← Quay lại trang sách

Chương I - (tt)

Văn Bình mở choàng mắt.

Từ nãy đến giờ, chàng ngủ gà ngủ gật, không để ý tới luồng nhỡ tuyến trìu mến của cô gái Tàu ngồi bên. Chắc phi cơ đã lên đến độ cao nhất nên toàn thể hành khách đều trùm mền lên người. Bà lão già –có lẽ là bà, chứ không phải là mẹ của cô gái Tàu- đã kéo chăn lên che kín đầu. Văn Bình thoảng nghe tiếng ngáy nho nhỏ, đều đặn của bà lão. Thiếu nữ vẫn quay về phía chàng. Thấy chàng mở mắt, nàng mỉm cười:

-Ông ngủ mê, và nói ú ớ, khiến em lo quá!

Văn Bình hoảng hồn:

-Tôi nói ú ớ hả cô? Tôi nói những gì, cô có nghe được không?

Thiếu nữ lắc đầu:

-Không. Em phải lấy mền đắp cho ông khỏi lạnh. Trông ông có vẻ thiếu ngủ, bị lạnh, ông sẽ mang bệnh. Ông tha lỗi cho sự đường đột của em nhé!

-Chính tôi mới có bổn phận xin cô tha lỗi. Trên phi cơ, lẽ ra đàn ông phải săn sóc đàn bà, nhất là săn sóc cụ già và thiếu nữ như cô. A, cụ ngồi bên là …

-Ngoại của em đó. Em đưa ngoại về Đài Bắc. Lần thứ nhất, ngoại đi phi cơ phản lực nên ngủ thật ngon.

Máu đa tình sôi trong huyết quản, chàng đưa đẩy:

-Thưa, ông nhà đang ở Đài Bắc?

Nàng cười ngây thơ:

-Em còn con gái, làm gì đã có chồng, thưa ông? Em đang học kinh tế ở đại học đường Đông kinh, sang năm mới ra trường.

-Cô sinh quán ở Đài loan, hay là …

-Thưa ông, không. Đài loan chỉ là nơi trú quán của cha mẹ em, cũng như của em. Em ra đời năm 1948 ở ngoại ô thành phố Thượng hải. Phụ thân em là trung tướng trong quân đội Trung hoa Dân quốc. Người ở trong số những tướng lãnh trung kiên được lệnh rút quân từ Hoa Bắc xuống tập trung gần Thượng hải, để di tản qua Đài loan. Trên đường rút quân, mẫu thân đã sinh ra em. Để tưởng nhớ Hoa lục, song thân đã đặt tên em là Hoài Hoa Lục. Mọi người thường gọi tắt là Hoài Hoa. Còn ông, ông là người nước nào?

Lẽ ra theo nguyên tắc điệp báo, Văn Bình phải nói dối. Chàng phải nói dối là công dân Tân gia Ba. Không hiểu sao trong giây phút quan trọng ấy, chàng lại quên hết. Chàng buột miệng:

-Tôi là người Việt.

-Miền Nam?

-Vâng.

-May quá, em đang sửa soạn 1 bản luận án về hiện tình kinh tế Nam Việt. Chắc ông là viên chức cao cấp chính quyền? Hy vọng, ông sẽ giúp em 1 tay.

-Không, tôi sống trong nghề tự do. Nhưng cũng liên hệ đến kinh tế.

-Nghĩa là ông không bỏ rơi em?

« Bỏ rơi em » 3 tiếng này được nàng nhấn mạnh bằng giọng nói và cái nhìn trìu mến. Văn Bình vội đáp:

-Trên thế gian này có người đàn ông nào dám bỏ rơi 1 thiếu nữ nhan sắc tuyệt vời như cô?

-Ông khen quá lời. Em thấy em xấu như ma mút.

Nàng lại liếc chàng. Mọi nỗi mệt mỏi trong thời gian tập rượt Shindai và thất trận ở Đông kinh vụt tan biến. Chàng trở lại khỏe khoắn hơn bao giờ hết. Được khích lệ bởi nhỡn tuyến mời mọc của người đẹp, Văn Bình ngả đầu sang bên, hôn nhẹ vào mái tóc óng ả của Hoài Hoa. Nàng run bắn thân thể, và nhắm nghiển mắt. Chắc hẳn nàng mới cọ sát đàn ông lần đầu trong đời. Nếu được chuyên viên Văn Bình hôn môi, nàng sẽ phát điên vì khoái cảm. Song nàng đã mở mắt và trách móc:

-Đừng ông. Em định làm hướng đạo đưa ông tới thăm thắng cảnh trên đảo, nhưng thái độ bạo dạn của ông vừa làm em đổi ý.

Văn Bình không lạ gì Đài loan. Đối với chàng, thì Đài loan chỉ là 1 thị trấn nhỏ, và chàng đã quen thuộc từng hẻm ngách, từng mái nhà, từng khuôn mặt. Chàng đã ghé Đài loan nhiều lần, trên đường công tác cũng như du lịch. Và nhiều lần chàng cũng ở lại 1 thời gian dài, tạm đủ cho chàng đi hết từ nam chí bắc, trèo lên đỉnh núi Yu Shan bọc tuyết trắng xóa, nhìn xuống những bình nguyên quanh năm xanh rờn, với 16 con sông từ núi chạy ra biển và những hồ nước lọt trong hẻm núi, nước trong vắt có thể dùng làm gương gỡ tóc cho giai nhân. Không những chàng đã quen thuộc thủ đô Đài Bắc như quen thuộc Vạn tượng, Vọng các, Đông kinh, Mani, … chàng còn quen thuộc nhiều bí mật kỳ lạ của vùng ngoại ô và phụ cận nữa. Đài Bắc là thiên đường của suối nước nóng lưu hoàng, du khách 4 phương đều đổ xô nhau tới tắm. Hơn 1 lần, chàng đã lái xe tới vùng Núi Cỏ và Peitou, cách thủ đô 16 cây số để tận hưởng thú tắm suối với người đẹp. Cách đây không lâu, chàng đã trèo 1.000 bậc để lên đền Chihman, gần Musan, trên Đồi Khỉ, hòa mình vào không khí thần tiên của lão giáo, bên cạnh 1 cô gái eo nhỏ chưa bằng cái trét tay. Chàng lại về Kaohsiung để tản bộ trên bờ 1 con sông tuyệt đẹp, mệnh danh là Sóng Tình nơi trai thanh gái lịch hẹn hò nhau ban đêm trong công viên dưới những rặng kè lá xanh mướt. Tuy vậy, Văn Bình không thể nói cho Hoài Hoa biết, vì nếu biết nàng sẽ không chịu làm hướng đạo cho chàng nữa. Chàng bèn suýt soa:

-Tôi thành thật xin lỗi cô. Lần thứ nhất tôi ghé Đài Bắc, lại không có bạn bè. Nếu cô chấp nhất thì tôi đành phải quay về nước vậy. Tôi hứa hết sức đứng đắn. Ngược lại, tôi sẽ cố gắng giúp cô hoàn thành bản luận án.

Khuôn mặt đang ủ dột bỗng sáng rực, điểm nụ cười tươi như hoa anh đào nở mùa xuân ở Núi Cỏ:

-Em không dám. Thật ra em không hề trách ông. Em không phải là cô gái Trung hoa cổ xưa tóc kết bím, chân bó nhỏ trong hài gấm nên có quan niệm rộng rãi về liên hệ nam nữ. Nhưng dầu sao, ở đây là phi cơ, có người lạ dòm ngó. Trời đã run rủi cho chúng ta làm bạn, em rất sung sướng được tiến xa hơn nữa nếu đó là ý muốn của ông Trời. Còn bây giờ …

-Vậy tôi hiểu rồi.

Nghe chàng nói, Hoài Hoa lại mỉm cười. Nàng quay lại, kéo chiếc mền vừa tuột khỏi ngực bà ngoại. Đột nhiên Văn Bình cảm thấy nghèn nghẹn ở cuống họng. Hôm qua, cũng vào giờ này, chàng đã nói câu « Vâng, tôi hiểu rồi! ». Nhưng nói về 1 chuyện khác. Nói với người khác. Nói tại nơi khác.

Trí nhớ minh mẫn của Văn Bình đã lùi lại 24 giờ trước.

Lệ thường, mỗi khi giao công tác cho Văn Bình ở hải ngoại, ông Hoàng cử Lê Diệp hoặc Triệu Dung. Trong thời gian gần đây, ông áp dụng 1 phương pháp tân kỳ hơn: ghi âm vào băng cát sét gửi ra nước ngoài cho Văn Bình nghe, sau khi cuộn băng quay hết thì 1 hóa chất đặc biệt sẽ làm nổ tung, tiêu diệt các âm thanh. Họa hoằn lắm ông mới chịu rời tổng hành doanh ở Sàigòn. Lần này phải công tác tối quan trọng, hoặc vì 1 nguyên nhân kín đáo nào đó, ông Hoàng mới tạm gác đống hồ sơ cao ngất, cất công qua Đông kinh để đối diện của điệp viên thượng thặng Z.28. Dường như óc Văn Bình có con mắt thần nên ông tổng giám đốc vừa bước vào là chàng đã bừng dậy. Dĩ nhiên chàng chưa tỉnh hẳn nhanh chóng như mọi khi vì cả tuần lễ bị đói ngủ, và đói ăn. Song khi thấy ông Hoàng ngồi trước mặt, Văn Bình nhảy vọt dậy như bàn chân chàng được gắn hỏa tiễn. Ông tổng giám đốc ngồi trước mặt chàng không còn là ông cụ già chậm chạp khờ khạo, phục sức quá xuềnh xoàng nữa. Ông đã hoàn toàn đổi khác. Trước tiên là dáng dấp, và khuôn mặt. Tóc ông được nhuộm đen tuyền, thường lệ rẽ giữa theo lối xưa, thì bây giờ rẽ xiên như thanh niên. Cặp kiếng cận thị dày cộm cũng biến đâu mất, nhường chỗ cho cặp kiếng mát gọng đồi mồi do hãng Alran, Tây Đức chế tạo. Dáng đi của ông cũng không còn khệnh khạng, còng còng mà là quả quyết và nghiêm thẳng. Thốt nhiên, ông Hoàng trẻ đi 30 tuổi. Nhưng cái làm ông trẻ hơn trước rõ rệt là bộ âu phục cắt hợp thời trang. Cái sơ mi cũng trắng tinh phô bày nút cà vạt đúp ngay ngắn, tròn trịa, còn đôi giày thì bằng da cá sấu hơi nhọn mũi. Nếu không tinh mắt, Văn Bình không thể nhận ra là ông Hoàng. Ông Hoàng không thuộc loại đàn ông hồi xuân vì lý do thèm sống. Gần nửa thế kỷ chỉ huy điệp báo đã khiến cho ông quên hết hạnh phúc riêng tư. Thể xác ông, tâm hồn ông đã được hoàn toàn dâng hiến cho nghề nghiệp và xứ sở. Lê Diệp vào sau, nét mặt nghiêm trọng. Chàng sếu vườn của Sở Mật Vụ cũng cải trang từ đầu xuống chân. Lần đầu tiên, Văn Bình thấy bạn mang mắt kiếng. Và cũng là lần đầu tiên chàng thấy bạn diện com lê chỉnh tề mới may bằng hàng đắt tiền. Văn Bình dụi mắt:

-Chào ông. Chào anh. Họ đang săn bắt các ông ráo riết, phải không?

Ông Hoàng gật đầu:

-Phải. Họ vừa mưu sát hụt tôi lần nữa. Vì vậy, tôi phải cải trang.

-Ông phái Lê Diệp sang Đông kinh gặp tôi đỡ phiền phức hơn không?

-Nhân tiện tôi đi họp hội nghị tình báo đồng minh ở Hán thành nên tôi tạt qua gặp anh. Vả lại, tôi có cảm tưởng là hệ thống tổ chức của ta ở Nhật bản và Đài loan đã bị đối phương trà trộn. Không phải trà trộn ở cấp hạ tầng, mà là ở cấp cao nên tôi phải đích thân đến giao công tác cho anh. Tuy nhiên, trước khi bắt tay vào việc, tôi cần hỏi anh điều này: anh đã hoàn toàn phục hồi sức khỏe chưa?

Văn Bình ngước nhìn ông tổng giám đốc, luồng mắt đượm vẻ kinh ngạc –kinh ngạc thật sự, không phải kinh ngạc giả tạo:

-Thưa … thưa …

-Hừ, tôi đã biết hết rồi. Lần sau, anh không nên phí sức như vậy nữa. Shindai chỉ là trò chơi trong phòng the của vợ chồng Nhật. Anh tập luyện từ nay đến già cũng vẫn thua. Phương chi Tômi lại là chuyên viên nổi tiếng về Shindai.

-Trời ơi, tôi cứ tưởng …

-Anh tưởng tôi ở Sàigòn, giam hãm giữa 4 bức tường bê tông thì phải mù tịt, phải không? Người ta đã báo cáo lại với tôi. Và chính tôi đã nhờ người điều đình với Tômi yêu cầu nàng buông tha cho anh. Trước anh, hàng trăm người đàn ông dại gái khác đã bị thua như anh. Anh đừng tiếc nuối nữa.

-Tômi về Nagasaki là do ông vận động?

-Phải. Nàng thú thật là có cảm tình đặc biệt với anh, nhưng khốn nỗi nàng là gái có chồng. Chồng nàng ghen kinh khủng. Anh nên xa nàng thì hơn. Còn nếu anh chưa dứt được, thì sau khi hoàn thành công tác, anh được tự do trở về Đông kinh, tôi không ngăn cấm.

-Thưa, ai báo cáo lại với ông?

-Giản dị lắm, viên đệ nhất tham vụ là nhân viên Sở.

-Trời ơi, tôi thấy hắn hiền như cục bột, có ngờ đâu …

-Thôi, xếp quá khứ lại. Hiện tại và tương lai mới là điều đáng kể. Phen này, anh sẽ lên đường qua Đài loan để điều tra về 1 vụ khá quan trọng và bộn tiền.

Mắt Văn Bình sáng rực:

-Thưa, chuyến này mình lại làm thuê?

Ông tổng giám đốc gật đầu. Ông gật đầu, phần nào để biểu lộ sự đồng ý, nhưng phần chính là để thoát khỏi sự hành hạ của cái cổ cồn kiểu Arrow cứng đét và ngứa ngáy do Gia nã đại sản xuất cho giới vương tôn công tử quốc tế:

-Phải. Như thế anh đã biết, mỗi năm mình làm thuê cho 1 ông nhà giàu ít nhất 1 lần. Từ đầu năm đến giờ Sở túng ghê quá. Riêng tôi, tôi đã phải … hoạt động rồi bí mật theo dõi, hoặc bắt trọn gói, hoặc ban đêm ập vào nơi địch ẩn náu, tặng 1 phát atémi chí tử, đem xác quăng xuống sông Sàigòn.

Nhưng hôm nay, ông Hoàng chỉ nói chuyện gà. Ông chỉ con gà cao cẳng, lông ngũ sắc, và hỏi Văn Bình:

-Anh thấy nó thế nào?

Về nghệ thuật đá gà, chàng chỉ là tay mơ nên chàng đành trả lời 1 cách vô thưởng vô phạt:

-Thưa, con này đẹp ghê.

Ông Hoàng bèn cười rộ:

-Chơi gà không phải là thích gà đẹp mã. Mà phải xét xem nó có sức vô địch hay không. Gà có lông ngũ sắc được coi là thượng hạng vì mùa nào nó đá cũng được. Gà sắc ô chỉ hợp với mùa xuân, gà sắc ô sám chỉ hợp của mùa hạ. Chọn được sắc lông rồi lại còn phải chọn cựa như cựa nhật nguyệt, cựa kim … Rồi phải xem cách đá của nó như đá vai, đá cài ngang, câu xỏ, cắn gối, hay đá xiềng …

Văn Bình cảm thấy cần ngắt lời ông tổng giám đốc, mặc dầu từ trước đến nay chàng vẫn kính trọng ông như cha. Nếu không, ông sẽ thao thao bất tuyệt, khiến công việc của chàng có thể bị thất bại. Guồng máy do chàng điều khiển đang bủa vây chặt chẽ, đợi chàng ra lệnh là hành động. Bị cúp ngang, ông Hoàng không hề tức giận. Ông nhìn chàng từ đầu xuống chân, dáng điệu hiền từ cũng như cha với con:

-Anh ghét chuyện đá gà lắm ư?

Văn Bình đành chống chế:

-Thưa, không. Nhiều khi tôi cũng ham đá gà.

-Vậy anh nên nghiên cứu kinh nghiệm của tôi.

-Xin ông tha lỗi. Anh em đang đợi chỉ thị. Theo tôi, chúng ta nên theo dõi 1 thời gian nữa rồi bắt toàn bộ.

-Hừ, hừ, nếu anh chịu khó bàn bạc về đá gà với tôi 1 lát nữa thì sẽ thay đổi ý kiến. Anh có nhớ 1 số danh từ bí hiểm mà tên chỉ huy dùng trong mật lệnh gửi cho thuộc viên không?

Văn Bình đã phăng ra tổ chức của địch, trừ tên chỉ huy. Trong 1 số giấy tờ bắt được, chàng đọc thấy những danh từ lạ lùng như Nhatrang, Bà Điểm, Cao lãnh, Gò công, … song chàng đã nghĩ nát óc mà chưa tìm ra ý nghĩa. Chàng đành thừ người trước câu hỏi của ông Hoàng, thì ông Hoàng nói tiếp:

- Tình cờ sáng nay ra vườn thấy gà chọi, và cũng vì tôi biết đá gà nên đã hiểu được phần nào. Nhatrang là nơi có nhiều gà đòn, cũng như Bà Điểm. Còn gà cựa thì dân chơi thường tìm ở Cao lãnh, Gò công. Nghĩa là tên chỉ huy của địch là kẻ ham đá gà, hoặc ít ra cũng biết những từ ngữ riêng biệt của xã hội đá gà. Tôi đã nhờ Nguyên Hương lục lại hồ sơ những kẻ ham đá gà bị nghi ngờ hoạt động cho địch.

-Ông đã tìm ra hắn?

- Phải. Nội ngày nay, anh sẽ tóm cổ hắn. Anh lên trường đá gà đòn Thủ đức là gặp.

Văn Bình đang bần thần, ngượng ngập thì ông Hoàng mỉm cười, an ủi:

-Làm nghề gián điệp thì môn chơi nào cũng phải biết. Biết như vậy nhiều khi rất có lợi. Tuần sau, tôi sẽ mở lớp dạy đá gà cho anh dự.

Hình ảnh mấy con gà hùng dũng bên cạnh ông già lẩm cẩm, phục sức lôi thôi nhạt dần, nhường cho bóng dáng 1 người tráng niên tóc đen, mặc com lê sang trọng. Ông Hoàng đốt xì gà Havan, rít 1 hơi rồi nói:

- Tiến sĩ Braun có nhiều nhân tình đến nỗi không thể nào đếm được. Đặc điểm của ông ta là gặp người đẹp nào cũng mê say.

-Ông ta đã mất tích?

- Đúng. Mất tích cách đây 3 tuần lễ.

- Vì đàn bà?

- Tôi chưa biết.

- Về chính trị, Braun theo khuynh hướng nào?

- Braun chỉ quan tâm đến khảo cứu khoa học và du hí vật chất. Tôi không tin là ông ta tự ý bỏ chính phủ Liên bang Tây Đức để sang bên kia bức màn sắt.

- Thưa, ông ta mất tích tại đâu?

Ông Hoàng dừng lại trước cửa sổ, nhìn xuống đường. Xe cộ nối đuôi nhau chạy như mắc cửi. Từ phòng bên vẳng lại 1 điệu nhạc huê tình của thế kỷ trước.

-Tại Nhật Nguyệt hồ.

Tiếng « Nhật Nguyệt hồ » vừa đánh thức trong lòng chàng 1 kỷ niệm thần tiên. Khách du trên thế giới không ai là không nghe nói đến Nhật Nguyệt hồ, 1 thắng cảnh nên thơ của đảo Đài loan, có thể nói là nên thơ nhất nhì Đông nam Á. Hồ này cách phía đông Đài Trung khoảng 80 cây số. Từ Đài Bắc đến Đài Trung chỉ mất 3 giờ đồng hồ xe hỏa. Nhật Nguyệt hồ được bao bọc tứ phía bởi những rặng núi phía trên có rừng. Quanh năm hồ đều có đông đảo du khách tới tham quan, và nghỉ dưỡng. Mấy năm trước, Văn Bình gặp 1 thiếu nữ con nhà khuê các, nhân chuyến đi thăm Nhật Nguyệt hồ. Chàng trọ tại lữ quán Evergreen cạnh hồ, giữa cảnh núi rừng hùng vĩ, và bầu không khí quanh năm mát rợi. Tối hôm ấy, ăn cơm xong, bữa cơm vô cùng thịnh soạn, chàng đang nhẩn nha uống trà hoa cúc để dằn chất mỡ nặng nề xuống dạ dày thì Nàng tới. Tuy 2 người chưa hề quen nhau, nàng vẫn kéo ghế ngồi xuống đối diện với chàng. Nếu là gái giang hồ thì đó là lối làm quen cố hữu, mặc dầu có đôi phần trắng trợn thì Văn Bình cũng chẳng ngạc nhiên. Nhưng nàng đã làm chàng ngạc nhiên thực sự. Vì nàng có vẻ đẹp và những cử chỉ đoan trang, quí phái. Tuy nhiên, nhan sắc tuyệt vời của nàng lại không pha chất nhí nhảnh thường thấy trong bọn gái cùng tuổi đôi mươi. Mà là phảng phất một ánh buồn huyền ảo.

Nàng hỏi chàng 1 thôi tiếng Tàu. Đối với Văn Bình thì tiếng Tàu cũng như tiếng mẹ đẻ. Nàng hỏi có phải chàng mới từ Đài Bắc đến hay không. Song chàng lắc đầu quầy quậy, và tỏ vẻ không hiểu. Nàng liền đổi sang tiếng Anh đúng giọng và đúng văn phạm:

- Xin lỗi ông, tôi ngồi đây một lát được không?

Dĩ nhiên là Văn Bình giang rộng 2 tay đón tiếp. Chàng rót trà mời nàng. Nàng nâng ly trà lên rồi nhìn chàng, nói giọng trầm trầm:

-Lẽ ra con gái gia giáo Trung hoa không nên ngồi với đàn ông lạ. Em vừa phạm tội, em cố gắng cưỡng lại nỗi lòng mà không được. Ông biết tại sao em lại bạo dạn làm quen với ông không? Vì ông uống trà hoa cúc. Người chồng chưa cưới của em xưa kia cũng mê trà hoa cúc buổi tối như ông. Chúng em mang nhau lên đây và có lần đã ngồi uống trà thưởng trăng ở cái bàn ông đang ngồi bây giờ …

-Làm cô nhớ lại quá khứ, tôi thật đắc tội!

-Không sao. Ông vừa giúp em sống lại 1 kỷ niệm êm đềm. Chúng em đang sửa soạn làm lễ thành hôn thì chàng chết.

-Tội nghiệp. Chắc vị hôn phu của cô chết trận

-Ông nói đúng. Chàng là thiếu tá pháo binh tại Kim môn. Bên kia đại lục bắn sang, chàng bắn trả. Chàng vừa ló đầu ra khỏi công sự phòng thủ thì bị tan xác bởi một viên đại bác độc địa. Và em trở thành góa bụa.

-Trông mắt cô, tôi đoán cô vẫn yêu ông ấy lắm.

-Vâng. Tôi yêu chàng hơn cả tôi yêu tôi nữa. Từ ngày chàng vĩnh biệt dương gian, hàng năm cứ đến ngày này, ngày mà chúng tôi hẹn hò lần đầu trên Nhật Nguyệt hồ, tôi lên đây để sống với quá khứ. Đã 6 năm rồi, ông ạ … Đã 6 năm rồi, tôi thề nguyền sẽ dâng hiến trọn vẹn cho người đàn ông lạ nào ngồi uống trà hoa cúc ở bàn này vào đêm rằm. Nhưng trời chưa cho tôi gặp ai. Có nhiều người đàn ông ngồi uống trà nhưng lại không phải là trà hoa cúc, cũng không phải là đàn ông từ ngoại quốc tới. Hơn nữa, họ lại không có diện mạo giống vị hôn phu của tôi. Ông ơi, đêm nay em sẽ mời ông ngắm trăng rằm trên đỉnh núi. Em sẽ là vật sở hữu hoàn toàn của anh.

Nghe nàng nói, Văn Bình bàng hoàng. Dường như nàng bị mất trí. Vì cách xưng hô của nàng mỗi lúc 1 khác. Sắc mặt của nàng mỗi lúc 1 khác. Nhưng chàng không phải thần thánh. Cho dẫu là thần thánh cũng khó cưỡng được sắc đẹp quyến rũ đến kỳ lạ của nàng. Và đêm ấy, chàng đã thức trắng với nàng. Dĩ nhiên 2 người chỉ thưởng thức vẻ đẹp của Hằng Nga cho đến gần nửa đêm rồi về lữ quán Evergreen. Khi đến khách sạn, Văn Bình đứng lại. Lương tâm con người tự trọng thức dậy. Chàng bỏ tay nàng ra, thở dài:

-Tôi có cảm tưởng rằng cô không được bình thường. Cô nên xa tôi đi. Nếu không, sáng mai cô sẽ hối hận. Riêng tôi, chắc sẽ hối hận nhiều hơn.

Nàng nheo 1 bên mắt:

-Em đã nghĩ kỹ.

-Tôi cũng đã nghĩ kỹ không kém. Tôi là người đàn ông giàu tự ái. Tôi không muốn bị coi là 1 tấm gương để cô nhìn lại dĩ vãng.

Nàng cười ròn tan:

-Em hiểu anh rồi. Không, em yêu anh vì em cảm thấy yêu anh, thế thôi. Ngoài ra chẳng có gì khác nữa. Nhờ anh, em đã quên được quá khứ, và bắt đầu tìm thấy hạnh phúc.

Giai nhân đòi hỏi được ở lại với chàng. Sáng hôm sau, chàng dậy muộn và không thấy nàng đâu nữa. Nếu không có chỗ trũng trên nệm và bức thư ngắn ngủi đặt trên bàn đêm mà nàng viết nguệch ngoặc bằng bút chì, thì Văn Bình phải tin rằng sự việc thần tiên xảy ra hồi đêm chỉ là sản phẩm Liêu trai. Bức thư như sau:

« Gửi người yêu vô danh,

Lần đầu tiên, em được sung sướng. Em xin thành thật cám ơn anh. Suốt đời em sẽ ghi nhớ bên lòng.

Người yêu vô danh của anh. »

Từ đó, mỗi lần tới Nhật Nguyệt hồ, Văn Bình đều không quên dành vài ba ngày tới lữ quán Evergreen, và tối tối uống trà hoa cúc, với hy vọng mỏng manh đợi chờ người đẹp không bình thường. Nhưng người xưa vẫn tuyệt vô âm tín. Giờ đây ông Hoàng lại muốn chàng quay lại Nhật Nguyệt hồ. Ông nói:

- Cách đây 3 tuần lễ, Braun đáp máy bay từ Hoa Kỳ, ghé thăm Bonn, Tây Đức nơi ông chôn nhau cắt rốn, rồi đi đường Bắc Cực qua Nhật bản, trước khi đến Đài Bắc. nhưng đến Đài Bắc thì biến dạng.

- Ông ta có trình thông hành tại phi cảng không?

- Có. Nhưng không ai biết sau khi rời phi cảng, ông ta về đâu!

- Braun đến Trung hoa quốc gia làm gì, thưa ông?

- Ông ta tham dự 1 phiên họp đặc biệt do Quốc an Xã (6) Hoa Kỳ tổ chức. Sau khi Braun biệt tích, tình báo Mỹ - Đức đã phối hợp với nhau để tìm kiếm song không có kết quả. Sau cùng, BND (7) phải nhờ đến chúng ta vì nhận thấy ở Viễn Đông, chúng ta là cơ quan điệp báo hữu hiệu nhất. 1 nguyên nhân khác, nguyên nhân tình cảm khiến BND sẵn sàng trả tiền phí tổn là vì Braun có liên hệ ruột thịt với viên phó tổng giám đốc BND.

- Thưa, Braun chuyên về ngành gì?

- Không gian, ông ta được coi là chuyên viên số 1 trên thế giới về thái dương học. Tổng quát thì thái dương học lại nghiên cứu mặt trời trên 1 căn bản riêng biệt: ông ta là người duy nhất tìm ra công thức xử dụng sức nóng mặt trời biến thành khí giới siêu việt thiêu hủy mọi vật trong chớp mắt. Hẳn anh đã biết nhiệt lượng trong ruột mặt trời lên đến 13 triệu độ. Chỉ cần thu hút được 1 phần ngàn của sức nóng kinh khủng này là có thể làm bá chủ trái đất.

-Liệu ông ta phản được không, thưa ông?

-BND và Quốc an Xã cả quyết rằng ông ta là phần tử đáng tin cậy. Nhưng lòng người có thể thay đổi theo hoàn cảnh. Tuy nhiên, hiện nay tôi có thể xác định với anh là Braun rất trung thành.

-Thưa, có ai giúp sức tôi ở Đài Bắc không?

-Như thường lệ, anh không được liên lạc với sứ quán của ta. Anh chỉ được liên lạc với Siu Lou.

-Đàn bà?

-Phải. Nàng làm nghề múa nhảy.

-Điệp viên tập sự hay thực thụ?

-Đúng ra, Siu Lou không phải là tập sự hay thực thụ. Nàng chưa hề học qua khóa huấn luyện chuyên nghiệp nào. Nàng cũng chưa hề hoạt động hớ hênh để bị lộ diện.

-Nàng sẽ dẫn tôi tới Braun?

-Không. Nàng chỉ làm giao liên giữa anh và 1 người thứ ba, tên là Yu Tung -1 cán bộ phản gián cao cấp Trung hoa quốc gia. Yu Tung được thông báo là tình báo Tây phương sẽ cử 1 nhân viên tới để điều khiển nội vụ. Hắn đòi hỏi nhân viên này phải là người mũi tẹt, da vàng. Vì nếu là người mũi lõ, da trắng thì đối phương sẽ biết. Phần nào cũng vì hắn yêu cầu mà BND và Quốc an Xã mới chịu trả cho chúng ta 3 triệu đôla.

-Ông có cho Yu Tung biết là tôi sắp tới không?

- Không. Hắn không biết tên thật của anh. Nghĩa là trong thời gian ở Đài Bắc, anh phải hoạt động dưới cái tên mượn. Dầu sao thì Đài Bắc cũng không xa lục địa của Quốc tế Tình báo Sở là mấy. Nếu biết Z.28 bén mảng tới, họ sẽ không ngần ngại huy động cả 1 sư đoàn điệp viên để đối phó. Tôi không coi thường anh, nhưng tôi sợ công việc sẽ bị chậm lại. Bây giờ anh còn muốn hỏi điều gì nữa không?

-Thưa, Yu Tung đáng tin cậy chứ?

-Nếu tin cậy thì tôi đã báo cho hắn biết là đại tá Văn Bình sắp từ Đông kinh tới.

-Nghĩa là hắn có thể đóng vai trò nhị trùng?

-Tôi không nói là như vậy. Không tin cậy là đức tính căn bản của nghề điệp báo. Huống hồ trong vụ này, ít nhất 2 người đã bị mất mạng trước anh.

- Hai nhân viên của ta?

-Không. 1 của Quốc an Xã, 1 của BND. Người thứ nhất sống được 6 giờ đồng hồ sau khi tới phi trường quốc tế Sungshan. Hắn bị 1 viên đạn bắn xuyên qua màng tang, chết không kịp trối. Người thứ hai yểu mạng hơn, chỉ sống vỏn vẹn được 15 phút. Hắn bị giết trên đường từ phi trường về thành phố.

-Thưa ông, trong trường hợp tôi tìm ra Braun?

-Tôi tin chắc anh sẽ tìm ra. Anh phải tìm ra. Nếu không, Sở đến vỡ nợ. Hết chỗ vay tiền rồi. Ngân khoản của Thủ tướng thì chưa tiêu đã hết. Đồng bạc mất giá nên các ngân hàng chỉ cho vay cầm chừng. Anh phải thành công với bất cứ giá nào. Điều làm cho tôi lo ngại nhất là nếu Braun tự ý trốn sang bên kia bức màn sắt. Trong trường hợp này, anh phải điều tra xem ông ta đi bằng cách nào, và hiện đang ở đâu: Nga sô hay Trung cộng? Nếu Braun chết thì phải cho biết chi tiết cụ thể về ngày chết, và nơi chôn cất. Còn nếu bị địch bắt, …

-Sẽ tìm mọi cách để giải thoát.

-Thượng sách là Braun được trở về nguyên vẹn. Song cũng có thể là anh không cứu nổi. Tôi đã lấy sự thỏa thuận của BND và Quốc an Xã. Trong trường hợp vô kế khả thi này, anh được phép hạ sát Braun, và mang 1 vật trong thân thể ông ta về làm chứng.

-Như lóng tay, hoặc cái răng cửa, chẳng hạn.

-Tốt nhất là được cả bàn tay, anh nhớ chưa? Ngón tay có vân, người ta căn cứ vào đó để xác nhận là Braun đã chết thật sự, rồi mới trả tiền.

Ông Hoàng đã hút hết điếu xì gà dài lêu nghêu, và sửa soạn cắt điếu mới. Lê Diệp đứng sẵn bên cánh cửa. Câu chuyện đã kết thúc. Văn Bình sắp lao đầu vào 1 cuộc phiêu lưu mới. Chàng cất tiếng:

-Thưa, tôi phải đi ngay?

Ông tổng giám đốc gật gù:

-Đi ngay mới kịp. Vả lại, anh cũng chẳng thân với ai ở Đông kinh để phải từ biệt. Tômi đã về Nagasaki với chồng.

Nghe nhắc đến Tômi, Văn Bình muốn mọc cánh để trốn khỏi đất Nhật ngay lập tức. Vì từ xưa đến nay, chưa lần nào chàng bị nhục như lần này. Chàng hỏi:

-Thưa, vé tàu?

-Viên đệ nhất tham vụ đã mua cho anh rồi. Lát nữa, hắn tới đây chở anh ra sân bay. Về tiền nong thì anh cứ tự tiện xử dụng trương mục đặc biệt của tôi ở Đài Bắc. Sở còn 25.000 Mỹ kim, chắc anh tiêu đủ?

-Thưa, tôi muốn xin ông 1 ân huệ.

-Tôi không tin là anh cần ân huệ. Vả lại, tôi cũng chưa đủ quyền hạn được ban ân huệ cho anh. Thêm tiền, thêm tình, thêm danh vọng thì mới cầu cạnh ân huệ. Nhưng là chỗ thâm giao, anh đã đòi thì tôi cũng chiều lòng.

-Sợ bây giờ ông chấp thuận, song đến khi biết rõ ông lại từ chối.

-Không đâu, anh cứ nói ra.

-Thưa, tôi chỉ xin ông được cho tên cò mồi đệ nhất tham vụ của ông 1 bài học về nhu đạo nhập môn.

-Như vậy, anh sẽ phạm vào qui luật của Shindai là không được trả thù bằng võ nghệ. Vả lại, hắn chỉ làm việc theo mệnh lệnh của tôi. Tôi hy vọng anh thương tôi, nể tôi mà bỏ qua cho hắn.

Văn Bình đành nín thinh.

Và chàng ngoan ngoãn trèo lên phi cơ rời Đông kinh đi Đài Bắc.

Chú thích:

(6) National Security Council, chuyên về không gian và tình báo.

(7) BND viết tắt của Bundesnachrichtendienst, Cơ quan Điệp báo Liên bang Tây Đức.