
Man Hoang Hành
Tổng số chương: 77
Dãy núi Thanh Vân sừng sững Trung Nguyên, bảy ngọn hùng vĩ cao vượt mây xanh, tư thế thông thiên, khí thế thần tiên.
Thanh Vân Môn khai sơn lập phái đã hơn hai ngàn năm, bắt đầu từ Thanh Vân Tử tổ sư, trải qua thời đại huy hoàng của Thanh Diệp tổ sư rồi truyền tới ngày nay. Chưởng giáo hiện tại, Thiên Thành Tử chân nhân đạo hạnh sâu không lường được, là người đức cao vọng trọng cả thiên hạ đều kính ngưỡng, trong môn phái nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, cùng thế hệ chưởng giáo còn có các bậc cự phách chính đạo danh chấn thiên hạ như Chân Vu, Trịnh Thông..., hàng đệ tử trẻ tuổi lại càng vô số tuấn kiệt thiên tư hơn người, trong đó hai đệ tử thân truyền được Thiên Thành Tử chân nhân dốc lòng bồi dưỡng là Đạo Huyền và Vạn Kiếm Nhất xuất sắc nhất, có thể coi là kỳ tài ngàn năm có một.
Thiên hạ đều cho rằng Thanh Vân Môn xứng danh danh môn đại phái, lãnh tụ của chính đạo.
Từ chân núi Thanh Vân ngẩng đầu lên ngọn núi hùng vĩ cao vạn trượng, tầm mắt người ta không cách nào bao quát toàn cảnh, nó càng khiến thế nhân sinh lòng hướng tới, chẳng biết trên đỉnh ngọn linh sơn hùng vĩ kia là thắng cảnh thần tiên phồn hoa đẹp đẽ đến mức nào.
Tiên sơn hùng vĩ như vậy, danh môn chính phái lừng lẫy như vậy đáng lẽ phải là nơi để muôn vạn chúng sinh trong thiên hạ ngưỡng mộ, nhưng suốt một năm qua, giáo chủ Ma Giáo Cừu Vong Tẫn dốc hết tinh nhuệ trong giáo, từ Thánh Điện trên man hoang Tây Bắc quét ngang thiên hạ tiến thẳng tới núi Thanh Vân, trong tiết trời ấm áp đầy hoa và nắng của mùa xuân, đại quân Ma Giáo vây chặt Thanh Vân, ào ạt tấn công lên núi.
Trước khu rừng rậm dưới núi Thanh Vân có hai người đang đứng, một người trẻ tuổi cương nghị, khí độ hào hùng đang cau mày nhìn chăm chú lên ngọn linh sơn hùng vĩ đâm tận mây xanh, vẻ mặt tỏ ra hơi lo lắng, cạnh hắn là một người mặc quần áo đen kịt, ngay cả khuôn mặt cũng được che kín bằng chiếc khăn đen, chỉ lộ ra đôi mắt thâm trầm.
Cánh rừng sau lưng họ không hề yên tĩnh mà đây đó vẫn có bóng người lóe lên, thậm chí thỉnh thoảng còn thấy ánh đao ánh kiếm lấp loáng khiến người ta phải lạnh sống lưng.
Một lúc sau, người trẻ tuổi bỗng cất tiếng thở dài rồi chắp tay sau lưng đi qua đi lại tựa hồ đang hết sức sốt ruột, người áo đen bên cạnh chỉ liếc hắn rồi rời mắt đi ngay, không hề có ý khuyên bảo.
Cứ như vậy, người trẻ tuổi mất kiên nhẫn trước, hắn quay đầu lại cau mày nói với người áo đen:
- Quỷ tiên sinh, trong lòng ta vẫn lấy làm khó hiểu, việc lớn như vậy tại sao tông chủ bắt ta ở lại dưới núi không cho tham dự, chẳng lẽ ông ấy mang lòng nghi ngờ ta sao?
Người áo đen chỉ hừm một tiếng, lão không đáp mà hỏi lại:
- Bản lĩnh của ngươi học được từ đâu?
Người trẻ tuổi đáp:
- Tông chủ truyền cho.
Người áo đen lại hỏi:
- Tông chủ đối xử với ngươi thế nào?
Người trẻ tuổi trầm ngâm rồi gật đầu trả lời:
- Ơn nặng như núi, không khác nào cha mẹ.
Người áo đen hừ một tiếng:
- Ngươi tự hiểu lấy là tốt, theo ta thấy lão tông chủ đối xử với ngươi thực sự quá tốt, cơ nghiệp của Quỷ Vương Tông ngày sau tất sẽ rơi vào tay ngươi, đừng có suy nghĩ nhiều nữa.
Người trẻ tuổi thở dài rồi quay người liếc đỉnh núi Thanh Vân chìm lấp trong mây, nói:
- Nếu đã vậy, tại sao lão tông chủ không cho ta tham gia vào sự kiện to lớn như tấn công Thanh Vân Môn mà bắt ta dẫn theo ngươi đứng chờ trong khu rừng này, làm chuyện tiếp ứng cỏn con?
Người áo đen im lặng một lát mới nói:
- Chuyện này có hai khả năng, một, lão tông chủ biết đây là trận chiến hết sức hung hiểm, Thanh Vân Môn là đại phái có lịch sử ngàn năm, cao thủ vô số, chỉ hơi sơ sẩy liền rơi vào kết cục bỏ mạng nên ông ấy cố tình tìm cách để ngươi đứng ngoài sự việc, khả năng thứ hai...
Nói tới đây, lão bỗng hạ giọng xuống rất khẽ, bước tới một bước đứng cạnh người trẻ tuổi, quay đầu cẩn thận nhìn trước nhìn sau mới nói:
- Thứ hai, có lẽ chính lão tông chủ cũng có cái nhìn bi quan về kết quả trận chiến này, vì suy nghĩ cho cơ nghiệp Quỷ Vương Tông nên mới phái ngươi tới đây tiếp ứng đề phòng bất trắc.
Nghe vậy, người trẻ tuổi giật mình kinh sợ, hắn quay đầu nhìn người áo đen, trầm giọng nói:
- Quỷ tiên sinh, xin chỉ giáo?
Người áo đen chỉ cười hà hà tỏ vẻ chẳng để tâm đến lời nói vừa nãy của mình, lát sau lão lại thản nhiên nói:
- Đó chẳng qua là suy đoán lung tung thôi.
Người trẻ tuổi lạnh mặt nhìn lão chằm chằm, môi mấp máy muốn nói nhưng cuối cùng vẫn không thành lời, hắn lặng yên xoay người ra phía khác, tiếp tục ngẩng đầu nhìn đỉnh núi.
Đúng lúc này, bỗng có tiếng ầm ĩ vang ra từ trong rừng cây phía sau, người trẻ tuổi nghiêm mặt quát lớn:
- Chuyện gì thế?
Rất nhanh, một nam tử kéo theo lão già dáng vẻ như tiều phu từ trong rừng chạy ra, khuôn mặt nam tử có vẻ hoảng hốt tựa hồ hắn cũng kính sợ người trẻ tuổi, lúc đến gần, nam tử kia nói:
- Bẩm phó tông chủ, chúng tôi bắt được lão già này gần khu rừng.
Người trẻ tuổi dùng ánh mắt lạnh ngắt nhìn lão già kia.
Một luồng uy thế vô hình ập tới, lão già dường như chỉ là tiều phu tầm thường lại thêm tâm trạng chưa hết hoảng sợ sau khi thấy bóng đao bóng kiếm trong rừng thì sao chịu đựng nổi, đôi chân lão liền nhũn ra ngã nhoài xuống đất, miệng lắp bắp kêu la như hết hơi, không biết đang kêu gì.
Người trẻ tuổi hừ lạnh rồi quay ra nhìn tên thủ hạ, tên thủ hạ vội bẩm báo đầu đuôi câu chuyện:
- Phó tông chủ, nãy giờ chúng tôi tra hỏi rồi, lão già này là người thôn làng quanh đây làm nghề đốn củi, hôm nay chỉ tình cờ đi ngang qua.
- Hả? - Người áo đen được gọi là Quỷ tiên sinh kia bỗng lên tiếng, lão cau mày hỏi: - Là thôn nào?
- Một thôn nằm cách đây hơn ba dặm, ngay dưới chân núi Thanh Vân, tên là thôn Thảo Miếu.
Quỷ tiên sinh lắc đầu nói:
- Gần quá, e rằng nơi ẩn thân của bọn ta sẽ lộ mất, sao trước đây không ai phát hiện ra vậy? Để ta dẫn người đi diệt cái thôn kia...
- Khoan!
Quỷ tiên sinh chưa nói xong đã bị cắt lời, lão nhíu mày hỏi người trẻ tuổi:
- Tiểu Vạn, sao vậy?
Người trẻ tuổi kia chỉ cười nhạt phẩy tay ra hiệu cho thủ hạ kéo lão già kia vào rừng rồi thản nhiên nói:
- Chẳng qua là một kẻ phàm phu tục tử thôi, uy danh của Thánh Giáo ta nào phải được tạo ra nhờ giết chóc bừa bãi, chẳng phải khiến đám môn phái Trung Nguyên coi thường sao? Hơn nữa đại quân Thánh Giáo ta đã tấn công lên núi, giết thì cũng có lợi gì? Tốt nhất là đừng vẽ thêm chuyện.
Quỷ tiên sinh suy nghĩ một lát rồi lặng lẽ gật đầu, người trẻ tuổi mà lão gọi là Tiểu Vạn lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn núi Thanh Vân phía xa, vẻ mặt liên tục biến hóa tựa hồ đang lo lắng cho những người trên núi.
Bỗng tròng mắt của Tiểu Vạn co lại.
Chỉ thấy trên bầu trời trong xanh bỗng một đám mây đen cuồn cuộn kéo tới, nó lập tức phá tan những đóa mây trắng vẫn trôi lững lờ khắp bầu trời.
Danh sách chương
- Chương 1 Vây công (thượng)
- Chương 2 Vây công (hạ)
- Chương 3 Anh kiệt (thượng)
- Chương 4 Anh kiệt (hạ)
- Chương 5 Cổ kiếm (thượng)
- Chương 6 Cổ kiếm (hạ)
- Chương 7 Hôn mê (thượng)
- Chương 8 Hôn mê (hạ)
- Chương 9 Bay lên (thượng)
- Chương 10 Bay lên (hạ)
- Chương 11 Chu Tước (thượng)
- Chương 12 Chu Tước (hạ)
- Chương 13 Di mệnh (thượng)
- Chương 14 Di mệnh (hạ)
- Chương 15 Đồng hành (thượng)
- Chương 16 Đồng hành (hạ)
- Chương 17 Tranh chấp (thượng)
- Chương 18 Tranh chấp (hạ)
- Chương 19 Lựa chọn (thượng)
- Chương 20 Lựa chọn (hạ)
- Chương 21 Ly biệt (thượng)
- Chương 22 Ly biệt (hạ)
- Chương 23 Tiến thối (thượng)
- Chương 24 Tiến thối (hạ)
- Chương 25 Mưu xa (thượng)
- Chương 26 Mưu xa (hạ)
- Chương 27 Ngăn địch (thượng)
- Chương 28 Ngăn địch (hạ)
- Chương 29 Hoang mạc (thượng)
- Chương 30 Hoang mạc (hạ)
- Chương 31 Lời bình (thượng)
- Chương 32 Lời bình (hạ)
- Chương 33 Mặc tuyết (thượng)
- Chương 34 Mặc tuyết (hạ)
- Chương 35 Âm thầm đau buồn (thượng)
- Chương 36 Âm thầm đau buồn (hạ)
- Chương 37 Mùi thối (thượng)
- Chương 38 Mùi thối (hạ)
- Chương 39 Dẫn đường (thượng)
- Chương 40 Dẫn đường (hạ)
- Chương 41 Tiểu hồ (thượng)
- Chương 42 Tiểu hồ (hạ)
- Chương 43 Lời tiên tri (thượng)
- Chương 44 Lời tiên tri (hạ)
- Chương 45 Thánh Điện (thượng)
- Chương 46 Thánh Điện (hạ)
- Chương 47 Đêm rống (thượng)
- Chương 48 Đêm rống (hạ)
- Chương 49 Không sợ (thượng)
- Chương 50 Không sợ (hạ)
- Chương 51 Trọng thệ (thượng)
- Chương 52 Trọng thệ (hạ)
- Chương 53 Ánh nến (thượng)
- Chương 54 Ánh nến (hạ)
- Chương 55 Mất tích (thượng)
- Chương 56 Mất tích (hạ)
- Chương 57 Tuyệt thế (thượng)
- Chương 58 Tuyệt thế (hạ)
- Chương 59 Huyết tế (thượng)
- Chương 60 Huyết Tế (hạ)
- Chương 61 Nóng nảy điên cuồng (thượng)
- Chương 62 Nóng nảy điên cuồng (trung)
- Chương 63 Nóng nảy điên cuồng (hạ)
- Chương 64 Cánh hoa (thượng)
- Chương 65 Cánh hoa (hạ)
- Chương 66 Biệt ly (thượng)
- Chương 67 Biệt ly (hạ)
- Chương 68 Tình ý (thượng)
- Chương 69 Tình ý (hạ)
- Chương 70 Tiểu cẩu (thượng)
- Chương 71 Tiểu cẩu (hạ)
- Chương 72 Không từ chối (thượng)
- Chương 73 Không từ chối (hạ)
- Chương 74 Dị biến (thượng)
- Chương 75 Dị biến (hạ)
- Chương 76 Thí sư (thượng)
- Chương 77 Thí sư (hạ) (Hoàn thành)