
Hoạn Phi Thiên Hạ
Tổng số chương: 309
“A… a…” Ánh nến mờ ảo tựa như một ngọn đèn to bằng hạt đậu, Tây Lương Mạt chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng đến khó chịu, tứ chi gầy guộc lại giống như bị thứ gì đó kìm giữ, nàng đau đớn co người lại, ngón tay vừa mới chạm xuống lại nhất thời phát hiện ra không ổn, trên người một mảnh nóng bỏng, mà vào tay lại là một mảng dính dấp, bên tai là tiếng gầm nhẹ tựa như thú vật của đàn ông.
Bị đè nặng và cảm giác đau đớn truyền đến từ làn da khiến nàng gắng gượng mở mắt, trong lúc mơ hồ nhìn thấy gã đàn ông đang đè trên người mình, trong tiềm thức của nàng dâng lên một sự sợ hãi và phẫn nộ cực độ: “Không… Nhị ca ca, ngươi… thả ta ra, ta là Tây Lương Mạt mà!”
Tại sao hắn có thể làm vậy với mình!
Dù Nhị ca ca bình thường có hoang đường vô sỉ đến đâu, dù nàng có bị mọi người trong phủ ghét bỏ đến thế nào thì cũng không thể làm ra loại chuyện bẩn thỉu này được!
Người phía trên lại như chẳng hề nghe thấy, chỉ ra sức dày vò trên cơ thể nàng, gặm cắn.
“Không….!” Ngay đến cả giọng nói của nàng cũng nhỏ bé như ngọn nến trước gió, Tây Lương Mạt run rẩy nhìn trần nhà, nỗi tuyệt vọng như một cơn thủy triều bao phủ lấy nàng, chẳng lẽ hôm nay nàng thực sự sẽ chết ở đây?
“Cốp!” Một tiếng trầm đục vang lên, sức nặng trên người đột nhiên biến mất, bên tai vang lên giọng nói đè thấp lo lắng quen thuộc.
“Đại tiểu thư! Đại tiểu thư, người không sao chứ?”
Tây Lương Mạt mở mắt, đối diện với một cặp mắt cũng tràn ngập lo âu hoảng sợ như mình, nàng kìm nén một lúc lâu, nước mắt tuôn ra như suối trên gương mặt: “Bạch Mai… hu hu.”
“Đại tiểu thư, đừng khóc, đừng khóc, không sao rồi!” Nha hoàn bên người Bạch Mai của Tây Lương Mạt vươn tay ôm lấy thân hình gầy nhỏ tái nhợt của nàng, Bạch Mai cũng mới mười bốn như nàng, trên gương mặt nhỏ nhắn dù tràn ngập nỗi sợ hãi nhưng so với Tây Lương Mạt thì kiên cường hơn nhiều.
Tây Lương Mạt vừa khóc vừa run, chợt thấy xoang mũi nồng nặc mùi máu tươi, nàng nhìn theo, mới phát hiện trên đầu của người ngã xuống đất là một mảng máu, nàng kinh hãi, vội vàng kéo tay Bạch Mai, thấy tay Bạch Mai đầy máu tươi, cả người nàng nhất thời càng thêm run rẩy: “Bạch Mai, em đánh Nhị ca ca…?!”
Trong mắt Bạch Mai cũng là những giọt nước mắt kinh hoàng, chỉ cắn môi mà trấn định nói: “Vâng, Đại tiểu thư, chúng ta mau đi đi, Liễu ma ma đang ở ngoài canh chừng, nếu để người khác nhìn thấy bộ dạng này của người, e là chúng ta cũng sẽ chẳng còn mạng nữa.”
Tây Lương Mạt cười khổ kéo lấy vạt áo ngoài coi như còn lành lặn của mình vội vàng mặc vào, đúng vậy, nếu bị người trong phủ biết được, cho dù Nhị ca ca kia có nổi tiếng khinh nam ép nữ ở bên ngoài, bản thân mình e là cũng chẳng thoát được cái tiếng kỹ nữ dụ dỗ anh ruột, nếu cái danh này đặt trên người kẻ khác thì không sao, duy chỉ có nàng, chỉ sợ nhất định sẽ bị dìm lồng heo!
Tức thời, hai người đang dọn dẹp, đã nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Liễu ma ma – bà vú của nàng ở ngoài cửa: “Đại tiểu thư đi mau, có người tới…”
Hai cô gái bên trong phòng cả kinh, vội vàng chạy về phía cửa sổ sau, khung cửa sau đó vốn được làm để thông gió, bậu cửa so với một thiếu nữ mười bốn tuổi chưa phát triển mà nói có vẻ hơi cao, Bạch Mai ôm lấy thắt lưng Tây Lương Mạt đẩy lên, để nàng đạp lên tay mình mà trèo lên trên.
Tây Lương Mạt hoảng hốt gắng sức bò mấy lần mới lên được, vội vàng cúi người xuống kéo Bạch Mai, lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa cùng với tiếng quát sắc nhọn của Đại nha hoàn bên người đắc sủng nhất của Nhị thiếu gia – Tử Ngọc: “Liễu ma ma, bà đứng ở cửa phòng Nhị thiếu gia làm gì, hơn nửa đêm rồi… A, mùi máu tanh ở đâu mà nồng thế?”
Tiếng quát tháo lanh lảnh của nữ tử đến nửa câu sau chuyển thành nghi ngờ.
Chỉ nghe thấy Liễu ma ma đứng ngoài cửa bất an hoảng hốt nói: “Tử Ngọc cô nương… Lão thân đây là… đây là…” Đây là cả nửa ngày vẫn không nói ra nổi nguyên cớ, đã thấy Tử Ngọc đứng ngoài cửa cả giận nói: “Mụ già kia, bà dám chặn đường của bổn cô nương, còn không tránh ra cho ta!”
Nàng ta hình như đã sai sử vài bà tử chuyên làm việc nặng kéo Liễu ma ma ra.
Ngoài cửa ầm ĩ thành một đống, Tây Lương Mạt bên trong lại càng luống cuống kéo Bạch Mai, mấy lần vẫn không kéo lên được, cửa lại có thể bị đẩy ra bất cứ lúc nào, chỉ thấy sắc mặt Bạch Mai thoáng trở nên kiên quyết, đột nhiên rụt tay lại, cắn môi yên lặng lùi lại một bước, nói với Tây Lương Mạt: “Đại tiểu thư, người mau đi đi, không đi sẽ không kịp đâu, ở đây có em gánh rồi!”
Gương mặt gầy guộc trắng nhợt của Tây Lương Mạt khó tin mà nhìn Bạch Mai: “Em nói gì…”
Lại thấy Bạch Mai lùi lại liền mấy bước, trên gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa lại tràn ngập sự kiên nghị không hợp với tuổi mười bốn: “Đại tiểu thư, trước kia người cứu được cái mạng này của Bạch Mai từ tay Nhị tiểu thư, Bạch Mai và mẹ không thể để tiểu thư xảy ra chuyện được, từ nay về sau, nếu Bạch Mai không thể ở bên cạnh hầu hạ Đại tiểu thư được nữa thì chỉ mong Đại tiểu thư hãy bảo trọng.”
Nàng dừng lại một chút, cười một tiếng sầu thảm: “Đại tiểu thư, người phải nhớ rõ mình chung quy vẫn là con gái của Hoàng Dực tướng quân, nhất định không thể để mặc cho người ta chèn ép như vậy nữa.”Dứt lời, Bạch Mai chợt vươn tay đóng cửa sổ lại, Tây Lương Mạt còn khiếp sợ chưa kịp hồi hồn, không kịp nói bất cứ điều gì đã lập tức ngã xuống khoảng sân bên ngoài.
Nàng vội vàng bò dậy, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ liều mạng mà nhảy lên, vỗ vào khung cửa sổ kia.
Chỉ nghe thấy bên trong phòng vang lên mấy tiếng thét hoảng sợ chói tai, những tiếng kêu hỗn loạn đan xen.
“Trời ơi, Nhị thiếu gia!”
“Chết người rồi! Cứu mạng!!!”
Đủ loại âm thanh gào thét phẫn nộ kèm theo tiếng kêu thảm thiết của Bạch Mai và tiếng van nài tha thứ của Liễu ma ma khiến cho toàn thân nàng run rẩy lăn một vòng từ bụi hoa sân sau chạy ra ngoài.
Trong sân đã hỗn loạn thành một đống.
Tây Lương Mạt trốn về sân viện vắng vẻ của mình, trong lòng một mảnh hoang mang, tầm mắt chạm tới mấy bộ đồ đang được phơi nắng, nàng vội vàng kéo xuống, luống cuống tay chân chỉnh trang lại bản thân một lượt, vừa mới lo liệu xong đã nghe thấy cửa viện “Rầm” một tiếng bị người ta đá văng.
Khiến cho Tây Lương Mạt sợ đến mức lùi lại một bước, lại vấp phải cái thùng gỗ ở đằng sau, lập tức ngã xuống đất.
Dẫn người đến là nha hoàn bên người của Nhị phu nhân – Tử Nguyệt, Tử Nguyệt đứng sừng sững ở đó, một thân váy dài màu tím nhạt, khoác một chiếc áo ngắn màu trắng bạc thêu hoa, càng tôn lên vẻ đoan lệ trên gương mặt mịn màng như ngọc kia, khí thế còn giống một vị tiểu thư hơn cả Tây Lương Mạt.
Tử Nguyệt đã sớm quen với dáng vẻ sợ sệt khi thấy người khác kia của Tây Lương Mạt, chẳng hề nghi ngờ, chỉ hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tiểu thư, Nhị phu nhân mời ngươi qua một chuyến.”
Trong phủ Tĩnh quốc công này, trừ Bạch Mai và mẹ ruột của nàng ấy, bà vú của Tây Lương Mạt – Liễu ma ma cùng với Bạch Nhụy và Bạch ma ma vẫn làm việc nặng ở ngoài viện ra thì không ai gọi Tây Lương Mạt là Đại tiểu thư cả, mặc dù nàng thân là trưởng nữ, lại là con gái ruột của Đại phu nhân, nhưng nàng lại giống như một món đồ chơi mà bất cứ kẻ nào cũng có thể trêu đùa.
Tây Lương Mạt tái mặt, cắn môi dưới, sợ sệt nói: “Tử Nguyệt tỷ tỷ, Nhị phu nhân tìm ta có chuyện gì vậy, đã trễ thế này…”Tử Nguyệt mất kiên nhẫn lạnh lùng ngắt lời nàng: “Tiểu thư đi theo bọn ta là được!” Thân là Đại nha hoàn của Nhị phu nhân đang nắm quyền trong nhà, ngoài mặt Tử Nguyệt vẫn duy trì một vài lễ nghĩa cơ bản, mặc dù chẳng hề che giấu sự khinh thường với vị tiểu thư không được sủng ái này nhưng cũng không bắt nạt Tây Lương Mạt như những kẻ khác. Mà mặt mũi đám bà tử, gia đinh bên cạnh Tử Nguyệt đã hầm hè như sói hổ, chỉ kém nước xông lên lôi Tây Lương Mạt đi.
Trái tim Tây Lương Mạt lên lên xuống xuống, lại chỉ có thể gật đầu như đảo tỏi, không dám chọc Tử Nguyệt tức giận, vội vàng ngoan ngoãn bước mấy bước chầm chậm chạy theo Tử Nguyệt.
Tử Nguyệt dùng mắt ra hiệu cho bà tử đứng bên cạnh, bà tử kia liền cung kính dẫn người đi vào bên trong viện, bắt đầu tra xét xung quanh.
Trái tim của Tây Lương Mạt như nhảy lên cổ họng, nếu bị những người đó phát hiện ra bộ đồ rách bươm dính đầy máu đó của nàng…
Được một lúc lâu, bà tử kia mới dẫn người đi ra, lắc đầu nhìn Tử Nguyệt, Tử Nguyệt mới lạnh lùng liếc Tây Lương Mạt một cái, xoay người đi về phía sân của Nhị phu nhân.
Tây Lương Mạt khó khăn thở phào một tiếng, len lén liếc nhìn miệng giếng kia, chắc chắn bộ đồ dính máu vừa nãy đã ném xuống tận đáy giếng, không ai phát hiện ra được, bấy giờ mới cúi đầu đuổi theo.
Vừa đến nội viện, đã thấy sắc mặt của đám bà tử nha hoàn cùng với một số tên gia đinh rất ít khi xuất hiện ở nội viện đều nặng nề, cả một sân người mà lại yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, không khí âm trầm.
Tây Lương Mạt lại càng thêm run rẩy, bị Tử Nguyệt dẫn vào phòng, xảy ra chuyện lớn như vậy, trên sảnh chính, người của các phòng trong phủ đều có mặt, trừ Tĩnh Quốc công đang theo vua đến sơn trang nghỉ mát ở Hà Nguyên nên không có mặt được, cùng với phu nhân của Tĩnh Quốc công vẫn bệnh tật quanh năm từ xưa đến nay ra, cần đến đều đã đến, ngồi chính giữa bên phải vị trí đứng đầu chính là Nhị phu nhân Hàn thị đang quản lý gia vụ.
Tây Lương Mạt lén ngước mắt nhìn Nhị phu nhân một cái, Nhị phu nhân xuất thân từ một đại gia tộc quyền quý, trong tộc từng có ba vị Hoàng hậu, dung mạo gần như có thể xưng là tuyệt mỹ, đã đến tuổi trung niên mà nhan sắc vẫn như xuân sớm, nhưng sắc mặt bà ta lại lạnh tanh, người xảy ra chuyện là con trai thứ hai của bà ta, vậy mà chẳng hề thấy trên mặt bà ta có chút tức giận nào, nhưng con ngươi lạnh lùng kia lại khiến cho Tây Lương Mạt không nhịn được mà run bắn cả người.
Hỉ nộ không lộ ra ngoài so với ngoài mạnh trong yếu càng khiến người ta phải sợ hãi hơn, nàng chưa bao giờ dám ngẩng đầu lên trước mặt Nhị phu nhân.
Trời còn chưa sáng, ánh nến âm u rọi vào nội đường như có ma trơi, chiếu lên gương mặt không chút biểu cảm của mọi người tựa như đám ác thần lệ quỷ trên điện Diêm La, yên lặng đến mức tiếng một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.
Vậy nên tiếng kêu bi thảm của nữ tử khi bị roi quất lên da thịt ở bên ngoài lại càng thêm rõ ràng.
Hồi lâu, Tây Lương Mạt cả người phát run, chỉ cảm thấy gần như tất cả mọi người đều có thể nghe thấy tiếng hàm răng đang run rẩy.
“Tây Lương Mạt, ngươi run rẩy cái gì, chẳng lẽ vết thương của Nhị ca ca có liên quan đến ngươi, là ngươi sai con tiện tì kia đi dụ dỗ Nhị ca ca đúng không?!” Tiếng cười lạnh của một thiếu nữ đột nhiên vang lên trong sảnh đường, chính là Tứ tiểu thư Tây Lương Đan của phủ Tĩnh Quốc công.
Cánh môi Tây Lương Mạt run rẩy, đầu càng cúi thấp hơn, lại nghe thấy một giọng nữ nhu hòa khác vang lên: “Đan muội, mẫu thân và các trưởng bối đều đang ở đây, đừng càn rỡ.” Giọng nói mềm mại tựa như mưa xuân tháng ba, khiến cho người ta nghe mà say lòng.
Mắt thấy chị ruột Tây Lương Tiên cũng đã lên tiếng, Tây Lương Đan liền cười lạnh một tiếng không nói thêm gì nữa, chỉ khinh bỉ nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt đang quẫn bách mà co rúm lại ở kia, xảy ra chuyện như vậy, con chuột Tây Lương Mạt này xui xẻo là cái chắc.
Quả nhiên, không lâu sau, Nhị phu nhân lạnh lùng mở miệng: “Tiện tì Bạch Mai này dụ dỗ chủ tử không thành, lại hành hung hại người, đánh ba mươi gậy.”
Gánh nặng trong lòng Tây Lương Mạt thoáng được buông lỏng, trên gương mặt gầy guộc xương xương hiện lên vẻ thả lỏng, ba mươi gậy, nếu Bạch Mai có thể chịu được thì còn có thể cứu, Nhị phu nhân hiếm hoi lại có tâm địa Bồ Tát như vậy sao?
Nét mặt của Tây Lương Mạt không thể tránh thoát khỏi tầm mắt của Nhị phu nhân, Tử Nguyệt cung kính dâng trà lên, Nhị phu nhân ưu nhã đón lấy, lại lạnh nhạt bổ sung: “Tiện nô phẩm hạnh không đứng đắn, hành hình xong đưa đến Tịch phường ở ngoại viện, chọn ngày để bán, Liễu ma ma dạy con không nghiêm, hợp mưu hại chủ, đánh chết là được, về phần Mạt tỷ nhi, quản dưới không nghiêm, dung túng cho nô tỳ hại đến thân thích, xem hành hình xong thì phạt đến trước giếng trời ở Từ đường quỳ suy ngẫm một tháng, đợi lão gia về rồi định đoạt tiếp.”
Vừa nghe đến Tịch phường, lại nghe sự xử trí của Nhị phu nhân, đám người đang không chút biểu cảm hoặc không để tâm ngồi đó đều không khỏi hơi biến sắc, tháng hai trời Đông giá rét như thế này, quỳ suy ngẫm một tháng, cho dù còn mạng, e rằng chân cũng sẽ tàn phế, còn cả Tịch phường kia nữa… Vậy mà lại để cho một tiểu thư nghiêm chỉnh hoàng hoa khuê nữ như vậy đi xem Bạch Mai bị hành hình
Danh sách chương
- Chương 1 Hình phạt..
- Chương 2 Gậy ông đập lưng ông (thượng)..
- Chương 3 Gậy ông đập lưng ông (trung)..
- Chương 4 Gậy ông đập lưng ông (hạ)..
- Chương 5 Trừng trị ác nô (thượng)..
- Chương 6 Trừng trị ác nô (hạ)..
- Chương 7 Tứ tiểu thư ác độc..
- Chương 8 Tây Lương Đan bị hắt nước tiểu..
- Chương 9 Tây Lương Sương bị đánh..
- Chương 10 Tiểu yến xem mặt (thượng)..
- Chương 11 Tiểu yến xem mặt (hạ)..
- Chương 12 Hôn sự của Mạt tỷ nhi (thượng)..
- Chương 13 Hôn sự của Mạt tỷ nhi (trung)..
- Chương 14 Hôn sự của Mạt tỷ nhi (hạ)..
- Chương 15 Độc kế của Tây Lương Sương (thượng)..
- Chương 16 Độc kế của Tây Lương Sương (trung)..
- Chương 17 Độc kế của Tây Lương Sương (hạ)..
- Chương 18 Giết người diệt khẩu..
- Chương 19 Sóng gió lại nổi lên..
- Chương 20 Ân điển của lão thái thái (thượng)..
- Chương 21 Ân điển của lão thái thái (trung)..
- Chương 22 Ân điển của lão thái thái (hạ)..
- Chương 23 Ai là ác quỷ (thượng)..
- Chương 24 Ai là ác quỷ (hạ)..
- Chương 25 Tâm lý vặn vẹo..
- Chương 26 Kinh hồn trên phố..
- Chương 27 Cung yến..
- Chương 28 Tây Lương Đan rơi xuống nước..
- Chương 29 Cửu Thiên Tuế bách lý thanh (một)..
- Chương 30 Cửu Thiên Tuế bách lý thanh (hai)..
- Chương 31 Cửu Thiên Tuế bách lý thanh (ba)..
- Chương 32 Cửu Thiên Tuế bách lý thanh (bốn)..
- Chương 33 Tư tình (thượng)..
- Chương 34 Tư tình (trung)..
- Chương 35 Tư tình (hạ)..
- Chương 36 Họa bì (thượng)..
- Chương 37 Họa bì (trung)..
- Chương 38 Họa bì (hạ)..
- Chương 39 Sắc phong quận chúa..
- Chương 40 Sàm sỡ (thượng)..
- Chương 41 Sàm sỡ (hạ)..
- Chương 42 Lập uy (thượng)..
- Chương 43 Lập uy (trung)..
- Chương 44 Lập uy (hạ)..
- Chương 45 Huyết án ở tiệc sắc phong (thượng)..
- Chương 46 Huyết án ở tiệc sắc phong (trung)..
- Chương 47 Huyết án ở tiệc sắc phong (hạ)..
- Chương 48 Thận Nhị thái thái bi phạt..
- Chương 49 Cái bóng..
- Chương 50 Chọn người..
- Chương 51 Tìm cái chết..
- Chương 52 Ép gả..
- Chương 53 Trộm ngọc không phải trộm..
- Chương 54 Ý định của yêu nghiệt..
- Chương 55 Bức ép hòa thân (thượng)..
- Chương 56 Bức ép hòa thân (trung)..
- Chương 57 Bức ép hòa thân (hạ)..
- Chương 58 Trừng trị Tây Lương Vũ..
- Chương 59 Hủy dung (thượng)..
- Chương 60 Hủy dung (trung)..
- Chương 61 Hủy dung (hạ)..
- Chương 62 Độc..
- Chương 63 Chân tướng xấu xa (thượng)..
- Chương 64 Chân tướng xấu xa (trung)..
- Chương 65 Chân tướng xấu xa (hạ)..
- Chương 66 Hỏa thiêu Tây Lương thế gia..
- Chương 67 Ý chỉ của hoàng hậu..
- Chương 68 Bước đầu bố trí sát cục..
- Chương 69 Bái sư yêu nghiệt..
- Chương 70 Ác đè ác (thượng)..
- Chương 71 Ác đè ác (hạ)..
- Chương 72 Đại ám sát (thượng)..
- Chương 73 Đại ám sát (hạ)..
- Chương 74 Hôn sự sơ định..
- Q.1 Chương 75 Giết người..
- Q.1 Chương 76 Quỷ kế gia phả..
- Q.1 Chương 77 Khúc dạo đầu bị diệt..
- Q.1 Chương 78 Gặp nạn..
- Q.1 Chương 79 Hầu tắm dã tuyền..
- Q.1 Chương 80 Hầu tắm dã tuyền (Hạ)..
- Q.1 Chương 81 Tàn sát Tây Lương gia..
- Q.1 Chương 82 Đêm động phòng hoa chúc (Thượng)..
- Q.1 Chương 83 Đêm động phòng hoa chúc (Hạ)..
- Q.1 Chương 84 Phong ba (Thượng)..
- Q.1 Chương 85 Phong ba (Hạ)..
- Q.1 Chương 86 Âm mưu sơ hiện (Thượng)..
- Q.1 Chương 87 Âm mưu sơ hiện (Hạ)..
- Q.1 Chương 88 Lại mặt gặp nạn..
- Q.1 Chương 89 Mất trinh..
- Q.1 Chương 90 Hàn thị chết..
- Q.1 Chương 91 Ác đấu..
- Q.1 Chương 92 Chật vật làm ác..
- Q.1 Chương 93 Tỷ muội..
- Q.1 Chương 94 Sinh tử chớp mắt..
- Q.1 Chương 95 Cái chết của Tư Hàm Ngọc..
- Q.1 Chương 96 Phong hồi lộ chuyển..
- Q.1 Chương 97 Ai cũng có bí mật..
- Q.1 Chương 98 Không ai tốt đẹp..
- Q.1 Chương 99 Cám dỗ..
- Q.1 Chương 100 Chương thứ một trăm..
- Q.1 Chương 101 Cửu Thiên Tuế Công Chúa điện hạ..
- Q.1 Chương 102 Lửa giận của Công Chúa điện hạ..
- Q.1 Chương 103 Chạy trốn thuận lợi..
- Q.1 Chương 104 Trận chiến mở màn báo cáo thắng lợi..
- Q.1 Chương 105 Gặp lại không nhận ra..
- Q.1 Chương 106 Gặp nạn..
- Q.1 Chương 107 Ám sắc băng hỏa lưỡng trọng thiên..
- Q.1 Chương 108 Giao thừa làm bạn..
- Q.1 Chương 109 Xương mỹ nhân, da mỹ nhân, quạt mỹ nhân..
- Q.1 Chương 110 Nữ tử thần..
- Q.1 Chương 111 Tây Lương Tiên chết..
- Q.1 Chương 112 Đông phương bất bại..
- Q.1 Chương 113 Tiếu ngạo giang hồ..
- Q.1 Chương 114 Sóng ngầm cuồn cuộn..
- Q.1 Chương 115 Chương thứ một trăm mười lăm..
- Q.1 Chương 116 Săn bắn kết thúc..
- Q.1 Chương 117 Hòa ly*..
- Q.1 Chương 118 Vô thương..
- Q.1 Chương 119 Âm mưu..
- Q.1 Chương 120 Ẩn số Tư Hàm Hương..
- Q.1 Chương 121 Uy hiếp..
- Q.1 Chương 122 Mất tích..
- Q.1 Chương 123 Tẩy não quỷ công chúa..
- Q.1 Chương 124 Chân tướng năm đó..
- Q.1 Chương 125..
- Q.1 Chương 126..
- Q.1 Chương 127 Đều tự bảo trọng..
- Q.1 Chương 128 Lời hứa..
- Q.1 Chương 129 Hoa trong tay..
- Q.1 Chương 130 Bộ bộ kinh tâm..
- Q.1 Chương 131 Ép gả và Quận Chúa thật giả..
- Q.1 Chương 132 Tái giá..
- Q.1 Chương 133 Gặp lại..
- Q.1 Chương 134 Ba thước bạch lăng, một mảnh đỏ bừng..
- Q.1 Chương 135 Đoán tâm..
- Q.1 Chương 137 Từng bước khóa lòng..
- Q.1 Chương 138 Lam Linh chết..
- Q.1 Chương 139 Bán đứng..
- Q.1 Chương 140 Chân tướng lệnh bài..
- Q.1 Chương 141 Nguyện giả mắc câu..
- Q.1 Chương 142 Hồng phấn khô lâu..
- Q.1 Chương 143..
- Q.1 Chương 144 Tiệc xem mặt..
- Q.1 Chương 145 Thiến..
- Q.1 Chương 146 Thuần phục..
- Q.1 Chương 147 Xử trí Đức Vương Phi..
- Q.1 Chương 148 Nghi vấn cầu thân..
- Q.1 Chương 149 Thái tử..
- Q.1 Chương 150 Ai tính kế ai..
- Q.2 Chương 1 Đại hôn..
- Q.2 Chương 2 Đêm quỷ quái..
- Q.2 Chương 3 Nổ động phòng..
- Q.2 Chương 4 Cái gì gọi là ngoan độc..
- Q.2 Chương 5 Viên phòng..
- Q.2 Chương 6 Ai là thế thân của ai?..
- Q.2 Chương 7 Tịnh thân?..
- Q.2 Chương 8..
- Q.2 Chương 9 Đấu lục tướng..
- Q.2 Chương 10 Ngươi nói xem lão tử là ai?..
- Q.2 Chương 11..
- Q.2 Chương 12 Chuyện cũ..
- Q.2 Chương 13 Thời khắc phùng ma..
- Q.2 Chương 14 Không điên không sống sót..
- Q.2 Chương 15 Yêu biệt ly..
- Q.2 Chương 16 Trả thù..
- Q.2 Chương 17 Mê thành..
- Q.2 Chương 18 Mất tích tại mê thành..
- Q.2 Chương 19 Bắt cóc thành chủ..
- Q.2 Chương 20 Cuộc sống không thú vị..
- Q.2 Chương 21 Tội phạm sa mạc..
- Q.2 Chương 22 Mộng dài hận tỉnh..
- Q.2 Chương 23 Mạt công tử ác độc..
- Q.2 Chương 24 Chó cùng rứt giậu..
- Q.2 Chương 25 Quỷ quân..
- Q.2 Chương 26 Chinh phục và đoàn tụ..
- Q.2 Chương 27 Tiểu biệt thắng tân hôn..
- Q.2 Chương 28 Thời gian “ngọt ngào”..
- Q.2 Chương 29 Thời gian “ngọt ngào” (Thượng)..
- Q.2 Chương 30 Lại vũ Kính Hồ..
- Q.2 Chương 31 Khiêu khích..
- Q.2 Chương 32 Thẹn quá hóa giận..
- Q.2 Chương 33 Âm mưu quỷ kế..
- Q.2 Chương 34 Trừng phạt cảnh cáo..
- Q.2 Chương 35 Vưu vật..
- Q.2 Chương 36 Ám sát..
- Q.2 Chương 37 Nguy hiểm..
- Q.2 Chương 38 Hình phạt chưng nấu..
- Q.2 Chương 39 Hình phạt tàn khốc..
- Q.2 Chương 40 Ai nhìn sắc say lòng..
- Q.2 Chương 41 Tình nồng ý mật..
- Q.2 Chương 42 Tuyên Văn Đế chết..
- Q.2 Chương 43 Di chiếu của Hoàng Đế..
- Q.2 Chương 44..
- Q.2 Chương 45 Dương mưu..
- Q.2 Chương 46 Suy nghĩ khát máu..
- Q.2 Chương 47 Lễ truy điệu máu..
- Q.2 Chương 48..
- Q.2 Chương 49 Hứng thú giết chóc..
- Q.2 Chương 50 Vương gia, cướp tiền, cướp sắc..
- Q.2 Chương 51..
- Q.2 Chương 52 Bụi bặm lắng xuống..
- Q.2 Chương 53 Phật hoan hỉ..
- Q.2 Chương 54 Cố nhân thù mới còn chưa dứt..
- Q.2 Chương 55 Dịch bệnh..
- Q.2 Chương 56 Lòng người quỷ đoán..
- Q.2 Chương 57 Huyết nhiễm..
- Q.2 Chương 58 Tự có số mệnh..
- Q.2 Chương 59 Máu thần ban..
- Q.2 Chương 60 Đi săn..
- Q.2 Chương 61 Thu bẫy..
- Q.2 Chương 62 Khó khăn gặp lại..
- Q.2 Chương 63 Cuộc chiến giữa đàn ông..
- Q.2 Chương 64 Đường xuống suối vàng..
- Q.2 Chương 65 Ai có bệnh?..
- Q.2 Chương 66 Ở riêng..
- Q.2 Chương 67 Không thể tin lời nói của đàn ông..
- Q.2 Chương 68..
- Q.2 Chương 69 Trừng phạt..
- Q.2 Chương 70 Mật thám của Tư Lễ Giám..
- Q.2 Chương 71 Đụng vỡ..
- Q.2 Chương 72 Chưa chết..
- Q.2 Chương 73 Giám điệp hai mang..
- Q.2 Chương 74 Yêu nữ..
- Q.2 Chương 75 Mị như ca..
- Q.2 Chương 76 Son hồng..
- Q.2 Chương 77 Nắng chiều đỏ như máu..
- Q.2 Chương 78 Thi thể bị chặt đầu và gã ngây thơ..
- Q.2 Chương 79 Cửu gia ngây thơ..
- Q.2 Chương 80 Trinh nguyên công chúa tây địch..
- Q.2 Chương 81 Lai giả bất thiện..
- Q.2 Chương 82 Quỷ thần khó phân biệt..
- Q.2 Chương 83 Mộng xuân không dấu..
- Q.2 Chương 84 Ả đào kép yêu dị..
- Q.2 Chương 85 Yêu ma quỷ quái đều xuất hiện..
- Q.2 Chương 86 Mất tích..
- Q.2 Chương 87 Ngọc nát ngói lành..
- Q.2 Chương 88 Vở kịch ám sát..
- Q.2 Chương 89 Yêu linh quỷ ngữ hận khuynh quốc..
- Q.2 Chương 90 Năm nào gặp lại..
- Q.2 Chương 91 Rốt cuộc trong lòng khó kìm nén..
- Q.2 Chương 92 Hương thơm lả lướt..
- Q.2 Chương 93..
- Q.2 Chương 94 Khác thường..
- Q.2 Chương 95 Thích khách xinh đẹp..
- Q.2 Chương 96 Dụ sắc..
- Q.2 Chương 97 Công Chúa xúi quẩy..
- Q.2 Chương 98 Tấm gương và Hoàng Hậu..
- Q.2 Chương 99 Thái Bình đã qua không còn trở lại..
- Q.2 Chương 100 Hung án..
- Q.3 Chương 1 Mộ tứ triêu tam..
- Q.3 Chương 2 Đêm tăm tối (Cửu gia hắc hóa)..
- Q.3 Chương 3 Nhập ma..
- Q.3 Chương 4 Ai dạy dỗ ai..
- Q.3 Chương 5 Tết nguyên tiêu ngọt ngào..
- Q.3 Chương 6 Phong Lộ Các thần bí..
- Q.3 Chương 7 Sóng gió quỷ quyệt..
- Q.3 Chương 8 Tết nguyên tiêu không gì bất đắc dĩ bằng thê tử ham chơi..
- Q.3 Chương 9 Cái chết của Quý Phi..
- Q.3 Chương 10 Mưu đồ bí mật..
- Q.3 Chương 11 Bách lý hách vân..
- Q.3 Chương 12 Cục trong cục..
- Q.3 Chương 13 Trò chơi kết thúc..
- Q.3 Chương 14 Song long lần đầu gặp mặt..
- Q.3 Chương 15 Nhà ai cầu gả nữ..
- Q.3 Chương 16 Trinh Nguyên quy hàng..
- Q.3 Chương 17 Bí mật..
- Q.3 Chương 18 Chứng tiêu huyết..
- Q.3 Chương 19..
- Q.3 Chương 20..
- Q.3 Chương 21 Tiệc đường xuân sắc..
- Q.3 Chương 22..
- Q.3 Chương 23 Thanh bình nổi gió..
- Q.3 Chương 24 Cuộc dạo chợ náo động..
- Q.3 Chương 25 Bị bắt cóc..
- Q.3 Chương 26 Người hách hách?..
- Q.3 Chương 27..
- Q.3 Chương 28..
- Q.3 Chương 29 Vương hách hách..
- Q.3 Chương 30 Đứng đầu Phượng gia..
- Q.3 Chương 31..
- Q.3 Chương 32..
- Q.3 Chương 33..
- Q.3 Chương 34..
- Q.3 Chương 35..
- Q.3 Chương 36..
- Q.3 Chương 37..
- Q.3 Chương 38 Nơi kết thúc..
- Q.3 Chương 39..
- Q.3 Chương 40 Niềm vui bất ngờ..
- Q.3 Chương 41 Lòng người khó đoán..
- Q.3 Chương 42 Mê suy tư..
- Q.3 Chương 43 Chuyện không đáng mừng..
- Q.3 Chương 44 Gió thu thổi..
- Q.3 Chương 45..
- Q.3 Chương 46 Nộ huyết..
- Q.3 Chương 47 Hoa mai kết quả..
- Q.3 Chương 48 Chân tướng sương mù..
- Q.3 Chương 49 Thái hậu tây địch..
- Q.3 Chương 50 Đừng quên..
- Q.3 Chương 51 Cầu không được..
- Q.3 Chương 52 Mê sắc..
- Q.3 Chương 53 Gió nâng phật ngữ..
- Q.3 Chương 54 Đường về..
- Q.3 Chương 55 Hải minh vương..
- Q.3 Chương 56 Vua hải tặc..
- Q.3 Chương 57 Mê tình..
- Q.3 Chương 58 Nội tình..
- Q.3 Chương 59 Đại kết cục (Thượng)..
- Q.3 Chương 60 Đại kết cục (Trung)..