
Chiêu Tuyết
Tổng số chương: 40
Những năm đầu Đại Ngiệp vương triều, hiệu An Bình.
Thuyền xuôi dọc theo kênh đào về phía Bắc, đã gần tới kinh đô Trường An.
Tần Tố đứng bên mạn thuyền, thần tình lạc mịch bi thương. Hắn đang trên đường trở về nhà a, nhưng mà hiện tại nhà cũng đã không còn…
Chỉ trong một đêm, Tần gia ba mươi bảy mạng người táng thân trong biển lửa, không một ai sống sót. Tai nạn bất ngờ dị thường như vậy bảo hắn làm cách nào chấp nhận? Còn có đại ca Tần Lam của hắn…
Tính tình đại ca xưa nay kiêu ngạo quật cường, sao có thể chịu nổi nỗi nhục đó, chỉ sợ giờ phút này cũng đã chẳng còn trên thế gian nữa. Như vậy, Tần gia cũng chỉ còn lại một mình hắn…
Giải oan cũng tốt, báo thù cũng tốt, chỉ có một mình hắn đi hoàn thành.
Mặc dù dọc đường đi mỗi đêm hắn đều âm thầm rơi lệ, thế nhưng lúc này vẫn không kìm được nước mắt…
“Huynh đài giống như có tâm sự.” Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai.
Tần Tố mạnh ngẩng đầu, thấy một cẩm y công tử diện mạo bất phàm khẽ nhíu mày, vẻ mặt ân cần, trong mắt ẩn chứa lo lắng.
“Ân…Gia môn bất hạnh, cố ai.” Tần Tố không biết vì sao lại bật thốt ra với một người xa lạ. (cố ai: chuyện rủi ro, không may.)
“Huynh đài xin cố nén bi thương mà vượt qua.” Người kia nhẹ giọng nói.
“Đa tạ.” Tần Tố gượng cười.
“Thiếu gia…” Một thị tùng chạy nhanh đến bên người kia, kề sát tai hắn thấp giọng nói vài câu, có vẻ như có việc gì gấp.
“Đã biết.” Người nọ hơi chau mày, gật đầu đáp.
“Tại hạ Lý Kỳ, không biết huynh đài tục danh.” Người kia bế quyền nói.
“Tại hạ…Từ Thanh Thư.” Tần Tố hơi chần chừ một lát mới nói ra. Bây giờ hắn đã không thể tự nhiên kết giao bằng hữu mà phải mai danh ẩn tích. Nghĩ nghĩ hay là theo họ mẹ, đem danh tự ẩn trong tên giả. Cái tên đó cũng là nhất thời nhớ tới, khi hắn đi ra ngoài tầm sư học đạo đích xác có quen biết một người tên là Từ Thanh Thư, khi đó còn cảm thấy tên của hai người gần giống nhau, rất có duyên phận, đáng tiếc người kia bạc mệnh, không bao lâu đã mắc bạo bệnh qua đời, hắn không có thân nhân, đều do Tần Tố lo liệu tang sự cho hắn.
“Thanh Thư? Tên rất hay.” Lý Kỳ cười cười lại bế quyền.
“Thiếu gia!” Thị tùng một bên tựa hồ rất sốt ruột, chỉ kém không có dậm chân.
“Tại hạ còn có chuyện quan trọng, hữu duyên tái kiến.” Lý Kỳ cười cáo lỗi, rồi nhanh chóng cùng thị tùng rời đi.
Vài ngày sau đó, Tần Tố không còn gặp lại hắn.
Thuyền rất nhanh đã đi tới phụ cận thành Trường An, xuống thuyền ngồi xe ngựa thêm ít ngày nữa là đến kinh đô.
Đứng dưới cổng thành, Tần Tố trước mắt một mảnh mơ hồ lẫn lộn. Đến cuối cùng, chỉ còn một mình hắn đứng ở nơi này, tất thảy tất thảy đều đã thay đổi…
Đi vào đống tàn tích trước đó là Tần gia, Tần Tố yên lặng đứng thật lâu. Đống đổ nát này chính là nơi hắn đã sinh ra và lớn lên.
Tuy Tần gia đến thời phụ thân hắn đã lụn bại rất nhiều, chỉ còn chút ít điền sản, nhưng vẫn có thể duy trì cuộc sống, một nhà an vui hòa hợp. Hắn cùng với ca ca Tần Lam tuy là đồng phụ dị mẫu, nhưng không chút nào ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người.
Trời đột nhiên đổ mưa, mưa bụi lất phất dệt thành một mảnh mờ mịt u ám càng khiến lòng người thêm buồn bã ưu thương.
“Tần nhị công tử, là Tần nhị công tử sao?”
Tần Tố quay đầu lại, là tên khất cái ngồi ở góc tường, thanh âm hắn khàn khàn.
“Ngươi là?” Tần Tố cảm thấy giọng hắn có phần quen tai, nhưng cũng có đôi chút lạ lẫm.
“Tiểu nhân là Thành Nhi a.”
Tần Tố bỗng nhiên nhớ tới, Thành Nhi là thư đồng của Tần Lam, khó trách thanh âm quen tai, nhưng giọng nói trong veo ngày nào giờ lại thành khàn khàn…
“Ngươi còn sống?” Tần Tố ngây ngốc hỏi.
Thành Nhi cơ hồ là bò tới bên chân Tần Tố, cố níu vạt áo hắn nói: “Nhị thiếu gia, Đại thiếu gia bị chết thật thê thảm a…”
Thân mình Tần Tố lung lay, gần như không nói ra lời.
“Đại thiếu gia lén đưa phong thư này ra ngoài, nói nhất định phải giao cho ngươi, vì Tần gia báo thù a!” Thành Nhi run rẩy lấy trong áo ra một phong thư nhăn nheo bụi bẩn, nhét vào tay Tần Tố.
“Ta biết, ta nhất định sẽ vì Tần gia trên dưới đòi lại công đạo!” Tần Tố hàm lệ cắn răng nói.
Thành Nhi thê nhiên cười, trên khuôn mặt lấm lem bùn đất ẩn hiện một điều gì đó sâu xa khó hiểu.
Một tiếng rên khẽ, thân thể hắn gục xuống.
“Thành Nhi!” Tần Tố ngồi xuống dìu hắn, lại cảm thấy bàn tay ẩm ướt.
Là máu.
“Thành Nhi không thể cứu được Đại công tử, mắt thấy người Tần gia chết trong biển lửa cũng không thể đi cứu, đã sớm không còn mặt mũi sống trên đời…Sống tạm đến hôm nay cũng chỉ vì Đại công tử…ủy thác…Khái khái…”
“Thành Nhi, ngươi đừng nói, đừng nói nữa…” Tần Tố nghẹn ngào nói.
“Nhị thiếu gia, Tần gia…Khái…Đành nhìn ngươi đó…” Thành Nhi vừa kho han, vừa đứt quãng nói.
“Ta biết, ta biết.” Mối hận diệt môn nhất định phải báo, cho dù là kẻ đạm mạc như hắn, cũng bị dồn đến chỗ không thể không báo.
Thành Nhi mỉm cười rạng rỡ, thân thể dần mềm nhũn, không một tiếng động.
Tần Tố ôm hắn, im lặng quỳ trên mặt đất.
Mưa vẫn rơi, tựa như vĩnh viễn không bao giờ dừng lại.
Mối hận này, cũng sẽ không bao giờ dừng lại…
Vương Tông Viêm, ta chẳng những muốn ngươi phải thân bại danh liệt, còn muốn cả nhà ngươi đều vì Tần gia chôn cùng!
Danh sách chương
- Chương 1 Gia môn kịch biến
- Chương 2 Tự khí phong trần
- Chương 3 Tái ngộ cố nhân
- Chương 4 Sơ nhập vương phủ
- Chương 5 Thân hãm lang huyệt
- Chương 6 Cái gọi là duyên phận
- Chương 7 Mưa gió sắp đến
- Chương 8 Sắc thụ hồn cùng
- Chương 9 Tâm tự thành tro
- Chương 10 Hộ quốc tướng quân
- Chương 11 Vô ái chi dục
- Chương 12 Sứ thần liêu quốc
- Chương 13 Lộ ra manh mối
- Chương 14 Thỏ tử hồ bi (giống như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ)
- Chương 15 Mười lăm chi ước
- Chương 16 Tiên hoàng băng hà
- Chương 17 Cắt bào đoạn nghĩa
- Chương 18 Túy lý mông lung
- Chương 19 Hoa lạc hữu kỳ
- Chương 20 Tương phùng bất thức
- Chương 21 Trầm oan giải tội
- Chương 22 Bích họa nơi mật thất
- Chương 23 Tần gia cố trạch
- Chương 24 Trở lại chốn cũ
- Chương 25 Thiên lao tương đối
- Chương 26 Muốn nói lại thôi
- Chương 27 Trăng phủ hồ sen
- Chương 28 Nguyệt hạ mỹ nhân
- Chương 29 Thị phi đột chuyển
- Chương 30 Thu hậu vấn trảm
- Chương 31 Khúc cuối phân ly
- Chương 32 Dứt bỏ tiền trần
- Chương 33 Hồn hề trở về
- Chương 34 Tịnh đế liên hoa
- Chương 35 Công chúa liêu quốc
- Chương 36 Trầm thủy đàm hoa
- Chương 37 Giấc mộng nam kha
- Chương 38 Như thực như ảo
- Chương 39 Đạp tuyết tầm mai
- Chương 40 Hoàng hôn tiệm lạc