
Cảnh Xuân Tươi Đẹp
Tổng số chương: 130
Trong màn mưa mù mịt, dọc theo đường núi quanh co khúc khuỷu, hai cỗ xe ngựa lắc lư đi vào mảnh rừng phía bắc Dương Châu.
Mẫu thân của Ngu Ninh Sơ, Thẩm thị, được an táng tại đây.
Xe ngựa lên núi không được bao lâu, do đường nhỏ, hẹp không thể đi tiếp, xa phu bèn nhảy xuống, dọn ra một chiếc bệ đỡ chân.
Đầu tiên là nha hoàn Hạnh Hoa thò đầu ra, gió thổi một hạt mưa tới, trong lành mát dịu. Thời tiết lất phất mưa thật là dễ chịu, có đi một lát cũng không lo lắng quần áo bị dính nước.
Sau khi xuống xe, Hạnh Hoa lấy ra chiếc ô giấy dầu màu xanh rồi vén rèm kêu:” Mời tiểu thư xuống xe”
Ngu Ninh Sơ nhẹ gật đầu.
Để tỏ lòng thành kính với mẫu thân, nàng mặc bộ váy áo màu trắng, mái tóc đen nhánh chỉ cài một cây trâm bạc, ngoài ra không dùng bất kỳ đồ trang sức nào. Dù vậy, xa phu đứng một bên vẫn phải ngẩn người, Ngu gia làm sao có thể dưỡng ra một mỹ nhân phấn điêu ngọc trác bậc này.
Ngu Ninh Sơ được Hạnh Hoa dìu đỡ, dưới chân là bậc đá đã được nước cọ rửa sạch sẽ, nên giày và tất của nàng không lấm bẩn. Nàng ngẩng đầu lên, phía trước mẹ kế Trần thị cùng hai đứa con sinh đôi của bà ta cũng vừa xuống xe.
Thời tiết như vậy, Trần thị còn tự mình mang theo bọn trẻ đến để cúng bái vợ trước của phu quân, tiếng thơm hiền thê vài bữa sau khẳng định sẽ lan xa.
Đôi huynh muội mới năm tuổi nên rất ham chơi, nhìn núi nhìn cây đều cảm thấy mới lạ. Trần thị để nha hoàn trông bọn trẻ rồi quay lại nhẹ nhàng gọi Ngu Ninh Sơ: ” A Vu đến đây, đường trơn trượt, để mẫu thân dắt con”
Ngu Ninh Sơ mỉm cười ngoan ngoãn bước tới, mặc cho Trần thị dịu dáng kéo tay nàng. Sau một khắc đồng hồ ( 15 phút) đi bộ chậm rãi, đoàn người đã tới mộ Thẩm thị.
Hạ nhân bày trước mộ ba cái bồ đoàn ( đệm ngồi), Ngu Ninh Sơ cùng đôi huynh muôi song sinh quỳ xuống.
Thẩm thị mất đã được bảy năm, hàng năm mộ đều có người dọn dẹp nên nơi đây không quá hoang vu, chỉ là mỹ nhân bên trong quan tài sớm đã hoá thành bộ xương trắng.
Rõ ràng là mẫu thân ruột nhưng Ngu Ninh Sơ lại không có cảm giác đau buồn chắc do từ khi nàng có kí ức, mẫu thân chưa bao giờ cười với nàng, mà luôn là vẻ mặt oán trời trách đất. Khi còn bé Ngu Ninh Sơ không hiểu, về sau lớn dần nàng mới biết được chuyện xưa của mẫu thân qua miệng hạ nhân.
Mẫu thân xuất thân tôn quý, là tiểu thư phủ Bình Tây Hầu ở kinh thành, mặc dù là con thiếp nhưng nhan sắc xinh đẹp nên được lão Hầu gia yêu thương chiều chuộng, xem như hòn ngọc quý trên tay; mẫu thân cũng từ đó sinh ra tính kiêu căng, tâm cao khí ngạo, mọi chuyện đều muốn tranh giành với con vợ cả. Đến lúc đàm luận hôn nhân, mẫu thân có suy nghĩ không an phận, muốn bám víu vào nam nhân quyền quý, nhưng biết rằng nếu quang minh chính đại tranh giành sẽ không thành nên toan tính dùng thủ đoạn quyến rũ; kết quả sự tình bại lộ, mẫu thân trở thành trò cười cho toàn kinh thành, chẳng những không như ý nguyện gả cao, ngược lại bị lão Hầu gia và phu nhân xử phạt, tuỳ tiện gả cho một tên tiến sĩ nhà nghèo, cũng chính là cha của Ngu Ninh Sơ. Hôn sự vội vàng, mẫu thân theo phụ thân đi làm quan xa.
Phụ thân có tướng mạo đoan chính, có thể khen một tiếng mỹ nam tử, chỉ là gia cảnh nghèo hèn. Mẫu thân là tiểu thư Hầu phủ luân lạc thành phu nhân thất phẩm Huyện lệnh, trong lòng một vạn lần không vừa ý, nàng coi thường phụ thân dẫn đến việc đối xử với con cái cũng lạnh nhạt, hờ hững. Cả ngày chìm đắm trong hối tiếc, thương cảm nên cơ thể dần dần suy yếu.
Thẩm thị mất lúc Ngu Ninh Sơ mới bảy tuổi.
Chẳng bận tâm đến việc mẫu thân mới mất, phụ thân ngay sau đó liền tái hôn cùng Trần thị. Phụ thân cùng Trần thị phu thê ân ái, vui vẻ chào đón cặp sinh đôi, một nhà bốn người hạnh phúc hoà thuận, còn Ngu Ninh Sơ là người ngoài.
Thanh minh qua đi, trời quang mây tạnh. Trần thị bắt đầu chuẩn bị mai mối cho Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh Sơ cũng muốn xuất giá sớm, hiện tại nhà không giống nhà, sống nương nhờ Ngu gia thì chẳng bằng gả cho nam nhân xây tổ ấm mới. Nhìn mẫu thân làm bài học, Ngu Ninh Sơ cũng không dám trèo cao, nàng chỉ hi vọng phụ thân nhìn vào tình phụ tử mà tìm cho nàng một đối tượng đứng đắn, giàu nghèo không quan trọng, chỉ cần là người tốt, ngày sau chắc chắn có hi vọng.
Trước tiết Đoan ngọ, có người đến Ngu gia cầu hôn. Sau khi bà mối đi, Trần thị vui mừng gặp Ngu Ninh Sơ. Cầm tay nàng an ủi: ” A Vu với mỹ mạo như này, nương cùng phụ thân đều không muốn con cưới thấp, chỉ là chức quan của phụ thân không cao, chúng ta chọn tới chọn lui mãi không tìm được người thích hợp. Giờ thì tốt quá rồi, tham tướng Tào Khuê, Tào tướng quân phủ Dương Châu vừa ý con, mời bà mối tới cầu thân. Chờ con gả đi trở thành chính tứ phẩm tướng quân phu nhân, nương gặp lại con còn phải hành lễ đó “
Ngu Ninh Sơ biết Trần thị nói đến chuyện làm mai, từ lúc Trần thị mở lời, nàng liền ngượng ngùng nhìn xuống, chỉ khi Trần thị nhắc đến thân phận người nọ, Ngu Ninh Sơ liền cứng người. Dù nàng ít xuất đầu lộ diện nhưng cũng đã nghe nói về vị tham tướng Tào Khuê phủ Dương Châu. Tào Khuê là chiến thần phủ Dương Châu, nhiều lần đánh bại giặc Oa, dân chúng đều ca ngơi công đức của hắn. Tào Khuê chắc chắn là vị anh hùng, nhưng năm nay hắn đã ngoài năm mươi, còn lớn tuổi hơn phụ thân, hơn thế nữa Tào Khuê đã ba đời thê tử, mỗi người đều chết kỳ lạ, ngoài mặt thì thông báo bị bệnh hiểm nghèo nhưng theo hạ phân Tào phủ đồn thì do Tào Khuê cuồng bạo thành tính, đặc biệt là khi say rượu, hắn ta thường xuyên đánh đập thê tử.
Trần thị dối trá, Ngu Ninh Sơ sớm đã biết điều này,cũng không trông mong nên chưa bao giờ kiếm cớ sinh sự với bà ta, vậy mà Trần thị lại đẩy nàng vào hố lửa.
” Phụ thân, ngài biết chứ?” Mang theo tia hi vọng, Ngu Ninh Sơ hỏi dò.
Trần thị cười nói:” Chờ lão gia trở về, nương sẽ báo, chắc chắc ngài ấy cũng sẽ mừng thay cho con”
Ngu Ninh Sơ toàn thân rét lạnh, kế mẫu thì ác độc, thân phụ lại vô tình. Đúng như dự đoán, lúc cơm tối Ngu Thượng cũng rất vừa lòng với cửa hôn nhân này. Ngu Ninh Sơ thật sự tuyệt vọng. Nàng biết mình phận nữ nhi, đối với Ngu Thượng tác dụng duy nhất là gả vào vọng tộc, thay Ngu Thượng kết nối quan hệ.
” A Vu, dù sao cũng là hôn sự của con, con có suy nghĩ như thế nào?” Trần thị vừa gắp thức ăn cho nàng vừa hỏi, dường như chỉ cần nàng phản đối kế mẫu liền nghe theo.
Ngu Ninh Sơ cúi đầu, mãi mới đáp lời: ” Hôn nhân đại sự, phụ mẫu làm chủ; chẳng qua con luyến tiếc gia đình, liệu có thể chờ qua năm đến tuổi cập kê mới chính thức nghị hôn được không? “
Trần thị nhìn về phía Ngu Thượng.
Ngu Thượng do dự: ” Mười bốn tuổi cũng không nhỏ, hơn nữa chúng ta đều ở Dương Châu, con gả đi cũng có thể thường xuyên trở về, không có gì đáng ngại. Tào Khuê đã đến cầu thân, nhà mình bằng lòng đồng ý, sao phải kéo dài tận một năm để Tào Khuê phí công đợi chờ, khó chịu thêm. “
Tay Ngu Ninh Sơ đặt trên đầu gối được tay áo phủ lên,bên dưới móng tay bấm thật sâu vào da thịt. Dù trong lòng nguội lạnh nhưng đau đớn này dễ dàng khiến nàng rơi nước mắt, nàng ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ nhìn về phía Ngu Thượng:” Phụ thân, bất kể thế nào cũng nên đợi thêm hai tháng, chờ qua ngày giỗ nương con, được không? “
Nhắc đến Thẩm thị, Ngu Thượng cau mày không vui. Năm đó, việc xấu mặt Thẩm thị làm ra, hắn nhất thanh nhị sở, chẳng qua Bình Tây hầu là quý tộc kinh thành, hắn lại mong ngóng dựa vào mối giao thiệp của Hầu phủ cho nên giả bộ hồ đồ, cực kỳ phấn khởi đồng ý hôn sự.
Ai có thể nghĩ, Hầu phủ hoàn toàn chán ghét Thẩm thị, chẳng những không có trợ giúp hắn ở lại kinh làm quan, ngược lại hại hắn phải đi ngàn dặm đến Giang Nam. Hắn cũng viết mấy phong thư muốn cùng Hầu phủ kết thân đều không có kết quả. Ngay cả khi Thẩm thị ốm chết, Hầu phủ cũng chỉ phái quản sự đến phúng viếng. Ngu Thượng cũng chẳng trông mong gì ở Hầu phủ nên đối với nữ nhi Thẩm thị sinh ra lại càng chán ghét.
Ngu Ninh Sơ thấy nước mắt cũng không đả động được chỉ làm cho phụ thân cảm thấy phiền chán. Trần thị thấy vậy bèn khuyên: ” Lão gia, A Vu nói cũng có lý, không bằng trước tiên nói chuyện cùng Tào tướng rằng chờ qua ngày giỗ phu nhân sẽ chính thức nghị thân.”
Ngu Thượng bất ngờ nhìn về phía Trần thị. Trần thị đưa mắt ra hiệu. Ngu Thượng tin tưởng Trần thị nên đồng ý.
Đợi ăn xong cơm tối, Ngu Ninh Sơ đi, Trần thị bèn trình bày lý do của nàng: ” Chúng ta đồng ý quá nhanh, Tào Khuê dễ dàng cưới được A Vu chưa chắc đã biết quý trọng, không bằng kéo dài một thời gian, chờ hắn cho ta chỗ tốt, chúng ta lại đáp ứng vụ hôn nhân này. Ở kinh thành Tào Khuê có họ hàng, không chừng hắn chỉ nói một câu sang năm phu quân liền có thể vào kinh làm quan.”
Ngu Thượng ôm Trần thị vào ngực, hài lòng nói:” Nàng quả thật là một hiền thê “, không giống Thẩm thị, tuy đẹp nhưng chưa bao giờ vừa ý hắn.
Ngu Ninh Sơ thao thức trắng đêm. Lúc trời sắp sáng, nàng xuống giường sai Hạnh Hoa đang gác đêm chuẩn bị giấy bút cho nàng. Hạnh Hoa vành mắt cũng sưng lên, nếu tiểu thư thật sự đến Tào gia, thân thể mảnh mai này nằm trong tay Tào Khuê liệu sống được mấy năm? Nàng một bên mài mực nhìn tiểu thư hạ bút, thấy chữ ” Cữu” liền vừa mừng vừa sợ:” Đúng vậy, còn có Tam gia, ngài ấy là cậu ruột tiểu thư, lão gia nhẫn tâm như vậy Tam gia biết nhất định sẽ thay tiểu thư làm chủ”
Ngu Ninh Sơ cúi đầu, viết thư cho cữu phụ chưa từng thấy mặt. Xin giúp đỡ từ kinh thành là biện pháp duy nhất mà nàng có thể nghĩ tới lúc này. Chỉ là Ngu Ninh Sơ không tin tưởng cữu phụ sẽ đồng ý. Sau khi mẫu thân qua đời, nàng sắp xếp lại di vật của người phát hiện mấy phong thư của cữu cữu. Trong thư mẫu thân có phàn nàn cuộc sống hôn nhân bất hạnh, cữu phụ hồi âm đa phần là khuyên giải mẫu thân an tâm cùng phụ thân chung sống, sau đó hỏi thăm tình huống của nàng, cũng đưa đến một chút lễ vật. Thư không nhiều, có thể mẫu thân phát hiện tố khổ mãi cũng chả ích gì nên bỏ viết, cữu cữu cùng mẫu thân cũng không có gì để qua lại. Nhớ đến những phong thư kia, Ngu Ninh Sơ có chút ngưỡng mộ. Dù sao chăng nữa, mẫu thân cũng đã từng được ngoại tổ phụ chiều chuộng, có một ca ca tốt chăm nom, trái lại Ngu Ninh Sơ, cha không thương mẹ không yêu cũng không có huynh đệ tỷ muỗi giúp đỡ. Nàng lẻ loi giữa cõi đời này.
Nước mắt chực trào ra, Ngu Ninh Sơ theo bản năng lui về phía sau, để giọt lệ rơi trên vạt áo. Nhìn vệt nước dần lan ra, Ngu Ninh Sơ khẽ nhúc nhích, nghiêng người về phía trước, cố ý để lại trên thư vài giọt nước. Có lẽ nàng tồn tại là dư thừa, ngay cả mẫu thân ruột đều tuỳ tiện đặt nhũ danh cho nàng là ” Vu” ngụ ý bụi cỏ xanh. Nhưng nàng có máu có thịt, sợ lạnh sợ đau, nàng không muốn gả cho võ tướng hung ác gần năm mươi tuổi, không cầu đại phú đại quý chỉ mong bình an sống sót qua ngày.
Cữu cữu thương xót, mau cứu A Vu
phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.
tâm cao khí ngạo:kiêu ngạo, thường chỉ tính cách những con người có tài
nhất thanh nhị sở: hoàn toàn rõ ràng, rõ như ban ngày
Danh sách chương
- Chương 1 Biểu cô nương phủ Bình Tây Hầu
- Chương 2 Chỗ dựa tới
- Chương 3 Thủ đoạn của cữu mẫu
- Chương 4 Tiền bạc như tay chân, nam nhân như y phục
- Chương 5 Bứt lông thiết quan công
- Chương 6 Chuyện cũ năm xưa
- Chương 7 Thẩm Trác càng yêu thích một Ngu Ninh Sơ an tĩnh…
- Chương 8 Ăn đi con, ngọt lắm
- Chương 9 Lần đầu tiên bước chân vào Hầu phủ
- Chương 10 Nam nhân là mầm tai hoạ, phải đề phòng
- Chương 11 Biểu công tử Tống Trì
- Chương 12 Triêu Nguyệt lâu
- Chương 13 A Vu biểu muội không thiếu tiền
- Chương 14 Nữ nhi của người đó tất nhiên phải đẹp
- Chương 15 Sự tình khẩn cấp, xin thứ lỗi.
- Chương 16 A Vu bị bệnh, ca ca không quan tâm một chút nào sao?
- Chương 17 Như một lá phong đỏ rực giữa rừng cây xanh
- Chương 18 Trâm hoa mẫu đơn
- Chương 19 A Vu nhìn thấy ca ca chỉ hận không thể trốn thật nhanh.
- Chương 20 Hẳn là biểu muội đang trách ta đêm đó mạo phạm?
- Chương 21 Hà bao
- Chương 22 Tống Trì cầm kiếm trong tay như thần tiên nơi u cốc tĩnh lặng.
- Chương 23 Trì công tử thỉnh tự trọng
- Chương 24 Lôi đài luận võ
- Chương 25 Tống Trì đến từ phủ Bình Tây Hầu
- Chương 26 Vang danh kinh thành, tấn phong Quận Vương
- Chương 27 Hôn sự của Tống Trì
- Chương 28 Si mê
- Chương 29 Có đau không?
- Chương 30 Muội muốn gả cho một văn nhân
- Chương 31 Đặt mục tiêu sống thoải mái lên hàng đầu
- Chương 32 Ngồi ăn cùng bàn
- Chương 33 Tống Trì phong quan
- Chương 34 Ai bảo muội quan tâm đến mấy chuyện này?
- Chương 35 Biểu ca nói nặng lời rồi, muội biết huynh cũng không phải cố ý
- Chương 36 Đa tạ biểu ca đã ban tên
- Chương 37 Ta còn định tác hợp A Vu cho Dật nhi của chúng ta
- Chương 38 Người khác tặng lễ biểu muội đều nhận, vì sao ta tặng biểu muội lại không nhận?
- Chương 39 Đây có được xem là tiếp xúc thân mật không?
- Chương 40 Vậy huynh đến chỗ cữu cữu cầu thân đi. Chỉ cần huynh cầu thân muội liền đồng ý gả.
- Chương 41 Tặng ngựa
- Chương 42 Lựa chọn con rể tốt
- Chương 43 Biểu ca có biện pháp gì có thể khiến nữ tử yêu thích không?
- Chương 44 Tặng ngươi chiếc vòng tay này, chính là tín vật
- Chương 45 Bảo vệ
- Chương 46 Người động tâm, bụng dạ hẹp hòi
- Chương 47 Đệ lấy loại sách này từ đâu?
- Chương 48 Huynh biết biểu muội là người rất tin vào duyên phận
- Chương 49 Có hắn ở đây thì nàng ấy không cần phải ghen tị với bất cứ ai
- Chương 50 Khéo léo đối phó. Dương Châu gửi thư
- Chương 51 Cùng đi Giang Nam
- Chương 52 Nếu huynh đủ tàn nhẫn thì muội đã sớm là người của huynh rồi.
- Chương 53 Có ai đó nhẹ nhàng gõ cửa sổ bên cạnh nàng
- Chương 54 Huynh đừng quá phận
- Chương 55 Hóa ra bàn chân của muội cũng đẹp như vậy
- Chương 56 Nàng há miệng cắn hắn một cái
- Chương 57 Huynh trả giày lại cho muội, muội tự mình mang
- Chương 58 Ăn nói bậy bạ, các ngươi mau bịt miệng hắn lại
- Chương 59 Giữ mạng của hắn lại, ta còn có chỗ dùng
- Chương 60 Tống Trì bị thương
- Chương 61 Cánh tay của huynh sắp bị phế rồi, có thể làm gì được muội chứ.
- Chương 62 Như vậy đã đủ chưa?
- Chương 63 Cùng nàng đi tế bái
- Chương 64 Bắt nạt
- Chương 65 Nàng còn không hiểu sao hắn lại phẫn nộ như vậy
- Chương 66 Nhà mới ở Kinh Thành
- Chương 67 Nếu là muội thì tốt biết bao
- Chương 68 Biểu muội miễn lễ
- Chương 69 Vội vàng gặp mặt
- Chương 70 A Vu cập kê
- Chương 71 Huynh có chút khát, làm phiền biểu muội rót cho huynh chén trà
- Chương 72 An Vương chết
- Chương 73 Bằng chứng cứng hơn sắt
- Chương 74 Hàn Quốc Cữu bị kết án
- Chương 75 Trì biểu ca cảm giác nguy cơ
- Chương 76 Còn nửa năm nữa, muội ngoan ngoãn chờ ta
- Chương 77 Là của hắn, ai cũng không thể cướp đi được.
- Chương 78 Trẫm chỉ hận không thể lập tức bắt Tấn Vương đưa đến Kinh Thành
- Chương 79 Nón xanh từ trên trời rơi xuống
- Chương 80 Thái Tử đền tội
- Chương 81 Tấn Vương vào Kinh
- Chương 82 Tân Đế, Năm mới, Triều đại mới
- Chương 83 Tống Trì đến cầu thân
- Chương 84 Cốt khí cùng truy thê chỉ có thể chọn một
- Chương 85 Truy phong Thẩm thị là Trân phẩm Trinh Thục phu nhân
- Chương 86 Ta chưa bao giờ làm chuyện gì khiến muội mang thai cả
- Chương 87 “Vì muội, có chuyện gì mà ta không dám”
- Chương 88 Hoàng Hậu vào Kinh
- Chương 89 Thật ra trong lòng con đã sớm có người rồi
- Chương 90 Rốt cuộc Trì biểu ca thích ai
- Chương 91 Ta nhìn tuyết cả buổi chiều nhưng thấy đâu đâu cũng có bóng hình của muội
- Chương 92 Văn Thám Hoa, Võ Trạng Nguyên
- Chương 93 Ngài đừng nói cho hắn biết.
- Chương 94 Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 95 Hứa gả
- Chương 96 Đại Nhạn, hắn đều đã chuẩn bị xong.
- Chương 97 Tin vui truyền ra, cả thành đều biết
- Chương 98 Đêm trước khi xuất giá
- Chương 99 Đại hôn
- Chương 100 Đêm
- Chương 101 Sẽ không có người nam nhân khác có thể làm nàng như vậy
- Chương 102 Muội gọi Đại biểu ca thân thiết quá nhỉ
- Chương 103 Nghỉ trưa
- Chương 104 Ta không dám nữa, về sau cũng không dám nữa
- Chương 105 Phu thê lại mặt
- Chương 106 Nếu muội thổi gió bên tai ta, ta nhất định sẽ đáp ứng muội
- Chương 107 Vong Trần tiên sinh
- Chương 108 Tiểu lâu ngắm trăng
- Chương 109 Ta đáng sợ như vậy sao
- Chương 110 Lá gan của ngươi không lớn nhưng tâm nhãn lại không nhỏ (Từ Giản)
- Chương 111 Cung yến đêm Trung Thu
- Chương 112 Bóng đêm động lòng người
- Chương 113 Trì Vương Gia chỉ cho phép quan phóng hỏa
- Chương 114 Cuối cùng cũng đợi đến ngày muội chịu suy nghĩ vì ta rồi
- Chương 115 Nhà của hắn và nàng
- Chương 116 Mang thai
- Chương 117 Ta thấy muội nói chuyện ngày càng phóng khoáng hơn
- Chương 118 Dưa ta trồng sắp chín sao có thể chắp tay dâng cho người khác được
- Chương 119 Công chúa xuất giá
- Chương 120 Báo ứng, tất cả đều là báo ứng….
- Chương 121 Hình phạt muộn
- Chương 122 Sinh mệnh mới
- Chương 123 Chấp niệm
- Chương 124 Ta chỉ muốn được muội yêu mến như vậy thôi
- Chương 125 Hố Phò Mã
- Chương 126 Tấn phong Thái Tử
- Chương 127 Đón năm mới, Tống Trì kế vị
- Chương 128 Đế Hậu ân ái
- Chương 129 Cho dù trăm ngàn năm sau, dù sống hay chết cũng không rời
- Chương 130 Phiên ngoại về Phò mã