Những Cơn Mưa Mùa Đông

Những Cơn Mưa Mùa Đông

Tổng số chương: 11

Đứa trẻ nép sát vào mái hiên nhà mồ. Mái xi măng thấp, hẹp, ngang với mặt đất không ngăn được những giọt mưa đang trút xuống. Mưa trắng xóa cánh đồng. Thỉnh thoảng gió rít lên làm cơn mưa tạt ngang khiến đứa trẻ vụng về né tránh. Nhưng rồi hắn cũng để mặc khi nhìn xuống quần áo đã thấm nước. Ban đầu, nước tạt ướt đôi chân; tiếp theo chiều ngang của gió thổi hắt từ dưới đồi, nước thấm dần lên chiếc quần đùi, rồi theo nửa thân áo dưới, cho đến khi đứa trẻ cảm thấy lạnh run cũng là lúc hắn chỉ còn giữ được khuôn mặt tương đối khô ráo. Đứa trẻ vòng hai tay trước ngực, cố tạo ở đó một hơi ấm.

Cánh đồng mịt mù hơi nước. Những nấm mộ nằm rải rác không còn phân biệt được nền trắng trên cát do hơi nước đã làm mờ hẳn. Những cụm hoa trang, những tấm bia đá dưới chân các ngôi mộ ẩn hiện nhạt nhòa làm tăng vẻ thê lương khiến đứa trẻ có cảm tưởng bầu trời thấp hẳn xuống một cách buồn bã.

Hai nấm mộ trong một vành lăng gần nhất với màu xanh hiếm hoi của cỏ được trồng lên để giữ đất, có một tấm bia chung được khắc bằng chữ hán dựng chính giữa, nằm trong tầm mắt đứa trẻ. Hình ảnh quen thuộc đến nỗi không cần nghĩ ngợi, hắn cũng có thể thấy hiện ra trong trí những nét chữ đặc biệt, những vết thủng, những chỗ mực còn thắm và những chỗ chỉ còn trơ lại từng nét đục phai mờ. Trước đó, thỉnh thoảng vào những buổi chiều, hắn vẫn thường theo chân ông nội đến đây thắp hương và trong khi ông đang cúi mình trên hai nấm đất để khấn vái, hắn quì gối trước tấm bia, đưa ngón tay nhỏ nhắn chạy vòng khắp mặt chữ. Có lần hắn nói với ông nội: biết đến bao giờ thì cháu mới đọc được vài chữ trên tấm bia này nhỉ? Ông già nhìn đứa cháu, quay lưng bước ra khỏi vòng lăng, nói lầu bầu như khi đang cầu nguyện: Thôi, thôi, chào mấy chú mày mà về. Đọc à rồi mày cũng phải đọc được tên của các chú mày chứ.

Với thoáng hồi tưởng ngắn ngủi, đứa trẻ vội vàng nghĩ tới ông nội giờ này ở nhà một mình, và có lẽ với cơn mưa tầm tã dài lâu như thế này, ông đã lo lắng cho hắn không ít. Đứa trẻ bỏ hai tay ra khỏi ngực, đưa mắt nhìn quanh cánh đồng. Mưa vẫn chưa ngớt hẳn, nhưng gió đã lặng. Hắn đưa hai cánh tay ra trước làm thành một vòng cung rồi thét lớn:

– Thôi, đừng mưa nữa.

Đứa trẻ nghe tiếng mình dội lại từ xa. Âm thanh vang vang và tắt lịm sau đó, cùng lúc với đợt mưa nhẹ hạt dần rồi tạnh hẳn. Đứa trẻ cảm thấy thích thú, tưởng như trời vừa nghe lệnh mình. Hắn mỉm cười, bước nhanh ra khỏi vòm hiên ngôi nhà mồ. Áo quần ướt đẫm, da mặt tái, những đầu ngón tay móp như da táo, hắn đi những bước nhảy như chim, nhưng rất thong thả. Những bước đi như bắt nhịp những ý nghĩ trong đầu.

– Mẹ mới đi hôm qua, như vậy sớm lắm chiều nay mới về. Không biết kỳ này bà sẽ mua cho mình những gì đây? Lại con thỏ cao su, lại phong bánh biscuit... Mình đâu có thích những thứ đó. Mà mình thích cái gì nhỉ? Thật ngớ ngẩn quá. Cũng chẳng biết thích cái gì.

Đứa trẻ bắt đầu tiến vào khu vườn nhà mình. Hắn dừng chân dưới một tàu lá chuối, nhưng những giọt nước nhỏ xuống từ chỗ rách của ngọn lá làm hắn khó chịu, lại tiếp tục bước. Hắn vừa đi vừa nhìn vào nhà bếp, chẳng thấy có sợi khói nào, chứng tỏ thím Tư chưa ghé lại nấu cơm cho ông nội. Chỉ vì trận mưa tai hại vừa rồi chứ gì. Đứa trẻ nghĩ thế, nắm chặt hai bàn tay lại, mạnh bạo tiến vào sân.

– Vũ, mày đấy hả?

Tiếng gọi giật khiến hắn bắn người lên. Hắn nhận ra ông nội đang đứng dưới những cành cam. Nhanh như một con sóc, hắn nhảy thót vào nhà, cố ý không để ông nội kịp nhận ra bộ quần áo ướt đẫm trên người mình.

– Dạ

Đứa trẻ chu miệng qua khe cửa lá sách thét lớn một tiếng rồi nói vọng ra:

– Cháu bị kẹt mưa nên về nhà trễ đó mà.

Ông già hừm lên một tiếng, không nói gì thêm, trong khi đứa trẻ, nụ cười thoáng tắt trên môi, vào phòng thay quần áo. Hắn cảm thấy đắc thắng vì giấu được ông nội bộ đồ ướt đẫm.

Khu vườn sau cơn mưa như xanh hẳn lên. Những phiến lá óng ánh dưới ánh sáng thoi thóp của một ngày sắp tắt. Tiếng chim ríu rít trên các cành cây cao, chúng vừa chui ra khỏi tổ ngay khi cơn mưa dài chấm dứt. Đàn gà rời chỗ đứng dưới các tàu lá, vừa đi vừa rũ cánh tìm mồi trên đám lá khô trộn lẫn trong lớp đất nhão nhẹt. Ông già đứng sững dưới khóm cam một lúc, mắt đăm đăm nhìn bức bình phong ở chiếc bể cạn. Những mảnh mẻ sành được gắn thành hình thú vật lấp lánh trên nền xám rêu. Giữa bức bình phong, một chiếc dĩa kiểu lớn với những nét vẽ màu xanh đậm hình một con rồng đã bị rạn nứt. Chiếc dĩa hẳn là tâm điểm cho sự trang trí toàn thể bức bình phong mà ngày trước ông đã dày công tô điểm. Ông già bước chậm rãi tới bể cạn và ngừng lại, hơi cúi xuống. Ông đưa một bàn tay lên, tần ngần xoa xoa những vết nứt trên chiếc dĩa. Đôi mắt ông đờ đẫn. Một bàn tay rồi hai bàn tay đưa ra run rẩy...

Mới ngày nào đây thôi mà – Ông già nói lầu bầu trong miệng – mày ngỗ nghịch quá, ai đời với chiếc dĩa đẹp đẽ như thế này mà mày dám dùng làm bia để bắn ná. Tao nghe một tiếng “bốp”, chạy ra, nhìn lên chiếc dĩa, nó đã rạn nứt như thế này rồi. Còn mày thì biến lẹ như một con còng chui sâu dưới vườn.. Nghịch ngợm như mày, tưởng không bao giờ thành người lớn được chứ. Lại cái tội háu ăn nữa. Thế mà rồi mày không còn ở với tao, mày lại chết trong tư thế của người lớn mà. Tham gia, tham dự, tham gì gì đi nữa, rồi cũng chỉ có khổ cái thân già của cha mày thôi con ạ.

Ông già nghĩ ngợi miên man. Quá khứ làm đôi vai ông rút lại. Ông không còn nhìn rõ được cảnh vật trước mắt. Thời gian cùng những kỷ niệm đang gậm nhấm đời ông mỗi ngày.

Đứa trẻ thay xong áo quần khô ráo cúi mình kéo quai dép cho sát vào gót chân, rồi chạy ra sân. Bỗng hắn dừng lại khi thấy ông nội đang đứng lặng như tượng trước chiếc bể cạn rêu phong. Hắn bước nhẹ nhàng đến đứng sau lưng ông già một lúc, rồi cất tiếng gọi khẽ:

– Ông nội.

Ông già giật thót mình quay lại, nhận ra đứa trẻ, buột miệng:

– Cha mày! Làm tao hết hồn.

Đứa trẻ cười hăng hắc:

– Cháu gọi nhỏ đến thế mà. Ông già cũng cười dịu dàng:

– Ờ, ờ...

Rồi nắm bàn tay đứa trẻ:

– Sao tay lạnh thế này? Lại dầm mưa phải không? Ừ, đúng rồi, tóc cũng ướt cả thế kia.

Đứa trẻ nói láo như cuội:

– Không đâu ông nội, cháu vừa rửa mặt xong ấy mà.

Ông già im lặng một lúc rồi nói, giọng xa vắng như nói một mình:

– Mày chẳng khác gì thằng chú mày cả, lém lỉnh quá...

– Chú ấy tay cũng lạnh và tóc cũng ướt như cháu sao ông?

Đứa trẻ ngẩng mặt lên hỏi ông già với đôi mắt sáng quắt. Ông già mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn đăm đăm với khoảng không trước mặt, đôi mắt đục, bất động, đầy cam phận. Đứa trẻ tò mò nhìn chiếc dĩa rạn giữa bức bình phong bể cạn. Một lát hắn đưa tay chỉ và nói:

– Có phải chú ấy đã làm vỡ cái đó của ông nội không?

Ông già đánh vào cánh tay của đứa cháu:

– Thằng này lém quá, ai bảo với mày thế?

– Mẹ.

Ông già lặp lại với thoáng bối rối:

– Mẹ còn nói gì nữa không?

Đứa bé bỗng dậm chân xuống đất la toáng lên:

– Ôí, kiến cắn cháu nãy giờ mà ông nội không hay biết gì cả.

Đúng là một đứa trẻ ranh mảnh. Hắn đã kiếm được cớ để tránh trả lời câu hỏi của ông nội mình. Hắn chạy biến vào nhà. Ông già nhìn xuống chân, ông thấy những con kiến lửa có bò ra thật, nhưng chắc hẳn chưa có con nào bò tới chân chú bé.

Danh sách chương


Sách tương tự