
Điệu Ru Nỗi Nhớ
Tổng số chương: 2
Còn không đầy nữa tuần trăng là mùa xuân lại đến. Ở khuôn viên Châu Gia Trang, dường như rộn rịp hẳn lên. Bác Tư già sửa sang lại mấy bồn hoa và chăm chút hai cây mai vàng trẩy lá đã đơm đầy nụ, nếu nhìn kỷ một chút người ta sẽ thấy những chồi li ti bắt đầu ló dạng.
Không chỉ ở ngôi biệt thự mà dãy phòng trọ cũng nhiều dấu hiệu chuẫn bị đón xuân. Không khí se lạnh nhưng khô ráo hơn. Châu Ngyễn nghĩ như vậy khi anh đứng ở cửa sổ nhìn xuống dãy nhà trọ có hình chữ u bao bọc sau lưng.
Anh chuẩn bị mang giày để chạy ra biển, với không khí trong lành sẽ cho anh cảm thấy thoải mái hơn, chạy đến bên thành đá anh ngã người xuống, nằm đưa mắt nhìn lên bầu trời chưa vội sáng. Ngôi sao mai cứ nhấp nháy như đùa với anh.
Khi biển đã đông người anh bật dậy ngồi ngắm những bà lão tập dưỡng sinh bằng động tác múa kiếm, anh mỉm cười khi thấy họ làm không đều.
Vặn người rồi cúi gập xuống. Châu Nguyễn biết hôm nay anh lười nên kết thúc công việc một ngày mới đang chờ anh bắt đầu.
Bước đi qua khoảng sân rộng, con Pop nghe hơi người chạy ra vẫy đuôi mừng.
− Nào Pop, để yên nào.
Nhưng nó cứ chồm lên chân Châu Nguyễn, anh phải bế lên, nó mới chịu im.
Vào đến phòng nó phóng đến ghế ngồi đưa mắt theo dỏi chủ, sau khi tắm sạch sẽ Châu Nguyễn đứng trước gương để chải tóc.
Vừa cài nút áo, anh vừa nghe tiếng người dỗ dành:
− Con cứ hư như thế mẹ sẽ không cưng con đâu.
− Nào ăn nhanh lên, mẹ đã trể giờ rồi đó Na ơi.
Tò mò anh bước đến bên cửa sổ hé một cánh nhìn, một bé gái cứ đi đi lại lại, còn bà mẹ với chén cháo trên tay vừa đút ăn vừa dỗ dành.
Bé Na cứ ăn một muỗng rồi lại đi, miệng cười như không hề nghe lời mẹ nói, Châu Nguyễn biết ngay mẹ con cô ta là người mới dọn đến vì cả tuần nay căn phòng được khóa không có ai ra vào.
Nhìn đứa bé gái xinh xắn trong chiếc đầm trắng, cót được cột hai chùm có tết nơ hình con bướm, mái tóc đen lòa xòa trước trán làm nổi bật gương mặt trắng hồng.
Quay lại nhìn mình đang trong gương, lần nữa Châu Nguyễn mới hài lòng xách cặp bước ra khỏi phòng.
Bà Châu Nghị đón con ở chân cầu thang âu yếm bảo:
− Ăn sáng đi con. Châu Nghyệt đang chờ con đó.
− Dạ.
Món trứng chiên với bánh mì được Châu Nguyễn ăn thường xuyên hơn.
Anh hỏi:
− Đêm qua mẹ ngủ có ngon không?
− Cũng nhắm mắt được một lát.
Châu Nguyệt nhẹ nhàng:
− Tụi con đã lớn cả rồi mẹ còn lo lắng gì nữa.
Bà Châu Nghị cười:
− Mẹ chẳng lo lắng gì cả chỉ buồn vì cô đơn, ở tuổi mẹ thích có trẻ con trong nhà.
Châu Nguyệt đùn đẩy cho anh trai:
− Cái đó mẹ phải hỏi anh Hai.
Châu Nguyễn trợ mắt:
− Đừng đổ qua cho anh để chạy tội nha, em là người đã lập gia đình còn anh là người độc thân mà.
− Nhưng anh là con trai, cháu nội sẽ quý hơn cháu ngoại.
− Nội ngoại gì mẹ cũng đều quý cả, nhưng ngặt nổi có đứa nào đâu. Mẹ cho thằng Châu Nguyễn từ giờ đến cuối năm sau là hết hạn, nếu chưa có vợ thì mẹ sẽ trục phế đấy.
Châu Nguyễn cười:
− Bẫm lão gia con xin tuân lệnh.
Nói xong anh đứng dậy đến bên bồn nước rữa tay:
− Con đi nha mẹ.
− Ờ, con đi.
Tiễn con trai ra tận cổng bà ngồi xuống xích đu. Gió xuân dìu dịu phản phất hương hoa trong vườn làm bà thích thú, cuộc sống êm đềm cứ dần trôi tháng qua năm lại tuổi đời chất chồng, bà thấy chưa mãn nguyện dù cuộc sống giàu sang hạnh phúc bên hai con.
Châu Nguyễn đã tròn ba mươi công tác ở bệnh viện đa khoa, còn Châu Nguyệt có gia đình gần ba năm nhưng chưa có con, điều mà bà vẫn hằng mong.
Châu Nguyễn có dáng cao to với nước da trắng hồng cho người ta biết anh có sức khỏe tốt. Một bác sĩ gầy như Hải Đăng dẽ cho bệnh nhân nghi ngờ về sức khỏe lẫn chuyện môn.
Anh là mẫu người lý tưởng cho các cô y tá, bác sĩ ở bệnh viện, trong số đó có Ngọc Hà, cô nha sĩ có phải lòng anh từ lâu nhưng chưa có cơ hội, vì cô biết anh yêu công việc hơn chuyện tình cảm. Vẻ cứng nhắc có phần khô khan với phái yếu cũng không ít nhiều chê trách.
− Có lẽ bác sĩ là con nhà giàu nên việc chọn ý trung nhân đâu dễ dàng.
Lại có lời:
− Ở đây không có bóng hồng nào tác động mạnh vào trái tim của vị bác sĩ suốt ngày đối đầu với bệnh tật.
− Mẫu người ấy chọn chắc phải có điều kiện cao.
− Tại chưa hạp nhãn chứ đã vừa ý rồi dù cô ta chẳng ra gì anh ta cũng yêu mê mệt.
Khen có, chê có nhưng đạo đức tác phong của Châu Nguyễn thì không chê vào đâu được.
Sau khi kiểm tra bệnh án, Châu Nguyễn chuẩn bị đi khám các phòng.
Kim Hồng đẩy cửa vào:
− Bác sĩ Nguyễn ơi, có hai ca cấp cứu.
Châu Nguyễn đáp:
− Tôi sẽ đến ngay.
oOo
Giữa trưa im vắng.
Dù đang ngủ say Châu Nguyễn phải mở bừng mắt vì tiếng đàn ai đó khi trầm khi bỗng thật khẽ, nhưng không gian êm ả đã đưa lén vào phòng làm Châu Nguyễn bực mình càu nhàu:
− Sao cứ làm phiền người khác.
Tiếng hát nho nhỏ vẫn vang, anh ngồi dậy nhìn xuống nơi phát ra âm thanh đó, rồi ném cái nhìn bực dọc xuống căn phòng mang số mười ba.
Anh lầm bầm:
− Đi tong giấc ngủ trưa.
Thấy vẻ mặt không vui của con trai bà, bà Châu Nghị hỏi:
− Có chuyện gì không vui hả Nguyễn?
− Phòng số mười ba mới dọn đến phải không mẹ?
Bà Châu Nghị ngạc nhiên:
− Sao hôm nay con lại để ý đến ba cái chyuện không đâu đó.
− Người thuê phòng có đọc rõ nộu quy chưa mà buổi trưa lại đàn địch ồn ào không ai chịu nỏi.
− Vậy à, để mẹ nhắc nhở cô ta.
Nhìn bước chân của Châu Nguyễn nặng nề bà hiểu được nó đang bực, vì đã bao lần nó không đồng ý cách làm của bà, nhưng xét cho cùng nhà thừa đất xây phòng trọ cho thuê cũng có lợi, nên bà vẫn làm theo ý mình. Người đến trọ phải là công nhân viên nhàn nước hẳn hoi, đó là điều kiện trước tiên để bước chân vào phòng trọ mang tính chất gia đình. Tuân thủ sạch sẽ, không ồn ào là điều kiện cần thiết nhất.
Bước xuống dãy phòng còn đóng kín bà vẫn nghe tiếng gõ cửa, có tiếng hỏi rồi tiếng đàn cũng ngưng.
− Ai đó?
− Là tôi đây.
Lâm Anh ngạc nhiên nhìn bà chủ:
− Thưa bác...
− Có chút chuyện tôi muốn nhắc nhở cô về nội qui có ghi rõ ràng ở trước cổng, không nên ồn ào trong giờ nghĩ trưa của mọi người.
Lâm Anh gật mình hiểu rằng mình đã làm phiền khiến bà chủ phải thân chinh xuống đây.
− Xin lỗi bác...con vô tâm quá nên quên mất, con sẽ lưu ý hơn để không làm phiền bác và mọi người.
Bà Châu Nghị cười dễ dãi:
− Tôi chỉ nhắc nhở cô thôi chứ không có ý gì khác đâu.
Rồi bà hỏi khi không thấy đứa bé:
− Cháu đi nhà trẻ rồi à?
− Vâng.
− Có quá trẻ đã góa bụa rồi.
Lâm Anh cười vì sự thương hại đó.
− Số phận mà bác...biết làm sao.
− Gặp cảnh trái ngang như vậy chắc khó khăn lắm hở cô Lâm Anh?
Lâm Anh không muốn phân trần:
− Cũng cố để tồn tại thôi bác.
Trước khi đi bà còn nói thêm:
− Cố gắng vì mọi người nhé cô.
− Vâng! Cháu hiểu.
Bước đi mà trong lòng bà có chút băn khoăn, cô ấy chỉ độ đôi mươi sao lấy chồng sớm khi ở tuổi đang thời thanh xuân.
oOo
Sau khi hôn từ giã bé Na, Lâm Anh chạy xe ra hướng bãi sau cô chọn một nơi thích hợp để nhìn cảnh bình minh.
Khuấy đều ly nước rồi uống một ngụm nhỏ, chiều qua khi chạy về hướng này bắt gặp nắng chiều pha sắc tím, Lâm Anh đã nhẩn ngơ và hôm nay cô trở lại dù là buổi sáng. Hình như cái gì cô yêu thích đều đi ngược lại cả, hôm qua đang dợt lại ca khúc mới đã bị chủ nhà nhắc nhở. Đành ôm đàn tìm chỗ vắng vẻ không làm phiền ai.
Cuộc sống dối trá đầy lừa lọc phải cố gắng để tồn tại, đã làm một cô gái vô tư phải rơi vào vòng xoáy của cuộc đời, Lâm Anh đã bỏ cả ước mơ về một tương lai tươi sáng để sống vì bé Na, đứa con vô thừa nhận.
Lâm Anh mỉm cười một mình vì cô đã khoác lên người cái danh góa phụ.
Đưa mắt nhìn ra khơi một chiếc ghe nhỏ đang chòng chành vi cơn sóng, cô bấm máy. Bộ sưu tập ảnh lại có thêm một cảnh buồn lẽ loi.
Hải Đăng không rời mắt khỏi cô gái ngồi đằng kia. Một chút tinh nghịch và sự đăm chiêu pha lẫn vào nhau ở nét mặt khiến anh chú ý.
Trong lòng anh thôi thúc phải làm quen, nghĩ xong là anh đứng dậy ngay:
− Chào cô.
Lâm Anh quay lại với nụ cười dù anh chàng trước mặt còn quá lạ:
− Chào anh.
Hải Đăng không ngờ nụ cười đó làm anh lúng túng, phải mất giây sau anh mới trả lời:
− Tôi nghĩ cô đang ghi lại cảnh bình minh phải không?
− Vâng!
− Cho tôi ké một kiểu với nhé.
− Nếu anh không chê tôi nghiệp dư, xin mời.
Hải Đăng chọn cảnh hướng về núi.
− Biết gặp cô ở đâu để lấy hình nhỉ?
− Ba ngày sau anh cứ đến sẽ có tôi ở đây.
Hải Đăng giới thiệu:
− Tôi là Hải Đăng.
Lâm Anh không muốn nói về mình:
− Tôi sẽ đúng hẹn, xin phép anh nhé anh Đăng.
Thấy cô gái đứng dậy, Hải Đăng vội nói:
− Tôi chưa biết tên cô.
− Khi gặp lần nữa anh sẽ biết.
Cô gái đi rồi Hải Đăng còn nhìn theo, cô ta có nụ cười làm Hải Đăng chao đảo.
Đầu giờ chiều khi vào ca trực, Hải Đăng luôn miệng huýt sáo khiến cho ai cũng phải ngạc nhiên.
− Hôm nay bác sĩ Đăng có gì vui mà khởi sắc quá?
Hải Đăng cũng tự thấy mình bất thường:
− Vậy à!
− Không phải trúng độc đắc chứ?
Hải Đăng cười:
− Được anh ủi cũng là may.
Châu Nguyễn vờ nghiêm đùa:
− Hãy tự an ủi mình bằng cách tiếp nhận, mấy ca nnặng cấp cứu đang chuyễn qua kìa.
Hải Đăng lắc đầu than:
− Lại mệt nữa rồi.
Anh sửa soạn dụng cụ để khám, trẻ em từ vùng sâu vùng xa nhập viện hơi nhiều.
Vừa làm anh vừa nói:
− Hồi sáng này mình gặp một cô gái rất dễ thương.
− Có theo tán tỉnh không?
− Làm quen thôi, nếu gặp cậu cũng ngẫn ngơ như mình.
Châu Nguyễn trêu:
− Đẹp liêu trai hay đẹp bốc lửa?
− Cả hai nét đó đều tầm thường.
− Giống Tây Thì hay Hằng Nga?
− Nét đẹp dễ thương đó mình không diễn tả được, trừ khi cậu gặp, cậu sẽ có lời phê bình đúng nhất. Mình đã chiáng ngộp vì cái nhìn đầu tiên.
− Cậu lãng mạn quá đó nghe.
− Cũng có thể, chứ đạo mạo khô khan mãi tụi mình sẽ ế đó Nguyễn. Cậu cũng nên thoáng một chút đi.
Châu Nguyễn nhún vai:
− Thà mình không có còn hơn phải chọn một người đẹp mà tâm hồn trống rỗng, dẹp chuyện đó qua một bên đi xem mấy ca nhập viện lúc sáng thế nào?
Hải Đăng không nói nữa anh đi làm công việc của mình, trong lòng anh đang rộn lên khúc nhạc vui dù biết mình thật vô lý.
"Người đâu gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không?
Hải Đăng đi rồi, Châu Nguyễn ngồi một mình kiểm tra lại số hồ sơ vừa nhập viện.
Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi và anh đã gắn liền nơi đây sáu bảy năm rồi, quen thuộc từng ghế đá, từng gốc cây sau nhà vườn mình trong khoảng sân rộng. Tự dưng anh cảm thấy buồn trước nỗi vui của Hải Đăng.
− Sao thế nhỉ?
Châu Nguyễn chợt nhận ra mình đã sống quá tẻ nhạt khi không có chút niềm vui riêng tư ngoài công việc. Trái tim anh giá băng bù bao mùa hè đi qua cũng không làm tan đi tảng băng chai lỳ trong anh, bở nỗi chức nhối của một mối tình đã làm anh tuyệt vọng trở nên lạnh lùng với tất cả.
Trong không khí chuyển mùa anh không náo nức nhưng vẫn cảm nhận được quang cảnh chung quanh, rồi thấy mình già dặn hơn cả suy nghĩ lẫn tuổi đời.
Những ngày cuối năm làm cho tâm trạng anh man mác buồn, anh không hiểu vì lẽ gì nữa. Không bao lâu mùa xuân về mang theo cuộc sống mới, sinh lực mới và nó đã thể hiện ở các đường phố và ngay cả căn phòng nhỏ của anh cũng sinh động hơn vì hàng chữ Happy Nequ Year.
Hải Đăng đã trở lại:
− Nguyễn đi chuẫn bị tinh thần đi nhé. Long Sơn nhập viện hơi đông.
− Mình biết rồi.
− Dân trí ở những vùng xa quá kém nên các bé luôn ở trình trạng khuẩn cấp.
Châu Nguyễn không trả lời, anh đứng dậy biết mình đang làm gì.
Đứa bé sốt cao với gương mặt đỏ nhừ được mẹ quấn chặt trong chiếc khăn dài. Châu Nguyễn phải kêu lên:
− Chị nên mở chiếc khăn ra khỏi người thằng bé ngay, đang sốt cao phải chờm mát cho nó.
− Vâng.
Khám xong một loạt anh ghi vào bệnh án, phần còn lại là của y tá.
Châu Nguyễn trở lại phòng rót cho mình một ít nước mát. Ngọc Hà vừa đi ngang qua thấy Châu Nguyễn bên bàn giấy cô ghé vào:
− Hôm nay bác sĩ Ngyuễn rảnh rang nhỉ?
− Tôi vừa nhận bệnh xong đấy chứ, còn Hà chắc cũng đang rảnh.
− Ờ không, em vừa họp công đoàn xong, bàn về việc tất niên ấy mà.
Ngâc Hà vui vẻ nói tiếp vì mấy khi cô được một mình với Châu Nguyễn:
− Có cả mục văn nghệ nữa. Khoa của bác sĩ cũng phải đăng ký đấy nhé.
− Vâng, ai sao mình vậy mà.
− Ngày mai đã có bảng phân công ca trực, mong sao không rơi vào ba ngày tết.
− Hà thích đi chơi lắm sao?
Ngọc Hà phân trần:
− Xã hơi mấy ngày tết thôi, còn bác sĩ không định đi đâu sao??
− Thời gian nghĩ của tôi đã được mẹ lên lịch cả rồi.
− Bác sĩ sướng thật khi còn mẹ.
− Hà đang tủi thân hay ganh tỵ?
Ngọc hà chúm chím:
− Cả hai được không?
− Đùa cho vui thôi, dù sao còn mẹ là niềm hạnh phúc lớn.
Hải Đăng trở lại với chai dịch truyền:
− Ôi bác Hà cũng ở đây à, bàn gì sôi nổi thế cho mình tham gia với.
− Có bàn gì đâu.
Hải Đăng trêu vì anh biết Ngọc Hà từng yêu thầm Châu Nguyễn.
− Sao mình thấy gương mặt bác sĩ Hà vui vẻ thế??
Ngọc Hà bước đi:
− Thôi tôi đi đây, giao bác sĩ Nguyễn lại cho bác sĩ Đăng đấy.
oOo
Vũ trường đã khá đông người, Hải Đăng đưa Châu Nguyễn đến bàn trống bên trái.
Ngồi xuống Châu Nguyễn không hài lòng:
− Ngại quá Đăng ơi, không hay chút nào.
Hải Đăng nhướng mắt:
− Cậu nghĩ cũng hay là vì danh phận hay vì khách?
− Bệnh nhân nhìn thấy sẽ có cái nhìn lệch lạc.
Hải Đăng khoát tay:
− Dẹp cái ý nghĩ cổ hủ của cậu đi, mình phải có chút tự do riêng tư chứ?
Người dẫn chương trình bắt đầu khởi xướng, cả hai không nói gì nữa hướng mắt lên sân khấu.
Hải Đăng nói:
− Ca sĩ không tên tuổi cũng đâu có tệ, đôi khi họ còn hay hơn ca sĩ đang lên chỉ vì không gặp thời thôi.
Gần cuối chương trình nhạc dạo điệu tăng go, Châu Nguyễn thích thú gỏ tay theo. Cứ mỗi lần nghe điệu nhạc như chạm vào từng làm da thớ thịt một nỗi trống vắng.
Cô ca sĩ với bộ váy đen cúi chào.
Người dẫn chương trình giới thiệu:
− Hôm nay Lâm Anh sẽ trình diễn ca khúc mới bài tango cho em, xin mời quý vị cùng thưởng thức.
Giọng hát được cất lên, Châu Nguyễn rợn người vì biết rằng trái tim ngủ đông của anh chợt thức giấc, một điều mơ hồ anh chưa cảm nhận dược bao giờ.
Bài nhạc vừa dứt Hải Đăng buột miệng:
− Trời ơi hay quá Nguyễn, hát thật có hồn.
− Lời ca thật buồn khiến người nghe xúc động.
Tâm hồn của Châu Nguyễn như vấn vít đâu đó nếu như đèn không kịp bật sáng.
− Thế nào có tiếc đi với mình đêm nay không?
Châu Nguyễn bật cười:
− Rất tiếc...nhưng tiếc vi chương trình kết thúc hết sớm.
− Cậu có thấy cô Lâm Anh có lối trình diễn độc đáo không?
− Ừ. Cô ấy mới hiện khoảng tuần nay thôi, ai cũng ngưỡng mộ cả.
− Vậy à! Cẫu rành quá ha.
Hải Đăng cười:
− Có hẹn lần sau nữa không?
Châu Nguyễn chưa trả lời anh đã quẹo sang con đường khác.
Về đến nhà anh đã thấy ở cổng nhỏ hai mẹ con bé Na.
− Con hư quá lần sau mẹ sẽ không cho con đi theo nữa đâu.
Trong tranh tối tranh sáng anh vẫn nhận ra khuôn mặt bầu bĩnh đang hờn dỗi.
Mỡ được chốt cửa hai mẹ con bé Na đã khuất mà anh còn tần ngần chưa dợm bước.
Cho xe vào sân Châu Nguyễn nhảy vội lên mấy bậc thang về phòng mình, anh tung cửa sổ để nhìn sang phòng số mười ba.
Châu Nguyễn không biết mình làm như vậy để làm gì, căn phòng được bật sáng.
Bé Na phụng phịu:
− Con đói bụng mẹ ơi.
− Mẹ pha sữa cho con nhé?
Lần đầu tiên Châu Nguyễn thấy mình tò mò về chuyện của người khác. Anh không còn nhìn thấy gì nữa ngoài cánh cửa đóng kín.
Khi bé Na đã ngũ say Lâm Anh trở dậy sắp xếp lại sách vở còn nằm ngổn ngang khi chiều về vội cô chưa có kịp thu dọn.
Chỉ còn hai tháng nữa là kết thúc cuộc thi mà Lâm Anh chưa chọn cho tấm ảnh nào ưng ý cả, dù vậy cô không nản chí vẫn hướng sự đam mê và hy vọng dù có chút lo lắng. Lâm Anh đang cố hết sức để tạo cho mình cuộc sống mới có ý nghĩa nhưng cố gắng của cô không dễ dàng chút nào từ khi bỏ ước mơ.
Nhìn đôi mi dài cong vút của bé Na mà chợt buồn, con bé giống cho như đúc, người ta thường nói những đứa con vô thừa nhận hay là bản sao của cha, và Lâm Anh nghĩ nó đúng với trường hợp của bé Na.
− Trong cô không gợi hay nhắc nhở đến người đàn ông đó chút nào, mộ người bạc tình đã quay đi khi biết mình có một đứa con.
Nhưng nhắc nhở đến làm gì khi cô đã an phận và hy sinh cho bé Na tất cả, hãy quên và đừng gợi nhớ dĩ vãng đã bỏ lại sau lưng. Hiện tại hãy sống và vui và ẩn thân nơi đây là thượng sách, cô dẹp bỏ tất cả để trở thành góa phụ. Cô vốn sống sôi nổi mà nay phải khoát bộ mặt lạnh lùng thật không đơn giản tí nào.
oOo
Phương Anh đặt ly nước cam thật nhẹ xuống mặt bàn, dù cố gắng lắm nhưng cũng nghe tiếng chạm khô khan xuống mặt kiếng.
Bà Duy Khiêm nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Phương Anh cất tiếng với vẻ dè dặt:
− Thưa mẹ, mời mẹ dùng nước.
Cái nhìn sắc lạnh không chút thiện cảm làm Phương Anh lúng túng:
− Hôm nay chị đi chợ nhớ mua cho tôi bó hoa hồng nhé.
Phương Anh nhỏ nhẹ:
− Hoa hồng đỏ hả mẹ?
− Thường ngày chị thấy tôi cắm hoa hồng gì mà hỏi.
Phương Anh ngắc ngứ lặng đi mấy giây:
− Dạ, con biết rồi. Thưa mẹ con đi.
Bước chân ra khỏi nhà với tâm hồn trĩu buồn. Những ngày không có Duy Khương, đối với cô thời gian ảm đạm như ngục tù.
Cô chẳng có quyền tư do riêng cho mình, mà cứ sống căng thẳng khi đối diện với mẹ chồng.
Nửa tháng ở nhà, nửa tháng lênh đênh ngoài biển khơi. Duy Khương đã cho nỗi nhớ nhung của những ngày vắng anh. Với chân tình của anh, cô lấy đó làm niềm an ủi để mà sống. Duy Khương như chiếc phao cho cô giữa biển đời. Hiện tại cô không mong gì ngoài sự thông cảm và yêu thương mẹ chồng, làm dâu đã sáu tháng mà cô chưa thể hiện thành ý để bà hiểu cô luôn muốn phục tùng bà.
Chọn xong chục hoa hồng, Phương Anh rẽ vào quán, sáng chủ nhật nào cũng đến, nếu ai tinh ý sẽ thấy được cuộc gặp gỡ thường xuyên như đã giao hẹn.
− Ôi Bé Na, dì nhớ con quá.
Trong vòng tay yêu thương và những nụ hôn ngập đầy bé Na tươi cười.
Lâm Anh hỏi:
− Chị đã đi chợ xong chưa?
− Xong rồi, ở đó có thoải mái không em?
− Cũng được, rất yên tĩnh. Mấy ngày tết chị có đến chơi với em không?
− Chị không hứa nhưng sẽ cố gắng, em đừng có trông nghe, còn chuyện ca hát ở vũ trường như thế nào?
− Anh Trường Văn cũng ưu ái cho em lắm, về mặt tiền bạc chị không cần phải lo cho mẹ con em.
Phương Anh nghiêm giọng:
− Chị phải có trách nhiệm chứ?
− Em đã vắt kiệt tuổi thanh xuân của chị rồi, trách nhiệm trước mắt là chị phải lo cho tổ ấm của mình, đừng để hạnh phúc xấu đi khi nó vốn mong manh. Bây giờ em có thể tự lo cho mình và bé Na.
− Vất vả cho em quá, còn chuyện dự thi ảnh đẹp như thế nào rồi?
− Em còn đang chọn, cũng chưa hài lòng lắm những cái mà em đang có.
Bé Na mãi mê với những viên kẹo không màng đến chuyện của người lớn.
− Em không định về nhà ăn tết sao?
Lâm Anh lắc đầu:
− Đâu có vui vẻ gì trở lại đó hở chị. Không cần phải làm chú thiếm bực bội.
Nghĩ lại thân phận của hai chị em pa muốn khóc:
− Đừng trách chú thiếm làm gì, dù sao họ cũng là người thân nhất của mình.
− Chị xem họ là người thân nhưng ngược lại họ xem mình là nợ, là oan gia.
− Phải cưu mang chị em mình trong khi chú thím mình lại nghèo, thì phát sinh chuyện bực bội là lẽ đương nhiên.
− Nhưng chị đã công cho họ rồi.
Giọng pa trầm xuống:
− Em à, đừng có giọng điệu như thế nữa, có ăn có học phải nghĩ đến ân nghĩa cứ, đừng phản phúc.
Lâm Anh xụ mặt:
− Em thì khác, không như chị, cái gì cũng giải quyết sòng phẳng cả rồi. Mình không nợ họ cái gì cả, họ đã bán rẽ đời con gái chị rồi đó.
Câu nói của Lâm Anh làm giòng lệ của pa tuôn dài:
− Em đừng đem chuyện đã qua nhắc lại nữa có được không, chị muốn quên và sẽ quên nếu đừng nghe em nói đến.
Nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt của chị Lâm Anh hối lỗi:
− Em xin lỗi chị, em đã làm chị rơi nước mắt. Bắt đầu từ bây giờ chị em mình phải quên đi quá khứ mà sống cho hiện tại để có một tương lai tốt đẹp hả chị?
Phương Anh gật đầu:
− Em hiểu như thế là chị yên tâm rồi, bây giờ chị về đây.
− Vâng, chị về.
Phương Anh lại hôn bé Na lần nữa:
− Na có ngoan không?
− Dạ ngoan.
− Na ngoan không quấy mẹ, lần sau dì sẽ mua cho Na búp bê tóc vàng nhé.
Phương Anh bước đi còn ngoảnh lại, cứ mỗi lần gặp mẹ con họ là mỗi lần cô khóc rồi suy nghĩ vẩn vơ.
Về nhà chạm mặt mẹ chồng, giọng bà Duy Khiêm lạnh lùng:
− Chịu về rồi đó à, tôi tưởng chị đi mua hết cả chợ đem về nhà rồi chứ.
Phương Anh nhỏ nhẹ:
− Xin lỗi mẹ vì xe bể bánh nên con phải chờ vá.
− Chị có trăm ngàn lí đàn ông để biện minh mà, nào đưa hoa cho tôi.
Bó hoa được trao tay, bà ngắm nghía, rồi bà chì chiết.
− Cả một chợ bán hoa mà chị chọn một bó hoa tồn của tuần trước mang về nhà cho tôi sao?
Phương Anh giật thót người, cô nhìn lại từng cánh hoa đã được lựa chọn rất kỹ.
− Dạ, thưa mẹ...
− Dạ thưa cái gì, miệng cứ lễ phép nhưng thật ra chị luôn chọc tức để tôi mau chết sớm để chị toàn quyền làm chủ gia sản này phải không?
− Không phải thế mẹ à.
− Còn cãi nữa hả, không biết cha mẹ cô khéo dạy con cái đến cỡ nào mà cứ cãi tay đôi với mẹ chồng như thế.
− Dạ, thưa mẹ...
− Cô không lên tiếng tôi cũng biết cô không câm mà.
Dứt lời bó hoa được vứt mạnh xuống nền gạch, những cánh hoa được văng ra rơi vãi.
Phương Anh cắn chặt môi để kềm tiếng nấc rồi cúi xuống nhặt, mặc cho gai đâm vào tay tứa máu. Như thế sẽ dễ chịu hơn khi cô nén lòng.
Cơn bão vừa bay qua phòng khách rồi cũng tan nhanh khi Phương Anh đi xuống bếp, chị Mười dù không chứng kiến nhưng cũng hiểu tường tận câu chuyện, chị đón lấy giỏ thức ăn rồi không dám mở lời dù là an ủi. Chị đã quá quen cảnh này mấy tháng nay rồi, ngày trước bà chủ của chị đâu có hẹp hòi, chỉ từ khi Phương Anh bước chân vào làm dâu nhà này mọi việc cứ đảo lộn, nhưng chỉ có mình chị là hiểu rõ tại sao.
Nhìn Phương Anh đang nhặt rau chị thấy thương xót vì không hiểu tại sao bà chủ lại có thành kiến với con dâu, xem ra cậu Duy Khương không hề biết có những chuyện xảy ra.
Lát sau chị Mười cũng lên tiếng:
− Hôm nay mua hoa tươi quá hả mợ?
− Vâng!
− Cuối tuần là cậu đã về rồi được nghỉ qua tết, thích hả mợ?
− Vâng!
− Cậu mợ có về thăm nhà không?
Biết chị Mười lên tiếng cho không khí bớt nặng nề thôi:
Chị Mười tò mò:
− Trước khi cưới nhau hình như bà không bằng lòng mợ.
phải hỏi ngẩng lên vì sự thắc mắc đó:
− Tôi... không biết nữa.
− Bởi vậy mợ đừng buồn khi biết bà không có thiện cảm với mợ, người bà chọn là cô Hương Quế đấy.
Một tiết lộ mới đến bây giờ Phương Anh mới hiểu, chị Mười lại tiếp:
− Trước ngày cưới bà chủ và cậu đã có một cuộc tranh cãi, nhưng cuối cùng bà phải nhượng bộ. Biết rồi mợ đừng buồn nữa nghe dần dà bà sẽ hiểu ra thôi.
Được sự an ủi của chị Mười, Phương Anh nở nụ cười:
− Tôi hiểu cậu yêu mợ lắm.
− Vâng, nhờ tình yêu của anh Khương nên em phải cố vượt qua.
oOo
Hải Đăng với gương mặt rạng rỡ khi cầm xấp hình trên tay, anh khoe khoang với mọi người:
− Xem nè, tay nghề cô gái này đâu có tệ, nhìn tôi trong ảnh còn đẹp hơn cả người thật nữa đó.
Mấy tấm hình được chuyền tay nhau, Châu Nguyễn cũng ghé mắt:
− Cô ta lấy bao nhiêu tiền?
− Xem đằng sau ảnh kìa.
Châu Nguyễn lướt qua dòng chữ có nét mềm mại "mến tặng ".
Châu Nguyễn hiểu được sự hân hoan trên gương mặt của Hải Đăng.
− Thế là cậu gặp may rồi đó, được chụp và tặng ảnh bởi một cô gái quá dễ thương.
− Nhưng mình nghĩ thương không dễ đâu nghe, bởi cô ta đã nhờ chủ quán trao hình lại cho mình, cô ta đoạn tuyệt ngay lần đầu gặp gỡ.
− Tại sao cậu không thể hy vọng, diện tích thành phố mình đâu có lớn nếu cậu có duyên.
− Dĩ nhiên có thể gặp lại nhưng lý lẽ về con tim chắc là đơn phương thôi.
− Chà, dạo này cậu ủy mị vậy.
− Mình cũng không biết tại sao nữa, chỉ biết rằng cô đơn cần sưởi ấm.
− Còn mình đã chán ngấy chuyện yêu đương, xin nhường lại cho cậu đó nhưng đừng dở hơi để rồi tương tư nghe.
Nói xong Châu Nguyễn bỏ đi mặc cho Hải Đăng lẩm bẩm.
− Tương tư ư?
− Sao anh đâm ra ngớ ngẩn chỉ vì một lần gặp gỡ, phải thoát ra cảnh đó thôi, và anh sẽ đến vũ trường để tìm chút thư giản cho quên buồn.
Châu Nguyễn bị cuốn hút ngay bởi phong cách giản dị trong bộ dài tím Huế, một chút phấn son nhạt cũng đủ tả nét duyên dáng pha lẫn sự trầm buồn của Lâm Anh.
Châu Nguyễn chợt ngẩn ngơ và nghe lòng bâng khuâng chi lạ, từ từ hôm theo Hải Đăng đến đây anh thật sự ngưỡng mộ giọng ca lẫn phong cách của Lâm Anh.
− Đường xa em đêm nay khi bóng trăng qua hàng cây...
Lời ca tha thiết sâu lắng giao vào lòng anh niềm thương cảm. Anh đã bị choáng ngợp bởi cái nhìn đầu tiên.
Khi bản nhạc chấm dứt anh cũng đứng dậy ra về vì không còn hứng thú ở lại.
Bước chân ra bải đậu xe anh nhận ra bé Na đang đứng ở bậc thềm.
Châu Nguyễn nghĩ:
− Mẹ con cô ta cũng đi xem nữa sao?
Anh bước đi luôn không muốn dừng lại để nựng cằm con bé, cuối cùng anh phải mở to mắt hết cở để nhìn mẹ của bé Na, Châu Nguyễn thật không ngờ ca sĩ Lâm Anh đang ở rất gần.
Châu Nguyễn cho xe chạy theo sau. Trời đêm nay rất lạnh. Có chút hụt hẫng len vào trái tim.
Cho xe dừng lại anh nhìn theo dáng hai mẹ con bé Na, hối hận vì sự bồng bột ủy mị của mình. Nhìn lên cao những ánh sao trời lấp lánh, anh và cô ta cách nhau một khoảng sân ngắn.
Không hiểu sao anh lại quay xe vào bệnh viện, nơi ấy là chốn bình yên cho anh với không gian đầy dẫy bệnh tật và chết chóc. Đã hơn mười giờ rồi còn gì, mọi người gần như ngủ say Sự vắng vẻ, tĩnh mịch của đêm làm Châu Nguyễn chợt thấy sợ ánh sáng anh đứng lặng dưới gốc cây me già rồi đưa mắt nhìn bao quát khuôn viên bệnh viện.
Tại sao cảm giác không yên ổn ấy lại bủa vây ngập lòng anh, anh chợt thèm mái ấm gia đình với một người anh hết lòng thương yêu.
Tiếng nói nhẹ nhàng cất lên:
− Đâu phải ca trực, sao giờ này cậu còn lang thang ở đây?
Châu Nguyễn nhận ra Hải Đăng:
− Còn cậu cũng ca lúc chiều mà.
− Mình vừa ở vũ trường về, buồn quá nên tạt vào đây.
− Thế à?
Hải Đăng cũng giống như anh:
− Thấy cậu có vẻ buồn, có gì lo lắng sao?
− Mình cũng chẳng hiểu sao nữa,chỉ biết đang có tâm trạng nữa vời...
Hải Đăng tò mò:
− Đang yêu ai đó phải không?
Châu Nguyễn nhíu mắt:
− Yêu à. Làm gì có.
− Nếu không sao cậu thấy tâm hồn mình trống rỗng để lang thang nơi này.
Châu Nguyễn hỏi lại:
− Thế còn cậu cũng đâu khác mình.
Hải Đăng vụt cười to:
− Đúng vậy, chắc chẳng còn ai điên như hai đứa mình.
− Mình về, cậu ở lại à '
− Đành ngã lưng ở đây thôi.
oOo
Châu Nguyễn ngạc nhiên khi thấy bé Na đang ngồi trong lòng Châu Nguyệt.
− Muốn gì mà dụ dỗ trẻ con thế kia.
Châu Nguyệt mỉm cười:
− Anh thấy con bé dể thương không, nó giống mẹ.
− Em có biết mẹ nó làm nghề gì không?
− Anh biết sao?
− Dĩ nhiên.
Lạ nghe, tò mò là chuyện không bao giờ có ở anh mà. Hay anh thấy cô ta quá đẹp.
− Cứ nói bậy không hà, nhờ anh đi vũ trường nên mới biết cô ta hát ở đó.
Châu Nguyệt kêu lên:
− Hèn gì...
− Hèn gì là sao không nói ra luôn.
− Cứ thấy mẹ con cô ấy về khuya, thì ra là hát ở vũ trường, nhưng em thấy cô ấy sống đàng hoàng lắm, không bạn bè còn phong cách thì khỏi chê.
− Dù sao thi thành phần ca hát cũng có thế giới riêng của họ.
− Anh nói về chuyện tình cảm yêu đương nhăng nhít chứ gì?
Châu Nguyễn gật gù:
− Bằng chứng là em thấy đó, ba bé Na chưa chắc đã chết...và nó có thể là jết quả của sự nhăng nhít, anh đoán cô ta còn quá trẻ dại gì ràng buộc chuyện hôn nhân.
− Đừng vội đánh giá người ta anh à.
− Anh không đánh giá mà chắc chắn như vậy.
− Anh có thành kiến với người ta nặng nề vậy sao, đôi khi họ vì miếng cơm manh áo.
Bà Châu Nghị nghe rõ cuộc đối đáp của hai con, lên tiếng:
− Bỗng dưng nói xấu sau lưng người ta là không hay đâu đó.
− Mẹ!
− Tụi con chỉ nói thôi mà.
Bé Na vòng tay cúi đầu khi thấy bà Châu Nghị.
− Ạ bà!
− Ờ, bé ngoan quá.
Bà Châu Nghị ngồi xưống bên cạnh đưa tay bế nó qua ngồi trong lòng.
− Bé Na ngoan quá, con thích ăn gì bà lấy cho.
Đôi môi hồng chúm chím, nó không sợ khi gặp người lạ.
− Con thích ăn kẹo.
− Được rồi bà sẽ lấy cho con ăn.
Châu Nguyễn ngồi ngắm đứa bé, anh chợt thấy tội nó khi đêm đêm phải theo mẹ đi hát tận khuya mới về.
Anh hỏi:
− Buổi tối mẹ thường Na đi đâu thế Na?
− Mẹ đi hát để có tiền cho con đi nhà trẻ.
Châu Nguyễn biết đó là lời giải thích của mẹ nó.
− Lúc mẹ hát, con ngồi ở đâu?
− Con chơi với chú Văn.
Nhưng người ái mộ Lâm Anh nên biết cô là góa phụ có một đứa con chắc chẳng còn ai đeo đuổi.
Bỗng dưng anh thấy buồn rồi tự cho mình lẩm cẩm khi cứ để tâm trí về người đàn bà ấy.
oOo
Hôm nay Lâm Anh xin đổi lại lịch hát để được về sớm hơn vì bé Na đã hâm hấp nóng từ lúc chiều.
Chưa kịp trẩy trang cô đã vội vàng ra cửa sau cùng bé Na ra về, gương mặt nó bừng đỏ vì cơn sốt, Lâm Anh cho uống thuốc rồi chườm mát lát sau nó thiêm thiếp ngủ.
Tuy có bản lĩnh nhưng một mình với cơn sốt của bé Na, cô thấy lo lắng:
Nằm cạnh bên con, lát lát cô đưa tay sờ trán, cơn sốt không giảm chút nào, đôi môi nó bắt đầu khô. Liệu có chờ cho đến sáng trong tình trạng này được không, cô lấy phon bấm số. Đồng hồ gần ba giờ sáng rồi, tại sao phải làm phiền chị trong đêm khuya khoắt.
Đang ngủ nghe tiếng chuông reo Phương Anh bật dậy:
− Alô!
Đầu giây im lặng:
− Anh Khương hả?
−...
Phương Anh hiểu Duy Khương không có nhà, cuối cùng cô đặt máy xuống.
Soạn mấy thứ vật dụng cá nhân cho bé Na vào túi xách. Lâm Anh bế con ra khỏi nhà. Vào giờ này đường xá vắng vẻ cô bước nhanh về bệnh viện cũng không xa.
Ở phòng cấp cứu.
Gương mặt bé Na như say nắng. Lâm Anh cắn chặt môi để kềm tiếng khóc và cô lo sợ phải nhìn cảnh biệt ly.
− Sao để em bé sốt cao quá vậy, rất may là không bị động kinh. Chị vào chăm sóc phải nhớ canh chừng nhé, phòng trực của tôi ở đằng kia.
− Dạ, cám ơn cô.
Đến sáng nhiệt độ trên người bé Na giảm dần, Lâm Anh vui mừng khôn xiết.
Lát sau nó mở mắt rồi gọi:
− Mẹ...con khát nước.
− Chờ mẹ một lát.
Uống cạn ly nước, nó mỉm cười:
− Con làm mẹ sợ quá.
Bé Na cầm lấy tay mẹ dường nhưu để được che chở rồi thiếp dần.
Châu Nguyễn ngạc nhiên khi thấy mẹ con bé Na ở phòng cấp cứu.
Lâm Anh gật đầu chào:
− Ủa, bé Na nhập viện khi nào vậy cô?
− Dạ lúc khuya thưa bác sĩ.
− Con nít mà đi về khuya quá cảm lạnh là lẽ thường.
Lâm Anh ngạc nhiên, sao anh ta biết rõ bé Na và cả giờ giấc.
− Lúc tối sao cô không gọi tôi?
− Tôi không biết anh là bác sĩ, nếu biết chẳng phải là điều hay cho tôi sao?
− Biết rồi có gì cần cô cứ gọi cho tôi.
− Vâng!
− Mùa này trời lạnh mà cô cứ cho cháu đi khuya hoài làm sao tránh khỏi bệnh, cô phải tìm cách khác, nhờ một người trông giúp bé Na vào buổi tốt.
Lâm Anh lặng im nghe nói, có chút tự ái khi anh ta trách.
− Cám ơn, tôi hiểu rồi.
Khám xong Châu Nguyễn bước đi đã nghe Hải Đăng gọi:
− Nguyễn ơi có...
Qua bờ vai rộng Hải Đăng tròn mắt:
− Ôi, cô phó nhòm.
Lâm Anh chào Hải Đăng bằng cái gật đầu:
− Cô ở đây làm gì thế?
− Con gái tôi bị sốt.
Nghe xong Hải Đăng tưởng mình lầm, sắc mặt anh thay đổi.
− Thế à?
Châu Nguyễn đã rời khỏi phòng nhưng tâm trí anh vẫn nghĩ về Lâm Anh.
Hải Đăng gặp ngay nụ cười của Châu Nguyễn.
− Thế nào tâm trạng cậu ra sao phát biểu ý kiến coi.
Hải Đăng nhún vai:
− Thất vọng.
− Cô tay là quả phụ đấy.
Hải Đăng ngạc nhiên trước tin bất ngờ.
− Tại sao cậu biết?
− Mình còn biết cô ta là ca sĩ Lâm Anh mà cậu từng ngưỡng mộ.
− Cái gì? Sao mình không nhận ra.
− Dưới ánh đèn và đời thường rõ ràng là hai bộ mặt khác nhau, mình còn không nhận ra khi cô ta là người ở trọ nhà mình huống chi là cậu. Biết rồi cậu có ngẩn ngơ, có còn thấy cô ta dễ thưong nữa hay không?
Hải Đăng gật gù:
− Biết được cô ta là góa phụ mình càng thích, vì góa phụ khao khác tình hơn các cô gái...và chuyện tán tỉnh sẽ không khó.
Châu Nguyễn đo lường được câu nói của Hải Đăng và cảm thấy bực:
− Cậu có cái nhìn hay quá ha, nhưng theo mình thì không đơn giản đâu.
Hải Đăng lắc đầu:
− Nói đùa thôi chứ mình không còn hứng thú chuyện đeo đuổi này nữa.
− Cậu không có lập trường.
− Lập trường của mình là người bạn tình phải trong trắng từ tâm hồn đến thể xác.
− Ai chẳng muốn được như vậy, nhưng lý lẽ của con tim và duyên nợ sẽ đi ngược lại ý mình, cậu có tin như vậy không?
Hải Đăng phản đối.
− Hạnh phúc đang ở trong tầm tay nếu không nắm bắt sẽ gặp ê chề, có gì lạ.
− Mình cũng mong ý tưởng của cậu được như cậu nghĩ.
Hải Đăng cười:
− Tại sao mình lại cải nhau vì chuyện không đâu của cô gái ấy, chẳng lẽ cậu đã vấp phải sợ dây tình ái hay sao?
− Cậu nói điên khùng gì đó.
− Điên khùng không chừng trúng phóc.
− Cậu lo cho công việc cùa mình đi cứ cù nhầy hoài.
Hải Đăng bỏ đi để lại Châu Nguyễn nỗi băn khoăn, anh tự nhủ:
− Sao thế nhỉ?
Người phụ nữ sống vì nghệ thuật tình cảm có thể không chung thủy, và Châu Nguyễn thấy sợ khi biết mình nghĩ về Lâm Anh hơi nhiều. Hiện tại cô mặc bồ đồ đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ thanh thoát cao sang, trong tấm thân mảnh mai, cao hài hòa không ai ngờ đó là người phụ nữ một con.
Lâm Anh vẫn có cái dáng vẻ thơ ngây pha lẫn chút từng trải khi trên sân khấu, có lẽ điều đó đã làm cho Châu Nguyễn bâng khuâng chăng.
Đêm nay trăng mười tám vẫn còn soi sáng xuyên qua khung cửa sổ, Lâm Anh vẫn còn thao thức vì cô không chớp mắt được chút nào, có nỗi sầu tủi mà cô phải hứng chịu một mình.
Khi bé Na đang ngủla thấy mình không thể nằm yên để dổ giấc ngủ cô khẽ kháng bước ra sân.
Trong đêm lạnh giá, huyền ảo, vầng trăng tròn đang lên cao trải ánh vàng xuống sân. Dãy hành lang hiện rõ dáng dài chập chờn cô đơn, Dưới ánh trăng và hơi lạnh cảnh vật như lắng đọng, vừa êm đềm vừa cô tịch. Ngồi một mình trong khung cảnh này càng làm Lâm Anh buồn thêm.
Cô ngước nhìn bầu trời đầy các vì sao nhấp nháy. Cái vô cùng mêng mông và cao rộng của bầu trời làm Lâm Anh thấy mình quá bé nhỏ.
Cảm nhận được sự thiêng liêng huyền bí nào đó đang hiện diện nơi đây, Lâm Anh thầm nguyện:
− Câu xin cho con được bình an đầy đủ sức khỏe, nghị lực để có thể tiếp tục nuôi dưỡng bé Na.
Lâm Anh nghĩ rằng nỗi đau khổ sở gây ra phiền não làm hao mòn sức khỏe, sinh lực và nhan sắc, mà cô thì rất cần sức khỏe, sinh lực và sự dịu dàng tươi mát để cống hiến nghệ thuật.
Cứ thế Lâm Anh cảm thấy yên lòng cho đến khi một bóng người to lớn vụt hiện ra, ngồi ở băng đá, Lâm Anh như sực tỉnh cơn mê:
− Thưa bác sĩ.
− Bé Na đã khỏe chưa cô?
− Dạ đỡ, ngày mai có thể xuất viện được không bác sĩ.
− Cô muốn về nhà.
− Vâng!
− Na không thể theo mẹ hằng đêm dù đã bình phục hẳn.
Lâm Anh cúi mặt:
− Chuyện đó tôi khắc biết không cần bác sĩ phải nhắc nhở.
− Cô đang giận?
− Chẳng có gì đáng giận cả.
− Bởi đó là lương tâm nghề nghiệp của tôi, không muốn đứa bé lại bị viêm phổi nữa, cô lại phiền vì thành ý của tôi sao?
− Cám ơn bác sĩ, tôi sẽ ghi nhận thành ý của bác sĩ nếu con tôi có thể về nhà vào ngày mai, gia đình tôi đơn chiếc lắm.
Châu Nguyễn khoát tay:
− Chyuện xuất viện hãy để ngày mai bàn tiếp, còn bây giờ sao tôi và cô không cùng ngắm trăng khi cảnh vật lung linh huyền ảo như thế.
Lâm Anh nổi nóng:
− Tôi không có tâm trạng như bác sĩ nên không thể ngắm.
Lâm Anh bước đi nhưng cô đã bị Châu Nguyễn giữ lại.
− Cô nói dối, không phải trước đây ít phút cô đang ngước mắt nhìn lên bầu trời không chỉ ngắm trăng mà còn thêm lời cầu ngyuện, đúng không?
Lâm Anh ngắc ngứ:
− Bác sĩ tò mò quá đấy.
− Đồng ý, tôi là một người tò mò nhưng chỉ riêng mẹ con cô thôi.
− Để làm gì chứ?
− Tôi cũng không hiểu nữa, chỉ biết rằng mình cần phải làm thế thôi. Dù sao cô cũng là một thành viên trong Châu Gia Trang.
− Cám ơn, bác sĩ có thể buông cánh tay tôi ra, con gái tôi đang khóc đấy.
Châu Nguyễn buông lỏng nhưng chưa có ý định cho Lâm Anh đi.
− Đừng hiểu lầm ý tốt của tôi nhé, vì tôi là người hâm mộ giọng ca của cô.
Lâm Anh bước đi mà nghe có chút gì đó lạnh lùng, cô nhìn thấy đôi mắt sáng ngời nhìn cô vừa thương hại vừa khinh rẽ.
oOo
Phương Anh dọn dẹp phòng khách để chuẩn bị đón Duy Khương, có anh dù sao cũng vơi buồn và không thấy lẽ loi trong căn nhà rộng lớn.
Từ khi quen biết và làm vợ Duy Khương là một thời gian quá ngắn, không đầy năm tháng cô đã bằng lòng kết hôn, làm sao cô từ chối một người tốt như anh. Dù chưa yêu nhưng cô biết mình sẽ yêu thôi vì trái tim cô chưa vấn vương hình bóng ai.
Về làm dâu gặp mẹ chồng khắc nghiệt nhưng cô vẫn cố gắng làm tốt vai trò của mình, không lấy đó làm buồn vì cô tin một ngày không xa bà như người mẹ thứ hai của mình.
− Vâng, phải có một ngày như thế.
Phương Anh cố gắng thoát khỏi bản tính đa sầu, để nhìn đời bằng màu hạnh phúc mà quên đi những nỗi thống khổ.
Những ngày không có Duy Khương, cô miệt mài phác họa, tuy chưa hoàn thành nhưng Phương Anh hiểu nó rất cô đơn cũng giống như tâm trạng của mình.
Ngồi chống cằm nhìn chiếc màn sáo đong đưa bởi gió từ chiếc quạt máy, giờ phút này cô cũng hiểu mình thật sự hạnh phúc hay chỉ là ảo tưởng.
Cuộc đời vốn là chuyện bất ngờ có thể hôm nay trán đầy yêu thương rồi ngày mai lại cay đắng chia xa, Phương Anh chỉ cầu mong được bình an không đòi hỏi gì cao xa nữa, cô an phận muốn làm một người vợ tốt.
Dù đang nghĩ vẫn vơ để mà buồn nhưng trong lòng lại nôn nóng cho ngày mai cô và Duy Khương lại có nhau, tình yêu anh dành cho cô thất thắm thiết.
Mùa xuân năm nay sẽ đẹp biết bao cô sẽ dành tất cả thời gian để chăm chút cho tổ ấm của mình luôn rộn tiếng cười.
Cầm bức vẻ lên cô ngắm, cảnh cô gái ngồi một mình trong chiều vắng mắt ngước nhìn bầu trời nơi màn mây xám ngắt.
− Cần thêm cánh én báo mùa tin mùa xuân về không nhỉ?
pa biết rằng có thêm cánh én bức tranh không còn vẻ cô đơn, mà đang hy vọng mùa xuân để xóa tan không gian u ám, sự chuyển mình đó sẽ đó sẽ cho cô gái hy vọng không phải một mình ngắm cảnh hoàng hôn.
Nghĩ thôi chứ cô chưa vẽ, biết đâu khi hoàn thành rồi cánh én đó không cần thiết nữa cho bức tranh.
Có tiếng chị Mười gọi:
− Mợ ơi bà gọi đấy.
− Vâng. Em nghe rồi.
Bà Duy Khiêm ngồi chễm chệ ở phòng khách thấy pa bà bảo:
− Tết năm nay nhà mình có khách phương xa về chơi, chị lo dọn dẹp căn phòng trên lầu cho sạch sẽ nhé.
− Dạ!
− Ngày mai Duy Khương cũng đã về rồi chị cũng phải chuẫn bị thức ăn những món nó thích nhất.
− Dạ!
− Chuẩn bị trái cây nữa nhé.
− Dạ!
− Xong rồi đó.
Phương Anh cúi xuống chào, kết thúc cuộc truyền lệnh. Vẻ lạnh lùng ngăn cách đó cô biết mình khó làm ấm lại bằng mọi cố gắng để thấy sự yêu thương của bà.
Cơm nước xong cô ra sau hè ngắm mấy cây bách tùng, trắc bá diệp.
Màu lá xanh biếc nổi bậtg giữa trưa nắng, ngọn gió cuối đông phơi phới lạnh. Cô chợt nhớ về mẹ con bé Na. Chủ nhật vừa rồi cô không đến nơi hẹn nên lòng bồn chồn không yên. Sau khi theo chồng ra Vũng Tàu thì mấy tháng nay Lâm Anh cũng thu xếp đi nhờ lời giới thiệu của bạn bè nên hai mẹ con đã có chỗ ở tốt.
Không biết rồi đây mọi việc sẽ đi về đâu? Cô chợt hoài nghi và lo sợ tất cả, cô sợ tình yêu của Duy Khương dành cho mình. Dù đang ẩn trong tổ ấm Phương anh cũng sợ một ngày nào đó cô lại làm cánh chim lẻ loi trong mưa bảo.
Được thừa hưởng cuộc sống giàu sang tốt đẹp, hai chị em cô được thời gian cưng chiều của cha mẹ. Chỉ trong nháy mắt số phận đã an bài tất cả đã đổ vở hết rồi.
Hai con chim non đó phải cố hết sức mình để tồn tại, bỏ hết những ước mơ để trở thành bẻ bần hàn.
Đôi mắt Phương Anh rưng rưng bóng nước, chớp nhẹ để giọt lệ rơi.
Chị Mười cất tiếng làm Phương Anh lau vội nước mắt:
− Mợ không ngủ trưa sao?
Phương Anh mỉm cười:
− Em rất ngủ trưa.
− Đang nôn về ngày mai phải không?
− Vâng!
− Thêm một tuần tuổi nữa rồi mợ nhưng tôi chẳng làm gì cho cuộc đời mình có ý nghĩa.
− Sao chị lại nói vậy?
Mắt nhìn xa xăm:
− Ngày xưa tôi cũng từng ước mơ một mái ấm gia đình, nhưng lòng người đã thay đổi và tôi bỏ xứ đi luôn.
− Người ấy quên chị hở?
− Vâng, người anh ấy chọn giàu có còn tôi chỉ là một cô gái nghèo quê mùa.
Giọng Phương Anh buồn thiu:
− Đời sống thật còn nhiều thực tế chua chát lắm chị ạ. Cũng như em khi bằng lòng làm vợ Duy Khương là phải vượt qua trở ngại lớn nhất, bởi vì cuộc hôn nhân vội vã nào cũng luôn mang đến một sự ân hận lâu dài. Nhưng em thì cần tình yêu thương đó cho cuộc đời vốn đã bất hạnh.
Dù chị chưa hiểu rõ về mợ cả nhưng tôi nghĩ mợ là người đáng thương. Cuộc sống trong nhà này không đơn thuần chỉ toàn thơ với mộng đâu, thấy mợ cứ trầm ngâm thơ thẩn vầy hoài bà càng đâm ghét. Phải sống lừa dối mới yên thân được.
− Em hiểu ý chị.
− Ngày nào đó mợ sinh cho bà đứa cháu hẳn bà sẽ thay đổi thái độ cư xữ.
Phương Anh gật đầu.
− Em cũng mong là vậy.
oOo
Phương Anh ngồi trong quán cà phê gần cảng để chờ Duy Khương.
Trời đã tắt nắng và cơn gió chiều lại nhẹ nhàng đưa qua làm bụi hoa dại lao xao, cánh hoa tím mỏng manh lại nở đầy trên những cụm lá xanh.
Đôi mắt cô vụt sáng khi thấy Duy Khương đang đi ra cổng, vội vàng bước nhanh cô đến bên chồng.
− Anh!
Không còn nụ cười nào tươi hơn thế nữa, hai tuần trôi qua đã làm cô nhớ anh quay quắt.
Duy Khương ôm choàng vợ vào lòng khi anh đặt chiếc vali xuống đất.
− Nhớ em quá, em ơi!
− Em cũng vậy.
Ngồi sau lưng Duy Khương cô cảm nhận được mùi mồ hôi ngày nào quen thuộc.
− Đi dạo một vòng rồi kiếm cái gì ăn nghe em?
− Mẹ đang chờ cơm ở nhà.
− Nếu thế anh chở em một vòng thôi.
− Dạ!
Choàng tay qua hông Duy Khương cô ngã đầu vào lưng anh, Duy Khương đưa tay nắm mấy ngón tay mềm mại hỏi:
− Có nhớ anh không?
− Không!
− Xạo, không nhớ anh, em nhớ ai?
− Hỏi làm gì chuyện riêng tư của người ta.
− Đã là vợ anh rồi sao còn chuyện riêng tư gì nữa hở, muốn anh đánh đoàn không?
− Anh đánh thì em bỏ đi luôn.
− Dám không?
− Thử đi thì biết.
− Chứ không phải nhớ nên đem nào em cũng khóc.
Phương Anh im lặng:
− Anh nói đúng phóc nên không có ý kiến chứ gì?
Dụi đầu vào bờ vai rộng Phương Anh nũng nịu:
− Còn chọc em nữa.
− anh sẽ đền bù lại cho em, những ngày xa em anh cũng nhớ quay quắt, ngủ cứ mơ thấy em, anh muốn chấp cánh bay về liền.
Phương Anh cảm nhận lời anh nói thật:
− Cám ơn anh.
− Sao lại cám ơn anh, tình yêu của vợ chồng mình là cho và nhận không có chữ cám ơn.
− Em phải cám ơn vì anh đã yeu em thật lòng, suốt cuộc đời này không ai ngoài anh yêu em chân thành như thế.
Bước chân vào nhà Phương Anh đã gặp cái nhíu mày của bà Duy Khiêm:
− Thưa mẹ con mới về.
− Sa đi lâu vậy?
Duy Khương đỡ lời vợ.
− Tụi con có đi vòng biển mẹ à, trời chiều đẹp lắm.
− Vậy à! Anh chị thì đi vui vẻ, tội cho bà già ở nhà chờ nôn nóng không biết đi đường nó làm, sao.
Duy Khương cười giã lã:
− Xin lỗi mẹ, tại con có ý thôi.
Giọng bà bực bội.
− Mười ơi chuẩn bị dọn cơm cho cậu nghe.
Phương Anh vội vàng đem vali vào phòng rồi cùng chị Mười bày biện thức ăn.
Có tiếng chuông reo ở cổng:
− Mợ để tôi ra xem.
Người khách không mời mà đến là Hương Quế, cô tự nhiên thân mật với Duy Khương:
Biết hôm nay anh về nên em đến ăn cơm khách được không Duy Khương?
Duy Khương vỗ tay:
− Hoan hô em chứ còn sao nữa.
Bà Duy Khiêm ra vẻ hài lòng:
− Con ngồi xuống đi Quế.
Phương Anh khó chịu vì người khách không mời mà đến nhưng cô phải tỏ ra vồn vả.
− Thưa mẹ dùng cơm, mời chị Quế dùng cơm.
Duy Khương tinh ý gắp một miếng thức ăn cho mẹ anh mới gắp cho Phương Anh, dù bực bà Duy Khiêm cũng không có cớ gì để giận.
Hương Quế mở lời:
− Anh được nghĩ bao nhiêeu ngày?
− Hai tuần, có gì không Quế?
− Em hỏi để biết lịch nghĩ ngơi của anh.
− Có thích người yêu làm nghề giống anh không, anh sẽ làm mai cho một người.
Hương Quế cười:
− Người đó giống anh không còn phải tìm hiểu nữa.
− Không ai giống ai cả, em tìm người yêu kiểu đó có nước mà sống già luôn.
− Em chấp nhận sống già cô đơn vì ngoài anh ra, em không thấy ai vừa ý cả.
Phương Anh hiểu cô ta bắt đầu khiêu chiến, Duy Khương không nói nữa im lặng ăn.
Hương Quế không buông tha cô quay sang Phương Anh:
− Chị Anh nè, nếu không có chị tôi đã là vợ của Duy Khương rồi đấy. Đáng lẽ ra tôi phải hận chị nhưng ngược lại tôi đã hận tôi, vì không đủ sức quyến rũ anh ấy như chị.
Phương Anh tái mặt:
− Tôi nghĩ chị đã hiểu lầm, chúng tôi yêu nhau chứ không có sự quyến rũ nào cả.
− Chỉ sau năm tháng quen nhau ư??
Duy Khương nổi giận thật sự dù anh cố gắng kiềm lại.
− Mục đích của em như thế nào hả Hương Quế?
Hương Quế cười nhạt:
− Mục đích của em không ngoài chuyện nói cho vợ chồng anh biết chuyện trước kia.
− Nhưng giữa anh và em chưa có sự hứa hẹn nào cả.
− Chưa chứ không có nghĩa là không khi cha mẹ hai bên đã đồng ý kết hợp.
− Chuyện qua rồi em không nói nói ra sẽ tác động cho hạnh phúc cho vợ chồng anh.
− Nếu là vậy anh không tin vào hạnh phúc vợ chồng mình sao?
Phương Anh không ngờ một người đẹp như Hương Quế lại trăng tráo đến thế, cô nhìn sang chỉ thấy bà Duy Khiêm từ tốn ăn xem như không có chuyện gì xảy ra cả. Phương Anh đã hiểu phần nào về sự có mặt của Hương Quế.
− Tự tin anh không cần phải lo, xin lỗi em cứ tự nhiên dùng tiếp nhé. Vợ chồng anh no rồi.
Và Duy Khương vùng dậy kéo tay Phương Anh.
− Vợ chồng con xin lỗi mẹ.
Trong thế giới riêng Duy Khương nhấc bổng vợ trong tay.
− Em không cần bận tâm vì những lời ngu ngốc đó.
Sau những ngày xa cách tình yêu của Duy Khương nhân lên gấp bội, họ lại lặn ngụp trong tình yêu và không muốn rời nhau nữa.
− Ngủ đi cưng, anh sẽ hát cho em nghe để giấc mơ ấy toàn là hoa cỏ thật nên thơ.
Phương Anh nũng nịu:
− Lỡ em mơ thấy người khác không phải anh thì sao?
Duy Khương nghiêm mặt:
− Đừng đùa ác chư cưng, trong lòng em duy nhất chỉ có anh, thôi lộn xộn thì biết tay anh.
− Anh không thể xử cách nào được, vì anh đâu chen vào trong giấc ngủ của em.
− Nếu vậy anh đành làm người chồng trăm năm cô đơn.
Phương Anh phá ra cười:
− Đùa thôi, anh là duy nhất trong đời em Khương ạ.
oOo
Châu Nguyệt ngạc nhiên khi thấy anh trai bước qua dãy phòng trọ.
− Đi đâu vậy anh Hai?
Châu Nguyễn dừng chân:
− Anh đi khám lại cho bé Na.
− Na nó bệnh hả anh?
− Ừ, vừa xuất hiện sáng nay.
Châu Nguyệt theo chân anh. Bé Na đang được mẹ cho ăn cháo.
Thấy khách cô đứng dậy:
− Bác sĩ ngồi tạm ở đây.
Hai chiếc ghế nhựa thấp được đặt ra. Lâm Anh quay sang cô gái.
− Mời chị.
− Cứ để chúng tôi tự nhiên.
Châu Nguyễn ngồi cạnh bé Na hỏi.
− Na đã khỏe rồi phải không?
Na ngoan ngoãn trả lời:
− Da con hết rồi-
Châu Nguyễn vuốt tóc nó:
− Na cứ ngoan nghe lời mẹ uống thuốc thì chú sẽ đưa Na đi chơi.
Bé Na võ tay vui mừng:
− A! Thích quá...
Châu Nguyệt ngồi ngắm đứa bé có nước da trắng mịn, đôi mắt tròn đen nổi bậ tương xứng với cái miệng hồng xinh xinh. Bé Na giống hệt mẹ, cô chợt có cảm tình dù chưa nói với Lâm Anh câu nào cả.
Lâm Anh rầy con.
− Na! Con không ngoan đấy nhé.
Đang vui bị mẹ Lâm Anh con bé rụt cổ cụp mắt xuống.
− Cám ơn bác sĩ, cháu đã đở nhiều, làm phiền bác sĩ quá.
− Tại sao lại là phiền trong khi đó là trách nhiệm của tôi, không phải riêng bé Na mà với ai tôi cũng thế.
Lâm Anh chẳng muốn mang ơn ai cùng sự quan tâm nữa.
Châu Nguyệt hỏi:
− Bé Na có thích qua chơi nhà cô không?
Na định trả lời nhưng lại đưa mắt qua nhìn mẹ:
− Cô sẽ xin phép mẹ cho Na nghe. Chị cho phép tôi nhé.
− Cháu hay quấy lắm đấy.
− Không sao đâu.
Chỉ chờ có thế bé Na cho Châu Nguyệt bế ngay, nó không sợ người lạ vì đã theo Nguyệt mộ lần rồi.
Bà Châu Nghị thấy con gái bế đưa bé hôm trước.
− Con thích nó lắm à?
− Vâng. Chẳng những con mà còn anh Hai nữa. Anh Hai thích cả con lẫn mẹ.
Châu Nguyễn đi sau với tay cốc lên đầu em gái:
− Đùa gì ác thế em. Không khéo mẹ tưởng thật là tiêu anh luôn.
− Hai đứa nói năng kỳ cục quá người ta nghe được cười cho thúi mũi.
Châu Nguyệt cố nói:
− Tại mẹ không biết đó thôi, ánh mắt anh Hai nhìn cô ta lạ lắm.
Châu Nguyễn đưa tay dí vào mặt em gái:
− Người ta đã có chồng con rồi không phải tiêu chuẩn của anh.
Bà Châu Nghị thêm:
− Là con trai trong mộ gia đình, địa vị bác sĩ lấy người không ra gì được. Con phải chọn bạn trăm năm cho đàng hoàng từ gia đình đạo đức lẫn tinh thần nữa, người xưa có câu "Mua heo chọn nái, mua gái chọn giòng".
− Chyuện có gì đâu mà mẹ xổ ra dữ vậy, có mắng thì mắng Châu Nguyệt nó là người gây chuyện đó.
− Sẵn tiện mẹ nhắc nhở con luôn.
Châu Nguyễn cười vổ an lòng mẹ.
− Con sẽ nghe lời giáo huấn của mẹ.
Châu Nguyệt trề môi:
− Nghe lời thì phải nhanh chóng tìm dâu cho mẹ đi, không người nối dõ là trục phế đó.
− Anh nhường ngôi lại cho em.
Bà Châu Nghị lên tiếng:
− Hai đứa này lăng nhăng quá, xem con bé ngơ ngác không hiểu hai cô chú đang nói chuyện gì nữa.
Châu Nguyệt phì cười vì nhìn đôi mắt tròn xoa đang nhìn.
− Xin lỗi bé Na nghe.
Châu Nguyễn trở về phòng nhưng tân trạng còn vấn vương về người đàn bà đó. Anh đã từng có cái nhìn khinh thường Lâm Anh. Vì anh nghĩ biết đâu bé Na là con hoang. Đâu có người mẹ trẻ nào lại góa chồng sớm như vậy, anh đâm ra nghi ngờ vì tính cách của Lâm Anh vẫn thơ dại.
Một dấu hỏi lớn trong Châu Nguyễn.
oOo
Theo lời mời của bà Châu Nghị đêm giao thừa tất cả thành viên trong dãy nhà trọ đều được mời dự tiệc tất niên, chờ thời khắc giao thừa bước sang năm mới.
Sau lần bé Na bệnh, Lâm Anh phải gởi nó lại cho bác Năm cạnh phòng. Đêm diễn cuối cùng cô lại được sắp cuối chương trình.
Châu Nguyễn không tự lừa dối mình vì hằng đêm anh cứ có mặt ở vũ trường, đêm nào nhằm ca trực không đến anh cứ bồn chồn.
− Tại sao lạ lùng như thế chứ?
Anh cũng cảm thấy bực bội vì luôn cả trong giấc mơ Lâm Anh vẫn hiện diện. Chẳng lẽ anh đã yêu rồi sao. Yêu một góa phụ.
Lâm Anh xuất hiện trong bộ dài trắng với mái tóc xõa tự nhiên.
− Còn bao lâu nữa thì đến giao thừa Lâm Anh xin hát ca khúc " Đêm Ba Mươi" dành tặng cho