Chương II
Đến rồi đây... - Gabriel nói.
Zazie xem xét ngôi nhà. Con bé không bày tỏ ấn tượng của mình.
- Thế nào? - Gabriel hỏi - Có được không?
Zazie ra hiệu như tỏ ý là không bộc lộ quan điểm.
- Tớ, - Charles nói - tớ ghé gặp Turandot. Tớ có mấy việc cần nói với lão ấy.
- Hiểu rồi - Gabriel đáp.
- Có cái gì để mà hiểu vậy? - Zazie hỏi.
Charles bước xuống năm bậc dẫn từ vỉa hè tới quán cà phê kiêm tiệm ăn La Cave, đẩy cửa và đi tới tận cái quầy kẽm đóng bằng gỗ từ thời tạm chiếm [1].
- Chào ông Charles - Mado Bàn-chân-nhỏ nói, cô đang phục vụ một người khách.
- Chào Mado - Charles nói mà không nhìn cô.
- Con bé đấy à? - Turandot hỏi.
- Chính xác - Charles trả lời.
- Nó lớn con hơn tôi nghĩ.
- Thì sao?
- Tôi không hài lòng. Tôi đã nói với Gaby rồi, không để có chuyện trong nhà tôi.
- Nào, cho tôi một cốc beaujolais.
Turandot lẳng lặng rót, vẻ trầm ngâm. Charles nuốt ực cốc rượu, chùi ria mép bằng mu bàn tay, rồi nhìn ra bên ngoài một cách lơ đãng. Muốn nhìn được bên ngoài, phải ngửa cổ lên, nhưng thế thì cũng chỉ nhìn thấy gọi là vài bàn chân, cổ chân, khúc dưới của ống quần, và thi thoảng, may ra thì thấy được đầy đủ một con chó, một con basset thôi. Gần ô cửa sổ có treo một cái lồng đựng một con vẹt buồn thiu. Turandot rót rượu vào cốc của Charles và tự rót cho mình một tị, Mado Bàn-chân-nhỏ tới đứng bên cạch sếp, sau quầy rượu, và phá tan sự im lặng.
- Ông Charles ạ, - Cô nói - ông là một người rất hay bâng khuâng.
- Bâng khuâng cái đít tôi - Charles độp lại liền.
- Quả thật, - Mado Bàn-chân-nhỏ kêu lên - hôm nay ông không được lịch sự mấy.
- Đến chết cười... - Charles nói, vẻ thảm hại - Con bé con, nó nói năng kiểu ấy đấy.
- Tôi không hiểu? - Turandot nói, vẻ không thoải mái tí nào.
- Rất đơn giản, - Charles đáp - Con nhóc này, nó không thể nói một chữ mà lại không đệm “cái đít tôi” vào được.
- Thế nó có kết hợp động tác với lời nói không?
Turandot hỏi.
- Chưa đâu, - Charles trả lời giọng nghiêm trọng nhưng sẽ đến lúc thôi.
- Ôi không, - Turandot rên rỉ - cái đấy thì không!
Ông ta lấy hai tay ôm đầu, giả vờ như muốn bứt nó ra, một cử chỉ chẳng có nghĩa lý gì. Rồi lại tiếp tục bài diễn thuyết của mình với những lời lẽ sau:
- Cứt ơi là cứt, tôi không muốn chứa một con ranh mất dạy toàn nói những điều bẩn thỉu như thế trong nhà tôi. Tôi đã thấy ngay từ bây giờ là nó sẽ làm sa đọa cả cái khu
phố này. Chỉ tám ngày nữa thôi...
- Nó ở có hai ba ngày thôi - Charles bảo.
- Thế là đã quá lắm rồi! - Turandot kêu lên -Chỉ cần hai ba ngày là nó đủ thời gian để thò tay vào sau khóa quần của tất cả các lão già lẩm cẩm, những khách hàng vẫn cho tôi cái vinh hạnh được phục vụ ấy. Tôi không muốn
có chuyện, cậu nghe không, tôi không muốn có chuyện!
Con vẹt đang nhấm nhấm một cái móng, nhìn xuống, thôi không trau chuốt nữa, tham gia vào cuộc trò chuyện.
- Anh ba hoa, - Con Xanh-lá-cây nói - anh ba hoa, anh chỉ biết ba hoa.
- Nó có lý đấy - Charles bảo - Dù sao, tôi cũng không phải là người để ông đem chuyện của mình ra mà kể lể.
- Kệ mẹ ông ấy - Gabriel nói một cách trìu mến – Nhưng tôi tự hỏi là tại sao ông lại vào đây để nhắc lại những lời tục tĩu của con nhỏ với lão ấy.
- Tớ là tớ rất thẳng tính - Charles nói - Với lại, việc cô cháu gái của cậu rất chi là mất dạy thì cậu sẽ chẳng giấu được đâu. Trả lời tớ xem, lúc còn là nhóc con, cậu có nói năng như thế không?
- Không - Gabriel trả lời - Nhưng tôi đâu có phải là một đứa con gái.
- Lại ăn thôi!
Marceline, tay bưng thẫu súp ra, dịu dàng nói.
- Zazie ơi, - Chị gọi một cách dịu dàng - lại ăn đi cháu.
Chị bắt đầu lấy muôi nhẹ nhàng múc ra từng đĩa.
- Ái chà, - Gabriel nói với vẻ hài lòng - nước thịt hầm!
- Có gì đâu mà - Marceline nói dịu dàng.
Cuối cùng thì Zazie cũng lại với họ. Con bé ngồi xuống, cái nhìn trống rỗng, thất vọng tự thừa nhận là mình đang đói.
Sau món nước thịt hầm, có dồi đen và món khoai tây với pho mát bỏ lò vùng Savoie, rồi đến món gan ngỗng béo, mà Gabriel đem từ rạp ca-ba-rê về, anh không từ được cái tật ấy, tuy bên phải đã có nhưng bên trái anh vẫn cứ thó. Sau nữa là món tráng miệng ngọt nhất trong các món ngọt. Cuối cùng là cà phê chia ra từng tách. Cà phê, bi-cô-zơ [2] Charles và Gabriel cả hai đều làm việc ban đêm. Charles đi làm ngay sau cốc xi-rô pha rượu xơ-ri, một thứ bất ngờ rất được chờ đợi, còn Gabriel chỉ bắt đầu sau mười một giờ. Anh duỗi dài hai chân ra dưới gầm bàn, thò cả sang phía bên kia nữa là đằng khác và mỉm cười với Zazie đang ngồi ngay đuỗn trên ghế.
- Thế nào, bé con - Anh nói như vậy - Thế người ta xắp lên zường chứ?
- Người ta là ai? - Con bé hỏi.
- Thì dĩ nhiên là cháu rồi - Gabriel trả lời và rơi ngay vào bẫy - Ở đằng ấy mấy giờ thì cháu đi ngủ?
- Đằng ấy và đằng này là hai đằng, cháu hy vọng thế đấy nhé.
- Đúng thế - Gabriel nói, vẻ cảm thông.
- Chính vì vậy mà người ta để cháu ở đằng này, để không phải làm như đằng ấy. Đúng không?
- Đúng.
- Cậu nói đúng là để nói thế thôi, hay cậu nghĩ như vậy thật?
Gabriel quay lại phía Marceline đang tủm tỉm cười:
- Em thấy nó lý luận giỏi thế nào chưa, một cô nhóc mới ở tuổi này? Đấy, ta cứ tự hỏi vì sao lại bõ công cho chúng nó đến trường.
- Cháu, - Zazie tuyên bố - cháu muốn đi học đến tận sáu mươi lăm tuổi.
- Đến tận sáu mươi lăm tuổi? - Gabriel nhắc lại, với chút ngạc nhiên.
- Vâng - Zazie nói - Cháu muốn làm cô giáo.
- Nghề ấy không dở đâu - Marceline nói dịu dàng – Có cả lương hưu.
Chị thêm câu ấy một cách tự nhiên vì chị giỏi môn tiếng Pháp.
- Lương hưu cái đít cháu - Zazie nói - Cháu thì cháu không phải vì lương hưu mà muốn làm cô giáo.
- Tất nhiên rồi - Gabriel bảo - Cậu mợ cũng đoán thế chứ.
- Thế thì vì lý do gì nào? - Zazie hỏi.
- Thì cháu sẽ zải thíc cho cậu mợ thôi.
- Cậu không tự đoán ra được chứ gì?
- Dù sao chúng cũng giỏi khiếp, lớp trẻ ngày nay - Gabriel nói với Marceline.
Rồi với Zazie:
- Thế nào? Tại sao cháu lại muốn làm cô giáo nào?
- Để phá lũ nhóc con cho sướng! - Zazie trả lời - Những đứa bằng tuổi cháu của mười năm, hai mười năm, năm mươi năm, một trăm năm hay nghìn năm nữa thì vẫn là một lũ trẻ để quậy cho biết tay.
- Ái dà - Gabriel nói.
- Cháu sẽ phù thủy hết cỡ với chúng nó. Cháu sẽ bắt chúng liếm sàn gỗ. Cháu sẽ cho chúng ăn giẻ lau bảng. Cháu sẽ cắm cái com-pa vào đít chúng. Cháu sẽ đá đít chúng. Vì vào mùa đông, cháu sẽ mang giày bốt, ống cao đến tận đây này (động tác). Có gắn đinh thúc ngựa thật dài để làm rách mông chúng nó ra.
- Cháu biết không, - Gabriel bình tĩnh nói - theo báo chí thì đấy hoàn toàn không phải là chiều hướng mà nền giáo dục hiện đại sẽ tiến tới đâu. Ngược lại, người ta hướng về sự nhẹ nhàng, sự thông cảm và tấm lòng. Có phải thế không Marceline, trong báo chí người ta nói thế?
- Đúng thế - Marceline trả lời dịu dàng - Nhưng cháu, Zazie, ở trường người ta có hành hạ cháu không?
- Họ cứ thử động vào cháu xem.
- Hơn nữa, - Gabriel nói - hai mươi năm tới thì sẽ chẳng còn cô giáo nữa: các cô ấy sẽ được thay bằng phim ảnh,tê-vê,[3] điện tử, những thứ đại loại thế. Hôm nọ trong báo
cũng viết vậy đấy, phải không Marceline?
- Đúng thế - Marceline dịu dàng trả lời.
Zazie suy tính về cái tương lai ấy một tí.
- Vậy thì, - Con bé tuyên bố - cháu sẽ làm nhà du hành vũ trụ.
- Thế chứ - Gabriel nói vẻ tán thưởng - Có thế chứ, phải sống theo thời đại của mình.
- Vâng, - Zazie tiếp - cháu sẽ làm nhà du hành vũ trụ để lên trên ấy phá lũ người sao Hỏa.
Rất phấn khởi, Gabriel vỗ đùi:
- Nó có nhiều ý tưởng đấy, cô bé con này.
Anh hài lòng lắm.
- Dù sao thì cháu nó phải đi nằm thôi - Marceline nói một cách dịu dàng - Cháu không mệt sao?
- Không ạ - Zazie vừa nói vừa ngáp.
- Con bé mệt rồi - Marceline dịu dàng nhắc lại ý chị với Gabriel - Nó phải đi nằm thôi.
- Em nói đúng đấy - Gabriel trả lời và bắt đầu soạn thảo một câu ra lệnh, và, nếu có thể, thì là một câu không thể đối đáp lại được.
Nhưng anh chưa kịp đặt xong thì Zazie đã hỏi anh có tê-vê không.
- Không - Gabriel nói.
Anh nói thêm, không thực lòng lắm:
- Cậu thíc xem phim màn ảnh rộng hơn.
- Vậy là cậu có thể đãi cháu một buổi xem phim màn ảnh rộng.
- Muộn lắm rồi - Gabriel bảo - Với lại, cậu không có thời gian, mười một giờ cậu phải đi làm.
- Có ai cần đến cậu đâu - Zazie nói - Mợ với cháu sẽ đi một mình.
- Cậu không thíc thế - Gabriel chậm rãi nói, vẻ dữ tợn.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt Zazie và nói thêm một cách độc ác:
- Mợ Marceline không bao giờ ra khỏi nhà nếu không có cậu.
Anh tiếp tục:
- Điều đó, cậu sẽ không zải thíc cho cháu, nhóc ạ, thật quá dài dòng.
Zazie nhìn đi chỗ khác và ngáp.
- Cháu mệt rồi - Nó nói - Cháu đi nằm đây.
Con bé đứng lên. Gabriel giơ má cho nó. Nó hôn anh.
- Da cậu rất mềm mại - Nó nhận xét.
Marceline đưa con bé vào buồng và Gabriel đi lấy một cái bao nhỏ xinh xắn bằng da lợn có ghi tắt tên anh. Anh lại ngồi, tự rót cho mình một cốc to xi-rô pha loãng với một ít nước và bắt đầu làm tay cho mình; anh rất mê việc này, và xoay xỏa tốt, anh là người thợ làm móng mà anh thíc hơn cả. Anh cất tiếng hát khe khẽ một điệp khúc dâm dục, rồi, khi đã kết thúc bài Kỳ công của ba ông thợ kim hoàn, anh huýt sáo, nho nhỏ thôi để đừng đánh thức cô bé con, mấy điệu nhạc hiệu thời trước như kèn báo giờ đi ngủ, nhạc chào cờ, điệu “Chàng hạ sĩ tưng tưng tưng”, vân vân... Marceline trở ra.
- Chỉ một tí là con bé đã ngủ ngay - Chị nói dịu dàng.
Rồi đến ngồi và rót cho mình một ly rượu xơ-ri.
- Một thiên thần bé con - Gabriel bình luận bằng một giọng trung lập.
Anh ngắm nghía khâm phục cái móng tay mà anh vừa làm xong, đấy là ngón út.
- Mình có thể’ làm cái gì với con nhóc cho hết ngày? - Marceline dịu dàng hỏi.
- Chuyện ấy không phải là một vấn đề to tát – Gabriel nói - Trước tiên, anh sẽ dẫn nó đi tháp Eiffel vào chiều mai.
- Thế sáng mai? - Marceline hỏi một cách dịu dàng.
Mặt Gabriel nhợt đi.
- Tuyệt đối, - Anh bảo - tuyệt đối là nó không được đánh thức anh dậy.
- Anh thấy không - Marceline nói, giọng dịu dàng - Một vấn đề đấy.
Gabriel có vẻ mỗi lúc một lo lắng hơn.
- Tụi nhóc con là chuyên môn dậy sớm vào buổi sáng. Con bé sẽ không để cho anh ngủ yên... lấy lại sức... Em biết anh rồi đấy. Anh là anh phải lấy lại sức. Giấc ngủ mười tiếng của anh là tối quan trọng. Cho sức khỏe của anh.
Anh nhìn Marceline.
- Em không nghĩ đến điều đó à?
Marceline nhìn xuống.
- Em không muốn cản trở anh làm nhiệm vụ của mình - Chị dịu dàng nói.
- Anh cảm ơn em - Gabriel nói giọng nghiêm trọng - Nhưng làm thế quái nào để anh đừng có phải nghe thấy tiếng nó sáng mai đây?
Họ bắt đầu suy nghĩ.
- Mình có thể, - Gabriel nói - cho nó uống một viên thuốc ngủ, để nó ngủ ít ra cũng phải đến mười hai giờ trưa, mà nếu đến tận bữa phụ lúc bốn giờ chiều của nó thì còn hay hơn nữa. Nghe nói có những loại thuốc đạn rất hiệu nghiệm.
- Pằng, pằng pằng! - Turandot làm một cách kín đáo đằng sau cánh cửa gỗ.
- Vào đi - Gabriel bảo.
Turandot có con Xanh-lá-cây tháp tùng bước vào. Ông ta ngồi xuống, không đợi mời mọc gì, và đặt chiếc lồng chim lên bàn. Xanh-lá-cây nhìn chai xi-rô với vẻ thèm thuồng khó mà quên được. Marceline đổ một ít vào cái máng nước của nó. Turandot thì từ chối lời mời (động tác). Gabriel đã làm xong ngón giữa, bắt đầu tấn công sang ngón trỏ. Người ta còn ngần ấy việc phải lo, nên chưa nói năng gì.
Xanh-lá-cây uống ực chỗ xi-rô của của mình. Nó quệt mỏ vào cái xích đu, rồi cất tiếng với những lời lẽ như sau:
- Anh ba hoa, - Con Xanh-lá-cây nói - anh ba hoa, anh chỉ biết ba hoa.
- Tôi ba hoa cái đít tôi - Turandot tự ái đốp lại.
Gabriel dừng công việc của mình lại và nhìn khách một cách dữ tợn.
- Nhắc lại tí xem ông vừa nói những gì thế? - Anh nói.
- Tôi bảo, - Turandot đáp - tôi bảo, tôi ba hoa cái đít tôi.
- Ông muốn ngụ ý gì trong đó? Nếu tôi được mạn phép hỏi ông.
- Tôi muốn ngụ ý rằng việc con bé con nó ở đây, là tôi không thíc.
- Cái chuyện ông thíc hay ông không thíc, ông nghe chưa? Tôi cóc cần biết.
- Xin lỗi. Tôi cho cậu thuê nhà này không có trẻ con, bây giờ cậu có một đứa mà không được sự đồng ý của tôi.
- Sự đồng ý của ông, ông có biết là tôi sẽ nhét nó vào đâu không?
- Tôi biết, tôi biết, từ đây đến lúc cậu làm tôi mất cả danh dự vì cô cháu của cậu, sẽ chẳng mấy đâu.
- Không thể nào lại vô thông minh như ông được, ông có hiểu vô thông minh nghĩa là thế nào không, hả đồ ngu?
- Đấy đấy, - Turandot bảo - bắt đầu rồi đấy.
- Anh ba hoa, - Xanh-lá-cây nói - anh ba hoa, anh chỉ biết ba hoa.
- Bắt đầu cái gì? - Gabriel hỏi, đe dọa ra mặt.
- Cậu bắt đầu nói năng diễn đạt với cái lối rất chướng tai.
- Hắn bắt đầu chọc tức anh đấy - Gabriel bảo với Marceline.
- Anh đừng cáu - Marceline nói một cách dịu dàng.
- Tôi không muốn có một con nhóc con khốn nạn trong nhà tôi - Turandot nói bằng một ngữ điệu thống thiết.
- Tôi mặc mẹ ông! - Gabriel gào lên - Ông nghe thấy không, tôi mặc mẹ ông.
Anh nện nắm đấm xuống bàn, nó toạc ra đúng chỗ mà lệ thường bàn nào cũng hay bị. Cái lồng chim rơi xuống thảm, theo sau là chai xi-rô, bình rượu xơ-ri, mấy cái ly nhỏ và đống đồ làm móng lủng củng. Xanh-lá-cây kêu than tru tréo, nước xi-rô chảy vào cái bao bằng da, Gabriel thét lên một tiếng thét vô vọng và nhào xuống để nhặt món đồ bị ô nhiễm. Vì làm thế mà anh xô đổ cả cái ghế anh đang ngồi xuống đất. Một cánh cửa mở ra.
- Cái cứt gì thế! Không để người ta ngủ yên nữa sao?
Zazie mặc một bộ pyjama. Con bé ngáp rồi nhìn Xanh- lá-cây với vẻ thù địch.
- Đây đúng là một của hàng bán thú – Con bé tuyên bố.
- Anh ba hoa, - Con Xanh-lá-cây nói - anh ba hoa, anh chỉ biết ba hoa.
Hơi bị trộ, con bé lơ con vật đi, quay sang để ý đến Turandot, nó hỏi cậu nó về nhân vật này.
- Thế người này là ai đây?
Gabriel đang lau cái bao bằng một góc khăn trải bàn.
- Cứt thật, - Anh lẩm bẩm - toi đời rồi.
- Em sẽ tặng anh một cái bao khác - Marceline nói dịu dàng.
- Thế thì dễ thương quá - Gabriel bảo - Nhưng nếu như vậy, đừng lấy loại bằng da lợn thì anh sẽ thíc hơn.
- Thế anh thíc loại gì hơn nào? Da bê nhé?
Gabriel bĩu môi.
- Da cá nhám?
Bĩu môi.
- Da của Nga?
Bĩu môi.
- Thế da cá sấu?
- Sẽ đắt đấy.
- Nhưng sẽ bền và sang.
- Đúng thế, chính anh sẽ tự mình đi mua.
Gabriel cười banh miệng, quay lại phía Zazie:
- Cháu thấy không, mợ cháu chính là hiện thân của lòng tốt.
- Cậu vẫn chưa nói cho cháu biết người này là ai?
- Đây là ông chủ nhà - Gabriel trả lời - Một ông chủ đặc biệt, một người anh em, và chủ của quán rượu dưới kia.
- Của quán rượu La Cave á?
- Chính xác - Turandot nói.
- Người ta có nhẩy đầm dưới tầng hầm [4] của ông không?
- Cái đó thì không - Turandot nói.
- Quá kém! - Zazie nói.
- Cháu chẳng phải lo cho hắn - Gabriel nói - Hắn thu nhập tốt đấy.
- Ở Xanh-giéc-manh-đề-prế [5], - Zazie nói - họ kiếm tiền cứ ngon như không ấy, tất cả các báo đều nói thế.
- Cháu tốt bụng nhỉ, lại lo đến công việc làm ăn của tôi! - Turandot nói với vẻ trịch thượng.
- Tốt bụng cái đít tôi! - Zazie quặc lại.
Turandot bật ra một tiếng như tiếng mèo kêu, đầy vẻ chiến thắng.
- Á à! - Ông ta nói với Gabriel - Cậu không thể cãi ngược với tôi được nữa, tôi đã nghe thấy cái đít tôi của nó rồi nhé.
- Ê, không nói những thứ bẩn thỉu như thế chứ! - Gabriel bảo.
- Nhưng có phải tôi nói đâu, - Turandot nói - con bé đấy chứ.
- Ông này mách lẻo nhỉ - Zazie nói - Rõ xấu tính!
- Với lại thế là đủ rồi - Gabriel bảo - Đến lúc tôi phải biến đây.
- Làm nghề gác đêm chắc hay lắm - Zazie nói.
- Không một nghề nào là nghề hay lắm cả! – Gabriel nói - Thôi, cháu đi ngủ đi.
Turandot nhặt cái lồng chim lên và bảo:
- Ta sẽ tiếp tục cuộc trò chuyện.
Rồi ông ta thêm với vẻ tinh tế:
- Cuộc trò chuyện cái đít tôi.
- Ông có ngốc không đấy? - Marceline dịu dàng hỏi.
- Vẽ cũng chẳng ra ai ngốc bằng - Gabriel bảo.
- Vậy thôi nhé, chúc một đêm tốt lành! - Turandot nói, vẫn tử tế - Tôi đã qua một buổi tối dễ chịu, không phí thời gian chút nào.
- Anh ba hoa, - Con Xanh-lá-cây nói - anh ba hoa, anh chỉ biết ba hoa.
- Nó dễ thương nhỉ - Zazie nhìn con vật và nói.
- Thôi cháu đi ngủ đi! - Gabriel bảo.
Zazie ra bằng một cửa, những vị khách mời buổi tối ra bằng một cửa khác.
Gabriel chờ cho tất cả trở lại yên tĩnh rồi mới đi. Anh xuống cầu thang không một tiếng động, như một người thuê nhà đúng mực.
Nhưng Marceline thấy có một vật nằm vương trên mặt tủ, chị cầm lấy, chạy ra mở cửa, cúi nghiêng người xuống và dịu dàng gọi trong cầu thang:
- Gabriel, Gabriel.
- Gì thế? Có chuyện gì thế?
- Anh bỏ quên thỏi son của anh.
Chú thích:
[1] Ngày xưa, người Pháp đóng các quầy rượu bằng kẽm. Khi đến đây chiếm đóng, quân đội Đức bắt tháo gỡ tất cả sắt thép để sản xuất vũ khí đạn dược. Dù đã thay các quầy kẽm bằng các quầy gỗ, nhưng người Pháp vẫn gọi là “kẽm”, theo thói quen.
[2] Because: vì, bởi vì (tiếng Anh).
[3] TV. (Télévision)
[4] La Cave: hầm rượu.
[5] Saint-Germain-des-Prés (xem trang 27).