← Quay lại trang sách

Tập 2

− cô làm vậy trước mặt tôi mà coi được à, Thái Châu?

− ông can thiệp quá sâu vào chuyện riêng tư của tui rồi nghe.

− cô đáng lẽ ra là phải biết tôn trọng tôi 1 chút chứ.

− tôi liên can gì tới ông?

− cô là "vợ" tôi mà dám " cấm sừng" lên đầu chồng một cách tỉnh bơ như vậy đó hả?

− sờ lên đầu ông xem có cái sừng nào không? thứ giả mạo mà cũng bày đặc.

− Thái Châu, cô hứa giử thể diện cho tôi rồi mà? cô quan hệ lăng nhăng như vậy, thiên hạ biết được sẽ coi tôi ra gì?

− coi ra gì mặc ông đi, không phải là trách nhiệm của tôi.

− người ta ác mồm ác miệng lắm. họ sẽ cho tôi là bị " trời trả báo", có phải gieo tiếng oan cho tôi không.

− tất nhiên loại như ông thì trước sau gì cũng phải bị trời trả báo rồi, oan gì mà oan.

Việt Quang nói 1 câu, Thái Châu trả lời 1 câu. bà vú áp tai vào lỗ khoá, cố nghe ngóng. đôi vợ chồng này chưa chi đã vội cải vã nhau rồi.vú nhớ chiều hôm qua, Thái Châu dẫn về nhà 1 chàng trai, anh ta bị cận thị, so với cậu chủ thì anh chàng đó thua xa 2,3 bậc, nhưng có lẽ cậu chủ giử phép lịch sự cho vợ.vú biết cậu chủ giận lắm mới ra khỏi nhà để khỏi nhìn thấy cảnh vợ tự do tiếp bạn trai như thời cô ta còn con gái. bây giờ thì 2 người đóng cửa cai nhau,nghe những câu cải vã của họ, vú xác định là lỗi sinh ra từ nơi Thái Châu, xem ra Thái Châu rất bướng bỉnh,không chịu nhịn thua Việt Quang, còn Việt Quang có khi cự nự,có khi xuống nước nhỏ năn nỉ Thái Châu,đủ biết giữa họ đang có mâu thuẩn với nhau.ngày chưa đính hôn với Thái Châu,cậu chủ Việt Quang nỗi tiếng hào hoa, lúc nào cũng có con gái tìm gập.có lẽ vì chuyện quá khứ của cậu chủ,cho nên Thái Châu và Việt Quang"cơm không lành, canh không ngọt"?

− tôi làm gì bị trời trả báo chứ? cô hiểu tôi thế nào mà dám nói tôi như vậy?

tiếng Thái Châu la lớn.

− ông yêu đương lăng nhăng, hết cô này đến cô kia,ông làm khổ con gái người ta nhiều dữ vậy, sao trời làm ngơ cho ông được chứ?

Việt Quang phá lên cười, tiếng cười vang đầy âm thanh thú vị.

− cô là con nít, rõ ràng chẳng hiểu tí gì chuyện đời,bày đặc phán đoán tôi.tôi nói cho cô biết nè cô bé ơi:chưa bao giờ tôi "làm khổ con gái người ta" như lời cô nói.họ không có gì để khổ,họ không giống như cô đâu, cô bé ơi.cô còn thánh thiện quá, sao co thể hiểu nổi cuộc sống vốn quá phức tạp như thế chứ.

− đừng kinh tôi nha.dù tôi không hiểu hết cuộc sống phức tạp như thế nào,cuộc đời ô trọc như thế nào, tôi cũng thừa khả năng hiểu ông là 1 gã đàn ông lăm bạc nhiều tiền và khinh thường phụ nữ.đã là con người,ai ai cũng có sự mong muốn hướng thiện,nhưng vì những đòi hỏi bức bách trong cuộc sống,buộc họ không được vươn tới cái tốt đẹp hơn hiện tại mà họ đang đeo mang.ông đâu có màng tới những điều đó,ông đâu có biết họ cũng có lúc bức xúc vì đau khổ, vì bị ông dùng tiền vung vãi trên nhân phẩm của họ. ông độc ác quá đi.

Việt Quang im lặng, anh ngậm miệng lại không còn cười giễu cợt Thái Châu nữa, Thái Châu là cái gì chứ? là một tiếng chuông đánh động linh hồng chai sạn của anh, là tiếng sáo vi vu êm ả ru anh vao những suy nghĩ đơn sơ của tình người, hay Thái Châu là 1 chiếc roi mây quất thô bạo vào vết thương trong tâm khảm của anh, mà anh cố tình che đậy nó? ăn chơi, xa hoa, phù phiếm là cái thú vui tạm bợ của con người, nó không che đậy được bản ngã, được sự đớn đau âm ỉ trong tận cùng sâu thẳm của đáy tâm hồn mỗi người.

phải, đã là con người, ai cũng đều có khát khao hướng thiện, duy có điều họ có thể vượt lên trên "cái tôi" của họ dể vươn lên hay không? nói thì dễ, làm thì không dễ chút nào.

Việt Quang nhìn Thái Châu.

− cô định giảng đạo đức cho tôi đó hả, Thái Châu?cô duy tội về 1 mình tôi..đồng ý là tôi có tiền, tôi có quyền tiêu xài thoải mái.nhưng nếu họ không thích mấy đồng tiền nằm trong túi của tôi, thì tôi sao có thể "vung vãi tiền trên nhân phẩm của họ" như lời cô quy tội cho tôi được chứ? biết đâu,đồng tiền do tôi vung ra, sẽ trở thành 1 cứu cánh cho họ, lúc đó tôi lại thành kẻ ban ơn, đúng không?

− nguỵ biện! đúng là ông hết thuốc chữa rồi! ông luôn nghỉ như vậy sao? vậy ông có nghỉ là ông đang ban ơn cho tôi không?

− cô ấy hả? cô đâu cần tiền của tôi, cô chưa cho tôi cơ hội hạ thấp cô.

− nhưng tôi cần ở trong ngôi nhà này, cũng là tài sản của ông... khinh tôi như họ đi Việt Quang, để tôi được thử cảm giác bị 1 kẻ thừa tiền lắm bạc khinh rẻ mình như thế nào?

− Thái Châu! cô không phải là trẻ con như tôi nghỉ, cô rắt rối quá.

− bản tính tôi vốn quen rắc rối như vậy rồi.

− sống đơn giản 1 chút đi Thái Châu. cô nghỉ những điều sâu xa quá, tôi nhức đầu khi nghe cô nói, sao tôi có thể hiểu cô muốn gì chứ? cô làm cho tôi thấy khó thở.

− ông khó thở rồi đến nghẹt thở, bởi tôi nhất định lưu lại trong nhà ông đúng 1 năm mới đi.

− Không biết kiêp trước,tôi nợ cô cái gì mà kiếp này, tôi phải trả cô như vậy? có với tôi đúng là nợ oan gia, tự dưng ký hợp đồng cho cô ở trong nhà tôi 1 năm để chịu đựng cô, thật là lãng nhách. Thái Châu! cô muốn gì ở tôi vậy?

− tôi nói rồi:tôi yêu ngôi nhà này và muốn mua được nó, đơn giản thôi mà.

− tại sao cô yêu nó?

− đó là lý do riêng của tôi.

Việt Quang lạnh giọng.

− tôi nhất định không bao giờ bán ngôi nhà này cho ai.cô sẽ không bao giờ có cơ hội được làm chủ nó, xem cô có cách nào trụ lại trong nhà tôi hơn 1 năm không cho biết?

− tôi năn nỉ ông đó Việt Quang.bán ngôi nhà nay cho tôi đi, tôi yêu nó hơn ông yêu nó gắp trăm lần.

− cô chắc không được bình thường?

− có, tôi rất bình thường mà.

− tôi chắc là cô trốn viện tâm thần ra.tôi ngu ghê đi, không chịu tìm hiểu rõ lai lịch của cô.ít ra tôi cũng phải biết cô là ai, tại sao cô lại đòi điều kiện sống 1 năm trong nhà tôi, để làm gì? tứ cố vô thân như cô mà cứ nằng nặc đòi mua ngôi biệt thự này, hết sức vô lý, hết sức tâm thần.

− tôi sẽ đeo bám ông tới cùng, bao giờ ông chịu bán nhà tôi mới nghe.

− đồ điên.

Việt Quang ra khỏi phòng, cảm thấy tức kinh khủng.nhất định anh sẽ cho điều tra lai lịch cảu Thái Châu. nếu cô ta không được bình thường, thì anh sẽ trả cô về bệnh viện tâm thần.chắc chắn là cô ta bị tâm thần rồi, đẹp như cô ta, điên thì uổng quá.

nhưng nếu cô ta mà bị tâm thần thì anh cũng trở thành 1 tên điên.chuyện làm của cô ta, cũng như chuyện làm của anh, đều khiến thiên hạ đau đầu cả. cô ta là nhân vật bí hiểm và đầy mưu toan, anh thua cô ta một nước cờ rồi, vì cô ta biết rỏ về anh, trong khi anh vẫn mù tịt về cô ta.

thôi thì lỡ " phóng lao theo lao", lạy trời cho cô ta đột ngột bỏ đi.nếu cô ta tự bỏ đi, anh sẽ thoát được con người kỳ cục của cô ta. thật là cô ta luôn ám ảnh anh, suốt ngày cô ta như hiện diện trong sự suy nghĩ của anh, choáng hết toàn bộ tâm trí của anh, anh không biết cách nào để đừng nghĩ đến cô ta.

− Thái Châu à! ngày mai tôi có chương trình cho cô.

Thái Châu đi ngang qua phòng khách, thấy Việt Quang ngồi đó, cô giả vờ đi luôn, nhưng bị Việt Quang gọi giật lại và bảo ngày mai có chương trình gì đó cho cô, thật là kiếm chuyện.

Thái Châu đứng lại.

− chương trình gì?

− ngày mai cô đi với tôi tới dự 1 tiệc chiêu đãi, cô đóng vai hôn thê của tôi cho đạt nghe, nhớ lấy đó.

− đạt là sao?

− đóng vai vợ, cô cũng không biết nữa à?

− tất nhiên là tôi không biết rồi.

− ngốc quá! là tỏ ra phục tùng chồng 1 cách vui vẽ, chồng nói sao nghe vậy, hiẻu chưa?

− ông dựng nên 1 tuýp vợ của thế kỷ nào vậy? muốn dùng chiêu "ép người quá đáng" à?

− thời nào mà không có vợ tuân lệnh chồng.

− ông quá đáng rồi nghe. giữa đám đông mà ông bảo tôi tuân lệnh ông, họ sẽ bảo tôi là con gái của ông.còn nếu không là con gái thì là nô tì, vợ không ngu như vậy đâu.

− cô bướng như vậy là vi phạm hợp đồng đó, biết chưa?

− dẹp cái hợp đồng quái quỷ của ông lại đi, tôi chỉ nhận đóng vai vợ trước gia tộc ông thôi, đâu có nói tôi phải xuất đầu lộ diện trước công chúng.

− nếu cô không xuất đầu lộ diện trước công chúng, sao họ tin tôi đã chịu dùng chân cưới vợ, tôi phải tạo tư cách tốt, để củng cố uy tín làm ăn chứ. nếu cô không hứa giúp tôi, tôi cũng đã chọn được cô gái khác ngoan ngoãn hơn cô rồi, đúng không?

− vì tôi với ông là oan gia mà, phải gặp nhau để hành hạ nhau.

− tôi hành hạ cô hay cô hành hạ tôi?

theo tôi thấy thì tôi mới chính là kẻ đau khổ, vì " cây muốn lặng mà gió chẳng đừng" chứ đâu phải cô. cô nhơn nhơn tự đắc như vậy, chứng tỏ cô rất vui vì đã hành hạ được tôi.

Thái Châu bụm miệng, khúc khích cười.

− ông nghĩ như vậy đó hả?

− chứ còn gì nữa mà nghỉ với chẳng nghỉ.

Thái Châu xua tay.

− thôi được rồi, cần gì trách móc tôi, ngày mai tôi sẽ đi theo ông.nghỉ cũng đâu thiệt thòi gì.. được 1 bửa ăn món ngon thoả thích và miễn phí là tôi thấy vui rồi.

− cô thì lúc nào chẳng nghỉ đến chuyện ăn uống, đầu đặc sệt bã đậu.

− Không được nói nặng tôi! nghĩ chuyện gì là quyền của tôi, can dự gì tới ông?

Việt Quang im lặng nhìn Thái Châu.phải, Thái Châu làm gì, nghĩ gì cũng đâu liên can tới Việt Quang, sao anh lại phê bình cô chứ?hình như trông vô thức, anh đã cảm thấy cô với anh có một mối liên hệ nào đó..

Việt Quang đánh trống lảng.

− ngay mai, cô định ăn mặc như thế nào?

− mặc đồ bộ.

− ê! đừng có giởn mặt chứ Thái Châu.vợ của 1 giám đốc công ty mà ăn mặc luộm thuộm thì còn ra cái thể thống gì nửa.mấy bộ áo váy hôm cô đi mua với tôi ở siêu thị đâu?

− tôi cất trong tủ chứ đâu mà hỏi?

− cất?

− chẳng lẽ không cất?

− chưa mặt lần nào à?

− chưa thèm thử, đừng nói tôi mặc.

− cô chê?

− Không biết ra sao,chưa có ý kiến chê hay khen.

− làm ơn thử cho tôi xem,tôi sẽ góp ý cô có thể mặc bộ nào phù hợp nhất.

Thái Châu nhăn mặt.

− bảo tôi trình diễn thời trang đó hả?

− đại loại giống giống như vậy.tôi thường xuyên làm giám khảo cho các cô người mẫu mà.

− trong công ty ông có đội người mẫu à?

− đúng, chúng tôi luôn có tổ chức trình diễn.hôm nào tôi có tổ chức, dẫn cô đến xem.

− cảm ơn, tôi rất quý thời gian, tôi còn nhiều chuyện khác phải làm.

− cô nên nói cho tôi biết mấy chuyện làm của cô, nếu có ai hỏi vị hôn thê của tôi làm gì,tôi còn biết để mà nói chứ.

− Không cần đâu. nếu có ai hỏi,ông cứ nói tôi đang theo học trương trình cao học về ngành kiến trúc là đủ.

− thì ra cô đang học chương trình cao học.. tôi nghỉ chẳng biết cô lấy tiền đâu ra để học à nghe?

− đó là chuyện của tôi, liên can gì tới ông?

− kẹt 1 cái...cô là vợ tôi.

Thái Châu đỏ mặt,anh chàng nói miệng trơn tru như có bôi mỡ vậy.

cô la lên.

− nói bậy! vợ cái đầu ông á.

Việt Quang cười lớn,thì ra Thái Châu cũng đỏ mặt mắc cở khi nói cô là vợ của anh.cuộc tình "giả hiệu "kể ra cũng vui vui ghe đi chứ.

Việt Quang nhắc lại.

− cô lên phòng thử áo cho tôi xem, tôi chọn giúp.một chút nữa tôi có công việc phải ra khỏi nhà rồi,thời giờ quý hơn vàng bạc mà.

− dùng thời giờ vào mấy cuộc ăn chơi ở vũ trường mà nói quý à?

− lúc nào cô cũng nghỉ xấu cho tôi được cả,tôi đâu còn đến mấy chổ đó nữa.

− tôi có nghe nhằm không? quỷ mà đòi đeo cánh thiên thần à?

− muốn nói sao tuỳ cô, cô hiểu gì về tôi mà nói? vả lại, tôi cũng đâu cần phân minh với cô, chuyện ai làm náy biết.

−...

− từ hôm.. đính hôn.. với cô tới nay.. tôi đã bỏ mấy vụ đi chơi đó rồi, nhắc lại làm gì?

− cái gì mà "đính hôn với tôi"? ông ăn nói lộn xộn quá đi mất.

Việt Quang nheo mắt.

− chứ không phải sao? nhẫn cưới còn nằm ngoan trên ngón áp út của cô kìa.

Thái Châu đỏ mặt.đúng là nhẫn đính hôn còn trên tay cô, và cô có cảm giác yêu quý nó như yêu trân trọng 1 kỷ vật,lạ thật.

− để tôi mở ra trả lại cho ông, mấy bửa nay tôi quên.

Thái Châu xoay xoay chiếc nhẫn như sắp lột ra khỏi ngón tay. Việt Quang cuốn quít.

− Ê!đừng có lột nhẫn Thái Châu.bà nội tôi sẽ nghi ngờ đấy.

− mang nó, tôi cảm thấy mắc cở lắm.bạn bè tôi nghi tôi đính hôn, rất tai hại.

Việt Quang mím môi, thì ra Thái Châu rất sợ mang tiếng là đã có vị hôn phu.hôm ra mắt gia đình, lễ chỉ diễn ra trong nội bộ gia đình thôi, không có người ngoài.mấy người phụ trách trang điểm cô dâu được Thiên Nga thuê ở đâu xa lắc, nên chẳng ai biết gì đến thân thế Việt Quang.họ phục vụ xong, nhận tiền và đi về.

Việt Quang nói.

− đính hôn thật thì đã sao nào?

− đó là chuyện khác. nếu tôi chịu đính hôn thật, tôi sẽ mang nó 1 cách trìu mến. đằng này tôi ghét nó, chỉ muốn lột ra quẳng đi thôi.

− phũ phàng quá vậy Thái Châu? dù sao cũng do tôi đeo vào tay cô mà, không vị tình tôi được 1 chút nữa à?

− đồ giả mạo, cần gì phải vị tình.

− trị giá cũng mấy trăm đô đó, không phải thứ đồ bỏ đâu.

Thái Châu ngạc nhiên.

− sao ông đeo nhẫn thiệt cho tôi?đây là kim cương thật à?

− tất nhiên rồi. bộ cô cho rằng mọi người bên nội tôi là đồ ngốc sao? họ có con mắt tinh đời.

− tinh đời gì mà không biết lễ đính hôn giả mạo?

Việt Quang đưa 1 ngón tay lên môi.

− suỵt! nói nhỏ nhỏ chút cho tôi nhờ.cô biết ở đây "tai vách mạch rừng" mà.

− ông sợ bà vú à?

− nói cho cô biết:bà vú là tai mắt của nội tôi đấy.

bà vú vừa đi vào, vui vẻ nói.

− cậu mợ sang phòng ăn dùng cơm trưa.

Việt Quang đứng lên.

− vú có đói thì ăn trước đi, tụi tôi còn bận chút việc.

đến âu yếm choàng tay qua vai Thái Châu, Việt Quang nói.

− mình lên phòng thử áo đi em.

bà vú cười khích lệ.

− vậy để tôi đậy thức ăn lại.

Việt Quang lôi Thái Châu lên lầu 1. lên khỏi cầu thang, biết thoát tầm mắt kiểm soát của bà vú, cô cấu vào tay Việt Quang làm anh đau bất ngờ, miệng kêu "ối, ối ".

− buông tay ra! lợi dụng ghê đi.

Việt Quang nheo mắt chế giểu.

− tôi chỉ ôm vai vợ tôi thôi, đâu có liên can gì tới cô.cô vào phòng thay quần áo cho tôi ngắm xem bộ nào vừa vặn và đẹp nhất.

Thái Châu vung vằng.

− tôi muốn đi ăn cơm rồi ngủ trưa, không muốn làm con rối cho ông giựt dây đâu.

− chiều chồng chút đi nhỏ ơi.

− cấm ông nói kiểu đó. ông là chồng ngồng chứ chồng gì. muốn tôi thử áo, đợi dịp khác đi.

nói xong, Thái Châu giận dỗi lách người ra khỏi cánh tay Việt Quang, chạy vội về phòng riêng.hình như anh có vẻ muốn thu ngắn khoảng cách giũa anh ta với cô thì phải? khổ nỗi anh ta quá đẹp trai và hào hoa, Thái Châu không dám để cho mình tiếp xúc nhiều với anh ta,vì anh ta hay nói đùa 1 cách có ẩn ý, và dù sao anh ta cũng là đàn ông không có vợ, cô thì con gái chưa chồng, sợ gần gủi lâu ngày, cô sinh ra yêu anh thì khổ.anh ta là một loại đàn ông không tốt, nhiều tiền lắm bạc và thích những cuộc vui chơi vô bổ.yêu anh ta, thà cô..ở giá còn khoẻ thân hơn.

Thái Châu vào phòng khoá cửa lại, gieo người lên mặt nệm.thật là dể chịu biết bao nhiêu khi cô được nằm 1 mình như thế này. nằm ở đây và nhắm mắt lại, cô có cảm giác như đang sống trong những ngày ấu thơ hoàn toàn hạnh phúc.

nhưng tại sao cô phải cầu cạnh anh ta, phải vâng lời anh ta để đổi lấy cảm giác hạnh phúc đó chứ! hình bóng anh ta như bóng ma ám ảnh chen vào phá hỏng hạnh phúc của cô. lúc nao Thái Châu cũng nhớ đến chuyện anh ta hiện diện trong cuộc sống của cô, thậm chí quan hệ rất mật thiết.tức thật, ước gì anh ta đồng ý bán lại ngôi nhà này cho cô. à, cô đã có cách khiến anh ta bực bội vì phải sống chung nhà với cÔ. nếu anh ta tự động đi sống nơi khác,coi như cô thành công phân nữa rồi.

Thái Châu ngồi bật dậy, mở cửa, thấy Việt Quang vẫn còn đứng tựa tường chưa chịu về phòng. chẳng biết anh ta nghĩ gì mà trông có vẻ "trằm tư mặc tưởng" như vậy?

Thái Châu bất ngờ mở cửa làm Việt Quang giật mình. anh ta giương mắt nhìn Thái Châu, hơi lúng túng vì bị cô bắt gặp trong trạng thái như vậy.

Thái Châu nói.

− tôi đổi ý rồi.tôi sẽ mặc tất cả mấy cái áo ông mua qua 1 lược cho ông ngắm giùm nha.

Việt Quang nghi ngờ.

− cô ăn trúng cái gì mà đổi ý đột ngột vây?

− vì tôi nghỉ nên làm theo lời ông cho ông vui.

Mắt Việt Quang sáng lên tia vui mừng, điều đó không qua được Thái Châu.cô cười thầm "anh ta cũng khá dễ dụ khị, chỉ cần nói vài câu ngọt ngọt 1 chút là anh ta tưởng cô có thiện chí thật ngay".

Việt Quang vui vẻ nói.

− vậy thì Thái Châu cứ thay áo đi, tôi đứng ngoài này, Thái Châu xong thì ra đây cho tôi xem nha.

− tôi đi ngay.

Thái Châu biến vào phòng, sau đó cô trở ra với lần lượt những bộ áo do Việt Quang mua sắm cho cô.cuối cùng Việt Quang chọn cô mặc chiếc áo dài cách tân bằng tơ tằm. Thái Châu thầm khen anh ta có cặp mắt của nhà thẩm mỹ. cô mặc chiếc áo ấy trông mềm mại, dịu dàng, xinh xắn và gợi cảm vô cùng.

sau đó, hai người vui vẻ trở xuống nhà dùng cơm, không khí rất thân thiện, VQaung không còn cảnh giác Thái Châu bày trò bất ngờ để phá anh nữa, trông cô có vẻ như ngoan thật vậy. Việt Quang nghĩ có lẽ Thái Châu đã dành cảm tình cho anh cũng nên. Việt Quang đâu ngờ rằng sau vẻ ngoan ngoãn " đột xuất" và hiếm có dó là 1 trò đùa hết sức độc ác...

Việt Quang vừa nhắm nháp ly rượu cần trên tay, vừa trò chuyện với mấy người khách được mời dự tiệc như anh,vừa nôn nóng nhìn ra sân.lúc nãy, Thái Châu bảo có chuyện đột xuất gì đó cần phải giải quyết,cô bảo Việt Quang đến đó trước nữa giờ rồi cho tài xế đem xe về đón cô.tài xế đi hơn 20 phút, vẫn chưa thấy chở Thái Châu đến,trong khi vợ chồng vị chủ nhà và mấy người quen biết đều muốn được nhìn mặt cô vợ sắp cưới của anh.đây là tiệc chiêu đãi của vợ chồng giám đốc Nam Hùng,một đại gia trong ngành dệt may, nhân ngày cậu con trai của họ tốt nghiệp đại học và trở về nước.

Phu nhân ông Nam Hùng là 1 phụ nữ đã gần 40 tuổi, nhưng còn rất xinh đẹp.nếu không biết trước tuổi tác,có người sẽ bảo cô ta khoảng 30 tuổi thôi.cô ta trẻ trung, xinh đẹp và đầy sức thu hút.

đến trước mặt Việt Quang, Ái Hoa vui vẻ nói.

− phu nhân của anh đến chưa, Quang?

dù biết Việt Quang nhỏ hơn mình 4, 5 tuổi, Ái Hoa vẫn quen gọi Việt Quang là anh, tiếng anh thật ngọt.

Việt Quang cười.

− chưa, chị Hoa ạ.chắc là bà xã tôi chưa giải quyết xong công việc của cô ấy, cho xin lỗi trước.

Ái Hoa xua tay.

− có gì mà lỗi phải chứ Quang.cổ đến càng chậm,càng tăng sự thú vị khi gặp mặt. anh chọn vợ,chắc là xinh đẹp lắm?

− bà xã có dung mạo bình thường thôi.

− Không tin.anh nói dối em chẳng được mấy phút đâu. có bà xã đẹp, cần phải đem khoe với thiên hạ cho oai chứ Quang.

− khổ nổi là không giống như lời chị nói.

− chẳng lẽ Việt Quang hào hoa phong nhã vậy mà đi lấy cô vợ xấu xí à?

− Không đến nỗi xấu..

− chắc là anh khiêm nhường, đúng không Việt Quang.

Việt Quang cười cười, nhìn ra cổng, lòng cảm thấy hồi hộp lạ thường,giống như Thái Châu là của anh thật vậy.anh hình dung ra Thái Châu quá xinh trong dáng lụa,mềm mại thướng tha khiến cho mọi người phải ngây ra nhìn ngắm và thán phục.trời, anh đâm lẩn thẩn lúc nào vậy chẳng biết? hình như lúc này anh mơ mộng hơi nhiều rồi đó nha.

Việt Quang còn đang suy nghĩ lung tung thì thấy tài xế đã lái xe vào đến sân.trái tim anh chàng như muốn ngưng đạp vì hồi hộp, thật là nhập tâm,giống anh chàng chờ đón người yêu, mặt hồng lên vì xúc động.

Việt Quang đi tới bên cửa xe, lòng nghe hào hứng khi nghĩ đến Thái Châu xinh đẹp dịu dàng với chiếc áo dài lụa, nào ngờ...Thái Châu đã chui ra khỏi xe... trời!cô nàng ngổ ngoá trong quần kaki bó, áo chẽn trông hết sức nhí nhảnh và trẻ con.

mọi người ồ lên 1 lượt với cử chỉ vừa ngạc nhiên vừa thích thú.

Ái Hoa đón khách,không để ý gương mặt hụt hẳng cố che giấu của Việt Quang,mà chỉ nhắm vào Thái Châu, vui vẽ nói.

− Việt Quang có bà xã vừa xinh vừa nhí,thật là thú vị đấy.

Thái Châu cúi chào mọi người.Việt Quang lập tức... cắp ngang người Thái Châu như.. chim đại bàng cắp 1 con nai con vậy.nghiến răng, anh nói vào tai cô.

− làm ơn đừng có giở trò nữa giùm cho tôi nhờ.cô quậy như vầy đủ quá rồi nha.

Thái Châu bị Việt Quang siết chặt ngang eo, cô cựa quậy trong cánh tay anh ta, cự nự.

− buông tôi ra mau!

− Không buôn.cô phải ở suốt bên tôi mới được.

− buông tôi ra đi, nếu không,ông sẽ bị thiên hạ đánh giá là anh chồng ghen tuông đấy.

− mặc kệ họ, họ nói sao tôi không quan tâm, cô như con cóc đem đi bỏ đĩa vậy, tiếc là tôi đã thiếu cảnh giác với cô.liệu hồn cô đó nha.

− ông chắc giữ được tôi không?

− im đi! để tôi dẫn cô giới thiệu với mọi người.cô mà giở trò gì, tôi bẻ gảy tay cô đấy.

Ái Hoa theo sau Việt Quang với Thái Châu.

− hai người rời nhau một chút cũng không được sao?Việt Quang! bộ anh định không giới thiệu bà xã hả?

Việt Quang lắc đầu.

− đâu có, tôi sắp giới thiệu cổ với mọi người đấy chứ.

− vậy thì nói đi.

Việt Quang ôm Thái Châu, kéo sát vào người anh.

− xin giới thiệu, đây là Thái Châu, vị hôn thê của tôi.Thái Châu! chào mọi người đi em.

Thái Châu nhoẻn miệng cười 1 cách duyên dáng và cúi đầu nhẹ nhàng trước mọi người, nhưng Việt Quang cứ nơm nớp lo Thái Châu giở trò phá phách, anh nhìn cô chăm chăm. Thái Châu nhìn Việt Quang, nheo mắt trêu chọc làm Việt Quang đỏ mặt.

Ái Hoa nói.

− hai người chắc hộp nhau lắm, tự dưng trông Việt Quang giống như 1 anh chàng thư sinh mới biết yêu vậy.con tàu đi năm bảy đại dương,cuối cùng rồi cũng phải tìm gặp một bến đỗ lý tưởng cho đời mình, đúng không Việt Quang?

Việt Quang nghiến nhẹ răng, gặt đầu.

− đúng, đúng.khi lấy vợ, phải lựa chọn người hợp ý mình, và Thái Châu với tôi rất hợp nhau.

Việt Quang nói thầm: "con nhóc quỷ quái này là oan gia của mình thì có ".

mấy chiếc ly giơ cao, chúc mừng Việt Quang với Thái Châu.

bên chổ dám bạn của con trai Ái Hoa, toàn là người trẻ khoảng tuổi Thái Châu, cho nên có mấy người cứ nhìn sanh Thái Châu.họ cảm thấy Việt Quang với Thái Châu như có cái gì đó không xứng, nhất là tuổi tác. Việt Quang là một người đàn ông trên 30, còn Thái Châu chỉ trên 2không, vẻ non non và xinh đẹp nhí nhảnh của Thái Châu trong chiếc quần kaki áo lững càng tố cáo vẻ trẻ con của cô.

Thái Châu tinh ý nhận ra ý nghĩ của bọn trẻ, nói.

− tôi muốn qua đó trò chuyện với họ.

một thoáng ngạc nhiên hiện lên nét mặt Ái Hoa, nhưng cô ta nói nhanh.

− ồ! vậy thì càng vui chứ sao.Thái Châu sang trò chuyện với mấy đứa ấy đi, toàn là cháu cả đấy.

Thái Châu cầm ly bia đi sang chỗ bạn Nam Hiền, vui vẽ nói.

− cho mình nhập bọn với, các bạn vui quá.

hiếu kỳ,họ kéo ghế mời Thái Châu, và chỉ 1 lúc sau, Thái Châu đã quen với cả bọn, rất hợp gu.

Nam Hiền nói.

− thím Quang cho cháu mạn phép hỏi một câu, tại sao thím ưng lấy chú Quang vậy?

Thái Châu xua tay.

− gọi tôi là chị Châu đi, tụi mình bằng tuổi mà, và cũng đâu có bà con.tại sao tôi đồng ý lấy anh Quang hả? đơn giản thôi, là vì tôi thích ảnh.

trời, Việt Quang kêu thầm trong bụng,không khéo con nhóc này làm "bể mánh" của mình đây. đời thuở ai đi lấy một người đàn ông hơn mình 10 tuổi làm chồng vì thích. tuổi tác chênh lệch như vậy, chỉ mới thích thôi thì không thể lấy nhau, tại sao Thái Châu không nói là cô yêu anh chứ? anh hiểu rồi, Thái Châu không dám dùng chử "yêu" vì mắc cở, mà thực tế Thái Châu cũng không có yêu anh, sao mà nói được. so với Thái Châu, anh già quá, sự thật trước mắt chứng minh là Thái Châu không hợp với anh. cô thích giao du với bọn người bằng tuổi và trẻ trung như cô, họ có nhiều điều để trao đổi,vì có cùng chung sự suy nghĩ về cuộc sống đương thời theo lứa tuổi của họ.

Việt Quang cảm thấy nên để cho Thái Châu được tự do, anh không gọi Thái Châu trở lại bên anh.nếu anh gọi cô trở lại bên anh, sợ mọi người nói anh ghen vì lấy vợ trẻ, nên thôi.

Thái Châu thấy Việt Quang không nói gì, cô lấn tới, cứ ngồi chơi với tụi Nam Hiền càng lúc càng thân.Nam Hiền gọi cô bằng chị Châu thay vì thím Quang, và họ bày ra khiêu vũ với nhau.

Ái Hoa nhìn Quang, ái ngại nói.

− sao anh chọn cô vợ quá trẻ con vậy Quang? anh không sợ cô ta bỏ anh sao?

Việt Quang cười thầm,lắc đầu.

− không có gì để sợ cả.Thái Châu xem ham vui vậy chứ tốt lắm.

− tốt gì thì tốt, cổ nhỏ hơn anh đến 10 tuổi,nhìn thấy cách cổ đeo theo tụi Nam Hiền thì biết rồi mà. cổ với anh có khoảng cách trong suy nghĩ đấy, Quang ơi.

− chỉ cần Thái Châu yêu tôi và chịu lấy tôi là đủ rồi.

− Không nghỉ đến tương lai lâu dài à?

− là người đàn ông giàu có, cần gì nghỉ đến tương lai cho mệt óc.

− yêu nhau vì..vì...

− chị định nói chúng tôi yêu nhau vì tiền à? không có đâu. Thái Châu không cần tiền của tôi.cha mẹ cô ấy mất, có để lại gia sản cho cổ học hành đến nơi đến chốn.

− vậy sao lúc nãy, anh bảo anh giàu có, không cần lo bị Thái Châu bỏ rơi?

− đương nhiên rồi.

− nếu Thái Châu gập 1 chàng trai vừa trẻ vừa giàu hơn anh thì sao? lúc đó anh sợ không?

Việt Quang lắc đầu.

− Không sợ.

− lạ ghê nhỉ, anh không giống như Việt Quang lúc trước nữa.anh bỏ mất tính cách một Việt Quang sôi nổi, luôn hào hứng với những cuộc vui, và tính cố hữu là.. thích phái nữ già dặn hơn mình. còn bây giờ, anh lại thay đổi ngược lại, đi lấy một con bé nhóc tì và quậy như quỷ sứ. anh Quang! anh quên tụi mình với những cuộc vui hết ý rồi sao, hả?

Việt Quang đặt ngón tay ngang miệng.

− suỵt! chị nói nhỏ nhỏ vậy, kẻo Thái Châu nghe được thì chết tôi.lúc chưa đính hôn khác, giờ đính hôn rồi thì khác, hiểu chưa?

Ái Hoa liếc Việt Quang bằng ánh mắt hết sức tình tứ.Ở tuổi 38, Ái Hoa còn đủ sức hấp dẫn những gã đàn ông đẹp trai như Việt Quang. tội nghiệp cho ông chồng già Nam Hùng, đâu có biết cô vợ kế bay bướm đa tình như vậy chứ.

tự dưng nhìn Ái Hoa, Việt Quang muốn quên đi mối quan hệ vui chơi trước đây với cô ta. cô ta lãng lơ và cáo già, bên Ái Hoa, Việt Quang cảm thấy mình không yên ổn chút nào, còn bên cạnh Thái Châu, anh thấy cuộc sống trẻ hơn, dù Thái Châu không phải là người yêu của anh và 2 người luôn cải nhau như.. chó với mèo. ấy mà vui.

Ái Hoa nắm tay Việt Quang.

− em thấy không cần phải khác gì lúc trước đâu, chỉ cần chúng ta thích đi chơi với nhau là đi thôi. muốn vậy, anh để cho cổ tự do một chút thì được ngay thôi hà.

Việt Quang gỡ nhẹ bàn tay Ái Hoa.

− tôi đã chọn Thái Châu, và tôi hứa với lòng là 1 khi đã chọn vợ rồi thì không nên làm khổ con người ta.

Ái Hoa tròn mắt.

− trời! có phải anh không vậy Quang?anh mà cũng nói được câu chung chung thuỷ thuỷ đó à?

− chị nghỉ tôi là ai chứ?

− là Việt Quang thoải mái, đa tình, phong lưu, hào hoa. đàn ông như thế, lấy vợ cũng như chưa lấy vợ.

− giống như chị ấy hả?

− tôi sao?

− thích cấm sừng lên đầu ông già đó.

Ái Hoa cười lớn, cười dến ngã vào lòng Việt Quang. là Ái Hoa có ý ngả vào lòng Việt Quang thôi, cô ta thích Việt Quang me cả người đi, và cô ta rất tự tin khi nghỉ mình đủ sức hấp dẫn Việt Quang như cũ. cái gã đàn ông chưa vợ đa tình, hào hoa phong nhã này trước đây có dành nhiều cảm tình cho cô ta mà. tuy chưa vược qua ranh giới..cấm giữa nam và nữ, nhưng anh ta với Ái Hoa rất thân và có những cuộc vui chơi chung với nhau. họ quan hệ mật thiết công chuyện làm ăn, cũng như trong chuyện tình cảm, ông Nam Hùng biết họ không có "vược rào", nên cứ để yên cho họ như thế với nhau, vì ông biết tuổi mình chênh lệch quá xa với tuổi Ái Hoa, như cha với con vậy,thôi thì cứ để cho cô ta vui chơi 1 chút, dù sao Việt Quang cũng không phải là kẻ"già không bỏ, nhỏ không tha". Việt Quang xem vậy chứ anh ta là người đàn ông rất khó tính và..khó hiểu.

lúc ÁI Hoa ngã vào người Việt Quang, Thái Châu đã thấy, tự dưng Thái Châu cảm thấy tức tức. kỳ thật! cô không là gì của anh ta, anh ta cũng không là gì của cô, tự dưng cảm thấy tức tối vì anh ta để cho ÁiHoa ngả vào mình. hình như anh ta rất thân với người đàn bà đó, họ trò chuyện tương đắc lắm, như vậy anh ta sẽ khiến cho bon Nam Hiền xem thường cô.dù sao cô cũng đang trên danh nghĩa vị hôn thê của Việt Quang mà, không thể để cho mình bị anh ta làm mất mặt như vậy.

Tchâu trở lại chổ Việt Quang nói.

− anh Quang.

Việt Quang đưa tay đỡ Ái Hoa ra sau nhìn Thái Châu.

− có gì không Thái Châu?

Thái Châu cắn môi, tỏ vẻ giận dỗi.

− em muốn về.

Ái Hoa bị hụt vì đang trò chuyện phải mất hứng, nên xẳng giọng.

− tự dưng sao đòi về? ở lại chơi chút đi, chẳng phải cô thích tụi Nam Hiền và chơi hợp gu lắm sao?

− có gì mà gọi là chơi hợp gu chứ?

− Không hợp sao cứ đeo theo nhau trò chuyện hết sức hào hứng vậy?

Thái Châu trừng mắt.

− như chị với anh Quang đó hả?

Việt Quang kéo tay Thái Châu.

− Thái CHâu!

Ái Hoa cười khinh khỉnh.

− cô thật là trẻ con, cô bỏ anh Quang ngồi một mình để đi trò chuyện với bọn con nít, tôi là chủ, tôi phải tiếp anh Quang chứ? tôi là chủ nhà mà.

− ít ra là tôi trò chuyện với họ bằng tư cách đứng đắn và lịch sự, chứ không như chị.

− cô muốn nói gì?

Ái Hoa tái mặt,thường " có tịch hay rục rịch" vậy mà.

Thái Châu cười nữa miệng.

− có mặt tôi, chị không nên quá thân mật với anh Quang như vừa rồi.hai người nên nể mặt tôi 1 chút.

Việt Quang nói.

− em sao vậy Châu?

− tự ông nên hiểu lấy đi, đừng hỏi tôi!

Thái Châu cảm thấy giận dỗi thật sự.Việt Quang không biết anh ta làm như vậy là xem thường cô à? dù có đóng vai vị hôn thê của anh ta, anh ta cũng phải có nghĩa vụ giữ danh dự cho cô chứ?

Việt Quang nhăn mặt.

− sao gọi anh bằng ông?

− sao lại không gọi ông bằng ông chứ hả? ông là gì của tôi?

Việt Quang cuống quít,lúc này anh vừa nhận ra Thái Châu giận thật chứ không phải giả vờ. anh kéo Thái Châu vào lòng, năn nỉ rất thật lòng.

− thôi mà Châu! về nhà hãy nói, chuyện có gì quan trọng đâu.anh với chị Hoa thân nhau như chị em..

− còn bao nhiêu bà chị thân với ông đến nổi muốn nhảy vào lòng ông mà ngồi như vậy nữa, hả?

Ái Hoa đỏ mặt,cô ta không ngờ con nhóc tì mà cô ta khinh là trẻ con dám thẳng tay lật tẩy mình như vậy.con nhóc đáng gườm đây! thảo nào, một con nhóc không cha không mẹ,chỉ có chút tài sản đủ ăn học tới hết đại học mà có thể..nắm đầu Việt Quang hay như vậy. xem ra là 1 tay có bản lỉnh đây.

Việt Quang năn nỉ.

− cho anh xin đi Châu, giờ anh đưa em về nha.

Thái Châu giả vờ nhõng nhẽo để trêu tức ÁI Hoa.

− ừ, anh hứa không được nắm tay năm chân là một, ngồi gần là hai, em mới chịu cho anh đưa về.

Việt Quang gật đầu như con bửa củi.

− đươc, được, anh hứa. từ nay về sau, anh sẽ không để cho ai chạm vào người của anh nữa,vừa lòng em chưa?

− được rồi, em tin anh.em biết anh xem em là nhất mà. mình về đi anh há!

Việt Quang nhìn Ái Hoa.

− xin chị thứ lỗi.thông cảm nha, đàn ông có vợ trẻ hơn mình nhiều tuổi, phải bỏ công chiều chuộng như vậy đấy.

Ái Hoa giận dỗi.

− có gì mà xin lỗi, bây giờ tôi mới biết anh "nhất vợ nhì trời" rồi.

Việt Quang nói.

− tạm biệt.

Ái Hoa thụng mặt.

− bye.

cô ta đứng nhìn theo Việt Quang dìu Thái Châu ra xe, đến lúc họ ra khỏi cổng mới gieo mình xuống ghế.vậy là con nhóc tì lớn gan đó đã cướp Việt Quang trên tay mình rồi. Ái Hoa rủa thầm, cứ ngỡ anh chàng hào hoa đó lấy vợ để qua mắt dư luận, nào ngờ anh ta yêu say mê cô gái nhỏ xíu đó, một cô gái nghịch phá như con trai và nhỏ hơn anh ta gần 10 tuổi, chẳng lấy gì làm hấp dẫn.con nhỏ giống như môt.. con khỉ mắc phong, vậy mà cũng khiếng cho anh ta yêu, tức thật!

Việt Quang nhìn Thái Châu, thấy cô vẫn còn có vẻ giận dỗi trên nét mặt, anh nói.

− thôi, đừng có đóng kịch nữa Thái Châu. hôm nay tôi khen cô đó nha.cô đóng rất đạt, AHoa đã tin là tôi có vị hôn thê, và là vị hôn thê ghen" nổi đình nổi đám", AHoa sẽ không dám quấy rầy tôi nữa.chiều bà ấy, mệt quá. cảm ơn cô nha.

− ai bảo với ông là tôi đóng kịch giùm cho ông?

− chẳng lẽ Thái Châu..ghen thật hả?

− lúc nãy tôi muốn mắng vào mặt bà ta: thứ đàn bà trắc nết.

Việt Quang ngạc nhiên.

− cô sao vậy Thái Châu?

− chẳng sao cả, nhưng lúc nãy ông hứa với tôi thì nhớ giử lời nghe.

− hứa gì?

− lời hứa gió bay hả?

− cô làm ơn nói đùa ra nói đùa, nói thật ra nói thật cho tôi nhờ đi.cô nói như vậy,tôi không biết cô đang đùa hay đang thật nữa.

− tôi nói thật đó.

− vậy thì tôi đã hứa gì với cô?

− ông là 1 kẻ mau quên, bởi vậy cho nên tính ông vô thuỷ vô chung, tôi không nên để bụng mà giận ông nữa.

− nhưng cô bảo tôi hứa gì?

− thôi, bỏ qua đi.

Việt Quang gõ gõ vào trán, chợt kêu lên.

− a, tôi biết rồi. cô bảo lúc nãy tôi hứa với cô 2 điều đúng chưa? thứ nhất là không để cho con gái nắm tay nắm chân, thứ 2 là không ngồi gần họ,nói thật đó hả Thái Châu?

Ánh mắt Việt Quang nhìn Thái Châu chợt trở nên tình tứ lạ, trái tim Việt Quang nghe dào dạt yêu thương.thì ra là Thái Châu...ghen. ôi! đến bây giờ anh mới thật sự được hưởng cảm giác.. êm ái khi bị vợ ghen vì thương mình là như thế nào,nó cứ lâng lâng hạnh phúc.tạm thời mơ 1 chút đi Việt Quang, mơ mình là người đàn ông đã có vợ.ước gì Thái Châu nói thật,đừng đùa cợt anh như những lần trước..

Thái Châu trợn mắt.

− ông làm gì nhìn tôi kỳ vậy?

đoán có sai đâu nào, làm gì có chuyện Thái Châu đối sử tình cảm với ạnh với Thái Châu, nếu không muốn..bị khổ, thì nên "đề cao cảnh giác"là hay hơn.chắc cô ta kiếp trước là hiện thân của một..mụ phù thuỷ quá.

Việt Quang chớp mắt.

− đâu có gì.tự dưng thấy mắt Thái Châu máu hổ phách, nhìn lạ hơn mắt mọi người vậy mà.

− đừng có xạo.

− anh nói thật đó Châu.mắt em rất đẹp.

Thái Châu đỏ mặt.Việt Quang ngắm 2 má Thái Châu ửng đỏ, càng xinh hơn.Ôi, ước gì Thái Châu thật sự là vị hon6 thê của anh,và cô bé đừng có..ác quá như vậy, để anh có quyền đặt lên bờ môi mộng mộng xinh xinh kia một nụ hôn,nụ hôn của tình yêu thật sự.

Thái Châu nghênh mặt, nói.

− có nhiều người bảo con gái mắt nâu thiếu thực tế, ông có nghĩ vậy không?

− có, con gái mắt nâu mơ mộng nhiêu, và...

− và gì,sao không nói?

− và khó hiểu.

− tôi không mơ mộng và cũng không khó hiểu đâu, đừng tin họ tán hươu tán vượn về màu mắt nghe.

− anh không tin họ nói đâu, mà anh biết đó là có thật. kinh nghiêm trong tiếp xúc thực tế cho anh tin điều đó là đúng.

− chứng minh thử xem?

− Thái Châu nói đùa hay nói thật, chỉ có mỗi mình Thái Châu biết.Thái Châu khó tin và khó hiểu, lại ác nữa.

− sao tự dưng trách móc tôi ghê vậy? có cần ông phái hiểu tôi không? và hiểu tôi để làm gì vậy?

− Thái Châu cho anh là người như thế nào?

− tôi nhớ có nới với ông rồi mà.

− anh phải làm gì để xoá mối ác cảm Thái Châu dành cho anh?

− đừng làm gì cả.

− thật là khó hiểu.

− cứ cho là như vậy đi.ông hiểu tôi, tôi càng thấy vô duyên thêm.

− sao lại vô duyên?

− tôi và ông chỉ làm bộ đính hôn để gạt bà nội ông thôi mà.hết hợP đồng là chia tay. hay ông muôn gia hạn thêm mấy tháng để kịp thâu tóm tài sản của bà nội ông? nếu vậy thì tôi cũng sẵn lòng giiúp ông,chỉ cần ông đừng có "giết người diệt khẩu" là được rồi.

Việt Quang cười phá lên.

− Châu đúng là có đầu óc trinh thám.Châu tính đước tới nước cờ anh xong việc thì giết Châu để..bịt đầu mối. hấp dẫn thật.

− ông có nghe câu "giang hồ hiểm ác, lòng người khó lường" không /.

− giờ lại lậm nặng kiếm hiệp.em nói cũng có phần đúng đó,nhưng thời buổi này có luật pháp bảo vệ quyền lợi công dân rồi Châu đừng lo.

−...

− bộ nghi ngờ anh hả, Thái Châu?

− tất nhiên là nghi rồi, ông đâu có biết tôi là ai,ông không thể tin tôi.tôi biết ông, nhưng biết ông không tốt,sợ ông là phải rồi.

− thẳng thắn quá! mấy câu thẳng thắn của Châu làm anh buồn nát lòng.

− ông thì làm gì mà biết buồn.

− nói anh là gỗ đá hả?

− Không hơn không kém.

− nếu vậy, sao Châu còn sợ anh để cho người ta ngồi gần?

− giữa nơi công cộng và có mặt tôi nữa mới đúng.là vì tôi đóng vai vị hôn thê của ông nên tôi sợ mất mặt, hiểu chưa?

Việt Quang giơ 2 tay lên trời,tỏ ý thất vọng.cuối cùng Thái Châu vẫn giữ nguyên ý kiến ban đầu. vậy mà lúc nãy, anh trót dại khờ nghĩ rằng Thái Châu ghen vì cô đã dành tình cảm cho anh. vì Thái Châu, anh đã cắt đứt mọi mối quan hệ mà trước đây thiên hạ cho là..lăng nhăng.từ ngày co Thái Châu, anh giống như một người đàn ông đã có vợ thật, anh có nên huy vọng ở Thái Châu kông? khi trông lòng Thái Châu, anh là một gã đàn ông đa tình, lăng nhăng, xem thường phụ nữ và dùng cô làm bứt bình phong để che chắn mưu đồ trước bà nội.Tchâu có biết đâu anh sẵn sàng cưới cô, dù chưa biết rỏ ràng thân phận của cô, cô không cha không mẹ cũng mặc, không nhà khôngcửa cũng mặc,chỉ biết hiện tại trong lòng anh đã mơ ước có được cô.anh muốn có một mái ấm,vì cô đã cho anh được cảm nhận cảm giác dễ thương đó.cô trót làm cho anh mơ ước,cho nên anh không thể thiếu những ngày cô sống cạnh anh, dù cô là 1 cô nàng nghịch ngợm của cô. nhất định mấy ngày nữa, Việt Quang sẽ dò ra thân phận của Thái Châu,sau đó thì.."cột chân" cô lại bằng 1 tình cảm rất thật.

Hà Nguyên mừng như bất được vàng.đúng là anh chàng này rồi,anh chàng đã nhiều lần đi chơi với Thái Châu, vị hôn thê của Việt Quang.chẳng hiểu họ có quan hệ gì,nhưng nhìn cách trò chuyện,Hà Nguyên biết họ rất thân nhau.

Hà Nguyên đến chổ Chiến đang ngồi nhâm nhi ly cafe, quyết định "tấn công đối phương" bằng lối mở đề trực khởi,không nên vòng vo, mà cứ nói thẳng vào vấn đề.

trước hết là cười nụ cười xã giao đầy thiện cảm.

− tôi ngồi chung với cậu nhé.

Chiến nhìn Hà Nguyên,vẻ mặt đầy cảnh giác.

− ông cứ tự nhiên cho.

Hà Nguyên ngồi xuống ghế gọi.

− cho 1 cafe đen.

chưa đầy 1 phút,cô phục vụ đặt phín cafe đen trước mặt Hà Nguyên.Chiến vẫn im lặng quan sát và dè chừng Hà Nguyên, anh nghĩ có lẽ ông ta thích ngồi chổ này thôi,quán còn khá nhiều bàn trống. chắc đây là 1 ông khách lập dị?

uống 1 ngụm trà, Chiến gọi tính tiền, chưa kịp đứng lên, ông khách đã hỏi 1 câu đủ sức níu chân anh chàng.

− hình như cậu là bạn của Thái Châu thì phải?

− ông là ai mà biết Thái Châu?

− Ồ! tôi là thầy dạy nhạc của Thái Châu,con bé xem tôi như người thân.

Hà Nguyên nói dối trơn tru.

− gần đây, cậu có gập Thái Châu chứ hả?

Chiến ngồi trở xuống ghế.

− thầy có gập Thái Châu sao?

− cậu chưa trả lời,lại hỏi tôi.

− xin lỗi thầy, mấy hôm nay em chưa gập Thái Châu.

− hôm qua, Thái Châu có ghé tôi chơi.

"vô hệ" rồi đây! Chiến nhảy nhổm trên ghế.

− thầy nghe Thái Châu nói gì không?

− Ồ! hình như con bé có vẻ buồn...

− buồn? tại sao?

− con bé hay tâm sự với tôi...

− Thái Châu nói gì? thầy kể em nghe với.

Hà Nguyên cười thầm,gã con trai này thật khờ ghê, mới nghe có vài câu đã vội tin. Hà Nguyên nhìn nét mặt anh chàng,bắt mạnh được anh chàng đang có tâm sự,mình khai thác đúng chổ rồi đây.

− Thái Châu bảo sấp đám cưới.

− sao, cổ nói thật hay đùa?

− chắc là thật. cậu làm gì hốt hoảng vậy?

− chẳng lẽ Thái Châu gạt em? em không tin Thái Châu chọn anh ta thật.

− cái gì thật với chẳng thật?Thái Châu đính hôn rồi mà, cậu nằm mơ đó chắc?

CHiến chợ nhớ, suýt chút nữa Chiến làm hỏng việc của Thái Châu. làm gì ông thầy dạy nhạc này biết được mưu đồ của Thái Châu và Việt Quang, Chiến nói trớ.

− ơ.. em quên, cổ đính hôn thật.

− nếu tôi đoán không lầm thì cậu yêu Thái Châu, đúng không? sao cậu nở nhìn thấy Thái Châu lấy chồng?

− Không nở thì làm gì được đây?

− cậu phải đấu tranh cho tình yêu cậu chứ.

− người ta lấy chồng vì yêu, thầy bảo em đấu tranh cái nổi gì?

Tay này khó khai thác rồi đây.phải chuyển hướng.

− Thái Châu khóc nhiều,cổ nói vẫn còn yêu cậu,nhưng vì lý do không thể chối cải,cổ đành hy sinh lấy anh chàng nhà giàu đó.

Chiến cảm thấy hoảng thật sự,thì ra Thái Châu đã hy sinh lấy Việt Quang để có ngôi nhà. hắn nhất định là con cáo già,hắn đã dùng ngôi nhà làm mồi nhử Thái Châu của Chiến, và cô bé mê ngôi nhà đến độ đã ưng lấy hắn thật. thầy dạy nhạc này đâu biết gì, tại sao ông ta bảo Thái Châu khóc với ông ta.Thái Châu mà khóc thì không phải chuyện đơn giản, chắt Thái Châu đau khổ lắm, biết đâu hắn đã sắp chiếm đoạt cuộc đời Thái Châu rồi cũng nên.

Chiến nắm tay Hà Nguyên.

− thầy chỉ cho em phải làm sao đi thầy.

− được rồi, trước hết cậu hãy nói cho tôi nghe rõ lai lịch về Thái Châu đi?

− Ửa! thầy dạy Thái Châu, sao không biết lai lịch cổ?

− Thái Châu tự đến chổ dạy của tôi đăng ký học, sao tôi biết rõ lai lịch cổ chứ? ngày qua ngày dạy và học nên thầy trò gần gũi thân thiện nhau thôi mà.

− thì ra là vậy! để em nói cho thầy biết về Thái Châu. Thái Châu mắt cha mẹ, nhưng không hẫn là 1 cô gái nghèo tứ cố vô thân như cổ nói đâu thầy ạ.

Hà Nguyên sáng mắt.

− nói tiếp đi em.

− Thái Châu còn cả 1 công ty điêu khắc lớn do người chú thay mặt quản lý, đó là công ty mỹ nghệ Thái Hoàng.

Hà Nguyên bật ngửa, trợn tròn mắt.

− trời! thật vậy sao? mỹ nghệ Thái Hoàng là 1 công ty xuất khẩu hàng mỹ nghệ lớn, nhưng tại sao Thái Châu lại phải giấu lai lịch của cổ chứ?

Chiến nói dối.

− vì ông chú phản đối cuộc hôn nhân này.

− tài sản do ai đứng tên?

− Thái Châu.

− vậy ông chú phản đối vô ích rồi, trước sau gì Thái Châu cũng lấy Việt Quang.nhưng tại sao Thái Châu bảo lấy Việt Quang là vì cổ hy sinh để đổi lấy điều kiện nào đó? cậu là người yêu của CHâu, vậy cậu có biết Châu có ẩn tình gì không?

Chiến lắc đầu. Châu đâu có yêu CHiến, và nếu Châu khóc, chỉ vì 1 lý do thôi: đó là Châu đã hối hận, hối hận vì lỡ trao thân gởi phận vào tay gã đàn ông nổi tiếng lăng nhăng Việt Quang. hay là..hay là.. Việt Quang đã cướp mất đi đời con gái của Thái Châu rồi?

CHiến la lên.

− hắn đã xăm phạm Thái Châu rồi.

− cậu nói ai?

− Việt Quang.

− Việt Quang là chông Thái Châu mà?

− chồng cũng mặc kệ hắn, làm gì Thái Châu yêu hắn. nếu không vì ngôi nhà đó, Thái Châu đâu có ưng lấy hắn.Thái Châu lấy hắn vì yêu ngôi nhà chứ chẳng phải yêu hắn.

− là sao?

− tôi phải đi gặp Việt Quang,phải cứu lấy Thái Châu.

− có nghĩa là sao? cậu nói rỏ cho tôi nghe xem.

Hà Nguyên gọi giật lại, nhưng Chiến đã biến ra khỏi quán cafe. chắc là anh chàng đi tìm Thái Châu. Hà Nguyên cũng lập tức ra khỏi quán,chuyện có vẽ rắc rối hơn là Hà Nguyên hiểu.thì ra họ lấy nhau vì tài sản. nhưng Thái Châu cũng rất giàu, cô ta cần gì tài sản của Việt Quang đến nổi phải hy sinh tình yêu của mình chứ?

Việt Quang vừa thức dậy, anh uống xong 1 tách cafe đen rồi đi dạo loanh quanh trong vườn hoa. từ khi có Thái Châu, anh thấy mình chú ý nhiều hơn đến những tác phẩm điêu khắc trang trí trong ngôi nhà này, nơi đây giống như 1 cảnh bồng lai. nếu đóng kín cánh cổng kia, anh sẽ cảm thấy như mình không còn trong cõi phàm tục, sẽ không còn nhớ mình đang sống giữa chốn phố phường ồn ào tiếng xe và nồng mùi bụi lẫn khói xăng đến khó thở.Ở đây êm ả lắm, đầy hoa thơm cỏ lạ, mỗi buổi sáng rời đi, mỗi buổi chiều lại nôn nao muốn quay về.

Việt Quang đưa tay nâng một đoá hồng vừa hé nụ, ngồi xuống cạnh đó,kề mũi vào..ái chà! hương thơm ngào ngạt lan toả đến mê cả người, khéo léo 1 chút, kẻo mấy cái gai của nó đâm chảy máu tay. sao mà đóa hồng này giông Thái Châu như vậy hỏng biết? xinh đẹp và ngang bướng.có lẽ Thái Châu không ưa anh. vì theo sự suy nghĩ của cô, anh là 1 ngã đàn ông phung phí tình cảm, trái tim chai như đá và.. mất cảm giác yêu thương. trời ạ! cô xem anh là 1 kẻ cô luôn cần.. đề cao cảnh giác, làm sao.. làm sao anh có thể dùng những tình cảm hết sức chân thành của anh để nâng niu Thái Châu như nâng niu đoá hồng này vậy?

− cậu chủ! có người muốn gập cậu.

tiếng bà vú làm cất đứt những suy nghĩ mơ mộng của Việt Quang. anh đưa tay nhìn đồng hồ: mới có 7 giờ sáng, ngày chủ nhật định nán lại ở nhà 1 chút vẫn phải tiếp khách. khách nào mà bất lịch sự ghê thế?

− khách nào vậy vú?

− nếu tôi nhớ không lằm, thì đó là chàng trai trò chuyện hôm trước tại nhà này đó cậu.

− mời anh ta vào.

Việt Quang nói như ra lệnh.nếu đúng là cái gã đó tự dẫn xác tới thì anh khỏi phải tốn công đi tìm, ít ra là hắn phải biết lịch sự để đừng quan hệ theo lối " bạn trai" với Thái Châu nữa. không hiểu hắn có biết gì về mối quan hệ vợ chồng giả mạo giữa anh với Thái Châu không? nếu hắn đã biết, thì hôm nay hắn phải biết thêm 1 điều nữa: là anh không muốn hắn tự do quan hệ với Thái Châu.

Việt Quang trở vào phòng khách, gã con trai đã ngồi sẳn ở đó, hình như gã nóng lòng lắm. Việt Quang thấy hắn nhỏm tới nhỏm lui trên salon.

thấy Việt Quang, hắn hỏi ngay.

− tôi đến để hỏi anh: Thái Châu đâu?

Việt Quang nhìn Chiến, gườm gườm.

− anh hỏi vợ tôi chi vậy?

Chiến la lên.

− Thái Châu không phải là vợ của anh đừng có làm bộ nữa. nói thật với anh nghe nếu anh mà xâm phạm Thái Châu, tôi quyết ăn thua đủ với anh đấy.

− đủ rồi anh bạn! tự dưng mới sáng vào nhà tôi gay sự, tôi chưa hỏi tội anh là may rồi, sao dám quan tâm tới vợ tôi?

− đồ giả mạo! hạ màn kịch vô duyên đó đi, trả Thái Châu lại cho tôi. tôi thừa sức xây cho Tchâu ngôi nhà lớn hơn ngôi nhà này, cổ cần gì phải vì 1 ngôi nhà cổ lổ sĩ như thế này mà hy sinh sống chung với 1 kẻ nguy hiểm như anh chứ?

− nguy hiểm là sao?

− là 1 thứ cọp giả nai, trước sau gì Thái Châu cũng rơi vào chiếc bẫy của anh.

− đừng thấy tôi lịch sự để cho vợ tôi tự do trò chuyện với anh rồi tưởng tôi dễ bị cắm sừng nghe. không phải muốn nói gì là nói đâu. Thái Châu đã là vợ sắp cưới của tôi.làm ơn đi, từ nay về sau đừng có theo đuổi Thái Châu nữa. là lời cảnh cáo đấy, nếu không nghe thì đừng có trách.

− tôi không tin Thái Châu ưng lấy anh thật, cổ chỉ vì ngôi nhà thân yêu của cha cổ thôi. nếu không vi những kỷ niệm yêu dấu mà cổ không thể rời xa ngôi nhà này, làm gì có chuyện Thái Châu chịu nhận đính hôn với anh. hãy buông tha Thái Châu, tôi van anh đấy.

Việt Quang nghiêm mặt.

− anh vừa nói gì?

− là vì những kỷ niệm với ngôi nhà này, anh nghe rõ chưa?

− ngôi nhà này có liên hệ gì tới kỷ niệm của Thái Châu?

− đây là ngôi nhà Thái Châu đã sống suốt gần 20 năm. nơi Thái Châu sinh ra và lớn lên với bao vui buồn, hanh phúc, sướng khổ, nơi Thái Châu đã nhìn mẹ cổ tra đi vĩnh viễn không bao giờ trở lại. nếu anh có 1 thời gian dài đầy kỷ niệm như vậy với ngôi nhà thân yêu của mình, hỏi anh có quyến luyến nó không chứ?

− tôi mua ngôi nhà từ 1 người chưa quá 35 tuổi và còn vợ con đầy đủ mà. Thái Châu như vậy, sao cổ không chịu nói cho tôi biết chứ?

− anh biết để làm gì nào?

− tôi có thể chia sẽ tình cảm đó với Thái Châu.

− Thái Châu không cần chia sẻ, cổ chỉ cần mua cho được ngôi nhà củ của cha cổ thôi. không ngờ anh lợi dụng chuyện đó, buột cổ làm 1 điều mà cổ không hề muốn:đó là làm vợ anh.

Việt Quang đau nhói nơi tim. vậy là Thái Châu đã tâm sự với hắn, và hắn chính là người Thái Châu dùng làm chổ dựa tinh thần. so với mình, hắn còn quá trẻ, vậy mà mình lại thầm yêu Thái Châu. vô duyên sao tương phùng được chứ?

thấy Việt Quang ngồi im, Chiến nói tiếp.

− anh đừng tưởng Thái Châu là cô gái mồ côi tứ cố vô thân nha.Thái Châu tuy không còn cha mẹ, nhưng vẫn còn chú Vũ và còn cả 1 công ty mỹ nghệ lớn có thị phần ở nhiều nước, sá gì ngôi nhà cổ lỗ sĩ này mà anh tưởng Thái Châu vì thích tài sản của anh mới ưng làm vợ anh.

Việt Quang lạnh giọng.

− Thái Châu là ai? anh phải nói cho tôi biết rõ về Thái Châu, nếu không đừng mong gặp lại Thái Châu nữa.

Chiến vì lo lắng quá cho Thái Châu nên cứ hình dung ra lắm chuyện có thể hại đến cô, anh chàng la lên.

− anh không được làm hại Thái Châu nghe.

− sao tôi hại vợ tôi được chứ?

− bỏ chử " vợ" của anh đi, Thái Châu không phải là vợ của anh. nếu anh nhất định không bán nhà cho cổ, cổ sẽ ra đi thôi.tôi nhất định phải thuyết phục Thái Châu rời xa nơi hắt ám này. chú Vũ cũng không đồng ý Thái Châu sống với anh, chú Vũ sẽ ra lệnh cho Thái Châu quay về để quản lý công ty của cổ.

− công ty gì?

− công ty mỹ nghệ Thái Hoàng vang danh thiên hạ mà anh cũng không biết à?

− nếu Châu không chịu rời xa tôi thì sao?

− tôi không tin là Châu thích sống chung với anh, anh không xứng với cô ấy. anh là 1 gã yêu đương lăng nhăng,còn Châu là 1 cô gái trẻ trung xinh đẹp và thánh thiện. Châu trong trắng như thiên thần, sao có thể sánh đôi với 1 kẻ quá nhiều tai tiếng như anh?

− tôi muốn để tuỳ ý Châu quyết định, đi hay ở là do cô ấy.

− anh tin đi, Châu sẽ trở về nhà của cổ.cổ phải nhận ra sự thật là ngôi nhà này thuộc quyền sở hữu của anh,và giữa 2 người không có chuyện yêu đương, cảm giác về ngôi nhà tan biến đi, Châu sẽ rời xa anh dể dàng thôi.

"cảm giác về ngôi nhà sẽ tan biến", Chiến hy vọng có 1 lúc cảm giác đó của Châu sẽ tan biến, và Châu tất nhiên sẽ rời xa Quang, vì giữa Châu và Quang không có tình yêu sao lưu luyến được? Chiến kết tội Quang đem ngôi nhà làm miếng mồi dụ khị Châu, vì tưởng Châu nghèo khổ và mơ ước chiếm được ngôi nhà bằng cách kết hôn với Quang.mọi chuyện đều sai cả. CHiến hoàn toàn không biết được vì yêu Châu, Quang có thể tặng cho Châu tất cả những gì anh có. nếu Châu muốn, Quang không phải như Chiến nghĩ. từ khi yêu thầm Thái Châu, Quang cắt đứt tất cả mọi quan hệ tình cảm mà trước đây thiên hạ cho là lăng nhăng.để xứng đáng với Châu,Quang đang tự hoàn thiện mình.nếu hắn muốn, Quang nhất định sẽ làm 1 cuộc chạy đua với hắn, nhất định Quang phải giữ Châu lại cho anh. Quang đã xem Châu là hơi thở,là cuộc sống của anh, anh không muốn mất Châu.

cảm ơn CHiến, hắn đã nói cho Việt Quang biết Châu là ai, và cả ý định của cô khi chắp nhận đính hôn với anh. Châu có lý do thật chính đáng khi trở lại nơi thân yêu mà cô không nở xa rời.là do Châu quyến luyến kỷ niệm,Châu có trái tim dịu dàng nhân hậu như vậy, Quang càng thương càng quý Châu hơn nữa. nếu Châu không kỳ thị quá khứ của Quang, Quang sẽ nói yêu cô, nhưng mà hiện tại.. Châu đâu có yêu Quang, thêm CHiến lúc nào cũng đeo theo để thuyết phục Châu trở về. vả lại, có sự yêu cầu của chú Vũ, liệu Quang có giữ chân được Châu không? Ôi! Quang cảm thấy lo lắng làm sao.

cô không làm thế, bức tượng này Châu rất thích.

− làm gì suốt ngày anh cứ Châu, Châu, Châu, Châu thế? con nhỏ tầm thường mồ côi đó dùng thủ đoạn gì để lấy lòng anh vậy? anh nên nhớ anh và nó chỉ có giả vờ đính hôn thôi, và em, em có bổn phận phải nhắc cho anh nhớ điều đó. cũng tại em vì công việc của anh đến nỗi chiều theo yêu sách của nó, để nó ở lại 1 năm trong ngôi nhà này là tai hoạ thôi, tại sao anh không thấy nó muốn lấn quyền anh, hả Quang? anh thấy không:hôm qua nó đã thuê người đến đào mấy cái bồn hoa lên để trồng vào đó 1 loại cây khác.anh để nó tự tung tự tác như là...là.. là...

Việt Quang nói lớn.

− như là vợ tôi vậy, đúng ý cô chưa?

tiếng Thiên Nga ngoa ngoắc.

− như là bà chủ chính thức của nhà nay.

tiếng Việt Quang đầy mệnh lệnh.

− cô im đi, cô là cái gì của tôi chứ? cô nên nhớ kỷ, cô là thư ký của tôi, cô giúp việc theo lệnh tôi, cô cần gì đi sau vào đời tư của tôi như vậy?

− trước đó, anh đã bảo với em là anh không yêu nó.

tiếng Thiên Nga phụng phịu và nhỏ lại nhưng rất ấm ức.

một thoáng im lặng, Thái Châu nghe tiếng Thiên Nga khóc ti tỉ. trời, có chuyện gì giữa họ vậy? lại kéo cả mình vào đó, tự dưng đem tên mình ra để cãi vã nhau và khóc lóc mè nheo, làm mình làm mẩy..ai cha!

Thái Châu nép vào cửa, vì họ lôi tên Thái Châu ra để nói, cho nên Thái Châu buộc lòng nán lại xem họ nói gì về mình.

tiếng Việt Quang nói vừa đủ nghe như giải thích.

− Thiên Nga sao cô lại khóc chứ? nếu tôi để yên cho Châu tự do làm theo sở thích của Châu, là vì tôi quý CHâu, cũng đâu l