
Chân Trời Kỷ Niệm
Tổng số chương: 2
Thái Châu ngồi cú rũ trên giường, mắt đăm đăm nhìn vào cái chân khốn khổ của mình. Cái chân giống như một.. khúc giò chờ bỏ vào xửng hấp biết bao nhiêu. Chắc là cô phải chịu đựng cảnh "xi-cà-que" này ít nhất là một tháng rưỡi. Với một cặp chân hay đi như Thái Châu, ngồi một chỗ là điều kinh khủng nhất.
Cũng tại tên đó, cái tên dễ ghét đó chính là nguyên nhân gây nên tình cảnh khốn khổ này cho Thái Châu. Nếu cô có ba điều ước, lập tức điều đầu tiên là cô sẽ ước cho hắn bị ngồi một chỗ như cô cho bõ ghét.
Tiếng cánh cửa phòng đẩy ra nhè nhẹ, có người bước vào, người đó đặt một thứ gì đó lên bàn, Thái Châu vẫn không thèm nhìn. Hắn khua thêm mấy vật dụng một lúc rồi đến gần giường, nói:
− Cô đã thấy đỡ chưa?
− Đỡ là sao?
− Xin cô đừng rắc rối nữa, cô bé ạ. Tôi biết lỗi của tôi mà, nhưng đo là chuyện rủi ro, đâu ai muốn.
− Tôi vẫn ghét ông.
− Tôi đã hạ mình năn nỉ cô hết lời rồi mà?
− Năn nỉ là tôi bỏ qua sao?
− Cố chấp vậy không hay đâu. Nếu hôm đó cô đi đứng cẩn thận một chút, có phải đỡ khổ cho tôi không? Giờ thì mọi chuyện tùm lùm lên hết trơn rồi, tôi vừa phải nuôi bịnh cô, vừa phải mang tiếng đó, biết chưa..cô nhóc?
Anh chàng gầm gừ, không còn cái giọng nhỏ nhẹ năn nỉ như lúc nãy nữa.
Thái Châu nổi nóng:
− Nên nhớ là ông lái xe lớn nha, còn tôi đi honda mà. Tôi đi đúng đường,đúng luật, còn ông lái xe mà mắt nhắm mắt mở, vô ý đụng vào tôi, còn oán trách tôi sao được?
− Là tự cô thôi, tôi luôn năn nỉ cô mà.
− Năn nỉ kiểu đó hả? Giống như là mắng mỏ vào mặt người ta vậy.
− Tôi nói gì nào?
− Ông xem tôi là báo cơm, đúng chưa?
Kẻ nghiêng đầu nhìn Thái Châu, mặt anh ta nghiêm nghiêm:
− Tôi xem việc chăm sóc, chạy chữa cho cô là vấn đề trách nhiệm. Tin tôi đi, tôi không có nói dối cô đâu. Cô thấy đó, tôi vẫn thường xuyên vào đây thăm cô, xem cô như thế nào, tại sao cô còn khó chịu với tôi chứ?
Thái Châu ấm ức:
− Vì ông, tôi phải ngồi bó chân một chỗ với tôi, ông là một kẻ gây tội ác biết chưa? Thời gian của tôi, công việc của tôi.. vì ông, bao nhiêu cơ hội tốt đẹp tưởng nằm trong tâm tay tôi đã vuột mắt. Cái công ty tôi sắp được thông báo tuyển dụng đã hoàn lại quyết định của họ khi hay tin tôi bị bó bột chân hai tháng, không phải ông hại tôi thì còn là gì nữa chứ?
− Nhưng tôi đã hết lời giải thích với cô,đó là chuyện xảy ra ngoài ý muốn của cả tôi lẫn cô. Giờ đâu còn là lúc cô oán trách tôi, mà là lúc cô cần dưỡng bệnh. Ngày mai cô được xuất viện rồi, nhưng tôi vẫn tiếp tục chăm sóc cô đến ngày tháo băng chân, vừa ý cô chưa?
− Càng bị buột phải nhìn mặt ông tôi càng thêm khó chịu, làm gì vừa ý chứ?nếu tôi có người chăm sóc, tôi sẽ bảo là tôi không muốn thấy mặt ông.
− Cô ăn nói thiếu suy nghĩ quá đi. Có lẽ cô không học những điều người ta cho là lịch sự và tế nhị, đúng không?
− Muốn nói gì cứ nói cho đã nư của ông đi, riêng tôi không có thói quen lịch sự với người tôi thiếu cảm tình.
− Thôi, không gây sự nữa, cô uống sữa đi, rồi ăn súp. Tôi có mang mọi thứ đến cho cô đấy, cả hoa nữa. Rất tiếc là loại hoa này đẹp quá, lần sau tôi sẽ đem cho co loại hoa xấu nhất, và có lẽ vậy mới hợp với bản tính khó thương của cô.
− Bộ ông nghĩ tất cả phụ nữ trên đời này đều "cảm ông từ cái nhìn đầu tiên" đó hả? Sai lầm to rồi ông ơi.
− Dù muốn tất cả mọi cô gái yêu mến, tôi cũng không quên trừ cô tra đâu. Cô rắc rối và khó chịu như một con nhím ấy, xui cho tôi là tự dưng va vào hạng khó chịu như cô.
− Câu đó để cho tôi nói thì đúng hơn.
− Giờ có chịu ăn uống chưa? Báo trước là tôi phải đi sau năm phút nữa đó nha. Thời gian của tôi quý lắm, chứ không có thừa thải như thời gian của cô đâu.
− Ông biết gì về tôi mà dám nói như thế hả? Chính ông mới là kẻ phá vỡ và làm hao hụt quỹ thời gian quý báu của tôi.
Anh ta đặt ly sữa trước mặt Thái Châu ra lệnh:
− Uống đi.
− Tôi không thích uống sữa.
− Dù không thích cũng phải uống cho mau lành bệnh. Bộ cô muốn ngồi hoài một chỗ sao? Uống đi.
Bưng ly sữa dí vào miệng Thái Châu, anh ta nói:
− Uống đi, đừng có cãi tôi. Cô không còn là trẻ con đâu mà để người ta phải nói nhiều lần.
Thái Châu cầm ly sữa, cố uống một hơi cho hết. Cô như con cá nằm trên thớt vậy, nếu cãi lại anh ta, cũng không xong. Anh ta giống như một bà bảo mẫu khó tính, luôn dùng uy quyền với đứa trẻ do mình bảo trợ.
Hết sữa đến chén súp, phải nói súp của anh ta ngon thật, nhưng Thái Châu không thèm tỏ ra cho anh ta biết là anh ta khéo chọn món xúp đó, sợ anh ta lên mặt với cô thì tức thêm.
Anh ta thu dọn ly, chén đặt lên bàn, nói:
− Ráng vài hôm đi, tôi xin cho cô xuất viện, nhưng đề nghị cô về nhà tôi để tiện việc chăm sóc. Theo lời cô nói thì cô sống một mình, đúng không?
− Đúng, nhưng tôi không phải là trẻ mồ côi, tôi có cha mẹ đàng hoàng, sao tôi phải về nhà ông?
− Tôi có nghe cô nói về cha mẹ cô đâu nào?
− Cha mẹ tôi mất rồi.
− Thì cũng như không có cha mẹ.
− Xin ông đừng nhắc tới nhắc lui chuyện tôi không có cha mẹ để tra tấn tình thân tôi nha. Không có người thân rồi ông nghĩ tôi là loại dễ dãi đó hả?
− Cô hiểu lầm ý tôi rồi. Ai thèm lợi dụng cô, là tôi muốn tốt cho cô thôi. Cô chỉ là một cô bé tầm thường, hiểu chưa?
− Tầm thường cũng mặt tôi, đâu cần ông chê khen.
− Đúng là trẻ con! Này, cầm lấy danh thiếp của tôi, có số phone tay của tôi trong đó, cần gì gọi nhé. Mỗi ngày tôi vô thăm cô hai lần: sáng chiều nghe rõ chưa? Số bánh trái tôi để lại trên bàn, phải nhớ ăn cho hết. Vì tôi biết cô đi đứng khó khăn nên không cho trái cây vào tủ lạnh, có cả bánh kem nữa. Nếu tôi không lầm thì..cô có tâm hồn ăn uống lắm.
− Có cần nhục mạ tôi vì một chút bánh trái tầm phào của ông bỏ tiền ra mua không vậy? Đem về nhà mà ăn đi.
Thái Châu gạt một cái làm chiếc bọc ni lông rơi xuống nền gạch. Giận dữ cô nói:
− Trả tự do cho cái chân của tôi đi. Ai cần sự bảo trợ của ông.
− Này cô nhóc, đừng có hung hăng chứ, làm như tôi muốn cán gẫy chân cô để bị rắc rối lắm vậy. Ngoan ngoãn một chút đi. Tháo bột rồi, tôi thề sẽ gạt cô ra khỏi trí nhớ của tôi lập tức.
− Còn tôi thì suốt đời nhớ bộ mặt đáng ghét của ông.
− Cấm cô nhớ tôi.
− Tôi đâu thèm nhớ ông, tôi sẽ vẽ gương mặt ông, bên dưới đề tên "ác quỷ Dracula".
Anh ta cười lớn:
− Rất có bản lĩnh, nhưng mà bản lĩnh của một cái "thùng rỗng kêu to".
Nói xong anh ta nghiêm mặt lại:
− Quên mất tự dưng lại đi trêu tức bịnh nhân, vậy là tôi sai rồi,cho xin lỗi nha. Cô đang bịnh mà còn hung dữ như vậy lành bệnh rồi, ai chịu nổi cô chứ.
Anh nhìn đồng hồ tay:
− Đến giờ tôi phải đi rồi, tạm biệt. Nhớ đừng có tự ái mà nhịn đói đấy, cố gắng ăn hết cái bọc ni lông thức ăn đó đi nha.
Anh ta đi ra cửa, cái bọc ni lông thức ăn còn nằm trên nền gạch, anh ta không thèm nhặt lên, phớ lờ cái chân "xi-cà-que" của cô, rồi lấy cập đi ra cửa.
Thái Châu cảm thấy bực tức trong lòng. Nếu có thể đi đứng đàng hoàng, cô sẽ dạy cho anh một bài học kẻo anh ta xem thường cô. Làm sao anh ta biết được thân thế của cô chứ. Tuy cô không còn cha mẹ, nhưng cô là người thừa kế duy nhất của cha cô - nhà điêu khắc Thái Hoàng, một nhà điêu khắc nổi tiếng với một xưởng điêu khắc lớn có thị phần ở nước ngoài, anh ta tưởng cô tứ cố vô thân sao chứ? Cũng may anh ta chưa biết thân thế của cô, chứ nếu không, anh ta sẽ đo lường những điều cô tính toán với anh ta. Có lẽ oan gia là phải gặp nhau, cô đang định tìm gặp anh ta, thì trời xui đất khiến anh ta đụng nhầm phải cô gẫy chân.
Thái Châu ngắm nghía danh thiếp của anh ta. Anh ta cũng là một nhân vật có tầm cỡ đây. Giám đốc công ty thời trang Sài Gòn, một công ty với những cửa hàng chuyên kinh doanh thời trang có hệ thống tầm cỡ siêu thị. Hình như anh ta chưa lập gia đình. Mấy ngày nay, chỉ có mỗi mình anh ta ra vào thăm nom chăm sóc cô.. nhưng tại sao còn độc thân mà anh lại mua ngôi biệt thự rộng thênh thang đó? Để sống một mình trong một nơi như thế ư? Và tại sao cha của Thái Châu lại bán ngôi nhà đó cho anh ta? Đó chính là nơi Thái Châu đã sinh ra và lớn lên, điều này Thái Châu biết phải hỏi ai đây?
Cha cô đã qua đời trước khi cô du học trở về. Trong hai năm vắng bóng cha cô, toàn bộ công việc ở xưởng do chú ruột cô quản lý. Giờ cô trở về rồi, cô vẫn đề nghị chú Vũ tiếp tục quản lý nó, vì bây giờ Thái Châu chẳng còn ai là người thân ngoài chú Vũ cả. Theo lời chú Vũ nói thì việc bán nhà xảy ra đột ngột, chú cũng không rõ nguyên nhân vì sao cha của cô lại quyết định bán ngôi nhà đầy kỷ niệm đó. Đến lúc ông Thái Hoàng ra đi vì chứng bệnh u não ác tính, ông mới biết là ông Thái Hoàng đã bán lại ngôi nhà cho anh ta.
Thái Châu đột ngột thay đổi ý kiến. Bây giờ thì cô muốn anh ta đưa cô về nhà để tiện việc chăm sóc như lời anh ta nói lúc nãy lắm. Cô mơ ước mình được một lần trở về nhà, nằm vùi trên chiếc giường nệm êm ái quen thuộc của cô, nhìn lên trần nhà, ngắm mọi thứ, vuốt ve mọi thứ, những bức tượng do chính cha cô chạm trổ, rồi chiếc hồ lớn trước sảnh đường có bầy tiên nữ đang tắm và đùa giỡn dưới những tia nước phun thật xinh đẹp. Ở ngôi nhà đó, cô yêu tất cả. Thật là hụt hẫng biết bao khi ngày lên đường du học, cô ra đi bằng nỗi ước mơ có ngày quay về chốn dấu yêu, vậy mà lúc quay trở lại, cô chỉ được đứng bên ngoài cổng rào khóa kín để mà ao ước, nhìn ngắm những gì thuộc về cô, nhưng thực sự không còn thuộc về cô, quả là một cơn ác mộng.
Thiên Nga đến sau lưng Việt Quang. Quang nghe hơi nóng của thân thể cô gái như áp sát vào anh. Anh xoay lại, nhích ra xa một chút, đủ cho.. hơi gió lọt vào, làm Thiên Nga hơi quê mặt. Cô nàng nói cho đỡ ngượng:
− Anh Quang! Bà nội vừa gọi điện thoại tới.
− Bà nội nói sao?
− Nội bảo anh ngày thứ sáu phải về dự lễ mừng thọ của nội..
− Còn gì nữa?
− Anh Quang ơi! Nguy to rồi..
− Cái gì nguy to chứ? Chuyện lễ mừng thọ nội tôi, tôi đã biết từ lâu rồi. Về thì về, sợ gì?
− Em không phải muốn nhắc mối quan hệ giữa anh với anh Việt Thanh.
− Nội tôi có yêu cầu gì nơi tôi, cô cứ nói cho tôi nghe. Nhiệm vụ của cô chỉ là truyền đạt thôi, liên can gì tới cô.. ấp a ấp úng như gà mắt tóc, rõ nhiều chuyện. Nhớ là trong cách xưng hô nên rạch ròi, đừng có gọi bà nội tôi bằng nội này nội nọ, nhớ chưa?
Thiên Nga xụ mặt:
− Trước nay, em vẫn gọi nội anh là nội, sao anh không rầy em mà chờ đến giờ?
− Tôi nghĩ cô lỡ lời chứ không cố ý, bây giờ thì tôi phát hiện ra cô cố ý. Bà nội tôi khó và lễ giáo lắm đấy, đừng có khiêu khích mấy bà già khó tính. Thà tôi bất lỗi cô trước, cô đỡ mất mặt hơn đến lúc nội tôi "sửa mũi" cô giữa đám đông.
Thiên Nga thụng mặt, đứng im. Nga biết mình không "có cửa" để được vào làm con dâu nhà đó một cách đường đường chính chính và Việt Quang, anh ta luôn xem Thiên Nga như một con rối trong tay. Những gì Việt Quang "ban bố" cho Thiên Nga, nên nghĩ như là "nước chảy hoa trôi" đi. Việt Quang chẳng có mục đích gì cả khi đi chung với Thiên Nga, anh ta quên nhanh lắm. Muốn được anh ta suốt cả cuộc đời, chỉ là nằm mơ thôi.
Bất ngờ Việt Quang kéo tay Thiên Nga làm cô rơi vào lòng anh, anh nói, giọng dịu hơn lúc nãy:
− Bà nội tôi nói gì? Nga nói tôi nghe xem, làm gì ấp úng vậy? Chuyện khó nói lắm sao?
Thiên Nga đứng lên, giận dỗi:
− Anh luôn xưng tôi với em, anh xem em là gì của anh?
− Nga biết rồi, hỏi chi nữa?
− Anh thân mật với em, nhưng em chẳng biết anh xem em là gì của anh, nên em mới hỏi.
− Nga là thư ký của tôi, đùa chut xíu Nga giận hả? Tôi nhớ Nga vẫn chủ động ngồi trên vế tôi mà. Thôi, lạc đề quá xa rồi, nội tôi nói gì, hả?
− Bà bảo anh phải chọn lựa một trong số con gái anh đã quen và tìm hiểu bấy lâu nay để dẫn về giới thiệu cho cả gia đình biết. Bà bảo không muốn nghe thêm tai tiếng nào về anh nữa.
− Nói tiếp!
− Ý anh muốn hỏi là chuyện thừa kế chứ gì? Bà không nói nhưng nhấn mạnh là anh nên nhớ, trong công ty thời trang Sài Gòn, bà có đến 60 phần trăm vốn cổ phần.
− Đúng là ép người quá đáng. Cô nghĩ tôi yêu ai nhỉ?
− Anh yêu hàng tá con gái, ai mà biết được?
− Trong đó có cô không?
− Em không thích anh đem em ra làm trò đùa nha.
− Hỏi thật đó Thiên Nga.
Thiên Nga mím môi, sau đó nói:
− Chắc là không.
Việt Quang phá lên cười, nghiêng đầu, nheo mắt anh ngắm Thiên Nga..cũng khá xinh, lại khôn ngoan, nhưng mà anh chỉ trêu Nga chút chút cho vui thôi, với Thiên Nga, chưa lần nào tình cảm giống như..yêu xuất hiện trong Việt Quang, nhưng Việt Quang biết cô gái này cứ mơ tưởng đến chuyện làm vợ của anh đó thôi, thật là phiền.
Thiên Nga giận dỗi, quay lưng:
− Đừng có đùa nữa, anh làm gì thì cứ làm đi nha. Nội nói là lệnh, chứ không phải nói chơi đâu, khéo khéo mà chọc giận cho nhiều vào rồi..ôm hận.
Việt Quang nhìn theo bờ lưng Thiên Nga, biết cô giận vì những câu nói đùa của anh, anh gọi:
− Thiên Nga! trở lại anh bảo này.
Tiếng "anh" khiến cô gái quay lại ngay. Cười cười nhìn Quang, Thiên Nga nũng nịu:
− Gì cơ?
− Bàn kế hoạch giúp anh giải quyết thứ chuyện rắc rối đó chút đi.
Thiên Nga quay trở lại:
− Anh định dẫn ai về ra mắt gia đình không?
− Nga bảo tôi dẫn ai?
− Ai biết?
Chữ "tôi" cố hữu của Việt Quang làm Thiên Nga giận trở lại.
Việt Quang cười cười:
− Hay là dẫn Nga đi nha!
Thiên Nga đỏ mặt:
− Em không phải trò đùa của anh.
− Thì muốn giả vờ thôi, có chết ai đâu.
− Em không muốn làm vật lót đường.
− Thật thì được chứ gì?
− Tết Công Gô cũng chưa có.
− Giận dai ghê. Mình là "đồng minh" mà, nghĩ cách giúp tôi với.
− Nếu anh nói chuyện nghiêm túc với Nga, Nga sẽ nghiêm túc với anh.
− Xin thề.
Việt Quang giơ bàn tay lên trước mặt, mắt trợn trợn khiến Nga không nhịn được cười. Cô nhìn Quang:
− Thật không chọn được ai sao?
− Xin thề lần nữa.
− Trong hàng tá con gái anh quen, chỉ cần anh mở lời là có người gật đầu ngay.
− Nhưng tôi không thích lấy ai trong số họ, nội thì ra lệnh thật nghiêm túc, bộ tôi tai tiếng lắm sao?
− Không tai tiếng gì, người ta chỉ kháo nhau về anh với mấy câu thôi...
− Đẹp trai, giàu có và..
− Và gì?
− Lăng nhăng.
− Ái chà, vậy là họ lầm to rồi, chỉ có lũ con gái đeo theo tôi thôi, chứ tôi đâu yêu cô này với nắm tay cô kia, bắt cô nọ bao giờ, thật là oan.
− Em nghĩ không oan chút nào.
− Lý do?
− Tự anh biết lấy.
− Tính tôi thích cà rởn, cho nên bị oan. Giờ tập nghiêm túc lại, người quen tôi cũng xem như người lạ.
− Không dễ với người có tính hào hoa như anh đâu.
− Thiên Nga hiểu tôi mà, đâu phải ai tôi cũng thân. Con gái cũng có mấy đứa khó cảm tình lắm.
Thiên Nga chợt vỗ tay reo lên:
− À, em nghĩ ra rồi. Anh nên tìm một cô gái vừa không có thân, vừa bị anh ghét cay ghét đắng, nhờ cô ta ra mắt bà nội,sau đó bảo rằng hai người không hạp nhau và đã chia tay, em nghĩ là sẽ ổn đó.
− Và cô ta cũng phải ghét cay ghét đắng tôi? Nhưng mà loại con gái như vậy, tôi đào đâu ra? Tâm lý con gái, nếu đã ghét con trai nào rồi, thì đừng có hòng nói chuyện được với cô ta, huống hồ gì là nhờ cô ta làm một chuyện mà cô ta cho là bị "mất duyên" đó chứ.
− Rất dễ. Thuê cô ta thật nhiều tiền.
− Cô biết có ai chịu như vậy không?
− Em nghĩ là.. cái con bé bị anh tông xe gãy chân..con bé mồ côi cha mẹ, trông khá xinh đấy.
− Cô có điên không? Dẫn "một cái chân bó bột" về ra mắt gia đình trong ngày long trọng à?
− Càng hay chứ sao? Anh sẽ mời mọi người sang nhà anh để anh giới thiệu "vị hôn thê", rồi viện lý do cô ấy bị gẫy chân không thể đi đứng, có phải đỡ đối đầu với mọi người không? Gia đình anh toàn là những nhân vât có tầm cỡ, có gai như.. một lũ nhím vậy.
− Đừng có dùng con nhím để so sánh bà nội, các cô và em gái tôi nghe. Hình tượng đó chỉ hợp với hai bà thím quái ác của tôi thôi.
− Em nghĩ họ một giuột với nhau đấy.
− Bàn tiếp kế hoạch đi.
− Trước tiên, anh đề nghị đưa cô ta về nhà anh.
− Rồi không đợi cô về.
− Sau đó, bàn với cô ta mức thù lao. Cô ta đồng ý rồi, thì mới đến thông qua "kịch bản" tập dợt và đóng thử, em là giám khảo, được chứ?
− Có dự trù trục trặc không? Lỡ cô ta phản đối thì sao?
− Thì thay vì anh đề nghị mức thù lao, anh hãy để cô ta chủ động đưa ra điều kiện. Em nghĩ với một cô gái mồ côi không nơi nương tựa như cô ta, chỉ có vấn đề tiền bạc là xong thôi.
− Cô định giá khởi đầu là bao nhiêu?
− Hai triệu, được không?
− Sợ cô ta không đồng ý.
− Thì ba triệu vậy?
− Thử đặt cô vào địa vị của cô ấy, cô cần bao nhiêu mới chịu nhận "vai diễn"?
− Mười triệu.
Việt Quang trợn mắt:
− Cô nghĩ cô là ai vậy, Thiên Nga? Hoa hậu khu vực đông nam á hay thế giới?
− Giá như vậy quá bèo so với em.
− Tự cao quá nhỉ, cô hạ con gái người ta tận cùng bằng số. Cô nhóc đó chỉ bằng một phần năm của cô.
− Như vậy là may cho cô ta rồi. Sao đem hoa dại so với hoa hồng, hoa cúc được chứ?
− Phong lan cũng là hoa dại?
− Miễn tranh luận đi. Giờ, anh có đồng ý kế hoạch đó không? Để em còn đi gặp cô ta thương lượng nữa chứ?
− Được, tôi giao cho Thiên Nga lo nha. Chỉ còn ba ngày nữa là đám mừng thọ nội tôi rồi. Lần này, nội ép tôi thật đó. Nội nghĩ tôi có hằng tá con gái đeo theo, sẵn sàng nhận lời làm vợ tôi chắc?
− Bà cụ khách quan đánh giá anh thôi. Ai bảo anh suốt ngày hết chở cô này tới cô khác làm gì?
− Trong đó có cô nữa mà, sao không lên tiếng bênh vực tôi một chút? Tôi thân với cô chứ có yêu cô bao giờ đâu.
Câu nói của Quang làm tim Nga đau nhói. Anh ta luôn là kẻ vô tình như vậy, chỉ tại Thiên Nga biết rõ mà còn cố mơ mộng, cho đáng đời.
Thì ra cô gái này là thư ký riêng của Việt Quang, tên đàn ông đáng ghét đã tông xe Thái Châu gãy chân phải ngồi một chỗ và hắn cũng là Việt Quang -giám đốc công ty thời trang Sài Gòn, một công ty với nhiều cửa hàng lớn chuyên kinh doanh hàng phục vụ thời trang trẻ gồm tất cả các thứ như quần áo, mũ nón giầy dép, túi xách..đặc biệt, hắn có lần bị báo chí phanh phui chuyện tình cảm tay ba, tay tư lăng nhăng đây, công nhận hắn đẹp trai thật đó, nhưng mà rất đáng ghét.
Thái Châu nhìn Thiên Nga:
− Tôi không muốn nhận thù lao bằng tiền.
Thiên Nga ngạc nhiên:
− Cô chê ít à? Tôi tặng ba triệu, cô chịu chưa? Chỉ có một buổi ngồi yên cho người ta xem mắt, và trả lời tất cả những câu hỏi đúng "kịch bản" đã tập, như vậy là cao giá lắm rồi?
− Tôi muốn đặt điều kiện khác thay vào giá ba triệu của cô.
− Tôi có tiên liệu chuyện này rồi. Quả đúng như lời anh ta nói: cô sẽ đặt vấn đề theo ý cô, nói thử tôi nghe xem.
− Tôi muốn nói trực tiếp với anh ta, vì tôi nghĩ cô không đủ thẩm quyền để quyết định chuyện này đâu.
− Chà. Sao quan trọng ghê vậy? Chẳng lẽ cô đòi mười cây vàng? Đừng có được voi đòi tiên nghe.
− Trái lại, anh ta sẽ chẳng mất xu nào.
− Tôi có linh cảm đang bị cô xỏ mủi đấy, Thái Châu. Cô không định chơi khăm tôi đó chứ?
− Chẳng liên can gì đến cô, cho nên đừng nghĩ là tôi chơi khăm cô. Tôi muốn bàn bạc một cách nghiêm túc với anh ta. Nếu anh ta đồng ý chấp nhận điều kiện do tôi đạt ra, lập tức tôi sẽ "ký hợp đồng " ngay.
− Nếu vậy thì để tôi gọi anh ta đến đây thương lượng với cô.
Thiên Nga gọi cho Việt Quang. Chưa đầy 10 phút, Việt Quang đẩy cửa bước vào. Lịch sự với bó hoa trên tay, anh ta nói:
− Chúc mừng cô vừa khỏi bệnh.
Thái Châu trề môi:
− Ông kiểu cách thật rởm đời. Cần gì phải giả bộ mua hoa cho tôi.
− Tôi mua hoa cho cô là vì tôi, nói như vậy chắc vừa ý cô rồi chứ? Một người ở vào địa vị của tôi, vào bệnh viên thăm bệnh nhân, không có hoa thì hơi mất lịch sự đấy, hơn nữa lại là thăm người yêu, hay đúng hơn là vị hôn thê của tôi.
Thái Châu nói:
− Tôi với ông chưa thỏa thuận xong, ông không được gọi tôi là vị hôn thê của ông.
− Rất tiếc, tôi đã công bố với báo chí, là tôi đã quyết định chọn vị hôn thê.
− Chẳng liên can gì tới tôi, tôi có miệng để trả lời với họ mà, đừng hù dọa.
− Ai thèm hù dọa cô. Bây giờ cô nói điều kiện của cô đi. Nhớ là tôi mà bỏ cô là hết phương lấy chồng đó nghe.
− Tôi đâu phải đóng vai vợ ông, chỉ là vị hôn thê thôi. Giữa vị hôn thê và chồng cô ta còn có hai chữ "tự do", sợ gì chứ?
− Cô bé con mà già mồm quá.
− Ông nghe nè. Tôi muốn sở hữu nữa ngôi nhà của ông trong vòng một năm, đó là điều kiện của tôi.
− Vì sao cô lại muốn sở hữu ngôi nhà của tôi?
− Đó là chuyện riêng, tôi không thể nói cho ông biết được đâu, chịu hay không tùy ý ông.
− Chân cô khoảng hai tháng thì tháo bột, ra mắt gia đình tôi chỉ cần một buổi sáng, quá lắm là cô sống trong nhà tôi hai tháng rưỡi thôi..cô ở trong nhà tôi làm gì lâu vậy?
− Ông chỉ được quyền nói "được" hay "không" thôi, không được can dự vào chuyện riêng của tôi.
− Lỡ cô làm máy chuyện phi pháp trong nhà của tôi thì ai chịu trách nhiệm đây?
− Tôi là người đàng hoàng, làm chuyện gì cũng đúng theo pháp luật, ông sợ thì cứ ghi mấy điều khoản đó vào hộp đồng đi.
− Tôi cần cô khai lý lịch.
− Huỳnh Thái Châu, 25 tuổi, tốt nghiệp đại học Australia, được chưa?
− Có nói dóc cho oai không đó? Mặt cô mà du học về à? Chắc là bị...
− Bị tâm thần, đúng ý ông không vậy?
Việt Quang phá lên cười, anh nghĩ có lẽ Thái Châu nói dóc cho oai thôi, chứ không cha, mẹ, làm gì có tiền du học chứ.
− Du học về sao ở nhà trọ?
− Tôi không thích ở nhà.
− Thôi được cô chỉ cần có chứng minh nhân dân là đủ rồi. Tôi nghĩ một năm trôi qua rất nhanh, cô không kịp giở trò gì trong nhà tôi đâu, xem như có qua có lại. Tôi qua mặt được mấy bà thím đáng ghét luôn xúc xiểm với nội tôi, còn cô thì được ở trọ một năm mà không phải trả tiền. Thiên Nga, cô làm hợp đồng ngay đi.
Thiên Nga trợn mắt:
− Trời. Anh gan vậy sao? Anh chưa biết rõ lý lịch của cô ta mà dám cho cô ta ở chung nhà đến một năm à?
Việt Quang xua tay:
− Cứ làm theo ý tôi đi, nói nhiều quá.
Thiên Nga đến chỗ bàn, ghi vào bản hợp đồng do cô thảo ra mấy điều khoản kỳ cục do hai người cũng..hết sức kỳ cục thỏa thuận với nhau. Thiên Nga thật không hiểu nổi họ muốn gì. Chấp nhận cho Thái Châu vào trọ không tốn tiền trong nhà một năm ư? Hơi quá đáng đó. Nếu biết Việt Quang chịu nhượng bộ cô ta, thì Thiên Nga đã chẳng bầy cho anh ta chọn Thái Châu. Nếu chịu khó nhìn kỹ một chút, sẽ thấy Thái Châu rất có duyên, trang điểm lên thì chẳng biết cô nhóc đó sẽ xinh đẹp cỡ nào. Bây giờ thì hơi luộm thuộm trong bộ quần áo của bệnh nhân, làm sao đánh giá đúng mức nhan sắc của cô ta chứ? Với Thiên Nga không biết điều này là phước hay là họa đây nữa?
Thái Châu nằm xoải tay trên nệm. Ôi, sung sướng quá đi mất. Cứ như là Thái Châu đang mơ vậy. Chẳng hiểu trời xui đất khiến gì mà Việt Quang lại cho Thái Châu ở tại căn phòng cũ của cô. Căn phòng vẫn được giữ nguyên trạng thái của nó. Chiếc bàn học xinh xắn của Châu vẫn còn đó, chiếc tủ kính trong suốt mà Châu thường dùng để đựng những con thú nhồi bông đủ loại, đủ cỡ, đến chiếc giương hình trái xoan nơi cô thường chải tóc..Ôi! Châu đã được quay về nơi chôn giấu bao nhiêu là kỷ niệm, vui có, buồn có, đau khổ, hạnh phúc đều bất nguồn từ nơi đây.
Cố bước xuống đất, quơ tay lấy cây nạng gỗ kẹp vào nách, cô đến bên rèm, vén bức rèm vải sang bên cho ánh sáng tràn vào. Ngoài khung cửa là cảnh phố nhộn nhịp bên dưới đường. Đứng đây ngắm đường phố, ngày cũng như đêm, đều là kỷ niệm của cô..
Cộc..cộc..cộc..
Ba tiếng gõ nhẹ vào cửa phòng.
Thái Châu bị đưa trở về thực tại, có lẽ là bà vú. Là người giúp việc của Quang.
− Vào đi vú ơi!
Cánh cửa phòng bật mở, Thái Châu hơi sựng lại. Không phải bà vú mà chính là anh ta. Anh ta đặt chiếc khay nhỏ lên bàn nói:
− Nào! Mời cô dùng. Bánh bông lan nho đầy kem, hột vịt lộn muối tiêu chanh (thèm quá hihi ), mứt dâu tây, xúc xích, cánh gà chiên bơ, bao nhiêu đây cho buổi sáng đủ chưa?
− Sao ông biết sở thích của tôi hay vậy?
− Ơ.. sở thích của cô là món gì nào?
− Hột vịt lộn, bánh kem, cánh gà chiên, ai bảo cho ông biết vậy, hả?
Việt Quang nhướng mắt:
− Làm gì có chuyện ai bảo cho tôi biết mấy cái sở thích tầm phào của cô, tôi chỉ mua đại thôi. Vì tôi nghĩ cô là một cô gái háu ăn như cô thì bất cứ món gì chắc cũng sẽ "ngốn" tất vào bao tử ấy mà.
Thật là một cách xúc phạm đầy mùi vị khiêu khích, vậy mà Thái Châu nghĩ hắn có lòng tốt với mình, nếu biết hắn xem thường cô như vậy, cô dại gì tỏ ra thích mấy món do hắn vừa mang đến chớ.
Thái Châu nuốt cục giận vào bụng, làm bộ vui vẻ, cô vẫy tay:
− Làm ơn mang lại giùm cho tôi chiếc bánh kem đi.
− Được, biết ngay mà, thấy ăn như "mèo thấy mỡ", sáng mắt ngay.
Vừa nói, Việt Quang vừa bê chiếc dĩa bằng mica trên đặt chiếc bánh kem thật ngon đến gần Thái Châu. Thái Châu đứa tay đón lấy, hít hà:
− Ai cha, thơm ngon quá.
Đột ngột, cô hất chiếc bánh kem về phía Việt Quang. Bất ngờ nên Việt Quang hứng trọn một mảng bánh kem vào mặt, kem chảy đầy mặt, trông đến dễ sợ.
− Còn dám bảo Thái Châu ham ăn nữa thôi? Chừa nhá!
Việt Quang đưa tay lên vuốt mặt, khiến nó càng tem lem hơn. Bừng bừng mặt giận, anh ta nói lớn như hét.
− Cô chơi cái trò hết sức trẻ con và du côn. Được..muốn cỡ nào, tôi chiều cỡ đó.
Vừa nói, Việt Quang vừa vuốt một mảng kem vào bàn tay và trét lên má Thái Châu, làm mặt Thái Châu tem lem không thua gì Việt Quang.
Đúng lúc đó, bà vú xuất hiện ngay cửa phòng, sau lưng bà vú là một người đàn ông, ông ta nói:
− Thật là đường đột, xin cậu tha lỗi cho. Hình như hai người đang đùa thì phải? Chà! Cô dâu xinh quá, xinh như mộng vậy. Việt Quang! cậu thật là kéo chọn bạn đời. Cô đây rất quý tướng, thế nào sau này hai người cũng sinh quý tử.
Việt Quang ngừng tay, nhìn vị khách không mời mà đến này, giọng Việt Quang gầm gừ:
− Ông Nguyên! Xin ông xuống phòng khách, đây là phòng riêng của Thái Châu,tiếp khách chỗ này không tiện đâu.
Giọng ông khách tên Nguyên vẫn thơn thớt:
− Ồ! Cứ xem tôi như người nhà đi, hai người thân mật và tình tứ ghê đi. Bắt gặp được hai người trong giây phút đùa giỡn thoải mái như vầy, thật là quý báu vô cùng. Cô dâu xinh đẹp quá đi mất.
Việt Quang đột ngôt choàng tay qua vai Thái Châu, kéo mạnh cô vào lòng anh.
− Thái Châu! Để anh lau kem cho em nha.
Lấy khăn giấy, anh âu yếm lau cho Thái Châu. Thái Châu cũng nói với giọng..hết sức dịu dàng:
− Dạ, để em lau cho anh, kem dính đầy cả mặt. Lúc nãy giỡn vui quá.
Rồi cô gầm gừ vào tai Việt Quang:
− Buông tôi ra.
Ông Nguyên làm sao nghe được tiếng nghiến răng của cô gái, nên vẫn nói:
− Tôi xin được chụp ảnh kỷ niệm.
Việt Quang buông vai Thái Châu, tiến đến gần Nguyên, anh gằn giọng:
− Ông Hà Nguyên! Yêu cầu ông đừng phá chúng tôi nữa được không? Chúng tôi đã đính hôn rồi mà.
− Chẳng lẽ một nhận vật nổi tiếng như cậu lại đính hôn trong âm thầm sao? Cậu giấu giếm chúng tôi chuyện cậu lấy vợ chi vậy?
− Giới báo chí có ông như "con sâu làm rầu nồi canh". Ông suốt ngày chuyên đi moi móc đời tư của người khác, bộ tôi với ông kiếp trước có nợ nần đó hả? ông đủ rồi nha Hà Nguyên.
Hà Nguyên là một tay phóng viên, nhưng chỉ giỏi tài moi móc đời tư kẻ khác, ông ta rất thích tìm kiếm ở những mối tình tay ba tay tư của mấy nhân vật có tiếng tăm hoặc giầu có. Việt Quang bị Hà Nguyên " phục kích" mấy lần,và cũng vì Hà Nguyên, bà nội Việt Quang mới buộc anh lấy vợ. Bà bảo nếu không lấy vợ, Việt Quang sẽ sống như "một con ngựa hoang".
Hà Nguyên cười cười:
− Việt Quang nói oan cho tôi rồi, tôi chỉ nói sự thật thôi mà.
− Xin đừng đá động đến tôi nữa có được không? Ông không thấy tôi đã có hôn thê rồi sao?
− Thì mục đích của tôi là nói về mối tình cuối cùng của cậu.
Việt Quang kêu lên:
− Cuối cùng là sao?
− Chẳng lẽ cậu muốn cuộc hôn nhân này không bền vững à?
− Ơ..
Việt Quang nhìn Thái Châu với ánh mắt cầu cứu, trông anh ta khá tội nghiệp.
Thái Châu níu cánh tay Việt Quang:
− Anh Quang! Ông Hà Nguyên đây nói nói vậy là sao?
− Từ từ anh sẽ giải thích với em, Thái Châu.
Giọng anh ngọt như vợ chồng sắp cưới thật.
Hà Nguyên nheo mắt:
− Thật là cô không biết gì về Việt Quang sao, Thái Châu?
Lần này thì Thái Châu nói thật lòng:
− Tôi không biết câu chuyên cụ thể ra sao, chỉ nghe chút chút về anh ta, nhưng tôi đã bỏ qua tất cả. Tại sao tôi lại không tha thứ cho Việt Quang chứ?
Hà Nguyên ngạc nhiên với hai chữ "anh ta" thốt lên từ miệng Thái Châu, yêu nhau say đắm, đâu có ai gọi người yêu bằng "anh ta, chị ta " chứ.
Hà Nguyên hỏi:
− Cô chưa hiểu rõ Việt Quang, sao lại ưng lấy anh ấy làm chồng?
Thái Châu nhún vai:
− Rất đơn giản, là vì tôi yêu Việt Quang.
Như bắt được vàng,Hà Nguyên lấn tới:
− Hai người quen nhau trong dịp nào vậy?
Việt Quang nổi nóng:
− Vú ơi, tiễn khách.
Bà vú đưa tay ra cửa:
− Xin mời ông.
Bị đuổi Hà Nguyên buộc lòng đi ra nhưng ông ta còn ráng nói:
− Hẹn có dịp gặp lại nhé, Thái Châu, chắc chắn cô là tiểu thư của một nhà doanh nghiệp cự phách nào đó, phải không?
Thái Châu nheo mắt với Hà Nguyên:
− Nhất định sẽ có dịp gặp nhau, ông đừng lo.
Hà Nguyên cười tươi với ánh mắt rất hy vọng, hy vọng moi ở "vị hôn thê" ra vẻ "hậu đậu" này của Việt Quang. Hà Nguyên thấy hình như Thái Châu rất thích được phỏng vấn, có lẽ Hà Nguyên sẽ moi được ở cô ta nhiều điều thú vị đây.
Hà Nguyên vẫy tay với cái nheo mắt:
− Bye.
Thái Châu cũng đáp lại bằng cái nheo mắt tinh nghịch:
− Bye.
Việt Quang nhìn theo lưng Hà Nguyên chờ anh ta đi khuất, Quang la lên:
− Cô làm cái trò quái quỷ gì vậy?
− Tôi làm gì mà gọi là quái quỷ?
− Sao cô tự tiện đá lông nheo với hắn? Trong lúc tôi tống cổ hắn, cô tỏ ra thích hắn. Cô không được quyền làm mất mặt tôi đó nghe.
− Ông là gì của tôi mà tôi phải vị nể ông đến nỗi không dám tự do tiếp xúc với một người tôi cho là rất thú vị chứ hả?
− Ê! Bộ cô quên rồi sao? Cô đang trong thời gian thực hiện hợp đồng nghe, lúc nào cũng phải nhớ: cô đang đóng vai vị hôn thê của tôi. Lần này thì tôi "nhẹ nhàng" nhắc nhở, nhưng nếu cô còn tái phạm, tôi sẽ tống cổ cô ra khỏi nhà đấy, biết chưa?
− Ê bạn, đừng dùng từ quá đáng nghe. Tống cổ là sao?
− Thôi được, tôi sẽ dùng từ lịch sự với cô một chút: mời cô ra cửa, được chưa?
− Nếu tôi không đi thì ông tính sao?
− Thật là ám ảnh! Chẳng biết cô có ý đồ gì với ngôi nhà của tôi à nghe?
Thái Châu mím môi:
− Bán nhà cho tôi đi, Việt Quang, tôi sẽ trả tiền ngay cho. Nếu muốn được giá thì bán trả góp, bảo đảm ông sẽ không bị thiệt đâu. Tôi đồng ý mua hơn giá lúc ông mua nó đấy.
− Đồ điên, nhà người ta đang ở, tự dưng đòi mua.
− Ông có kỷ niệm gì với nó đâu mà bày đặt quyến luyến vậy. Ông mua nó mới một năm thôi, cũng giống như người ta ở trọ rồi dọn đi vậy.
− Tại sao cô biết tôi không yêu nó? Tôi yêu nó từ cái nhìn đầu tiên, nè! Cô ra đây mà nhìn đi.. từ chiếc cửa sổ này, tôi nhìn được cảnh quan của phố xá. Từ bao lơn này, tôi thanh thản ngắm những đồ vật bài trí ở dưới sân, thật đẹp và thật gợi cảm, đúng không? Cô có phải đàn ông đâu mà biết rung cảm trước một cảnh tượng đẹp đến mê người của bầy tiên nữ đắm mình đùa vui dưới làn nước trong mát, đúng là một cõi thiên thai giữa cuộc sống ồn ào đầy khói bụi. Nếu không có sự xuất hiện của cô, có lẽ sau những giờ làm việc mệt óc, thì đây chính là nơi thần tiên nhất trong cuộc sống của tôi, một mình đắm chìm trong sự yên tỉnh, cảm nhận những điều sâu lắng của tâm hồn.
Thái Châu trề môi:
− Ông mà cũng nói đến cuộc sống nội tâm nữa sao? Chắc là ông học thuộc mấy câu vừa nói trong một cuốn sách giáo khoa nào đó cũng nên, thật đáng tức cười.
− Không tin thì mặt cô. Tóm lại, cô chỉ được "ngắm ké" với tôi khung cảnh ở ngôi nhà xinh đẹp này thôi, cô được vậy là may rồi, đừng có xạo nữa. Bộ cô nói mua nó là tôi nể sao? Không biết có đủ tiền mua cái cột không nữa là..
− Ông đừng kinh tôi nha, nói tôi mạt rồi sao?
− Chưa đến nỗi mạt, nhưng mua lại ngôi biệt thự này đối với cô, chắc chắn là hoang tưởng rồi. Thôi, đừng tưởng tượng nữa cô nhóc ơi, dù sao cô cũng được sống ở đây một năm mà. Trong một năm, cô sẽ làm gì để sống?
− Tôi vừa đi du học về, sao không biết làm gì để sống chứ?
− Nhắc chuyện du học nghe mắc cỡ. Nói dối với một người quá hiểu biết..hơi lố bịch rồi đấy, Thái Châu.
− Muốn xem bằng cấp không? Tôi lấy cho xem. Hôm ông tông tôi gãy chân,tôi có mang theo mà. Nếu không cho ông xem, ông sẽ không "tâm phục khẩu phục".
Thái Châu nhấc chân đến giường, lục túi xách lấy tấm bằng dí vào mặt Quang. Quang cảm thấy phân vân, quả là Thái Châu du học Australia mới về. Dân du học là dân giàu có, vậy tại sao Thái Châu nói cổ không cha không mẹ, thậm chí không có nhà phải đi ở trọ? Mấy ngày Thái Châu nằm viện rồi về nhà Việt Quang, Việt Quang đâu có thấy ai là người thân của cô ta. Vậy Thái Châu thật sự là người như thế nào?
Việt Quang nói khích:
− Đồ dỏm đó để dàng nhát trẻ con đi Thái Châu. Không cha không mẹ như cô, tiền đâu đi du học nước ngoài? Ai làm rơi tấm bằng đó cho cô nhặt được vậy?
Thái Châu nổi giận:
− Ông ngốc như.. tôi có giấy tờ tùy thân đầy đủ, sao có thể làm giả một lúc từ giấy chứng minh đến giấy đăng ký xe, giấy phép lái xe tới bằng cấp chứ?
Việt Quang xua tay:
− Thôi. Thôi mặt cô đi! Tôi chỉ biết là tôi có trách nhiệm lo cho cô ăn uống thuốc men đến lúc tháo bột chân thôi, sau đó thì cô tự lo liệu lấy, xem như tôi cho cô trọ không lấy tiền đi nha. Nói trước là khi tính tình của tôi ổn, tôi sẽ tuyên bố chia tay với cô, đường ai nấy đi.
Thái Châu xua tay:
− Không cần phải nói.
Cần gì phải nói chứ, biết đâu một năm nữa, Thái Châu đã thuyết phục được anh ta nhường lại ngôI nhà thân yêu này cho cô rồi. Anh ta giàu như vậy chắc là phải còn rất nhiều ngôi biệt thự sang hơn, xinh đẹp hơn ngôi nhà này. Mục đích của Thái Châu vào đây để thuyết phục anh ta bán lại ngôi nhà cho cô, và tìm hiểu xem lý do nào cha cô đã bán ngôi nhà này cho anh ta. Cha cô là một kiến trúc sư tài ba, nổi tiếng và giàu có, tại sao cha cô lại phải bán ngôi nhà yêu thương đầy kỷ niệm này? Từ từ hẵng nói, giờ chưa phải là dịp, vì nhìn mặt anh ta, Thái Châu cảm thấy ghét quá đi mắt. Đứng trước mặt Thái Châu, anh ta làm giọng kẻ cả và luôn luôn ra lệnh với cô.
Giờ thì mời anh ta..cút xéo và đi rửa ráy mặt mũi tay chân dính đầy kem đến khó chịu đây. Nhưng trước khi đánh một giấc tới chiều, Thái Châu phải gọi điện thoại cho chú Vũ để báo lý do cô không về nhà. Dù gì thì cô cũng đã phóng lao rồi, phải theo tới cùng. Nếu phải bán ra 30% cổ phần để có tiền mua lại ngôi nhà, cô cũng lập tức làm ngay, chỉ cần anh ta đồng ý nhường lại nhà cho cô thôi. Bất cứ giá nào, cô cũng phải có nó cho bằng được.
Việt Quang chưa lái xe vào sân đã hỏi:
− Ở nhà vẫn bình thường chứ hả vú?
Bà vú cười:
− Cậu muốn hỏi mợ đó hả? Cậu đừng có lo, tôi chăm sóc rất tốt. Sáng nay mợ xuống bếp giúp tôi nhặt rau, tôi bảo mợ để đấy, nhưng mợ nhất định không chịu. Mợ thật xinh đẹp và đáng yêu quá cậu ạ.
Việt Quang hừ trong cổ họng:
− Đáng yêu lắm.
Bà vú tưởng cậu chủ đồng tình, nên lòng đầy vui sướng vì nghĩ mình đã nói hợp ý cậu chủ. Mà thật vậy, vú thấy Việt Quang với Thái Châu rất xứng đôi vừa lứa. Lần này Việt Quang đã chịu đính hôn, là tin vui cho nhà họ Phan này. Mấy năm giúp việc cho nhà họ Phan, rồi Việt Quang mua nhà sống riêng, vú lại theo Việt Quang về đây chăm sóc anh, cho nên vú biết đối với bà nội của anh, chuyện anh không chịu lấy vợ, lại tai tiếng lang nhăng là điều bức xúc nhất. Giờ thì ổn rồi, cô dâu xinh đẹp, hòa nhã, đáng yêu như thế này sẽ giữ chân được cậu chủ hào hoa của vú.
Từ hôm Thái Châu về đây đến nay,vú khỏi phải tiếp đãi, phục dịch mấy cô gái kiêu căng đó, nhiều cô quá, vú nhớ không xuể.
Xem ra lần này Việt Quang yêu thật, yêu lậm rồi đây, mới về tới cổng, đã hỏi thăm Thái Châu. Vú nghĩ rồi cười một mình.
Việt Quang ra khỏi xe, đóng mạnh cửa hỏi:
− Thái Châu đâu rồi vú?
Bà vú tươi cười:
− Cổ ở trên lầu.
Việt Quang trợn mắt:
− Chân đau như vậy mà đi tới đi lui được à?
− Thì được mới đi chứ cậu.
Việt Quang nhăn mặt:
− Giống như một đứa trẻ hiếu động, chân bó bột mà còn chạy lung tung. Mai này tháo bột rồi, không biết cô ta còn làm đến chuyện gì nữa đây?
Bà vú vui miệng:
− À! Cổ nói mai mốt tháo bột, chân lành hẳn rồi, cổ sẽ dọn mấy bồn trước lan can để trồng hoa, quét dọn phòng sách. Cổ bảo cậu không quang tâm phòng đọc sách, để lũ chuột mò lên tận đó cắn hư mấy quyển sách quý.
− Trời, leo lên tận phòng để sách à? Sao lục lạo phá phách quá vậy.
Bà vú ngạc nhiên:
− Cậu! Cậu nói mợ hơi nặng lời rồi đó. Nhà của cậu, mai này cũng là nhà của mợ, mợ quan tâm như vậy là tốt chứ sao. Tôi cảm thấy hình như mợ khéo léo đảm đang lắm đó, mợ xứng đáng là bà chủ của nhà này. Mợ không giống như mấy cô gái sang trọng đỏng đảnh hay tới lui với cậu trước đây đâu, vợ là vậy mới là vợ.
− Vú hiểu gì về Thái Châu mà khen ngợi cổ dữ vậy?
− Cậu chọn thì còn gì bằng, sao lại không khen?
− Vú coi chừng "yêu nên tốt, ghét nên xấu", đó nha. Cổ mới nhặt rau cho vú có một lần đã mê hoặc được vú rồi, vú thiếu cảnh giác ghê đi.
Bà vú tròn mắt nhìn Việt Quang. Tại sao Việt Quang nói đến Thái Châu bằng mấy câu nói thiếu cảm tình như vậy chứ? Thái Châu là vợ sắp cưới của Việt Quang, vả lại Việt Quang không còn quan hệ với đám con gái nhí nhố đó nữa, là chứng tỏ Việt Quang rất yêu Thái Châu, yêu thì phải dùng mấy câu ngon ngọt, mấy lời ca ngợi để nói về người mình yêu chứ, sao Việt Quang nói tới Thái Châu bằng mấy câu hầm hừ như vậy? Lạ thật.
Việt Quang về phòng riêng rồi thì Thái Châu xuất hiện nơi cửa bếp, vú nghe tiếng chiếc nạng gỗ của cô khua trên nền gạch. Phải khen là Thái Châu bản lĩnh thật, cô có thể dùng cái chân "xi cà que" ấy lên xuống cầu thang.
− Vú! Ông Quang về rồi hả?
Vú nhìn Thái Châu:
− Mợ hai! Sao gọi cậu bằng ông?
− Tại cháu quen miệng rồi vú ơi.
− Vợ chồng gọi nhau như vậy không có thân mật đâu.
− Tại sao cháu phải thân mật với anh ta chứ, hả vú?
− Ơ... vì mợ là vợ của cậu ấy mà?
− Chắc là anh ta nằm mơ rồi.
− Ủa! Sao lạ vậy? Bộ cậu mợ giận nhau hả? Hai người đều tìm cách nói nặng nhau.
− Cháu với ổng có liên can gì mà giận?
Có tiếng đằng hắng vang lên ngay đầu cầu thang, Việt Quang đứng đó tự bao giờ mà cả bà vú lẫn Thái Châu đều không hay.
Thái Châu xoay lại, trợn đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn Việt Quang, Việt Quang giả vờ nói:
− Thái Châu! Sao em lại nói như vậy chứ? Anh đã hạ mình xin lỗi em lúc sáng rồi mà. Bỏ qua cho anh đi nha.
Vừa nói anh vừa trợn trợn mắt đe dọa Thái Châu, trong khi bà vú bận rộn xào nấu thức ăn trên bếp. Thái Châu chưa kịp phản ứng, Việt Quang đã bế thốc Thái Châu lên bằng hai cánh tay mạnh mẽ của anh, nói:
− Em về phòng nghỉ đi, vú sẽ mang thức ăn tận nơi. Nghe lời anh, đừng có đi lung tung như vậy, sẽ có hại cho chân em đó, Châu ơi.
Làm bộ âu yếm, Việt Quang bế Thái Châu đi lên lầu, nói nhỏ vào tai Châu với hàm răng nghiến lại:
− Liệu hồn cô đó nghe, cô mà nói bậy với vú là kể như đổ vỡ kế hoạch của tôi. Vú là tay mặt tay trái của bà nội tôi đấy, hiểu chưa cô ngốc?
− Buông tôi ra.
Thái Châu cự nự:
− Ai cho anh ẵm tôi? Tiết mục này không có ghi trong hợp đồng đâu nghe.
− Tôi sẽ bổ sung chuyện này vào hợp đồng. Bộ cô tưởng tôi thích ẵm cô lắm sao? Cô nặng như..đá cục vậy, chỉ nội cái chân bó bột của cô thôi cung đủ.. 20 ký lô rồi.
− Không thích sao ông ẵm tôi?
− Là vì tôi buộc phải mang.. cái miệng lẻo mép của cô ra khỏi bà vú, chứ ai thèm mang cô. Nếu cái mồm cô không dính vào người cô, tôi chỉ lấy cái mồm với cái lưỡi đi thôi.
Thái Châu quẫy mạnh thân mình cho Việt Quang phải buông cô ra:
− Đồ thứ gian ác! Ông ác như một lão phù thủy vậy.
Việt Quang giữ chặt tay Thái Châu không chịu buông, chân tiếp tục bước:
− Còn cô thì giống mụ phù thủy ngồi trên cây chổi, cô ác kém gì tôi đâu.
Việt Quang thảy Thái Châu lên mặt nệm, đe dọa:
− Cô đừng có quên là cô đang đóng vai phu nhân giám đốc công ty thời trang Sài Gòn đó nghe. Tất cả mọi điều khoản nghi trong hợp đồng, cô cần nên đọc cho thuộc lòng, lâu lâu tôi sẽ bắt cô trả bài kiểm tra 10 phút. Trước khi tôi mời bà nội, cô Dung, thím Tân, thím Hưng, bé Ngọc Mi đến đây xem mắt cô, cô phải được kiểm ra mấy lược. Cho cô biết, ông anh trai tôi ác còn hơn bạo chúa nữa đó nha. Anh ta xét nét cô không thua mấy bà cô kia đâu, liệu mà giữ mồm giữ miệng đấy.
− Được, tôi sẽ câm như hến cho ông xem.
− Câm như hến càng không thể được. Cô phải tiếp xúc, trò chuyện với họ, điều khó khăn nhất là cô phải vượt qua mọi câu hỏi hóc búa của họ. Tôi tin là cô sẽ làm được một cách xuất sắc, với cái lưỡi đầy gai góc của cô, cô sẽ trị được họ.
− Ông định mượn tay tôi diệt họ à? Ông cho tôi là thứ con gái gì vậy? Bà chằn lửa à? Làm vậy, tôi sẽ bị mang tiếng chanh chua đanh đá, lợi cho ông mà thiệt cho tôi. Hợp đồng không có ghi tôi phải đấu võ mồm với họ, chỉ ghi là tôi đóng vai vị hôn thê của ông thôi. Đừng đòi hỏi những điều cao hơn, tôi không làm đâu.
− Không làm mặc cô, tôi cũng chẳng cần. Nhìn mặt cô đủ thấy ghét rồi. Tôi lấy một cô vợ đáng ghét là đã làm cho họ sợ rồi, thấy mặt cô ngầu quá, chẳng ai dám hỏi hang cô, càng đỡ bể chuyện. Lẻo mép và nhiều chuyện như cô, càng nói lung tung, càng dễ "lòi đuôi" thôi chứ ích gì.
− Đừng lo, tôi sẽ tỏ ra thùy mị đoan trang trước mặt họ.
− Được không đó? Cô mà cũng biết nhịn nhục người ta à? Nói cho co biết trước là hai bà thím của tôi được xếp vào loại đanh ác nhất thế giới đó nghe. Còn ông anh bà con chú bác của tôi thì khó khăn nghiêm khắc giống một ông già vậy. Trái lại cô có thể dựa chút chút vào nội tôi, nội tôi tuy khó, nhưng biết lẽ phải.
− Nếu họ không đồng ý thì ông nghĩ sao?
− Không nghĩ gì cả.
− Còn chuyện làm vừa lòng nội ông? Ông đính hôn là vì làm vui lòng bà ấy mà?
Việt Quang nghiên đầu ngắm nghía Thái Châu một lúc, nói:
− Khi cô làm bộ ngoan, nhìn cô dễ thương lắm, chắc là bà nội tôi sẽ chấp nhận cô. Lầm chết đi được! Sư tử con mà cứ ngỡ là nai tơ.
− Đến chừng đám cưới, tôi phải giả làm cô dâu nữa sao?
Việt Quang nheo mắt giễu cợt:
− Luôn cả đêm động phòng nữa.
Thái Châu đỏ mặt:
− Ông đủ rồi nha, không phải muốn nói gì với tôi là nói đâu. Tôi không giống như mấy đưa con gái lăng nhăng bám theo ông.
− Ai bảo cô nghĩ đến chuyện đám cưới làm gì, tại cô gợi ý cho tôi thôi mà.
− Gợi ý cái đầu ông, chẳng lẽ đính hôn mà không có cưới à?
− Tất nhiên là cưới rồi.
− Đúng một năm sau, chuyện giữa tôi và ông phải chấm dứt, tôi đề nghị ông đừng có đi quá một cái lễ ra mắt gia đình, một năm sẽ trôi qua rất nhanh.
− Căn cứ vào hợp đồng mà thực hiện, không bàn cãi nữa.
− Nhưng bây giờ tôi lại muốn bớt khoản giả làm cô dâu, bù lại tôi sẽ ở trong nhà ông nửa năm thôi, có được không?
− Không.
− Ông là cái thứ ác độc và nguy hiểm. Tôi sợ rằng tôi đã mạo hiểm khi ký với ông cái hợp đồng đó, nhiều điểm khá bất lợi nghiêng về phía tôi.
− Chẳng hạng như điểm nào?
− Là như ông cho mình có quyền tự do đụng tới thân thể tôi mà không cần xin phép.
Việt Quang phá lên cười, Thái Châu vẫn còn là một cô gái khá ngây thơ, chắc cô chưa từng tiếp xúc với đàn ông, anh chỉ mới bế cô trong hai cánh tay, cô đã phản ứng với anh rồi, thật là dễ thương.
Thái Châu trợn mắt nhìn Việt Quang:
− Tại sao lại cười chứ?
− Cô hối hận rồi hả?
− Hơi hơi hối hận thôi, vì tôi thích ở lại trong ngôi nhà này lắm. Nếu ông hứa đừng có tự tiện đụng vào người tôi, chắc là tôi sẽ không hối hận đâu.
− Làm như tôi thèm đụng vào người cô lắm vậy. Tôi bế cô lúc nãy là muốn giúp cô đi nhanh thôi, vì lòng từ thiện, cô hiểu chưa?
− Từ thiện kiểu ông rất đáng lo ngại.
− Cô không tin lòng tốt của tôi à?
Thái Châu lắc đầu:
− Không dám tin đâu, vì ông nổi tiếng lăng nhăng mà.
− Cô cũng tin họ nói nhảm nữa sao hả?
− Không có gì sao họ dám nói.
− Chẳng biết giải thích làm sao cho cô hiểu? Thôi, cô muốn nghĩ sao về tôi thì cứ nghĩ đi. Tôi hứa sẽ không bế giùm cô nữa, dù cô phải lê cái chân "xi cà que" đó một giờ đồng hồ từ dưới nhà lên phòng riêng cũng mặc cô đi.
− Còn nữa...
− Gì nữa?
− Không được bắt tôi..
− Bắt cô làm gì chứ?
Thái Châu đỏ mặt.
Việt Quang cười lớn, làm như anh không nhịn được cười vậy. Là cô nhóc lo lắng câu nói đùa của anh lúc nãy. Cô nhóc lo sợ sau khi đám cưới giả đó là.. và anh là một tên đàn ông nổi tiếng lăng nhăng, anh có thể sẽ làm hại đến cô.. Trời ạ! tự dưng giờ phút này, Việt Quang nghe căm thù cái tên nhà báo Hoàng Nguyên vô cùng, cũng tại hắn cứ theo rình rập phá đám Quang. Nhìn vẻ thánh thiện dễ thương của Thái Châu, Việt Quang chợt ước gì mình chưa từng có cái quá khứ đó. Mà cũng tại anh thôi, chuyện anh lăng nhăng với lũ con gái trong cái vũ trường đó là thật mà, nhưng anh là con trai chưa vợ, sợ gì chứ?
Việt Quang đứng lên, vỗ vỗ vào đầu Thái Châu nói:
− Thôi đi cô bé, đừng có lo lắng nhiều quá đấy, tôi không có xấu như cô bé nghĩ đâu, chỉ là cô bé giúp tôi làm yên lòng bà nội tôi thôi, mà nếu tôi vi pham hợp đồng, làm tổn hại đến cô bé, tôi không phải là con người đâu. Chuyện lăng nhăng của tôi, cô bé tin cũng được, không tin cũng được, bọn con gái đó không cần gì ngoài tiền cả, miễn bàn luận đi nghe.
− Ông coi thường phái nữ, như vậy thật kém nhân đạo.
− "Người ta tự khinh mình thì người khác mới khinh mình được". Họ tự khinh họ trước, cô bảo tôi phải tôn trọng họ sao hả? Phái nữ cũng có năm bảy hạng,tôi tùy theo hạng mà đối xử thôi, trách tôi khinh thường phái nữ là sai rồi.
Việt Quang nói xong thì ra khỏi phòng, Thái Châu nhìn theo anh ta, cảm thấy hơi phân vân. Anh ta là người như thế nào nhỉ? Làm ngã đàn ông lăng nhăng mèo mỡ, rồi sau đó làm chồng, có thể là một người chồng tốt hay không? À! Mà sao tự dưng Thái Châu lại đi thắc mắc suy nghĩ về anh ta chi vậy? Anh ta xấu hay tốt trong chuyện tình cảm trai gái là chuyện riêng của anh ta, liên can gì đến Thái Châu?
− Má đã hay tin gì chưa?
Bà Tân ngồi xuống ghế xa lông, bắt treo chân một cách trịnh trọng, tờ báo đặt trên đùi như chờ đưa ra làm bằng chứng với mẹ chồng.
Bà Ngọc Mai nhìn con dâu:
− Con muốn bảo chuyện gì?
− Má xem đi:Việt Quang sắp lấy vợ.
Bà Ngọc Mai ngồi thẳng người, ngạc nhiên:
− Việt Quang lấy vợ? Mà vợ nó là con gái nhà ai mới được chứ?
− Báo đăng nè, má xem đi. Cái tít thật bôi bác: "Giám đốc hào hoa cưới vợ". Trời! Thật là đặt biệt. Tay nhà báo đó chắc là có nợ oan gia với Việt Quang nhà mình hay sao ấy. Lần trước cũng anh ta moi móc chuyện Việt Quang lăng nhăng trong vũ trường. Lần này, anh ta có vẻ như chê bai cô gái sắp đính hôn với Việt Quang. Chuyện trong nhà chưa biết, ngoài ngõ đã xôn xao.
− Con chưa trả lời câu hỏi của má.
− Làm sao con biết được cô gái ấy là ai. Má cũng thừa biết Việt Quang quen hàng tá con gái mà.
− Bài báo đó không nói đến lai lịch con bé sao?
− Thưa không.
− Trước nay, nó vẫn phản đối việc ta bảo nó lấy vợ. Ta đồng ý Việt Quang nó cũng lăng nhăng, nhưng lần trong vũ trường đó, có lẽ nó bị người ta gài thôi, Việt Quang không có ngu đến nỗi chọn loại con gái làm vũ nữ về làm vợ nó đâu.
Bà Tân nham hiểm:
− Má đâu hiểu bọn con gái, con trai đời bây giờ, chúng sa đà lắm má ơi. Lúc mê muội, loại con gái nào mà chẳng lấy.
Bà Ngọc Mai nghiêm nét mặt:
− Con thôi mấy lời xúc xiểm vô cớ đó đi. Việt Quang lấy vợ, nó sẽ biết chọn một đứa con gái đàng hoàng. Tài giỏi như cháu nội của ta, không có dại như con nghĩ đâu.
Bà Tân ấm ức:
− Việt Thanh của con có thua gì Việt Quang đâu? Sao má không trọng dụng Việt Thanh chứ? Toàn bộ số vốn, má đầu tư vào công ty của hai anh em thằng Việt Quang, có nghĩa là Hải Triều với Việt Quang nắm chắc phần thắng trong tay.
Bà Ngọc Mai nhìn bà Tân với ánh mắt khinh thường:
− À! Thì ra con hay xúc xiểm Hải Triều với Việt Quang là vì con ganh tỵ chuyện tiền bạc ấy hả? Cha mẹ chúng nó chết sớm, ta là bà nội, ta có trách nhiệm phải xây dựng sự nghiệp cho hai đứa chúng nó. Có như vậy, lúc xuôi tay nhắm mắt, ta mới được thanh thản cõi lòng, con dâu à.
− Việt Thanh cũng là cháu nội trai, lại ngoan ngoãn, có tác phong đạo đức, sao má không lo lắng cho nó chứ? Mọi thứ má đều đổ dồn cho Việt Quang để rốt cuộc nó ỷ mình giàu có, mặc sức hoang phí. Má thử tính xem, hằng đêm, Việt Quang tiêu bao nhiêu vào vũ trường, hộp đêm, phòng trà ca nhạc? Con nghĩ má hơi đối xử thiếu công bằng giữa đám cháu nội trai rồi đó nghe.
− Con so bì cho Việt Thanh có lẽ không đúng. Việt Thanh làm nghề giáo, cần vốn liếng làm cái gì nào?
− Có ai chê tiền hồi nào đâu má?
− Ta chưa chết, con nhớ kỹ là ta chưa viết di chúc mà. Nếu ta có chết bất đắc kỳ tử, thì 60% vốn trong công ty thời trang Sài Gòn cũng sẽ được luật pháp phân chia, con sợ mất phần ư?
− Bây giờ vẫn hay hơn.
− Quả là thím dâu.. thím dâu có khi đối xử với cháu chồng còn thua dì ghẻ với con chồng. Được, ta tuyên bố: nếu Việt Quang chịu lấy một đứa con gái con nhà tử tế, ta sẽ cho nó toàn bộ vốn đang hùn trong công ty và ta sẽ viết di chúc phân chia tài sản.
Bà Tân hốt hoảng:
− Má nói là sao chứ? Chẳng lẽ má cho Việt Quang cả mấy tỷ bạc à? Vậy thì toàn bộ ngôi biệt thự này và các tài sản còn lại có thuộc về Việt Quang không?
Bà Ngọc Mai lắc đầu:
− Không. Ta còn con gái là Ngọc Dung chưa lấy chồng, con trai Quốc Hưng và con dâu cùng cháu nội gái Ngọc Mi, con dâu quên họ rồi sao? Thôi, dẹp ba chuyện tài sản lại đi. Trong nhà này, chỉ có mỗi mình con là nghĩ đến tài sản của ta thôi. Ta phải dành tâm trí lo cho chuyện cháu trai ta sắp lấy vợ đấy.
Bà Ngọc Mai nói xong, đứng lên đi về phòng riêng. Bà rất ghét đứa con dâu ích kỷ và tham lam này, mở miệng ra chỉ toàn là xúc xiểm kẻ khác, tranh giành và ganh tỵ. Từ lúc Việt Quang lỡ mang tai tiếng trong một vụ đánh nhau ở vũ trường "Đêm Thiên Thai" đến nay, lúc nào đứa con dâu này cũng muốn bà thu hồi lại vốn liếng trong công ty thời trang Sài Gòn để hưởng lợi. Trong lòng bà Ngọc Mai không chứa chấp lỗi lầm nhỏ nhặt của Việt Quang, nên có nói gì bà cũng không thèm nghe. Việt Quang là đàn ông, vui chơi chút xíu có đáng gì chứ. Trong lúc Việt Quang rất có tài, công ty ngày càng phát đạt thấy rõ, giờ Việt Quang chịu vâng lời bà và đã chọn vợ, bà càng thương đứa cháu trai này hơn.
Bà Ngọc Mai đi rồi thì Ngọc Mi vén màng chui ra. Nãy giờ con nhỏ nghe lén được tất cả cuộc đối thoại giữa bà nội và bác dâu, hơi bất mãn, con nhỏ nói:
− Bác thua nội rồi sao?
− Ơ.. cháu nghe hết rồi hả?
− Tất nhiên là cháu nghe hết. Bác muốn dành toàn bộ tài sản của nội cho anh Việt Thanh mà không thấy vô lý sao hả?
− Sao lại vô lý? Việt Thanh là cháu trai duy nhất có chung hộ khẩu với bà kia mà?
− Bác ơi! Chung hộ khẩu không có nghĩa là có quyền trên tài sản của nhà đó, bác hiểu luật yếu quá đi mất.
− Con nhãi ranh biết gì mà nói?
− Sao không biết? Để con nói cho bác nghe nha: mai này anh Việt Quang lấy vợ, nội sẽ v