← Quay lại trang sách

Chương V Ngõ cụt-

Trưởng ty quan thuế Fue Kuen nốc thêm 1 ly bourbon thơm phức rồi ngả lưng vào ghế dựa, thở phào khoan khoái. Thân hình hắn quá dài, dài như cái phướn đám ma nên chỉ nửa lưng là dính ghế, và hắn phải đẩy lùi ghế gần sát tường mới gác được chân lên bàn giấy xa 2 thước. Fue rút tờ bạc 500 đôla sột soạt ra ngắm nghía. Trong đời chuyên viên thương chính, hắn không lạ gì đồng mỹ kim. Đã nhiều lần hắn có rủng rẻng đôla trong túi. Nhưng món tiền này có ý nghĩa đặc biệt. Vì hắn sắp bị bãi chức. Hắn cần tiền, thèm tiền hơn bao giờ hết. Về sản nghiệp, Fue thuộc thành phần trung lưu. Sau 15 năm tung hoành ở phi trường, hắn đã thu vén khá nhiều của chìm, của nổi. Giá mà hắn không rượu chè be bét, và nhất là không bao gái mứa bừa bãi thì của chìm, của nổi còn lớn hơn nữa.

Fue Kuen nhìn đồng hồ.

Đã tới giờ hẹn

Còn 30 phút nữa mới có chuyến bay quốc tế đáp xuống phi trường Sungshan. Khi ấy, Fue mới bận bịu. Hiện giờ, hắn ta còn rỗi rãi. Vả lại, hắn cũng không thể nào lỡ hẹn. Nơi gặp chỉ cách trường bay 1 quãng ngắn. Fue Kuen trèo lên chiếc xe hơi Nhật mới sắm sơn xanh nhạt, màu mát mắt, từ từ lái ra khỏi đám đông hỗn độn và ồn ào. Hắn lái vòng đúng 3 phút rồi đậu lại, sau đuôi 1 chiếc xe hơi đen cũ kỹ. Fue không phải là tay chơi xe thành thạo, song cũng biết được đó là loại Prince 150, có 4 bánh cao lêu nghêu, tứ phía vuông vắn, trông nghiêm trang 1 cách kênh kiệu như cô gái quá 30 đứng trước một ý trung nhân. Từ xe Prince bước xuống 1 người đàn ông trung niên, tráng kiện, mặc com lê trịnh trọng, sơ mi trắng, cà vạt trắng, giày sa cá sấu vằn trắng hợp thời trang mới nhất của Luân đôn. Thấy người lạ, Fue Kuen mở vội cửa xe, hối hả bước xuống, nhưng người lạ giơ tay cản. Fue vội chào:

-Thưa ông.

Người lạ ngắt lời:

-Anh tới hơi chậm.

-Vâng. Chậm đúng 3 phút, xin ông tha lỗi. Tôi đã thi hành đúng chỉ thị của ông.

Người lạ ngồi xuống băng trước, cạnh Fue Kuen. Bên ngoài, trời bắt đầu chuyển về chiều. Những đám mây đỏ tía và da cam đang lũ lượt kéo về hướng tây như để chạy trốn trước bóng tối từ hướng đông đang sắp sửa dâng lên. Người lạ đổi hẳn vẻ mặt. Đang cau có, hắn cười tươi tỉnh được liền. Hắn gật gù:

-Thi hành như thế nào?

Fue Kuen đáp, giọng kính nể:

-Thưa, hắn tin tôi hoàn toàn, bằng chứng là tôi đòi 1.000 đôla, hắn xỉa ngay. Bây giờ công việc xong xuôi.

Người lạ lại ngắt lời:

-Ờ, xong xuôi.

Vừa nói người lạ vừa liếc nhìn kính chiếu hậu. Thấp thoáng phía sau có 1 bóng người cúi xuống rồi đứng lên. Người lạ bỗng bắt sang chuyện khác bằng cái chắt lưỡi khen ngợi:

-Chà, xe Hino S của anh cũng gắn cả máy điều hòa khí hậu nữa hả?

Gặp kẻ tri kỷ, Fue Kuen sướng phổng mũi:

-Vâng, loại máy này rất tốt, bấm nút là lạnh liền. Khi cần sưởi thì đổi lạnh ra nóng trong chớp mắt. Tôi gửi mua tận bên Mỹ. Mất 500 đôla đấy. Không phải đóng thuế nhập nội, chứ nếu tính cả thì xấp xỉ 800.

-Trời, 800 mỹ kim 1 cái máy điều hòa, nghĩa là gần bằng giá 1 chiếc xe hơi Nhật?

-Vâng, xe hơi Nhật vốn rẻ. Nhưng thưa ông, cũng còn tùy. Nhiều xe rất đắt. Và tốt cũng không kém Tây phương.

Trong thâm tâm, hắn ta muốn người lạ lưu ý hơn nữa đến chiếc Hino Contessa S. Xe này gắn động cơ ở phía sau, có tới 1.300 phân khối. Động cơ do hãng Renault bên Pháp cung cấp, nhưng lại có 2 bình xăng, thắng đĩa, và chạy nhanh kinh khủng. Giá tiền đắt gấp rưỡi kiểu Hino thường. Song người lạ không cần hỏi thêm nữa. Thời gian trì hoãn đã hết. Hắn lấy trong túi vét tông ra 1 cái gói lớn bằng 2 gói thuốc lá, ngoài quấn băng keo kỹ lưỡng. Mắt Fue Kuen sáng lên:

-Thưa, ông lo cho đàn em chu đáo quá!

Người lạ vỗ vai hắn:

-Dĩ nhiên, thần thiêng vì bộ hạ mà. À, anh Fue Kuen, anh làm cho tôi từ bao lâu rồi nhỉ?

Fue đáp:

-Thưa, được một tuần nữa là chẵn ba năm. 3 năm gồm 36 tháng mà loáng một cái đã hết. Ông đã trả bọn đàn em quá nhiều tiền. Sau vụ Braun, ông đã cư xử một cách vô cùng hậu hĩ.

-Công anh trong vụ ấy rất lớn.

-Vâng, chẳng qua chỉ là bổn phận. Tôi không dám nhận 10.000 đôla của ông.

-Món tiền này sẽ giúp anh sống tạm trong 1 thời gian, chờ tôi vận động ông bộ trưởng để tái dụng anh vào chức vụ khác.

-Đa tạ ông.

-Thôi, cầm lấy, đừng ngại ngùng gì nữa.

Fue Kuen bỏ vội cái gói vào hộc táp lô, dường như sợ cầm lâu trong tay, nó sẽ biến mất.

Người lại bắt tay, rồi dặn dò:

-Khu vực này gần phi trường nên rất đông người qua lại. Tôi gặp anh là chuyện thường, anh gặp tôi cũng vậy. Tuy nhiên, chúng ta nên bảo mật được chừng nào hay chừng nấy. Sau khi tôi xuống xe, anh phải lái xe về thành phố, không được dừng lại.

Fue Kuen đáp:

-Xin tuân lệnh.

Một phút sau, chiếc Hino S của Fue Kuen lùi lại rồi chạy ra đường lớn. Con đường phi trường buổi chiều đông nghẹt xe cộ. Fue nhìn kiếng chiếu hậu thấy chiếc Prince theo sau hắn một quãng rồi rẽ sang trái. Do kiếng chắn gió của xe Prince nhuộm xanh thẫm nên Fue Kuen không thể thấy rõ kẻ ngồi xe. Nhưng nếu hắn nhìn rõ, sẽ giật mình. Vì trên miệng người lạ hồi nãy vừa nở một nụ cười ma quái. Người lạ hỏi tài xế:

-Mấy phút thì xong?

Tài xế đáp:

-Thưa 3 phút. Đúng 3 phút sau khi máy nổ, hơi khói chạy vào ống xáp măng.

-Từ nãy đến giờ, được mấy phút rồi?

-Thưa, 2 phút rưỡi. Nghĩa là chỉ còn nửa phút. Xin phép ông cho tôi quẹo. Vì Fue Kuen có chột dạ, đậu xe lại, vọt xuống cũng không kịp nữa.

Phía trước, Fue Kuen thấy chiếc Prince rẽ sang trái thì vội vàng đậu lại. Hắn đậu lại không phải vì sự thúc giục của giác quan thứ 6. Sau nhiều năm lăn lộn với ma men, giác quan thứ 6 của viên trưởng ty quan thuế phi trường đã mòn vẹt. Fue Kuen biến thành con người máy, chỉ biết nốc rượu bourbon vô hồi kỳ trận, biết trác táng thâu đêm với người đẹp lầu xanh ở xóm Peitou, và biết … nhận tiền của thiên hạ.

Hắn lẩm bẩm:

-10.000 đôla.

Tiếng động cơ xe đua Hino S nổ khá lớn vậy mà Fue Kuen vẫn nghe được tiếng lầm bầm từ miệng hắn thốt ra. 10.000 đôla là món tiền kếch sù, quá kếch sù nên hắn tưởng là giấc mộng. Sau 3 năm làm việc bí mật, Fue Kuen thường được trả tiền hậu hĩ, nhưng chưa bao giờ hậu hĩ tới mức 10.000 đôla.

Trưởng ty quan thuế Fue Kuen liếc nhìn kiếng chiếu hậu 1 lần nữa. Chiếc Prince cao khật khưỡng đã biến dạng. Fue Kuen run run lôi cái gói giấy ra. Khi ấy, thể xác và tâm hồn hắn không khác gã đàn ông đang tuổi hồi xuân được thần may mắn cho « hối phòng » 1 cô gái non tơ, nên tai ù, mắt hoa, tay chân lóng cóng, vội vàng xà xuống người nữ, sợ miếng mồi ân ái đột ngột bỏ chạy. Fue Kuen cố dứt băng keo bọc quanh cái gói mà không ra. Hắn đưa lên răng, cắn toạc lớp giấy xi măng. Bên trong lại là 1 lớp giấy xi măng khác. Sực nhớ ở rong túi có dao, hắn vội rút ra, lấy lưỡi dao rạch 1 đường dài. Sau cùng cái gói mới chịu mở rộng tênh hênh trước mắt Fue Kuen. Hắn xây xẩm mặt mày nhưng bị trúng gió độc. Theo lời người lạ thì cái gói đựng đúng một trăm tờ đôla 100. Nhưng đến khi mở ra, Fue Kuen chẳng thấy đồng đôla nào hết. Tưởng ngó lầm, hắn ta cuống quít cầm xấp giấy hình chữ nhật, đầu đuôi xếp ngay ngắn như tờ bạc lên xem, rồi lật từng tờ. Vẫn chỉ là giấy. Thứ giấy trắng của học trò, cắt vuông vức giả làm giấy bạc. Fue Kuen nghiến răng:

-Hừ, đồ khốn nạn!

Hắn thừ người 1 giây rồi tiếp:

-Mày đã xỏ ông thì ông sẽ bỏ thơ rơi để cáo giác mày. Hừ, ông nghĩ ra rồi, ông sẽ lái ngay đến sứ quán Hoa Kỳ, bán tin cho họ. Họ sẽ trả hai, ba chục ngàn đôla 1 cách vui vẻ để đổi lấy những tin tức giật gân về tiến sĩ Braun. Ha ha … ha ha, vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn. Thằng bất nhân, mày sẽ biết tay ông. Mày sẽ …

Tội nghiệp cho gã trưởng ty quan thuế nghiện rượu và ngu xuẩn không am tường luật lệ đểu cáng của nghề nghiệp gián điệp! Hắn không thể nào thực hiện ý định trả thù, bán tin cho sứ quán Hoa Kỳ. Hắn cũng không có thời giờ nói hết câu nữa …

Vì « ầm », 1 tiếng nổ long trời lở đất đã trùm lấp tiếng máy xe hơi. Trùm lấp tiếng kêu cứu tuyệt vọng. Trùm lấp mọi âm thanh trên con đường từ trường bay Sungshan về trung tâm Đài Bắc đầy thơ mộng.

Trong khoảnh khắc, những tia lửa da cam vọt lên bắn tung tóe, mặt đất như chồng chềnh, nứt ra làm nhiều mảng. Sau tiếng nổ đầu tiên, chiếc Hino xinh xắn, đắt tiền, đã bị chẻ đôi, mọi cửa kiếng vỡ nát, vô lăng cũng gãy gập. Fue Kuen ngã gục vào táp lô bất tỉnh nhân sự, rồi tắt thở không kịp trối. Lửa liếm ngay vào thùng xăng. 1 loạt tiếng nổ nữa phát ra. Chiếc Hino S mới toanh cháy đỏ rực trong biển lửa. Xe cộ 2 chiều dừng lại, làm sự lưu thông bị kẹt cứng. Người ta nghe văng vẳng tiếng kèn xe cứu hỏa.

Cảm nghĩ đầu tiên của mọi người là dây điện chạm nhau, gây ra hỏa hoạn. Không ai ngờ được thủ phạm của vụ nổ cháy khủng khiếp này là 1 cái ống nhỏ bằng điếu xì gà Alhambra, và cũng dài như vậy, được đúc gọn vào trong ống xắp măng. Luồng khói từ động cơ phụt ra, châm ngòi nổ cháy. Chất bột G trong ống nổ đủ sức làm xe cam nhông 12 bánh tan tành.

Fue Kuen chết. Bí mật về vụ tiến sĩ Braun biệt tích tại sân bay, bí mật về con người đến văn phòng quan thuế cũng theo Fue xuống tuyền đài.

Chiều hôm ấy, không phải chỉ 1 mình Fue Kuen chết. Mà ít nhất là hai.

Gã trưởng ty quan thuế hám tiền và nghiện rượu chết là chuyện đáng đời, vì dầu ít hay nhiều, hắn cũng đã có tội. Nhưng nghề gián điệp khét tiếng vô nhân đạo lại không biết và không cần phân biệt giữa kẻ có tội và kẻ vô tội. Nhiều khi, vì công việc đòi hỏi, hoặc người trong cuộc không có thời giờ phân biệt, kẻ có tội lại được thi ân, còn kẻ vô tội lại bị hạ sát thảm thương. Kẻ vô tội, nạn nhân của nghề điệp báo tàn nhẫn chiều hôm ấy tại thủ đô thanh lịch Đài Bắc là cô gái hơ hớ xuân tình, mặc sường sám màu lam gợi cảm trong phòng thư lưu trữ của Nha bưu điện trung ương. Nàng không có bổn phận giao dịch với khách đến lấy thư. Coi về phần vụ này là thiếu phụ trung niên đeo kiếng trắng gọng đồi mồi. Vì thiếu phụ trung niên vào phòng trong nên Văn Bình mới nói chuyện với cô gái mặc sường sám. Nếu là người khác thì chắc chắn nàng từ chối. Nhưng định mạng éo le –và ác độc- lại khiến cho khách đến lấy thư lưu trữ là 1 thanh niên đẹp trai, có luồng mắt và miệng cười mê hồn. Nên nàng cuống quýt đứng dậy. Cuống quýt làm khách vừa lòng. Nàng –và ngay cả điệp viên lão luyện Văn Bình nữa- không ngờ được ở hành lang đối diện phòng lưu trữ còn có 1 người đàn bà ngồi trên ghế dài kê sát tường, mặt bị tờ báo che lấp, luôn luôn theo dõi sự việc qua lỗ nhỏ khoét trước của tờ báo. Vì vậy người đàn bà này mới biết Văn Bình đã đến Nhà bưu điện, mạo tên tiến sĩ Braun lấy thư. Và cô gái mặc sường sám đã nhanh nhẩu trao thơ cho chàng, không đòi hỏi xuất trình giấy tờ căn cước như thường lệ. Sau khi Văn Bình lên xe thì người đàn bà bí mật cũng lên xe. Nhưng trước khi rời phòng thư lưu trữ, người đàn bà bí mật không quên lại ghi sê, hỏi bằng 1 giọng khiêm tốn:

-Mấy giờ thì ghi sê đóng cửa, hả cô?

Hỏi xong, người đàn bà bí mật đã ung dung ra xe đậu sẵn ở góc đường, có tài xế lái. 15 phút sau, 1 chiếc xe chở hàng kiểu nhỏ từ đường Chung Hwa tới, chờ dưới gốc cây lớn, nhìn chếch vào cửa văn phòng thư lưu trữ. Cô gái mặc sường sám màu lam lững thững bước ra. Như thường lệ mỗi chiều, nàng bách bộ 1 quãng dài cho thư dãn gân cốt, và nhất là cho tiêu bớt mỡ thừa. Thân hình nàng tuy dễ coi, nhưng vẫn chưa được hoàn toàn cân đối. Bạn bè nàng cho biết vì đời sống viên chức, suốt ngày ru rú trong bàn giấy tờ nên đường cong tuyệt mỹ không có điều kiện phát lộ. Bù lại, nàng phải bách bộ. Nhà nàng ở ngoại ô, nàng đi hết nửa đường Yenping rồi lên xe buýt. Lòng nàng vui như mở hội. Trên thực tế, tuổi đôi mươi của nàng sắp mở hội, chỉ mấy tháng nữa có 1 sinh viên du học ở Hoa Kỳ sẽ hồi hương và hỏi nàng làm vợ theo lời đính ước từ lâu giữa 2 gia đình. Nàng mải nghĩ đến chuỗi ngày vui sắp tới nên không để ý đến chiếc cam nhông nét đang từ từ chạy phía sau. Đến quãng đường vắng, tài xế tạt nhanh vào lề. Cô gái mặc sường sám màu lam còn ngơ ngẩn, chưa hiểu chết gì thì 1 gã đàn ông đã từ sau xe nhảy xuống, tiến đến nắm tay nàng. Nàng rút tay ra, giọng giận dữ:

-Ai cho phép ông nắm tay tôi?

Gã đàn ông cười nhạt:

-Tôi mời cô lên xe.

Nàng vung vằng:

-Ông không phải người quen. Vì vậy tôi không thể lên xe ông. Vả lại, tôi vốn thích đi bộ.

Gã đàn ông vẫn cười nhạt:

-Cô lầm rồi. Tôi mời cô lên xe không phải để chở cô về nhà, hoặc tôi có cảm tình riêng với cô. Mà vì tôi là nhân viên an ninh.

-Nhân viên an ninh? Ông định bắt tôi

-Tôi chỉ mời cô về trụ sở có việc cần.

-Việc gì?

-Hồi nãy, cô vừa liên lạc với 1 tên gián điệp địch. Cô trao cho hắn 1 phong bì đựng tài liệu quốc cấm.

Nàng thở phào ra:

-Tưởng gì. Có lẽ ông chưa biết rõ câu chuyện. Y đến văn phòng để lấy thư.

Gã đàn ông nghiêm mặt:

-Lát nữa, cô sẽ giải thích cho ông tưởng ty nghe. Còn tôi, tôi chỉ có nhiệm vụ đưa cô tới.

-Tới đâu?

-Cô hỏi lôi thôi lắm. Tại trụ sở cơ quan an ninh.

-Được, tôi sẵn sàng. Nhưng …

-Không có nhưng gì cả.

Hắn lại nắm tay cô gái. Và nàng xô ra. Ngày thường, nàng yếu như sên, không hiểu sao khi ấy nàng lại khỏe như đàn ông vạm vỡ. Chột dạ trước phản ứng quyết liệt của nàng, gã đàn ông dịu giọng:

-Yêu cầu cô tôn trọng pháp luật.

Nàng đáp ngay:

-Tôi là công dân luôn luôn tôn trọng pháp luật. Ông phải cho coi chứng minh thư, tôi mới chịu đi.

Gã đàn ông rút trong bóp phơi ra tấm thẻ lát tích nhỏ, bên góc trái in cờ thanh thiên bạch nhật mãn địa hồng. Đích thị hắn là nhân viên an ninh. Cô gái mặc sường sám màu lam thở dài:

-Vâng, tôi lên xe với ông.

Gã đàn ông nở nụ cười đắc thắng. Đại lộ Yenping vẫn vắng xe cộ và khách bộ hành. Hắn mở cửa sau, lách sang bên cho thiếu nữ bước lên. Đột nhiên nàng cảm thấy đau thắt ở cuống bao tử. Nàng nhớ lại nhiều vụ bắt bớ giả mạo đã qua. 1 nữ viên chức từ Sở về, tạt qua vườn bách thảo thì bị xe hơi chận lại, 2 người đàn ông bước xuống, xuất trình giấy tờ công an, lôi đưa nàng lên xe. Nàng đi luôn 3 tuần lễ. Khi về, nàng đã biến thành cô gái điên. Điên vì trong suốt 20 ngày bị cầm giữ, nàng không được trông thấy ánh sáng mặt trời. Ngày cũng như đêm, nàng bị nhốt trong phòng kín, khóa chặt. Cẩn thận hơn, người ta còn chụp bao vải đen vào đầu nàng, khiến nàng không thể nhận diện được bọn đàn ông lần lượt tới nơi nàng bị giam, và hãm hiếp nàng 1 cách tàn bạo. Nàng đã chết đi sống lại nhiều lần, nhưng vẫn không làm cho bọn đàn ông dằn được thú tính. Sở dĩ chúng phải thả nàng vì công an gia công tầm nã, và cơ sở nhốt gái của chúng sắp sửa bị bại lộ. Chúng là 1 nhóm thanh niên du đãng, chuyên bắt gái tân về làm của riêng 1 thời gian. Hầu hết nạn nhân đều ngậm miệng vì sợ thương tổn đến danh dự. Hình ảnh của quá khứ như có mãnh lực bắt cô gái mặc sường sám màu lam từ chối lên xe. Nàng khựng người, bảo gã đàn ông:

-Xin phép ông 1 phút. Tôi phải …

Nàng sửa soạn quay đi. Gã đàn ông chặn lại:

-Cô trốn đi đâu?

Nàng quắc mắt:

-Tôi đâu thèm trốn. Vả lại, tôi phạm tội gì mà phải trốn. Yêu cầu ông giữ gìn lời nói. Mẹ tôi đang chờ ở nhà, tôi cần gọi điện thoại về báo tin.

Gã đàn ông dề môi:

-Dễ nghe nhỉ?

Cô gái thản nhiên bước lên lề. Gã đàn ông rượt theo, túm lấy cánh tay tròn trĩnh của nàng, giật lại. Suýt nữa nàng té ngửa vào lòng hắn. Nàng vùng vẫy, cố thoát khỏi gọng kềm tay, song hắn đã xòe bàn tay, đánh vẹt vào gáy nàng. Nàng ngã gục xuống. Gã đàn ông vực nàng lên xe. Chiếc cam nhông nét rú ga, chạy biến vào sương chiều.

Và từ chiều hôm ấy, cô gái mặc sường sám màu lam cũng đi luôn, không về nữa.

Văn Bình cũng bị đưa lên 1 chiếc xe cam nhông nét bít bùng.

Thiếu phụ mặc đồ ni lông hồng vẫn sùi sụt trên ghế xô pha, gục mặt vào bàn tay. Nghe tiếng « cách », nàng ngẩng đầu lên. Chiếc còng sắt lạnh lùng đã khép quanh cườm tay Văn Bình. Chàng đọc thoáng trong mắt nàng 1 ý nghĩ trắc ẩn. Chàng mỉm cười như mọi việc đang xảy ra chỉ là 1 chuyện đùa, rồi trèo lên xe bít bùng. 2 nhân viên công lực ngồi sát bên, người thứ ba mặc sắc phục trung sĩ, ngồi đối diện ở băng trước.

Tài xế lái xe ra khỏi vườn.

Văn Bình nhắm mắt lại cho thần trí được thoải mái. Chàng cần nghỉ ngơi vì lát nữa sẽ phải đối phó với nhiều việc dồn dập. Chàng đã bị bắt. Chắc là bị bắt về tội làm tiền thiếu phụ mặc đồ ni lông hồng. Và không còn hoài nghi gì nữa, người ta đã gài bẫy bắt chàng.

Nhưng người ta là ai?

Bị cơ quan anh ninh Trung hoa quốc gia bắt không phải là 1 điều đáng sợ đối với chàng. Trung Hoa là đồng minh. Sở điệp báo Đài Bắc lại là đồng minh thắm thiết nhất của Sở Mật Vụ Sàigòn. Văn Bình chỉ xin gặp 1 nhân viên cao cấp, nhờ liên lạc với tòa đại sứ Việt Nam, tòa đại sứ sẽ thỉnh thị Sàigòn, và chỉ trong vòng 24 tiếng đồng hồ phù du, chàng sẽ được trả tự do. Chính phủ Trung hoa sẽ cử người tới tạ lỗi. Tuy nhiên, đó lại là điều Văn Bình sợ nhất. Trên nguyên tắc, Sàigòn sẽ không công nhận Văn Bình là điệp viên chính thức. Chỉ khi nào ông Hoàng đòi hỏi quyết liệt, sứ quán Nam Việt tại Đài Bắc mới chịu ra mặt điều đình. Và ngày chàng được trả tự do có lẽ cũng là ngày chàng phải vĩnh biệt cuộc đời điệp báo ba chìm bảy nổi mà chàng say mê từ thuở hoa niên. Chàng phải bỏ nghề đã đành, cả đến kế hoạch Hoa Quỳnh vô cùng quan trọng cũng bị xếp xó. Tiến sĩ Braun, bộ óc siêu phàm của thế giới, sẽ bị lọt vào tay địch. Nhân loại tự do sẽ bị thiệt hại nặng nề.

Tài xế phóng mỗi lúc một nhanh.

Văn Bình liếc nhìn chung quanh. Chàng không có hy vọng thoát thân trên xe, dầu chỉ là hy vọng mỏng manh. Ít ra là 1 họng súng được chĩa vào ngực chàng. Dầu chàng cướp được khẩu súng, và phóng atémi triệt hạ 3 nhân viên, chàng cũng không thể mở được cửa xe. Vì 1 lẽ dễ hiểu, loại xe chở phạm nhân này được chế tạo tại Hoa Kỳ, theo công thức riêng, cửa lên xuống được đóng mở bằng điện, do tài xế ngồi băng trước bấm nút. Phía sau xe như cái thùng sắt kín mít, chỉ có 1 cánh cửa. Muốn liên lạc với tài xế phải dùng điện thoại. Biết vậy, Văn Bình đành ngoan ngoãn ngồi yên. Chẳng mấy chốc xe đến nơi. Cửa xe mở. Văn Bình bước xuống 1 cái sân rộng, tứ phía đều là tường cao. Trời nhá nhem tối nên Văn Bình chỉ thấy tường trắng và cây thông xanh thẳm gần như chuyển sang màu đen. 1 cảnh sát viên mặc sắc phục đứng sẵn ở bậc tam cấp. Văn Bình mừng thầm. Chắc chàng được giải trụ sở cảnh sát trung ương. Chàng được dẫn vào 1 căn phòng nhỏ, tường cũng quét vôi trắng, bàn ghế sắt màu xám mát mắt, ánh đèn nê ông tỏa xuống dịu dàng. Trong phòng chỉ thấy hồ sơ được xếp đống nhưng không thấy 1 ai.

Chàng đợi độ 3 phút thì 1 trung úy bước vào. Thấy chàng, viên trung úy hất hàm:

-Tên anh là gì?

Văn Bình đáp lại bằng tiếng Tàu. Tuy chàng nói thạo tiếng Tàu, viên trung úy cũng nhận ra. Y dịu hẳn nét mặt:

-À ra anh không phải là người Trung hoa. Vậy anh là người nước nào?

Chàng đáp bừa:

-Nhật.

-Nhật hả? Người Nhật thường can đảm, không tham sống, sợ chết. A, anh lưu ý tới bà đại tá từ bao giờ?

-Bà đại tá nào?

-Chà, anh còn giả vờ nữa? Bà đại tá Tsung mà anh vừa gặp. Bà đại tá Tsung mà anh đòi 50.000 đôla mới chịu trả lại cái hộp, nhưng vào phút chót anh lại thay đổi thái độ.

-Trung úy cũng như bà Tsung đã lầm người khác rồi.

-Nếu tôi lầm thì anh đến biệt thự bà đại tá để làm gì?

-Việc riêng.

-Anh thử cho biết nội dung của việc riêng ấy.

Văn Bình không thể nào nói rằng chàng đến đại lộ Chengtu theo lời tiến sĩ Braun dặn trong thư. Vì như vậy là thú nhận hoạt động điệp báo. Song nếu chàng không nói, chàng sẽ không thuyết phục nổi công an Đài Bắc. Trước tình trạng tiến thoái lưỡng nan này. Văn Bình là người nổi tiếng quyền biến, đa mưu túc trí mà cũng phải bó tay chịu trận. Viên trung úy gằn giọng:

-Việc riêng … việc riêng … tôi đã thừa rõ việc riêng của anh rồi. Việc riêng này là giáp mặt bà Tsung để vòi thêm tiền. Bà Tsung khẩn khoản yêu cầu chúng tôi không can thiệp, nếu anh chịu nhận 50.000 đôla và trả lại cái hộp thì chúng tôi đã lẳng lặng rút êm. Nhưng vì anh có tham vọng quá đáng, các anh tưởng Đài Bắc là bãi vắng, muốn tác oai tác quái thế nào cũng được. Sức chịu đựng của chúng tôi chỉ có hạn, anh hiểu chưa cho nên chúng tôi phải can thiệp. Chúng tôi có hàng chục cơ quan điều tra, anh biết điều thú tội thì hơn. Văn Bình đáp sẵng:

-Nếu các anh có hàng chục cơ quan điều tra thì còn hỏi tôi làm gì nữa?

-À, anh bướng? Tôi thành thật khuyên anh lần nữa. Nếu anh không khai, chúng tôi bắt buộc phải tra tấn. Đến khi anh cảm thấy dại dột thì thân thể anh đã tan nát.

Văn Bình ngồi im. Tra tấn là chuyện cơm đối với chàng nên chàng không sợ. Tuy nhiên, chàng không thể tiếp tục nín thinh để xương thịt bị dày vò 1 cách vô ích. Chàng phải nghĩ kế kéo dài thời giờ, hoặc đánh lừa nhân viên công an. Viên trung úy đột nhiên đổi giọng ôn tồn:

-Anh mượn chiếc Datsun của ai?

Văn Bình cười thầm. Viên trung úy đã áp dụng đúng nguyên tắc sách vở: nhảy từ đề tài này sang đề tài khác, xen lẫn tức giận lẫn ngọt ngào. Chàng đáp, giọng thản nhiên:

-Của người quen.

-Người quen ở đâu?

-Gần lữ quán Grand Hotel.

Chàng đã nói thật. Vì biệt thự của Yu Tung tọa lạc gần Grand Hotel. Không ngờ viên trung úy lại giơ cánh tay lên không, ra vẻ ngao ngán:

-Anh lại chối rồi.

-Vậy theo anh, tôi đã lấy cái xe Datsun ở đâu?

-Không phải gần Grand Hotel. Vì lữ quán này ở tận phía bắc thành phố. Anh đã đánh cắp ở phía nam, xế cửa sứ quán Phi luật tân, trên đường Hoping. Vô phúc cho anh, chủ xe lại là 1 nhân viên an ninh cao cấp.

Lời nói của viên trung úy không làm Văn Bình ngạc nhiên. Yu Tung không thể nhìn nhận là cho chàng mượn xe. Có lẽ công an truy số truy số xe, tìm ra Yu Tung, và Yu Tung đành phải nói là xe bị mất trộm. Viên truy úy lại nói:

-Về điểm mượn xe, anh đã khai gian. Tôi hy vọng anh sẽ bắt đầu khai thật từ giờ phút này. 1 lần nữa, nhân danh công an Đài Bắc, tôi cam kết trả tự do cho anh nếu anh chịu hoàn lại các bức thư đựng trong hộp. Anh sẽ được thưởng 50.000 đôla như bà đại tá Tsung đã hứa.

Thấy vẻ mặt Văn Bình đăm chiêu, viên trung úy tưởng chàng xiêu lòng nên vội vỗ về tiếp:

-Anh nghĩ coi, những bức thư này chẳng có gì quan trọng. Bà Tsung đã lỡ giao du với 1 người đàn ông không tốt trong thời gian ông đại tá công tác nước ngoài. Nếu ông đại tá biết được, gia đình bà Tsung sẽ đi đến chỗ tan vỡ. Vì lương tâm con người, anh nên chỉ nơi giấu các bức thư.

À thì ra ông đại tá vắng nhà, bà đại tá nổi cơn đói tình nên đi ăn vụng, và chùi mép không sạch? Bà đại tá chắc thuộc loại đàn bà khát tình kinh niên, cõi lòng như cái thùng không đáy, đổ vào bao nhiêu cũng chưa đủ. May ra Văn Bình chiếu cố thì bà đại tá mới có thể nguôi được cơn điên khát tình. Đột nhiên Văn Bình nảy ra ý định trở lại biệt thự của thiếu phụ đa tình mặc đồ ni lông hồng. Trở lại để thưởng thức tài ba và kinh nghiệm của nàng. Song muốn thực hiện ý định này, chàng phải thoát thân ra khỏi nhà giam công an. Chàng bèn cúi mặt xuống, ra vẻ hối hận:

-Chẳng qua vì hoàn cảnh thúc đẩy, xin trung úy hiểu cho.

Mặt viên trung úy trở nên hí hửng:

-Ừ, có thế chứ! Thế các bức thư hiện giờ anh cất ở đâu?

Văn Bình tần ngần giây lâu rồi đáp:

-Dầu sao, tôi cũng cần tiền. Như trung úy đã hứa, tôi xin 50.000 đôla.

Đang vui, viên trung úy bỗng sa sầm, song cố cười gượng:

-Tôi là người lớn, không thể nuốt lời. Vả lại, 50.000 đôla là tiền thưởng riêng của bà đại tá, không liên quan gì đến cơ quan an ninh. 1 lần nữa, tôi xác nhận lại là khi anh giao trả thư, anh sẽ được trả lại tự do.

-Ngay tại chỗ?

-Phải, ngay tại chỗ.

Văn Bình ngẩng đầu lên, xoa tay hỉ hả:

-Thưa trung úy, tôi xin sẵn sàng.

Hơn ai hết, chàng đã biết viên trung úy an ninh chỉ tuân lệnh cấp trên, tìm đủ cách lấy lại các phong thư cuồng nhiệt của người đàn bà núi lửa. Xong xuôi, họ sẽ kiếm cớ nuốt lời cam kết. Chàng ngoan ngoãn theo viên trung úy ra ngoài hiên. Nếu họ vẫn chở chàng bằng xe bít bùng như hồi chiều thì chàng khó có hy vọng đào tẩu. Kể ra là chàng muốn đào tẩu lúc nào được, nhưng chàng phải nặng tay với bọn nhân viên áp tải. Đó là điều chàng không muốn. Viên trung úy to nhỏ 1 hồi với nhân viên tụ tập ở cuối hành lang, rồi mọi người kéo nhau ra xe. Vì phương diện tâm lý, họ đưa Văn Bình lên xe Hoa Kỳ, 1 chiếc Ford kiểu mới, sơn xanh thẫm, trên mui có cái đèn thủy tinh hình tròn đỏ ối. Dĩ nhiên là Văn Bình được dành đặc quyền ngồi giữa, với 2 cái tủ gương đồ sộ 2 bên. Viên trung úy ngồi băng trước với tài xế. Trước khi xe chạy, viên trung úy mời Văn Bình hút xì gà. Chàng không khoái xì gà bằng thuốc điếu Salem, nhưng miệng cảm thấy nhàn nhạt nên vui vẻ nhận liền, rồi ngửa cổ thở phù phù. Xe hơi đóng kín vì được gắn máy lạnh. Nhưng vì đóng kín nên khói xì gà hăng hắc ngập đầy xe làm 2 gã khổng lồ ngồi bên cạnh ho sặc sụa. Nghe tiếng ho, Văn Bình lại tuôn thêm khói như ống khói cam nhông chạy bằng dầu cặn. Gã ngồi bên trái lấy tay dụi mắt, miệng rên rỉ!

-Trung úy ơi, em ngộp thở mất.

Sực nhớ ra, viên trung úy « ồ » 1 tiếng, rồi kéo kiếng cho gió ùa vào, và ném điếu xì gà mới đốt ra ngoài. Cố ý chơi gã ngồi bên trái, Văn Bình búng tàn thuốc cháy đỏ vào má hắn. Hắn giẫy nẩy:

-Làm gì thế? Đồ khỉ.

Văn Bình định tặng hắn 1 cái tát méo miệng. Song chàng vừa giơ bàn tay lên thì rụt hạ xuống. Đèn trên trần xe được bật lên. Chàng bỏ ý định trừng trị tên ngồi bên trái về tội hỗn xược không phải vì chàng sợ đèn sáng, mọi người trông thấy, hoặc sợ nạn nhân né tránh và trả đòn. Chàng chỉ đụng vào mặt hắn là hắn phải húp cháo loãng cả tháng, và sau khi rời bệnh viện lại phải mất hàng đống tiền và đống thời giờ chầu chực tại phòng nha sĩ để trồng răng giả. Chàng không đánh hắn vì ánh đèn trong xe vừa đánh thức trong trí chàng 1 kỷ niệm sống động.

Hồi nãy, phần vì trời tối, phần vì không thèm để ý tới bọn nhân viên hộ tống, Văn Bình không nhận ra gương mặt trái bầu hơi khác thường của tên ngồi bên phải. Vầng trán hẹp bề ngang của hắn xòe rộng ra phía dưới làm 2 má phồng tròn bánh đúc, ai đã gặp 1 lần là suốt đời không cách nào quên được. Trên mặt hắn còn một đặc điểm khác mà Văn Bình nhớ mãi: đó là vết thẹo hình chữ chi, chạy từ lỗ mũi tới vành tai trái. Khuôn mặt thóp trên, phình dưới và cái thẹo dích dắc lạ lùng này là của 1 xác chết còn nóng hổi trên núi Ali giữa những cành phong lan và anh đào nặng chĩu hoa sặc sỡ cuối mùa xuân của tỉnh Chiayi, thuộc phía tây – nam của hải đảo Đài loan.

Cuối mùa xuân năm ấy, Văn Bình được ông Hoàng phái tới sứ quán Việt Nam tại Đài Bắc để thảo luận với viên đệ nhất tham vụ về 1 vấn đề hành chánh. Kể ra việc này không có tính cách quan trọng hoặc cấp bách, chẳng qua ông tổng giám đốc nhờ Văn Bình vì khi ấy chàng đang tắm suối nước nóng lưu huỳnh ở núi Cỏ, cách thủ đô Trung hoa quốc gia 16 cây số ( dĩ nhiên là tắm suối với giai nhân Tàu nổi tiếng trên thế giới vì cái eo nhỏ xíu, chỉ bằng cái trét tay ). Đường sắt từ Chiayi tới núi Ali dài 5 giờ đồng hồ. Tàu hỏa chạy qua 72 hầm đá. Không biết vì sợ bóng tối của hầm, hay cố tình giả vờ mà cô gái cùng đi với chàng chỉ chờ xe hỏa tiến vào hầm là cuống quýt ôm chầm lấy chàng, và không quên chìa môi cho chàng hôn. Trên núi Ali, có nhiều rừng rậm, gỗ quý. Có những cây cổ thụ sinh sống từ ngàn năm trước, tục truyền có cây thành tinh. Đặc biệt là có gỗ thiêng, thơm hơn cả gỗ trầm hương, xen lẫn với kỳ hoa, dị thảo. Kẻ yêu đời nhất như Văn Bình mà lên đỉnh núi cũng sinh ra chán đời, muốn bỏ hết tục lụy đầy bụi bặm để tu tiên. Tới chùa Túy Vân, chàng đã ngây ngất trước những đám mây là là như sắp đưa chàng lên thượng giới. Mây trên đỉnh núi Chú sơn bay ngay trên đầu du khách, tưởng chừng kiễng chân lên là bắt được. Văn Bình đến nơi vào tiết cuối xuân, ở đâu cũng thấy phong lan và hoa anh đào. Hoa phong lan ở đây không giống như ở nơi khác, cánh hoa êm như sương, nhẹ như khói, như có mắt để ngắm nhìn du khách, và như biết tấu nhạc để ru hồn vào cõi mộng Thiên thai.

Buổi tối, Văn Bình nằm trên phiến đá trắng phau, rộng bằng 2 cái giường, ngay chân núi, bên giòng suối nước nóng. Giai nhân nằm bên. Cạnh chàng là nước, là vách đá ngàn trùng. Trên đầu chàng là vầng trăng gần rằm tròn trạnh chiếu sáng. Sau cơn truy hoan, người đẹp đã ngủ say. Văn Bình xuống suối tắm. Chàng đang mặc quần áo thì nghe tiếng rên. Tiếng rên nổi lên rồi lặn xuống. Tiếng rên não nùng. Tiếng rên của kẻ hấp hối. Chàng lần theo giòng suối tới 1 bụi rậm, và vấp phải xác người nóng hổi. Đó là 1 gã thanh niên trên 20, nằm trần truồng trên mặt đất. Nhờ trăng sáng, Văn Bình biết nạn nhân bị đâm nhiều lát. Lát ở nách làm ra nhiều máu nhất. Còn lát trên má làm bộ mặt gớm guốc.

Nạn nhân bị đâm xong, hung thủ còn lột hết quần áo, cốt để cho chết lạnh. Vì núi Ali nằm ở trên cao, đêm lạnh buốt xương. Chắc hung tủ có mối thù sâu đậm với nạn nhân nên không đâm chết, mà chỉ đâm cho gục ngã. Bụi rậm gần giòng suối là nơi hẻo lánh, không ai đặt chân tới. Hung thủ vứt nạn nhân xuống đó, đinh ninh chỉ 1 đêm là nạn nhân tuôn hết máu mà chết. Nếu chưa chết vì hết máu thì cũng chết vì lạnh. May mà nạn nhân gặp Văn Bình. Chàng đốt lửa sưởi ấm nạn nhân, và dùng thuật kuatsu hàn lại vết thương. Trong chớp mắt, máu đông đặc lại, không chảy nữa. Đến nửa đêm, nạn nhân tỉnh lại. Thì ra nạn nhân là sinh viên ở Đài Bắc, thường thường tới Chiayi trèo núi. Tính tình cương trực, y tố cáo 1 viên chức có thế lực là phạm tội tham nhũng có bằng chứng cụ thể, nên viên chức này sai đàn em trả thù. Thân cô, thế cô, y chỉ chống cự được 1 lát thì bị bọn đầu trâu mặt ngựa tràn ngập. Chúng đánh y nhừ tử, rồi đem vứt gần bụi cây sau khi lấy dao rạch mặt và đâm cho máu chảy lênh láng. Gần sáng, bọn đầu trâu mặt ngựa trở lại giòng suối để xem nạn nhân đã chết hẳn chưa. Chúng giật mình, vừa sửng sốt vừa tức giận khi thấy nạn nhân còn sống, và đang được người lạ săn sóc. Sợ bị bại lộ, chúng bèn hùa nhau tấn công Văn Bình. Thoạt tiên, chúng chỉ nghĩ đến lấy thịt đè người, chứ không dùng võ khí vì chúng đinh ninh Văn Bình cũng như mọi người khác. Không ngờ chàng chỉ vung tay gạt nhẹ là cả bọn ngã nhào mà sắc diện của chàng vẫn ung dung. Khi ấy, chúng mới biết Văn Bình võ nghệ cao cường. Cả 6 tên rút dao đâm loạn xạ. Văn Bình vung tay lần thứ nhì. Cả bọn lại té như sung rụng. Chúng la hét, tấn công lần nữa, rồi ném dao qui hàng. Vì để chúng thất kinh, chàng đã vận nội lực, biến vầng trán thành tảng đá, mũi dao chém vào bị lộn lại, và kêu lên tiếng « coong » rùng rợn, như thể đâm vào cửa sắt. Cả bọn khiếp sợ đến nỗi 2 chân ríu lại, không đứa nào chạy được nữa. Chúng xì xụp van lạy chàng tha mạng. Dĩ nhiên chàng nhắm mắt bỏ qua, sau khi bắt chúng quỳ xuống nghe chàng răn dạy và véo cho mỗi đứa 1 cái vào tai.

Ngày hôm ấy, Văn Bình đưa nạn nhân về Chiayi. Nhờ thương tích không quá nguy hiểm, nạn nhân được bình phục ngay. Y thuộc một gia đình khá giả. Em gái y cũng khá đẹp. Văn Bình ghé nhà y chơi trước ngày lên đường về nước.

Chàng không ngờ xác chết còn nóng, nằm sóng soài trong bụi rậm năm xưa dưới chân núi Ali lại là nhân viên công an ngồi cạnh chàng trong chiếc xe hơi. Vết dao rạch mặt giờ đây còn là cái thẹo ngoằn ngoèo. Nạn nhân đã tỏ ra chững chạc hơn xưa. Chàng quan sát hắn, và hắn cũng quan sát chàng. 2 luồng nhỡ tuyến chạm nhau. Văn Bình có cảm giác là tia mắt của 2 người chạm nhau, gây ra âm thanh rổn rảng như binh khí chạm nhau. Hắn há miệng toan nói, nhưng đã ngậm miệng lại kịp thời. Hắn đã nhận ra chàng. Nhận ra ân nhân của quá khứ. Khi xa nhau, hắn đã nắm tay chàng thề nguyền suốt đời sẽ không quên ơn, và trong tương lai nếu phải xả thân để báo đền hắn cũng không dám từ. Mắt hắn dịu hẳn. Vẻ mặt hắn đang câng câng như muốn ăn tươi nuốt sống Văn Bình bỗng trở nên nhu mì, hiền lành như con cừu non. Văn Bình thấy hắn tủm tỉm cười với chàng. Và chàng cũng cười lại. Tuy nhiên, không ai nói với ai 1 tiếng. Có lẽ hắn sợ bạn bè và cấp trên biết hắn quen Văn Bình. Chàng không thể nào lầm được: hắn ta không phải là hạng người vô ân bạc nghĩa. Nhưng hắn chỉ giữ 1 chức vụ tầm thường, không có quyền quyết định. Trừ phi …

Văn Bình đăng suy nghĩ thì xe hơi đột nhiên ngừng lại, lái vào lề bên đường, rồi viên trung úy quay mặt ra băng sau, hỏi chàng:

-Anh dẫn tôi đến hộp đêm nào?

Văn Bình nhăn mặt:

-Tôi đã nói đi nói lại nhiều lần rồi. Trung úy đã cho ghi âm và ghi tốc ký. Không lý nào băng nhựa và hồ sơ đã mất?

Viên trung úy nghiêm giọng:

-Anh nhắc lại lần nữa thì cũng chẳng chết chóc gì. Nào, anh trả lời đi. Anh dẫn tôi đến hộp đêm Ngôi sao, phải không?

-Phải.

-Trong thành phố có 2 hộp đêm Ngôi sao. Anh muốn đến Ngôi sao nào?

-Gần Thảo cầm viên và tòa đại sứ Phi luật tân.

-Anh biết Kao Cheng không?

-Không. Hắn là ai

-Chủ nhân hộp đêm.

-Tôi chưa có dịp gặp hắn.

-Vậy anh đưa những bức thư cho ai giữ?

-Đến nơi tôi sẽ cho trung úy biết tên.

-Đáng tiếc, giờ này tôi chưa thể đưa anh đến hộp đêm Ngôi sao được.

-Vì sao?

-Vì cách đây 10 phút, có cuộc đấu súng. Không biết ai đấu với ai. Trung ương vừa gọi điện thoại cho tôi, ra lệnh đình hoãn đến sáng mai.

-Nghĩa là tôi sẽ về nhà giam?

-Phải! Anh đừng ngại, tôi sẽ dặn nhân viên đối xử với anh rất tử tế.

Viên trung úy dựa vào ghế, phì phèo 1 điếu xì gà mới đốt. Hắn quên bẵng bọn đàn em bị chảy nước mắt vì khói. Lần này, không hiểu vì cố tình hay cố ý, hắn không mời Văn Bình hút. Văn Bình lại được đưa vào tòa nhà chơ vơ giữa cái sân rộng, tứ phía tường trắng xóa cao lút đầu người, 2 hàng thông nhọn reo vi vu trong gió. 2 công an viên mà 1 gã mang thẹo ở má chịu ơn chàng ngày nọ, áp giải Văn Bình qua 1 hành lang sâu hun hút đến giẫy xà lim sau cánh cửa sắt kiên cố. Chắc đây là xà lim biệt lập vì chàng thấy mạng nhện chăng đầy bụi đóng lớp, bản lề cửa lại nghiến răng kèn kẹt chứng tỏ từ lâu chưa hề giam ai. Chàng bị giam ở xà lim cuối cùng.

Trước khi trở ra, gã mặt thẹo bỗng lớn tiếng hỏi bạn, dường như muốn cho Văn Bình nghe:

-Lát nữa máy có gác không?

Tên bạn đáp:

-Có chứ. Tao định trốn mà không được. Mày thử nghĩ coi, họa có trái tim bằng thép thì mới đủ can đảm gác đêm trong khu nhà ma này. Tụi nó nói là đêm nào cũng có ma xõa tóc kêu la thảm thiết. Ma đàn bà, mày ạ. Mày sướng thật, đêm nay mày không phải gác.

-Có chứ. Nhưng đến sáng mới là phiên tao.

-Cũng sướng rồi. Vì đêm mới có ma. Mày lại gan góc khét tiếng, giá có ma hàng đoàn nữa, mày cũng chẳng sợ. Chỉ tội nghiệp cho tao. Chắc mày cũng biết tao mới lấy vợ tuần trước. Phàm vợ mới cưới bao giờ cũng vậy. Nó quấn riết bên mình, đi vào phòng tắm 1 phút cũng không được, huống hồ xa cách khi gác đêm, và là gác đêm nơi có ma.

-Dạo này trời đêm lạnh ghê!

-Thôi, mày đừng xỏ tao nữa. Nếu tao là mày, chưa vợ chưa con, còn nhẹ gánh tang bồng thì tao sẽ giúp bạn.

-Giúp gì?

-Đừng giả vờ nữa đi, ông cụ. Giúp tao phiên gác đêm nay, chứ còn gì nữa. Tao lạy mày ra ơn cho tao rồi mày muốn gì được nấy.

-Ô, tao đâu phải là người không tim. Gác thay cho mày 1 đêm, chứ trăm đêm tao cũng bằng lòng ngay. Vì bọn thanh niên độc thân như tao đêm nào cũng mở mắt thao láo nhìn lên trần nhà, không tài nào ngủ được trước 3, 4 giờ sáng. A, mấy giờ mày gác?

-Một giờ nữa.

-Ừ, mày cứ để cho tao. Nhưng phải ngậm miệng, không được hở cho ông trung úy biết nghe chưa

-Đồng ý. Mày muốn gì, tao xin trả ơn?

-Em gái mày hôn tao 1 cái.

-Đồ xỏ lá. Nó sắp lấy chồng rồi. Chồng nó là sĩ quan pháo binh, giỏi võ ghê gớm. Mày tơ lơ mơ, chồng nó bắn cho nát óc.

-Đùa đấy. Mày đừng giận.

-Dĩ nhiên tao biết mày đùa. Nhưng mày vốn là đứa đùa như thật. Thôi, chúng mình ra ngoài uống ly cà phê.

Hai công an viên đeo súng lách cách, kéo nhau đi ra. Tiếng giày im dần. Rồi tiếng xích sắt kêu rỏn rẻn. Văn Bình còn lại 1 mình trong xà lim trống trải, trong khu biệt giam, tâm thần bâng khuâng. Dường như thần Hoàng của nghề gián điệp thích chơi khăm chàng, mặc dầu vẫn có cảm tình thân thiết với chàng. Thần Hoàng không muốn cho điệp viên Z.28 mất mạng trong lúc này. Có lẽ vì công việc trên thế gian còn nhiều, Văn Bình phải được sống để hoàn thành. Nhưng thần Hoàng lại rình những lúc chàng sửa soạn thành thân với người đẹp, hoặc phăng ra đầu mối quan trọng là xía vào. Chẳng hạn xúi giục chàng lên phi trường gặp trưởng ty quan thuế Fue Kuen, tới phòng thư lưu trữ tán tỉnh cô gái mặc sường sám căng cứng tình yêu, rồi vác xác vào biệt thự của bà đại tá Tsung đa nhân duyên để rồi bị dính vào 1 vụ tống tiền và tống tình hi hữu. Rốt cuộc, chàng vào xà lim nghỉ mát.

Tuy nhiên, Văn Bình vẫn chưa hết hy vọng thoát thân trong đêm nay. Vì có gã mặt thẹo. Hắn cố ý trò chuyện la cà với bạn trước cửa xà lim là để gián tiếp báo tin cho chàng. Nhưng biết đâu lòng người đổi trắng thay đen là chuyện thường. Gã mặt thẹo, nhân viên công an, không phải là xác chết còn nóng hổi nằm bất động dưới chân núi Ali ngày nọ.

Văn Bình thở dài, ngồi xuống nền xi măng. Nhà tù Đài Bắc cũ như nhà tù mọi nơi trên trái đất, trên tường, dưới đất chỗ nào cũng ẩm ướt, đầy rêu, rồi gián, rắn mối, rệp và chuột tha hồ hoành hành, còn hành hoành ngang nhiên hơn quân đội của minh ước Varsovie do Nga sô lãnh đạo xâm lăng Tiệp khắc nhỏ bé nữa. Ngoài hành lang sâu hun hút, ngọn đèn ống xanh lè như mắt mèo bỗng hấp háy. Đang ưu tư, Văn Bình vội mỉm cười. Đèn nê ông ở đây cũng thiếu điện. Té ra không phải Sàigòn là chiếm độc quyền thèm điện! Hồi ở Sàigòn, chàng đang cụng ly mừng sinh nhật tại nhà Mộng Kiều thì đèn vụt tắt. Đèn vụt tắt mà Sở Điện lực không báo trước. Mộng Kiều là bạn tình lâu năm nhất, và dễ dãi nhất của điệp viên hào hoa Z.28. Khi nào về thủ đô, chàng túng phòng trọ (hoặc túng yêu đương), cứ việc gõ cửa phòng nàng, bất luận là ngày hay đêm, nàng đang ăm cơm hay ngủ trưa. Tủ áo trong phòng Mộng Kiều luôn luôn có đủ quần áo cho Văn Bình thay. Từ đồ lót hàng tá mới nguyên đến những bộ com lê cà vạt tươm tất, mấy chục ngàn 1 bộ. Hàng tháng, những ngày trời nắng, Mộng Kiều thường mang đồ của chàng ra phơi. Những ngày ấy, nàng nghỉ ở nhà, đánh giày, mạng sơ mi, chải đồ, ủi thẳng nếp cho chàng. Chăm chút hơn là vợ đối với chồng nữa. Vì vậy, trừ phi quá bận việc (hoặc bị con ma ái tình phải gió làm chàng quên bẵng), chàng thường nghỉ dưỡng sức trong tổ ấm của Mộng Kiều. Lễ ăn sinh nhật của nàng mỗi năm đều được chàng chiếu cố đặc biệt với những món quà đặt riêng ở ngoại quốc. Và món quà « âu yếm » cả tuần liền tù tì, không phân biệt giờ giấc. Lễ sinh nhật năm ấy vui như hội Tết. Mộng Kiều kéo 1 lô bạn gái về nhà. Trong số bạn nàng, đa số đều đẹp. Tuy nhiên, điều làm Văn Bình đừng tim là tính tình cháy bỏng của họ. Họ thuộc lớp người sống vội, yêu vội, cái gì cũng vội. Đáng kể hơn nữa, họ đều chưa chồng, hoặc được quyền sống tự do. Biết tật xấu của chàng, Mộng Kiều đã dặn dò bạn gái bằng lời lẽ nghiêm nghị:

-Cậu ấy là của tôi, hoàn toàn của tôi. Các cô nhờ giùm cho. Xin đừng ai ti toe. Tôi biết được thì cấm cửa.

Đồng thời, nàng cảnh cáo Văn Bình:

-Cả anh nữa. Thấy gái đẹp thì mắt la mày lét Anh coi chừng đấy. Gái này tuy không biết ghen, nhưng cũng biết dăm ba miếng võ judo.

Trong bữa tiệc, Văn Bình được đặt ngồi giữa 2 giai nhân vừa đẹp, vừa trẻ. Chàng chỉ dám nhìn chứ không dám đụng chạm. May thay Sở Điện lực lại giúp chàng toại nguyện. Vụt 1 cái, đèn tắt. Không phải chỉ riêng phòng Mộng Kiều tắt đèn, mà là toàn bin đinh, toàn bộ khu phố. Tất cả đều tối om. Văn Bình đang suy nghĩ, chưa biết định làm gì thì có bàn tay đàn bà nhỏ nhắn và mát rợi đặt vào gáy chàng, vuốt nhẹ từ trên xuống dưới. Không cần biết là ai, chàng kéo người đẹp vào lòng, và hôn 1 cái say đắm như rượu cần uống khi bụng đói, và mạnh hơn bom nguyên tử 100 mêgatôn. Chàng buông ra thì người đẹp ngã luôn xuống sàn khiến thực khách hốt hoảng, gọi nhau thắm đèn cày cho sáng. Nhưng trước khi ngọn nến được đốt cháy giữa bàn ăn, Văn Bình lại đã ôm bừa người đẹp gần nhất để hôn. Thoạt đầu nàng cưỡng lại, nhưng chỉ 1 phần mười tích tắc sau đó, nàng khám phá ra chàng và phản công lại nhanh như vũ bão khiến chàng suýt nghẹt thở. Đại phước cho chàng, đêm ấy nhà đèn cúp luôn một hơi tiếng đồng hồ, nên bữa tiệc sinh nhật được giải tán sớm hơn thường lệ. Đèn cầy chỉ có mỗi cây. Mộng Kiều không nhìn rõ mặt chàng đầy vết son môi. Mãi khi sắp về, Văn Bình nghe 1 giọng nói ngọt lật ghé bên tai mới biết. Người đẹp nói cho chàng biết là chàng ăn vụng nhưng chùi mép chưa kỹ. Chàng vội vàng nhúng luôn góc khăn vào ly rượu rồi lấy lau mặt.

Thoát nạn.

1 tuần sau, chàng đang lang thang trên đại lộ Lê Lợi thì nghe tiếng gọi quen quen. Quay lại, chàng gặp 1 mỹ nhân chân dài, mông nở và ngực nhọn. Tất cả hoàn toàn thiên tạo. Nàng đã có mặt trong đêm tiệc sinh nhật tắt đèn, hôn ẩu. Nàng trách móc:

-Gớm, anh đi nhanh quá, em gần hụt hơi mới theo kịp được anh!

Chàng đáp lưỡng lự:

-Xin lỗi.

Nàng cọ vào người chàng:

-Anh còn nhớ em không?

Nhớ gì, chàng không hiểu. Có thể là nhớ nàng, nhớ 1 kỷ niệm êm đềm với nàng. Trừ phi là đại ngốc mới đáp là không nhớ. Chàng bèn gật đầu:

-Nhớ. Nhớ lắm.

Nàng vồ lấy:

-Thế hả? Trời ơi! Thế mà em cứ tưởng là anh quên em. Em cứ tưởng là anh không nhận ra em trong đêm hôm ấy.

Té ra mỹ nhân trên đại lộ Lê Lợi đã từng ôm chàng hôn trong đêm tiệc thần tiên.

Nàng liền thoắng:

-Gớm, anh hôn có 1 cái mà cả tuần nay em vẫn say say. Anh đi đâu đấy? Bận không tới nhà em chơi nhé?

Dĩ nhiên là Văn Bình ký cả 2 tay. Giá nàng ở giữa rừng U minh, cây cối và sình lầy chằng chịt, chàng cũng tới thăm cho kỳ được. Phương chi nàng lại có căn phòng xinh như mộng, thơm như nước hoa Chanel số 5, và mát như đỉnh núi Long hải. Chàng theo mỹ nhân về nhà, và bắt đầu 1 mối tình mới.

Chung quy cũng do tắt đèn mà ra. Bởi vậy, mọi người ở Sàigòn đều nhăn mặt, chỉ trích nhà đèn thậm tệ khi bị cúp hơi điện bất thần, riêng Văn Bình lại hoan nghênh nhiệt liệt. Chàng cầu mong đêm nào cũng hỏng điện, nhất là những đêm chàng đi ăn, đi dạo mát với người đẹp.

Đêm nay, trong nhà giam tại Đài Bắc, ngọng đèn ống cũng hấp háy rồi tắt. Nhưng Văn Bình đã lầm. Đèn nê ông ngoài hành lang xà lim bị tắt không phải vì công ty điện Đài Bắc ăn phải đũa của công ty điện Sàigòn. Mà vì 1 bàn tay bí mật đã khóa công tắc điện. Văn Bình giật mình trong bóng tối. Chàng vừa nghe tiếng chân người đi nhè nhẹ, thật nhanh, từ đầu hành lang tới. Chàng nghe tiếng gọi:

-Ông đâu rồi? Tôi đây.

Chàng mừng rơn. Gã mặt thẹo không hề bội bạc như chàng lo ngại. Hắn đã lẻn vào xà lim để tìm cách giải thoát cho chàng. Hắn đến trước cửa xà lim củaVăn Bình, rồi nhắc lại:

-Tôi đây mà. Ông còn nhớ vụ giết người ở chân núi Ali không?

Văn Bình đáp:

-Nhớ. Tôi đợi anh từ tối đến giờ.

-Ông can tội đã tống tiền bà đại tá Tsung, phải không?

-Không. Họ lộn tôi với người khác.

-Tôi cũng nghĩ như vậy. Thấy ông, tôi sung sướng quá. 2 người mà ông gặp hồi chiều đều đã chết rồi.

-Ai chết?

-Trưởng ty quan thuế phi trường, và cô thư ký ở phòng lưu trữ bưu điện.

-Bị giết?

-Vâng. Bị giết. Cấp trên nói rằng đồng lõa của ông thủ tiêu 2 người ấy để ngăn cản cuộc điều tra của chính quyền. Ông phải trốn khỏi nhà giam nội trong đêm nay, vì đến mai ông sẽ bị đưa qua quân lao được canh gác rất nghiêm mật.

-Trốn bằng cách nào?

-Tôi đã mang sẵn cái túi này cho ông, bên trong có chìa khóa xà lim, chìa khóa cổng sắt bên ngoài, và 1 khẩu súng đựng đầy đạn. Lát nữa, người khác sẽ thay tôi, gác dưới mái hiên, cách cổng sắt độ 10 nước. Trước khi đổi phiên, tôi sẽ đưa người gác mới vào đây. Sau khi tôi ra, ông hãy mở cửa mà ra ngay. Ra khỏi đây rồi, ông hãy đi vòng hòn giả sơn để người gác không nhìn thấy. Rồi trèo tường. Tường thấp lắm, ông chỉ nhún nhẹ là vượt qua dễ dàng. Tôi đậu xe bên kia đường chờ ông.

-Xe hiệu gì? Số xe bao nhiêu?

-Chưa biết. Vì tôi không có xe hơi riêng. Tôi sẽ mượn ẩu xe hơi của ông trung úy. Ông yên tâm, khi vượt qua tường, tôi sẽ mở đèn pha làm hiệu. Thôi chào ông, và chúc ông thành công.

Gã mặt thẹo giơ tay vẫy Văn Bình trong bóng tối rồi bước rảo. Ngọn đèn ống lại sáng như cũ. Văn Bình nhấc cái túi vải, thấy hơi nặng nên mở ra coi. Chàng tỏ vẻ hài lòng khi thấy gói Salem và bao quẹt. Gã mặt thẹo đã có trí nhớ khá bền bỉ. Hồi ấy, hắn mỉm cười, nén đau, ngước nhìn Văn Bình gõ điếu Salem vào quẹt máy, rồi khoan thai châm lửa. Hắn cho chàng biết là hắn cũng khoái thuốc Salem. Theo lời hắn, thuốc Salem được gắn đầu lọc nên vị rất nhẹ, nhưng bù lại có mùi bạc hà, và nhất là 1 chất say kỳ dị làm tâm hồn người hút lâng lâng. Hắn bảo rằng hút Salem mà có chai rượu huýt ky nguyên chất một bên thì tuyệt. Cùng với vò Lưu linh, nếu có sắc đẹp « nguyên chất » ngả trong vòng tay trìu mến thì còn tuyệt hơn nữa.

Văn Bình trịnh trọng bóc gói Salem thơm tho. Gã mặt thẹo lại không quên kèm theo 1 ve huýt ky và 2 cái xăng uých gà. Đang đói, chàng nhai ngấu nghiến, chiêu với ve rượu, rồi nằm dài trên sàn, hút thuốc thở khói thành vòng tròn, dáng điệu nhàn nhã. Sàn phòng giam bẩn thỉu, ướt át, đàn rệp, rắn mối và chuột chạy lui, chạy tới loạn xạ mà Văn Bình không hề lưu ý. Khoan khoái như đang nằm trên nệm mút dày 1 tấc êm ái, trải khăn giường trắng tinh, trong phòng đại lữ quán gắn máy điều hòa khí hậu.

Thời khắc từ từ trôi qua. Giờ đổi phiên gác đã đến. Gã mặt thẹo nện giày cồm cộp vào, bên cạnh là 1 công an viên mặc sắc phục, đeo súng tiểu liên, vẻ mặt lầm lì. Đến trước xà lim, gã mặt thẹo đập mạnh vào song sắt, dõng dạc:

-Ngủ hay thức?

Văn Bình lè nhè:

-Ngủ hay thức là quyền của tôi, không liên quan gì đến các anh.

Tên công an mặc sắc phục lúc lắc chùm chìa khóa:

-Hừ, câm miệng đi, nếu không tao vả cho gãy răng.

Văn Bình cười ha hả:

-Mở cửa để xem răng ai gẫy trước.

Gã mặt thẹo giả vờ can bạn:

-Thôi anh, nói với bọn sát nhân làm gì. Mình chỉ có bổn phận canh gác cho hắn khỏi trốn. Hắn nói gì cũng mặc kệ. Hơi đâu mà phí thời giờ!

Văn Bình tiếp tục cười vang. Nhưng đến khi 2 người đi khuất sau tường, tiếng xích sắt ngoài cửa kêu loảng xoảng, chàng liền im bặt. Trong chớp mắt, chàng đã mở được cửa xà lim. Gã mặt thẹo tỏ ra khá đắc lực: chìa khóa giả không kém chìa khóa thật là bao, Văn Bình vừa tra vào ổ là vặn được ngay. Đèn nê ông đã tắt ngúm từ khi cổng lớn ở đầu hành lang đã được khóa lại. Nếu không có chìa khóa thì Văn Bình không tài nào mở nổi. Công an Đài Bắc đã gắn ổ khóa Yale chế tạo tại Đức quốc, vô cùng kiên cố.

Gió mát thổi qua rặng thông vào hành lang sâu thẳm. Văn Bình núp sau tường, quan sát tứ phía. Gã mặt thẹo nói đúng. Bức tường trước mặt chỉ cao bằng đầu người. Văn Bình chỉ thót nhẹ là đủ vượt qua. Ngoài sân có 3 ngọn đèn pha sáng quắc, nhưng lại không chiếu về phía hành lang. Thỉnh thoảng, 1 ngọn đèn pha khác lại quét 1 vệt dài trên tường. Dường như Văn Bình là can nhân duy nhất bị giam trong khu xà lim nên nhân viên nới lỏng canh chừng. Nhưng 1 tiếng động phía sau đã cải chính hùng hồn nhận định này của chàng. Nhân viên trại giam không hề bê trễ như chàng lầm tưởng. Bằng chứng là có nhân viên từ sau hòn giả sơn gọi vọng ra:

-Ai đó?

Văn Bình đáp:

-Mình đây mà.

Chàng dùng lối nói thân mật để đánh lừa đối phương. Chàng không ngờ đối phương đòi trả lời mật khẩu. 1 tiếng hô ngắn ngủi và khô khan:

-Pakua Shan.

Văn Bình toát bồ hôi. Pakua Shan là 1 ngọn đồi nhỏ thuộc Đài Trung, đứng trên có thể nhìn thấy thị trấn Changhua và biển. Năm 1895, quân đội Nhật chiếm đóng Đài loan, 1 lực lượng địa phương đồn trú trên đồi Pakua Shan đã kháng cự trong nhiều ngày cho đến tay súng cuối cùng. Ngày nay, khách du còn thấy 4 khẩu đại bác cổ xưa, chứng tích của cuộc kháng cự anh dũng và tuyệt vọng. Văn Bình không lạ gì Pakua Shan, nhưng chàng lại không thể đối đáp vì gã thẹo mặt quên dặn chàng mật khẩu. Chàng đành nín lặng. Từ sau hòn giả sơn, người công an bước ra quát lớn:

-Đứng lại, quay lưng lại đây.

Văn Bình tuân theo như máy. Người công an tiến nhanh đến sau lưng chàng. Chờ cho đối phương còn cách chàng 1 tầm đá, Văn Bình xoay người lại thật nhanh, và ngọn nước thần sầu tung ra ác liệt. Tuy nhiên, trước khi bị đá gục xuống đất, hắn đã có đủ thời giờ lảy cò súng tiểu liên. 1 tràng tiếng nổ « chóc, chóc, chóc » vang lên, phá tan bầu không khí im lặng ban đêm. Văn Bình nhịn thở vọt qua tường. Chàng nghe phía sau có nhiều tiếng nổ rời rạc. Có lẽ nhân viên canh phòng bắn hú họa. Xa xa, 1 chiếc xe hơi đậu dưới cây đa xum xuê nháy đèn pha 2 lần. Văn Bình co chân chạy tới. Cửa xe mở ra, chàng nhảy vào trong. Chàng nhận ra khuôn mặt trái bầu quen thuộc. Gã mặt thẹo xả ga cho xe phóng nhanh. Được 1 quãng, xe quẹo trái, hắn mới quay sang hỏi chàng:

-Tại sao súng nổ, hả ông?

Chàng đáp:

-Có một người gác núp sau hòn giả sơn.

Gã mặt thẹo chắt lưỡi:

-Sau hòn giả sơn? Té ra có 2 người gác, mà tôi tưởng 1. Ông có phải hạ độc thủ không?

-Không. Tôi chỉ đá hắn té ngã.

-Như vậy lương tâm tôi đỡ cắn rứt. À, hiện giờ ông đang ở đâu?

-Khách sạn. Phiền anh đậu xe lại cho tôi xuống. Anh đã bị liên lụy vì tôi quá nhiều, tôi không muốn để anh liên lụy thêm nữa.

-Có gì mà gọi là liên lụy, thưa ông? Cái ơn cứu tử ngày xưa, tôi chẻ xương róc thịt vẫn chưa đủ báo đáp. Nếu ông không chê gia đình tôi nghèo thì xin về nhà tôi tạm trú 1 thời gian. Em gái tôi đã lấy chồng: đúng hơn là nó ở riêng để sửa soạn về nhà chồng, mẹ tôi ở chung với em gái tôi, còn vợ tôi đang ở hộ sinh viện.

-Đẻ?

-Vâng. Nhà tôi mới sinh cháu hôm qua. Vì con so nên khá vất vả, có lẽ 1 tuần nữa mới về nhà được. Nhà tôi vốn neo người, chỉ có 2 vợ chồng son, giờ đây vắng vẻ hơn nữa. Ông về ở tạm với tôi cho vui.

-Nhìn mặt anh, tôi biết cháu đầu lòng là con trai?

Gã mặt thẹo cười rộ:

-Đúng, đúng, cháu là con trai. Ông giỏi thật, cái gì cũng biết.

Văn Bình nhìn qua cửa xe. Trời lất phất mưa nên bóng tối bị cô đặc lại như hắc ín, ánh điện ngoài đường và trước các cửa tiệm đã tỏ ra bất lực. Thành phố Đài Bắc ban đêm buồn tênh, không phải vì thiếu người đẹp nguyên tử, vì thiếu rượu nồng và đèn đỏ của vũ thường, vì thiếu phòng lữ quán gắn mặt điều hòa khí hậu không sợ bị thiên hạ quấy rầy …

Mà vì thiếu chất liệu quê hương …

Văn Bình là con người giang hồ, gần suốt thời hoa niên lênh đênh ở hải ngoại. Đến khi về nước, lại hối h?