
Mộng Tu Tiên
Tổng số chương: 252
Ngoại thành U Châu,nơi hoang sơn.Vốn nơi này là một khu rừng cổ thụ lâu đời,xưa nay hiếm có người vào ra.Khu vực núi đá bên trong còn hoang sơ vô cùng,đã ngàn năm có lẻ chưa có ai bước chân tới nơi đây.Nếu như mọi ngày,đơn thuần chỉ là có những bầy khỉ truyền cành hay đám sóc ríu rít đuổi nhau thì hôm nay phát sinh sự lạ.
- Lão ma đầu,đứng lại cho ta!
Một thanh âm nam nhân vang lên xé tan vẻ u tịch của khu rừng.Thân nam nhân này mặc một bộ đạo bào màu vàng,đang cưỡi trên một cây cổ kiếm phát ra ánh sang đỏ rực.Xé gió lao theo một đạo lam quang phía trước,một đỏ một lam đã truy đuổi nhau mấy ngày trời.
“Hừ!Lão phu đâu phải trẻ con lên ba.”Từ trong ánh lam quang,một lão già tóc bạc trắng đang cưỡi trên một cành Trúc Ngọc lẩm bẩm,dồn thêm pháp lực vào thân Trúc.Đạo lam quang càng sáng rực rỡ thêm,tăng tốc gấp đôi mà lao đi.
Lão già tóc bạc này cùng nam nhân phía sau đều là tu tiên giả.Lão tên gọi Nam Thiên,thân là đại Trưởng lão của Băng Ngọc cung,một môn phái có môn bài xếp hàng đầu trong giới tu tiên ma đạo.Lão năm nay đã ngót ngét ba trăm tuổi,lực đạo cũng đạt tới Kết Đan hậu kỳ đỉnh phong,chỉ cần có gắng thêm một chút nữa là có thể đạt tới cảnh giới giả Anh.Thân là tu sĩ ma đạo,thế nên việc tu luyện cũng đa phần theo hướng âm u,hiếu sát.Phàm là người của Băng Ngọc cung,thì đều tu ma đạo,mà biện pháp tu luyện pháp khí đều dùng tới hồn phách tu sĩ đồng cấp hoặc máu huyết nhân loại.
- Lão ma đầu,hôm nay ngươi đừng hòng thoát khỏi tay ta!
Nam nhân phía sau hô lớn,thân người hơn chùn xuống một chút.Tức thì thanh cổ kiếm hồng quang đại phát,điên cuồng lao theo phía sau đạo lam quang.
- Bạch Thiên Trường,lão phu với ngươi không thù không oán.Sao ngươi cứ cố ý gây khó dễ cho lão phu?Ngươi đừng ỷ vào thân phận là Thiếu chủ của Lam Nguyệt cốc mà được thế làm càn,lão phu dù sao cũng là Trưởng lão của Băng Ngọc cung.Ngươi đừng quên!
Lão giả vừa nói không ngừng nghỉ,vừa vận lực vào thanh Trúc Ngọc điên cuồng lao đi.Nam tử tên gọi Bạch Thiên Trường khẽ nhếch miệng cười nhạt,đạo hồng quang càng phát sang mạnh mẽ,bám theo lam quang sát nút.Y là thiếu chủ của Lam Nguyệt cốc,bài danh đứng thứ 3 trong cửu đại tông môn tu tiên tại U Châu.Lại nói về lão giả áo đen này,hôm nay không biết có phải là ngày xui xẻo của y hay không,hay sáng ra y bước nhầm chân trái ra khỏi động phủ.Tu tiên giới vốn đa hình vạn trạng,cách tu luyện cũng như công pháp đả tu lại càng như biển mênh mang.Tiên-Ma-Phật-Nho-Yêu đều có cách tiềm tu đặc biệt riêng,phàm là tu sĩ thì đều chung một mục đích chính là hướng tới trường sinh,sau đó là phi thăng linh giới.Chỉ là thường ngày các tu sĩ thường tránh đụng độ nhau,nhưng không hiểu sao tới lượt lão giả này ra khỏi động phủ tu luyện ma công thì bị thiếu chủ của Lam Nguyệt cốc bắt gặp,hai bên giao chiến.Cuối cùng thì lão giả thua,đối thủ đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ,phải giở phi hành mà đào tẩu,nhưng mà vị thiếu chủ kia nào có cho ý lão toại nguyện.Cũng lập tức xuất ra phi kiếm mà đuổi theo lão,tới nay cũng ròng rã ba ngày ba đêm.
Bạch Thiên Trường đuổi theo lão giả áo đen ròng rã ba ngày,xong lúc này vẫn chưa thể bắt kịp đối phương.Không phải vì tu vi y kém hơn lão mà vì phi hành của lão có phẩm chất cao hơn Thiên Hỏa kiếm của hắn một bậc.Y lôi ra từ túi trữ vật bên hông ra một lọ đan dược,dốc ra một viên đan màu trắng như tuyết đem nuốt vào,sao đó tập trung pháp lực lên phi kiếm mà lao đi.Lão giả áo đen lúc này cũng không khác gì kẻ truy đuổi mình,từ ngực áo lôi ra một cái lọ nhỏ màu trắng muốt,khẽ nhỏ ra một giọt nước trong veo vào miệng.Nếu Bạch Thiên Trường nhìn thấy hành động này của lão giả chắc hắn lăn ra mà ngất mất.Thứ lão giả vừa dùng chính là Vạn Niên Linh Dịch,là vật phẩm thế gian kì trân khó gặp,Tuyết linh đan của hắn so với thứ này chỉ là đồ bỏ.
“Lẽ nào cuối cùng ta phải dùng tới thứ nghịch thiên này?”Mặt lão giả áo đen khẽ nhăn lại,tay trái mân mê một mảnh ngọc bội nhỏ màu trắng muốt,tỏa ra một hương thơm dìu dịu.Mảnh ngọc này là lão đắc thủ từ một di tích của cổ tu sĩ,sau nhiều năm nghiên cứu cổ thư,lão cũng đã tìm ra chút manh mối về nó.Đây là Phá Không Phù,một bảo vật của cổ tu sĩ.Khi sử dụng nó có thể mở ra vết rách không gian,từ đó có thể dịch chuyển qua một không gian khác.Thần thông của mảnh ngọc này được xếp ngang hàng với thần thông Phá Toái Hư Không để phi thăng của mấy lão quái Hóa Thần hậu kỳ,tuy nhiên điểm cổ quái của nó là không thể xác định không gian tới mà chỉ dựa vào may mắn mà thôi.Vào thời điểm này,với lão giả chỉ có cách sử dụng nó để thoát thân.Nghĩ là làm,lão bèn dốc pháp lực vào mảnh ngọc nọ,Trúc Ngọc vẫn không hề giảm tốc độ,vun vút lao đi.
Bạch Thiên Trường thấy lam quang càng lúc càng phát sáng thì chân mày cau lại.Cùng lúc ấy có một đạo sánh sáng vàng lao theo y,khẽ vẫy tay một cái.Trong tay y là một tấm phù nho nhỏ,đang phát quang vàng vọt,Bạch Thiên Trường khẽ áp tấm phù nọ lên trán,nhắm mắt lại trong giây lát rồi mở ra.trên mặt y có thêm vài nét kinh hỉ,khẩn trương.Hắn khẽ vươn tay thả tấm phù ra,tức thì nó hóa thành một đống lửa tàn rồi tan biến,miệng cười nói.
- Lão ma đầu,đại tỷ của ta đã tới rồi.Xem lần này ngươi chạy đi đâu?
Lão giả áo đen khi nghe thấy “đại tỷ” thì rùng mình một cái,trên trán đã vã ra mồ hôi lạnh. “Tên tiểu tử này nói đại tỷ của y đã tới,có lẽ nào là…”.Chợt lão cảm thấy có một cỗ lực đạo dũng mãnh áp sát tới mặt mình,tức thì không chậm trễ khu động Trúc Ngọc trùn xuống,né tránh qua một bên.Tuy lão né tránh được một chiêu này nhưng thân hình cũng lảo đảo như sắp ngã,hồi lâu với chấn tĩnh lại được.Lão chăm chú quan sát phía lúc trước phi hành,kinh hãi nhận ra một cây kiếm đang lơ lửng nơi đấy.Phía xa xa trước mặt là một Bạch y nữ tử thân hình lả lướt mĩ miều,phía sau lưng còn có một dải lụa hồng đang tung bay.Nom như một vị tiên nữ giáng phàm,nàng ta lại dùng kim sa che mặt,chỉ để lộ ra mái tóc đen nhánh dài tới tận eo thon,phía trên đầu buộc một dải lụa trắng thắt nơ cùng cặp mắt thu thủy hút hồn người.Lão giả áo đen này vốn ngạnh khí không nhỏ,nhưng lúc này cũng phát run mà thốt:
- Tuyết Lăng Tiên tử!?
Bạch Thiên Trường lúc này cũng vừa vặn phi tới,thấy đại sự đã thay đổi thì nhất thời vui mừng.Lại cúi đầu thi lễ với vị nữ tử áo trắng.
- Tiểu đệ tham kiến sư tỷ!
-Ừ!
Nữ nhân áo trắng khẽ gật đầu,liếc nhìn sang phía lão giả áo đen rồi lại nhìn tới cây Trúc Ngọc phi hành của lão thì nheo nheo cặp mắt đẹp mà nói.
- Trúc Ngọc kia không phải là của Phật tu sao,tại sao một tên Ma tu như ngươi lại có nó?
Lão giả áo đen run rẩy toàn thân.Đối với nam nhân mà nói,được một mỹ nhân như bạch y nữ tử kia nhìn qua đủ để hồn phách họ lên mây vì sung sướng nhưng với lão giả thì đó chằng khác gì cực hình.Đối phương là Nguyên Anh Trung kỳ,đương nhiên uy áp không hề nhỏ.Mà lão thì chỉ mới đạt tới Kết Đan hậu kì đình phong,còn kém xa nàng tới mấy bậc.Lão đành thay đổi thái độ,khom lưng mà nói.
- Tiên tử,Trúc Ngọc này là lão phu đổi bằng Huyền Kim Thiết Mẫu với một vị Phật tu mà có.
- Nói láo,Trúc Ngọc này là do lão ta diệt sát một phật tu đang lúc Kết Đan mà có!
Bách Thiên Trường phẫn nộ hét lên,dùng ánh mắt căm thù mà nhìn lão giả.Vị Phật tu kia vốn là bằng hữu với hắn,vài ngày trước hắn có việc của Lam Nguyệt cốc mà đi qua động phủ của vị phật tu này,nào ngờ vào tới nới thì vị phật tu này đã táng mạng,lại thấy lão giả áo đen này đang vui vẻ thu lấy túi trữ vật của bằng hữu,tức thì nộ khí xung thiên mà ra tay.
Lúc này thì lão giả áo đen biến sắc hoàn toàn,vốn là lão ra ngoài tìm nơi có nhân tộc để thu luyện huyết hồn,nào ngờ khi đi qua đây lại thấy thiên triệu kết đan của một phật tu.Sau khi dò xét xung quanh không có ai bèn thâm nhập động phủ của vị phật tu này,nhân lúc y đang giai đoạn khẩn yếu mà ra tay.Kể ra lão đang vui vì thu hoạch lần này không hề nhỏ,ngoài hồn phách phât tu này,trong túi trữ vật kia có hơn 1 ngàn linh thạch còn có thêm 2 trung cấp phù chú hỏa hệ,một cao cấp ẩn thân phù và Trúc Ngọc phi hành.Đang vui vẻ thì nam tử áo vàng tiến vào,chưa nói năng gì đã phẫn nộ động thủ.Cuối cùng thì lão đành dùng phi hành kia mà chạy trốn.
Bạch y nữ tử nghe xong thì cặp mày ngài hơi dựng lên,khe khẽ vẫy tay một cái.Thanh băng kiếm nọ nhẹ nhàng bay về tay nàng,vừa chạm tay thì xung quanh nàng tỏa ra một luồng hàn khí mãnh liệt,hình thành như một màn sương mỏng bao quanh thân thể nàng.Lão giả áo đen kia dù gì cũng là Trưởng lão của tông môn lớn,lịch duyệt giang hồ không hề nhỏ,lại nhìn kĩ khí thế cùng với thanh băng kiếm thì mặt mày tái mét,lắp bắp.
- Thiên… Băng… kiếm!
Thiên Băng kiếm vốn dùng thiên băng tinh hoa ngàn năm mà tạo thành,bên trong còn khảm nạm hồn phách Băng Giao chi linh nên thuộc tính băng hệ lại càng mãnh liệt.Chuôi kiếm làm từ Hắc Huyền Thiết,lại được tế luyện bằng hồn phách Hỏa Giao chi linh nên linh lực vô cùng lớn.Đây là bảo vật hiếm có,không chỉ công kích kinh người mà còn mang theo song thuộc tính khiến nó được tôn lên làm một trong tu tiên giới thập đại chi bảo.
Hàn khí bức nhân,Bạch Thiên Trường lúc này cũng phải tế ra một thuẫn phù màu đồng hộ thể.Bản thân y tuy là thiếu chủ của Lam Nguyệt cung nhưng không phải thực lực là mạnh mẽ nhất,chỉ là y có chút nhãn quan và tinh tế hơn người nên Cung chủ Lam Nguyệt Cốc – cũng là sư phụ của hắn mới lập hắn là Thiếu chủ.còn về thực lực,hắn chỉ xứng đáng hành thứ ba.Hàng đầu là đại sư huynh Ngô Lâm đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong,chỉ kém sư tôn có một bậc nhỏ.Kế tiếp là nhị tỷ Tuyết Lăng,sau đó mới tới hắn.Dưới hắn còn 4 vị huynh muội nữa nhưng cũng đều đã kết Anh cả.
Lão giả áo đen lúc này toàn thân run rẩy,đã tới nước này thì chỉ có thể làm liều mà thôi.Tay lão tung ra hai Hỏa phù trung cấp,lập tức hỏa cầu lao về phía Tuyết Lăng tiên tử.Bạch y nữ tử chỉ khẽ mỉm cười,nhưng vì mặt nàng che đi bằng kim sa nên không ai thấy nụ cười này.Tay ngọc khẽ vung lên điểm vào thân kiếm,tức thì một tiếng ông ông vang lên,từ thân kiếm xuất hiện một con Băng Giao khổng lồ đang nhe nang múa vuốt bao quanh thân nàng.Miệng nhỏ khẽ niệm mấy câu chú ngữ,sau đó nhẹ nhàng phất tay chỉ về phía lão giả áo đen.
- Đi!
Tức thì Băng Giao gầm lên mấy tiếng rồi nhắm hướng hỏa cầu mà lao tới,cái miệng lớn phun ra một luồng hàn khí trắng xóa bao lấy đám hỏa cầu,tức thì tất cả ngưng đọng lại thành phiến băng rồi rơi lộp độp dưới nền đất.
“Nghịch thiên,quả thật quá nghịch thiên.Có loại băng thuộc tính nào có thể đóng băng cả hỏa cầu kia chứ?”Lão giả áo đen chấn động tâm hồn,trong lòng đã kinh hãi tới cực độ.Hai tay vẫn điên cuồng dồn pháp lực vào miếng ngọc nhỏ.Chỉ thấy miếng ngọc kia phát ra ánh bạch quang chói mắt,lão giả trên mặt mừng húm,lập tức cắn lưỡi phun ra một ngụm huyết tinh vào miếng ngọc.Lập tức thiên địa biến đổi,tiếng sấm gầm vang trời,phiến ngọc từ từ bay lên mang theo một khí tức ba động mãnh liệt.Các loại mãnh thú trong khu rừng cũng như ngay cả ba người ở đây đều chấn động trước loại khí tức này.Oanh! Một đạo sấm sét từ trên cao giáng xuống miếng ngọc,không gian bị xé rách thành một cái thông đạo đen hun hút trước mặt lão giả.Bạch Thiên Trường trợn mắt nói.
- Phá Toái Hư Không của Hóa Thần kì?Không thể nào,lão ma này chỉ mới Kết Đan hậu kỳ đỉnh phong thôi!
Bạch y nữ tử lúc này cũng không hề nói câu nào,chỉ lặng lặng quan sát khe hở không gian kia.Lão giả thì cười ha hả mà chắp tay nói.
- Cáo từ hai vị,lão phu còn có việc phải đi nên không thể tiếp đãi hai vị được.Xin thứ lỗi!
Vái một vái rồi định nhảy vào thông đạo nọ,đột nhiên thấy thân mình không thể di động,ngó xuống đã thấy hai chân bị hóa thành băng đá thì kinh hãi.Mắt nhìn sang phía bạch y nữ tử,chỉ thấy mắt nàng hơi lay động,sau đó tung Thiên Băng kiếm lên không,hai tay bắt quyết.Tức thì Thiên Băng kiếm hóa toa ra gấp ba bốn lần,lại từ một thanh mà hóa ra năm thanh kiếm giống nhau.Dưới lớp kim sa,cặp môi anh đào nhỏ nhắn khẽ niệm một câu chú quyết,lập tức hóa thành những hàng chữ nho màu đen lập lờ ẩn hiện quanh ba thanh kiếm nọ.Lão giả mặt cắt không còn một giọt máu,làm nhảm như lên cơn mê sảng.
- Thiên Băng Tuyệt Thế!
Ầm ầm ầm ba tiếng lớn,hàn khí tỏa ra như bài sơn đảo hải lao xuống đầu lão giả áo đen.Lão giả áo đen lúc này tâm thần buồn bã,chỉ nhắm mắt lại.“Giờ chẳng thể trách ai được,chỉ có thể chấp nhận số phận thôi”.Một luồng sáng lạnh giá bùng lên trong khu rừng tĩnh mịch,tiếng Giao long gầm gào hồi lâu rồi cũng chấm dứt,nơi lão giả áo đen lúc trước giờ chỉ còn là một đống đất vụn.Bạch y nữ tử khe khẽ vẫy tay,thu Thiên Băng kiếm về cái bao ở sau lưng,mắt ngưng trọng nhìn tới cái thông đạo đen ngòm kia.Bạch Thiên Trường cũng vậy,ngắm nghía hồi lâu mới nói.
- Đại tỷ,vật cổ quái này nên xử lý thế nào đây?
- Ta không biết,cứ đem về chờ sư phụ phân phó vậy!
Bạch y nũ tử thản nhiên nói,Bạch Thiên Trường gật đầu,đang định tới gần thì đột nhiên có dị biến.Thông đạo nọ đột nhiên vặn vẹo như không ổn định,khí tức lúc mạnh lúc yếu.Bạch Thiên Trường vốn định ra tay lấy mảnh ngọc nọ thì nữ tử ngăn hắn lại,lắc đầu mà nói.
- Chờ chút đã,sư đệ không nên vọng động!
Quả nhiên nàng đoán không nhầm,thông đạo nọ đột nhiên phát ra một sức hút lớn,cuốn theo cây cối đất đá vào trong.Ngay lập tức cả hai lấy ra pháp bảo hộ thân,tuy vậy cũng chỉ miễn cưỡng trụ lại được.Bạch y nữ tử mặt hơi biến sắc,còn Bạch Thiên Trường thì tái mét,vội vã lấy ra Tuyết linh đan dốc cả vào miệng.Mảnh ngọc nọ đột nhiên biến thành một tia sáng trắng rồi bị cuốn theo vào thông đạo,khe hở uốn éo một hồi rồi một tiếng nổ lớn vang lên,rung chuyển cả khu rừng rồi biến mất.Bạch y nữ tử khẽ cau mày “Đây rốt cuộc là thứ thần thông gì?”.
Ngoại thành U Châu,nơi hoang sơn.Vốn nơi này là một khu rừng cổ thụ lâu đời,xưa nay hiếm có người vào ra.Khu vực núi đá bên trong còn hoang sơ vô cùng,đã ngàn năm có lẻ chưa có ai bước chân tới nơi đây.Nếu như mọi ngày,đơn thuần chỉ là có những bầy khỉ truyền cành hay đám sóc ríu rít đuổi nhau thì hôm nay phát sinh sự lạ.
- Lão ma đầu,đứng lại cho ta!
Một thanh âm nam nhân vang lên xé tan vẻ u tịch của khu rừng.Thân nam nhân này mặc một bộ đạo bào màu vàng,đang cưỡi trên một cây cổ kiếm phát ra ánh sang đỏ rực.Xé gió lao theo một đạo lam quang phía trước,một đỏ một lam đã truy đuổi nhau mấy ngày trời.
“Hừ!Lão phu đâu phải trẻ con lên ba.”Từ trong ánh lam quang,một lão già tóc bạc trắng đang cưỡi trên một cành Trúc Ngọc lẩm bẩm,dồn thêm pháp lực vào thân Trúc.Đạo lam quang càng sáng rực rỡ thêm,tăng tốc gấp đôi mà lao đi.
Lão già tóc bạc này cùng nam nhân phía sau đều là tu tiên giả.Lão tên gọi Nam Thiên,thân là đại Trưởng lão của Băng Ngọc cung,một môn phái có môn bài xếp hàng đầu trong giới tu tiên ma đạo.Lão năm nay đã ngót ngét ba trăm tuổi,lực đạo cũng đạt tới Kết Đan hậu kỳ đỉnh phong,chỉ cần có gắng thêm một chút nữa là có thể đạt tới cảnh giới giả Anh.Thân là tu sĩ ma đạo,thế nên việc tu luyện cũng đa phần theo hướng âm u,hiếu sát.Phàm là người của Băng Ngọc cung,thì đều tu ma đạo,mà biện pháp tu luyện pháp khí đều dùng tới hồn phách tu sĩ đồng cấp hoặc máu huyết nhân loại.
- Lão ma đầu,hôm nay ngươi đừng hòng thoát khỏi tay ta!
Nam nhân phía sau hô lớn,thân người hơn chùn xuống một chút.Tức thì thanh cổ kiếm hồng quang đại phát,điên cuồng lao theo phía sau đạo lam quang.
- Bạch Thiên Trường,lão phu với ngươi không thù không oán.Sao ngươi cứ cố ý gây khó dễ cho lão phu?Ngươi đừng ỷ vào thân phận là Thiếu chủ của Lam Nguyệt cốc mà được thế làm càn,lão phu dù sao cũng là Trưởng lão của Băng Ngọc cung.Ngươi đừng quên!
Lão giả vừa nói không ngừng nghỉ,vừa vận lực vào thanh Trúc Ngọc điên cuồng lao đi.Nam tử tên gọi Bạch Thiên Trường khẽ nhếch miệng cười nhạt,đạo hồng quang càng phát sang mạnh mẽ,bám theo lam quang sát nút.Y là thiếu chủ của Lam Nguyệt cốc,bài danh đứng thứ 3 trong cửu đại tông môn tu tiên tại U Châu.Lại nói về lão giả áo đen này,hôm nay không biết có phải là ngày xui xẻo của y hay không,hay sáng ra y bước nhầm chân trái ra khỏi động phủ.Tu tiên giới vốn đa hình vạn trạng,cách tu luyện cũng như công pháp đả tu lại càng như biển mênh mang.Tiên-Ma-Phật-Nho-Yêu đều có cách tiềm tu đặc biệt riêng,phàm là tu sĩ thì đều chung một mục đích chính là hướng tới trường sinh,sau đó là phi thăng linh giới.Chỉ là thường ngày các tu sĩ thường tránh đụng độ nhau,nhưng không hiểu sao tới lượt lão giả này ra khỏi động phủ tu luyện ma công thì bị thiếu chủ của Lam Nguyệt cốc bắt gặp,hai bên giao chiến.Cuối cùng thì lão giả thua,đối thủ đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ,phải giở phi hành mà đào tẩu,nhưng mà vị thiếu chủ kia nào có cho ý lão toại nguyện.Cũng lập tức xuất ra phi kiếm mà đuổi theo lão,tới nay cũng ròng rã ba ngày ba đêm.
Bạch Thiên Trường đuổi theo lão giả áo đen ròng rã ba ngày,xong lúc này vẫn chưa thể bắt kịp đối phương.Không phải vì tu vi y kém hơn lão mà vì phi hành của lão có phẩm chất cao hơn Thiên Hỏa kiếm của hắn một bậc.Y lôi ra từ túi trữ vật bên hông ra một lọ đan dược,dốc ra một viên đan màu trắng như tuyết đem nuốt vào,sao đó tập trung pháp lực lên phi kiếm mà lao đi.Lão giả áo đen lúc này cũng không khác gì kẻ truy đuổi mình,từ ngực áo lôi ra một cái lọ nhỏ màu trắng muốt,khẽ nhỏ ra một giọt nước trong veo vào miệng.Nếu Bạch Thiên Trường nhìn thấy hành động này của lão giả chắc hắn lăn ra mà ngất mất.Thứ lão giả vừa dùng chính là Vạn Niên Linh Dịch,là vật phẩm thế gian kì trân khó gặp,Tuyết linh đan của hắn so với thứ này chỉ là đồ bỏ.
“Lẽ nào cuối cùng ta phải dùng tới thứ nghịch thiên này?”Mặt lão giả áo đen khẽ nhăn lại,tay trái mân mê một mảnh ngọc bội nhỏ màu trắng muốt,tỏa ra một hương thơm dìu dịu.Mảnh ngọc này là lão đắc thủ từ một di tích của cổ tu sĩ,sau nhiều năm nghiên cứu cổ thư,lão cũng đã tìm ra chút manh mối về nó.Đây là Phá Không Phù,một bảo vật của cổ tu sĩ.Khi sử dụng nó có thể mở ra vết rách không gian,từ đó có thể dịch chuyển qua một không gian khác.Thần thông của mảnh ngọc này được xếp ngang hàng với thần thông Phá Toái Hư Không để phi thăng của mấy lão quái Hóa Thần hậu kỳ,tuy nhiên điểm cổ quái của nó là không thể xác định không gian tới mà chỉ dựa vào may mắn mà thôi.Vào thời điểm này,với lão giả chỉ có cách sử dụng nó để thoát thân.Nghĩ là làm,lão bèn dốc pháp lực vào mảnh ngọc nọ,Trúc Ngọc vẫn không hề giảm tốc độ,vun vút lao đi.
Bạch Thiên Trường thấy lam quang càng lúc càng phát sáng thì chân mày cau lại.Cùng lúc ấy có một đạo sánh sáng vàng lao theo y,khẽ vẫy tay một cái.Trong tay y là một tấm phù nho nhỏ,đang phát quang vàng vọt,Bạch Thiên Trường khẽ áp tấm phù nọ lên trán,nhắm mắt lại trong giây lát rồi mở ra.trên mặt y có thêm vài nét kinh hỉ,khẩn trương.Hắn khẽ vươn tay thả tấm phù ra,tức thì nó hóa thành một đống lửa tàn rồi tan biến,miệng cười nói.
- Lão ma đầu,đại tỷ của ta đã tới rồi.Xem lần này ngươi chạy đi đâu?
Lão giả áo đen khi nghe thấy “đại tỷ” thì rùng mình một cái,trên trán đã vã ra mồ hôi lạnh. “Tên tiểu tử này nói đại tỷ của y đã tới,có lẽ nào là…”.Chợt lão cảm thấy có một cỗ lực đạo dũng mãnh áp sát tới mặt mình,tức thì không chậm trễ khu động Trúc Ngọc trùn xuống,né tránh qua một bên.Tuy lão né tránh được một chiêu này nhưng thân hình cũng lảo đảo như sắp ngã,hồi lâu với chấn tĩnh lại được.Lão chăm chú quan sát phía lúc trước phi hành,kinh hãi nhận ra một cây kiếm đang lơ lửng nơi đấy.Phía xa xa trước mặt là một Bạch y nữ tử thân hình lả lướt mĩ miều,phía sau lưng còn có một dải lụa hồng đang tung bay.Nom như một vị tiên nữ giáng phàm,nàng ta lại dùng kim sa che mặt,chỉ để lộ ra mái tóc đen nhánh dài tới tận eo thon,phía trên đầu buộc một dải lụa trắng thắt nơ cùng cặp mắt thu thủy hút hồn người.Lão giả áo đen này vốn ngạnh khí không nhỏ,nhưng lúc này cũng phát run mà thốt:
- Tuyết Lăng Tiên tử!?
Bạch Thiên Trường lúc này cũng vừa vặn phi tới,thấy đại sự đã thay đổi thì nhất thời vui mừng.Lại cúi đầu thi lễ với vị nữ tử áo trắng.
- Tiểu đệ tham kiến sư tỷ!
-Ừ!
Nữ nhân áo trắng khẽ gật đầu,liếc nhìn sang phía lão giả áo đen rồi lại nhìn tới cây Trúc Ngọc phi hành của lão thì nheo nheo cặp mắt đẹp mà nói.
- Trúc Ngọc kia không phải là của Phật tu sao,tại sao một tên Ma tu như ngươi lại có nó?
Lão giả áo đen run rẩy toàn thân.Đối với nam nhân mà nói,được một mỹ nhân như bạch y nữ tử kia nhìn qua đủ để hồn phách họ lên mây vì sung sướng nhưng với lão giả thì đó chằng khác gì cực hình.Đối phương là Nguyên Anh Trung kỳ,đương nhiên uy áp không hề nhỏ.Mà lão thì chỉ mới đạt tới Kết Đan hậu kì đình phong,còn kém xa nàng tới mấy bậc.Lão đành thay đổi thái độ,khom lưng mà nói.
- Tiên tử,Trúc Ngọc này là lão phu đổi bằng Huyền Kim Thiết Mẫu với một vị Phật tu mà có.
- Nói láo,Trúc Ngọc này là do lão ta diệt sát một phật tu đang lúc Kết Đan mà có!
Bách Thiên Trường phẫn nộ hét lên,dùng ánh mắt căm thù mà nhìn lão giả.Vị Phật tu kia vốn là bằng hữu với hắn,vài ngày trước hắn có việc của Lam Nguyệt cốc mà đi qua động phủ của vị phật tu này,nào ngờ vào tới nới thì vị phật tu này đã táng mạng,lại thấy lão giả áo đen này đang vui vẻ thu lấy túi trữ vật của bằng hữu,tức thì nộ khí xung thiên mà ra tay.
Lúc này thì lão giả áo đen biến sắc hoàn toàn,vốn là lão ra ngoài tìm nơi có nhân tộc để thu luyện huyết hồn,nào ngờ khi đi qua đây lại thấy thiên triệu kết đan của một phật tu.Sau khi dò xét xung quanh không có ai bèn thâm nhập động phủ của vị phật tu này,nhân lúc y đang giai đoạn khẩn yếu mà ra tay.Kể ra lão đang vui vì thu hoạch lần này không hề nhỏ,ngoài hồn phách phât tu này,trong túi trữ vật kia có hơn 1 ngàn linh thạch còn có thêm 2 trung cấp phù chú hỏa hệ,một cao cấp ẩn thân phù và Trúc Ngọc phi hành.Đang vui vẻ thì nam tử áo vàng tiến vào,chưa nói năng gì đã phẫn nộ động thủ.Cuối cùng thì lão đành dùng phi hành kia mà chạy trốn.
Bạch y nữ tử nghe xong thì cặp mày ngài hơi dựng lên,khe khẽ vẫy tay một cái.Thanh băng kiếm nọ nhẹ nhàng bay về tay nàng,vừa chạm tay thì xung quanh nàng tỏa ra một luồng hàn khí mãnh liệt,hình thành như một màn sương mỏng bao quanh thân thể nàng.Lão giả áo đen kia dù gì cũng là Trưởng lão của tông môn lớn,lịch duyệt giang hồ không hề nhỏ,lại nhìn kĩ khí thế cùng với thanh băng kiếm thì mặt mày tái mét,lắp bắp.
- Thiên… Băng… kiếm!
Thiên Băng kiếm vốn dùng thiên băng tinh hoa ngàn năm mà tạo thành,bên trong còn khảm nạm hồn phách Băng Giao chi linh nên thuộc tính băng hệ lại càng mãnh liệt.Chuôi kiếm làm từ Hắc Huyền Thiết,lại được tế luyện bằng hồn phách Hỏa Giao chi linh nên linh lực vô cùng lớn.Đây là bảo vật hiếm có,không chỉ công kích kinh người mà còn mang theo song thuộc tính khiến nó được tôn lên làm một trong tu tiên giới thập đại chi bảo.
Hàn khí bức nhân,Bạch Thiên Trường lúc này cũng phải tế ra một thuẫn phù màu đồng hộ thể.Bản thân y tuy là thiếu chủ của Lam Nguyệt cung nhưng không phải thực lực là mạnh mẽ nhất,chỉ là y có chút nhãn quan và tinh tế hơn người nên Cung chủ Lam Nguyệt Cốc – cũng là sư phụ của hắn mới lập hắn là Thiếu chủ.còn về thực lực,hắn chỉ xứng đáng hành thứ ba.Hàng đầu là đại sư huynh Ngô Lâm đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong,chỉ kém sư tôn có một bậc nhỏ.Kế tiếp là nhị tỷ Tuyết Lăng,sau đó mới tới hắn.Dưới hắn còn 4 vị huynh muội nữa nhưng cũng đều đã kết Anh cả.
Lão giả áo đen lúc này toàn thân run rẩy,đã tới nước này thì chỉ có thể làm liều mà thôi.Tay lão tung ra hai Hỏa phù trung cấp,lập tức hỏa cầu lao về phía Tuyết Lăng tiên tử.Bạch y nữ tử chỉ khẽ mỉm cười,nhưng vì mặt nàng che đi bằng kim sa nên không ai thấy nụ cười này.Tay ngọc khẽ vung lên điểm vào thân kiếm,tức thì một tiếng ông ông vang lên,từ thân kiếm xuất hiện một con Băng Giao khổng lồ đang nhe nang múa vuốt bao quanh thân nàng.Miệng nhỏ khẽ niệm mấy câu chú ngữ,sau đó nhẹ nhàng phất tay chỉ về phía lão giả áo đen.
- Đi!
Tức thì Băng Giao gầm lên mấy tiếng rồi nhắm hướng hỏa cầu mà lao tới,cái miệng lớn phun ra một luồng hàn khí trắng xóa bao lấy đám hỏa cầu,tức thì tất cả ngưng đọng lại thành phiến băng rồi rơi lộp độp dưới nền đất.
“Nghịch thiên,quả thật quá nghịch thiên.Có loại băng thuộc tính nào có thể đóng băng cả hỏa cầu kia chứ?”Lão giả áo đen chấn động tâm hồn,trong lòng đã kinh hãi tới cực độ.Hai tay vẫn điên cuồng dồn pháp lực vào miếng ngọc nhỏ.Chỉ thấy miếng ngọc kia phát ra ánh bạch quang chói mắt,lão giả trên mặt mừng húm,lập tức cắn lưỡi phun ra một ngụm huyết tinh vào miếng ngọc.Lập tức thiên địa biến đổi,tiếng sấm gầm vang trời,phiến ngọc từ từ bay lên mang theo một khí tức ba động mãnh liệt.Các loại mãnh thú trong khu rừng cũng như ngay cả ba người ở đây đều chấn động trước loại khí tức này.Oanh! Một đạo sấm sét từ trên cao giáng xuống miếng ngọc,không gian bị xé rách thành một cái thông đạo đen hun hút trước mặt lão giả.Bạch Thiên Trường trợn mắt nói.
- Phá Toái Hư Không của Hóa Thần kì?Không thể nào,lão ma này chỉ mới Kết Đan hậu kỳ đỉnh phong thôi!
Bạch y nữ tử lúc này cũng không hề nói câu nào,chỉ lặng lặng quan sát khe hở không gian kia.Lão giả thì cười ha hả mà chắp tay nói.
- Cáo từ hai vị,lão phu còn có việc phải đi nên không thể tiếp đãi hai vị được.Xin thứ lỗi!
Vái một vái rồi định nhảy vào thông đạo nọ,đột nhiên thấy thân mình không thể di động,ngó xuống đã thấy hai chân bị hóa thành băng đá thì kinh hãi.Mắt nhìn sang phía bạch y nữ tử,chỉ thấy mắt nàng hơi lay động,sau đó tung Thiên Băng kiếm lên không,hai tay bắt quyết.Tức thì Thiên Băng kiếm hóa toa ra gấp ba bốn lần,lại từ một thanh mà hóa ra năm thanh kiếm giống nhau.Dưới lớp kim sa,cặp môi anh đào nhỏ nhắn khẽ niệm một câu chú quyết,lập tức hóa thành những hàng chữ nho màu đen lập lờ ẩn hiện quanh ba thanh kiếm nọ.Lão giả mặt cắt không còn một giọt máu,làm nhảm như lên cơn mê sảng.
- Thiên Băng Tuyệt Thế!
Ầm ầm ầm ba tiếng lớn,hàn khí tỏa ra như bài sơn đảo hải lao xuống đầu lão giả áo đen.Lão giả áo đen lúc này tâm thần buồn bã,chỉ nhắm mắt lại.“Giờ chẳng thể trách ai được,chỉ có thể chấp nhận số phận thôi”.Một luồng sáng lạnh giá bùng lên trong khu rừng tĩnh mịch,tiếng Giao long gầm gào hồi lâu rồi cũng chấm dứt,nơi lão giả áo đen lúc trước giờ chỉ còn là một đống đất vụn.Bạch y nữ tử khe khẽ vẫy tay,thu Thiên Băng kiếm về cái bao ở sau lưng,mắt ngưng trọng nhìn tới cái thông đạo đen ngòm kia.Bạch Thiên Trường cũng vậy,ngắm nghía hồi lâu mới nói.
- Đại tỷ,vật cổ quái này nên xử lý thế nào đây?
- Ta không biết,cứ đem về chờ sư phụ phân phó vậy!
Bạch y nũ tử thản nhiên nói,Bạch Thiên Trường gật đầu,đang định tới gần thì đột nhiên có dị biến.Thông đạo nọ đột nhiên vặn vẹo như không ổn định,khí tức lúc mạnh lúc yếu.Bạch Thiên Trường vốn định ra tay lấy mảnh ngọc nọ thì nữ tử ngăn hắn lại,lắc đầu mà nói.
- Chờ chút đã,sư đệ không nên vọng động!
Quả nhiên nàng đoán không nhầm,thông đạo nọ đột nhiên phát ra một sức hút lớn,cuốn theo cây cối đất đá vào trong.Ngay lập tức cả hai lấy ra pháp bảo hộ thân,tuy vậy cũng chỉ miễn cưỡng trụ lại được.Bạch y nữ tử mặt hơi biến sắc,còn Bạch Thiên Trường thì tái mét,vội vã lấy ra Tuyết linh đan dốc cả vào miệng.Mảnh ngọc nọ đột nhiên biến thành một tia sáng trắng rồi bị cuốn theo vào thông đạo,khe hở uốn éo một hồi rồi một tiếng nổ lớn vang lên,rung chuyển cả khu rừng rồi biến mất.Bạch y nữ tử khẽ cau mày “Đây rốt cuộc là thứ thần thông gì?”.
Danh sách chương
- Chương 1 Chương 1: Thông đạo.
- Chương 2 Chương 2: Mộng mị thành thật.
- Chương 3 Chương 3: Mơ hay thực?.
- Chương 4 Chương 4: Thân phận.
- Chương 5 Chương 5: Tao ngộ.
- Chương 6 Chương 6: Cao Tăng.
- Chương 7 Chương 7: Phật tu.
- Chương 8 Chương 8: Quá muộn.
- Chương 9 Chương 9: Sơ hiển phật uy.
- Chương 10 Chương 10: Bái biệt.
- Chương 11 Chương 11: Sơ nhập tu chân giới.
- Chương 12 Chương 12: Quyết chiến.
- Chương 13 Chương 13: Âm linh căn.
- Chương 14 Chương 14: Biến cố.
- Chương 15 Chương 15: Nghịch thiên.
- Chương 16 Chương 16: Tứ linh kiếm trận.
- Chương 17 Chương 17: Lẩn trốn.
- Chương 18 Chương 18: Một năm.
- Chương 19 Chương 19: Rời đi.
- Chương 20 Chương 20: Khảo thí.
- Chương 21 Chương 21: Tâm Ma.
- Chương 22 Chương 22: Ma Khởi.
- Chương 23 Chương 23: Phế Nhân.
- Chương 24 Chương 24: Hồi Phục.
- Chương 25 Chương 25: Tu ma giả.
- Chương 26 Chương 26: Hỗn Độn linh căn.
- Chương 27 Chương 27: Phụng Hoàng Cung.
- Chương 28 Chương 28: Tiến nhập.
- Chương 29 Chương 29: Sơ khảo.
- Chương 30 Chương 30: Trận pháp trong trận pháp.
- Chương 31 Chương 31: Vượt ải (1).
- Chương 32 Chương 32: Phá trận (2).
- Chương 33 Chương 33: Phá Trận (3).
- Chương 34 Chương 34: Qua ải.
- Chương 35 Chương 35: Tu tập.
- Chương 36 Chương 36: Sắp xếp.
- Chương 37 Chương 37: Linh căn biến dị.
- Chương 38 Chương 38: Khách không mời.
- Chương 39 Chương 39: Sát Thần Vô Lệ.
- Chương 40 Chương 40: Cuồng Nộ.
- Chương 41 Chương 41: Giao Thủ.
- Chương 42 Chương 42: Sinh Tử Quyết Chiến.
- Chương 43 Chương 43: Kết cục.
- Chương 44 Chương 44: Tâm Tình.
- Chương 45 Chương 45: Yến Tiệc.
- Chương 46 Chương 46: Hôn ước.
- Chương 47 Chương 47: Thắng Bại.
- Chương 48 Chương 48: Học Nghệ.
- Chương 49 Chương 49: Di Chỉ.
- Chương 50 Chương 50: Tầm Bảo.
- Chương 51 Chương 51: Cửu Vỹ Hồ.
- Chương 52 Chương 52: Đồng Cảnh Ngộ.
- Chương 53 Chương 53: Luyện Đan Thuật.
- Chương 54 Chương 54: Tụ Linh Đan.
- Chương 55 Chương 55: Biến Cố.
- Chương 56 Chương 56: Bạch Hổ.
- Chương 57 Chương 57: Dàn Trận.
- Chương 58 Chương 58: Hoan Lạc Đồ.
- Chương 59 Chương 59: Loạn Sát.
- Chương 60 Chương 60: Huyền Hồ Thương Pháp.
- Chương 61 Chương 61: Giải Dược.
- Chương 62 Chương 62: Âm Dương Bồi Anh Đan.
- Chương 63 Chương 63: Nguyên Ủy Giao Nộ bang.
- Chương 64 Chương 64: Hồ Tộc Báo Thù.
- Chương 65 Chương 65: Hồ Tộc Báo Thù.
- Chương 66 Chương 66: Phẫn Uất.
- Chương 67 Chương 67: Minh Gia Trang.
- Chương 68 Chương 68: Thanh Khoáng Tuyền.
- Chương 69 Chương 69: Thăm Dò.
- Chương 70 Chương 70: Tâm Khảm.
- Chương 71 Chương 71: Âm Mưu.
- Chương 72 Chương 72: Nỗi Lòng.
- Chương 73 Chương 73: Cải Trang.
- Chương 74 Chương 74: Hí Lộng.
- Chương 75 Chương 75: Trùng kích kim đan.
- Chương 76 Chương 76: Bạch Hổ hiện thân.
- Chương 77 Chương 77: Hỏa Long Châu.
- Chương 78 Chương 78: Ta gả cho ngươi.
- Chương 79 Chương 79: Khách Tới.
- Chương 80 Chương 80: Hộ Tống.
- Chương 81 Chương 81: Làm Thơ.
- Chương 82 Chương 82: Điềm Dữ.
- Chương 83 Chương 83: Cái Bẫy.
- Chương 84 Chương 84: Thất Tung.
- Chương 85 Chương 85: Miêu nữ công chúa.
- Chương 86 Chương 86: Kết Duyên.
- Chương 87 Chương 87: Động Phòng.
- Chương 88 Chương 88: Hùng Lệ.
- Chương 89 Chương 89: Bùa May.
- Chương 90 Chương 90: Sủng Thú.
- Chương 91 Chương 91: Rời Tôn Gia.
- Chương 92 Chương 92: Thiên Hoa Trấn.
- Chương 93 Chương 93: Trà Đàm (1).
- Chương 94 Chương 94: Trà Đàm (2).
- Chương 95 Chương 95: Trà Đàm (3).
- Chương 96 Chương 96: Tỉ Thí Trù Phòng.
- Chương 97 Chương 97: Đào Tẩu.
- Chương 98 Chương 98: Truy sát.
- Chương 99 Chương 99: Kiếm Hồn.
- Chương 100 Chương 100: Cơ Sự.
- Chương 101 Chương 101: Đoạt Xá.
- Chương 102 Chương 102: Kẻ Theo Dõi.
- Chương 103 Chương 103: Mắc Bẫy.
- Chương 104 Chương 104: Trò Chơi.
- Chương 105 Chương 105: Zombie.
- Chương 106 Chương 106: Trò Chơi Bỏ Dở.
- Chương 107 Chương 107: Bọ Ngựa Bắt Ve.
- Chương 108 Chương 108: Động Thủ.
- Chương 109 Chương 109: Thiếu Huyết.
- Chương 110 Chương 110: Uyên Ương Đồng Mệnh?.
- Chương 111 Chương 111: Sát Khí.
- Chương 112 Chương 112: Chim Sẻ Xuất Hiện.
- Chương 113 Chương 113: Lễ Phúc Hoa.
- Chương 114 Chương 114: Mưu Đồ Của Lãm Thiên Hạ.
- Chương 115 Chương 115: Mưu Đồ Nham Hiểm.
- Chương 116 Chương 116: Dầm Hồ.
- Chương 117 Chương 117: Hung Hiểm.
- Chương 118 Chương 118: Kẻ Mạo Danh.
- Chương 119 Chương 119: Chuyện Phiếm.
- Chương 120 Chương 120: Báo Ân.
- Chương 121 Chương 121: Suy Luận.
- Chương 122 Chương 122: Hộ Trang.
- Chương 123 Chương 123: Chia Tay.
- Chương 124 Chương 124: Hiểu Vân Nội.
- Chương 125 Chương 125: Ấn Đạo.
- Chương 126 Chương 126: Vương Quy.
- Chương 127 Chương 127: Tiến Nhập Linh Sơn.
- Chương 128 Chương 128: Hỷ Sự.
- Chương 129 Chương 129: Chuẩn Bị.
- Chương 130 Chương 130: Huấn Luyện.
- Chương 131 Chương 131: An Bài.
- Chương 132 Chương 132: Viên Gia Lập Mưu.
- Chương 133 Chương 133: Linh Thủy.
- Chương 134 Chương 134: Tình Ý.
- Chương 135 Chương 135: Ám Toán.
- Chương 136 Chương 136: Mua Chuộc.
- Chương 137 Chương 137: Ngoài Dự Tính.
- Chương 138-139.
- Chương 140 Chương 140: Tính Kế Lâu Dài.
- Chương 141 Chương 141: Hồi Tỉnh.
- Chương 142 Chương 142: Biến hóa.
- Chương 143 Chương 143: Mị cốt.
- Chương 144 Chương 144: Huyết Ký.
- Chương 145 Chương 145: Xưởng Vệ.
- Chương 146 Chương 146: Tranh Đoạt.
- Chương 147 Chương 147: Biệt Tài.
- Chương 148 Chương 148: Tứ Bán Tiên.
- Chương 149 Chương 149: Thánh Chỉ.
- Chương 150 Chương 150: Lục Soát.
- Chương 151 Chương 151: Yêu Quái.
- Chương 152 Chương 152: Lệ.
- Chương 153 Chương 153: Những kẻ lưu lạc.
- Chương 154 Chương 154: Tiêu Dao Tửu.
- Chương 155 Chương 155: Tứ Tiên Sơn.
- Chương 156 Chương 156: Nam Kinh.
- Chương 157 Chương 157: Đồng Hành.
- Chương 158 Chương 158: Suy Tính.
- Chương 159 Chương 159: Ngoạn Cảnh.
- Chương 160 Chương 160: Tiên thuật.
- Chương 161 Chương 161: Ẩn Tình.
- Chương 162 Chương 162: Nội Tình.
- Chương 163 Chương 163: Giao thủ.
- Chương 164 Chương 164: Sát Ý & Âm Khí.
- Chương 165 Chương 165: Người Quen Cũ.
- Chương 166 Chương 166: Chân Tướng.
- Chương 167 Chương 167: Trọng Thương..
- Chương 168 Chương 168: Ý Niệm Còn Lại..
- Chương 169 Chương 169: Chiêu Tâm..
- Chương 170 Chương 170: Mật Chỉ.
- Chương 171 Chương 171: Tiêu Ngọc.
- Chương 172 Chương 172: Lôi Nộ.
- Chương 173 Chương 173: Nữ Nhân Lạ Mặt.
- Chương 174 Chương 174: Hỏa Phụng Hoàng.
- Chương 175 Chương 175: Dực Hỏa Trùng Sinh.
- Chương 176 Chương 176: Mười Đạo Thánh Chỉ.
- Chương 177 Chương 177: Diện Kiến.
- Chương 178 Chương 178: Ban Thưởng.
- Chương 179 Chương 179: Kẻ Thực Hiện Lời Hứa.
- Chương 180 Chương 180: Loạn Tâm.
- Chương 181 Chương 181: Thần Phục.
- Chương 182 Chương 182: Bái Biệt.
- Chương 183 Chương 183: Thăm Mộ.
- Chương 184 Chương 184: Kẻ Theo Dõi.
- Chương 185 Chương 185: Kim Xuân.
- Chương 186 Chương 186 Chương 187: Uất Hận.
- Chương 187 Chương 188: Ẩn Nhập.
- Chương 188 Chương 189: Tang Lễ.
- Chương 189 Chương 190: Mật Đạo.
- Chương 190 Chương 191: Ám Tâm.
- Chương 191 Chương 192: Mạng Đổi Mạng.
- Chương 192 Chương 193: Ý Nguyện Của Kim Xuân.
- Chương 193 Chương 194: Minh Gia Mở Cửa.
- Chương 194 Chương 195: Hắn Là Ai?.
- Chương 195 Chương 196: Cảm Tạ.
- Chương 196 Chương 197: Rừng Trác Lâm.
- Chương 197 Chương 198: Thanh Long Tự.
- Chương 198 Chương 199: Xà Nữ.
- Chương 199 Chương 200: Túy Y.
- Chương 200 Chương 201: Xuân Mộng.
- Chương 201 Chương 202: Dị Trạng.
- Chương 202 Chương 203: Theo Dõi.
- Chương 203 Chương 204: Thăm Bệnh.
- Chương 204 Chương 205: Cao Nhân.
- Chương 205 Chương 206: Nam Cung Gia.
- Chương 206 Chương 207: Tiến Nhập.
- Chương 207 Chương 208: Hoài Niệm.
- Chương 208 Chương 209: Chuẩn Bệnh.
- Chương 209 Chương 210: Người Hành Khất.
- Chương 210 Chương 211: Người Thứ Hai.
- Chương 211 Chương 212: Mỹ Mỹ.
- Chương 212 Chương 213: Hồi Ức.
- Chương 213 Chương 214: Lam Nguyệt Cốc Chương 215.
- Chương 214 Chương 216: Động Thủ (1).
- Chương 215 Chương 217: Động Thủ (2).
- Chương 216 Chương 218: Thiên Tinh?.
- Chương 217 Chương 219: Hỏa Bảo Linh.
- Chương 218 Chương 220: Kiểm Chứng.
- Chương 219 Chương 221: Kẻ Xâm Nhập.
- Chương 220 Chương 222: Cưỡng Ép.
- Chương 221 Chương 223: Thất Bại.
- Chương 222 Chương 224: Ngân Long.
- Chương 223 Chương 225: Bên Ngoài..
- Chương 224 Chương 226: Là Hắn.
- Chương 225 Chương 227: Y Phục.
- Chương 226 Chương 228: Song Tu.
- Chương 227 Chương 229: Song Tu Tinh Thần..
- Chương 228 Chương 230: Dự Tiệc..
- Chương 229 Chương 231: Khiêu Chiến..
- Chương 230 Chương 232: Độc Dược..
- Chương 231 Chương 233: Nhất Thống Môn..
- Chương 232 Chương 234: Ta Không Phải Là Hắn!..
- Chương 233 Chương 235: Phát Tiết..
- Chương 234 Chương 236: Sơn Dã..
- Chương 235 Chương 237: Hồi Trang.
- Chương 236 Chương 238: Say.
- Chương 237 Chương 239: Tâm Nguyện.
- Chương 238 Chương 240: Nam Nhân Áo Tím..
- Chương 239 Chương 241: Chu Tước..
- Chương 240 Chương 242: Mở Tiệc..
- Chương 241 Chương 243: Kết Tóc..
- Chương 242 Chương 244: Xâm Lược..
- Chương 243 Chương 245: Sấm – Mưa..
- Chương 244 Chương 246: Sứ Giả..
- Chương 245 Chương 247: Hạn Quyết Chiến.
- Chương 246 Chương 248: Thế Cờ..
- Chương 247 Chương 249: Tâm..
- Chương 248 Chương 250: Tâm (2)..
- Chương 249 Chương 251: Cái Bẫy.
- Chương 250 Chương 252: Từ Biệt.
- Chương 251 Chương 253: Huyết Hỉ..
- Chương 252 Chương 254: Huyết Hỉ (2)..
- Chương 253 Chương 255: Tâm Nguyện Của Liên Liên.