← Quay lại trang sách

Tập 2

Cô còn nhớ tôi không?

Phải mất đến mấy giây, Đông An mới nhớ được cô đã gặp anh chàng cao ráo, đẹp trai này trong trường hợp nào.

Dẩu môi, cô phán:

- Tôi nhớ ra rồi.

- Cô có còn giận tôi không?

Hơi mỉm cười, Đông An so vai:

- Tôi cũng không biết nữa.

- Tôi là Trường Duy. Còn cô, xin lỗi...?

Đông An lắc đầu:

- Tôi không nói đâu.

Trường Duy chăm chú nhìn cô:

- Sao vậy?

Đông An chu môi:

- Tôi đâu quen biết với anh.

Trường Duy mỉm cười:

- Cô quên rồi sao? Dù gì chúng ta cũng đã từng nói chuyện với nhau.

Đông An lý sự:

- Cãi nhau thì đúng hơn.

Trường Duy hắng giọng:

- Hôm đó, tôi cũng đã xin lỗi cô sau khi biết mình đã nhầm rồi mà.

Đông An háy anh một cái:

- Vì anh mà tôi đã bị bà giám đốc và cháu nội của bà la tôi bời đó. Họ cho tôi là... đồ vô tích sự.

Trường Duy mỉm cười:

- Chỉ là chuyện nhầm lẫn. Nếu có không giật đứt phiếu kiểm soát trên hành lý thì đâu có chuyện đó. Chiếc samsonite của cô lại giống samsonite của tôi.

Đông An nhìn Trường Duy từ đầu xuống chân. Cũng như hôm cô gặp anh ở phi trường. Bảnh bao và lịch sự. Thế mà hôm đó cô đã mắng anh một trận tơi bời.

- Anh đã tìm thấy chiếc samsonite của anh chưa?

Trường Duy mỉm cười:

- Ngay sau đó ít phút.

Đông An lại háy anh một cái rồi cười.

Trường Duy nhã nhặn:

- Cô đi hội chợ một mình à?

Đông An gật đầu:

- Vâng.

Nhìn như hút vào đôi mắt đen đang mở to, Trường Duy hắng giọng:

- Cô vẫn chưa cho tôi biết tên của cô.

Đông An dẫu môi:

- Tôi thấy chuyện ấy đâu cần thiết.

Trường Duy mỉm cười:

- Với tôi, rất cần thiết.

Đông An tròn mắt:

- Sao thế?

Trường Duy trầm giọng:

- Vì hôm đó, tôi tự thầm trách mình sao lại mất hút dấu của cô.

Đông An hơi cười:

- Anh đi tìm tôi để giành lại chiếc samsonite à?

Trường Duy cười thành tiếng:

- Cô có cách nói chuyện rất dễ thương.

Lùa tay vào mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt xinh xắn, Đông An mở to mắt nhìn Trường Duy. Chẳng hiểu sao cô lại thầm so sánh với Vĩnh Kha. Mạnh mẽ và đầy ấn tượng như nhau. Nhưng nếu Trường Duy lịch sự bao nhiêu thì Vĩnh Kha lại cao ngạo bấy nhiêu.

Cô lắc đầu:

- Tôi chỉ thấy mình đáng ghét thì có.

Trường Duy trầm giọng:

- Không. Rất dễ thương.

Đông An mỉm cười. Dù sao thì cách nói chuyện của Trường Duy cũng dễ gây thiện cảm cho người khác, nhất là khi... người khác được khen ngợi sau khi vừa bị Vĩnh Kha dũa cho một trận tơi bời vì sáng nay vô ý làm mất tờ công văn của công ty

Mà cô cũng đãng trí thật. Những tờ công văn cần cho phòng của anh, cô lại cắc cớ chuyển xuống phòng... y tế.

Trường Duy nhắc lại lời đề nghị:

- Hãy cho tôi biết tên của cô đi.

Đông An tròn mắt:

- Bộ cần thiết lắm sao?

Trường Duy gật đầu:

- Đúng thế.

- Nếu tôi không nói?

Trường Duy cười:

- Cô là người có một trái tim bằng đá.

Đông An cười nho nhỏ:

- Chỉ vì một cái tên mà mọi chuyện lại nghiêm trọng đến thế sao?

Trường Duy nháy mắt:

- Nhưng tôi tin là cô không muốn mang một trái tim đá chút nào.

Đông An chun mũi:

- Anh lý sự khôn lắm.

Trường Duy cười thật ấm:

- Thế mà vẫn chưa thắng được cô.

Đông An cười cười:

- Anh muốn gọi tôi bằng tên gì thì cứ gọi tên ấy. Không cấm.

Trường Duy lắc đầu cười:

- Một cái tên thật có giá trị gấp vạn lần.

Đông An cười hồn nhiên:

- Như thế thì.. quá ít.

Thú vị vì cách nói chuyện rất dễ thương của cô, Trường Duy nghiêng đầu hỏi:

- Một triệu lần nhé?

Đông An khúc khích:

- Vẫn còn ít.

Trường Duy vui vẻ:

- Một tỷ tỷ lần.

Dẩu mâu với vẻ nghịch ngợm, Đông An phán:

- Thôi được. Vì là một tỷ tỷ lần nên tôi sẽ cho anh biết tên của tôi.

Trường Duy cười khuyến khích:

- Tôi đang chờ đây....

Cô cười tươi tắn:

- Đông An.

Trường Duy kêu lên:

- Một cái tên thật dễ thương và đầy tính cách.

Đông An lý sự:

- Bộ tên mà cũng có... tính cách nữa sao?

Trường Duy gật đầu:

- Một cái tên rất hợp với cô.

- Nói theo cách nói của anh thì tôi... dễ thương và đầy tính cách?

Trường Duy cũng cười:

- Chứ còn gì nữa.

Đông An lắc đầu:

- Tôi không tin những lời anh nói đâu.

Trường Duy ngạc nhiên:

- Vì sao thế?

Bặm môi, Đông An phán:

- Nếu anh nói đúng, tôi đã được bà giám đốc và cháu nội của bà ấy khen chứ đâu thường xuyên bị la tơi bời.

Trường Duy gặng hỏi:

- Bà giám đốc của cô hay la cô lắm hả?

Thở dài, Đông An trả lời:

- Vâng.

- Thế còn cháu nội của bà?

- Vĩnh Kha cũng không thua kém gì. Đó là người... suýt mất chiếc samsonite.

Dù vẻ mặt Đông An đang rầu rĩ, Trường Duy cũng phải bật cười về cách nói chuyện đầy tính cách của cô.

Anh gật gù:

- Tôi hiểu rồi. Tại sao người ta có thể ngặng lời với một cô gái dễ thương và hồn nhiên như cô nhỉ?

Đông An chu môi:

- Có thể vì tôi luôn làm cho họ bực mình.

Giọng Trường Duy quan tâm:

- Cô làm gì ở dó?

Đông An buông gọn:

- Văn thư.

Trường Duy lắc đầu:

- Công việc đó không thích hợp với cô chút nào.

Đông An tò mò:

- Thế anh cho là tôi hợp với công việc gì?

Trường Duy hắng giọng:

- Thư ký giám đốc.

Đông An kêu lên:

- Trời đất!

Anh nhìn cô không chớp mắt:

- Bộ cô lạ lắm sao?

Đông An phán:

- Chứ còn gì nữa. Tôi không hiểu tại sao anh nghĩ là tôi có thể làm công việc đó. Chưa bao giờ tôi nghĩ đến công việc ấy, kể cả trong... giấc mơ.

Trường Duy nhận xét:

- Tôi nghĩ như thế vì cô rất hông minh. Cô rất thích hợp với vai trò thư ký một giám đốc. Nếu người ta sắp xếp cô làm văn thư, đúng là một sự sai lầm không thể tha thứ.

Đông An cười:

- Nếu anh gặp bà giám đốc của tôi mà tuyên bố như thế, người không bao giờ được tha thứ chính là... anh.

Trường Duy bật cười:

- Bộ bà giám đốc của cô ghê gớm lắm sao?

Đông An hắng giọng:

- Bà rất tài giỏi nhưng vô cùng khó tính và độc đoán.

Trường Duy tuyên bố:

- Nếu cô thích, cô sẽ làm thư ký cho công ty của tôi.

Đông An tròn mắt:

- Thế anh làm gì?

Trường Duy mỉm cười:

- Giám đốc.

Đông An hồn nhiên:

- Thế sao?

Trường Duy sốt sắng:

- Cô nhận lời chứ?

Đông An lúc lắc mái tóc chấm ngang vai:

- Cám ơn. Tôi chưa hề nghĩ đến chuyện rời bỏ công ty mà tôi đang làm việc ở đó.

Trường Duy chăm chú nhìn cô:

- Vì sao vậy Đông An?

Đông An khẽ cắn môi:

- Vì tôi cũng yêu công việc của mình. Vả lại, tôi chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ là một thư ký của giám đốc cả.

Trường Duy tò mò:

- Theo Đông An, một thư ký giám đốc phải như thế nào?

Cô bặm môi:

- Thư ký giám đốc phải là một cô gái thật thời trang. Giày cao gót, váy ngắn, trang điểm lộng lẫy. Chưa hết, cô ta phải có một nhan sắc tuyệt vời.

Nhìn thu hút vào đôi rèm mi dài và cong thật dễ thương của Đông An, Trường Duy phán:

- Nhưng cô gái như thế, người ta có thể tìm thấy nhan nhãn khắp nơi.

Đông An tròn mắt:

- Ở đâu?

Trường Duy tuyên bố:

- Trên đường phố và trong vũ trường.

Thế là cả anh và cô cùng bật cười. Giọng Trường Duy ấm áp:

- Đông An mua được nhiều hàng trong hội chợ chưa?

Cô chìa một chiếc vòng bằng xà cừ khá dễ thương ra trước mặt, giọng vui vui:

- Như anh thấy đó, chẳng có gì cả. Đây là vật duy nhất tôi có thể mua được.

Trường Duy mỉm cười:

- Dù sao Đông An vẫn còn hơn tôi là có một chiếc vòng xinh xắn để mua. Tôi không mua được gì cả.

Cô tròn mắt nhìn anh:

- Vì sao thế?

Trường Duy so vai:

- Hình như trong hội chợ đầu bụi và tiếng ồn này, tôi chẳng tìm thấy được gì.

Đông An cười khẽ. Đó là một nhận xét hoàn toàn chính xác. Hình như người ta khó lòng phân biệt một cái chợ phiên và một hội chợ khi cũng từng ấy mặt hàng, cũng với những con người cung cách phục vụ như thế, với chất lượng hàng hóa và giá cả cũng như nhau.

Giọng cô tinh nghịch:

- Thế anh vào đây để làm gì?

Trường Duy vui vẻ:

- Để đón lấy bụi và tiếng ồn. May là tôi đã gặp lại Đông An ở đây.

Đông An lắc đầu cười. Cô nghĩ là Trường Duy đã cường điệu chuyện anh gặp lại cô. Với cô, mọi chuyện đều bình thường. Thậm chí nếu lúc nãy anh không gọi, cô cũng không nhớ là đã từng gặp anh ở sân bay.

Trường Duy lich sự đề nghị:

- Chúng ta tìm một chỗ ngồi nghi? chân nhé. Tôi nghĩ có lẽ Đông An cũng đang khát nước như tôi.

Trong lúc Đông An đang còn ngập ngừng chưa kịp đưa ra lời từ chối thì Trường Duy đã xăng xái đi trước. Giọng anh vui vui:

- Lúc nãy tôi nhìn thấy một chỗ cũng được lắm.

Một chỗ cũng được lắm của anh là một khoảng sân nhỏ nằm sau lưng hội chợ. Người ta không dùng những chiếc dù màu sặc sỡ của mấy hãng côca nước ngọt để che nắng vì nơi đây đã có bóng râm của mấy cây đa sum suê.

Ngồi xuống chiếc ghế Trường Duy vừa mới kéo ra, Đông An nhận xét:

- Kể ra... cũng được.

Trường Duy vui vẻ hỏi:

- Đông An uống gì?

Đông An mỉm cười:

- Cam vắt.

Gọi xong hai ly cam vắt, Trường Duy sôi nổi:

- Hình như các cô đều thích uống cam tươi. Lý do vì sao, Đông An có biết không?

Đông An tinh nghịch:

- Cũng như đàn ông các anh thích uống rượu thôi.

Trường Duy cắc cớ hỏi:

- Vì sao Đông An biết là đàn ông chỉ thích uống rượu?

Cô cười hiền:

- Mỗi chiều, anh cứ thử đi ngang qua mấy quán nhậu là có câu trả lời liền.

Trường Duy đùa:

- Tội lại chỉ thích uống cam vắt như Đông An.

Thấy cô cười, anh cười cười nói tiếp:

- Phụ nữ họ khôn lắm, chỉ thích ăn và uống những thứ ngon. Vì thế, mỗi lần vào quán tôi chọn cho mình đúng gu của phụ nữ.

Cô tinh nghịch hỏi:

- Thế anh có biết ăn ốc hút không?

Trường Duy sôi nổi:

- Sao lại không.

- Há cảo?

Trường Duy cười:

- Không chê.

- Mận? Xoài? Cóc?...

Trường Duy cười lớn:

- Không ăn.

Đông An hí hửng:

- Thế mà anh bảo là giỏi bắt chước phụ nữ.

Trường Duy hắng giọng:

- Anh đã bảo là Đông An thông minh mà. Mọi chuyện với Đông An không thể tơ lơ mơ được.

Khuẩy nhẹ ly cam cho cô. Trường Duy ân cần:

- Đông An uống đi.

Rèm mi dài cong cong như một dấu ngã nghịch ngợm. Khuôn mặt đẹp với sống mũi cao và thẳng. Càng nhìn càng thấy đẹp. Một cảm giác thật là dễ chịu được ngắm nhìn cô.

Đó là những gì đang đến với Trường Duy. Chợt anh giật bắn người vì câu hỏi của Đông An:

- Sao anh lại nhìn tôi kỹ thế?

Trường Duy chỉ còn biết cười trừ. Giọng cô tinh nghịch:

- Hy vọng là trên mặt tôi không dính lọ nồi.

Trường Duy nhận xét:

- Đông An là một chú gấu nhỏ rất dễ thương.

Đông An phì cười:

- Anh đừng cho tôi lạc vào rừng cổ tích của Walt Disney đấy nhé.

Trường Duy nghiêng đầu hỏi:

- Chuyện cổ tích bao giờ cũng thú vị chứ.

Đông An chép miệng:

- Nhưng bao giờ cũng có kết thúc đẹp.

Trường Duy ngạc nhiên:

- Đông An không thích sao?

Cô so vai:

- Giữa thực tế và cổ tích bao giờ cũng có một khoảng cách.

Trường Duy nhìn thật lâu vào đôi mắt bâng khuâng của Đông An. Đó là lần đầu tiêng anh bắt gặp một khoảng khắc buồn của cô. Nhưng rồi khoảng khắc buồn của cô. Nhưng rồi khoảng khắc ấy đi qua thật nhanh.

Nhằn nhằn cục đá nhỏ trong hàm răng đều đặn như ngọc, cô đề nghị:

- Tôi và anh rời khỏi đây chứ?

Trường Duy giọng tha thiết:

-Tôi rất muốn nói chuyện với Đông An.

Cô nhún vai:

- Tôi thì lại rất bận.

Không đợi Trường Duy nói gì thêm, Đông An đã xăng xái đứng dậy. Giọng cô trong veo:

- Chào anh nhé.

Trường Duy vội nói:

- Khoan đã, Đông An! Tôi đưa Đông An ra cổng.

Đông An mỉm cười:

- Cứ để mặc tôi. Tôi không dám làm phiền anh đâu.

Nói xong, Đông An liền đi một mạch ra cổng. Ngoảnh lại đã nhìn thấy Trường Duy đứng bên cạnh. Anh trầm giọng:

- Tôi có thể gặp lại Đông An ở đâu?

Cô kêu lên:

- Ôi... anh gặp lại tôi để làm gì?

Trường Duy nhìn như hút vào đôi mắt đẹp như nhung:

- Hãy cho tôi biết hiện giờ Đông An ở đâu?

Cô lắc đầu cười. Chợt tự hỏi không hiểu vì sao Trường Duy quan tâm đến cô. Cô lém lỉnh:

- Như anh biết đó, ngay trong thành phố này.

Đưa tấm danh thiếp cho cô, Trường Duy chùng giọng:

- Hãy cho tôi biết địa chỉ của Đông An đi!

Đông An mỉm cười:

- Nếu tôi không nói?

Trường Duy lấp lửng:

- Tôi vẫn có thể tìm ra chỗ ở của Đông An.

Đông An cười khẽ:

- Anh định làm gì?

Trường Duy hắng giọng:

- Bằng mọi cách. Lái xe theo Đông An chẳng hạn.

Lắc đầu cười, Đông An phán:

- Thế thì tôi sẽ cho anh biết là tôi đang ở đâu. Không phải vì sợ anh lái xe theo tôi. Đơn giản chỉ vì cũng không có gì phải bí mật cả.

Ghi cho Trường Duy địa chỉ nhà bà Phú Tường, Đông An nhỏ nhẹ:

- Đây là nhà của bà giám đốc. Tôi đang ở nhờ tại đó. Có lẽ cũng cần cho anh biết trước, vì là ở nhờ nên tôi không muốn ai đến tìm tôi cả.

Trường Duy sốt sắng:

- Tôi sẽ đến công ty tìm Đông An.

Cô so vai:

- Càng không nên nữa.

Trường Duy gặng hỏi:

- Vì sao vậy, Đông An?

Cô nhỏ nhẹ:

- Không được tiếp khách trong giờ làm việc. Đó là lệnh của giám đốc.

Trường Duy không giấu được thất vọng:

- Thế thì tôi sẽ gặp Đông An ở nơi đâu?

Cô nghiêm nghị:

- Tôi nghĩ rằng, một sự gặp gỡ tình cờ như thế này cũng được rồi.

Nhìn thật sâu vào đôi mắt đẹp mơ màng, Trường Duy chùng giọng:

- Tôi sẽ gặp lại Đông An, nhất định là như thế.

Giã từ Trường Duy với nụ cười bối rối, Đông An rời khỏi hội chợ. Về đến nhà, cô gặp Phi Nhung cũng vừa đẩy xe vào cổng. Giọng Đông An nhỏ nhẹ:

- Chào chị.

Phi Nhung nguẩy mặt nhìn sang chỗ khác, vờ như không nhìn thấy Đông An. Một con người sang trọng có địa vị như cô không lẽ hạ mình quen với mấy người nghèo mạt hạng như Đông An.

Yểu điệu cầm bóp đi lên bậc thềm, Phi Nhung lên giọng với bà quản gia đang đứng gần đó:

- Dì coi giùm chiếc xe.

Bà quản gia lễ độ:

- Vâng... Cô cứ để xe ở đó.

Khẽ cau mày, cô hỏi trống không:

- Có anh Vĩnh Kha ở nhà không?

- Thưa, cậu đang ở trên phòng.

Buông người ngồi xuống chiếc ghế sôpha đặt trong phòng khách, Phi Nhung liếc mắt nhìn ra sân, nơi Đông An đang lúi híu sửa lại chậu kiểng. Cười nhạt, cô chưa kịp suy nghĩ gì thì Vĩnh Kha đã lên tiếng:

- Chào Phi Nhung...

Nở một nụ cười đẹp mê hồn, Phi Nhung nũng nịu:

- Sao mấy hôm nay anh không đến nhà em?

Vĩnh Kha mỉm cười:

-Công việc mà Phi Nhung. Anh đang bận ngập đầu.

Cô ngúng nguẩy:

- Ghét anh ghê. Hễ mỗi lần nói chuyện, anh lại đưa công việc ra để... dọa em.

Anh bật cười thành tiếng:

- Ai dám doa. nạt Phi Nhung.

Cô chu môi:

- Chứ còn ai nữa.

Vĩnh Kha đùa:

- Nếu anh có chơi xấu như Phi Nhung nói thì cũng đâu thấy Phi Nhung sợ.

Cô cười thật điệu:

- Cấm anh đưa công việc ra để hù doa. Phi Nhung nữa đó nha.

Vĩnh Kha ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô, giọng vui vẻ:

- Phi Nhung uống gì?

Cô cong môi:

- Một ly cocktail.

Vĩnh Kha lịch sự:

- Chờ anh một lát. Để anh gọi bà quản gia làm cho Phi Nhung nhé.

Đong đưa đôi chân thuôn dài gợi cảm, giọng Phi Nhung điệu đàng:

- Anh không thể pha cho Phi Nhung được sao?

Vĩnh Kha mỉm cười:

- Được thôi. Nhưng chỉ sợ Phi Nhung uống không nổi vì anh pha cocktail rất dở.

Chớp mi thật điệu, cô uống giọng:

- Anh cứ pha cho Phi Nhung được không anh? Cho dù dở cách mấy nhưng Phi Nhung cũng cảm thấy ngon vì tự tay anh làm cho Phi Nhung.

Vĩnh Kha nhướng mày:

-Phi Nhung muốn cocktail loại nào?

Cô nhí nhảnh:

- Một ly cocktail dâu tây, cho một ít rượu thôi nha.

Vĩnh Kha lắc đầu cười rồi cũng đi xuống bếp. Phụ nữ thật khó hiểu. Một ly cocktail cho anh hay do chị Năm pha chế thì có khác gì nhau đâu, thế mà Phi Nhung lại yêu cầu đích thân anh làm.

Đang mở tủ lạnh, Vĩnh Kha chợt nghe tiếng chân thật nhẹ sau lưng. Quay phắt lại. Không ai khác hơn, đó chính là Đông An.

Sao cô nhóc này lại nhón gót đi như mèo vậy nhỉ?

Anh nhướng mày hỏi:

- Cô làm gì mà có vẻ lén lút vậy?

Đông An nguýt cho anh một cái. Anh làm như cô đi ăn trộm không bằng.

Chưa kịp chuồn êm thì anh lại hỏi:

- Sao không đi lối kia mà lại băng qua vườn để đi vào bếp?

- Sao nãy giờ không nói, bày đặt tìm kiếm chi vậy?

Đông An vênh mặt:

- Vì tôi mới nhớ được điều đó ngay bây giờ.

Vĩnh Kha gượng gạo cười. Cái cách cô nhóc này lý sự với anh cũng ra trò. Anh cố với vát:

- Thế tại sao tối hôm qua, tôi đà được chị Năm pha cho tôi một ly cocktail dâu tây ngon tuyệt. Chưa bao giờ tôi được thưởng thức một ly cocktail đầy hương vị như thế.

Đông An tuyên bố:

- Đó không phải là dâu tây.

Vĩnh Kha nhướng mày:

- Thế là gì?

Đông An so vai:

- Nước ép quả dứa pha với chút rượu dâu. Không có một tí gì dâu tây....của anh trong đó.

Vĩnh Kha cười nhạo:

- Cô nói dối!

Đông An nổi tự ái:

- Không bao giờ.

Vĩnh Kha gặng hỏi:

- Sao cô biết đó chính là nước ép quả dứa được?

Đông An hùng hồn:

- Vì chính tôi pha mà. Tôi không biết thì ai biết.

Tuyên bố xong, Đông An chợt thấy hối hận khi bắt gặp vẻ mặt mừng rỡ của Vĩnh Kha.

Anh tuyên bố:

- Tốt quá! Phi Nhung muốn uống một ly cocktail dâu tây, nhưng tôi chưa biết xoay sở như thế nào.

Cô ngắc ngứ:

- Tôi... tôi...

Vĩnh Kha phẩy tay:

- Tôi... cái gì nữa đây. Cô pha giùm tôi một ly cocktail đi.

Đông An tìm cớ thoái thác:

- Tôi pha dở lắm....

Vĩnh Kha sôi nổi:

- Không. Rất ngon. Tối hôm qua tôi cứ ngỡ là chị Năm pha mới chết chứ.

Đông An ngắc ngứ:

- Hay là tôi gọi chị Năm cho anh?

Vĩnh Kha nhướng mày nhìn cô:

- Đừng chơi trốn tìm với tôi nữa, cô bé. Cô làm ơn lẹ lẹ giùm, kẻo Phi Nhung ngồi đợi nãy giờ cũng hơi lâu rồi đó.

Đông An xụ mặt. Nếu biết như thế này, lúc nãy cô cứ băng băng đi qua phòng khách mày hay hơn. Thà là gặp Phi Nhung để hứng chịu ánh nhìn lạnh buốt của cô ta, còn hơn là chui vào bếp để làm cocktail.

Mà cũng tại cô nữa. Tối hôm qua, khi chị Năm chờ cô pha cocktail cho Vĩnh Kha, cô không cao hứng trổ tài thì đâu có chuyện.

Vĩnh Kha chăm chú nhìn Đông An:

- Cô làm nhanh đi, còn đợi gì nữa.

Khẽ thở dài, Đông An đành lôi quả dứa, đang bỏ trong tủ lạnh ra. Cô làm rất thành thạo, từ việc gọt vỏ lấy mắt dứa cho đến việc cho từng lát vào máy ép nước.

Nhìn vào đôi tay thoăn thoắt của Đông An, Vĩnh Kha buột miệng:

- Không ngờ...

Đông An tròn mắt:

- Gì cơ?

Vĩnh Kha mỉm cười:

- Thế mà tôi cứ ngỡ là cô chỉ biết...

Đông An hỏi dồn:

- Chỉ biết gì?

Vĩnh Kha lắc đầu cười không trả lời. Giọng Đông An nghịch ngợm:

- Chỉ biết làm mất giấy gờ công văn của anh và làm vỡ lọ hoa chứ gì?

Cách nói chuyện khá lý sự của cô khiến anh không thể không cười được. Giọng anh khiêu khích:

- Đúng thế.

Đông An xảnh xe.:

- Có phải ngày nào tôi cũng làm mất công văn và đánh vỡ lọ hoa đâu.

Vĩnh Kha cười:

- Một tuần xảy ra một lần cũng đủ khổ thiên hạ.

Đông An chu môi:

- Tôi biết là anh rất ghét tôi vì mấy cái tội đó.

Vĩnh Kha nửa đùa nửa thật:

- Có thể là cô không thích hợp với công việc của một nhân viên văn thư. Biết đâu khi chuyển cô sang làm ở một bộ phận khác, cô lại làm tốt hơn.

Nhớ lại câu chuyện giữa cô và Trường Duy, Đông An tò mò hỏi:

- Theo anh, nếu không làm văn thư tôi thích hợp cho công việc nào?

Vĩnh Kha cười cười:

- Một công việc quan trọng.

Đông An sốt ruột:

- Nhưng đó là công việc gì?

Vĩnh Kha hạ thấp giọng:

- Một công việc mà cô sẽ quan hệ với tất cả nhân viên của công ty, không loại trừ ai. Từ giám đốc cho đến thủ kho, mọi người đều cần đến cô.

Đông An hếch chiếc mũi cao thanh tú lên:

- Có một người đàn ông cũng đã từng nói như anh.

Vĩnh Kha cười lớn:

- Nhưng đảm bảo với cô, ý tưởng của tôi không bao giờ trùng với hắn.

Đông An vui vẻ:

- Tôi nghĩ là ý tưởng của hai người rất giống nhau, cho dù chưa bao giờ tôi có tham vọng ấy.

Vĩnh Kha cười:

- Có gì đâu mà cô gọi là tham vọng?

Đông An tặc lưỡi:

- Thư ký giám đốc mà không tham vọng sao anh?

Vĩnh Kha kêu lên:

- Ai nói với cô là tôi chọn cho cô công việc ấy?

Đông An lạ lẫm nhìn Vĩnh Kha:

- Thế thì công việc gì? Anh mới nói với tôi nào là quan trọng, nào là liên quan đến tất cả mọi người trong công ty mà?

Vĩnh Kha cười:

- Tôi đâu chối cãi điều đó.

Đông An giậm chân:

- Thế không phải thư ký giám đốc thì là gì?

Vĩnh Kha cười lớn:

- Nhân viên bảo vệ.

Liếc nhìn vẻ mặt ấm ức của cô, Vĩnh Kha châm chọc:

- Nhân viên bảo vệ không phải là một nhân vật quan trọng và quen tất cả mọi người sao?

Cố nhịn cười, Đông An háy Vĩnh Kha một cái. Thật đúng là cô bị Vĩnh Kha bẫy việt vị.

- Trong phòng bảo vệ không có một bình hoa để cô đánh vỡ, phải không Đông An?

Cô xảnh xe.:

- Nếu làm bảo vệ, người đầu tiên tôi không cho xe vào cổng là...

Vĩnh Kha nhướng mày:

- Là ai?

Đông An bặm môi lại. Cô cũng chưa điên để bảo kẻ đó là Vĩnh Kha. Nhất định câu trả lời của cô sẽ làm cho anh nổi giận.

Lẳng lặng cho nước dứa ép vào ly, Đông An rót thêm rượu dâu rồi đặt lên trên miệng ly một lát chanh vàng óng.

Vĩnh Kha đùa:

- Sao cô không mở một nhà hàng?

Tưởng là Đông An sẽ ấm ức vì câu nói khích của anh, không ngờ Đông An lại tuyên bố bằng giọng trầm tĩnh:

-Tôi cũng từng có ý định đó.

Vĩnh Kha nhìn như hút vào đôi mắt đẹp:

- Thật không?

Rửa tay dưới vòi sen, Đông An thở một hơi nhẹ:

- Khi có điều kiện, tôi sẽ mở một nhà hàng chuyên phục vụ cocktail. Tại nhà hàng của tôi, cocktail được pha chế theo một công thức riêng mà khôngnơi nào có.

Vĩnh Kha phán:

- Đó là một lý tưởng hay. Nhưng sao cô không thực hiện?

Lùa tay vào mái tóc mượt như tơ, Đông An cười buồn. Thế đấy! Một anh chàng xuất thân từ một gia đình giàu có như Vĩnh Kha còn lâu mới hiểu là người ta phải vật lộn để sống, để tồn tại như thế nào.

Giọng cô lạnh tanh:

- Có lẽ Phi Nhung đang sốt ruột đợi anh đấy.

Vĩnh Kha chưa kịp nói thêm câu nào thì Đông An đã phóng lên mấy bậc thang rồi mất hút.

Nhìn theo cô, anh chỉ còn biết lắc đầu cười...

OOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO

- Đông An

Đang lơ mơ ngủ, Đông An bỗng giật mình vì tiếng gọi của chị Năm. Dụii mắt ngồi dậy, cô ngơ ngác hỏi:

- Gì thế chị Năm?

Chị Năm cười vui vẻ:

- Cocktail!

Đông An tròn mắt:

- Gì cơ?

Chị Năm phá lên cười:

- Con nhỏ này! Cocktail, nghe rõ chưa?

Thấy bộ dạng ngơ ngác của Đông An, chị Năm càng cười lớn:

- Không hiểu gì hả cưng?

Đông An cười hiền:

- Em chẳng biết chị nói gì.

Chị Năm ngồi xuống giường, giọng rổn rang:

- Có gì mà không hiểu, hở cưng. Cậu Vĩnh Kha bảo Đông An làm cho cậu ấy ly cocktail dâu tây.

Đông An kêu lên:

- Sao chị không làm mà bảo em làm?

Chị Năm vui vẻ:

- Chị có muốn cũng không được, vì cậu Vĩnh Kha yêu cầu đích danh em mà. Chị chỉ là người có nhiệm vụ nhắn gởi.

Đông An nguýt yêu:

- Chứ không phải là chị làm biếng nên dồn việc cho em đó sao?

Chị Năm cốc nhẹ lên đầu cô:

- Bộ pha một ly cocktail mất công lắm sao, Đông An? Cái con nhỏ này thật là kỳ, tự dưng nghĩ oan cho chị.

Tì cằm lên đầu gối, Đông An ca cẩm:

- Không mất công, nhưng được nằm ngủ thì vẫn sướng hơn, phải không chị Năm.

Chị Năm cười:

- Ai bảo Đông An thức ăn khuya làm chi. Tối hôm qua, chị thấy trong phòng Đông An sáng đèn khuya lắm đó.

Cô cười hiền:

- Em làm việc mà chị.

Chị Năm gục gặc ra chiều hiểu biết:

- Đông An ngồi máy vi tính chứ gì.

Đông An nhỏ nhẹ:

- Sao em làm mãi làm hoài cũng không hết việc.

Chị Năm giọng quan tâm:

- Bà chủ và cậu Vĩnh Kha bắt Đông An làm nhiều việc lắm hả?

Bắt gặp nụ cười hóm hỉnh của cô, chị Năm hỏi dồn:

- Có phải ở công ty làm không xuể nên Đông An phải thức khuya dậy sớm để làm thêm cho kịp không?

Đông An phì cười:

- Đâu có.

Chị Năm gặng hỏi:

- Đông An giấu chị phải không.

Đông An đấm nhẹ vào vai chị Năm:

- Không phải như chị nghĩ đâu.

Thấy chị Năm tỏ vẻ không tin, cô liền nói tiếp:

- Những việc em làm trên máy vi tính là do tự em nghiên cứu thêm, không liên quan gì đến công ty cả.

Chị Năm thắm mắc:

- Không liên quan đến công ty, em làm để làm gì?

Đông An mỉm cười:

- Sáng tạo mà chị. Đó là niềm vui của em.

Chị Năm hỏi một câu rất thực tế:

- Sáng tạo có tiền không em?

Đông An phì cười:

- Không.

Chị Năm buông gọn:

- Uổng công.

Đông An lại cười:

- Đâu phải làm gì cũng gắn liền với tiền bạc.

Chị Năm hùng hồn:

- Nếu công việc nào đó không đẻ ra tiền, chị không làm.

Đông An khúc khích:

- Cho chị làm kinh tế là không trật đi đâu được.

Chị Năm giọng tình cảm:

- Vậy từ nay cưng đỪng thức khuya dậy sớm nữa nghe.

Đông An lắc đầu:

- Đâu có được chị. Đó là niềm vui của em.

Chị Năm thở dài:

- Niềm vui không ra tiền!

Ôm vai chị Năm, Đông An tỉ tê:

- Giờ không có tiền nhưng tương lai thì có thể có.

Chị Năm tròn mắt nhìn cô:

- Thật không cưng?

Đông An mỉm cười:

- Sáng tạo nào cũng đem đến lợi ích kinh tế. Có điều là lâu hay mau thôi.

Lắc đầu cười, chị Năm phán:

- Nếu thế ngủ sớm vẫn khỏe hơn. Chờ đợi kiểu may rủi như thế, chị không ham

Đông An khúc khích cười. Có lẽ vì ngủ nhiều nên dạo này chị Năm có phát tướng hơn trước nữa.

Chợt chị Năm kêu lên:

- Thôi chết rồi cưng ơi!

Đông An cũng mất cả hồn:

- Sao?

Chị Năm rên rỉ:

- Cậu Vĩnh Kha bảo gọi Đông An đi pha cocktail cho cậu. Ham nói chuyện với Đông An, nãy giờ chị quên mất ráo trọi.

Lật đật xỏ chân vào dép, Đông An nói nhanh:

- Em đi đây.

Chị Năm nói với theo:

- Hai ly đấy nhé. Không phải một ly đâu.

Đông An quay đầu lại:

- Sao cơ.

Chị Năm rổn rang:

- Hai ly. Vì có cả cô Phi Nhung nữa, hai người đang ngồi trong vườn.

Phóng thật nhanh vào bếp, Đông An lật đật mở tủ lạnh. Cô thầm mắng mình. Nếu cô không cao hứng khoe với Vĩnh Kha về tài pha cocktail của cô thì có lẽ bây giờ cô đã an giấc điệp, không bị ai quấy rầy.

Mà cái... Ông Vĩnh Kha này nữa. Trong nhà biết bao nhiêu thức ngon vật lạ, biết bao nhiêu thứ nước giải khát đắt tiền, tự dưng lại bày đặt thích cocktail mới chết cô chứ. Hay là... Ông muốn cho cô có dịp... luyện thật nhuyễn để mở nhà hàng.

Đang tỉ tê nói chuyện với Vĩnh Kha, Phi Nhung biến sắc mặt khi nhìn thấy Đông An đi ra vườn với chiếc khay trên tay.

Cô nghiêm nét mặt:

- Để xuống đó đi.

Đông An đưa mắt nhìn quanh. Vì cô không biết phải để khay xuống chỗ nào.

Chỉ có một chiếc xích đu độc nhất hì hai người đã ngồi đong đưa trên đó. Không lẽ cô thả đại chiếc khay xuống đất.

Vĩnh Kha vui vẻ nói:

- Cocktail dâu tây chứ?

Đông An nhỏ nhẹ:

- Vâng. Anh và Phi Nhung chờ một chút, để tôi vào nhà mang chiếc bàn nhỏ ra đây.

Phi Nhung bỗng lên tiếng:

- Thôi, khỏi đi. Tôi không uống nữa đâu.

Quay lại nhìn cô, Vĩnh Kha ngạc nhiên:

- Lúc nãy em bảo làm cocktail mà.

Phi Nhung cười tỉnh bơ:

- Giờ em hết thích rồi.

Vĩnh Kha cười:

- Vậy sao?

Hất hàm với Đông An, Phi Nhung uốn giọng:

- Cảm phiền cô đem vô nhà giùm.

Vĩnh Kha kêu lên:

- Sao lạ vậy em?

Đông An lúng túng nhìn Vĩnh Kha rồi lại nhìn Phi Nhung. Cô cũng không biết phải làm gì.

Thật dứt khoát, Vĩnh Kha đứng dậy cầm hai ly cocktail. Anh trầm giọng bảo Đông An:

- Thôi, cô đi vào nhà đi.

Chỉ còn hai người lại với nhau, Vĩnh Kha băn khoăn nhìn Phi Nhung:

- Em sao vậy?

Phi Nhung khẽ cắn môi:

- Em không sao cả.

Vĩnh Kha chùng giọng:

- Hay là em giận anh?

Phi Nhung tròn mắt:

- Giận anh à? Về chuyện gì?

Vĩnh Kha mỉm cười:

- Anh cũng không biết nữa. Chỉ biết một điều là phụ nữ mưa nắng thất thường. Có lẽ em cũng không phải là ngoại lệ.

Phi Nhung so vai phán:

- Em đâu có giận gì anh.

Vĩnh Kha gặng hỏi:

- Vậy là sao? Hay là em vẫn còn giận Đông An chuyện hôm trước?

Phi Nhung đẫy đưa:

- Người ta vô ý làm đổ súp lên người em chứ có phải cố ý đâu anh.

Vĩnh Kha tỏ vẻ cảm kích:

- Em thật là tốt.

Phi Nhung chớp chớp mi:

- Có gì đâu. Tính em cũng vô tư lắm. Vả lại, hơi đâu chấp nhặt người ăn kẻ ở, phải không anh?

Vĩnh Kha mỉm cười:

- Hôm trước anh giới thiệu với em rồi, Đông An làm việc trong công ty chứ không phải là người giúp việc.

Phi Nhung làm như sực nhớ ra, cô gật gật đầu:

- Em nhớ rồi. Mà sao cô ta lại ở đây?

Vĩnh Kha so vai:

- Một người bạn thân của nội anh bảo trợ cho Đông An và nhờ nội anh sắp xếp chỗ ở cho Đông An.

Phi Nhung cố giữ giọng điềm tĩnh:

- Nội anh thật tốt bụng, nhưng có lẽ anh nên nhắc bà cần phải giữ lòng tốt ở một mức độ cho phép.

Vĩnh Kha mỉm cười:

- Không sao đâu em.

Phi Nhung so vai:

- Em chỉ sợ nội anh bị lợi dụng.

Vĩnh Kha chợt đề nghị:

- Mình đi vào nhà chứ em?

Phi Nhung nhìn anh không chớp mắt:

- Bộ anh không thích ngồi nói chuyện với em sao.

Vĩnh Kha hắng giọng:

- Anh đoán là nội đang sốt ruột đợi chúng ta thôi.

Phi Nhung ngúng nguẩy:

- Anh đang kiếm cớ trốn em thì có. Ngày nào em chẳng nói chuyện với bà. Riết rồi, thấy mặt nội anh là em muốn tránh luôn.

Vĩnh Kha bật cười:

- Nếu nội anh nghe được em nói như thế, bà giận đấy.

Phi Nhung chu môi:

- Nếu anh mách lại bà, em giận anh luôn đó.

Bật quẹt mồi thuốc, Vĩnh Kha đùa:

- Vậy mà hay.

Phi Nhung véo vào tay anh:

- Trời đất! Anh nỡ nói với em như thế đó hả?

Vĩnh Kha cười:

- Bộ em không thấy là mỗi lần em đến chơi là anh đi đứt một buổi làm việc hay sao?

Phi Nhung nguýt Vĩnh Kha một cái:

- Bộ công việc quan trọng hơn em hả?

Vĩnh Kha cười:

- Tất nhiên.

Cô vùng vằng:

- Em không đùa đâu nhé. Em ghét anh lắm.

Vĩnh Kha cười cười:

- Có thật không?

Phi Nhung kể tội:

- Còn một ngày nữa là đến ngày lễ đính hôn của chúng ta, thế mà em thấy anh vẫn bình chân như vại. Mấy hôm nay em giận anh kinh khủng nhưng không nói ra đó.

Vĩnh Kha nhướng mày hỏi:

- Em muốn anh phải làm gì?

Hất mạnh cánh tay Vĩnh Kha đang đật hờ trên vai, Phi Nhung giọng giận hờn:

- Em không biết.

Vĩnh Kha cười:

- Anh phải làm gì cho em vừa lòng? Chạy khắp thành phố như một thằng điên, hay ghé đến nhà hàng để kiểm tra xem người ta đã... sắp xếp bàn ghế đủ chưa, hay đến tiệm may xem mấy chiếc váy của em đã may xong chưa à?

Phi Nhung ấm ức không trả lời. Không lẽ cô phải nói thẳng với Vĩnh Kha là cử chỉ hững hờ của Vĩnh Kha làm cô tự ái kinh khủng. Có vẻ anh quyết định đi đến hôn nhân với cô là vì bà Phú Tường hơn là vì anh yêu cô. Những nụ hôn của anh chưa bao giờ làm cho cô hài lòng. Hững hờ, đó là những gì mà cô cảm nhận được từ những cử chỉ vuốt ve của anh.

Mà cô cũng không thể trách ai được khi cuộc hôn nhân này là do ý muốn của cô, của nội cô và bà Phú Tường. Sự thôi thúc của bà Phú Tường khiến Vĩnh Kha không còn một cách giải quyết nào khác. Cô hiểu, anh đã cầu hôn với cô để làm vui lòng nội của anh.

Tình yêu sẽ đến sau hôn nhân.

Cô cũng không có một cách chọn lựa khác, vì cô yêu Vĩnh Kha và không muốn anh thuộc về một người khác.

Vĩnh Kha từ từ nhả khói thuốc. Anh nhướng mày ngắm nhìn khuôn mặt đẹp kiêu sa của Phi Nhung. Hàng mày thanh tú, đôi mắt đẹp long lanh và cái nhìn thật cuốn hút. Kỳ lạ thật! Tuần sao là lễ đính hôn của hai người và tháng sau là tổ chức cưới, thế mà trái tim anh vẫn dửng dưng nguội lạnh như không.

Phi Nhung là một cô gái quá hoàn hoảo, đẹp và thông minh. Thế mà anh không hiểu tại sao trái tim anh vẫn không đập lên những nhịp đập cuồng điên.

Tựa đầu vào ngực Vĩnh Kha, Phi Nhung chớp chớp mi thật điệu:

- Anh có yêu em không?

Vĩnh Kha đùa:

- Em hỏi anh câu đó hơn một trăm lần rồi.

Cô hờn dỗi:

- Nhưng không lần nào anh trả lời nghiêm túc câu hỏi của em.

Vĩnh Kha véo nhẹ vào má cô:

- Không yêu, sao cưới em.

Giọng Phi Nhung thiếu tự tin:

- Em cũng nghĩ là như vậy.

Chợt cô nói tiếp:

- Anh có biết tại sao em thường hỏi anh câu hỏi đó không?

Vĩnh Kha trầm giọng:

- Không.

Phi Nhung khẽ nói:

- Nhiều lúc em nghĩ là mình không có đủ sức để cuốn hút anh.

Vĩnh Kha soi vào đôi mắt đẹp:

- Sao em lại nghĩ thế?

Phi Nhung giọng hờn dỗi:

- Thực tế là như vậy.

Cái nhìn trách móc của Phi Nhung khiến Vĩnh Kha xốn xang. Anh chợt cảm thấy như có lỗi với cô.

- Anh yêu em.

Nụ hôn thật điệu nghệ của anh làm cô như chưa tỉnh cơn say. Khép đôi mắt đẹp long lanh, cô thì thầm:

- Em yêu anh. Hôn em nữa đi anh.

- Hừm...

Giật bắn người, Phi Nhung choàng mở mắt. Thật không thể tưởng tượng nổi khi trước mặt cô là Đông An với hai ly chanh đường trên tay.

Vĩnh Kha cũng giận không kém gì Phi Nhung. Anh gắt gỏng:

- Gì thế Đông An?

Đông An ngắc ngứ:

- Tôi... tôi...

Vĩnh Kha bực dọc:

- Cô ra đây làm gì vậy?

Đông An vẫn chằm chằm nhìn xuống đất. Trời ạ! Cô mãi xăm xăm đi một mạch ra đây, đâu nghĩ là họ đang... hôn nhau. Chừng muốn bỏ chạy cũng không kịp.

Giọng cô như sắp khóc:

- Tôi mang nước chanh ra cho anh chị.

Vĩnh Kha cáu kỉnh:

- Tôi đâu có nhờ cô.

Đông An thở dài:

- Nhưng bà giám đốc bảo tôi mang ra đây. Bà hối gấp gấp vì nghe nói cô Phi Nhung không thích dùng cocktail nữa.

Phi Nhung ngọt nhạt:

- Dù sao thì tôi cũng phải cám ơn cô. Lúc nào cô cũng nhiệt tình với tụi tôi, cho dù tụi tôi cũng không dám... làm phiền.

Đông An ngẩng đầu lên nhìn Phi Nhung. Bắt gặp cái nhìn hằn học của Phi Nhung, cô chỉ còn biết ngó lơ sang chỗ khác.

Phi Nhung cười nhạt. Nếu không có Vĩnh Kha, coi bộ con nhỏ này lãnh trọn mấy bạt tai của cô quá. Đúng là khắc tinh của cô. Không biết lúc nãy nó có nghe những lời nài nỉ của cô với Vĩnh Kha không.

Lừ mắt nhìn Đông An, Vĩnh Kha nghiêm mặt phán:

- Cô đi vào nhà đi.

Khỏi phải đợi Vĩnh Kha nhắc lại lần thứ hai, Đông An đi như chạy. Suýt chút nữa thì cô va phải bà Phú Tường đang đủng đỉnh đi ra vườn.

Giọng bà Phú Tường thảng thốt:

- Đông An... gì mà cô chạy như ma đuổi thế?

Chợt nhìn thấy hai ly nước chanh đang sánh đổ trên tay cô, bà hỏi tiếp:

- Vĩnh Kha và Phi Nhung không uống nước chanh à?

Đông An thở hổn hển:

- Vâng...

Bà Phú Tường thắc mắc:

- Sao cô lại chạy?

Đông An ngắc ngứ:

- Cháu... cháu...

Bà Phú Tường bực dọc:

- Cô không thể trả lời cho ra hồn câu hỏi của ta được à? Sao? Hay là cô pha chanh dở tệ nên Vĩnh Kha và Phi Nhung không uống nổi?

Đông An như vớ được phao, cô vội nói:

- Vâng....

Bà Phú Tường quở trách:

- Chắc lại cho đường quá ngọt chứ gì. Đi vào pha hai ly nước khác đi.

Đông An kêu lên:

- Thưa bà.. không...

Lạ lẫm nhìn cô, bà Phú Tường phán:

- Cô dám chống lại lệnh của ta?

Đông An hoảng hồn:

- Thưa không. Nhưng...

Bà Phú Tường cắt ngang:

- Không nói nhiều. Cô đừng làm ta nổi giận.

Nói xong, bà lại tiếp tục lững thững đi ra vườn... Không thể nào nói hết sự tức giận của Phi Nhung. Giọng cô bực dọc:

- Sao mọi chuyện cứ tái diễn hoài vậy anh?

Vĩnh Kha ngán ngẫm:

- Anh cũng không hiểu nổi Đông An nữa.

Phi Nhung dài giọng:

- Anh thấy là em rất tốt mà. NhƯng điều đó không có nghĩa là nhân viên của anh có thể xem thường em và anh. Hết rình rập anh và em hôm trước, bây giờ cô ta cũng lại làm như thế.

Vĩnh Kha hắng giọng:

- Anh sẽ nói với nội anh chuyện này.

Phi Nhung mím môi:

- Con nhỏ ấy muốn phá em đó mà.

Vĩnh Kha thở dài:

- Anh cũng không hiểu nổi Đông An nữa. Cho dù là đùa cợt thì chuyện gì cũng phải có một giới hạn nhất định.

Phi Nhung vùng vằng đứng dậy:

- Thôi, em đi về đây.

Vĩnh Kha cũng đứng dậy, giọng anh ân cần:

- Anh xin lỗi. Để anh tiễn em ra cổng.

Phi Nhung cáu kỉnh:

- Không cần. Để em tự đi một mình.

Chợt thấy bà Phú Tường đang đứng bên mấy chậu kiểng, Phi Nhung liền đi vòng qua một lối khác đi ra cổng. Cô cũng không muốn chào bà Phú Tường nữa. Giận kinh khủng. Không chừng gặp bà Phú Tường, cô lại kông kìm được rồi nổi giận với bà còn tệ hại hơn.

- Nội không nghỉ trưa à?

Đang tỉa máy lá sâu, bà Phú Tường ngẩng đầu lên nhìn Vĩnh Kha:

- Ta cũng vừa chợp mắt được một giấc. Nghe nói là Phi Nhung có đến chơi, sao không thấy nó.

Vĩnh Kha hắng giọng:

- Dạ...

Bà Phú Tường vui vẻ:

- Nó đâu rồi con?

- Dạ, Phi Nhung về rồi nội.

Bà Phú Tường ngạc nhiên nhìn anh:

- Sao thế? Hình như nó mới đến chơi mà.

Búng nhẹ chú cánh cam đáng bám trên nụ hồng, Vĩnh Kha nói dối:

- Phi Nhung bận công chuyện mà nội.

Giọng bà Phú Tường không vui:

- Hay là con có làm gì cho nó giận?

Ôm vai bà Phú Tường Vĩnh Kha cười lỚn:

- Nội khi nào cũng lo chuyện đó xảy ra. Con có làm gì để Phi Nhung giận đâu.

Bà Phú Tường thắc thỏm:

- Thế tại sao nó không chào ta để về?

Vĩnh Kha so vai:

- Con có nói với Phi Nhung là nội đang ngủ. Có lẽ vì thế naên Phi Nhung mới không vào vấn an nội.

Bà Phi Nhung vẻ mặt nghi ngờ:

- Con đã nói dối ta, phải không Vĩnh Kha.

Vĩnh Kha vội nói:

- Không đâu nội.

Bà Phú Tường phán:

- Bộ con tưởng là con nói gì ta cũng tin sao. Chắc chắn Phi Nhung và con lại gây gỗ nhau. Nếu không, con nhỏ đã vào tìm gặp ta. Sáng nay, nó có gọi điện thoại hẹn gặp ta mà.

Vĩnh Kha chán ngán:

- Con cũng không biết phải giải thich với nội ra sao nữa.

Bà Phú Tường chép miệng:

- Ta đang muốn gặp Phi Nhung để hỏi xem nó có vừa lòng mấy chiếc váy mà ta đặt may ở Pháp cho nó không. Rồi cũng không biết là nó cần thêm gì cho lễ đính hôn nữa không.

Vĩnh Kha hắng giọng:

- Phi Nhung nhờ con chuyển lời cám ơn đến nội. Cô ấy bảo những chiếc váy nội tặng rất đẹp và hợp thời trang.

Bà Phú Tường gật đầu:

- Ta biết mà. Phi Nhung mặc gì cũng đẹp. Chưa có đứa con gái nào làm ta hài lòng như Phi Nhung cả. Con nhỏ ấy vừa đẹp người vừa đẹp nết. Có một người vợ như Phi Nhung, con sẽ tìm thấy hạnh phúc.

Hạ thấp giọng, bà nói tiếp:

- Nếu con có làm gì để Phi Nhung giận thì mau gọi điện cho nó đấy nhé.

Vĩnh Kha mỉm cười. Đúng là không có gì có thể qua mắt được nội anh.

- Dạ, lát nữa con sẽ gọi điện cho Phi Nhung.

Bà Phú Tường chăm chú nhìn anh:

- Vì sao nó lại giận con?

Vĩnh Kha lúng túng:

- Chỉ là chuyện nhỏ thôi nội à?

Bà Phú Tường băn khoăn:

- Con cứ nói thử ta xem nào.

Vĩnh Kha lắc đầu:

- Nội đừng bận tâm.

Bà Phú Tường nhíu mày:

- Tại sao con lại muốn giấu ta. Nếu con không nói, ta sẽ gọi điện cho Phi Nhung để hỏi nó.

Vĩnh Kha hắng giọng:

- Phi Nhung giận con vì... vị.. đã lỡ chê chiếc váy nội tặng cho Phi Nhung không được đẹp.

Bà Phú Tường kêu lên:

- Thế đấy!

Vĩnh Kha mỉm cười:

- Con xin lỗi nội.

Bà Phú Tường nghiêm mặt:

- Phi Nhung giận con như thế là đúng đấy.

Anh xuôi xị:

- Dạ...

Bà Phú Tường bực dọc:

- Con không hiểu là ta đã mất nhiều kỳ công trong việc này sao?

Vĩnh Kha gãi đầu:

- Con quên

Bà Phú Tường lắc đầu:

- Ta đã đặt may những chiếc váy ấy tại một tiệm may nổi tiếng ở Pháp. Không chỉ may đẹp, người ta còn thiết kế chọn màu và chọn kiểu dáng cho phù hợp với dáng người của Phi Nhung. Thế mà con lại chê. Ta hết hiêu nổi con rồi đấy Vĩnh Kha.

- Dạ... con...

Bà Phú Tường cao giọng:

- Đó có phải là lý do để vừa rồi con đặt may cho Phi Nhung thêm vài chiếc váy nữa không? Con có biết đó là một hành động làm tổn thương tới ta chăng?

Vĩnh Kha thiếu điều kêu trời. Nội anh đặt may tặng Phi Nhung mấy chiếc váy ở Pháp, nhưng Phi Nhung chê ít. Vì vậy anh mới chiều theo ý của cô.

Anh ngắc ngứ:

- Con xin lỗi nội.

Bà Phú Tường phật ý:

- Năm chiếc váy cho một lễ đính hôn, theo ta là quá đủ. Ta không hiểu con còn muốn gì nữa.

Vĩnh Kha cười cầu tài:

- Một ngày quan trọng trong cuộc đời Phi Nhung và con mà nội. Con có lỡ đặt may thêm... năm cái nữa, mong nội cũng thông cảm.

Bà Phú Tường tặc lưỡi:

- Ta không phải là kẻ hẹp hòi. Nhưng con phải tậo tiêu xài thật đúng chỗ, không hoang phí.

Vĩnh Kha lễ phép:

- Dạ...

Bà Phú Tường nhướng mày nhìn Vĩnh Kha:

- Mười chiếc váy trong hai tiếng đồng hồ tổ chức lễ đính hôn, con thử nghĩ xem? Vị hôn thê của con sẽ có một công việc duy nhất là thay áo xống xoành xoạch để kịp đủ... mười, thay vì cùng con đi đến từng bàn chào hỏi quan khách bà con. Ta đã từng đi dự mấy tiệc cưới có những cô dâu như thế. Mới loáng choáng nhìn thấy cô dâu xuất hiện với váy đỏ, chưa kịp nhìn kỹ xem có đẹp không thì cô ta đã biến đâu mất độ nữa tiếng đồng hồ rồi xuất hiện với chiếc váy tím. Cứ như thế... với khoảng chục chiếc váy. Rốt cuộc lại trong tiệc cưới, người ta chỉ nhìn thấy chú rể với vẻ mặt cứ nhớn nhác đi tìm cô dâu.

Vĩnh Kha cười bao dung. Anh cũng cùng một suy nghĩ như nội của anh vậy. Nhưng vị hôn thê của anh đã muốn như thế nào thì anh sẽ chiều theo như thế. Anh cũng không muốn nội phiền trách Phi Nhung trong chuyện này.

Phi Nhung rất quan trọng chuyện ăn mặc. Không chỉ mười chiếc váy mà đi thèm theo mười chiếc váy khác màu là mười đôi giày đi cùng tông với màu váy.

Ôi! Phụ nữ có những sở thích có.. trời mới hiểu được. Với từng ấy thứ, anh không biết Phi Nhung sẽ xoay sở ra sao trong lễ đính hôn của hai người.

Bà Phú Tường phán:

- Tốt nhất là Phi Nhung chỉ nên mặc năm chiếc váy ta đã đặt mua cho nó. Vậy là đủ.

- Vâng.

- Còn có gì cần bàn bạc với ta nữa không?

Vĩnh Kha mỉm cười:

- Dạ không.

Bà Phú Tường hắng giọng:

-Mọi chuyện như thế là ổn. Ta sẽ có được một cô cháu dâu tuyệt vời. Còn con, đốt đuốc cũng không dễ tìm được một cô vợ hoàn hảo như thế.

Không phản đối, Vĩnh Kha mỉm cười. Cuối cùng thì chàng cũng đi đến một quyết định làm đẹp lòng nội anh.

Vĩnh Kha chợt hỏi:

- Gia đình Đông An và luật sư Doãn quen biết như thế nào với nhau vậy nội?

Chăm chú nhìn Vĩnh Kha, bà Phú Tường thắc mắc:

- Có chuyện gì không con? Sao lại đề cập đến Đông An ở đây?

Vĩnh Kha ngập ngừng:

- Dạ... không....

Cắt bỏ mấy chiếc lá sâu trên cây mãn đình hồng, bà Phú Tường hắng giọng:

- Dù luật sư Doãn ít khi đề cập đến gia đình Đông An, nhưng ông ấy và ta là chỗ thâm tình mấy chục năm nay. Ông ấy không bao giờ nhờ vả gì ta, chỉ có một chuyện nhỏ duy nhất là đề nghị nhận Đông An vào làm việc ở công ty. Vì thế, ta cũng không căn vặn ông ấy về mối quan hệ của ông ấy với gia đình Đông An như thế nào.Chỉ biết ông nội của Đông An xưa kia cũng là bạn thân của luật sư Doãn.

Ngừng lai một chút, bà nói tiếp:

- Dạo này ta thấy Đông An có đỡ hơn trước. Nó không còn làm ta bực mình vì những chuyện không đâu nữa. Có lẽ vì hay bị ta la rầy nên Đông An mới vụng về như thế, chứ ta đoán Đông An là một con nhỏ thông minh và đầy tính cách.

Vĩnh Kha kêu lên:

- Cô ta vẫn như thế thôi. Vẫn như một con thú hoang chưa được thuần hóa.

Bà Phú Tường mỉm cười:

- Không.Rồi đây con sẽ thấy những nhận xét của ta là đúng.

Vĩnh Kha ngán ngẩm thở dài. Anh không hiểu vì sao nội lại khen Đông An thông minh, đầy tính cách. Trời ạ! Nếu bà biết Đông An vừa gây ra chuyện gì cho anh và Phi Nhung, không biết bà sè có thái độ như thế nào. Nhất là bà rất yêu mến Phi Nhung. Dù có cảm tình với Đông An cách mấy, nội anh cũng không thể nào chấp nhận những trò đùa của cô được.

Giọng bà Phú Tường vui vẻ:

- Ta định nhờ Đông An phụ trách phần cắm hoa trong lễ đính hôn của con và Phi Nhung đấy, Vĩnh Kha ạ.

Vĩnh Kha kêu lên:

- Nội không đùa đấy chứ?

Bà Phú Tường cười lớn:

- Đó là một quyết định hết sức nghiêm túc của ta.

Vĩnh Kha không kìm được bực dọc:

- Nội nghĩ sao mà quyết định như thế? Nội sẽ phá hổng lễ đính hôn của con mất. Tại sao không phải là một người khác, mà là Đông An?

Bà Phú Tường lắc đầu:

- Không. Đông An rất am hiểu về hoa và nghệ thuật cắm hoa. Để rồi con và mọi người sẽ thấy được tài của nó trong lãnh vực này.

Vĩnh Kha hắng giọng:

- Đó là công việc của nhà hàng. Một nhà hàng năm sao có cả... một tá nhân viên chuyên cắm hoa và bài trí phòng tiệc. Nội không cần phải nhờ đến.. tài của Đông An đâu.

Bà Phú Tường từ tốn:

- Ta vẫn biết nhân viên của nhà hàng cắm không chê vào đâu được. Nhưng ta vẫn muốn thử tài của Đông An. Ta hy vọng là mọi người sẽ có dịp thưởng thức hết vẻ đẹp của hoa qua tài nghệ của Đông An.

Vĩnh Kha khẳng định:

- Đông An sẽ phá hỏng lễ đính hôn của con.

Bà Phú Tường bật cười:

- Nếu cách đây một tháng, ta sẽ tin vào điều con vừa nói.

Vĩnh Kha thở dài:

- Nội đã từng nói với con là sẽ đuổi việc Đông An mà?

Bà Phú Tường cười lớn:

- Khi giận, ta có nói như thế. Nhưng Đông An là một con bé tuyệt vời. Ta rất thích tính cách của nó.

Vĩnh Kha lắc đầu thở dài. Thế đấy! Nội của anh luôn luôn độc đoán. Từ chuyện buộc anh cưới vợ cho đến những việc nhỏ nhặt như thế, ít khi anh được toàn quyền quyết định theo ý mình.

Anh tặc lưỡi:

- Tùy nội quyết định, miễn sao là mọi chuyện ổn thỏa. Con đi vào nhà đây...

Một tuần sau đó...

Lễ đính hôn của Vĩnh Kha và Phi Nhung được tổ chức tại một nhà hàng năm sao trong thành phố.

Khách được mồi đông không thể tả. Đông An không nhớ là cô đã chạy lên chạy xuống cầu thang bao nhiều lần theo những mệnh lệnh bất chợt của bà Phú Tường.

- Đông An! Đông An!...

Tên cô được bà giám đốc kêu réo liên tục mỗi khi có một nhân vật quan trọng nào đó vừa xuất hiện.

Đang dựa lưng vào tường ngắm nhìn những giỏ hoa tigôn dễ thương đặt trên các bàn tiệc, Đông An bỗng giật mình vì tiếng quát khẽ của bà Phú Tường:

- Đông An!

Quay đầu lại với nự cười thật mềm mại, Đông An nhỏ nhẹ:

- Dạ...

- Nãy giờ cô đi đâu?

Đông An hồn nhiên:

- Dạ, chạy lên chạy xuống...

Bà Phú Tường nhăn mặt:

- Ai không biết là cô... chạy lên chạy xuống. Nhưng sau đó cô biến đi đâu mất? Báo hại ta phải đi tìm cô này giờ.

Đông An cười hiền:

- Dạ, chạy lên chạy xuống mấy tầng lầu mệt quá, nên cháy đứng ở đây nghỉ một lát.

Bà Phú Tường hất hàm:

- Sao cô không đi thang máy.

Đông An sôi nổi:

- Đâu phải khách mời nào cũng thích đi thang máy như cháu đâu.

Vẻ mặt bà Phú Tường cau có:

- Giờ thì ta mới hỏi tội cô đây.

Đông An tròn mắt:

- Sao cơ?

Hất mặt về mấy giỏ hoa tigôn, bà Phú Tường giận dữ:

- Cô bày trò quỷ quái gì thế?

Đông An ngơ ngác:

- Thưa, bà không hài lòng về chuyện gì.

Bà Phú Tường bực dọc:

- Còn chuyện gì nữa, ngoài chuyện ta đã phân công cho cô.

Đông An ngắc ngứ:

- Thưa, có phải bà định nói về những giỏ hoa tigôn dễ thương ấy không.

Bà Phú Tường tức tối:

- Dễ thương à? Nếu nãy giờ không bận rộn tiếp quan khách, ta đã cho cô một trận lôi đình về thái độ vô trách nhiệm của cô.

Đông An nhỏ nhẹ:

- Cháu vẫn chưa hiểu vì sao bà lại phật ý về những giỏ hoa rất đẹp ấy.

Bà Phú Tường bực tức:

- Sao cô không cắm hoa hồng? Cô có biết hôm nay là tiệc lễ gì không? Tại sao cô lại chưng bày những giỏ hoa rẻ tiền như thế trong buổi tiệc long trọng này, hử? Cô nói đi!

Đông An hít một hơi thật dài:

- Cháu vẫn biết hôm nay là lễ đính hôn của anh Vĩnh Kha và Phi Nhung...

Bà Phú Tường cắt ngang:

- Có phải cô muốn phá ta không? Cô có thể tung tiền của ta mua hết tất cả hồng trong thành phố này để trang trí cho tiệc đính hôn của cháu nội ta mà. Vậy mà cô lại không làm. Cô làm ta phải bê mặt với mọi ngưòi. Không chừng mọi người cho ta tiết kiệm với đứa cháu nội duy nhất của ta cũng nên.

Đông An gãi đầu:

- Không ai nghĩ như thế đâu, thưa bà.

Bà Phú Tường hậm hực:

- Ai cấm thiên hạ nghĩ như thế, khi thay cho hồng là một mớ... cỏ ranh.

Đông An kêu lên:

- Thưa bà, đó không phải là cỏ. Đó là hoa.

Bà Phú Tường nghiêm mặt phán:

- Nhưng những bông hoa của cô tầm thường không thua chi cỏ. Với ta, chúng có giá trị không hơn chi cỏ.

Đông An lắc đầu cười. Tội nghiệp cho những bông tigôn của cô.

Giọng cô đầy kiên nhẫn:

- Nhưng cỏ thì không có hương thơm. Cỏ cũng không màu sắc và không có vẻ đẹp, không có sư, lôi cuốn dịu dàng như tigôn. Cỏ chỉ là phần nền tô điểm, nhưng tigôn mới là linh hồn.

Bà Phú Tường thở hắt một cái:

- Lỗi do ta. Ta đà không nghe lời Vĩnh Kha khi giao cho cô một trọng trách mà cô không gánh vác nổi. Mà thôi, nói gì thì nói, dù sao cũng là sự đã rồi, ta không thể thay đổi khi tất cả mọi người đã vào tiệc.

Đông An mêm giọng:

- Mong bà vui lên.

Bà Phú Tường than vãn:

- Tất cả đều hoàn hảo, ngoại trừ hoa trang trí cho buổi tiệc. Sao ta vui cho nổi chứ?

Đông An bặm môi lại:

- Không, thưa bà.Mọi chuyện không như bà nghĩ vậy. Cháu nghĩ là mọi người đều cảm thấy dễ chịu khi trên bàn tiệc là một lẵng hoa tigôn thật dễ thương.

Bà Phú Tường giọng phiền muộn:

- Không dùng hồng trang trí, cô có thế dùng magarit hay lay- On mà. Thế mà cô lại cắc cớ chọn những bông hoa ranh nhỏ li ti như những.. hột cơm.

Cô nhỏ nhẹ:

- Thưa bà, không nên dùng magrit hay lay- Ơn vì đó không phải là biểu tượng của tình yêu. Dù có thể chọn hoa hồng để cắm nhưng cháu không làm như thế vì cháu muốn có một sự, cách điệu thật dễ thương. Thật ra thì tigôn cũng lãng mạn không kém gì hồng. Có quá nhiều chọn hoa hồng để thể hiện tình yêu, vậy tại sao lại không chọn một cách thể hiến khác thiên hạ đi.

Bà Phú Tường nheo mắt chế giễu:

- Lãng mạn, dễ thương, khác thiên hạ... Hừ! Ta chỉ muốn mọi thứ trong buổi tiệc này đều đắt tiền và sang trọng, kể cả hoa trên bàn. Thế mà cô lại cố tình làm ngược ý ta. Quả thật là... khác người.

Đông An ý nhị:

- Thưa bà, trong nghệ thuật không đòi hỏi phải đắt tiền.

Nhướng mày nhìn Đông An, bà Phú Tường phán:

- Đúng như thế. Nhưng điều đó không có nghĩa là dùng... cỏ có thể thay thế được hoa.

Đông An nhìn bà Phú Tường bằng ánh mắt bất lực. Vậy đó. Cô không thể nào thuyết phục được bà giám đốc vốn rất khó tính của cô.

Ngay lúc đó, có một vị khách kiếm tìm bà Phú Tường nên bà đành tạm ngưng câu chuyện. Cau mặt nhìn Đông An, bà ra lệnh:

- Chuyện hoa cỏ, ta sẽ nói tiếp với cô sau. Giờ thì cô giúp Phi Nhung thay máy chiếc váy. Có tất cả mười chiếc, nhưng Phi Nhung sè mặc năm chiếc váy do ta đặt may tại Pháp mà thôi.

Đông An ngơ ngác:

- Phi Nhung không thể tự mình làm một mình được sao?

Bà Phú Tường gắt:

- Cô không hiểu gì cả. Mỗi một chiếc váy có đến bảy tầng. Với một chiếc váy nặng như thế, làm sao Phi Nhung có thể tự xoay sở được?

Đông An vội đáp:

- Vâng, thưa bà.Cháu đã hiểu.

Bà Phú Tường dặn dò:

- Nhớ đấy nhé, Phi Nhung chỉ mặc đúng năm chiếc váy thôi.

Đông An tròn mắt:

- Còn năm chiếc kia, thưa bà?

Bà Phú Tường cao giọng:

- Xếp vào một xó. Đó là những chiếc váy mà Vĩnh Kha đã đặt may cho Phi Nhung.

Đông An ngập ngừng:

- Có phải thợ đã may hỏng không, thưa bà?

Bà Phú Tường hất hàm:

- Có lẽ cô cũng không nên tò mò như thế.

Đông An giọng trong trẻo:

- Xin lỗi, cháu chỉ muốn phân biệt những chiếc váy do bà đặt may và những chiếc váy do anh Vĩnh Kha đặt may mà thôi.

Bà Phú Tường kiêu hãnh:

- Có đến... một ngàn khác biệt để cô nhìn thấy đâu là những chiếc váy mà ta đã mặt may. Thôi, cô đi đi!

Đang khoác tay Vĩnh Kha đi vòng một lượt chào quan khách, khuôn mặt xinh đẹp của Phi Nhung bỗng tối sầm lại khi nhìn thấy Đông An.

Với chiếc quần Jean trắng và áo pull màu đồng thau giản dị, thế mà Đông An vẫn đẹp một cách thật cuốn hút như thường.

Còn Đông An, cô tròn mắt chiêm ngưỡng Phi Nhung. Đẹp không thể tả. Chiếc váy sát nách màu ve chai được khoát rộng sau lưng phô bày làn da trắng như sữa. Vòng hông gợi cảm với một bông hồng bài cách điệu ngnag lưng. Đôi mắt lóng lánh mascara mơ màng lãng mạn.

Nhân lúc Vĩnh Kha tách khỏi cô chạm ly với một người bạn, Phi Nhung nheo mắt nhìn Đông An đang tò mò bên cạnh cô với vẻ giễu cợt:

- Cô cũng có mặt ở đây nữa sao?

Đông An nhỏ nhẹ:

- Vâng...

Phi Nhung cười nhạo:

- Đừng đánh đổ súp lên chân người khác nhé.

Ngỡ Đông An sẽ quê vì lời châm chọc ấy, không ngờ cô thản nhiên đáp:

- Hôm nay bà giám đốc bảo tôi làm việc khác