Tập 2.
Mai Phương ngồi xuống cạnh Đình Nguyên:
- Anh xem bản kế hoạch này có được không?
Lúc đó thì Ngoc Thúy bước vào, Mai Phương vội đứng dậy:
- Giám đốc! Xem giùm em!
Ngọc Thúy liếc Mai Phương và hỏi:
- Đưa cho giám đốc xem gì thế?
- Đâu có gì đâu, chỉ bản dự thảo kế hoạch.
Ngọc Thúy:
- Vậy mà tôi tưởng...
Mại Phương ngắt ngang:
- Tưởng cái gì?
Đình Nguyên nhăn nhó:
- Hai cô có im không? Đây là nơi làm việc chứ đâu phải cái chợ đâu mà cãi vã hoài. Cô Ngọc Thúy vào có chuyện gì?
Ngọc Thúy õng ẹo:
- Dạ, em cần gặp giám đốc trình bày những yêu cầu của khách hàng, xem giám đốc có chấp nhận không?
- Khách hàng ở đâu?
- Dạ, ở Nha Trang.
Đình Nguyên nhìn Ngọc Thúy:
- Cô có chuẩn bị hồ sơ của khách hàng không?
- Dạ có.
Đình Nguyên nói:
- Hai cô về phòng đi. Sau khi xem xong thì tôi sẽ gọi.
Cả hai phụng phịu rời phòng Đình Nguyên. Lúc đó, Nhã Kỳ đi đến cửa phòng. Cô nhìn vẻ phụng phịu của hai người, Nhã Kỳ cúi đầu chào, nhưng cả hai đều đi thẳng. Nhã Kỳ nhún vai, cô gõ cửa. Giọng Đình Nguyên cáu gắt:
- Tôi đã bảo hai cô về phòng, bao giờ xem xong, tôi sẽ gọi.
Nhã Kỳ lên tiếng:
- Thưa giám đốc, tôi là Nhã Kỳ.
Đình Nguyên hạ giọng:
- Vào đi!
Nhã Kỳ vào phòng và đặt lên bàn bản kế hoạch:
- Giám đốc xem giúp và cho ý kiến.
Đình Nguyên đưa bản hợp đồng và yêu cầu của khách hàng mà Ngọc Thúy mới đưa. Anh nói:
- Nhã Kỳ xem giúp anh bản hợp đồng này.
Nghe giọng nói ngọt ngào của Đình Nguyên, Nhã Kỳ thấy ngài ngại, nhưng cô chẳng dám nói, chỉ biết im lặng làm việc.
Nhã Kỳ ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Cô xem rất tỉ mỉ. Đình Nguyên liếc nhìn Nhã Kỳ. Nhã Kỳ không hề hay biết, cô tiếp tục xem và Đình Nguyên cảm thấy thích thú khi ngắm nghía Nhã Kỳ. Nhã Kỳ ngừng lại có vẻ suy nghĩ. Đình Nguyên vội nhìn xuống tập hồ sơ.
Sau khi xem xong tập hồ sơ, Nhã Kỳ đứng lên và trao lại tập hồ sơ. Cô nói:
- Tôi đã trình bày ý kiến lên giấy, giám đốc xem lại.
Đình Nguyên đưa Nhã Kỳ tập hồ sơ của Mai Phương.
- Em xem luôn bản kế hoạch này giúp anh.
Nhã Kỳ nhận tập hồ sơ:
- Vâng.
Đình Nguyên hỏi:
- Em mệt không?
Nhã Kỳ mỉm cười và lắc đầu:
- Dạ không.
Đình Nguyên cúi xuống xem tiếp. Nhã Kỳ nói:
- Giám đốc, tôi về phòng có được không?
- Tùy! Em sợ à?
Nhã Kỳ nhíu mày:
- Sợ điều gì?
Đình Nguyên cười:
- Sợ anh nói yêu em, sợ người ta đồn chúng ta...
Nhã Kỳ nhún vai:
- Em chẳng sợ, miễn mình không có thì thôi.
Nhã Kỳ bước đi nhưng Đình Nguyên lên tiếng.
- Không sợ sao em lại đi.
Nhã Kỳ quay lại:
- Em chẳng quan tâm đến lời của giám đốc đâu.
Nói xong, Nhã Kỳ bỏ đi. Đình Nguyên chống tay lên cầm:
- Cô này quá bướng lại cứng đầu nữa.
Đình Nguyên đọc bản kế hoạch của Nhã Kỳ. Anh rất đồng tình và đọc bản nhận xét của khách hàng mà Ngọc Thúy đưa. Nhã Kỳ có những phương án rất hợp lý. Đình Nguyên so sánh hai bản thì thật sự anh phục cách giải quyết của Nhã Kỳ.
Đình Nguyên xem một tí và anh gọi Ngọc Thúy. Ngọc Thúy đi vào thấy Đình Nguyên Đang đứng cạnh cửa sổ, trên tay cầm tách cà phê, gương mặt nhíu lại đầy vẻ suy tư. Cô đến gần, giọng nhỏ nhẹ:
- Anh suy nghĩ gì dữ vậy. Suy nghĩ như thế sẽ mau già lấm đấy.
Đình Nguyên quay lại, anh hạ giọng:
- Em ngồi đi!
Đình Nguyên mang tập hồ sơ đặt xuống bàn tiếp khách và ngồi xuống đối diện với Ngọc Thúy. Ngọc Thúy mỉm cười:
- Gì mà trịnh trọng vậy.
Đình Nguyên chẳng để ý đến lời nói của Ngọc Thúy. Anh hắng giọng và bắt đầu nói:
- Cô Ngọc Thúy! Cô nên chỉnh sửa chỗ này, nếu cô viết như thế sẽ là chỗ hở để khách hàng vòi vĩnh.
Ngọc Thúy nũng nịu đứng lên ngồi cạnh Đình Nguyên:
- Chỗ nào đâu anh?
Đình Nguyên đánh dấu và giải thích cho Ngọc Thúy. Ngọc Thúy tựa má lên vai Đình Nguyên cười lẳng lơ:
- À! Em biết rồi.
Ngọc Thúy nghe xong. Đình Nguyên bảo:
- Cô về làm lại bản kế hoạch mới.
- Vâng! Em sẽ làm mà.
Ngọc Thúy cọ nhẹ sống mũi lên tai anh. Đình Nguyên cười:
- Muốn gì đây?
Ngọc Thúy quàng tay qua vai Đình Nguyên:
- Hứ! Biết rồi mà còn hỏi.
Ngọc Thúy hôn nhẹ lên môi Đình Nguyên:
- Sao lúc nãy anh la em dữ vậy?
Đình Nguyên hôn nhẹ lên má Ngọc Thúy:
- Thì em sai, anh phải la chứ, có giận anh không?
Ngọc Thuý ngồi ngã hẳn vào người Đình Nguyên. Đình Nguyên cười bẹo má cô:
- Ngồi dậy đi! Ở đây là công ty.
Ngọc Thúy cười, đứng lên và cô khóa trái cửa lại. Cô nhoẻn miệng cười:
- Thế là xong!
Ngọc Thúy đến ngồi và ngả người vào vòng tay Đình Nguyên. Đình Nguyên cúi xuống hôn lên đôi môi mọng. Chỉ chờ có thế là Ngọc Thúy bám chặt lấy môi anh. Đình Nguyên đưa tay vuốt nhẹ đôi chân thon gọn của cô, anh cười:
- Đôi chân em đẹp lắm!
Ngọc Thúy chu môi:
- Đến giờ này anh mới biết sao? Anh có thích không?
Đình Nguyên nhún vai:
- Thích, nhưng anh chẳng dám làm chủ nó đâu.
Ngọc Thúy ép sát thân hình vào người anh:
- Nếu anh thích thì em tặng anh đấy.
Đình Nguyên cười và nói:
- Chẳng dám!
Ngọc Thúy nũng nịu:
- Anh nổi tiếng là phong lưu mà.
Đình Nguyên gỡ tay Ngọc Thúy:
- Em buông ra! Tuy phong lưu nhưng không nên bừa bãi, vì đây là nơi làm việc.
Ngọc Thúy ỡm ờ:
- Chiều nay em chờ anh hén!
Đình Nguyên đến bên cửa và mở ra:
- Xin mời cô thư ký xinh đẹp của tôi về làm việc cho.
Ngọc Thúy chậm rãi đứng lên và đi ngang qua Đình Nguyên:
- Chiều gặp lại!
Ngọc Thúy đi khỏi cửa. Đình Nguyên mỉm cười:
- Chúc cô thư ký làm việc đạt kết quả tốt.
Ngọc Thúy mặt mày hớn hở Đình Nguyên đóng sầm cửa lại. Anh hớp ngụm nước. Anh ngồi xuống ghế nhìn bản kế hoạch của Nhã Kỳ. Đình Nguyên đánh dấu vào một số chỗ cần phải có sự lý giải.
Đình Nguyên đặt bản kế hoạch kên bàn. Anh ngả người ra sau nhắm mắt lại.
Anh đang suy nghĩ, bỗng có chuông điện thoại reo Đình Nguyên nhấc máy:
- Alô!
Giọng Mai Phương vang lên:
- Thưa giám đốc, bản kế hoạch của em, giám đốc đã xem xong chưa ạ?
Đình Nguyên:
- Bao giờ em xong, tôi sẽ gọi.
Đình Nguyên gọi Nhã Kỳ. Tiếng Nhã Kỳ vang lên trong máy:
- Alô. Nhã Kỳ xin nghe!
- Em mang bản kế hoạch Mai Phương và nhận xét của em luôn.
Tiếng Nhã Kỳ thật êm và thật nhẹ:
- Dạ, em sẽ mang qua liền!
Đình Nguyên đứng lên để thư giãn. Anh khoanh tay trước ngực, nhả từng khói thuốc. Những làn khói quyện thành những vòng tròn, Đình Nguyên mắt mơ màng nhìn theo.
Tiếng gõ cửa vang lên. Đình Nguyên vùi đầu thuốc vào cái gạt tàn và nói:
- Vào đi!
Nhã Kỳ đẩy cửa bước vào. Mùi khói thuốc vẫn còn nồng nặc làm cho Nhã Kỳ ho sặc sụa. Đình Nguyên hỏi:
- Mùi khối thuốc làm cô khó chịu sao?
Nhã Kỳ nhỏ nhẹ:
- Giám đốc hút thuốc trong giờ làm à? Như vậy là đã vi phạm nội quy của công ty rồi đó.
Đình Nguyên vẫn khoanh tay trước ngực nhìn Nhã Kỳ:
- Nhưng anh là giám đốc!
Nhã Kỳ nghiêm nét mặt:
- Giám đốc cần phải tuân thủ nghiêm ngặt hơn.
Đình Nguyên cười:
- Vậy là giám đốc phải làm tờ kiểm điểm rồi.
Nhã Kỳ bật cười:
- Ai mà dám kiểm điểm giám đốc.
Đình Nguyên nhìn đăm đăm Nhã Kỳ:
- Thì em mới vừa lên án anh đấy thôi.
Nhã Kỳ đành im lặng. Đình Nguyên đẩy bản kế hoạch của Nhã Kỳ:
- Em nên giải thích những phần anh đánh dấu.
- Thưa giám đốc, phải những đánh dấu sao không?
- Ừ. Anh muốn biết rõ những phần đó.
Nhã Kỳ trình bày từng phần rết rõ ràng. Nhã Kỳ đẩy tờ giấy trước mắt Đình Nguyên:
- Đây là phần lý giải của em.
Đình Nguyên cầm tờ giấy lên xem:
- Tốt! Bây giờ em trình bày nhận xét ý kiến về bản kế hoạch của Mai Phương.
Nhã Kỳ đáp:
- Em thấy kế hoạch của chị Mai Phương rất tốt. Chỉ cần thêm vài số liệu nữa thì sẽ có sức thuyết phục ngay. Giám đốc thấy thế nào?
Nhã Kỳ ngước nhìn Đình Nguyên. Cô bắt gặp ánh mắt của Đình Nguyên đang chằm chằm nhìn cô. Nhã Kỳ đỏ mặt, cô ngừng lại thì Đình Nguyên nói:
- Em nói tiếp đi.
Nhã Kỳ vội cúi đầu xuống, miệng lí nhí:
- Đây là nhận xét của riêng em mà thôi.
Vừa lúc ấy, Mai Phương và Ngọc Thúy đến phòng giám đốc gõ cửa. Đình Nguyên:
- Vào đi!
Nhã Kỳ đứng lên:
- Em chào giám đốc.
Mai Phương và Ngọc Thúy đi vào, Nhã Kỳ gật đầu chào. Ngọc Thúy vừa thấy Nhã Kỳ đã cong cớn đôi môi:
- Cô có việc gì mà đến đây.
Nhã Kỳ cười nhẹ:
- Dạ, giám đốc gọi nên em mới đến.
Mai Phương hạ giọng:
- Việc gì?
Nhã Kỳ cười:
- Dạ, ba cái hồ sơ của công ty đấy ạ.
Đình Nguyên bực mình:
- Điều tra xong chưa? Em về phòng đi, Nhã Kỳ.
Cả hai đều sửng sốt khi tiếng "em" thật ngọt ngào thốt ra từ miệng Đình Nguyên. Tuy ấm ức nhưng cả hai đều im lặng. Nhã Kỳ đi khỏi, Đình Nguyên hỏi:
- Hai cô cần gì?
Mai Phương nói:
- Giám đốc đã xem bản kế hoạch xong chưa ạ.
Đình Nguyên nhíu mày:
- Rồi! Kế hoạch cô tốt lắm, nhưng phải thêm một số số liệu cụ thể. Tôi đã đánh dấu vào đó rồi.
Mai Phương mỉm cười:
- Em cám ơn giám đốc!
Ngọc Thúy:
- Giám đốc xem giùm em.
Thôi đã đến giờ nghỉ, hai cô về. Ngày mai tôi sẽ trả lời.
Đình Nguyên đứng lên, sắp xếp lại hồ sơ. Vẫn thấy hai người còn đứng tần ngần chưa chịu đi Đình Nguyên ngạc nhiên:
- Ủa! Sao hai cô không về?
Cả hai đều tiu nghỉu rời phòng. Đình Nguyên vội đóng cửa phòng và đi xuống bãi đậu xe.
Anh vừa chạy ra cổng đã gặp Ngọc Thúy. Ngọc Thúy đưa tay vẫy vẫy, Đình Nguyên cho xe chạy tuốt. Ngọc Thúy xụ mặt xuống, miệng lầm bầm:
- Hẹn người ta rồi không giữ lời. Đáng ghét thật!
Mai Phương chạy trờ tới trước mặt Ngọc Thúy:
- Ê! Quê quá đi thôi. Xấu hổ quá!
Ngọc Thúy chẳng thèm đếm xỉa đến lời nói Mai Phương. Cô cho xe chạy mất. Mai Phương nhìn theo:
- Hứ!
Mai Phương cười và cho xe chạy đi. Cô nghĩ thầm:
- Chắn chán mình phải chiếm được trái tim anh ta.
Tin ông Đình Chương vào bệnh viện nhanh chống lan nhanh khắp công ty.
Mai Phương nói nhỏ với Nhã Kỳ:
- Ông giám đốc cũ mới bị đưa vào bệnh viện. Ông giám đốc mới chúng ta nghe đã chạy đến bệnh viện rồi.
Nhã Kỳ lo lắng:
- Chị Phương! Chị nghe ông giám đốc vì sao bị bệnh không?
- Bệnh cũ ấy mà. Ông bị cao huyết áp ấy mà.
Nhã Kỳ im lặng. Mai Phương tiếp:
- À, mà ông giám đốc nhỏ này, cậu ấy rất có hiếu, tuy không thích công việc này nhưng ông cha mà bệnh là ông con làm việc hết mình. Lần này là anh ta làm lâu nhất đấy.
Nhã Kỳ nghe Mai Phương nói, cô giả vờ không biết:
- Có việc đó à?
- Ừ. Giám đốc trẻ rất đẹp trai. Biết bao cô gái chết mê chết mệt vì anh ta.
Nhã Kỳ cười:
- Trong đó có chị phải không?
Mai Phương thở dài:
- Ừ. Chị rất thích giám đốc. Em có thể giúp chị không?
Nhã Kỳ cười, gật đầu:
- Dạ, nếu có dịp em sẽ nói giúp chị.
Mai Phương mặt rạng rỡ:
- Chị cám ơn em nghen!
- Có gì đâu mà cám ơn.
Bỗng có chuông điện thoại reo. Nhã Kỳ bắt máy:
- Alô!
Tiếng Đình Nguyên vang lên:
- Cô thay tôi gặp đối tác lúc hai giờ, tài liệu tôi để trên bàn. Cô nhớ xem kỹ tài liệu.
- Dạ. Bác Chương thế nào rồi?
Giọng Đình Nguyên lo lắng:
- Chẳng biết, bác sĩ đang khám. Thôi, anh cúp máy đây.
Mai Phương hỏi:
- Ai vậy?
Nhã Kỳ mỉm cười nói dối:
- Bạn.
Nhã Kỳ sợ Mai Phương biết Đình Nguyên bảo cô giúp anh thì Mai Phương sẽ khó chịu nên cô đành giấu. Mai Phương nói thêm một lúc thì cô về phòng.
Nhã Kỳ cũng vội vã đứng lên vào phòng của Đình Nguyên, cô tìm vội tập hồ sơ khách hàng mà Đình Nguyên đã dặn.
Nhã Kỳ tìm thấy. Cô rời phòng giám đốc về phòng làm việc thì gặp ngay Ngọc Thúy. Ngọc Thúy giọng trịch thượng:
- Giờ làm việc mà cô đi lang thang ở đây?
Nhã Kỳ đáp tỉnh bơ:
- Thì tôi cũng đang đi làm việc đây.
Ngọc Thúy cong cớn:
- Làm việc gì?
Nhã Kỳ:
- Tôi làm việc gì cũng phải trình chị sao? Có quy định đó à?
Ngọc Thúy tức điên người. Không bắt nạt được Nhã Kỳ, Ngọc Thúy giận dữ bỏ đi. Nhã Kỳ nhìn theo mỉm cười. Cô về phòng đóng kín cửa lại để xem tài liệu. Xem mãi hai tiếng đồng hồ mới xong. Nhã Kỳ thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn xem đồng hồ, giật mình:
- Chết! Sắp đến giờ rồi.
Nhã Kỳ vội vã sắp xếp quần áo. Cô gọi xuống anh tài xế:
- Anh Hải mang xe ra giúp tôi. Anh đưa tôi đến nhà hàng Mỹ Lan.
- Dạ. Cô xuống, tôi chờ nãy giờ.
- Vì sao anh biết tôi đi mà chờ.
- Ông giám đốc mới gọi cho tôi.
- Ừ. Thôi, tôi cúp máy.
Nhã Kỳ trang điểm lại một tí. Cô đi nhanh ra cổng. Mai Phương trông thấy, cô gọi nhưng vì vội vã nên Nhã Kỳ không nghe. Mai Phương đuổi theo, đến nơi thì Nhã Kỳ đã lên xe chạy mất. Mai Phương thắc mắc:
- Con bé này đi đâu mà lại dùng xe công ty.
Mai Phương đứng do dự một hồi rồi đi vào.
Nhã Kỳ hồi hộp lắm, vì đây là lần đầu tiên cô đi một mình đến gặp đối tác.
Cô run lắm nhưng cũng cố hết sức để làm nhiệm vụ.
Nhờ Bự chăm chỉ, cuối cùng đã đạt kết quả tốt đẹp, về đến công ty, Nhã Kỳ lái xe của mình đến bệnh viện. Nhã Kỳ còn đang ngơ ngác tìm Đình Nguyên, thì Đình Nguyên đã vẫy tay gọi:
- Nhã Kỳ! Nhã Kỳ!
Nhã Kỳ nhìn vẻ phờ phạc trên gương mặt Đình Nguyên. Cửa phòng cấp cứu vẫn đóng kín. Cô chẳng nói gì, Đình Nguyên bảo:
- Em ngồi xuống đi! Công việc thế nào rồi, tốt phải không?
Nhã Kỳ thắc mắc:
- Sao anh biết là tốt.
Đình Nguyên nhìn Nhã Kỳ:
- Anh biết em thế nào cũng làm được mà.
Đình Nguyên bảo:
- Chắc từ đây phải nhờ em nhiều.
Nhã Kỳ nói:
- Em làm công ăn lương thì dù anh không bảo thì em cũng phải làm.
Đình Nguyên cười buồn:
- Lương là một chuyện, còn phải có tình nghĩa nữa chứ.
Nhã Kỳ nhìn Đình Nguyên:
- Thôi không nói chuyện công ty nữa. Anh đi ăn đi, em ở đây.
Đình Nguyên gật đầu:
- Ừ. Vậy thì anh đi đây!
Nhã Kỳ nhìn theo bóng dáng Đình Nguyên. Lòng cô thấy chạnh lòng. Nhã Kỳ nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng, phòng vẫn đóng kín. Cô ngước nhìn mọi vật xung quanh. Rất vắng lặng, cô chép miệng:
- Ở đây một mình lạnh thật.
Cô vội đứng lên đi đi lại lại trước cửa phòng. Lòng thấy ấm ám lên một tí.
Một lúc sau, Đình Nguyên trở lại. Anh nhìn Nhã Kỳ:
- Em về đi! Suốt ngày làm việc cũng mệt rồi.
Nhã Kỳ ngước mắt nhìn Đình Nguyên:
- Em ở với anh một tí nữa rồi về cũng được Đình Nguyên ngồi xuống cạnh Nhã Kỳ. Nhã Kỳ im lặng, cô không biết hỏi gì và nói gì. Một bầu không khí nặng trịch, Đình Nguyên cười nhẹ:
- Em nói gì đi!
Nhã Kỳ lắc đầu:
- Chẳng biết nói gì. Anh Nguyên nói đi.
Đình Nguyên hỏi:
- Lúc đầu chắc em ghét anh lắm?
Nhã Kỳ cười cười gật đầu:
- Ừ. Lúc đó trông mặt anh đáng ghét lắm. À! Mà chị Mai Phương nhờ em nói với anh là chị rất yêu anh.
Đình Nguyên nheo mắt:
- Em định làm bà mai à?
- Đầu có! Em chỉ nói giùm thôi.
Đình Nguyên chậm rãi nói:
- Em nói với Mai Phương, anh đã có người yêu rồi. Đừng có yêu anh.
Nhã Kỳ tròn mắt:
- Anh Nguyên, anh có thể giới thiệu người yêu của anh cho em biết được không?
- Được! Nhưng lúc này thì không.
Nhã Kỳ:
- Bí mật quá nhỉ! Chắc là cô ấy phải tuyệt đẹp lắm!
- Rất tuyệt!
Vừa lúc ấy, thì cửa phòng mở ra. Đình Nguyên và Nhã Kỳ vội đứng lên.
Đình Nguyên vội chạy đến bên bác sĩ:
- Bác sĩ! Ba tôi thế nào rồi!
Bác sĩ mỉm cười:
- Ông ấy không sao! Giờ đã ngủ rồi!
Đình Nguyên vội chạy vào phòng. Nhã Kỳ cũng theo vào. Cả hai đều đứng nhìn ông Đình Chương. Nguyên ra dấu cho Nhã Kỳ ra ngoài. Anh cười:
- Cám ơn em! Đã nói chuyện cùng anh.
Nhã Kỳ cười:
- Thấy anh buồn, lo lắng, em chỉ biết nói chuyện bông phèn để anh quên đi hiện tại ấy mà!
Đình Nguyên một lần nữa lại nói tiếng "cám ơn" Nhã Kỳ cười:
- Em phải về! Chứ ở đây sẽ nghe không biết bao nhiêu lời "cám ơn" của anh nữa.
- Ừ. Em về!
Nhã Kỳ chào Đình Nguyên. Đình Nguyên chờ Nhã Kỳ đi khuất, anh mới vào phòng. Kéo chăn đắp lại cho cha. Anh cũng khá mệt nên ngả người xuống giường là anh thiếp đi ngay.
Lần ra viện này, ông Chương lên hẳn Đà Lạt để nghỉ dưỡng. Ông Chương đề nghị hàng tuần Nhã Kỳ và Đình Nguyên phải lên thăm ông. Nhã Kỳ đi vì nhiệm vụ phải báo cáo tình hình công ty cho ông biết.
Hôm nay là ngày thứ bảy. Cô và Đình Nguyên Đang chuẩn bị lên Đà Lạt.
Đình Nguyên hỏi:
- Nhã Kỳ! Em xem lại coi có còn thiếu gì không?
Nhả Kỳ lắc đầu:
- Chị Tâm đã mang ra đầy đủ rồi!
Đình Nguyên bảo:
- Anh Hải cho xe chạy đi!
Nhã Kỳ tựa người ra sau ghế:
- Anh Nguyên! Em buồn ngủ.
Đình Nguyên cười:
- Thì em ngủ đi! Đến nơi, anh sẽ gọi.
- Ừ.
Nói vừa dứt tiếng thì Nhã Kỳ đã ngủ say.
Đình Nguyên lắc đầu:
- Lên xe là ngủ. Ngủ người ta khiêng đi mất cũng chẳng biết.
Đình Nguyên ngồi yên. Anh không muốn gây tiếng động để cho Nhã Kỳ ngủ say:
- Xe dừng, Đình Nguyên lay vai Nhã Kỳ:
- Nhã Kỳ! Dậy, em ngủ xấu quá đi thôi. Dậy!
Nhã Kỳ mở mắt, giọng còn say ngủ:
- Đến nơi rồi à?
Đình Nguyên cười:
- Lau miệng đi, em ngu chảy ke ghê quá!
Nhã Kỳ giật mình đưa tay quẹt miệng. Thấy chẳng có gì, cô phụng phịu:
- Anh Đình Nguyên lại trêu em!
- Không trêu em, em có tỉnh như thế này không? Lần nào lên xe cũng ngủ:
Nhã Kỳ cười:
- Ừ. Không biết sao em thèm ngu mà đặc biệt nữa nghen, lên xe là ngủ.
Đình Nguyên kí đầu Nhã Kỳ:
- Ngủ riết rồi trở thành con heo ú mất!
Nhã Kỳ nhe răng cười:
- Chẳng sao! Miễn thích ngủ là được rồi, còn trở thành heo ú cũng chẳng sao!
Đình Nguyên trợn mắt:
- Sao không ra, bộ tính ngủ nữa hả?
Nhã Kỳ trề môi:
- Thì từ từ em ra!
Ông Chương ra tận xe đón mọi người:
- Hai đứa vừa đến nơi đã nghe tiếng rồi!
Nhã Kỳ réo lên:
- Bác Chương! Xem Đình Nguyên ăn hiếp cháu, cháu ngủ mà anh Nguyên cũng cằn nhằn. Anh ấy đáng ghét lắm.
Ông Đình Chương cười hiền lành:
- Để bác la Đình Nguyên. Còn cháu muốn ngủ phải không, hãy vào phòng ngủ tiếp đi!
- Dạ thôi! Giờ cháu muốn ra thăm vườn hoa. Cháu nhớ vườn hoa lắm!
Ông Đình chương:
- Chắc vườn hoa cũng nhớ cháu lắm!
Nhã Kỳ mỉm cười:
- Cháu đi đây!
- Nhớ vào sớm để còn ăn cơm đấy!
Nhã Kỳ lang thang trong vườn hoa, tay cô hết sờ hoa này rồi đưa lên mũi ngửi hoa kia. Bỗng có tiếng của Đình Nguyên:
- Con gái mà ngửi hoa thì người ta bảo là sẽ vô duyên đấy!
Nhã Kỳ giật mình. Cô la lên:
- Ai bảo anh ra đây, làm em giật cả mình!
Đình Nguyên ngồi xuống cạnh cô. Anh cười:
- Giờ này mà em không vào, ba tưởng em bị ma bắt đi rồi, nên bảo anh đi tìm. Ba rất sợ mất đi tay điệp viên ưu tú.
Nhã Kỳ liếc Đình Nguyên một cái thật bén và cười to:
- Anh có trách em không.
Đình Nguyên mỉm cười:
- Không, vì em cũng là cô thư ký đắc lực của anh.
Nhã Kỳ cười thật tươi:
- Anh còn hai cô thư ký cũng rất đắc lực nữa chứ!
Đình Nguyên cười hì hì:
- Ừ. Anh thật hạnh phúc vì đứng giữa một rừng hoa biết nói. Mỗi người một vẻ, ai anh cũng thấy yêu!
- Ai là người anh thích nhất?
Đình Nguyên cười chúm chím:
- Em muốn anh nói thật!
- Ư. Nói thật lòng.
Đình Nguyên ghé miệng vào sát tai Nhã Kỳ:
- Thích em!
Nhã Ky xoa tay, đứng lên cười thật tươi:
- Em biết thế nào anh cũng nói thích em mà!
Đình Nguyên hứ một tiếng:
- Tự tin quá hén!
Nhã Kỳ nhún vai:
- Sao lại không tự tin, vì nếu anh mà ngược đãi em, em sẽ méc bác Chương.
- Chà! Có chỗ chống lưng nặng ký quá hén!
Nhã Kỳ chống gối tay lên vai anh. Cô cười:
- Biết thế, thì anh phải đối xử tốt với em!
Đình Nguyên gằn giọng:
- Biết rồi!
Nụ cười cửa Nhã Kỳ thật hồn nhiên và giọng nói thật trong trẻo:
- Cám ơn anh Đình Nguyên! Thôi, chúng ta đi vào!
Đình Nguyên đi theo sau lưng Nhã Kỳ. Nhã Kỳ vừa đi vừa đưa tay nâng niu từng bông hoa đang hé nở.
Sau khi đã báo cáo hết tình hình trong tuần, thấy còn sớm. Nhã Kỳ nói với Đình Nguyên:
- Anh Nguyên cho em mượn xe xuống thăm Thơ Thơ nhé!
Ông Chương nghe Nhã Kỳ nói, liền bảo:
- Đình Nguyên, con nên đưa Nhã Kỳ đi đi!
- Dạ thôi, con tự đi được!
Ông Chương lắc đầu:
- Đường ở đây khi tối xuống rất vắng. Cháu nên để Đình Nguyên đưa cháu đi!
Nhã Kỳ không biết nói sao để từ chối, đành đồng ý.
- Dạ.
Ông Đình Chương nói xong vào nhà nghỉ. Đình Nguyên đứng lên, Nhã Kỳ nắm tay Đình Nguyên kéo ra phía hành lang:
- Anh không cần đi theo, em có thể đi một mình!
Đình Nguyên nắm tay Nhã Kỳ. Mắt nhìn thẳng vào mặt cô, anh nói:
- Không được! Lệnh của ba anh là mệnh lệnh, chẳng ai dám cãi. Chỉ ngoại trừ em không muốn anh đi!
Nhã Kỳ:
- Anh đi thì tốt. Em sợ chỉ làm phiền anh.
- Thôi đi! Tối rồi!
Đình Nguyên vào dắt xe. Nhã Kỳ cười hí hửng. Đình Nguyên cười:
- Ở đây ma dữ lắm đó.
- Hứ! Có anh bảo vệ em chẳng sợ.
Đình Nguyên giọng sợ sệt:
- Anh là vua sợ ma. Thấy ma là anh sẽ bỏ chạy trước đó!
Nhã Kỳ hất mặt:
- Ê! Bác Chương dặn như thế nào có nhớ không?
- Nhớ nhớ!
Nhã Kỳ lên xe. Đình Nguyên chở Nhã Kỳ đến nhà Thơ Thơ.
Nhã Kỳ thấy cửa nhà sáng choang, cô nói với Đình Nguyên:
- Nhà có khách!
Mọi người trong nhà đứng lên khi nghe tiếng xe ngừng trong sân. Bỗng một bé chạy ra:
- A! Cô Nhã Kỳ!
Đó là bé Cẩm Tú. Nhã Kỳ ôm bé vào vòng tay:
- Chào bé cưng! Bé cưng đến với chú Ngọc à?
Sau đó, thì Tú Tú và Thi Thi cũng vây quanh:
- Tụi em nhớ chị quá!
Mọi người kéo vào nhà. Mọi người chào nhau. Nhã Kỳ cười:
- Hôm nay, không hẹn mà gặp lại anh Ngọc và bé Cẩm Tú. Hay thật!
Bé Cẩm Tú vẫn ngồi cạnh Nhã Kỳ. Bé cười:
- Cháu nhớ cô lắm? Cháu muốn cho cô xem hình của cháu và cô. Cô xinh lắm!
Ngọc cũng cười rất thích thú:
- Bé Tú cứ nhắc đến cô luôn!
Thơ Thơ cười:
- Nhắc tên Nhã Kỳ mãi mà không biết chán. Anh Đình Nguyên cũng rất quý Nhã Kỳ à?
Đình Nguyên gật đầu không do dự:
- Vâng. Nhã Kỳ làm việc rất tốt, nên chúng tôi rất quý. Bằng chứng là cô ấy đi chơi, tôi cũng phải theo để bảo vệ.
Ngọc cười:
- Anh Nguyên có diễm phúc để bảo vệ người đẹp!
Nhã Kỳ cười lắc đầu:
- Các anh đừng có trêu tôi nữa! Tôi ngồi không muốn vững rồi đây!
Thơ Thơ ôm vai bạn, Nhã Kỳ cười:
- Anh Đình Nguyên bảo vệ tôi, còn anh Ngọc lại thường xuyên đến thăm cô thư ký xinh đẹp. Hôm nay, tôi đã bắt được quả tang rồi nhé!
Cả nhà cười vang, làm cho Thơ Thơ đỏ mặt. Ngọc nhìn Nguyên:
- Chúng tôi là lãnh đạo thì quan tâm đến nhân viên là bình thường, đến thăm cũng là bình thường!
Đình Nguyên cười:
- Quan tâm đến người khác có rất nhiều nguyên nhân anh Ngọc ạ?
Nhã Kỳ xua tay:
- Thôi thôi! Không nói đề tài này nữa! Dì Hạnh đâu rồi?
Thơ Thơ nói:
- Mẹ mình đến nhà ông bà một tí sẽ về.
Nhã Kỳ cười:
- Mình đem chút quà gởi dì Hạnh và Thi Thi, Tú Tú.
Cẩm Tú ngồi cạnh hỏi:
- Thế quà của Cẩm Tú đâu?
Nhã Kỳ cười nhỏ nhẹ:
- Cô xin lỗi! Hẹn dịp khác, cô sẽ gởi quà cho bé!
Ngọc phụ họa:
- Hôm nào, Nhã Kỳ lên, Nhã Kỳ sẽ báo Ngọc đến rước đi chơi cùng bé Cẩm Tú.
Nhã Kỳ cười và nói:
- Em chẳng biết, công việc của em lên đây rất thất thường, nên khó mà báo trước được.
Đình Nguyên giải thích thêm:
- Chúng tôi, cũng rất ít lên đây.
Ngọc thất vọng nên giọng nói yếu xìu.
- Vậy sao.
Nhã Kỳ cười và đứng lên:
- Mình về! sáng về Sài Gòn sớm nên phải về thôi.
Đình Nguyên cũng đứng lên. Cẩm Tú nắm tay Đình Nguyên:
- Chú Nguyên, bao giờ chú và cô Nhã Kỳ lên Đà Lạt nhớ ghé nhà cháu chơi.
Đình Nguyên gật đầu:
- Bao giờ cô và chú lên Đà Lạt nhất định sẽ ghé nhà cháu.
- Cẩm Tú nhoẻn miệng cười:
- Cháu cám ơn chú!
Nhã Kỳ:
- Cô về nghen bé cưng!
- Dạ.
Nhã Kỳ ôm Thi Thi và Tú Tú:
- Chị về. Hôm nào chị lên, chị sẽ phone nhé hai đứa lên ngôi nhà hoa hồng tìm chị nhe.
Tú Tú ghé miệng vào tai Nhã Kỳ:
- Sáng nay chị còn ở nhà hoa hồng đó chứ?
Nhã Kỳ gật đầu:
- Tạm biệt hai em!
- Tạm biệt chị!
Quay sang Thơ Thơ:
- Mình về Thơ Thơ nhé!
Ngọc và Thơ Thơ tiễn Nhã Kỳ và Đình Nguyên đến tận cửa. Nhã Kỳ cười vẫy tay:
- Bye bye!
Cho xe chạy thật chậm. Đình Nguyên hỏi:
- Sao lúc nãy em nói dối.
Nhã Kỳ trả lời không do dự:
- Em đi công tác chứ đâu phải đi chơi. Í, mà sao lúc nãy anh lại phụ họa với em.
Đình Nguyên cười:
- Thì em không thích nên anh chỉ giúp em. Nhưng anh ta có cô cháu gái đáo để thật, lúc nào cũng tạo điều kiện giúp chú nó.
Nhã Kỳ cười hì hì:
- Nhưng em thích nó. Nó thông minh mà cũng đáng yêu.
Nhã Kỳ hỏi Đình Nguyên:
- Anh chạy xe vào trước đi. Em muốn được tản bộ một tí.
Đình Nguyên cất xe. Anh trở ra với Nhã Kỳ và đưa cho cô chiếc áo khoác:
- Em khoác vào cho đỡ lạnh!
Nhã Kỳ cười:
- Cám ơn anh!
Đình Nguyên cười khẩy:
- Anh sợ em bệnh thì công việc của anh bị đình trệ nên anh lo ấy mà.
Nhã Kỳ im lặng. Đình Nguyên cũng chẳng nói gì. Một lúc thật lâu, Nguyên bảo:
- Em có muốn uống tách trà nóng không?
Nhã Kỳ lắc đầu:
- Không! Chúng ta vào ngủ đi.
Đình Nguyên cười trêu:
- Em ngủ chưa đã mắt sao?
Nhã Kỳ bĩu môi:
- Chưa! Anh không mệt sao?
Nguyên hạ giọng:
- Có em ngồi bên cạnh, anh không biết mệt.
Nhã Kỳ cười thành tiếng:
- Trời đất! Em đâu phải người yêu của anh. Ngồi chán thấy mồ.
Nói xong, Nhã Kỳ đứng dậy:
- Em đi ngủ đây!
Không chờ Đình Nguyên đứng dậy. Cô đã đi thẳng về phòng. Đình Nguyên ngồi một lúc nữa rồi mới vào nghỉ.
Nhã Kỳ thức đậy. Cô nhìn đồng hồ thì đã hơn bảy giờ. Cô lẩm nhẩm:
- Trời đất! Ngủ gì dữ vậy. Đây là con heo ú.
Nhã Kỳ vội đánh răng, chải tóc. Cô đi ra phòng khách, Nhã Kỳ tròn xoe mắt:
- Ủa! Hai đứa tìm chị à?
Tú Tú cười chúm chím:
- Em đến đây rất sớm. Tụi em được ông tiếp và kể cho tụi em nghe rất nhiều chuyện cổ tích em thích lắm.
Ông Chương cười hiền lành:
- Nếu không có chị Nhã Kỳ, hai cháu lên đây chơi với ông. Ông sẽ kể chuyện cho hai cháu nghe.
Thi Thi mỉm cười:
- Cháu đến gặp ông được à? Thích quá. Bây giờ hai cháu ở chơi với chị Nhã Kỳ đi.
Nhã Kỳ dắt hai bé vào phòng ăn. Cô hỏi:
- Hai đứa ăn điểm tâm với chị nhé!
- Dạ.
Nhã Kỳ quay sang chị bếp:
- Chị làm giúp em ba phần ăn sáng.
- Dạ.
- Các bạn nhỏ ngồi vào bàn đi.
Vừa lúc ấy, Đình Nguyên xuất hiện:
- Chào hai bạn nhỏ!
Thi Thi và Tú Tú vội đứng lên. Đình Nguyên khoát tay. Cả hai đồng thanh:
- Chào anh Đình Nguyên!
Nguyên quay sang chị bếp:
- Chị cho tôi một phần ăn sáng luôn.
Tú Tú cười:
- Nhà anh Đình Nguyên đẹp quá. Tụi em rất thích. Lúc trước, cứ lâu lâu tụi em đứng ở ngoài nhìn vào.
Đình Nguyên cười:
- Ăn xong, anh sẽ chở hai em đi tham quan.
Thi Thi vỗ tay:
- Hay quá! Tụi em cám ơn anh.
Nhã Kỳ cắt thức ăn nhỏ ra và đặt trước mặt hai bạn nhỏ:
- Nè! Hai em ăn đi.
Cả bốn người vừa ăn, vừa kể chuyện rất vui. Đôi khi Nhã Kỳ và Đình Nguyên cười ngất trước lời nói ngây ngô của bọn nhỏ.
Thế là cả bốn người tìm hiểu ngôi biệt thự đầy hoa hồng. Đi một lúc, hai đứa bé đã mỏi chân. Tú Tú nói:
- Anh Đình Nguyên! Chị Nhã Kỳ! Em đi hết nổi rồi. Ngồi nghỉ thôi!
Mọi người ngồi xuống băng đá. Tú Tú kéo tay Đình Nguyên:
- Anh ngồi xuống cạnh chị Nhã Kỳ đi. Em chụp hình cho.
Nhã Kỳ ngạc nhiên:
- Em có máy ảnh đâu mà chụp.
Tú Tú đưa ngón tay lên miệng:
- Bí mật!
Đình Nguyên đành phải ngồi xuống. Tú Tú cười:
- Anh Đình Nguyên ngồi sát vào chị Nhã Kỳ.
Đình Nguyên ngồi sát vào. Nhưng Tú Tú ra lệnh:
- Ngồi nhích vào chút nữa!
Hai bàn tay nhỏ xíu co lại làm máy chụp hình.
- Xong! Mai sẽ có hình!
Thi Thi nhận xét:
- Anh chị đẹp đôi, làm cô dâu chú rể thì đẹp tuyệt.
Nhã Kỳ đỏ mặt:
- Hứ! Nói tầm phào.
Nhã Kỳ cúi đầu vì ngượng. Còn Đình Nguyên thì cười:
- Anh đồng ý. Nhưng không biết chị Nhã Kỳ thì thế nào?
Nhã Kỳ xoay người lại đánh vào ngực Đình Nguyên:
- Nói tầm bậy tầm bạ.
Đình Nguyên cười hét:
- Cứu anh với hai đứa! Anh bị người đẹp tấn công, ghê quá!
Cả hai đứa trẻ được dịp là cười nắc nẻ. Bọn chúng ra về, Nhã Kỳ thả hồn vào những luống hoa hồng. Đình Nguyên ngồi cạnh nhưng anh cũng chẳng nói gì.
Bỗng Nhã Kỳ đứng lên đi vào nhà. Lúc đó, cô gặp ngay ông Đình Chương. Ông Đình Chương bảo cô lên phòng gặp ông. Cô quay lại nháy mắt với Đình Nguyên:
- Em định vào pha cho anh tách trà, thế thì tự pha mà uống. Em có việc rồi.
Nhã Kỳ vào phòng ông Chương. Ông trao đổi với cô về việc của công ty.
Nghe xong, Nhã Kỳ mỉm cười:
- Dạ, cháu hiểu rồi!
Ông Chương nói:
- Giờ cháu đi được rồi. À, mà cháu ra bảo Đình Nguyên vào gặp bác.
- Dạ.
Nhã Kỳ chào ông. Nhã Kỳ ra vườn tìm Đình Nguyên. Đình Nguyên đang lúi húi bắt sâu. Vừa thấy Nhã Kỳ, anh liền ngoắc lại:
- Em xem con sâu có to không?
Nhã Kỳ nhăn mặt:
- Eo ơi! To quá? Ghê quá!
Đình Nguyên lấy cây giậm cho con sâu chết. Anh đứng lên, Nhã Kỳ cười:
- Bác Chương muốn gặp anh!
Đình Nguyên cười:
- Anh biết mà!
Đình Nguyên đi thẳng vào phòng ông Đình Chương và ngồi xuống trước mặt ông. Ông lên tiếng:
- Chương này! Con đã sắp sửa ba mươi tuổi rồi. Do đó, tuần sau ba muốn con dắt người yêu con đến gặp ba.
Đình Nguyên tròn mắt. Ông Đình Chương tiếp:
- Hôm trước con bảo con đã yêu một người, ba không cần họ giàu mà chỉ cần cô gái đó hiền thục là được.
- Ba! Từ từ được không?
Ông Đình Chương lắc đầu:
- Ba già rồi! Ba muốn có cháu bồng. Hai đứa Tú Tú và Thi Thi hôm nay làm ba vui lắm.
- Trời đất! Cũng tại hai thằng nhỏ đó. Con...
Ông lắc đầu:
- Ba mệt rồi! Ba muốn nghỉ:
Đình Nguyên đỡ ông xuống giường. Anh nói:
- Ba cho con một tháng nữa nghen!
Ông Chương nhắm mắt lại. Đình Nguyên đành rút lui.
Đình Nguyên lơ là công việc. Nhã Kỳ thắc mắc:
- Ủa! Sao em thấy anh lạ thật?
Đình Nguyên hỏi:
- Hôm nay thứ mấy rồi?
Nhã Kỳ cười:
- Thứ sáu. Í, trời ơi! Ngày giờ mà cũng chẳng nhớ nữa sao? Ngày mai thứ bảy rồi, chúng ta phải lên Đà Lạt.
Đình Nguyên rầu rĩ. Nhã Kỳ hỏi:
- Anh có việc gì phiền muộn à? Nói em nghe đi, em giải quyết giúp cho.
Đình Nguyên kể cho Nhã Kỳ nghe. Nghe xong, cô hỏi:
- Thì anh cứ đắt người yêu anh đến.
Đình Nguyên lắc đầu:
- Anh chưa hề yêu ai cả!
- Ủa! Sao hôm đó ở bệnh viện...
- Anh nói đùa đó!
Nhã Kỳ ra chiều suy nghĩ:
- Hay anh mượn người nào đó giả làm người yêu cho anh.
Hai mắt Đình Nguyên sáng lên:
- Ý hay thật!
Nhưng sau đó mắt anh lại cụp xuống:
- Nhưng tìm ai. Người đó phải tin cẩn mới được. Em tìm giùm anh đi:
Nhã Kỳ nhún vai:
- Em chịu!
Đình Nguyên đang nghĩ ngợi. Bỗng mắt anh sáng lên và nắm chặt hai tay Nhã Kỳ:
- Em, em là thích hợp nhất!
Nhã Kỳ giãy nảy:
- Không được! Em chẳng có yêu anh.
Đình Nguyên:
- Chỉ đóng giả thôi mà. Anh năn nỉ em đó, Nhã Kỳ!
Nhã Kỳ hỏi:
- Anh mướn giá cả thế nào?
Đình Nguyên cười.
- Bao giờ anh tìm được người yêu thì chúng ta sẽ kết thúc hợp đồng. Được không?
Nhã Kỳ cười:
- Nhưng tôi có người yêu là anh không được ghen à nghen!
- Ừ. Chỉ trước mặt ba anh thôi.
- Vậy thì được.
Đình Nguyên thở phào nhẹ nhõm:
- Thế là đã giải quyết xong.
Sáng sớm hôm sau, Nhã Kỳ đến nhà ông Chương để lên Đà Lạt. Nhã Kỳ ngạc nhiên:
- Anh Hải đâu?
Đình Nguyên nói:
- Anh Hải vợ sanh rồi, nên anh sẽ tự lái.
Nhã Kỳ lên xe, cô cười:
- Anh định giở trò gì đây?
Đình Nguyên cười:
- Đưa người yêu đi gặp ba chồng.
- Hứ! Ê hàng tháng là phải trả tiền đủ cho em đấy nhé!
- Biết rồi! Người gì chỉ biết có tiền.
- Kệ tôi! Anh giàu nên thấy tiền chẳng quan trọng, chứ bọn tôi thấy tiền thì quý lắm.
Cả hai tranh luận sôi nổi và bày ra kế hoạch thật chu đáo.
Lần này, ông Đình Chương ra tận cổng để đón. Ông xụ mặt khi chỉ thấy Đình Nguyên và Nhã Kỳ. Và ông quày quả trở về phòng. Đình Nguyên và Nhã Kỳ lặng lẽ theo sau lưng. Ông Đình Chương quay lại:
- Hai người theo tôi làm gì?
Đình Nguyên cười:
- Con đưa người yêu đến trình diện ba!
- Ai đâu?
Đình Nguyên nắm tay Nhã Kỳ anh nói:
- Con và Nhã Kỳ yêu nhau.
Ông Đình Chương quan sát hai người. Ông hỏi và nhìn chằm chằm vào Nhã Kỳ:
- Có thật hại đứa yêu nhau không, Nhã Kỳ?
Nhã Kỳ gật đầu:
- Dạ, con yêu Đình Nguyên.
- Thật không?
- Dạ thật.
Tuy biết hai người nói dối, nhưng trong bụng ông đã có sự tính toán. Ông quyết biến tình yêu giả của chúng thành tình yêu thật. Nên ông nói:
- Hai đứa lấy gì để chứng minh hai đứa đang yêu nhau?
Nhã Kỳ không biết làm sao, thì Đình Nguyên nhanh như chớp, ôm lấy Nhã Kỳ, đặt lên môi cô nụ hôn. Nhã Kỳ tròn mắt, nhưng không dám kháng cự để mặc cho Đình Nguyên hôn. Nụ hôn kéo dài làm tim cô đập thình thịch và người bắt đầu nóng. Đình Nguyên hơi thở dồn dập và nồng nàn. Một lúc sau, môi Đình Nguyên mới rời môi Nhã Kỳ. Nhã Kỳ cúi xuống ngượng nghịu. Ông Chương cười:
- Vậy thì ta tin rồi. Hai đứa đi ra đi!
Đình Nguyên:
- Dạ.
Và nắm tay Nhã Kỳ rời khỏi phòng. Vừa ra khỏi phòng, Nhã Kỳ đã vung tay để thoát khỏi tay Đình Nguyên, cô đi thẳng về phòng, Đình Nguyên cũng về phòng. Mãi đến giờ cơm hai người mới đi ra.
Ông Đình Chương gọi giọng rất thân mật:
- Hai con vào đây!
Đình Nguyên nắm tay Nhã Kỳ. Nhã Kỳ định rút ra nhưng anh nắm chặt. Đến bàn ăn, anh kéo ghế:
- Em ngồi đi!
Nhã Kỳ ngồi xuống. Đình Nguyện ngồi sát bên. Họ bắt đầu ăn, Đình Nguyên gắp cho Nhã Kỳ từng miếng thức ăn. Ông Đình Chương:
- Chà! Có người yêu rồi, chẳng còn quan tâm đến ai!
Đình Nguyên cười:
- Ba lại ghen tị với con rồi kìa!
Nhã Kỳ gắp cho ông một miếng thức ăn thật ngon:
- Cháu mời bác!
Ông Đình Chương cười hạnh phúc:
- Ước gì, hai đứa cưới nhau liền. Thế là ba được hai đứa chăm sóc. Có Nhã Kỳ làm dâu, ba cũng an lòng mà nhắm mắt.
Đình Nguyên cười:
- Con hứa, sẽ cố gắng đám cưới thật sớm! Ba ăn đi, thức ăn nguội hết rồi!
Ăn xong, ba người trò chuyện một lúc. Ông bảo:
- Hai đứa đưa ba vào phòng.
Đình Nguyên và Nhã Kỳ đưa ông vào phòng. Chờ ông ngủ, cả hai mới đi ra.
Đình Nguyên rủ:
- Chúng ta ra vườn!
Nhã Kỳ theo sau Đình Nguyên. Cả hai ngồi trên ghế xích đu. Đình Nguyên bảo Nhã Kỳ:
- Em tựa đầu vào vai anh đi!
Nhã Kỳ định từ chối, nhưng Đình Nguyên hạ giọng:
- Ba đang đứng ở trên phòng nhìn chúng ta kìa!
Một tay choàng qua vai Nhã Kỳ. Nhã Kỳ cằn nhằn:
- Anh quá đáng lắm, lại dám hôn em như thế!
Đình Nguyên xuống nước:
- Anh xin lỗi, vì ba anh quá đa nghi, nên anh phải làm vậy thôi!
Nhã Kỳ:
- Có anh lợi dụng thì có!
Đình Nguyên cười trêu:
- Mà em có thích anh hôn không?
Nhã Kỳ bật dậy, đánh túi bụi:
- Anh thật là đáng ghét!
Đình Nguyên cười và bỏ chạy Nhã Kỳ rượt theo. Bỗng cô la lên:
- Á!
Và cô té xuống mặt đất. Đình Nguyên hốt hoảng quay lại đỡ Nhã Kỳ. Nhã Kỳ mặt tái mét, ôm chặt Đình Nguyên la:
- Rắn! Rắn!
Đình Nguyên vuốt ve:
- Đừng sợ! Có anh đây rồi!
Đình Nguyên đỡ cô đứng lên và dìu cô đến chiếc ghế cạnh đấy:
- Em ngồi xuống đi! Để anh xem có sao không.
Nhã Kỳ ngồi xuống. Đình Nguyên quan sát và cười:
- Không sao.
Nhã Kỳ phụng phịu:
- Vậy mà còn cười!
Đình Nguyên ngồi xuống cạnh Nhã Kỳ:
- Em sợ rắn à!
- Ừ. Thôi em muốn về phòng.
Nhã Kỳ đứng lên, nhưng chân cô đau buốt. Cô vội ngồi xuống:
- Chân em bị trật rồi!
Đình Nguyên cúi xuống:
- Ừ. Chân em đã đỏ lên rồi! Em đi vào nổi không?
- Thì phải ráng thôi!
Không nói không rằng, Đình Nguyên cúi xuống bế cô lên. Nhã Kỳ ngỡ ngàng, cô định phản đối. Nhưng Đình Nguyên ra lệnh:
- Nằm im. Quàng tay qua vai anh, không thôi rơi xuống đất bây giờ.
Lòng cô rộn rã, một phút xao động đã len nhẹ vào lòng cô. Nhưng cô xua ngay:
Không được yếu lòng, anh ta chỉ xem mình là công cụ mà thôi, ngươi ta giàu thì làm gì người ta để ý đến mi. Cô nhắm mắt lại để tận hưởng vòng tay êm ái của Đình Nguyên.
Đình Nguyên đặt cô lên giường. Đình Nguyên kề miệng vào tai cô:
- Buông anh ra!
Nhã Kỳ giật mình vội buông Đình Nguyên ra. Đình Nguyên kéo chăn đắp cho cô:
- Em nằm đây để anh mời bác sĩ.
Nhã Kỳ lắc đầu:
- Em không sao đâu! Anh khỏi mời bác sĩ!
Đình Nguyên:
- Bộ thấy vòng tay anh êm lắm sao mà không cho mời bác sĩ?
- Hứ!
Nhã Kỳ quay mặt vào trong. Đình Nguyên bỏ đi. Một lúc sau, anh trở lại với ông bác sĩ.
Đình Nguyên lay Nhã Kỳ:
- Nhã Kỳ, bác sĩ đến rồi!
Nhã Kỳ định ngồi dậy, nhưng Đình Nguyên ngăn lại:
- Em cứ nằm!
Rồi quay sang bác sĩ:
- Bác sĩ xem chân cô ấy thế nào?
Ông bác sĩ xem qua và cười:
- Bị trật một tí, để tôi sửa lại cho.
Nhã Kỳ hỏi:
- Thế sửa xong có thể đi liền được không bác sĩ?
Ông cười:
- Cô phải nghỉ hai, ba ngày mới đi lại được.
Sửa xong, ông cho thuốc uống. Rồi chào tạm biệt. Đình Nguyên tiễn bác sĩ.
Nhã Kỳ ngồi dậy cô rót nước uống thuốc. Nhã Kỳ khổ sỡ:
- Trời đất! Hai, ba ngày, như vậy là phải ở đây.
Đình Nguyên bước vào. Nhã Kỳ nói:
- Chết! Em phải ở đây hai, ba ngày, đóng giả người yêu anh mệt quá! Hay ngày mai, nếu bác Chương bảo em ở lại, anh nhất quyết phải đưa em về.
Đình Nguyên cười:
- Em nằm nghi đi!
Đình Nguyên định đỡ cho Nhã Kỳ, nhưng cô xô ra:
- Em tự làm được.
Vừa lúc ấy, Đình Nguyên thấy ông Đình Chương đi vào. Đình Nguyên vội ôm lấy Nhã Kỳ Nhã Kỳ vùng vằng. Đình Nguyên nói nhỏ:
- Ba vào! Em phải để cho anh đỡ.
Nhã Kỳ:
- Anh nói láo!
Cô vẫn cằn nhằn. Đình Nguyên muốn giữ miệng cô ta không được đành hôn lên môi cô. Lúc bấy giờ Nhã Kỳ mới nhìn thây ông Đình Chương, nên cô đành im lặng, để cho môi Đình Nguyên bám lấy môi cô. Nhã Kỳ nhắm lại. Trong thâm tâm cô bảo:
Mặc! Việc gì tới thì sẽ tới, lo lắng quá chỉ thêm mệt. Đình Nguyên biết ông Đình Chương đã rời khỏi phòng, nhưng anh vẫn không muốn rời môi Nhã Kỳ. Hôn cô có cảm giác thật lạ nó khác với những nụ hôn anh đã từng hôn những người con gái khác. Anh không phân tích được, chỉ biết khi hôn Nhã Kỳ, anh không muốn chấm dứt mà cứ muốn kéo dài. Đình Nguyên đang chơi vơi trong nụ hôn thì Nhã Kỳ xô anh ra:
- Bác Chương đã đi mất tiêu rồi!
Đình Nguyên cười:
- Xin lỗi!
Nhã Kỳ:
- Hứ! Anh đi ra đi để tôi ngủ.
Đình Nguyên đi khỏi. Cô cũng cảm thấy thật ngây ngất. Anh ta hôn mình, sao nụ hôn ngọt ngào quá. Cô cứ mãi mơ màng cố nhớ lại nụ hôn bất đắc dĩ ấy...
Ông Đình Chương không cho Nhã Kỳ về ông bảo:
- Con phải ở đây tịnh dưỡng, bao giờ chân lành rồi mới về.
Nhã Kỳ:
- Con sợ ba mẹ con lo.
Đình Chương nói:
- Đình Nguyên đến nhà con báo cho cha mẹ con biết!
Nhã Kỳ biết không lay chuyển ông được nên đành im lặng. Đình Nguyên nói:
- Ba để Nhã Kỳ về với con. Con sẽ lo cho cô ấy ở đây, cô ấy sẽ buồn.
Thấy hai người nói thế, ông Đình Chương gật đầu.
- Ừ.
Thế là Đình Nguyên bồng Nhã Kỳ lên xe. Anh cười:
- Tụi con ve nghe ba!
Đình Nguyên đặt Nhã Kỳ vào xe. Ông Đình Chương dặn:
- Con về đến nơi, nhớ chở Nhã Kỳ đến bác sĩ khám lại.
- Da. Ba vào!
Nhã Kỳ:
- Chào bác!
Chiếc xe lao đi. Nhã Kỳ thở phào nhẹ nhõm:
- Hú hồn hú vía! - Nhã Kỳ lắc đầu - Em không làm người yêu anh nữa đâu.
Đình Nguyên cười:
- Bộ sợ yêu anh thật sao?
Nhã Kỳ gật đầu:
- Ừ. Em thấy em chịu quá nhiều thua thiệt nên không muốn đóng vai giả nữa!
Đình Nguyên cười:
- Không đóng giả thì thật vậy!
- Không thèm! Tuần sau em không lên Đà Lạt đâu.
- Ừ. Để anh đi một mình.
Về đến Sài Gòn, Đình Nguyên chở Nhã Kỳ về nhà. Anh cười:
- Để anh bồng nhé!
Nhã Kỳ trợn mắt:
- Không được! Mẹ mà biết em hợp đồng với anh chuyện ấy chắc mẹ sẽ giết em mất.
Đình Nguyên:
- Suỵt!
Bà Liên đã xuất hiện, họ ngưng ngay cuộc đối thoại Bà Liên hỏi:
- Sao con không xuống xe?
Đình Nguyên gật đầu. Bà Liên cười:
- Chào giám đốc!
Nhã Kỳ bị trật chân, nên cô ấy đi lại hơi khó.
Bà Liên cuống quýt:
- Con có sao không?
Nhã Kỳ:
- Con không sao đâu.
- Bác để cháu dìu Nhã Kỳ vào nhà.
Bà Liên bằng lòng:
- Giám đốc giúp giùm!
Đình Nguyên quàng tay sau lưng Nhã Kỳ:
- Đi nào!
Nhã Kỳ bước từng bước, cô gần như tựa hẳn vào anh. Đình Nguyên cười:
- Anh không có lợi dụng nghen, tại em tựa vào anh, bắt buộc anh phải ôm chặt lấy em đấy!
Nhã Kỳ trợn mắt:
- Có im đi không.
Bà Liên bảo Đình Nguyên:
- Giám đốc đưa nó về phòng luôn.
Đình Nguyên:
- Đường vào còn xa quá, hay để cháu bế Nhã Kỳ.
Bà Liên:
- Ừ. Thôi thì nhờ giám đốc.
Đình Nguyên cười trêu:
- Má đã bằng lòng.
Nhã Kỳ nhăn nhó:
- Má ai!
- Má em!
Đặt cô xuống giường, Đình Nguyên cười:
- Thèm hôn em quá!
Nhã Kỳ xô mạnh Đình Nguyên. Đình Nguyên nháy mắt:
- Anh về! Mai, anh đến đưa em đi khám bệnh.
Bà Liên cám ơn rối rít. Đình Nguyên chào:
- Chào bác, cháu về! Nhờ bác chăm sóc Nhã Kỳ. Ngày mai, cháu đến chở cô ấy đi khám lại.
Bà Liên tiễn Đình Nguyên và trở vào:
- Con có sao không?
Nhã Kỳ lắc đầu:
- Không sao đâu mẹ! Hai ngày nữa con sẽ đi lại được chứ gì.
Bà Liên lo lắng:
- Làm sao mà con bị thế này?
Kỳ ôm bà:
- Con vô ý bị trật chân. Bác sĩ khám rồi, mẹ đừng lo. Giờ con muốn ngủ.
- Ừ. Ngủ đi con! Để mẹ bảo chị bếp nấu thức ăn cho con.
- Dạ. Mẹ nhớ bảo chị nấu canh chua cá lóc cá kho tộ nghen!
- Ừ. Ngủ đi!
Nhã Kỳ ngồi bó gối trên chiếc xích đu. Bỗng cô nghe tiếng quen quen và giọng bà Liên vang lên:
- Kỳ à! Có bạn đến chơi?
Nhã Kỳ đáp lại:
- Dạ.
Nhã Kỳ loay hoay định bước vào nhà, thì Mai Phương đã xuất hiện. Mai Phương chạy đến:
- Ngồi đi!
Nhã Kỳ cười:
- Ừ. Ngồi đây cho mát!
Và quay vào nhà. Kỳ nói:
- Mẹ ơi! Cho con nước uống!
- Chân em còn đau lắm à? Làm sao mà chân bị như thế này?
Kỳ cười:
- Tại sơ ý đấy mà!
Bà Liên mang nước đặt xuống bàn:
- Cháu uống nước!
- Bác để đó cháu!
Bà Liên lắc đầu:
- Con bé này làm phiền mọi người quá. Mấy ngày nay, ngày nào ông...
Nhã Kỳ giật mình, cô vờ kêu lên:
- Ai da! Mẹ ơi...
Cô ôm chân. Bà Liên giật mình, chạy đến bên Nhã Kỳ:
- Có sao không con?
Nhã Kỳ nhăn nhó:
- Dạ. Con hơi đau, mẹ vào lấy thuốc cho con...
Bà Liên lật đật:
- Để mẹ lấy.
Mai Phương cũng quýnh quáng. Cô hỏi:
- Giờ Kỳ thấy bớt đau chưa?
Nhã Kỳ cười nhẹ:
- Cũng đỡ đỡ rồi!
Bà Liên mang thuốc ra. Bà xoa xoa cho Nhã Kỳ. Kỳ cười:
- Để con! Mẹ vào làm gì để mời chị Mai Phương.
Bà Liên cười:
- Cháu ở lại chơi nghen.
Mai Phương từ chối:
- Dạ thôi! Cháu đến thăm Nhã Kỳ một tí là về.
Nhã Kỳ nói:
- Thì mẹ làm món ăn nhẹ đi.
Mai Phương nói:
- Thôi mà! Để bác nói chuyện với mình.
Bà Liên vẫn còn muốn nói chuyện tiếp, nhưng Nhã Kỳ đưa hộp thuốc:
- Mẹ cất hộp thuốc giùm con.
Bà Liên đành phải đứng lên đi vào. Nhã Kỳ nhìn theo bà, lắc đầu:
- Mẹ mình rất thích nói chuyện. Bạn cứ tự nhiên đi.
- Mẹ Nhã Kỳ vui thật!
Nhã Kỳ lái sang chuyện khác:
- Ở công ty có gì vui không chị?
Mai Phương hớn hở:
- Ừ! Vui lắm! Lúc này giám đốc để ý đến mình, nên giám đốc thường xuyên gọi mình đến bàn bạc.
Nhã Kỳ đưa tay:
- Chúc mừng chị.
Mai Phương cười híp mắt:
- Nhưng không có em đi làm, chị buồn lắm!
Nhã Kỳ:
- Mai mốt thì em sẽ đi làm, chứ nghỉ hoài kỳ lắm.
Mai Phương vuốt tay Nhã Kỳ:
- Em đâu có muốn. Tại sự cố mà. Thôi, chị về!
Bà Liên vừa trờ tới:
- Ở lại một tí đi!
Mai Phương lấy tay xoa xoa bụng:
- Cháu muốn giữ eo ấy mà, nên không thể ăn nhiều được. Thưa bác, cháu về.
- Ừ. Cháu về.
Mai Phương về. Bà Liên trở vào:
- Con thật là không để mẹ nói chuyện với cô ấy. Cô ấy dễ thương thật.
Nhã Kỳ lặng thinh. Bà Liên thì trách cứ liên tục. Đến khi quay lại thì Nhã Kỳ biến đâu mất.
Ngọc Thúy mặc chiếc áo hở cổ. Cô khom người xuống thì cặp ngực của cô phơi bày ra trước mắt Đình Nguyên. Đình Nguyên mỉm cười:
- Em đi làm mà ăn mặc thật khêu gợi.
Ngọc Thúy lẳng lơ:
- Anh thích không?
Đình Nguyên cười khẩy:
- Thích thì thích, nhưng đây là công ty, em nên ăn mặc kín đáo một tí. Một tí nữa, em và tôi đi gặp khách hàng đấy.
Ngọc Thúy cười:
- Anh ghen hả?
Đình Nguyên lắc đầu:
- Ngoài giờ, em muốn làm gì thì tùy nhưng trong công ty thì phải nghiêm túc.
- Dạ, biết rồi.
Đình Nguyên ra lệnh:
- Em về sửa soạn đi.
- Dạ.
Ngọc Thúy rất cởi mở nên các ông khách đều rất thích. Ông khách hàng mới nói vài câu đã chịu ký hết mà còn vung tiền xả láng để chiêu đãi buổi tiệc, Ngọc Thúy và Đình Nguyên đều say khướt. Do đó, phái đón taxi về nhà Đình Nguyên dìu Ngọc Thúy. Anh hỏi:
- Sao tôi nhấn chuông hoài mà chẳng ai ra mở cửa?
Thúy Ngã nghiêng trong vòng tay của Đình Nguyên:
- Em chỉ sống có một mình. Anh mở bóp của em lấy chìa khóa đi.
Đình Nguyên cố mở bóp. Thật lâu, anh mới mở được cánh cửa.
Đưa được Ngọc Thúy vào giường thì anh đã mệt lả. Anh cố ngồi dậy, nhưng Ngọc Thúy đã ôm anh kéo xuống. Đình Nguyên ngã sóng soài trên người cô.
Mặt đối mặt, Ngọc Thúy cười rất quyến rũ, đôi môi mọng đỏ vì rượu. Cô dí tay lên trán Đình Nguyên:
- Anh thấy em thế nào?
Đình Nguyên cười, đưa tay xoa vùng ngực mịn màng:
- Rất đẹp! Rất hấp dẫn!
Ngọc Thúy cười rúc rích:
- Anh có muốn thưởng thức không?
Đình Nguyên xua xua tay:
- Không! Không!
Không chờ Đình Nguyên nói tiếng thứ ba, thì cặp môi mọng đỏ của cô áp êm môi anh. Đình Nguyên cố vùng ra để môi anh thoát khỏi đôi môi hấp dẫn ấy, nhưng cuối cùng anh cũng cuốn hút vào nụ hôn ngọt ngào ấy. Chiếc áo của Ngọc Thúy đã tuột hẳn xuống bờ vai. Đình Nguyên bỗng thấy rất háo hức, anh xoa nhẹ tay từ bờ ngực rồi xuống sâu hơn. Ngọc Thúy ưỡn ngực, chờ đợi. Ngọc Thúy vẫn bám chặt môi Đình Nguyên. Đình Nguyên trở nên đê mê. Bỗng có chuông điện thoại vang lên, làm anh giật mình. Anh buông Ngọc Thúy, tìm trong túi chiếc điện thoại