
Hạnh Ngộ Trong Bóng Tối
Tổng số chương: 6
Lần đầu Honma Michiru cảm nhận được sự bất thường của thị lực, là ba năm về trước, tại phòng chờ bệnh viện. Bởi vì trước đó cô không thường xuyên đến bệnh viện, nên không rõ việc ánh đèn ở đó rất yếu là chuyện thường tình, hay đơn giản do người ta chưa thay chiếc bóng đèn yếu đi thôi.
Chỉ khi nhìn người phụ nữ dẫn theo con ngồi trên chiếc ghế dài ngay gần cô đang đọc tạp chí một cách rất bình thường, Michiru mới chợt nhận ra, không phải bóng đèn, chính đôi mắt của mình mới là thứ có vấn đề.
“Sớm thôi, có lẽ mắt cô sẽ hầu như không nhìn thấy gì nữa,” bác sĩ đã tuyên bố như vậy. Đây là hậu quả của tai nạn đó. Cô bị một chiếc xe vượt đèn đỏ tông vào khi đang sang đường. Mặc dù cô không bị thương chỗ nào ngoại trừ phần đầu bị va đập mạnh, đôi mắt cô đã mất đi ánh sáng.
Khác với công tắc đèn điện phụt tắt, mắt cô không đột ngột mất hẳn thị lực. Mất một tuần, chậm rãi, mọi thứ ánh sáng phản chiếu lên mắt Michiru dần dần trở nên nhạt nhòa.
Lúc bóng tối từ từ thu hẹp tầm mắt Michiru, cô thấy mình điềm tĩnh đến lạ.
Khi thị lực còn lại một nửa, mọi thứ xung quanh như được bao phủ bởi ráng chiều nhàn nhạt.
Phía sau nhà cô có một nhà ga, mở cửa sổ phòng sinh hoạt sẽ thấy sân ga ở ngay trước mặt. Đó là một mùa hè nắng gắt. Có người đưa tay lên che, ngăn ánh mặt trời trực tiếp chiếu vào mắt. Cũng có những cô gái tránh nắng bằng ô.
Thế giới Michiru nhìn thấy thật u tối. Ai cũng như đang ở trong làn nước đục ngầu. Ấy thế mà, những người đứng ở sân ga lại tỏ ra như chói lắm. Cô cảm thấy thật lạ lùng. Cảm giác như chỉ mình cô đang dần đi đến thế giới khác, một thế giới đoạn tuyệt với tất thảy xung quanh.
Cô thấy có lỗi với bố. Từ khi nhận thức được, cô đã không có mẹ, gương mặt mẹ ra sao cô còn không biết. Hai bố con cô đã luôn sống nương tựa vào nhau. Nhưng cô không thể nấu ăn cho bố như trước đây nữa, thậm chí có lẽ còn không thể cùng bố tâm sự chuyện trò, cho đến khi cô quen với bóng tối này. Có lẽ cô sẽ trở thành chiếc cùm của đời bố.
Ngày càng bị cuốn vào bóng đêm đậm đặc, Michiru có cảm giác như thể mình bỏ rơi bố để ra đi một mình vậy.
Cô đang đi đến một nơi không phải nơi cô thuộc về từ trước đến nay, một nơi buồn hơn, tĩnh lặng hơn. Dù vào đại học, cô cũng chưa từng một lần rời xa bố đi chơi một mình. Michiru không biết việc đó so với người khác có bất thường hay không, nhưng trong cô sẽ nảy sinh cảm giác tội lỗi như thể mình bỏ bố mà đi.
Chẳng mấy chốc, bóng tối đã bao trùm tầm nhìn của Michiru. Giống như chiếc kim đồng hồ đứng khựng lại ở thời khắc nửa đêm, không còn chạy tiếp nữa.
Tuy nhiên, không phải cô hoàn toàn không nhìn thấy gì. Duy chỉ những ánh sáng mạnh như mặt trời hay đèn flash vẫn cố xuyên qua màn đêm, chạm đến dây thần kinh thị giác của Michiru. Thế nhưng thứ cô nhìn được cũng không phải ánh sáng rạng rỡ mà chỉ là một chấm đỏ nhỏ nhoi yếu ớt.
Vào những ngày nắng, ngước nhìn lên bầu trời, Michiru thấy chấm mặt trời đỏ nhạt nhòa hơn cả ánh sáng của một ngọn nến, trôi nổi giữa thế giới đen kịt tối tăm. Theo lời bác sĩ, những người bị mù hoàn toàn hóa ra ít đến bất ngờ.
Bố cô đã phải lo lắng suốt một thời gian dài sau khi cô không nhìn được nữa, nhưng rồi ông cũng mất đột ngột vào tháng Sáu năm ngoái do tai biến mạch máu não.
Việc nhớ được chữ nổi hóa ra đơn giản hơn cô nghĩ. Trước khi thử, cô cứ băn khoăn không biết phần nào trong những điểm nổi lên là chữ, nhưng cô đã rất ngạc nhiên khi nhận ra chỉ cần nắm được quy tắc, thì nó còn dễ hơn cả bảng chữ mềm hay bảng alphabet.
Sau khi nghe bác sĩ nói cô sẽ không nhìn được nữa, khoảng thời gian cho đến lúc mù hoàn toàn, cô đã cùng bố học chữ nổi.
Chữ nổi sáu điểm mà Michiru học, đúng như tên gọi của nó, thể hiện các chữ cái gồm sáu điểm ghép lại, với ba hàng ngang, hai hàng dọc.
Nếu chỉ có một điểm duy nhất ở góc trên cùng bên trái thì đó là “a”.
Nếu tăng thêm một điểm ngay dưới “a” thì sẽ thành “i”.
Vẫn là chữ “a”, nhưng thêm một điểm phía bên phải, sẽ là chữ “u”.
Cùng lúc thêm cả phía dưới và bên phải thì sẽ là chữ “e”.
Trong ba điểm của chữ “e”, bỏ điểm ở góc trên cùng bên trái đi thì lại thành chữ “o”.
Giống như số nhị phân, từ một điểm lần lượt các khả năng được lấp đầy. Những nguyên âm này được lấy làm cơ sở, từ đó kết hợp với các điểm nổi khác để biểu thị năm mươi âm trong tiếng Nhật.
Ví dụ, thêm vào “a” một điểm dưới cùng góc phải, ta được “ka”. Điểm dưới cùng góc phải đó, nếu kết hợp với “e”, thì sẽ thành “ke”.
Khó khăn là, liệu đầu ngón tay có cảm nhận được đúng những chỗ lồi lõm hay không. Nhưng rồi thời gian đã giải quyết được hết. Sau khi cánh cửa ánh sáng của Michiru hoàn toàn đóng lại, bố đã mượn từ thư viện về cho cô một cuốn sách được phiên sang chữ nổi. Dường như lúc nào bố cũng lo làm sao để cô không trở nên chán nản.
Để có thể viết được chữ nổi, bố đã cùng học với Michiru. Chữ viết lên giấy bình thường Michiru không đọc được, nhưng nếu dùng chữ nổi thì có thể để lại lời nhắn.
Để viết chữ nổi, cần dùng bảng viết chữ nổi, bút viết chữ nổi và cả giấy chuyên dụng cho chữ nổi. Cố định giấy vào tấm bảng, sau đó ấn bút viết chữ nổi có đầu nhọn để tạo điểm nổi trên giấy.
Hôm đó là vào đợt cô mới học chữ nổi. Hôm ấy bố được nghỉ làm, lẽ ra phải ở nhà nhưng tự nhiên đi đâu mất. Có vẻ như bố đã ra ngoài trong lúc Michiru ở trong phòng của mình trên tầng hai.
Trên chiếc bàn trong bếp có lời nhắn bằng chữ nổi hình như do bố viết. Là một mảng nhỏ nhô lên, xếp thành hàng ngang. Chữ nổi luôn được viết theo chiều ngang như vậy.
Cô muốn luyện đọc chữ nổi bằng đầu ngón tay, nên đã nhắm mắt đọc lời nhắn. Cô cẩn thận dò từng điểm nổi lên trên giấy và dần hiểu ra từng chữ một.
“đồ mua đi bố”
Trên đó viết như vậy. Cô chẳng hiểu gì hết. Cố gắng chăm chú dò ngón tay từ trái sang phải hết lần này sang lần khác, nhưng lần nào cũng đọc ra thành như vậy.
Sau một hồi, cô cuối cùng cũng hiểu được lỗi sai kỳ cục của bố và ý nghĩa của chữ nổi viết trên giấy nhắn.
Chữ nổi là loại chữ dùng đầu ngón tay để đọc những điểm nhô lên. Tuy nhiên, khi viết, ta phải dùng bút viết chữ nổi dập lõm mặt giấy. Do đó, để tạo chữ nổi đọc được từ trái sang phải, cần phải viết theo chiều từ phải sang trái rồi lật ngược tờ giấy lại.
Có vẻ như bố đã viết lời nhắn đó từ trái sang phải giống như khi đọc. Vì vậy chỉ cần đọc ngược lại là xong.
Những mảnh giấy viết chữ nổi bố để lại, cô đều cất giữ. Cho đến lúc bố mất, cô đã gom được cả một xấp giấy nhiều đến đáng ngạc nhiên. Độ dày của xấp giấy là mức độ sâu sắc của mối liên kết giữa cô và bố. Trong đó, mảnh giấy viết dòng chữ “đồ mua đi bố” đã trở thành di vật quan trọng nhất.
Bóng tối này sẽ kéo dài mãi mãi. Về chuyện đó thì Michiru không bi quan lắm. Bóng tối thật ấm áp. Được bao bọc bởi nó, cô cảm thấy như thể chỉ có mình cô trên thế giới này.
Kể cả lúc bố còn sống, cảm giác ấy vẫn mơ hồ tồn tại. Dù bố có ở trong phòng, nếu cô không trông thấy được, thì trước khi bố lên tiếng bắt chuyện cũng chẳng khác gì ngoài cô ra không còn ai ở đó.
Thậm chí có lúc cô còn quên mất bố đang ở cùng phòng với mình cho đến khi nghe thấy tiếng đằng hắng của bố. Lúc ấy cô đã rất lúng túng, cảm giác có lỗi như đã xóa sự tồn tại của bố khỏi cuộc sống của mình vậy. Có lẽ chính việc nhớ ra sự tồn tại của bố như thế đã ngăn cô dần dấn sâu vào thế giới của bóng tối.
Bây giờ bố mất rồi, chuyện đó không còn xảy ra nữa. Đến cả sách chữ nổi hầu như cô cũng không đọc mấy. Trong nhà giờ chỉ còn lại mình cô.
Thỉnh thoảng, người bạn từ thời tiểu học Futaba Kazue gọi điện cho cô. Hai người cùng nhau ra ngoài, mua sẵn những thứ cần thiết cho sinh hoạt. Mối liên hệ giữa cô với thế giới bên ngoài chỉ có vậy.
Vì thế cô thường không nói chuyện với ai trong nhiều ngày liền. Thời gian rảnh không phải giặt đồ hay dọn dẹp, cô hay nằm trên chiếu trong phòng sinh hoạt, cuộn tròn lại giống như một thai nhi. Cô nghĩ chắc hẳn trên khắp thế giới có vô vàn chuyện đang diễn ra, nhưng cứ mỗi khi được bao bọc bởi bóng tối như vậy, cô lại thấy dường như bản thân không hề có chút quan hệ nào với thế giới này.
Thứ cô có chỉ là ngôi nhà và bóng tối ngập tràn trong nó. Thế giới cô đặc lại, chỉ có duy nhất một người, không còn gì khác. Ngôi nhà là vỏ trứng, bóng tối là lòng trắng, cô là lòng đỏ. Một cảm giác man mác buồn, nhưng bình yên. Thậm chí có lúc cô còn thấy như thể mình đang được mai táng trong một chiếc chăn mềm mại.
Đột nhiên, có tiếng tàu cao tốc chạy qua, cô chợt nhớ ra mình đang ở Nhật Bản. Tàu cao tốc không dừng lại ở ga phía sau nhà. Nó đi qua, tạo ra âm thanh giống như chấn động chạm đến cả lòng đất. Nhờ đó cô mới biết hóa ra mình vẫn chưa chết.
Vì luôn ở trong bóng tối, không thể nhìn thấy gì, cô đã nhớ ra rất nhiều chuyện. Đặc biệt toàn là những kỷ niệm không mấy dễ chịu hiện ra trong đầu. Giá mà có thể nhớ lại những kỷ niệm vui vẻ hơn, chẳng hạn như hồi tiểu học chỉ mình mình làm đúng bài mà cả lớp không ai giải được, khiến mọi người trầm trồ thán phục, thì tốt biết mấy, nhưng đâu được thế.
Đó là chuyện của mười năm trước, khi cô học cấp hai. Lúc đi qua hành lang, Michiru có cảm giác mọi người đang để ý và lén nhìn về phía mình. Khi cô quay lại đối diện với những ánh nhìn đó thì mọi người lại lảng tránh ánh mắt cô, vờ như không có gì. Nhưng bầu không khí vẫn có phần kỳ lạ.
Lúc Michiru đang bất an không biết nguyên do là gì, thì Futaba Kazue đi đến từ phía sau, gỡ cái gì đó ra khỏi lưng cô. Là một trang giấy xé ra từ vở được dán lên lưng áo cô bằng băng dính. Trên đó, những từ ngữ xúc phạm được viết to bằng bút dạ.
“Mấy trò này nhiều thật đấy nhỉ, hôm trước tớ cũng vừa dính xong.”
Kazue vo tròn tờ giấy, bày ra vẻ mặt “chịu hết nổi”. Michiru vừa gãi đầu cười, vừa gật đầu đồng tình.
Đó là trò nghịch ngợm mà có lẽ ai cũng từng gặp phải, không đáng để bận tâm. Trong đầu cô biết rõ điều đó.
Dù vậy, sau khi tạm biệt Kazue, ký ức khi đi qua hành lang mà không nhận ra mảnh giấy dán trên lưng mình vẫn dội ngược về tâm trí cô. Cô nhớ lại điệu bộ của mọi người, họ không cười thẳng vào mặt cô, mà đưa mắt liếc ngang cố nín cười.
Cô đã nôn một chút ở nhà vệ sinh. Cô thấy sợ.
Bình thường, cô vốn chẳng có chút tự tin nào. Lúc nào cũng cảm thấy bất an, không biết bộ dạng của mình có chỗ nào kỳ quặc. Cứ hễ đâu đó rộ lên tiếng cười, cô lại hoảng hốt không biết có phải mình bị đem ra làm chủ đề hay không.
Bàn học trong lớp được xếp cách nhau một khoảng 50 xăng ti mét. Khi di chuyển trong lớp, phải đi qua khoảng trống đó. Thế nhưng, đôi lúc những người bạn cùng lớp mà cô không thân đứng tựa vào bàn trò chuyện, chắn ngang lối đi, cô đã không thể đi qua đó mà phải đi vòng. Chỉ cần chào hỏi rồi nhờ mọi người dịch ra một chút là xong, nhưng điều đơn giản thế thôi cô cũng không làm được.
Thời cấp hai và cấp ba, cô đã sống lặng lẽ để không bị giáo viên hay những người bạn quyền lực trong lớp chú ý đến. Cô luôn phải loay hoay cố đứng vững. Khi ở ngoài, dù chỉ bước đi thôi, cô cũng có cảm giác như toàn thân mang đầy thương tích.
Ngay cả bây giờ, hễ nhớ đến tờ giấy dán trên lưng, cô lại như thấy máu phun ra từ tim mình. Nhưng cô thuyết phục bản thân rằng đó là chuyện đã kết thúc rồi và chịu đựng.
Ngoài kia có lẽ còn vô vàn điều có thể khiến cô tổn thương. Nhưng giờ đây, khi không còn phải nhìn thấy bất kỳ thứ gì, chỉ cần không ra khỏi nhà, cứ sống bằng tiền bảo hiểm, thì sẽ chẳng có chuyện gì làm xáo trộn trái tim cô được nữa.
Hồi nhỏ, có những lần cô ngủ quên khi trời còn sáng, khi tỉnh dậy, xung quanh đã tối om. Lúc đó, cô nhất thời hoang mang, cảm giác như bị đánh úp. Cô được bóng tối bao bọc luôn là khi nằm ngủ trong chăn vào ban đêm, hoặc khi có dịp đi qua một con đường hay hành lang tối. “Nào, tắt điện thôi”, “Đi vào chỗ tối thôi”, dù là trường hợp nào, cô cũng chuẩn bị tinh thần trước như vậy. Nhưng có lẽ vì lúc tỉnh dậy sau khi ngủ quên không có bước chuẩn bị ấy, nên cô mới bị bất ngờ và hoảng hốt. Nói thẳng ra thì, khi đó cô thấy bóng tối thật đáng sợ.
Bóng tối thường là đối tượng của nỗi sợ hãi. Lúc nhỏ, ngay cả khi ở trong nhà cũng vậy, cô luôn nghĩ bóng tối và ma quỷ có mối quan hệ mật thiết với nhau, ở trong bóng tối sẽ nhìn thấy những thứ dị thường.
Thế nhưng bây giờ, quanh Michiru lúc nào cũng tối. Vì sợ ma nên đầu tiên cô luôn phải lắng nghe chiếc đồng hồ báo giờ bằng giọng nói xem bây giờ có phải là buổi tối không, hoặc hỏi Kazue xem liệu xung quanh có tối không. Đến giờ cô vẫn còn sợ ma một chút. Vì thế đến tối, dù chẳng liên quan gì đến mình nữa, cô vẫn cứ bật đèn cho chắc. Sợ là vậy, nhưng miễn sao cứ ở trong nhà, bóng tối sẽ trở nên dễ chịu như một chiếc chăn.
Khi nằm trên chiếu trong phòng sinh hoạt, cuộn mình trong bóng tối, có lúc cô nghĩ hay là cứ nằm im thế này cho đến chết. Cô bất động trong bóng tối, cảm nhận những thay đổi của ánh nắng chiếu qua cửa sổ bằng cơ thể. Ấm, rồi lại lạnh, rồi lại ấm, cô chỉ giết thời gian theo cách đó.
Phải chăng cứ thế không ăn không uống vẫn có thể sống thêm nhiều năm nữa. Cô cảm giác chẳng mấy chốc mình sẽ trở thành một bà lão nhăn nheo, sau cùng khi vận mệnh đã tận, có thể đón một cái chết lặng lẽ, bình yên giống như chìm vào giấc ngủ.
Cô nằm hàng giờ liền, chỉ thỉnh thoảng chớp mắt gọi là có cử động. Cứ như vậy buông lỏng toàn thân, trong tình trạng đó, cô bỗng không chắc bản thân cố ý không cử động, hay thực sự cô đã không còn cử động được nữa. Mỗi lần như vậy, cô lại nghĩ “Nào, lần này đến chết thì thôi”.
Cô chỉ nghe được những tiếng rì rì nho nhỏ của tủ lạnh trong bếp. Cảm giác không gian trong nhà như đang từ từ mục rữa. Địa ngục. Thế giới bên trong ngôi nhà đang dần rơi xuống, hướng thẳng tới tận cùng lòng đất, rồi sẽ nhanh chóng chạm tới địa ngục. Cô nghĩ vậy.
Cô đứng dậy, đi tới chỗ bồn rửa, rót nước vào cốc. Khi nước tràn qua miệng cốc tới bàn tay đang cầm cốc của cô, cô đóng vòi nước lại. Uống cạn cốc nước, cô đi về phía tủ lạnh.
Cô thấy bản thân thật nhát gan vì không dám nằm bất động nữa. Lần nào cô cũng bỏ cuộc giữa chừng. Tiếng động của tủ lạnh cũng phải chịu trách nhiệm, vì nó khiến cô nhớ ra mình biết đói.
Việc người khuyết tật như cô sống một mình cũng khiến vài người lo ngại. Anh cảnh sát ghé thăm nhà cô hôm ấy là một trong số đó. Nói là “cảnh sát”, thực ra cũng chỉ là đối phương xưng danh như vậy và Michiru đã chọn tin lời anh ta.
Tiếng chuông cửa giống như gợn sóng lan trên mặt nước. Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng chuông, nhận ra có ai đó không quen biết đang ở trước cửa nhà, một chuyện thật hiếm hoi. Cô cảm giác, dao động của sự tồn tại ấy biến thành âm thanh, lấy hiên nhà làm tâm, lan tới mọi ngóc ngách trong căn nhà.
Michiru mở cửa, một giọng đàn ông trẻ chào cô. Anh ta tự giới thiệu mình là người của đồn cảnh sát. Anh ta có đang mặc đồng phục hay không thì Michiru không biết. Ban đầu, anh ta nói chuyện với giọng hơi cộc cằn, nhưng khi nhận ra Michiru có vấn đề về thị lực, anh ta đã bỏ ngay khẩu khí dữ dằn, rồi hỏi han về cuộc sống của cô.
Cô ăn uống hay mua sắm như thế nào. Nếu có khó khăn gì cứ gọi điện đến đồn cảnh sát. Anh ta đã nói như vậy.
Anh ta lấy ra thứ gì đó từ trong túi áo. Cô nghe thấy âm thanh ấy. Trong bóng tối, có thứ gì đó chạm vào tay Michiru. Có vẻ là tay anh ta. Một vật hình như là mảnh giấy được dúi vào tay cô.
“Tôi ghi cho cô số điện thoại của đồn cảnh sát.”
Anh ta nói, rồi đi vào chủ đề chính.
“Cô có thấy gì đáng ngờ quanh nhà không?”
Nghe đến đáng ngờ, cô nhớ ra chuyện lúc gần trưa. Chuông kêu, cô đi ra cửa nhưng không có ai ở đó cả. Cô mở cửa, đi ra ngoài thử gọi xung quanh nhưng cũng không có ai đáp. Chắc là trò nghịch ngợm của lũ trẻ hàng xóm.
Cô có thói quen nghe thấy chuông kêu liền mở cửa ngay mà không xác nhận xem ai tới. Đối với cô, mắt thần gắn cửa không có tác dụng gì. Chẳng biết tại sao, cô cảm thấy có lỗi khi để khách phải chờ, hầu như lần nào cũng cuống quýt ra mở cửa. Giả như có cướp vào nhà, định làm chuyện tồi tệ với cô, cô sẽ cắn lưỡi chết.
Cô nghĩ việc chuông kêu mà không có ai không nhất thiết phải báo cáo nên đã không nói gì với người của đồn cảnh sát. Khi cô trả lời rằng không có gì bất thường hết, anh ta nói “Thế à” và có vẻ đã gật đầu.
Xem ra anh ta cũng được xác nhận như vậy bởi những nhà khác, nên đã sớm đoán được câu trả lời rồi.
Ngoài ra anh ta còn hỏi “Cô có nhìn thấy người đàn ông trẻ nào khả nghi không?” Vừa hỏi xong, anh ta thốt lên “À, quên mất”, có vẻ đã nhận ra sự bất hợp lý trong câu từ của mình. Tất nhiên Michiru đáp rằng cô không thấy ai cả.
“Nguy hiểm đấy nên cô hãy cẩn thận nhé”, anh ta nói rồi rời đi. Còn lại một mình, Michiru bối rối không biết phải làm sao với mảnh giấy bị dúi vào tay. Mảnh giấy ghi số điện thoại của đồn cảnh sát. Vứt đi thì có gì đó không đành. Thế nhưng chỉ viết lên giấy như thế, cô cũng chẳng đọc được.
Không biết tại sao cảnh sát lại đi kiểm tra nhỉ. Cô thử nghĩ kỹ lại thì nhớ ra chuyện ban sáng.
Sáng nào cô cũng mở cửa sổ phòng sinh hoạt cho gió lùa vào. Sáng nay, khi chuẩn bị đóng cửa sổ lại, cô nghe thấy bên ngoài náo loạn.
Có tiếng xe cảnh sát và tiếng xôn xao của rất nhiều người. Nhưng nghĩ chẳng liên quan gì đến mình, Michiru thu mình trong phòng riêng ở tầng hai và quên luôn chuyện đó.
Cảm thấy bất an, cô đi từ cửa chính vào phòng sinh hoạt.
Lúc đó trong bếp loáng thoáng phát ra tiếng động của vật cứng. Chắc là tiếng của bát đĩa trên chạn hay gì đó. Chuyện bát đĩa tự gây tiếng động dù không ai chạm vào, tuy không nhiều, nhưng cũng có. Chắc là do cách úp không chuẩn.
Lồng ngực cô nhộn nhạo vì bất an. Cô mơ hồ cảm nhận được dấu hiệu của thứ gì đó đang ở đây, từ bóng tối sâu thẳm phía trước truyền qua không khí.
Nhưng ngay lập tức cô biết là mình đã nghĩ quá nhiều. Cô vào bếp dò dẫm xem thử, phát hiện một chồng bát đĩa chưa rửa. Tiếng động lúc nãy chắc hẳn là đống bát đĩa biểu tình rồi.
Hôm đó là ngày mùng 10 tháng Mười hai.
* * *
Thứ cảm giác xâm chiếm tâm trí anh gần một tuần qua đã biến mất vào sáng nay.
Nơi đó giờ trở thành một lỗ hổng trống rỗng, anh chỉ còn thấy rệu rã đến không cử động nổi.
Như thể trái tim anh rơi đâu mất rồi. Một người đã chết, thế mà anh chẳng cảm thấy gì. Thứ ở trong lồng ngực anh tưởng như không còn là trái tim mang dòng máu ấm, mà là một hòn đá lạnh ngắt nặng trịch.
Ít ra cho đến trước sáng nay, anh vẫn nghĩ giả sử Matsunaga Toshio chết đi thì hẳn mình sung sướng lắm. Thấy vui trước cái chết của người khác, anh đúng là một kẻ tệ hại. Nhưng thực tế thì không. Anh không sung sướng, cũng không đau khổ.
Trước sáng nay, hẳn trong lòng anh vẫn tràn ngập cảm giác bấp bênh. Cảm giác ấy đã biến thành ham muốn giết chóc ngay giây phút anh nhìn thấy hắn đứng ở sân ga, nhưng giờ đã biến mất hoàn toàn. Lý do quá rõ ràng. Matsunaga Toshio - đối tượng của ham muốn ấy trong anh - đã vĩnh viễn không còn trên cõi đời nữa.
Akihiro đã ngồi trong góc phòng sinh hoạt suốt hơn bốn tiếng đồng hồ.
Căn phòng ấy nằm ở hướng Đông của căn nhà gỗ. Trong căn phòng diện tích khoảng tám chiếu*, có một chiếc bàn sưởi* đặt ở trung tâm. Akihiro ngồi ở nơi giao cắt hai bức tường phía Đông và phía Nam.
Trên tường phía Đông có đóng một chiếc tủ lớn. Nó choán hết nửa trái của bức tường. Ngay khi bước vào căn nhà này, anh đã nhìn lướt qua bên trong và chỉ có cái tủ đó là anh không biết đang chứa cái gì. Chắc đây là loại tủ mà nhà nào cũng có, tập hợp tất cả những thứ không biết phải để ở đâu như bấm móng tay hay gọt bút chì. Nhà Akihiro ở quê cũng có một cái.
Trên nửa bên phải của bức tường phía Đông - phần không bị chắn bởi cái tủ - có một ô cửa sổ. Cửa sổ có khung kính, trông mới một cách bất thường so với những phần khác của căn nhà. Chắc là được trổ thêm sau.
Ti vi được kê sát bức tường phía Nam. Akihiro ngồi tựa lưng vào bức tường đó, vai phải ngả sang bức tường phía Đông. Vì thế trông anh như thể bị kẹp giữa bức tường phía Đông và ti vi. Cứ ngồi bất động như thế khiến anh cảm tưởng mình không phải là sinh vật sống, mà là một món đồ trong căn nhà vậy. Giá mà đúng như thế thật thì tốt biết mấy.
Nếu bản thân là một đồ vật vô tri vô giác thì sẽ không còn phải lo lắng, đau khổ nữa. Ngày nào cũng cứ ngồi mãi như thế, không cần ăn, chỉ nhìn chủ nhân của căn nhà đi qua trước mặt. Rồi chẳng mấy chốc trở nên cũ nát, khi có đồ mới thay thế sẽ bị quăng ra khỏi nhà và lặng lẽ biến mất.
Akihiro duỗi hai cẳng chân, thả lỏng cơ bắp tê cứng vì tư thế ngồi bó gối suốt từ nãy đến giờ. Anh hành động trong im lặng, cố hết sức để không gây ra tiếng. Phải chú ý ngay cả tiếng chân cọ vào chiếu hay tiếng quần áo ma sát. Sự mệt mỏi khi chạy trốn đã biến mất, nhưng một nỗi căng thẳng khác đang đè lên từng thớ thịt của anh.
Không được phép gây ra một tiếng động nào. Kẻo sẽ gay to.
Akihiro đang ngồi trong góc phòng nên cửa sổ nằm ở ngay sát vai phải của anh. Chỉ cần ngồi đó rướn cổ lên một chút là có thể nhìn ra được bên ngoài.
Cơn gió tháng Mười hai buốt giá len vào từ khe cửa sổ, làm anh lạnh run. Khung cửa sổ bằng kính nhìn như thể không có kẽ hở nào, nhưng chắc vẫn có. Hoặc có lẽ bản thân tấm kính cũng lạnh và cứ thế truyền sự lạnh lẽo từ bên ngoài vào trong căn phòng.
Trên bức tường phía Bắc và phía Tây đều có cửa trượt làm bằng kính mờ, dẫn đến bếp và hành lang. Hiện chúng đều đang đóng.
Honma Michiru - chủ nhân của căn nhà này - vẫn đang nằm trước cái máy sưởi chạy bằng dầu hỏa suốt từ hơn hai tiếng trước. Cô cuộn tròn như bào thai, như đang dùng cả thân mình ôm lấy ngọn lửa trong máy sưởi.
Cô trở mình. Khuôn mặt cô quay về phía Akihiro. Trước đó anh chỉ nhìn thấy tấm lưng cuộn tròn. Chiếc bàn sưởi nằm giữa phòng chắn giữa hai người, nhưng từ chỗ đang ngồi anh vẫn thấy mặt cô.
Anh sững người. Vì cô nằm im không nhúc nhích, cũng không gây ra tiếng động suốt mấy tiếng liền, nên anh tưởng cô đang ngủ. Nhưng khi cô xoay người quay sang phía anh, mắt cô đang mở. Đôi mắt nhìn vào Akihiro.
Đôi mắt trong veo.
Trong khoảnh khắc, anh phát hoảng vì ngỡ mình đã bị phát giác, nhưng rồi anh nhớ ra cô không nhìn được. Như để chứng minh cho điều đó, cô không hét lên, mà chỉ cuộn người lại, bất động y như lúc nãy.
Vẫn chưa có dấu hiệu gì cho thấy anh đã bị phát hiện cả. Tuy nhiên, nếu nãy giờ cô không hề ngủ mà vẫn thức, thì việc anh đã đề phòng không gây ra tiếng động quả là đúng đắn.
Trong căn phòng giống như chiếc hộp đóng kín, cô tưởng rằng chẳng có ai khác ngoài mình. Nhưng thực ra thì có. Cảm thấy có lỗi, anh lảng ánh mắt khỏi cô, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Hơi nước ngưng tụ, phủ mờ một mặt cửa. Nước ở trong chiếc ấm đặt trên máy sưởi sôi lên, bốc hơi và bị làm lạnh trên bề mặt kính. Hai tiếng rưỡi trước, nước đã sôi ùng ục. Bây giờ thì ấm nước không nằm ngay bên trên ngọn lửa của chiếc máy sưởi hình vuông nữa, mà được đặt dịch sang bên một chút. Làn hơi trắng chậm rãi bay lên từ miệng vòi.
Cẩn thận không phát ra tiếng động, anh vươn tay trái lau lớp nước đọng trên cửa sổ. Bàn tay ướt lạnh. Trong phòng ấm là thế, vậy mà sự lạnh giá của những giọt nước trên bàn tay vẫn truyền lên cánh tay, lan từ vai xuống đến bàn chân anh.
Phần mà anh vừa lau đi bằng tay trái không còn mờ hơi nước nữa, trở nên trong suốt, qua đó nhìn thấy được bên ngoài.
Ngoài cửa sổ, sân ga nằm cách đó khoảng hai mét. Có hai sân ga, một ở ngay trước mặt, một ở phía trong, cách một đường ray. Từ cửa sổ anh thấy được đúng đoạn cuối một sân ga. Sân ga đó kéo dài từ bên trái về phía cửa sổ, trông như đến gần giữa cửa sổ thì bị cắt ngang. Có thể nhìn thấy hai góc bằng bê tông của sân ga trước mặt và sân ga phía trong, đường ray xuất hiện từ đó và kéo dài về phía bên phải cửa sổ.
Có một hàng cây xen giữa sân ga và ngôi nhà này, nhưng vì từ cửa sổ nhìn ra thì tầm nhìn vừa khéo lọt qua giữa hai thân cây nên vẫn có thể thấy rõ. Nếu áp sát mặt vào cửa sổ thì có thể nhìn thấy tận phần cuối mặt đối diện của sân ga bên trong.
Có rất nhiều người đang đứng ở sân ga. So với buổi sáng thì có lẽ bây giờ ít người hơn. Nhưng vẫn còn những người mặc áo nghiệp vụ màu đen đang nhìn xuống đường ray từ rìa sân ga, kiểm tra gì đó. Gương mặt họ đều có vẻ nghiêm trọng. Từ chỗ Akihiro thậm chí có thể trông rõ từng nếp nhăn trên những khuôn mặt ấy. Anh cẩn thận để người ngoài không phát hiện ra ánh mắt mình.
Đầu đoạn cắt của sân ga phía trong có lưới sắt màu xanh lá cây. Đó là tấm lưới ngăn giữa đường cái và đường ray. Sáng nay những người hiếu kỳ đã tụ tập ở đó, nhìn vào trong nhà ga và đường tàu. Từ lúc ấy cũng đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua, bây giờ chẳng còn ai cả.
Chính xác thì đó là nơi mà hắn chết. Akihiro nhìn đăm đăm về sân ga phía bên kia đường ray, cách cửa sổ chỉ khoảng hai mươi mét, anh nhận ra môi mình đang run rẩy tự lúc nào. Anh cắn môi thật mạnh để ngừng run.
Không phải gần đây Akihiro mới biết tên Michiru. Nhưng trước kia anh chưa từng nói chuyện với cô hay đến nhà cô.
Khoảng mười giờ ngày mùng 10 tháng Mười hai, sau một hồi lưỡng lự, anh đứng trước cửa căn nhà gỗ cũ kỹ.
Cửa nhà cô là loại kéo sang ngang để mở, tấm kính được cố định bởi khung cửa dạng mắt cáo.
Phải ấn vào một cái nút bằng nhựa để rung chuông. Cái nút có thiết kế cũ của nhiều năm trước, đất và bụi bám đầy trong khe, khiến anh lo chẳng biết chuông có kêu hay không. Tuy nhiên, âm thanh vang dội trong nhà lọt vào tai Akihiro đang đứng ở bên ngoài.
Không lâu sau, có ai đó đứng phía bên kia cửa kính. Một cô gái trẻ mở cửa ra. Anh đã biết trước trong căn nhà này có một cô gái mù đang sống một mình.
“Xin hỏi…?”
Cô hỏi xung quanh bằng giọng bối rối. Sau khi bấm chuông, Akihiro né sang một bên, dựa sát vào tường quan sát cô.
Trước đây đã có lần anh trông thấy cô từ xa, nhưng nhìn gần thế này thì là lần đầu. Và anh hầu như chắc chắn rằng cô không biết đến sự tồn tại của anh. Dù biết có lẽ chọn cô là bất công, nhưng anh không còn cách nào khác. Nhìn ở khoảng cách gần, cô gầy hơn anh nghĩ và trông có vẻ ốm yếu.
“Có ai không…?”
Cô lại hỏi, đi cả chân trần ra ngoài. Có vẻ cô là kiểu người không bận tâm đến việc chân bị bẩn. Nhìn đôi chân trần đỏ lên vì lạnh giẫm lên nền bê tông trắng trước cửa nhà, anh cảm giác như đang nhìn một đứa trẻ. Chẳng phải cô quá lơ là cảnh giác hay sao. Lỡ có mảnh thủy tinh rơi ở đó, hoặc giả có kẻ xấu thì làm thế nào.
Tuy nhiên đối với Akihiro lúc đó, việc cô đi ra khỏi cửa lại là một điều thuận lợi. Nếu không có khoảng trống được mở ra lúc ấy, anh còn đang nghĩ đến việc tìm cửa sổ nào đó đang mở rồi trèo vào trong.
Akihiro lách qua Michiru lúc đó đang đứng bên ngoài để lẻn vào nhà. Nghĩ rằng nếu cứ đi cả giày vào hành lang thì sẽ gây tiếng động, anh đã cởi sẵn giày ra trước, đi nguyên tất chờ thời cơ. Chỉ có giày nữ xếp ở thềm, nhưng nhìn lướt qua tủ giày thì còn thấy giày đàn ông cũ đang xếp chồng lên nhau. Hành lang kéo dài thẳng tắp, anh tiến vào, cẩn trọng không gây ra tiếng động. Đi một đoạn, anh thấy phòng rửa mặt, phòng tắm và cánh cửa chắc hẳn là của nhà vệ sinh. Cuối hành lang có một cánh cửa trượt gắn kính mờ, từ đó hành lang ngoặt theo hình chữ L.
Tiếng đóng cửa vang lên sau lưng anh. Quay lại thì thấy Michiru đã trở vào trong nhà rồi. Có vẻ cô đã kết luận rằng tiếng chuông lúc nãy chỉ là trò nghịch ngợm, mặt cô chẳng mảy may biểu cảm.
Ngay lập tức, Akihiro giấu mình trong phòng rửa mặt ở đoạn giữa hành lang.
Cô đi qua trước mắt anh. Chắc đã quen với việc đi lại trong nhà, cô rẽ ở góc hình chữ L cuối hành lang với vẻ thông thạo. Anh nghe thấy tiếng bước chân đi lên cầu thang.
Có lẽ lên đến tầng hai thì cô sẽ khó mà nghe thấy tiếng động ở dưới. Nghĩ thế, anh dợm bước ra lại hành lang.
Ở tầng một có bếp và phòng sinh hoạt nằm cạnh nhau, phòng của ai đó có vẻ không dùng đến và gian thờ Phật.
Akihiro quyết định trốn trong phòng sinh hoạt.
Từ lúc đó đến giờ, anh ngồi yên không cử động.
Đã nửa ngày trôi qua, chắc cảnh sát đã xác định được danh tính người đàn ông chạy trốn khỏi nhà ga và lần tới căn hộ của anh rồi. Phải trốn ở một nơi có thể tránh được sự điều tra của cảnh sát.
Anh vào công ty in làm việc hồi tháng Tư năm ngoái và cũng bắt đầu sống một mình kể từ đó. Công ty có tất cả khoảng một trăm nhân viên và Matsunaga Toshio là đàn anh của anh.
Hằng năm cứ đến mùa xuân, công ty sẽ tổ chức liên hoan mời nhân viên mới. Buổi liên hoan lấy danh nghĩa thắt chặt mối quan hệ giữa các đồng nghiệp nên anh không thể từ chối được.
Đó là lúc mọi người đã bắt đầu ngà ngà say. Một người đàn ông đeo cặp kính tròn, hơn anh vài tuổi, đang kể chuyện cách chỗ anh ngồi một quãng. Những người xung quanh vừa cầm cốc bia trên tay vừa nghe anh ta kể. Người không giỏi khoản kể chuyện như Akihiro đến những chỗ như thế thường không có gì để làm, hôm đó cũng vậy, nên anh chỉ vô thưởng vô phạt ngồi nghe.
Người đàn ông đó đang kể chuyện mùa xuân năm ngoái. Chuyện là, có một người mới vào công ty, làm việc dưới quyền anh ta, nhưng nhân viên mới ấy trông bộ dạng chẳng làm nên trò trống gì, rượu cũng không biết uống. Thế là, anh ta giao đủ thứ việc, cố tình gây khó dễ cậu nhân viên ấy, cậu nhân viên không chịu đựng nổi, ngay lập tức xin thôi việc. Anh ta kể lại với vẻ tự hào, uống một hơi cạn cốc bia, khuôn mặt vô cùng thỏa mãn.
Akihiro bỗng thấy lạnh cả người. Nhìn cách người đàn ông đeo kính kể chuyện không chút kiêng dè với những người xung quanh, anh hiểu ra ngay người này hẳn là đàn anh kỳ cựu làm trong công ty nhiều năm rồi. Thế nhưng, việc anh ta cười cợt kể câu chuyện vừa rồi một cách tự hào khiến tâm trạng anh trở nên u ám. Anh biết tên người đó, vì người đàn ông ngồi bên cạnh đã gọi anh ta là “Matsunaga”.
Căn hộ Akihiro đang sống nằm trong khu vực tập trung nhiều tòa nhà cũ. Đường rất hẹp, khi có ô tô chạy qua phải áp sát vào cột điện mà đi. Vào sáng sớm, anh luôn đi qua con đường ấy đến nhà ga.
Đi hết khu vực nơi những tòa nhà tập trung dày đặc, sẽ ra tới con đường chạy song song đường ray tàu. Giữa đường cái và đường ray, có hàng lưới thép xanh lá cây vùi giữa đám cỏ dại, mỗi lần tàu cao tốc đi qua lại rung lên cót két vì áp lực gió.
Hằng ngày anh đi làm bằng tàu điện. Đi bộ từ nhà anh đến ga gần nhất mất khoảng mười lăm phút. Từ đó đi tàu khoảng hai mươi phút nữa sẽ đến con phố nơi công ty anh tọa lạc.
Sáng nọ, tình cờ, anh nhận ra anh và Matsunaga đón tàu từ cùng một nhà ga. Khi đi qua con đường chạy dọc đường ray đến gần ga, từ đầu đường nhìn qua hàng lưới sắt, anh trông thấy anh ta đang đứng ở sân ga.
Nhà anh ta ở gần đây chăng? Một cô gái trẻ trang điểm kỹ càng đứng cạnh anh ta, hai người đang nói chuyện rất thân thiết. Chắc là người yêu của anh ta, cùng đi làm trên một chuyến tàu.
Vì chuyện hôm liên hoan, anh ý thức được mình phải tránh xa người đàn ông này. Khi ở ga, anh cố gắng hết mức để hai người không đụng mặt, nhưng cũng chẳng thể cứ thế tránh cả đời được.
Có một hôm, khi Akihiro đang đứng ở nhà ga thì anh ta xuất hiện, ánh mắt họ chạm nhau. Đôi mắt không có điểm gì đặc biệt quan sát Akihiro từ bên kia cặp kính.
Làm việc cùng một bộ phận, nên chắc chắn anh ta cũng nhớ mặt Akihiro. Nhưng cho đến lúc bấy giờ thì hai người hầu như chưa nói chuyện lần nào, đối với anh ta, Akihiro chắc cũng chỉ là một đồng nghiệp mờ nhạt không hơn không kém.
Từ sau hôm đụng mặt, anh ta còn biết được thêm chuyện hai người đón tàu ở cùng một nhà ga nữa.
Công việc của Akihiro ở công ty chủ yếu là “in ốp xét”. Đặt giấy in trông như cuộn giấy vệ sinh khổng lồ lên máy in, cho chạy qua quả lô. Ban đầu anh tưởng chỉ cần phó thác hết cho máy móc là xong, nhưng sau một hồi điều khiển máy, anh mới nhận ra rằng còn cần kỹ thuật của nhân viên nữa.
Mực in, dù cùng một loại, nhưng tùy vào lượng mực mà khi in vẫn cho ra màu khác nhau. Phải làm theo đúng như màu mà khách hàng chỉ định. Thời gian đầu chỉ có thể vừa làm vừa hỏi, nhưng không lâu sau anh đã có thể tiến hành công việc một cách bình thường như mọi người.
Akihiro rất dở nhớ tên người khác. Từ hồi cấp hai đã vậy. Những người bạn hay nói chuyện với anh thì anh nhớ, còn những người không có mối liên hệ gì đặc biệt thì có khi đến cuối học kỳ ba rồi anh vẫn chẳng biết tên là gì.
Ở chỗ làm cũng vẫn như vậy, nên thỉnh thoảng anh lại gặp phải tình huống đối phương biết tên mình còn mình thì không. Đó là bằng chứng cho thấy sự thờ ơ của anh với mọi thứ xung quanh.
Dù quanh anh có một chủ đề nào đó đang được bàn tán vô cùng sôi nổi, anh cũng không muốn tham gia góp chuyện. Anh cũng chẳng mảy may hứng thú với nội dung câu chuyện. Nếu là người bình thường, hẳn đều sẽ lại gần, mong muốn được hòa mình vào cuộc hội thoại. Thế nhưng, Akihiro thì khác xa.
Anh luôn ao ước được ở một mình. Chính vì thế không biết từ bao giờ anh đã luôn cô độc như một lẽ đương nhiên. Khuynh hướng đó vẫn tiếp diễn từ cấp hai đến giờ. Việc bị ép phải tham gia vào cuộc nói chuyện cùng mọi người đối với anh là cực hình, có lúc anh còn nhìn những người bạn cùng lớp đang tụ tập thành đám đông như nhìn những sinh vật lạ.
Ngay khi mới vào công ty, anh đã được đồng nghiệp rủ “Làm xong mọi người cùng đi nhậu nhé”, nhưng lúc ấy anh đã từ chối. Kết quả là, không ai bắt chuyện với anh nữa.
“Càng tốt”, anh nghĩ vậy. Bởi vì hễ cứ nói chuyện với ai đó, không hiểu sao anh lại thấy như bản thân liên tục bị chối bỏ. Trong cuộc hội thoại, anh có thể đối đáp bình thường, cũng có thể bày tỏ quan điểm một cách thẳng thắn. Nhưng rồi sau đó khi chỉ có một mình, anh nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện, nghiền ngẫm từng câu từng chữ một. Anh căm ghét bản thân vì những gì mình đã nói ra và lòng anh dấy lên sự hoài nghi với lời nói của đối phương. Anh nhận ra sự lệch lạc quan điểm và giá trị quan mà lúc nói chuyện anh đã không để ý đến, rồi lại rơi vào tuyệt vọng. Nhiều lúc anh còn cảm thấy những gì mình suy nghĩ, tưởng tượng sẽ bị giá trị quan của những người xung quanh ăn mòn và hủy hoại. Sau tất cả, việc đơn độc tách biệt với cả thế giới vẫn là cách tốt nhất để có thể sống an nhiên.
Anh không thể hiểu nổi những người luôn hành động theo tập thể. Là vì họ cực kỳ giỏi phối hợp với người khác? Vì họ quá ngu độn? Hay bởi dù cho bản thân có chìm nghỉm giữa đám đông họ vẫn thấy không sao hết? Anh sẽ không nhập bọn với những người như thế.
Anh bị Matsunaga để mắt tới khoảng một năm sau khi vào công ty.
Bên cạnh cầu thang kim loại, có một cái giá khổng lồ. Anh đang lục tìm nước tẩy rửa trên giá để dọn dẹp.
“Tìm gì đấy?”
Đột nhiên từ đằng sau, phía trên đầu anh, có tiếng nói vọng xuống.
Matsunaga đang đứng trên cầu thang, dựa cả cơ thể vào tay vịn và nhìn xuống Akihiro.
Anh trả lời rằng đang tìm nước tẩy rửa.
“Nó ở ngay đằng sau chú mày còn gì.”
Nghe bảo thế, anh thử tìm kỹ lại thì quả nhiên có thật. Akihiro lịch sự cúi đầu cảm ơn.
Anh ta nói:
“Chú mày thích gây sự chú ý à?”
Ngữ điệu gần như đang chửi rủa. Rõ ràng anh không gây ra lỗi gì nặng trong công việc cả. Vì vậy khi đột nhiên bị nói thế bằng giọng điệu gay gắt, anh sửng sốt. Nhìn vào khuôn mặt Matsunaga, Akihiro cảm nhận được đâu đó sâu trong mắt hắn có thứ gì đang nhìn chòng chọc vào anh, anh chợt thấy dường như có gì đó rờn rợn đang âm thầm đứng sau lưng mình.
Những nhân viên khác ngoài giờ làm việc vẫn hẹn đi ăn, đi chơi cùng Matsunaga. Nhưng Akihiro thì từ chối hết. Có thể chính điều đó đã tạo ra khoảng cách.
Hoặc cũng có thể, nguyên nhân đơn giản chỉ là việc đi làm chung nhà ga mà thôi.
Một năm trôi qua, xuân đến, những nhân viên mới lại gia nhập công ty. Trong đó có một người được phân vào cùng bộ phận với Akihiro. Một cậu thanh niên trẻ, tên là Wakagi. Cậu ấy nhỏ người, lại có khuôn mặt non nớt đến mức nếu mặc đồng phục học sinh chắc vẫn bị nhầm là học sinh cấp hai. Cậu ấy đã hỏi anh rất nhiều về cách thức tiến hành công việc bằng giọng thân thiện.
Wakagi dường như hòa nhập với môi trường mới rất nhanh và bỏ xa Akihiro trong việc xây dựng mối quan hệ với các đồng nghiệp trong công ty. Anh nhìn thấy cậu ấy hút thuốc cùng các đàn anh khác ở chỗ hút thuốc vào giờ giải lao. Anh nhớ lại chuyện Matsunaga từng làm với nhân viên mới, nhưng biết hắn có vẻ chưa gây tổn hại gì tương tự với Wakagi nên anh cũng yên tâm.
Tuy nhiên không lâu sau, không biết đã xảy ra chuyện gì, anh nhận thấy khi tiếp xúc với anh, thái độ của Wakagi khác hẳn khi đối với các đàn anh khác.
“Anh Oishi, làm cái này đi nhé.”
Cậu ta vô tư giao việc cho anh. Trông cậu ta vô cùng tự nhiên, nhưng anh lại có cảm giác chỉ riêng mình bị cư xử một cách trơ tráo như vậy. Vì cho đến giờ chưa từng thấy cậu ta dám giao việc cho đàn anh nào khác.
“Chắc do mình tưởng tượng thôi”, thoạt đầu anh đã kết luận như vậy. Anh không đặc biệt đòi hỏi cậu ta phải kính trọng mình với tư cách một đàn anh, ngược lại anh là kiểu người không đặt nặng mấy thứ như quan hệ trên dưới. Anh cảm thấy nếu để ý tới những chuyện như vậy thì bản thân thật nhỏ mọn.
Nhưng không lâu sau, anh biết rằng đó không phải là tưởng tượng. Lúc ấy là khi đã hết giờ làm việc, mọi người đang thu dọn.
“Tôi nghỉ đây. Anh dọn dẹp nốt nhé.”
Wakagi nói vậy rồi đi đến chỗ hút thuốc. Akihiro sững sờ, không nói nên lời.
“Làm tử tế vào đấy.”
Cậu ta liếc về phía Akihiro, nói mỗi thế rồi đi mất.
Quả nhiên chuyện này rất không thỏa đáng. Với các đàn anh khác thì cậu ta nói năng khép na khép nép. Chỉ có mình anh là bị coi thường, thật bực bội.
Anh quyết định sẽ đi đến chỗ hút thuốc, kéo cậu ta quay lại. Vì Akihiro không hút thuốc, nên đó vốn là nơi không liên quan đến anh. Chỗ hút thuốc nằm bên ngoài phòng làm việc, có gạt tàn và cả máy bán nước tự động. Cứ đến giờ nghỉ, rất nhiều người lại tập trung ở đó vừa cười nói vừa hút thuốc.
Wakagi đang đứng đó hút thuốc cùng những đồng nghiệp khác. Khi Akihiro tới, bọn họ ngưng nói, quay lại nhìn anh. Anh nhìn thấy Matsunaga trong số ấy.
Akihiro ghét phải nói chuyện trước ánh mắt của nhiều người, nhưng chuyện này không thể không nói được. Anh đã bảo Wakagi rằng hãy vào dọn dẹp cùng mình.
“Mỗi thế thì chú mày làm một mình cũng được mà.”
Matsunaga nhướng mày, nhả khói thuốc, nói.
“Thế nên là, nhờ anh nhé.”
Wakagi cúi đầu, rồi giơ điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay ra.
“Tôi đang hút dở.”
Những người đang tụ tập quanh chỗ gạt tàn đều là đồng nghiệp cả, nhưng họ không phải bạn của Akihiro, mà là bạn của Wakagi. Bầu không khí lúc ấy như nói với Akihiro rằng, có mỗi việc dọn dẹp thôi thì anh nên làm một mình đi, đó là công việc đơn giản và anh giỏi nhất việc ấy còn gì.
Anh không cam tâm. Nhưng cảm nhận được những ánh nhìn có vẻ sẽ không chấp nhận sự phản kháng nào, Akihiro để Wakagi ở lại và rời khỏi chỗ hút thuốc.
Những tiếng cười vang lên sau lưng, trực giác mách bảo anh mình đang bị chế giễu. Anh biết Matsunaga thỉnh thoảng còn nhại lại anh, làm trò cười cho những người khác.
Cứ ở chỗ đông người, sẽ thấy một mối quan hệ trên dưới vô cùng tự nhiên. Nó hơi khác mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, mà là kiểu: vì người này có ích nên mới giả vờ kính trọng, còn người kia thì có xem là đối tượng để cười cợt cũng không sao. Akihiro nghĩ trường hợp của Wakagi là như vậy.
Hơn nữa, anh không khỏi nghĩ rằng trong chuyện này có cả ý của Matsunaga. Hắn dồn mọi công kích vào Akihiro, khinh miệt anh một cách khó hiểu. Lý do thì anh không tài nào nghĩ ra nổi. Chỉ là thỉnh thoảng đụng mặt nhau ở ga mà thôi. Cũng có thể việc bản thân anh là người duy nhất không cười, không tỏ ra đồng tình với những câu chuyện của hắn đã châm ngòi cho tất cả mọi chuyện.
Cũng có những người chẳng ưa gì hắn. Anh từng nghe thấy có người lén lút chửi hắn trong phòng thay đồ. Nhưng chính những người ấy, trước mặt Matsunaga lại cùng hắn cười ám muội. Chỉ chút khéo léo ấy thôi Akihiro cũng không có. Anh không thể nghe rồi nặn ra nổi một nụ cười dù chỉ là giả vờ.
Anh từng tình cờ chứng kiến Matsunaga kể chuyện hắn đang hẹn hò hai người con gái cùng một lúc với vẻ tự mãn.
Ở nhà ăn, Akihiro đang ngồi một mình, thức ăn đặt trên chiếc khay nhựa màu cam. Mấy đồng nghiệp gồm cả Matsunaga, Wakagi đi đến, vây kín Akihiro. Người ngoài nhìn vào chắc hẳn sẽ thấy như thể những người thân thiết với nhau đang tập trung lại một cách hết sức tự nhiên. Nhưng trên mặt Matsunaga chỉ thấy vẻ hào hứng muốn xem phản ứng của Akihiro để mua vui. Khi ấy, những lời hắn nói ra xoay quanh sự ngu ngốc của phụ nữ. Hắn chỉ định yêu đương chơi bời thôi, vậy mà cô nàng đó lại thật lòng say mê hắn. Hắn đem cô ấy ra làm trò cười, kể cho mọi người nghe.
Akihiro xác định rõ đây là chuyện của người ta. Mình với cô gái ấy không liên quan gì đến nhau hết. Nên không cần thiết phải bận tâm.
Dẫu vậy, anh vẫn không thể ngăn mình băn khoăn, liệu đó có phải cô gái anh nhìn thấy ở nhà ga hay không.
Anh muốn bịt quách tai vào, muốn tránh xa cả những kẻ đang vây quanh nghe hắn kể câu chuyện đó một cách đầy hứng thú.
“Oishi, chú mày thấy thế nào?”
Đột nhiên hắn hỏi anh. Không hiểu mình vừa bị hỏi cái gì, anh lắc đầu, tỏ ý không biết rồi bưng khay tránh đi dù vẫn chưa ăn xong.
Đã một năm bảy tháng trôi qua kể từ ngày anh vào công ty, nhưng ngày nào cũng như ngày nào, việc đến công ty vẫn là cực hình. Từ ngày xưa đã vậy rồi, dù là hồi còn đi học, hay khi ra đời đi làm ở công ty, anh luôn bối rối với vị trí của bản thân. Những lúc như giờ giải lao, anh không biết phải đặt mình ở đâu trong khi luôn cố hạn chế tiếp xúc với người khác, ở bất cứ đâu anh cũng cảm thấy căng thẳng, có cảm giác khó thở như đang chịu áp lực vậy.
Tinh thần anh đặc biệt trở nên tồi tệ mỗi lần cảm nhận được ánh mắt của Matsunaga. Giống như có một bàn tay vô hình khẽ khàng nắm lấy cổ anh, rồi từ từ siết chặt.
“Anh Oishi hình như không đi chơi mấy nhỉ. Chẳng hiểu nghĩ gì nữa.”
Khoảng hai tuần trước, Akihiro nghe thấy giọng Wakagi khi đang đứng gần chỗ hút thuốc. Ngay sau đó, một tràng cười rộ lên. Anh dừng bước, giấu mình trong góc ngoặt tối nơi những kẻ ở chỗ hút thuốc không nhìn thấy được.
“Hay lần tới thử bám theo nó đi? Hình như nó ở gần nhà anh đấy.”
Là giọng Matsunaga.
“Rồi mình theo dõi xem nó sống thế nào. Ai có máy quay phim gì đấy không? Quay trộm nó đi.”
Xung quanh hắn sôi nổi hẳn vì ý tưởng đó, thậm chí họ còn lên sẵn lịch trình cụ thể trong một ngày.
Giữa lúc câu chuyện đang tiếp diễn, chỉ mình Wakagi rời khỏi nơi hút thuốc. Cậu ta đột ngột xuất hiện từ trong góc, khiến Akihiro không kịp trốn đi.
Nhìn thấy Akihiro đang đứng ở nơi có thể nghe được cuộc trò chuyện, Wakagi sửng sốt. Cũng may là cậu ta không lên tiếng, nên những kẻ ở chỗ hút thuốc không chú ý đến.
Akihiro khẽ khàng đưa ngón tay lên miệng. Ngậm miệng vào. Câu nói vô thanh ấy có vẻ đã được truyền đạt, Wakagi như nín thở im lặng đi qua.
Kể từ hôm ấy, Akihiro luôn hết sức chú ý xung quanh. Tuy nhiên, không có dấu hiệu gì cho thấy những kẻ đó bám theo anh.
Những ngày tháng căng thẳng kéo dài. Lúc nào Akihiro cũng cảm giác như đâu đó có ai đang theo dõi mình, khi đang đi bộ trên đường, hay khi đang ở trong phòng, anh đều bất giác quay đầu lại. Không thấy bóng dáng kẻ nào như vậy. Thế nhưng càng ngày anh càng thấy khó thở. Thần kinh anh dần kiệt quệ. Anh luôn nghĩ quá lên. Chắc chắn việc kế hoạch rình mò của Matsunaga bị anh phát hiện đã lan đến tai hắn, nên khó có chuyện hắn đang nấp đâu đó nhìn trộm anh.
Dù đã cố tự nhủ như vậy để xoa dịu bản thân, nhưng anh không thể ngừng cảm thấy tia nhìn chòng chọc của Matsunaga từ sau cặp kính đang chiếu tới anh từ đâu đó xung quanh.
Có lần, chỉ có mỗi anh và Wakagi ở trong phòng thay đồ. Đó là lần hiếm hoi cậu ta bắt chuyện với anh.
“Chuyện lần trước anh nghe thấy rồi đúng không? Chắc anh giận lắm nhỉ.”
Giọng cậu ta như đang xu nịnh. Nhìn thẳng vào mắt Wakagi, anh lờ mờ nhận thấy vẻ sợ sệt.
Như bình thường thì hẳn anh đã tránh đi cho sóng yên biển lặng, nhưng lúc ấy anh đang cao hứng, dọa cho cậu ta sợ cũng không mất gì.
Anh từ từ quay về phía cậu ta và nói.
“Tôi muốn giết.”
Trong một giây, cậu ta tái mặt, nhưng vẫn cố nhếch mép nặn ra một nụ cười yếu ớt. Quả là kẻ hèn nhát, khi không có đồng bọn để túm năm tụm ba thì im re.
“Giết ai? Tôi? Hay là anh Matsunaga?”
Vừa khéo đã thay đồ xong, anh đóng mạnh ngăn tủ. Tiếng sập lớn vang lên, Wakagi thốt ra một tiếng kêu ngắn. Akihiro không đáp, đi thẳng ra khỏi phòng thay đồ.
Giết… Ngay tức khắc trong đầu anh lặp lại điều mà bản thân mới nói ra. Thật quái gở, nhưng anh nghĩ đó là một ý tưởng hay.
Ngày 10 tháng Mười hai.
Akihiro tỉnh giấc trong phòng ngủ của căn hộ. Nhấc nửa người ngồi dậy, anh thấy đầu đau nhức và phát hiện mồ hôi đang túa ra. Anh có cảm giác mình vừa mơ một giấc mơ khủng khiếp. Nhưng lại không nhớ nội dung của giấc mơ đó.
Trên bàn là hộp cơm bỏ dở anh mua ở cửa hàng tiện lợi tối qua. Vì nhạt miệng, nên anh chỉ ăn một nửa. Anh vứt hộp cơm vào thùng rác rồi thay quần áo. Cứ thế không gấp chăn, anh rời căn hộ khép kín rộng tám chiếu. Cuộc sống của anh chỉ có đi làm rồi về nhà, nên chẳng cần thiết phải gấp chăn. Có lẽ, anh sẽ tiếp tục sống như thế cả đời. Có nghĩa là cái chăn cũng sẽ như thế này mãi mãi.
Một buổi sáng lạnh lẽo. Bầu trời trắng đục, mặt trời nấp sau mây, không trông thấy được. Trên con đường nhỏ len qua những căn nhà san sát chỉ có mình anh, thậm chí đến bóng dáng một con vật như chó hay chim sẻ cũng không có. Cả thế giới chìm trong tĩnh lặng, cảm giác như ngay cả màu xanh của cây cối cũng bị sơn đè một lớp xám tro.
Anh đi bộ về phía ga, run lên trong cái lạnh cắt da cắt thịt. Lớp nhựa đường đã trở nên cũ kỹ, những vạch kẻ, chữ cái được sơn lên mặt đường hầu hết cũng đã phai màu. Giẫm từng bước trên đó, anh chợt cảm thấy đau khổ đến mức gần như phát điên.
Giống như một căn bệnh đến hồi phát tác. Nếu tâm trạng tồi tệ cứ kéo dài hết ngày này sang ngày khác suốt hàng tháng trời, điều đó sẽ đột ngột xảy đến. Sự đau khổ căng đầy đến mức lồng ngực như muốn vỡ ra và rồi rách toác.
Nếu không còn tỉnh táo, chắc anh đã khuỵu xuống mà bò lết. Dù vậy, anh vẫn bước tiếp, đi hết con ngõ hẹp để ra tới con đường chạy dọc đường ray. Anh đưa tay trái bấu chặt lấy hàng lưới sắt ở bên đường, đỡ lấy cơ thể và gắng gượng bước tiếp.
Anh còn không thể thẳng lưng đường hoàng đi về phía trước. Đám cỏ dại mọc dưới hàng lưới sắt vẫn còn đọng sương, mang màu u ám. Da ở những ngón tay đang bấu lấy lưới sắt như rách toạc vì giá buốt.
Dường như cơ thể đang chống đối, cố gắng bằng mọi giá ngăn anh đến công ty. Thế nhưng anh không thể không đi làm được.
Bây giờ, nếu nghỉ việc, đồng nghĩa với việc anh đầu hàng Matsunaga và trốn chạy. Anh nhớ lại chuyện hắn kể trong buổi liên hoan hồi tháng Tư năm ngoái. Câu chuyện về một nhân viên mới bị hắn chèn ép và buộc phải thôi việc. Anh không muốn mình cũng như thế, biến thành một trong những câu chuyện cười của hắn. Nếu bây giờ anh khuất phục trước hắn và nghỉ việc, năm sau, hắn ta chắc chắn sẽ khoái trá kể lại câu chuyện về anh cho những nhân viên mới nghe. Vì thế, anh nhất định phải đi làm.
Anh phải đến công ty, phải cắm thẻ chấm công vào để điểm danh. Anh còn phải chào hỏi cấp trên và những đồng nghiệp đã đến trước đó. Những câu chào hỏi nghĩa vụ của Akihiro hầu hết chẳng ai nghe cả. Nhưng ở bên cạnh máy chấm công có dán mẩu giấy in khẩu hiệu “Hãy cùng chào hỏi”.
Anh thấy cô đơn đến vô vọng. Tất cả đồng nghiệp ai cũng là bạn của Matsunaga, công ty chẳng khác nào ngôi nhà quen thuộc của hắn. Ngược lại, bản thân anh, dù đã làm ở đây xấp xỉ hơn một năm rưỡi, vậy mà vẫn cảm thấy mọi thứ xung quanh hờ hững lạnh nhạt. Anh biết, tự bản thân mình đã lựa chọn cô độc nên đành phải chấp nhận. Thế nhưng đôi khi trái tim anh vẫn như bị bóp nghẹt.
Tất cả mọi điều khó chịu trong thế giới quanh anh đều tập trung lại ở một kẻ hiện hữu ngay trước mắt, mang tên Matsunaga. Chỉ riêng việc hắn tồn tại trên đời cũng khiến anh đau khổ và chán ghét.
Dù ở công ty, hay ở nhà, cứ nghĩ đến hắn là lồng ngực anh cháy lên nỗi căm hờn. Chính anh còn phải ngạc nhiên khi trái tim mình có thể ôm hận với người khác đến mức này. Trong đầu anh ngập tràn những cảm xúc tiêu cực, chúng giống như dầu hỏa, đen và nhớp nháp.
Khi đ