
Hữu Phỉ
Tổng số chương: 174
Hậu Chiêu, mùa xuân năm Kiến Nguyên thứ mười bảy.
Dương liễu đâm chồi, hải đường nở hoa.
Trong 48 trại ở Thục Sơn có hai thiếu niên đang tỷ thí võ nghệ.
Một người trong đó hơi lớn tuổi hơn, cao to cường tráng như một tòa núi nhỏ, tay nắm trường mâu, mắt hổ trợn trừng, không dám mảy may xem thường.
Người còn lại mới mười bốn mười lăm tuổi, vóc dáng cao gầy, ngoại hình tuấn tú, tay cầm đoản kiếm, chỉ tùy tiện đứng đã có dáng dấp của một công tử hào hoa.
Các đệ tử vây lại càng lúc càng đông, rối rít châu đầu ghé tai.
Một tiểu đệ tử mới nhập môn tò mò nhìn người thiếu niên tuấn tú nọ, nhỏ giọng hỏi người bên cạnh:
- Người đang tỷ thí với đại sư huynh chúng ta là vị sư huynh nào vậy, lợi hại không?
Bên cạnh là một đệ tử cũ nhập môn hơi sớm hơn vô cùng thích lên giọng kẻ cả, gật gù đắc ý ra vẻ thần bí:
- Người đó là ai, đệ đoán không ra đâu___ôi, họ ra tay kìa, mau nhìn!
Đệ tử mới vội nhón chân rướn cổ lên nhìn, chỉ thấy “đại sư huynh” đột nhiên hét lên một tiếng, trường mâu trong tay như rắn độc rời hang đâm thẳng tới thiếu niên cầm kiếm trước mặt.
Thiếu niên không chút hoang mang hơi nghiêng người, toàn thân lộ vẻ biếng nhác, trường mâu sượt qua cơ thể, không hề dùng dư mảy may sức lực nào.
Đại sư huynh lập tức run tay, tiến lên một bước, dồn hết sức lực nửa người vào đôi tay, trường mâu rít lên một tiếng “vút”, ngoan cố đánh tới. Chiêu này tên là “Chấn Nam Sơn”, chiêu thức theo phái “Thiên Chung” của 48 trại, mạnh mẽ vô song.
Thiếu niên cầm kiếm xoay ngược đoản kiếm, nhẹ nhàng dịch qua nửa bước, lập tức một tiếng “keng” vang lên, thân kiếm va phải trường mâu, nhưng hắn không hề cứng rắn chống chọi, vừa chạm vào liền rút lui, thân kiếm trượt đi như cá lội, thiếu niên mỉm cười, khẽ quát:
- Cẩn thận.
Lời còn chưa dứt, người hắn đã trượt đi hai thước, đoản kiếm tựa như mọc ra từ lòng bàn tay, không thấy hắn có động tác gì lớn, nhưng kiếm vừa xoay vừa móc như linh xà, xuất ra một chiêu “Vãn Châu Liêm”, trong chớp mắt đánh rơi trường mâu trên tay đại sư huynh.
Đệ tử mới xem đến mức thở cũng không dám thở mạnh, đệ tử cũ bên cạnh lúc này mới nói tiếp:
- Người đó chính là Lý đại công tử, cháu ruột của đại đương gia 48 trại chúng ta, võ công trên người đều do đại đương gia đích thân dạy dỗ mà ra, là người thế này trong thế hệ chúng ta.
Hắn dựng ngón cái với sư đệ đang tròn xoe mắt bên cạnh, Lý công tử hòa nhã mỉm cười không chút kiêu căng, hai tay trả trường mâu vừa đoạt về cho nguyên chủ:
- Đã nhường rồi, đa tạ sư huynh chỉ giáo.
Lý công tử hào hoa phong nhã, thanh tao lễ độ, người thua đương nhiên cũng không tiện già mồm, thiếu niên cao to cường tráng nhận lại mâu của mình, mặt ửng đỏ, hơi gật đầu, nói “không dám” rồi tự động rời đi, hắn vừa đi thì trong những người vây quanh lại có người nóng lòng muốn thử nói:
- Lý sư huynh, đệ cũng xin chỉ giáo!
Đệ tử cũ huơ tay múa chân giảng giải cho đệ tử mới lại nói:
- Vị Lý sư huynh này của chúng ta bản lĩnh giỏi, tính tình tốt, tỷ thí luôn đến điểm là dừng, nói chuyện cũng rất hòa nhã, nếu đệ có gì không hiểu cứ đi hỏi huynh ấy, huynh ấy đều sẽ hết sức hướng dẫn đệ…
Lời hắn nói còn chưa dứt, phía sau đột nhiên có người ngắt ngang:
- Xin lỗi.
Hai đệ tử đang ghé tai thì thầm quay đầu lại, đều giật mình. Người tới là một thiếu nữ mặc y phục chẽn gọn gàng, tóc dài buộc cao như nam nhân, vai và cổ không có gì tô điểm càng lộ vẻ mong manh nhỏ nhắn, ngay cả một sợi lông cũng không giống nam nhân, khuôn mặt nàng vô cùng trắng trẻo, giữa hàng mi toát lên khí chất lạnh lùng thanh tú.
Phái “Thiên Chung”, nói dễ nghe thì là “tràn trề chính khí”, kỳ thực chính là “đấu đá lung tung”, bởi vậy còn có một biệt hiệu là “phái chó hoang”, người trong phái đều là hòa thượng đầu trọc, đừng nói nữ đệ tử, ngay cả trứng gà cũng không nở ra gà mái, đệ tử mới đột nhiên thấy một thiếu nữ, còn là một tiểu cô nương xinh đẹp thì ngẩn người, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Vị sư huynh bên cạnh vội vã kéo hắn qua một bên, cung kính lễ độ nói với thiếu nữ nọ:
- Chu sư tỷ, xin lỗi.
Thiếu nữ nhìn hắn, khẽ gật đầu, những người khác ở đây nghe được động tĩnh, thấy là nàng thì đều cực kỳ ăn ý nhường ra một con đường. Lý công tử đang hướng dẫn võ nghệ ngẩng đầu nhìn nàng, tức khắc nở nụ cười quen thuộc, chào hỏi:
- A Phỉ, tới làm hai chiêu chứ?
Thiếu nữ hờ hững làm ngơ, xem Lý công tử như không khí, không ngẩng đầu lên vội vã rời đi.
- Chu… A Phỉ? Chu Phỉ? Đệ tử mới vô thức nhìn theo nàng, nhỏ giọng nói:
- Tỷ ấy chính là…
- À.
Sư huynh bên cạnh gật gù rồi nhắc nhở tiểu sư đệ mới nhập môn:
- Chu sư tỷ không tốt tính mấy đâu, sau này đệ gặp tỷ ấy phải khách sáo một tí… Có điều tỷ ấy không nhập bọn với chúng ta, cơ hội được gặp tỷ ấy cũng không nhiều.
Với một cô nương xinh đẹp mà nói, tính tình hơi kém cũng không tính là khuyết điểm gì, đệ tử mới nghe xong không hề để bụng, ngược lại tò mò hỏi:
- Lý sư huynh là cháu của đại đương gia, Chu sư tỷ là hòn ngọc quý trên tay đại đương gia, chắc hẳn võ công họ học được đều kế thừa cùng một mạch, lúc nãy sư huynh nói Lý sư huynh là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ chúng ta, vậy huynh ấy giỏi hơn Chu sư tỷ ư?
- Đệ cũng biết tỷ ấy là hòn ngọc quý trên tay đại đương gia, chúng ta nâng niu còn không kịp, ai lại rảnh rỗi ra tay với tỷ ấy?
Sư huynh hờ hững trả lời một câu rồi lập tức chuyển sự chú ý vào sân, nóng lòng muốn thử:
- Cơ hội hôm nay hiếm có, huynh cũng xin Lý sư huynh chỉ giáo vài chiêu.
“Hòn ngọc quý trên tay” mà hắn nói – Chu Phỉ bỏ lại sự náo nhiệt sau lưng, một mình qua ba trạm gác, đến tiểu viện của đại đương gia 48 trại – Lý Cẩn Dung.
Vừa vào cửa chỉ thấy Lý Cẩn Dung đứng chắp tay đưa lưng về phía nàng, trong tay cầm một sợi roi to cỡ ngón tay cái. Ánh mắt Chu Phỉ hơi dừng lại trên sợi roi ấy, nàng mở miệng định gọi “mẹ” thì nghe Lý Cẩn Dung lạnh lùng cất tiếng:
- Quỳ xuống.
Chu Phỉ cau mày, quả quyết nuốt chữ “mẹ” kia vào bụng, sau đó lẳng lặng vào trong viện, hất vạt áo lên, nghiêm chỉnh quỳ xuống.
Nàng chưa quỳ ổn định, Lý Cẩn Dung chợt quay đầu quất một roi vào người nàng. Mí mắt Chu Phỉ nhanh chóng run lên, nàng cắn răng giữ tiếng rên bất ngờ kia trong miệng, ngẩng đầu.
- Thứ khốn nạn, quỳ đàng hoàng cho tao!
Lý Cẩn Dung gầm lên:
- Mày ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ thế hiếp người thì thôi, thủ đoạn lại còn đê tiện như thế! Tao dạy mày võ công là để mày làm mấy chuyện này hả?
Chu Phỉ mặt không đổi sắc nhưng giọng điệu rất ương bướng hỏi lại:
- Con làm sao?
Lý Cẩn Dung nghĩ tới những chuyện xấu xa mà đứa khốn nạn này làm thì hai huyệt thái dương nhảy lên, bà chỉ vào mũi Chu Phỉ mà mắng:
- Thiên địa quân thân sư (1), Tôn tiên sinh là lão sư tao mời tới cho mày, ngày đầu tiên đi học mày đã dám bất kính với tiên sinh, đợi sau này lông cánh mày cứng cáp rồi thì có phải ngay cả cha mẹ cũng vứt luôn không?
(1) Thứ tự từ cao tới thấp: trời, đất, vua, người thân, thầy giáo.
Chu Phỉ không chút nghĩ ngợi cãi lại:
- Lão già đó lên lớp toàn nói bậy, hại con cháu người ta, con không tát vào mặt lão là nhẹ lắm rồi!
Lời nàng còn chưa dứt, Lý Cẩn Dung đã cho nàng một bạt tai trước:
- Mày muốn tát ai?
Lý Cẩn Dung ra tay ác độc, Chu Phỉ không tự chủ nghiêng người qua một bên, cảm thấy da mặt mình giống như bị tróc ra một lớp, màng nhĩ ong ong cả lên, răng cắn vào lưỡi, miệng tanh đầy mùi máu.
- Tiên sinh chẳng qua chỉ quở mày vài câu, mày đẩy tiên sinh ngay tại chỗ chưa tính, đêm hôm khuya khoắt còn đánh ngất người ta trói lại, cởi y phục nhét vào miệng rồi treo lên cả đêm, nếu hôm nay người đi tuần núi không phát hiện sớm thì ông ấy còn sống nổi sao?
Chu Phỉ đang định mở miệng phân bua, nào ngờ Lý Cẩn Dung càng nói càng giận, giơ tay quất mạnh một roi, cả y phục và da thịt sau lưng nàng lập tức nứt ra một vệt máu, roi gãy.
Lần này bà thật sự đánh rất tàn nhẫn, Chu Phỉ mặt không đổi sắc, hung tợn nhìn bà, rít ra một câu từ kẽ răng:
- Chưa chết là hời cho lão!
Lý Cẩn Dung suýt đánh nàng ngã nhào, đúng lúc này, một tràng tiếng bước chân vang lên, người tới không hề che giấu tiếng bước chân yếu ớt, hình như không phải người luyện võ, dọc đường còn kèm theo vài tiếng ho khan. Lý đại đương gia nghe tiếng ho quen thuộc ấy, vẻ mặt bỗng khựng lại, bà hít sâu một hơi, thu lại vẻ mặt hung thần ác sát của mình, có chút bất đắc dĩ quay đầu hỏi người nọ:
- Kẻ ranh nào kinh động đến chàng?
Một nam tử vóc người cao lớn chầm chậm bước tới, ngoại hình cực kỳ nho nhã, hơi võ vàng vì bệnh, mặc một bộ trường bào văn sĩ màu xanh ngọc làm tôn lên đôi gò má ngày càng không còn chút máu, trông ông tuổi tác không nhỏ nhưng từng cử chỉ đều toát lên phong thái ngời ngời.
Ông chính là phụ thân của Chu Phỉ, Chu Dĩ Đường.
Chu Dĩ Đường vừa nghe nói vợ mình lại đánh con liền vội vàng chạy tới, cúi đầu nhìn tấm lưng lộ ra và khuôn mặt sưng của Chu Phỉ thì đau lòng suýt rơi nước mắt. Nhưng nha đầu này vốn đã vô cùng ngang ngược khó bảo, không dễ dạy dỗ, nếu để con bé biết mình có chỗ dựa thì sau này sẽ càng ỷ lại không hề sợ hãi. Chu Dĩ Đường không tiện công khai che chở Chu Phỉ, ông dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Lý Cẩn Dung, bước lên trước tách hai mẫu tử ra, trầm giọng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Chu Phỉ là con lừa ngoan cố, lúc cáu kỉnh thì dù mẹ nàng có nhún nhường như con quay, nàng cũng dám mặt sưng mày sỉa chống đối, nghe cha nàng nói thì chỉ im lặng cúi đầu.
Lý Cẩn Dung ở bên cạnh cười lạnh:
- Ta thấy tiểu súc sinh này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đâu.
Chu Dĩ Đường vung tay, cúi đầu hỏi Chu Phỉ:
- Cha nghe nói ngày đầu tiên đi học, con đã gây sự với Tôn tiên sinh, là vì chuyện gì? Ông ấy đã giảng cái gì?
Chu Phỉ vẻ mặt thản nhiên quỳ ở đó.
Chu Dĩ Đường thở dài, nhẹ nhàng nói:
- Nói cho cha biết có được không?
Chu Phỉ đại khái là người thích mềm không thích cứng, nghe câu này, vẻ mặt sưng sỉa ương bướng cuối cùng cũng hơi dao động, không tình nguyện nói:
- “Nữ tứ thư”.
Lý Cẩn Dung sững sờ.
Chu Dĩ Đường nói:
- Ồ, “Nữ tứ thư”___ông ấy giảng cho con phần nào trong “Nữ tứ thư”?
Chu Phỉ tức giận nói:
- Nữ giới.
Chu Dĩ Đường lại nhìn Lý Cẩn Dung, bà không ngờ mình lại tìm về một tiên sinh không đáng tin như vậy, không còn gì để nói, lúng túng cúi đầu sờ mũi.
“Nữ giới” đúng là không có gì hiếm lạ, các đại gia khuê tú đa phần đều đã đọc qua, nhưng Chu Phỉ lại không phải là đại gia khuê tú gì. 48 trại ở Thục Sơn chiếm núi dựng cờ, thứ buôn bán chính là đánh đánh giết giết không cần vốn____cũng tức là đại thổ phỉ mà Bắc đô “ngự tứ thân phong”.
Vào hang ổ thổ phỉ giảng “Nữ giới” cho tiểu thổ phỉ?
Vị Tôn tiên sinh này rất biết suy nghĩ.
- Theo cha nói chuyện một chút nào.
Chu Dĩ Đường nói với Chu Phỉ rồi lại quay đầu ho khan hai tiếng:
- Đứng dậy đi.
Lý Cẩn Dung không ý kiến gì với ông, nhỏ giọng khuyên nhủ:
- Vào phòng mà nói, chàng bệnh vẫn chưa khỏe, đừng ra ngoài hứng gió.
Chu Dĩ Đường nắm tay bà bóp nhẹ, Lý đại đương gia hiểu ý, hơi miễn cưỡng gật đầu nói:
- Thôi được, phụ tử hai người nói chuyện đi, ta đi xem vị Tôn tiên sinh kia.
Chu Phỉ cố sức đứng dậy, thái dương đau toát mồ hôi hột, mắt mũi kèm nhèm trừng Lý Cẩn Dung, sống dở chết dở nói:
- Đại đương gia đi thong thả.
Thái độ Lý Cẩn Dung mới hòa hoãn chút mà con nhóc không biết sống chết này lại dám khiêu khích tiếp, chân mày bà lập tức dựng đứng, sắp phát tác.
Chu Dĩ Đường sợ hai người họ lại bắt đầu sinh sự, bèn vội vã ho một tràng dài, lửa giận của Lý Cẩn Dung bị ông ép trở về, ánh mắt như đao quét qua người Chu Phỉ, bà cười lạnh chỉ tay vào nàng, không thấy cho đỡ chướng mắt xoay người sải bước rời đi.
Danh sách chương
- Chương 1 Chịu đòn
- Chương 2 Lý Thịnh
- Chương 3 Đánh cược
- Chương 4 Tạ Doãn
- Chương 5 Dây trận
- Chương 6 Thời vận
- Chương 7 Chấn động
- Chương 8 An Bình
- Chương 9 Anh hùng
- Chương 10 Ngỗ nghịch
- Chương 11 Phong vân
- Chương 12 Tú sơn
- Chương 13 Hái hoa
- Chương 14 Phá tuyết
- Chương 15 Xuống núi
- Chương 16 Nghi ngờ
- Chương 17 Khai đao
- Chương 18 Bỏ đi
- Chương 19 Ngục tối
- Chương 20 Hoắc gia
- Chương 21 Mạo hiểm
- Chương 22 Chu tước
- Chương 23 Thoát ngục
- Chương 24 Cổng thành rực lửa
- Chương 25 Tri kỷ
- Chương 26 Thoát khỏi hiểm cảnh
- Chương 27 Trò chuyện ban đêm
- Chương 28 Truyền kinh
- Chương 29 Kinh ngạc vì biến cố
- Chương 30 Ly biệt
- Chương 31 Liều mạng
- Chương 32 Minh Sâm
- Chương 33 Anh hùng
- Chương 34 Tam thí
- Chương 35 Bất ngờ
- Chương 36 Nam đao
- Chương 37 Giá y
- Chương 38 Khô Vinh
- Chương 39 Rẽ
- Chương 40 Bố cục
- Chương 41 Vào tròng
- Chương 42 Vạn sự đã chuẩn bị
- Chương 43 Gặp lại
- Chương 44 Thất truyền
- Chương 45 Cửu lưu
- Chương 46 Thanh Long
- Chương 47 Đoạn thủy triền ti
- Chương 48 Phá trận
- Chương 49 Bại lộ
- Chương 50 Chạy trốn ban đêm
- Chương 51 Ân bái
- Chương 52 Suy tàn
- Chương 53 Ân xưa thù cũ
- Chương 54 Trảm tự quyết
- Chương 55 Vật cũ
- Chương 56 Kinh hồn trong mật đạo
- Chương 57 Đối địch
- Chương 57 -2: Bình
- Chương 57 -3: Bình
- Chương 58 Thử tay
- Chương 59 Lưỡi đao
- Chương 60 Đoản binh
- Chương 61 Vô sỉ
- Chương 62 Nghe mưa
- Chương 63 Chiến tranh lạnh
- Chương 64 Lời đồn
- Chương 65 Bán hí khúc
- Chương 66 Bại lộ
- Chương 67 Chuẩn bị chiến
- Chương 68 Khéo
- Chương 69 Tới chiến
- Chương 70 Ba giọt nước
- Chương 71 Cảnh còn người mất
- Chương 72 Về nhà
- Chương 73 Lo lắng ngầm
- Chương 74 Biến cố
- Chương 75 Đào nguyên
- Chương 76 Phản loạn
- Chương 77 Xung Vân
- Chương 78 Phượng hoàng con
- Chương 79 Ánh đao
- Chương 80 Vô Thường
- Chương 81 Biến đổi bất ngờ
- Chương 82 Vây thành
- Chương 83 Mài ngọc
- Chương 84 Rút đao
- Chương 85 Nam Bắc Đoan vương
- Chương 86 Sương mù dày đặc
- Chương 87 Lòng của tiểu nhân
- Chương 88 Một cơ hội sống
- Chương 89 Nhảy ra giữa chừng
- Chương 90 Bắt vương
- Chương 91 Đột biến
- Chương 92 Giãy giụa
- Chương 93 Nơi tận cùng
- Chương 94 Thế cuộc hỗn loạn
- Chương 95 Từ biệt
- Chương 96 Xuôi nam
- Chương 97 Huyền Vũ
- Chương 98 Hàn nha thanh
- Chương 99 Tề tụ
- Chương 100 Thiên la địa võng
- Chương 101 Lo lắng
- Chương 102 Thấu Cốt
- Chương 103 Khóa Thiên Môn
- Chương 104 Bàn giao
- Chương 105 Hội minh
- Chương 106 Lời bịa đặt
- Chương 107 Kiêu Sầu
- Chương 108 Yêu vật
- Chương 109 Hỗn chiến
- Chương 110 Chim sẻ núp sau
- Chương 111 Độc hơn mãnh hổ
- Chương 112 Gãy đao
- Chương 113 Đóng băng ba thước
- Chương 114 Chốn về
- Chương 115 Nhà sư trên thuyền
- Chương 116 Bồng Lai
- Chương 117 Báo thù
- Chương 118 Cổ độc
- Chương 119 Sao phải sợ
- Chương 120 Toái Già
- Chương 121 Tế Nam
- Chương 122 Bất bình
- Chương 123 Ân thù
- Chương 124 Đao trong tử địa
- Chương 125 Hải Thiên Nhất Sắc
- Chương 126 Hoa núi
- Chương 127 Vô Thất
- Chương 128 Gậy ông đập lưng ông
- Chương 129 Săn giết
- Chương 130 Quần hùng
- Chương 131 Thành ma
- Chương 132 Con rối
- Chương 133 Bóng ma
- Chương 134 Hắc phán quan
- Chương 135 Nhân chứng
- Chương 136 Nấm mồ Hoang
- Chương 137 Ngôi sao mới
- Chương 138 Tam vị
- Chương 139 Chuyện cũ Kim Lăng
- Chương 140 Hiệp chi đại giả
- Chương 141 Mai phục
- Chương 142 Ẩn nấp nặng nề
- Chương 143 Hỏi trời
- Chương 144 Xuất sư bất lợi
- Chương 145 Tề môn
- Chương 146 Bí cảnh
- Chương 147 Bắc Đẩu đổi chiều
- Chương 148 Chạy trốn đằng trời
- Chương 149 Di tích
- Chương 150 Chân tướng vu hồi
- Chương 151 Trong núi
- Chương 152 Phúc họa
- Chương 153 Khai đao
- Chương 154 Lắng đọng
- Chương 155 Lương Thiệu
- Chương 156 Bạch cốt mê tung
- Chương 157 Bỏ lỡ
- Chương 158 Bắc Đẩu chuyển hướng
- Chương 159 Nổi gió
- Chương 160 Chấn động
- Chương 161 Giật mình tỉnh mộng
- Chương 162 Tình sâu đậm
- Chương 163 Sương mù
- Chương 164 Mây đen
- Chương 165 Đột ngột
- Chương 166 Sao dời
- Chương 167 Từ từ quay về
- Chương 168 Kết
- Chương 169 Ngoại truyện 1: Thanh mai trúc mã
- Chương 170 Ngoại truyện 2: Thanh mai trúc mã (1)
- Chương 171 Ngoại truyện 3: Thanh mai trúc mã (2)
- Chương 172 Ngoại truyện 4: Thanh mai trúc mã (hết)