
Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài
Tổng số chương: 109
Sáng sớm, ánh mặt trời xán lạn khiến người ta cũng cảm thấy sảng khoái vô cùng. Buổi sáng ở tiểu khu này cũng không có gì khác xưa, mấy người già đi tập dưỡng sinh đã bắt đầu quay về, còn tiện tay mua thêm đồ ăn sáng, những mớ rau tươi vẫn còn đọng nước, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Chân giò hun khói được cắt thành từng miếng, dày khoảng năm li. Đổ một chút dầu ăn vào chảo, rồi gắp chân giò hun khói vào, chỉ một lát sau, mùi thơm của bữa điểm tâm ngon lành nhẹ nhàng tỏa ra. Lấy thêm hai quả trứng gà trong tủ lạnh, đập vỡ rồi quấy đều, thành thạo đổ vào chảo, hất một cái, miếng trứng chiên vàng ươm bay lên, lật mình rồi quay về trong chảo.
Đổ một ít sữa vào hai chiếc cốc, lò nướng bánh vừa lúc phát ra tiếng đinh đinh. Đặt bánh mì đã nướng vàng vào đĩa, gắp thêm thịt hun khói, rau xà lách, trứng chiên, rồi thêm một chút salad……
“Kỷ Tiểu Lương, xuống ăn sáng‼!” Giọng một bé trai non nớt, trong trẻo còn chưa vỡ giọng vang lên.
Ầm!
Chỉ nghe tiếng thôi là biết cánh cửa kia bị đối xử thô bạo đến thế nào. Một bóng người xuất hiện ở cầu thang, trên người còn đang mặc một chiếc áo sơ mi rất rộng, chân đi dép lê hoạt hình, mái tóc đen dài rối tung, dưới nắng sớm, một gương mặt mịn màng bầu bĩnh trắng nõn lộ ra, tuy không thể nói là cực kỳ xinh đẹp, nhưng đôi mắt to tròn ngập nước kia thì vô cùng hấp dẫn người khác.
“Ôi — Anh Duệ, buổi sáng tốt lành‼!” Kỷ Lương cúi người chào cậu bé còn đang mặc tạp dề đứng bên cạnh bàn ăn.
Kỷ Duệ liếc mắt nhìn người vừa đi xuống kia, cởi tạp dề: “Kỷ Tiểu Lương, mời mẹ nói cho con biết, hôm nay là thứ mấy?”
Kỷ Lương đưa tay lên bấm bấm tính toán, rồi cười toe toét nói: “Thứ tư… đúng không?”
“Kỷ Tiểu Lương, mẹ đừng tự lừa mình dối người nữa, hôm nay là thứ năm!” Kỷ Duệ không thèm để ý đến vẻ mặt tươi cười của cô, phá vỡ màn lừa dối của cô không chút lưu tình: “Mẹ lừa một đứa trẻ sáu tuổi mà không thấy xấu hổ à!”
Đương nhiên là không! Kỷ Lương cô không biết hai từ xấu hổ viết thế nào nhiều năm rồi!
“Vâng! Anh Duệ nói rất đúng, tiểu nhân xin ghi nhớ trong lòng.” Trước giờ cô vẫn là người dám dũng cảm nhận sai, nhưng đến chết cũng không hối cải. Kỷ Lương cầm sandwich lên há to mồm cắn một miếng, tay nghề của tên nhóc này càng ngày càng tốt.
“Tính đến hôm nay, thì tháng này mẹ vi phạm điều ước sáu lần.” Kỷ Duệ uống một hớp sữa, rõ ràng mạch lạc tính toán: “Trong đó, bữa sáng bốn lần, bữa tối hai lần……” Hai người đã quy ước với nhau, ngày lẻ thì cậu sẽ chuẩn bị bữa sáng, ngày chẵn là của cô, nhưng người phụ nữ này hoàn toàn không giữ đúng điều ước. Mà nhìn xem, cái người đang ngồi ăn trước mặt này, có nét nào giống phụ nữ đâu, cậu che mặt không muốn nhìn nữa, người phụ nữ này, có tự cảm thấy mình thực sự là phụ nữ được chút nào không? Có không?
“Cằn nhằn càu nhàu mãi.” Cô há to mồm xử lý hết cốc sữa, trên môi còn vương một vòng váng sữa trắng trắng.
Cậu cầm sandwich, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra cắn một miếng, chậm rãi nuốt: “Con chỉ tiện mồm nhắc nhở mẹ một chút thôi, tháng này, mới qua được nửa tháng!”
“Anh Duệ!” Kỷ Lương liếm liếm sữa trên môi: “Anh càng ngày càng dài dòng, y như ông cụ non, không tốt, không tốt!”
“……” Một ánh mắc sắc nhọn liếc ngang sang: “Tại ai chứ!”
Kỷ Lương rụt rụt cổ, ngoan ngoãn ăn sáng! Tên nhóc này, có thật là mới sáu tuổi không: “Tốt xấu gì chúng ta cũng là mẹ con, cần gì phải phân biệt rạch ròi như vậy, ha ~” cô còn cố kéo dài âm cuối cùng nũng nịu.
Đáng tiếc là người nghe không hề động lòng: “Kỷ Tiểu Lương, con đang ăn. Xin mẹ đừng dùng cái giọng nói bít cổ họng kiểu gà mẹ thế mà ảnh hưởng đến khẩu vị của con!” Không chỉ không động lòng, mà còn thẳng thừng phê phán.
“Kỷ Duệ!” Cô đập bàn, thẹn quá hóa giận: “Mẹ là mẹ con đấy!”
“Vâng, con biết! Cho nên, con vẫn luôn muốn hỏi……” uống thêm một hớp sữa, hắng hắng giọng: “Mẹ bắt trộm con ở đâu ra vậy?” Mẹ con hai người, rõ ràng là có chỉ số thông minh hoàn toàn khác biệt.
“Là bà đây mang thai mười tháng rồi sinh con ra đấy!”
“Không đúng!” Kỷ Duệ lắc lắc cái đầu nhỏ.
“Cái gì mà không đúng?” Cô nheo mắt, nhịp nhịp ngón tay xuống bàn, động tác tràn ngập vẻ uy hiếp, trong lòng thầm tính, nếu tên nhóc này mà dám nghi ngờ quan hệ ruột thịt của bọn họ nữa, cô nhất định sẽ tặng cho cậu vài roi.
“Cùng lắm cũng mới chỉ là thím thôi, chưa đến mức lên bà mà!” Thím, sắp già.
“Bà đây bôn ba bên ngoài, liều chết kiếm tiền về nuôi con, con ăn của ta, ở của ta, dùng của ta, rồi còn dám tính toán với ta nhiều vậy hả!”
“Mẹ đừng nói con như là một tên tiểu bạch kiểm được mẹ bao dưỡng thế chứ.” Kỷ Duệ sờ sờ khuôn mặt bầu bĩnh nhỏ nhắn của mình nói: “Sao mẹ không nói, con ăn cùng mẹ, uống cùng mẹ, ngủ cùng mẹ đi.” Có khác nào tam bồi (*) tại nhà không.
(*) Tam bồi: Thường để nói tới giới gái bao, hay giờ còn có cả trai bao. Bồi ăn, bồi chơi, bồi ngủ.
Tiểu bạch kiểm: Tiếng lóng dùng để chỉ mấy tên trai bao sống dựa vào tiền của đàn bà.
“Tóm lại, mẹ là người lớn, con là trẻ con! Con phải nghe lời mẹ!” Phán quyết luôn! Tên nhóc này miệng lưỡi quá sắc bén, cô không nói lại được, nhưng cố tình chơi xấu thì được.
“Đây là mất nhân quyền.” Kỷ Duệ tự kháng nghị cho mình: “Người lớn luôn ỷ vào đặc quyền của người lớn, cướp đoạt quyền lợi của trẻ con.”
“Thế thì đã làm sao? Con có ý kiến gì? Hả?” Cô vỗ vỗ khuôn mặt bầu bĩnh của cậu bé, xoa xoa nắn nắn: “Kỷ Tiểu Duệ, ngoan ngoãn gọi mẹ một tiếng xem nào.”
“Kỷ…… Bạo…… Quân……” Hai má bị nắm chặt, Kỷ Duệ không nói rõ ràng, nhưng vẫn kiên trì không cúi đầu trước thế lực tà ác, cố gắng bảo vệ quyền lợi của mình.
“Kỷ Tiểu Duệ, mẹ bóp chết con……”
Bữa sáng của nhà họ Kỷ vẫn luôn náo nhiệt như thế. Tuy chỉ có hai người, nhưng không hề cô quạnh chút nào, hai mẹ con dùng mọi lý lẽ sắc bén, giao đấu kịch liệt. Cho tới khi tiếng còi ô tô truyền tới từ ngã tư đường ngoài kia, cuộc chiến mới tạm ngừng, hai người nhanh chóng sửa soạn đồ đạc.
“Kỷ Tiểu Lương, mẹ cầm điện thoại di động chưa?”
“Cầm rồi cầm rồi! Anh Duệ, cơm trưa của anh đâu?”
“Trong cặp sách rồi!” Kỷ Duệ cúi người đi giày: “Tối nay mẹ có về ăn cơm không?”
“Chưa biết được, đến lúc đó rồi tính!” Công việc của cô không xác định rõ được, cô lấy đai đeo súng bằng da đeo vào người, rồi kéo cậu con trai ăn mặc chỉnh tề qua, ngắm một chút rồi nói: “Anh Duệ, anh thật đẹp trai! Không hổ là con của mẹ! Lại đây, để mẹ hôn anh một cái nào, chụt —”
“Kỷ Tiểu Lương, mẹ cũng rất xinh!” Kỷ Duệ cũng hôn cô một cái: “Mẹ, con đi đây, con chào mẹ —”
“Chào con!”
Nhìn cậu bé lên xe của trường xong, Kỷ Lương cũng đóng cửa, đi xuống garage lấy xe ra. Đi làm thôi!
Danh sách chương
- Chương 1 Nhà có bà mẹ lưu manh!!!
- Chương 2 Hai kẻ biến thái ở Cục Cảnh Sát
- Chương 3 Đốt chết người
- Chương 4 Bị tôi cưỡng bức, sau đó quăng tôi rồi
- Chương 5 Anh Duệ nhà họ Kỷ
- Chương 6 Chu Huy à? Không phải!
- Chương 7 Đáp án
- Chương 8 Gặp lại (1)
- Chương 9 Gặp lại [2]
- Chương 10 Sự thổ lộ của anh trai nhà họ Kỷ
- Chương 11 Say rượu nhớ chuyện xưa
- Chương 12 Hạ Vũ
- Chương 13 Lưu manh vs Bại hoại
- Chương 14 Bữa sáng tình yêu
- Chương 15 Tiểu bạch kiểm
- Chương 16 Thực hiện nhiệm vụ
- Chương 17 Đến nơi
- Chương 18 Người của chúng tôi, chúng tôi sẽ tự cứu
- Chương 19 Bị tè lên đầu
- Chương 20 Sóng trước chưa tan, sóng sau đã tới
- Chương 21 Cái kiểu diễn kịch này
- Chương 22 Nếu yêu quý sinh mạng, thì hãy tránh xa Kỷ Lương ra
- Chương 23 Tiểu Bạch đừng khóc, cố llên nào
- Chương 24 Nguy hiểm
- Chương 25 Đi, đến nhà Kỷ Lương nào
- Chương 26 Cha con gặp mặt
- Chương 27 Đồ lót nam, thắp hương
- Chương 28 Cái người
- Chương 29 Tình địch
- Chương 30 Lý do đủ mạnh mẽ
- Chương 31 Sướng hay không sướng là cả một vấn đề
- Chương 32 Doanh trại huấn luyện đặc biệt SMT
- Chương 33 Con ai?!
- Chương 34 Hạ Nhân Trát?!
- Chương 35 Ba người cứu viện
- Chương 36 Nhóm vị hôn phu
- Chương 37 Lời nói sát thủ
- Chương 38 Xin lỗi! Kết hôn
- Chương 39 Nụ hôn nóng bỏng
- Chương 40 Chú không có tư cách
- Chương 41 Anh sẽ ở bên em
- Chương 42 Cùng đi
- Chương 43 Doah trai huấn luyện
- Chương 44 Bắt đầu hợp tác huấn luyện
- Chương 45 Gà con hầm nấm
- Chương 46 Nghe nói mấy năm nay
- Chương 47 Cực kỳ xấu hổ
- Chương 48 Xấu hổ
- Chương 49 Thơ
- Chương 50 Huấn luyện đặc biệt đêm mưa gió
- Chương 51 Tập trung vào mục tiêu
- Chương 52 Tay không bắt rắn
- Chương 53 Bắn trúng tim
- Chương 54 Nguy hiểm
- Chương 55 Hai tiếng súng
- Chương 56 F**K không phải là thật à
- Chương 57 Trò chơi cũng là chiến trường
- Chương 58 Huấn luyện bắn địa ngục
- Chương 59 Bức thư nhuộm máu
- Chương 60 Vụ án nhảy lầu
- Chương 61 Người đó
- Chương 62 Chân tướng
- Chương 63 Đừng điều tra nữa
- Chương 64 Biểu tình thụy uy
- Chương 65 Sự tình có điểm kỳ lạ
- Chương 66 Đánh vào nội bộ
- Chương 67 Suy đoán
- Chương 68 Sự thật
- Chương 69 Thư nhận tội
- Chương 70 Sự phản kkháng của Kỷ Lương
- Chương 71 Bom
- Chương 72 Nguyy cơ được giải trừ
- Chương 73 Nụ hôn sau nguy hiểm
- Chương 74 Đi mua vui đi
- Chương 75 Manh mối
- Chương 76 Kỷ Lương phản kích
- Chương 77 Hạ Vũ nổi giận
- Chương 78 Về đơn vị
- Chương 79 Không có áp bức thì làm gì có phản kháng
- Chương 80 Sự phản kích của Hạ Vũ
- Chương 81 Hai ông cháu
- Chương 82 Sát hạch cuối cùng
- Chương 83 Nhớ lại quá khứ
- Chương 84 Vệ sĩ
- Chương 85 Biến cố!!!
- Chương 86 Đua xe
- Chương 87 Cuồng Phong!
- Chương 88
- Chương 89 Tai hoạ trong phòng tạm giam
- Chương 90 Nội gián?!
- Chương 91 Cái chết của Lật Điền
- Chương 92 Cuộc sống như thế…
- Chương 93 Sóng gió lại nổi lên
- Chương 94 Kết thúc! Ma tuý phát tác!
- Chương 95 Sự tra tấn của ma tuý
- Chương 96 Xấu hổ chết cô mất thôi! - 1
- Chương 97 Một đêm xuân sắc… vẹo thắt lưng (1)
- Chương 98 Một đêm xuân sắc… vẹo thắt lưng (2)
- Chương 99 Một đêm xuân sắc vẹo thắt lưng (3)
- Chương 100 Chuyện kỳ quái ở bệnh viện
- Chương 101 Chuyện kỳ quái trong bệnh viện (2)
- Chương 102 Chuyện kỳ quái ở bệnh viện (3)
- Chương 103 Sự kiện Kỷ Lương giết người (1)
- Chương 104 Sự kiện Kỷ Lương giết người (2)
- Chương 105 Sự kiện Kỷ Lương giết người
- Chương 106 Khách không mời mà đến!
- Chương 108 Tình yêu (Hạ – Kết cục)
- Chương 109 chương kết