
Long Vương Ẩn Mình
Tổng số chương: 180
Sân bay quốc tế T. Một người đàn ông đeo kính râm, kéo va li đi giữa đám đông ra khỏi sân bay.
Khí chất anh ta bình thường, mới nhìn sẽ không nhớ rõ mặt, trông anh ta cực kỳ giống người bình thường trong số những người bình thường.
Sau khi ra khỏi sân bay, ánh mắt sắc bén sâu thẳm như thanh kiếm của người đàn ông nhìn xuyên qua tròng kính đen kịt, anh ta đảo mắt, chợt thay đổi hướng đi về phía một chiếc xe taxi.
Người đàn ông bước tới cạnh xe taxi rồi gõ cửa sổ xe, khi thấy Irene ngồi bên trong, khóe miệng anh ta cong lên.
Cửa xe mở ra, lrene nhìn người đàn ông: “Tổ trưởng, cuối cùng anh cũng đến.”
“Để bảo vệ cho an toàn của phó bộ trưởng, sự tồn tại của chúng ta càng bí ẩn càng tốt, vì thế tôi đã đi khoang phổ thông tới đây, cũng đổi một thân phận mới.” Người đàn ông quơ thẻ căn cước mới tinh trong tay, giải thích.
Irene gật đầu, họ là đặc công ngầm, công việc của họ là trở thành cái bóng của nhiều người, không ai biết đến họ là sự tồn tại dễ dàng bị bỏ qua nhất, nhưng có họ, sự an toàn của các quan thần quan trọng sẽ tăng cao hơn.
“Cậu cả đến thành phố T trước chúng ta một bước, sao rồi?” Tổ trưởng hỏi.
“Phó bộ trưởng rất khiêm tốn, hẳn là không có thế lực nào phát hiện phó bộ trưởng rời khỏi Yên Kinh, trước mắt vô cùng an toàn.”
“Rất tốt.” Tổ trưởng gật đầu: “Bây giờ đi gặp phó bộ trưởng thôi, đúng lúc tôi có một số việc cần báo cáo với phó bộ trưởng.”
“Vâng” Tài xế ngồi trên ghế lái trả lời, không ngờ lại là một đặc công ngầm giả trang.
Lúc này, trong một biệt thự ở thành phố T, Lê Thần Yên đang đi bộ, anh ta cảm nhận được màu sắc châu Âu nồng đậm của căn biệt thự này, không hề tương đồng với các tòa nhà cao tầng chọc trời ở thành phố T.
“Cậu cả, đây là biệt thự do cậu hai mua, chủ cũ của căn biệt thự này là một doanh nhân châu Âu giàu có.
Sau khi người nọ đầu tư thất bại ở thành phố T đã sửa lại biệt thự rồi bán cho cậu hai.”
Lê Thần Yên hờ hững cười: “Đứa em trai này của tôi cũng biết hưởng thụ đấy.”
“Đáng tiếc cậu ta đã là một kẻ tàn phế, tương lai nhà họ Lê sẽ thuộc về cậu cả."
Lê Thần Yên đi vào bên trong biệt thự, ngồi trên ghế sofa da thật, vuố.t ve da thật mềm mại, bỗng nhiên một tên cấp dưới vội vào bước vào.
“Báo...”
Lê Thần Yên nheo mắt nhìn tên cấp dưới.
“Có người xin gặp, nói là đến từ Yên Kinh, là người của cậu cả.”
Đôi mắt Lê Thần Yên chợt lóe: “Đến không muộn lắm, mời vào đi.” “Vâng.”
Ngay sau đó, lrene và người đàn ông đeo kính râm đi vào từ bên ngoài. “Phó bộ trưởng.”
Lê Thần Yên nhìn người đàn ông đeo kính râm, gật đầu: “Có hai người ở đây, tôi nắm chắc thắng lợi, nhất định phải có được tập đoàn Lê thị.”
“Vâng.” Irene và gã tổ trưởng lộ ra vẻ hãnh diện, đương nhiên Lê Thần Yên không nói bừa, sự xuất hiện của họ giúp Lê Thần Yên chiếm thế bất bại!
Khác biệt quan trọng nhất giữa Lê Thần Yên và Lê Thần Vũ nằm ở chỗ, Lê Thần Vũ không có sự trợ giúp của hai người lrene.
Lê Thần Yên thì khác, nếu có sự bảo vệ của hai người Irene, hôm đó ở nhà hàng Michelin ba sao, dù những sát thủ kia có ám sát Lê Thần Yên, chỉ cần có hai người lIrene, những sát thủ kia không làm gì được họ.
Lê Thần Yên nhếch mép cười: “Đi nói với Trần Xuân Độ, chạng vạng tối nay tôi hẹn gặp một mình anh ta, tôi với anh ta thẳng thắn nói chuyện.”
Trong lòng Irene chấn động, Lê Thần Yên...Ichọn ngả bài nhanh vậy sao?
Vậy thì chắc hẳn sẽ rất khó giữ lại tên Trần Xuân Độ kia, lúc đó cô cũng có thể biết thân phận của Trần Xuân Độ!
Chỉ cần cô không lộ mặt, sau đó nói với Tô Loan Loan, khi ấy Trần Xuân Độ sẽ không bao giờ nghĩ là cô bán đứng anh ta!
“Phụ tá đắc lực của tôi đã đến đủ, tôi cũng không muốn chơi mấy trò tẻ nhạt với cậu ta nữa.
Tôi không muốn lãng phí thời gian ở thành phố T, tôi còn dự định xóa bỏ từ “phớ trong tháng sau đây.” Lê Thần Yên lạnh nhạt nói, mà trong lòng gã tổ trưởng kia chấn động, anh ta không ngờ tham vọng của Lê Thần Yên lại lớn đến vậy, hoàn toàn chướng mắt thành phố T.
Sau khi ra khỏi biệt thự, Irene bí mật gọi cho Tô Loan Loan một cuộc điện thoại: “Tối nay sẽ có cơ hội biết thân phận của anh ta.”
Tô Loan Loan ở đầu dây bên kia đang ngồi trước mặt Lê Kim Huyền, vẻ mặt cô ấy đột nhiên thay đổi, cô ấy ngồi thẳng người, nói với Lê Kim Huyên: “Sếp Lê, có tin tốt!”
“Tin tốt? Là gì?” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lộ vẻ vui mừng, Tô Loan Loan cười đáp: “Tối nay sẽ biết rõ ràng.”
Mà Trần Xuân Độ không hề hay biết có một cái bẫy đang được âm thầm bày ra xung quanh anh.
Anh vừa trở lại tòa nhà Lê thị và nghe máy của thanh niên.
“Lão đại, công ty mà chúng ta mua lại của Lê Thần Vũ lúc trước, sau đó có một khoảng thời gian không quản lý, vừa rồi thông báo tài chính của các công ty đó cho thấy họ đã thua lỗ rất nhiều, chúng ta cũng đâu thể sử dụng tiền của căn cứ bù vào?” Bên kia điện thoại vang lên giọng của thanh niên.
“Công ty của Lê Thần Vũ?” Trần Xuân Độ ngẩn người, anh suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra trước đây mình bị nóng đầu, sau khi tiện tay mua lại những công ty này thì chưa từng động tới chúng.
“Cậu gửi thông tin của những công ty này cho tôi, chúng ta lọc bớt một nhóm công ty.” Trần Xuân Độ nói.
Không lâu sau, thanh niên gửi thông tin chỉ tiết của mỗi công ty cho Trần Xuân Độ, sau khi xem xong, anh nói: “Ngoại trừ công ty giám định bảo vật với công ty dược, còn lại bỏ hết đi.”
“Bỏ đi?” Giọng nói kinh ngạc lẫn khó tin của thanh niên vang lên từ đầu dây bên kia.
“Đúng, bỏ bớt gánh nặng.” Giọng điệu của Trần Xuân Độ vừa lạnh nhạt vừa bâng quơ.
“Lão đại, những công ty này đều được mua lại bằng tiền của căn cứ, bỏ hết thì số tiền này sẽ vô giá trị!" Thanh niên đau lòng nói.
“Tiền không phải tiết kiệm mà có, tiền nhờ kiếm mà ra, hiểu không?” Trần Xuân Độ khịt mũi.
“Vâng, vâng, vâng, lão đại, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Thanh niên vừa mở miệng thì như chợt nghĩ tới điều gì, cậu ta hỏi: “Lão đại, lẽ nào anh định...”
“Giới kinh doanh của thành phố T quá yên bình...” Bên kia điện thoại, Trần Xuân Độ lấy ra một điếu thuốc, bình tĩnh nói.
Đôi mắt Trần Xuân Độ trở nên sâu thẳm, anh muốn quật khởi trong giới kinh doanh thành phố T...!Có chỗ đứng riêng cho mình!
“Sau này cô ấy sẽ gặp muôn vàn khó khăn, có một số khó khăn cô ấy không thể vượt qua được, chỉ có vậy mới có thể gánh vác một phần áp lực giúp cô ấy.” Trần Xuân Độ phun ra một làn khói thuốc rồi giải thích.
“Chậc chậc...ILão đại, thứ cô ấy phải gặp trong tương lai là một sự tồn tại mà rất nhiều người cố gắng cả đời cũng không biết, anh có chắc cô ấy sẽ chịu đựng được không?” Thanh niên tặc lưỡi hỏi.
“Tôi tin cô ấy có thể” Trần Xuân Độ trả lời không hề do dự, không hề nghĩ ngợi, anh cảm thấy trong cơ thể mềm mại của Lê Kim Huyên ẩn chứa một sự bất khuất không sợ khó khăn! “Trần Xuân Độ.”
Trần Xuân Độ quay người lại thì thấy Lâm Trinh Tuyết.
“Sao vậy, thư ký Lâm?” Trần Xuân Độ nhìn cô ta, cách ăn mặc của Lâm Trinh Tuyết hôm nay rất khác so với ngày thường, với bộ váy dài trắng tuyết, đôi chân dài lộ ra khỏi váy, dáng người hoàn mỹ và thân thể mềm mại gợi cảm của Lâm Trinh Tuyết được chiếc váy dài làm nổi bật.
Lâm Trinh Tuyết đưa một tấm thiệp mời: “Khi nấy tôi vừa vào cửa tòa nhà Lê thị, có người bí mật đưa cho tôi và nói đưa nó cho anh.”
Trong lòng Trần Xuân Độ khẽ động, anh gật đầu nhận lấy.
“Không có việc gì thì tôi về phòng làm việc trước.” Lâm Trinh Tuyết dịu dàng nói, sau đó xoay người đi về phía phòng làm việc.
“Thư ký Lâm.” Bỗng nhiên Trần Xuân Độ gọi Lâm Trinh Tuyết.
“Hửm, còn chuyện gì không?” Lâm Trinh Tuyết quay lại, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ nghỉ hoặc.
Trần Xuân Độ nhìn Lâm Trinh Tuyết rồi phun một làn khói thuốc, nói một cách sâu xa: “Thư ký Lâm, hôm nay cô rất đẹp.”
“Ơ..." Lâm Trinh Tuyết sững sờ, sau khi cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Trần Xuân Độ, khuôn mặt thánh thiện hoàn mỹ như thiên sứ hơi đỏ lên, cô ta gật đầu, vội vàng thảng thốt đi vào phòng làm việc.
“Rầm!”
Lâm Trinh Tuyết đóng cửa phòng làm việc, toàn thân dựa vào cửa phòng, hơi thở rối loạn, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên rặng mây đỏ nóng rực.
Trần Xuân Độ cầm thiệp mời mở cửa bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, Lê Kim Huyên đang bận rộn làm việc, không ngẩng đầu lên nhìn Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ ngồi trên sofa, mở thiệp mời ra xem, mắt anh hơi nheo lại rồi lập tức trở nên sâu thẳm.
“Anh tới đây làm gì?” Sau khi bận rộn xong, Lê Kim Huyên ngẩng đầu lên nhìn Trần Xuân Độ.
“Hừm, sếp Lê, em thấy anh thường xuyên chạy tới chỗ này, luôn làm phiền em làm việc cũng không tiện lắm...” Trần Xuân Độ lập tức thay đổi sắc mặt, cười rạng
rỡ nói: “Hay là em cho anh một căn phòng làm việc đi?”
“Phòng làm việc?” Lê Kim Huyên ngẩn ra, sau đó lập tức cười khẩy: “Anh có bản lĩnh gì mà đòi phòng làm việc.”
“Chẳng phải vì sợ làm phiền em à?” Trần Xuân Độ cười ngượng ngùng.
Lê Kim Huyên khit mũi một tiếng rồi khinh thường nhìn Trần Xuân Độ: “Cút, cút càng xa càng tốt cho tôi.”
Sau khi Trần Xuân Độ ra khỏi phòng làm việc, Lê Kim Huyên nhìn cửa, khóe môi đỏ thắm khẽ cong lên.
Lê Kim Huyên bấm máy bàn trên bàn làm việc, bên kia điện thoại vang lên một giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào: “Sếp Lê, có chuyện gì ạ?”
“Không phải trưởng phòng phòng an ninh của công ty vừa từ chức sao? Dọn dẹp phòng làm việc đó rồi để trống đi.” Lê Kim Huyên căn dặn.
“Vâng, sếp Lê, căn phòng này chuẩn bị cho ai ạ?”
Lê Kim Huyên suy nghĩ, sau đó trả lời với giọng điệu thoải mái và có chút cân nhắc: “Để xem biểu hiện của người nào đó đã.”
“Hả?”
Lâm Trinh Tuyết ở trong phòng làm việc cầm điện thoại nghe Lê Kim Huyên trả lời, khuôn mặt xinh đẹp ngơ ngác, có chút không phản ứng kịp.
Người nào đó là ai?.
Sân bay quốc tế T. Một người đàn ông đeo kính râm, kéo va li đi giữa đám đông ra khỏi sân bay.
Khí chất anh ta bình thường, mới nhìn sẽ không nhớ rõ mặt, trông anh ta cực kỳ giống người bình thường trong số những người bình thường.
Sau khi ra khỏi sân bay, ánh mắt sắc bén sâu thẳm như thanh kiếm của người đàn ông nhìn xuyên qua tròng kính đen kịt, anh ta đảo mắt, chợt thay đổi hướng đi về phía một chiếc xe taxi.
Người đàn ông bước tới cạnh xe taxi rồi gõ cửa sổ xe, khi thấy Irene ngồi bên trong, khóe miệng anh ta cong lên.
Cửa xe mở ra, lrene nhìn người đàn ông: “Tổ trưởng, cuối cùng anh cũng đến.”
“Để bảo vệ cho an toàn của phó bộ trưởng, sự tồn tại của chúng ta càng bí ẩn càng tốt, vì thế tôi đã đi khoang phổ thông tới đây, cũng đổi một thân phận mới.” Người đàn ông quơ thẻ căn cước mới tinh trong tay, giải thích.
Irene gật đầu, họ là đặc công ngầm, công việc của họ là trở thành cái bóng của nhiều người, không ai biết đến họ là sự tồn tại dễ dàng bị bỏ qua nhất, nhưng có họ, sự an toàn của các quan thần quan trọng sẽ tăng cao hơn.
“Cậu cả đến thành phố T trước chúng ta một bước, sao rồi?” Tổ trưởng hỏi.
“Phó bộ trưởng rất khiêm tốn, hẳn là không có thế lực nào phát hiện phó bộ trưởng rời khỏi Yên Kinh, trước mắt vô cùng an toàn.”
“Rất tốt.” Tổ trưởng gật đầu: “Bây giờ đi gặp phó bộ trưởng thôi, đúng lúc tôi có một số việc cần báo cáo với phó bộ trưởng.”
“Vâng” Tài xế ngồi trên ghế lái trả lời, không ngờ lại là một đặc công ngầm giả trang.
Lúc này, trong một biệt thự ở thành phố T, Lê Thần Yên đang đi bộ, anh ta cảm nhận được màu sắc châu Âu nồng đậm của căn biệt thự này, không hề tương đồng với các tòa nhà cao tầng chọc trời ở thành phố T.
“Cậu cả, đây là biệt thự do cậu hai mua, chủ cũ của căn biệt thự này là một doanh nhân châu Âu giàu có.
Sau khi người nọ đầu tư thất bại ở thành phố T đã sửa lại biệt thự rồi bán cho cậu hai.”
Lê Thần Yên hờ hững cười: “Đứa em trai này của tôi cũng biết hưởng thụ đấy.”
“Đáng tiếc cậu ta đã là một kẻ tàn phế, tương lai nhà họ Lê sẽ thuộc về cậu cả."
Lê Thần Yên đi vào bên trong biệt thự, ngồi trên ghế sofa da thật, vuố.t ve da thật mềm mại, bỗng nhiên một tên cấp dưới vội vào bước vào.
“Báo...”
Lê Thần Yên nheo mắt nhìn tên cấp dưới.
“Có người xin gặp, nói là đến từ Yên Kinh, là người của cậu cả.”
Đôi mắt Lê Thần Yên chợt lóe: “Đến không muộn lắm, mời vào đi.” “Vâng.”
Ngay sau đó, lrene và người đàn ông đeo kính râm đi vào từ bên ngoài. “Phó bộ trưởng.”
Lê Thần Yên nhìn người đàn ông đeo kính râm, gật đầu: “Có hai người ở đây, tôi nắm chắc thắng lợi, nhất định phải có được tập đoàn Lê thị.”
“Vâng.” Irene và gã tổ trưởng lộ ra vẻ hãnh diện, đương nhiên Lê Thần Yên không nói bừa, sự xuất hiện của họ giúp Lê Thần Yên chiếm thế bất bại!
Khác biệt quan trọng nhất giữa Lê Thần Yên và Lê Thần Vũ nằm ở chỗ, Lê Thần Vũ không có sự trợ giúp của hai người lrene.
Lê Thần Yên thì khác, nếu có sự bảo vệ của hai người Irene, hôm đó ở nhà hàng Michelin ba sao, dù những sát thủ kia có ám sát Lê Thần Yên, chỉ cần có hai người lIrene, những sát thủ kia không làm gì được họ.
Lê Thần Yên nhếch mép cười: “Đi nói với Trần Xuân Độ, chạng vạng tối nay tôi hẹn gặp một mình anh ta, tôi với anh ta thẳng thắn nói chuyện.”
Trong lòng Irene chấn động, Lê Thần Yên...Ichọn ngả bài nhanh vậy sao?
Vậy thì chắc hẳn sẽ rất khó giữ lại tên Trần Xuân Độ kia, lúc đó cô cũng có thể biết thân phận của Trần Xuân Độ!
Chỉ cần cô không lộ mặt, sau đó nói với Tô Loan Loan, khi ấy Trần Xuân Độ sẽ không bao giờ nghĩ là cô bán đứng anh ta!
“Phụ tá đắc lực của tôi đã đến đủ, tôi cũng không muốn chơi mấy trò tẻ nhạt với cậu ta nữa.
Tôi không muốn lãng phí thời gian ở thành phố T, tôi còn dự định xóa bỏ từ “phớ trong tháng sau đây.” Lê Thần Yên lạnh nhạt nói, mà trong lòng gã tổ trưởng kia chấn động, anh ta không ngờ tham vọng của Lê Thần Yên lại lớn đến vậy, hoàn toàn chướng mắt thành phố T.
Sau khi ra khỏi biệt thự, Irene bí mật gọi cho Tô Loan Loan một cuộc điện thoại: “Tối nay sẽ có cơ hội biết thân phận của anh ta.”
Tô Loan Loan ở đầu dây bên kia đang ngồi trước mặt Lê Kim Huyền, vẻ mặt cô ấy đột nhiên thay đổi, cô ấy ngồi thẳng người, nói với Lê Kim Huyên: “Sếp Lê, có tin tốt!”
“Tin tốt? Là gì?” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lộ vẻ vui mừng, Tô Loan Loan cười đáp: “Tối nay sẽ biết rõ ràng.”
Mà Trần Xuân Độ không hề hay biết có một cái bẫy đang được âm thầm bày ra xung quanh anh.
Anh vừa trở lại tòa nhà Lê thị và nghe máy của thanh niên.
“Lão đại, công ty mà chúng ta mua lại của Lê Thần Vũ lúc trước, sau đó có một khoảng thời gian không quản lý, vừa rồi thông báo tài chính của các công ty đó cho thấy họ đã thua lỗ rất nhiều, chúng ta cũng đâu thể sử dụng tiền của căn cứ bù vào?” Bên kia điện thoại vang lên giọng của thanh niên.
“Công ty của Lê Thần Vũ?” Trần Xuân Độ ngẩn người, anh suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra trước đây mình bị nóng đầu, sau khi tiện tay mua lại những công ty này thì chưa từng động tới chúng.
“Cậu gửi thông tin của những công ty này cho tôi, chúng ta lọc bớt một nhóm công ty.” Trần Xuân Độ nói.
Không lâu sau, thanh niên gửi thông tin chỉ tiết của mỗi công ty cho Trần Xuân Độ, sau khi xem xong, anh nói: “Ngoại trừ công ty giám định bảo vật với công ty dược, còn lại bỏ hết đi.”
“Bỏ đi?” Giọng nói kinh ngạc lẫn khó tin của thanh niên vang lên từ đầu dây bên kia.
“Đúng, bỏ bớt gánh nặng.” Giọng điệu của Trần Xuân Độ vừa lạnh nhạt vừa bâng quơ.
“Lão đại, những công ty này đều được mua lại bằng tiền của căn cứ, bỏ hết thì số tiền này sẽ vô giá trị!" Thanh niên đau lòng nói.
“Tiền không phải tiết kiệm mà có, tiền nhờ kiếm mà ra, hiểu không?” Trần Xuân Độ khịt mũi.
“Vâng, vâng, vâng, lão đại, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Thanh niên vừa mở miệng thì như chợt nghĩ tới điều gì, cậu ta hỏi: “Lão đại, lẽ nào anh định...”
“Giới kinh doanh của thành phố T quá yên bình...” Bên kia điện thoại, Trần Xuân Độ lấy ra một điếu thuốc, bình tĩnh nói.
Đôi mắt Trần Xuân Độ trở nên sâu thẳm, anh muốn quật khởi trong giới kinh doanh thành phố T...!Có chỗ đứng riêng cho mình!
“Sau này cô ấy sẽ gặp muôn vàn khó khăn, có một số khó khăn cô ấy không thể vượt qua được, chỉ có vậy mới có thể gánh vác một phần áp lực giúp cô ấy.” Trần Xuân Độ phun ra một làn khói thuốc rồi giải thích.
“Chậc chậc...ILão đại, thứ cô ấy phải gặp trong tương lai là một sự tồn tại mà rất nhiều người cố gắng cả đời cũng không biết, anh có chắc cô ấy sẽ chịu đựng được không?” Thanh niên tặc lưỡi hỏi.
“Tôi tin cô ấy có thể” Trần Xuân Độ trả lời không hề do dự, không hề nghĩ ngợi, anh cảm thấy trong cơ thể mềm mại của Lê Kim Huyên ẩn chứa một sự bất khuất không sợ khó khăn! “Trần Xuân Độ.”
Trần Xuân Độ quay người lại thì thấy Lâm Trinh Tuyết.
“Sao vậy, thư ký Lâm?” Trần Xuân Độ nhìn cô ta, cách ăn mặc của Lâm Trinh Tuyết hôm nay rất khác so với ngày thường, với bộ váy dài trắng tuyết, đôi chân dài lộ ra khỏi váy, dáng người hoàn mỹ và thân thể mềm mại gợi cảm của Lâm Trinh Tuyết được chiếc váy dài làm nổi bật.
Lâm Trinh Tuyết đưa một tấm thiệp mời: “Khi nấy tôi vừa vào cửa tòa nhà Lê thị, có người bí mật đưa cho tôi và nói đưa nó cho anh.”
Trong lòng Trần Xuân Độ khẽ động, anh gật đầu nhận lấy.
“Không có việc gì thì tôi về phòng làm việc trước.” Lâm Trinh Tuyết dịu dàng nói, sau đó xoay người đi về phía phòng làm việc.
“Thư ký Lâm.” Bỗng nhiên Trần Xuân Độ gọi Lâm Trinh Tuyết.
“Hửm, còn chuyện gì không?” Lâm Trinh Tuyết quay lại, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ nghỉ hoặc.
Trần Xuân Độ nhìn Lâm Trinh Tuyết rồi phun một làn khói thuốc, nói một cách sâu xa: “Thư ký Lâm, hôm nay cô rất đẹp.”
“Ơ..." Lâm Trinh Tuyết sững sờ, sau khi cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Trần Xuân Độ, khuôn mặt thánh thiện hoàn mỹ như thiên sứ hơi đỏ lên, cô ta gật đầu, vội vàng thảng thốt đi vào phòng làm việc.
“Rầm!”
Lâm Trinh Tuyết đóng cửa phòng làm việc, toàn thân dựa vào cửa phòng, hơi thở rối loạn, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên rặng mây đỏ nóng rực.
Trần Xuân Độ cầm thiệp mời mở cửa bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, Lê Kim Huyên đang bận rộn làm việc, không ngẩng đầu lên nhìn Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ ngồi trên sofa, mở thiệp mời ra xem, mắt anh hơi nheo lại rồi lập tức trở nên sâu thẳm.
“Anh tới đây làm gì?” Sau khi bận rộn xong, Lê Kim Huyên ngẩng đầu lên nhìn Trần Xuân Độ.
“Hừm, sếp Lê, em thấy anh thường xuyên chạy tới chỗ này, luôn làm phiền em làm việc cũng không tiện lắm...” Trần Xuân Độ lập tức thay đổi sắc mặt, cười rạng
rỡ nói: “Hay là em cho anh một căn phòng làm việc đi?”
“Phòng làm việc?” Lê Kim Huyên ngẩn ra, sau đó lập tức cười khẩy: “Anh có bản lĩnh gì mà đòi phòng làm việc.”
“Chẳng phải vì sợ làm phiền em à?” Trần Xuân Độ cười ngượng ngùng.
Lê Kim Huyên khit mũi một tiếng rồi khinh thường nhìn Trần Xuân Độ: “Cút, cút càng xa càng tốt cho tôi.”
Sau khi Trần Xuân Độ ra khỏi phòng làm việc, Lê Kim Huyên nhìn cửa, khóe môi đỏ thắm khẽ cong lên.
Lê Kim Huyên bấm máy bàn trên bàn làm việc, bên kia điện thoại vang lên một giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào: “Sếp Lê, có chuyện gì ạ?”
“Không phải trưởng phòng phòng an ninh của công ty vừa từ chức sao? Dọn dẹp phòng làm việc đó rồi để trống đi.” Lê Kim Huyên căn dặn.
“Vâng, sếp Lê, căn phòng này chuẩn bị cho ai ạ?”
Lê Kim Huyên suy nghĩ, sau đó trả lời với giọng điệu thoải mái và có chút cân nhắc: “Để xem biểu hiện của người nào đó đã.”
“Hả?”
Lâm Trinh Tuyết ở trong phòng làm việc cầm điện thoại nghe Lê Kim Huyên trả lời, khuôn mặt xinh đẹp ngơ ngác, có chút không phản ứng kịp.
Người nào đó là ai?.
Danh sách chương
- Chương 1 C1: Tu hú chiếm tổ chim khách.
- Chương 2 C2: Trừng phạt.
- Chương 3 C3: Dựa vào cái gì mà phải nể mặt ông.
- Chương 4 C4: Quy ẩn.
- Chương 5 C5: Chà đạp tôn nghiêm.
- Chương 6 C6: Người đàn ông có quá khứ.
- Chương 7 C7: Không đơn giản.
- Chương 8 C8: Sao có thể vô dụng như vậy.
- Chương 9 C9: Trò chơi giết chóc bắt đau.
- Chương 10 C10: Mãnh thú.
- Chương 11 C11: Đồ vô lại sợ chết.
- Chương 12 C12: Đến từ yến kinh.
- Chương 13 C13: Đàn bà xây nhà đàn ông lo tổ ấm.
- Chương 14 C14: Đến chết vẫn còn sĩ diện.
- Chương 15 C15: Ai mới là người không biết trời cao đất rộng.
- Chương 16 C16: Bạn trai đầu tiên.
- Chương 17 C17: Dễ sai việc hơn người giúp việc nhiều.
- Chương 18 C18: Ai nấu thức ăn.
- Chương 19 C19: Người chồng thần bí.
- Chương 20 C20: Gặp nạn.
- Chương 21 C21: Đến muộn rồi.
- Chương 22 C22: Anh ta đến làm gì.
- Chương 23 C23: Chỉ tay năm ngón.
- Chương 24 C24: Hy vọng anh đừng có hối hận.
- Chương 25 C25: Sợ không.
- Chương 26 C26: Rất có thể là giả.
- Chương 27 C27: Hãm hại.
- Chương 28 C28: Chiếm được món hời còn khoe mẽ.
- Chương 29 C29: Thân phận tuyệt mật.
- Chương 30 C30: Không chịu nổi một kích.
- Chương 31 C31: Lại chém gió.
- Chương 32 C32: Kế hoạch hoàn mỹ.
- Chương 33 C33: Chỉ là một tên đàn ông suốt ngày ru rú trong nhà.
- Chương 34 C34: Trò hay bắt đâu rồi.
- Chương 35 C35: Thả vợ của tôi ra.
- Chương 36 C36: Cô dám bắt tôi.
- Chương 37 C37: Coi thường pháp luật.
- Chương 38 C38: Khách từ yến kinh đến.
- Chương 39 C39: Con cháu yến kinh.
- Chương 40 C40: Gậy ông đập lưng ông.
- Chương 41 C41: Tôi xem ai dám.
- Chương 42 C42: Ai bắt cô ấy tôi sẽ bắt người đó.
- Chương 43 C43: Dấu giày trên mặt.
- Chương 44 C44: Chuyện nên đến vẫn sẽ đến.
- Chương 45 C45: Cậu lê.
- Chương 46 C46: Đây con mẹ nó là tài xế.
- Chương 47 C47: Ông đánh xong chưa.
- Chương 48 C48: Tỏ tình.
- Chương 49 C49: Kim cương máu.
- Chương 50 C50: Tôi cho cô đi chưa.
- Chương 51 C51: Là anh đào ra.
- Chương 52 C52: Chạy trời không khỏi nắng.
- Chương 53 C53: Con mồi của cậu lê.
- Chương 54 C54: Đấu với tôi.
- Chương 55 C55: Anh có tiền.
- Chương 56 C56: Tiểu thiên diệp đạo trường.
- Chương 57 C57: Hôn ước của cậu lê.
- Chương 58 C58: Thiên diệp vinh thứ lang.
- Chương 59 C59: Mây đen gió lớn giết người trong đêm.
- Chương 60 C60: Sát thủ.
- Chương 61 C61: Tính toán sai lầm của cậu lê.
- Chương 62 C62: Bản lĩnh của phế vật.
- Chương 63 C63: Lê kim huyên là dê vào miệng cọp.
- Chương 64 C64: Tự chui đâu vào lưới.
- Chương 65 C65: Cậu lê tính sai một lần nữa.
- Chương 66 C66: Chuyện gia đình nhà họ lê.
- Chương 67 C67: Mày hù dọa ai đấy.
- Chương 68 C68: Mời bác sĩ.
- Chương 69 C69: Anh nói ai không biết mà ra vẻ biết.
- Chương 70 C70: Ân nhân cứu mạng.
- Chương 71 C71: Cậu ta mới là ân nhân.
- Chương 72 C72: Thân phận thật sự.
- Chương 73 C73: Chinh phục thành phố t.
- Chương 74 C74: Bữa tiệc tư nhân sang trọng của ông đường.
- Chương 75 C75: Mượn dao giết người.
- Chương 76 C76: Xin lỗi.
- Chương 77 C77: Gặp quỷ rồi.
- Chương 78 C78: Lê thị gặp nguy cơ khủng hoảng.
- Chương 79 C79: Trực giác đáng sợ.
- Chương 80 C80: Tôi rót tiền.
- Chương 81 C81: Nguy cơ của lê thị.
- Chương 82 C82: Khoản tiền mờ ám.
- Chương 83 C83: Cướp thuốc lá.
- Chương 84 C84: Dã tâm của nhà họ lê.
- Chương 85 C85: Đồ bỏ.
- Chương 86 C86: Lấy mạng.
- Chương 87 C87: Quỳ xuống.
- Chương 88 C88: Sát thủ đâu.
- Chương 89 C89: Bắt chuyện.
- Chương 90 C90: Nhanh chân đến trước.
- Chương 91 C91: Không cần giải thích nữa.
- Chương 92 C92: Thành ông xã từ khi nào.
- Chương 93 C93: Một cuộc điện thoại.
- Chương 94 C94: Vừa phải thôi.
- Chương 95 C95: Vấy bẩn.
- Chương 96 C96: Cắt đứt ngón tay.
- Chương 97 C97: Nổi tiếng.
- Chương 98 C98: Top 1 hot search.
- Chương 99 C99: Trộm đào lấy lê.
- Chương 100 C100: Cùng ăn cơm với nữ thần tổng giám đốc.
- Chương 101 C101: Lê thiếu hoằng.
- Chương 102 C102: Nữ thần trí tuệ.
- Chương 103 C103: Người phụ nữ gây chết người.
- Chương 104 C104: Chuyện tối hôm ấy.
- Chương 105 C105: Ác chu đường.
- Chương 106 C106: Gây sự.
- Chương 107 C107: Tôi vẫn còn chuyện lớn với vợ.
- Chương 108 C108: Họ chu.
- Chương 109 C109: Trò chơi của metis.
- Chương 110 C110: Chỉ có điều phải ở rể.
- Chương 111 C111: Chấn nhiếp.
- Chương 112 C112: Ngóc đầu trở lại.
- Chương 113 C113: Quỳ gối xin lỗi.
- Chương 114 C114: Ngài chu thật khách khí.
- Chương 115 C115: Có đau không.
- Chương 116 C116: Nhân sâm hoang dã.
- Chương 117 C117: Nhân sâm hoang dã giá cao ngất.
- Chương 118 C118: Bắt lê kim huyên đi.
- Chương 119 C119: Điều cấm kỵ của nước c.
- Chương 120 C120: Chống đối.
- Chương 121 C121: Mua hết toàn bộ.
- Chương 122 C122: Thật ngông cuồng.
- Chương 123 C123: Người đàn ông tôi cần không giống như anh.
- Chương 124 C124: Thật sự không có chuyện gì xảy ra cả.
- Chương 125 C125: Không thể nhẫn nhịn.
- Chương 126 C126: Khí thế ngất trời.
- Chương 127 C127: Sự kinh khủng của nữ thần trí tuệ.
- Chương 128 C128: Xấu hổ.
- Chương 129 C129: Tinh dầu.
- Chương 130 C130: Hâm rượu chém cậu lê.
- Chương 131 C131: Thân phận thần bí.
- Chương 132 C132: Nhất định phải đích thân đến thăm nhà họ lê.
- Chương 133 C133: Bò đi.
- Chương 134 C134: Thống lĩnh thân lâm.
- Chương 135 C135: Thân phận khác.
- Chương 136 C136: Bây giờ xin lỗi muộn rồi.
- Chương 137 C137: Để nữ thần bê nước rửa chân.
- Chương 138 C138: Giành vinh quang cho đất nước.
- Chương 139 C139: Tức đến phun máu.
- Chương 140 C140: Ảnh chân dung của lê tổng.
- Chương 141 C141: Chính chủ hiện thân.
- Chương 142 C142: Xuất hiện đúng lúc.
- Chương 143 C143: Cái xương gãy hết.
- Chương 144 C144: Cho cô ấy cả thế giới thì đã sao.
- Chương 145 C145: Thật sự không có tiền đồ.
- Chương 146 C146: Kẻ đến không có ý tốt.
- Chương 147 C147: Người tàn phế.
- Chương 148 C148: Cầu xin tha.
- Chương 149 C149: Thiệp mời của cậu cả.
- Chương 150 C150: Bày mưu tính kế quyết định sự chiến thắng của trận chiến.
- Chương 151 C151: Không có mời anh.
- Chương 152 C152: Ném cốc làm tín hiệu.
- Chương 153 C153: Trong bảng sát thủ.
- Chương 154 C154: Danh tính đã bị nhìn thấu.
- Chương 155 C155: Lên thì lên.
- Chương 156 C156: Đo lòng trung thành.
- Chương 157 C157: Vạch trần.
- Chương 158 C158: Không đơn giản.
- Chương 159 C159: Long vương bị lọt hố.
- Chương 160 C160: Tôi là rồng.
- Chương 161 C161: Mạnh mẽ đến gần.
- Chương 162 C162: Tham sống sợ chết trốn sau lung phụ nữ.
- Chương 163 C163: Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.
- Chương 164 C164: Mắc bẫy.
- Chương 165 C165: Lê thị sắp tiêu rồi.
- Chương 166 C166: Hối hận muốn xanh cả ruột.
- Chương 167 C167: Chúc mừng sếp trần.
- Chương 168 C168: Từ trước đến nay chưa từng có.
- Chương 169 C169: Ông chủ thần bí lại ra tay.
- Chương 170 C170: Không tha thứ.
- Chương 171 C171: Nhu cầu s1nh lý.
- Chương 172 C172: Chiến thần bất khả chiến bại.
- Chương 173 C173: Cố nhân của long vương.
- Chương 174 C174: Có nói lý không thế.
- Chương 175 C175: Khoác lác gì thế.
- Chương 176 C176: Ảnh hưởng đáng sợ.
- Chương 177 C177: 3000 tỷ.
- Chương 178 C178: Trợn mắt há hốc mồm.
- Chương 179 C179: Cách độc đáo đế trà thù tổng giám đốc nữ thần.
- Chương 180 C180: Phúc của đôi vợ chồng.