Chương 7 Bản án tử hình
Lúc Thu Thu tỉnh dậy, tiếng động cơ máy bay đã nhẹ. Nàng mở mắt quan sát tứ phía.
Lisa vẫn ngủ li bì. Dưới ánh đèn, Bun vích đang nắn nót trên trang giấy trắng. Vì hắn quay lưng lại nên nàng không thấy rõ hắn viết những gì.
Nàng duỗi thử chân tay. Các bắp thịt đã ngoan ngoãn tuân lệnh thần kinh hệ, tuy nhiên đầu nàng chưa hết nhức buốt và mí mắt nàng vẫn đè nặng xuống. Sở dĩ nàng phục hồi trí tuệ nhanh chóng vì như mọi điệp viên thành thạo, nàng đã đưọc huấn luyện cách đối phó với độc dược.
Một dấu hỏi quay cuồng trong óc nàng. Bun vích bỏ thuốc mê vào cà phê làm gì? Phải chăng đó là biện pháp an ninh thông thường? Các nhà bác học thường trống miệng, không biết giữ bí mật nên KGB lừa nàng ngủ say để không biết được lộ trình. Song cũng có thể Bun vích nghi ngờ nàng. Hắn cho nàng uống thuốc mê để lục soát hành lý.
Bất giác, nàng nhìn về phía đuôi phi cơ. Nàng không hiểu Lisa giấu điện đài ở đâu, nhưng chắc là trong vali quần áo. Dầu đã tháo rời, giấu được hết không phải dễ, trừ phi Lisa biết phép tàng hình. Một lần nữa, Thu Thu lại hối hận trước khi lên đường không chịu bàn kỹ, mà lại khoán trắng cho người hầu gái. Nếu Bun vích mở vali lục lọi, mạng sống của nàng và của Lisa đã tận.
Nàng rùng mình. Dường như sợ cô đơn, nàng véo cánh tay Lisa một cái nhẹ. Không thấy người nữ điệp viên CIA cựa quậy, nàng véo mạnh thêm. Nhưng Lisa vẫn tiếp tục ngủ say.
Tuy khí hậu trong phi cơ lành lạnh, Thu Thu ướt đẫm bồ hôi. Nàng cần hội ý Lisa trước khi quyết định.
Bỗng phía trước có tiếng động mạnh.
Cửa phòng hoa tiêu mở rộng. Một sĩ quan phi hành lực lưỡng, râu mép ngạo nghễ bước ra.
Ngọn đèn bị lấp sau lưng Bun vích, làm bên trong phi cơ nửa tối nửa sáng, Thu Thu không nhận rõ được nét mặt của người sĩ quan phi hành.
Hắn hỏi Bun vích:
- Họ đã dậy chưa?
Bun vích ngẩng đầu lên, cười khẩy:
- Anh khỏi lo. Ít ra là hai giờ nữa. Tôi vừa coi lại xong. Sắp đến rồi phải không?
Nghe hai gã đàn ông xưng hô thân mật, Thu Thu đoán già viên sĩ quan phi hành cũng ở cấp bực đại tá, và cũng là nhân viên điệp báo Xô Viết như con cáo già Bun vích.
Gã hoa tiêu đáp:
- Đến rồi. Trong 5 phút, ta sẽ hạ cánh.
Bun vích thở phào ra:
- May quá. Gặp bão thì nguy to.
- Anh không biết ư? Lẽ ra, ta chỉ cần bay qua Hưng Hóa, Yên Bái là đến Lai Châu, nhưng vì sợ bão, phải đi vòng qua Lào Kay, rồi qua sông Hồng, đường dài gấp rưỡi. Theo tôi, Trung ương đã quá thận trọng. Dầu bay thẳng tới Lai Châu cũng chẳng có gì nguy. Trong đời hoa tiêu, tôi gặp giông tố là thường.
- Không, tôi nói là nguy cho tôi. Mấy đêm nay, tôi không được chợp mắt. Đêm nay phải thức nữa thì nguy lắm.
Gã hoa tiêu cười khả ố:
- Ồ, tôi ao ước được thức như anh. Được thức bên cạnh một người đàn bà tuyệt đẹp thì cả năm tôi không cần ngủ.
Bun vích cũng cười:
- Anh lầm rồi. Lệnh trên không cho phép tôi sàm sỡ với nàng. Vả lại, tôi không tin là nàng dễ dãi. Anh tính, tôi chỉ được ngồi ngắm xuông, chán chết. Giá nàng cười với tôi một tiếng...
Thu Thu nhắm mắt lại. Nàng cần tỉnh dưỡng tâm thần để lát nữa đối phó với những chuyện bất thần. Nàng vừa khám phá ra một bí mật: phi cơ chở nàng lên Lai Châu. Bun vích lừa nàng uống cà phê pha thuốc mê để giấu lộ trình. Mục đích của hắn là bắt nàng ngủ thiếp đến khi máy bay đáp xuống trung tâm bí mật.
Bỗng Lisa cựa cậy, bàn tay gạt ngang đụng ly cà phê đã cạn. Cái ly bằng sứ rơi xuống sàn phi cơ vỡ toang.
Bun vích đứng phắt dậy. Gã phi hành gia nhìn Lisa:
- Có lẽ họ dậy rồi.
Thu Thu hé đuôi mắt, quan sát gã hoa tiêu. Hắn trạc 30, tóc hớt ngắn, làn râu mép xanh biếc vắt vẻo trên khuôn mặt trắng trẻo, khôi ngô như mặt diễn viên màn ảnh. Thoạt trông, ai cũng tưởng hắn là kẻ ăn chơi đàng điếm. Thu Thu đã quen với thủ đoạn dùng người cố hữu của các cơ quan gián điệp trên thế giới. Kẻ có bộ mã tuấn tú và ăn nói ngọt ngào thường là đối thủ nguy hiểm trong nghề.
Bun vích vặn đèn trên phi cơ. Ánh điện chiếu xuống làm Thu Thu choáng váng. Nàng lại nhắm mắt lần nữa.
Bun vích tiến lại, lay người nàng. Nàng vẫn thở đều đặn. Về nghệ thuật giả vờ ngủ, nàng không đến nỗi kém. Hồi ở trường quân báo, nàng đã được một y sĩ thần kinh dậy về môn này. Không phải ai cũng biết giả vờ ngủ và lừa được đối phương. Trước hết, phải biết cách nhắm mắt. Nhắm kỹ quá, hoặc lim dim cũng bị lộ. Rồi đến phép thở và ngáy. Phải thở thật đều, thật nhẹ. Phải ngáy tự nhiên, tròn trịa, và liên tục, tạo cho người ngoài cái ấn tượng là mình ngủ say.
Thuở nhỏ, nàng thường giả vờ ngủ để làm nũng. Mẹ nàng thường lấy sợi tóc mơn man gan bàn chân nàng, song nàng vẫn nằm yên. Bà phải phê bình:
- Con bé tài thật!
Tài nàng đã phát lộ trong trường MI-6. Bị sợi tóc mơn man gan bàn chân hoặc ngoáy trong mũi, người ngủ cũng choàng dậy, huống hồ giả vờ ngủ. Sinh viên trường MI-6 phải chịu đựng từ 5 phút trở lên mới được chấm đậu. Thu Thu giả vờ được 10 phút.
Trong đời, ít có cực hình nào thú vị bằng lúc giả vờ ngủ có người đứng bên, quan sát từng li, từng tí. Nàng có cảm giác là Bun vích đang bóc trần cơ thể của nàng để thỏa mãn dục vọng.
Cúi sát mặt nàng, Bun vích phê bình:
- Anh chỉ báo hoảng. Họ còn ngủ say.
Đèn tắt. Gã hoa tiêu nhún vai, không đáp. Cửa phòng phi hành đóng lại. Hú vía. Thu Thu vừa thoát nạn. Nhờ không ngủ, nàng sẽ quan sát được nhiều điều quan trọng. Hẳn có nhiều điều quan trọng cần giấu diếm nên Bun vích phục thuốc mê cho nàng và Lisa.
Động cơ nhỏ dần, nhỏ dần.
Hoa tiêu đã tắt máy. Hơi lạnh đã tản hết nhường cho không khí bình thường, chứng tỏ, phi cơ đã rời tầng cao, hạ xuống, sửa soạn ghé phi đạo.
Phi cơ chòng chành một cái nhẹ, rồi im phăng phắc. Lỗ tai Thu Thu kêu lùng bùng.
Tiếng động nhẹ làm nàng sửng sốt. Nàng đã am tường các loại máy bay Xô Viết. Đáp êm nhất cũng phải gây ra tiếng động lớn, làm rung chuyển phi cơ.
Trừ phi đây là...
Nàng chưa vội kết luận. Nàng cần chụp mọi chi tiết chung quanh vào trí nhớ.
Cửa phòng phi hành lại mở. Hai phi hành gia cao lớn bước qua ghế nàng. Bun vích thu gọn giấy tờ cất vào cặp da. Gió lạnh bên ngoài tạt vào làm nàng dễ chịu. Tuy tay chân còn mệt mỏi. Nàng cảm thấy tâm thần sảng khoái như vừa được tiêm thuốc hồi dương.
Nàng nghe Bun vích nói chuyện bằng Nga ngữ với một người đàn ông ở dưới. Tiếng Bun vích:
- Chào thiếu tướng.
Người được gọi là thiếu tướng đáp, giọng khô khan:
- Chào đại tá. Dọc đường, gặp trở ngại gì không?
- Thưa không. Mọi việc xảy ra theo kế hoạch đã định.
- Tốt lắm. Suốt chuyến bay, đại tá không được phép liên lạc vô tuyến với Hà Nội để bảo vệ bí mật nên tôi lo quá. Họ thức chưa?
- Thưa chưa. Nếu cần, tôi xin chích cho họ một phát nữa.
- Không cần.
Rồi im lặng trở lại.
Hai phút sau, một khẩu lệnh cộc lốc vang lên:
- Mau lên.
Viên thiếu tướng đốc thúc nhân viên dưới quyền di chuyển hành lý xuống sân bay. Một toán quân nhân lực lưỡng trèo lên. Họ cử động rất nhẹ nhàng, rõ ràng không muốn làm rộn giấc ngủ quý báu của hai nữ hành khách.
Thu Thu lại véo Lisa. Người tớ gái vẫn ngủ say.
Thu Thu liếc ra ngoài. Trời tối om. Màn sương trắng xóa phủ kín cảnh vật nên nàng không nhận ra được gì. Nàng khuỳnh cánh tay xem giờ. Hai cây kim dạ quang trên chiếc Omêga tối tân nạm hột soàn - món trang sức quen thuộc của nữ bác sĩ Môna – chỉ đúng 5 giờ. 5 giờ sáng.
Phi cơ rời trường bay Gia Lâm vào lúc nửa đêm. Nàng được biết là đi Lai Châu. Tuy nhiên, từ Hà Nội tới Lai Châu không thể tới 5 giờ phi cơ. Như vậy có nghĩa là...
Nàng không còn thời giờ suy luận nữa vì hành lý và đồ đạc trên phi cơ đã được mang xuống hết. Hai quân nhân Xô Viết, người lớn như quán quân đô vật, khệnh khạng khiêng cái băng ca vải về phía nàng. Một tên cúi xuống, xốc nàng lên. Hẳn rón tay một cách thận trọng, như cầm quả trứng trong tay sợ rơi vỡ.
Bên ngoài, sương vẫn tỏa đầy. Trời tối hơn trước, tối để sửa soạn rạng đông. Nằm duỗi chân trên cáng vải, Thu Thu cầu mong mặt trời chóng mọc, hầu nàng có thể quan sát rõ ràng sân bay bí mật.
Nàng được đưa vào một chiếc ZIS bệ vệ và ngồi dựa lưng vào đệm xe êm ái.
Lisa vẫn ngáy đều. Trong xe, trừ hai thiếu phụ, chỉ có một người đàn ông duy nhất, ngồi sau vô lăng: tài xế. Hắn thu hình một góc, áo che kín cổ, không quay lại nên Thu Thu không nhận được dung mạo?
Song nàng thừa biết cặp mắt cú vọ của hắn đang dán vào kính chiếu hậu.
Đèn trong phi cơ luồn qua khung cửa mở rộng cắt trên nền cỏ ướt một ô chữ nhật to tướng. Bun vích đang trò chuyện to nhỏ với viên thiếu tướng. Mùi thuốc lá thơm lẫn sương lạnh tạt vào mũi nàng.
Bỗng nàng giật mình như ngồi trên mũi kim.
Chiếc phi cơ đen sì phía sau Bun vích không phải là loại Iliusin, loại vận tải cơ quen thuộc được Nga Xô dùng để tiếp tế súng đạn và lương thực cho quân đội Pathét - Lào của hoàng thân Souphanouvong ở Đồng Chum.
Nàng sực nhớ một câu nói của Bun vích. Lúc lên phi cơ hắn cho biết là máy bay vận tải quân dụng nên không được êm. Khỏi cần nghe hắn cắt nghĩa, Thu Thu cũng biết đó là loại Iliusin.
Từng quen mọi cỡ phi cơ quân sự Vunnô (l), nàng có thể gọi tên vanh vách như hoa tiêu lành nghề.
Nàng không thể lầm được. Dọc đường, chiếc Iliusin đã hạ cánh một lần. Trong khi mê man, nàng được đưa lên phi cơ khác. Tại sao lại đổi máy bay? Có lẽ không muốn nhân viên ở phi trường Gia Lâm biết nàng đi đâu...
Nàng mỉm cười một mình. Sự tình cờ đã đưa nàng vào ngồi trong phi cơ AN-14, loại chim sắt bí mật của Nga Xô mà các tổ chức gián điệp mất hàng triệu đô la, và sinh mạng của nhiều nhân viên mà chưa khám phá được hết chi tiết.
Chiếc phi cơ đen sì đậu phía sau là AN-11, thường được gọi là “con ong nhỏ”. Nga Xô dùng AN-14 để chờ thư từ hoặc tiếp tế dụng cụ у tế cho nông thôn xa xôi. AN-14 còn được dùng vào công tác điệp báo, nhờ thân hình nhẹ nhàng, chứa được 6 hay 7 hành khách, máy móc tuyệt hảo, nhất là nhờ khả năng lên thẳng như trực thăng. Chiếc AN-14 là phi cơ STOL (2) đầu tiên của không lực Xô Viết.
Thu Thu đã hiểu tại sao RU chở nàng bằng AN-14. Vì trung tâm khoa học tối mật này được ngụy trang trong rừng sâu, không tiện đốn cây, làm đường, đổ bê tông xây trường bay tối tân. Mọi trường bay dài hay ngắn, rộng hay hẹp, dẫu được giấu diếm khéo léo, cũng không thoát khỏi con mắt thám thính điện tử của loại phi cơ không người lái, lạ lùng hơn máy bay trinh sát U-2.
Cho nên RU dùng phi cơ AN-14. Phi cơ này cất cánh, hạ cánh ở đâu cũng được nên phi cơ U-2 bay trên tầng cao sẽ không thể nào tìm ra trung tâm bí mật...
Thảo nào hồi ở Sài Gòn ông Hoàng chỉ mỉm cười kín đáo khi nàng đặt ra một câu hỏi hợp lý. Ông Hoàng gật gù:
- Vâng, bà hỏi đúng. Từ nhiều năm nay, phi cơ U-2 đã chụp hình các căn cứ quân sự của đối phương. Sau khi Nga Xô bắn hạ phi công Powers, Hoa kỳ đã chế một loại U-2 bay cao hơn. Rồi đến các vệ tinh do thám. Nga Xô không thể bắn lên vệ tinh, vì không có bằng chứng là các vệ tinh này chụp hình các căn cứ quân sự phía sau bức màn sắt. Chỉ còn phương pháp duy nhất: di tản những trung tâm bí mật xuống hầm núi và trong rừng rậm. Trên thực tế, hầu hết những trung tâm này đều được phân tán tới miền bắc Nga Xô và Đông Nam Á, đặc biệt trong khu tam giác rừng rú giữa Miến Điện, Hoa Lục, Bắc Việt và Lào Quốc. Đối phương dùng phi cơ AN-14 làm phương tiện liện lạc. Vì vậy, ta đành bó tay. Bà lên đường qua Hà Nội hôm nay là để giúp các cơ quan điệp báo trong thế giới tự do khám phá ra một căn cứ bí mật và quan trọng, có thể là bí mật nhất và quan trọng nhất của đối phương mà phi cơ trinh sát không thể tìm được. Tôi yêu cầu bà thu thập đầy đủ tin tức về loại phi cơ AN-14...
Tiếng động cơ nổ ròn, xé tan màn im lặng nửa đêm về sáng. “Con ong nhỏ” đen sì kỳ dị từ từ chạy biến vào bụi rậm. Nàng thấy lờ mờ phi cơ đang tuột xuống hầm. Thì ra đây là phi trường ăn ngầm dưới đất dành cho máy bay lên thẳng STOL.
Bun vích mở cửa xe hai, ra lệnh cho tài xế:
- Chạy đi. Nhanh lên.
Thu Thu suýt phì cười. Mọi người đều vội vàng như bị ma đuổi. Viên thiếu tướng bắt nhân viên khuân hành lý thật nhanh. Bun vích cũng bắt tài xế chạy thật nhanh. Gã tài xế hốt hoảng, đạp ga xăng, phóng nhanh ra đường lớn.
Trời sắp sửa sáng.
Với hai mắt mở hé, Thu Thu phải vận hết nhỡn lực mới thu được phong cảnh chung quanh. Nàng đoán đúng: phi cơ AN-14 đáp xuống một khu đất trống nhỏ xíu, dưới chân rặng núi trùng điệp. Xe hơi phóng nhanh trên con đường tráng xi măng phẳng phiu, phía trên cành lá che kín.
Nhìn bàn tay sang số của tài xế, và những hàng cây lớn nối nhau chạy vun vút hai bên, Thu Thu biết là tốc lực của xe độ 60 cây sổ. Được một quãng, con đường bắt đầu uốn khúc quanh co.
Tài xế bớt ga, thắng lại.
Một tấm sắt lớn, cao hơn đầu người, chắn ngang đường, sừng sững như bức tường. Tài xế nháy pha 3 lần. Một cánh cửa giữa tấm sắt mở ra.
Thu Thu được nghe nói nhiều về hệ thống an ninh trong các trung tâm thi nghiệm bí mật của Nga Xô, giờ đây nàng mới có dịp mục kích. Tấm sắt này được đi chuyển bằng điện, bề dầy 15 li, đạn đại liên bắn không thủng. Gặp biến, một tiểu đội núp sau đủ sức cản bước tiến của chiến xa tấn công.
Tấm sắt được gắn một bộ phận điện tử đặc biệt, truyền ám hiệu vào vọng gác bên trong. Tài xế nháy đèn là để báo hiệu. Ai tới gần tấm sắt mà không biết ám hiệu sẽ tan xác trước giàn súng tự động. Loại súng này tự động lảy cò, nhờ máy hồng ngoại tuyến thu sức nóng, hễ nơi nào phát nhiệt lượng – như người, xe cộ - là khạc đạn.
Qua khung cửa một người phục sức kỳ lạ bước ra. Trời còn tối nên Thu Thu chỉ quan sát được lờ mờ. Nhất định hắn là quân nhân Nga. Song hắn lại không phục sức như quân nhân Nga. Hắn gọn gàng trong bộ âu phục riêng, may theo kiểu phi hành, sơ mi và quần may liền nhau, bằng vải màu xanh lá cây.
Khẩu tiểu liên kè kè đưới nách hắn cũng sơn màu lá cây. Hắn tiến lại cửa xe, rập chân chào:
- Chào đại tá. Xin đại tá cho coi sự vụ lệnh.
Dường như đã quen với thủ tục khám xét kỹ lưỡng của trung tâm, Bun vích lạnh lùng đưa cho tên lính mảnh giấy gấp tư. Tèn lính cầm lấy đi ra sau tường sắt.
Bun vích dựa cùi tay vào thành xe, phì phèo thuốc lá. Năm phút sau, tên lính mặc thường phục xanh lá cây trở ra. Trả tờ giấy gập tư cho Bun vích, hắn nói:
- Tôi đã thông báo cho trạm thứ nhì. Mời đại tá tiếp tục cho xe tiến lên, tốc độ đúng 10 cây số một giờ.
Xe hơi bò ngoằn ngoèo trong vòng 10 phút. Tài хế vừa ngừng lại thì một tiếng nói vọng ra lanh lảnh:
- Tài xế xe M5 phải không?
Tài xế ló đầu ra ngoài:
- Phải.
- Lệnh công tác số mấy?
- К-5.
- Yêu cầu tài xế mở đèn trong xe.
Gã tài хế ấn nút điện bên máy thu thanh, đèn vụt sáng như ban ngày. Trước đó, Thu Thu đã nhắm mắt lại. Nàng biết là vọng gác được trang bị máy móc điện tử. Một loại máy ảnh đặc biệt đã chụp hình hành khách trong xe, và truyền đến cơ quan kiểm soát. Tuy không có mặt tại vọng gác, ban an ninh có thể theo dõi mọi việc trong đường tơ kẽ tóc.
Giọng nói khàn khàn lại cất lên:
- Xong rồi. Tắt đèn đi.
Tài xế rồ ga, định chạy, thì giọng nói kia lại tiếp:
- Thong thả. Từ đây là đường hầm, mọi người phải thận trọng. Không được hút thuốc lá. Yêu cầu dụi điếu thuốc tắt hẳn.
Bun vích nhăn mặt ném điếu thuốc cháy dở xuống sàn xe. Tiếng nói lành lạnh, quái ác lại vang lên:
- Yêu cầu đại tá Bun vích dụi cho kỳ hết. Một cái tàn nhỏ cũng có thể gây ra nguy hiểm.
Miễn cưỡng Bun vích đè gót giầy lên mẫu thuốc cháy dở. Liền khi ấy, tấm sắt trước mặt dạt sang bên.
Miệng hầm mở ra đen ngòm.
Tài xế từ từ lái xe chạy xuống. Xe vừa lọt vào thì miệng hầm được đóng lại, và đèn ống bật lên nhất loạt như sao sa.
Thu Thu chột dạ nhìn tứ phía. Nàng không ngờ giữa chốn rừng núi hoang vu Lai Châu, Nga Xô đã thiết lập một căn cứ tối tân như thế này. Với con đường bị rừng sâu che kín, với phòng thí nghiệm ăn ngầm trong lòng đất, máy bay trinh sát sẽ trở thành bất lực.
Đường dưới hầm mỗi lúc một nở rộng. Tài xế cho xe chạy chầm chậm, vào khoảng 10 cây số một giờ.
Hết đường hầm, xe hơi nhô lên mặt đất. Đó là một thạch động khổng lồ, có thể chứa một thành phố bên trong. Suy luận cách kiến trúc, Thu Thu đoán trung tâm Tia sáng giết người được xây trong một rặng núi lớn. Hàng triệu tấn thuốc nổ TNT đổ xuống vị trí thiên nhiên này cũng vị tất lay chuyển nổi căn cứ.
Trời đã sáng hẳn.
Ánh nắng màu hồng từ khe núi chiếu xuống, Biết là không thể tiếp tục đóng kịch được nữa, Thu Thu ngáp một cái nhẹ. Đoạn nàng cựa quậy trên đệm xe.
Bun vích quay lại, vồn vã:
- Bà thức đậy rồi ư?
Nàng chưa cần đáp vội. Nàng cần tỏ cho hắn biết nàng chưa tỉnh hẳn. Dưới áp lực của thuốc mê, nàng khó thể lấy lại trí khôn sau khi thức giấc.
Bun vích nhắc lại:
- Bà thức dậy rồi ư? Chào bà.
Nàng mở mắt, giả vờ sửng sốt. Nàng nhấn mạnh sự ngạc nhiên bằng tiếng kêu:
- Mệt quá!
Giọng Bun vích đượm thân mật:
- Chỉ đau đầu một lát rồi khỏi ngay. Bà không việc gì đâu.
Thu Thu lấy tay bóp trán:
- Tôi bị thiếp đi, phải không đại tá?
Bun vích đáp:
- Vâng. Bà ngủ một giấc từ Hà Nội đến giờ. Vì đường xa, phi cơ lại gặp bão nên tôi mạn phép trộn thuốc ngủ vào cà phê cho bà uống.
- À, ra thế!
- Xin bà tha lỗi. Nếu thức, bà còn mệt gấp năm, gấp mười. Khỏe như tôi mà trận bão hồi đêm cũng làm mệt nhoài.
- Đây là đâu, thưa đại tá?
- Trung tâm KX, nơi bà làm việc.
- Trung tâm KX, cái tên lạ quá. Tôi mới nghe lần đầu. Trung tâm này thiết lập dọc biên giới phải không?
- Thú thật với bà là tôi không biết rõ.
Hắn nói dối một cách tài tình. Mắt hắn vẫn mở rộng như người thành thật. Thấy nàng nhìn hắn chăm chú, hắn vội đánh trống lảng:
- Ơ kìa, Lisa cũng dậy rồi.
Thu Thu cười thầm trước thủ đoạn giả vờ của viên đại tá an ninh Xô Viết. Nàng đã giả vờ ngủ. Nàng sẽ tiếp tục giả vờ nữa trong thời gian lưu lại trung tâm KX. Trong khi ấy, Bun vích đinh ninh có thể phỉnh phờ nàng bằng thủ đoạn giả vờ quen thuộc.
Ngồi bên, người hầu gái đưa tay dụi mắt, đoạn thở dài nhè nhẹ:
- Chà, ngủ cay cả mắt.
Bun vích đon đả:
- Chào Lisa. Lisa ngủ ngon làm tôi phát thèm.
Người nữ tỳ liếc Thu Thu không đáp. Thu Thu kéo kính xe xuống, cho gió bên ngoài ùa vào.
Trước mặt nàng, một phong cảnh kỳ ảo hiện ra. Càng tiến sâu vào thạch động càng rộng. Tia sáng mặt trời không thể vào đến đây. Đèn nê-ông tỏa xuống màu xanh dìu dịu và man mát.
Chạy một quãng nữa, tài xế dừng lại vì thạch động bị bít lối bởi một bức tường bê-tông cao ngất. Bun vích mở cửa xe xuống trước. Hắn mở cửa sau mời Thu Thu:
- Bà xuống tản bộ một vài phút cho mạch máu lưu thông.
Thu Thu không mong gì hơn nữa. Đế giày nàng suýt trượt trên nền đá trơn bóng như thoa mỡ. Bun vích phải nắm lấy cánh tay tròn trĩnh của nàng. Nàng cố tình trượt ngã. Bun vích cũng cố tình lợi dụng tình thế.
Nhìn sang trái, Thu Thu nhận ra một vọng gác nhỏ bằng thủy tinh trong suốt, tứ phía đóng kín. Ở trong, một người lính mặc đồng phục màu xanh bằng cao su may theo kiểu phi hành gia không gian, ngồi sau cái bàn trên đó có nhiều nút tròn, vuông, bầu dục.
Nàng quay lại hỏi Bun vích:
- Trạm gác, phải không đại tá?
Bun vích gật gù:
- Thưa bà, vâng. Chắc bà ngạc nhiên khi thấy một trung tâm khoa học quan trọng mà người gác lại quá ít, khác với ở Liên Xô, cách 5 thước là có một quân nhân võ trang tiểu liên. Sự thật là ban an ninh đặt tai mắt khắp nơi. Dọc đường, máy điện tử theo sát chúng ta từng bước. Không phải là ngoa khi nói rằng con ruồi bay vào đây cũng bị chặn lại.
Thu Thu nói:
- An ninh chặt chẽ như vậy, tôi rất bằng lòng. Không gì bực mình bằng luôn luôn bị địch dòm ngó, quấy rối. Hồi nhà tôi phục vụ trong một căn cứ nguyên tử ở Uy cờ ren, tháng nào ban an ninh cũng tóm được một tên phá hoại hoặc nhân viên do thám của địch. Do đó, hoạt động của nhà bác học bị giảm bớt phần nào.
Người nữ tỳ nhìn Thu Thu bằng cặp mắt thán phục. Thu Thu đã lột được hết vai trò tế nhị của nàng. Bun vích khoát tay, cử chỉ kiêu hãnh:
- Bà hoàn toàn yên tâm. Từ ngày trung tâm KX được thành lập đến nay, chưa tay sai nào của địch bén mảng được tới đây. Nói cho đúng, thỉnh thoảng có kẻ lảng vảng bên ngoài, song chúng chưa lọt được vào khu vực Xanh thì đã bị bắt.
Thu Thu hỏi, giọng ngạc nhiên:
- Khu vực Xanh là thế nào?
Bun vích, giọng trịnh trọng:
- Tôi xin giải thích bà rõ. Về phương diện phòng gian, bảo mật, trung tâm KX được, chia làm 4 khu vực riêng biệt nằm trong hình tròn mà tôi không biết đường kính là bao nhiêu. Thạch động này nằm trong khu vực Vàng. Sâu hơn nữa là khu vực Đỏ. Ngoài khu vực Vàng là khu vực Trắng. Và ngoài Trắng là Xanh. Biện pháp an ninh từ Xanh đến Đỏ mỗi lúc một chặt chẽ thêm. Địch mới léo hánh được tới khu vực Xanh, một vùng rừng núi vô nghĩa.
Đang bách bộ, Tha Thu đứng khựng lại. Người gác ngồi trong hộp thủy tinh vẫn yên lặng như pho tượng. Nàng hỏi Bun vích:
- Thú thật với đại tá, tôi đã vào nhiều trung tâm bí mật, song chưa thấy nơi nào mà lính gác lại lầm lì và không đeo súng như ở đây.
Bun vích cười ròn tan:
- Cần gì đeo súng mới giết được, thưa bà? Đội tuần phòng ở đây không đeo súng, nhưng lại có những khí giới mạnh hơn súng trăm lần. Mời bà quan sát kỹ thêm nữa. Bà sẽ thấy vọng gác bằng thủy tinh này có thế cản được lằn đạn. Dầu bên ngoài bắn đại liên vào, người lính ngồi trong vẫn an toàn.
Bà thấy ngọn đèn xanh trước mắt người lính không? Ngọn đèn này báo hiệu là máy vô tuyến truyền hình riêng của vọng gác đang chụp hình chúng ta và chuyển vào ban an ninh trung ương. Sau khi kiểm soát kỹ lưỡng, họ mới cho vào.
- Còn nếu là địch?
- Bà giàu tưởng tượng thật. Thảo nào bà là nhà khoa học hữu danh, vì thưa bà, khoa học là nghề của người giàu tưởng tượng. Nếu là địch thì mới léo hánh đến vòng đai ngoài của trung tâm đã bị tia hồng ngoại tuyến khám phá, và đội an ninh đã thộp cổ. Nhờ may mắn nào đó - may mắn mà tôi không tin là có thể xảy ra - địch lọt tới đây thì máy vô tuyến truyền hình sẽ tìm thấy. Vì điều kiện an ninh, tôi không được quyền tiết lộ. Tuy nhiên, tôi xin nói là người gác ngồi trong lồng thủy tinh chỉ ấn nút là xong hết.
- Xong hết?
- Vâng, xong hết, trong vòng 30 giây đồng hồ. Ngay sau khi người gác ấn nút báo động, một hồi chuông sẽ nổi lên khắp thạch động, các tấm cửa sắt đều tự động đóng chặt lại, và một làn hơi riêng sẽ tỏa ngập. Hơi này làm mọi loại động vật mê man trong khoảnh khắc. Dầu địch kéo vào một tiểu đoàn, một người gác cũng đủ đánh bại.
- Ồ, địch đeo mặt nạ hơi ngạt thì chúng ta nguy to.
- Ban an ninh đã bố trí đầy đủ. Đề phòng địch đeo mặt nạ chống hơi độc, chúng ta còn nhiều khí giới vô hình khác nữa. Chẳng hạn những khẩu súng bắn đạn thuốc mê gắn ngầm trong tường. Người gác ấn một cái nút là hàng chục nòng đại liên cùng khạc lửa một túc.
Thu Thu lắc đầu:
- Ghê quá!
Bun vích gật gù:
- Bà đã hiều tại sao chúng ta không cần người gác đồng đảo. Ở đây, mọi việc đều do máy móc phụ trách. Rồi bà sẽ thấy...
Bun vích ngưng bặt. Một hồi chuông lạ lùng rung lên. Tiếng chuông nghe rờn rợn làm Thu Thu lạnh toát châu thân.
Rồi người gác trong lồng thủy tinh cất tiếng lanh lảnh trong máy khuếch âm:
- Mời đại tá xuống thang máy.
Tiếng dộng cơ chạy xè xè. Tảng đá nhẵn thín bên cạnh vọng gác nứt ra, ánh sáng từ trong tỏa ra sáng quắc. Thu Thu cắn môi để khỏi biểu lộ cảm xúc.
Bên trong là một gian nhà rộng mênh mông. Không cần lại gần, nàng đã biết bốn bức tường đều bằng bê-tông cốt sắt. Giữa nhà có hai thang máy đồ sộ, mỗi thang máy do một qnân nhân đứng gác.
Cửa thang mở ra bằng điện. Thu Thu nhận thấy Bun vích bước vào thang màu tím. Trông dáng điệu ngơ ngác của Thu Thu, viên đại tá an ninh Xô Viết giải thích:
- Thang máy sơn màu tím đưa người xuống hầm. Còn cái kia màu đen, là từ dưới lên. Đặc điểm của trung tâm KX là màu sắc. Mỗi khu vực có một màu sắc riêng. Khu vực được chia thành tiểu khu, và tiểu khu cũng có màu sắc riêng. Mỗi màu sắc mang một ý nghĩa riêng, người ngoài không hiểu nổi.
Thang máy tuột xuống. Thu Thu gợi chuyện:
- Thạch động sâu quá, đại tá nhỉ?
Bua vích đáp:
- Vâng. Bên dưới có nhiều tầng. Trung tâm KX được xây cất trong một thạch động khổng lồ và kiên cố. Dầu bom nguyên tử rớt trúng, cũng chỉ hư hại một phần nhỏ mà thôi.
Thu Thu chăm chú nghe Bun vích nói. Tưởng người đẹp có thiện cảm, hắn cắt nghĩa một cách say sưa. Hắn không thể ngờ nàng chỉ nhìn hắn để quan sát cử chỉ. Nàng cần nhớ mọi chi tiết để mai kia thoát khỏi Trung tâm nàng không rơi vào cạm bẫy điện tử.
Từ nãy đến giờ, Lisa đắm mình trong yên lặng. Lisa yên lặng vì dầu sao chỉ là hầu gái, không được phép họp chuyện. Vả lại, những câu hỏi tò mò vượt qua phạm vi kiến thức và trách nhiệm của người nữ tỳ an phận thủ thường sẽ làm Bun vích ngờ vực.
Lisa dán mắt vào những cái nút nhiều màu trong thang máy. Thu Thu thấy rõ người tớ gái đưa tay lên xem giờ. Cử chỉ này không lọt khỏi tài quan sát tinh tế của Thu Thu.
Lisa không phải là người nôn nóng. Không có hẹn với ai, Lisa cần gì хеm giờ. Từ lúc tỉnh dậy, cách mấy phút người nữ tỳ lại nâng cườm tay lên ngang mắt хеm giờ và mỗi lần xem giờ Lisa lại chú mục vào hai cây kim. Đối với người ngoài cuộc, cử chỉ sốt ruột của Lisa không có gì lạ. Vì Lisa cần xem giờ để nhắc chủ. Lisa nâng đồng hồ gần mắt vì bị cận thị nặng.
Song Thu Thu lại hiểu khác.
Nàng biết đích xác là đồng hồ tay của Lisa giấu bên trong một loại máy ảnh tí xiu, vô cùng bén nhậy. Trước giờ lên đường, Lisa cho nàng biết là ngoài điện đài bí mật được tháo rời, trong hành trang còn có hai cái máy ảnh cực kỳ tối tân. Một trong hai máy hình này được thu gọn trong các bộ phận vi ti của chiếc đồng hồ Oméga kiểu trang sức, gắn hai viên đá quý óng ánh.
Quay lại bắt gặp, Bun vích hỏi:
- Mấy giờ rồi, Lisa?
Cặp mắt tinh anh sau kiếng cận thị dày cộm chớp một cái, người nữ tỳ đáp:
- Thưa đại tá, 8 giờ sáng.
Bun vích cười:
- Không ngờ đã 8 giờ. Tôi đinh ninh là trời còn sớm. Sống dưới hầm sâu này thì ngày cũng như đêm. Lisa sẽ không thích dùng đồng hồ nữa đâu.
Thu Thu chột dạ ngó Bun vích. Nàng không thể khám phá hắn nói dối hay nói thật. Nàng chột dạ vì thấy người hầu gái của CIA quá bình tĩnh, bình tĩnh đến liều mạng. Là tay tổ trong ngành Phản gián, đại tá Bun vích hơn ai hết phải hiếu rõ lợi ích đặc biệt của đồng hồ tay. Từ Đại chiến thứ hai, điệp viên quốc tế đã dùng đồng hồ tay làm máy ảnh, máy ghi âm hoặc súng ám sát.
Thang máy dừng lại.
Cửa mở êm như ru. Quang cảnh trước mặt làm Thu Thu bỡ ngỡ và thán phục. Trước mặt là một màu tím nhạt man mát. Bức tường đối diện thang máy được sơn tím, một màu tím gợi cảm, khiến mọi người quên bớt nhọc mệt. Thu Thu đã am tường tính chất khích động của màu sắc. Trong các trung tâm hỏa tiễn của Mỹ, nhiều màu sắc khác nhau đã được dùng để xoa dịu tinh thần nhân viên.
Hành lang rộng mênh mông. Nàng nhìn xuống chân: nền nhà lót bằng cẩm thạch trơn bóng, nổi vân đều đặn và đẹp mắt. Loại đá quý này không có ở Bắc Việt. Chắc người ta đã chờ từ Nga Xô tới.
Nàng có cảm tưởng như bước vào phòng đợi của một phi cảng lớn trên thế giới. Trần nhà bằng bê-tông sơn xanh, được gắn hàng trăm ngọn đèn nê- ông nhỏ, tỏa xuống một ánh sáng gián tiếp kỳ ảo.
Một cái bàn bán nguyệt lớn được kê lùi vào góc. Sau bàn, nàng thấy một quân nhân Xô Viết. Một tấm bảng đồng bóng loáng được gắn vào tường, trên đầu hắn, đề một chữ Nga vắn tắt, chỉ dẫn.
Thu Thu vụt hiểu.
Đây là chặng đầu trước khi bước vào Trung tâm tối mật KX. Người lính Nga đeo trên vai một khẩu súng lạ lùng. Thoạt trông thì là tiểu liên Xô Viết, nhưng nhìn kỹ lại không thấy băng đạn. Nàng sực nhớ ra lời khoe khoang của Bun vích. Có lẽ đây là súng bắn hơi độc.
Người quân nhân Xô Viết đứng dậy, nghiêm chào.
Phía sau hắn, một cánh cửa bí mật từ từ mở ra, để lộ một hành lang khác rộng và sâu thăm thẳm.
Bên trong cũng có màu tím nhạt, và đèn nê-ông. Giữa hành lang có một cái xe nhỏ mạ kền óng ánh, chạy trên đường sắt.
Bun vích hỏi người lính:
- Trung ương ra lệnh chưa?
Người lính đáp:
- Thưa, trung tướng yêu cầu đại tá đưa khách vào phân khu A. Xe đã mở máy, mời đại tá lên.
Cửa xe được mở ra. Lần đầu tiên, Thu Thu mới thấy loại xe này, tuy bề ngoài nó gần giống xe mà nhân viên hỏa xa dùng để chạy trên đường sắt mỗi khi cần kiểm soát. Người ta thường gọi là xe goòng. Đây là một loại xe goòng hết sức tối tân, chạy bằng điện.
Thu Thu định cất tiếng hỏi thì cửa xe đóng lại tự động. Cửa xe đóng mở bằng điện là thường, xe buýt của Công quản ở Sài Gòn đã có. Tuy vậy, cửa xe buýt đóng mở là do tài xế ngồi phía trước bấm nút. Còn trong xe goòng này, nàng không thấy ai.
Xe goòng lăn từ từ trên đường sắt. Thu Thu vừa mừng, vừa lo. Mừng vì sắp mang về biếu ông Hoàng một món quà phi thường: những bí mật của trung tâm KX. Nàng không còn hoài nghị nữa: trung tâm KX đã được trang bị nhiều dụng cụ điện tử ghê gớm. Tầm thường như chiếc xe goòng cũng được vô tuyến điều khiển. Song nàng lại lo vì mai kia nếu không khám phá ra nút bấm bí mật, hoặc hơi điện bị cắt, nàng sẽ khó hy vọng khoát khỏi nấm mồ khổng lồ này.
Xe goòng mỗi lúc lướt một nhanh. Rồi phóng vun vút. Thu Thu phỏng đoán tốc độ xe goòng đã tới hơn trăm cây số, không kém đoàn tàu điện tối tân nhất thế giới của Nhật.
5 phút sau, xe goòng tự động giảm tốc độ rồi tự động thắng lại. Trước mặt, hành lang nở phình ra. Lại một vọng gác bằng thủy tinh, với người lính mặc đồng phục kỳ dị, đeo khẩu tiểu liên bắn đạn hơi độc.
Thu Thu bước xuống xe.
Quang cảnh hoàn toàn đổi khác. Hành lang dài thăm thẳm nàng vừa đi qua bằng xe goòng chỉ đường hầm dẫn tới một thung lũng nằm gọn giữa rặng núi lớn trùng điệp.
Ánh nắng mặt trời chiếu loạn xạ làm nàng chói mắt. Nàng cảm thấy lâng lâng như lạc vào cánh rừng đầy kỳ hoa, dị thảo.
Mà thật như vậy! Trước mặt, trong thung lũng vòng chảo rộng bát ngát, những bồn hoa trăm mầu nối đuôi nhau khoe sắc dưới nắng vàng óng ánh, hương thơm thoang thoảng tạt vào mũi làm nàng ngây ngất như vừa uống một chai sâm banh.
Một xe hơi khác chờ sẵn ngoài thạch động. Đường rộng, tráng nhựa, trông như vòng đua xe hơi bên Pháp. Thu Thu chắt lưỡi khi thấy chiếc Zim dài lê thê, bệ vệ và cao lêu nghêu. Hai người tài xế đứng nghiêm chào.
Thu Thu nghe nói nhiều tới loại xe hơi Xô Viết sang trọng nhất nhì thế giới này, không thua Cadillac của Hoa Kỳ và Rolls Royce của Anh Quốc, song đây là lần đầu nàng được ngồi. Loại Zim cồng kềnh và kênh kiệu, báu vật dành riêng cho các lãnh tụ cao cấp, uống xăng như rồng cuốn nước, bao nhiêu cũng còn khát. Trong xe, người ta dùng toàn gỗ quý, bào gọt bằng tay. Ngoài máy sưởi, máy lạnh, tủ lạnh tí hon, máy ghi âm nổi, Thu Thu còn thấy hai cái điện thoại siêu tần số.
Thấy Bun vích nhìn nàng chăm chú, nàng ló đầu ra cửa xe, đánh trống lảng:
- Phong cảnh đẹp ghê!
Bun vích tán thành:
- Thưa bà, vâng. Phong cảnh vừa ngoạn mục, lại vừa hữu tình nữa. Các loại hoa quý nhất thế giới đều được mang về trồng ở đây. Chính phủ muốn các khoa học gia sống xa nhà khỏi buồn. Tôi tin bà sẽ bằng lòng. Đi một quãng nữa là đến khu cư xá của các khoa học gia, được mệnh danh là khu AA.
Thu Thu gật đầu ra vẻ kính phục:
- Trung tâm được chia làm 4 khu xanh, trắng, vàng, đỏ, rồi những khu này được chia làm phân khu, phải không đại tá?
Đại tá Bun vích khoát tay:
- Thưa, không phải thế. Những khu này hoàn toàn biệt lập với nhau. Việc chia khu và đặt tên khu cũng như mọi việc trong Trung tâm, đều được nghiên cứu kỹ lưỡng, và tính toán cách nào cho địch không thể tìm ra bằng phương pháp suy luận. Nói đến màu sắc, người ta thường nghĩ đến thứ tự xanh đỏ, trắng, tím, vàng. Lẽ ra, các khu vực nên theo thứ tự này. Song chúng tôi đã đảo lại thành xanh, trắng, vàng, đỏ. Nơi làm việc của các khoa học gia là khu KK. Còn cư xá như bà đã biết là khu AA.
- Còn khu nào nữa không?
- Thưa bà, kể thì còn nhiều nữa. Nhưng xin bà tha lỗi, vì điều kiện an ninh tôi không thể nói được.
Thu Thu cười mát:
- À, ra bây giờ tôi mới rõ. Tôi chỉ là máy điện tử được chở tới đây để chịu sai khiến, chứ không còn là nhà toán học được quyền tìm hiểu, được quyền sinh sống đúng với phẩm cách con người nữa.
Bun vích hơi tái mặt:
- Thưa, bà dạy quá lời. Giữ bí mật là điều bắt buộc. Kỷ luật của Trung tâm rất nghiêm khắc. Dầu mang cấp bậc đại tá như tôi cũng bị trừng trị nặng nề. Tôi không dám giấu bà điều gì hết. Chỉ khi nào...
Thu Thu đón câu nói cửa Bun vích bằng nụ cười hồn nhiên:
- Đại tá yên tâm. Tôi không giận đâu.
Lisa xen vào:
- Thưa đại tá, bà bác sĩ thường hờn mát như vậy. Song bà không khi nào giận ai. Nhất là giận một sĩ quan cao cấp lịch thiệp và tài ba như đại tá.
Bun vích cười híp mắt:
- Cám ơn nhã ý của Lisa.
Xe hơi chạy khỏi con đường nhựa ngoằn ngoèo, tiến vào một khu đất rộng, um tùm cây cối. Đúng như lời Bun vích, mọi thứ hoa thơm, cỏ lạ từ năm châu đã được trồng ở đây, trong những luống đất đỏ nâu, sáng rực ánh nắng và mầu mỡ. Tứ phía, vách núi dựng lên sừng sững, như bức thành vòng tròn, cao dụng mây xanh.
Một dãy biệt thự dài màu trắng chạy dài trước mặt. Thu Thu nhận thấy toàn là biệt thự lầu ba tầng, xây trên cột bê-tông, như nhà sàn sơn cước để tránh lam sơn, chướng khí. Khu biệt thự rập theo một kiến trúc đặc biệt, mái bằng, cửa sổ vuông, tất cả đều sơn trắng.
Tài xế lái vào con đường nhỏ. Biệt thự dành cho nữ bác sĩ Xô Viết Môna nằm gọn như hộp cát- tông khổng lồ giữa một mảnh vườn tươm tất, mọc đầy hoa xứ lạnh, và cây trái xum xuê.
Bun vích hỏi, giọng vui vẻ:
- Đến nơi rồi. Bà thấy căn nhà thế nào?
Thu Thu đáp:
- Nhìn ngoài, thì khá xinh xắn. Tuy nhiên, tôi sợ bên trong không đủ tiện nghi. Đại tá lạ gì, tôi là đàn bà. Đàn bà thường đòi nhiều tiện nghi hơn đàn ông.
Bun vích cười:
- Rồi bà xem. Ở đây, còn tiện nghi hơn ở Hà Nội nữa. Bà chẳng thiếu gì hết. Vả lại, chúng tôi đã biết sở thích của bà nên lo liệu trước đầy đủ.
Thu Thu chột dạ. Phản gián Xô Viết đã nghiên cứu kỹ càng sở thích của Môna. Nghĩa là KGB không cẩu thả như nàng tưởng.
Bun vích mở cửa phòng khách mời nàng vào. Sa lông được trang trí nhũn nhặn nhưng hợp thời trang trung lưu Tây phương. Bun vích xoa tay dáng điệu hể hả:
- Bà ưng ý không?
Thu Thu nhún vai:
- Có lẽ cũng tạm đủ. Vả lại, tôi muốn thêm nữa cũng không được. Trung tâm KX xa Hà Nội hàng ngàn cây số, lại ở trong rừng thẳm, không lẽ khi cần một tấm gương cho đàn bà chải tỏc lại cho phi cơ về lấy.
- Ồ, bà đừng ngại. Riêng với bà, Trung tâm hết sức phục dịch. Giá bà cần tấm gương chải tóc, tôi cũng yêu cầu ban giám đốc gửi người về Hà Nội mua tức khắc.
- Đại tá tốt quá.
- Thưa bà, đó là lệnh của thượng cấp, tôi chỉ có nhiệm vụ thi hành.
Lisa đặt cái va-li cầm tay xuống đi-văng. Cạnh sa lông là phòng ngủ, tiếp sau là phòng tắm, nhà bếp.
Bun vích mở cửa ra bao lơn. Ánh nắng ban mai phủ lớp bụi vàng óng ánh trên những lùm cây xanh biếc ngoài vườn. Xa xa, những đợt sương mù trắng xóa chưa tan hết, bay lởn vởn ở lưng chừng núi. Nếu là kẻ nhàn du, trốn xa thành thị ồn ào, tìm quên trong cảnh núi rừng bao la tĩnh mịch thì thung lũng này là nơi di dưỡng thần tiên. Song Thu Thu không được quyền mơ mộng tuy nàng có sẵn một tâm hồn mơ mộng.
Điện thoại reo thánh thót như tiếng chim sơn ca hót. Bun vích quay lại, cầm ống nói.
Điện thoại được đặt trên tủ máy hát âm thanh nổi kiểu Tây Đức, trông rất thanh nhã. Màu trắng của máy điện thoại như vừa gióng tiếng chuông báo thức trong trí nàng.
Xanh, trắng, vàng, đỏ... nàng chợt nhớ lại. Hồi nãy, nàng thấy người gác bên ngoài sử dụng điện thoại màu xanh. Như vậy nghĩa là nơi nàng ở nằm trong khu vực trắng, chưa phải là khu vực bí mật. Đang còn khu vực gắn điện thoại màu vàng và điện thoại màu đỏ nữa.
Bun vích trao điện thoại cho Thu Thu:
- Thưa bà, trung tướng tư lệnh Trung tâm muốn hầu chuyện bà.
Áp ống nghe vào tay, Thu Thu thi lễ:
- Hân hạnh. Chào trung tướng...
Bên trong điện thoại nổi lên giọng nói ngọt như đường phèn được người Pháp dùng để pha sâm banh:
- Xin chào nữ bác sĩ. Chúng tôi chờ bà đã lâu. Bà tới vừa đúng lúc. Từ giờ đến chiều, xin bà nghỉ ngơi cho khỏe, vì cuộc hành trình khá vất vả, không hợp sức khỏe phụ nữ. Nhân danh các khoa học gia và quân nhân ở Trung tâm, tôi xin chúc bà an khang để hợp tác lâu dài.
Thu Thu gác điện thoại, rồi hỏi Bun vích:
- Thưa đại tá, tên trung tướng tư lệnh là gì?
Bun vích đáp:
- Ở đây, người ta thường kêu là trung tướng Kôrin.
- Nghĩa là tên thật không phải Kôrin.
- Vâng. Trước khi xuất ngoại, mọi viên chức và quân nhân Xô Viết đều mang bí danh, điều này chắc bà đã biết. Như vậy là để bảo vệ an ninh. Riêng nhân viên KGB lại mang 2 bí danh. Bí danh xuất ngoại và bí danh được dùng tại KX. Bà và Lisa cũng đổi tên mới.
- Đại tá sợ địch khám phá ư?
- Không phải tôi phụ trách việc này. Tôi chỉ là sĩ quan liên lạc của Trung tâm. Cho nên tôi không đủ thẩm quyền trả lời câu hỏi của bà. Hẳn bà rõ đây là một căn cứ chiến lược vô cùng quan trọng. Công cuộc tìm tòi ở đây có thể định đoạt tương lai thế giới. Đối với một căn cứ lớn lao như vậy thì địch tìm cách chụp ảnh, phá hoại, tung người trà trộn, chỉ là chuyện dĩ nhiên. Khi nào gặp trung tướng Kôrin, bà sẽ biết thêm chi tiết.
- Bao giờ tôi gặp Kôrin?
Bun vích ném điếu thuốc qua cửa sổ ra vườn:
- Chiều nay. Đúng 4 giờ, sẽ có xe đón. Và bà sẽ tới khu KK, nghĩa là nơi làm việc.
Rồi không đợi nàng đáp. Bun vích chìa tay:
- Xin chào bà.
Biết hắn lợi dụng cơ hội để cọ sát da thịt nàng. Thu Thu tháo găng tay, xiết tay hắn thật chặt, kèm theo cái nhìn ý nghĩa, như hò hẹn, như mời mọc:
- Cám ơn đại tá. Tôi mong được làm bạn thân của đại tá.
Bun vích nở mũi:
- Thật vạn hạnh cho tôi. Tối nay, nếu không có gì trở ngại, tôi xin mời bà dùng cơm.
Thu Thu đáp, vui vẻ:
- Tuân lệnh.
Xe hơi chở viên đại tá KGB lái vèo ra đường lớn. Trong nhà, còn lại hai người đàn bà. Với vẻ nhanh nhẹn thường lệ, Lisa đeo tạp dề bằng vải hoa vào người, lăng xăng dọn dẹp hành trang. Nghe tiếng động cơ tắt sau đường rẽ, người hầu gái ra hiệu bằng mắt cho Thu Thu, gạt đống quần áo đang xếp dở sang bên, rồi thoăn thoắt vào phòng tắm.
Thu Thu đã biết Lisa vào phòng tắm làm gì. Nàng cười tủm tỉm khi thấy người nữ tỳ tháo tung cái hoa sen và cái chứa nước ra, khám xết kỹ càng từng bộ phận để tìm ống loa ghi âm.
Từ phòng tắm, hai người kéo nhau ra phòng khách, phòng ngủ, và nbà bếp. Mọi khe bàn, gậm giường, hộc tủ đều được ghé mắt tới. Hai người quan sát rất nhanh, song không bỏ sót chi tiết nào.
Lisa lau bàn tay vào tạp dề:
- May quá, căn nhà không bị ghi âm! Nếu có thì phiền phức không phải ít.
Thu Thu ngồi xuống ghế. Hiểu ý, Lisa ngồi theo. Người hầu gái mở máy hát cho âm thanh trùm lấp tiếng nói rồi ngước nhìn Thu Thu.
Thu Thu hỏi, giọng nghiêm trang:
- Lisa còn mệt không?
Người nữ tỳ lắc đầu:
- Không.
- Hồi nãy, thấy Lisa ngủ say, tôi lo quá. Tôi cứ sợ Lisa bị thuốc mê công phạt. Hoài của, nếu Lisa tỉnh ngủ thì hay biết mấy. Cảnh vật chung quanh trung tâm KX có nhiều cái lạ lắm.
Lisa cười ròn tan:
- Bác sĩ Môna lầm rồi. Tôi thức dậy từ lúc máy bay chưa đáp xuống.
Giật mình, Thu Thu hỏi:
- Chị giả vờ ngủ ư?
- Vâng, chị véo tôi hai lần, tôi vẫn giả vờ không biết. Một người thức quan sát cũng đủ rồi. Nếu tôi thức dậy, Bun vích sẽ lưu ý, công việc sẽ hỏng bét. Vì chị đừng quên suốt từ chỗ máy bay đậu đến khi vào thạch động, tôi đã chụp lén được nhiều bí mật. Cái máy ảnh gắn trong đồng hồ tay thuộc loại tối tân, chụp không cần ánh sáng.
Thu Thu thở dài đánh sượt:
- Chị giỏi thật. Tôi không thể sánh với chị. Tôi đinh ninh chị ngủ say. À, còn phi cơ...
- Chiếc AN-14 ấy à?
- Phải.
- Trước khi lên đường nhận công tác, tôi đã được huấn luyện về cách nhận diện không lực của địch. Thừa lúc Bun vich ngoảnh sang chỗ khác, tôi chụp được một bức ảnh rất rõ. Tôi tin ông Hoàng sẽ bằng lòng.
Tiếng giầy lộp cộp bên ngoài. Cửa mở. Một quân nhân Xô Viết lễ mễ xách vào một túi giấy dày cộm. Hắn nghiêm chỉnh chào Thu Thu:
- Thưa, đây là thức ăn trưa.
Hắn đặt túi lên bàn ăn, rồi hối hả ra ngoài. Lisa mở gói: bên trong toàn đồ hộp. Người nữ tỳ kiêm nhân viên CIA suýt phì cười khi thấy đồ hộp Mỹ.
Khoác áo choàng mỏng vào mình, Thu Thu dặn Lisa:
- Bây giờ tôi đi tắm. Lisa sửa soạn bàn ăn một mình được không?
Lisa nhìn vào giữa mắt nàng, giọng nghiêm nghị:
- Thưa bà, tôi được phép theo bà để chăm nom miếng ăn cho bà.
Vẻ nghiêm nghị của người hầu gái bất đắc dĩ làm Thu Thu khoái trá. Nàng dề môi như đứa trẻ ngây thơ, rồi nhí nhảnh xô cửa phòng tắm.
Hai phút sau. Tiếng nước chảy rào rảo. Rồi tiếng hát trong trẻo và tình tứ сủа Thu Thu.
Mời bác sĩ theo tôi.
Bun vích dạt sang bên, nhường lối cho Thu Thu ra vườn. Chiếc Zim bệ vệ quen thuộc đã đậu sẵn bên luống hoa đỏ ối, nở xòe, cánh mượt như hoa thược dược.
Bun vích mở cửa xe cho nàng lên. Máy xe chạy êm đến nổi tài xế lái ra đường lớn mà nàng tưởng như còn ở trong vườn. Xe hơi phóng về phía mặt trời lặn. Nghĩa là không quay lại con đường cũ từ bên ngoài dẫn vào thạch động.
Con đường đang thẳng tắp bỗng trở nên ngoằn ngoèo, rồi dần dần thu hẹp lại. Khỏi khu AA, nơi nàng ở được 2 cây số, con đường khuất dưới một cánh rừng xanh um. Sau cánh rừng là vách đá khổng lồ. Thu Thu chợt hiểu: cư xá của các khoa học gia lọt thỏm giữa thung lũng, cây cỏ xanh tươi, núi đá vây kín tứ phía, phi cơ bay trên trời không thể nào khám phá ra, còn khu thí nghiệm được xây ngầm trong lòng đất.
Xe Zim ngừng lại.
Thu Thu xuống xe. Không đợi lệnh của Bun vích, tài xế rồ máy, phóng vào lùm cây. Nửa phút sau, chiếc Zim biến mất. Trong cảnh tịch mịch, chỉ còn lại hai người, Thu Thu và viên đại tá đa tình KGB.
Thật ra, trên con đường từ cư xá tới khi xe đậu, nàng không gặp một bóng người. Nàng có cảm tưởng như lạc trong rừng sâu, loài người chưa đặt chân tới. Tuy nhiên, trong rừng sâu nàng còn nghe tiếng chim kêu, vượn hót, tiếng hổ gào mồi, còn ở đây vạn vật hoàn toàn vắng lặng, vắng lặng một cách rùng rợn.
Bun vích đến trước một phiến đá lớn nhẵn thín, bề ngang 4 thước. Tức thời, phiến đá nhích sang bên, như trong truyện thần thoại, để lộ một cửa hang đen ngòm.
Thu Thu bấu vai Bun vích:
- Lạ nhỉ?
Bun vích cười:
- Thoạt mới đến, tôi cũng ngạc nhiên như bà. Phiến đá này là trạm kiểm soát thứ nhất trước khi vào khu Vàng. Tuy nhiên, trạm gác không có người gác, mọi việc đều do máy móc điều khiển. Vô tuyến truyền hình chụp hình bà và tôi, truyền vào bên trong cho ban an ninh, và ban an ninh mở cửa bằng điện xuống hầm.
- Tại sao tài xế không đậu xe lại đợi?
- Khi về, sẽ có xe khác. Tài xế xe Zim chỉ có nhiệm vụ đưa ta đến cửa hang mà thôi. Vả lại, vào thạch động ta còn phải đi bộ một quãng đường dài.
- Trời, tôi không đi bộ quen.
- Thưa bà, chỉ 200 thước, bà ráng lên. Sở dĩ khách phải đi bộ là để máy móc điện tử kiểm soát lại.
- Còn kiểm soát gì nữa?
- Vô tuyến truyền hình ngoài cửa hang chỉ mới kiểm soát diện mạo. Giờ đây, mảy móc điện tử cần kiểm soát xem khách có mang lén khí giới vào không.
Thu Thu buột miệng:
- Trời!
Mặt Bun vích bạnh ra trong vẻ kiêu ngạo tột độ:
- Rồi bà còn ngạc nhiên nhiều nữa.
Con đường trong thạch động rộng 10 thước, được tráng xi-măng và thắp đèn ống hai bên, như xa lộ ở Âu châu. Không khí mát rợi. Tứ bề yên tĩnh lạ thường. Thu Thu có cảm giác đang bước vào thế giới khác.
Một bức tường sắt sừng sững chắn ngang. Hai quân nhân Xô Viết đứng im như pho tượng dưới chân tường. Họ là những người gác đầu tiên bằng xương bằng thịt mà Thu Thu gặp trên quãng đường dài từ cư xá đến thạch động bí mật. Bun vích cắt nghĩa:
- Từ đây, bà đặt chân vào khu vực Vàng.
- Khu vực vàng?
- Vâng, vàng rồi tới đỏ. Đỏ là khu vực bí mật, và được phòng thủ kiên cố nhất.
- Khu vực đỏ chứa những gì mà được gọi là bí mật?
- Tôi không biết.
- Đại tá kín miệng đệ nhất, tôi thành thật khen ngợi. Thế mà tôi cư đinh ninh một cách ngu xuẩn rằng đại tá coi tôi như bạn thân.
- Xin bà tha lỗi. Bà đừng giận tôi, tội nghiệp. Sự thật là tôi chưa bao giờ được bén mảng vào khu vực đỏ, dầu tôi là sĩ quan cao cấp ở trung tâm. Tôi không biết vì thật sự không biết, không phải vì tôi giấu bà.
- Lẽ ra tôi phải xin lỗi đại tá mới đúng. Trong một phút thiếu suy xét, tôi đã ngờ vực lòng tốt của đại tá.
Bun vích cười hể hả:
- Không hề gì, thưa bà. Đúng ra, tôi muốn được bà khiền trách hàng ngày. Miễn bà đừng giận là được.
Sau khi trình giấy, hai người được bước vào thang máy sau tường sắt xuống hầm. Một phút sau, cửa thang máy mở ra một hành lang rộng thênh thang. Trần nhà được sơn màn xanh nhạt, ánh sáng, nê-ông tỏa xuống, tạo ra một cảm giác thoải mái lâng lâng.
Hai bên là một dãy phòng, tường và cửa đều sơn trắng như bệnh viện. Bun vich ra hiệu cho người trung sĩ Xô Viết gác ngoài cửa phòng số 1.
Trung tướng Kôrin đợi hai người ở trong. Trước khi vào văn phòng của Kôrin, hai người xuyên qua một căn phòng khá lớn, ngăn làm đôi, một nửa làm văn phòng bí thư, còn nửa kia kê một bộ sa lông lùn bằng thép uốn tròn, sơn màu trắng toát.
Kôrin trạc 45 tuổi. Trông bộ mã to lớn và khỏe mạnh của hắn, đố ai dám bảo hắn trên bốn mươi. Nhưng nhìn kỹ, người ta phải đề ý tới mấy sợi tóc bạc phơ phất trên thái dương, và những nếp răn ở đuôi mắt, ở mép và ở chân mũi.
Thu Thu bàng hoàng vì luồng điện sáng quắc từ đôi mắt rộng xanh biếc của Kôrin phát ra. Trong đời, nàng đã gặp nhỡn tuyến lạ lùng này nhiều lần. Nhìn đàn bà, nó có thể làm da mặt đỏ ửng như lột bò hết quần áo. Cặp mắt mèo đa tình của Kôrin đủ bản lĩnh quật ngã những người đàn bà bướng bỉnh nhất. Kôrin chỉ cần cười nửa miệng, ngước mắt nhìn trân trân là phụ nữ phải bủn rủn tay chân, ngoan ngoãn ngã vào lòng hắn, và mặc cho hắn thưởng thức kho tàng kín đáo. Đối với kẻ thù, nhỡn tuyến của Kôrin sắc như lưỡi dao cạo. Không cần tra tấn, hắn có thể bắt đối phương cung khai. Với khí giới vô hình ghê gớm này, hắn không phải một sĩ quan điệp báo tầm thường.
Nàng trấn tĩnh trước cái nhìn bóc trần của Kôrin. Nàng thoáng thấy mặt hắn hơi biến sắc. Dầu hắn lấy lại bình tĩnh trong một phần trăm tích tắc đồng hồ, nàng vẫn bắt chợt được vẻ bối rối khác thường. Sự bấn loạn này đã giúp nàng hiểu được tâm can của hắn. Trung tướng Kôrin là một thanh niên dễ xiêu lòng trước mỹ nhân.
Kôrin biến sắc là phải. Vì Thu Thu đã sửa soạn trong gần hai tiếng đồng hồ để đến hội kiến với hắn.
Da mặt nàng chỉ phớt nhẹ một chút phấn trắng mịn nhuyễn, điểm hai gò má hồng e thẹn. Mắt nàng đã nổi tiếng to và đen, nhờ nét chì viền tuyệt diệu của công ty mỹ phẩm Elizabeth Arden trở nên to và đen hơn, nổi bật trên khuôn mặt trái soan cân đối và trắng nõn như hai viên dạ ngọc biết nói. Hàm răng trắng trẻo và đều đặn của nàng láp loáng giữa đôi môi vừa vặn, ươn ướt đỏ mọng. Son môi cũng của Elizabeth Arden, thứ thơm mùi trái cây khêu gợi, bóng nhẫy lên như muốn trêu người, muốn mời mọc, làm kẻ sắt đá nhất cũng rệu đầy nước miếng.
Bộ áo của nàng cũng là một kỳ công có một không hai của ma thuật phô diễn đường cong. Chắc Môna đã may riêng tại Ba Lê vì nước Nga ảm đạm không thể sản xuất nổi thứ áo vô cùng quyến rũ này.
Đó là một cái áo ngắn đến nách và hở cổ, khoét thành vòng tròn, hao hao như may-ô thể thao. Nó còn táo bạo hơn may-ô một bực, vì vòng tròn được cắt rất sâu, phơi trần nửa bộ ngực trắng hồng, mọng nước và nảy lửa. Nàng chỉ cần cúi đầu, mở vi tay, giả vờ rút thuốc lá, là tượng đá cổ xưa cũng phải chồm dậy, nghển cổ nhìn hau háu vào đôi tuyết lê cường tráng, ẻo lả, khiêu khích, thẹn thò đang rún rẩy bèn trong.
Kôrin nhã nhặn mời ngồi. Thu Thu bắt chân chữ ngũ, khoe đôi giò thon dài. nõn nà, không một vết thẹo. Rồi nàng chậm rãi mở ví tay. Nàng cố tình kéo dài động tác rút thuốc, cốt làm Kôrin choáng váng.
Nàng đoán không sai. Viên trung tướng KGB đứng phắt dậy như đít gắn lò so, vội vã bật lửa châm thuốc cho nàng, mặc dầu nàng mới lấy gói thuốc ra, chưa sửa soạn hút. Nếu nàng сố tình kéo dài thời giờ, Kôrin cũng cố tình kéo dài không kém.
Nàng ngửa cổ thở khói lên trần nhà. Kôrin buột miệng:
- Thú thật, tôi không ngờ. Bà đẹp quá.
Thu Thu nhún đôi vai tròn thuôn:
- Nghe trung tướng khen, suýt nữa tôi lầm là đứng trước ban giám khảo cuộc thi sắc đẹp.
Kôrin cười xòa:
- Nếu là giám khảo, tôi sẽ chấm hỏng bà.
Thu Thu giả vờ ngạc nhiên:
- Tôi xấu lắm phải không trung tướng?
Kôrin lắc đầu:
- Ồ, trên thế giới không thể tìm ra người đàn bà thứ hai đẹp như bà. Tôi cam đoan là bà còn đẹp hơn hoa hậu thế giới vừa được bầu ra tại Hoa Kỳ nữa.
- Tại sao trung tướng lại chấm hỏng?
- Vì chấm đậu thì sẽ mất bà. Bà như viên ngọc gia bảo, chỉ cất giữ trong nhà, để người ngoài thấy thì mất ngay. Thưa bà, mọi người vẫn bảo trái tim tôi bằng sắt. Song sắc đẹp của bà đã làm sắt chảy thành nước. Thưa bà, đây là lần thứ hai, vâng lần thứ hai tôi mất tinh thần...
- Nghĩa là ông đã gặp một người đẹp hơn tôi?
- Thưa bà, không. Lần thứ nhất xảy ra cách đây 6 năm. Tôi mất tinh thần không phải vì gặp mỹ nhân, mà vì đọc trong báo cáo.
- Đọc trong báo cáo?
- Vâng, tôi sinh trưởng trong một gia đình có tên dài nhất nước Nga, nên đinh ninh là trên thế giới không có tên nào dài hơn tên tôi. Cách đây 6 năm, đọc báo cáo tôi thấy một tên người dài hơn. Tên một thiếu nữ sinh trưởng ở Hạ Uy Di có nghĩa là “đóa hoa yêu đương của giòng suối ngọc tuyền, với những cành lá dịu dàng, với hương thơm huyền diệu vượt chín tầng mây xuống hạ giới”. Đọc tên nàng, tôi bàng hoàng hồi lâu. Thưa bà, tên nàng gồm cả thầy 65 chữ:
KUULEIKAILIALOHAOPHLANIWAILAUOKEKOAULUMAHIEKEA-LAOMAONAOPIIKEA... (3)
- Thưa trung tướng, tên nàng vẫn chưa dài. Tôi còn biết một tên dài hơn nhiều. Cả thảy 590 chữ. Tên một một người đàn ông còn sống ở Hoa Kỳ (4)
- Thưa bà, trong đời không ai nhớ nổi cái tên dài 590 chữ. Cũng như không ai khám phá được hết những nét đẹp của bà.
- Gớm, trung tướng nói khéo quá. Không ngờ một người ngoại giao tuyệt