Mưa Bóng Mây

Mưa Bóng Mây

Tổng số chương: 2

Bạch Cúc ngồi bên em, dưới gốc dừa quen thuộc ven dòng sông Hiếu. Bến sông lồng lộng gió. Ráng chiều tím sẫm phủ lên mặt nước một mầu xám lạnh, buồn đến nao lòng. Đêm nay là 16, trăng lên muộn. Xen lẫn tiếng sóng nước dập dềnh là tiếng thủ thỉ của hai chị em.

− Bạch Vân nè!

− Chị bảo sao cơ?

− Chẳng hiểu sao chị bỗng nhớ quay quắt cái thuở chị em mình còn thắt bím cài nơ...

Lúc lắc hai bím tóc đen mượt dài óng ả, Vân hồn nhiên nói:

− Chị đang từ giã tuổi thiếu nữ nên tiếc nuối những gì đã qua. Người ta bảo những khúc "giao thời" như thế, lòng người hồi hộp nôn nao lắm.

Cúc tròn mắt nhìn em:

− Sao em nói giống hệt một "chuyên gia tâm lý thế hả"? Lại học lóm được của ai phải không?

Nghiêng chiếc cằm xinh xắn có một lúm nhỏ giống hệt chị, Bạch Vân hứ lên một tiếng thật dài:

− Ai them học lóm! Em đọc từ sách của ba chứ bộ.

Nghe em nhắc đến ba, đôi mắt long lanh sáng của Cúc thoáng tối lại, giọng cô khe khẽ buồn buồn:

− Sức khỏe của ba dạo này không được tốt, chị lo qúa. Chỉ còn hai ngày nữa, chị phải vào Sài Gòn học rồi. Mọi gánh nặng trong nhà đổ vào má và em, chị day dứt không yên lòng một chút nào.

Bạch Vân an ủi:

− Chị là niềm hy vọng của cả nhà. Em và má có khổ cực thêm một chút mà chị học hành tấn tới có hề gì. Đừng lo lắng vẩn vơ, kẻo ảnh hưởng đến việc học, chị ạ. Ở nhà, má với em lo được mà.

Bạch Cúc vẫn lo âu:

− Nghe bảo đất SG cái gì cũng đắt đỏ. Trong khi đó ở ngoài mình đồng tiền kiếm được phải đổ từ nước mắt mồ hôi, gió Lào cát trắng, hạn hán, giá rét... trăm thứ hoành hành. Chị thương ba má và em qúa, Vân ơi.

Quay sang phíc Cúc, Bạch Vân la lên:

− Sao bỗng nhiên chị trở nên yếu đuối thế hả? Gia đình mình chỉ có một cách thoát khỏi đói nghèo thôi, đó là chị em mình phải học cho ra trò, khi cả hai đã thành đạt rồi, ba má sẽ được đền bù. Chi, phải luôn nhắc mình như vậy chứ.

Bạch Cúc xúc động, ôm chầm lấy em:

− Ôi, con nhím xù đáng yêu của chị! Em đã thực sự trưởng thành rồi đó. Chẳng bao lâu nữa sẽ đến một ngày chị trở thành cô giáo, còn em là một bác sĩ giỏi giang. Ngày ấy, có lẽ ba má là người hạnh phúc nhất, Vân nhỉ?

Bạch Vân gật gù, trên môi cô một nụ cười hé mở. Hai chị em khoác vai nhau, cùng nhìn ra dòng sông và say sưa dệt mộng tương lai. Trăng đã lên tự lúc nào, ánh trăng dát vàng trên sóng nước, mặt sông như một tấm lưới vàng khổng lồ, lấp lánh lung linh.

− Chị đã chia tay với thầy Huy chưa?

Bạch Cúc nhìn em, vẻ không hiểu.

Bạch Vân ngúc ngoắc đầu:

− Chị chẳng hiểu gì cả. Ý em muốn nói là chia tay riêng cơ...

− Con nhỏ này! Riêng với chả tư. Mắc mớ chi mà phải ưu tiên đặc biệt cho thầy Huy?

− Thế không phải ổng đang "tương tư chiều" chị hả?

− Hứ! Tào lao không hà.

Cúc gõ nhẹ lên đầu em gái, Bạch Vân khúc khích cười. Cúc cũng tủm tỉm cười khi nghĩ đến Huy. Huy là thầy gíao dạy văn của Cúc suốt ba năm trung học. Cô học trò có đôi mắt đen đa cảm và những bài văn cảm xúc tràn đầy đã hớp hồn thầy giáo trẻ. Cúc rất qúy Huy vì anh dạy truyền cảm và có kiến thức sâu rộng. Nhưng cô không yêu anh, mặc dù là thần tượng của không ít nữ sinh trong trường. Mấy năm qua, quan hệ thầy trò khiến Huy phải giữ mãi mối tình câm lặng. Cho đến một hôm, lớp Cúc làm lễ ra trường, Huy dúi vội vào tay Cúc một cuốn sổ nhỏ, trong những trang sổ đó là thơ và nhật ký mà Huy viết về cô.

Mở đầu cuốn sổ là dòng chữ đậm nét chạy dài: "Bông Cúc trắng của anh!". Cúc thoáng xao động, bồi hồi. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó mà thôi, trước mắt cô lúc này còn qúa nhiều việc phải làm. Ba má trông cậy rất nhiều vào Cúc, cô không thể và cũng không có quyền phụ bạc niềm hy vọng đó...

Siết nhẹ hông em, Cúc thì thầm:

− Xa quê mình, chị nhớ nhất là bánh ướt sông Hiếu đó.

− Ừ. Em cũng nhớ. Chị đi rồi sẽ chẳng còn ai cùng em sang qúa bà Ba vào mỗi chiều chủ nhật nữa.

− Quán bà Ba sơ sài như một túp lều, chỉ có mái tranh, một chiếc bàn tre dài cùng mấy thân cây cưa khúc làm ghế mà nhớ qúa đi thôi.

− Bánh ướt nóng hổi mượt mà, ngon như thế, hổng nhớ sao được...

Bạch Vân ngừng nói nửa chừng, xúyt xoa một cách thèm thuồng rồi nói tiếp:

− Bánh ướt mịn và nóng, chấm với nước lèo nhân tôm tươi chấy mịn, nước mắm ngọt ngọt cay cay, chao ôi, chỉ mới nghĩ đến thế mà em đã thấy nhớ bà Ba rồi...

Bạch Cúc phì cười:

− Nhớ bà Ba hay nhớ bánh ướt?

Cả hai phá lên cười, chợt có tiếng con trai ngập ngừng vang lên:

− Hai em ở đây, mà tôi đi tìm mãi.....

Hai cô gái giật mình quay lại. Dưới ánh trăng 16 vằng vặc, bóng dáng cao dong dỏng cùng mái tóc quăn nhẹ quen thuộc hiện lên. Bạch Vân nhanh nhẩu:

− Ôi chao! Thầy Huy, vậy mà em tưởng ai chứ.

Bạch Cúc cũng lí nhí chào:

− Em chào thầy.

Bạch Vân tỏ vẻ tâm lý:

− Thầy ngồi chơi đi, bến sông quê em đẹp lắm đó. Em có hẹn nên phải về trước. Lát nữa, thầy đưa chị em về nhà giùm nghen.

Cúc hốt hoảng ngăn em gái:

− Bạch Vân! Ơ kìa... Vân! Vân!

Nhưng Vân đã nhanh chân chạy biến về phía xóm, bỏ lại sau lưng tiếng cười trong trẻo, giòn tan. Cúc phụng phịu giậm chân:

− Con nhỏ này thật kỳ!

Lúc này, Huy mới lên tiếng:

− Cúc không muốn ngồi với tôi một lát sao?

Bạch Cúc ấp úng:

− Dạ đâu có. Nhưng mà.. chẳng có bàn ghế gì cả... làm sao em dám mời thầy?

Huy dạn dĩ trả lời:

− Tôi chỉ cần ngồi bên em thôi, còn mọi thứ khác, tôi chẳng bận tâm.

Lần đầu tiên, nghe những lời tha thiết từ một người con trai, trái tim Cúc hơi thắt lại. Dù sao cô cũng chỉ là cô gái 18, làm sao có thể không bồi hồi, nôn nao trước một lời nói âu yếm của người khác phái kia chứ?

Dường như cảm nhận được nỗi xao xuyến trong lòng Cúc, Huy chủ động mời:

− Bạch Cúc! Em định đứng mãi như thế sao? Ngồi xuống đi.

− Dạ...

Cúc đành phải ngồi xuống bên cạnh Huy, trái tim cô đập thình thịch. Chưa bao giờ cô ngồi với người đàn ông trong đêm tối như thế này. Con nhỏ Bạch Vân láu cá, lát nữa về sẽ biết tay cô.

− Bao giờ Cúc đi?

Tiếng Huy thì thầm trong gió.

− Da, hai ngày nữa em lên tàu.

− Tôi có rất nhiều người quen ở Sài Gòn, nếu em cần, tôi sẽ đưa địa chỉ. Biết em là người quen của tôi, họ sẽ giúp đỡ hết lòng.

− Dạ... Em cảm ơn thầy... Nhưng em.. em ngại lắm...

− Ơ kìa! Có gì đâu mà ngại. Sao Cúc cứ giữ thái độ khách sáo với tôi thế mãi? Ngày còn học đại học ở Sài Gòn, tôi sống chủ yếu bằng sự giúp đỡ của người quen đó. Gặp những lúc khó khăn cô độc, Cúc mới thấy bạn bè và người quen có ý nghĩa như thế nào.

− Vâng.

Bạch Cúc cúi đầu, cô không nỡ từ chối thiện ý của Huy.

Đặt vào tay Cúc một mảnh giấy nhỏ, Huy nói:

− Ddây là tên và địa chỉ các anh chị, cô bác. Họ tận tình lắm, nhất là chị Yến, Cúc cứ tới đi, có thể chị ấy còn giới thiệu việc làm phù hợp cho Cúc.

− Ồ! Em cảm ơn thầy. Em cũng có ý định vào trong đó sẽ tìm việc gì đó để làm thêm. Gia đình em chăng dư dã gì, nếu chỉ sống nhờ vào những đồng tiền còm cõi của cha mẹ, em không đành lòng.

Giọng Cúc sôi nổi và chân thành hơn, không còn kiểu cách giữ kẽ như khi nãy. Nhìn Cúc đăm đăm, Huy hỏi:

− Cúc đã đọc xong cuốn sổ của tôi chưa?

Chớp chớp đôi mắt có hàng mi dài, Cúc thẹn thùng đáp:

− Dạ em.. đã đọc rồi...

− Em không giận tôi chứ?

− Dạ, không ạ.

− Thế em có mất ngủ, vì nghĩ đến tôi không?

Cúc ấp úng, vì không biết trả lời Huy như thế nào. Mất ngủ ư? Hình như cũng có. Nhưng nếu cô gật đầu, anh sẽ ngộ nhận là cô yêu anh thì làm sao?

Giọng Huy thoáng vẻ trách móc:

− Vậy mà tôi thì mất ăn mất ngủ vì em suốt cả một thời gian dài. Chính tôi cũng không thể hiểu được vì sao? Cảm giác vắng em đến nhức nhói khó chịu. Từ giờ trở đi, ở mỗi tiết học mà tôi lên lớp giảng bài, không còn có em tròn mắt lắng nghe nữạ Hụt hẫng và trống trải lắm, Bạch Cúc à...

− Thầy cứ nghĩ qúa lên như thế thôi. Có biết bao người còn giỏi văn hơn em nữa đó.

− Tôi có nói về v iệc học giỏi hay dở đâu. Lúc nào, BC cũng xem cuộc trò chuyện của chúng ta như đang diễn ra trong giờ học. Trong lòng em, tôi chỉ tồn tại một thầy giáo mà thôi sao?

Cúc cúi mặt ấp úng nói:

− Em rất quý thầy... Có lẽ thầy là một người giỏi nhất, mà em đã từng gặp...

Huy có vẻ thất vọng:

− Chỉ có thế thôi ư? Ngoaì ra, không có một chút tình cảm nào khác dành cho tôi sao?

− Em.. em... Thầy ơi, em xin lỗi thầy... Trong lúc này, ngoài chuyện học ra, chẳng còn chuyện gì nữa cả... Gia đình em nghèo lắm, em phải học vì đó là cứu cánh...

− Nhưng chuyện em có tình cảm với tôi hay không thì có ảnh hưởng gì đâu?

− Thầy ơi, đừng bắt em trả lời nữa. Em chẳng biết phải nói sao.

Giọng Cúc kéo dài, van xin. Huy lặng lẽ thở dài. gió từ ngoài sông thổi vào mát rượi. Cả hai ngồi lặng thinh một lúc thật lâu. Lát sau, Huy đứng lên, giọng anh buồn bã tha thiết:

− Thôi, ta về đi. Chơi khuya thế này, ba má em rầy chết. Ngày Cúc lên tàu, cho phép tôi được tiễn em nghe.

− Dạ.

Bạch Cúc chầm chậm sánh bước bên Huy, cô cảm thấy thương anh biết bao. Nhưng từ sâu thẳm lòng Cúc, cô hiểu rằng, Huy không phải là mẫu người đàn ông hợp với mình.

o0o

− Nghĩ gì mà thẫn thờ thế hả Bạch Cúc?

Dạ Thảo, cô bạn thân cùng phòng quàng vai Cúc hỏi. Nhìn ra cửa sổ phủ đầy mưa, Cúc khẽ đáp:

− Trời mưa buồn qúa! Người ta bảo Sài Gòn chợt mưa, chợt nắng, nhưng sao dầm dề như mưa miền Trung thế này...

− Lại nhớ quê hả?

− Ừ. Quê tao nghèo khó, khô cằn, nhưng khi đi xa thì nhớ đến không chịu nổi. Những ngày mưa như thế này, hai chị em tao rủ nhau làm đủ các loại bánh, toàn là bánh dân dã thôi mà sao ngon ơi là ngon.

− Mày hạnh phúc thiệt đó, có chị có em. Còn tao, chỉ có một mình nên buồn lắm.

Ánh mắt Cúc vụt sáng lên:

− Chị em tao chẳng khác nào hai người bạn, mỗi đứa một tính nhưng thân nhau kỳ lạ. Tao nhút nhát, nhưng Vân dạn dĩ, tao yếu đuối, Vân mạnh mẽ, có lẽ vì thế mà bù trừ cho nhau.

− Anh chàng Huy viết chữ thiệt đẹp đó còn viết thư cho mày không?

− Thầy giáo cũ của tao đo, đừng nghĩ bậy nghen.

− Đúng là có tật giật mình. Tao đã nói gì đâu mà mày bảo đừng nói bậy. Chà! Ngó bộ lãng mạn à nghen. Mối tình thầy trò chỉ có trong tiểu thuyết thôi đó.

Bạch Cúc quay sang đấm bạn thùm thụp:

− Làm gì có mối tình nào? Chỉ nói bậy không hà.

− Ui da! Mày định lấy sức mạnh để che giấu sự thật sao? Được rồi. Nếu không chịu thú nhận thì từ giờ trở đi, tao sẽ thay mày nhận thư nghe, chịu không?

Cúc lườm bạn:

− Chịu. Chỉ sợ hổng có gan thôi. Liệu anh chàng "vệ sĩ" đẹp mã bên khoa lý, luôn đặt "ra đa" sau mỗi bước chân của mày, có để mày được yên mà đọc thư của người khác không?

Thảo nghênh mặt:

− Tao đọc tuốt, sợ gì?

− Ừ, nhớ nghen. Thử xem mày có vượt ra khỏi "tầm ngắm" của anh ta được không.

− Xí! Anh chàng mà lơ tơ mơ là tao cho đi "tàu suốt' ngay, nhằm nhò gì.

− Ừ. Nói thì dễ, nhưng lam` thì hổng dễ đâu. Thử xem gan mày bây lớn?

Thảo hất mặt, chanh chua nói:

− Bọn đàn ông hay lấn tới lắm. Khi còn đang tán tỉnh mình thì họ qụy lụy, chiều chuộng. Lúc đã có mình trong tay rồi thì hống hách, làm sao. Vì thế ngay từ đầu, mình phải tập cho họ thói quen, đó là cả đời chỉ biết phục vụ "phái đẹp" mà thôi, nhất nhất phải tuân theo sở thích của các nàng, đừng bao giờ xía vô chuyện riêng tư của chúng ta. Chưa là gì cả thì chưa có gì ghen tuông hờn giận.

Bạch Cúc cười khúc khích:

− Mày dữ qúa hà. Anh chàng nào là bồ mày, chắc sợ mày một phép.

− Dữ không phải ưu điểm của con gái đâu nhé. Chẳng qua vì tao sinh ra trót đã dữ rồi, "dữ bẩm sinh" nên không thể nào chữa được. Bọn con trai thích tuýp con gái dịu dàng, e lệ như mày hơn. Mày thấy không? Mới nhập học có 2 tháng, mà có biết bao chàng trai đã xin "chết" trước mày rồi. Còn tao, ngoảnh đi ngoảnh lại thì cũng chỉ có mỗi một chàng "ra đa" bên khoa Lý mà thôi.

− "Lắm mối, tối nằm không", hay ho gì đâu.

− Kệ. Có nhiều "vệ tinh" xoay xung quanh vẫn thích hơn. Cảm giác đi đâu cũng có người ngưỡng mộ thật dễ chịu, không phải là đang bước đi nữa, mà là đang bay trong những ánh mắt si mê đắm đuối. Chà! Thú vị biết bao.

BC cười ngặt nghẽo, cười đến nỗi chảy cả nước mắt, trước những lời phóng đại một cách hài hước của Dạ Thảo. Lát sau, chùi nước mắt, cô vừa nói:

− Ừ. Cứ bay đi, bay cao cho lắm vào, rồi mới biết lúc bị trúng đạn ê ẩm đến mức nào.

Dạ Thảo phá lên cười, tiếng cười trong veo cua cô lan đi trong tiếng mưa tí tách rơi. Bầu trời vẫn vần vũ, mây đen vẫn ùn ùn kéo tới, tưởng chừng như mưa suốt cả tháng vẫn chưa hết nước. Cúc nhìn lên bầu trời và lẩm bẩm:

− Nước ở đâu ra mà lắm thế. Mưa cả tuần nay rồi mà vẫn chưa tạnh. Trời mưa thế này mà cắm trại nỗi gì. Có nước 20-11 này trùm mền ngủ vùi thôi...

− Ấy đừng! Mày đừng nói thế chứ, phải cầu nguyện làm sao để ngày 20-11 tạnh mưa đi. Ngày ấy vui lắm, các trường đại học cắm trại giao lưu, khi đó là dịp để nữ sinh Sư phạm và nam sinh Bách khoa kết nghĩa với nhau. Con trai Bách khoa thì khỏi chê, chỉ có duy nhất một từ để diễn tả thôi, đó là "tuyệt".

Thảo nói đến đây thì chặc lưỡi xúyt xoa, như thể đang đứng trước một món ăn hấp dẫn. Cúc nguýt bạn:

− Mồm miệng dạn dĩ đến phát sợ.

Thảo nghiêng đầu cười cười:

− Bộc tuệch như tôi song không đáng sợ đâu, mấy người im im mới cần đề phòng. "Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đâm chết voi" đó, như mày chẳng hạn.

Cúc nhéo vào hông bạn một cái thật đau:

− Ddồ qủy sứ! Có bao nhiêu tội vạ cứ đổ hết lên đầu tao đi.

− Chà! Tội nghiệp qúa ta.

Thảo choàng tay qua vai bạn một cách thân thiết. Cúc ao ước:

− Trời mưa như thế này mà được ăn cháo vịt thì hết ý.

− Hôm nào ba má tao gởi tiền lên, tụi mình sẽ đi Thanh Đa ăn cháo vịt, tao sẽ đãi mày một bữa no nê. Chịu hôn?

− Ngu gì không chịu. Có ăn thì cứ lăn vào, chứ ngại ngùng chi, miễn là không trả tiền.

− Tham lam thế, sao không nhận lời đi ăn với tay Hoàng bên khoa Anh? Hăn ta luôn mở rộng hầu bao, đón chào mày đó. Muốn gì chàng cũng chiều chứ nói gì cháo vịt Thanh Đa.

Bạch Cúc rụt cổ le lưỡi:

− Ăn của mày thì được, chứ dính vào mấy tay đó sợ lắm. Đến lúc hắn đòi trả nợ thì lấy gì mà đền?

Thảo nheo mắt tinh nghịch:

− Thì tình em đây, anh cứ lấy mang đi.

− Ddó, đó. Ddó là điều mà tao sợ nhất. Cháo vịt thì có giá, chứ tình là vô gía à nghen. Dại gì đổi, lỗ thấy rõ.

Dạ Thảo gật gù:

− Ngó hiền lành vậy mà cũng khôn ghê.

− Bộ lâu nay tao ngu lắm sao, con qủy!

Hai cô gái lại khúc khích cười. Trong không khí lạnh lẽo, ẩm ướt của nhưng cơn mưa xối xả, dồn dập, tiếng cười của họ đã đem lại một làn hơi ấm áp. Kể cũng lạ, xét về ngoại hình và tính cách, Thảo và Cúc khác nhau một trời một vực. Bạch Cúc thanh tú mảnh mai, với l`n da trắng mịn, còn Thảo rắn rỏi, chắc lẳn trong nước da đen giòn của cô gái miền Tây. Bạch Cúc bẽn lẽn thẹn thùng, ít nói, còn Dạ Thảo sôi nổi, hồn hậu và có phần đanh đá, chua ngoa. Thế mà, ngay trong ngày gặp mặt đầu tiên mà cả hai đã kết thân với nhau, như thể đã cùng học suốt nhiều năm trước đó. Tuy không cùng lớp, bởi Cúc thì khoa Pháp, còn Thảo thì khoa Văn, nhưng cả 2 chẳng khác nào một cặp bài trùng, ngoài giờ học ra, đi đâu, họ cũng có nhau.

− Ủa! Mày bảo đến nhà chị gì đó nhờ tìm việc làm mà mày đến chưa?

Như chợt nhớ ra điều gì, Thảo hỏi bạn. Cúc lắc đầu:

− Mưa thế này đến nhà người ta nhếch nhác lắm.

− Chị đó là người quen của mày à?

− Ồ không! Chị Yến là người quen của thầy Huy. Chẳng biết thầy nói thế nào, mà hồi tao mới vào ký túc xá, chị ấy có đến tìm. Chị Yến chân thành, thực lòng muốn giúp đỡ, nhưng tao ngại lắm, chỉ định nhờ chị ấ'y kiếm giùm cho một chỗ dạy kèm thôi...

− Có lẽ ông Huy đó yêu mày nhiều lắm. Vì thế mới lo cho mày từng chút một. Hay là phát tín hiệu phản hồi đi, chàng sẽ nuôi nàng ăn học.

− Khỉ ạ! Tao bất tài đến mức đó hay sao? Tình yêu và tiền bạc, 2 chuyện đó không thể nhập nhằng.

− Thì có nhập nhằng gì đâu. Nếu chàng đáng yêu, mày cứ yêu chứ ngại gì?

BC nhăn nhó:

− Mày chẳng hiểu gì cả. Huy rất đáng yêu, nhưng tao lại không yêu, đó mới là điều quan trọng. Và chính vì không yêu, nên tao rất ngại nhận mọi sự giúp đỡ của anh ấy. Mình không yêu người ta mà cứ liên hệ hoài, phiền lắm, lỡ có gì ràng buộc thì khổ.

Dạ Thảo gắt ầm lên:

− Mày còn trẻ mà lo xa giống hệt một bà già, đơn giản một chút đi cho cuộc đời bớt phức tạp. Người ta nhiệt tình giúp mình thì mình cứ nhận, từ chối làm chi cho mất lòng. Chuyện nào ra chuyện nấy, có gì đâu mà sợ ràng buộc, cứ thẳng ruột ngựa như tao là khỏe re.

− Thôi đi, tao ngại lắm. Lỡ người ta hiểu lầm, lại trông chờ mình thì khổ thân người ta. Không nên hành hạ người lương thiện, nhỏ ạ.

− Tốt bụng cho lắm vào, không khéo rồi lại khổ. Ở đời phải tàn nhẫn một chút, có như thế mới sống được, hiểu không?

Bạch Cúc tủm tỉm cười:

− Cô giáo dạy Văn tương lai mà tâm địa ác độc chưa kìa. Để xem sau này khi ra đứng lớp, mày có dám nói với học sinh như thế hay không?

Dạ Thảo bụm miệng rồi ph'a lên cười. BC ngấm nguýt:

− Miệng thì nói cho hung mà nhát như thỏ đế. Bảo người ta tàn nhẫn, nhưng bản thân thì một con kiến cũng không dám giết. Thôi, đừng nói lung tung nữa, tao nấu cơm, mày lặt rau đi. Mưa thế này, món mắm chưng của mày đắt hàng đấy!

− Mần răng mà hôm ni mi dự rứa? (Làm sao mà hôm nay mày dữ thế).

Và trong khi Bạch Cúc giậm chân tức tối thì Dạ Thảo nhăn răng cười hì hì.

o0o

Sáng 20-11, ngày "Tết" của thầy cô giá, trời SG đột nhiên đẹp lạ lùng, bầu trời xanh trong nắng hiu hiu rải nhẹ trên thảm cỏ. Vườn bạch đàn cạnh trường Nông Lâm bỗng chợt rộn hẳn lên, sinh viên các trường đại học túa về cắm trại. Có lẽ đây là một buổi gao lưu lớn nhất từ trước đến nay.

Sau khi cùng bạn bè dựng xong lều trại, Tuấn Anh kéo Danh và Bửu ra ngoàị

− Ê! Nghỉ một lát đã, mệt qúa. Tụi mày đói chưa, chứ tao thì thấy kiến bò trong bụng rồi. Lớp tụi mình ít nữ qúa, ngay cả chuyện ăn uống cũng phải tham gia, ngán ghê.

− Hai ngày cắm trại này phải làm quen với vài em mới được. Nam nữ quân bình lực lượng thì cuộc đời mới thú vị chứ.

− Ừ. Đúng rồi đấy. Nhìn vào đâu cũng chỉ thấy đực rựa, chán thấy mồ.

Tuấn Anh giơ ngón trỏ lên, làm ra vẻ quan trọng:

− Tụi mình phải lên kế hoạch đàng hoàng. Tính toán chu đáo và phối hợp nhịp nhàng, như vậy mới chiến thắng giòn giã chứ.

Bửu và Danh đồng tình:

− Phải đấy. Phải đấy. Tụi tao cử mày làm trưởng nhóm nhé?

Tuấn Anh giãy nảy:

− Ơ! Sao lại là tao? Tao có công hiến kế rồi thì tụi mày phải lo khâu còn lại chứ?

Bửu nịnh:

− Mày đẹp trai, có duyên ăn nói, lại chơi đàn điêu luyện, làm nhóm trưởng là phải rồi. Vì tương lai của anh em chúng ta, cố gắng lên mà.

Tuấn Anh vênh mặt:

− Thôi được. Nhưng tụi mày phải ngoan ngoãn tuân lệnh tao đó.

− Nhất trí.

− Đồng ý. Nhóm trưởng muôn năm!

− Nếu thành công keo này thì ba tụi mình sẽ nổi tiếng nhất trường Bách khoa đấy.

TA trề môi:

− Hổng dám đâu. Mày mà không tăng tốc lên, tụi nó sẽ "cua" hết mấy em đẹp bây giờ, ở đó mà huyênh hoang. Chủ quan khinh địch là có ngày tiêu tan đó nhóc.

Cả ba đang tếu táu cùng nhau thì chợt Bửu chỉ tay về phía vườn bạch đàn, ở đó có ai đang nằm võng.

− Cha nội nào lớp mình đang nằm kia kìa?

Tuấn Anh nhìn theo hướng tay chỉ của Bửu và khẳng định:

− Thằng Lân chứ còn ai nữa, cái thằng chúa ngủ gục trong lớp đó. Nó nổi tiếng là ngủ nhiều hơn học suốt ba năm nay mà.

Danh giậm chân, hậm hực:

− Cái thằng lười qúa thể, giờ này không lo sửa soạn trại mà lại lo "kéo võng". Tụi mình phải cho nó một trận mới được.

Bửu hỏi:

− Tụi mày tính làm gì nó đây?

TA giơ tay:

− Tụi mày để tao, tao sẽ dạy cho nó một bài học nhớ đời.

Nói rồi, Tuấn Anh đi về phía trại. Lát sau, anh cầm ra một con dao và len lén đi thật nhẹ đến bên chiếc võng. Bửu và Danh nín thở theo dõi "chiến dịch chọc quê" của Tuấn Anh. Anh chàng mon men đến gần. Từ đi thẳng, TA chuyển sang tư thế bò. Anh sợi bị "thằng Lân" phát hiện sẽ hỏng mất kế hoạch. Đến đầu võng, TA đưa con dao xắt ngọt lên sợi dây.

Phựt... Sợi dây dù mắc võng đứt ngang, "thằng Lân" rớt một cái "phịch". Từ đằng xa, Danh và Bửu cười ré lên, vẻ đã đời lắm. TA cũng há miệng cười..ha... ha...

"Ủa! Mà đâu phải thằng Lân!". Tuấn Anh tái mặt khi phát hiện ra điều đó. Thằng Lân đen thui chứ đâu có đôi chân trắng thế kia. Nhưng điều làm cho TA tái mặt hơn nữa là chẳng phải một "thằng" nào cả, mà là một "nàng", một nàng xinh đẹp như tiên nữa chứ.

Trời đất lúc này sao bỗng nhiên chao đảo. Gía có phép "độn thổ", TA cũng sẽ chui xuống đất ngay. Nhưng anh chỉ là một người phàm, và đương nhiên vẫn phải còn trơ trơ như "quái vật" trước mắt người ta. Từ Hải ngày xưa uất ức mà chết đứng, coi vậy còn sướng. Tuấn Anh bây giờ phải "chết bò" mới "quê độ" làm sao (so funny ). Dễ đến ba mươi giây sau, anh mới lồm cồm đứng dậy. Khuôn mặt từ tái mét chuyển sang đỏ bừng, miệng anh lắp bắp:

− Xin lỗi.

Người con gái xinh đẹp không thèm nhìn "kẻ thù", mà tức giận nói:

− Chơi chi lạ vậy?

Ôi chao! Giọng miền Trung sao ngọt ngào, dễ thương đến thế. Mặc dù không đủ 100% bình tĩnh, nhưng TA vẫn nhận ra điều đó. Cố gắng lấy lại tự chủ, "kẻ gây chiến" liếc mắt quan sát "nạn nhân" của mình. Lại một lần nữa, mặt như đất rung lên. "Trời ơi! Nàng là tiên nữ giáng trần chăng? Không, đích thực nàng là nàng và là "nạn nhân vô tội" của anh mà".

Bỗng nhiên, TA nhận thấy ước muốn "độn thổ" khi nãy là rồ dại. Anh chết lặng cả người trước vẻ đẹp yêu kiều. Không biết trên đời này có ai đã chết 2 lần chưa? Riêng anh không đầy một phút mà đã "chết" hai lần.

− Tôi xin lỗi... Tôi lầm...

Vừa lúng búng nói, kẻ cắt dây võng vừa tìm cách nối lại dây võng. Khổ một nỗi, tay Tuấn Anh không chịu làm theo sự điều khiển của cái đầu, mà lại chịu sự chi phối của con tim, thành thử, nó cứ run lên bần bật như chạm vào điện, hai đầu dây cứ rớt lên rớt xuống hoài.

Hình như không còn chịu nổi con người vô cớ đến bên võng mình cắt dây, rồi lại vô cớ đứng lóng ngóng nối dây, cô gái gằn giọng:

− Anh có bị bệnh không vậy? Bộ không còn việc gì ngoài việc cắt dây, nối dây nữa sao?

"Trời ơi! Ngay cả khi nàng la mắng, giọng nàng cũng ngọt ngào, êm dịu". Tuấn Anh thầm nghĩ. Đầu dây võng lại rơi xuống đất. Trong lúc cúi xuống nhặt sợi dây lên, TA liếc thấy cô nàng lén cười, chiếc răng khểnh duyên dáng như đâm phập vào trái tim anh. Tuấn Anh thầm cảm ơn nụ cười ấy. Chắc là nàng biết thương người đau khổ như anh nên mới cho anh cơ hội để cất lời:

− Đang ngủ mà rớt như vậy chắc là đau lắm?

TA bụm miệng vì không kịp chặn câu an ủi vô duyên nhất trên đời của mình. Cô gái nhấm nhẳng:

− Rớt từ trên võng xuống đất mà không đau mới lạ.

− Tại tôi tưởng trên đời này chỉ có thằng bạn tôi mới ngủ nhiều thôi chứ.

Lại một câu làm lành lãng xẹt. Chưa bao giờ, TA thấy mình nói năng vô duyên đến thế. Cô gái bực dọc cãi:

− Ai nói với anh là tôi ngủ nhiều?

− Không ngủ, sao tôi đến cắt dây mà em không biết?

− Làm sao tôi biết được việc làm lén lút của anh mà đề phòng.

− Tôi cứ tưởng cô là thằng bạn cùng phòng.

Cô gái lên giọng dạy đời:

− Lần sau thì đừng "nhầm địa chỉ" như vậy nữa nhé.

Nói xong, cô gái cuộn võng lại và quay đi. Tuấn Anh hoảng hốt ngăn lại:

− Khoan đã.

− Gì nữa đây?

− Còn một đầu dây nữa tôi chưa cắt, cô để tôi cắt nốt cho "công bằng".

Cô gái phì cười. Chiếc răng khểnh lại một lần nữa đâm vào trái tim Tuấn Anh đau nhói. "Nhưng dù sao mình cũng đã nói chuyện có duyên lại rồi". TA nhủ thầm với mình như thế.

− Đằng ấy tên gì?

− Ba má gọi tôi là Bạch Cúc.

TA nhoẻn miệng cười:

− Còn tôi là Tuấn Anh. Có phải Cúc học bên Sư phạm không?

− Ủa! Sao anh biết?

TA chỉ tay vào chiếc phù hiệu nhỏ xíu bằng giấy đính trên tay áo Cúc và đáp:

− Ddây nè.

− Chà! Mắt tinh qúa há. Đủ tiêu chuẩn vào lính trinh sát đó.

TA giả đò ngây ngô hỏi:

− Trinh sát là gì?

− Là lính chuyên bò sát đấy, ấy mà.

Cúc đáp xong liền phá lên cười. Tuấn Anh thấy nhẹ cả người. Anh thở phào như vừa trút đi một gánh nặng trong tim. Anh lấn tới:

− Cúc học khoa Văn phải không? Ddối đáp sắc sảo như thế, chắc chắn là dân khoa Văn rồi.

− Anh đoán trật rồi. Tôi học Pháp văn.

TA lấp liếm:

− Thì cũng là văn cả. Tôi nói trúng được một nửa chứ bộ.

− Trật một nửa cũng đủ tiêu luôn người ta rồi. Thôi nhé, tạm biệt anh.

− Ơ kìa! Từ từ đã Bạch Cúc.

− Anh định cắt luôn cả chiếc võng của tôi sao?

− Tối nay, tôi sang lớp Cúc đốt lửa trại được không?

C quay mặt đi:

− Tôi đâu phải lớp trưởng. Anh lại lầm địa chỉ nữa rồi.

− Khiếp! Thù dai thế. Người ta nhầm có một chút xíu mà cứ đay nghiến hoài, sau này làm con dâu thì mẹ chồng nào chịu nổi.

BC không nói không rằng, hậm hực bước đi. TA gọi với theo:

− Tối nay, chờ tôi nghen.

Vừa lúc đó, Bửu và Danh ào tới, cả hai ngặt nghẽo cười:

− Ê, thằng Lân đâu mày?

− Mày tới số rồi đó. Dám đụng đến hoa khôi Sư phạm.

TA ngạc nhiên:

− Sao tụi mày biết cô ấy bên Sư phạm?

− Sáng nay mày đến trễ nên không biết đó thôi. Lúc sinh viên Sư phạm đi ngang qua, tụi nó duyệt hết rồi. Cô nàng xinh tươi này được bình chọn là hoa khôi đấy.

Bửu vẫn cười inh ỏi:

− Quê chưa. Bị cô nàng mắng cho một trận, phải không?

Tuấn Anh vênh mặt:

− Ừ, thì cứ cho là quê một chút cũng được đi. Những dẫu sao tao hạnh phúc hơn tụi mày nhiều. Thử hỏi trong 3 tụi mình, thằng nào tới số làm quen với hoa khôi sớm như tao không? Tụi mày mà nhìn thấy nụ cười của nàng thì đảm bảo sẽ rớt tim ra ngoài. Tao chưa từng thấy có nụ cười nào lại duyên đến thế.

TA say sưa nói. Bửu và Danh trố mắt nhìn nhau rồi phá ra cười. Cả một góc vườn như náo nhiệt hơn bởi tiếng cười của ba chàng trai trẻ.

o0o

− Bạch Cúc! Nhanh tay lên chứ.

Dạ Thảo vừa chải đầu, vừa hối hả giục bạn. Chiếc lều trại vốn đã nhỏ, giờ càng nhỏ hơn vì các cô gái xúng xính vào ra. Cúc làu bàu:

− Còn nửa tiếng nữa mới đến mà, vội gì.

− Nhưng mày phải tập đi qua đi.

Thảo ngạc nhiên:

− Ủa! Sao vậy? Mày bơm si-li-côn à?

− Bơm cái con khỉ. Chỗ đau hồi sáng ngã võng đó.

− Liệu có ảnh hưởng gì đến dáng đi không? Mày mà có bề gì thì tao phải tìm thằng cha Tuấn Anh nào đó, để cho anh ta một trận mới được.

Cúc cười ngặt nghẽo. Thủy ngơ ngác hỏi:

− Mày cười cái gì vậy?

− Mày giống hệt như "bầu sô" o bế "gà" của mình. Tao có cảm giác đang được mày chăm chút và sửa sang đến tận răng đó.

− Kệ. Mày muốn cảm giác thế nào cũng được, miễn là phải loại hết tất cả các địch thủ, để bước lên bục danh dự cao nhất trong đêm nay.

− Chẳng dễ gì chạm tay đến vòng nguyệt quế được đâu.

Dạ Thảo vừa kéo Cúc ra khỏi trại, vừa nói:

− Tao cấm mày nói điều xui xẻo. Nào, đi thôi. Giỏ đồ đâu, đưa đây tao cầm cho.

Hai cô gái đi về phía hội trường đại học Nông Lâm. Đêm nay, tại đây sẽ diễn ra cuộc thi "Sinh viên thanh lịch" của các trường đại học. Trong ánh đèn màu rực rỡ, lộng lẫy, Bạch Cúc thấy tim mình đập thình thịch. Hồi còn trung học, cô cũng tham gia rất nhiều buổi diễn văn nghệ của học sinh, nhưng chưa bao giờ cô đứng trước một sân khấu lộng lẫy như thế này. Dạ Thảo đẩy Bạch Cúc lên sân khấu, kèm theo lời căn dặn:

− Bình tĩnh Cúc nhé, cứ coi thiên hạ là gỗ đá hết đi.

BC phì cười và cảm thấy tự tin hơn.

Trên sân khấu, hòa vào hơn chục cô gái, Bạch Cúc căng thẳng, không cố bắt chước điệu đi của các siêu người mẫu, mà cứ tự nhiên như đang bước đi giữa đời thường. Với dáng điệu tha thướt mềm mại, chiếc cổ vươn cao thẳng kiêu kỳ, gương mặt trong sáng, thân thiện, tất cả đã đem lại cho Cúc dáng vẻ thật đặc biệt. Trong bộ áo dài trắng tinh khôi may từ chất liệu tơ tằm mượn của cô bạn cùng lớp, người thành phố, hay trong chiếc áo đầm sang trọng mà cô chủ nhiệm đã lấy của con gái đưa cho Cúc mặc, BC đều rạng rỡ và nổi bật trước đám đông. Và cô đã lọt vào vòng năm cô gái tham gia ứng xử để chọn ra Hoa khôi.

Khi Bạch Cúc bước ra để chuẩn bị trả lời câu hỏi của ban giám khảo, tiếng vỗ tay dưới hội trường rào rào vang lên. C khẽ cúi đầu chào, để che đi nổi sợ hãi và bối rối trong lòng.

− Người yêu của bạn trong một lúc cao hứng đã nói: "Trái tim em quả là vàng ròng". Bạn sẽ xử sự thế nào, trước lời ban tặng ấy?

Một giây lúng túng trôi qua, Bạch Cúc cố lấy bình tĩnh và nhẹ nhàng nói:

− Lúc đó, tôi sẽ lắc đầu mà nói với anh ấy rằng:

"Chẳng dại gì em ước nó bằng vàng

Trái tim em, anh đã từng biết đấy

Anh là người coi thường của cải

Nên nếu cần, anh bán nó đi ngay".

Tiếng vỗ tay nổi lên như không ngớt. Bạch Cúc thoáng thấy ban giám khảo mỉm cười...

Rồi giây phút hồi hộp nhất cũng đã đến, giải nhì, ba thuộc về 2 cô gái khá xinh bên trường đại học Luật. Bạch Cúc tin chắc rằng, mình đã bị loại rồi. Tiếng người dẫn chương trình tiếp tục vang lên:

− Và thưa các bạn, danh hiệu hoa khôi đêm nay thuộc về... Bạch Cúc, sinh viên năm nhất đại học Sư phạm.

Bạch Cúc không thể tin vào điều mình vừa nghe. Mãi đến khi vương miện được đội lên và một bó hoa tươi thắm đặt vào tay, Cúc mới thực sự tin rằng mình đã không nghe lầm, rồi cô như trôi đi trong tiếng vỗ tay và rừng hoa của bạn bè.

Khi cuộc thi đã thực sự kết thúc, Bạch Cúc mới cùng Thảo trở về trại.

− Mày thấy tao đoán hay không Cúc? Tao đã bảo được là phải được mà.

− Chẳng qua là nói dóc gặp thời thôi. Ddi lẹ lên, tao đang đói muốn chết đây.

− Ơ kìa! Trước khi lên sân khấu, mày đã ăn rồi cơ mà?

− Tao hỏi may nghen. Đi đi, lại lại suốt mấy tiếng đồng hồ như thế, năng lượng còn làm sao được.

− Người đẹp mà ăn nhiều thế, không sợ lên ký sao?

Hai cô gái khúc khích kéo nhau đi, chợt một giọng nói vang lên:

− Chào hai người đẹp! Xin lỗi, vì đã chúc mừng hoa khôi hơi muộn.

Bạch Cúc ngẩng lên và nhận ra chủ nhân của câu nói kia chính là "kẻ cắt võng" khi sáng. Nhớ tới mấy vết bầm trên người, cô sầm mặt:

− Hổng dám! Tôi không muốn "nhảy dù" thêm một lần nào nữa đâu...

Chàng trai nhoẻn cười cầu tài:

− Thôi mà, người đẹp đâu có giận dai dữ vậy. Hãy nhận giùm tôi bó hoa này và xem như một lời tạ lỗi.

Từ nãy đến giờ, đang ngơ ngác trước cảnh đối đáp giữa bạn mình và người con trai lạ, bất chợt Thảo la lên:

− Thì ra đây là người định "mưu sát" hoa khôi mà không thành, phải không?

Tuấn Anh phân bua:

− Oan cho tôi quá! Người đẹp thì không nỡ đánh, dù chỉ bằng một bông hoa chứ đừng nói là mưu sát. Tôi chỉ lầm thôi mà...

Dạ Thảo tỉnh bơ nói tiếp:

− Nếu là lầm thì một bó hoa này chưa đủ "tạ tội" đâu.

TA tỏ vẻ hiểu ý:

− Thêm một nải chuối nữa...

− Mạng của Bạch Cúc chỉ có một nải chuối thôi à?

− Thì... thêm một con vịt...

− Cũng chưa đủ.

− Thì... thêm một con gà...

Dạ Thảo hoạt bát hẳn lên:

− Nhớ đó nha, quân tử nhất ngôn đấy. Về Sài Gòn nộp phạt, hay "trả nợ" ngay tại đây?

Tuấn Anh lúng túng gãi đầu:

− Sao cũng được.

− Vậy thì sáng mai, anh mang qua trại tụi này đi. Mấy thứ đó ở đây cũng dễ kiếm mà.

Nhìn điệu bộ cực chẳng đã của Tuấn Anh, Bạch Cúc phá lên cười. Cô bảo bạn:

− Thôi, tha cho người ta đi. Mày làm anh ấy run lên như cầy sấy rồi kìa.

TA vội vã xua tay:

− Không sao, không sao. Tôi vui vẻ thực hiện cam kết mà. Chỉ mong Bạch Cúc cho phép tôi gia nhập trại cùng cac' bạn thôi.

Cúc lắc đầu quầy quậy:

− Tôi đã nói rồi, tôi đâu có phải là lớp trưởng đâu. Vả lại, anh mà qua, tụi tôi sẽ dị nghị đó. Có người dưng, lớp chật chỗ lắm...

Tuấn Anh ỉu xìu:

− Sao lớp Cúc khó thế. Lớp tôi, cả trường tôi nữa thì ngược lại, luôn rộng mở vòng tay đón chào các bạn. Chủ đề của kỳ này là giao lưu mà.

Cúc bướng bỉnh đáp:

− Giao lưu cả với "kẻ thù" sao?

TA nài nỉ:

− Sao Cúc cứ đối đầu với tôi mãi thế? Trái đất đã hoà bình rồi cơ mà, phải biến "thù" thành "bạn" chứ.

Thảo nói thêm:

− Kìa, Cúc. Mày định bỏ qua dịp thưởng thức gà, vịt sao? Hãy nghỉ đến cái bao tử của sinh viên ký túc xá đi mà.

Bạch Cúc tủm tỉm:

− Thôi được rồi. Ngày mai sẽ trả lời, bây giờ tôi phải về đã.

Thảo dặn:

− Tùy thuộc vào thái độ "thành khẩn" của anh đó nhe.

Về đến trại, Cúc và Thảo lăn ra cười. Lát sau, Thảo nhận xét:

− Trời tối, tao nhìn không rõ, nhưng cũng đủ thấy anh chàng rất đẹp trai.

− Nhưng mà hắn nói nhiều qúa.

− Và còn nói có duyên nữa chứ.

Bạch Cúc trêu bạn:

− Mày có vẻ "cảm" hắn rồi đó. Nếu thích, ngày mai tao sang tên cho.

− Hứ! Tao chỉ phán xét một cách khách quan thôi. Anh chàng mết mày lắm đấy, liệu mà cư xử nghen. Làm sao thì làm, miễn tao có gà vịt ăn dài dài là được.

Cúc đập nhẹ vào vai bạn:

− Con nhỏ này! Mày đem tao ra để đổi lấy gà vịt ư?

− Đâu có, tao chỉ lấy tên mày ra đổi thôi. Còn mày thì phải đổi lấy cái gì có giá hơn chứ.

− Con qủy! Tao đường đường là một hoa khôi nghen mày, đâu có thể đem ra mà đổi chác được.

− Á à! Kiêu qúa hén. Vậy mà lúc bảo đi thi thì nhất định không chịu, báo hại cô chủ nhiệm phải năn nỉ mãi.

Bạch Cúc toét miệng cười, cô cảm thấy hạnh phúc khi có một người bạn thân thiết như Dạ Thảo. Thảo đã giúp cô vơi đi những nỗi nhớ gia đình và quê nhà.

o0o

− Cô Bạch Cúc ơi! Có nhiều người đàn bà trên đời này phản bội không?

Một câu hỏi qúa hằn học trong lời của một đứa trẻ 8 tuổi, khiến Bạch Cúc giật mình:

− Kìa, Hồng Nhung! Sao con lại hỏi cô như thế?

Hồng Nhung, cô bé học trò mà Cúc có bổn phận kèm học mỗi tối, nhướng đôi mắt to tròn, lạnh lùng nói:

− Cô cứ trả lời con đi. Có phải hay là không?

Bạch Cúc lắc đầu:

− Con biết không, thượng đế tạo ra người đàn bà là để đem lại cho cuộc đời tình yêu thương và sự dịu dàng. Nếu có dối trá và phản bội thì cũng chỉ ở một vài người thôi.

Hồng Nhung cúi mặt buồn bã:

− Vậy mà ba lại bảo đàn bà ai cũng thế.

Bạch Cúc ngạc nhiên:

− Ba nói với con như vậy ư?

− Dạ không. Ba nói với nội, ba nói lúc ba say... nhưng mà con nghe được hết.

− Có lẽ đó là lúc ba đang giận một người nào đó nhiều qúa.

Hồng Nhung hạ giọng thì thầm:

− Con biết người đó là ai rồi, đó là mẹ con đấy.

− Ơ kìa! Sao con lại dám nói như vậy?

− Thiệt mà. Má bỏ con và ba đi theo người khác từ sáu năm nay rồi. Ba hận mẹ lắm. Bà nội bảo ba hãy quên đi, nhưng ba nói suốt đời ba không hết hận. Cô Cúc ơi! Con sợ lắm, con không muốn ba giân lâu như vậy đâu.

Những lời nói qúa sâu sắc phát ra từ miệng cô học trò bé nhỏ khiến C chạnh lòng. Cô xót xa ôm cô bé vào lòng và miên man nghĩ ngợi. Thì ra bấy lâu nay cô đã nghĩ oan cho Hồng Nhung rồi. Thấy cô bé cứ lạnh lùng khinh khỉnh, Cúc tưởng đó là "bệnh nhà giàu". Nào ngờ cô bé đã sống thiếu mẹ từ khi 2 tuổi, đã vậy lại còn mang trong lòng tâm trạng chông chênh mất lòng tin. Ngôi biệt thự rộng lớn và sang trọng này không êm đềm hạnh phúc như Cúc tưởng.

Chị Yến, bạn của Huy đã giới thiệu Cúc tới đây.

− Cô ơi!

− Con hỏi gì?

− Có mẹ thích lắm, phải không cô?

− Ừ.

− Sao má chẳng về thăm con?

− Ờ... à.. Có lẽ má bận.

− Không phải. Tại vì má ghét con đó.

− Không đâu. Má làm sao ghét một đứa con xinh đẹp như Hồng Nhung được.

Hồng Nhung cúi đầu rơm rớm nước mắt. Lấy khăn tay vừa chấm nước mắt cho Nhung, Cúc vừa thầm thán phục vẻ đẹp của cô bé. Chắc là mẹ của Hồng Nhung rất đẹp, bởi vì Cúc đã găn Nam Kha, cha của Nhung rồi. Ddó là một giám đốc trẻ, giàu có và vẻ ngoài khinh khỉnh, khó chịu. Anh ta không phải là xấu, nhưng quả thật chẳng đẹp trai chút nào. Ngày đầu tiên tiếp cô, Kha nhìn Cúc bằng nửa con mắt. Tuy rất bực, nhưng Bạch Cúc phải ráng nhịn, vì nghĩ tới hoàn cảnh của mình. Những kẻ giàu có vẫn nhìn người nghèo bằng đôi mắt như thế.

− Cô ơi!

− Con nói đi, cô nghe đây.

− Cô xin ba cho má về thăm con, cô nhé.

− Tại sao phải xin ba?

− Vì ba bảo má không thương con, nên ba cấm má về thăm.

− Sao con biết?

− Ba nói với con mà.

− Ba nói vậy ư?

− Dạ...

Hơi nhíu đôi mày thanh tú, Cúc gật đầu:

− Được rồi. Cô sẽ nói giúp con.

Hồng Nhung vòi vĩnh:

− Cô phải nói liền ngay bây giờ cơ.

− Ba con có nhà không?

− Dạ có.

− Ừ. Học đi, rồi cô nói giúp cho.

Vẻ mặt Hồng Nhung tươi tỉnh hẳn lên, cô bé ngoan ngoãn chùi nước mắt và cắm cúi học bài. Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cô bé, Cúc muốn ôm nó vào lòng để vỗ về, an ủi.

Xong buổi học, Cúc khóac giỏ lên vai rồi vuốt tóc Nhung:

− Cô về nhé.

− Ơ kìa! Cô quên rồi ư?

− Con bảo sao?

− Cô nói sẽ xin ba giúp con cơ mà.

− Ừ nhỉ! Ba ở đâu?

− Đây nè, cô đi theo con.

Hồng Nhung hí hửng kéo tay Cúc sang phòng bên cạnh, cô bé giơ nắm tay bé nhỏ lên gõ nhẹ vào cánh cửa:

Cộc... cộc... cộc...

− Ai đó?

Từ phía trong, tiếng Nam Kha vọng ra.

− Ba ơi! Cô giáo muốn gặp ba.

Cửa phòng bật mở, Nam Kha bước ra, cất giọng lạnh lùng:

− Xin lỗi. Cô cần gặp tôi?

− Dạ... dạ..

Bạch Cúc lúng túng, cô thực sự cảm thấy bối rối. Biết bắt đầu như thế nào đây? Liệu anh ta có mắng mình là vô duyên không nhỉ? Hồng Nhung đã bỏ chạy xuống dưới nhà. Ddột nhiên, Cúc cũng muốn co chân vùng chạy.

Nam Kha cau mày:

− Có chuyện gì đây? Cô muốn ứng tiền trước ư?

Nghe giọng điệu hách dịch của Nam Kha, tự nhiên nỗi sợ hãi ngần ngại trong cô biến mất. Cô nghiêm giọng:

− Anh lầm rồi. Tôi muốn gặp anh để nói chuyện về bé Hồng Nhung thôi.

− Cô ngồi đi.

Nam Kha hất mặt rồi ngồi xuống phía đối diện. Anh ta nhìn Cúc và nói:

− Cô nói đi, tôi nghe đây.

Vẫn cái giọng hống hách của một giám đốc, thiệt tức cành hông.

− Tôi xin lỗi, vì phải nói với anh chuyện này. Mong rằng vì Hồng Nhung mà anh bỏ qua cho tôi.

− Cô nói nhanh lên, đừng rào trước đón sau nữa. Tôi không có thời gian để nói chuyện dông dài đâu.

Trời đất! Ngay cả chuyện có liên quan đến con cái mà anh ta cũng không quan tâm ư?

− Hồng Nhung nhờ tôi xin anh cho phép nó gặp mẹ.

Gương mặt đang lạnh như nước đá của Kha bỗng đỏ bừng. Anh ta gằn giọng:

− Tôi mướn cô đến dạy kèm, chứ không phải đến soi mói g/d tôi.

− Tôi không soi mói, đó là Hồng Nhung nói ra.

− Thì ra con nhỏ bắt đầu thói nhiều chuyện rồi. Tôi phải cho nó một trận mới được.

Nam Kha nói mà mặt hầm hầm. Bạch Cúc vội thanh minh:

− Không phải đâu. Con bé buồn qúa nên buột miệng nói như thế. Anh đừng la nó, tội nghiệp lắm. Vả lại, nguyện vọng của nó rất chính đáng kia mà.

− Hừ! Chính đáng. Cô biết cái gì mà nói.

− Con muốn gặp mẹ, mà bảo là không chính đáng à? Anh có biết rằng thiếu tình mẫu tử thì đứa trẻ cô đơn như thế nào không?

− Điều đó còn tùy thuộc vào người mẹ nữa. Mẹ mà phản trắc, lăng loàn thì không có còn hơn.

− Đấy là đối với anh thôi. Còn với Hồng Nhung, chị ấy vẫn xứng đáng là người mẹ.

Nam Kha đập xuống bàn cái rầm, anh thét lên:

− Cô im đi. Chuyện của chúng tôi, mong cô đừng can thiệp. Cô chỉ làm tròn bổn phận của một cô giáo dạy kèm, thế là đủ rồi.

− Nhưng tôi không thể làm ngơ, khi thấy học trò của mình đau khổ. Và tôi cũng chẳng đành lòng, khi biết tâm hồn con bé đang bị tổn thương.

Nam Kha cười khẩy:

− Cô qúa quan trọng hoá vấn đề. Con gái tôi được chăm sóc cẩn thận và chu đáo. Thử hỏi ở tuổi của nó, có mấy đứa trẻ được sung sướng như thế. Tôi có bao giờ để đứa con gái mình phải thiếu thốn cái gì đâu?

− Sự dư dã về vật chất, chẳng thể bù đắp được những thiếu hụt về tinh thần. Anh đã xem trọng tiền bạc nên đã không thấy được những giá trị của tình người. Con bé đang chết dần chết mòn vì những thù hận, chán chường mà anh đã nhét vào đầu nó.

− Cô đúng là "vắt mũi chưa sạch". Những gì cô nói chỉ là những lý thuyết nhạt nhẽo, vô hồn. Tôi nói để cô hay, trước kia, tôi cũng từng lý tưởng hóa cuộc đời như thế. Tôi chăm sóc g/d tôi dồn tất cả tình yêu cho vợ con. Nhưng rồi cô có biết điều gì xảy ra không? Vợ tôi bỏ đi theo một người đàn ông giàu có. Từ đó, tôi nghiệm ra một điều: có tiền là có tất cả. Quả là đúng như vậy. Khi tôi có nhiều tiền thì vô số các cô gái trẻ đẹp đến qùy mọp dưới chân. Tôi trở thành thần tượng, chứ không còn là thằng đàn ông bị vợ bỏ nữa. Thế đấy! Cô bảo cái gì qúy hơn nào?

Trong lời Kha nói có một sự hận thù đáng so. Bạch Cúc đáp lời:

− Anh đã vơ đũa cả nắm rồi. Đâu phải người con gái nào cũng ham tiền như anh nghĩ.

Nam Kha nhếch mép:

− Biết đâu đến một ngày nào đó, cô cũng trở nên giống họ?

− Anh im đi! Anh có quyền gì mà xúc phạm tôi như thế?

Gương mặt Cúc tái đi vì giận. Sao trên đời này lại có những kẻ khinh thường người khác đến vậy?

Nam Kha vẫn chẳng mảy may hối hận, anh ta thản nhiên nói tiếp:

− Thế thì cũng xin cô đừng xía vào chuyện riêng của tôi. Nếu cô lặp lại chuyện ngày hôm nay thì tôi sẽ cho cô nghỉ dạy đó.

− Anh khỏi cần dọa, tôi sẽ nghỉ ngay bây giờ.

− Cô chẳng cần phải vội vã đến thế. Tôi cho cô hai ngày để suy nghĩ. Sau 2 ngày, cô không chấp thuận yêu cầu của tôi, tôi sẽ thuê người khác. Người cần việc, chứ việc không cần người, mong cô hiểu cho.

Bạch Cúc nghẹn lời vì uất ức, cô ra khỏi phòng không một lời chào. Ngang qua mặt Kha, cô nói:

− Cầu mong từ nay đến cuối đời, tôi không gặp phải những loại người như anh.

o0o

− Cúc ơi!

− Gì?

Đang nằm dài trên giường tầng đọc báo, Cúc vội nhỏm người ngó Thảo:

− Sao tối nay mày lại nằm nhà? Không đến dạy cho cô bé lạnh lùng như sỏi đá nữa à?

Bạch Cúc chán nản nằm vật ra gối:

− Nghỉ luôn rồi.

− Chà, chà! Tao mới về quê có mấy ngày, mà tình hình ngó bộ thay đổi nhanh ghê. Sao vậy?

− Ôi dào! Chuyện dài lắm.

− Không lẽ mày tự ái vì con nhỏ? Ngốc ạ! Nó dù sao cũng chỉ là con nít thôi mà, chấp nệ làm gì. Từ từ rồi dạy cho nó hiểu.

Cúc nhăn mặt:

− Ai bảo với mày là tao giận con bé? Ngược lại, tao đang thương nó đứt ruột đây nè.

− Ủa! Sao kỳ vậy? Thương mà bỏ rơi con nhỏ ư?

− Tao nghỉ là vì ba của con bé...

Dạ Thảo hốt hoảng:

− Sao, ông ta giở trò "băm lăm" với mày à?

− Tầm bậy không hà! Ổng ỷ giàu nên hống hách, tao ghét nên bỏ dạy. Mình tuy nghèo thiệt, nhưng đâu đến nổi phải nhẫn nhục như thế.

Rồi Bạch Cúc thủ thỉ kể cho Thảo nghe câu chuyện bất hạnh của cô bé Hồng Nhung. Tưởng rằng nghe xong câu chuyện, Dạ Thảo sẽ đứng về phía mình, lên án Nam Kha. Nào ngờ Thải lại tuyên bố một câu xanh dờn:

− Cái ông Nam Kha ấy thật là sâu sắc. Đàn ông như thế mới là đàn ông chứ.

Bạch Cúc nhảy phịch từ giường tầng xuống nền gạch, tròn mắt nhìn Thảo. T gắt:

− Làm gì mà nhìn tao lom lom như nhìn người từ hỏa tinh tới vậy? Bộ mày căm ghét thằng cha Nam Kha nào đó lắm sao?

− Đương nhiên.

− Tao hỏi mày nhé. Một người đàn ông suốt sáu năm trời không quên được một người đàn bà bội bạc mình, đó không phải là sâu sắc thì là gì?

− Lòng đầy hận thù như thế mà bảo là sâu sắc ư?

− Có yêu mới hận. Hận lâu là yêu sâu đậm.

Bạch Cúc bực mình:

− Sâu đậm cái con khỉ! Bệnh hoạn trong tâm hồn thì có.

− Mày phải thông cảm cho người ta chứ. Người ta đau đớn qúa nên mới thế. Mà thôi, tụi mình dừng đề tài này lại đi, khi không lại cãi nhau vô duyên vô cớ. Đi ăn cháo vịt Thanh Đa với tao nè.

− Hừ! Có lý đấy. Mới nghe nhắc đến thôi mà đã thấy mùi thơm bốc lên rồi. Những tô cháo nghi ngút khói, vị ngọt của thịt, vị cay của gừng... Ái chà! Đi mau lên, kẻo tao chết vì thèm bây giờ.

Hai cô gái chở nhau trên chiếc xe Chaly cà tàng của Dạ Thảo, đường phố giờ tan tâm đông nghẹt người và xe. Hơn nửa tiếng sau, họ mới tới được Thanh Đa. Vừa bước vào đến cửa tiệm thì trời đổ mưa như trút nước, Thảo xuýt xoa:

− Đúng là trời thương người lương thiện. Mưa như thế này, ăn cháo vịt mới đúng kiểu chứ.

− "Ăn được bát cháo, chạy ba quãng đồng". Lần sau, tụi mình tìm nơi nào gần hơn ấy. Đi xa như thế này, tao mệt qúa.

Thảo mắng át bạn:

− Chưa chi đã xuống tinh thần rồi. Muốn ăn ngon phải chịu khó một chút, hiểu không? Quanh ký túc xá của trường mình tìm đdâu ra một quán ngon như thế này. Ăn vô đi, mày sẽ hết ân hận ngay.

Hai cô gái vừa sì sụp bên tô cháo bốc khói, vừa rúc rích chuyện trò. Khi kêu chủ quán tới tính tiền, họ gần như bật ngửa vì được nghe câu trả lời:

− Có người đã trả tiền cho hai cô rồi.

− Ai "dzậy"? Có lộn không?

− Dạ không. Cậu kia kìa.

Theo tay cô chủ quán chỉ, Thảo và Cúc nhìn về góc quán. Cả hai cùng trợn tròn mắt khi nhận ra Tuấn Anh. Anh chàng toét miệng cười rồi đứng dậy, tiến về phía hai cô gái:

− Chào hai người đẹp.

Dạ Thảo dẩu môi:

− Hỏng dám đâu. Chỉ có một người đẹp thôi.

Tuấn Anh lém lỉnh nịnh:

− Với tôi, phụ nữ nào cũng đẹp.

Thảo cười:

− Nếu có giải "Oscar hay nhất về lời nói" thì giải đó sẽ thuộc về câu nói vừa rồi của anh đó.

− Tôi chẳng quan tâm đến giải Oscar, mà chỉ quan tâm đến phụ nữ thôi.

Cúc nghe Tuấn Anh và Dạ Thảo đối đáp mà thầm phục miệng lưỡi của hai người. Tuấn Anh khéo nói, đẹp trai, chắc là nhiều cô gái mê lắm. Theo những gì mà Cúc đọc được từ sách vở, loại người như Tuấn Anh "nguy hiểm" vô cùng. Với chiếc áo thun đen ôm sát người và chiếc quần kaki màu ghi đá, trong TA khỏe mạnh và quyến rũ như một tài tử Hồng Kông.

− Sao đứng mãi thế này? Mình ngồi thêm một lát nữa đi.

Tuấn Anh cất lời mời. Thảo kéo Cúc ngồi xuống. Nheo mắt nhìn TA, Thảo hỏi:

− Có "thần giao cách cảm" hay sao, mà hai người lại gặp nhau như thế này?

Cúc đá mạnh vào chân bạn, khiến Thảo la lên oai oái:

− Bạch Cúc! Sao khi không mày lại đá tao?

Tuấn Anh nói mà ngó Cúc đăm đắm:

− Chúng ta tư tưởng lớn gặp nhau, chơi với nhau chắc là hợp lắm. Buổi gặp mặt hôm nay, có thể xem là một bước ngoặt trong tình cảm được không?

Thảo nghiêng nghiêng mái đầu, tinh nghịch trả lời:

− Được thôi. Nhưng anh phải trả lương cho tôi đó.

− Ủa! Sao lạ vậy?

− Công làm bà mai đâu có nhẹ nhàng.

Lại thêm một cú đá nữa vào chân, Thảo nhăn nhó:

− Con nhỏ này thiệt kỳ! Hôm nay làm sao mà im thin thít, chỉ giỏi đá người ta thôi.

Tuấn Anh đùa:

− Trên thế giới chưa có ngày nói ít mà. Bạch Cúc im lặng để làm gì đây?

Cúc làm bộ thỏ thẻ nói:

− Từ ngày tôi bị rớt trên võng xuống, bỗng trở nên ít nói như thế.

Dạ Thảo lăn ra cười, còn Tuấn Anh thì đỏ mặt:

− Cúc giận dai như vậy sao? Có cách nào làm tan cơn giận ấy không?

− Có đấy.

Thảo nháy mắt trả lời. Tuấn Anh vội hỏi:

− Cách gì?

− Một tuần một lần cháo vịt Thanh Đa.

− Ô hô! Thế thì tôi đến "khuynh gia bại sản" mất thôi.

Thảo phẩy tay:

− Tùy anh. Cái gì cũng có giá của nó cả. Tiền nào của nấy, anh liệu mà xoay xở.

Nhìn vẻ mặt lúng túng của TA, Cúc khẽ mỉm cười. Cô nhắc bạn:

− Mày cứ đùa mãi, anh Tuấn Anh bắt đầu run rồi kia kìa.

− Run gì mà run. Đàn ông mà yếu bóng vía như vậy sao?

Dạ Thảo liếc Tuấn Anh một cái thiệt sắc. TA chối đây đẩy:

− Đâu có. Tôi đang lên kế hoạch ăn cháo vịt đó chứ. Phần tôi thì không sao, chỉ tội nghiệp vóc dáng mảnh mai của hai cô thôi. Nó sẽ ra sao, nếu hợp đồng của chúng ta được thực hiện đều đặn? Người ta sẽ lên án tôi là không biết bảo vệ vóc dáng cho hoa khôi.

− Chứ không phải anh lo sợ cho cái hầu bao của mình à?

Cả ba phá lên cười. Tuổi trẻ thật mau chóng kết thân hòa hợp.

− Thảo và Cúc quê ở đâu?

Dạ Thảo nhanh nhảu đáp lời:

− Thảo là dân Bến Tre. Còn Cúc, gái Huế đó. Người ta nói: "Học trò xứ Quảng ra thi, thấy cô gái Huế, chân đi không đành". Anh có đành lòng mà bỏ đi không?

Bạch Cúc ngượng ngùng:

− Con nhỏ này, sao khi không nói nhiều thế?

− Luật bù trừ mà. Mày tiết kiệm lời thì tao phải nói giùm phần mày nữa chứ. Bạn bè "tương trợ" nhau vào những lúc như thế này đây.

− Tao thấy mày chỉ có "tương" thôi, chứ có "trợ" đâu.

− Hừ! Sao lại nói xấu tao trước mặt người lạ thế hả? Có gì, tối về đóng cửa bảo nhau.

Tuấn Anh tủm tỉm:

− Dạ Thảo có vẻ thuộc nhiều ca dao, thành ngữ qúa hén.

Thảo đáp tỉnh bơ:

− Chưa bằng một góc của nhỏ Cúc đâu. Nó mà cất lời thì cứ gọi là mê tít thò lò. Chưa nói câu nào mà khối người đã điêu đứng rồi.

Câu nói đầy ngụ ý của Thảo khiến cả Tuấn Anh và Bạch Cúc đều bối rối. Tuy mới chỉ gặp nhau vài lần và làm quen nhau trong một cảnh ngộ "lạ lùng" nhất trên đời, nhưng Cúc hiểu: Tuấn Anh rất có cảm tình với cô. Cử chỉ, lời nói mà nhất là ánh mắt của Tuấn Anh đã "công nhân" tất cả. Riêng về phần Cúc, cô vẫn chưa cảm thấy niềm xao xuyến bồi hồi, chỉ thấy rằng rất thoải mái và thú vị khi trò chuyện với Tuấn Anh.

− Anh là người Sài Gòn à?

Thảo hỏi, Tuấn Anh lắc đầu:

− Tôi quê ở Bạch Liêu.

− A ha! Công tử Bạc Liêu chánh hiệu. Không biết công tử thời nay có xài tiền như nước nữa không?

Cúc bật cười:

− Nước ở đâu, chứ nước ký túc xá thì còn qúy hơn cả vàng ấy chứ, có đâu mà xài.

Trời đã tạnh mưa, Bạch Cúc kéo tay Thảo đứng dậy:

− Mình về thôi. Anh Tuấn Anh về bàn với các bạn đi. Từ nãy đến giờ bỏ bạn bè sang đây lâu qúa rồi, không khéo người ta lại trách.

Tuấn Anh lắc đầu:

− Tụi nó còn mừng nữa là đàng khác. Bớt một suất mà.

Dạ Thảo dúi vào tay Tuấn Anh một tờ bạc 50 ngàn:

− Đây là phần đóng góp của tụi này. Anh muốn bao thì để dịp khác. Hôm nay, Thảo lỡ hứa bao Cúc rồi. Hẹn anh dịp khác nghen.

− Ơ kìa, Cúc! Thảo!

Tuấn Anh gọi to, nhưng hai cô gái đã nhanh chân chạy ra ngoài bãi xe. Đường phố sau cơn mưa mát dịu. Họ chạy xe trong niềm nhẹ nhõm, bâng khuâng.

o0o

"Năm tháng đợi mưa rừng

Ngày đêm vùi thương nhớ

Anh vẫn chờ vẫn đợi

Vẫn đợi em về... "

Tuấn Anh vừa hát, vừa gảy những sợi dây đàn trên chiếc ghi-ta thùng tuyệt đẹp, giọng anh êm dịu, nồng nàn.

Bửu trầm trồ:

− Quả là không hổ danh "Giọng ca vàng sinh viên". Nghe giọng hát của mày, đến đá cũng phải mềm lòng chứ đừng nói với các cô gái.

Lân "ngủ nhiều" trề môi:

− Thế mà có một nàng vẫn "trơ như đá, vững như đồng" trước thằng Tuấn Anh đấy.

Danh đế thêm:

− Công tử kiêu kỳ của phòng mình đã trúng phải mũi tên tình sét rỉ rồi. Cho nên lúc nào nó cũng ủ ê, buồn thảm.

Lân chêm thêm một câu ngang phè:

− Ai bảo từ trước đến nay nghênh ngang cho lắm vào. Lúc nào cũng vỗ ngực tuyên bố: "Tao không thèm yêu ai. Lũ con gái ký túc xá này, chẳng có ma nào làm tao rung rinh ánh mắt".

Rồi anh chàng tưởng chừng chỉ biết ngủ nhiều ấy kết luận một câu xanh rờn:

− Giờ thì thấm đòn rồi nha. Không những rung rinh ánh mắt, mà còn run rẩy con tim, khi tình yêu gõ đúng cửa trái tim rồi thì thôi nhé, vĩnh biệt mọi sự khôn ngoan. Hết thờ ơ với các nàng chưa?

Bửu bênh Tuấn Anh:

− Thằng Lân triết lý cùn qúa đi. Tuấn Anh nó có nhiều ưu thế, đương nhiên nó phải kiêu hãnh rồi. Có đâu như mày, đốt

Danh sách chương


Sách tương tự