Chương 33 Mặc tuyết (thượng)
Vạn Kiếm Nhất lắc đầu bảo: "Đành vậy, có điều lần này đệ đi khá lâu, gặp phiền phức gì sao?"
Mấy người khác giật mình, ngoại trừ Vạn Kiếm Nhất vẫn không đổi sắc nhìn thẳng y, cười hỏi: "Ồ, ra là vậy, thế sao không nghe thấy đệ kêu cứu?"
Vạn Kiếm Nhất bật cười rồi lắc đầu bảo: "Thế này chẳng phải là đệ kéo đến khi hắn không còn sức lực nữa sao, lần đầu tiên huynh nghe thấy loại chiến thắng này đấy."
Điền Bất Dịch ho khan với vẻ xấu hổ.
Thương Tùng ở bên cạnh thì lắc đầu lạnh lùng dặn: "Vẫn là ngươi học nghệ chưa tinh, không thể sớm bắt hắn lại được, lúc đó cũng chẳng sinh ra thêm lắm chuyện thế này."
Ba tên Ma Giáo nằm dưới đất lúc này mặt đã tái xanh nhìn nhau bằng ánh mắt tuyệt vọng. Ai cũng không tin được tại sao mình lại đen đủi như vậy, thế mà lại đụng trúng đám đệ tử Thanh Vân, nhất là tên Vạn Kiếm Nhất kia lại càng khiến người ta không dám chống cự, có muốn chạy cũng chạy không nổi. Sau ba lần như vậy thì họ đều nhìn Vạn Kiếm Nhất như nhìn thấy quỷ vậy.
Sau khi dám người Thanh Vân nói chuyện xong thì lại đồng thời nhìn về phía ba kẻ này. Dù là do bọn bốn người Thương Tùng bắt chúng trở lại, nhưng muốn xử trí ra sao thì cũng cần để Vạn Kiếm Nhất quyết định.
Mà Vạn Kiếm Nhất chỉ ung dung đi tới hờ hững nhìn họ, mãi một lúc y mới cất lời: "Ba người các ngươi còn có gì muốn nói không?"
Đoan Mộc Thiết, Bách Độc Tử biến sắc nhìn nhau, chỉ có tên Hấp Huyết tiểu yêu bị hôn mê kia là nằm im không bị kinh hãi.
Lời này của Vạn Kiếm Nhất chẳng khác nào muốn bọn họ đưa ra di ngôn cả, thật sự khiến người ta hoảng loạn.
Sau khi do dự chốt lát hai kẻ này đã mềm hẳn đi, Đoan Mộc Thiết cắn răng nói: "Vạn, Vạn công tử, cầu xin người tha cho huynh đệ chúng tôi một mạng!"
"Im miệng!" Một tiếng nói lạnh tanh từ Thương Tùng cạnh đó phát ra. Hắn nghiêm trang tiến lên quát: "Suốt dọc đường này các ngươi phóng hỏa, giết người, cướp bóc, làm hại vô số bách tính vô tội, lúc bọn họ cầu các ngươi tha mạng, các ngươi có tha cho họ không?"
Bách Độc Tử và Đoan Mộc Thiết đồng thanh van nài: "Đại hiệp, chúng ta có tha cho họ, chúng ta chỉ lấy đi vài thứ chứ không giết người."
"Nói nhảm!" Lần này Thương Chính Lương và Tăng Thúc Thường đã không thể nhịn được nữa nên cùng mắng: "Hơn mười thôn làng dưới chân Thanh Vân Sơn thì sao, người dân ở đó thì sao?"
Bách Độc Tử và Đoan Mộc Thiết nhìn nhau rồi cùng lắc đầu: "Là do người khác làm, Vạn công tử, các vị đại hiệp Thanh Vân, có ai đã từng thấy chúng ta tự tay giết người chưa?"
Thương Tùng, Thương Chính Lương và Tăng Thúc Thường bỗng giật mình. Nghĩ kĩ lại thì hình như bọn họ chưa từng tự mình nhìn thấy đám này giết ai, nhưng nếu xét theo phong cách hành sự của Ma Giáo thì chắc chắn tay chúng không thể không dính máu, chỉ là giờ chúng cứ cố cãi như vậy thì đám người Thanh Vân Môn này nhất thời cũng không biết phải nói gì.
Bọn họ cực kì tức giận nhưng cũng không nghĩ ra được cách gì nên đành quay lại nhìn Vạn Kiếm Nhất.
"Sao?"
"Này!"
"Một nghìn người?" Bách Độc Tử và Đoan Mộc Thiết ngẩn người sau đó lại nghiến răng hét mấy lời dạng như tên mập kia đừng có mà vu oan giá họa, cái gì mà một nghìn người, ngay cả người như Cừu giáo chủ trong Thánh Giáo cũng chưa chắc đã giết tới một nghìn người. Hơn nữa một nghìn là con số quá lớn, chẳng lẽ một nửa môn nhân đệ tử của Thanh Vân Môn bị chết là do ba người họ giết sao?
Còn có thiên lý sao?
Điền Bất Dịch nghiêm trang nhận lệnh rồi xách Xích Diễm tiên kiếm đi về phía ba người kia.
Bách Một Tử và Đoan Mộc Thiết lúc này đã không thể chống lại nữa nên xám mặt. Còn ba người Thương Tùng cũng kinh ngạc đi tới bên cạnh Vạn Kiếm Nhất, hơi do dự một lúc, cuối cùng Thương Tùng nhỏ giọng: "Sư huynh, làm vậy hình như không ổn lắm, phải chăng là quá coi mạng người như cỏ rác rồi?"
Vạn Kiếm Nhất khe khẽ cười: "Không sao, cứ nhìn đi."
Thương Tùng ngẩn ra rồi gật đầu lui bước lại để nhìn về bóng lưng Điền Bất Dịch, trong ánh mắt y bất chợt có tia sáng lóe lên.