
A Waltz Among The Stars
Tổng số chương: 1
Giới thiệu:
Đây là một truyện ngắn của Mary Balough! Đọc dễ thương! Phong cách của Mary luôn nhẹ nhàng, nhân vật nam chính là một người đàn ông giàu tình cảm, nhạy cảm! Tuy nhân vật nam của Mary không mạnh mẽ, dữ dội như nhân vật nam của Linda hay Johanna, nhưng có một nét gì đó rất hay! Có lẽ đó là do cung cách lịch sự, nhã nhặn, dịu dàng nhưng rất đàn ông, và cũng không kém phần cá tính, kiên quyết! Đó là những quý ông thực thụ!
******
Ngày lễ tình nhân. Đó là ngày tệ nhất trong năm. Thậm chí còn tệ hơn Giáng Sinh. Ít nhất Lễ Giáng Sinh là ngày sum họp gia đình. Và luôn có những thành viên trong gia đình, nhiều thành viên trong gia đình khích lệ chàng. Luôn luôn là những thành viên trong gia đình giúp chàng quên đi sự vắng mặt của một người.
Nhưng lễ tình nhân thì khác hẳn. Đó là ngày dành cho những đôi tình nhân, một ngày chỉ dành riêng cho hai người, là ngày mà họ hàng và bạn bè không liên quan. Là ngày chỉ dành cho một người, dành cho người yêu thương.
Anna – Marie. Người đã mất được gần hai năm. Kết hôn vào tháng 1, và mất cuối tháng 3. Kết hôn trong vội vàng vì nàng đang hấp hối và cả hai người đều muốn nàng ra đi với tư cách là vợ chàng. Vào ngày lễ Tình Nhân năm đó, nàng ngồi dựa vào chồng gối trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt như chúng, mặc một chiếc váy bằng nhung màu đỏ quá rộng so với cơ thể gầy gò của nàng, quanh ngực áo thừa thãi nhiều dải đăng ten màu trắng. Và mỉm cười với chàng đến khi quá mệt và thiếp đi, đầu nàng tựa vào cánh tay chàng.
Và tại thư viện ở tầng trệt sau đó, chàng ngã gục xuống bàn và khóc lần đầu tiên trong đời. Đau khổ, nức nở đau đớn, thừa nhận với bản thân chàng là phép màu mà chàng hi vọng đã không xảy ra.
Chỉ hai năm trước đây. Lễ tình nhân năm ngoái chàng chỉ lờ mờ nhớ được chàng chỉ cảm thấy đau khổ hơn nhiều khi mà một năm để tang sắp hết. Và những ngày sắp đến chỉ là những ngày đau khổ và chỉ nhắc cho chàng nhớ lại tình yêu đã mất, sự trống rỗng và cô đơn.
Caleb White, tử tước Brandon, nhìn thoáng qua cánh cửa sổ của chiếc xe ngựa và nhận ra là chiếc xe ngựa đã đi đến khúc quanh đường vào lâu đài Durham. Mặt trời chiếu sáng trên những song cửa sổ dài làm cho chúng trông giống như vàng. Chàng chưa bao giờ đến đây, nhưng sự tráng lệ của tòa lâu đài của Công tước Durham mà chàng đã được nghe thì không hề phóng đại chút nào. Có hai căn nhà bằng đá giống nhau ngay cổng, một cái có người gác cổng. Sau đó là những cánh rừng rậm rạp dành cho những cuộc đi săn với nhiều hươu nai và xa xa là những bãi cỏ. Và tòa lâu đài dần hiện ra.
Chàng cảm thấy vui mừng vì chàng đã nhận lời mời đến đây. Một tuần dài tiệc tùng vào Lễ Tình nhân hứa hẹn có nhiều bạn bè. Và có thể sau khi một tuần vui chơi này kết thúc, chàng sẽ hứa hôn với quý cô Eva Hanover, con gái của công tước. Đây là hôn ước mà cả cha mẹ và bản thân cô đều hài lòng. Và đó chính là điểm mà chàng đã đồng ý là sẽ thận trọng cân nhắc về hôn ước này.
Chàng đã quen biết với quý cô Eva Hanover. Năm ngoái, chàng đã từng khiêu vũ với cô vài lần trong suốt Mùa Lễ Hội trong thành phố, và đã hai lần ở trong cùng một nhóm với cô, một lần đến Vauxhall, một lần đến nhà hát. Cô xinh đẹp, tử tế và duyên dáng. Chàng chỉ vừa mới chú ý đến cô. Nhưng sau đó, chàng nhận ra chàng không thể quan tâm đến một ai khác. Sự đau khổ vì mất Anna – Marie vẫn còn hằn sâu trong chàng.
Nhưng đã đến lúc chàng phải tiếp tục sống. Cũng đã đến lúc chàng yêu trở lại, hoặc ít nhất là kết hôn và mang lại một cuộc sống dễ chịu cho vợ chàng và bản thân chàng. Đã đến lúc chàng phải có những đứa con. Vợ và những đứa con trong ngôi nhà yên lặng của chàng, đó là tất cả những gì mà chàng từng mong muốn. Và tất nhiên là chàng mong muốn có được Anna – Marie. Nàng là người được cha chàng bảo trợ, trẻ hơn chàng chín tuổi. Chàng đã yêu nàng ngay từ lần đầu tiên nàng đến ở cùng gia đình chàng. Một cô bé chín tuổi mảnh khảnh với vẻ lạc lõng trong đôi mắt mở to. Anna – Marie luôn là một phần trong giấc mơ của chàng.
Nhưng đã đến lúc chàng phải khép lại những giấc mơ xưa và tiếp tục sống.
Tử tước Bradon liếc nhìn qua cửa sổ khi chiếc xe ngựa chầm chậm tiến vào lối đi. Một đứa trẻ, đúng hơn là một cậu bé, đang nhảy lò cò bên phía bên kia đường. Cậu bé ngừng chơi khi thấy chiếc xe ngựa tiến lại gần nhìn với vẻ tò mò. Một cậu bé đẹp trai với mái tóc đen và đôi mắt đen. Tử tước mỉm cười và đưa tay chào, cậu bé vẫy tay lại.
Và rồi người đàn ông nhận ra cậu bé không chỉ có một mình. Một quý cô đang đi dạo không xa sau lưng cậu. Cô gái mặc một cái áo dài giản dị, tuy vậy không có vẻ rẻ tiền, với một cái áo khoác mà xanh và đội mũ. Cô gái cũng nhìn lên và bắt gặp ánh mắt chàng trong một khoảnh khắc trước khi chàng chạm tay vào mũ chào và chiếc xe ngựa đi ngang qua nàng.
Đẹp tuyệt. Chàng nghĩ nàng thật xinh đẹp. Nhưng chiếc xe ngựa đang chạy vòng qua khu vuồn, tiến đến hai cánh cửa đang rộng mở và hiện ra những người hầu mặc đồng phục đang đứng trên sảnh và bản thân Công tước đang bước xuống bậc tam cấp ở giữa.
Đúng, tử tước nghĩ, chàng cảm thấy mừng vì đã đến đây. Hôm nay là ngày 8 tháng 2. Chàng sẽ ở lâu đài Durham ít nhất là đến ngày 16, có lẽ là lâu hơn nữa nếu việc hứa hôn trở thành sự thật. Chàng sẽ quây quần cùng những người khác, và không còn nghi ngờ gì là những ngày này của chàng sẽ toàn là những hoạt động vui vui chơi, giải trí. Có lẽ chàng sẽ trở nên quá bận rộn để mà suy nghĩ. Có lẽ thời điểm đau buồn nhất trong năm sẽ qua nhanh trước khi chàng có thời gian ngẫm nghĩ về nó.
Chàng mỉm cười và đưa tay lên chào Công tước Durham.
******************************************
Ngày lễ tình nhân. Luôn luôn là ngày tệ nhất trong năm. Đôi khi còn tệ hơn Giáng Sinh. Lễ Giáng Sinh luôn là thời gian mà Zachary, đứa con của anh bên cạnh nàng. Và vào lúc đó, ngôi nhà được trang hoàng và hàng trăm chiếc bánh được nướng cùng những hoạt động khác đã chiếm hầu hết thời gian và suy nghĩ của nàng.
Ngày 28 tháng 7 còn tồi tệ hơn. Trận chiến tại Talavera, Tây Ban Nha năm 1809, tám năm trước đây. Nàng đã ở Bath cùng với dì Sophie vào ngày này, chờ đợi sự ra đời của Zachary. Lễ kỉ niệm vào ngày này và trận đánh thì luôn làm nàng đau đớn vì Zach đã bị giết tại đó, mặc dù nàng đã không biết được sự thật đó cho đến cuối tháng mười, hai tuần sau khi con trai của họ chào đời. Mọi người giữ kín, không cho nàng biết tin này trong suốt hơn hai tháng sau đó kể từ khi tin tức được thông báo từ Penninsula. Đó là điều lạ lẫm, không thực trong suốt những ngày vui mừng vì sự chào đời của con trai nàng, sự đau khổ vì cái chết của anh. Khi biết là anh đã ra đi từ tháng Bảy mà nàng không hề biết. Nàng đã cố gắng, nhưng không được để nhớ lại chính xác nàng đã làm gì trong những ngày đó.
Nhưng lễ tình nhân. Là ngày dành cho những người đang yêu, ngày dành cho hai người yêu nhau. Zach đã bất ngờ, vội vàng đến Tây Ban Nha ngay sau ngày Lễ Tình Nhân tám năm trước, làm đảo lộn kế hoạch đám cưới vào mùa hè của họ. Họ đã trở thành người tình của nhau vào ngày Lễ Tình Nhân, với lời chào tạm biệt vừa ngọt ngào vừa cay đắng. Và cuối cùng anh đã tặng cho nàng món quà tình yêu quý giá.
Qúy cô Barbara Hanover, rời ngôi nhà của cha nàng vào một buổi trưa đến chỗ mẹ nàng, nhìn về phía trước nơi con trai của nàng đang chạy nhảy dọc theo lối vào hướng về phía ngôi nhà nơi họ sống và hò hét ầm ĩ. Em trai nàng, William đã hứa là sẽ cho cậu bé một con chó con giống xpanhơn sau khi ngay khi nó có thể rời chó mẹ, và Zachary thì đang hoàn toàn cảm thấy hạnh phúc. Cậu bé hạnh phúc không nhận thức được một ngày kỷ niệm đang đến gần, kỷ niệm ngày cậu được thụ thai.
Nhưng Barbara thì hoàn toàn nhận thức được điều đó, mặc dù còn sáu ngày nữa mới đến. Có vài người khách ở trong nhà, một vài người trong đó, hầu hết tất cả đều còn trẻ, độc thân, và có thể chọn lựa được. Họ sẽ ở đây hơn một tuần. Sẽ có một buổi tiệc vào ngày Lễ Tình Nhân. Và gần như cũng sẽ có một buổi tiệc đính hôn nữa. Tử tước Bradon, con trai lớn của Hầu tước Highmoor, được mời đến với tư cách là người cầu hôn tương lai của Eva. Và Eva đã chuẩn bị để chấp nhận lời cầu hôn của chàng kể từ khi chàng trở thành một người đàn ông giàu sang, quan hệ với những người giàu có và đẹp trai. Mặc dù Eva khẳng định chàng là một người trầm lặng và không có khiếu hài hước. Chàng có lẽ không phải là một trong những ông chồng đáng yêu nhất, nhưng …
Eve nhún vai và cười.
Barbara chưa bao giờ nhìn thấy Tử tước Brandon. Hoặc là những người khách khác. Nàng chưa bao giờ hòa đồng với giới thượng lưu, mặc dù nàng là cô con gái lớn của Công tước. Nàng chỉ mới mười tám tuổi khi điều hổ thẹn đó xảy ra. Nàng chưa bao giờ có Mùa Lễ Hội ra mắt. Mẹ của nàng hoàn toàn hiểu nàng và dịu dàng nói, mặc dù nàng không cần được nói rõ, rằng có lẽ tốt nhất nàng nên tránh xa ngôi nhà và tầm nhìn của những vị khách của cha nàng trong suốt tuần tới. Thậm chí William cũng nói với nàng em trai nàng sẽ đến và dẫn Zachary đi xem con chó con vào ngày hôm sau để giữ cho nàng không phải đi ra khỏi ngôi nhà riêng của nàng.
- Zachary! – nàng nhắn nhở đứa con trai lơ đễnh của nàng – cẩn thận với chiếc xe ngựa đấy con yêu! Con đi vào trong lề đường đi!
Nàng đã nghĩ là tất cả những người khách đã đến. Rõ ràng đây là người khách bị tụt lại phía sau. Con trai nàng đã ngừng chạy, nhìn tò mò vào chiếc xe ngựa lạ và sang trọng và vẫy tay với người ngồi trong đó.
Barbara chỉ có thời gian để chú ý đến huy hiệu trên chiếc xe ngựa và ngước nhìn vào đôi mắt màu xanh lục vẫn còn lấp lánh với nụ cười chắc là dành cho Zachary.
- Ai vậy mẹ? – con trai nàng hỏi, nhìn theo chiếc xe ngựa.
- Mẹ nghĩ có lẽ đó là tử tước Brandon! – nàng trả lời
- Ông ấy vẫy tay với con đấy! – giọng nói của Zachary có vẻ ngạc nhiên. Cậu bé không tiếp xúc với nhiều người lớn lắm ngoại trừ mẹ cậu và những người làm ở trong nhà mẹ cậu. Những người mà cậu biết, ngoại trừ cậu William, luôn cố tình lờ cậu đi, hoặc cau mày không hài lòng với bất cứ biểu hiện nào của cậu rằng cậu không nghe lời, ồn ào và nghịch ngợm.
- Mẹ nghĩ là có lẽ người đầu bếp đã làm xong bánh tạc nhân mứt rồi! Chúng ta nên nhanh chân về thôi!
Con trai nàng lại tiếp tục những bước nhảy lò cò trên đường về nhà.
Nàng nghĩ tử tước thật đẹp trai, mặc dù nàng chỉ mới nhìn thấy đôi mắt màu xanh lục kia mỉm cười với con trai nàng. Một đôi mắt màu xanh tử tế, mỉm cười với một đứa trẻ. Nàng đột nhiên cảm thấy ganh tỵ với Eve. Tám năm là một khoảng thời gian dài. Qúa dài. Càng ngày nàng càng cảm thấy khó khăn để nhớ lại được hình dáng và giọng nói của Zach. Đôi khi nàng còn thử nhớ lại cảm giác về nụ hôn và cơ thể anh khi nàng thụ thai Zachary.
Nàng chỉ nhớ rất ít. Có lẽ nàng không thể nhớ được tất cả. Sau một thời gian dài, thật khó mà phân biệt được ký ức nào là thực tế và ký ức nào là do nàng tưởng tượng.
Lễ tình nhân là một khoảng thời gian khó khăn. Nàng đang quên đi Zach trong khi nàng thật sự không muốn quên anh. Nàng đã yêu anh suốt thời con gái của nàng, mặc dù cha mẹ nàng chưa bao giờ ủng hộ tình bạn của họ, kể từ khi anh chỉ là con của một Nam tước không có nhiều của cải. Họ bất đắc dĩ phải đồng ý với lễ cưới sau khi Zach thừa kế một gia sản giàu có của dì anh. Bây giờ Barbara không có gì để gợi nhớ về anh mặc dù Zachary có vẻ hiền lành giống anh. Cha của Zach đã mất một năm sau cái chết của anh và những người bà con xa đang sống tại căn nhà trước đây của ông.
Nàng đang dần quên lãng Zach. Điều này làm cho nàng bồn chồn và khao khát một thứ gì đó mà nàng không thể, hoặc không đủ can đảm thừa nhận. Và ngày lễ tình nhân là ngày tệ hại nhất. Nàng sợ ngày này và mong nó sẽ qua nhanh.
Nàng rảo nhanh những bước chân hân hoan khi ngôi nhà riêng của nàng hiện ra trong tầm mắt. Nhà của nàng. Đó là một ngày lạnh giá mặc dù nàng đã thoáng nhìn thấy những cây hoa anh thảo ở trong rừng.
Nàng thơ thẩn đứng ngồi không yên và rồi cuối cùng ngồi xuống cái khung thêu của nàng. Nhưng mọi thứ xung quanh nàng quá im lặng. Nàng để công việc sang một bên và cầm lấy một cuốn sách. Nhưng đầu óc của nàng không thể tập trung vào cuộc phiêu lưu của Joseph Andrews. Nàng đóng cuốn sách lại với một cái thở dài và đi lấy cái áo choàng. Nàng sẽ đi xem thử có cây hoa thủy tiên nào trên mặt đất bất chấp thời tiết lạnh giá và báo hiệu mùa xuân đang đến.
Ý nghĩ rằng Zachary đã được bảy tuổi rồi làm cho nàng hơi lo lắng. Trong một vài năm nữa William sẽ gửi con nàng đến trường và nàng sẽ chỉ có thể nhìn gặp con nàng vào những kỳ nghỉ. Trước khi nàng nhận biết được, cậu bé sẽ trưởng thành và William sẽ tìm cho cậu một công việc ở đâu đó. Có lẽ là nơi nào đó mà nàng có thể sống cùng và chăm sóc cho con nàng. Và sau đó, khi con nàng kết hôn, nàng sẽ sống cùng con trai nàng và con dâu.
Đó là những suy nghĩ ngu ngốc. Nàng nhìn về hướng đó, đúng, đôi mắt nàng không đánh lừa nàng. Một chồi non màu xanh mùa xuân đang nhú lên khỏi mặt đất. Thật là ngu ngốc khi Zachary mới có bảy tuổi. Chỉ mới lớn hơn đứa trẻ mới sinh một chút. Thật là ngu ngốc khi tự dằn vặt mình trong sự hoang mang những gì nàng sẽ làm khi nàng chỉ còn có một mình. Có rất nhiều người vẫn sống một mình đấy thôi. Và họ vẫn sống được. Không biết bằng cách nào họ tạo ra những điều có ý nghĩa cho cuộc sống lẻ loi.
Có tiếng chân ngựa trên đường. Chỉ có một con ngựa. William đã mang Zachary trở về nhà. Tử tước Brandon không đi với cậu. Nàng cảm thấy vui mừng. Chàng là một người đàn ông đẹp trai. Ấn tượng của đôi mắt màu xanh tươi cười ngày hôm qua đã không đánh lừa nàng. Chàng đẹp trai theo một cách riêng và không hiểu lý do vì sao điều này lại làm cho nàng càng cảm thấy cô đơn. Chàng đẹp trai theo một cách rất đặc biệt hoàn toàn tách rời với những người đàn ông khác và làm cho phụ nữ cảm thấy bị kích thích. Và không đẹp trai theo kiểu ngạo mạn. Chỉ là vẻ bên ngoài rất đẹp, cá tính và … quyến rũ.
Barbara lắc đầu, đứng dậy và che mắt nhìn về hướng con ngựa của em trai nàng đang đến gần. Hình như không phải là em nàng. Nàng không thể nhìn rõ, có lẽ là do ánh mặt trời. Và đó không phải là William. Đó là tử tước và Zachary ngồi trước chàng. Nàng có thể nghe thấy giọng con trai nàng đang nói chuyện.
- Mẹ! – cậu bé la lên khi họ vẫn còn ở quá xa để mà cậu có thể nói với âm điệu bình thường – con đã tìm thấy con nào mà con thích rồi! Nó thức và sủa vì nó không thể đi trên rơm mà không vấp và ngã. Nó có cái mũi hơi tròn. Cậu Will nói là con có thể có nó!
Barbara đi chầm chậm ra cửa. Tử tước chạm vào mũ chào nàng và mỉm cười.
- Bá tước Meacham đuổi theo một con ngựa săn khập khiễng! – chàng nói – hình như là một trong những con ngựa mà cậu ấy yêu thích. Tôi được đền nghị mang con trai về nhà cho nàng!
- Ngài thật là tử tế, thưa Ngài! – nàng nói – Tôi mong là nó không đem đến cho ngài nhiều phiền phức lắm!
- Chúng tôi đã có một cuộc chuyện trò vui vẻ, phải không Zach! – Tử tước nói – hay đúng hơn là, chàng cười toe toét làm cho nàng cảm thấy nín thở - Zach đã độc thoại đầy hùng hồn về sự dũng mãnh của con ngựa của cha cậu ấy hơn hẳn tất cả những con ngựa khác!
Barbara cảm thấy nàng đỏ mặt.
- Tôi đã kể với cháu về cha cháu! – nàng nói – Tôi muốn cháu biết về cha cháu và tự hào về anh ấy, mặc dù là cháu chưa hề được thấy anh ấy!
Nụ cười biến mất trên khuôn mặt của Tử tước
- Tôi xin lỗi! – chàng nói – Tôi không biết …
- Anh ấy mất ở Talavera! Bốn tháng trước khi Zach ra đời. Cha con là một người anh hùng thật sự phải không con yêu?
- Tôi xin lỗi! – Tử tước nói
- Điều đó đã xảy ra lâu rồi! – Nàng ước gì nàng đang ở trong nhà, như vậy zach có thể về nhà mà không cần thiết phải có sự gặp gỡ và cuộc chuyện trò này.
- Ngài sẽ vào trong nhà chứ? Tôi sẽ mời Ngài ly trà!
- Cảm ơn! – chàng nói và lại mỉm cười với nàng – Rất sẵn lòng. Caleb White, Tử tước Brandon, với sự phục vụ của bà, thưa bà!
Chàng xuống ngựa và đỡ Zachary xuống đất.
- Cừ thật! – Zachary nói – Cháu dự định chỉ cho ngài xem cái thuyền của cháu, thưa Ngài. Nó thật sự là một cái tàu thủy. Mẹ nói là cháu có thể thả nó xuống hồ khi đi dạo về hướng đó lần tới!
Chàng có nhận thấy không nhỉ? Barbara tự hỏi, nhận thấy là chàng không cao lắm. Đầu nàng ngang tầm với cằm chàng. Và mắt chàng thật sự xanh, không phải là màu xám mà nhiều người thích làm ra vẻ như màu xanh, mà là ánh mắt tinh anh và màu xanh dễ nhận thấy. Và mái tóc màu nâu, nàng có thể nói bên dưới chiếc mũ là nó trông hầu như quá dài so với mốt. Chàng có biết điều đó không?
- Barbara Hanover, thưa Ngài! – nàng nói
Chàng buộc con ngựa vào hàng rào và đi qua chiếc cửa ngay sau Zachary.
- Bà Hanover! – chàng nói – chồng bà có họ hàng với công tước phải không?
- Tôi không kết hôn với cha của Zach! – nàng bình thản nói, xoay người đi về hướng nhà nàng – Công tước là cha tôi. Tôi là chị của William và Eve – nàng không quay lại để nhìn vẻ mặt của chàng.
- Cháu tự làm nó đấy! – Zachary nói.
- Chiếc thuyền ư? – Tử tước nói. Barbara tự hỏi liệu chàng có quay người đi mà không chào nàng.
- Thật đấy! – Zachary thừa nhận – Ben giúp cháu chuốt gỗ, và mẹ giúp cháu làm buồm. Nhưng cháu làm hầu hết công việc.
- Đó là công việc đáng kể đấy khi mà cháu chỉ là một cậu bé! – Tử tước nói – Hãy quan sát, học hỏi và làm càng nhiều càng tốt, như vậy khi cháu lớn hơn một chút, cháu có thể tự làm mọi thứ một mình!
- Cháu đi mang nó về đây! – Zachary nói và xoay người chạy về hướng cầu thang ngay khi họ vào trong nhà.
- Hãy rửa tay và chải lại tóc khi con lên trên đấy nhé! – Barbara nói và rồi sau đó nàng ước gì nàng đã không nói làm vậy. Nàng không muốn ở một mình với Tử tước Brandon. Nàng dẫn đường đi đến phòng khách.
- Thật là tử tế khi ngài mang cháu về tận nhà!
- Đó là vinh hạnh của tôi, thưa bà! – chàng nói, ngồi vào cái ghế mà nàng chỉ sau khi nàng đã ngồi vào cái ghế của nàng – tôi chưa bao giờ đồng ý với quan điểm là đi với một đứa trẻ là một việc buồn tẻ! Và có lẽ là nó còn thú vị hơn là những gì mà tôi nghĩ. Tôi đã có mười bốn cháu trai và cháu gái, và không có dấu hiệu nào chứng tỏ là sẽ chỉ dừng lại ở con số đó!
- Ồ! – nàng nói – Ngài có một gia đình thật đông vui!
- Khi mà tôi chỉ kể ra con số mười bốn – chàng nói và đôi mắt cười với nàng – mọi người sẽ mong là tôi không nói về một người chị gái nghèo túng nào đó. Tôi có năm chị em gái, thưa bà, hai chị gái và ba em gái, cả năm người đều có gia đình và đã làm mẹ. Một người anh trai của tôi cũng đã lập gia đình. Tôi không biết rằng Bá tước Meacham và quý cô Eve có một người chị gái!
- Tôi là một điều ô nhục mà gia đình phải giấu kín! – nàng trả lời
Chàng điềm tĩnh nhìn nàng.
- Vậy sao? Nhưng bà có một cậu con trai rất dễ thương!
- Đúng vậy! – nàng nói và hất cằm lên trong một điệu bộ không hề có vẻ thách thức – Cháu là tất cả những gì tôi có từ Zach, và tôi không hề hối tiếc!
- Tôi có thể hiểu điều đó! Tôi không giữ lại được bất cừ gì của vợ mình. Tôi thật ghen tỵ với bà!
Chân mày của nàng nhướng lên vì kinh ngạc với hai điều chàng nói.
- Ngài đã kết hôn? – nàng hỏi
- Hai năm trước đây! Rất ngắn ngủi. Chúng tôi biết là nàng sắp chết trước khi cưới. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa chúng tôi vẫn kết hôn. Tôi muốn mình là người chồng góa vợ của nàng!
- Ôi! Sao mà tôi ganh tỵ với ngài thế! Zach là một sĩ quan kỵ binh. Anh ấy không có nhiều thời gian và phải gấp rút đi đến Peninsula. Không có thời gian …!
- Tôi hiểu! – nàng nói khi Zachary quay trở vào phòng, trên tay cậu là chiếc thuyền buồm được đẽo sơ sài.
Barbara rót tràn trà ra bàn, khi nàng nhìn tử tước Brandon đặt một bàn tay lên vai con trai nàng và dồn toàn bộ sự chú ý của chàng vào món đồ chơi của cậu bé. Chàng lắng nghe bản mô tả dài dòng và lộn xộn của Zachary về việc làm chiếc thuyền và hỏi cậu bé vài câu.
- Chú rất muốn được nhìn thấy cháu hạ thủy cô bé này! – cuối cùng chàng nói – Khi nào thì cháu sẽ hạ thủy chiếc thuyền?
- Cô bé? – Zachary cười khúc khích
- Dĩ nhiên! – Tử tước nói – Tàu thủy luôn luôn là phái nữ. Cháu không biết điều đó sao? Cháu đã đặt tên cho cô bé chưa?
Zachary cười khúc khích
- Có lẽ cháu nên đặt cho nó tên của mẹ cháu! – Tử tước Brandon đề nghị - Qúy bà Barbara!
Zachary cười nhiều hơn
- Mẹ có thích không mẹ? – zach hỏi
- Mẹ sẽ cảm thấy thật vinh dự! – nàng nói, bắt gặp đôi mắt màu xanh đang nhảy múa của tử tước bên kia căn phòng và hoang mang với nhận xét của Eve là chàng là người không có khiếu hài hước.
- Và khi nào thì cô gái này sẽ được hạ thủy? – tử tước hỏi – Điều đó có nghĩa là chuyến du hành đầu tiên của cô ấy đấy, Zach!
- Ngày mai! – cậu bé trả lời dứt khoát – Tại hồ. Ngày mai chúng ta có thể đi ra hồ không mẹ?
- Mẹ cho là được! – nàng nói – Nếu như thời tiết tốt!
- Vào buổi trưa à? – Tử tước hỏi – Khoảng mấy giờ? Tôi sẽ đến đó!
Nhưng chàng không thể đến, Barbara nghĩ. Chàng là khách của cha nàng. Eve có một con số chóng mặt những kế hoạch để vui chơi. Bên cạnh đó, chàng không nên bị nhìn thấy đi cùng với nàng và con nàng. Cha nàng sẽ nổi giận, mẹ nàng sẽ buồn, Eve sẽ bực mình. Thậm chí William cũng sẽ khó chịu. Nàng sẽ phải sống cuộc sống bất tiện dưới sự phản đối của mọi người trước khi khách mời của cha nàng về hết.
Bên cạnh đó, tử tước Brandon không phải là người khách bình thường. Chàng là người đàn ông dành cho Eve. Ý nghĩ đó làm nàng thất vọng theo một cách nào đó mà nàng không thể giải thích được.
- Thôi được! – tử tước Brandon nói, đứng dậy sau khi uống tách trà của chàng – Tôi không nên làm phiền bà lâu hơn nữa. Tôi rất cảm kích tách trà và ngọn lửa ấm áp của bà, thưa bà! Và chú rất ấn tượng với chiếc thuyền của cháu Zach. Còn ngày mai thì sao?
- Ngài không phải cảm thấy biết ơn tôi đâu! – Barbara nói và đứng dậy tiễn chàng ra tận cửa – Tôi biết là ngài có nhiều chương trình, kế hoạch bận rộn ở trong nhà với mọi người!
- Bà có dự định tham dự một chương trình nào đó không? – chàng hỏi – Có một vũ hội vào tối ngày lễ tình nhân!
- Không! – nàng trả lời.
- Có thể thay đổi được không? – chàng hỏi. Nhưng chàng cau mày khi nàng không trả lời ngay – Tôi xin lỗi. Đó là một câu hỏi không lịch sự cho lắm! Chúc bà một ngày tốt lành! Sao Zach?
- Chú sẽ ở đó ngày mai chứ? – Zachary hỏi với vẻ lo lắng – Chú hứa chứ?
Barbara mở miệng định nói gì đó với con trai nàng, nhưng tử tước đã nói trước.
- Đó là một lời hứa! – chàng nói – Chú không cho phép quý bà Barbara thực hiện hành trình đầu tiên mà vắng mặt chú, phải không?
Chàng mỉm cười với cả hai người và sải những bước dài xuống lối mòn đến chỗ con ngựa của chàng.
Barbara đứng nhìn theo chàng, hầu như không nghe thấy những lời nói sôi nổi của con trai bên cạnh nàng. Đó là ngày 9 tháng 2. Chỉ năm ngày nữa là đến ngày dành cho những người yêu nhau. Nàng cảm thấy sự cô đơn của nàng thật nặng nề.
Gía như, nàng nghĩ nếu như chàng chỉ ngồi trên yên ngựa và ngã mũ chào họ. Gía như ….
**************************************
Sáng hôm sau mọi người cưỡi ngựa đến lâu đài Woville, cách Durham năm dặm và dùng tiệc trưa tại một khách sạn nhỏ gần đấy. Thời tiết thật dễ chịu. Bầu trời hoàn toàn quang đãng, và khí hậu đã ấm hơn kể từ Giáng Sinh mặc dù là những cơn gió nhẹ vẫn mang ít hơi lạnh.
Tiểu thư Eve rất sôi nổi. Tử tước Brandon đã từng nghe được rằng cô ấy có thể kết hôn với bất cứ người cầu hôn đủ tư cách nào trong Mùa Lễ hội đầu tiên của cô năm ngoái. Và chàng tin điều đó. Với địa vị là cô con gái duy nhất, không, là cô con gái nhỏ hơn của công tước Durham đã đủ đảm bảo cho sự thành công của cô. Nhưng sắc đẹp, nụ cười và sự cởi mở của cô đã đủ để giúp cô chinh phục những người hâm mộ thậm chí không cần đến hồi môn và tước hiệu của cô.
Cô cử xử thật khéo léo. Đây là những người khách của cô. Kể từ khi cậu em trai dường như tỏ ra không mặn mà lắm với việc tiếp đãi những vị khách này, họ trở thành khách của cô. Cô đối đãi với các quý bà với sự thân mật như nhau, cô cư xử với các quý ông với thái độ thân mật dễ chịu mà không ai có thể chê trách là suồng sã. Cô hầu như sử dụng tên thánh của mọi người khi trò chuyện, ngoại trừ tử tước, vờ tán tỉnh bọn họ với cử chỉ tự nhiên mà không một ai tỏ vẻ khó chịu khi cô quay sang tán tỉnh người khác với cùng một cả chỉ như vậy.
Cô chỉ không vờ tỏ ra tán tỉnh tử tước Brandon. Đó là một sự khác biệt tinh tế trong cách xử sự của cô đối với chàng và mọi thứ dường như có một ít sỡ hữu trong cách cư xử của cô đối với chàng. Cô hầu như luôn cưỡi ngựa cùng chàng trong cuộc đi dạo buổi sáng và ngồi cạnh chàng tại bữa tiệc trưa ở khách sạn. Chàng cảm thấy điều đó rõ ràng thể hiện là cô đã quyết định chấp nhận chàng, mặc dù là cô không hề có một lời nói hay cử chỉ nào thể hiện là cô mong đợi sự ngỏ lời của chàng.
Cô không giống với chị gái cô. Chàng nghĩ như vậy khi nhìn cô cười vì một điều gì đó mà một người khách nói với cô trên đường cưỡi ngựa về nhà. Dường như là vẻ bề ngoài của hai người chỉ có đôi nét giống nhau. Màu tóc và màu da của hai người như nhau. Cô thấp hơn một chút và phần nào đầy đặn hơn chị cô. Nhưng bản tính hai người thật khác xa nhau. Tiểu thư Eve thì thẳng thắn, vui vẻ và thích giao thiệp với người khác. Tiểu thư Barbara thì trầm tĩnh, đáng tôn quý và kiêu hãnh. Eve nhìn xinh xắn, Barbara nhìn xinh đẹp. Và dĩ nhiên là Barbara lớn hơn vài tuổi. Nàng đã nói rằng cả Eve và Wiliam đều nhỏ tuổi hơn nàng.
Trong một lúc, dường như là họ không thể về đến nhà đúng giờ để mà chàng có thể giữ đúng lời hứa với người mẹ và cậu con trai. Mọi người nán lại tại bữa ăn trưa quá lâu và rồi sau đó Hutton đề nghị họ đến thăm nhà thờ Norman chỉ cách đó ba hay bốn dặm. Nếu phải đi quá lâu và không kịp quay về để giữ lời hứa, chàng nghĩ là chàng sẽ đưa ra vài lý do và quay trở về một mình. Nhưng may thay, các quý bà đồng thanh công khai nói rằng họ đã cưỡi ngựa quá nhiều và sẽ để dành chuyến thám hiểm này vào một dịp khác. Và rồi tất cả bọn họ quay trở về nhà.
- Tôi dự định đi dạo ra bờ hồ! – Tử tước nói với quý cô Eve sau khi giúp cô xuống ngựa khi họ đã về đến chuồng ngựa – Tôi thấy mình cần phải vận động đôi chân sau khi cưỡi ngựa quá lâu! – Chàng chỉ nói điều đó sau khi cô đã thông báo với mọi người là tiệc trà sẽ được phục vụ ngay lập tức tại phòng khách.
Cô nhìn có vẻ hơi bực mình một chút trước khi mỉm cười với chàng.
- Em sẽ đi cùng với ngài, thưa Ngài! – cô nói – mặc dù những vị khách của chúng ta sẽ nghĩ em là người thô lỗ khi bỏ rơi họ vào giờ dùng trà!
- Và em sẽ cần có một người hầu đi cùng! – chàng nói. Bàn tay cô vì một lý do nào đó vẫn đặt trên tay chàng. Chàng siết chặt tay cô và nói:
- Tôi sẽ gặp lại em sau!
Chàng cảm thấy mình đang làm điều sai trái khi đi tản bộ về hướng hồ nước ở phía đông ngôi nhà. Giống như là chàng đang giấu giếm một điều gì đó. Có lẽ chàng nên nói ra lý do tại sao chàng lại đi ra hồ. Chàng không có lý do và cũng không muốn làm cho cuộc gặp gỡ tại đó là một bí mật. Nhưng chàng phỏng đoán từ những gì mà biết thì quý cô Barbara mặc dù là tại vùng đất của cha nàng, không được xem như là một thành viên của gia đình. Chàng đoán rằng gia đình của nàng hẳn sẽ không vui khi nhìn thấy nàng đi cùng với một trong những người khách của gia đình. Và kể từ khi nàng phải sống dựa vào họ, chàng cho rằng họ có thể làm cho cuộc sống của nàng trở nên khó khăn hơn nếu nàng làm điều gì đó mà họ không tán thành.
Chàng hoàn toàn không thể tưởng tượng được một trong những chị em gái của chàng sẽ bị cả gia đình đối xử như một người xa lạ trong tình huống đó. Đúng hơn, không nghi ngờ gì là gia đình chàng sẽ vui sướng đón nhận thêm một thành viên nhỏ bé. Nhưng rồi, thật khó mà hình dung ra một người chị em gái của chàng không kết hôn mà lại có con. Chàng biết là chàng sẽ giận dữ nếu một điều gì đó tương tự xảy ra với bất cứ ai trong gia đình chàng. Chàng sẽ giận dữ với người đàn ông quá bất cẩn là nguyên nhân của sự hổ thẹn này.
Họ đang đứng trên bờ hồ. Mẹ và con trai. Tiểu thư Barbara nhìn những cây trụi lá ở phía bên kia hồ. Cậu con trai nhìn một cách lo lắng về phía ngôi nhà. Cậu bé rõ ràng là vui mừng và vẫy tay rối rít khi nhận ra tử tước đang đi về phía họ.
- Tuyệt quá! – cậu bé la lên khi Tử tước vẫn ở xa nhưng vẫn nghe được những lời cậu nói – Ngài đã đến, thưa Ngài! Cháu đã biết là ngài sẽ đến mà! Nhìn kìa mẹ, Con đã nói là chú ấy sẽ đến mà!
Nàng quay laị và mỉm cười với chàng. Nàng vẫn mặc chiếc áo len màu xanh cùng với cái áo choàng mà chàng đã thấy trước đó.
- Tôi nghe nói là tất cả mọi người đều đi đến lâu đài Woville! Tôi đang cố gắng khuyên bảo Zachary không nên quá hi vọng là ngài sẽ đến!
- Tôi đã hứa! – chàng nói – Con trai của bà biết là một quý ông thì không bao giờ nuốt lời, đúng không Zach? Cô tiểu thư Barbara của cháu đã sẵn sàng để hạ thủy chưa?
- Ở đằng kia kìa chú! – cậu bé trả lời, phấn khích với việc sắp làm – Cái vịnh thì khuất gió, gió sẽ thổi chiếc thuyền ra biển mất nếu chúng ta thả nó ở đây!
- À, đúng rồi! – tử tước nói, đưa mắt nhìn ra hồ nước – Cháu thật là thông minh khi đã nghĩ đến điều đó. Nào, chúng ta bắt đầu với quý cô này thôi! – Chàng đưa cánh tay ra để chuẩn bị hạ thủy chiếc thuyền.
Có vài trục trặc. Chiếc thuyền gần như nghiêng hẳn về bên phải khi Zachary hạ nó xuống nước lần đầu tiên, và có nguy cơ chiếc thuyền sẽ lật úp xuống nước. Và khi chiếc thuyền đã lấy lại được thăng bằng thì nó dường như lại không muốn ra khơi với bất kỳ ngọn gió nào, giống như là chiếc thuyền kéo lên trên mặt nước chống lại việc ra khơi vì sợ rủi ro.
Lúc đầu Tử tước Brandon quỳ trên bờ bên cạnh cậu bé, và sau đó ngồi hẳn xuống mép nước, không quan tâm đến cái lạnh và ẩm ướt. Chàng hết sức kiên nhẫn với chiếc thuyền, chỉnh sửa từng chút một trong khi Zachary nhìn với vẻ thất vọng, lo lắng và mẹ cậu đứng hoàn toàn yên lặng sau lưng.
- Đấy! – cuối cùng tử tước kêu lên - Chạy đi nào!
Chiếc thuyền nhấp nhô và lảo đảo trên mặt nước, mất vài giây để quyết định xem thử là nó sẽ làm gì và sau đó cánh buồm của nó đón lấy một làn gió nhẹ và dũng cảm lướt đi vài thước sang bờ bên kia.
- Hura! – Zachary chảy cẫng lên vì thích thú – Nó đang lướt đi trên nước kìa mẹ! Con biết là sẽ như vậy mà! Nhìn kìa mẹ ơi! Nhìn kìa!
Tử tước đứng dậy phủi sạch cỏ trên chiếc áo bành tô và ống quần chàng.
- Chúng ta đã quên mất một điều, Zach! – chàng nói, một bàn tay xoa đầu cậu bé – chúng ta đã quên bắn nắp một chai sâm banh lên mạn thuyền trước khi hạ thủy nó. Nhưng không sao. Tiểu thư Barbara của chúng ta từ chối dùng đồ uống có cồn!
Chàng cười khi cậu bé chạy dọc theo bờ hồ để sang bờ bên kia quay đầu chiếc thuyền về lại bên này.
- Cẩn thận đấy con! – mẹ cậu gọi với theo – đừng có đi lại gần mép nước quá đấy Zachary!
Nhưng đứa trẻ thì quá phấn khích để mà lắng nghe lời nói của bất cứ ai. Cậu cứ thả chiếc thuyền lướt đi vòng quanh và rồi lại lướt sang bờ bên kia khi nó sắp đụng bờ. Tử tước nghĩ cậu bé thật may mắn nếu kết thúc việc thả thuyền mà không bị ngâm mình dưới nước khi sải bước phía sau cậu. Ngâm mình trong nước vào tháng hai với những ngọn gió thổi mạnh là lạnh không phải là một kinh nghiệm dễ chịu cho lắm. Chàng biết điều đó vì chàng đã bị một lần. Khi mà chàng bị đẩy xuống hồ, dĩ nhiên là bởi một cậu em trai, mặc dù là không có cậu em trai nào đứng đó dám thừa nhận là đã làm việc đó.
Chàng hành động vừa kịp lúc. Cậu bé với tay quá nhiều để lấy chiếc thuyền và trượt một chân khỏi bờ khi Brandon la lên phía sau cậu và với một cách tay vững chắc giữ lấy cậu. Zachary kêu thất thanh và cảm thấy cậu đã giữ được thăng bằng.
Tử tước quở trách cậu bé vài lời về sự nguy hiểm và những hậu quả có thể xảy ra khi chàng nghe thấy một tiếng hét bị chặn lại giữa chừng ở phía sau và quay lại nhìn thấy tiểu thư Barbara cứng người vì hoảng sợ, cả hai bàn tay bịt chặt lấy miệng. Cơ thể của chàng chắc chắn là đã che hết, không để cho nàng nhìn thấy những gì có thể xảy ra. Nhưng chắc chắn là nàng nghe thấy hai tiếng hét. Chàng bước đi về phía nàng với cậu bé ở phía sau, đang kéo chiếc chuyền lên bờ.
- Mọi việc đều ổn cả! – chàng nói – Tôi đã giữ chặt cháu. Cháu không bị ngã, hoàn toàn bình an!
Nhưng nàng đã mất kiểm soát trong một khoảnh khắc. Khuôn mặt của nàng tái mét và nhìn chàng chằm chằm với đôi mắt mở to. Nàng cất hai bàn tay ra khỏi miệng.
- Không sao cả! – chàng nói, bước đến và chạm vào vai nàng, cố gắng làm cho nàng bình tĩnh – cháu hoàn toàn bình an, Barbara. Em biết là anh không sẽ để cho cậu bé ngã xuống nước mà! Điều tệ nhất có thể xảy ra là cháu chỉ bị ướt thôi. Các cậu bé luôn vượt qua được những tình huống như vậy mà!
- Cháu … Cháu ….! – hàm răng của nàng run lập cập – Cháu là tất cả những gì tôi có! – nàng nói khi chàng kéo nàng dựa vào người chàng, giữ lấy nàng, cánh tay chàng vững chắc ôm lấy nàng – Tôi không có thứ gì khác trên đời này! Chỉ có cháu thôi! ( hơ hơ, màn một, em thích mấy cái cảnh tình cảm này hơn là … )
- Anh biết! – chàng nói nhẹ nhàng bên tai nàng và nhẹ nhàng đu đưa, an ủi nàng trong vòng tay chàng – nhưng em phải biết là anh sẽ không cho phép cháu gặp bất cứ nguy hiểm nào đâu, Barbara!
- Tôi xin lỗi! – nàng nói, cảm thấy thoải mái trong vòng tay chàng, cơ thể nàng không còn cảm thấy cứng nhắc nữa – Tôi đã quá hoảng sợ! Xin lỗi Ngài!
- Không sao! – chàng nói – Đó là cậu con trai duy nhất của em. Anh hiểu mà!
Chàng hình dung ra hình ảnh của cậu con trai hay là bé gái của chính chàng nếu như Anna – Marie có thể sống lâu hơn một chút. Và chàng biết là đứa trẻ sẽ là món quà quý giá của cả hai và sẽ làm cho chàng nhớ lại tình yêu mà chàng đã dành cho người mẹ. Và đột nhiên chàng cảm thấy thật sự ganh tỵ với tiểu thư Barbara Hanover.
- Mẹ ơi! – giọng của Zachary cất lên – con đã làm mẹ hoảng sợ phải không? Nhưng chiếc thuyền thật là tuyệt phải không mẹ? Hãy đợi đến khi con kể với Ben và cậu Will!
- Zachary! – nàng lách người ra khỏi vòng tay của tử tước và khom người ôm thật chặt con trai nàng.
- Con thật là dại dột! Ôi, mẹ phải phát vào mông con thật mạnh mới được! Mẹ đã dặn con những gì khi đến đây? Mẹ đã dặn đi dặn lại điều gì nào?
- Không được lại quá gần mép nước! – cậu ngượng ngùng trả lời – Con đâu có ngã đâu mà mẹ. Con rất cẩn thận mà! – cậu ngước mắt nhìn lên tử tước, người đang mở to mắt và nháy mắt với cậu.
- Ôi! – nàng nói với vẻ cáu kỉnh – Con nghĩ là con có thể làm cho mẹ tin sao? Ít nhất thì con cũng lấy được chiếc thuyền chứ?
- Nó đây ạ! – cậu trả lời và giơ lên chiếc thuyền đang nhỏ nước.
- Được rồi! Đã đến lúc phải về nhà rồi. Mẹ chắc là Tử tước Brandon ắt hẳn là đang muốn được quay trở lại với tiệc trà ở trong lâu đài. Con hãy cảm ơn chú ấy đi!
- Anh sẽ đưa hai người về nhà! – tử tước nói – cháu có muốn ngồi trên vai chú không Zach?
Vai của chàng luôn là một chỗ ngồi đáng thèm muốn đối với những đứa cháu của chàng, cậu bé Robert đã đánh Andrew chảy máu mũi để tranh giành quyền được ngồi trên vai chàng vào Lễ Giáng Sinh. Và kết quả là cậu phải cuốc bộ về nhà trong khi Andrew ngồi chiễm trệ trên vai chàng với vẻ chiến thắng và cái mũi đỏ.
Zachary cũng không ngoại lệ. Trong vài giây, cậu bé ngồi ngay trên vai tử tước, một tay giữ chặt chiếc thuyền, và tử tước Brandon bắt đầu bước đi với sự ngờ vực là chàng đang ép tiểu thư Barbara đi bộ cùng với chàng, điều mà nàng không dự định làm và có lẽ là cũng không muốn. Và chàng cũng bắt bản thân chàng đi bộ hai dặm, điều mà chàng không mong đợi.
Tại sao? Chàng tự hỏi bản thân chàng, trong khi tiệc trà và sự bầu bạn của tiểu the Eve đang chờ chàng trong lâu đài. Nhưng không khó để tìm ra câu trả lời. Chàng tìm thấy một điều gì đó đồng cảm tại tâm hồn người phụ nữ này, một người từng yêu, mất mát và bấu víu vào những kỷ niệm, thậm chí còn mãnh liệt hơn cả chàng. Và chàng đã lần đầu tiên ôm một người phụ nữ trong vòng tay trong vòng hai năm và nàng đã cảm thấy yên ổn trong vòng tay chàng. Chàng cảm thấy tò mò muốn biết về nàng nhiều hơn, muốn biết nhiều hơn về một người mẹ đã dành tất cả tình yêu của nàng cho đứa con trai.
- Talavera! – chàng nói – có phải là lúc chiến tranh mới bắt đầu không? Và anh ấy mới chỉ đến đó?
- Vâng! – nàng nói – anh ấy rất háo hức được ra trận. Anh ấy tin là tương lai anh ấy sẽ được đảm bảo hơn nếu anh ấy nhận được huân chương. Dĩ nhiên là anh ấy đã cố gắng giấu em sự háo hức của anh ấy vì chúng em sẽ kết hôn vào mùa hè. Và anh ấy biết là em sẽ rất buồn nếu đám cưới bị hoãn lại. Nhưng anh ấy rất hạnh phúc khi chuẩn bị đi và em không thể để cho anh ấy thấy được nỗi buồn và sự lo lắng của em. Bây giờ em cảm thấy vui mừng vì em đã làm như vậy!
- Anh ấy có biết về đứa trẻ không? – chàng nhẹ nhàng hỏi.
- Em không biết! – nàng cười có phần nào buồn bã – Em chỉ nhận được một lá thư của anh ấy. Nhưng nó còn quá sớm. Em không được biết gì nữa. Lá thư của em nằm giữa số tài sản được gửi lại cho cha anh ấy. Em không biết. Em thích tin là anh ấy biết!
- Một trong những người em của anh chiến đấu ở Waterloo – chàng nói – cậu ấy may mắn chỉ bị một vết thương nhẹ, nhưng đó là những gì chúng tôi nghe được tháng trước, và thậm chí sau đó là cậu ấy chỉ bị thương. Chúng ta biết là có rất nhiều người chết vì bị thương và sốt, Vài tháng sau đó, tôi và cha tôi mới có thể qua đó và mang cậu ấy về nhà. Tôi biết được cảm giác lo lắng đó. Đó là một khoảng thời gian thật kinh khủng, đặc biệt là nó còn trở nên nặng nề hơn trong trường hợp của em!
- Vâng! – nàng nói – mọi người không nói gì với em cho đến khi Zach chào đời! – nàng nhìn lên và mỉm cười với con trai nàng, cậu bé đang nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền, không chú ý đến cuộc chuyện trò của người lớn – Thật là kỳ diệu biết bao khi một người mất đi và một người khác thay thế vị trí đấy!
- Vâng! – tử tước nói – nàng đã yêu anh ấy! Đó là một lời nhận xét, không phải một câu hỏi.
- Vâng! – nàng nói, nhìn chàng và im lặng trong một lúc – anh biết là vợ anh sắp chết khi cưới cô ấy đúng không? Chị ấy sống được bao lâu?
- Khoảng hai tháng! – chàng nói – nàng nằm liệt giường trong suốt thời gian đó, Anna – Marie đáng thương. May mắn là nàng rất ít đau đớn. Chỉ là sự mệt mỏi và yếu ớt của bệnh lao phổi. Nhưng nàng luôn là một cô gái yếu ớt, mặc dù nàng luôn vui vẻ, xinh xắn và kiên cường. Nàng chưa bao giờ phàn nàn hay giận dữ về số phận của nàng. Không giống như anh. Anh đã gần như là chết đi vào cái ngày nàng ra đi.
- Em là một người may mắn đúng không? – nàng nói – Em không biết em sẽ sống như thế nào nếu không có con trai em. Nhưng em cho rằng em sẽ sống được. Ngài đã sống đấy thôi!
- Trong một thời gian dài! – chàng nói – thậm chí chúng ta không muốn sự đau khổ rời bỏ chúng ta. Nó giống như là không chung thủy nếu chúng ta không đau khổ, hay là một giờ không nghĩ về người đã ra đi. Và tất nhiên là nỗi sợ hãi sẽ quên hết mọi thứ, như thể nó là bằng chứng cho thấy chúng ta không thật sự yêu người đó. Nhưng dường như cuộc sống mạnh mẽ hơn chúng ta. Sự đau khổ vơi dần. Một ngày chúng ta cười trở lại. Rốt cuộc là chúng ta sẵn sàng để bắt đầu lại cuộc đời!
- Đúng vậy! – nàng nói
Chàng nhìn xuống nàng. Nhưng chàng không thể hỏi gì. Nó sẽ trở thành thô lỗ. Liệu nàng có một điều gì đó hay ai đó để làm mục đích sống ngoại trừ con trai nàng không? Liệu nàng có thể bắt đầu lại cuộc đời giống như chàng đang làm không? Liệu một bà mẹ độc thân như nàng có bị kết án và phải sống ngoài rìa xã hội suốt cuộc đời còn lại không? Tình trạng bị ruồng bỏ của nàng có thể chấm dứt giống như nỗi buồn của chàng đã không còn nữa không?
- Để khiêu vũ! – nàng nói với vẻ thèm muốn trước khi chàng có thể nói gì, nhìn về phía trước nơi ngôi nhà của nàng đã hiện ra trong tầm mắt – Thật là tuyệt vời nếu có thể được khiêu vũ! – nhưng nàng dường như đột nhiên nhận ra nàng đang nói gì. Nàng đỏ mặt và nhìn lên cậu con trai của nàng – Nó ắt hẳn phải nặng lắm! Zachary, xuống đi con yêu, chạy ra trước và mở cửa đi con! Ngài có muốn vào nhà dùng trà không?
- Anh đã đi lâu hơn là anh nghĩ! – chàng nói và nhấc cậu bé xuống – anh nghĩ tốt hơn anh nên quay trở về lâu đài. Nhưng cảm ơn em đã mời!
Chàng nghĩ không có lý do gì để gặp lại nàng. Chàng có muốn gặp lại nàng không? Chàng đến tham dự vào những tiệc tùng vui vẻ trong lâu đài, không thể tự cho phép chàng tiếp tục những kỷ niệm vừa ngọt ngào vừa cay đắng với một người có cảnh ngộ gần giống như chàng được. Chàng đến để tán tỉnh tiểu thư Eve Hanover, không phải là đến để kết bạn với chị gái cô.
Nhưng đúng,chàng muốn gặp lại nàng. Chàng nhận ra điều đó khi họ dừng lại và chàng nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Và đột nhiên chàng nhận ra vẻ đẹp thực sự của khuôn mặt nàng. Tám năm trước đây, chắc chắn nàng là một cô gái cực kỳ xinh đẹp giống như em gái nàng bây giờ. Nhưng tám năm qua, sự đau khổ và tình yêu đã làm cho khuôn mặt nàng thay đổi. Và trong đôi mắt nàng, chàng nhận thấy có sự điềm tĩnh và từng trải. Và nàng đẹp mặn mà là một điều tất yếu.
- Có lẽ anh sẽ để dành lời mời này cho ngày mai hay là một ngày nào đó trước khi anh rời khỏi đây - chàng nói – nếu anh được phép!
Đôi mắt của nàng mỉm cười với chàng
- Ngài luôn được đón chào tại đây, thưa ngài! – Nhưng ngài không cần phải cảm thấy là bắt buộc phải đến đây đâu. Em hiểu đây là những ngày bận rộn và thú vị trong lâu đài mà!
- Đừng có trách mắng cậu bé nhiều quá khi em chỉ có một mình với cậu ta! – chàng nói và nháy mắt với nàng – Con trai thì luôn bất cẩn mà! Một cậu con trai thì phải thế thôi!
- Em sẽ để ý! – nàng nói
Và hoàn toàn vô thức, chàng cầm lấy tay nàng, nắm chặt, ngập ngừng và đưa lên môi hôn
- Anh rất tiếc về Talavera! – chàng nói
- Và em cũng rất tiếc về căn bệnh hiểm nghèo! – nàng nói
- Nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn! – chàng nắm chặt bàn tay nàng một lần nữa, sau đó thả tay nàng ra và vẫy tay với Zachary đang nhún nhảy ngay cửa. Chàng xoay người là đi với vẻ gần như là tiếc nuối trên đường về lại lâu đài và bữa tiệc Valentine vui vẻ trong lâu đài
***********************************
Dĩ nhiên là ngày hôm sau chàng không đến, nhưng không sao khi mà nàng không trông đợi chàng sẽ đến. Thật là đúng khi nàng trì hoãn lại chuyến viếng thăm người cha mà nàng đang sống phụ thuộc suốt buổi trưa, nhưng sau đó nàng phải đi vì đã hứa sẽ xếp lại những tấm vải lanh vào giá đỡ cho người quản gia vào ngày hôm nay.Hơn nữa, con trai nàng nhận ra là cậu bé rất thích số học, và nàng phải trải dành nhiều thời gian ở trên lầu với cậu, ra những bài tập toán học cho cậu giải.
Chàng sẽ không đến. Nàng không ngóng chàng.
Chàng là một quý ông tử tế, Zachary thích chàng và đã rất vui ở cùng chàng bên hồ. Chàng đã nhẫn nại xoay xở với con thuyền cho đến khi nó lướt đi trên mặt nước. Nàng vẫn còn nhớ hình ảnh chàng ngồi trên cỏ lạnh, cau mày với món đồ chơi trong khi Zachary quỳ bên cạnh chàng quan sát, đỉnh đầu của con trai nàng hầu như chạm vào má chàng.
Và chàng cũng rất tử tế với nàng. Tám năm qua nàng đã không giao thiệp với bất cứ ai ngoại trừ gia đình nàng, những người thuê đất, những người làm của cha nàng và những người trong làng. Nàng trông đợi một quý ông, một người quý phái thật sự, quay đi với sự bối rối và căm phẫn ngay khi biết nàng là ai và những gì nàng đã làm. Tử tước không chỉ tiếp tục cư xử hết sức lịch thiệp với nàng, mà còn đem đến cho nàng sự thương mến và đồng cảm.
Nàng tự hỏi nàng có phải lòng chàng chút nào không? Thật là lạ nếu nàng không phải lòng chàng. Nàng là một kẻ ngốc đáng thương, nàng nghĩ vậy khi xếp lại những tấm vải lanh, mơ mộng về quý ông duy nhất đã chú ý đến nàng trong tám năm qua. Người chồng tương lai của Eve.
Đột nhiên nàng cảm thấy vui mừng vì nàng và Eve không thân nhau lắm, rằng Eve tránh xa nàng bất cứ khi nào cô có thể, giống như nàng là một điều ô nhục có thể lây nhiễm. Nàng không muốn gần gũi với người em gái duy nhất của nàng một khi cô trở thành nữ tử tước Brandon. Nàng tự hỏi liệu Eve có hạnh phúc với chàng. Quan trọng hơn, nàng tự hỏi liệu chàng có hạnh phúc với Eve. Và cuối cùng nàng hiểu ra tại sao em gái nàng lại mô tả chàng là một người đàn ông trầm lặng và không có khiếu hài hước. Eve không đánh giá đầy đủ sự tử tế và lịch sự của chàng.
Barbara ghì những tấm vải lanh vào người và xếp nó lên kệ. Nàng có thể cảm thấy vòn tay mạnh mẽ của chàng quanh nàng, sự lực lưỡng và vững chắc không ngờ được của ngực chàng và bắp đùi rắn chắc. Nàng có thể nghe được giọng nói chàng thì thầm những lời dịu dàng bên tai nàng. Nàng có thể ngửi thấy mùi nước hoa và mùi vị ấm áp nam tính của chàng.
Kẻ ngu ngốc đáng thương, nàng lại nghĩ như vậy và quay trở lại công việc với một sự hăng hái mới. Chắc chắn nàng sẽ không gặp lại chàng. Nàng hồ nghi về việc nàng sẽ được mời đến tham dự đám cưới. Và nàng sẽ không muốn có mặt thậm chí ngay cả khi nàng được mời.
***
Chàng đến vào tối ngày hôm sau. Trời rất tối. Zachary đã đi ngủ. Nàng ngồi ở phòng khách đan cái khăn choàng cho bà William, một người phụ nữ già cả và luôn cảm thấy lạnh dù cho đang ở trong những tháng hè. Và nàng nhớ lại ngày lễ tình nhân tám năm trước đây và cái vỏ bọc đồng hồ mà nàng đã thêu hình trái tim màu đỏ cho Zach. Và cái mề đay bằng bạc hình trái tim mà anh đã tặng nàng và lời hứa sẽ tặng cho nàng một bức hình nhỏ của anh để nàng lồng trong đó ngay khi có thể. Đến bây giờ, chiếc mề đay đó vẫn trống rỗng.
Nàng nghe tiếng gõ cửa, nàng dừng công việc đang làm và đợi người hầu trả lời. Đó có thể là một nhóm người bất kỳ nào, nàng tự nói với bản thân nàng, mặc dù giờ này đã trễ. Không có lý do gì làm cho trái tim của nàng phải đập mạnh như vậy. Không có lý do gì để tin là chàng đến.
Nhưng đúng là chàng. Nàng đứng dậy khi người đầy tớ trai thông báo là chàng và chàng sải chân bước vào phòng, mỉm cười với nàng. Chàng mặc bộ dạ phục buổi tối bên trong chiếc áo bành tô và một chiếc sơ mi bằng lụa quàng một chiếc khăn quàng cổ tao nhã. Nàng nghĩ chàng thật là đẹp trai, và thầm chế giễu vẻ bề ngoài xuềnh xoàng của nàng. Nàng đang cư xử giống như một cô nữ sinh.
- Bây giờ không phải là giờ thích hợp để đi thăm viếng! – chàng nói – Tôi đến để tạ lỗi vì đã không thể đến đây được vào trưa hôm qua và cả trưa hôm nay. Tôi e rằng em đã hoàn toàn đúng. Dường như mỗi phút của mỗi ngày đều có rất nhiều hoạt động mà tôi phải tham gia. Sẽ không ai phải lo lắng là mình sẽ buồn tẻ với tuần lễ tại lâu đài. Sau khi đã nói những lời này, tôi sẽ đi ngay nếu em muốn!
Nàng nên đuổi chàng đi. Việc chàng đến nhà nàng một mình thật không hay ho chút nào. Nhưng những phép tắc đúng mặc đâu có phải là vấn đề đối với danh tiếng của nàng. Hơn nữa, nàng không muốn đuổi chàng đi.
- Mời Ngài ngồi! – nàng mời chàng và chỉ vào một cái ghế gần lò sưởi – Tôi sẽ bảo mang trà lên!
- Nàng không cần phải làm như vậy vì tôi đâu! – chàng nói – Tôi đã ăn và uống quá nhiều trong vài ngày qua rồi – nhưng chàng đi ngang qua căn phòng và ngồi vào chiếc ghế và đợi nàng ngồi xuống ghế của nàng rồi chàng mới ngồi xuống – Zach thế nào? Cậu bé có ngã xuống cái hồ nào trong hai ngày vừa qua không?
- Không! – nàng nói – nhưng nó đã giảng giải một cách tường tận và dài dòng với Ben, người đầy tớ của chúng tôi, và William vào sáng ngày hôm nay về cái cách mà Ngài đã làm cho chiếc thuyền của nó có thể đi trên mặt nước. Ngài biết đấy, ngài đã trở thành người anh hùng vĩ đại của nó!
Chàng cười toe tóet.
- Đó cũng là điều đã xảy ra với cả đội quân cháu chắt của tôi! Tôi dường như luôn là như vậy mỗi khi gia đình tôi họp mặt! Tôi cho rằng bởi vì tôi không bị vướng víu bởi vợ và gia đình riêng của mình nên tôi dường như là một vị trọng tài không thiên vị, điều mà mẹ và cha chúng không làm được!
Barbara nghĩ điều đó có lẽ là do thái độ dễ chịu và sự sốt sắng trong cách cư xử với trẻ con của chàng như thể chúng là những người thật sự quan trọng, nhưng nàng không cho chàng biết suy nghĩ này.
- Đêm nay có trò chơi đố chữ - chàng nói – nhưng các quý bà có những công việc quan trọng hơn phải làm sau bữa ăn tối. Tôi cho là một việc gì đó với những trái tim và những tấm thiệp. Những quý ông thì bị xua đuổi đến phòng bida. Tôi trốn đi!
Nàng cười
- Ngài không thích các cuộc tiêu khiển nối liền liên tiếp nhau ư, thưa Ngài? Tôi nghĩ đó là lý do tại sao mọi người tham dự Mùa Lễ Hội ở London và đi chơi ở những nơi như Bath và Brighton, rồi sau đó tham dự những tiệc tùng tại các lâu đài!
- Nhưng một người thì có thể quá ưa thích một hình thức giải trí nào đó! Rằng họ không có thời gian để hưởng thụ hoàn toàn một hình thức nào đó! – chàng cười – và nếu nàng có thể nhận ra điều đó, nàng ắt hẳn phải thật sự rất khôn ngoan!