
Bốn Năm Phấn Hồng
Tổng số chương: 79
Năm thứ nhất: Ngây ngô
Khi đọc cần biết một điều, bất luận các bạn trách cứ tôi, công kích tôi như thế nào chăng nữa nhưng xin đừng chê bai ngôi trường của tôi. Đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết, không nên đem nó so sánh, liên hệ với thực tế.
Đối với trường đại học, chúng tôi đã từng có những khát vọng mãnh liệt biết bao, những ước mơ tươi đẹp biết bao. Tuy nhiên, từ ngày đầu tiên bước vào đại học tôi có thể dùng bốn chữ để miêu tả cảm nhận của mình: cũng chỉ thế thôi.
Bốn năm qua đi, khi ra khỏi khuôn viên trường, tôi lại một lần nữa có cảm giác bị lừa dối. Chúng tôi đã đùa cợt với cuộc sống đại học. Nhưng cuộc sống đại học cũng lừa dối chúng tôi. Sự lừa dối từ đầu đến cuối.
Khi tôi học trung học, từng có một vở kịch truyền hình có ảnh hưởng rất lớn tới những mơ tưởng tốt đẹp của tôi về cuộc sống đại học. Đó chính là vở Yêu đến cùng. Nói hơi khoa trương một chút, vở kịch này từng là một trong những động lực cho một số người vào đại học.
Cuộc sống đại học đẹp đẽ, lãng mạn xiết bao! Tất cả mọi điều tốt đẹp đều có thể tìm thấy trong trường đại học! Tuổi xuân, lý tưởng, tình yêu.
Rất hiển nhiên. Sau khi vào đại học, tôi biết mình đã phạm một sai lầm chết người là không phân biệt được sự khác biệt và mối liên hệ giữa yếu tố văn học lãng mạn với yếu tố văn học hiện thực.
Năm đó, ảnh hưởng trực tiếp của vợ kịch ấy với tôi chính là: Tôi đã lấy vẻ ngoài, cách ăn mặc, trang điểm của Văn Hụê làm hình mẫu cho chính mình. Nguyên nhân rất đơn giản, xung quanh tôi không có một nam sinh nào là không thích vai diễn này, sự thuần khiết trong sáng luôn có sức hạ gục tất cả các nam sinh. Tuy nhiên, về bản chất tôi không thật thuần khiết trong sáng, cũng không tin tưởng rằng trong thực tế cucọ sống thật sự có những nữ sinh hoàn toàn trong trắng. Những nữ sinh trong trắng theo kiểu không màng đến nhu cầu phàm tục, không có chút ham muốn vật chất, không có bất kỳ sự tự lợi cá nhân nào và không có tình dục đã gần như không còn nữa. Cứ cho là có thì cũng vì mục đích riêng, ví dụ, muốn mê hoặc một người đàn ông nào đó mới tạm thời tỏ ra như vậy. Trong trắng tạm thời không khó, trong trắng cả đời mới khó.
Tất nhiên, tôi không có vẻ đẹp của Văn Huệ. Hi hi...! Đó là sự thực không thể chối cãi.
Dưới đây, tôi phải viết thật chi tiết về cuộc sống đại học vô cùng tồi tệ của mình như ghi nợ.
Ở trường đại học, tôi không phải là một sinh viên tốt, cũng chẳng xấu. Cũng giống như đa số các sinh viên đại học khác, cuộc sống đại học chẳng có gì hay ho đáng nói - một cuộc sống khá là khó chịu. Khi học trung học, không thể chịu nổi những kỳ thi và xếp thứ vô cùng vô tận, mong ước vào đại học để có thể có một trời tự do. Vào đại học rồi, tự do nhiều đến nỗi có những lúc nhàn rỗi không thể chịu được cái hư không: không tiền, không người yêu, không việc làm, muốn làm cũng không có nghị lực. Thế là lại mơ ước rằng tốt nghiệp thì có thể kiếm tiền, nổi dang và sống cuộc sống như mọi người.
Không nhẫn nhịn, cũng không cam tâm.
Tôi đã có tâm lý này từ ngày đầu tiên bước vào đại học. Vì một chút hồ đồ, thế nào tôi lại chui vào trong ngôi trường này? Thế nào tôi lại không thi đỗ vào Đại học Bắc Kinh? Thật đen đủi, làm sao tôi lại bị cảm nắng đúng lúc thi đại học cơ chứ?
Tôi không cam chịu. Bứt rứt không yên. Tự cao tự đại. Tôi nghĩ, có lẽ mình sẽ không tìm thấy đối thủ ở ngôi trường này. Cảm thấy không gian của trường học khiến tôi phiền muộn, khiến tôi ngột ngạt không chịu được.
Xin nói rõ một chút về trường chúng tôi. Trường chúng tôi cũng không phải là ghê gớm lắm, vì ít ra thì ở tỉnh Hồ Bắc, nó cũng không được coi là một trường đại học trọng điểm phải kể đến đầu tiên. Tôi hoàn toàn không có ý chê bai ngôi trường của mình. Một chút cũng không! Đối với ngôi trường đại học của mình, tôi cũng chỉ giới thiệu như thế thôi. Cứ cho là tôi có thể trách cứ trường học của mình, nhưng các bạn thì không, bởi vì đó là trường của tôi.
Không nên đoán xem tôi học trường nào, không nên, bởi vì khi tôi viết về một số mặt tối trong trường đại học thì đã là chê bai chính ngôi trường của tôi. Cho dù nó có tồi tệ đến thế nào đi nữa thì nó cũng là trường của tôi, những ngày tháng tươi đẹp nhất tuổi thanh xuân của tôi đã trôi qua ở đó; cứ cho là những ngày tháng đó không đẹp lắm thì cũng không thể trách cứ ngôi trường, mà chỉ nên trách chính bản thân tôi.
Ở bất cứ một trường học nào, những sinh viên bình thường thì đều giống nhau, còn những sinh viên nổi trội thì mỗi người một vẻ rực rỡ huy hoàng.
Tôi chỉ là một sinh viên bình thường; chính ngôi trường của tôi đã cưu mang và khuôn đúc ra tôi như thế. Không có gì đáng nói.
Danh sách chương
- Chương 1 Khi đọc cần biết
- Chương 2 Thêm vào một nhân vật
- Chương 3 Sáu cô nữ sinh
- Chương 4 Luyện tập quân sự
- Chương 5 Cái gì cũng có giá của nó
- Chương 6 Lần đầu trốn học
- Chương 7 Các kiểu tình yêu
- Chương 8 Ý nghĩ giết người trong điện thoại
- Chương 9 Những nam sinh vô vị
- Chương 10 Xã hội là một cạm bẫy
- Chương 11 Rơi vào cạm bẫy
- Chương 12 Chương Hàm Yên và chúng tôi
- Chương 13 Chương Hàm Yên ra nước ngoài
- Chương 14 Lần đầu tiên cảm thấy thất vọng
- Chương 15 La Nghệ Lâm tranh cử
- Chương 16 Liên minh chính trị
- Chương 17 Thôi đừng có lẳng lơ nữa đi!
- Chương 18 Kỉ niệm làm gia sư
- Chương 19 Hàng hoá
- Chương 20 Lần đầu làm thầy
- Chương 21 Sự điều chỉnh trong phòng kí túc
- Chương 22 Phiền phức lớn
- Chương 23 La Nghệ Lâm bị tập thể xua đuổi
- Chương 24 Người tôi yêu có người yêu ở trường đại học
- Chương 25 Không thể phục hồi hoàn toàn
- Chương 26 Người bạn cùng phòng mới
- Chương 27 Trần Thuỷ và ba người chúng tôi
- Chương 28 Mâu thuẫn trực tiếp
- Chương 29 Các nữ sinh đại học trong và ngoài mạng
- Chương 30 Tình yêu trên mạng của Trần Thuỷ
- Chương 31 Người bạn cùng phòng đầu tiên không còn là gái trinh
- Chương 32 Cậu nam sinh vay tiền
- Chương 33 Em yêu anh
- Chương 34 Anh ấy đã kết hôn
- Chương 35 Những tháng ngày đã qua
- Chương 36 Nữ sinh đại học cặp bồ
- Chương 37 Về Tô Tiêu
- Chương 38 Gây oán thù
- Chương 39 Tranh giành, đấu đá nhau
- Chương 40 Có bao nhiêu người từng ái mộ nhan sắc thời trẻ của bạn
- Chương 41 Người yêu đầu tiên của Tô Tiêu
- Chương 42 Người yêu thứ hai của Tô Tiêu
- Chương 43 Người yêu thứ ba của Tô Tiêu
- Chương 44 Ân oán phòng thi
- Chương 45 Đến hồi kết vẫn thấy lòng thổn thức
- Chương 46 Vẻ đẹp của sự bối rối
- Chương 47 Người bạn trai bí ẩn
- Chương 48 Cãi nhau tơi bời
- Chương 49 Ngang nhiên sống chung
- Chương 50 Tự sát
- Chương 51 Cha mẹ của cô ấy
- Chương 52 Chân tướng sự thật
- Chương 53 Quay lại phòng kí túc
- Chương 54 Mang thai
- Chương 55 Bị mất trộm trong phòng
- Chương 56 Nữ sinh đánh nhau
- Chương 57 Thành công của Trịnh Thuấn Ngôn
- Chương 58 Giới thiệu người yêu
- Chương 59 Bạn trai của Trịnh Thuấn Ngôn
- Chương 60 Sự bắt đầu của một tình yêu học đường điển hình
- Chương 61 Một cô gái nguy hiểm
- Chương 62 Sự tiếp xúc thân mật
- Chương 63 Yêu tôi, lấy gì để chứng minh
- Chương 64 Học bổng
- Chương 65 Giáng sinh buông thả và 99 bông hồng
- Chương 66 Bộ mặt thay đổi hoàn toàn
- Chương 67 Họ thi nghiên cứu sinh
- Chương 68 Diệp Ly bị đuổi học
- Chương 69 Thực tập tại toà soạn, chạm trán kẻ thù cũ
- Chương 70 Sống thử
- Chương 71 Khi mới sống chung,
- Chương 72 Đêm đầu tiên, mơ hồ
- Chương 73 Hạnh phúc trói buộc
- Chương 74 Trở về trường
- Chương 75 Một ngày đáng xấu hổ
- Chương 76 Bức người ngay thẳng làm điều xấu xa
- Chương 77 Những bản sơ yếu lí lịch bị vứt bỏ
- Chương 78 Đứt từng khúc ruột
- Chương 79 Hậu kí