Lâu Đài Tình Ái

Lâu Đài Tình Ái

Tổng số chương: 2

Nhã Kỳ hấp tấp bước xuống xe. Cô khựng lại vì có người níu lấy túi xách của cô và giọng vang lên đầy vẻ hằn học:

- Ê! Làm rơi đồ của người ta rồi đi luôn sao?

Nhã Kỳ trợn mắt, cãi lại:

- Chỗ chật chội, có rớt thì tự mà nhặt lấy!

Anh ta vẫn với giọng hằn học:

- Lạ chưa! Làm rớt đồ của người khác thì phải nhặt lên chứ!

Bao nhiêu cặp mắt đổ đồn về Nhã Kỳ. Cô ngượng đỏ mặt đành cúi xuống nhặt chiếc khăn lên và vắt mạnh lên chiếc valy. Cô nhướng mắt:

- Được chưa! - Rồi nụ cười tự đắc.

Đình Nguyên gật đầu:

- Đi đi!

Ném cho anh ta cái nhìn nẩy lửa, Nhã Kỳ bỏ đi. Đình Nguyên nở nụ cười, nhìn theo lắc đầu:

- Con gái gì mà bướng quá!

Nhã Kỳ xuống xe, cô nhìn theo chiếc xe lăn bánh mà rủa thầm:

- Đẹp trai mà nhỏ mọn, đáng ghét! Tôi mà gặp lại anh là anh sẽ biết tay tôi!

Miệng Nhã Kỳ lẩm bẩm. Cô bực mình lắm, hết đứng rồi đi đi lại lại. Cô bật điện thoại và bấm số, nhưng cô lại càng bực mình hơn khi điện thoại đã bị khóa.

Cô ném điện thoại vào túi xách, thì có tiếng nói vang lên:

- Điện thoại chọc giận Kỳ sao mà ném mạnh dữ vậy?

Nhã Kỳ nhăn mặt:

- Đồ quỷ! Sao tắt điện thoại!

Thơ Thơ mỉm cười:

- Hết pin rồi! Mà Kỳ đến lâu chưa?

Nhã Kỳ phụng phịu:

- Chẳng lâu!

Thơ Thơ phì cười:

- Vậy chắc là có một anh chàng đã trêu chọc Nhã Kỳ hả?

Nhã Kỳ xua tay:

- Đừng có nhắc cái anh chàng ấy. Mặt vênh vênh đáng ghét lắm!

Thơ Thơ nhăn nhó:

- Làm gì mà nói nghe ghê quá vậy? Thôi đừng giỡn nữa, lên xe đi!

Nhã Kỳ lên xe và kéo cổ áo cao lên:

- Lạnh quá!

Thơ Thơ:

- Ủa! Thơ Thơ tưởng Nhã Kỳ giận nên quên cả lạnh!

Nhã Kỳ thụi vào lưng Thơ Thơ:

- Bạn bè gì mà chẳng có chút chia sẻ.

Thơ Thơ cười:

- Nhã Kỳ đừng giận nữa. Nhã Kỳ lên đây với mình bao giờ mới về?

- Mình ở bao giờ Thơ Thơ đuổi mình, mình mới về!

- Nhớ đấy nhé!

Nhã Kỳ im lặng ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường thật đẹp. Những cánh hoa đang rộ nỡ, khoe sắc dưới ánh nắng dịu dàng. Nhã Kỳ hít một hơi thật dài.

Cô nói:

- Dễ chịu quá!

Thơ Thơ hỏi:

- Có thích không?

Nhã Kỳ cười:

- Đà Lạt mát mẻ thật! Hèn chi ai cũng thích lên đây!

Thơ Thơ cười tươi:

- Để Thơ Thơ đưa Nhã Kỳ vào nhà hàng uống cà phê nghen!

Nhã Kỳ chu môi:

- Keo kiệt thật! Vào nhà hàng mà chẳng dám mời tô phở sao, mà chỉ uống có một tách cà phê.

Thơ Thơ:

- Đồ quỷ! Háu ăn không bỏ. Ở nhà mẹ tớ đã nấu thật nhiều món để đón cậu rồi!

Nhã Kỳ xua tay:

- Vậy thì về nhà luôn đi, ghé nhà hàng làm chi?

Thơ Thơ:

- Kỳ bảo đấy nhé!

- Ừ. Về nhà ăn ngon hơn, mà lại ăn nhiều nữa.

Thơ Thơ đùa:

- Ăn làm sao mà trở thành Kỳ ú. Chắc lạ mắt lắm!

Nhã Kỳ cười hì hì:

- Mình mà ú chắc trông mũm mĩm lắm, đáng yêu vô cùng!

- Đáng yêu đâu không thấy, thấy \"óng chề\" thì có!

Nhã Kỳ ôm chặt Thơ Thơ và cười khúc khích:

- Thì mình sẽ ở với Thơ Thơ.

Thơ Thơ rùng mình:

- Nhột quá! Buông ra!

Nhã Kỳ siết chặt. Thơ Thơ ré lên:

- Buông ra! Nhột! Mình lái xe đây!

Nhã Kỳ buông Thơ Thơ và nói:

- Mình ôm không cho, chớ Bạch mã hoàng tử mà ôm thì im re cho mà em.

Thơ Thơ cười:

- Lẽ đương nhiên!

Nhã Kỳ lặng thinh. Thơ Thơ hỏi:

- Sao tự nhiên lặng thinh vậy?

Nhã Kỳ trầm giọng:

- Ở đây mà có người yêu thì đi chơi chắc thích lắm.

Thơ Thơ phì cười:

- Vậy để mình làm mai Nhã Kỳ với anh họ của mình nghen.

Nhã Kỳ:

- Cũng được! Mình sẽ xài tạm ông anh họ của bạn trong những ngày ở trên đây.

- Xí! Ông anh họ mình đẹp trai lắm đấy.

Nhã Kỳ:

- Biết rồi!

Thơ Thơ thắng xe làm cho Nhã Kỳ ngã mạnh vào người Thơ Thơ. Nhã Kỳ:

- Đồ quỷ! Chạy gì mà kỳ quá vậy?

Thơ Thơ cười:

- Tới nhà rồi bà!

Nhã Kỳ vội xuống xe. Thơ Thơ bấm kèn inh ỏi. Từ trong nhà, mẹ của Thơ đi lại ra mở cửa. Bà Phương nhìn Nhã Kỳ. Nhã Kỳ cúi chào:

- Cháu chào cô!

Bà Phương cười cởi mở:

- Cháu đi xe có mệt không?

Nhã Kỳ cười tươi:

- Dạ mệt. Nhưng đến nơi là hết mệt ngay.

- Thơ Thơ cho xe chạy vào sân. Bà Phương hối:

- Vào nhà đi cháu.

- Dạ.

Hai đứa bé vay quanh lấy Thơ Thơ:

- Chị Hai có mua bánh cho em không nào?

Nhã Kỳ nhìn bà Phương:

- Đây là bé Tú Tú và bé Thi Thi.

Bà Phương gật đầu:

- Ư. Hai con bé nó mến Thơ Thơ lắm!

Nhã Kỳ sà người xuống chiếc ghế, cô nói to:

- Tú Tú và Thi Thi, chị có quà cho hai em nè!

Có tiếng gọi, hai cô bé quay lại tròn mắt nhìn, nhưng vẫn đứng yên. Thơ Thơ cười:

- Đến chị Nhã Kỳ cho quà kìa!

Nhã Kỳ đưa tay vẫy. Nghe Thơ Thơ nói vậy, chúng ùa tới:

- Em chào chị Nhã Kỳ!

- Em chào chào chị Nhã Kỳ! Chị Nhã Kỳ xinh quá!

Nhã Kỳ kéo hai cô bé lại gần. Cô mỉm cười:

- Đây là Thi Thi, còn đây là Tú Tú, phải không?

Tú Tú nắm tay Nhã Kỳ, lay lay:

- Sao chị Nhã Kỳ biết tên tụi em?

Nhã Kỳ nheo mắt:

- Có thấy chị tài không?

Tú Tú và Thi Thi nheo lên:

- Chị Nhã Kỳ tài quá!

Nhã Kỳ cười lấy quà đặt lên tay hai đứa:

- Chị Nhã Kỳ tặng Tú Tú và Thi Thi nè!

- Em cám ơn chị!

Thi Thi bảo:

- Hai đứa đi chơi đi!

Cả hai đứa được quà, mừng lắm nên chạy nhanh vào nhà. Thơ Thơ nhìn theo:

- Chúng nó nghịch lắm!

Bà Phương cười:

- Cháu đừng chiều tụi nó quá, tụi nó sẽ làm nũng với cháu cho xem.

Nhã Kỳ mỉm cười:

- Cháu thích lắm! Cháu chẳng có em.

Thơ Thơ trề môi:

- Ở đó mà thích. Nó phá chẳng có làm việc gì mà yên thân với nó.

Bà Phương nhìn Thơ Thơ:

- Thơ Thơ và tụi nó sáp lại với nhau là một lát sau sẽ có người khóc ngay.

Vào đi cháu!

Nhã Kỳ mỉm cười:

- Dạ:

Thơ Thơ xách valy, cô la lên:

- Ôi trời! Mang cái gì mà nặng thế?

Nhã Kỳ cười:

- Chuyến này mình sẽ ở luôn trên này, nên mang hết quần áo lên đây luôn.

Thơ Thơ nghiêm nét mặt:

- Nhớ đấy nhé!

- Ừ. Nhớ chứ sao không.

Bà Phương quay lại và nói:

- Thơ Thơ đưa Nhã Kỳ lên phòng rồi hai đứa xuống ăn cơm.

- Dạ.

Nhã kỳ theo Thơ Thơ lên phòng. Thơ Thơ cười:

- Đây là phòng của bạn!

Nhã Kỳ, bước vào, cô đến bên cửa sổ và mở tung. Cô nhìn xuống đất:

- Nhà bạn đẹp quá! Mà phải có vườn hoa thì mới thích:

Thơ Thơ cười:

- Để hôm nào mình dẫn Nhã Kỳ, có ngôi biệt thự trên đồi kia kìa có một vườn hồng vàng rất đẹp.

Nhã Kỳ sáng mắt:

- Thật hả?

Thơ Thơ gặt đầu:

- Xung quanh nhà toàn là hồng vàng, hoa được chăm sóc kỹ lắm nên gần như nở hoa quanh năm!

Nhã Kỳ mơ màng nghĩ đến một khu vườn đầy hoa hồng vàng. Một mùi hương thoang thoảng bốc lên làm cô ngây ngất. Thơ Thơ vỗ vai bạn.

- Biết mà! Nói đến hoa hồng vàng thì mắt mơ mang ngay.

Nhã Kỳ mỉm cười. Thơ Thơ đóng cửa:

- Đóng cửa lại, chứ chiều xuống là lạnh lắm. Mà đi xuống ăn cơm không thôi, mẹ lại gọi bây giờ.

Thơ Thơ vừa dứt tiếng thì tiếng bà Phương vang lên:

- Hai đứa xuống ăn cơm.

Thơ Thơ nhìn Nhã Kỳ cười:

- Mình nói có sai đâu.

Thơ Thơ kéo tay Nhã Kỳ. Hai người cùng đi cùng trò chuyện. Xuống đến bàn ăn mà vẫn không dứt. Bà Phương lắc đầu:

- Chắc suốt đêm nay hai đứa không ngủ quá.

Thơ Thơ nũng nịu:

- Lâu quá! Tụi con mới gặp nhau mà mẹ.

Bà Phương nhìn Nhã Kỳ:

- Dạ.

Nhã Kỳ đặt lên bàn một túi xách:

- Ba mẹ cháu gởi quà cho cô.

Bà Phương chép miệng:

- Thơ Thơ ở nhà cháu, cô chưa có dịp lên thăm ba má cháu, thật là có lỗi.

Nhã Kỳ cười:

- Có gì đâu cô. Mà chú cũng đã có ghé nhà cháu rồi mà, cô còn gì mà áy náy.

Thơ Thơ nói:

- Thì hôm nào con và mẹ vào Sài Gòn thăm cô chú chứ có gì đâu.

- Ừ. Thì chắc cũng phải hôm nào đó mẹ và con phải đi thôi. Mà thôi, hai đứa ngồi xuống đi.

Nhã Kỳ nhìn quanh:

- Tú Tú và Thi Thi đâu rồi cô?

Tú Tú và Thi Thi vừa vào:

- Em đây!

- Mẹ! Con muốn ăn cơm.

Thơ Thơ cười:

- Nhã Kỳ thấy vui không?

Thơ Thơ lấy chén bới cơm:

- Hai đứa ngồi đàng hoàng nghen. Hôm nay nhà có khách!

Tú Tú nhìn Nhã Kỳ:

- Chị Nhã Kỳ là khách à?

Nhã Kỳ cười:

- Tú Tú thích ăn gì, chị Nhã Kỳ gắp cho nào?

Tú Tú chỉ dĩa tôm rim:

- Em thích ăn con tôm ấy.

- Ừ, để chị gắp. Em còn thích gì nữa không?

- Dạ không!

Nhã Kỳ đặt bát cơm vào tay Tú Tú:

- Em ăn đi! Còn Thi Thi?

Thi Thi lắc đầu:

- Em tự gắp thức ăn được. Chị Nhã Kỳ ăn đi!

Nhã Kỳ khen Thi Thi:

- Em giỏi quá!

Bà Phương cười:

- Ăn cơm đi cháu!

Bà Phương bảo Thơ Thơ:

- Thơ Thơ! Con gắp thức ăn cho Nhã Kỳ.

Nhã Kỳ cười:

- Cô đừng lo! Cháu xem như cháu đang ở nhà ấy mà.

- Ừ. Cháu thích ăn món nào thì tự nhiên mà dùng.

Thơ Thơ cười và gắp vào chén bà một con tôm thật to:

- Mẹ cũng ăn đi! Hơi đâu mà lo cho tụi con.

Bữa cơm thật vun vẻ vì lúc nào cũng rộ tiếng cười. Cơm xong, Tú Tú và Thi Thi đã quen nên bám theo Nhã Kỳ. Nhã Kỳ cột tóc cho Tú Tú. Còn Thi Thi thì kể chuyện cho Nhã Kỳ nghe:

- Cô bé không nghe lời mẹ dặn nên đã bị sói ăn vào bụng...

Thi Thi kể xong hỏi:

- Chị Nhã Kỳ! Em kể chuyện có hay không?

Nhã Kỳ hai tay bưng khuôn mặt bầu bĩnh của Thi Thi:

- Em kể chuyện hay lắm!

Tú Tú nói:

- Chị Ba đoạt giải nhất thi kể chuyện đấy, chị Kỳ.

- Vậy Thi Thi tài quá rồi. Thế còn Tú Tú?

Tú Tú cười nhe răng, hai lún đồng tiền thật sâu:

- Em thì không học giỏi bằng chị Ba!

Nhã Kỳ cười:

- Thì Tú Tú cố gắng sẽ bằng chị Ba ngay! Tú Tú thông minh lắm mà.

Thi Thi cười:

- Chị Nhã Kỳ đừng có tin Tú Tú, nó luôn đứng nhất đó.

Nhã Kỳ dí tay lên trán Tú Tú:

- Dám nói dối chị phải không?

Tú Tú nhe răng. Nhã Kỳ cười:

- Cả hai đứa giỏi quá!

Thơ Thơ xen vào:

- Hai đứa nói chuyện gì với chị Nhã Kỳ mà vui quá vậy?

Tú Tú ôm lấy Thơ Thơ:

- Chi Hai! Tối nay em ngủ với chị Nhã Kỳ có được không?

Thi Thi:

- Em nữa!

Thơ Thơ hôn lên má Tú Tú:

- Không được! Hai đứa về phòng ngủ đi. Đã 9 giờ rồi. Mẹ xuống triệu hai đứa lên ngủ bây giờ.

Thi Thi lắc lắc tay Thơ Thơ:

- Chị Hai, cho em ở chơi một tí nữa đi!

Bỗng có tiếng bà Phương gọi:

- Tú Tú! Thi Thi! Hai đứa đi ngủ, đã hơn chín giờ rồi!

Thơ Thơ cười:

- Chị nới có sai đâu. Mời hai công chúa đi ngủ!

Tú Tú và Thi Thi phụng phịu đi về phòng. Nhã Kỳ nhìn theo:

- Hai đứa dễ thương quá!

Thơ Thơ cười nói:

- Nhã Kỳ! Cũng về phòng đi! Trời lạnh rồi đó.

- Ừ. Mình cũng thấy lạnh. Ê, tối nay Thơ Thơ ngủ với mình nghen!

Thơ Thơ cười:

- Ừ. Chắc thức sáng đêm quá.

Nhã Kỳ ngáp dài:

- Hôm nay mệt chắc ngủ sớm!

- Ừ. Ngủ sớm, mình còn gặp dài dài mà.

Cả hai về phòng, tiếng rì rầm vang lên một lúc thì Thơ Thơ quay sang Nhã Kỳ, Nhã Kỳ đã ngủ say từ lúc nào. Thơ Thơ kéo chăn đắp cho bạn và cô cũng chìm vào giấc ngủ.

Nhã Kỳ quấn chặt chăn vào người. Cô nói:

- Lạnh quá!

Thơ Thơ ôm lấy bạn:

- Như vậy ấm chưa?

Nhã Kỳ cười:

- Ừ. Mà sao Thơ Thơ ấm quá vậy?

Thơ Thơ:

- Bí mật!

- Ừ. Mà hôm rày Thơ Thơ đã tìm được việc làm chưa?

- Xin rồi! Hai ba chỗ nhưng chưa có chỗ nào gọi, nên chẳng biết có được hay không. Còn Nhã Kỳ?

Nhã Kỳ:

- Mình cũng vậy. Mình dặn mẹ nếu có công ty nào gọi thì điện báo cho mình. Mà Thơ Thơ này, hay bạn xuống Sài Gòn làm luôn đi.

Thơ Thơ trầm giọng:

- Mình cũng muốn lắm nhưng mẹ mình không chịu. Chứ mình nghĩ làm việc ở Sài Gòn thì mau tiến bộ hơn.

Nhã Kỳ lặng thinh một hồi rồi nói:

- Tụi mình mà đi làm rồi chắc ít gặp nhau lắm.

- Ừ. Nghĩ tới đó buồn quá!

Nhã Kỳ tung chăn, ngồi dậy:

- Dậy! Chúng mình đi chơi. Đi cho thỏa thích khi có điều kiện.

Thơ Thơ ủ mặt vào chăn:

- Nằm chút nữa đi.

Nhã Kỳ kéo Thơ Thơ:

- Dậy! Dậy đi! Nằm hoài trên giường sẽ lạnh cóng đấy! Thơ Thơ vận động là sẽ hết lạnh ngay!

Thơ Thơ đành phải ngồi dậy. Cô mặc thêm chiếc áo lạnh:

- Hứ! Lạnh quá, mà bắt người ta dậy!

Nhã Kỳ quàng thêm chiếc khăn lên cổ. Thơ Thơ đưa cho Nhã Kỳ chiếc nón len:

- Đội lên cho ấm!

Nhã Kỳ nghiêng nghiêng:

- Tớ có giống người Đà Lạt không?

Thơ Thơ ngắm nghía:

- Giống lắm!

Giọng bà Phương vang lên:

- Thơ Thơ gọi Nhã Kỳ dậy đi con!

Thơ Thơ trả lời:

- Tụi con dậy rồi! Con xuống ngay!

Thơ Thơ hối:

- Đi đánh răng, rửa mặt. Nhã Kỳ phải dùng nước ấm nghen, nước lạnh làm cóng tay đấy!

Nhã Kỳ cười:

- Chu đáo quá hén!

Thơ Thơ nhe răng cười:

- Bạn tốt mà!

Cả hai cùng cười rộ lên. Bà Phương gọi tiếp:

- Hai đứa xuống ăn sáng nè!

- Dạ.

Nhã Kỳ và Thơ Thơ vội vã vệ sinh nhanh chóng và đi nhanh xuống bếp. Nhã Kỳ:

- Cháu chào cô!

Bà Phương cười:

- Ngủ có được không cháu?

- Dạ. Cháu ngủ rất ngon!

Nhã Kỳ lấy tô múc thức ăn vào và đặt xuống bàn:

- Cô nấu thức ăn thơm quá! Bé Tú Tú và Thi Thi chắc nghe mùi thức ăn của mẹ nên dậy sớm hơn chị phải không?

Tú Tú cười:

- Quen rồi! Chỉ có chị Thơ Thơ là lười thôi. Chị dậy rất trễ!

Thơ Thơ cốc vào đầu Tú Tú:

- Nói xấu chị Hai hả?

Tú Tú xoa đầu, méc bà Phương:

- Mẹ! Chị Hai đánh con!

Bà Phương lắc đầu:

- Nhã Kỳ ở đây sẽ thấy tụi nó la ầm ĩ suốt ngày cho mà xem!

Nhã Kỳ cười:

- Vui chứ có sao đâu cô!

Thơ Thơ trề môi:

- Vui hổng nổi. Hai con bé này, nó ma lanh lắm!

Thi Thi liếc Thơ Thơ:

- Chị Hai gì mà đáng ghét! Chị Nhã Kỳ mới đáng yêu!

Thơ Thơ dí tay lên trán Thi Thi:

- Nhớ nhé! Chị Nhã Kỳ về là em sẽ biết tay chị.

Bà Phương xua tay:

- Ở đó mê cãi, không chịu ăn điểm tâm sao? Nguội hết rồi kìa.

Tú Tú:

- Chị Nhã Kỳ bới cơm giùm em!

Thi Thi:

- Chị Nhã Kỳ gắp cho em thức ăn đi!

Thơ Thơ gắp thức ăn cho vào chén Thi Thi:

- Ăn đi nhóc!

Thi Thi cười:

- Cám ơn chị Hai!

Thi Thi xoa đầu em:

- Ừ. Ăn đi!

Bà Phương mỉm cười nhìn Nhã Kỳ:

- Cháu thấy chị em chúng nó chưa? Giận đó rồi lại làm lành với nhau!

Nhã Kỳ mỉm cười nhìn Tú Tú và Thi Thi. Hai đứa nói như con sáo rồi lâu lâu lại cười rộ lên thật đầm ấm, hạnh phúc.

Cơm nước xong, bà Phương bảo:

- Hai đứa đưa Thi Thi và Tú Tú đến trường, rồi muốn đi chơi thì đi. Để trưa, mẹ sẽ rước tụi nó.

Thơ Thơ:

- Dạ. Hai đứa nhóc thay đồ nhanh lên!

- Dạ.

Thi Thi và Tú Tú chạy như bay về phòng, chỉ một loáng sau là hai đứa đã có mặt ở trước sân. Tú Tú cười:

- Em ngồi phía trước.

Thơ Thơ bế Tú Tú:

- Ừ. Em ngồi đây? Thi Thi ngồi phía sau với chị Nhã Kỳ.

Đưa hai em đến trường xong. Thơ Thơ cười:

- Chúng mình đi chơi nghen!

Nhã Kỳ gãi đầu:

- Đi đâu?

Thơ Thơ kể một hơi:

- Vườn hoa, hồ Than Thở, hay Thung lũng Tình yêu, hay dinh Bảo Đại... À, mà lên chùa Trúc Lâm để cầu nguyện đi!

Nhã Kỳ cười:

- Hôm nay mình đến vườn hoa chơi đi!

Thơ Thơ cười thật tươi:

- Mình tình nguyện làm tài xế, Nhã Kỳ muốn đi đến đâu thì mình sẽ sẵn sàng.

Nhã Kỳ nghiêng người:

- Đi vườn hoa!

- Xin tuân lệnh!

Nhã Kỳ nghiêng đầu lên nhìn. Cô trố mắt:

- Ê!

Chiếc xe lướt nhẹ qua cô và dừng lại:

- Chào cô!

Rồi sau đó xe vọt đi mất. Thơ Thơ ngạc nhiên:

- Người quen à?

Nhã Kỳ bực dọc:

- Cái anh chàng đáng ghét chứ quen nỗi gì? Thật là đen đủi, đi đâu cũng gặp anh ta.

Thơ Thơ trêu:

- Mình thấy anh ta rất điển trai đấy!

Nhã Kỳ trề môi:

- Ờ. Điển trai nhưng lại rất bất lịch sự!

Thơ Thơ cười cười:

- Thì anh ta bất lịch sự với Nhã Kỳ, chứ với mình anh ta rất lịch sự thì sao?

- Ừ. Thế thì hai người cứ tự nhiên!

Thơ Thơ nheo mắt:

- Rất tiếc anh ta chạy mất tiêu rồi!

- Hứ!

- Rồi ở đây giận mãi, không chịu đi chơi à!

Nhã Kỳ cằn nhằn:

- Gặp anh ta là hết vui!

Thơ Thơ cho xe chạy:

- Quên anh ta đi, thế là xong!

Nhã Kỳ quên anh ta nhanh chóng, khi cô thấy hai bên đường, những ngôi nhà được xây theo kiến trúc xưa rất cổ kính nên có vẻ rất huyền bí. Cô buột miệng:

- Ở đây thơ mộng quá!

Thơ Thơ mỉm cười, giọng đầy tự hào:

- Đây là thành phố mộng mơ mà!

Nhã Kỳ giọng chậm rãi:

- Thành phố mộng mơ mà được đi với người yêu chắc tuyệt vời lắm!

Thơ Thơ nắm lấy tay Nhã Kỳ:

- Đây là người yêu nè!

Nhã Kỳ ôm lấy Thơ Thơ:

- Người yêu ơi? Người yêu này đói bụng quá rồi!

Thơ Thơ cười:

- Người yêu này hay vòi vĩnh quá! Nhưng người đẹp muốn là trời muốn mà!

Người đẹp muốn dùng gì?

- Phở nghen!

Thơ Thơ cười:

- Ăn bánh canh đi, bánh canh giò heo ăn nóng rất ngon!

- Ừ. Mình thấy lạnh, ăn nóng chắc tuyệt lắm!

Nhã Kỳ nói tiếp:

- Đi nhanh đi, nghe Thơ Thơ nói, mình thèm quá!

Thơ Thơ:

- Biết rồi!

Cả hai đến hàng bánh canh. Cửa hàng rất đông khách. Nhã Kỳ ngạc nhiên:

- Đông khách quá!

Thơ Thơ kéo tay Nhã Kỳ:

- Ta ngồi đằng kia đi.

Bỗng có tiếng gọi:

- Thơ Thơ!

Thơ Thơ ngó quanh tìm kiếm. Mắt cô sáng rực khi thấy tay vẫy vẫy. Thơ Thơ nói:

- Lại kia ngồi!

Đến nơi, cô hỏi:

- Anh Bảo!

Bảo kéo ghế mời:

- Ngồi đi em! Đây là bạn của em à?

Thơ Thơ cười:

- Ừ. Bạn em, Nhã Kỳ!

Bảo chào Nhã Kỳ:

- Anh là Bảo, anh họ của Thơ Thơ.

- Em nghe Thơ Thơ nhắc đến anh Bảo hoài!

- Vậy sao! Hèn chi anh nhảy mũi hoài!

Thơ Thơ trề môi:

- Nhắc đến không phải khen đâu mà mừng.

Bảo cười hì hì:

- Không sao! Miễn là nhắc tức là em đã nhớ đến anh Bảo này rồi!

- Chị ơi! Cho tôi hai tô bánh canh đặc biệt!

Chị bán hàng vui vẻ nói:

- Chà! Cậu Bảo nay có hai cô bạn gái xinh quá!

- Dạ, bạn em người nào cũng xinh hết, chị ạ!

Chị bán hàng tiếp:

- Tôi biết mà! Người nào đi với cậu đều xinh đẹp cả!

Bảo cười và gãi đầu:

- Ý! Chị đừng nói thế, hai cô này hiểu lầm em cho xem!

Chị bán hàng nheo mắt:

- Ừ. Thì cậu đi với rất nhiều cô, nhưng hai cô này là đẹp nhất. Được chưa?

Chị bán hàng nói xong và bỏ đi ngay. Bảo ôm đầu:

- Hôm nay, chị nói câu nào nghe cũng chẳng được cả. Các cô đừng có nghe những lời chị ấy nói.

Thơ Thơ cười:

- Anh Bảo ngồi xuống đi! Em và Nhã Kỳ chẳng có nghe thấy gì đâu. Nhưng hôm nay, anh phải đi chơi với bọn em.

- Được! Hôm nay các em đi đến đâu thì anh đi đến đó!

Thơ Thơ vỗ tay:

- Thế thì hay quá! Chúng ta ăn nhanh lên Nhã Kỳ?

Mọi người ăn xong. Họ rời khỏi quán. Bảo hỏi:

- Thơ Thơ và Nhã Kỳ định đi đâu vậy?

Thơ Thơ cười chỉ Nhã Kỳ:

- Nhã Kỳ muốn đi vườn hoa.

Thơ Thơ nhìn đồng hồ:

- Anh Bảo đưa Nhã Kỳ đi chơi giùm em. Em phải về rước Thi Thi và Tú Tú!

Bảo nhìn Nhã Kỳ:

- Nhã Kỳ đi với anh nhé!

Nhã Kỳ mỉm cười:

- Được, nếu anh Bảo rảnh!

Thơ Thơ lên xe:

- Chúc hai người vui vẻ!

Thơ Thơ kín đáo nháy mắt với Bảo. Bảo mỉm cười với vẻ biết ơn.

Thơ Thơ đi khỏi. Bảo cười:

- Chúng mình cũng đi, Nhã Kỳ.

- Dạ.

Thế là họ tiến thẳng đến vườn hoa.

Thơ Thơ ôm Nhã Kỳ. Cô cười:

- Kỳ thấy anh Bảo thế nào?

Nhã Kỳ cười:

- Thì anh ta cũng có mắt, mũi, tay chân...

Thơ Thơ vỗ nhẹ vào vai bạn:

- Đáng ghét? Ai hỏi việc đó! Thế hai người đi đến đâu và nói những gì?

Nhã Kỳ tủm tỉm cười:

- Anh Bảo cũng ga- lăng lắm. Vừa đi vừa giải thích đủ điều, nên thú lắm.

Thơ Thơ cười:

- Thế có yêu anh ta nổi không?

Nhã Kỳ phá lên cười:

- Đồ quỷ! Mới gặp thì làm sao mà yêu được! Có biết gì nhau đâu mà yêu!

Thơ Thơ làm ra vẻ rành chuyện:

- Nhã Kỳ không nghe người ta nói "tình yêu sét đánh" sao? Họ mới gặp nhau lần đầu đã yêu liền đó sao?

Nhã Kỳ trề môi:

- Rành quá hén! Trong khi đó, bản thân mình cũng chưa có một mảnh tình nào để vắt vai.

Thơ Thơ đỏ mặt:

- Bộ không có người yêu là không có kinh nghiệm sao?

Nhã Kỳ cười thật tươi trêu Thơ Thơ:

- Yêu đi rồi mới có quyền dạy tui.

- Thấy ghét! Tui đã tạo điều kiện cho hai người rồi đấy. Ngày mai, hai người định đi đâu?

Nhã Kỳ lắc đầu:

- Anh Bảo bận, không đi được. Mà Thơ Thơ tìm cho mình một bản đồ Đà Lạt đi. Mình sẽ tự đi Thơ Thơ nhăn mặt:

- Đâu có được. Khách đến đây không lẽ để khách đi một mình.

Nhã Kỳ lắc đầu:

- Thơ Thơ đừng lo. Mình thích đi một mình, thơ thẩn thì thú lắm.

Thơ Thơ nhăn mặt:

- Nhã Kỳ nói thật ấy hả?

Nhã Kỳ không nhìn Thơ Thơ mà nhìn lên trần nhà với đôi mắt mơ màng:

- Ừ. Đi một mình thú lắm. Với lại đi một mình mới tìm được một nửa kia của mình.

Thơ Thơ xô nhẹ Nhã Kỳ:

- Đáng ghét! Mình tìm cho Nhã Kỳ một nửa kìa rồi mà không chịu.

Nhã Kỳ nhướng mắt:

- Không thích. Mình chỉ thích tự mình đi tìm.

Thơ Thơ trề môi:

- Ờ. Để ngày mai Nhã Kỳ đi một mình để đi tìm một nửa kia đi.

Nhã Kỳ ôm Thơ Thơ:

- Nói giỡn đó! Ở Đà Lạt mà đi một mình chắc người ta sẽ cho mình điên đấy.

Thơ Thơ phì cười:

- Vậy sao?

Nhã Kỳ bò dậy và đến bên cửa sổ. Nhã Kỳ ngạc nhiên:

- Ồ! Ở phía trên đồi kia có ngôi nhà bắt đèn sáng choang. Đẹp quá!

Thơ Thơ vẫn nằm trên giường trả lời:

- Ừ. Ngôi nhà trồng toàn hoa hồng vàng đấy. Chắc hôm nay có chủ nhân về nên đèn bắt sáng choang như vậy, chứ bình thường thì cũng như bao nhiêu ngôi biệt thự khác thôi.

Nhã Kỳ chép miệng:

- Chắc ngôi nhà đẹp lắm!

Thơ Thơ vẫn nằm trên giường:

- Ừ. Ngôi nhà đẹp lắm. Mà nghe nói ông chủ đó chỉ có một cậu con trai thôi.

Nhã Kỳ hiếu kỳ:

- Thế cậu ta có đẹp không?

Thơ Thơ lắc đầu:

- Không biết! Mình chỉ nghe Thi Thi nó kể vì nó hay lên ngôi nhà đó để xin hoa lắm.

Nhã Kỳ im lặng. Cô đứng ngắm ánh sáng tỏa ra từ ngôi nhà. Cô tưởng tượng một ngôi nhà đẹp, xung quanh có toàn hoa hồng vàng, chắc đẹp lắm. Cô quay sang định hỏi Thơ Thơ, nhưng Thơ Thơ đã ngủ từ lúc nào. Nhã Kỳ đóng kín cửa lại và lên giường nằm cạnh Thơ Thơ. Nhã Kỳ trằn trọc mãi không ngủ được. Cô quyết định sáng mai sẽ lên đó để được tận mắt chiêm ngưỡng ngôi nhà ấy. Và cô thiếp dần vào giấc ngủ với bao mộng đẹp.

Sau khi cơm nước xong, Thơ Thơ thì đưa Thi Thi và Tú Tú đi học, rồi mới trở về chở Nhã Kỳ. Nhã Kỳ vội rời khỏi nhà. Cô tiến dần về phía ngôi biệt thự.

Ngôi biệt thự nằm lưng chừng ngọn đồi, trông từ xa nó rất thơ mộng. Nhã Kỳ tiến gần và cô vô cùng thích thú. Cô buột miệng:

- Ngôi nhà thật đẹp. Toàn là hoa hồng vàng.

Màu vàng của hoa làm cho ngôi nhà thật lộng lẫy. Nhã Kỳ đứng ngây người.

Nhã Kỳ thấy cửa cổng chỉ khép hờ. Cô lách nhẹ người vào trong. Hóa hồng vàng đang hé nụ còn đọng những giọt sương long lanh. Càng đi sâu vào, Nhã Kỳ càng thấy hoa hồng càng đẹp nên cô không thể dừng bước. Cô sững sờ, trước mắt cô có một anh chàng chỉ mặc có chiếc quần đùi đang đứng tập tạ. Nhã Kỳ xấu hổ nên cô thụt lùi. Bỗng có tiếng chó sủa vang lên. Nhã Kỳ hốt hoảng nên cô chỉ biết đứng yên. Anh ta quay lại, chạy nhanh đến và hét lên:

- Lucky, Lucky, dừng lại nào!

Nghe tiếng gọi của chủ, cơn chó đứng dừng lại. Anh ta tiến gần về phía Nhã Kỳ và hỏi:

- Cô đừng sợ! Nó không làm gì cô đâu.

Nhã Kỳ ngẩng lên và cô tròn mắt lắp bắp:

- Lại là anh?

Anh hất giọng:

- Cô đi đâu đây? Tìm tôi hả?

Nhã Kỳ nhìn anh ta, bất giác cô đỏ mặt. Lúc bấy giờ anh ta mới nhớ mình chỉ mặc chiếc quần đùi nên cũng có vẻ lúng túng:

- Tôi xin lỗi! Cô chờ tôi một tí.

Nhã Kỳ lắc đầu:

- chào anh! Tôi xin lỗi, tôi đến đây vì tôi thích hoa hồng vàng.

- Cô chờ tôi một tí.

- Dạ thôi. Chào anh!

Nói xong, Nhã Kỳ chạy đi thật nhanh để rời khỏi ngôi biệt thự xinh đẹp. Cô còn nghe tiếng gọi:

- Cô ơi! Dừng lại...

Nhã Kỳ cắm cổ chạy thật nhanh, về đến nhà thì gặp Thơ Thơ. Thơ Thơ hỏi:

- Nhã Kỳ làm gì mà thở dữ vậy?

Nhã Kỳ ngồi xuống ghế:

- Lại gặp cái anh chàng đáng ghét đó nữa!

Thơ Thơ trợn mắt:

- Hắn là cậu chủ của ngôi nhà ấy hả?

- Ừ. Hồi nãy mình quê muốn chết!

Thơ Thơ ngồi xuống cạnh Nhã Kỳ:

- Sao đâu? Kể cho mình nghe xem.

Nhã Kỳ kể cho Thơ Thơ nghe. Nghe xong, Thơ Thơ phì cười:

- Lúc đó hai người chắc mắc cười lắm! Nàng đỏ mặt khi thấy anh chàng mặc chỉ có cái quần đùi, còn chàng thì lúng túng.

Nhã Kỳ đánh lia lịa lên vai Thơ Thơ:

- Đồ đáng ghét! Thơ Thơ dám cười mình à? Mình mà gặp lại anh ta lần nữa, chắc mình sẽ xúi quẩy suốt năm nay quá.

Thơ Thơ cười ha hả, cô ráng nín cười nói:

- Biết đâu chừng! Không chừng hai người sẽ gặp lần nữa đấy!

Nhã Kỳ phụng phịu ngồi xuống ghế, cô im lặng. Thơ Thơ nắm tay Nhã Kỳ:

- Đi chơi nhé! Quên đi, hơi đâu mà giận. Mình chở Nhã Kỳ đến đây vui lắm.

- Thôi! Mình muốn ở nhà xem phim, chẳng đi đâu cả.

Thơ Thơ cười:

- Lâu lâu lên Đà Lạt mà nằm nhà uổng lắm.

Nhã Kỳ nhăn mặt:

- Đi, nhưng mà tâm trạng không vui thì chẳng thích thú gì.

- Ừ. Thì tùy Nhã Kỳ.

Nhã Kỳ đứng lên:

- Mình về phòng đây.

Thơ Thơ nhìn theo lắc đầu. Cô cũng đứng lên đi vào nhà. Bà Thảo hỏi:

- Không đi chơi à?

- Dạ không. Nhã Kỳ không đi.

Bà Phương hỏi:

- Hả?

Thơ Thơ xua tay:

- Kệ! Để Nhã Kỳ nghỉ một ngày cho lại sức. Nhã Kỳ còn ở đây lâu mà mẹ.

Bà Phương nhíu mày:

- Vậy con đi chợ mua giùm mẹ vài thứ xem.

- Dạ.

Bà Phương dặn mua vài thứ. Thơ Thơ xua tay:

- Từ từ, để con lấy giấy ghi, chứ con ra tới ngoài đó là quên hết.

Bà Phương lắc đầu:

- Có mấy thứ mà cũng ghi giấy với tờ!

Thơ Thơ cười:

- Tại con hay quên ấy mà.

Thơ Thơ ghi xong, cô liền đi chợ. Bà Phương xuống lúi lúi làm bếp. Nhã Kỳ bước xuống bếp:

- Cô có gì làm cho con phụ với!

Bà Phương tươi cười:

- Đã xong rồi. Sao con lại không đi chơi?

Nhã Kỳ cười:

- Dạ, con thấy hơi khó chịu, nhưng giờ khỏe rồi. Ủa! Thơ Thơ đâu cô?

- Cô bảo nó đi chợ rồi! Mà con có muốn đi chơi thì lấy xe nó đi đi.

Bà Phương vừa nói thì đi lại tủ lấy giấy tờ xe và chìa khóa:

- Đây! Con đi đi, ở nhà làm gì?

Nhã Kỳ tần ngần, rồi cầm lấy chìa khóa và giấy tờ. Nhã Kỳ dắt xe. Cô lên xe và cho xe chạy thật chậm, Cô quyết định chạy đến chùa Trúc Lâm. Chùa Trúc Lâm được xây trên ngọn đồi khá cao. Nhã Kỳ lên đến Thiền viện, cô nhìn xuống thành phố. Thành phố Đà Lạt hiện trước mắt cô thật đẹp. Nhã Kỳ say sưa ngắm. Cô mở máy thu lại những hình ảnh đẹp. Nhã Kỳ đang mải mê công việc, bỗng có tiếng nói vang lên:

- Cô có thể chụp giùm tôi tấm ảnh được không?

Nhã Kỳ ngẩng lên, cô mỉm cười:

- Được! Mọi người sắp xếp đi!

- Cám ơn cô.

Nhã Kỳ nhiệt tình sắp xếp và cô chụp cho họ nhiều tấm ảnh thật đẹp. Cô mỉm cười:

- Mọi người đồng ý những tắm ảnh này chứ?

- Có một bé gái nắm tay Nhã Kỳ:

- Cô ơi! Chú Ngọc nói cô xinh lắm. Chú ấy cám ơn cô nhiều lắm.

Ngọc bước đến đề nghị:

- Ở đây mà cô đi một mình buồn lắm. Hay cô đi chung với chúng tôi đi.

Nhã Kỳ nở nụ cười thật tươi:

- Cám ơn lời đề nghị của anh, nhưng tôi thích đi một mình, dễ làm việc theo ý thích hơn.

Ngọc cười nhìn Nhã Kỳ:

- Vậy thì chúng tôi không phiền. Cẩm Tú, chào cô đi!

Cẩm Tú khoanh tay thật tròn:

- Cháu chào cô!

Ngọc mỉm cười thân thiện:

- À! Mà cô tên gì?

Nhã Kỳ tự nhiên giới thiệu:

- Nhã Kỳ!

- Tôi là Ngọc. Đây là danh thiếp của tôi.

Nhã Kỳ đón lấy:

- Hẹn gặp lại Cẩm Tú nhé!

Cẩm Tú nở nụ cười tươi tắn:

- Dạ, mong sớm gặp lại cô.

Ngọc cười:

- Thôi chào cô Nhã Kỳ.

Nhã Kỳ vẫy vẫy tay:

- Chào!

Mọi người đi khuất, Nhã Kỳ tiếp tục công việc chụp ảnh. Nhã Kỳ một mình dạo quanh Thiền viện Trúc Lâm. Cô càng ngắm càng thấy say mê, nên mãi đến chiều, Nhã Kỳ mới về đến nhà. Thơ Thơ đón cô ở cổng. Thơ Thơ hỏi dồn:

- Nhã Kỳ đi đâu mà mãi đến giờ mới về, mình lo muốn chết.

Nhã Kỳ cười:

- Mình lên Thiền viện Trúc Lâm chơi.

- Sao mình gọi mà Nhã Kỳ không trả lời?

Nhã Kỳ gãi đầu:

- Mình xin lỗi? Mình để quên điện thoại ở nhà rồi.

Tiếng của bà Phương từ trong nhà vọng ra:

- Nhã Kỳ về rồi phải không, Thơ Thơ?

Thơ Thơ trả lời:

- Dạ.

Bà Phương nói tiếp:

- Con nói Nhã Kỳ đi tắm đi, rồi xuống ăn cơm.

Thơ Thơ nắm tay Nhã Kỳ:

- Nhã Kỳ về phòng tắm đi. Mình dắt xe vào cho.

- Ừ. Vui quá nên quên cái mệt. Giờ thì cảm thấy mệt quá.

Thơ Thơ ngạc nhiên:

- Đi một mình mà Nhã Kỳ thấy vui được à?

Nhã Kỳ nheo mắt, gật đầu. Thơ Thơ hỏi tiếp:

- Vui như thế nào?

Nhã Kỳ cười:

- Một tí lên phòng, mình kể cho Thơ Thơ nghe. Giờ mình đi tắm!

Nhã Kỳ nói xong là thoăn thoắt về phòng. Thơ Thơ đẩy xe vào nhà rồi cô xuống bếp phụ mẹ dọn cơm. Bà Phương bảo con:

- Thơ Thơ ra gọi Tú Tú và Thi Thi vào đi con.

Thơ Thơ đi ra phía cửa gọi:

- Tú Tú, Thi Thi vào ăn cơm!

Giọng Tú Tú đáp lại:

- Dạ.

Thơ Thơ dặn dò:

- Nhớ rửa tay sạch sẽ đó.

- Dạ.

Thơ Thơ quay vào. Cô bưng dĩa dưa hấu đặt lên bàn. Tú Tú sà vào bàn:

- Chị Hai cho em miếng dưa.

Thơ Thơ trừng mắt nhìn em:

- Không được! Ăn cơm xong thì mới được ăn dưa.

Tú Tú năn nỉ:

- Cho em một miếng thôi mà.

Thơ Thơ méc bà Phương:

- Mẹ! Tú Tú đòi ăn dưa kìa.

Bà Phương ôm Tú Tú và cười:

- Con phải ăn cơm xong rồi mới được ăn dưa. Ăn dưa trước, con no bụng thì làm sao ăn cơm.

Tú Tú im lặng, Thi Thi cũng ngồi vào bàn. Nhã Kỳ tắm rửa xong, cô đi nhanh xuống và cúi chào xin lỗi:

- Thưa cô! Con xin lỗi vì để mọi người chờ.

Bà Phương cười:

- Con ngồi đi.

Tú Tú nắm tay Nhã Kỳ:

- Chị Nhã Kỳ! Một chút nữa chị kể chuyện cho em nghe nghen!

Nhã Kỳ xoa xoa tay Tú Tú:

- Ăn cơm xong, chị cho hai đứa xem cái này, đẹp lắm!

- Hoan hô!

Thi Thi và Tú Tú ăn thật nhanh. Bà Phương cười:

- Hai đứa ăn từ từ, mắc nghẹn bây giờ.

Nhã Kỳ gắp thức ăn bỏ vào chén Thi Thi:

- Ăn từ từ thôi em!

Tú Tú phụng phịu:

- Chị Nhã Kỳ thương Thi Thi hơn em!

Nhã Kỳ mỉm cười:

- Đâu có. Chị thương em nhất nhà!

Nhã Kỳ gắp cho Tú Tú một con tôm thật to:

- Đây, Tú ăn cho mau lớn!

Tú Tú nhe răng cười:

- Cám ơn chị!

Thơ Thơ xì một tiếng:

- Hai đứa bây, chỉ còn thấy chị Nhã Kỳ, chứ đâu còn thấy chị Hai này nữa!

Tú Tú mím môi:

- Đâu có! Chị Hai em là nhất nhất mà!

Thơ Thơ trề môi:

- Thôi, đừng có cho chị Hai này đi tàu bay giấy!

Bà Phương xen vào:

- Lớn rồi mà còn cà nanh!

Tú Tú nhướng mắt:

- Vậy một chút chị Hai kể chuyện cho tụi em nghe.

Thơ Thơ xua tay:

- Đã biết chị không thích kể chuyện mà!

Thi Thi cười:

- Vậy mà trách tụi em!

- Ừ. Nhớ nghen, chị Nhã Kỳ đi rồi thì đừng có đeo theo chị Hai này nghen!

Tú Tú trề môi:

- Ai thèm! Có chị Hai đeo theo tụi em thì có.

Bà Phương xen vào:

- Bữa cơm nào mấy đứa con cũng cãi nhau, không sợ Nhã Kỳ cười sao?

Nhã Kỳ lắc đầu:

- Con thấy vui lắm! Vì ở nhà con ăn cơm rất im lìm. Buồn lắm!

Tú Tú và Thi Thi vỗ tay:

- Tụi em yêu chị Nhã Kỳ nhiều lắm!

Bà Phương cười:

- Muốn chị Nhã Kỳ yêu, các con phải ngồi yên ăn cơm đi.

Tú Tú và Thi Thi đồng thanh:

- Dạ.

Bữa cơm xong. Nhã Kỳ cùng bà Phương dọn dẹp. Nhưng Thi Thi và Tú Tú đã nắm tay Nhã Kỳ:

- Chị Nhã Kỳ ra chơi với tụi em!

Nhã Kỳ mỉm cười:

- Hai đứa chờ chị một tí, để chị phụ mẹ dọn dẹp xong đã!

Bà Phương nói:

- Con ra ngoài chơi với em đi, để cô dọn cho!

Nhã Kỳ vẫn làm, Tú Tú kéo áo Nhã Kỳ:

- Đi chị Nhã Kỳ!

Nhã Kỳ đành phải đặt bát xuống:

- Con nhờ cô!

Nhã Kỳ ngồi xuống. Tú Tú và Thi Thi cười:

- Chị kể chuyện cho tụi em nghe đi!

Nhã Kỳ xoa đầu Tú Tú:

- Trước khi kể, chị cho hai đứa xem cái này!

Nhã Kỳ mở máy điện thoại:

- Nè, các em xem đi!

Thi Thi và Tú Tú xem hình, luôn miệng xuýt xoa:

- Đẹp quá! Đẹp quá! Chị Nhã Kỳ chụp hình ở đâu mà đẹp quá!

Thơ Thơ ghé mắt, cô cũng ngạc nhiên hỏi:

- Nhã Kỳ chụp hình này ở đâu mà đẹp quá vậy?

Nhã Kỳ cười thành tiếng:

- Trời đất! Người Đà Lạt mà chẳng biết hình này là ở đâu!

Thơ Thơ hứ một tiếng rồi nói:

- Bộ ở Đà Lạt thì chỗ nào cũng biết sao?

Tú Tú cười hì hì:

- Chị Nhã Kỳ ơi! Chị Hai của em lười đi lắm!

Thơ Thơ cốc vào đầu Tú Tú:

- Nói xấu chị Hai phải không?

Thi Thi nghiêm mặt:

- Đâu có! Nói thật chứ nói xấu chị Hai đâu? Mà nếu chị nói vậy thì những hình này là chị Nhã Kỳ chụp ở đâu?

Thơ Thơ ngập ngừng:

- Thì đưa chị coi hình cái đã!

Tú Tú cười:

- Thì chị Hai coi đi!

Thơ Thơ nhìn hình, nhưng cuối cùng Thơ Thơ cũng lắc đầu:

- Nhã Kỳ chụp những hình này ở đâu vậy?

Kỳ mỉm cười:

- Mình chụp ở Thiền viện Trúc Lâm!

Thi Thi và Tú đồng thanh:

- Ủa! Ở Thiền viện Trúc Làm mà sao ảnh đẹp dữ vậy?

Thơ Thơ cười:

- Hai nhóc coi hình, để chị Hai nói chuyện với chị Nhã Kỳ!

Cả hai đứa đang say mê coi hình quên bẵng đi việc bắt Nhã Kỳ kể chuyện.

Thơ Thơ kéo Nhã Kỳ ngồi xuống ghế:

- Hôm nay Kỳ đã đi được những đâu?

Nhã Kỳ cười tủm tỉm:

- Chỉ có Thiền viện Trúc Lâm!

Thơ trợn mắt:

- Trời đất! Chỉ có ở Thiền viện Trúc Lâm mà mãi tới giờ này mới về!

Nhã Kỳ kể việc gặp Ngọc, gặp bé Cẩm Tú.

Tú Tú giật mình khi nghe tên mình. Tú Tú hỏi:

- Chị Nhã Kỳ gọi em?

Nhã Kỳ xoa đầu Tú Tú:

- Không có! Cũng tên Tú mà là Cẩm Tú.

Tú Tú nhe răng cười:

- Tên của em, ai cũng thích!

Nhã Kỳ ôm Tú Tú vào lòng:

- Ừ. Vì tên nghe rất dễ thương!

Tú Tú sung sướng nói:

- Em nghe ai cũng nói thế!

Thơ Thơ nheo mắt hỏi:

- Hai đưa xem hình xong chưa? Đi ngủ, để chị Nhã Kỳ nghỉ. Chị ấy đã mệt rồi.

Tú Tú Và Thi Thi chẳng muốn đi, nhưng sợ Nhã Kỳ mệt nên hai đứa đành ngoan ngoãn trở về phòng. Nhã Kỳ và Thơ Thơ cũng về phòng. Nhã Kỳ đưa cho Thơ Thơ tấm danh thiếp. Thơ Thơ đọc và leo lên:

- Ôi! Trời đất! Công ty Minh Ngọc là công ty to lớn nhất nhì ở đây đấy!

Nhã Kỳ thờ ơ đáp:

- Vậy sao?

- À! Mà anh ta có "bô giai" lắm không?

Nhã Kỳ cố nhớ lại khuôn mặt của Ngọc, nhưng cô không nhớ nổi nên lắc đầu:

- Hổng biết!

- Thế Nhã Kỳ không nhìn anh ta hả? Hứ! Có vậy mà cũng không chịu nhìn!

- Trời đất! Quen là nhìn mặt để làm gì?

- Thì để làm quen!

Nhã Kỳ cười:

- Ừ. Vậy Thơ Thơ giữ địa chỉ anh ta đi. Mình đi ngủ đây! Buồn ngủ quá!

Nói xong, Nhã Kỳ lăn ra ngủ. Thơ Thơ mỉm cười:

- Con người gì mới nằm xuống là đã ngủ ngay.

Thơ Thơ nhìn mãi tấm danh thiếp. Cô mỉm cười hình dung ra người chủ của tấm thiếp, chắc anh ta đẹp trai lắm. Rồi cô cũng thiếp dần với khuôn mặt điển trai của anh chàng tên Ngọc. Cô thấy hạnh phúc vô cùng.

Cơm nước xong, Nhã Kỳ xin phép bà phương:

- Cô ơi! Hôm nay con đi cáp treo xuống thung lũng cho biết.

Bà Phương cười:

- Ừ. Nhưng con bảo Thơ Thơ đi với con cho vui. Đi một mình buồn lắm!

- Dạ, thôi. Để Thơ Thơ giúp cô, con đi một mình được. Con đi cô nhé!

Bà Phương dặn dò:

- Nhớ đi về sớm nghe, Nhã Kỳ!

- Dạ.

Nhã Kỳ lên xe tiến thẳng đến nơi cần đến.

Hôm nay, khách thật đông. Nhã Kỳ len lách mãi mới đến nơi. Khí hậu thật mát mẻ dễ chịu. Nhã Kỳ nhìn về phía xa, phong cảnh thật đẹp, những làn sương mỏng chưa tan lởn vởn quanh những dãy núi. Nhã Kỳ hít thật đầy không khí vào lồng ngực:

- Thích thật!

Nhã Kỳ đi thật chậm để tận hưởng hết cảnh đẹp thiên nhiên. Đoàn người đi qua, bàn tán:

- Cảnh ở đây đẹp thật, nhưng ở dưới thung lũng càng đẹp hơn.

Nhã Kỳ mỉm cười và đi theo đoàn khách. Mọi người bước vào cáp treo. Cáp treo di chuyển. Nhã Kỳ cảm thấy thích thú. Cô nhìn không chớp mắt mọi vật xung quanh. Càng nhìn, cô càng say mê. Bỗng cô cảm thấy khó chịu, người cô lảo đảo, quay tròn rồi quỵ xuống. Bỗng có một bàn tay níu lấy cô, miệng hỏi:

- Cô có sao không?

Nhã Kỳ mắt vẫn nhắm nghiền. Nhã Kỳ nghe loáng thoáng:

- Chắc cô nhìn cảnh bên ngoài từ trên cao nên gây cho cô cảm giác khó chịu đấy mà. Cô tựa đầu vào vai tôi đi và nhắm mắt lại.

Nhã Kỳ nghe lời và cô tựa hẳn người vào vị ân nhân.

Cáp treo dừng. Cô lại nghe tiếng nói vang lên:

- Cáp treo đã dừng, tôi dìu cô đi ra nhé!

Nhã Kỳ cứ nhắm mắt, mặc ai dìu cô đi đâu thì cô đi đó. Sau đó, anh ta bảo:

- Cô ngồi xuống đi và từ từ mở mắt ra.

Nhã Kỳ nghe theo. Cô mở mắt từ từ. Cô thấy dễ chịu hơn. Và quay sang định cám ơn, thì cô vô cùng ngạc nhiên thốt lên:

- Lại là anh!

Đình Nguyên nhăn mặt:

- Tôi và cô chắc kiếp trước không biết ai mắc nợ ai mà sao chúng ta cứ gặp hoài.

Nhã Kỳ nhăn nhó:

- Thôi, tôi cám ơn anh. Chào anh!

Nhã Kỳ đứng lên và đi thật nhanh. Đình Nguyên nói với theo:

- Cô không quen đi cáp treo. Nhớ khi đi trở lên, không nên nhìn xung quanh mà hãy nhắm mắt lại và thở đều.

Nhã Kỳ bực mình, cô lẩm nhẩm:

- Hôm nay xúi quẩy thật!

Cơn bực mình làm cô vơi đi cơn chóng mặt. Cô bước đi xa dần, xa dần. Nhã Kỳ quay đầu lại không còn thấy người ta. Cô mới bước chậm lại và ngắm nhìn phong cảnh. Phong cảnh tuyệt đẹp, những thác nước thật hùng vĩ Tiếng thác chảy ầm ầm, những vách đá sừng sững tạo cho phong cảnh hoang sợ. Nhưng chính cái hoang sợ đó tạo cho cảnh vật thêm bí hiểm. Nhã Kỳ ngắm mãi không chán mắt.

Nhã Kỳ kéo cổ áo lên. Cô cảm thấy lạnh. Và cúi nhìn đồng hồ, cô chép miệng:

- Mới đây mà đã chiều rồi. Tiếc thật.

Nhã Kỳ đành quay về. Cô bước chân vào cáp treo, lòng đầy lo lắng. Vừa đặt chân vào buồng máy, cô đã rùng mình, vội nhắm mắt lại và thở thật đều.

Mười lăm phút sau, Nhã Kỳ đã xuống tới mặt đất. Cô vội bước ra và mừng rỡ:

- Hay quá! Mình chẳng có sao?

Cô mỉm cười nói thầm:

- Cái anh chàng đó, nghĩ thế mà hay thật?

Nhã Kỳ đến gian hàng bán rau quả. Nhã Kỳ lựa những quả bơ và mua thêm một ký nho. Cô dặn:

- Chị lót kỹ kỹ giùm em, kẻo không thôi giập hết.

Chị bán hàng tươi tắn:

- Em đừng lo!

Nhã Kỳ trên tay xách giỏ trái cây ra bãi xe. Cô đang loay hoay thì có tiếng chào:

- Chào cô!

Nhã Kỳ ngẩng đầu lên:

- Lại là anh ta!

Chiếc xe của anh ta đã biến mất. Nhã Kỳ mỉm cười và cô lên xe chạy về.

Vừa về đến nhà, Nhã Kỳ vội dắt xe vào thì gặp ngay ông Quân, ba của Thơ Thơ. Nhã Kỳ gật đầu:

- Con chào chú!

Ông Quân mỉm cười:

- Con đi chơi có vui không?

Nhã Kỳ dựng xe rồi tiến về phía ông Quân. Cô trả lời:

- Dạ vui.

Ông Quân chỉ ghế:

- Con ngồi xuống đó để chú hỏi thăm một tí.

Nhã Kỳ ngồi xuống và hỏi:

- Chú về, rồi bao giờ chú lại đi?

Ông chép miệng:

- Chắc ngày mai!

Bà Phương đặt dĩa trái lên bàn và nói:

- Ông ấy định đi ngay, nhưng cô cản lại đấy chứ!

Ông Quân cười xòa:

- Thì công việc ngập đầu nên đành phải chịu thôi!

Nhã Kỳ cười:

- Chú mà không quan tâm đến cô, thì cô sẽ buồn cho coi!

Ông Quân phân trần:

- Thì cũng như ba cháu thôi, ông ấy cũng đi suốt!

Bà Phương cười:

- Các ông khéo miệng lắm?

- Thì tôi đi làm vì lo cho vợ cho con chứ lo cho ai.

Bà Phương nhìn Nhã Kỳ:

- Con đi hôm nay vui không?

Nhã Kỳ cười:

- Dạ, rất vui! Con có mua bơ và nho về đây ạ!

Bà Phương cười thành tiếng:

- Vậy hôm nay, chúng ta ăn bơ và nho để trừ cơm nghen!

Nhã Kỳ tròn mắt hỏi lại:

- Sao vậy cô?

Bà Phương giải thích:

- Thì chú cũng mua, con cũng mua, rồi Thơ Thơ lại cũng mua nho và bơ!

Ông Quân bảo:

- Tôi đói rồi, bà dọn cơm đi. Tôi thèm ăn một bữa cơm gia đình lắm.

Bà Phương:

- Ông chờ một tí. Tôi còn làm thêm hai món nữa!

Nhã Kỳ đứng lên:

- Để con thay đồ xong, con xuống phụ cô.

Bà Phương gật đầu:

- Có cháu phụ thì sẽ nhanh hơn!

Bà Phương xuống bếp. Nhã Kỳ thay đồ, nhanh chóng xuống giúp bà Phương.

Thức ăn dọn lên thì đúng lúc Thơ Thơ về. Thơ Thơ mỉm cười:

- Ba mẹ thấy con có hay không?

Ông Quân cốc vào đầu con:

- Hay đâu không thấy, ba chỉ thấy con làm biếng thì có!

Thơ Thơ nũng nịu:

- Ba lại nói xấu con trước mặt bạn con. Con nghỉ chơi với ba luôn!

Ông Quân cười:

- Thế cũng được! Vậy thì phần quà của con, ba cho Thi và Tú luôn.

Thi Thi và Tú Tú vỗ tay:

- Hoan hô ba!

Thơ Thơ liếc hai em:

- Đừng có hòng! Chị đã lấy quà rồi, không đến lượt hai đứa đâu!

Cả nhà cười phá lên. Bà Phương nói:

- Mời cả nhà dùng cơm!

Thế là bữa cơm gia đình thật ấm cúng. Nhã Kỳ cảm thấy chạnh lòng khi nghĩ đến mẹ bây giờ chỉ ngồi ăn có một mình. Thơ Thơ thúc tay vào tay Nhã Kỳ:

- Nghĩ gì mà thẫn thờ vậy?

Nhã Kỳ giật mình và lắc đầu:

- Đâu có!

Ông Quân nhìn Nhã Kỳ:

- Ba cháu chắc lúc này đi thường xuyên lắm!

- Dạ, ba con đi có khi cả tháng mới về, về một chút là đi ngay.

- Ừ. Làm ăn là phải vậy thôi, cháu à.

- Dạ.

- Chị Liên còn đi làm không?

Nhã Kỳ lắc đầu:

- Ba con bảo mẹ con nghỉ...

- Ừ. Chị Liên cũng nên nghỉ để lo gia đình, thì ba con mới yên tâm mà làm việc.

Cơm nước xong. Họ lại tiếp tục trò chuyện mãi đến tận khuya. Thơ Thơ và Nhã Kỳ về phòng. Thơ Thơ vừa nằm xuống thì đã ngủ ngay. Nhã Kỳ trằn trọc, cô định gọi cho mẹ, nhưng thấy đã khuya nên cô thôi.

- Sáng rồi hãy gọi.

Nhã Kỳ tắt đèn và đi ngủ.

Nhã Kỳ rời khỏi giường và khoác chiếc áo lạnh lên người. Cô co người và chép miệng:

- Hôm nay trời lạnh quá!

Giọng Thơ Thơ lè nhè:

- Dậy chi sớm vậy! Nằm xuống ngủ tiếp đi!

Thơ Thơ quơ tay và gọi:

- Nhã Kỳ! Nhã Kỳ!

Nhã Kỳ phì cười:

- Tớ dậy rồi!

Thơ Thơ nhướng mắt:

- Trời lạnh quá, dậy làm gì?

Thơ Thơ cuộn chăn vào người. Nhã Kỳ kéo Thơ Thơ:

- Dậy, chạy vài vòng sân là sẽ ấm ngay đấy!

Thơ Thơ lắc đầu lia lịa:

- Thôi, thôi! Nhã Kỳ đi đi! Tớ không thích tập thể dục buổi sáng đâu!

Nhã Kỳ cười:

- Chắc ngày mai mình về Sài Gòn.

Nghe Nhã Kỳ nói thế, Thơ Thơ nhỏm dậy:

- Sao lại về?

Nhã Kỳ nhíu mày:

- Mình nhớ mẹ!

Thơ Thơ hạ giọng:

- Ừ. Tại đây là lần đầu tiên Nhã Kỳ xa mẹ mà!

Nhã Kỳ đề nghị:

- Hôm nay, Thơ Thơ chở mình đi chơi nghen.

Thơ Thơ gật đầu:

- Ừ. Mình sẽ chở Nhã Kỳ đi những nơi này rất đẹp. Nhã Kỳ đến là sẽ thích ngay!

Thơ Thơ ngồi dậy, cô lấy chiếc áo lạnh mặc vào:

- Để mình xuống làm điểm tâm.

Nhã Kỳ nói:

- Mình xuống giúp Thơ Thơ.

Thơ Thơ lắc đầu:

- Nhã Kỳ đi tập thể dục đi. Mình làm một chút là xong ngay.

- Ừ. Nếu vậy mình đi đây!

Nhã Kỳ chạy nhanh xuống sân. Thơ Thơ đi xuống bếp thì gặp bà Phương.

Bà Phương hỏi:

- Ủa! Sao hôm nay dậy sớm quá vậy cô nương. Hôm nay, chắc mặt trời mọc ở đằng Tây quá!

Thơ Thơ nắm tay mẹ:

- Mẹ! Ngày mai, Nhã Kỳ về Sài Gòn!

Bà Phương ngạc nhiên:

- Sao nó bảo một tháng mới về mà!

- Thì Nhã Kỳ định thế, nhưng giờ nó nhớ mẹ rồi!

- Thế rời con định xuống đây làm gì?

Thơ Thơ cười:

- Con định làm điểm tâm, rồi cùng Nhã Kỳ đi chơi.

Bà Phương gật đầu:

- Ừ. Con phụ mẹ, cha con sáng nay cũng đi rồi.

- Dạ.

Bà Phương bảo Thơ Thơ:

- Con bật bếp, đun nước sôi lên đi.

Bà Phương lấy trứng và rửa chảo bắc lên. Bà chiên ốp- la và sau đó cho mỗi trứng vào dĩa. Thơ Thơ cười:

- Mẹ chiên trứng khéo quá!

Bà Phương cười hiền lành:

- Đến lúc cô cũng phải tập chiên đi là vừa.

- Mẹ này! Lại trêu con rồi!

Tiếng ông Quân vang lên:

- Mới sáng sớm, mà hai mẹ con đã có đề tài rồi sao?

Thơ Thơ nũng nịu:

- Mẹ lại trêu con.

Ông Quân đến gần Thơ Thơ nhưng nhìn bà Phương. Bà Phương nói:

- Em bảo nó tập nấu ăn lần đi là vừa!

- Bố!

Ông Quân cười:

- Ừ. Mẹ con nói đúng đó!

- Đó, bố và mẹ lại cùng nhau trêu con. Con sẽ không yêu bố mẹ đâu.

Bà Phương cười thành tiếng:

- Ừ. Thì cô đã có chồng rồi thì còn yêu hai vợ chồng già của tôi làm gì nữa.

Thơ Thơ ôm lấy bà Phương:

- Con chẳng thèm lấy chồng.

Ông Quân hỏi:

- Thế cha mẹ già, con ở với ai?

- Con nuôi cha mẹ.

- Thế cha mẹ chết đi?

- Con cũng chết theo.

- Trời ơi! Con tôi hiếu thảo quá. Đáng quý quá!

Thơ Thơ bưng dĩa thức ăn đặt lên bàn.

Bà Phương nói:

- Con nhớ lấy lời con nói đấy nhé.

Thơ Thơ ôm lấy bà Phương:

- Con thương ba mẹ nhất trên đời mà!

Nhã Kỳ đi vào:

- Con chào chú, chào cô!

Ông Quân:

- Con hay tập thể dục buổi sáng lắm sao?

- Dạ.

- Con Thơ Thơ nó lười lắm.

Thơ Thơ vênh mặt:

- Con không tập nhưng thân thể con vẫn rắn chắc mà!

Nhã Kỳ:

- Biết rồi!

Ông Quân cười:

- Nhưng sức khỏe của con không bằng Nhã Kỳ.

Thơ Thơ xua tay:

- Nhưng buổi sáng con thích nằm trong chăn mơ mộng hơn!

Bà Phương:

- Lười mà còn cố cãi!

Cả nhà cười vui vẻ, bước vào buổi điểm tâm.

Ăn xong, thì ông Quân đi làm. Nhã Kỳ và Thơ Thơ đi chơi. Thơ Thơ chở Nhã Kỳ đi rất nhiều nơi.

Đi chơi mãi đến chiều, Thơ Thơ hỏi Nhã Kỳ:

- Chúng mình vào ăn hay uống gì nghen, Nhã Kỳ!

Nhã Kỳ:

- Tùy Thơ! Nhã Kỳ sao cũng được.

Thơ Thơ dựng xe và nói:

- Hay Nhã Kỳ ở lại đây chơi vài ngày nữa đi!

Nhã Kỳ lắc đầu:

- Tớ nhớ nhà lắm rời!

Thơ Thơ trề môi:

- Nhớ nhà hay nhớ người yêu đó.

Nhã Kỳ cười lúng liếng:

- Cầu mong có người yêu để mà nhớ.

Nhã Kỳ định nói tiếp, bỗng có tiếng gọi:

- Cô Nhã Kỳ! Cô Nhã Kỳ ơi!

Nhã Kỳ quay lại. Cô mỉm cười:

- A! Bé Cẩm Tú!

Nhã Kỳ chạy nhanh tới:

- Cô ơi! Cô đi uống nước à?

Nhã Kỳ ôm Cẩm Tú vào lòng:

- Ừ. Thế bé đi với ai?

Cẩm Tú cười:

- Cháu đi với chú Ngọc!

Cẩm Tú đưa tay vẫy vẫy:

- Chú Ngọc! Chú Ngọc? Cháu đây nè!

Ngọc nhìn thấy Nhã Kỳ, mắt anh rực sáng:

- Chào cô Nhã Kỳ!

Nhã Kỳ gật đầu đáp lại:

- Chào anh Ngọc!

Ngọc hỏi:

- Cô cũng đi một mình à?

Nhã Kỳ lắc đầu và giới thiệu:

- Đây là Thơ Thơ bạn em!

Rồi Nhã Kỳ kín đáo nháy mắt với Thơ Thơ:

- Còn đây là anh Ngọc và...

Bé Cẩm Tú níu lấy tay áo Nhã Kỳ:

- Cô Nhã Kỳ quên cháu rồi à?

Mọi người bật cười Nhã Kỳ ôm bé vào người:

- Sao lại quên! Còn đây là nàng công chúa Cẩm Tú. Mọi người hãy vỗ tay hoan nghênh đón chào công chúa Cẩm Tú.

Cẩm Tú cười toe toét, bé mỉm cười thật hạnh phúc. Cẩm Tú nắm tay chú:

- Chú Ngọc! Chú Ngọc sao chú không mời cô Nhã Kỳ và cô Thơ Thơ vào uống nước.

Chú Ngọc xoa đầu Cẩm Tú:

- Cảm ơn công chúa tí hon.

Ngọc quay sang Thơ Thơ:

- Mời Thơ Thơ.

Rồi nhìn Cẩm Tú và Nhã Kỳ:

- Mời công chúa! Mời Nhã Kỳ!

Cẩm Tú nắm tay Nhã K

Danh sách chương


Sách tương tự