
Đế Quốc Thiên Phong
Tổng số chương: 303
Chiến tranh là căn bản để cho người của Đế quốc Thiên Phong sinh tồn và phát triển." Trích trong sách sử của Đế quốc Thiên Phong.
Quân viễn chinh trở về, làm cho dân chúng trong thành Thanh Dã đều vui mừng nhảy nhót.
Đám chiến sĩ trở về thân mặc giáp sắt khoác chiến bào đen, cỡi ngựa cao to, tay cầm Loan Nguyệt Thứ Mâu, tua vải vốn màu hồng trên đỉnh thiết khôi giờ đây đã nhuộm màu máu đỏ. Ai nấy vẻ mặt trang nghiêm, toát ra một luồng sát khí nhàn nhạt, hiển nhiên là vừa trở về từ chiến trường đẫm máu.
Khôi giáp của bọn họ cũng không còn mới, đã hơi rách nát, trên trường mâu cũng có nhiều chỗ sứt mẻ, đội ngũ cũng không được chỉnh tề cho lắm. Nhưng tinh thần của bọn họ cao vời vợi, chiến ý hiên ngang, tỏ ra bộ dáng của những dũng sĩ chân chính đã tôi luyện không biết bao nhiêu lần trên chiến trường.
Lúc này trông cánh quân kỵ binh kia tuy lộ vẻ mệt mỏi phong trần, nhưng trên mặt lại không thể nào giấu được vẻ kiêu ngạo và tự đắc của những kẻ chiến thắng trở về.
Sau những trận chiến vô cùng gian khổ, sau khi gặt hái được những thắng lợi huy hoàng, ngoại trừ vinh quang cao quý và số tiền thưởng không nhỏ chút nào ra, cái làm cho người ta khát vọng có lẽ chính là những tiếng hoan hô mà số hương thân phụ lão kia đang phát ra để nghênh đón những anh hùng thắng trận trở về.
Đám người đứng xem tràn trề hy vọng, chen chúc chật cả hai bên đường lớn, ai nấy đều kiểng chân trông ngóng.
Đám người vây quanh đội kỵ binh kia tự giác dạt ra hai bên chừa con đường đủ để đi qua, sau đó không ngừng kêu lớn với đội kỵ binh:
- Các ngươi là binh sĩ ở đâu vậy?
- Chúng ta là Thiên Kỵ Vệ của Hổ Báo Doanh thuộc Long Nha Quân.
Tên quan quân đầu lĩnh cao giọng đáp.
- Là binh sĩ của Long Nha Quân, đệ nhất Quân* của Quân đoàn Bạo Phong!
Trong đám đông có thanh âm nho nhỏ đáp lại.
(*Đây là cách phân chia quân đội trong truyện này:
Quân chế của đế quốc Thiên Phong có hai tiêu chuẩn, dưới ngàn người thì chia thành năm - hai, trên ngàn người thì chia thành ba - hai.
Trong quân cứ năm người là một Ngũ, hai Ngũ là một Thập, năm Thập là một Khúc. Khúc trưởng sẽ cai quản năm mươi người, chỉ là sĩ quan mà không phải là quan, dưới đó là Ngũ trưởng và Thập trưởng. Hai Khúc là một Sáo, Sáo quan là chức quan thấp nhất cai quản trăm người. Năm Sáo là một Lữ, hai Lữ là một Vệ, Lữ quan là Úy, Vệ quan là Giáo, dưới vạn người thì lấy Sáo làm đơn vị tác chiến cơ bản. Lữ Úy là phó của Vệ Giáo, các đơn vị phân chia rõ ràng, quân pháp nghiêm minh.
(Trên đây là chia dưới ngàn người năm - hai, dưới đây là trên ngàn người ba - hai)
Trên Vệ là biên chế Doanh, Kỳ, Trấn, Quân. Ba Vệ là một Doanh, hai Doanh là một Kỳ, ba Kỳ là một Trấn, hai Trấn là một Quân, ba Quân là một Quân đoàn.
Quân đoàn Bạo Phong cai quản ba Quân một Tổng, là Long Nha Quân, Long Uy Quân, Long Lân Quân, lại thêm Tổng đội có ba vạn người, cái gọi là Thống soái ba quân từ đây mà ra.)
Thanh âm lọt vào tai tên quan quân đầu lĩnh, gương mặt hắn lập tức lộ vẻ tự hào.
Nếu nói Quân đoàn Bạo Phong thể hiện lực chiến đấu mạnh nhất trên khắp Đế quốc Thiên Phong, vậy Long Nha Quân chính là Quân mạnh nhất trong Quân đoàn Bạo Phong. Thân là một thành viên của Long Nha Quân, tên quan quân này quả thật có thừa lý do để kiêu ngạo.
Lại có người hỏi to:
- Vậy Hổ Báo Doanh thuộc Kỳ nào?
Tên quan quân kia đáp lời:
- Thiết Phong Kỳ.
Liền có tiếng bàn tán:
- Thiết Phong Kỳ là Kỳ nào vậy? Dưới Long Nha Quân có hai Trấn sáu Kỳ, ta chỉ biết Thiết Huyết Trấn, Xích Huyết Trấn, Quỷ Phong Kỳ, Liệt Phong Kỳ, Hoả Phong Kỳ, Linh Phong Kỳ, Hồng Phong Kỳ và Huyết Phong Kỳ, chưa từng nghe qua có Thiết Phong Kỳ!
- Đúng vậy đúng vậy, ta cũng chưa từng nghe qua!
Có tiếng người phụ hoạ.
Sắc mặt tên quan quân kia có hơi xấu hổ:
- Trong đại chiến Bàn Sơn, mặc dù quân ta chiến thắng, nhưng Hồng Phong Kỳ tổn thất nặng nề. Hiện tại Hồng Phong Kỳ gầy dựng lại biên chế, đồng thời đổi tên thành Thiết Phong Kỳ.
- Các ngươi nguyên là binh sĩ của Hồng Phong Kỳ sao? Vậy ngươi biết Cẩu Tử nhà ta không? Hắn đang là binh sĩ của Hồng Phong Kỳ!
Có vị hương thân kêu lên.
Trong nhất thời, không ít dân chúng thành Thanh Dã bắt đầu níu kéo các binh sĩ hỏi han về hành tung thân nhân của mình.
- Xin hỏi ngươi có gặp trượng phu ta hay không?
Một người vợ trẻ cô đơn chờ chồng nhẹ giọng hỏi.
- Xin hỏi ngươi biết phụ thân ta không?
Đây là thanh âm ngây thơ của một đứa trẻ nét mặt thật thà.
- Con ta ở Kỳ của các ngươi, ai biết làm ơn cho ta hay hành tung của nó!
Đây là thanh âm đầy vẻ lo lắng chờ mong của một lão nhân tóc bạc trắng tay chống quải trượng.
- Huynh đệ ta ở trong Hổ Báo Doanh, huynh đệ huynh đệ, ta là Đại Sơn đây, ngươi ở đâu?
Đây là thanh âm gấp gáp của một thanh niên trẻ tuổi đang tìm ca ca hay đệ đệ của mình.
Rõ ràng là ai nấy đều tràn trề khát vọng có thể nghe được thanh âm chính thân nhân của mình.
Nếu như may mắn một chút, lập tức gặp được người thân, bọn họ ôm nhau nồng nhiệt, tình cảm tràn đầy, cũng không lấy gì làm phiền cất tiếng hỏi thăm dồn dập. Trượng phu đoàn tụ cùng thê tử, phụ thân cùng con trai nhận ra nhau, ai nấy đều kích động đến mức rơi nước mắt, kẻ khóc người cười.
Nhưng cũng có những thanh âm mà vĩnh viễn bọn họ sẽ không bao giờ được nghe lần nữa...
Vì thế bắt đầu có những tiếng nức nở tỉ tê lan ra trong đám đông như ôn dịch.
Tên quan quân ngồi trên lưng ngựa trầm mặc một hồi, sau đó nhẹ nhàng thở dài một tiếng, vung cao roi ngựa trong tay lên hô lớn:
- Các vị hương thân! Ta nhận lệnh của Trấn Đốc Nam Vô Thương Nam đại nhân quay về thành Thanh Dã tu chỉnh, đồng thời chiêu mộ binh sĩ, thu gom quân lương chuẩn bị tái chiến. Cho nên bây giờ không thể nào trì hoãn lâu được, xin mọi người tha lỗi! Trong thời gian tu chỉnh, ta sẽ cho binh sĩ thuộc hạ trở về nhà đoàn tụ một ngày, cho nên xin phía trước tránh đường giùm để chúng ta còn trở về thành.
Sau đó hắn lệnh cho đám binh sĩ dưới quyền gia tăng tốc độ. Lần này trở về mang theo nhiệm vụ trọng đại trong người, thật sự không thể trì hoãn lâu được, càng không thích hợp mở đại hội nhận người thân.
Vì thế, những ai nhận được người thân rồi đều quay về đội ngũ, những ai chưa tìm được người thân cũng phải cố gắng nén lòng. Bọn họ hét lớn một tiếng, giơ cao roi ngựa quất mạnh xuống, trong đám bụi đất bốc lên mù mịt, các tướng sĩ của Thiên Kỵ Vệ chạy về phía thành Thanh Dã với tốc độ rất nhanh.
Nhìn theo lớp bụi cuồn cuộn dần xa, rốt cục có người thấp giọng nức nở:
- Thì ra là trở về chiêu mộ thêm quân, trận vừa rồi vẫn chưa đánh xong hay sao? Lần này không biết có bao nhiêu hài tử đi tìm chết đây?
Trong nhất thời, các vị hương thân ra nghênh đón vốn tâm tình kích động giờ đây đã lắng xuống, cho dù dân chúng đã gặp mặt thân nhân của mình, rốt cục cũng không thể không vì thân nhân của mình mà cảm thấy lo lắng hãi hùng.
Mắt thấy thành Thanh Dã đã ẩn hiện xa xa, tên quan quân ngồi trên lưng ngựa rốt cục cũng cho ngựa đi chậm lại, cả đám kỵ binh phía sau cũng theo đó mà giảm tốc độ.
Tên quan quân này tên là Mộc Huyết, lúc này Mộc Huyết giơ tay lên cao vẫy vẫy, hô to một tiếng:
- Thích Thiên Hữu!
Một viên dũng tướng trong đám kỵ binh phía sau tức thì giục ngựa lao ra, viên tướng này vai to eo nhỏ, gương mặt kiên nghị ngưng trọng như một lưỡi dao sắc bén, chạy thẳng tới bên cạnh Mộc Huyết nhanh như chớp:
- Có!
Mộc Huyết giơ roi ngựa chỉ về phía trước:
- Thấy chưa? Chúng ta...sắp về đến nhà.
Gương mặt đen trũi của Thích Thiên Hữu vẫn trơ ra không lộ vẻ gì:
- Ta không có nhà!
Mộc Huyết gật gật đầu:
- Ừ, đây là nguyên nhân mà ta tìm ngươi. Sau khi vào thành Thanh Dã, ngươi lập tức đến doanh huấn luyện tân binh, lần này trở về bổ sung quân cũng không chỉ có mỗi mình Thiết Phong Kỳ chúng ta, cho nên chúng ta phải hạ thủ thật nhanh. Ta muốn ngươi chọn ra cho ta ba ngàn tên tân binh tốt nhất trong thời gian ngắn nhất mang đi. Nhưng ta phải cảnh cáo ngươi trước, Thích Thiên Hữu, phàm là quân gia nhập vào Thiết Phong Kỳ ta, không được có kẻ nào kém cỏi. Chỉ cần ngươi mang về một người kém cỏi, ta sẽ quất ngươi một roi, tất cả ba ngàn tên tân binh, để ta xem ngươi sẽ chịu mấy roi!
Thích Thiên Hữu gật gật đầu, gương mặt đen trũi không lộ vẻ gì dư thừa, chỉ vẫy vẫy tay, một Sáo binh sĩ phía sau lập tức gào thét đi theo hắn về phía doanh huấn luyện tân binh.
Mộc Huyết lẳng lặng nhìn theo bóng Thích Thiên Hữu dần xa, không quay đầu lại rống to:
- Huynh đệ của các Sáo khác trở về nhà, trước hết hãy nghỉ ngơi ba ngày, mọi người cần phải tranh thủ cơ hội này vui chơi cho thật là thống khoái!
Hơn một ngàn tên binh sĩ đồng thời gào thét hoan hô long trời lở đất.
O0o
Đế quốc Thiên Phong ở phía Đông của đại lục Quan Lan, là một quốc gia trên lục địa.
Phía Đông của Đế quốc Thiên Phong giáp với Đế quốc Chỉ Thuỷ vốn là một nước giáp biển, phía Nam là Đế quốc Kinh Hồng. Phía Bắc của Đế quốc Thiên Phong là Đế quốc Mạch Gia, là Đế quốc có sản lượng lương thực khổng lồ, nên được xưng là kho lương thực của đại lục Quan Lan.
Trong đó ba Đế quốc Chỉ Thuỷ, Mạc Gia, và Thiên Phong cùng ở trên vùng đại bình nguyên phì nhiêu, bởi vậy cũng được xưng là Phong Nhiêu (phì nhiêu) Tam Quốc.
Phía Tây của Đế quốc Thiên Phong là hành lang Thánh Khiết thông với miền Trung của đại lục Quan Lan, cũng là con đường duy nhất Đế quốc Thiên Phong có thể đi ra bên ngoài mà không phải vượt ngang bất cứ Đế quốc nào. Vì muốn không bị các Đế quốc khác tiến hành chiến lược ngăn chặn, Đế quốc Thiên Phong bắt buộc phải triển khai trọng binh trên hành lang Thánh Khiết.
Khác với Đế quốc Thiên Phong, ba nước còn lại ở chung quanh đều có những nơi hiểm yếu có thể dễ dàng phòng thủ. Đế quốc Chỉ Thuỷ sẵn có Tam Trùng Thiên tự nhiên, Đế quốc Kinh Hồng có đệ nhất hùng quan là Hàn Phong quan ở phía Đông thủ hộ cửa ngõ, Đế quốc Mạch Gia thì có dòng sông Ác Lãng nước chảy xiết chính là lạch trời rất khó vượt qua.
Đế quốc Thiên Phong nằm trên vùng bình nguyên bằng phẳng, không có chỗ nào hiểm trở có thể phòng thủ, cho nên trong thế giới ngày nào cũng có chiến tranh này, chỗ dựa duy nhất của Đế quốc Thiên Phong chính là sự dũng mãnh của dân chúng và sự hùng mạnh của quân đội.
Bởi vậy, niềm tin của người dân Đế quốc Thiên Phong là: Tiến công vĩnh viễn là cách phòng thủ tốt nhất!
Dựa vào ưu thế có được nguồn tài nguyên dồi dào là thảo nguyên Phong Nhiêu, Đế quốc Thiên Phong được xem là Đế quốc có lực lượng kỵ binh hùng hậu nhất trên đại lục Quan Lan. Bọn họ tới lui như gió, chạy nhanh như chớp, liều chết xung phong, tung hoành vô ngại, được xem là binh chủng chiến lược có sức uy hiếp kinh khủng nhất của Đế quốc Thiên Phong.
Bởi vậy, trở thành một viên tướng kỵ binh của Đế quốc Thiên Phong là lý tưởng cao nhất của mỗi dũng sĩ trong Đế quốc Thiên Phong.
Khát vọng của bọn họ chính là giết địch lập công trên chốn sa trường, dương danh thiên hạ.
Trong lịch sử của đại lục Quan Lan chưa từng có một Đế quốc nào hùng mạnh mà hiếu chiến như Đế quốc Thiên Phong. Chiến sĩ của Đế quốc Thiên Phong dũng mãnh ngoan cường, toàn bộ đều lấy chiến đấu làm lý tưởng, khát vọng vinh danh, theo đuổi sự giết chóc.
Khi Thích Thiên Hữu mang theo Sáo thiết kỵ của mình đi lên một ngọn đồi nhỏ cách doanh huấn luyện không xa, nhìn về phía trước có thể thấy bên trong doanh huấn luyện đang triển khai một cuộc tập luyện mô phỏng đối kháng có thanh thế rất lớn.
Bọn tân binh thân khoác giáp trụ tay cầm trường mâu, dưới sự chỉ huy của các vị giáo quan đang tiến hành một trận diễn luyện công phòng giữa hai phe với nhau. Binh sĩ hai phe buộc vải hai màu xanh đỏ để phân biệt, từng gương mặt tràn đầy phấn chấn thể hiện khát vọng chiến đấu của bọn chúng. Khi tiếng kèn hiệu xung phong vang lên, đám binh sĩ màu đỏ gầm lên phát khởi đợt tấn công đầu tiên với bên xanh, bên xanh kết thành viên trận* mà đối kháng. Các giáo quan phía sau không ngừng gào thét:
- Chú ý hai bên sườn các ngươi, không được để xuất hiện lỗ hổng. Cần phải học cách chuyển động từ giữa để giữ vững đội hình...
(*viên trận: Thế trận phòng ngự luôn luôn có hình tròn để giảm thiểu thương vong.)
Binh sĩ của hai phe xông xáo tới lui, vừa tấn công vừa phòng thủ xem ra rất đẹp mắt, nhưng nhìn chung người ta vẫn cảm thấy như thiếu một chút gì...
Nếu như quan sát cẩn thận cuối cùng có thể phát hiện được, thì ra vũ khí trong tay đám tân binh này tất cả đều không có mũi nhọn.
Đã không có sự sợ hãi do cái chết uy hiếp, tuy rằng bọn binh sĩ này đánh thật sự, nhưng vẫn không có tinh thần liều mạng không phải ngươi chết thì ta vong. Trận hình sắp xếp không tồi, nhưng nếu thật sự ra chiến trường, không biết còn có mấy người có thể nhớ được trận hình này.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, gương mặt Thích Thiên Hữu thoáng lộ vẻ mỉa mai:
- Xem ra có người biết trước tin tức chúng ta muốn tới đây, nên chuẩn bị sẵn một phần đại lễ cho chúng ta!
Một tên kỵ binh bên cạnh hắn cũng cười ha hả:
- Thích thiếu*, giờ làm sao đây?
(*Thích Thiên Hữu là một tên Sáo quan, là chức quan nhỏ nhất trong quân đội, từ 'thiếu' này là chỉ vào chức quan ấy, không phải 'thiếu' là nhỏ tuổi.)
- Làm sao ư?
Thích Thiên Hữu nhướng nhướng mày:
- Xem diễn luyện thì có ích gì, ta thấy nên dùng đao thương trong tay chúng ta đến đó khảo nghiệm đám tân binh này một chút. Vàng thật không sợ lửa, hôm nay chúng ta sẽ rèn luyện bọn chúng một chút, để xem một trăm lão binh thân trải trăm trận như chúng ta lợi hại hơn, hay là gần một vạn tân binh này cứng cỏi hơn. Sẵn dịp cũng làm cho bọn chúng biết một chút, nếu thật sự bước ra chiến trường, cái gì mới thật sự là quan trọng. Ha ha, cơ hội được nếm trải trước không khí của chiến trường cũng không nhiều đâu!
- Đúng vậy, mỗi lần ra chiến trường, bị chết nhanh nhất nhiều nhất đều là tân binh.
Một tên kỵ binh phía sau cũng cười đáp.
Thích Thiên Hữu suy nghĩ một chút, trong mắt lập tức bắn ra tinh quang sáng ngời, hét lớn:
- Truyền lệnh, tất cả tản ra, mười bước một người, năm người một tổ, xung phong theo thế sóng cuộn. Nhiệm vụ là đánh cho bọn chúng thảm hại tơi bời, nhớ kỹ không thể giết người nhưng có thể đả thương, nếu cần có thể dùng chiến mã húc ngã bọn chúng. Phàm có người nào đánh các ngươi rớt ngựa, phải nhớ kỹ mặt tên đó cho ta! Nếu bị tân binh giết chết, coi như năng lực kém cỏi, chết cũng đáng đời!
- Dạ!
Một trăm tên kỵ binh đồng loạt hét lớn.
- Đổi khôi, đổi giáp, bỏ mâu dùng đao...Thổi kèn hiệu xung phong!
Khi tiếng kèn hiệu xung phong vang lên lanh lảnh, đám tân binh bên trong doanh huấn luyện ngạc nhiên ngừng động tác, nhìn về phía ngoài doanh nơi phát ra tiếng kèn.
Xa xa bụi bay mù mịt, một cánh quân thiết kỵ hung hãn mạnh mẽ đang xông tới, mã đao* trong tay bọn họ loé sáng phá không hình thành một cơn thuỷ triều màu bạc chói ngời, lại như một cơn lốc xoáy cuối chân trời, thô lỗ mà cuồng bạo, làm cho đất bằng sinh ra một dòng xoáy lạnh lẽo.
(*mã đao: Mã tấu dùng cho kỵ binh.) Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Tên kỵ binh dẫn đầu vừa xông tới cửa doanh, tiện tay chém một đao gãy đôi cây đại kỳ trước cửa, sao đó chỉ đao thẳng lên trời quát to:
- Giết!
Khí thế hùng mạnh, kịch liệt trào dâng.
Đối mặt với cuộc tập kích bất thình lình này, cả đám tân binh gần như mê muội, ngay sau đó sự hoảng loạn như cơn thuỷ triều tản ra khắp cả toàn quân.
- Địch tập! Địch tập!
Rốt cục cũng có tên binh sĩ nào đó phản ứng mau lẹ điên cuồng gào thét.
Nhưng nơi xuất phát của thanh âm không phải từ trong đám tân binh đang diễn luyện, mà từ cánh quân kỵ binh của địch đang xông tới như bão táp.
Đám kỵ binh của Thích Thiên Hữu vừa xông qua khỏi cửa doanh đã lập tức chiếm ưu thế tuyệt đối. Bọn họ rất giàu kinh nghiệm, biết người phe mình ít ỏi, hơn nữa đối phương cũng không phải là địch thật sự, bởi vậy cũng không chân chính xung phong liều chết, mà là dùng đội hình từng nhóm nhỏ tiến hành ép bức, làm cho đội hình của đám tân binh trở nên hỗn loạn tan tác, đồng thời làm bốc lên thật nhiều bụi, khiến đối phương không thể nhanh chóng xác định rõ ràng số lượng người tập kích.
Bọn họ bỏ trường mâu dùng mã đao, mã đao vốn sắc bén hẹp dài, mỗi một đao tạo thành một vết thương rất dài trên thân thể đám tân binh. Tuy nhiên vì bọn họ dùng sức vô cùng cẩn thận, thoạt nhìn thì máu tươi tung toé khắp nơi, thật ra đám tân binh bị thương rất nhẹ, nhưng tạo nên cảnh tượng đẫm máu còn hiệu quả nhiều hơn dùng mâu. Tình cảnh này khiến cho doanh huấn luyện ngày càng trở nên hỗn loạn.
- Kỵ binh! Là kỵ binh!
Có tên tân binh kêu lớn.
- Mọi người không cần sợ, dường như nhân số của bọn chúng không nhiều, nghe theo hiệu lệnh của ta, kết thành trận hình cùng nhau xông lên!
Cũng có tên giáo quan kinh nghiệm phong phú đã nhìn ra vấn đề.
- Chúng ta cần đao thật thương thật!
Rất nhiều tân binh gào lên.
Không có vũ khí, thiếu hẳn ý chí chiến đấu, thiếu người lãnh đạo có năng lực tương đối, cho dù nhiều người cũng chỉ là một bầy dê mà thôi.
Đám tân binh chưa bao giờ gặp trải qua thực chiến trong giây phút này rốt cục đã biểu hiện ra mặt trái vô cùng chân thực của chúng.
Có người bắt đầu kêu cha gọi mẹ, nháo nhào chạy loạn, cũng có người buông vũ khí, lập tức đầu hàng, rất nhiều tên mê loạn, tay cầm vũ khí đứng ngây ra, không biết nên làm thế nào cho phải. Cũng có tên ra sức chống cự, nhưng không được đồng đội hỗ trợ, vì đơn độc cho nên không thể xoay chuyển tình thế. Cái gọi là tinh binh mới luyện trong phút chốc đã biến thành một đám ô hợp.
Cũng có người bắt đầu chạy trốn.
Sự hoảng loạn mất đi ý chí chiến đấu nhanh chóng lan tràn như ôn dịch, khiến cho càng ngày càng nhiều tân binh bắt đầu chạy ra ngoài cửa doanh.
Thích Thiên Hữu lanh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ thản nhiên cười.
- Mục tiêu trướng bồng màu đỏ, toàn lực phát động tấn công!
Thích Thiên Hữu hạ lệnh.
Trướng bồng màu đỏ chính là đại doanh của quan chỉ huy doanh huấn luyện, chỉ cần chiếm được nơi đó tức là đã khống chế được toàn bộ trung tâm chỉ huy. Trên chiến trường, đại quân chiếm được ưu thế tuyệt đối, lại vì mất đi trung tâm chỉ huy làm cho chỉ huy không còn hiệu quả, dẫn đến kết cục thảm bại, chuyện đó đâu đâu cũng có.
Tuy nhiên đối với doanh huấn luyện mà nói, chuyện chiếm cứ trướng bồng màu đỏ còn thể hiện ý nghĩa tượng trưng - vì không thể dùng cách giết chết hoặc đánh đuổi quân địch để đạt được thắng lợi, nên chỉ còn cách cướp lấy trung tâm chỉ huy.
Trăm tên kỵ binh bắt đầu triển khai đội hình dày đặc, phát động tấn công về phía trướng bồng màu đỏ. Mấu chốt của trận chiến này là dùng nhanh thắng chậm, đánh cho đối thủ trở tay không kịp, đánh hạ được trung tâm chỉ huy, nhiệm vụ coi như hoàn thành, cuộc khảo nghiệm tân binh lập tức sẽ chấm dứt. Nếu không chờ thêm một lúc nữa, đám tân binh bình tĩnh lại thì...
Dù sao đám tân binh cũng có tới một vạn người!
Trong lúc ấy, một bóng người đột nhiên hiện ra phía trước trướng bồng màu đỏ.
Người ấy giơ đao chém xuống, tiện tay đã chém bay mấy cái thủ cấp của mấy tên tân binh cầm đầu chạy trốn, sau đó nắm thủ cấp trong tay giơ cao quát lớn:
- Kẻ nào lâm trận bỏ chạy, giết không tha! Tất cả phản công! Mọi người đừng quên, chúng ta cũng là quân nhân!
Thích Thiên Hữu đứng ở xa xa trông thấy, rốt cục ánh mắt đã thoáng vẻ ngạc nhiên.
Kẻ đó là một thanh niên trẻ tuổi, làn da trắng nõn, mày thanh mắt đẹp, thoạt nhìn giống như một tên thư sinh yếu ớt, nhưng trên mặt lại toát ra vẻ cương nghị, quả cảm, tự tin, lúc này lại phủ thêm một lớp sát khí lạnh lùng. Trong lúc này, ánh mắt của thanh niên kia gặp phải ánh mắt của Thích Thiên Hữu, lập tức phát động một loại giống như là công kích linh hồn.
Trong mắt hai người lúc này dường như chỉ có đối phương tồn tại.
Thích Thiên Hữu khẽ rùng mình, không biết vì sao hắn bỗng có cảm giác suy sụp.
Không biết nhờ vào hiệu quả của việc chém đầu mấy tên đào binh, hay là nhờ câu 'Chúng ta cũng là quân nhân! ' đã kích thích mọi người.
Rốt cục cũng đã có tân binh bắt đầu tiến hành chống cự có tổ chức.
Một cánh tân binh quy mô nhỏ bắt đầu cầm trường mâu không mũi lên, bắt đầu triển khai chống cự lại 'quân địch'. Cầm đầu là một tên tân binh thân hình tráng kiện như một hòn núi nhỏ, tay phải múa may chiến đao, tay trái cầm cương thuẫn*, hắn thân là bộ binh, không ngờ lại đánh nhau ngang ngửa với một tên kỵ binh. Bên cạnh hắn, mười mấy tên tân binh tạo thành trận trường mâu chặn ngang đường tiến công của Sáo thiết huyết kỵ binh về phía trướng bồng màu đỏ.
(*cương thuẫn: Thuẫn thép.)
Tuy rằng trường mâu trong tay bọn chúng không có mũi, nhưng chiến đao trong tay bọn kỵ binh cũng không dám thật sự chém vào những nơi yếu hại trên người bọn chúng. Trong lúc nhất thời, hai bên có vẻ giằng co lẫn nhau.
Kỵ binh giỏi về phương diện xung phong liều chết, lợi dụng ưu thế là tốc độ rất nhanh để sát thương quân địch. Nhưng kỵ binh sợ nhất là gặp phải đám da dày thịt béo có danh xưng là 'thành luỹ sống trên chiến trường' - trọng trang bộ binh.
Trong lúc này ngăn cản đám kỵ binh nọ đúng là một cánh quân trọng trang bộ binh, tuy vũ khí của bọn chúng là giả, thế nhưng chiến giáp lại là hàng thật giá thật!
Tên tráng hán cầm đầu có khí lực mạnh kinh người, tuy hắn cầm chiến đao không mũi trong tay, nhưng lại sử dụng như một cây búa lớn, mỗi nhát chém xuống mang theo khí thế như sấm sét, dần dần hiện ra từng tầng ánh chớp như sao xẹt. Khí thế của hắn hùng hậu đến mức khó ai ngăn cản, bất ngờ đánh bay một tên kỵ binh ra khỏi lưng ngựa, lập tức có một đám trường mâu không mũi thay nhau đâm như điên cuồng vào tên kỵ binh đang nằm trên mặt đất. Nếu không nhờ đồng bọn bên cạnh nhanh tay cứu giúp, suýt chút nữa hắn đã trở thành người đầu tiên trong Long Nha Quân bị trường mâu không mũi đâm chết, hơn nữa lại là bị người một nhà đâm chết!
Thanh niên vừa chém mấy tên đào binh cũng đã bắt đầu tổ chức đội cung tiễn thủ.
Chuyện làm cho Thích Thiên Hữu cảm thấy chấn động chính là, những mũi tên trong tay đội cung tiễn thủ hơn hai mươi người vừa thành lập phát ra ánh sáng chói lọi dưới ánh mặt trời.
- Là tên thật!
- Phương Hổ, Phương Báo, dẫn người của các ngươi theo ta đập tan đội cung tiễn thủ kia!
Thích Thiên Hữu quát to.
Hai mươi ba tên kỵ binh lập tức tách ra khỏi chiến trường, phát động tấn công về phía trái của trướng bồng màu đỏ.
- Mục tiêu: Đám kỵ binh đang xung phong bên tay phải! Khoảng cách mục tiêu xác định là năm mươi thước, tập trung, bắn!
Thanh niên đốc chiến ở xa xa hét lớn.
Mười mấy mũi tên vọt lên không, hướng về đám Thích Thiên Hữu bắn tới.
Không hổ là đám lão binh thân trải trăm trận, đối mặt với đám tên đang bắn tới, hai mươi ba tên kỵ binh đồng thời đưa thẳng bì thuẫn* lên, dùng thân che ngựa, dùng thuẫn che đầu, che chắn hết tất cả những nơi yếu hại trên thân thể. Sau lượt bắn thứ nhất, chỉ có một tên kỵ binh bị trúng một mũi tên vào vai.
(*bì thuẫn: Thuẫn da.)
Tên kỵ binh bị trúng tên chỉ cười hắc hắc, sau đó mắng một câu:
- Con bà nó, bị mấy tên tân binh bắn trúng, thật là doạ người!
Sau đó vung đao chém đứt đuôi tên, không màng đau đớn tiếp tục ra sức vọt về phía trước, dường như cánh tay kia không phải sinh trưởng trên thân thể hắn!
Kỵ binh của địch tỏ ra hung hãn không sợ chết như vậy, làm cho đám cung tiễn thủ đồng thời kinh hãi trong lòng.
Trên chiến trường, sợ hãi là điều tối kỵ, nó có thể làm cho tất cả cố gắng trở thành bọt nước.
Đám cung tiễn thủ mất đi chiến ý, sự chuẩn xác cũng mất theo, không còn uy hiếp gì đáng kể đối với đám kỵ binh kia nữa. Khoảng cách năm mươi thước chỉ chớp mắt là tới, đám cung tiễn thủ lập tức mất đi tầm sát thương hiệu quả, lại không có bộ binh bảo vệ, hoàn toàn phơi mình trước gót sắt của đám kỵ binh.
- Người còn doanh còn, người mất doanh mất. Tất cả cung tiễn thủ, bỏ cung dùng đao!
Tên thanh niên trẻ tuổi thét to.
Nhưng lần này không còn ai nghe hắn.
Thích Thiên Hữu một mình một ngựa xông tới như bão táp, chém ra một đao nghiêng trời lệch đất, thanh niên kia đưa trường kiếm lên ngăn đỡ, chỉ thấy như một ngọn núi lớn đang đè tới, đánh cả người hắn bay bỗng lên không. Giữa không trung chỉ nghe oà một tiếng, người hắn còn chưa rơi xuống, một ngụm máu tươi đã phun ra.
Cuộc chiến này, thắng bại đã định.
Danh sách chương
- Quyển 1 - Chương 1 Diễn tập quân sự
- Quyển 1 - Chương 2 Tân binh
- Quyển 1 - Chương 3 Trận chiến đầu tiên
- Quyển 1 - Chương 4 Lời tiên đoán sinh tử
- Quyển 1 - Chương 5 Bắt giữ
- Quyển 1 - Chương 6 Lần đầu gặp mặt
- Quyển 1 - Chương 7 Biệt ly
- Quyển 1 - Chương 8 Ánh lửa trong đêm
- Quyển 1 - Chương 9 Sinh cơ
- Quyển 1 - Chương 10 Vân Nghê
- Quyển 1 - Chương 11 Đối trận
- Quyển 1 - Chương 12 Đuổi theo
- Quyển 1 - Chương 13 Lịch sử
- Quyển 1 - Chương 14 Luân hồi sinh tử
- Quyển 1 - Chương 15 Tình như lửa cháy
- Quyển 1 - Chương 16 Phi Tuyết
- Quyển 1 - Chương 17 Quyết làm danh tướng
- Quyển 1 - Chương 18 Đau lòng chia biệt, mưa gió tơi bời
- Quyển 1 - Chương 19 Mượn dao giết người
- Quyển 1 - Chương 20 Chuyện về Thiên Nhân Trảm
- Quyển 1 - Chương 21 Tâm sự trong đêm
- Quyển 1 - Chương 22 Mũi tên bắn lén
- Quyển 1 - Chương 23 Vô Song
- Quyển 1 - Chương 24 Luận anh hùng
- Quyển 1 - Chương 25 Trách phạt
- Quyển 1 - Chương 26 Sinh nhật cũng là tử nhật
- Quyển 1 - Chương 27 Chiến tranh mở màn
- Quyển 1 - Chương 28 Phục binh
- Quyển 1 - Chương 29 Thí tốt
- Quyển 1 - Chương 30 Một đòn sau cuối
- Quyển 1 - Chương 31 Giết
- Quyển 1 - Chương 32 Tha thứ cho hắn
- Quyển 2 - Chương 1 Quân suất long nha quân
- Quyển 2 - Chương 2 Cuồng long võ sĩ
- Quyển 2 - Chương 3 Gây sự
- Quyển 2 - Chương 4 Tập kích trong đêm
- Quyển 2 - Chương 5 Ánh bình minh
- Quyển 2 - Chương 6 Nam Môn Quan đại thắng
- Quyển 2 - Chương 7 Bắc Môn Quan
- Quyển 2 - Chương 8 Tranh luận
- Quyển 2 - Chương 9 Máu đã lạnh
- Quyển 2 - Chương 10 Chiến cẩu
- Quyển 2 - Chương 11 Ác chiến
- Quyển 2 - Chương 12 Đại thắng
- Quyển 2 - Chương 13 Thưởng phạt khó phân
- Quyển 2 - Chương 14 Bạo Phong Vương
- Quyển 2 - Chương 15 Sự bảo vệ cuối cùng
- Quyển 2 - Chương 16 Dã tâm
- Quyển 2 - Chương 17 Kế li gián
- Quyển 2 - Chương 18 Thành toàn
- Quyển 2 - Chương 19 Cắt đứt tơ tình
- Quyển 2 - Chương 20 Đường về có thiếp có chàng
- Quyển 2 - Chương 21 Tái ngộ
- Quyển 2 - Chương 22 Bất hòa
- Quyển 2 - Chương 23 Đốt thư cháy ngọn lửa lòng
- Quyển 2 - Chương 24 Cướp bóc
- Quyển 2 - Chương 25 Thu cả nhà ngươi
- Quyển 2 - Chương 26 Gửi tình vào khúc tiễn đưa
- Quyển 3 - Chương 1 Quân lệnh như núi
- Quyển 3 - Chương 2 Nô lệ
- Quyển 3 - Chương 3 Lấy một nuôi trăm
- Quyển 3 - Chương 4 Sự ra đời của binh đoàn Phú Quý
- Quyển 3 - Chương 5 Dạ Oanh
- Quyển 3 - Chương 6 Hy vọng
- Quyển 3 - Chương 7 Sa bàn mô phỏng
- Quyển 3 - Chương 8 Sóng gió nổi lên
- Quyển 3 - Chương 9 Chiêu dụ
- Quyển 3 - Chương 10 Đấu khẩu với quần hùng
- Quyển 3 - Chương 11 Nguy cơ
- Quyển 3 - Chương 12 Liên hợp
- Quyển 3 - Chương 13 Trận chiến Táng Phong Nha
- Quyển 3 - Chương 14 Phá vây
- Quyển 3 - Chương 15 Muốn cứu cũng khó
- Quyển 3 - Chương 16 Trận Toàn Tinh
- Quyển 3 - Chương 17 Trên Hồng Thổ Cương
- Quyển 3 - Chương 18 Mục tiêu thành Kinh Viễn
- Quyển 3 - Chương 19 Trở về
- Quyển 3 - Chương 20 Phản tướng
- Quyển 3 - Chương 21 Trận phản kích ở cửa Cảnh Thâm
- Quyển 3 - Chương 22 Nội ứng
- Quyển 3 - Chương 23 Quyết định kinh người
- Quyển 3 - Chương 24 Huyết hương tế đại kỳ
- Quyển 3 - Chương 25 Quyết chiến thành Kinh Viễn
- Quyển 3 - Chương 26 Ba kế sách giữ nước
- Quyển 3 - Chương 27 Kết thúc
- Quyển 4 - Chương 1 Đau khổ vì tình
- Quyển 4 - Chương 2 Tranh chấp
- Quyển 4 - Chương 3 Tranh chấp (2)
- Quyển 4 - Chương 4 Phản kích
- Quyển 4 - Chương 5 Thâm cung
- Quyển 4 - Chương 6 Quốc luận
- Quyển 4 - Chương 7 Lênh xuất binh
- Quyển 4 - Chương 8 Trước giờ xuất chiến
- Quyển 4 - Chương 9 Lệnh đồ thành
- Quyển 4 - Chương 10 Chiến cuộc
- Quyển 4 - Chương 11 Trục xuất
- Quyển 4 - Chương 12 Tin tưởng
- Quyển 4 - Chương 13 Vì dân mà chiến
- Quyển 4 - Chương 14 Cuộc nổi loạn trấn Xích Thủy
- Quyển 4 - Chương 15 Thập tam
- Quyển 4 - Chương 16 Suốt đời là địch
- Quyển 4 - Chương 17 Chỉ khắp giang sơn
- Quyển 4 - Chương 18 Biến cố Lam Thành
- Quyển 4 - Chương 19 Lựa chọn
- Quyển 4 - Chương 20 Đêm nay không ai ngủ được
- Quyển 4 - Chương 21 Trường Cung Doanh
- Quyển 4 - Chương 22 Trận chiến đầu tiên năm mới
- Quyển 4 - Chương 23 Chông gai chết chóc
- Quyển 4 - Chương 24 Đại quân thẳng tiến
- Quyển 4 - Chương 25 Kế hoạch đuổi hưu
- Quyển 4 - Chương 26 Tranh luận trong triều
- Quyển 4 - Chương 27 Âm mưu cướp ngôi
- Quyển 4 - Chương 28 Hạ thành
- Quyển 4 - Chương 29 Vũ uy
- Quyển 4 - Chương 30 Văn Phi
- Quyển 4 - Chương 31 Dĩ vãng như mơ
- Quyển 4 - Chương 32 Sóng gió nổi lên
- Quyển 4 - Chương 33 Xông ra thành Đại Lương
- Quyển 4 - Chương 34 Họa phúc khôn lường
- Quyển 4 - Chương 35 Hồn thiên bất diệt
- Quyển 4 - Chương 36 Lão binh
- Quyển 4 - Chương 37 Cay đắng 10 năm ai hiểu được
- Quyển 4 - Chương 38 Khởi binh trở lại
- Quyển 4 - Chương 39 Bày mưu tính kế
- Quyển 4 - Chương 40 Chia để trị
- Quyển 4 - Chương 41 Trận chiến An Phủ Xuyên
- Quyển 4 - Chương 42 Phong hỏa tình cừu
- Quyển 4 - Chương 43 Trận chiến phục kích ở hạp cốc Phong Minh
- Quyển 4 - Chương 44 Sự điên cuồng sau cuối
- Quyển 4 - Chương 45 Chiến tranh kết thúc
- Quyển 5 - Chương 1 Đối sách mới
- Quyển 5 - Chương 2 Nhân duyên đứt đoạn
- Quyển 5 - Chương 3 Thâm cung
- Quyển 5 - Chương 4 Binh đao khắp chốn
- Quyển 5 - Chương 5 Mạo hiểm tìm lợi ích
- Quyển 5 - Chương 6 Gán tội
- Quyển 5 - Chương 7 Ba lần bắt, ba lần tha
- Quyển 5 - Chương 8 Vào kinh
- Quyển 5 - Chương 9 Rút củi dưới đáy nồi
- Quyển 5 - Chương 10 Ý tại thiên hạ
- Quyển 5 - Chương 11 Đạo quân vương
- Quyển 5 - Chương 12 Lửa dục
- Quyển 5 - Chương 13 Tranh luận trong triều
- Quyển 5 - Chương 14 Ý trời
- Quyển 5 - Chương 15 Chờ đến lúc hoa trên núi nở
- Quyển 5 - Chương 16 Ta đây ra sức hái hoa
- Quyển 5 - Chương 17 Đồng mệnh uyên ương
- Quyển 5 - Chương 18 Tri âm biết tìm đâu
- Quyển 5 - Chương 19 Nơi xa có cỏ cây
- Quyển 5 - Chương 20 Phò mã
- Quyển 5 - Chương 21 Đánh một cành hoa
- Quyển 5 - Chương 22 Thiển thị binh pháp
- Quyển 5 - Chương 23 Tính toán
- Quyển 5 - Chương 24 Hàn Phong quan
- Quyển 5 - Chương 25 Tìm tòi
- Quyển 5 - Chương 26 Nắm dao đằng lưỡi
- Quyển 5 - Chương 27 Lấy mau đánh chậm
- Quyển 5 - Chương 28 Kiếm Thu Thủy
- Quyển 5 - Chương 29 Quyết chiến đỉnh Phong Tuyết
- Quyển 5 - Chương 30 Trấn Đốc Thiết Huyết Trấn
- Quyển 5 - Chương 31 Liệt Diễm - Người bảo vệ
- Quyển 5 - Chương 32 Chết trong miệng hổ
- Quyển 5 - Chương 33 Huyết Sắc Ưng Dực
- Quyển 5 - Chương 34 Giao dịch sau rèm
- Quyển 5 - Chương 35 Bí đạo
- Quyển 5 - Chương 36 Kế hoạch tác chiến
- Quyển 5 - Chương 37 Xuất chinh
- Quyển 6 - Chương 1 Lọt vào nước địch
- Quyển 6 - Chương 2 Tập kích bất ngờ
- Quyển 6 - Chương 3 Liên minh các thành thị tự do
- Quyển 6 - Chương 4 Ám toán
- Quyển 6 - Chương 5 Ẩn nấp
- Quyển 6 - Chương 6 Bọc vòng
- Quyển 6 - Chương 7 Đường về chậm rãi
- Quyển 6 - Chương 8 Đại chiến thành Bình Dương
- Quyển 6 - Chương 9 Hội nghị Bình Dương
- Quyển 6 - Chương 10 Giải cứu trượng phu
- Quyển 6 - Chương 11 Hành động La Tân Hán
- Quyển 6 - Chương 12 Bao vây tiêu diệt
- Quyển 6 - Chương 13 Võ sĩ thánh đường
- Quyển 6 - Chương 14 Chân tướng
- Quyển 6 - Chương 15 Tương kế tựu kế
- Quyển 6 - Chương 16 Tiến vào Công quốc Thánh Uy Nhĩ
- Quyển 6 - Chương 17 Phản bội
- Quyển 6 - Chương 18 Chém đầu
- Quyển 6 - Chương 19 Chạy thoát từ trong tuyệt địa
- Quyển 6 - Chương 20 Tù binh
- Quyển 6 - Chương 21 Âm mưu bí mật lần thứ hai
- Quyển 6 - Chương 22 Dùng tình làm cho cảm động
- Quyển 6 - Chương 23 Lần biểu quyết công khai đầu tiên
- Quyển 6 - Chương 24 Phong thái
- Quyển 6 - Chương 25 Trò vui
- Quyển 6 - Chương 26 Lần biểu quyết công khai thứ hai
- Quyển 6 - Chương 27 Lai Sinh luận
- Quyển 6 - Chương 28 Bao vây tiêu diệt lần thứ ba
- Quyển 6 - Chương 29 Lần biểu quyết công khai thứ ba
- Quyển 6 - Chương 30 Được ăn cả, ngã về không
- Quyển 6 - Chương 31 Chia biệt
- Quyển 6 - Chương 32 Tuyệt cảnh
- Quyển 6 - Chương 33 Đi sứ
- Quyển 6 - Chương 34 Chia cắt
- Quyển 6 - Chương 35 Phản kích từ trong tuyệt địa
- Quyển 6 - Chương 36 Thẩm vấn
- Quyển 6 - Chương 37 Xé chẵn ra lẻ
- Quyển 6 - Chương 38 Tử vong điểu
- Quyển 6 - Chương 39 Bảo tàng
- Quyển 6 - Chương 40 Thương nghị
- Quyển 6 - Chương 41 Hẹn lại kiếp sau
- Quyển 6 - Chương 42 Sống chết có nhau
- Quyển 6 - Chương 43 Yêu không bờ bến
- Quyển 6 - Chương 44 Gặp lại
- Quyển 6 - Chương 45 Kế hoạch diệt cỏ
- Quyển 6 - Chương 46 Đánh ở giữa dòng
- Quyển 6 - Chương 47 Cầu sinh
- Quyển 6 - Chương 48 Thập toàn tập
- Quyển 6 - Chương 49 Đổi mận thay đào
- Quyển 6 - Chương 50 Bão tố nổi lên
- Quyển 6 - Chương 51 Đào mộ tìm của
- Quyển 6 - Chương 52 Đầu tư chính trị
- Quyển 6 - Chương 53 Xích Phong Uyển
- Quyển 6 - Chương 54 Cùng chung kẻ địch
- Quyển 6 - Chương 55 Bát Xích giết người
- Quyển 6 - Chương 56 Sư đồ
- Quyển 6 - Chương 57 Cầu thân
- Quyển 6 - Chương 58 Nội gián
- Quyển 6 - Chương 59 Hậu nhân
- Quyển 6 - Chương 60 Hợp tác
- Quyển 6 - Chương 61 Quân tiếp viện hùng mạnh
- Quyển 6 - Chương 62 Nghiêm Chân Bình
- Quyển 6 - Chương 63 Tướng quân Oa Oa
- Quyển 6 - Chương 64 Ám sát Nghiêm Chân Bình
- Quyển 6 - Chương 65 Bắt giữ
- Quyển 6 - Chương 66 Lời thề trước khi xuất chiến
- Quyển 6 - Chương 67 Chờ mong
- Quyển 6 - Chương 68 Đừng tới cứu ta!
- Quyển 6 - Chương 69 Hợp tan
- Quyển 6 - Chương 70 Ngự giá thân chinh
- Quyển 6 - Chương 71 Chữ Tín giá bao nhiêu
- Quyển 6 - Chương 72 Trưởng thành
- Quyển 6 - Chương 73 Đồng minh chính trị
- Quyển 6 - Chương 74 Trước ngày quyết chiến
- Quyển 6 - Chương 75 Quyết chiến trung thu
- Quyển 6 - Chương 76 Thắng bại khó phân
- Quyển 6 - Chương 77 Xảo trá
- Quyển 6 - Chương 78 Lương tâm giá bao nhiêu?
- Quyển 6 - Chương 79 Hãm hại trung lương
- Quyển 6 - Chương 80 Đập nồi dìm thuyền
- Quyển 6 - Chương 81 Trước khi trời sáng
- Quyển 6 - Chương 82 Trời sáng
- Quyển 6 - Chương 83 Hiệp nghị Lạc Mã pha
- Quyển 6 - Chương 84 Đại điển
- Quyển 6 - Chương 85 Sống sót trong đường tơ kẽ tóc
- Quyển 6 - Chương 86 Liều mạng tình trường
- Quyển 6 - Chương 87 Đơn độc dấn thân Hàn Phong quan
- Quyển 6 - Chương 88 Hồng Môn yến
- Quyển 6 - Chương 89 Cuộc chiến mới
- Quyển 7 - Chương 1 Sóng gió nổi lên
- Quyển 7 - Chương 2 Trận chiến đại lục
- Quyển 7 - Chương 3 Huyết chiến cốc Lam Sơn
- Quyển 7 - Chương 4 Chuyển quân trên biển
- Quyển 7 - Chương 5 Con bài tẩy
- Quyển 7 - Chương 6 Thiên tai
- Quyển 7 - Chương 7 Cảng Đông Ngạn
- Quyển 7 - Chương 8 Tấn công toàn diện
- Quyển 7 - Chương 9 Quyết sách trung cuộc
- Quyển 7 - Chương 10 Vây thành
- Quyển 7 - Chương 11 Cối xay thịt
- Quyển 7 - Chương 12 Tranh chấp trên đại lục
- Quyển 7 - Chương 13 Đồng minh âm hiểm
- Quyển 7 - Chương 14 Cơ mật
- Quyển 7 - Chương 15 Mối uy hiếp từ thảo nguyên
- Quyển 7 - Chương 16 Trị thủy
- Quyển 7 - Chương 17 Bản vẽ
- Quyển 7 - Chương 18 Bí mật
- Quyển 7 - Chương 19 Con đường đoạt mạng
- Quyển 7 - Chương 20 Nhạc phụ chàng rễ giải bày tâm sự
- Quyển 7 - Chương 21 Trùng phùng
- Quyển 7 - Chương 22 Ân oán
- Quyển 7 - Chương 23 Đối mặt
- Quyển 7 - Chương 24 Bất tài
- Quyển 7 - Chương 25 Đầy vườn sắc xuân
- Quyển 7 - Chương 26 Mạch nước ngầm
- Quyển 7 - Chương 27 Ly biệt
- Quyển 7 - Chương 28 Khúc nhạc dạo của cuộc chiến sau cùng
- Quyển 7 - Chương 29 Đại kế vừa định
- Quyển 7 - Chương 30 Tiến công thần tốc
- Quyển 7 - Chương 31 Ác đấu
- Quyển 7 - Chương 32 Quân cơ
- Quyển 7 - Chương 33 Một đá hạ ba chim
- Quyển 7 - Chương 34 Ngày tận thế
- Quyển 7 - Chương 35 Đổi quân
- Quyển 7 - Chương 36 Hiệp ước bất đắc dĩ
- Quyển 7 - Chương 37 Hợp kích
- Quyển 7 - Chương 38 Mồi nhử
- Quyển 7 - Chương 39 Tiểu Ưng giương cánh
- Quyển 7 - Chương 40 Trận chiến ngàn ngày
- Quyển 7 - Chương 41 Quân cờ
- Quyển 7 - Chương 42 Quyết chiến cuối cùng
- Quyển 7 - Chương 43 Lựa chọn sinh tử
- Quyển 7 - Chương 44 Đàm phán
- Quyển 7 - Chương 45 Gió nổi
- Quyển 7 - Chương 46 Phản chiến
- Quyển 7 - Chương 47 Đại kết cục