Hương Vị Của Mẹ

Hương Vị Của Mẹ

Tổng số chương: 1

Mùi thơm. Một làn hương đặc trưng, không thể lẫn vào đâu được, luôn phảng phất trong căn nhà nhỏ của Hạo. Nó len lỏi qua từng kẽ lá của giàn hoa giấy trước hiên, rồi hòa vào làn gió biển mặn mặn, lùa qua khung cửa sổ cũ kỹ.

Đó là mùi của hành phi giòn rụm, mùi nước mắm kho kẹo lại, mùi cơm mới dẻo thơm, tất cả quấn quýt lấy nhau, tạo nên một bản giao hưởng của vị giác và khứu giác, khiến bụng Hạo cồn cào. Mùi hương ấy như một sợi tơ vô hình, ấm áp và bền chặt, kéo Hạo lại gần căn bếp. Căn bếp, nơi ánh đèn vàng dịu hắt ra, nơi mẹ Hạo đang đứng.

Sáng sớm tinh mơ, mặt trời còn chưa lên hẳn, những tia nắng đầu tiên chỉ mới e ấp chạm vào nền gạch hoa đã sờn màu, nhưng tiếng lách cách của dao thớt đã vang lên đều đặn từ căn bếp.

Tiếng nước chảy róc rách vào rau, tiếng dầu mỡ xì xèo trên chiếc chảo gang cũ kỹ đã hòa vào nhau, tạo nên bản giao hưởng quen thuộc của buổi sớm mai. Hạo dụi mắt, lồm cồm bò dậy khỏi chiếc giường êm ái, kéo lê bước chân trần trên nền gạch mát lạnh. Cậu bé không vội vàng tìm đến những cuốn truyện tranh hay chiếc tivi giải trí, thứ mà những đứa trẻ khác đồng trang lứa đang rất mong đợi.

Bàn chân nhỏ xíu của Hạo chạm vào ngưỡng cửa gỗ sồi đã bóng loáng vì năm tháng. Cậu bé dừng lại, bờ vai nhỏ tựa vào khung cửa.Trước mắt cậu là mẹ, dáng người nhỏ nhắn, thanh thoát, mái tóc đen dài được búi cao gọn gàng, chiếc tạp dề hoa cũ kỹ thắt ngang eo.

Mẹ đang thoăn thoắt thái từng lát thịt ba chỉ, đôi tay mềm mại nhưng vô cùng dứt khoát. Từng động tác của mẹ đều như được luyện tập từ lâu, điêu luyện và nhịp nhàng, khiến Hạo không thể rời mắt, như bị hút hồn.

"Mẹ ơi, hôm nay mình làm món gì đặc biệt vậy ạ?". Hạo khẽ hỏi, giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng đôi mắt tròn xoe, đen láy như hai viên bi ve lấp lánh thì đầy vẻ háo hức và tò mò, không giấu được sự mong đợi.

Mẹ Hạo quay lại, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng sớm mai bừng sáng cả căn bếp vốn đã ấm cúng, xua đi chút mệt mỏi trên khuôn mặt.

"Hôm nay mẹ làm món bánh xèo giòn rụm, món con thích nhất đấy, Hạo à. Đặc biệt có thêm chút lá thơm mẹ mới hái trong vườn sau nhà đấy!" Mẹ trả lời, giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai, tay vẫn thoăn thoắt đổ từng muỗng bột vào chảo nóng, tạo ra tiếng xì kèo vui tai.

Tiếng bột xì kèo trên chảo, tiếng dầu reo vui hòa cùng mùi tôm tươi, thịt ba chỉ thái nhỏ và giá đỗ thơm lừng. Mùi lá thơm đặc trưng từ khu vườn sau nhà len lỏi, hòa quyện vào nhau, lan tỏa khắp gian nhà, sưởi ấm từng ngóc ngách, từng đồ vật trong nhà.

Mùi hương này không chỉ là mùi thức ăn, nó còn xua đi cái se lạnh còn vương vấn của buổi sớm, đánh thức mọi giác quan của Hạo. Bụng cậu cồn cào. Cậu muốn được ăn ngay lập tức, không thể chờ đợi thêm.

Mẹ khéo léo lật chiếc bánh xèo vàng ươm ra đĩa. Chiếc bánh tròn vành vạnh, mép bánh giòn tan, tỏa ra hương thơm quyến rũ, như đang mời gọi cậu thưởng thức ngay lập tức. Hạo đưa tay định chạm vào chiếc bánh còn nóng hổi, bốc khói nghi ngút, nhưng mẹ Hạo nhanh chóng vỗ nhẹ vào bàn tay nhỏ bé của cậu.

"Nóng lắm đấy con, để nguội chút rồi ăn mới ngon, không là bỏng đấy nhé.". Ánh mắt mẹ đầy trìu mến nhưng vẫn đầy vẻ nhắc nhở. Hạo rụt tay lại, nhìn chiếc bánh bằng ánh mắt thèm thuồng, nhưng vẫn nghe lời mẹ.

"Bánh của mẹ không chỉ cần giòn rụm bên ngoài mà còn phải ấm nóng tình cảm bên trong nữa đấy. Con phải cảm nhận bằng cả trái tim mình cơ, Hạo ạ." Mẹ giải thích, giọng điệu từ tốn, chậm rãi, từng lời như thấm vào tâm hồn cậu bé. Mẹ không chỉ dạy cậu cách nấu ăn mà còn dạy cậu cách cảm nhận món ăn bằng cả tâm hồn, bằng tất cả các giác quan.

Rồi mẹ nhẹ nhàng đặt chiếc bánh đã nguội bớt vào tay Hạo, như trao một món quà quý giá hơn bất kỳ món đồ chơi nào trên đời, một món quà của tình yêu thương vô điều kiện. Hạo cắn một miếng, đôi mắt sáng lên vì thích thú. Khuôn mặt cậu rạng rỡ niềm hạnh phúc thuần khiết, không chút vẩn đục, không chút lo toan.

"Ngon tuyệt vời ạ, ngon hơn tất cả những gì con từng ăn, không ai nấu ngon bằng mẹ đâu!".

Tiếng cười giòn tan của Hạo vang vọng khắp căn bếp, hòa cùng tiếng chén đũa lách cách vui tai khi ba và chị Mai cũng xuống ăn sáng. Ba cậu, người đàn ông hiền lành với nụ cười chất phác, luôn là người đầu tiên lên tiếng khen ngợi mỗi món ăn của vợ.

"Ừm ừm, quả nhiên là vợ anh, là hương vị đã chinh phục được trái tim anh, bấy lâu nay chưa từng đổi thay, phải chứ vợ yêu?". Ba Hạo nói, giọng ông trầm ấm mà đầy vẻ trêu chọc, ánh mắt dán chặt vào mẹ.

Mẹ Hạo đỏ bừng mặt, đưa tay đánh nhẹ vào vai ba. "Cái anh này, lúc nào cũng vậy. Bọn trẻ đây cả, đừng sến thế được không?". Mẹ nói, dù miệng trách nhưng khóe môi lại nhếch lên, ánh mắt đầy vẻ e thẹn.

Ba Hạo cười rôm rả, tiếng cười vang cả căn bếp. Hạo và chị Mai tiếp tục ăn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, như thể màn "tình cảm" của ba mẹ là chuyện bình thường ở huyện, diễn ra như cơm bữa.

"Mẹ ơi, con ăn miếng này nữa nhé, con còn đói bụng quá!". Hạo nhõng nhẽo, chìa cái chén rỗng ra trước mặt mẹ, đôi mắt to tròn chớp chớp như muốn "đánh lừa" mẹ. Mẹ Hạo phì cười, xoa đầu cậu.

"Được rồi, tham ăn thế không biết! Nhưng ăn nhiều quá lại đau bụng đấy con!". Hạo liền gật đầu lia lịa, miệng lẩm bẩm.

"Dạ, con biết rồi ạ, con chỉ ăn thêm một miếng thôi mà!".Mùi bánh thơm lừng khắp nhà, và cả mùi hương đặc trưng riêng biệt của ngôi nhà, len lỏi vào từng ngóc ngách sâu thẳm trong ký ức Hạo.

Tiếng đũa chạm bát lách cách vui tai, tiếng cười giòn tan của ba và chị, và tiếng mẹ trách yêu "hai đứa lớn đầu mà cứ như con nít", tất cả hòa quyện thành một bản giao hưởng êm đềm của sự sum vầy.

Đó là âm thanh của một gia đình trọn vẹn, hạnh phúc, tiếng động của sự sống và tình yêu, một bản nhạc không thể thiếu trong ngôi nhà này. Mùi hương của những bữa cơm ấy luôn phảng phất trong căn nhà, một mùi hương ấm áp, thân thuộc, khiến Hạo cảm thấy thật an toàn và vui vẻ.

Những mùi hương ấy cứ thế quấn quýt lấy Hạo mỗi ngày, không cần cậu phải nhớ, chỉ cần hít một hơi thật sâu là đủ để cậu biết mình đang ở nhà, ở trong vòng tay yêu thương của mẹ.

Cậu vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên mẹ dạy cậu cách làm món kho quẹt, cũng không hẳn là dạy, chỉ là cậu vào bếp chơi và hỏi mẹ cách nấu mà thôi. Bàn tay nhỏ bé của Hạo còn lóng ngóng cầm dao thái thịt ba chỉ thành từng miếng vuông vức, cố gắng làm theo từng bước mà mẹ hướng dẫn, đôi khi còn cắt lệch, không đều.

"Mẹ ơi, con thái thế này đã được chưa ạ? Hay là con lại thái thành hình con cá nữa rồi?". Hạo vừa thái vừa líu lo, đôi mắt tinh nghịch ngước nhìn mẹ, chờ đợi lời nhận xét.

Mẹ Hạo kiên nhẫn đứng bên cạnh, dịu dàng cầm tay cậu, hướng dẫn từng nhát dao.

"Ừm, gần được rồi đấy con! Cố thêm chút nữa là đẹp ngay. Con cá này to quá, không nhét vừa nồi đâu!". Mẹ phì cười trêu chọc, khiến Hạo bật cười tủm tỉm.

Mùi nước mắm đậm đà, đường thốt nốt ngọt thanh, và tiêu xay cay nồng hòa quyện vào nhau trong chiếc nồi đất cũ kỹ đặt trên bếp, tạo nên một hương thơm nồng nàn đặc trưng, khiến bụng dạ cồn cào.

"Mùi này thơm quá mẹ nhỉ! Con muốn ăn ngay bây giờ luôn!"Hạo hít hà, dụi dụi mũi vào tay mẹ, vẻ mặt thèm thuồng.

"Đợi chút nữa con, món ngon phải chờ mới được thưởng thức trọn vẹn chứ!".

Mẹ cốc nhẹ vào trán Hạo. Mùi ấy khiến bụng dạ cồn cào không thể chờ đợi lâu hơn nữa để nếm thử, để được thưởng thức món ăn mẹ nấu, món ăn của tình yêu thương.

Khi món kho quẹt hoàn thành, màu vàng cánh gián óng ánh, vị mặn ngọt hài hòa đến hoàn hảo, Hạo đã sung sướng vô cùng, tự hào nhìn thành quả của mình. Một thành quả nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa, được tạo nên từ đôi tay cậu.

"Mẹ ơi, con nấu ngon hơn mẹ rồi đấy nhé! Lần sau để con nấu hết cho mẹ nghỉ ngơi nhé!". Hạo vênh mặt, giọng điệu đầy tự mãn nhưng cũng rất đáng yêu.

"Được rồi, giỏi lắm! Nhưng mà nấu ăn còn phải học hỏi nhiều lắm đấy, không phải cứ nấu được một món là thành đầu bếp đâu con!".

Hạo cười toe toét. Cậu nhấm nháp từng miếng kho quẹt với cơm cháy nóng hỏi, cảm thấy thật ngon miệng và ấm áp. Món ăn này ngon nhất thế giới, không chỉ vì hương vị tuyệt vời mà còn vì nó được làm bằng chính đôi tay cậu và sự hướng dẫn tận tình của mẹ.

Từ đó, cậu luôn muốn được phụ giúp mẹ mỗi khi có thể. Mỗi khi mẹ vào bếp, cậu lại chạy lại hỏi xem có thể làm gì để giúp đỡ, đôi mắt cậu sáng lên vì mong muốn được cống hiến và học hỏi.

Những buổi chiều cuối tuần, mẹ thường dẫn Hạo đi dạo quanh khu chợ trung tâm sầm uất, một nơi tấp nập và nhộn nhịp bậc nhất khu vực, luôn đông đúc người qua lại, đầy ắp âm thanh và màu sắc rực rỡ.

Nơi ấy đầy ắp tiếng người mua kẻ bán, đủ thứ âm thanh xôn xao, màu sắc rực rỡ của rau củ quả tươi ngon, và mùi hương trộn lẫn của các loại thực phẩm, tạo nên một bức tranh sống động về cuộc sống thường ngày, một bản giao hưởng của cuộc sống, đầy màu sắc.

Mẹ tỉ mỉ lựa chọn từng bó rau xanh mướt, từng con cá tươi rói còn giãy đành đạch trong thau nước, dạy Hạo cách nhận biết nguyên liệu tươi ngon nhất, những kinh nghiệm quý báu của người nội trợ, truyền lại từ thế hệ này sang thế hệ khác.

"Con nhìn nhé, cá tươi thì mắt phải trong veo như hạt thủy tinh, vảy còn bám chặt vào thân cá, không bị bong tróc, và mang cá phải đỏ hồng hào, đó là dấu hiệu cá còn tươi sống và ngon nhất." Mẹ vừa nói vừa cầm con cá lên cho Hạo xem, chỉ dẫn tận tình, tỉ mỉ.

"Mẹ ơi, con cá này có nhìn con không ạ? Hay là nó đang ngủ say rồi?". Hạo hỏi, ngón tay nhỏ xíu chọc chọc vào mắt con cá, giọng điệu ngây thơ pha chút tò mò. Mẹ Hạo phì cười.

"Nó nhìn con đấy, nó đang bảo con mua nó về làm món ngon đấy!".

Hạo liền cười khúc khích, thích thú nhìn con cá. Cậu chạm vào để cảm nhận độ đàn hồi của thịt, cố gắng ghi nhớ lời mẹ dặn về cách chọn lựa, tựa như đang học một bài học lớn về thế giới xung quanh mình.

Mùi rau thơm hăng hắc của rau sống, mùi hải sản tươi sống mằn mặn của biển cả, mùi hương liệu nồng nàn từ các quầy hàng khác nhau hòa quyện vào không khí. Tất cả tạo nên một bản giao hưởng mùi hương đặc trưng của chợ, không lẫn vào đâu được, một mùi hương khiến Hạo thấy vui vẻ, tò mò.

Hạo thích thú chạy loanh quanh, đôi khi còn dừng lại ngắm nhìn mấy con tôm nhảy tanh tách trong chậu nước, hoặc chỉ tay vào những loại trái cây màu sắc sặc sỡ, hồn nhiên hỏi mẹ đủ thứ chuyện.

"Mẹ ơi, cái quả màu đỏ này là quả gì thế ạ? Nó có ăn được không?". Hạo chỉ vào một rổ trái cây lạ mắt. Mẹ Hạo mỉm cười.

"Đó là quả thanh long đấy con, ăn ngọt lắm. Con có muốn thử không?". Hạo gật đầu lia lịa, đôi mắt sáng bừng. Đối với Hạo, mỗi buổi đi chợ không chỉ là mua sắm. Nó là một cuộc phiêu lưu nhỏ, một thế giới đầy màu sắc và mùi hương mà mẹ đang dẫn cậu khám phá. Cậu cảm thấy vui vẻ khi được mẹ nắm tay đi qua những con hẻm nhỏ, những quầy hàng đầy ắp sự sống.

Về đến nhà, Hạo hăm hở xắn tay áo phụ mẹ sơ chế nguyên liệu, không một lời than vãn hay mệt mỏi. Cậu rửa sạch từng bó rau dưới vòi nước chảy, tỉ mỉ nhặt từng cọng hành, bóc từng tép tỏi nhỏ, tất cả đều được thực hiện một cách cẩn thận, không bỏ sót chi tiết nào, cứ như một người đầu bếp thực thụ.

"Mẹ ơi, con gọt vỏ khoai tây nhanh hơn mẹ rồi đấy! Mẹ xem này, con gọt sạch bong luôn!". Hạo khoe khoang, giơ củ khoai tây đã gọt vỏ trắng tinh lên trước mặt mẹ, vẻ mặt tự hào ra mặt.

Mẹ Hạo mỉm cười khen ngợi, vuốt nhẹ mái tóc mềm của cậu. "Hạo của mẹ khéo tay quá đi mất! Có con phụ giúp mẹ đỡ vất vả biết bao nhiêu. Mẹ thấy ôi sao mà hạnh phúc quá khi có một đứa con trai mà biết giúp mẹ nó phụ nấu ăn đấy."

Lời khen của mẹ khiến Hạo cảm thấy ấm áp cả một ngày dài, như một nguồn động lực vô hình, thúc đẩy cậu cố gắng hơn nữa. Cậu cảm thấy niềm vui lan tỏa trong lòng khi được cùng mẹ làm việc nhà, được là một phần của căn bếp ấm cúng này.

Đêm về, cả gia đình lại quây quần bên mâm cơm ấm cúng, lung linh ánh đèn vàng dịu, tiếng cười nói rộn ràng, xóa tan mọi mệt mỏi của một ngày dài làm việc và học tập căng thẳng.

Món canh chua cá với vị chua thanh của dứa, vị cay nồng của ớt, và vị ngọt tự nhiên của cá khiến ai cũng tấm tắc khen ngon, không ngừng gắp thêm, tận hưởng hương vị quen thuộc của gia đình, quên đi mọi lo toan bên ngoài, chỉ còn lại khoảnh khắc hạnh phúc trọn vẹn, không gì có thể làm phiền, không gì có thể chen vào khoảnh khắc này.

"Canh chua hôm nay ngon xuất sắc đấy, vợ yêu! Đúng là không ai nấu sánh bằng em đâu, đi ăn ở ngoài chưa chắc được như này, anh nói thật". Ba Hạo xuýt xoa, vừa ăn vừa đưa ngón tay cái lên bày tỏ sự hài lòng tột độ, đôi mắt ông sáng lên vì sung sướng.

"Cái anh này, đây cũng là một phần do đứa con trai mà chúng ta khéo lắm mới đẻ ra dốc tâm sức vào làm đấy, không riêng em đâu!"

"Ồ vậy hả? Hạo cũng ra dáng ba lắm đấy chứ! Haha" Ba Hạo vừa cười toe toét, vừa xoa đầu Hạo, trong lúc Hạo không để ý thì, chị Mai lập tức hét to lên.

"Hạo ơi, miếng cá này ngon quá, em ăn không? Hay là để chị ăn giúp em nhé?". Chị Mai nhanh tay gắp một miếng cá to, trêu chọc Hạo, ánh mắt ranh mãnh. "Khônggg! Đó là miếng cá của con mà, chị Mai trả con đây!". Hạo la oai oái, vội vàng giơ đũa ra định gắp lại miếng cá, vẻ mặt nhăn nhó đầy vẻ ấm ức.

Chị Mai bật cười khúc khích, nhanh chóng bỏ miếng cá vào bát mình.

"Ha ha, ai bảo em chậm tay hơn chị! Lần sau phải nhanh hơn nhé, không là chị ăn hết đó!". Hạo bĩu môi.

"Hứ! Lần sau em sẽ gắp hết trước chị xem!" Tiếng đũa chạm bát lách cách vui tai, tiếng cười giòn tan của ba và chị, và tiếng mẹ trách yêu. Hạo cười toe toét, cậu thấy vui lắm, rất vui khi được ở bên gia đình.

Trong tâm trí Hạo, căn bếp của mẹ không chỉ là nơi nấu ăn, mà là một nơi thật vui vẻ, đầy ắp tiếng cười và những mùi hương thơm lừng. Đó là nơi mẹ dạy cậu những điều hay, là nơi cậu được ăn những món ngon, và là nơi cả nhà luôn ở bên nhau.

Hạo thích lắm những lúc được phụ mẹ làm bếp, được nghe ba và chị trêu đùa, và được mẹ yêu thương, vỗ về. Cậu ước những khoảnh khắc này cứ mãi tiếp diễn, không bao giờ kết thúc.

Mỗi tối, Hạo nằm trên chiếc giường êm ái, kéo chăn ngang ngực. Cậu hít một hơi thật sâu, mùi hương thoang thoảng từ chiếc gối mới thay xộc vào mũi, mùi xà phòng thơm sạch sẽ quyện với chút hương ấm áp từ tóc mẹ.

Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận sự mềm mại của chiếc chăn. Tiếng sóng biển rì rào từ xa vọng lại, tiếng gió luồn qua khe cửa sổ, và tiếng cười khúc khích nhỏ nhẹ của ba và chị Mai từ phòng khách, nơi họ đang xem tivi buổi tối, vọng vào thật nhẹ nhàng. Cả căn nhà chìm trong bình yên, và Hạo mỉm cười, chìm vào giấc ngủ sâu, một giấc ngủ của một đứa trẻ đang được bao bọc bởi tình yêu thương, an toàn và hạnh phúc.

Thời gian trôi đi, Hạo không còn là cậu bé con chỉ biết chạy lon ton quanh bếp phụ mẹ nữa. Cậu đã lớn hơn nhiều, đôi chân dài ra, bàn tay cũng to và khéo léo hơn. Mặc dù vậy, căn bếp của mẹ vẫn là nơi cậu tìm thấy niềm vui lớn nhất.

Thay vì chỉ phụ lặt vặt, Hạo giờ đây đã có thể tự mình đứng bếp, đôi khi còn tự tay chuẩn bị cả một món ăn hoàn chỉnh, từng nhát dao, từng lần nêm nếm đều mang theo sự tập trung và niềm đam mê mãnh liệt. Hương vị của những món ăn mẹ nấu đã thấm vào cậu như hơi thở, trở thành một phần không thể thiếu.

"Mẹ ơi, hôm nay con thử làm món cá kho mẹ thích nhé! Con vừa đọc được một bí quyết mới đấy ạ, đảm bảo ngon hơn cả mẹ làm luôn!". Hạo hăm hở khoe, tay thoăn thoắt xếp cá vào nồi đất, đôi mắt sáng bừng đầy tự tin. Mẹ Hạo mỉm cười, ánh mắt trìu mến nhìn con.

"Ồ, ghê gớm vậy sao? Để mẹ xem Hạo của mẹ có tài giỏi đến mức nào nhé. Mẹ cứ tưởng chỉ có mẹ mới có thể nấu món đó ngon nhất cơ chứ!". Giọng mẹ đầy vẻ trêu chọc, khiến Hạo cười tít mắt.

Hạo vẫn cười khúc khích. "Mẹ cứ chờ xem! Con đảm bảo mẹ phải bất ngờ đó. Sẽ không ai chê con nấu ăn không bằng mẹ nữa đâu!". Cậu bé tập trung vào việc ướp cá, tỉ mỉ cân đo từng thìa đường, từng giọt nước mắm, cố gắng tái hiện lại hương vị quen thuộc của mẹ, nhưng đồng thời cũng muốn tự mình khám phá ra điều gì đó mới mẻ.

Hạo cảm nhận được niềm vui len lỏi trong từng động tác, trong từng hơi thở của món ăn đang dần hình thành, một niềm vui rất riêng của người đầu bếp.

Mùi cá kho thơm lừng bắt đầu lan tỏa khắp gian bếp, len lỏi qua từng ngóc ngách của ngôi nhà. Hạo đứng bên bếp, đôi mắt dõi theo từng bọt nước sôi lăn tăn, từng làn khói mỏng bốc lên, như thể đang quan sát một tác phẩm nghệ thuật đang dần hoàn thiện.

Cậu nhớ lại những lần mẹ hướng dẫn, cách mẹ tỉ mỉ dặn dò "kho lửa liu riu thôi con, để cá thấm tháp từ từ". Cậu làm theo từng lời mẹ dặn, cẩn thận điều chỉnh ngọn lửa, sợ rằng một chút sơ suất cũng sẽ làm mất đi hương vị hoàn hảo.

Tiếng "xì xèo" nhỏ từ nồi cá kho đã sôi liu riu, quyện cùng tiếng quạt trần quay đều đều trên trần nhà cũ. Ba Hạo, đang đọc báo ở phòng khách, hít hà một hơi thật sâu. "Ngon quá! Mùi cá kho hôm nay thơm nức mũi cả nhà rồi đấy, Hạo!". Ba cất tiếng khen vọng vào.

"Anh cứ nói quá lên, là do em bày Hạo cả thôi!". Mẹ Hạo nói vọng ra, dù miệng trách nhưng khuôn mặt lại đầy vẻ tự hào, ánh mắt không rời cậu con trai.

Hạo nghe thấy vậy, liền cười toe toét, quay lại nhìn ba. "Đấy ba thấy chưa! Con đã bảo mà. Mẹ cứ không công nhận con!". Ba Hạo cười lớn.

"Em này, con nó làm thì phải công nhận nó chút chứ! Con đừng quan tâm mẹ, con trai của ba mà lị. Sao lại tệ được. Cơ mà nghe mùi này là biết tay nghề ngày càng lên rồi đó ha!". Hạo cảm thấy vui sướng. Cậu hạnh phúc khi những nỗ lực của mình được gia đình công nhận, đặc biệt là được nhìn thấy nụ cười hài lòng trên gương mặt mẹ.

Những buổi tối, thay vì ngồi chơi điện tử hay xem ti vi, Hạo lại ngồi cạnh mẹ, chăm chú lắng nghe mẹ kể chuyện về từng món ăn. Mẹ không chỉ nói về công thức, mẹ còn kể về nguồn gốc của món canh chua miền Tây, về ý nghĩa của món bánh xèo ngày Tết.

"Mỗi món ăn đều có một câu chuyện riêng của nó, Hạo à. Và hương vị của nó là tổng hòa của nguyên liệu, của người nấu, và cả những kỷ niệm nữa đấy con.". Mẹ nói, ánh mắt xa xăm như đang lật giở từng trang ký ức, gợi về những miền đất đã đi qua.

"Thế món kho quẹt của mình có câu chuyện gì hả mẹ? Có phải là chuyện về một anh hùng diệt quỷ ăn thịt lợn không?". Hạo hỏi, giọng điệu hồn nhiên pha chút tinh nghịch, đôi mắt mở to đầy vẻ tò mò, vẫn giữ được nét trẻ thơ. Mẹ Hạo bật cười.

"Không phải anh hùng diệt quỷ gì hết, đồ ngốc! Món kho quẹt đơn giản là món ăn của những người nghèo, của những ngày khó khăn mà ông bà ta đã trải qua. Nó là sự chắt chiu, là tình thương, là sự biết ơn từng hạt gạo, từng miếng thịt nhỏ bé đó con.".

Hạo ngồi im lặng, lắng nghe mẹ. Cậu bé cảm nhận được sự ấm áp từ câu chuyện của mẹ, hiểu thêm về ý nghĩa sâu xa của những món ăn giản dị. Mỗi lần nấu, cậu không chỉ đơn thuần là chế biến thức ăn, mà còn là tái hiện lại những câu chuyện, những giá trị mà mẹ đã truyền cho cậu.

Cậu tự hào khi có thể giúp mẹ trong bếp, tự hào khi được là người tiếp nối những hương vị truyền thống của gia đình. Cậu cảm thấy mình không chỉ đang nấu ăn, mà đang gìn giữ một di sản.

Niềm đam mê của Hạo không chỉ dừng lại ở việc nấu theo công thức của mẹ. Cậu bắt đầu mày mò, tìm tòi những công thức mới từ sách báo, từ các chương trình ẩm thực trên tivi. Hạo thường xuyên ghi chép cẩn thận vào một cuốn sổ tay nhỏ, chi chít những công thức, những bí quyết nêm nếm mà cậu học được.

"Mẹ ơi, con vừa học được cách làm món gỏi cuốn kiểu mới. Tối nay mình thử nhé?". Hạo hỏi, mắt sáng lên đầy hào hứng.

Mẹ Hạo xoa đầu cậu. "Con trai mẹ giỏi quá! Cứ thoải mái mà làm, mẹ tin Hạo của mẹ sẽ làm được món ngon thôi.". Được mẹ ủng hộ, Hạo càng có động lực để khám phá. Cậu không ngại thử nghiệm những nguyên liệu lạ, những cách chế biến độc đáo, đôi khi còn tự mình sáng tạo ra những món ăn mới.

"Mẹ ơi, con nghĩ nếu mình cho thêm chút lá chanh vào món cá hấp, mùi vị sẽ thơm hơn đó!". Hạo nói, vẻ mặt đầy suy tư, như một đầu bếp chuyên nghiệp.

Mẹ Hạo lắng nghe con, đôi khi sẽ đưa ra những lời khuyên nhẹ nhàng, đôi khi lại để Hạo tự do thử nghiệm.

"Con cứ thử đi. Sai rồi mình sửa. Nấu ăn cũng như cuộc sống vậy, phải thử thì mới biết được.". Lời động viên của mẹ là nguồn cảm hứng lớn nhất cho Hạo. Cậu bé không sợ thất bại. Mỗi món ăn chưa thành công là một bài học, giúp cậu trưởng thành hơn trong hành trình ẩm thực của mình. Cậu nhận ra, nấu ăn không chỉ là sự chính xác, mà còn là sự sáng tạo.

Những bữa cơm gia đình không chỉ là nơi để ăn uống. Đó là một buổi học, một buổi biểu diễn, và cũng là một buổi sum vầy đầy ắp tiếng cười. Hạo thường xuyên là "đầu bếp chính" trong các bữa tối, mang đến những món ăn mới lạ mà cậu đã học được, hoặc cải tiến từ những công thức cũ của mẹ.

"Hôm nay con có món đậu phụ chiên sả ớt. Mẹ đã ăn thử đâu nhé, con tự nghĩ ra đó!". Hạo khoe khoang, đôi mắt lấp lánh tự tin.

Mẹ Hạo nếm thử, gật gù khen ngợi. "Ôi, ngon quá Hạo ơi! Đậu phụ giòn rụm, sả ớt thơm lừng, lại có vị cay nhẹ rất vừa miệng!".

Ba Hạo liền tranh thủ trêu chọc. "Đấy, thấy chưa! Hạo nhà mình còn sáng tạo ra món mới được rồi đấy. Nó là đứa con chắt chiu ra từ tinh tuý của anh mà. Chắc sắp tới anh phải bỏ hết cơm hàng cháo chợ để về nhà ăn cơm con nấu thôi!". Ông vừa nói vừa nháy mắt với Hạo, làm cậu bé cười tủm tỉm.

Chị Mai cũng không chịu thua. "Thôi ba ơi, ba cứ nói quá. Hạo nấu ngon thì ngon thật, nhưng vẫn chưa bằng mẹ đâu nhé!". Chị nói, rồi lại nhanh tay gắp thêm miếng đậu phụ to nhất vào bát mình. Hạo bĩu môi.

"Đâu có được! Đó là công sức của em mà! Chị ăn ít thôi để em còn ăn nữa chứ!". Tiếng cười nói rộn ràng khắp căn bếp, tạo nên một không khí gia đình ấm cúng và hạnh phúc.

Hạo cảm nhận được niềm vui trọn vẹn mỗi khi thấy mẹ mỉm cười hài lòng khi nếm món ăn cậu nấu. Nụ cười của mẹ rạng rỡ như ánh nắng sớm mai, sưởi ấm cả căn bếp, cả trái tim Hạo. Cậu bé hiểu rằng, việc nấu ăn không chỉ là lấp đầy cái bụng đói, mà còn là cách để trao đi yêu thương, để kết nối mọi người lại gần nhau. Cậu cảm thấy hạnh phúc khi những món ăn của mình có thể mang lại niềm vui cho gia đình, đặc biệt là mẹ.

Cậu bắt đầu tìm kiếm những công thức mới, những nguyên liệu lạ, với mong muốn tạo ra thêm nhiều hương vị độc đáo để làm phong phú thêm bữa cơm gia đình. Hạo tự mình đạp xe ra tận chợ đầu mối, nơi có đủ loại rau củ, hải sản tươi ngon nhất, để chọn những nguyên liệu ưng ý. Cậu không ngại ngần hỏi han những người bán hàng kinh nghiệm, học hỏi từ họ những bí quyết nho nhỏ để món ăn thêm phần đặc biệt.

"Bác ơi, cá này làm món kho có ngon không ạ? Hay làm món canh thì hợp hơn?". Hạo hỏi một bà bán cá lớn tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, không còn sự ngây thơ như ngày bé.

Bà bán cá mỉm cười hiền hậu, vỗ vai cậu. "Cá này mà kho tiêu thì ngon bá cháy con ạ! Nhớ ướp kỹ một chút nhé, rồi kho nhỏ lửa cho cá thấm gia vị. Thằng bé này càng ngày càng ra dáng đầu bếp rồi đó!". Hạo gật đầu lia lịa, cẩn thận chọn lựa.

Mỗi chuyến đi chợ là một cuộc phiêu lưu, một bài học mới. Hạo thích thú khi được hòa mình vào không khí tấp nập của chợ, hít hà những mùi hương quen thuộc, và cảm thấy mình đang lớn lên từng ngày cùng với niềm đam mê ẩm thực.

Những buổi chiều tà, cậu thường đạp xe dọc bờ biển, hít thở làn gió mặn mòi, rồi về nhà với những ý tưởng mới mẻ cho bữa tối, mang theo cả hương vị của biển cả vào căn bếp ấm cúng.

Hạo nhận ra rằng, ẩm thực không chỉ là những món ăn ngon, mà còn là một hành trình khám phá không ngừng nghỉ. Mỗi món ăn là một câu chuyện, mỗi nguyên liệu là một bí ẩn chờ được giải đáp. Và mẹ, vẫn luôn là người thầy đầu tiên, là nguồn cảm hứng lớn nhất cho niềm đam mê bất tận này của cậu.

Cậu trân trọng từng khoảnh khắc được cùng mẹ trong bếp, được học hỏi từ mẹ, và được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của mẹ. Cậu tin rằng, hương vị của mẹ sẽ luôn là kim chỉ nam cho con đường ẩm thực của cậu.

Hè năm ấy, Hạo đăng ký tham gia một khóa học nấu ăn ngắn hạn tại một trung tâm văn hóa gần nhà. Mặc dù chỉ là một khóa học cơ bản, nhưng nó đã mở ra một chân trời mới cho cậu. Hạo được tiếp xúc với nhiều loại nguyên liệu lạ, học được những kỹ thuật chế biến phức tạp hơn mà mẹ chưa từng dạy. Cậu như một miếng bọt biển khô, háo hức tiếp thu mọi kiến thức mới, đôi mắt luôn sáng ngời khi nghe giảng.

"Thầy ơi, làm sao để cắt hành tây mà không bị cay mắt ạ?". Hạo hỏi thầy giáo, một đầu bếp có kinh nghiệm, khi thấy thầy thoăn thoắt thái hành mà không hề nhíu mày. Thầy mỉm cười.

"Có nhiều cách lắm. Con có thể ngâm hành vào nước đá trước khi cắt, hoặc dùng dao sắc bén để lát nhanh. Quan trọng là đừng để hơi hành bay vào mắt quá lâu.".

Hạo gật gù, lập tức ghi chép vào cuốn sổ tay yêu quý.

Cậu thực hành liên tục ở nhà, đôi khi đến quên cả thời gian. Căn bếp của mẹ giờ đây không chỉ có mùi món ăn quen thuộc, mà còn thoang thoảng những hương vị mới lạ, những mùi gia vị phức tạp hơn. Hạo say mê đến mức nhiều lần ba phải nhắc nhở cậu đi ngủ.

"Hạo ơi, muộn rồi đấy con! Mai còn phải đi học nữa chứ!". Ba nói vọng vào bếp, thấy Hạo vẫn còn đang loay hoay với mấy con tôm.

"Dạ, con làm xong nốt món này là con đi ngủ liền ạ!". Hạo trả lời, tay vẫn thoăn thoắt bóc vỏ tôm. Mẹ Hạo đứng tựa cửa bếp, nhìn con trai say mê với công việc. Ánh mắt mẹ đầy yêu thương và tự hào. Mẹ biết, con trai mình đang dần tìm thấy con đường của riêng mình, và mẹ hạnh phúc khi nhìn thấy niềm đam mê ấy bừng cháy trong lòng cậu.

Những lần mẹ không khỏe, Hạo không còn bối rối như xưa. Cậu tự tin đứng bếp, nấu những món ăn bổ dưỡng, dễ tiêu cho mẹ. "Mẹ ơi, con nấu cháo gà cho mẹ nhé. Con cho thêm chút hạt sen cho mẹ dễ ngủ nữa đó!". Hạo nói, đặt bát cháo thơm lừng lên bàn. Mẹ Hạo nhìn bát cháo, rồi nhìn Hạo, đôi mắt mẹ long lanh. "Hạo của mẹ giỏi quá. Cảm ơn con nhé.". Giọng mẹ yếu ớt, nhưng đầy sự biết ơn.

Hạo vui lắm. Niềm vui khi được chăm sóc mẹ, được nhìn thấy mẹ ăn hết bát cháo mình nấu. Cậu hiểu rằng, nấu ăn không chỉ là tạo ra hương vị ngon, mà còn là cách để thể hiện tình yêu thương, sự quan tâm sâu sắc nhất. Đó là lúc cậu nhận ra, tình yêu thương dành cho mẹ chính là nguồn cảm hứng lớn nhất, thúc đẩy cậu tiến xa hơn trên con đường ẩm thực này.

Một chiều mưa tầm tã, Hạo đang phụ mẹ làm bánh trôi. Căn bếp ấm cúng, tiếng nước sôi rì rào, tiếng bột nếp được nhào nặn mềm dẻo trong tay mẹ và cậu.

"Mẹ ơi, làm sao để bánh trôi không bị vỡ khi luộc ạ?". Hạo hỏi, tay vẫn còn lóng ngóng. Mẹ Hạo mỉm cười, cầm tay cậu.

"Con phải nhào bột thật kỹ, và viên bánh phải đều, không có khe hở. Như vậy bánh mới dai, mới không bị vỡ. Nấu ăn cũng như xây nhà vậy, móng phải chắc thì nhà mới bền.".

Hạo gật gù. Cậu cảm thấy mình không chỉ học được công thức, mà còn học được những triết lý sống từ mẹ qua từng món ăn. Mẹ không chỉ là đầu bếp tài ba, mà còn là người thầy vĩ đại nhất của cậu.

Cậu trân trọng từng khoảnh khắc được ở bên mẹ, được nghe mẹ kể chuyện, được học hỏi từ mẹ. Những ký ức ấy, những hương vị ấy, sẽ mãi mãi là hành trang quý giá nhất trong cuộc đời Hạo.

Mùa hè năm Hạo học cấp ba, cậu bắt đầu phụ trách chính những bữa cơm gia đình khi ba và mẹ bận rộn. Cậu tự lên thực đơn, tự đi chợ, và tự tay chuẩn bị tất cả. Ba và chị Mai thường về nhà trong mùi thơm nức mũi của những món ăn mà Hạo đã kỳ công chuẩn bị.

"Ôi, hôm nay Hạo nấu món gì mà thơm thế nhỉ? Bụng ba lại réo ầm ĩ rồi đây!". Ba Hạo vừa bước vào nhà đã hít hà.

"Con làm món sườn nướng mật ong ba thích đấy ạ!". Hạo trả lời, khuôn mặt lấm lem bột và gia vị, nhưng đôi mắt rạng rỡ. Chị Mai liền chạy vào bếp, nhón tay lấy một miếng sườn còn nóng hổi.

"Ngon quá Hạo ơi! Em nấu ngon hơn cả quán rồi đấy!". Chị Mai xuýt xoa. Hạo mỉm cười, cảm thấy ấm áp trong lòng. Những lời khen ngợi của gia đình là động lực lớn nhất để cậu tiếp tục theo đuổi niềm đam mê này.

"Này, chị có nịnh thế nào cũng phải để bày ra dĩa đã rồi ăn chứ" Hạo hất tay chị ra, lấy đũa gắp từng miếng sườn xếp vào dĩa rưới thêm tí sốt còn ở trong chảo ra, tạo nên sự tinh tuý thật sự của món ăn này.

Thời gian trôi nhanh như gió thoảng mây bay. Hạo giờ đây đã là một chàng trai trẻ với những hoài bão lớn. Cậu rời xa căn nhà nhỏ bên bờ biển, tạm biệt căn bếp quen thuộc của mẹ để lên thành phố lớn, theo đuổi sự nghiệp trong ngành ẩm thực.

Cậu làm việc không ngừng nghỉ, từ vị trí phụ bếp cho đến khi trở thành một đầu bếp đầy triển vọng trong một nhà hàng danh tiếng, nơi ánh đèn rực rỡ và tiếng dao thớt lách cách không ngừng nghỉ, không một phút giây nào ngơi nghỉ.

Cuộc sống thành thị bận rộn cuốn Hạo đi. Mỗi ngày của cậu đều bắt đầu từ tờ mờ sáng với những nguyên liệu tươi ngon nhất, những công thức phức tạp, và kết thúc khi thành phố đã lên đèn, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ.

Ánh đèn neon rực rỡ của nhà hàng, tiếng ồn ào của khách khứa, và áp lực công việc khiến cậu quên đi nhiều thứ, quên cả những buổi chiều cuối tuần thảnh thơi bên gia đình, quên cả những bữa cơm mẹ nấu.

Những cuộc điện thoại về nhà thưa dần. Từ những cuộc gọi hàng ngày, Hạo chuyển sang gọi vài lần một tuần, rồi chỉ còn lại những tin nhắn ngắn ngủi. Mẹ Hạo vẫn luôn là người chủ động gọi cho cậu, giọng nói mẹ vẫn ấm áp và đầy yêu thương.

Nhưng những cuộc trò chuyện dần trở nên vội vã.

"Con trai mẹ dạo này bận rộn lắm phải không? Nhớ giữ gìn sức khỏe đấy nhé.". Mẹ thường nói, giọng đầy lo lắng, nhưng Hạo chỉ nghe thoáng qua, rồi lại vội vàng lướt đi.

Một buổi chiều thứ Bảy, điện thoại của Hạo lại rung lên. Là mẹ gọi. Hạo đang đứng giữa căn bếp nóng hừng hực của nhà hàng, tiếng chảo, tiếng đầu bếp trưởng quát tháo vang vọng khắp nơi. Cậu thở dài, nhìn màn hình điện thoại, rồi lướt nhanh ngón tay nghe máy.

"Alo, con nghe đây mẹ. Con đang bận lắm, có gì không ạ?". Giọng Hạo hơi gắt gỏng, pha chút mệt mỏi.

"À, không có gì đâu con. Mẹ chỉ muốn gọi hỏi thăm con thôi. Dạo này con có khỏe không? Ăn uống đầy đủ chứ?". Giọng mẹ vẫn dịu dàng, nhưng có chút gì đó nghèn nghẹn.

"Dạ con khỏe. Con ăn uống đầy đủ ạ. Mẹ cứ yên tâm. Mẹ gọi có việc gì quan trọng không ạ?". Hạo hỏi, tay vẫn thoăn thoắt cắt tỉa rau củ, đôi mắt không rời món ăn đang dang dở.

Mẹ Hạo im lặng một lúc, rồi khẽ nói. "Tháng sau là sinh nhật mẹ. Mẹ muốn con về nhà, mẹ con mình cùng nhau vào bếp nấu một bữa ăn. Một bữa tối bình dị thôi, có ba và chị Mai nữa. Con có về được không, Hạo?" Giọng mẹ đầy vẻ mong mỏi, như một lời mời gọi tha thiết từ sâu thẳm trái tim. Hạo nghe thấy, nhưng tâm trí cậu lại đang bận tính toán lượng nguyên liệu cho bữa tiệc tối nay.

"Dạ, sinh nhật mẹ ạ? Con xin lỗi, dạo này con bận quá, nhà hàng đang có tiệc lớn, tháng sau là mùa thi bắn pháo hoa á mẹ. Chắc con không về được đâu mẹ. Để con gửi quà về cho mẹ nhé.

Mẹ muốn quà gì ạ?"

Hạo trả lời nhanh chóng, không chút do dự, không chút tiếc nuối. Cậu không để ý đến sự im lặng kéo dài ở đầu dây bên kia, không để ý đến tiếng thở dài khe khẽ của mẹ.

"À, không có gì đâu con. Mẹ không cần quà gì hết. Mẹ chỉ muốn con về thôi.". Giọng mẹ nhỏ dần, dường như bị nuốt chửng bởi tiếng ồn ào của nhà hàng.

"Thôi được rồi, con bận thì thôi vậy. Mẹ hiểu mà. Con nhớ giữ gìn sức khỏe nhé." Mẹ nói, rồi cúp máy. Hạo cất điện thoại vào túi, tiếp tục công việc đang dang dở. Cậu không hề hay biết, ở đầu dây bên kia, mẹ cậu đã lặng lẽ gác máy, đôi vai gầy khẽ run lên.

Chỉ vài ngày sau cuộc gọi đó, mẹ Hạo đi khám sức khỏe định kỳ. Kết quả chẩn đoán như một cú sét đánh ngang tai, khiến bà hoàn toàn suy sụp. Ung thư giai đoạn cuối. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong phòng khám, tiếng bác sĩ giải thích về các giai đoạn, về phác đồ điều trị, tất cả như một thước phim quay chậm đầy ám ảnh. Mẹ Hạo nghe, nhưng tai bà ù đi, tâm trí bà trống rỗng.

"Bác sĩ, tôi... tôi có thể giấu chuyện này không ạ? Tôi không muốn các con tôi biết. Tôi không muốn chúng lo lắng." Mẹ Hạo thều thào, giọng yếu ớt, ánh mắt van lơn. Bác sĩ nhìn bà đầy xót xa, nhưng rồi cũng gật đầu.

"Nếu bà muốn, chúng tôi sẽ tôn trọng quyết định của bà. Nhưng bà phải cố gắng điều trị theo đúng phác đồ, và đừng bỏ lỡ bất kỳ buổi hẹn nào.". Mẹ Hạo gật đầu, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào, nuốt vào trong tất cả sự đau đớn.

Về đến nhà, mẹ Hạo cố gắng che giấu nỗi đau, giấu đi sự thật nghiệt ngã đang gặm nhấm cơ thể mình từng ngày. Mùi thuốc tây bắt đầu len lỏi vào căn nhà, nhưng mẹ cố gắng xua nó đi bằng cách nấu những món ăn thơm lừng, những món mà Hạo và ba, chị Mai thích nhất.

Bà vẫn cố gắng giữ nụ cười trên môi, vẫn cố gắng tạo ra không khí ấm áp cho gia đình, dù mỗi lần đứng bếp, lưng bà lại đau nhói, đôi chân bà lại run rẩy.

Mỗi khi cơn đau ập đến, mẹ Hạo lại lẳng lặng vào phòng, cắn chặt môi để không thốt ra tiếng rên rỉ nào. Bà tự mình pha thuốc, tự mình chịu đựng, không muốn bất kỳ ai trong gia đình nhìn thấy sự yếu đuối của mình.

Ba Hạo và chị Mai nhận ra sự thay đổi của mẹ, nhưng mẹ luôn gượng cười nói rằng mình chỉ "hơi mệt một chút" do tuổi già. Họ lo lắng, nhưng không thể làm gì hơn ngoài việc chăm sóc bà chu đáo hơn.

Hạo vẫn bận rộn với công việc, không hề hay biết về cuộc chiến thầm lặng mà mẹ đang trải qua. Cậu vẫn miệt mài với những công thức mới, những món ăn phức tạp, những giải thưởng danh giá trong giới ẩm thực.

Cậu nhận được nhiều lời khen ngợi, nhiều cơ hội thăng tiến. Mỗi lần có thành công nhỏ, Hạo lại muốn gọi điện về khoe với mẹ, nhưng rồi lại nghĩ "mẹ bận rồi, mình kể sau vậy", hoặc "mẹ đang nghỉ ngơi, không nên làm phiền".

Những cuộc gọi của mẹ về Hạo cũng thưa dần. Thay vào đó là những cuộc gọi của ba hoặc chị Mai.

"Hạo ơi, dạo này mẹ không khỏe lắm. Mẹ hay bị đau lưng với mỏi mệt. Em nhớ gọi điện về hỏi thăm mẹ nhé.". Giọng chị Mai đầy vẻ lo lắng, lần đầu tiên Hạo nghe thấy sự nghiêm trọng trong giọng điệu của chị.

"Em biết rồi chị. Chắc mẹ già rồi nên vậy thôi mà. Em đang bận lắm, để tối em gọi lại cho mẹ nhé." Hạo trả lời qua loa, tay vẫn thoăn thoắt trang trí món tráng miệng. Nhưng rồi tối đến, Hạo lại mệt nhoài, nằm vật ra giường và chìm vào giấc ngủ. Cuộc gọi cho mẹ lại bị trì hoãn.

Vài tuần sau, ba Hạo gọi điện cho cậu. "Hạo à, con về được không? Mẹ... mẹ yếu lắm rồi. Bác sĩ nói... mẹ không còn nhiều thời gian nữa đâu con.". Giọng ba run rẩy, nghẹn ngào, pha lẫn sự tuyệt vọng. Hạo nghe, trái tim cậu thắt lại.

Cậu vẫn nghĩ là mẹ chỉ ốm vặt hay chăng là bệnh người già loãng xương đau khớp, sao lại đột ngột đến mức này?

"Ba nói gì vậy? Mẹ... mẹ bị bệnh gì ạ? Sao lại không còn nhiều thời gian?" Hạo hỏi dồn dập, giọng cậu lạc đi.

Ba Hạo im lặng một lúc, rồi thở dài nặng nề.

"Mẹ con bị ung thư Hạo à. Bác sĩ nói là ở giai đoạn cuối rồi. Mẹ giấu con, không muốn con lo lắng..." Hạo đứng sững người, chiếc điện thoại như tuột khỏi tay cậu.

Toàn bộ thế giới xung quanh cậu như sụp đổ. Những hình ảnh về mẹ ùa về trong tâm trí cậu, nhưng lần này là những hình ảnh mẹ ho khan, mẹ nhăn mặt vì đau đớn, mẹ gầy gò yếu ớt.

Những lời ba nói như những nhát dao cứa vào tim Hạo. Cậu bàng hoàng nhận ra, những cuộc gọi "hỏi thăm" của mẹ, những lời nói "mẹ hơi mệt" của ba và chị Mai, tất cả đều là những tín hiệu cầu cứu mà cậu đã bỏ qua. Cậu đã quá bận rộn với cuộc sống của mình, quá mải mê với những tham vọng cá nhân mà quên đi người quan trọng nhất. Nỗi đau đớn, sự hối hận dâng trào, gặm nhấm tâm can Hạo.

Hạo như người mất hồn, rời khỏi nhà hàng. Cậu chạy xe thật nhanh trên con đường vắng. Cơn gió lạnh tạt vào mặt, nhưng Hạo không cảm thấy gì ngoài sự trống rỗng, sự đau đớn tột cùng. Cảnh vật xung quanh mờ đi trong làn nước mắt. Cậu chỉ muốn về nhà, muốn ôm mẹ, muốn nghe mẹ gọi tên cậu, muốn được nếm lại hương vị của mẹ.

Khi về đến nhà, căn nhà nhỏ vẫn đó, nhưng không còn mùi hành phi giòn rụm, không còn mùi nước mắm kho kẹo lại. Thay vào đó là mùi thuốc bắc thoang thoảng, mùi nhang trầm nghi ngút, mùi tang tóc bao trùm. Hạo bước vào, nhìn thấy mẹ nằm đó, yên bình như đang ngủ, nhưng khuôn mặt mẹ xanh xao, đôi môi mẹ khô héo. Mẹ đã gầy đi rất nhiều, gầy đến mức Hạo không thể nhận ra.

Hạo quỳ sụp xuống bên mẹ, nước mắt trào ra như suối. "Mẹ ơi... con xin lỗi... con xin lỗi mẹ!"

Hạo nức nở, tay cậu nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của mẹ. Những hình ảnh về mẹ ùa về trong tâm trí cậu. Mẹ đang đứng trong bếp, mỉm cười dịu dàng. Mẹ đang dạy cậu cách thái thịt, cách nêm nếm gia vị. Mẹ đang kể cho cậu nghe về câu chuyện của món kho quẹt. Mẹ đang gọi điện cho cậu, mong muốn cậu về nhà nấu một bữa ăn cùng.

Bữa ăn đó. Bữa ăn sinh nhật mẹ. Bữa ăn mà cậu đã từ chối vì quá bận rộn. Mẹ chỉ muốn có một bữa tối bình dị, một khoảnh khắc cuối cùng được ở bên con trai trong căn bếp quen thuộc. Nhưng cậu đã không hiểu. Cậu đã quá bận rộn với những tham vọng của riêng mình, mà quên đi điều quan trọng nhất. Nỗi hối hận dâng trào, gặm nhấm tâm can Hạo, khiến cậu đau đớn đến tột cùng.

Ba Hạo và chị Mai ngồi bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe. Chị Mai nắm lấy tay Hạo, giọng nghẹn ngào.

"Mẹ... mẹ bị bệnh nặng đã lâu rồi, Hạo. Mẹ không muốn cho em biết, mẹ sợ em lo lắng. Mẹ chỉ muốn em sống vui vẻ, thành công thôi.". Hạo nghe, nhưng cậu không thể tin. Mẹ đã giấu cậu bao lâu nay? Mẹ đã phải chịu đựng nỗi đau một mình?

Hạo không thể nào tha thứ cho bản thân. Cậu đã quá vô tâm, quá ích kỷ. Cậu đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để ở bên mẹ, để nấu cho mẹ một bữa ăn. Cậu đã nếm lại hương vị của mẹ khi mẹ còn sống, và giờ đây, cậu sẽ mãi mãi không có cơ hội đó nữa. Cơn đau đớn của nỗi hối hận còn lớn hơn cả nỗi đau mất mẹ. Nó day dứt, cắn rứt tâm can cậu từng giây phút, không cho cậu một giây phút nào bình yên.

Trong những ngày tang lễ, Hạo như người mất hồn. Cậu ngồi lặng lẽ bên di ảnh mẹ, nhìn nụ cười hiền hậu của mẹ. Mùi nhang trầm quyện với mùi hoa cúc trắng, tạo nên một không khí u buồn, lạnh lẽo. Mỗi khi có khách đến viếng, Hạo lại cố gắng gượng cười, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. Nhưng sâu thẳm bên trong, trái tim cậu đang vỡ vụn.

Cậu nhớ lại những lời mẹ dặn dò. "Bánh của mẹ không chỉ cần giòn rụm bên ngoài mà còn phải ấm nóng tình cảm bên trong nữa đấy. Con phải cảm nhận bằng cả trái tim mình cơ, Hạo ạ."

Hạo đã từng cảm nhận được tình cảm ấy, nhưng rồi cậu lại quên mất. Cậu đã chạy theo những thứ phù phiếm, mà đánh mất đi điều quan trọng nhất. Cậu tự hỏi, liệu có phải mẹ đã cảm nhận được điều gì đó, nên mới cố gắng gọi cậu về nhà lần cuối?

Đứng trước linh cữu mẹ, Hạo đưa ra một quyết định. Quyết định thay đổi hoàn toàn cuộc đời cậu. Cậu sẽ không còn chạy theo những danh vọng phù phiếm nữa. Cậu sẽ không còn để bản thân bị cuốn vào vòng xoáy của công việc bận rộn nữa.

Cậu sẽ quay trở lại với ước muốn ban đầu của mình, với niềm đam mê nấu ăn thật nghiêm túc, nhưng lần này, không phải vì danh vọng, mà vì mẹ, vì những hương vị mẹ đã trao cho cậu.

"Con sẽ nấu ăn, mẹ ạ. Con sẽ nấu những món ăn ngon nhất. Con sẽ tìm lại hương vị của mẹ. Hương vị của người đầu bếp nấu ăn ngon nhất thế giới. Con sẽ làm những điều mẹ muốn con làm. Con sẽ không bao giờ để mẹ phải lo lắng nữa, con hứa đó."

Hạo thề thốt trong nước mắt, giọng cậu khàn đặc, nhưng ánh mắt cậu lại đầy vẻ kiên định, pha lẫn sự quyết tâm sắt đá. Cậu biết, con đường phía trước sẽ rất khó khăn, nhưng cậu sẽ không từ bỏ. Mẹ đã dạy cậu cách nấu ăn, cách cảm nhận món ăn bằng cả trái tim. Và giờ đây, cậu sẽ dùng tất cả những gì mẹ đã dạy để tìm lại mẹ, trong từng hương vị, trong từng món ăn.

Ngày hôm sau, Hạo nộp đơn xin nghỉ việc ở nhà hàng. Cậu từ chối mọi lời đề nghị giữ lại, từ bỏ cơ hội thăng tiến mà bao người mơ ước. Cậu thu dọn hành lý, rời bỏ thành phố ồn ào, náo nhiệt.

Cậu không mang theo bất kỳ vật dụng xa hoa nào, chỉ mang theo cuốn sổ tay cũ kỹ ghi chép công thức của mẹ, và những ký ức về hương vị của mẹ. Cậu quay trở về căn nhà nhỏ bên bờ biển, nơi mùi hương của mẹ vẫn còn phảng phất đâu đây, trong từng ngóc ngách của căn bếp, trong từng kẽ lá của giàn hoa giấy.

Quay trở lại căn nhà nhỏ bên bờ biển, Hạo đối mặt với sự trống vắng đến đáng sợ. Căn bếp, từng rộn ràng tiếng cười và mùi hương thức ăn, giờ đây chìm trong sự im lặng, như một ngôi mộ lạnh lẽo, hằn sâu nỗi đau của một mất mát không thể bù đắp.

Chiếc tạp dề hoa cũ kỹ của mẹ vẫn treo trên móc, chiếc chảo gang vẫn nằm yên vị trên bếp, nhưng linh hồn của căn bếp, hương vị của mẹ, đã biến mất hoàn toàn. Hạo cảm thấy như một phần của mình cũng đã chết theo mẹ.

Cậu ngồi lặng lẽ trong bếp, nhìn ra cửa sổ nơi ánh nắng chiều tàng dần trên biển. Nỗi cô đơn như một con quỷ đói khát, từ từ bò lên, gặm nhấm lấy thân thể tội nghiệp của Hạo.

Nó siết chặt trái tim cậu, khiến mỗi hơi thở trở nên nặng nề, mỗi suy nghĩ đều quay về hình ảnh mẹ. Căn nhà rộng lớn dường như càng lúc càng thu hẹp lại, bao bọc cậu trong một không gian ngột ngạt của ký ức và sự vắng bóng.

Hạo cố gắng nấu những món ăn bình dị mà mẹ từng làm, những món đã nuôi dưỡng cậu từ thuở bé. Cậu tỉ mỉ lựa chọn nguyên liệu, cẩn thận thực hiện từng bước, mong mỏi tìm lại chút hương vị còn sót lại trong căn bếp này.

Mùi hành phi, mùi cá kho, mùi canh chua thoảng nhẹ trong không khí, nhưng chỉ càng làm tăng thêm nỗi đau đớn.

Món kho quẹt, món canh chua cá, món thịt ba chỉ rang cháy cạnh... Hạo nấu đi nấu lại hàng chục lần, hàng trăm lần. Mỗi món ăn đều ngon, rất ngon, ngon đến mức cậu tự hỏi tại sao mình có thể làm ra được những hương vị hoàn hảo đến thế.

Nhưng rồi, vị ngon đó lại biến thành một nỗi ám ảnh. Nó không phải vị ngon của mẹ. Nó thiếu đi sự ấm áp của tình thương, thiếu đi sự dung dị của những bữa cơm nhà.

Cậu nếm thử món kho quẹt nóng hổi, vị mặn ngọt đậm đà tan chảy trên đầu lưỡi, nhưng rồi một vị lạ lẫm, vô hình lại xuất hiện. Nó giống như một bản sao hoàn hảo, nhưng vô hồn. Hạo quỳ sụp xuống sàn bếp lạnh lẽo, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Cậu khóc nức nở, tiếng khóc nghẹn ngào vỡ òa trong không gian tĩnh lặng, hòa cùng tiếng sóng biển vỗ về từ xa.

"Mẹ ơi... con xin lỗi... con không thể... không thể tìm thấy mẹ ở đâu cả!"

Hạo thều thào, tay cậu cào cấu vào sàn nhà, cố gắng níu giữ lấy chút hương vị còn vương vấn trong không khí, nhưng tất cả chỉ là hư vô.

Nỗi cô đơn, sự bất lực khi không thể nắm giữ lấy dù chỉ một chút ký ức bằng vị giác đã gặm nhấm tâm can cậu đến tận cùng. Cậu tuyệt vọng nhận ra, hương vị của mẹ không còn tồn tại trong căn bếp này nữa.

Chỉ vài ngày sau, Hạo đưa ra một quyết định tột cùng. Cậu không thể tiếp tục chịu đựng nỗi cô đơn và sự trống rỗng này.

Cậu cần phải thay đổi, cần phải đi thật xa, đến một nơi nào đó có thể giúp cậu quên đi, hoặc ít nhất là tìm kiếm một mục đích mới, một con đường mới. Cậu quyết định trở lại thành phố lớn, nhưng lần này không phải với tâm thế của một đầu bếp phụ, mà là một kẻ khao khát khẳng định bản thân một cách mù quáng.

Với kỹ năng thiên bẩm và sự nỗ lực phi thường, Hạo nhanh chóng thăng tiến, trở thành một ngôi sao trong giới ẩm thực cao cấp. Cậu được đào tạo bởi những đầu bếp Michelin danh tiếng từ Pháp, Ý, Nhật Bản, học hỏi các kỹ thuật tinh xảo của ẩm thực phương Tây và các món ăn sang trọng, cầu kỳ.

Cậu tin rằng, việc chinh phục những đỉnh cao mới sẽ giúp cậu lấp đầy khoảng trống trong lòng, xoa dịu nỗi đau mất mẹ, hoặc ít nhất là che giấu nó.

Mỗi ngày của Hạo đều bắt đầu từ tờ mờ sáng với những nguyên liệu đắt đỏ nhất: nấm truffle đen quý hiếm từ vùng Perigord, gan ngỗng béo ngậy từ Strasbourg, bào ngư Úc tươi sống.

Cậu dành hàng giờ để nghiên cứu các công thức phức tạp, từ món bò Wellington nướng chuẩn vị với lớp vỏ pate vàng óng đến món súp kem tôm hùm béo ngậy được trình bày như một tác phẩm nghệ thuật. Tay nghề của Hạo ngày càng điêu luyện, mỗi món ăn cậu làm ra đều là một kiệt tác, vừa đẹp mắt vừa ngon miệng, khiến giới chuyên môn phải trầm trồ, thán phục.

Hạo được mời làm bếp trưởng cho một nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố, đạt hai sao Michelin danh giá. Tên tuổi của cậu nhanh chóng lan rộng ra toàn quốc, rồi vươn ra tầm quốc tế.

Cậu xuất hiện trên các tạp chí ẩm thực nổi tiếng thế giới như "Gourmet Magazine", "Food & Wine", được ca ngợi là "ngôi sao châu Á" với phong cách nấu ăn sáng tạo và kỹ thuật bậc thầy. Các cuộc thi ẩm thực quốc tế gửi lời mời, và Hạo tham gia, chiến thắng hết giải này đến giải khác.

Huy chương vàng "Taste of the World", cúp "Golden Spoon International", danh hiệu "Đầu Bếp Của Năm" tại Giải thưởng Ẩm thực Châu Á. Những giải thưởng danh giá chất chồng lên nhau, lấp đầy phòng khách căn hộ sang trọng của Hạo.

Điện thoại cậu reo không ngừng, từ những cuộc phỏng vấn với báo chí quốc tế đến những lời mời hợp tác béo bở từ các tập đoàn khách sạn. Danh vọng và tiền bạc đến với Hạo dễ dàng như hơi thở.

Mỗi khi Hạo giành chiến thắng, ba Hạo và chị Mai lại gọi điện tới tấp, giọng nói tràn đầy tự hào và hạnh phúc. "Hạo ơi! Ba thấy con trên ti vi đó! Con trai của ba giỏi quá! Mẹ mà còn sống chắc mẹ tự hào lắm!".

Giọng ba nghẹn ngào trong điện thoại. Hạo chỉ gượng cười đáp lại. "Dạ, con cảm ơn ba. Giải đó khá dễ, các đối thủ của con họ nấu không bằng một chút của mẹ. Ba với chị giữ gìn sức khỏe nhé.". Cậu không tìm thấy niềm vui nào trong những lời chúc mừng ấy.

"Em Hạo! Chị vừa đọc báo, em lại thắng giải quốc tế nữa hả? Giỏi quá! Cả nhà mình ai cũng mừng cho em đó!". Chị Mai reo lên đầy phấn khởi. Hạo chỉ nở một nụ cười nhạt nhẽo.

"Dạ, em cảm ơn chị. Cũng bình thường thôi mà chị. Chị với ba khỏe không ạ?". Cậu không muốn nói gì thêm, bởi vì những lời cảm ơn đó, đối với cậu, thật vô nghĩa.

Trong sâu thẳm, Hạo không cảm thấy hạnh phúc. Mỗi khi đêm về, khi ánh đèn nhà hàng tắt đi, sự trống rỗng lại ập đến, mạnh mẽ hơn bao giờ hết, như một cơn thủy triều vô hình nhấn chìm cậu. Cậu ngồi trong căn hộ sang trọng của mình, nhìn ra thành phố lấp lánh ánh đèn, nhưng lòng cậu lại lạnh lẽo, vô cảm. Những món ăn cậu nấu, dù đạt đến đỉnh cao của sự hoàn hảo, dù được cả thế giới ca ngợi, vẫn thiếu đi một điều gì đó.

Một hương vị mà cậu không thể tìm thấy trong bất kỳ công thức xa hoa nào, không thể tìm thấy trong bất kỳ giải thưởng lấp lánh nào. Đối với cậu, những món ăn đó thật vô vị. Những giải thưởng đó, cũng thật vô vị. Tất cả chỉ là một lớp vỏ bọc hào nhoáng che đậy một tâm hồn rỗng tuếch, một trái tim đang dần chai sạn.

Cậu thử nấu lại món kho quẹt, món canh chua của mẹ, nhưng lại bằng những nguyên liệu đắt tiền, những kỹ thuật cầu kỳ nhất mà cậu đã học được từ các đầu bếp danh tiếng. Cậu dùng nước mắm cá cơm hảo hạng được ủ ròng rã nhiều năm, thịt ba chỉ Iberico nhập khẩu từ Tây Ban Nha, hay nêm nếm bằng những loại gia vị đặc biệt chỉ có trong những nhà hàng sang trọng. Món kho quẹt của cậu vẫn ngon, thậm chí ngon một cách phi lý, ngon đến mức người ta phải bật cười vì không tin đó là món ăn bình dân có thể đạt đến cảnh giới đó.

Mỗi lần nếm thử, Hạo lại thấy một nỗi chua xót dâng trào. Món ăn này ngon, nhưng lại không phải hương vị của mẹ. Nó thiếu đi cái vị ấm áp, cái sự dung dị của những buổi chiều mưa tầm tã mẹ con quây quần. Nó thiếu đi cái hương vị của tình thương, của sự chắt chiu từ những nguyên liệu bình dân, của những cái chạm tay mộc mạc. Nó hoàn hảo về kỹ thuật, nhưng vô hồn về cảm xúc. Nó thật vô vị.

Hạo khóc. Cậu khóc nghẹn ngào, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, hòa vào vị mặn chát của món kho quẹt tưởng chừng hoàn hảo. "Tại sao chứ? Tại sao con nấu ngon đến vậy mà vẫn không đạt được độ ngon mẹ từng nấu?"

Cậu thều thào, nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy cậu. Cậu cảm thấy mình đang lạc lối, đang chạy theo một điều gì đó không phải của mình, không phải là con đường mà mẹ đã từng muốn cậu đi.

Một đêm nọ, sau một bữa tiệc lớn đầy hào nhoáng, Hạo trở về căn hộ trống trải. Cậu nhìn vào di ảnh mẹ, nụ cười hiền hậu vẫn đó. Cậu nhớ lại những lời mẹ đã từng nói.

"Mỗi món ăn đều có một câu chuyện riêng của nó, Hạo à. Và hương vị của nó là tổng hòa của nguyên liệu, của người nấu, và cả những kỷ niệm nữa đấy con.".

Hạo chợt bừng tỉnh. Hương v


Sách tương tự