Cho Một Nụ Hồng

Cho Một Nụ Hồng

Tổng số chương: 3

Đang dán mắt nhìn những đồ lưu niệm xinh xắn được chưng bày trong tủ kính, Đông An bỗng giật mình vì tiếng gọi của bà Phú Tường:

- Đông An....

Nhìn thấy gương mặt cau có của bà giám đốc khả kính, Đông An vội vọt về nơi bà đang ngồi. Cô cười cầu tài:

- Dạ, bà gọi cháu.

Sửa lại cặp kính lão đang trễ xuống mũi, nhìn lom lom Đông An từ đầu xuống chân bà Phú Tường nheo mũi:

- Cô làm gì đằng kia thế?

Đông An lễ phép:

- Dạ, cháu đang xem mấy chiếc vòng làm bằng vỏ óc trong cửa hàng lưu niệm.

Bà Phú Tường ngọt nhạt:

- Có đẹp không?

Đông An hồn nhiên:

- Thưa bà, đẹp tuyệt vời. Đủ thứ sắc màu. Màu ô liu, màu tim tím. Có cả màu san hô nữa.

Bà Phú Tường nheo mắt:

- Đẹp lắm sao?

Đông An gật đầu:

- Vâng.

Bà Phú Tường dài giọng:

- Thế à?

Đông An mỉm cười hiền hậu:

- Nếu bà nhìn thấy, có lẽ bà sẽ mua chỗi ốc màu san hô. Trong các màu, màu san hô là đẹp nhất. Màu ô liu cũng đẹp, nhưng không có thể sánh với màu san hô.

Bà Phú Tường nheo mũi:

- Ta mà đeo mấy chiếc vòng làm bằng vỏ ốc rẻ tiền đó ư?

Đông An xuýt xoa:

- Nhưng nó đẹp lắm, thưa bà.

Bà Phú Tường đánh thượt thở dài một cái. Thế đấy. Ngày nào bà cũng la rầy Đông An hết chuyện này đến chuyện khác chứ đâu phải dễ tính đâu mà con bé vô tư này hay quên sợ. Hình như nó chỉ sợ bà một lát lúc bà la ầm ầm rồi lại quên ngay. Như bây giờ chẳng hạn, lẽ ra nó phải hiểu là bà đang căng thẳng như một sợi dây đàn. Thật không có gì khổ sở hơn là sự chờ đợi. Bà đang hồi hộp chờ đơi gặp lại Vĩnh Kha, đứa cháu nội mà bà yêu quý nhất trên đời. Vậy mà còn hơn một tiếng đồng hồ nữa chuyến bay mới hạ cánh.

Bà Phú Tường nhướng mày:

- Cô không có gì để quan tâm ngoài mấy chiếc vòng vỏ ốc nữa sao?

Đông An gãi đầu. Đúng là như thế thật, vì cô không biết phải làm gì trong gian phòng đợi thật rộng lớn thênh thang này. Được ngắm nhìn những chiếc vòng mỹ nghệ thật dễ thương dù sao cũng dễ chịu hơn nhiều.

Bà Phú Tường cao giọng:

- Sao cô lại im lặng, không trả lời câu hỏi của ta?

Thấy Đông An im như thóc, bà Phú Tường thở dài:

- Thế cô có biết vì sao ta có mặt ở đây từ tờ mờ sớm không?

Liếc nhanh gương mặt khó đăm đăm của vị giám đốc già ngót nghét 60 tuổi, Đông An ỉu xìu:

- Dạ...

Bà Phú Tường hất hàm:

- Tất nhiên không phải ta và cô đến sân bay để ngắm xem thiên hạ đưa tiễn nhau, phải không?

Đông An chớp mi:

- Vâng.

Bà Phú Tường cao giọng:

- Thế thì cô nói đi. Vì sao ta và cô phải có mặt ở đây trong lúc công việc ở công ty đang ngập đến tận cổ? Hay cô lại quên mất lý do rồi?

Đông An cụp mi nhìn xuống đất.

Trời ạ. Làm sao cô có thể quên một nhiệm vụ trọng đại đến thế. Suốt một tháng nay, ngày nào bà Phú Tường cũng nhắc đi nhắc lại với cô chuyện tổ chức đón Vĩnh Kha --- người cháu nội duy nhất của bà.

Lẽ ra, theo dự định là một cuộc tiếp đón long trọng với những người có chức vụ trong công ty nhưng giờ phút chót bà Phú Tường lại đổi ý vì muốn có một không khí thật ấm cúng trong gia đình.

Cô cũng không hiểu vì sao bà lại chọn cô khi dưới đôi mắt của bà, cô chỉ là một con bé hậu đậu luôn luôn làm sai ý của bà.

Bà Phú Tường giục:

- Sao cô không chịu trả lời câu hỏi của ta?

Đông An lí nhí:

- Thưa, hôm nay cậu Kha từ Pháp trở về.... nên... nên...

Như chỉ chờ có thể, bà Phú Tường lên giọng:

- Thế mà ta cứ ngỡ là cô quên mất là ta ra sân bay từ sáng sớm để làm gì. Ta đưa cô tháp tùng để đón đứa cháu ruột yêu quý của ta, chứ đâu phải để cô đi xem... vỏ ốc. Ta thì đang nôn nóng chờ đợi cháu ta từng giờ từng phút, còn cô lại lông nhông với mớ đồ mỹ nghệ rẻ tiền. Côb làm ta phát bực rồi đó.

Thấy Đông An vẫn đứng xớ rớ chứ chưa chịu ngồi xuống, bà Phú Tường khẽ gắt:

- Sao? Hay là cô còn tiếc mấy chiếc vòng vỏ ốc đằng kia? Ngồi xuống đi.

Rón rén ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bà Phú Tường, Đông An thở hắt nhè nhẹ. Giá như bà Phú Tường nhìn thấy những chiếc vòng xinh xinh ấy nhỉ. Có lẽ bà cũng thông cảm cho cô thôi. Ai bảo là những đứa con gái lóc chóc như cô mới thích những thứ đó. Lúc nãy, cũng có mấy bà lớn tuổi như bà Phú Tường ghé vào cửa hàng lưu niệm mua những chiếc vòng vỏ ốc màu san hô. Đâu phải thứ gì đắt tiền mới đẹp đâu. Nếu lúc nãy bà Phú Tường không gọi, có lẽ cô đã kịp mua cho mình một chiếc vòng đeo tay xinh xắn rồi.

Chìa cho Đông An thanh kẹp Chewing Gum, bà Phú Tường hắng giọng:

- Cô ăn đi.

Lắc đầu với vẻ mềm mỏng, Đông An lễ phép:

- Cám ơn bà.

Bà Phú Tường nhướng mày:

- Sao lại từ chối?

Đông An ngắc ngứ:

- Dạ...

- Sao thế?

Đông An cười gượng ngùng. Đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, không biết bà Phú Tường đã đưa cho cao bao nhiêu phong kẹo Chewing Gum và cô đã nhai muốn... sái cả quai hàm.

Vẻ mặt khó đăm đăm, bà Phú Tường không rời khỏi chiếc đồng hồ lớn lớn treo trong đại sảnh.

Trông bà thật sang trọng và lạnh lùng trong chiếc áo dài bằng vải gấm màu hổ phách, búi tóc được bói cao và duỗi hạt bằng ngọc. Bên cạnh bà là một Đông An với mái tóc cắt ngắn ngang vai. Cô trạc 20 tuổi với đôi mắt nai mở to thật hồn niên ngây thơ. Một vẻ hồn nhiên thật tươi tắn mà có ai đó có thể lầm cô là một nữ sinh trung cấp kế toán toán và đang làm việc tại một công ty lớn tại thành phố.

Đông An cắm móng tay nhìn mọi người đi lại trong phòng chờ. Một tiếng đồng hồ nữ --- đó không phải là một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhất là khi bên cô là vị giám đốc cực kỳ khó tính luôn thích rầy la kẻ khac. Mà kẻ khác ấy lại chính là.... cô

- Cô không bỏ được thói quen cắn móng tay sao?

Khẽ giật mình, Đông An bối rối nở nụ cười cầu tài nhưng bà Phú Tường đã mắng xối xả:

- Cô không biết là mình có nhiều tật xấu sao? Hừ... Ta đã nhiều lần bảo cô bỏ tật cắn móng tay rồi kia mà. Cô chẳng khác gì một con bé đang học cấp một. Thật không ra làm sao cả.

Vội buông tay xuống, Đông An lí nhí:

- Vâng... Cháu đã nhớ....

Trước ánh mắt đầy uy quyền của bà giám đốc. Đông An vội cụp mi nhìn xuống đất. Từ ngày cô vào làm việc ở công ty của bà, hầu như không có ngày nào là Đông An không bị la mắng

Thật tình mà nói, cô cũng không biết làm như thế nào để vừa lòng bà giám đốc. Càng bị mắng cô càng luống cuống lên, rốt cuộc không biết phải làm như thế nào cho bà giám đốc vừa lòng

Chờ đợi mãi. Cuối cùng thì Đông An cũng như etrút gánh nặng ngàn cân khi tiếng của cô phát thanh viên vang lên trong loa:

- Chuyến bay quốc tế Pháp - Việt còn 10 phút nữa là hạ cánh...

Như bật ra khỏi ghế, bà Phú Tường ra lệnh:

- Nhanh lên... Nhanh lên. Cô không nghe người ta nói gì sao?

Quýnh quáng, Đông An kêu lên:

- Ôi, cháu phải làm gì?

Bà Phú Tường quát:

- Làm gì hử? Sao lại có một con bé ngốc nghếch đến như thế nữa không biết. Đi theo ta, mau lên.

Đông An vội lót tót đi theo bà, không quên ôm luôn bó hoa nãy giờ được đặt ở trên chiếc bàn gần đó. Đó là hai boá hoa rất đẹp. Cũng vì bó hoa này mà sáng nay cô đã bị bà Phú Tường mắng tơi bời vì tội không làm theo đúng ý của bà khi cố ý xen vào bó hồng nhung rực rỡ là cành Baby trắng. Những bông hoa tí xíu màu trắng mới đẹp làm sao. Thế mà bà Phú Tường bảo nhìn chúng hệt như... một mới cỏ rối.

Người già thường khó tính.

Đó là câu mà Đông An thường tự an ủi mình mỗi khi bị bà giám đốc mắng mỏ. Chỉ cầm làm không đúng ý bà là cô đã bị la tơi bời.

Trước cửa đi ra, người đông không thể tả. Chẳng còn cách nào hơn Đông An đành chen lấn thật hăng để... mở đường cho cô và bà Phú Tường.

- Ui da...

Có tiếng ai đó kêu lên vì đau khi đôi sapo đè nặng đến... mấy kilogam của Đông An đạp lên chân của họ. Mặc Đông An vẫn xông tới thật hăng. Sau lưng cô là những tiếng la oa oái của.... những kẻ khốn khổ.

Bà Phú Tường bám theo Đông An như hình với bóng. Sự xông xáo, của cô làm cho bà hài lòng. Có thế chứ. Nếu không coi bộ bà và Vĩnh Kha lại nhau trong rừng người này quá.

Đông An kéo tay bà Phú Tường lách lên hàng người đầu tiên. Cô thở hổn hển sau... chiến công hiển hách của mình. Chợt nhìn lại bó hoa đang cầm trên tay. Đông An giật thót cả người.

Trời ạ. Đi tiêu đâu mất mấy bông hồng rực rỡ, chỉ còn lại mấy cành hoa Baby và một mới cành lá hồng cùng... gai nhọn của nó.

Vội giấu bó hoa sau lưng thật nhanh, Đông An liếc bà Phú Tường một cái. May cho cô. Bà đang hể hả vì chiến tích mà cô lập được. Vẻ mặt đầy phấn chấn, bà Phú Tường phán:

- Cô rất giỏi. Vĩnh Kha sẽ nhận ra ta ngay khi nó đi ra cửa kiểm soát. Nếu cô không chen lấn như thế, bà cháu ta lại nhau là cái chắc.

Đông An cười như mếu:

- Vâng.

Đưa tay nhìn đồng hồ, bà Phú Tường vui vẻ:

- Còn 5 phút nữa. Cô nhớ là tặng hoa cho Vĩnh Kha ngay khi Vĩnh Kha tiến về phía ta đấy nhé.

Đông An gãi đầu:

- Vâng.

Bà Phú Tường sôi nổi:

- Thế cô có biết hoa hồng biểu tượng cho gì không?

Đông An nhỏ nhẹ:

- Thưa, hoa hồng biểu tượng cho tình yêu.

Như đoán trước câu trả lời của cô, bà Phú Tường cười đắc ý:

- Ta biết. Cô và nhiều người chỉ hiểu được như thế. Hồng không chỉ biểu tượng cho tình yêu mà còn biểu tượng cho sự hân hoan, cho sự thành đạt và cho cả niềm hy vọng nữa đấy. Nói chung, hoa hồng biểu tượng cho hạnh phúc viên mãn.

Vẫn giữ bó hoa tơi tả sau lưng, Đông An cười như mếu. Nếu bà giám đốc khả kính của cô biết... những niềm hạnh phúc... viên mãn của bà đang bị những kẻ chen lấn sau lưng cô và bà đang ra sức giẫm đạp tơi bời thì cô không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Coi bộ phen này cô chết với bà quá.

Giọng cô ngắc ngứ:

- Hoa Baby cũng có biểu tượng riêng của nó, thưa bà.

Bà Phú Tường cười nhạo:

- Baby. Những bông hoa nhỏ tí ti như... cỏ dại ấy mà cũng có biểu tượng sao?

Đông An cười hiền:

- Vâng. Dù nhỏ xíu như thế nhưng biểu tượng của Baby cũng... vĩ đại không kém gì hoa hồng.

Sự so sánh cua Đông An khiến bà Phú Tường không hài lòng. Bà đã cười khan một tiếng:

- Một mớ cỏ dại ấy mà so sánh với hoa hồng, chúa tể của các loài hoa được sao

Đông An nhỏ nhẹ:

- Baby tượng chưng cho sự hạnh phúc vững bền. Hoa rất lâu tàn. Người ta mong cho hạnh phúc của con người cũng như thế. Không chỉ viên mãn mà còn vững bền. Sự vững bền rất quan trọng. Đó là lý do vì sao người ta cần Baby xen với những loài hoa khác.

Bà Phú Tường cười nhạo:

- Thế sao?

Đông An đỏ bừng mặt:

- Đôi lúc người ta còn.. còn... còn

Thấy Đông An bỗng im bặt, la lùng nhìn cô bà Phú Tường nhíu mày:

- Sao? Cô cứ nói đi, ta không mắng cô đâu.

Đông An hít một hơi thật dài:

- Thưa bà, đôi lúc người ta còn dùng Baby để... thay cho bông hồng nếu... không tìm thấy bông hồng. Nói chung, hồng cũng được mà Baby cũng được. Không nhất thiết phải có hoa hồng

Bà Phú Tường cười nhạt. Thế đấy. Bà không hiểu cô nhóc này đào ra đâu những ý nghĩ lạ lùng. Nhưng đã hứa la sẽ không là Đông An nên bà Phú Tường chỉ còn biết lắc đầu ngán ngẩm rồi quay lại nhìn chầm chầm vào lớp cửa kính ngăn cách sân bay và bên ngoài.

Máy bay hạ cánh.

Giây phút mà bà Phú Tường nôn nóng chờ đợi cuối cùng cũng đến.

- Cháu của ta kìa, cô thấy không?

Chỉ tay về anh chàng cao lớn đang tách khỏi đám đông đi nhanh về phía cô bà Phú Tường, bà Phú Tường nghẹn ngào gọi:

- Vĩnh Kha...

- Nội...

Mở to mắt nhìn anh chàng cao lớn có khôn mặt thật điển trai đang ôm choàng bà Phú Tường với khuôn mặt xúc động bồi hồi. Đông An chớp mi liền mấy cái

Cô chợt nhớ đến nội của cô. Giá như cô cũng còn bà nội như Vĩnh Kha thì hạnh phúc biết mấy.

Phút hội ngộ thật cảm động.

Thật lạ lùng, trước mặt cô không phải là một vị giám đốc khó tính từng được nhiều nhân viên gọi là " thép ". Trên đôi má nhăn nheo của bà Phú Tường là nhừng giọt nước mắt mừng mừng tủi tủi.

Vĩnh Kha lắc vai bà:

- Kìa nội... Sao nội lại khóc...?

Bà Phú Tường khịt mũi:

- Cuối cùng thì con cũng đã về. Lần này ta tự thề với lòng mình là từ nay không cho con đi đâu cả. Ta đã xa cách con đến 5 năm trời. Thật là khủng khiếp... 5 năm chờ đợi...

Vĩnh Kha kêu lên:

- Nội gầy quá. Con không ngờ dạo này nội gầy đến thế.

Bà Phú Tường mỉm cười qua hàng nước mắt:

- Ta vẫn khỏe. Con đừng lo lắng cho ta. Nhìn thấy con vững chãi khỏe mạnh như thế này là ta vui lắm rồi.

Vĩnh Kha trầm giọng:

- Con mong nội từ nay chú ý đến sức khỏe của mình hơn.

BÀ Phú Tường gật đầu:

- Từ nay có con bên cạnh ta, ta sẽ càng phấn chấn hơn bao giờ hết. Không có gì có thể chi phối ta nữa. Ta sẽ khỏe mạnh và vui sống hơn bao giờ hết.

Vĩnh Kha cảm động:

- Nếu biết trước sự ra đi của con làm nội buồn như thế này, có lẽ con đã không đi du học.

Bà Phú Tường mỉm cười:

- Sao con lại nói như thế. Vĩnh Kha. Ta rất tự hào về con đấy.

Mãi nói chuyên với bà Phú Tường, giờ Vĩnh Kha mới chú ý đến cô gái đứng cạnh bên nội anh. Một cô gái với đôi mắt màu nâu mở to như hai giọt sương mai. Cô cứ vân ve những bông hoa Baby màu trắng với nụ cười bối rối rất đỗi hiền lành.

Bà bắt gặp cái nhìn của Vĩnh Kha, bà Phú Tường chợt nhớ là Đông An vẫn cầm mãi bó hoa trên taỵ Bà kêu lên:

- Đông An... Cô không biết là mình phải làm gì sao?

Bà bắt gặp cái nhìn của Vĩnh Kha, bà Phú Tường chợt nhớ là Đông An vẫn cầm mãi bó hoa trên tay. Bà kêu lên:

- Đông An... Cô không biết là mình phải làm gì sao?

Đông An ngượng ngùng trao bó hoa cho Vĩnh Kha. Rõ là cô bị la oan. Nãy giờ Vĩnh Kha và bà Phú Tường đã không để cô kịp... thi hành nhiệm vu.

Cô lí nhí:

- Chúc mừng anh đã trở về.

Vĩnh Kha mỉm cười:

- Cám ơn

Nhìn sững bó hoa tơi tả trên tay Vĩnh Kha, bà Phú Tường quay phắt lại nhìn Đông An. Giọng bà giận dữ:

- Thế này là thế nào?

Đông An hoảng hồn:

- Thưa bà, cháu... cháu...

Bà Phú Tường quát khẽ:

- Ta hiểu. Cô xem thường ta đến nước ấy là cùng.

Đông An vội nói:

- Không. Thưa bà, mọi chuyện xảy ra hoàn toàn ngoài ý muốn của cháu.

Ngạc nhiên hết nhìn nội lại nhìn Đông An. Vĩnh Kha xen vào:

- Thưa nội, có chuyện gì thế?

Bà Phú Tường giận dữ:

- Con hãy để mặc ta nói chuyện với cô gái này. Chỉ là một chuyện nhỏ thôi nhưng ta không muốn ai qua mặt ta cả.

Đông An nói như khóc:

- Thưa bà, cháu không cố ý.

Bà Phú Tường nhướng mày:

- Cô có quyền thích Baby hay một mới cỏ dại nào đó tùy ý cô. Nhưng cô phải biết tôn trọng ta. Cô không thể ngang nhiên ném những bông hồng đẹp đẽ để thay vào một mới cỏ dại, cô hiểu không?

Đông An nhỏ nhẹ:

- Thưa bà, cháu không hề ném những cành bông hồng như bà nghĩ. Cháu biết là bà chỉ thích hoa hồng.

Bà Phú Tường giận dữ:

- Thế thì chúng đâu rồi, hở?

Đông An giọng khổ sở:

- Lúc cháu chen lấn với mọi người, những bông hồng đã... rơi rụng mất. Cháu không ngờ là như thế.

Trợn mắt nhìn Đông An, bà Phú Tường chỉ còn biết lắc đầu. Giờ bà mới nhớ là không chỉ đôi sapo của Đông An nghiến lên chân thiên hạ. Hình như lúc cô chen lấn, mọi người còn la oai oái vì bị gai hồng đâm vào người. Thế đấy, hình như cô nhóc này chưa bao giờ làm được một điều gì thật trọn vẹn. Khen chưa kịp xong thì lại đã thấy hối tiếc vì lời khen của mình.

Nhìn bó hoa trên tay Vĩnh Kha, bà Phú Tường giọng chán ngán:

- Con thông cảm cho ta. Ta đã chuẩn bị một bó hoa hồng thật đẹp nhưng Đông An đã làm hỏng tất cả. Nó không nâng niu những đóa hồng và đã làm rơi rụng khi chen lấn trong sân bay.

Nhìn xuống những bông hoa nhỏ xíu màu trắng thật dễ thương, Vĩnh Kha mỉm cười:

- Bó hoa rất đẹp, thưa nội.

Giọng bà Phú Tường đầy nghi hoặc:

- Thật không?

Vĩnh Kha cười thành tiếng:

- Thế nội không thấy là chúng rất đẹp sao? Người ta gọi hoa là Baby cũng vì thế. Những bông hoa này đẹp và tươi tắn như tên gọi.

Bà Phú Tường băn khoăn:

- Có lẽ con nói thế để chỉ làm vui lòng ta đấy thôi.

Vĩnh Kha vui vẻ:

- Con thích Baby thật mà.

Quay sang Đông An, Vĩnh Kha lịch sự:

- Cám ơn cô nhé.

Bà Phú Tường giới thiệu:

- Đây là Đông An, nhân viên văn thư của ta. Sáng nay ta và Đông An đến sân bay cách đây hai tiếng đồng hồ để đón con.

Vĩnh Kha ngạc nhiên:

- Chờ đợi đến hai tiếng đồng hồ? Người ta đã thông báo với nội sai giờ máy bay hạ cánh à?

Bà Phú Tường mỉm cười:

- Người ta báo giờ hạ cánh chính xác từng phút một. Nhưng ta muốn đến đây thật sớm vì nếu ở nhà ta sẽ không chịu nổi, ta rất sốt ruột mong đợi con.

Vĩnh Kha vui vẻ:

- Nội làm con cảm động hết sức. Con cũng có cảm giác hệt như nội. Ngồi trên máy con chỉ mong ma chóng đến nơi. Được gặp lại nội, thật không có gì hạnh phúc hơn.

Bà Phú Tường mỉm cười sung sướng:

- Ta và con ra xe đi.

Vĩnh Kha vội nói:

- Nội chờ con một lát. Con phải đi lấy hành lý đây.

Bà Phú Tường khoát tay:

- Không... Sẽ có Đông An lo cho con... Hóa đơn nhận hàng của con đâu?

Vẻ mảnh mai của Đông An khiến Vĩnh Kha ngần ngại. Anh băn khoăn hỏi:

- Liệu cô ta có... xách nổi hành lý của con không?

Bà Phú Tường nhíu mày:

- Con khỏi bận tâm. Công việc đó là của Đông An, cô ta làm được mà. Con cùng nội ra xe đi.

Tâm trạng bồi hồi, mãi hàn huyên bà Phú Tường và Vĩnh Kha quên cả thời gian. Chỉ đến khi chợt nhìn lại không thấy Đông An đâu cả. Vĩnh Kha mới xem lại đồng hồ. Anh thắc thỏm hỏi:

- Cái cô... gì đó đến giờ này sao không thấy hả nội? Nãy giờ hơn nửa giờ rồi...

Sa sầm nét mặt, bà Phú Tường phán:

- Đông An bao giờ cũng thế. Nó làm ta bực mình quá đổi. Nó phải biết là ta và con đang sốt ruột chờ nó chứ. Lạ thật, ta cũng không biết vì sao nữa.

Vĩnh Kha hắng giọng:

- Nội đứng đây, để con vào trong đó xem sao.

Bà Phú Tường chưa kịp ngăn lại thì anh đã xăm xăm đi thẳng.

Vĩnh Kha tìm thấy Đông An bên cạnh mới hành lý của anh, cô đang cãi gì đó với một nhân viên sân bay nhìn có vẻ hăng lắm.

Vừa nhìn thấy Vĩnh Kha, Đông An liền reo lên:

- May quá... Anh đây rồi.

Vĩnh Kha nhướng mày:

- Có chuyện gì thế?

Đông An vội nói:

- Có một trục trặc nhỏ nhưng tôi đã giải quyết gọn. Có một anh chàng lấy nhầm hành lý của anh và tôi đã kịp choanh ta một bài học nhớ đời.

Vĩnh Kha ngạc nhiên:

- Sao lại có thể nhầm được?

Đông An chép miệng:

- Ai mà biết được. Tôi không biết hắn có cố ý hay không, chỉ có một điều là cái samsonite của hắn giống hệt anh. Xui cho tôi, tôi vừ giật đứt mảnh giấy đính trên hành lý của anh cho vào sọt rác thì hắn ở đâu nhảy ra, cầm lấy chiếc samsonite của anh... May mà tôi nhìn thấy kip....

Vĩnh Kha so vai:

- Cũng có thể là anh ta nhầm. Thôi, cô gọi người đẩy hành lý ra xe cho tôi. Nội tôi chờ như thế là hơi lâu rồi đó. Bà không được hài lòng về chuyện này đâu.

Đông An dẩu môi:

- Như anh thấy rồi đó, lỗi đâu phải do tôi. Nếu không có vụ tên đàn ông đó lấy nhầm hành lý của anh thì tôi đã hoàn thành nhiệm vụ từ lâu.

Vĩnh Kha nhướng mày:

- Thế tại sao cô lại vứt bỏ tờ phiếu đính trên hành lý của tôi?

Đông An chu môi:

- Anh không thấy là vướng víu sao? Có đến 5 tờ giấy lủng lẳng như thế trên đống hành lý của anh. Tôi thấy cần phải cho vào sọt rác cho tiện.

Vĩnh Kha so vai:

- Cô phải hỏi ý kiến tôi chứ?

Đông An tròn xoe mắt:

- Về chuyện gì?

Vĩnh Kha nhăn mặt:

- Còn chuyện gì nữa? Cô không thể hiểu được tôi nói gì sao?

Đông An bậm môi:

- Không lẽ chỉ mấy tờ giấy đáng cho vào sọt rác ấy mà tôi phải phóng ra bãi đậu xe để.... xin ý kiến của anh.

Vĩnh Kha cao giọng:

- Thứ mà cô cho là nên quẳng vào sọt rác chính là phiếu kiểm tra của hải quan đấy.

Đông An thở dài:

- Sao anh nói giống tên đàn ông định chôm chiếc samsonite của anh quá chừng. Thật là rắc rối

Khẽ cau mày, giọng Vĩnh Kha lạnh nhạt:

- Rắc rối là do cô tự tạo ra. Tôi ra xe trước đây. Cô đừng để nội tôi và tôi đợi nữa.

Quệt mồ hôi đang vã ra trên trán, Đông An nhìn theo dáng cao lớn ngang tàng của Vĩnh Kha đang khuất dần. Tự dưng cô thấy hơi ấm ức. Coi bộ anh chàng này cũng là bản sao của nội anh ta quá. Khó tính khủng khiếp. Mà thôi, những kẻ làm công như cô lúc nào cũng quen với hai chữ phục tùng thì tốt hơn. Cứ mất công nghĩ ngợi càng thêm tức.

Vừ nhìn thấy Đông An với mớ hành lý trên xe đây, bà Phú Tường ngọt nhạt bảo:

- Sao lâu thế? Cô lại... ghé đến hàng mỹ nghệ nữa à?

Đông An nhún nhường:

- Thưa không....

Bà Phú Tường cau có:

- Cô có biết là ta bực mình vì tích chậm chạp như rùa của cô không?

Vội chỉ cho người phu khuân vác chất đồ đạc lên xe, Đông An liền chui tọt ra băng ghế sau với vẻ mặt cam phận. Liếc Vĩnh Kha một cái thật nhanh, cô cảm thấy lòng nặng nề hơn khi khuôn mặt của anh cũng đang khó đăm đăm. Chừng như anh cũng đồng tình với nội của anh nhưng không nói ra.

Có vẻ chưa hả cơn giận, bà Phú Tường cao giọng:

- Ta sẵn sàng cho cô nghỉ việc ở công ty nếu tuyển được người thay cô đấy, cô có biết không?

Đông An khẽ cắn móng tay. Chợt nhớ bà Phú Tường rất ghét thói quen này của cô. Đông An vội rụt tay lại và liếc nhanh bà một cái. Đây không phải là lần đầu tiên bà Phú Tường dọa đuổi việc cô. Cô cũng không biết phải làm như thế nào để bà hài lòng nữa.

Quay sang Vĩnh Kha, bà Phú Tường dịu giọng:

- Lâu lắm rồi con mới trở về thành phố, ta sợ là con quên đường đó.

Vĩnh Kha cười lớn:

- Con giành với nội ngôi sau tay lái vì con muốn thỬ lại trí nhớ của,ình. Thành phố sau 5 năm thay đổi rất nhiều. Đẹp hơn và nhiều cây xanh hơn.

Giọng bà Phú Tường quan tâm:

- Con còn nhớ đường chứ? Nếu có quên, để nội cầm lái cho.

Vĩnh Kha vui vẻ:

- Nội đừng lo. Quên nữa... Nội không có tài xế riêng hay sao mà phải đích thân cầm lái.

Bà Phú Tường giọng sang sảng:

- Nội còn minh mẫn và khỏe mạnh mà con. Phó thác tất cả cho bọn tài xế lái xe như ăn cướp ư, không đời nào.

Vĩnh Kha kêu lên:

- Kìa nội, đâu phải tài xế nào cũng lái xe ẩu đâu.

Bà Phú Tường lắc đầu:

- Nhưng tìm ra một tên tài xế đsàng hoàng không phải là chuyện dễ dàng.

Vĩnh Kha mỉm cười. Hoài nghi. Đó cũng là một tính cách của nội anh. Anh biết đó không phải là ưu điểm nhưng dù sao nội anh đã nội anh từ khi nhỏ. Ba mẹ mất sớm, anh sống trong tình yêu thương của nối. Với anh, nội anh dường như là tất cả.

Chợt nhìn vào kính chiếu hậu, Vĩnh Kha bắt gặt khuôn mặt cau có của Đông An. Anh hơi mỉm cười. Một người có tính cách mạnh mẽ như nội của anh mà tuyển dụng một cô gái vừa hậu đậu vừ lý sự như thế này cũng là chuyện lạ...

Chiếc xe dừng bánh trước một ngôi nhà sang trọng màu xanh da trời. Đông An vội nhảy ra xe để đỡ bà Phú Tường xuống nhưng Vĩnh Kha đà nhanh hơn cô nữa. Mở cửa cho bà, anh lễ phép:

- Mời nội...

Đường bệ bước xuống xe, bà Phú Tường nhìn Đông An ra lệnh:

- Cô xuống bếp xem bà quảng gia và chị bếp đã sẵn sàng cho bữa ăn trưa nay chưa. Đừng để chậm trễ đấy nhé.

Đông An vừa dợm bước đi thì bà đã khoát tay nói tiếp:

- Khoan đã. Trước tiên là hãy cho người mang tất cả hành lý lên phòng Vĩnh Kha và kiểm tra lại phòng ngủ đã tươm tất chưa. Ta muốn tất cả phải hoàn hảo. Nhớ đấy nhé. Hoàn hảo.

Không một phút chậm trễ. Đông An làm theo lệnh của bà Phú Tường. Cho dù trong lòng cô đang tự hỏi, cô là văn thư của công ty hay chỉ là một nhân viên sai vặt. Nếu không vì sợ làm phật lòng luật sư Doãn -- người bảo trợ và cũng là chỗ quen biết với bà Phú Tường, có lẽ cô đã rời khỏi ngôi nhà này từ lâu.

Không muốn làm cho bà Phú Tường phật lòng, sau khi gọi người mang hành lý lên phòng Vĩnh Kha, Đông An vội vọt lệ lên phòng của anh. ( Cho dù cả một tháng nay, ngày nào bà Phú Tường cũng vào phòng kiểm tra từ màn gió treo cửa cho đến thảm trên sàn, hệ thống nước nóng lạnh trong phòng tắm... )

Ngầm nhìn căn phòng, Đông An tin rằng Vĩnh Kha sẽ hài lòng về căn phòng mà cô đã mất nhiều công sức để chuẩn bị.

Rèm cửa màu lá mạ. Nệm giường màu xanh da trời. Thảm Ba Tư màu gạch non. Cách bài trí torng căn phòng thật hài hoà và thanh nhã. Khép nhẹ cửa phòng, Đông An cả thấy yên tâm.

Rồi cô đi vào bếp.

Ở đây, mọi người đang tất bật cho những món mà Vĩnh Kha đã từ lâu không được ăn ở quên nhà. Cá lóc nấu canh chua, xà lách soong trộn với thịt bò, thịt ba sợi kho tộ và cá bóng kho sặc. Mùi thơm trong bếp khiến Đông An thấy cồn cào trong ruột.

Cô sực nhớ ra từ sáng đến giờ chưa cho thứ gì bụng vì bà Phú Tường đã lôi cô ra sân bay để chờ Vĩnh Kha từ năm rưỡi sáng lúc mà mọi người trong nhà đang còn say giấc.

Đói kinh khủng. Coi bộ giờ cô có khả năng... ăn thi với cả tên đàn ông vừa được ghi vào sách Guiness về tài ăn nhiều nhất thế giới quá.

Chị Năm làm bếp giọng vui vẻ:

- Không ngờ cậu Vĩnh Kha đẹp trai ghê Đông An hả?

Đông An ừ hứ trong cổ. Cô cũng đâu có thì giờ để quan tâm đến chuyện đó. Nếu có ấn tượng thì đó là một anh chàng có vẻ phách lối không thua gì nội của anh ta. ( Công bằng mà nói thì cái cách ăn mặc của anh ta cũng quyến rũ không kém gì một tài tử thượng thặng. Quần kaki màu tro, áo pull màu rêu. Khuôn mặt điển trai với hàng mày rậm. Coi bộ không ít cô gái đẹp đà từng rụng tim vì anh ta )

Chị Năm vẫn giọng sôi nổi:

- Hình như đợt này bà giám đốc có ý định chọn vợ cho cậu Vĩnh Kha đó. Không biết ai sẽ lọt vào mắt xanh của bà giám đốc đây.

Đông An tròn mắt:

- Tại sao lại phải lọt vào mắt xanh của bà giám đốc?

Chị Năm cười hể hả:

- Khờ quá cưng ơi. Ai không biết là cưới vợ cho cậu Vĩnh Kha thì phải do cậu Vĩnh Kha quyết định. Nhưng mỗi vườn mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Trong ngôi nhà này, mọi chuyện đều do bà giám đốc quyết định. Nếu cô nào được bà giám đốc duyệt xem như đã đi hết nửa đường.

Đông An lắc đầu cười. Cô cũng đâu quan tâm chuyện của thiên hạ làm gì. Chị biết là bụng cô đang réo biểu tình. Chuyện đó thiết thực hơn nhiều.

Xoa tay lên bụng, Đông An thở dài:

- Em đói bụng ghê. Từ sáng đến giờ chưa ăn gì cả.

Chị Năm tròn mắt:

- Sao không ăn?

Đông An xụ mặt:

- Em đâu có thời gian.

Chị Năm mắng yêu:

- Công lên chuyện xuống gì mà không có thì giờ.

Đông An tả oán:

- Bộ chị quên là mới năm giờ sáng bà giám đốc đã cho người đập cửa ầm ầm gọi em dậy sao?

Chị Năm cười giòn giã:

- Ừ nhỉ, chị quên mất.

Đông An ca cẩm:

- Bà giám đốc hối đến mức thiếu đường em vắt giò lên cổ mà chạy cũng không kịp.

Chị Năm vui vẻ:

- Chuyện đó thì ai cũng biết. Bà giám đốc khi nào cũng thế. Với bà mọi chuyện đều quan trọng đến mức... nghiêm trọng rồi cuối cùng đến mức... trầm trọng.

Đông An cười:

- Chị nói thế mà không sợ bà giám đốc nghe sao?

Chị Năm cười:

- Trước khi nói, người ta cũng chịu khó ngó tới ngó lui rồi cưng ơi.

Đông An cười. Nhưng cười cũng không đỡ đói nên cô lại ỉu xìu.

Chị Năm trách yêu:

- Thế tại sao lúc ra sân bay, em không kiếm chi ăn cho đỡ đói.

Đông An gãi đầu. Không phải cô vô tình với... bao tử của mình. Ngặt một nỗi là bà Phú Tường không chịu đi ăm điểm tâm vì cứ sốt ruột nóngg đợi cháu nội, sao cô dám... qua mặt đi ăn một mình.

Chị Năm xởi lởi:

- Tội nghiệp Đông An ghê. Thôi thì có mấy cái bánh tráng nướng sẵn, Đông An lấy đại một cái ăn đỡ đói đi.

Vẻ mặt sáng rỡ, Đông An tía lia:

- Báng tráng đâu chị? Sao nãy giờ chị không nói?

Chị Năm cười:

- Chờ chút, chị lấy cho.

Dúi hai chiếc bánh tráng đã được nướng giòn vào tay Đông An, chị Năm giọng đầy yêu thương:

- Ăn đi cưng, kẻo đói rồi xỉu đó.

Dù đang đói nhưng Đông An vẫn thích đùa:

- Có gì đâu. Nếu em xỉu thì chị gọi bà giám đốc giùm.

Nguýt yêu Đông An, chị Năm cười:

- Gọi chi vậy?

Đông An lí lắc:

- Bắt đền.

Không kìm được, chị Năm phì cười. Chị dí tay lên chót mũi Đông An:

- Cái con nhỏ này.

Ngồi bệt trên bậc cấp ngay cửa, Đông An cười thật tươi:

- Nếu có bánh ướt và thêm chén mắm nêm nữa thì tuyệt vời phải không chị Năm? Em thích nhất là ăn bánh tráng đập đó. Lâu rồi không ăn, nhắc lại thấy nhớ nhớ.

Chị Năm vui vẻ:

- Chờ hôm nào lãnh lương, hai chị em mình đi ăn.

Đông An nheo mũi:

- Bánh tráng đập rẻ rề, cần gì phải đợi kỳ lương.

Chị Năm sôi nổi:

- Tại chị muốn đãi em thêm thứ khác nữa đó.

Đông An cười cười:

- Chị đừng làm mắc nghẹn vì mừng đấy nha.

Đông An mới nhai được khoảng nửa cái bánh và qua tạm cơn đói thì có tiếng gọi:

- Đông An... Cô ở đâu...

Xuất hiện ở ngưỡng cửa bếp là bà quản gia.

Đông An vội lên tiếng:

- Có gì không dì?

Bà quản gia vẻ mặt lo lắng:

- Cậu Vĩnh Kha nhờ tôi tìm cô. Hình như cậu ấy có điều gì không hài lòng về cô thì phải.

Đông An buột miệng:

- Sao kỳ cục vậy? Cháu đâu có liên quan gì đến anh ta.

Bà quản gia lúng túng:

- Thì tôi cũng đâu có biết chuyện gì. Tôi chỉ thấy cậu Vĩnh Kha gương mặt hầm hầm, bảo tôi đi tìm cô gấp.

Đông An băn khoăn:

- Lạ quá ha. Hay dì nghe nhầm.

Bà quản gia hùng hồn:

- Bỏ ràng là cậu Vĩnh Kha bảo tôi đi tìm cô mà.

Chị Năm xen vào:

- Nãy giờ Đông An ngồi đây chơi với cháu mà. Con nhỏ có làm gì cậu Vĩnh Kha đâu mà cậu... hầm hầm.

Bà quản gia thở hắt một cái:

- Tôi cũng đâu có biết. Cậu Vĩnh Kha bảo sao, tôi làm vậy.

Vội chùi miệng. Đông An lẩm bẩm:

- Hành lý cháu mang về đầy đủ mà. Một chiếc samsonite và bốn thùng hàng. Không lẽ "ổng" bị người ta moi lấy mất đồ rồi bây giờ... đổ thừa.

Chị Năm hối thúc:

- Cưng cứ đi gặp cậu Vĩnh Kha xem sao. Có lẽ chỉ là chuyện hiểu lầm gì đó thôi.

Đông An thở dài. Cô khôNg khoái gặp Vĩnh Kha chút nào vì coi bộ không phải là một chuyện vui vẻ.

Giọng cô xụi lơ:

- "Ổng" đang ở đâu?

Bà quản gia phán:

- Trong phòng.

Đông An tròn mắt:

- Phòng nào?

- Phòng riêng của cậu ấy.

Đông An ngớ ngẩn hỏi:

- Thế cháu phải vào phòng riêng của "ổng" sao?

Một câu hỏi thật đơn giản nhưng cũng đủ làm bà quản gia lúng túng. Giọng bà ngắc ngứ:

- Tôi chỉ biết là cậu ấy truyền lệnh gọi cô gấp. Tôi... tôi...

Chị Năm tham gia:

- Thì Đông An cứ lên lầu xem cậu Vĩnh Kha muốn tìm Đông An để làm gì.

Đông An cắc cớ hỏi:

- Sao "ổng" không gặp em ở phòng khách mà lại gặp ở phòng riêng?

Chị Năm phát nhẹ vào vai cô:

- Nhóc ơi, em cứ hỏi hết câu này đến câu khác. Ai biết mà trả lời.

Thở dài, Đông An đứng dậy. Cứ theo tính cách của Vĩnh Kha mà cô đã từng biết và giờ đây bà quản gia cho cô hay là Vĩnh Kha đang giận thì cô không hy vọng gì về chuyện anh sẽ cho cô... kẹo chocolat. Coi bộ là một cơn thịnh nộ. Mà thịnh nộ về chuyện gì thì may ra có... trời mới biết.

Lò dò đi lên cầu thang, Đông An hít một hơi thật dài rồi mới dám gõ nhẹ lên cánh cửa đang đóng im ỉm.

- Ai đó?

Tiếng quát của Vĩnh Kha khiến Đông An giật mình. Cô ấp úng:

- Tôi...

Chẳng cần đợi lâu, cánh cửa phòng của Vĩnh Kha được xô mạnh ra.

Nhưng trời ạ. Trước mặt cô không phải là một anh chàng Vĩnh Kha hết sức lịch sự với bộ áo quần như cô thấy sáng nay.

Áo Pull, quần short với một chiếc khăn tẩm vất lên vai. Anh đang xuất hiện trước mặt cô một cách mát mẽ và... tự nhiên. Không lẽ anh ta cho rằng, đây là... bể bơi chắc.

Đông An không có thì giờ để nghĩ ngợi lan man nữa vì Vĩnh Kha hỏi như quát:

- Cô là người đã sắp xếp phòng ngủ và phòng làm việc của tôi?

Đông An giọng tự tin:

- Vâng...

Vĩnh Kha lắc đầu phán:

- Thật là kinh khủng.

Đông An tròn mắt:

- Sao cơ?

Vĩnh Kha nhướng mày:

- Cô không biết là tôi giận đến cỡ nào sao?

Đông An bậm môi nhìn Vĩnh Kha. Cô không biết vì sao anh lại nổi giận với cô. Nếu anh biết là cô cũng chẳng sung sướng gì khi được nội của anh giao một trọng trách kèm theo những lời đe dọa mà không hề có sự tương thưởng nào xứng đáng thì không biết anh sẽ nghĩ gì.

Giọng cô mềm mỏng:

- Phải chăng anh không hài lòng vì bàn làm việc đã đặt gần cửa sổ?

Vĩnh Kha nhăn mặt lại:

- Không.

Đông An gãi đầu:

- Tôi biết rồi. Có lẽ anh không thích chùm đèn ngủ màu tím mà nội anh đã đặt mua ở Ý.

Chùm đèn ấy đắt tiền quá, trong lúc với giá tiền như thế người ta có thể mua đến... một trăm cái đèn.

Đèn sản xuất trong nước mà còn đẹp hơn nhiều.

Vĩnh Kha nhướng mày:

- Cô không hiểu gì về cái đẹp cả. Chùm đèn ngủ ấy à, đó là thứ duy nhất tôi có thể hài lòng trong căn phòng này.

Đông An kêu lên:

- Sao? Anh không thích chùm đèn tím ấy thật à? Anh không thấy là nó được chế tạo mốt cách cầu kỳ sao? Tôi đang tự hỏI là sau một thời gian sử dụng, người ta sẽ lau chùi nó như thế nào khi để đèn cũng như loa đèn đều được uốn cong một cách rối rắm như thế.

Vĩnh Kha so vai:

- Cô sẽ đào đâu ra bụi trong căn phòng được ngăn cách bằng mấy lớp kính của tôi. Trong phòng ngủ và phòng làm việc của tôi, một con muỗi bay không vào, một hạt bụi cũng không lọt.

Đông An tặc lưỡi:

- Không lẽ anh chẳng bao giờ mở cửa sổ?

Vĩnh Kha nheo mắt nhìn Đông An. Trước khi anh đi du học, chưa có một nhân viên nào của công ty có cách nói chuyện với anh ngang ngang như cô gái này. Không lẽ sau năm năm, mọi thứ đều thay đổi. Một cô nhân viên văn thư xoàng xoàng cũng có quyền lý sự với anh.

Giọng anh cao ngạo:

- Cô có biết là cô đang nói chuyện với ai không?

Đông An hít một hơi thật dài:

- Cháu của bà giám đốc và là... giám đốc tương lai của công ty.

Vĩnh Kha giận dữ phán:

- Tôi đang tự hỏi tôi hay cô, ai mới sẽ là giám đốc tương lai của công ty. Tôi không bàn luận với cô về chùm đèn ấy nữa. Cô có biết vì sao tôi cho gọi cô không?

Đông An lắc đầu:

- Không, tôi không biết.

Vĩnh Kha quát:

- Thế thì hãy vào đây!

Đông An chưa kịp phản ứng thì cô đã bị Vĩnh Kha lôi tuột vào phòng. Vẻ mặt giận dữ, anh chỉ vào màn cửa màu xanh lá mạ và nện giường màu xanh lơ:

- Hãy nhìn đi. Cô không có ý định biến căn phòng của tôi thành một rạp sân khấu cải lương đấy chứ?

Đông An tròn xoe đôi mắt:

- Bộ anh không thích màu xanh lá mạ hả?

Vĩnh Kha bực dọc:

- Cô không còn màu nào để chọn làm rèm cửa nữa sao? Mà tôi cũng không hiểu tại sao nội tôi lại nhờ cô sắp xếp phòng của tôi. Thật là bực mình.

Đông An nheo mũi:

- Bộ anh tưởng tôi... thích làm chuyện này lắm sao?

Nén vào mặt Đông An một cái nhìn, Vĩnh Kha thở hắt một cái. Đúng là một cô nhóc lý sự.

Anh quát khẽ:

- Cô có quyền từ chối mà.

Đông An rên rỉ:

- Làm sao tôi từ chối được. ChƯa có ai cãi lệnh bà giám đốc cả. Tôi không phải là ngoại lệ.

Vĩnh Kha nhướng mày:

- Chỉ cần một chút xíu thông minh và một chút xíu am hiểu mỹ thuật, cô đã không biến phòng ngủ của tôi thành sân khấu.

Hàng mày thanh tú của Đông An khẽ nhướng lên:

- Sao anh cho là tôi không am hiểu gì về cái đẹp?

Vĩnh Kha hừ nhẹ trong cổ. Đứng trước mặt anh là một cô gái không có gì đặt biệt, nếu không muốn nói là hết sức tầm thường. Quần jean màu nâu, áo sơ mi trắng may theo kiểu... cổ điển. ( Một kiểu áo đã thịnh hành trước đây... hơn chục năm ). Anh không tin là cô có biết... chút chút về cái đẹp. Thế mà nội anh đã phó thác tất cả cho cô.

Giọng anh ngạo mạn:

- Tôi chưa bao giờ đưa ra một kết luận sai bao giờ.

Đông An nuốt cục tức xuống cổ. Nếu Vĩnh Kha không phải là cháu nội bà Phú Tường, coi bộ cô có một trận khẩu chiến ra trò với anh ta quá. Nói như cách nói của anh thì cô chỉ là một con bé ngốc nghếch không hơn không kém.

Giọng cô ấm ức:

- Thế anh muốn thay rèm cửa màu gì?

Vĩnh Kha nhướng mày:

- Tôi không... thích gì cả. Tốt hơn hết, cô hãy cho người thay hết toàn bộ rèm cửa và cả drap giường. Nếu không, tôi sẽ ném tất cả qua cửa sổ.

Đông An mở to mắt:

- Sao?

Cuộc hành trình dài từ Pháp khiến Vĩnh Kha cảm thấy mệt mỏi. Khi đặt chân bước vào căn phòng của mình, cảm giác đầu tiên của Vĩnh Kha là sự bực bội. Rèm cửa xanh lá mạ. Nệm giường xanh lơ. Thảm Ba Tư gạch non. Căn phòng thanh nhã hài hòa trước đây của anh đã bị biến tướng và sặc sỡ một cách đáng ghét.

Giọng anh cau có:

- Ngay lập tức. Yêu cầu cô lột tất cả màn cửa và drap giường, cùng với tấm thảm trên nền nhà nếu cô không muốn tôi nổi giận.

Đông An nhăn mặt:

- Tôi hiểu. Nhưng thay vào đó là gì?

Vĩnh Kha quát:

- Là khoảng trống. Tôi không cần chúng nữa.

Đông An hét lên:

- Anh không thể vô lý như thế được. Anh phải biết là tôi mất hết mấy tháng trời mới sắp xếp xong căn phòng của anh.

Vĩnh Kha lừ mắt:

- Tôi không có quyền đưa ra quyết định sao?

Bậm môi lại. Đông An phán:

- Dĩ nhiên là anh có toàn quyền quyết định, nhưNg đó là một quyết định hết sức... mù quáng.

Vĩnh Kha trợn mắt:

- Sao?

Đông An nhìn thẳng vào mặt Vĩnh Kha:

- Mong rằng anh sẽ cảm thụ được cái đẹp từ những gấm màu vui tươi ấy thay vì cho đóng tất cả cửa sổ để bảo vệ chùm đèn mua từ Ý khỏi... bị bụi.

Giận không thể tả, Vĩnh Kha giật tung một màn rèm ném qua cửa sổ. Hết cả hồn, Đông An đi giật lùi ra cửa rồi chạy nhanh xuống cầu thang.

Trời ạ. Không chừng cô còn đứng đó, Vĩnh Kha cũng không ngần ngại ném cô qua cửa sổ quá.

- Đông An cô đi đâu?

Trước mặt cô là bà Phú Tường với cái nhìn thật nghiêm khắc. Đông An thở không muốn ra hơi:

- Cháu... cháu...

Bà Phú Tường đằng hắng giọng:

- Cô làm gì mà hớt ha hớt hãi thế? Có phải cô từ phòng Vĩnh Kha xuống đây không?

Giọng Đông An ngắc ngứ:

- Thưa, không...

Bà Phú Tường vẻ mặt quan tâm:

- Sao ta nghe chị Năm bảo là Vĩnh Kha cho gọi cô?

Đông An lí nhí:

- Vâng... Cháu quên. Lúc nãy anh Vĩnh Kha có gặp cháu.

Giọng bà sang sảng:

- Có chuyện gì à?

Đông An đành nói dối:

- Thưa không.

Hàng mày bạc phơ hơi nhướng lên:

- Thế cháu nội ta gọi cô để làm gì?

Đông An giọng khổ sở:

- Cháu không biết.

Nhìn cô chằm chằm, bà Phú Tường cao giọng:

- Ta hy vọng đó không phải là chuyện cô đã làm mất một số đồ đạc trong hành lý của nó.

Đông An nhanh nhảu:

- Không bao giờ. Hành lý của anh Vĩnh Kha không hề suy suyễn. Một chiếc samsonite, bốn thùng hàng trong đó có hai thùng là sách vở, một thùng là hàng mỹ nghệ và một thùng nhỏ là thuốc tân dược.

Bà Phú Tường khen như mắng:

- Cô giỏi lắm, nhớ tất cả những gì cháu nội ta mang về. May là không có thứ hàng nào thuộc... hàng cấm. Nếu không, coi bộ ta cũng khổ vì trí nhớ của cô.

Đông An bậm môi:

- Cháu không cố ý. Chỉ tại cứ sợ mất hành lý của anh Vĩnh Kha nên phải bo bo giữ chúng từ lúc nhận hàng cho đến lúc đẩy ra xe. Nhất là thùng thuốc tân dược, cháu không rời mắt lấy một phút.

Bỗng dưng bà Phú Tường chép miệng than:

- Ta có đau ốm gì đâu mà cháu nội ta mang về cho ta ngần ấy thuốc bổ.

Thấy bà Phú Tường quên mất chuyện căn vặn cô vì sao Vĩnh Kha gọi lên phòng, Đông An vội chuồn êm:

- Cháu xin phép bà...

- Khoan đã...

Vẻ mặt lạnh lùng, bà Phú Tường ngoắc tay bảo cô:

- Đi vào phòng của ta. Có công việc dành cho cô đấy.

Vừa dứt lời, bà Phú Tường liền quay gót. Không một phút chậm trễ Đông An liền nối gót đi sau lưng bà. Cô đi thật nhẹ chân vì vẫn không quên đã từng bị bà Phú Tường dũa cho một trận tơi bời vì tội khua dép khi đi ngang qua phòng bà.

Giọng bà Phú Tường đột ngột vang lên:

- Cô làm gì mà đi rón rén giống... mèo thế?

Đông An bụm miệng suýt phì cưòi. Cũng may bà Phú Tường không quay lại. Nếu không coi bộ cô lại bị la tiếp vì đã dám cười khi bà mắng quá.

Một căn phòng sang trọng. Hai cách cửa kính trong suốt dày đến mười ly. Bên trong là những chậu hoa giả rực rỡ nhưng không vì thế mà làm mất đi vẻ đẹp quý phái của hoa hồng. Hoa đẹp đến mức nhìn cứ ngỡ như nhữnmg cánh nhung Đà Lạt thật đang xòe cánh khoe sắc thắm.

Đông An buột miệng:

- Hoa đẹp quá.

Bà Phú Tường giọng đầy đắc ý:

- Cô thấy không, cho dù là hoa giả nhưng vẫn đẹp vì nó là hoa hồng.

Không muốn bị nhắc lại tội làm rơi rụng hoa lúc ở phi trường, Đông An vẻ mặt xuôi xị:

- Vâng.

Bà Phú Tường cắc cớ hỏi:

- Cô thấy người ta làm hoa Baby giả bao giờ chưa?

Đông An vội đáp:

- Dạ, chưa có hoa Baby giả trên thị trường.

Bà Phú Tường cao giọng:

- Thế đấy. Hoa Baby xấu tới mức chẳng ai thèm làm giả nó nữa. Nếu đẹp, người ta mới mất công làm giả chứ.

Thấy Đông An im lặng, bà Phú Tường gặng hỏi:

- Ta nói có đúng không?

Đông An định cãi với bà Phú Tường rằng vì Baby đẹp một cách thuần khiết nên người ta không... nỡ làm giả nó. Nhưng biết là sẽ bị bà Phú Tường la tơi bời vì dám lý sự nên Đông An đành đáp:

- Vâng.

Phòng ngủ của bà Phú Tường là một dãy phòng rộng và đẹp ăn thông với nhau. Đẩy cửa bước vào, bà Phú Tường phán:

- Công việc này coi bộ thích hợp với cô đấy.

Đông An mở to mắt nhìn bà. Cô không biết bà giám đốc yêu cầu cô làm gì. Tốt nhất là im lặng và chờ đợi còn hơn là bị mắng mỏ một cách lãng xẹt.

Dắt Đông An đi vào một căn phòng ở gần cuối dãy lầu, chỉ vào những bức tranh lụa và những món hàng mỹ nghệ đang bày ra trên bàn, bà Phú Tường hắng giọng:

- Vĩnh Kha mang về ngần ấy thứ. Ta đến hoa cả mắt không biết thứ nào để dùng, thứ nào đem biếu. Công việc của cô là chọn lựa. Ta có ý định dùng làm quà tặng cho mấy công ty có mối quan hệ làm ăn với công ty của ta. Thế là cô biết mình phải làm gì rồi chứ?... Hử?

Đông An vội vàng đáp:

- Vâng...

- Cô ở đây làm việc đi. Dùng cơm trưa xong, ta sẽ quay lại.

Cánh cửa phòng sập mạnh. Rồi sau đó. Đông An nghe tiếng chân của bà Phú Tường vang lên trong hành lang.

Thở dài khe khẽ, Đông An ngồi xuống tràng kỷ. Cầm một chiếc hộp bằng xà cừ chạm trỗ thật đẹp lên mở ra nhìn ngắm, cô chợt nhớ đến thân phận của mình. Nội cô cũng có một chiếc hộp đẹp như thế này. Nhưng trong hộp không chỉ là những chiếc vòng bằng xà cừ mà là những viên kim cương đắt giá. Trong ký ức của một cô gái hai mươi tuổi vẫn còn lưu lại hình ảnh một con bé tóc ngắn bum bê thích lượm hoa gạo bên dòng sông. Một ngôi nhà xinh đẹp dưới rặng dừa với hai bà cháu. Mọi thứ đều đã quá xa xăm khi nội cô đã đi vào cõi vĩnh hằng...

Có quá nhiều thứ để chọn lựa thành thử Đông An không biết nên phân loại như thế nào. Cô cũng không biết là những thứ cô để lại không mang biếu liệu bà Phú Tường có hài lòng không.

Cô không am hiểu về nghệ thuật lắm. Thành thử cũng không bức tranh mình cho là đẹp có giá trị nghệ thuật không.

Một thiếu nữ có đôi mắt mở to thật ngây thơ với bó hoa dại tung tẩy trên tay. Không hiểu sao Đông An lại thích bức tranh này. Rèm mi dài và cong như một dấu ngã trên đôi mắt đẹp. Hình như đó là cái hồn của bức tranh.

Giật mình vì có tiếng mở cửa, Đông An xoay người lại.

Không phải là bà Phú Tường. Mà là Vĩnh Kha.

Anh cũng bất ngờ vì sự có mặt của cô trong phòng của nội anh. Lại càng bất ngờ hơn nữa khi thùng hàng chứa những bức tranh lụa mà anh đã sưu tập được ở Paris đã được khui ra.

Giọng anh gây hấn:

- Cô làm gì ở đây?

Hất hất mái tóc ngắn ngang vai với cử chỉ thật hồn nhiên, Đông An bậm môi:

- Như anh thấy đó. Tôi đang chọn tranh.

Vĩnh Kha quát khẽ:

- Sao?

Đông An tròn mắt:

- Bộ không được hả?

Vĩnh Kha giận dữ:

- Ai cho phép cô khui thùng hàng này ra chứ?

Đông An hếch chiếc mũi cao lên:

- Tôi có khui nó đâu.

Vĩnh Kha hất hàm:

- Thế thì ai?

Đông An so vai:

- Có lẽ là nội của anh.

Vĩnh Kha nhướng mày:

- Thế thì cô ở đây để làm gì?

Đông An tỉnh tỉnh:

- Chọn tranh.

- Chọn tranh? Để làm gì thế?

Đông An nheo mũi:

- Chọn một số để trang trí trong nhà và còn lại thì tặng người quen của bà giám đốc, nội của anh.

Trợn mắt nhìn Đông An, Vĩnh Kha kêu lên:

- Trời ạ. Không lẽ đây chính là quyết định của nội tôi?

Đông An thở dài một cái:

- Bộ anh tưởng rằng tôi sung sướng lắm với công việc này sao?

Vĩnh Kha hằm hè:

- Tôi không cần biết là cô sung sướng hay... đau khổ. Tôi không hiểu tại sao nội tôi lại nhờ cô làm chuyện này. Bộ hết người để nhờ rồi sao? Nội tôi phải biết là cô chẳng có thể làm cái gì ra hồn cả. Hết suýt làm mất đồ ở sân bay đến biến phòng ngủ của tôi thành một rạp sân khấu, cô vẫn thấy chưa đủ sao?

Đông An háy Vĩnh Kha một cái. Cô biết, trong đôi mắt của anh chàng này, coi bộ cô không đáng một xu.

Vụt đứng dậy, Đông An tuyên bố:

- Nếu anh không thích thì thôi. Lát nữa, nếu bà giám đốc la rầy tôi sẽ nói là tại vì anh cản trở tôi, không cho tôi làm theo lệnh của bà.

Vĩnh Kha hằm hè:

- Cô muốn gì thì nói.

Đông An lẳng lặng đi ra khỏi phòng với một núi ấm ức. Thân phận của một kẻ làm thuê và ăn nhờ ở đâu như cô thật quá khổ. Cô cố gắng làm vui lòng người khác cũng không dễ gì làm được.

Chợt bụng đói cồn cào, Đông An mới sực nhớ ra là cô chưa dùng cơm trưa. Chị Năm đợi cô ở bếp với ánh nhìn thật dịu dàng:

- Nãy giờ Đông An đi đâu. Chị và bà quản gia đợi cưng lâu quá nên ăn trước rồi. Phần cơm của Đông An chị để trong chạn đấy.

Đông An nhỏ nhẹ:

- Cám ơn chị...

Ngồi một mình trong căn bếp rộng thênh thang. Đông An chậm rãi ăn cơm. Dù bụng đang đói nhưng Đông An không thấy ngon miệng. Được nữa chén cơm, cô chống càm nhìn ra ngoài vườn. Nơi có bụi hồng tỉ muội thật dễ thương đang rung rinh trước gió. Trưa nay hồng tỉ muội nở thật nhiều. Sắc thấm. Chợt cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn và những gì không vui xảy ra từ sáng đến giờ bỗng thoáng qua như một cơn gió...

Đông An đang cặm cụi gõ phím máy vi tính. Đông An chợt giật mình vì tiếng gọi đầy uy quyền của bà Phú Tường ở căn phòng ăn thông với phòng làm việc của cô.

Không một phút chậm trễ, Đông An vội lao sang liền:

- Thưa, bà gọi cháu:

Bà Phú Tường gật đầu:

- Cô ngồi xuống ghế đi. Có việc cho cô đây.

Đông An hít một hơi thật dài. Cứ theo vẻ mặt quan trọng của bà Phú Tường thì coi bộ sẽ lại là một chuyện húc vào đá.

- Vâng...

Hơi ngã người trên ghế, bà Phú Tường nheo mắt nhìn Đông An tuyên bố:

- Có lẽ ta cũng cần cho cô biết là ta đang chọn vợ cho Vĩnh Kha.

Đông An tròn mắt nhìn bà Phú Tường. Đây là lần đầu tiên bà giám đốc khả kính của cô trao đổi với cô về một vấn đề có tính cách riêng tư. Vì thế, Đông An không khỏi bất ngờ.

Bà Phú Tường cao giọng:

- Có đến ba cô gái để ta chọn lựa. Nhưng cô nào ta thấy cô nào cũng đẹp hết sức nên không biết phải giải quyết như thế nào.

Đẩy ba tấm ảnh về phía Đông An, bà Phú Tường nhướng mày:

- Cô nhìn thử xem. Nếu chọn người đẹp nhất, cô chọn ai?

Đông An bối rối nhìn bà Phú Tường. Cô không hiểu bà cho cô xem ảnh để làm gì. Nhưng vì đã quen với sự phục tùng lâu nay nên Đông An cầm lấy mấy bức ảnh như một cái máy, trống ngực đánh lô tô. Cô đâu phải là ban giám khảo cuộc thi sắc đẹp đâu mà bà giám đốc... tín nhiệm. Không chừng những nhận xét ngu ngơ của cô lại làm cho bà giám đốc khó tính nổi giận cũng nên.

Giọng bà Phú Tường sôi nổi:

- Không dễ gì tìm được những cô gái đẹp như thế này.

Đông An nhìn sững vào mấy tấm ảnh. Thật đúng như bà Phú Tường đã nhận xét, Đông An thấy cô gái nào trong ảnh cũng đẹp không thua gì một hoa hậu.

- Sao?

-...

Bà Phú Tường nôn nóng hỏi:

- Cô thấy sao?

Đông An giật thót người. Cô lí nhí:

- Dạ, cháu thấy... ai cũng đẹp.

Bà Phú Tường cười nhạo:

- Dĩ nhiên, điều đó ai mà chẳng biết. Nhưng ta muốn hỏi cô là ai đẹp nhất trong họ.

Đông An buột miệng:

- Thưa bà, chọn vợ cho cậu Vĩnh Kha sao bà lại không hỏi ý kiến cậu Vĩnh Kha mà lại hỏi ý kiến cháu?

Trừng mắt nhìn Đông An, bà Phú Tường cười nhạt:

- Cô định dạy đời cho ta đấy sao?

Hoảng hồn, Đông An vội đáp:

- Thưa không. Cháu không có ý đó.

Giọng bà Phú Tường giận dữ:

- Ta hỏi một đường, cô trả lời một nẻo là vì sao?

Chớp mi, Đông An cố tránh ánh mắt giận bừng bừng của bà Phú Tường. Chờ cho cơn bão qua đi...

Bà Phú Tường thở hắt một cái:

- Thật là bực mình. Sao mà cô lại thích lý sự như thế nữa không biết.

Đông An lí nhí:

- Cháu xin lỗi bà...

Bà Phú Tường khẽ quát:

- Hỏi cô là để xem ý của ta có trùng với người khác không chứ ta đã có sự chọn lựa của mình.

Đông An vội nói:

- Thế bà chọn ai?

Nheo mũi nhìn Đông An, bà Phú Tường cười nhạt:

- Đó là bí mật của ta.

Đông An lại buột miệng:

- Chọn vợ cho anh Vĩnh Kha, chỉ dựa vào sắc đẹp thôi sao?

Bà Phú Tường cười khan một tiếng:

- Cô lại muốn dạy khôn ta à?

Hết hồn, Đông An vội nói:

- Thưa bà, cháu thật là đáng ghét. Cứ nghĩ gì nói nấy không suy nghĩ.

Bà Phú Tường nhướng mày:

- Nhờ... nghĩ gì nói nấy mà ta mới biết cô là một con bé ngốc nghếch. Từ trước đến nay chẳng có một câu nói nào của cô làm ta mát lòng mát dạ cả.

Tia mắt giận dữ của bà Phú Tường làm Đông An bối rối. Đông An cụp mi nhìn xuống bàn. Trước mặt cô là mấy tấm ảnh của mấy người đẹp. Cô nào cũng tươi cười như hoa tựa như đang nhạo báng cô, một con bé ngu ngơ không biết làm vui lòng người khác bằng lời nói sáo rỗng giả dối của mình.

Chợt cô tự hỏi là các cô gái này như thế nào. Họ có khờ khạo như cô không.

Bà Phú Tường cao giọng phán:

- Một cô gái đẹp tất nhiên có vô vàn ưu điểm mà một cô gái như... cô không có. Tài và sắc vẫn thường đi đôi với nhau.

Đông An im lặng nghe bà Phú Tường trút giận. Một lần nữa, cô lại thầm trách tính bộp chộp của mình. Nếu biết có một kết cục như thế này, lúc nãy cô cứ chỉ đại một trong ba tấm ảnh là xong.

Xa xả mắng cho Đông An một hồi, bà Phú Tường tuyên bố:

- Cô đi làm việc của mình đi. Tối hôm nay, trong bữa tiệc chiêu đãi của ta cô sẽ có dịp mở mắt ra.

Đông An dạ nhỏ rồi lui gót.

Buổi tối.

Đúng như lời bà Phú Tường nói lúc sáng. Đông An có dịp để... mở mắt ra.

Một đại tiệc mà khách mời dễ chừng đến vài trăm người. Những chiếc xe hơi đời mới nối đuôi nhau đậu trong bãi. Khách mời đều thuộc giới thượng lưu.

Đông An không chỉ được mở mắt mà còn được chạy mệt nghỉ. Nội chỉ có việc đón tiếp quan khách không thôi cô cũng đã muốn xỉu.

Vừa mới định chuồn êm ra sau nhà, cô bỗng giật mình vì tiếng gọi của bà Phú Tường:

- Đông An!

- Dạ...

Khuôn mặt bà Phú Tường cau có:

- Nãy giờ cô biến đi đâu thế? Cô có biết là ta bực mình lắm không?

Một vài người khách tò mò nhìn về phía hai người nên Đông An bối rối cụp mi nhìn xuống đất. Đã quen chịu đựng những cơn thịnh nộ của bà Phú Tường nhưng để bị xài xể ở chỗ đông người, đó không phải là một điều thú vị chút nào. Nói chung cô cũng có tự ái của cô chứ.

Hất hàm về phía chiếc bàn gần cửa sổ, bà Phú Tường hằng giọng:

- Phi Nhung đang ngồi đầu kia. Cô có nhiệm vụ tiếp đãi Phi Nhung thật ân cần và không được để con bé phiền hà một điều gì đấy nhé.

Đông An ngạc nhiên hỏi:

- Phi Nhung là ai, thưa bà? Có phải cô ấy là ca sĩ không?

Trợn mắt nhìn Đông An như nhìn một vật thể từ cung trăng rớt xuống, bà Phú Tường kêu lên:

- Cô đang nói quái quỷ gì thế? Ca sĩ cái gì ở đây?

Đông An chớp mi:

- Thế cô ấy không phải là ca sĩ sao?

Bà Phú Tường nhăn mặt:

- Cô đào đâu ra ý nghĩ lạ đời như thế? Cháu dâu tương lai của ta mà là một ca sĩ à?

Đông An hùng hồn:

- Ca sĩ thì lại càng tốt thôi, thưa bà.

Giận không thể tả, nhưng đây không phải là lúc tranh luận với cô nhóc... cà chớn này vè đề tài nghề nghiệp, bà Phú Tường chỉ còn biết thở hắt một cái thật mạnh:

- Vì sao cô cho Phi Nhung là ca sĩ?

Đông An mĩm cười thật hồn nhiên:

- Dạ, vì có rất nhiều ca sĩ tên từa tựa như thế.

Bà Phú Tường xẳng giọng:

- Một lần nữa, ta khẳng định với cô Phi Nhung không phải là ca sĩ. Phi Nhung là một dược sĩ. Ta không muốn có một sơ xuất nhỏ nào để con bé dễ thương sẽ là cháu dâu tương lai của ta phải

Danh sách chương


Sách tương tự