Chương III Mũi tên đoản mệnh-
Chết rồi, Hoài Hoa là nhân viên của địch. Nàng giả vờ nhí nhảnh và nũng nịu để lôi chàng xuống địa ngục. Vậy mà chàng đã phun ra ngay những điều ông Hoàng ân cần dặn chàng dấu kín. Chàng đã cho nàng biết gián tiếp chàng là Văn Bình, tức là điệp viên Z.28. Văn Bình lặng người hồi lâu. Với sự xuất hiện của Hoài Hoa trong hàng ngũ địch, chiến dịch Hoa Quỳnh đã tiến vào chiều hướng khác, tuy chứa nhiều nguy hiểm hơn, nhưng Văn Bình lại có hy vọng gỡ rối hơn. Tuy vậy, chàng vẫn chưa thể giải thích được tại sao Hoài Hoa lại có mặt trước phòng Siu Lou. Vậy địch sai Hoài Hoa tới đây để làm gì? Nghĩ rồi, chàng bật cười 1 mình. Có lẽ Hoài Hoa tới đây để nhận diện chàng. Nhận diện xong, nàng sẽ bị … Văn Bình vội nghĩ sang chuyện khác. Cho dẫu nàng là nhân viên của địch, chàng vẫn còn thiện cảm với nàng. Chàng không muốn 1 cô gái tuyệt vời như hoa mùa xuân phải chết.
Chiếc Toyota nhả 5 người xuống rồi phóng thẳng. 1 cơn gió lạnh thốc qua đường. Văn Bình thấy Hoài Hoa hơi run. Nàng run vì lạnh hay vì sợ Chàng muốn đến bên nàng để đặt câu hỏi đó, song nàng đã lủi vào bóng tối dày đặc. 4 gã đàn ông cũng đã cắt đặt nhau mai phục khắp nơi, nhất là cổng ra vào bin đinh. Không còn hoài nghi gì nữa, địch đang đợi chàng. Chàng có thể vòng ra phía sau, nhảy qua tường, lẻn vào bin đinh. Song 2 đầu đường đã bị chặn. Địch gồm ít nhất 4 tay súng. Chàng chưa kịp phản ứng thì họ đã bắn chàng gục. Chàng chỉ có thể đứng lì ở chỗ cũ, rình rập cơ hội thuận tiện.
Miệng Văn Bình bỗng khô ran. Thời khắc chờ đợi thường gây ra cảm giác khát nước. Từ lúc rời trường bay đến giờ, chàng chưa được uống huýt ky. Đã khát, chàng lại khát thêm vì ly rhum uống trong nhà hàng Ngôi sao. Giá có chai huýt ky 1 bên thì tuyệt. Nếu không thì cũng phải có điếu Salem. Hộp thuốc Salem cồm cộm trong túi chàng, mới hút 1 điếu. Vậy mà chàng chỉ dám lấy ra ngửi mùi bạc hà thơm thơm cho bớt nhớ. Muốn hút, chàng phải bật lửa, địch sẽ nhìn thấy. Địch sẽ ngửi được mùi bạc hà. Địch sẽ nhìn thấy đốm thuốc cháy đỏ trong bóng tối. Và chàng sẽ mất mạng.
Pin … pin … pin … pin …
Tiếng kèn xe hơi. 1 chiếc Toyota 2000 GT ( lại Toyota, tác giả nghe sao kể vậy, chứ không hề làm quảng cáo, phương chi là quảng cáo không công cho hàng sản xuất Nhật bản Toyota ) sáng loáng chạy ngược đường tới. Nước miếng trào lên môi Văn Bình. Chàng vụt hết khát. Chàng chảy nước miếng vì thèm loại GT đặc biệt này. Tài tử thủ vai James Bond 007, lái lần đầu chiếc 2000 GT trong phim. Giá tiền sơ sơ 4 triệu đồng VN. Nhưng nghĩ đến tốc độ tối đa 230 cây số giờ của nó thì 4 triệu đồng cũng không đắt lắm. Chiếc xe bề cao 114 phân, chạy cắn mặt đường khiến cho Văn Bình có ấn tượng là đường cuốn chạy chứ xe hơi vẫn đứng nguyên vị trên mặt nhựa óng ánh. Không biết hữu ý hay vô tình, tài xế đến trước chỗ Văn Bình bó gối thì đậu lại. Đậu nghênh ngang, choán hơn nửa đường như thể coi đường phố công cộng là của riêng. Đậu cốp vào lề, mũi ra đường, thành góc 60 độ với vỉa hè. Đậu bừa bãi như vậy, có xe nào chạy qua là đụng. Văn Bình nghe tiếng đàn ông chắc nịch, nhưng khả ái:
-Chóng quá! Mới đó đã về đến nhà rồi. Siu hết choáng váng chưa?
Tiếng đàn bà, dịu dàng, tha thiết:
-Cám ơn anh, em khỏi rồi, có lẽ vì nhờ gió mát. Và nhờ cả anh nữa.
-Xạo.
-Thật đấy. Anh lên với em không?
-Rất muốn, nhưng lại bị kẹt. Anh phải đi ngay.
-Đi đâu? Em biết mà.
-Khổ quá, em Siu.
-Nhắc đến tên người ta thì anh kêu khổ. Anh đến với Anita chứ gì?
-Em đừng quá nóng nảy như thế. Anh đã nói với em hàng chục lần rồi, mà em cứ …
-Tung ơi, em cũng nói với anh hàng chục lần.
Văn Bình nghe tiếng động tay chân. Rồi tiếng người hôn nhau. Họ hôn nhau nhẹ nhàng chứ không ồn ào như Văn Bình, song chàng vẫn nghe rõ âm thanh. Cách chàng chục thước, chàng có thể nghe được tiếng « chụt, chụt » của môi đàn ông dính môi đàn bà. Chàng không nhìn được gì vì bên trong xe tối om. Gã đàn ông phải là tay giàu kinh nghiệm. Đậu lại, hắn khôn ngoan tắt hết đèn, nhất là đèn táp lô. Chắc hắn cũng đã rút bóng điện trên trần xe ra vì khi người đàn bà mở cửa bước xuống, xe vẫn tối mò. Loại Toyota 2000 GT dài hơn 4 mét này không lấy gì làm rộng nếu so sánh với các loại xe khác dài tương tự vì cái máy nó dài lê thê. Bên trong chật chội nên gã đàn ông dễ trổ tài, và cô gái được hôn dễ tìm thấy khoái lạc. Văn Bình rủa thầm gã đàn ông tốt số. May mà gã chấm dứt kịp thời cuộc biểu diễn ái tình, chứ không điệp viên Z.28 đã nộ khí xung thiên nhảy tới. Cô gái được gọi là Siu Lou uốn éo bước xuống. Trông cái mông cong ve phía sau, và bộ ngực ưỡn ra đằng trước, Văn Bình biết nàng là kẻ cao tay ấn trong bộ môn đốn ngã giống đực. Khuỷu tay, đầu gối và lưng nàng uyển chuyển ăn nhịp với nhau, chứng tỏ nàng đã tập luyện công phu về nghề vũ. Vả lại, nghề chính của nàng tại hộp đêm Ngôi sao là nhảy múa.
Siu Lou nán lại 1 phút trên lề đường, nhìn chiếc xe đua Toyota xinh xắn biến dạng sau ngã tư, rồi rút thuốc lá ra hút. Tội nghiệp cho nàng, chung quanh nàng đều có đàn ông khỏe mạnh mà nàng phải đốt thuốc 1 mình. Trời phơ phất gió, cái quẹt máy chạy gaz của nàng lại nhỏ lửa nên nàng bật nhiều lần mới châm nổi điếu thuốc đã bắt đầu ướt nhèm nhẹp nước miếng và dập nát 1 đầu. Siu Lou thoăn thoắt bước qua đường, cửa vào bin đinh được mở hé. Bên trong đèn sáng hấp háy. 1 người Tàu già ngồi gác đêm, thấy nàng mỉm miệng chào. Đứng ngoài, Văn Bình thấy đèn điện căn phòng cuối, lầu nhất được mở sáng chưng. Siu Lou đã về phòng. Giờ này thuận tiện cho chàng gặp Siu Lou. Song chàng không thể bước qua đường tự do như nàng. Chàng phải chờ cho địch giải tán trước.
Thời giờ từ từ trôi qua.
Đã 3 giờ sáng.
Văn Bình không thể núp dưới mái hiên đến sáng rõ. Bắt buộc chàng phải hành động gấp. Nhưng hành động cách nào, chàng chưa nghĩ ra. Lại 1 giờ nữa trôi qua. Đúng 4 giờ sáng.
5 giờ là rạng đông. Gần 6 giờ, trời có thể sáng rõ. Nếu mà hành động, chàng phải hành động ngay. Chàng không thể suy hơn tính thiệt được chút nào nữa.
Thấm thoát đã qua 4 giờ sáng. Nghĩa là chàng chỉ còn từ 15 đến 30 phút nữa là tối đa. Chàng phải ra tay trước, bằng không địch sẽ ra tay. Chàng sẽ thảm hại vì trong tay không 1 tấc sắt. 1 lần nữa, thần May mắn lại bắt tay chặt chẽ với điệp viên tài ba Văn Bình. Vì chàng đang tiến thoái lưỡng nan thì 1 chiếc xe lam 3 bánh xình xịch chạy tới. Trên xe chỉ có 1 người ở băng trước: đó là tài xế. Phía sau toàn giấy là giấy. Đó là người giao báo buổi sáng. Gã giao báo huýt sáo miệng, để nguyên máy nổ, từ từ bước tới nơi Văn Bình thu hình ẩn núp. Văn Bình không thể bỏ lỡ cơ hội thú vị này. Gã tài xế vô tư lự vừa tạt qua, chàng đã vụt đứng lên, giáng atémi vào mê huyệt nạn nhân nơi xương quai sanh. Nạn nhân mặc đồ Tàu màu đen, rộng thùng thình. Văn Bình lột áo gã, khoác vừa vặn vào người. Gã vẫn nằm bất động trên nền gạch lồi lõm, sặc mùi tàn thuốc và đờm rãi, đặc điểm của các thị trấn Trung hoa. Văn Bình nói nho nhỏ:
-Xin lỗi nhé!
Chàng ôm xấp báo, từ từ bước ra xe lam. Cũng may gã giao báo để nổ máy sẵn, chứ không chàng phải mất thời giờ tìm chìa khóa công tắc. Hơn thế nữa, đây là loại xe lam thông dụng Daihatsu do Nhật bản chế tạo, nên Văn Bình không bị bỡ ngỡ. Chàng vòng xe lam sang bên kia đường. Thấp thoáng qua ánh đèn đường, chàng thấy 1 gã đội mũ kết sùm sụp đang đứng án ngữ 1 bên cửa ra vào bin đinh. Văn Bình bắt chước gã giao báo, huýt sáo miệng. Bản ca rất vui tai, và ai cũng biết vì đó là bản ca hướng đạo. Chàng ung dung trèo lên bậc cấp, tiến sát cánh cửa lim đóng hờ. Xô vào, chàng thấy bên trong không có ai. Người gác chắc đã ngủ vùi vì trời gần sáng. Ngọn đèn vàng duy nhất của hành lang thuộc loại 25 nến leo lét trên trần nhà, không đủ sức xua đuổi bóng tối và khí lạnh rạng đông xâm nhập da thịt.
Suýt nữa Văn Bình quên rằng đây là bin đinh mới cất. Quang cảnh chẳng có gì là mới: tường vôi đã loang lổ, lan can cầu thang đã tróc sơn, cửa thang máy sơn xanh đã đổi màu. Văn Bình trèo lên lầu. Đến trước cửa phòng Siu Lou, chàng đi lộn lại để xem xét động tĩnh. Biết chắc lầu nhất chỉ có 1 mình chàng -bọn nhân viên của địch còn canh gác dưới đường- chàng mới khoan thai mở cửa phòng Siu Lou. Nàng làm nghề vũ nữa có khác. Ổ khóa phòng nàng được mở ra dễ dàng và êm ái. Nếu nàng cẩn thận, cố bảo vệ sắc đẹp ngàn vàng, gắn thêm ống khóa Yale tròn bên trong thì Văn Bình phải mất ít nhất là 5 phút. Vì loại Yale tròn này kiên cố không kém ổ khóa két sắt.
Thoạt đầu là phòng khách.
Cửa sang phòng ngủ mở rộng. Thoáng nhìn, Văn Bình biết ngay Siu Lou là hạng đàn bà bất cần. Trước mắt nàng, đàn ông không phải là sinh vật đáng sợ. Loại phụ nữ có mặc cảm tự ti đối với loài đực rựa thường thường đóng kín cửa mỗi khi nằm ngủ. Lờ mờ qua ánh sáng dưới đường chiếu lên, Văn Bình nhận ra nàng nằm quay mặt ra phía chàng, chân co lại thành 1 khối tròn, trên nệm dày của chiếc giường đôi –vâng, loại giường đôi, rộng thênh thang dành cho 2 người vạm vỡ- tiếng thở đều đều chúng tỏ nàng đang ngủ say. Đèn đêm được gắn vào tường, sát đầu giường. Văn Bình kéo nhẹ vào sợi giây trắng mở đèn. Ánh đèn lọc qua cái chao màu hồng tỏa ra quanh giường. Siu Lou đắp mền màu vàng nhạt, kéo lên đến cổ. Văn Bình chỉ nhìn được tường tận từ cổ trở nên, nhưng đã đủ yếu tố để kết luận là Siu Lou đẹp. Môi nàng, mũi nàng, mắt nàng, tất cả được liệt vào loại ưu, đáng làm đàn ông trầm trồ ngoài đường. Tuy nhiên, con mắt phân tích thành thạo của Văn Bình nhận thấy nhan sắc của Siu Lou phảng phất 1 sự lạnh lùng khó tả, sự lạnh lùng của người lăn lộn từ nhiều năm trên trường đời. Cái mềm mỏng che kín từ cổ xuống chân, nhưng căn cứ vào những đường tròn nổi trên nền vải, Văn Bình đoán thấy cơ thể Siu Lou rất nảy nở. Tia sáng chiếu vào mặt làm nàng tỉnh dậy. Như có lò so, nàng bật ngồi lên. Và nàng nhìn thấy Văn Bình ngay trong giây đồng hồ đầu tiên khi thức giấc:
-Ông là ai?
Văn Bình đáp:
-Chào Siu Lou. Giữa đêm khuay mà vào phòng cô thật khiếm nhã. Xin cô đừng chấp.
Thấy Văn Bình lại gần, Siu Lou tỏ vẻ hoảng hốt:
-Ông … ông muốn gì?
-Muốn được hầu chuyện Siu.
-Ông là ai? Ai cho phép ông được gọi tôi là Siu? Tôi chưa hề quen ông mà.
-Siu hãy bình tĩnh lại.
-Ông phải ra khỏi phòng tôi ngay. Nếu không tôi sẽ kêu cứu. Ông không có quyền đột nhập vào phòng ngủ của đàn bà lạ.
Văn Bình chìa 2 bàn tay chai sạn ra, giọng trầm xuống đầy vẻ đe dọa:
-Xin nhắc lại, tôi là bạn, không phải là thù. Tôi đến đây vì công việc chung. Nếu cô kêu lên, cả cô lẫn tôi đều bất lợi. Vả lại, tôi sẽ không để cho cô há miệng.
-Ông sẽ bóp cổ tôi?
-Dĩ nhiên. Tôi chỉ bóp nhẹ là xương cổ cô gãy nát. Nhưng nói đùa đấy, tôi chưa bao giờ có can đảm đụng vào da thịt người đẹp. Kìa, cô Siu Lou, cô vừa để rơi tấm mền xuống giường.
Nhìn xuống, Siu Lou thẹn đỏ mặt.
Văn Bình quả là đàn ông tàn ác. Chàng kiếm chuyện làm nàng mất tinh thần, rồi nàng vô tình đóng trò thoát y toàn diện cho chàng chiêm ngưỡng. Nàng tì 1 cánh tay trên nệm, toàn thân duỗi dài, ngoảnh về phía chàng, tấm mền bị rơi hất ra sau nên Văn Bình được tự do ngắm nghía từ đầu xuống chân, ngắm nghía những đồi núi, khe lạch mê ly mà phụ nữ cố gắng bảo vệ kiên cố nhất. Văn Bình đoán đúng. Bụng nàng mỏng lét. Ngực nàng nhô ra khiêu khích. 2 chân nàng thuôn và dài. Hợp với khuôn mặt, nàng trở thành người đẹp trên mức trung bình nhiều điểm. Văn Bình vặn quả nắm tắt đèn:
-Xin lỗi Siu lần nữa. Tôi sơ ý, nên không biết cô nằm ngủ theo chủ nghĩa thiên nhiên. Nhưng cô yên tâm, từ nãy đến giờ, tôi chưa hề nhìn thấy gì cả. Đèn tắt rồi, cô mặc quần áo vào, kẻo lạnh.
Nàng nguýt dài 1 cái, rồi vớ cái áo ngủ bằng voan ni lông vắt đầu giường, khoác vào người. Xong xuôi, nàng mở đèn lớn. Dưới ánh đèn rực rỡ, nàng vụt nhớ ra áo voan ni lông không khác khỏa thân là bao, nên vội mặc thêm cái kimono bằng len nhạt, cũng vứt dài trên ghế xa lông. Như đàn ông sống độc thân, Siu Lou quăng giày dép khắp phòng.
Mắt Văn Bình dừng lại trước 1 cái tủ kiến cao lớn gần đến trần, kê sát tường, gần cửa ra vào. Những đồ vật bày trong tủ có sức hấp dẫn khác thường, khiến chàng quên trong khoảnh khắc thân hình bốc lửa của vũ nữ Siu Lou. Đó toàn là đồ cổ. Võ khí cổ. Trong cuộc đời luân lạc, Văn Bình đã la cà tới nhiều hang cùng ngõ hẻm. Vốn say mê võ thuật, nên nơi nào chế tạo khí giới tốt và chàng lại chẳng nề hà quãng đường sá xa xôi, hiểm trở, chàng cũng lần mò đến. Chàng lại có thiện cảm với võ khí thời xưa. Vì vậy, chàng đã ghé thăm nơi Cận Đông, tới các xưởng rèn truyền thống để xem gươm, kiếm, đao chế bằng loại thép Damas, thứ thép nổi tiếng rắn và bén (1). Chàng lại tới ngoại ô Calcutta (2) để mua những khẩu súng cổ. Chàng lại tới bảo tàng viện ở Tây ban nha, Áo quốc, Ba lê –và trong 1 chuyến công tác bí mật sau bức màn sắt, chàng còn vào cả bảo tàng viện Mạc Tư Khoa nữa (3)- để chiêm ngưỡng các báu vật võ thuật của dĩ vãng xa xưa.
Chễm chệ giữa tủ gương, dựa trên cái đế lợp nhung đỏ chói, là 1 cái ná bằng gỗ, đánh bóng, bên cạnh 2 túi twin. Văn Bình ngây người 1 giây đồng hồ. Loại cung tên này được gọt đẽo trong 1 thứ gỗ riêng chỉ mọc ở miền rừng rậm Nam Mỹ. Dân bộ lạc thượng cổ, hiện còn sống sót ở vùng Ba tây, Chili chuyên dùng cung tên đặc biệt này để săn thú và tự vệ. Mũi tên được làm rất nhẹ, song bắn được rất xa và rất chính xác. Nó được ngâm vào 1 chất độc không có màu sắc và mùi vị, hễ chạm vào da thịt là không phương thuốc nào trên trái đất có thể cứu sống nổi, trừ phi là 1 loại rễ cây thường mọc gần gốc cây được dùng làm cung tên. Văn Bình mê cung tên từ hồi nhỏ. Lớn lên, chàng đã làm các nhà vô địch thế giới phải giật mình kính phục về tài bắn của mình. Chàng đã dùng đủ loại vật liệu như gỗ, thép, thủy tinh ép, đuya ra, và di cơ ran (4).
Theo nguyên tắc, cách xa 50 mét, bắn trúng hồng tâm cao từ 50 đến 90 phân, đặt trên bục cao 1,50 mét thì được vào loại giỏi. Nhưng Văn Bình lại không bắn như vậy. Chàng vẽ 1 vòng tròn nhỏ bằng trái quít ở giữa hồng tâm, và bắn liên tiếp 6 mũi tên, mũi nào cũng cắm vào trong trái quít. Tài bắn ná của Văn Bình đã được ông Hoàng chú ý. Ông cho rằng Văn Bình chắc chắn đoạt giải quốc tế, chỉ tiếc là môn bắn cung đã bị loại bỏ ra khỏi các cuộc tranh tài Thế vận hội từ lâu (5).
Văn Bình mải mê với các loại võ khí cổ nên quên bẵng Siu Lou, và tấm thân tóe lửa thèm muốn của nàng. Chàng cũng không nhìn thấy nàng mở ngăn kéo lấy súng. Đến khi nàng cất tiếng oanh vàng sau lưng, chàng mới sực tỉnh.
-Ông không được cử động. Giơ tay lên! Súng của tôi đã lên đạn, chỉ chạm cò là nổ.
Văn Bình vẫn đứng yên. Siu Lou lên giọng:
-Tôi không đùa với ông. Nếu ông không tuân lệnh, bắt buộc tôi phải bắn.
Văn Bình nhún vai:
-Xin phép cô cho tôi quay mặt lại.
Nàng đáp:
-Cho phép.
Khẩu súng tí hon cách ngực chàng 2 thước. Trông bộ mặt cương quyết của nàng, chàng biết nàng sẽ lảy cò, không rụt rè, nếu chàng bướng bỉnh. Siu Lou chỉ ghế xa lông:
-Ông ngồi xuống cho tôi hỏi chuyện.
Đứng lâu hơi mỏi chân, Văn Bình tuân lệnh tức thời. Siu Lou ngồi ở mép giường, áo kimono cuộc giây lưng không kỹ nên 2 vạt bị tung ra. Văn Bình lại được cơ hội rửa mắt thỏa thích. Chàng bảo nàng:
-Cô quên giây lưng.
Siu Lou trợn mắt:
-Kệ tôi. Không liên quan gì đến ông!
-Nghĩa là cô không cấm tôi nhìn.
-Không được nhìn, nếu nhìn, tôi bắn!
-Trời đất ơi! Không lẽ cô bắt tôi phải nhắm nghiền mắt?
-Ông nhìn ra cửa sổ.
-Vâng. Từ phút này, tôi sẽ nhìn ra cửa sổ.
-Rõ lắm chuyện. Ông là ai? Ông vào phòng tôi làm gì?
-Tôi là đại tá Văn Bình. Người ta thường gọi tôi là điệp viên Z.28.
- Một người bạn trai của tôi đi đâu cũng tự xưng là điệp viên 007. Con gái ngày nay say mê James Bond lắm mà. Bởi vậy, ông tự xưng là điệp viên Z.28 cũng không có gì quá đáng.
-Siu Lou không tin tôi ư?
-Đàn bà cô gái như tôi mà tin vào loại đàn ông lẻo mép như ông thì chỉ có mà chết.
-Đích thật tôi là Văn Bình.
-Tên ghi trong thông hành là gì?
Văn Bình thở ra:
-Abdul.
Văn Bình nhận thấy tròng mắt của Siu Lou hơi biến đổi. Nàng suy nghĩ 1 giây, rồi hỏi:
-Ông bảo đến gặp tôi có việc cần. Nếu vậy tại sao hồi nãy không đến nơi tôi làm việc?
-Tôi đã chờ tại hộp đêm Ngôi sao. Nhưng cô lại không có mặt.
-Ai dặn ông tới?
-Người điều khiển kế hoạch Hoa Quỳnh.
Lần này thì Siu Lou tái mặt. Nàng bắt đầu nhận ra Văn Bình là bạn, không phải là thù. Song nàng còn hỏi thêm:
-Ông gặp người điều khiển ấy tại đâu?
-Đông kinh.
Siu Lou thở dài, ném súng khẩu súng xuống nệm. Rồi nàng đứng dậy, mỉm cười:
-Gớm, anh làm em sợ mất vía.
Văn Bình cười lại:
-Siu Lou cũng vậy. Nhưng thôi chúng mình huề.
-Tại sao anh không lại Ngôi sao? Theo lệnh, em đợi anh tại đó, và anh cũng chỉ được phép gặp em tại đó.
-Làm nghề này đôi khi phải quyền biến. Tôi không thể thi hành đúng kế hoạch vì gặp sự trục trặc.
-Trục trặc?
-Phải. Họ chặn tôi lại ở phi trường.
-Bắt anh?
-Phải. Song tôi đã thoát được.
-Lạ thật!
-Chẳng có gì lạ cả. Tôi đến đây chỉ có 2 người biết. Đó là ông Hoàng và cô. Lẽ nào ông Hoàng bán tôi cho địch? Chỉ còn cô.
Siu Lou nheo mắt:
-« Chỉ còn cô », nghĩa là anh nghi em mật báo cho họ? Vậy thì thôi, anh đừng liên lạc với em nữa. Và nội đêm nay, em sẽ phúc trình cho ông Hoàng là …
-Siu dễ giận ghê.
-Vậy em không giận nữa. Còn nghi hay không là quyền của anh. Dầu sao anh vẫn phải hợp tác với em vì nếu em không lầm, em là gạch nối độc nhất giữa anh và Yu Tung, hầu thực hiện kế hoạch Hoa Quỳnh.
-Cô nói đúng. Yu Tung nghe tin tôi đến chưa?
-Rồi. Theo lệnh ông Hoàng, em chỉ cho Yu Tung biết là 1 phái viên của Sở sắp đến.
-Không rõ tên?
-Không. Cả ngày, giờ đến cũng vậy.
-Tại sao?
-Ông Hoàng không có bổn phận giải thích lý do cho nhân viên, phương chi em chỉ là cấp dưới, lại ở quá xa Trung ương, và chỉ hoạt động với tư cách tài tử.
-Y là chỉ huy điệp báo Đài loan?
-Yu Tung ấy à? Yu chỉ phụ trách phản gián. Năm nay, Yu trạc tuổi anh, trên dưới 40, nhân viên Phản gián chuyên nghiệp, ít ra là 15 năm trong làng. Yu theo học về phản gián bên Mỹ và Anh, và hợp tác với phản gián Tây phương 1 thời gian khá lâu trước khi về nước.
-Phản gián thuộc quân đội?
-Không, dân sự hoàn toàn. Yu không phải là quân nhân.
-Gia đình?
-Chưa vợ?
-Đứng đắn hay chơi bời?
-Câu hỏi của anh rất khó trả lời. Yu giao dịch thường xuyên với em, và em nhận thấy là hắn đứng đắn.
-Chắc Yu khá đẹp trai, ăn nói khá lưu loát, và cư xử với phái yếu khá lịch sự?
-Phải. À, tại sao anh biết?
-Vì hồi nãy tôi thấy ngồi cùng xe.
-Ngồi cùng xe là chuyện thường trong xã hội tân tiến, phương chi tôi là vũ nữ.
Câu hỏi của Văn Bình làm nàng bực bội. Mặt nàng cau lại, và nàng thay đổi cách xưng hô. Nàng đứng dậy:
-Anh cần hỏi gì thêm về Yu Tung nữa không?
Văn Bình đáp từ tốn:
-Còn. Về sự tiêu xài của Yu Tung?
-Chuyện ấy thì tôi chịu.
-Tôi không tin. Chẳng hạn, cô có thể cho tôi biết Yu Tung đào đâu ra tiền để sắm chiếc Toyota 2000 GT. Số lương giám đốc phản gián, trừ tiền ăn mặc, may ra chỉ mua được 4 cái lốp xe của nó. Đó là trường hợp Yu Tung dè xẻn. Tôi có đủ lý do để cả quyết rằng Yu Tung tiêu tiền như nước. Đúng hay sai, cô Siu Lou?
-Đúng.
-Vậy Yu Tung lấy tiền ở đâu?
Cô gái ngồi yên không đáp, ngón tay táy máy vạt áo kimono bị hất ngược để lộ mảng da bụng nõn nà. Văn Bình đỡ lời:
-Yu Tung thừa kế 1 gia tài lớn lắm, phải không?
Nàng ngước mắt nhìn chàng, với vẻ trách móc:
-Anh thừa biết rằng Yu Tung xuất thân từ 1 gia đình trung lưu, nghĩa là đủ tiền cho con cái ăn học, chứ không có của chìm, của nổi ê hề, tiêu như phá cũng không hết. Anh là người phương Đông, hẳn anh không lạ gì phương pháp kiếm tiền của viên chức chính quyền. Phương chi Yu Tung lại là nhân vật chỉ huy Phản gián, 1 trong những ngành kiếm tiền dễ nhất trong guồng máy hành chính.
-Ngoài cô ra, Yu còn quen phụ nữ nào nữa?
-Điều đó, xin anh hỏi thẳng Yu, vì tôi không ở gần Yu cả ngày cả đêm.
-Nhưng cô là bạn rất … thân của y. Tôi tin là cô có thể trả lời mà cô lại từ chối.
-Tôi nhận thấy chi tiết này không liên hệ đến công tác cần thực hiện.
-Cô lầm rồi. Liên hệ rất chặt chẽ.
-Tôi không biết.
-Cô không chịu trả lời thì thôi. Nhưng cô không thể không cho tôi biết Anita là ai?
-Trời ơi, anh mới chân ướt chân ráo đến đây mà đã biết Anita. Chắc hồi nãy anh nghe chúng tôi trò chuyện.
-Phải. Ngoài tiếng trò chuyện, tôi còn nghe nhiều tiếng động êm ái khác nữa.
Mặt ửng đỏ, nàng lại ngồi yên. Văn Bình đi thẳng vào vấn đề:
-Siu Lou, cô yêu Yu Tung, phải không?
Nàng ngập ngừng 1 phút rồi đáp:
-Phải. Nhưng đó là việc riêng.
Giọng Văn Bình trở nên tàn nhẫn:
-Vâng, việc riêng đối với cô, nhưng là việc chung đối với tôi, đối với Sở.
Nàng đáp thõng:
-Phải, tôi yêu Yu Tung.
-Nghĩa là giữa 2 người có sự tin cậy nhau hoàn toàn.
-Không đúng. Theo lệnh ông Hoàng, tôi không được phép tin cậy Yu Tung trên phương diện nghề nghiệp.
-Cô nghi ngờ y?
-Không tin cậy là 1 chuyện, mà nghi ngờ lại là chuyện khác. Thú thật với anh, tôi không muốn dính dấp vào vụ này. Dầu sao tôi cũng phải nói dối với người tôi yêu. Chẳng qua …
Siu Lou ngưng bặt. Văn Bình thấy mặt nàng hơi ươn ướt. Chàng bèn cắt ngắn cuộc đối thoại:
-Bao giờ tôi có thể gặp Yu Tung?
Nàng giật mình như đang tắm bị đàn ông nhòm trộm:
-Tùy anh … tôi sẽ gọi điện thoại cho Yu sáng nay.
Văn Bình hé riềm cửa sổ, nhìn xuống đường:
-Họ vẫn lảng vảng phía dưới.
Siu Lou bối rối:
-Vậy anh nên ở lại đây, tiện hơn.
Văn Bình cười:
-Cô nói có lẽ đúng. Nhưng tôi buồn ngủ lắm rồi. Nếu không có điều gì bất tiện, xin cô cho tôi 1 tách cà phê.
Nàng cười theo:
-Chết chưa, mải nói chuyện tôi quên mất tiếp khách. Xin anh chờ cho 1 phút. Trên bàn có báo, mời anh đọc trong khi tôi đi pha cà phê.
Siu Lou uyển chuyển bước qua ghế xa lông của Văn Bình để vào bếp. Lối đi của nàng tha thướt như mỹ nhân cấm cung thời xưa. Văn Bình choáng váng vì da thịt nàng tiết ra 1 mùi hương độc đáo. Chàng có thể níu vạt áo kimono, bồng nàng lên giường, và tin chắc là nàng không phản đối, hoặc chỉ phản đối lấy lệ. Nàng không phải là con nhà khuê các, chưa có kinh nghiệm về đàn ông, chàng cũng không phải là hạng thanh niên « cù lần ». Tuy nhiên, Văn Bình cố nén thèm muốn, quay mặt ra chỗ khác, và đứng dậy. 5 phút sau, Siu Lou đem cái khay nhựa trên để tách cà phê bốc khói nghi ngút. Nàng hơi ngạc nhiên vì không thấy khách. Nàng đặt cái khay xuống bàn, rồi cất tiếng:
-Mời anh.
Không nghe thấy tiếng trả lời, Siu Lou chạy ào buồng tắm. Không có ai. Nàng mở cửa ra ngoài. Hành lang bin đinh cũng không có ai. 1 luồng khí lạnh dâng lên trong tủy xương sống. Nàng cầm ống điện thoại hấp tấp quay số.
Khi ấy Văn Bình đã xuống tới tầng dưới.
Chàng cởi bộ áo bà ba đen Tàu, vứt vào lõm cầu thang, đoạn tiến ra cửa. Chàng vội đứng lại, nép vào thường vì nghe tiếng giày, và tiếng người nói. Bắt đầu là tiếng đàn ông:
-Khổ quá, mình bị hắn lừa rồi. Hắn đã giả dạng làm thằng giao báo để lên phòng con bé.
Rồi tiếng đàn bà:
-Vậy mình tính sao?
-Lên lầu, chờ hắn bên ngoài
-Nhiệm vụ của tôi là đến đây nhận diện. Anh đã thấy hắn rồi, bây giờ tôi về nhé.
-Không được. Tôi đã gặp mặt hắn đâu.
-Khó gì, anh cứ gõ cửa phòng cô gái thì gặp.
Cánh cửa được đẩy vào.
Hoài Hoa, cô gái ngây thơ cùng đáp phi cơ từ Hồng kông tới với Văn Bình, vào trước. 1 gã đàn ông mặc đồ Tàu đen, đội cát kết sùm sụp, khệnh khạng theo sau. Văn Bình vung cánh tay ra. Gã đàn ông ngã vập xuống nền gạch, không kịp chống đỡ hoặc kêu la. Hoài Hoa quay lại. Nhận ra Văn Bình, nàng run bần bật. Chàng nghiêng đầu, khoan thai chào nàng:
-Quả đất thật là tròn, phải không cô Hoài Hoa đáng yêu?
Giọng nàng khản đặc vì sợ hãi:
-Té ra anh …
-Phải, chính tôi bằng xương bằng thịt.
-Anh Abdul, thật ra em không muốn.
-Tên tôi không phải là Abdul. Đó là tên mượn. Tên thật mà cô đã biết là Văn Bình, tức là đại tá Z.28.
-Xin anh thông cảm cho hoàn cảnh của em. Người ta ra lệnh cho em kèm sát anh trên máy bay. Về đến đây, em cáo ốm để khỏi phải tiếp tục làm việc thì người ta lại bắt em điểm chỉ. Hẳn anh không lạ gì thiện cảm của em đối với anh?
-Đó chỉ là thiện cảm giả vờ. Cô đóng kịch tài lắm, nhưng bây giờ thì cái mặt nạ đã rơi rồi.
Hoài Hoa rơm rớm nước mắt. Nàng níu cánh tay Văn Bình, nhưng bị gạt ra. Chàng dằn từng tiếng:
-Thôi cô … nước mắt cá sấu của cô làm tôi lộn mửa. Tình báo Sở ra lệnh cho cô, phải không?
Hoài Hoa khóc nấc lên. Văn Bình quắc mắt:
-Có im miệng không! Cô giả vờ khóc để xin tôi tha giết, hay là lương tâm cô cắn rứt?
Nàng thở dài:
-Rồi anh sẽ biết.
-Biết cái gì?
-Biết em vô tội. em chỉ là 1 nhân viên tầm thường, như hàng ngàn, hàng vạn nhân viên tầm thường khác của Quốc tế Tình báo Sở. Khi được lệnh theo sát anh, em không thể ngờ được kẻ thù lại là 1 người hào hoa mã thượng như anh. Dầu sao thì cũng đã muộn. Anh giết em đi.
-Hoài Hoa, người ta định giết tôi vì tôi điều tra về vụ tiến sĩ Braun mất tích, phải không?
-Phải. Anh nên rời Đài Bắc càng sớm càng tốt.
-Ai chỉ huy Tình báo Sở ở đây?
-Em không biết.
-Tiến sĩ Braun còn sống hay đã chết?
-Em …
Hoài Hoa nín bặt, 2 mắt trợn tròn, tay quờ quạng ra phía trước như muốn ngăn cản 1 sức mạnh đang ào tới. Dường như nàng định ra hiệu cho chàng nhưng lưỡi nàng đã bị líu lại vì sợ hãi. Văn Bình quay nửa vòng, đầu thụp xuống, sau khi nghe tiếng gió sau lưng. Nhưng chậm mất rồi. Gã đàn ông bị chàng đánh bất tỉnh đã ngồi dưới đất, dựa vào chân ghế, trong tay lăm lăm khẩu súng vừa nhả đạn. Phát súng bay ra khỏi nòng súng nhỏ xíu mà không gây ra tiếng « đoàng » thường lệ. Đó không phải là tiếng « bụp » của viên đạn qua ống hãm thanh. Vì hắn bắn đạn đặc biệt bằng khẩu súng đặc biệt. Khẩu súng này giống súng bắn đạn giấy của trẻ em, bề ngoài rất giản dị. Đạn là mũi tên nhỏ bằng thép cứng, đầu tẩm thuốc độc. Xạc giơ chứa được 6 mũi tên. Văn Bình tung chân, khẩu súng bị đá ra xa. Bàn chân trái của chàng phóng theo. Gã đàn ông lăn lông lốc vào chân thường. Chàng quì xuống. Mắt Hoài Hoa đã lạc thần. Tuy vậy, nàng chưa mê hẳn. Môi nàng còn mấp máy. Song Văn Bình không hiểu nàng định nói gì. Chàng vội nói vào tai nàng:
-Braun còn sống hay chết?
Một giọt nước mắt lăn trên má nàng. Nàng muốn thổ lộ bí mật, nhưng lời nói của nàng bị kẹt cứng trong cổ. Văn Bình nói tiếp:
-Nếu Braun còn sống thì em nháy mắt làm hiệu.
Hoài Hoa nháy mắt lia lịa. Văn Bình mừng rú. Tiến sĩ Braun vẫn còn sống là được. Chàng lặng người khi thấy mi mắt của nàng dính chặt vào nhau, không mở được nữa.
Hoài Hoa đã chết.
Chàng nhìn nàng lần cuối. Ánh đèn nhợt nhạt chiếu lung linh trên khuôn mặt xám ngoẹt của nàng. Bất giác, chàng nhớ lại những phút âu yếm ngồi bên nàng trên phi cơ. Nếu không có thi thể còn nóng hổi của nàng nằm sóng sượt trên nền nhà, chàng có thể cho là mộng. Mộng đẹp trên đường bay Hồng kông - Đài Bắc đã trở thành ác mộng. Chàng thở dài, băng mình vào bóng tối rạng đông.
Yu Tung phóng gấp rồi thắng lại. Y vẫn có thói quen nguy hiểm của 1 tay đua xe hơi, mỗi lúc cần đậu lại thì gia tăng tốc độ rồi thắng thật mạnh. 4 bánh xe dính cứng lấy đĩa thắng, kên ren rét. Yu Tung để nguyên chìa khóa công tắc, nhảy vội xuống. Y hơi nhăn mặt trước xác chết co quắp của Hoài Hoa. Y cầm cổ tay nàng lên xem mạch, nhưng lại bỏ xuống khi nghe tiếng kêu khừ khừ trong góc. Gã đàn ông bị trọng thương vừa tỉnh dậy, miệng thều thào:
-Đau quá, tôi chết mất. Ai cứu tôi với?
Yu Tung lắc đầu ra vẻ thất vọng. Ngọn cước cực mạnh của Văn Bình đã làm sọ dừa của nạn nhân rạn nứt. Nạn nhân chỉ tỉnh dậy 1 vài phút rồi sẽ chìm vào cơn mê sảng. Yu Tung lay nạn nhân:
-Muốn gì? Nói đi.
Nạn nhân nhìn Yu Tung bằng con mắt đầy máu bất động. Rồi ngoẹo đầu xuống vai. Yu Tung nhảy 3 bậc một lên lầu. Siu Lou đang chờ y sau cửa. Thấy y, nàng ôm chầm lấy:
-Anh ơi, em sợ lắm.
Y gỡ nàng ra:
-Sợ gì?
-Bọn người lảng vảng ở dưới đường.
-Anh chẳng thấy ai hết.
-Có lẽ họ rượt theo Abdul.
-Abdul?
-Vâng.
-Em tin chắc người đàn ông vừa gặp em là Abdul không?
-Chắc. Vì y nói đúng mật khẩu.
-Anh không tin.
-Tại sao?
-Vì Abdul không thể giết một lúc 2 người. 1 người đàn ông, và 1 phụ nữ bị hạ sát dưới chân cầu thang. Sáng mai, công an hỏi em đáp là không biết gì hết. Họ phăng ra sự liên hệ giữa em và Abdul thì thật rầy rà.
-Bao giờ anh định gặp y?
-Mai hoặc mốt. Nhưng trước khi gặp, anh cần biết chắc y là Abdul thật hay giả. Y trạc bao nhiêu tuổi?
-Đèn hơi tối nên em không nhìn rõ. Em lại hơi chếnh choáng. Nhưng em cũng nhớ 1 vài điểm. y uống rượu như uống nước lạnh, và hút thuốc lá Salem. Cặp mắt y sáng quắc, và cái nhìn rất lẳng. Hàm răng đều như nặn. Tầm vóc cao, trên 1m70, vai to, bắp thịt cuồn cuộn, tuy y mặc đồ bà ba của người giao báo.
Yut đi đi lại lại trong phòng, vẻ mặt đăm chiêu. Bỗng y đứng lại, giọng bực bội:
-Chung quy cũng tại Trung ương không tin anh. Lẽ ra họ để anh tiếp xúc thẳng với Abdul thì lại đi vòng tròn. Vì vậy, mọi việc đều trật đường rầy hết.
-Anh lầm đấy. Trung ương rất tin anh. Họ muốn em làm trung gian vì sợ lộ. Dầu sao anh cũng là chỉ huy ngành Phản gián dân sự, nhất cử nhất động đều bị mọi người để ý. Mặt khác, con đường công danh của anh có thể bị phương hại nếu chính phủ biết được anh phục vụ lén lút cho ngoại bang, cho dẫu ngoại bang là đồng minh thân thiết.
-Vì em đấy, em biết không?
-Vâng, vì em đã móc nối anh với tình báo Tây phương. Hồi đầu, em chứa chan hy vọng. Giờ đây, em lo ngay ngáy. Em có ấn tượng là sớm muộn sẽ mất mạng.
-Nhân viên chìm của anh sẽ luôn luôn bảo vệ em ngày đêm.
-Nhưng anh lại không có ai bảo vệ.
-Hừ, em làm anh như trẻ con. Võ nghệ của anh không đến nỗi xoàng, chắc em đã biết. Tài bắn của anh lại tuyệt diệu nữa. Giết được anh còn khó hơn là trèo lên Hy mã lạp sơn nữa.
-Vì vậy em lo ngại. Trèo núi Hy mã khó thật đấy, song có người trèo qua. Người ấy là Anita.
-Anita … hễ gặp nhau là em lại nhắc đến tên Anita. Em làm như Anita đã hoàn toàn chế ngự được anh.
-Còn hơn thế nữa. Em cố điều tra mà chưa tìm ra được nguyên do. Đàn ông mê đàn bà vì khuôn mặt mỹ miều, hoặc vì thân hình nở nang, hoặc vì ăn nói duyên dáng. Anita không có 1 dung mạo diễm lệ, 1 cơ thể cân đối, 1 ngôn ngữ hấp dẫn. Cô nàng không xấu, song cũng không đẹp xuất thần. Vậy mà anh lại mê … anh mê đến nỗi anh đánh mất lương tri, anh mê đến nỗi …
-Anh van em, em đừng đay nghiến anh nữa.
-Vậy anh thú thật đi. Anita chưa phải là vợ chính thức của anh. Cho dẫu là vợ chính thức nữa thì cũng không làm anh khiếp đảm đến thế. Em có cảm tưởng là cô nàng đã nắm được … nắm được tẩy của anh, nên anh sợ.
Từ xa vọng lại tiếng kèm xe cấp cứu của cảnh sát. Yu Tung bật dậy. Siu Lou thẫn thờ nhìn gã tình nhân chạy vội ra hành lang, và nghe tiếng đế giày vội vã trên nền cầu thang. Nàng đã quen với tiếng nổ ròn rã của động cơ xe đua Toyota 2000 GT. Cả thủ đô Đài Bắc cũng không thể tìm ra 1 âm thanh ròn rã tương tự. Dưới đường, Yu Tung đã mở máy. Y gài số, đạp lút ga rồi mới xả thắng tay, khiến chiếc xe xì gà chồm lên phóng như tên bạn.
Trên lầu, vũ nữ Siu Lou nức nở khóc.
Trời đã sáng rõ. Đài Trận vong đối diện với lữ quán Grand Hotel hiện ra sừng sững trong màn sương mù. Những vòng hoa tươi đỏ thắm do 1 phái đoàn ngoại quốc đến đặt hồi chiều đã héo tuy thời tiết không quá nóng nực. Văn Bình đậu xe lại, rồi đi bộ tới cửa Grand Hotel. Gã bồi trước cửa cung kính chào. Văn Bình vào thang máy, nhưng lên đến lầu nhất thì bước ra, và dùng cầu thang lên lầu nhì. Hồi nãy, lục trong người Hoài Hoa, chàng bắt gặp chìa khóa phòng Grand Hotel. Đối với chàng thì lữ quán này là 1 tổ ấm quen thuộc, cũng quen thuộc không kém lữ quán Caravelle ở Sàigòn. Ở Caravelle, chàng có thể nhắm mắt vào thang máy, rồi khi ra hành lang, nhìn thảm trải chân, chàng biết được là tầng thứ mấy. Vì dưới nhãn quan tinh tế của chàng, mỗi tầng lầu có 1 thứ thảm khác, khác màu, cũng như khác hình thể. Văn Bình ngụ tại Grand Hotel nhiều lần nên nhân viên gặp chàng đều chào. Chàng hơi tái mặt vì đang khom lưng trước cửa phòng Hoài Hoa thì có tiếng nói lớn sau lưng:
-Ông đang làm gì thế?
Chàng quay lại. Người vừa lên tiếng là 1 côn anh viên mặc sắc phục, khẩu Smith Wesson được rút ra khỏi vỏ, ngón tay được hườm sẵn trên cò. Lối cầm súng này chỉ là trò chơi đối với Văn Bình. Tuy nhiên, chàng không dám phản công vì sợ gã công an có thời giờ lảy cò, gây ra 1 tiếng nổ chát chúa bất lợi cho chàng. Chàng bèn quắc mắt, làm mắt đàn anh:
-Còn anh, anh đứng đây làm gì?
Gã công an sửng sốt:
-Tôi có nhiệm vụ canh chừng phòng này.
Văn Bình chột dạ. Công an Đài Bắc nổi tiếng về hoạt động nhậm lẹ và hữu hiệu. Giờ đây chàng đã thấy sự thật. Chàng bèn nhếch mép cười:
-Tôi ở bên Phản gián.
Nói đoạn, chàng quay lại, lúi húi mở khóa. Cửa mở, chàng xô vào. Gã công an đi theo. Hắn hỏi chàng:
-Anh vào phòng cô Hoài Hoa làm gì? Yêu cầu cho coi chứng minh thư.
Văn Bình chỉ chờ có thế. Gã công an đã sa vào cạm bẫy sơ đẳng của nghề điệp báo hành động. Tay chàng thọc vào túi để rút ra, không phải cái bóp phơi mà là để phóng atémi thần tốc và chính xác vào cuống họng gã công an khờ khạo. Hắn ngã chúi vào thường. Văn Bình đóng cửa rồi lục lọi khắp phòng. Chàng hơi thất vọng vì hành lý của Hoài Hoa chỉ gồm 1 cái va li nhỏ đựng quần áo mỏng. Và 1 bàn tay lạ đã lục lọi va li trước chàng. Phương pháp lục lọi ẩu tả này khó thể là của nhân viên công an. Thế tất là địch. Sau khi nàng tắt thở, địch mới tới lữ quán củ soát xem nàng có lưu lại vết tích khả nghi nào không. Địch ra đi rồi, công an mới đến. Nhưng cũng có thể địch còn núp đâu đây. Phản ứng tự vệ thiên nhiên xẹt điện trong óc Văn Bình. Đang đóng nắp va li, chàng tung người trên sàn nhà khi nghe tiếng gió từ bên trái vút tới.
Song giác quan thứ sáu của chàng điệp viên hào hoa đã tác động hơi chậm. Chàng bị trúng đòn vào gáy, và ngã úp mặt xuống thảm. 1 tấm thảm len đắt tiền đặt mua tại xứ sở ngàn một đêm lẻ Ba tư.
Chú thích:
(1) trước thế chiến thứ nhất, Constantinople ( Cận Đông ) là nơi chế tạo võ khí xưa, nơi đó có cả 1 khu mệnh danh là khu Beysestin chuyên rèn võ khí đặc biệt bằng thép trui Damas.
(2) ở ngoại ô Calcutta (Ấn độ ) hiện có những tay thợ khéo làm giả súng cổ.
(3) các bảo tàng viện trên thế giới hiện trưng bày võ khí xưa là Armenia Real ở Madrid ( Tây ban nha ), Belvédère ( Vienne, Áo quốc ), Invalides ( Ba lê, Pháp ), Tour de Londres ( Luân đôn, Anh quốc ), và bảo tàng viện quân đội Mạc Tư Khoa.
(4) thủy tinh ép là edeverie, duralumin, zicral.
(5) môn bắn cung được thi tại Thế vận hội những năm 1900, 1904, 1908, 1920. Sau đó bị bãi bỏ. Năm 1972 tới sẽ mở lại. Chắc Văn Bình đang còn thời giờ tham dự.