
Hắc Phong Thành Chiến Ký
Tổng số chương: 249
Núi Hắc Phong nằm ở phía Nam của Thành Hắc Phong, đỉnh núi quanh năm tuyết phủ, sườn núi cây cối tốt tươi, chân núi có suối nhỏ đan xen, quả là một ngọn núi bốn mùa luân chuyển.
Con đường quan đạo kéo dài từ biên giới Trung Nguyên cho tới Hắc Phong Thành do xe ngựa thường xuyên qua lại, cho nên vô cùng rộng rãi, mặt đất cũng vì vậy mà bằng phẳng.
Bốn phía của quan đạo đều có núi bao phủ, chỉ cần vòng qua núi Hắc Phong là có thể trực tiếp đi thẳng tới cửa thành phía Nam của Hắc Phong Thành.
Dưới chân núi có quân doanh của Triệu gia quân, một phần của đại quân Trung Lộc đóng ở đây, quân trướng kéo dài tới trăm dặm, tính từ cửa Nam của thành Hắc Phong cho đến núi Hắc Phong, tổng số quân lính lên tới mười hai vạn người.
Phía Bắc Hắc Phong Thành giáp với núi Hắc Phong, phía Nam giáp Đại Tống, phía Tây Bắc lại giáp với một tòa thành hết sức phồn hoa – Tây Châu Phủ.
Trên sườn núi phía Nam có rất nhiều chùa và miếu, có cả những ngôi chùa gần nghìn năm tuổi, hương khói rất vượng.
Một ngày sáng sớm, tại một ngôi miếu gọi là ‘Lưu Vân Tự’ tọa lạc ở lưng chừng sườn núi phía Tây Nam của thành Hắc Phong, có hai vị tiểu hòa thượng mang theo cây chổi rơm, ngáp một cái rồi quét lá rụng trước cửa.
Hai người vừa quét vừa trò chuyện, mấy ngày hôm trước quan tiên phong của Triệu gia quân là ‘Hỏa Kỳ Lân’ Âu Dương Thiếu Chinh mang theo kỵ binh trở về quân doanh, phỏng chừng nguyên soái Triệu Phổ cũng sắp dẫn binh mã quay về.
Trong lúc trò chuyện, phía bên kia rừng truyền đến tiếng “xào xạc” khác thường, không giống tiếng gió thổi, cứ như đang có vật gì đó đang di chuyển vậy.
“Ai nha!” Tiểu hòa thượng nhỏ tuổi chạy đến trốn phía sau lưng của tiểu hòa thượng lớn hơn, “Sư huynh, không phải là dã thú xuống núi đấy chứ?”
Vị tiểu hòa thượng lớn hơn có chút bất đắc dĩ nhìn sư đệ của hắn, “Núi Hắc Phong làm gì có dã thú, nhưng mà hươu sao thì có rất nhiều đấy. Chúng không cắn người, ngược lại còn rất thú vị, đệ có mang theo bánh không? Nếu chúng chạy đến, chúng ta cho bọn nó ăn đi.”
Tiểu hòa thượng kia vừa mới nói xong chữ “đi”, trong rừng cây liền “viu” một tiếng, một con Hắc Hổ cực lớn chui ra, bay qua đỉnh đầu của hai tiểu hòa thượng rồi nhảy vào khu rừng bên dưới núi.
Hai tiểu hòa thượng vẫn duy trì tư thế há hốc miệng ngẩng đầu nhìn bầu trời.
“Sư huynh, đó là hươu sao à?”
Mãi một lúc lâu, tiểu hòa thượng túm lấy vị sư huynh đang trợn mắt há mồm, hỏi, “Nó có ăn bánh không?”
Lúc này, trong rừng lại truyền đến một loạt tiếng động xôn xao, hai tiểu hòa thượng sợ tới mức ôm nhau thành một cục.
“Viu viu” hai cái, trong rừng cây lại xuất hiện vài bóng người, chẳng qua hiện tại không phải hắc hổ mà là vài người thợ săn mang theo cung tên.
“Tiểu hòa thượng!” Dẫn đầu là một thiếu niên cường tráng hỏi hai người, “Có thấy một con hắc hổ không?”
“Cái này…” Hai vị tiểu hòa thượng cùng nhau gật đầu.
“Chạy hướng nào?” Sau lưng thiếu niên là năm vị đại hán, tất cả đều giương cung lắp tên sẵn sàng.
Tiểu hòa thượng trộm nhìn cái nỏ cùng với mũi tên sáng loáng và móc câu, theo bản năng liền nuốt nước miếng, có chút không đành lòng.
“Tên hòa thượng ngu xuẩn!” Thiếu niên kia hình như biết rõ hai người này do dự cái gì, bèn nói, “Mãnh hổ sẽ tấn công người thường!”
Tiểu hòa thượng lớn tuổi hơn lúc này đã khôi phục tinh thần, nói, “Núi Hắc Phong chỗ chúng ta chưa từng có mãnh thú, hơn nữa, hình như thí chủ không phải là thợ săn Trung Nguyên?”
Tiểu hòa thượng còn lại núp sau lưng sư huynh mình mà quan sát mấy người trước mắt một chút – Những thợ săn này ăn mặc hoàn toàn bất đồng với những thợ săn Trung Nguyên mà họ thường gặp, màu tóc và gương mặt cũng không giống, hẳn là ngoại tộc. Bên hông của bọn họ, cánh tay và cả bắp chân đều quấn dây lưng màu đen, bên trên đeo một chuỗi kim loại vòng tròn màu nâu, hình dạng có chỗ quái dị.
Hai tiểu hòa thượng nhìn nhau một cái, có chút khó hiểu, “Sao lại đến đây săn thú?”
“Đừng nhiều lời, con hổ kia chạy đâu rồi?” Thiếu niên vừa rống lên một tiếng liền nghe dưới chân núi trong rừng truyền đến tiếng hổ gầm.
“Ở đó!” Sáu người lóe một cái, động tác nhanh chóng chạy xuống núi.
Hai tiểu hòa thượng chạy đến bìa rừng thì thấy mấy người đó nhảy lên vài cái, chạy như bay vào trong rừng… thoáng cái đã biến mất.
Hai người nhìn nhau, nhanh chóng chạy vào miếu tìm sư phụ.
Tiểu hòa thượng từ ngoài cửa chạy vào trong miếu, men theo đường đá nằm giữa hai hàng cây bách xanh tươi mà chạy vào một khoảng sân yên tĩnh.
Trong viện, một lão hòa thượng và người trẻ tuổi đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá nhỏ trước bàn đá để ăn sáng.
Lão hòa thượng ước chừng khoảng tám, chín mươi tuổi, bộ râu tuyết trắng, mặc một chiếc áo tăng màu xám, một tay bưng chén cháo, một tay cầm đôi đũa nói với người trẻ tuổi kia, “Phong tướng quân, tĩnh tâm nha, tĩnh tâm nha!”
Nhìn qua người ở đối diện lão hòa thượng, quả thật có chút buồn cười.
Chỉ thấy người trẻ tuổi kia thân hình cao lớn ngăm đen, đang ngồi xếp bằng. Người này tuy vóc dáng cường tráng nhưng tuổi còn rất nhỏ, chỉ khoảng hai mươi, làn da ngăm đen cùng mái tóc đen ngắn, giống hệt một con nhím. Hắn mặc một chiếc áo choàng màu vàng, cổ tay đeo bao da màu nâu đậm, nhìn qua đã biết là một quân nhân. Bắp tay của người này to gần bằng gương mặt của lão hòa thượng ngồi đối diện, vậy mà lúc này lại phải ngồi khoanh chân trên một ghế đá nhỏ xíu, trên tay bưng một cái bát còn nhỏ hơn cả bàn tay, nhìn thôi đã thấy sợ.
Hai tiểu hòa thượng nhìn thấy hắn đều che miệng nhịn cười.
Vị này là ai đây?
Hắn gọi là Phong Khiếu Thiên, một trong mười phó tướng nhỏ tuổi nhất của Triệu gia quân, thuộc đội quân Trung Lộc của Hạ Nhất Hàng. Phong Khiếu Thiên cực kỳ dũng mãnh thiện chiến, là người hùng hổ, khi không đánh giặc thì luôn gây họa, tuổi cũng còn nhỏ, mới mười chín thôi.
Mà mỗi khi hắn gây họa là Hạ Nhất Hàng lại ném hắn cho lão hòa thượng ở đây để “tĩnh tâm” tu hành.
Phương trượng của Lưu Vân Tự là một vị đại sư rất tốt, tên là Thành Trung, năm nay tám mươi tám tuổi, là khắc tinh của Phong Khiếu Thiên. Phong Khiếu Thiên hoàn toàn không có khả năng chống lại vị đại sư này, đánh không được, mắng cũng chẳng xong. Hơn nữa, mỗi lần Hạ Nhất Hàng ném hắn đến đây để “khiển trách”, đều phải thông qua bức thư của phương trượng đại sư nói hắn đã “biết sai” mới cho hắn trở về quân doanh.
Cho nên, để có thể nhanh chóng trở lại quân doanh ăn thịt, Phong Khiếu Thiên đành phải chịu sự “dày vò” của vị thần tăng này. Chẳng hạn như ngày hôm nay đại sư muốn cùng hắn dậy sớm “ngồi thiền”, là để hấp thu linh khí của trời đất.
Phong Khiếu Thiên ngồi tới nỗi toàn mông đau nhức, liền thấy hai vị tiểu hòa thượng chạy vào.
“Khụ khụ.” Phương trượng liếc hai tiểu đồ đệ một cái, hỏi, “Hư Minh, Hư Tịnh, có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?”
Hai tiểu hòa thượng bèn thuật lại tình hình gặp phải ban nãy cho hòa thượng nghe.
Thời điểm nghe thấy có hắc hổ, Phong Khiếu Thiên hoàn toàn không tin, núi Hắc Phong từ khi nào lại có hổ, vừa nghe đến ngoại tộc tới nơi này săn thú, hắn vội vã kêu lên, “Ồ? Là kẻ nào? Để ta đi xem!”
Nói xong thì lóe một cái đã biến mất rồi.
Hai tiểu hòa thượng cùng nhau nhìn phương trượng.
Thành Trung đại sư sờ sờ chỏm râu trên cằm, hỏi, “Trên cánh tay bọn họ có đeo thắt lưng và vòng sắt không?”
Hư Minh cùng Hư Tịnh đồng thời gật đầu, “Có ạ, một cái vòng sắt màu nâu.”
Đại sư cau mày, “Đó là người của núi Bình Chung, sao lại tới Trung Nguyên săn thú chứ?”
…
Lúc này, ở dưới chân núi.
Sáu gã thợ săn điên cuồng lao xuống núi, cuối cùng cũng nhìn thấy một con hắc hổ đang uống nước bên cạnh khe núi.
Thiếu niên kia giương cung ngắm… dây cung vừa mới kéo đã thấy con hắc hổ kia ngẩng đầu lên, ngậm lấy một con cá lớn nhảy ra từ trong đầm nước.
Mũi tên của thiếu niên vừa vặn “vụt” một cái nhằm về phía cổ của hắc hổ mà phóng đi.
Hắc hổ đón được cá lớn, miệng ngậm con cá quay mặt lại nhìn về phía đám thợ săn đang nấp sau rừng cây.
Nhóm thợ săn nhìn nhau một cái, lúc này bọn họ đều cảm thấy nghi hoặc – Sao con cá kia lại bay từ đầm nước lên được? Lại còn bay thẳng về phía miệng của con hổ kia nữa?
Sáu người bắt đầu đuổi theo con hắc hổ này từ giữa sườn núi, mũi tên nào cũng bắn vào khoảng không. Hơn nữa, con mãnh hổ to lớn này có màu sắc đen tuyền, hai mắt thì tỏa ra kim sắc, cực kỳ uy mãnh mà hoa mỹ, liếc mắt nhìn qua liền biết không phải vật thường, càng không dễ đối phó cho nên bọn họ muốn trước tiên bao vây lấy nó, mai phục lần nữa.
Sáu người cực kỳ cẩn thận di chuyển sang hai bên, hắc hổ lại cúi đầu ăn cá. Vừa mới ăn xong một con, lại thấy có một con cá khác đột nhiên bay lên, nó lại ngửa đầu lên đón.
Đám thợ săn hai mặt nhìn nhau – Tình huống gì đây? Bọn họ cũng vô thức nhìn về phía khe núi… trên vách đá xa xa có vài thác nước nhỏ chảy xuống tạo thành một cái đầm nước bên dưới, nước lại chảy xuống hai bên sườn núi tạo thành những dòng suối, mặt nước yên bình, không có dị trạng.
Thiếu niên kia thu lại mũi tên và nỏ, lôi ra một thanh chủy thủ.
Một thợ săn lớn tuổi muốn ngăn hắn lại, “Chờ một chút…”
Thế nhưng thiếu niên đã nhảy ra khỏi rừng cây, lao thẳng về phía mãnh hổ.
Hắc hổ đang cúi đầu ăn cá, thấy từ trong rừng có bóng người phóng tới, nó bèn ngậm cá vọt sang một bên, cùng gã thiếu niên kia đối đầu.
Thiếu niên khom người, chủy thủ từ tay trái chuyển sang tay phải, rồi lại từ tay phải chuyển sang tay trái, chậm rãi tiến gần về phía hắc hổ.
Hắc hổ vậy mà lại ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn thiếu niên ở đối diện, đuôi còn ve vẫy mấy cái.
Thiếu niên khó hiểu, hành động của con hổ này… sao lại hơi giống mèo nhỉ?
Lúc này, năm thợ săn còn lại cũng chia nhau ra, vọt đến bốn phía, giương cung nhắm bắn…
Thiếu niên cũng nhào tới, hắc hổ tránh được một đòn của thiếu niên, nhảy ra giữa không trung. Năm thợ săn chờ đợi thời cơ đến, giương cung lên đồng loạt bắn… năm mũi tên từ nhiều hướng khác nhau bắn về phía hắc hổ, nhìn qua tưởng như sắp trúng đến nơi rồi…
Nhưng đúng lúc này, từ trong rừng cây lại vọt ra một thân ảnh đỏ rực.
Sáu người kia ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trước mắt mình có một người áo đỏ rơi xuống, trên tay cầm năm mũi tên.
Hắc hổ kia cũng rơi xuống bên cạnh người áo đỏ. Nó ngẩng cái đầu lên, dùng đầu to cọ cọ hông của người áo đỏ, động tác này y hệt một con mèo, khiến cho đám thợ săn nghĩ rằng nó nhất định sẽ mở miệng kêu một tiếng “meo meo”.
“Ngươi là ai?”
Thiếu niên vừa hỏi vừa quan sát người áo đỏ trước mắt mình.
Người này còn rất trẻ, chỉ khoảng chừng hai mươi, dáng người thon gầy cao ngất, da trắng tuấn tú, đôi mắt to tròn, khí chất ôn nhuận, vô cùng thuận mắt. Y mặc một thân áo đỏ, mái tóc đen dài, trên ống tay áo có họa tiết lượn sóng màu xanh, thắt lưng đeo đai ngọc, trong tay cầm một thanh cổ kiếm màu đen, dù không đội mũ quan nhưng sáu người này nhận ra được, trang phục y mặc trên người chính là quan bào.
“Ngươi là quan viên của Đại Tống sao?” Thiếu niên hỏi.
Người áo đỏ vẫn chưa trả lời, lúc này lại nghe từ trong rừng vọng ra giọng nói mềm mại của trẻ con, “Miêu Miêu, tìm được Tiểu Ngũ chưa?”
Mọi người nghe tiếng mà quay sang. Chỉ thấy từ trong rừng có một đứa nhỏ chạy ra.
Đứa nhỏ này thoạt nhìn chỉ khoảng sáu, bảy tuổi, thân hình mũm mĩm, mặc một bộ bạch y, khoác một chiếc áo choàng tai thỏ màu xám, trong tay còn xách theo một chiếc giỏ nhỏ đựng đầy thảo dược.
Sáu người thợ săn đều trợn tròn mắt mà nhìn đứa bé này, đồng dạng cảm thán – Đứa nhỏ này trông thật đáng yêu! Phi thường đáng yêu!
Đứa bé vừa chạy ra khỏi cánh rừng, hắc hổ lập tức chạy tới.
Đứa nhỏ vươn bàn tay mũm mĩm của mình nhéo lấy cái tai tròn của hắc hổ, “Ngươi hư quá! Đã bảo không được chạy loạn rồi mà!”
Hắc hổ lại cọ cọ đầu lớn vào tay đứa bé, bộ dáng vô cùng thân thiết.
Sáu thợ săn nhìn nhau – Con hổ này không hề tấn công người, chẳng lẽ được nuôi trong nhà?
Đứa bé kia xoa đầu con hổ, quay đầu gọi với vào trong rừng, “Bạch Bạch, bên này, bên này!”
Đám thợ săn kinh ngạc xoay mặt nhìn vào trong rừng, thầm hỏi thế nào vẫn còn có người? Đi mà không gây ra tiếng động nào sao?
Đứa bé kia vừa gọi xong, từ trong rừng có một người áo trắng đi ra.
Đám thợ săn lại tròn mắt mà nhìn người áo trắng kia… Chỉ thấy hắn một thân tuyết trắng, tóc đen dài, dáng vóc tương tự người áo đỏ, dung mạo tuấn mỹ dị thường, đẹp đến nỗi mang theo chút tà khí.
Thiếu niên quay đầu lại nhìn năm vị trưởng bối, hình như muốn hỏi – Người Trung Nguyên ai cũng đẹp thế à?
Năm người lớn tuổi hơn kia lại khẽ liếc mắt nhìn thanh đao màu bạc dài hơn năm thước trong tay người áo trắng, sau đó quay qua nhìn thanh cổ kiếm màu đen trong tay người áo đỏ kia, hình như có điều gì suy nghĩ…
Hai lớn một nhỏ này là ai đây? Chính là Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Tiểu Tứ Tử đi theo Triệu Phổ chạy đến Hắc Phong Thành, còn con hắc hổ kia, dĩ nhiên là Tiểu Ngũ do Triển Chiêu nuôi.
Lại nói đến đến việc sau khi đại quân đến Tây Châu Phủ, Triệu Phổ cùng tri phủ của phủ Tây Châu đang khách khí vài câu thì Tiểu Tứ Tử lại nói muốn đến núi Hắc Phong hái chút thảo dược, thế là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liền mang theo bé và Tiểu Ngũ đi trước.
Sau khi vào núi, Tiểu Tứ Tử ngồi xổm hái thảo dược, Tiểu Ngũ nhìn thấy một con thỏ chạy qua bèn đuổi theo… Đuổi được vài bước lại thấy một con hươu sao cho nên lại đuổi theo, nháy mắt cái đã biến mất tiêu.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sợ nó làm người trên núi kinh hoảng, cho nên mới đi tìm…
Danh sách chương
- Chương 1 Vụ án thứ nhất: Bình Chung Thải Nha · Bình Xuyên Hà Chi Chiến Thành Hắc Phong.
- Chương 2 Núi Bình Chung.
- Chương 3 Quạ màu xuất hiện.
- Chương 4 Vùng giao tranh.
- Chương 5 Biến ở Bình Chung.
- Chương 6 Tiền Chiến.
- Chương 7 Hỏa Phượng chiến Cửu Long.
- Chương 8 Không thể vượt qua.
- Chương 9 Quỷ và Phật.
- Chương 10 Kỳ cảnh.
- Chương 11 Năng giả đa lao.
- Chương 12 Bốn ký hiệu.
- Chương 13 Thân vô thải phượng.
- Chương 14 Âm mưu tiềm ẩn.
- Chương 15 Thần giao cách cảm.
- Chương 16 Độc Hỏa.
- Chương 17 Thời cơ chiến đấu.
- Chương 18 Ngoài núi.
- Chương 19 Hỏa Kích.
- Chương 20 Cao thủ.
- Chương 21 Thành và Quốc gia.
- Chương 22 Sương mù.
- Chương 23 Người tình Dư Tí.
- Chương 24 Người giữ đầm.
- Chương 25 Ba tấm bản đồ.
- Chương 26 Kế trong kế.
- Chương 27 Chiến dịch trên nước.
- Chương 28 Ngoài ý muốn.
- Chương 29 Sự kiện ngẫu nhiên.
- Chương 30 Mộng.
- Chương 31 Hai lời nguyền rủa.
- Chương 32 Chó ngáp phải ruồi.
- Chương 33 Tà Tháp.
- Chương 34 Ước định Huyết yêu.
- Chương 35 Đêm khó ngủ.
- Chương 36 Giải trừ nguyền rủa.
- Chương 37 Hung khí.
- Chương 38 Ẩn tình.
- Chương 39 Thừa nước đục thả câu.
- Chương 40 Chuyện ngoài ý muốn.
- Chương 41 Chân tướng tòa Yêu lâu.
- Chương 42 Bắt Yêu.
- Chương 43 Tri Chu kế.
- Chương 44 Ác nhân thông thường.
- Chương 45 Trở tay không kịp.
- Chương 46 Sóng yên biển lặng.
- Chương 47 Giàu nứt đố đổ vách.
- Chương 48 Gấu trúc gây họa.
- Chương 49 Một rổ phiền phức.
- Chương 50 Người tóc bạc.
- Chương 51 Tội ác hung tàn.
- Chương 52 Bảo vật.
- Chương 53 Tim.
- Chương 54 Hà khứ, hà tòng.
- Chương 55 Gần trong gang tấc.
- Chương 56 Điên và không điên.
- Chương 57 Tăm hơi.
- Chương 58 Phiên ngoại – Kẹt đường trong truyền thuyết.
- Chương 59 Một đường sinh tử.
- Chương 60 Tú Vân Đao.
- Chương 61 Cực hàn.
- Chương 62 Chuyện ngoài ý muốn.
- Chương 63 Lòng bàn tay mu bàn tay là thịt.
- Chương 64 Ám sát.
- Chương 65 Hắc Cầu.
- Chương 66 Thanh Long Đảm.
- Chương 67 Bạch Diễm thiêu thành.
- Chương 68 Thánh Tử Chi Tâm.
- Chương 69 Như thế nào mới là vua.
- Chương 70 Đạo làm vua.
- Chương 71 Đường về.
- Chương 72 Thành Hỏa Luyện.
- Chương 73 Long Giáp.
- Chương 74 Cấm địa.
- Chương 75 Đại Khuyết Khẩu.
- Chương 76 Thành chủ.
- Chương 77 Người giữ cửa.
- Chương 78 Ngăn trở.
- Chương 79 Hỏa Trọng Thiên.
- Chương 80 Nước.
- Chương 81 Giao.
- Chương 82 Khiêu chiến.
- Chương 83 Tuyết Trung Kính.
- Chương 84 Thuận thế, nghịch thế.
- Chương 85 Vô Chỉ Chi Cảnh.
- Chương 86 Nan Thành Chi Viêm.
- Chương 87 Lửa và phật.
- Chương 88 Thánh đao và Yêu đao.
- Chương 89 Khí chất bá vương.
- Chương 90 Hữu thủy hữu chung.
- Chương 91 Biến hóa nhỏ.
- Chương 92 Phương pháp của tiền nhân.
- Chương 93 Đường cùng và cơ hội thắng.
- Chương 94 Trận chiến.
- Chương 95 Thoát ra từ lòng đất.
- Chương 96 Đại chiến báo cáo thắng lợi.
- Chương 97 Hồng phúc tề thiên.
- Chương 98 Tông tổ thôn.
- Chương 99 Thần tích.
- Chương 100 Truyền thuyết sai lầm về máu.
- Chương 101 Mọt sách.
- Chương 102 Bí mật gia tộc.
- Chương 103 Chí hữu.
- Chương 104 Manh mối.
- Chương 105 Gặp gỡ.
- Chương 106 Hồ bằng cẩu hữu.
- Chương 107 Khúc mắc.
- Chương 108 Thời niên thiếu.
- Chương 109 Hồn lìa khỏi xác.
- Chương 110 Chứng mất hồn.
- Chương 111 Lăng yêu hậu.
- Chương 112 Thúy ngọc ban.
- Chương 113 Lẻn vào.
- Chương 114 Bước đầu thăm dò.
- Chương 115 Dưới mặt đất.
- Chương 116 Âm bản.
- Chương 117 Nguyệt cơ.
- Chương 118 Tận dụng thời cơ.
- Chương 119 Nửa thật nửa giả.
- Chương 120 Chân huyết giả huyết.
- Chương 121 Khốn long trận.
- Chương 122 Một con đường sống.
- Chương 123 Suy tưởng.
- Chương 124 Phá trận.
- Chương 125 Phiên ngoại trung thu tết trung thu thoáng lướt qua nhau (thượng).
- Chương 126 Phiên ngoại trung thu tết trung thu thoáng lướt qua nhau (hạ).
- Chương 127 Ký ức đóng băng.
- Chương 128 Âm mưu.
- Chương 129 Hàn đông.
- Chương 130 Điềm báo không ổn.
- Chương 131 Sụp đổ.
- Chương 132 Trầm tinh điện.
- Chương 133 Dị tượng.
- Chương 134 Mê trung mê.
- Chương 135 Thạch lâm nguy hiểm.
- Chương 136 Vật thượng cổ.
- Chương 137 Băng cảnh kỳ quan.
- Chương 138 Hạ Vãn Phong.
- Chương 143 Hải long chi cốt.
- Chương 144 Điệu hổ ly sơn.
- Chương 145 Vương triều biến mất.
- Chương 146 Tội nhân.
- Chương 147 Tan rã.
- Chương 148 Ngược chiều.
- Chương 149 Con đường gian trá.
- Chương 150 Chờ.
- Chương 151 Tư thái chiến thần.
- Chương 152 Hắc thủy cung.
- Chương 153 Tình cờ gặp gỡ.
- Chương 154 Bí ẩn.
- Chương 155 Tà linh.
- Chương 156 Hoa sơn trà.
- Chương 157 Đi thuyền.
- Chương 158 Náo náo nhiệt nhiệt.
- Chương 159 Gió thổi từng cơn.
- Chương 160 Cuồng nhai [ 狅街 ].
- Chương 161 Điểm chung.
- Chương 162 Lang ngữ.
- Chương 163 Đánh bậy đánh bạ.
- Chương 164 Hi thế trân bảo.
- Chương 165 Của cải bất chính từ trên trời rơi xuống.
- Chương 166 Thiên khanh (hố trời).
- Chương 167 Tà linh trì.
- Chương 168 Người bảo vệ.
- Chương 169 Khiêu chiến.
- Chương 170 Thánh và tà.
- Chương 171 Ác mộng linh cung.
- Chương 172 Chuyển linh.
- Chương 173 Kim mâu.
- Chương 174 Kế mượn đao.
- Chương 175 Phá kế.
- Chương 176 Trận tứ tà.
- Chương 177 Áo cà sa màu đen.
- Chương 178 Tuyết trong đêm.
- Chương 179 Vi trần chi công.
- Chương 180 Sơ ngộ thời niên thiếu.
- Chương 181 Nhãn trận quỷ kế.
- Chương 182 Trận trong trận.
- Chương 183 Phù nhị chi sức.
- Chương 184 Nghìn năm tìm kiếm.
- Chương 185 Người đến người đi.
- Chương 186 Khiếu lâm quan.
- Chương 187 Chư tướng tập hợp.
- Chương 188 Cuồng thạch chi thành.
- Chương 189 Phồn tinh đao.
- Chương 190 Sao và tôm.
- Chương 191 Sao.
- Chương 192 Mê vụ.
- Chương 193 Ngân hồ Chi huy.
- Chương 194 Lo mà không lo.
- Chương 195 Chân thân của khiếu lâm.
- Chương 196 Cái rương của yêu vương.
- Chương 197 Sau tầng băng.
- Chương 198 Di tích trong băng.
- Chương 199 Băng sĩ bất tử.
- Chương 200 Cái gì mà tương kiến.
- Chương 201 Tửu tịch phong ba.
- Chương 202 Hy vọng cuối cùng.
- Chương 203 Ác đế và chiêu thành.
- Chương 204 Ưng khư.
- Chương 205 Bất tử chi vương.
- Chương 206 Tấm bia tiên tri.
- Chương 207 Hỏa biến.
- Chương 208 Lời tiên tri về trận chiến.
- Chương 209 Chú giáp hoạt thi.
- Chương 210 Bẫy.
- Chương 211 Phong ba kéo đến.
- Chương 212 Ngược dòng mà đi.
- Chương 213 Mồi và cá.
- Chương 214 Chiến trường.
- Chương 215 Kết thúc.
- Chương 216 Quyết chiến.
- Chương 217 Chiêu thành.
- Chương 218 Vạn chú chi nguyên.
- Chương 219 Cửu long hút thủy.
- Chương 220 Lối ra.
- Chương 221 Bước đầu thăm dò.
- Chương 222 Thề hẹn.
- Chương 223 Đào binh.
- Chương 224 Sơn cốc.
- Chương 225 Chìa khóa.
- Chương 226 Bạch mộ cốc.
- Chương 227 Vạn Chú Đài.
- Chương 228 Bẫy.
- Chương 229 Buông xuống.
- Chương 230 Yêu vương trở về.
- Chương 231 Vụ thứ 10 – Hỏa long ký Vương gia phiền não.
- Chương 232 Kỳ văn.
- Chương 233 Khảo nghiệm.
- Chương 234 Vụ kiện.
- Chương 235 Chủ nhà thần bí.
- Chương 236 Lão rèm.
- Chương 237 Hỏa long kim.
- Chương 238 Danh sách.
- Chương 239 Xí ngầu.
- Chương 240 Phá quán.
- Chương 241 Hỏa.
- Chương 242 Đánh cuộc.
- Chương 243 Đầu vương.
- Chương 244 Che dấu huyền cơ.
- Chương 245 Người bí ẩn.
- Chương 246 Hỏa long đản.
- Chương 247 Ngày lễ đặc biệt.
- Chương 248 Chân giả long vương.
- Chương 249 Thật thật giả giả.
- Chương 250 Thủ thuật che mắt.
- Chương 251 Đổi mặt quỷ.
- Chương 252 Không có sơ hở.
- Chương 253 Kết án.