Dịu Dàng Mùa Xuân

Dịu Dàng Mùa Xuân

Tổng số chương: 2

Á!.........

Tiếng hét kinh hoàng của Thoại Vi làm mọi người có mặt trong quán ngơ ngác nhìn lên. Mấy chục cặp mắt hướng về phía cô vừa tò mò, vừa chờ đợi xem chuyện gì xảy ra.

Từ phía nhà bếp, tiếng chân chạy rầm rập, tiếng nói lao xao cất lên:

- Có chuyện gì vậy?

Anh tiếp viên đến bàn Thoại Vi, hỏi ân cần:

- Cô ơi! Có chuyện gì vậy hả?

Mặt tái mét, Thoại Vi bụm miệng, tay chỉ vào đĩa sà lách trộn. Mọi ánh mắt đều đỏ dồn vào đĩa rau, trên chiếc lá sà lách xanh um, một con sâu to đùng đang ngo ngoe như muốn dọa thiên hạ.

Tiếng kêu đồng thanh vang lên làm anh tiếp viên bối rối. Anh ta vội vã nói nhỏ:

- Xin lỗi. Mời cô vào đây!

Thoại Vi nhìn Như Mai, rồi nhìn anh tiếp viên như ngơ ngác:

- Vào đó làm gì?

Anh tiếp viên cười lịch sự:

- Món ăn có sự cố, chúng tôi cần gặp riêng cô để thỏa thuận.

Thoại Vi quay sang Như Mai:

- Mi chờ ta nghe!

Như Mai níu tay Vi lại, thì thào vào tai Vi:

- Có ổn không đó?

Thoại Vi nháy mắt:

- Yên trí đi!

Nói xong, cô tỉnh bơ theo hướng dẫn của anh tiếp viên vào phòng quản lý.

Cô phô bộ mặt vẫn còn khiếp sợ khiến tay quản lý quýnh quáng:

- Mời cô ngồi!

Chờ Thoại Vi ngồi xuống ghế, anh ta rót cho cô tách trà, giọng anh biết lỗi:

- Tôi thành thật xin lỗi cô. Có lẽ do nhóm bếp sơ ý để xảy ra sự cố, mong cô thông cảm bỏ qua.

Ánh mắt Thoại Vi đầy khiếp đảm:

- Một quán ăn danh tiếng sao lại sơ suất dữ vậy chứ!

Viên quản lý cúi thấp đầu, giọng nói chùng xuống:

- Vâng, tôi biết. Vì uy tín của quán ăn, vì khách hàng là thượng đế, tôi vô cùng lấy làm tiếc khi cô hốt hoảng như vậy. Cho nên đối với sự việc xảy ra vừa rồi, trước là chúng tôi thành thật xin lỗi, sau là xin được phục vụ miễn phí cho cô hôm nay. Mong cô vui lòng bỏ qua lỗi vừa rồi mà tiếp tục ủng hộ quán ăn chúng tôi.

Thoại Vi ngẩn người nhìn ông ta, rồi ngó lơ lên tường:

- Ăn miễn phí hả? Coi sao được chứ, kỳ lắm!

Viên quản lý cười thân thiện:

- Chúng tôi chỉ hy vọng cô vui lòng và tiếp tục ủng hộ chúng tôi.

Thoại Vi cắn môi, nghiêng đầu nghĩ ngợi:

- Nhưng... một lát nữa đây liệu có con sâu nào nữa không? Tôi rất sợ loài côn trùng đó.

Viên quản lý xua tay:

- À không có đâu! Xin mời cô ra ngoài gọi món khác.

Thoại Vi ngoan ngoãn đứng dậy đi ra ngoài. Cô trở lại bàn. Như Mai vẫn còn ngồi chờ. Mặt cô nàng căng thẳng trông đến buồn cười. Nhưng Thoại Vi thì tỉnh bơ. Cô gọi thêm món khác, rồi chống cằm ngồi nhìn mấy món ăn trên bàn, mỉm cười khúc khích:

- Mi ăn thoải mái đi! Cứ ăn nhiều vào, đừng có mang bộ mặt lấm lét như vậy.

Như Mai nhìn dáo dác như sợ ai đó phát hiện ra cô và Thoại Vi đang chơi trò ăn quỵt. Cử chỉ của cô làm Thoại Vi nhăn mặt:

- Ê! Làm gì ngơ ngác dữ vậy?

Như Mai hạ thấp giọng:

- Mi gan thật đấy. Lúc nãy mi làm ta sợ hết cả hồn vía.

Cho một miếng rau tươi vào miệng nhai rạo rạo, Thoại Vi cười liến thoắng:

- Trò vặt đó bận tâm làm gì? Ăn cho no vào!

Thoại Vi vô tư ăn hết món này đến món khác, không hay bàn bên cạnh có một người điềm đạm quan sát cô, thỉnh thoảng anh ta nhếch môi cười. Nụ cười không hiểu là đe dọa hay tán đồng.

Ăn xong, hai cô tỉnh bơ đứng lên, có lẽ hai cô là vị khách đặc biệt cho nên chỉ mấy cử chỉ ấy đã khiến viên quản lý chạy tới ân cần:

- Hai cô về thong thả, nhớ lần sau ghé lại nhé!

Thoại Vi cười thật tươi:

- Được rồi, mai mốt họp mặt, sinh nhật, nói chung là cái gì liên quan đến ăn uống chúng tôi sẽ chọn nơi đây là điểm hẹn.

- Cảm ơn, xin chào các cô.

Như Mai hích khuỷu tay vô hông Thoại Vi:

- Mi định chọn đây làm nơi họp mặt, sinh nhật hả?

Thoại Vi so vai:

- Một lời nói làm cho người khác vui, chỉ có kẻ dại mới không chịu nói. Ta mà chọn ở đây tổ chức hả, có mà nghe chửi tơi bời khói lửa.

Hai cô lững thững đi ra sân. Thoại Vi đứng chờ Như Mai lấy xe, Vi vừa nhịp chân vừa hát khe khẽ một mình, dáng điệu vô tư nhất trần gian.

Một giọng nói lạ hoắc vang lên phía sau cô:

- Này, cô bé!

Thoại Vi ngừng hát, quay đầu lại nhìn, rồi chỉ vào mình:

- Anh gọi tôi hả?

Anh ta nhướng mắt:

- Cô thấy đó, ở đây đâu có ai khác đâu.

Thoại Vi bĩu môi:

- Gọi như vậy giống người quen quá, bộ tôi có quen anh hả?

- Không.

Thoại Vi lườm anh xong liền quay mặt đi:

- Vậy gọi tôi làm gì?

- Tôi chỉ muốn nói với cô bé một câu.

Thoại Vi phớt lờ:

- Tôi không có hứng thú nghe.

- Không sao! Tôi chỉ muốn nói nếu lần sau cô không có tiền thì hãy nói với tôi, đừng làm như vừa rồi, xấu hổ lắm.

Chiều dần buông, ánh nắng không còn gay gắt, vậy mà hai má Thoại Vi đỏ bừng như say nắng, cô tròn xoe mắt ngó anh ta, không biết đường nào mà mở miệng. Chuyện cô làm cứ ngỡ trời không hay đất không biết mà hắn oang oang y như người trong cuộc, làm cô quê không thể tả. Cô định chuồn ra cổng thì anh ta đứng như chắn đường. Anh ta nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt soi mói:

- Tôi nói đúng chứ hả?

Không để hắn đắc ý, Thoại Vi nghênh mặt lên:

- Anh vừa nói gì hả? Ai biết gì mà đúng với sai. Vớ vẩn!

Anh ta đứng đối diện với cô, rõ ràng là cố ý quan sát mặt mũi cô. Thoại Vi cũng không vừa, cô mở to mắt quan sát lại anh ta. Dù không có cảm tình lắm, nhưng cô vẫn phải thừa nhận anh ta có khuôn mặt đẹp trai. Anh ta mặc bộ sơ mi màu xám, hay tai đút túi quần, mũi giầy hất sỏi trên lớp đá mi nghe lào xào.

Thấy không khống chế được Thoại Vi, anh ta nhướng mắt nhắc lại:

- Lúc nãy tôi nói đúng chứ hả?

- Đúng cái gì! Hứ!

- Cô không hiểu hay giả vờ không hiểu vậy hả?

Vi gạt phăng:

- Tôi không hiểu và cũng không muốn hiểu. Tôi yêu cầu anh ăn nói nên lựa lời. Nếu muốn dùng cách này tán gái thì tôi xin trả lời, anh tìm sai địa chỉ rồi.

Giọng anh ta vừa châm biếm vừa khinh khỉnh:

- Vâng, thưa tiểu thư!

Thoại Vi quắc mắt:

- Anh gọi ai là tiểu thư?

Anh ta nhìn mặt cô, cười mỉa mai:

- Chả phải cô là con gái rượu của nhà hàng Quế Lâm Viên nổi tiếng ở đây à?

Hay là tôi nhầm lẫn, vì con gái chủ nhà hàng, ai lại chơi trò kỳ cục vậy.

Thoại Vi lại một phen đỏ mặt tía tai vì bị hắn vạch trần thân phận lẫn trò chơi kém văn hóa của mình. Cô làm bộ không nghe và đưa mắt nhìn vào nhà xe.

Vừa nhìn thấy Như Mai dẫn xe ra, cô liền bước đi:

- Anh muốn nói sao, nghĩ sao tùy anh. Tôi không cần giải thích. Hứ, tò mò!

Thoại Vi cố bước thật nhanh, nhưng đôi chân cô hôm nay rất lạ, nó cứ quyện vào nhau. Có lẽ nó biết đôi mắt anh ta đang dõi theo.

Tiếng anh ta đuổi theo phía sau cô:

- Lần sau có ăn ở đây nhớ cho tôi hay nhé, cô Thoại Vi.

Nhịp chân Thoại Vi chợt khựng lại. Anh ta biết cả tên cô? Anh ta là ai nhỉ?

Nếu để hắn bám theo mình thì rắc rối to. Chuồn nhanh mới được. Thế là Thoại Vi đi như chạy ra khỏi khuôn viên nhà hàng, khi tiếng cười của anh ta đuổi sau lưng.

? ? ? Buổi sáng, Thoại Vi ngồi một mình ngoài sân kiểng của ba cô. Cây cỏ trong sân như hừng hực sức sống. Mấy chậu sứ thái trổ bông đỏ rực, giàn lan đủ màu khoe sắc dưới ánh ban mai, nhìn vui mắt làm sao.

Ông Lâm từ trong nhà đi ra, thấy dáng Thoại Vi, ông kêu lên:

- Vi! Đó là chậu sứ đẹp nhất của ba. Không phải ngò gai, húng huế hay rau hàng cho con tha hồ lặt đâu nhé.

Thoại Vi vò nát cánh hoa sứ vứt xuống đất, cô phụng phịu:

- Ba nè! Có phải lúc cao hứng ba đem con gái ra khoe tùm lum không?

Ông Lâm ngạc nhiên:

- Con nói gì vậy?

Thoại Vi nhăn nhăn mũi:

- Hôm qua con gặp một người lạ, thế mà anh ta biết tên con. Không hiểu sao có nhiều người biết con quá vậy, không ba quảng cáo thì còn ai, con không chịu đâu.

- Con làm ba hết hồn. Họ hay để ý những gia đình danh tiếng để làm chuyện phiếm. Con quan tâm làm gì?

Thoại Vi lắc đầu:

- Không đúng! Họ còn biết tên tuổi và mặt con.

Ông Lâm bật cười.

Vỗ nhẹ lên đầu con gái, ông gật gù:

- Rất nhiều người muốn làm sui với ba. Họ biết con có gì lạ.

- Con có nói lấy chồng đâu mà sui với chả gia. Bây giờ ra đường làm gì cũng bị để ý, ghét quá chừng.

Ông Lâm cau mày:

- Ai chọc ghẹo con gái ba vậy?

- Ba còn hỏi! Họ thì rõ con mồn một. Còn con hả, mù tịt mới đáng giận chứ.

Vỗ vỗ lên vai con gái, ông cười âu yếm:

- Ai biết kệ họ. Làm người nổi tiếng cũng tốt hơn mà, phải không?

Vi cắn môi lắc đầu:

- Con không muốn nép vào cái bóng của ba đâu, con thích đứng một mình con hơn.

- Con muốn làm gì hả?

Thoại Vi xoa hai tay vào nhau, giọng cô cương quyết:

- Con phải lập quán ăn riêng.

Ông Lâm ngẩn người:

- Cái gì?

Thoại Vi ôm cổ ông:

- Ba yên tâm, con không giành khách hàng của ba đâu. Ba chú tâm vào khách hàng túi đầy tiền thì con gái ba đánh vào người có thu nhập thấp và kẻ lười biếng.

- Là sao hả?

Thoại Vi mơ màng:

- Một quán ăn bình dân và giao thức ăn nhanh đến tận nhà, công sở cho những ai không có điều kiện nấu nướng.

Ông Lâm gật đầu:

- Một ý tưởng hay. Ba sẽ ủng hộ con.

Thoại Vi kêu lên:

- Không được đâu! Ba mà ủng hộ con thì mẹ sẽ tẩy chay con liền.

Ông Lâm cười:

- Ủng hộ tinh thần thôi con gái. Thức ăn bà ấy làm, ba mà không ăn chớ có yên thân.

Hai cha con cười ngất.

- Con định bao giờ làm, lấy tên quán là gì?

Thoại Vi xoa cằm:

- Con phải ra ngoài một chuyến. Bao giờ xong con sẽ trình kế hoạch cho ba xem.

- Được. Ra ngoài đi! Con mà ngồi ở đây thì lát nữa vườn kiểng của ba trụi hết lá mất.

- Ba này!

Thoại Vi đứng dậy, cô chạy lên phòng lấy chiếc giỏ khoác lên vai. Rồi chạy bay trở xuống. Khi cô ra sân thì ông Lâm không còn ở đó nữa, cô lên chiếc Attila của mình phóng vèo đến nhà Như Mai.

Thoại Vi dắt xe vào cổng, cô nhìn chiếc môtô cồng kềnh ở góc sân, hỏi bạn:

- Có khách hả?

Như Mai liếc vào trong:

- Bạn anh Hai.

Thoại Vi nháy mắt:

- Bạn trai hả?

- Ừ. Hỏi chi vậy?

- Mi tranh thủ đi.

Như Mai đỏ mặt, lườm bạn:

- Ăn nói bậy bạ.

Thoại Vi cười khúc khích:

- Anh Nhật Minh này tệ thật. Có bạn mà không làm mai cho em gái. Để tối ngày ủ rũ than thân trách phận.

Như Mai véo vào hông Vi:

- Con quỷ, ăn nói vô duyên! Có tin là ta bảo anh Minh đeo đuổi cho mi tịt ngòi không?

Thoại Vi ré lên:

- Làm chị Hai mi hả? Ừ, ta chịu đó!

Như Mai kêu lớn:

- Anh Hai ơi! A...

Thoại Vi bụm miệng Như Mai lại làm cô bé ú ớ. Hai cô cười rũ rượi.

Nhật Minh có khách nên hai cô kéo nhau đến góc sân. Chiếc xích đu theo đôi chân Thoại Vi lao vun vút.

Chờ cho nó giảm tốc độ, Như Mai mới chỏi chân, quay sang nhìn bạn:

- Mới sáng, tìm ta có chuyện gì hả?

Thoại Vi nheo mắt:

- Đi ăn sáng không?

Như Mai lắc đầu nguầy nguậy:

- Đi với mi hả? Chắc vài lần tim ta thòng tới đất.

Véo vô hông Mai, Vi cười:

- Sao ghê thế?

Như Mai dùng hai tay sờ soạng trên người Thoại Vi. Cô bé nhột nhạt, uốn éo la ré lên:

- Mi làm sao vậy?

- Kiểm tra xem có tiền không.

Thoại Vi nạt:

- Mi không tin ta hả?

Như Mai liếc Vi nửa con mắt:

- Tin mi mới lạ. Đi ăn với mi có ngày bị rượt chạy vất giò lên cổ...

Thoại Vi cười híc híc:

- Cho mi ăn no nê còn lên án ta hả?

Như Mai bĩu môi:

- No nê kiểu của mi, thà ta nằm chèo queo còn sướng hơn.

Thoại Vi ôm vai bạn:

- Hôm nay ta không giở trò nữa, mi đi không?

- Tiền đâu?

Thoại Vi móc từ túi quần Jeans ra xấp tiền dứ dứ trước mặt Như Mai:

- Đủ cho mi nứt bao tử đó.

Đang vui vẻ, Thoại Vi bỗng nghe:

- Chuyện gì mà vui quá vậy, cho anh tham gia với được không?

Thoại Vi cười tươi:

- Dĩ nhiên là được rồi.

Nhật Minh kỳ kèo:

- Anh xin thêm suất nữa, được không?

Thoại Vi ngạc nhiên:

- Cho ai?

- Đông Phong, bạn anh.

Thoại Vi do dự, Như Mai xua tay lia lịa:

- Anh Hai! Đi với nhỏ Vi càng ít người càng tốt.

Nhật Minh không hiểu, hỏi lại:

- Sao vậy, không đủ tiền hả?

Như Mai nhăn nhó:

- Anh không biết đâu, đi với nó mười bận thì trả tiền chỉ có một lần.

Nhật Minh cười to:

- Chắc nhỏ dẫn em tới mấy chỗ quen biết với bác nhà.

Như Mai gãi đầu:

- Quen gì mà quen, nhỏ ấy là chuyên gia ăn...

Thoại Vi chen vào:

- Này, không nên nói xấu bạn chứ! Anh Minh à, bạn anh đâu?

Nhật Minh chỉ ra cửa:

- Nó mới vừa về. Để anh điện thoại rủ nó đi chung cho vui.

Thoại Vi gật đầu, còn Như Mai xua tay liên tục. Nhật Minh vô tư bấm máy.

- Alô, Phong hả?

- Ừ, chuyện gì?

- Ăn sáng không?

- Lúc nãy không rủ, đợi tao về rồi mày lại rủ.

Minh liếc về phía Thoại Vi, rồi cười:

- Có người chiêu đãi tụi mình.

- Ai hả? Nhỏ Mai à?

- Không, bạn cô bé. Thoại Vi ấy!

- Nếu là cô bé ấy thì mình xin từ chối. Tạm biệt!

- Alô! Alô!

Thoại Vi chóng mắt nhìn Nhật Minh:

- Sao hả, anh Minh?

Nhật Minh lắc đầu:

- Nó bảo nếu nhỏ Mai rủ thì nó đi, còn Vi thì nó từ chối.

Thoại Vi trợn mắt, mới sáng mà cô nghe nóng ran cả người.

- Anh ta dám nói như vậy à?

Nhật Minh thật tình:

- Chắc nó ngại vì nó không quen với em Thoại Vi lập tức cãi lại:

- Ngại là em ngại mới đúng. Anh ta dám bỉ mặt em. Hôm nào anh gặp anh ta, nhớ cho em gởi lời mắng anh ta với nhé. Người gì vô duyên, mất lịch sự.

Nhật Minh gãi đầu:

- Ừ, vô duyên thật. Em vì anh bỏ qua nhé Vi?

Thoại Vi hếch mũi lên:

- Với một điều kiện.

- Em nói đi!

- Cử này anh bao.

Như Mai la lên:

- Ê! Mi khôn quá trời. Giận ai lại tìm anh Hai ta của ta moi hầu bao.

Thoại Vi tỉnh bơ:

- Vậy mi vì anh Hai moi lại hầu bao anh chàng kia trừ.

Như Mai liếc xéo bạn:

- Lưỡi không xương trăm đường lắc léo. Nói gì cũng trơn tuột.

Nhật Minh nhắc:

- Đi thôi!

Nhật Minh đưa hai cô bé vào quán ăn, ăn xong lại kéo nhau ra quán giải khát. Minh lên tiếng khi thấy Thoại Vi cứ dáo dác như tìm kiếm cái gì đó.

- Đúng là con nhà tông. Đi đến đâu anh cũng thấy em quan sát tỉ mỉ. Đã tìm ra cái gì cho riêng mình chưa?

Như Mai được dịp xen vào:

- Nhìn đâu chi bằng nhìn thẳng vào mắt anh Hai ta, mi sẽ thấy cả bầu trời diễm tuyệt.

Nhật Minh bối rối, còn Thoại Vi thì mắc cỡ, hai má đỏ bừng. Cô nạt:

- Ăn với nói. Hổng biết sao ta lại chơi thân với mi.

Như Mai lại để thêm:

- Vì mi để ý anh Hai ta.

Thấy Thoại Vi ấp úng, Nhật Minh la em gái:

- Đừng đùa nữa Như Mai.

Như Mai vuốt má Thoại Vi:

- Nè, mi có kế hoạch, mưu tính gì thì anh Hai ta mới có thể giúp mi. Hai tư tưởng lớn gặp nhau đi nhé. Ta phải đi chọn vài quyển sách.

Nhật Minh ngỡ Thoại Vi sẽ giãy nảy nhưng cô bé chỉ ngồi lặng yên. Chờ cho Như Mai đi khỏi, Vi mới lên tiếng:

- Con nhỏ đó thông minh thật.

Nhật Minh ngạc nhiên:

- Ý em là muốn gặp riêng anh.

Thoại Vi gật đầu:

- Em muốn anh tư vấn cho em một chuyện.

Nhật Minh bật cười:

- Em tin anh hả?

- Vâng!

- Tại sao?

Thoại Vi nói một hơi không cần đắn đo:

- Vì anh sinh sớm hơn em, lăn lộn ngoài xã hội sớm hơn em.

Nhật Minh cười phá lên:

- Em muốn rút tỉa kinh nghiệm gì với một người như anh?

- Nhiều lắm.

Nhật Minh nhìn cô chăm chú. Thoại Vi là bạn nhỏ Mai đã nhiều năm. Hai cô bé cùng học cùng lớn lên bên nhau. Anh xem cô như em gái. Cho đến lúc nãy Như Mai vô tình nói tầm phào khiến anh giật thót. Có dịp quan sát cô bé lúc này anh mới phát hiện từ lâu mình đã bỏ quên một bông hoa đẹp.

- Anh đang nghĩ gì đó?

Nhật Minh giật mình:

- Đâu có!

Thoại Vi nhìn anh chăm chăm, rồi đe dọa:

- Nhỏ Mai nói bậy bạ. Anh mà bậy bạ như nó, em nghỉ chơi hai người luôn.

Trời ơi! Con bé như con "chíp" cài vào não anh. Cô bé nói vanh vách suy nghĩ của anh làm anh quê không thể tả. Anh chống chế:

- Làm gì có.

Thoại Vi liếc anh:

- Có hay không chỉ có trời biết, đất biết, anh biết. Em không biết, sau này đừng đổ tội cho em.

Nhật Minh tiu nghỉu:

- Anh hiểu! Em muốn anh tư vấn chuyện gì?

- Ăn uống.

Nhật Minh nhỏm lên:

- Ăn uống hả? Cái này thuộc sở trường của em mà. Hay là ba em đó, chuyên gia trong lĩnh vực ẩm thực.

Thoại Vi dùng ngón tay vẽ những vòng tròn ngoằn ngoèo trên bàn:

- Nấu ăn thì em rành, nhưng thưởng thức thì anh phải làm cố vấn cho em.

Nhật Minh cười cười:

- Em nhờ anh thử món ăn hả?

- Không, bạn bè anh bên ngoài rất đông, anh giới thiệu sản phẩm giúp em.

Nhật Minh gật đầu:

- Tưởng chuyện gì, anh bằng lòng. Nhưng phải có hoa hồng cho anh đó.

Thoại Vi cười cười:

- Người nhà cả mà anh.

Nhật Minh ngẩn người:

- Mình là người nhà từ bao giờ vậy?

Thoại Vi bưng cằm, đong đưa:

- Thế anh không xem em như nhỏ Như Mai hả?

Nhật Minh khẽ gật đầu:

- Ừm!

- Nhật Minh nè! Anh chọn cho em cái tên được không?

- Tên quán hả?

- Phải, đừng đụng hàng nha.

Minh gãi tóc, nhăn mặt:

- Lấy đại tên em đi. Thoại Vi, đẹp thấy mồ.

Cô lắc đầu:

- Không được.

- Tại sao?

Vi dựa người ra sau ghế, cặp môi hồng hồng của cô bĩu ra, đầy vẻ phụng phịu:

- Nhiều người biết em lắm, lấy tên đó sợ không hay.

- Anh không hiểu.

Vi cười:

- Muốn hiểu anh về hỏi nhỏ Mai đó. Họ mà biết em mở quán ăn, họ đến quậy sập tiệm luôn.

- Có chuyện vậy à?

Vi cười khúc khích:

- Họ không đến quậy mới lạ đó.

Nhật Minh liếc cô:

- Họ quậy vì cô chủ xinh đẹp hả?

Vi xua tay:

- Không! Quậy vì em là kẻ thù của họ.

Thoại Vi thì thào vào tai Nhật Minh, cô cười như nắc nẻ. Nhật Minh lắc đầu:

- Em tinh nghịch quá sức tưởng tượng. Hèn gì nhỏ Mai không chịu cho anh đi chung.

Vi dẩu môi:

- Tại nhỏ đó nhát gan.

- Em có bị ai phát hiện chưa?

- Chủ quán thì chưa, chỉ có một người.

- Ai hả?

Thoại Vi hếch mặt lên:

- Một tên đáng ghét nào đó.

- Hắn tố cáo em à?

- Hắn cười vào mũi em, còn bảo lần sau nếu hổng có tiền thì nói cho hắn biết.

Nhật Minh bật cười:

- Ai mà rộng rãi vậy kìa.

- Hừ! Hắn mỉa mai em chứ rộng rãi cái gì. Lần sau cho em gặp lại hắn, em sẽ cho hắn sạch túi vì lời hứa đó.

Nhật Minh gọi tính tiền. Xong, anh nói:

- Cho anh nợ em một cái tên. Chờ anh hội ý với thằng bạn rồi báo cho em sau.

Thoại Vi nhíu mày:

- Cái tên Phong, gió gì đó hả?

- Là Đông Phong.

- Tên gì nghe phát lạnh xương sống. Em không thích hắn.

Nhật Minh tròn mắt:

- Sao lạ vậy? Hai người chưa ai biết ai lại tỏ ra không thích nhau.

Thoại Vi nói một tràng:

- Cần gì biết mặt, tự nhiên không thích là không thích. Anh ta có lỗi với em trước, rủ đi ăn còn nói nghe thấy ghét. Chảnh quá trời, ai ưa cho nổi!

Nhật Minh nhìn Thoại Vi chăm chú, chính anh cũng lấy làm lạ. Đông Phong đâu có biết mặt Thoại Vi, tại sao nghe Vi nói rủ đi ăn hắn lại từ chối. Để hỏi hắn xem sao.

Anh nhìn đồng hồ, rồi lên tiếng:

- Mình về đi Vi!

Cả hai đi ra ngoài. Nhật Minh làm một cử chỉ hết sức ga lăng, là dẫn xe ra cho Thoại Vi. Sau đó hai người chia tay ngoài đường.

Thoại Vi đảo xe qua nhà sách chở Như Mai về. Hai cô vừa trò chuyện vừa cười khúc khích khi ôn lại mấy lần ăn quỵt trót lọt. Vui không phải vì không tốn tiền, mà vì sự tinh nghịch tai quái của mình không bị ai phát hiện.

Buổi tối ở quán "Trúc", các bàn đều có khách. Nhật Minh ngồi rít một hơi thuốc rồi nhả ra những vòng tròn bay lơ lửng trong không khí. Cạnh chiếc bàn của anh, một hòn non bộ hùng vĩ với thác nước nhân tạo đang chảy róc rách nghe rất vui tai.

Tên quán là Trúc nhưng tìm đỏ con mắt cũng chả có cây trúc nào, ngoài rừng trúc bằng tranh vẽ chạy dọc theo vách tường.

Nhấp một ngụm cà phê, Nhật Minh lên tiếng phá tan không khí im lặng của anh và Đông Phong:

- Tao có chuyện này lấy làm lạ. Mày giải đáp giúp tao xem!

Đông Phong liếc anh, rồi cười khẩy:

- Về cô gái tên Thoại Vi đó hả?

Nhật Minh trố mắt:

- Sao mày biết?

Đông Phong sửa lại dáng ngồi, anh cũng nhấp một ngụm cà phê thấm giọng:

- Là bạn mày bấy lâu chả lẽ không hiểu mày hay sao. Nhưng chuyện cô bé đó tao không hứng thú bàn đến.

Nhật Minh nhìn chăm chăm vào Phong:

- Mày biết cô bé đó à?

Đông Phong nhún vai:

- Cả thành phố này ai mà không biết con vịt trời đó chứ.

- Mày gọi ai là vịt trời?

- Thì cô bé Thoại Vi của mày đấy.

Nhật Minh nhỏm lên:

- Cái gì là Thoại Vi của tao. Mày làm gì ác cảm với cô bé đó dữ vậy?

Đông Phong nhún vai:

- Cô ta ỷ mình là con nhà giàu có nên tự tung tự tác, bày lắm trò làm người ta dở khóc dở cười.

- Nói vậy mày biết cô bé khá tỉ mỉ đó.

- Theo tao, thà không biết thì hay hơn. Mày cũng nên hạn chế cho Như Mai chơi với cô ta.

- Hai cô là bạn thân. Vả lại, tao thấy Thoại Vi đâu có như những gì mày miêu tả.

- Vì mày đang để ý cô bé mà, đúng không?

Nhật Minh chưng hửng:

- Làm gì có! Tao chỉ xem Thoại Vi như em gái. Với tao, cô bé rất chân thành.

- Mừng cho mày.

- Tao không biết giữa mày và cô bé có mâu thuẫn gì nhưng cô bé có ý tưởng mở quán ăn bình dân lao động và giao thức ăn đến các công sở, gia đình không có điều kiện nấu nướng. Cô bé nhờ tao quảng cáo và chọn cho quán cô bé một cái tên. Mày có ý gì hay, giúp tao đi.

Đông Phong cau mày:

- Đúng là điên rồ.

Minh cãi lại:

- Cô bé không điên chút nào. Tao thấy đó là một ý tưởng hay.

- Vậy mày chọn tên đi, mắc gì đến tao.

- Phong à! Ngoài cái tên tao còn muốn mày ủng hộ cô bé. Dưới mày còn có hàng ngàn công nhân, đó là bước khởi đầu của cô bé.

Đông Phong chợt sáng mắt:

- Được lắm!

Nhật Minh ngạc nhiên:

- Mày đồng ý giúp cô bé hả?

- Phải xem cô bé có kham nổi công việc này không. Còn cái tên hả? Hãy chọn "Người thành phố" đi. Bảo đảm không đụng với ai cả. Nhưng là do mày nghĩ ra chứ không phải tao.

Vỗ vai Đông Phong, Minh cười:

- Chắc chắn cô bé sẽ vui lắm.

- Không hẳn như vậy đâu.

Nhật Minh lo lắng:

- Mày không vì thành kiến mà khó dễ Thoại Vi chứ. Mày nên nhẹ tay, hãy nghĩ tình bạn bè và nhỏ Mai nhà mình.

- Ơ, tao có nói gì đâu mà mày tranh thủ cho cô bé đó vậy. Cô ta bản lĩnh thì ai có thể lung lay cô ta được chứ.

- Nhưng...

- Miễn bàn! Không nói nữa!

Đông Phong quay lại gọi tính tiền rồi đứng dậy. Nhật Minh có cảm tưởng Phong thật sự không thích nhắc đến Thoại Vi, nên anh cũng không nói nữa.

Chia tay Đông Phong, Nhật Minh về nhà gọi điện cho Thoại Vi ngay. Chờ chuông khá lâu mới nghe trả lời:

- Alô!

Nghe giọng nhừa nhựa củaVi, Nhật Minh cười:

- Ngủ rồi hả, công chúa?

- Không, em say.

- Say?

- Muốn làm chủ quán trước tiên phải biết say. Em đang tập đó mà.

- Trời ơi! Coi chừng chưa thành cô chủ quán, em đã thành bợm nhậu rồi.

- Anh tìm em có gì không?

- Có, nhưng để lúc khác đi. Em đang say nên ngủ đi.

- Em có chuyện này muốn nói với anh. Em chọn được cái tên cho riêng mình rồi. "Người thành phố", anh thấy sao? Đáng tự hào quá phải không?

Nhật Minh giật mình. Cái thằng bạn trời đánh này, miệng nói một đằng mà làm một nẻo. Mới đó đã nói trước rồi.

- Anh Minh! Anh có nghe không? Tự em chọn cho mình cái tên đó. Bảo đảm không lẫn lộn với ai.

- Ừ, tên hay đấy. Tạm biệt nhé.

Nhật Minh đặt chiếc điện thoại lên bàn. Họ có cùng ý tưởng. Lạ thật!

? ? ? Thoại Vi ngồi một mình trong quán "Vườn Hồng". Tối qua Nhật Minh gọi điện lúc cô đang ngủ. Thật ra lúc đó cô chỉ thấy buồn ngủ chứ chẳng say tí nào.

Cô chỉ đùa với Minh chứ có uống giọt rượu nào đâu mà say với tỉnh.

Ngồi đong đưa đôi chân trên ghế, cô căng mắt nhìn cách bố trí khung viên quán ăn "Vườn Hồng". Toàn là những cái tên lãng mạn. Tại sao họ không nhớ mình là người xứ nào nhỉ?

Anh tiếp viên đến đứng bên bàn, nói lịch sự:

- Cô ơi! Cô chờ bạn hay muốn chọn món ăn?

Thoại Vi cựa quậy trên ghế. Thật ra, cô có chờ ai đâu. Cô chỉ muốn đi tham khảo nhưng lơ ngơ một mình khó coi. Còn ngồi vào bàn không gọi món ăn thì kỳ mà gọi thì làm sao đây. Ai lại ăn một mình, kỳ cục lắm.

Thoại Vi đang ngồi lưỡng lự thì một giọng nói quen quen vang lên:

- Tôi đến rồi, không cần chờ!

Thoại Vi quay lại nhìn, cô muốn lập tức đứng dậy bỏ chạy, khi thấy anh chàng đáng ghét hôm nào cô gặp ở quán Đông Nam, vào cái hôm cô ăn quỵt với Như Mai.

Đông Phong biết Thoại Vi nhận ra mình, nhưng không biết tên. Nhưng anh cũng không có ý định nói, anh kéo ghế ngồi xuống, nói tỉnh bơ:

- Ở đây có món gì đặc biệt cứ mang hết ra đây.

Gọi xong, anh nheo mắt tinh nghịch nhìn Thoại Vi, trong khi cô hai mắt tròn vo muốn nổ đom đóm.

- Sao anh biết tôi ở đây mà tới hả?

Đông Phong khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn cô:

- Còn tôi lại muốn hỏi tại sao cô biết tôi ở đây mà đến.

Thoại Vi hếch mũi:

- Cái gì? Anh nói tôi đến đây tìm anh hả? Có nói lộn không đó. Tôi đâu có điên.

Đông Phong cười cười:

- Nếu không tìm tôi chả lẽ cô có ý thích vào nơi đông người ngồi ăn một mình?

Thoại Vi quê không thể tả, cô lấp liếm:

- Ăn một mình hay nhiều người thì có gì không tốt? Có luật lệ nào cấm ăn một mình không?

Đông Phong cười thành tiếng:

- Không ai cấm nhưng nhìn vào coi kỳ lắm.

Thoại Vi tỉnh bơ:

- Ai thấy kỳ thì kệ họ, tôi chẳng kỳ là được rồi.

Người phục vụ mang món ăn ra. Mùi thơm xộc lên mũi, Thoại Vi liếm môi:

- Ôi! Hấp dẫn thật đó.

Đông Phong liếc cô:

- Khoan hãy khen, còn xem có ăn được không đã.

Thoại Vi hăng hái lấy đũa trong ống, mắt vẫn chăm chăm ngó vào đĩa:

- Có gì mà ăn không được chứ.

Nói xong, cô gắp chiếc chân gà cho vào miệng. Chẳng biết nó có hấp dẫn hay không mà không thấy cô nhúc nhích. Đôi mắt cô tròn vo rồi lóng lánh nước.

Đông Phong nhìn Thoại Vi chăm chăm, rồi bật cười:

- Sao hả? Có ngon không?

Thoại Vi bỏ đũa xuống, cô vội vã lấy ly nước uống một hơi, rồi bụm miệng nói như khóc:

- Nó cay như vậy sao anh không nói sớm.

Đông Phong không trả lời, anh nhìn cử chỉ của Thoại Vi, cười nghiêng ngả, làm cô giận không thể tưởng. Cô bặm môi nhìn anh ta:

- Anh cố tình gài bẫy tôi hả? Không ngờ một người lịch sự mà lại cư xử chẳng quân tử chút nào.

Anh ta nhương nhướng mắt giễu cợt:

- Bản thân cô là con gái của chuyên gia ẩm thực, tại sao lại không nhận ra các món ăn với hương vị cay nồng thế này.

Thoại Vi thấy nóng mặt, cô vẫy tay gọi phục vụ:

- Anh mời bếp trưởng ra đây.

Đông Phong nghiêng người tới cản cô lại:

- Cô định làm gì hả? Cay là tại cô ăn không được, đâu phải do người ta.

- Anh cứ để mặc tôi.

Bác bếp trưởng lúp xúp chạy ra:

- Cô cần gì ạ?

Thoại Vi chỉ vào các món ăn:

- Bác vui lòng giới thiệu tên các món này.

- À, đây là chân gà xóc muối ớt, mực một nắng nướng satế. Thịt nai nướng satế, thỏ nướng satế.

Thoại Vi ngăn lại:

- Hình như hương vị cay hơn mọi khi.

- Dạ, là do khách hàng yêu cầu.

Thoại Vi quay phắt lại, liếc gã thanh niên ngồi cùng bàn với mình như nhìn một động vật thời tiền sử.

- Vậy là rõ rồi nhé, còn chối nữa không?

Đông Phong cười tỉnh rụi:

- Ừ, tại tôi thích ăn cay.

Thoại Vi mím môi cười tinh quái một mình, rồi quay lại bác bếp trưởng, nói nhũn nhặn:

- Bác làm ơn làm giúp cháu các món giống như vầy nhưng ít cay một chút.

Quay sang Đông Phong, cô cười:

- Nào, anh thích cay phải không, ăn cho hết các món anh gọi đi. Chúc ăn ngon nhé.

Nói xong, cô múc một lượt mấy món để vào chén gã thanh niên, cười ngọt ngào:

- Ăn đi anh, ngon ghê lắm! Anh mà không ăn thì chẳng khác nào thừa nhận mình tiểu nhân sao.

Đông Phong miễn cưỡng cầm chén lên, ăn thử một miếng. Thoại Vi thấy anh ta thoáng nhăn mặt. Nhưng anh ta vẫn điềm nhiên ăn. Rõ ràng là bị cay tơi bời, nhưng phải cố gắng phi thường, cho đáng đời.

Thoại Vi cười khúc khích:

- Ngon ghê há anh, chưa bao giờ tôi thấy có món tuyệt vời thế này.

Anh ta thản nhiên gật đầu:

- Đúng, rất tuyệt vời.

Thái độ của anh ta làm Thoại Vi cụt hứng, nhưng cô không vừa:

- Cay thì nói đại cho rồi, bày đặt cố gắng.

- Tôi có nói là không cay đâu.

- Ngon không?

- Ngon.

- Vậy à! Ráng ăn cho hết nghe, bỏ uổng lắm đó.

Lúc đó anh tiếp viên mang mấy đĩa thức ăn ra. Thoại Vi nhỏ nhẹ:

- Anh vui lòng cho xin mấy chiếc hộp.

Đông Phong đã đoán ra ý của Thoại Vi, nhưng vẫn ngồi yên xem cô làm gì.

Thoại Vi bảo người tiếp viên trút tất cả thức ăn mới vào hộp, rồi thản nhiên ôm chiếc túi đứng dậy, cười vui vẻ:

- Cám ơn bữa chiêu đãi của anh. Bye nhé!

Đông Phong nheo mắt nhìn Thoại Vi:

- Về à?

- Xong việc rồi, tôi ở lại làm gì? Tạm biệt!

Nói xong, Thoại Vi hớn hở đi ra khỏi quán. Ra đến cửa, cô quay đầu lại, thấy Đông Phong còn ngồi yên nhìn theo mình, cô le lưỡi nhái anh ta một cái, rồi lững thững đi luôn một mạch.

? ? ? Buổi chiều, ở công ty xuất nhập khẩu "Hùng Vương", Đông Phong ngồi dựa ra ghế, lim dim mắt, tay nhịp nhịp cây bút bi lên bàn làm việc. Lâu lâu, anh lại cười một mình. Xung quanh anh yên lặng, hình như các nhân viên đã ra về, nhưng anh không quan tâm điều đó.

Đông Phong không hay Minh Hải đang đẩy nhẹ cửa bước vào. Cô đi thật nhẹ tới bên anh, giọng cao vút:

- Anh đang nằm mơ giữa ban ngày hả?

Giật mình, Phong mở choàng mắt ra, sửa lại dáng ngồi.

- Cô vào sao không gõ cửa hả?

Khẽ nhướng mày liếc anh, Minh Hải dài giọng:

- Gõ cửa đâu tận mắt chứng kiến anh đang mơ với mộng.

Đông Phong bật cười:

- Cô ngồi đi, tôi có việc cho cô đây.

Minh Hải ngoe nguẩy:

- Việc gì vậy? Đụng tới em là nói tới công việc, bộ ngoài nó ra anh không còn chuyện gì nói hả?

Phong gật đầu thản nhiên:

- Tất nhiên là cũng có, nhưng chuyện này rất hợp với cô, tôi nghĩ cô không từ chối đâu.

- Nhưng mà việc gì?

- Làm quản lý, chịu không?

Minh Hải tròn mắt:

- Quản lý? Không phải chú Tường đang làm công việc này hay sao?

Phong xua tay:

- Không phải! Quản lý bếp ăn tập thể.

Minh Hải ôm mặt:

- Anh định bày trò gì đây? Bộ muốn em bị ám khói chết hay sao chứ?

Đông Phong ôn tồn:

- Cô hiểu lầm rồi. Cô cũng thấy, công nhân thì đông mà cứ để họ tự lo liệu chuyện ăn uống sẽ không đồng nhất. Mất thời gian hiệu quả công việc. Không tốt. Chưa kể họ tiết kiệm, ăn uống không đủ chất, không đủ sức khỏe làm việc.

Cho nên...

Minh Hải nhăn nhó:

- Cho nên anh bảo em đứng ra lo chuyện ăn uống cho họ?

- Cô thông minh lắm.

- Hổng dám thông minh đâu. Ở nhà em không đụng móng tay, vào đây anh lại bắt em làm một việc chẳng hay ho chút nào.

- Ai bảo cô là không hay ho? Người phụ nữ mà người đàn ông yêu thích là tài nội trợ. Muốn được lòng đàn ông thì người phụ nữ phải biết con đường tắt đi vào bao tử. Cô đừng tưởng bở. Làm quản lý phải căng đầu óc tính toán làm sao cho món ăn được ngon, đủ chất dinh dưỡng mà không quá mắc. Lại còn biết lên thực đơn hàng ngày tránh ăn mãi một món làm công nhân nhàm chán. Còn nữa, phải có con mắt tinh đời chọn loại thức ăn tươi, còn...

Minh Hải thở hì hì:

- Đủ rồi! Anh tha cho em đi. Dù em có yêu thích người đàn ông đó đến đâu thì em cũng không can đảm đi ngõ tắt đó đâu.

Bất ngờ Đông Phong vịn lên hai bờ vai Minh Hải:

- Cố mà giúp anh đi Minh Hải. Em làm được mà.

Đang bực mình vì bị ép buộc làm chuyện mình không thích, còn bị rối rắm với mấy điều kiện anh đưa ra nhưng cử chỉ và lời nói ngọt ngào của anh làm cô dịu lại.

- Em... em...

Đông Phong nheo mắt:

- Được mà! Phải không?

Minh Hải miễn cưỡng gật đầu. Đông Phong vội buông vai cô ra, cười tươi:

- Vậy em mau tiến hành dọn dẹp dãy nhà kho dùng làm nhà ăn. Lên kế hoạch cho bếp ăn hiện đại với phương chăm sạch sẽ, vệ sinh, an toàn. Anh sẽ trực tiếp theo dõi công việc của em, Cố lên nhé!

Minh Hải liếc anh:

- Chỉ giỏi ăn hiếp người ta.

- Nè, làm không xong vẫn bị khiển trách đó nhé!

Không chờ cho Minh Hải phản ứng, anh bước nhanh ra ngoài. Trong đầu anh vạch ra rất nhiều chuyện mà chỉ cần nghĩ tới là anh lại mỉm cười một mình.

Đông Phong ngồi đến tối mới rời công ty. Anh không về nhà ngay mà gọi điện rủ Nhật Minh ra quán. Hình như Nhật Minh cũng có chuyện gì muốn nói, nên anh ta cũng chẳng hỏi gì nhiều.

Buổi tối, gió trên sông thổi vào mát rượi. Trong căn chòi lá, Đông Phong phóng tầm mắt ra xa. Ánh đèn từ những chiếc tàu cá dạ xuống sông tạo nên ánh sáng bàng bạc.

Anh không để ý tia mắt cú vọ của Nhật Minh đang chiếu vào mình. Chờ mãi không thấy anh lên tiếng, Nhật Minh hất mặt:

- Ê! Mày gọi tao đến đây cả buổi rồi mà không nói câu nào, cứ ngồi đó nghĩ ngợi. Bộ tao là khúc gỗ hả?

Bật lon 333, Đông Phong tu một hơi:

- Tao với mày có cần phải nói nhiều hay không?

- Nhưng dẫu sao tao cũng muốn biết mục đích cuộc nhậu hôm nay chứ?

Phong xua tay:

- Không có mục đích gì hết.

Nhật Minh liếc bạn:

- Mày trở nên lạ lùng từ bao giờ vậy? Còn khó hiểu còn hơn cả con gái.

Đông Phong nhướng mắt:

- Nói vậy mày hiểu con gái à?

Nhật Minh nhăn nhó:

- Dù sao cũng đỡ hơn mày lúc này.

Nhật Minh đưa lon bia lên môi, chưa kịp uống anh đã hạ tay xuống, mắt chăm chăm về một phía.

Đông Phong ngạc nhiên:

- Mày nhìn gì vậy?

Nhật Minh cười cười:

- Hai con bé kìa!

Theo tầm mắt của Minh, Phong thấy Như Mai và Thoại Vi đang đi vào, cả hai đang nói cái gì đó trông rất hào hứng. Anh gằn giọng:

- Cấm nhìn người quen nha!

Nhật Minh cụt hứng:

- Mày sao vậy Phong? Không đủ tiền trả hả? Tao sẽ lo.

- Không! Nhưng tao không thích gặp cô bé ngơ ngáo đó.

Nhật Minh bật cười:

- Nè, có nghe câu:

"ghét của nào trời trao của đó" hay chưa. Đừng có ghét quá như vậy bạn ạ.

Đông Phong trề môi:

- Trao cái ngơ ngáo ấy cho tao, tao hất văng xuống sông. Mày ngồi im đi, một chút nữa mày sẽ thấy.

Nhật Minh tò mò nên ngồi im. Anh vừa ăn vừa đưa mắt sang căn chòi lá bên cạnh. Một lát sau anh nghe tiếng Thoại Vi hét lên:

- Á...

Tiếng hét làm tim Nhật Minh như thắt lại, anh thắt lại. Anh nhỏm lên thì bị Đông Phong ấn trở lại.

- Không việc gì đâu, mày đừng nóng lòng! Rồi mày sẽ không hối hận khi tuyên bố trao cái của nợ đó cho tao.

Nhật Minh lo lắng:

- Nhưng cô bé có vẻ kinh sợ lắm.

Đông Phong cười nửa miệng:

- Cô bé chỉ đóng kịch thôi.

Minh ngơ ngác:

- Tao đâu có nghe nhỏ Mai nói Thoại Vi biết đóng kịch.

- Vậy có nghe tài ăn quỵt của cô ta chưa?

Minh gãi tóc:

- Chả lẽ cô bé lại...

- Còn phải nghi ngờ, chờ đi!

Đông Phong quay lại gọi tính tiền xong, sau đó anh thong thả bước sang bàn ăn của Thoại Vi. Thấy hai người, Như Mai tái mặt kêu lên:

- Anh Hai!

Thoại Vi nhìn Đông Phong bằng đôi mắt tóe lửa. Anh phớt lờ quay sang người phục vụ:

- Các anh không cần phục vụ miễn phí cho cô ấy.

Móc túi lấy ra mấy tờ Polyme đặt lên bàn, anh nói tiếp:

- Nếu cô ấy ăn không hết số tiền này, tôi boa cho anh luôn.

Thoại Vi vừa quê vừa tức, cô biết tỏng Đông Phong đã đoán ra trò đùa của mình, cô bèn giật phăng tiền nhét vào túi quần, giọng chanh chua:

- Bây giờ tôi không muốn ăn. Tôi lấy tiền.

Cô đứng lên, ngoe nguẩy đi ra, ngoe nguẩy gọi Như Mai:

- Mình đi Như Mai!

Đông Phong nghiêng đầu:

- Cứ tưởng người nghèo mới ham tiền không ngờ người giàu có cũng ham tiền như ai.

Thoại Vi móc tờ tiền ra dứ dứ vào mặt Đông:

- Định nói khích tôi hả? Tiền của những kẻ chơi ngông không xài cũng lấy treo giàn bếp.

Nói xong, cô vuốt tờ tiền cẩn thận bỏ vào túi trước ánh mắt giận dữ của Đông Phong.

Nhật Minh sau phút bất ngờ, thấy hai người căng thẳng, anh giảng hòa:

- Vi à! Em trả lại cho Phong đi. Nó chỉ muốn đùa với em thôi.

Vi cười:

- Chỉ sợ bây giờ em có trả thì người ta cũng không mặt mũi nào lấy lại.

Nghe cái giọng châm chích của cô, Đông Phong gạt phăng:

- Bỏ đi Nhật Minh! Coi như mình xui xẻo bị móc túi đi mà.

Thoại Vi trợn tròn hai mắt, cơn giận trào dâng khiến cô không còn tự chủ được nữa:

- Này anh kia! Anh nói ai móc túi hả? Chả phải anh tìm cách đưa nó cho tôi hay sao? Tôi nói cho anh biết, dù anh có theo dõi tôi, đưa tiền cho tôi, tôi cũng không thèm để ý anh đâu. Đồ bủn xỉn, keo kiệt, đáng ghét!

Nói xong một tràng dài, cô đùng đùng kéo tay Như Mai bỏ đi. Nhật Minh rùng mình:

- Mày làm cô bé nổi giận. Bộ mày hay theo dõi và...

Đông Phong bị Thoại Vi làm cho quê. Không chịu được giờ lại còn bị Nhật Minh nghi ngờ, anh nổi cáu:

- Theo dõi cái đầu mày. Con bé đó tìm cách chụp mũ tao để tao không còn cách chọc quê cô ta. Mày ngờ nghệch quá đi.

- Nói vậy mày không có để ý cô bé chứ?

Đông Phong xua tay:

- Không để ý nhưng mày cũng đừng mơ với tay tới cô bé.

- Vậy là sao?

- Để tao dạy cho cô bé một bài học.

- Nói vậy là...

Đông Phong đập lên vai bạn:

- Mày cứ xem cô bé như em gái đi.

Nhật Minh điểm mặt Phong:

- Thằng quỷ! Mày giỏi lắm. Ngầm ngầm vậy mà ghê thật.

Đông Phong nhún vai:

- Cao nhân tắc hữu cao nhân trị, con bé đó phải cứng tay. Nếu không sẽ bị nàng quay như dế, mày coi chừng đó.

Nhật Minh làm thinh. Anh theo Đông Phong ra cổng, vừa đi vừa tẩm ngẩm suy nghĩ, một lát anh chợt phá lên cười.

? ? ? Buổi sáng, bà Thùy Lan đứng bên cửa sổ nhìn xuống sân. Bà khẽ lắc đầu rồi quay lại phía ông Lâm:

- Anh nhìn con gái anh kìa!

Ông Lâm bước tới nhìn theo tầm mắt bà Lan. Dưới sân, Thoại Vi ngồi trên chiếc xích đu, hai tay bám vào dây, chiếc đu quay vun vút.

Giọng bà Thùy Lan không hài lòng:

- Cái tuổi của nó ăn chưa no lo chưa tới. Vậy mà anh nuông chiều nó quá rồi.

Ông Lâm vỗ nhẹ lên vai vợ:

- Em yên tâm, tính cách ngây thơ hồn nhiên của nó không ảnh hưởng gì đến việc nó chọn nghề nghiệp của nó cả. Vả lại, còn có mình sau lưng nó mà.

Bà Lan đặt cây lược xuống bàn, lo lắng:

- Mình đã vất vả thế nào mới có ngày hôm nay. Còn con Vi trẻ người non dạ, ở nhà đến cái chén cũng không phải rửa, làm sao làm cái nghề làm dâu trăm họ được. Không khéo sản nghiệp của mình sẽ bị hủy trong tay con bé.

Ông Lâm cười hì hì:

- Em coi thường con gái mình quá. Ngọc không chịu mài chả làm sao sáng được. Giả sử nó có làm tiêu hao sản nghiệp nhà ta nhưng nó rút ra được bài học bổ ích, tôi cũng bằng lòng mà.

Bà Lan xua tay:

- Cha con anh đều cứng đầu như nhau. Muốn làm gì thì làm cho bằng được.

Em nói trước, nếu có ai mắng vốn về nó, anh là người đứng mũi chịu sào nhé?

Ông Lâm phóng tầm mắt ra vườn nhìn con gái. Ông gật đầu:

- Ừ, nếu con gái em thành công thì em không được tranh phần đó nha.

Bà Lan bĩu môi:

- Ai thèm.

- Ba... ba ơi!

Tiếng Thoại Vi gọi inh ỏi làm bà Lan phải lên tiếng:

- Đấy, anh nghe đi, cái giọng hớt hơ hớt hải như nhà cháy làm sao làm cho khách hàng vừa lòng đây chứ.

Ông Lâm chống chế:

- Con nó còn nhỏ, em muốn nó già trước tuổi hay sao.

Ông vội vã bước ra, thấy con gái, ông tươi cười:

- Gì hả con?

Thoại Vi thở hổn hển:

- Đi ba!

Ôm tay ông, cô vòi vĩnh:

- Con đang đói. Nhưng...

Ông ngạc nhiên:

- Sao hả, con gái?

Cô phụng phịu:

- Không đến Quế Lâm Viên.

Ông Lâm ngẩn người:

- Ăn miễn phí mà con hổng chịu hả?

Thoại Vi lắc đầu:

- Ăn ở quán nhà mình mãi thì làm sao ba biết người ta hay dở thế nào. Con sẽ đưa ba đi ăn miễn phí.

- Có quán mới khai trương à?

Thoại Vi ậm ừ:

- Chắc là vậy.

- Để ba gọi mẹ con đi cùng.

Cô níu tay ông lại:

- Con nghĩ mẹ không đi đâu.

- Tại sao?

Cô gãi tóc:

- Với mẹ ở đâu miễn phí hay rẻ tiền đều bị nghi ngờ. Vả lại, mẹ kiêng ăn lắm, đừng làm vòng hai của mẹ to lên. Không khéo con và ba nghe mẹ ca cẩm suốt ngày đó.

Cơ hội cho hai mẹ con gần gũi không được chấp nhận. Ông Lâm đành theo chân con gái. Ông đèo cô trên chiếc Cub cà tàng, đây là vật kỷ niệm thời ông còn chạy đôn chạy đáo bỏ mối hủ tíu cho các hàng quán.

Ngồi trên xe, Thoại Vi nói không ngớt miệng:

- Đèn đỏ, ba ơi! Rẽ trái một trăm mét xong chạy thẳng, đến góc ngã tư rẽ phải...

Vòng vo một lúc, chỉ vào một cái hẻm, cô hét:

- Tới rồi!

Ông Lâm dừng xe, nhìn dáo dác:

- Ở đây là đâu?

Thoại Vi cười:

- Vào hết hẻm này ba sẽ biết.

Ông Lâm lắc đầu:

- Quán xá gì ở hẻm hốc, làm sao phát triển được.

Lên xe, ông chạy sâu vào hẻm, càng sâu, con hẻm càng rộng ra. Ông Lâm ngỡ ngàng như lạc vào mê cung bởi cảnh trí ở đây thật tuyệt vời.

Đạp lên lối đi dẫn vào trong mắt ông không rời khung cảnh ở đây. Tâm hồn ông có vẻ thư thái hơn, cảm giác yên bình chợt tràn đến.

- Ba, vào đây đi ba!

Ông theo chân Thoại Vi vào căn chòi nhỏ. Cô nhìn ông chằm chằm:

- Ba thấy sao?

- Tuyệt lắm.

Cô mỉa mai:

- Làm sao bằng Quế Lâm Viên của ba.

Ông cười:

- Con chọc quê ba hả? Ở đây nổi trội về cách bài trí, có khung cảnh hữu tình nhưng ở Quế Lâm Viên có mồ hôi và nước mắt của ba.

Cô phục vụ chìa bảng thực đơn trước mặt ông Lâm:

- Xin mời ông chọn.

Ông Lâm chưa kịp chọn thì Thoại Vi đã lên tiếng:

- Ở đây có món gì nổi tiếng đặc trưng của quán hãy mang ra.

- Vâng!

Ông Lâm trố mắt:

- Họ lịch sự thật đấy. Ăn miễn phí lại còn cho khách tự chọn món ăn.

Thoại Vi lấp liếm:

- Họ câu khách mà ba.

- Nhưng sao con hổng chọn món mình ưa thích lại nói chung chung như vậy.

Thoại Vi bưng cằm nhìn ông:

- Gọi món ưa thích thì thà ở nhà, có ai làm món ăn bằng ba. Mình phải gọi món đặc trưng, sở trường của quán mới biết tuyệt chiêu của họ là gì.

Ông Lâm vỗ trán:

- À, con hay lắm. Ngày mai Quế Lâm Viên sẽ có thêm món mới.

Thoại Vi đưa ngón tay lên ra hiệu. Ông gật đầu cười sảng khoái.

Đĩa thức ăn vừa đặt lên bàn Thoại Vi đã hét lên:

- Trời ơi!

Bốn con chuột vàng ươm nằm trên đĩa. Mặt cô cắt không còn chút máu. Môi cô run run.

- Ba... ném nó đi!

Người phục vụ lúng túng trước tình huống này. Ông Lâm xua tay:

- Không sao, cô đi đi!

Thoại Vi nhảy sang ngồi cạnh ông:

- Khủng khiếp quá ba à.

Ông cười:

- Những con vật làm người ta càng khiếp sợ thì trong ẩm thực lại là món độc nhất vô nhị. Con không nên để cái đầu mình căng thẳng mà để vị giác của con làm việc. Hãy xem nó là miếng thịt gà. Con sẽ đỡ sợ hơn.

Ông Lâm xé một miếng thịt ở đùi đưa tới trước miệng cô. Cô hoảng quá la lên:

- Con không...

Lưỡi cô vừa chạm vào miếng thịt, cô vội ngậm miệng lại. Cô cảm nhận rõ mùi thơm và vị ngọt của nó. Thật khó diễn tả làm sao.

Ông Lâm mỉm cười nhìn Thoại Vi:

- Sao hả con?

Thoại Vi xuýt xoa:

- Tuyệt quá ba ơi! Ngon cực kỳ.

Ông Lâm bật cười:

- Không sợ nữa à?

Cô liếc ông:

- Thịt gà mà ba.

- Ừ, ừ!

Thế rồi, cô chén luôn bốn con chuột nướng lu. Nên ông Lâm phải gọi chén súp cho mình.

Ăn xong cô nói hí hửng:

- Ngày mai lũ chuột nhà mình sẽ biết tay con.

Ông Lâm ngớ người:

- Con vừa nói gì?

Thoại Vi vô tư:

- Con sẽ nướng chúng hết cho ba coi.

- Trời ơi!

Ông Lâm cười sặc sụa:

- Con nướng lũ chuột nhà mình hả?

Cô gật đầu:

- Ngon quá mà ba.

- Con gái ơi đây là chuột đồng chuyên ăn lúa nên mập mạp béo tròn. Còn lũ chuột nhà mình sống ở cống rảnh, hôi hám, lỡ lói...

Thoại Vi ôm cổ:

- Đừng nói nữa ba, con nôn hết bây giờ.

Ông Lâm cười ngất:

- Bây giờ mình về được chưa?

Thoại Vi giật thót, lỡ nói dối với ông, bây giờ tính sao đây.

- Ba! Ba đứng nép vào cây kiểng đó đi để con gọi họ ra góp ý một chút.

- Hay ba ra lấy xe đợi con - Vậy cũng được.

Ông Lâm vừa đi thi Thoại Vi đã kêu hét lên:

- Chị phục vụ đâu rồi? Chị gì ơi!

- Chuyện gì vậy cô.

Thoại Vi gân cổ lên:

- Bếp trưởng đâu rồi?

Bồi bàn lịch sự:

- Bác ấy bận túi bụi ở bếp. Có gì cô cứ nói lại với tôi.

Thoại Vi chỉ vào thức ăn:

- Bận gì thì cũng phải lên giải thích chứ. Tại sao trong bụng chuột có ruồi, còn trong chén súp của ba tôi có tóc hả?

Bồi bàn tái mặt:

- Có thật không cô?

- Tôi dối chị à. Chị có muốn tôi la lên cho tất cả mọi người ở đây biết hay không?

- Cô ơi! Xin cô bớt giận. Cô mà la thì mọi người sẽ bỏ đi hết. Cô chờ tôi báo lại với ông chủ.

Thoại Vi mỉm cười khi chị phục vụ lúp xúp chạy đi. Một lúc quay lại, chị ta nói:

- Ông chủ tôi gởi lời xin lỗi cô và bảo chúng tôi không được tính tiền. Ông chủ tôi còn tặng cô phiếu ăn miễn phí lần sau. Mong cô bỏ qua.

Cầm tấm phiếu lên săm soi:

- Không ghi giá, làm sao biết lần sau tới ăn cái gì?

- Dạ, miễn phí là cô có thể ăn bao nhiêu cũng được.

- Vậy hả!

- Dạ!

- Vậy tôi đi nhé! Lần sau nhớ cẩn thận đó!

Thoại Vi nhét cái phiếu vào túi, nháy mắt với chị ta, rồi nhảy chân sáo ra ngoài.

Đằng sau bụi kiểng ông Lâm lắc đầu nhìn con gái. Thật không tưởng tượng nổi trò tai quái của con bé. Nó chẳng biết giá trị tiền là thế nào, nên cứ vô tư ăn quỵt kiểu đó. Có mắng con bé cũng chưa chắc hiểu.

Ông lấy điện thoại gọi về cho quán của mình. Ông chậm rãi bước đều trên lối đi.

? ? ? Buổi chiều, mặt trời vừa xuống, ánh nắng cuối ngày như dịu hắn. Thoại Vi tức tốc lên xe phóng đến nhà Như Mai.

Khi vào sân, Thoại Vi thấy có một chiếc môtô dựng ý tứ trong góc. Nhưng cô không quan tâm lắm. Dựng xe xong, cô chạy ào vào nhà, vừa chạy vừa kêu:

- Như Mai ới ời...

Thoại Vi phóng như bay vào phòng khách. Cô định chạy thẳng lên lầu, nhưng nhận ra trong phòng có người ngồi chờ. Là cái tên khó ưa mà cô hay đụng đầu mỗi khi giở trò ăn quỵt. Không hiểu ma xui quỷ khiến gì mà cứ gặp hắn. Thoại Vi hỏi ngắn ngủn:

- Như Mai đâu? Nó đâu rồi?

Đông Phong trầm ngâm:

- Cô hỏi ai vậy?

Thoại Vi quê quá, bèn xù lông lên:

- Tôi hỏi khúc gỗ.

- Vậy hãy chờ nó trả lời đi.

Thoại Vi bực mình:

- Anh làm gì ở đây?

- Tôi như cô vậy.

Vi hỉnh hỉnh mũi:

- Tức cười! Anh mà giống tôi! Cho anh hay nhé, ở đây tôi có thể đi khắp nơi, làm gì tùy thích đó.

Đông Phong không kém:

- Còn tôi, tôi có thể vào phòng của bất cứ ai.

Đôi mắt Thoại Vi trợn ngược:

- Xấc láo! Anh mà dám xông xáo vậy à?

- Tại sao không! Vậy còn cô, chạy như bay lên lầu nhà người ta, vậy mà không xông xáo à?

Vi đỏ mặt vì quê:

- Vì tôi là bạn thân của nhỏ Mai.

Đông Phong làm như vô cùng ngạc nhiên:

- Như Mai mà có cô bạn như cô vậy sao? Lại còn là bạn thân nữa, mắt mũi nó để đâu rồi nhỉ? Mà thật ra tôi chưa từng nghe nhỏ Mai nhắc đến cô bạn nào hơi không bình thường như cô.

Cái gì không bình thường? Thoại Vi giận cành hông, cô nguýt anh ta một cái, giọng chua như giấm:

- Những người bất thường luôn thấy người khác không bình thường, chả thèm trả lời chi cho mệt.

Đông Phong định lên tiếng. Nhưng ngay lúc đó Như Mai xuống tới. Cô nàng cười tủm tỉm:

- Ai dám chọc ghẹo nhỏ Vi nhà mình vậy kìa.

Nghe tiếng cô, Thoại Vi ngẩng nhìn lên cầu thang. Rồi ào tới phía Như Mai, cô chỉ xuống Đông Phong, hỏi nhỏ:

- Hắn đến đây làm gì vậy?

Như Mai ngơ ngác:

- Hắn nào?

- Mi còn vờ nữa.

Như Mai kêu lên:

- Anh ấy hả? Bạn của anh Hai đó. Ảnh tên Đông Phong, người lần đó...

Thoại Vi cướp lời:

- Người mà lần đó chê không muốn ăn chực đó hả? Hứ! Thì ra là hắn, đáng ghét thật!

Như Mai la lên:

- Đừng Vi! Anh ấy không phải như vậy đâu. Đừng dùng từ nặng nề với anh ấy!

Thoại Vi bĩu môi:

- Người ta lì lợm, dù nói nặng hơn cũng chả sao.

Như Mai nhăn mặt:

- Làm gì như thù nhau từ kiếp trước vậy hả?

Rồi cô kéo tay Thoại Vi đi xuống, hai nàng ngồi xuống đối diện với Đông Phong. Như Mai cười cười:

- Làm gì mà hai người như hai kẻ thù vậy?

Đông Phong nhún vai, giọng nói đầy châm chích:

- Anh đâu có rảnh mà đi tìm cô bạn đáng quý của em để thù hận. Nếu ở không, anh thà đi bắt vài con sâu hay đập vài con ruồi tìm bữa còn hơn tìm cô ta để gây sự.

Thoại Vi ngắc ngứ không biết nói thể nào. Cô ngồi im,

Danh sách chương


Sách tương tự