
MÂY THƠ
Tổng số chương: 5
Nhóm ba người của Y Y y đang du ngoạn trên một chiếc du thuyền ở Nam Thái Bình Dương, hành trình ngâm thơ của họ hướng về Nam Cực. Nếu vài ngày nữa thuận lợi đến được đó, họ sẽ đào xuyên lớp vỏ Trái Đất để chiêm ngưỡng Mây Thơ.
Hôm nay, bầu trời và biển cả đều trong vắt, thế giới dường như quá minh bạch để làm thơ. Ngước mắt nhìn lên, lục địa Châu Mỹ – thường hiếm khi thấy rõ – hiện lên rành mạch trên nền trời. Trên vòm khổng lồ bao phủ thế giới được tạo bởi Đông Bán Cầu, lục địa trông như những mảng tường bong tróc...
À, giờ đây loài người sống bên trong Trái Đất, chính xác hơn là sống trong một... quả bóng. Đúng vậy, Trái Đất đã biến thành một quả bóng. Hành tinh bị khoét rỗng, chỉ còn lại lớp vỏ mỏng chừng trăm kilômét, nhưng lục địa và đại dương vẫn y nguyên, chỉ khác là giờ chúng nằm ở phía trong – mặt trong của lớp vỏ. Khí quyển cũng vẫn tồn tại, nhưng cũng "chuyển" vào bên trong, nên Trái Đất giờ là một quả bóng khổng lồ với đại dương và lục địa dán trên thành nội. Trái Đất rỗng vẫn tự quay, nhưng ý nghĩa của sự tự quay đã khác xưa: nó tạo ra trọng lực. Lực hấp dẫn từ lớp vỏ mỏng manh kia là không đáng kể, trọng lực bây giờ chủ yếu được tạo bởi lực ly tâm của vòng quay. Nhưng trọng lực kiểu này không đồng đều khắp thế giới: mạnh nhất ở xích đạo, khoảng 1.5 lần so với Trái Đất cũ, giảm dần khi vĩ độ tăng, và bằng không ở hai cực. Chiếc du thuyền ngâm thơ hiện đang ở vĩ độ có trọng lực tiêu chuẩn của Trái Đất xưa, nhưng Y Y y vẫn khó lòng tìm lại cảm giác về thế giới cũ – thế giới của Trái Đất đặc đã biến mất.
Lơ lửng giữa tâm quả cầu rỗng là một mặt trời tí hon, lúc này đang chiếu ánh nắng ban trưa xuống thế giới. Ánh sáng mặt trời này biến đổi liên tục trong 24 giờ, từ sáng nhất dần tắt lịm, tạo ra ngày đêm trong lòng Trái Đất rỗng. Vào những đêm thích hợp, nó còn phát ra ánh sáng lạnh như trăng, nhưng chỉ tỏa từ một điểm, không thể thấy trăng tròn.
Trong ba người trên du thuyền, có hai... không phải người. Một trong số họ là một con khủng long tên Đại Nha, thân hình cao mười mét mỗi cử động đều khiến du thuyền nghiêng chao, làm phiền lão ngâm thơ đứng ở mũi thuyền. Lão ngâm thơ là một ông già gầy guộc, tóc trắng và râu dài cùng màu phất phơ hòa vào nhau, mặc trang phục cổ rộng thời Đường, phong thái tiên phong đạo cốt, như một nét chữ thảo cuồng phóng bút giữa trời biển.
Đó chính là Đấng Tạo Hóa của thế giới mới, vĩ đại... Lý Bạch.