bao la, mang theo những bí mật lạ lùng. Văn Bình càu nhàu, tức tối. Chàng đấm tay xuống bàn:

-Tức chết đi mất.

Thu Thu, con hồ ly tinh RU, đã lừa chàng một cách dễ dàng. Mạch máu đập rần rần 2 bên thái dương, chàng ngồi phịch xuống ghế. Tay bưng đầu. Nhưng chỉ nửa phút sau, chàng nhỏm dậy. Chàng sực nhớ đến Hồng Bích. Nàng cũng biến đâu mất. Lại Thu Thu … Trước khi bỏ trốn, Thu Thu đã bắt cóc cô con gái của bác sĩ Bảo Lý. Chàng thở dài, móc thuốc lá ra hút. Chàng nhăn mặt vứt gói Salem nhàu nát vào góc vì trong gói không còn điếu nào. Nếu còn thuốc lá bạc hà, chàng có thể nguôi cơn giận. Đằng này … một thây người dựa lưng vào tường, nơi chàng ném gói thuốc Salem rỗng không. Trời, thi thể Jean Định! một lưỡi dao cán mỏng như loại dao rọc giấy cắm ngập vào tim hắn, máu hồng thấm ra ngoài sơ mi. Hắn ngoẹo đầu dưới chân tường, 2 mắt chưa được vuốt còn mở rộng thao láo như muốn thét lên:

-Tôi chết oan lắm, anh ơi!

Vẻ sửng sốt tột độ của Jean Định chứng tỏ hắn bị người quen hạ sát. Người này là ai? Trong phòng chỉ có Paul Hiếu, Doãn Xuân, Hồng Bích, Thu Thu và Văn Bình. Paul Hiếu đã tử thương vì 2 phát súng ghê gớm của Thu Thu. Hồng Bích là một thiếu nữ khờ khạo, chưa quen với nghề dao súng. Doãn Xuân bận quần thảo với chàng. Chỉ còn Thu Thu. Lại Thu Thu! … Văn Bình cảm thấy xấu hổ lạ lùng. Tuần trước, chàng đã năn nỉ ông Hoàng để cứu Thu Thu. Nể chàng, ông tổng giám đốc phải nhận lời. Chàng bảo đảm cho nàng vì tin nàng yêu chàng thành thật. Ngờ đâu, nàng đã lợi dụng chàng như đứa trẻ. Nghĩ tới Nguyên Hương, chàng lo ngay ngáy. Sớm muộn cô thư ký đa tình và không ngoan của ông tổng giám đốc sẽ phăng ra tự sự. Và nàng sẽ rỉ tai toàn thể nhân viên nam nữ trong Sở. Thiên hạ sẽ mang bệnh dại gái ngu xuẩn của Z.28 ra làm trò cười. Trời ơi! Chàng không thể về Sở được nữa. Chàng phải trốn ra Vũng Tàu, kiếm một phòng ngủ kín đáo, mai danh ẩn tích vài ba tháng. Ra đến cửa, chàng vội khựng lại. Chàng vừa nghe tiếng xe hơi phóng nhanh vào biệt thự, thắng lại ken két. Nhặt súng, chàng nép bên cửa chờ đợi. Cửa mở tung. Gió bên ngoài ào vào. Chàng nâng miệng súng, sửa soạn lảy cò. Ngạc nhiên xiết bao, người bước vào là Nguyên Hương. Cô thư ký trẻ, đẹp, mà thân thể cân đối được coi là kỳ công của Tạo hóa, bông hoa diễm lệ của Sở Mật Vụ, người mà chàng không muốn gặp trong lúc này. Nguyên Hương mặc sơ mi vàng, quần tây chẽn ống xanh thẫm, may theo kiểu dân chăn bò Texas, trong tay cũng lăm lăm khẩu súng mạ kền bóng loáng. Thấy Văn Bình, nàng đứng sững một giây rồi quăng súng, chạy vùng tới ôm chàng khóc nức nở. Không ngăn được ngạc nhiên, chàng hỏi:

-Tại sao em khóc?

Nàng đáp qua nước mắt:

-Gặp anh còn sống, em mừng quá. Tưởng anh đã bị giết.

Văn Bình giật mình:

-Tại sao em biết anh ở đây?

Nguyên Hương đáp, 2 tay vẫn ôm riết vai chàng:

-Có người gọi điện thoại cho em.

Văn Bình hỏi dồn:

-Ai?

-Em không biết. Đó là một người đàn bà. Tiếng nói có vẻ già dặn, khàn khàn, nên em đoán đã hơn 50. Bà ấy báo tin anh bị khốn ở đây, và yêu cầu em tới ngay.

-Bà ấy biết tên em, và số điện thoại riêng của em à? Lạ nhỉ?

-Em tưởng bà ấy là nhân viên của Sở. Phải là nhân viên thân tín mới rõ tên em và số điện thoại riêng của em.

Văn Bình gật đầu, cố giấu vẻ ngạc nhiên bằng nụ cười âu yếm:

-Có lẽ em nói đúng.

Song Nguyên Hương hỏi gặng:

-May cho anh, đó là phụ nữ đứng tuổi. Chứ nếu vào khoảng từ 20 đến 30 thì anh chết với em. Em không muốn anh dùng cộng tác viên trẻ tuổi, chắc anh đã hiểu?

-Em lại ghen rồi.

-Chuyện, ghen là bẩm tính của đàn bà chúng em. Em ghen như vậy, anh còn … Huống hồ …

Sợ nàng đả động tới Thu Thu, chàng vội đánh trống lảng, hỏi ;

-À này, ông Hoàng phái ai tới nữa không?

-Có. Lê Diệp đến sau.

Nàng vừa dứt lời, Lê Diệp lái vèo vèo chiếc trắc xông bất hủ của Sở Mật Vụ -thân xe tróc sơn, lồi lõm, kiếng chắn gió vỡ nát- vào sân. Văn Bình giả vờ reo lên:

-Kìa, Lê Diệp hút thuốc lá!

Chàng sếu vườn của Sở chuyên hút xì gà. Chàng chỉ đa mang thuốc điếu trong trường hợp đặc biệt. Văn Bình tưởng đánh lạc hướng hiếu kỳ của Nguyên Hương, ngờ đâu nàng véo chàng thật đau, giọng dấm dẳn:

-Hừ, anh đóng kịch tài ghê!

Chàng cố giả vờ:

-Anh đóng kịch gì đâu?

-Lại chối nữa rồi!

-Lần này, anh hoàn toàn thành thật.

-Vậy anh kể chuyện cô Thu Thu của anh cho em nghe.

-Em lầm rồi, nàng không phải là tình nhân của anh.

-Thì nàng là bạn lòng của anh. Em đã lãnh tiền ở ngân hàng cho anh. Đúng 200.000. Anh tiêu cả tháng không hết. Ông Hoàng đã bằng lòng không đưa nàng ra tòa, theo lời khẩn khoản của anh.

Văn Bình cứng họng, nín thinh. Nguyên Hương vẫn không tha:

-Em nghe nói nàng đẹp lắm, đẹp hơn Tây Thi và Marily Monroe hợp lại. Tiếc quá, em chưa được hân hạnh giáp mặt. Bao giờ anh giới thiệu nàng với em?

Văn Bình thở dài:

-Em làm anh đứt từng khúc ruột. Nhắc đến con hồ ly ấy làm gì nữa? Nếu còn thương anh, em hãy để anh yên.

Nàng cười nhạt:

-Tội nghiệp. Nàng đã bỏ anh rồi!

Lê Diệp xuống xe, giơ tay chào Văn Bình. Như người mất hồn, Văn Bình không chào trả, lặng lẽ trèo lên xe hơi của Nguyên Hương, gài số 2, rồi lái như bay ra đường lớn. Trong chớp mắt, kim tốc độ vọt qua con số 100. Chàng chạy vèo qua đèn đỏ ở ngã tư. Đến ngã tư kế tiếp, chàng suýt húc vào xe buýt chạy ngược chiều. Nguyên Hương hích cùi tay vào ngực chàng, giọng lo âu:

-Bớt ga, đi anh.

Gió mát thương khẩu làm chàng tỉnh mộng. Chàng từ từ bớt tốc độ. Những con tàu sơn xám dài ngoằng lềnh bềnh trên giòng sông rộng làm chàng liên tưởng tới Thu Thu. Bên tai, chàng vẫn nghe tiếng khánh vàng reo thánh thót ở cổ chân đỏ hồng và mũm mĩm của nàng. Giờ này chắc nàng đã lái canô ra khơi, sửa soạn bước lên một con tàu sơn xám ở cửa sông Nhà Bè. Tiềm thủy đĩnh xì gà bí mật sẽ đưa nàng ra hải phận quốc tế. Từ đấy, nàng đi đâu, chàng không biết. Nàng còn yêu chàng không? Trong thời gian qua, nàng thật sự yêu chàng, hay chỉ yêu chàng giả tạo? Người đàn bà ngũ tuần gọi giây nói cho Nguyên Hương là ai? Là Thu Thu, hay đồng bọn của nàng? Thu Thu làm sao biết được số điện thoại tối mật của Nguyên Hương? Chàng phải tìm ra những câu trả lời. Đối với Sở Mật Vụ, công tác của chàng đã hoàn tất. Nhưng đối với chàng, công tác tình ái mới bắt đầu. Chàng lại thở dài ai oán. Ngồi bên, Nguyên Hương hỏi kháy:

-Anh nhớ nàng, phải không?

Văn Bình bóp kèn inh ỏi để át tiếng nói của Nguyên Hương. Song giọng cô thư ký nhí nhảnh và đáo để vẫn chát chúa:

-Dầu bịt tai, anh cũng phải nghe em nói. Anh nhớ nàng, phải không?

Chàng lắc đầu:

-Không. Thú thật với em, anh chỉ muốn giết nàng.

-Hừ, trong quá khứ anh đã thề giết nhiều đàn bà, rốt cuộc chẳng dám giết ai. Anh giết trái tim đàn bà thì đúng hơn.

-Lần này, anh cam đoan với em.

-Vô ích. Dầu sao, em không dám quấy rầy anh nữa đâu. Đêm nay, em phải trực tại Sở. Anh sẽ được sống tự do đêm nay để nhớ đến nàng.

Văn Bình lái từ từ qua dãy quán bán hoa dọc đại lộ Nguyễn Huệ. Hàng ngàn bông hoa lê dơn vàng, đỏ khoe sắc giữa đám lá xanh tươi, rực màu hy vọng. Nụ hoa lê dơn sắp nở được coi là đẹp mà vẫn chưa đẹp bằng miệng cười hàm tiếu của con hồ ly Thu Thu yêu dấu. Nguyên Hương vẫn chăm chú nhìn chàng. Dường như cảm thấy lời nói của mình quá tàn nhẫn, nàng vội an ủi:

-Anh mệt lắm, phải không?

Mừng như bắt được của, chàng đáp giọng uể oải ( dĩ nhiên là uể oải giả tạo ):

-Phải. Doãn Xuân là võ sư tên tuổi, anh phải trổ tài ngang ngửa mới hạ được hắn. Anh bị 2 atémi vào ngực. Bây giờ anh còn tức thở

Bản năng đàn bà nhẹ dạ và chung thủy thức dậy trong lòng người nữ gián điệp, nàng quên bẵng Văn Bình là tài tử đóng trò nổi tiếng đối với phụ nữ. Nàng vuốt gáy chàng, giọng âu yếm:

-Vậy anh về phòng nghỉ cho lại sức.

Được trúng số độc đắc cá cặp, chàng cũng không sung sướng bằng. Chàng quàng một tay ngang lưng Nguyên Hương:

-Ừ, anh cũng định về Majestic đêm nay.

-Anh tha lỗi cho em nhá!

-Từ bao năm nay, 2 đứa mình chưa hề giận nhau lâu hơn 1 phút. Sáng mai, anh sẽ gọi điện thoại cho em.

-Anh đừng ngại. Lát nữa em sẽ trình với ông cụ là anh bị mệt.

-Chóng ngoan, đúng 8 giờ sáng mai, anh sẽ …

Nguyên Hương ngắt lời:

-8 giờ còn quá sớm. Hơn tuần nay, anh chưa được ngủ đẫy giấc. Nghe nói đêm nào anh cũng thức đến gần sáng. Anh nên uống 2 viên thuốc ngủ Imménoctal mà em mua tháng trước cho anh. Thuốc này rất hiệu nghiệm, chỉ một viên là ngủ say. Uống 2 viên, anh có thể ngủ đến trưa mai. Thôi 3 giờ chiều mai, anh gọi em cũng được.

-Em là bà tiên của anh.

-Khi nào em cũng chăm lo anh được mạnh khỏe. Là đàn bà, em có tính xấu hay ghen, anh đừng chấp em nhé.

Xe dừng trước khách sạn. Nguyên Hương vùng ôm chặt Văn Bình. Nàng đặt cái hôn nồng nàn lên môi chàng. Nàng không dám mở mắt sợ nhìn thấy thời gian trôi qua quá nhanh. Vì vậy, nàng không thấy 2 nhân viên cảnh sát, một nam một nữ, đang tủm tỉm cười. Nàng nói như trong cơn say:

-Anh về nhé.

Văn Bình hôn lần thứ nhì vào mi mắt nàng:

-Chúc em ngủ ngon đêm nay.

Chàng xuống xe, dáng điệu quyến luyến. Nguyên Hương nhìn theo, đến khi chàng khuất sau cửa khách sạn mới gài số, đạp ga xăng. Song Văn Bình không lên lầu. Chàng rẽ sang trái nơi các tửu khách đang ngồi uống rượu nhìn sông Sàigòn. Chiếc Giuletta SS đặc biệt của chàng đậu ngoan ngoãn bên lề đường. Chàng vừa dợm ga, xe hơi đã vọt như tên bắn. Báu vật cơ khí này có thể ngốn đường 200 cây số giờ. Một bàn tay vô hình bắt chàng quẹo vô lăng về bên trái, qua cầu. Dưới sông, thuyền bè san sát. Ngọn gió mát rợi từ mặt nước sông thổi lên, quạt vào mặt chàng.

Lúc xe phóng qua cầu Trình minh Thế, chàng mới nhớ ra đang lái xe về Nhà Bè. Con đường vắng vẻ dài hơn 10 cây số chỉ là gang tấc đối với chiếc Giuletta thiên mã. Đến sông Nhà Bè, chàng đậu xe dưới gốc cây, rảo bước lại quán nhậu. Khách hóng mát đã trở về Sàigòn. Trên bờ sông hoang liêu, cạnh ngọn hải đăng tàn phế chỉ còn một mình Văn Bình. Mặt sông đã lẩn vào màn tối. Văn Bình lẩm bẩm:

-Hừ, mình ngu thật!

Văn Bình ngu thật! Nếu Thu Thu xuống tiềm thủy đĩnh, nàng phải chọn một địa điểm khác. Nàng không thể nghênh ngang lái xe xuống Nhà Bè, chờ tàu ngầm bí mật, trước trại tù binh được canh gác cẩn thận suốt ngày đêm. Thì ra trong cơn bấn loạn, chàng mất hẳn khả năng nhận xét tinh tế của điệp viên thượng thặng. Chàng biến thành gã đàn ông si tình, và xuẩn động. Chàng đứng thừ người trên bãi cát. Rặng thông reo rì rào, chàng tưởng như Thu Thu đang thì thầm vào tai:

-Anh Văn Bình đáng yêu của em ơi! Em yêu anh nhất đời. Anh yêu em bằng em yêu anh không?

Chàng muốn hét to lên tiếng « có », song đã ngừng kịp. Chợt một em bé gái trạc 12 tuổi chạy tới. Thấy chàng, nó xun xoe:

-Ông ơi!

Chàng giật mình:

-Em hỏi ai?

Đứa bé ngần ngừ 1 giây:

-Thưa, có người gửi cái này cho ông.

Văn Bình đặt tay lên vai đứa trẻ:

-Gửi cái gì?

-Thưa, cái gói.

Nó đưa cho chàng một cái gói vuông bọc giấy báo. Mở ra, chàng bàng hoàng: bên trong là bao thuốc lá Salem và chai huýt ky thượng hạng, thứ chàng mê nhất. Chàng hỏi đứa trẻ:

-Ai đưa cho em?

-Thưa, một cô ăn mặc lịch sự, lái cái xe màu cà phê sữa. Cô ấy cho em 500 đồng, dặn em đợi một ông cao lớn, sơ mi xanh, kẻ ô vuông, giày vàng mũi nhọn, đi xe hơi trắng, mang số … thì trao lại.

-Cô ấy gặp em khi nào?

-Thưa, cách đây khoảng 15 phút. Cô ấy vừa lái xe đi thì ông đến.

Văn Bình dúi vội vào tay đứa bé một tờ 500 mới toanh, rồi trước cặp mắt ngơ ngác của nó, chàng vùng chạy lại xe Giuletta. Chính Thu Thu gửi tặng chàng 2 món chàng ưa nhất. Nghĩa là nàng chưa từ giã Sàigòn. Nghĩa là nàng còn yêu chàng. Tuy nhiên, tại sao nàng cố tránh mặt chàng? Trời ơi! Nếu chàng chịu khó mở rộng mắt quan sát dọc đường, chàng đã thấy nàng gần Phú Xuân. Chàng chợt nhớ: lúc chàng vượt qua Phú Xuân, suýt nữa đụng phải một chiếc Floride sơn màu cà phê sữa. Chủ nhân chiếc xe đua mũm mĩm này là Thu Thu, con hồ ly Thu Thu của gián điệp Sô viết RU. Chàng quyết tìm ra nàng, dầu phải cho nổ tung thành phố Sàigòn trong đêm nay chàng cũng không từ.

5 phút sau, Văn Bình về đến trung tâm thủ đô. Chiếc xe màu cà phê sữa đã biến đâu mất. Chàng lái xe loanh quanh từ Sàigòn vào Chợ Lớn, rồi từ Chợ Lớn vòng lên Tân sơn Nhất, qua đường Chi Lăng ra xa lộ. Như máy, chàng phóng lên Biên Hòa. Song chàng không tìm ra tung tích Thu Thu. Chán nản, chàng quay về đường Tự Do. Hàng trăm cặp trai gái khoác tay nhau, bách bộ trên lề đường giữa suối ánh sáng nê ông muôn màu rực rỡ. Ngày thường, Văn Bình là một trong những con chim bồ câu vô tư lự ấy. Đêm nay, chàng cảm thấy đại lộ Tự Do, con đường tình ái của thủ đô khát sống, biến thành sa mạc hoang vu. Theo thói quen, chàng bước vào một tiệm rượu. Cũng theo thói quen, chàng tìm cái bàn khuất trong góc, vẫy bồi, gọi một chai huýt ky. Trong chớp mắt, chàng uống cạn nửa chai. Chàng rót hết ly này đến ly khác, uống nguyên chất không bỏ đá hoặc sôđa như thông lệ.

Trời dần dần khuya. Tiệm rượu đã vơi người. Chàng lờ đờ nhìn ra đường Ngô đức Kế vắng tanh. Lòng chàng đang vắng tanh như con đường này ban đêm. Một người đàn bà trang điểm diêm dúa, mặc đồ đầm đĩ thõa, áo cụt tới nách hở hang, duýp xerê lên quá đầu gối vừa trả tiền xích lô, đứng một mình trước một bin đinh lớn gồm nhiều phòng ngủ. Có lẽ nàng đang chờ khách. Đột nhiên chàng muốn lợm mửa. Cuộc sống về khuya không làm chàng quên được sầu muộn đang dâng ngùn ngụt trong lòng. Như người điên, chàng uống luôn 3 ly đầy ắp. Cô gái giữ két nhìn chàng bằng cặp mắt ái ngại. Văn Bình là khách quen, luôn luôn vui vẻ, luôn luôn đùa nghịch, nhất là vui vẻ đùa nghịch với nàng. Mỗi lần bước vào, chàng không quên đưa ngón tay lên hôn gửi nàng. Cử chỉ sống sượng này không làm nàng phật ý. Trái lại, nàng có cảm tình đặc biệt với chàng. Thấy chàng rót thêm, và sửa soạn gọi chai khác, nàng tiến lại, xua tay, giọng thân mật:

-Ông đừng uống nữa, say rồi đấy!

Văn Bình cười, tia thép trong mắt bắn ra:

-Say sao được, cô? Tôi là thần tửu.

Thiếu nữ mỉm cười:

-Em đã nhìn ông uống rượu nhiều lần. Nhân viên ở đây đều biết ông uống rượu bao nhiêu cũng không say. Nhưng đêm nay, em tin chắc ông say.

-Cô lầm rồi. Tôi chưa say.

-Rồi ông sẽ say. Vả lại, em biết là ông thích say. Ông đang cần say mèm để quên phiền muộn.

Chàng thở dài:

-Vâng, tôi chịu thua cô. Đêm nay, tôi buồn lắm. Buồn có thể chết được.

Nàng thở dài theo:

-Lạ nhỉ, người như ông mà buồn thật em không hiểu nổi. Đàn bà buồn vì bị ông hất hủi thì đúng hơn.

Văn Bình khoát tay gọi bồi. Thiếu nữ nhăn mặt:

-Ông nên nghe lời em, đừng uống nữa.

Giọng Văn Bình bắt đầu lè nhè:

-Hừ, cô là ai? Trên đời, tôi không bao giờ nghe lời đàn bà.

Nàng kéo chai huýt ky ra khỏi tầm tay Văn Bình, giọng tha thiết:

-Vậy ông đừng buồn nữa. Nàng vẫn yêu ông, rồi nàng sẽ về với ông.

Văn Bình trố mắt:

-Thật không cô?

Thiếu nữ lại cười:

-Sao lại không thật? Em gọi taxi cho ông về nhé? Mai ông trả tiền rượu cũng được.

-Sáng mai tôi phải đi xa.

-Khi nào ông về thanh toán cũng chẳng sao.

Như đứa trẻ, chàng vịn vai nàng loạng choạng ra đường. Lần đầu trong đời, chàng sau chếnh choáng. Chàng say không phải vì rượu. Mà say vì đau đớn. Taxi đậu xịch bên vỉa hè. Chàng kéo nàng sát vào người:

-Cô tốt với tôi quá.

Nàng nhẹ gỡ tay ra:

-Đừng ông. Người ta đang nhìn ông. Em không tiếc gì ông, nhưng đêm nay ông say quá. Em không thích lợi dụng ông trong cơn say. Lần sau, em sẽ chiều ông.

Văn Bình gieo mình xuống