← Quay lại trang sách

Tập 2

Reng... Reng... Reng...

Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Hồng Ngọc giật mình. Cô uể oải với tay cầm ống nghe.

− Alô. Hồng Ngọc đây.

− Hồng Ngọc đó ư? Tuấn Anh định tới Ngọc chơi, có phiền không?

− Ồ, sao lại phiền. Tối nay, Ngọc cũng chẳng có việc gì làm cả. TA ới nhà Ngọc, hay tụi mình hẹn gặp ở chỗ nào?

− Tuấn Anh chờ Ngọc ở quán "Tiếng Tơ Đồng" nghen. Còn nhớ quán đó không?

− Nhớ chứ. Nửa giờ sau Ngọc có mặt nhé.

− Ừ, bye.

− Bye.

Ngọc buông máy thần người nghĩ ngợi. Sao tiếng của Tuấn Anh nghe buồn thế nhỉ? Khác hẳn giọng điệu sôi nổi, trẻ trung thường ngày. Có cảm giác Tuấn Anh muốn gặp cô để vơi đi nỗi đau nào đó.

Chọn cho mình bộ váy áo bằng thun bóng màu huyết dụ, Hồng Ngọc trang điểm nhẹ nhàng rồi khoác xắc tay, lên xe Spacy màu cánh gián tới chỗ hẹn.

Khung cảnh bên trong qúan "Tiếng Tơ Đồng" trang nhã và lịch lãm, Hồng Ngọc ngơ ngác kiếm tìm. Tuấn Anh kia rồi, gương mặt hằn lên một nỗi đau khó nói thành lời. Anh đang khuấy nhẹ ly chanh Rum và chậm chạp nhấp từng ngụm nhỏ.

− Xin chào.

− Ô, Ngọc tới rồi ư?

− Kêu Ngọc đột ngột như thế này, chắc là có chuyện gì nghiêm trọng?

Tuấn Anh nhếch mép cười:

− Chẳng có chuyện quan trọng nào đâu. Muốn cùng Ngọc ôn lại kỷ niệm tuổi học trò thôi mà.

− Chà! Mơ mộng qúa ha. Mà khung cảnh quán này cũng lãng mạn đó chứ, phù hợp với những cuộc chuyện trò.

Chỉ bông cúc trắng nhỏ xinh cắm trên bình hoa đặt giữa bàn, Tuấn Anh hỏi:

− Ngọc thấy bông cúc trắng này thế nào?

− Đẹp mộc mạc và hiền dịu.

− Lúc đầu, Tuấn Anh cũng tưởng thế, nhưng tụi mình đã lầm rồi đấy.

Nói rồi, Tuấn Anh nhấc ly rượu lên uống ừng ực một hơi hết nửa ly. Anh hỏi:

− Ngọc uống gì? Một ly sữa dâu nhé.

− Ừ, nhưng mà nè, Ngọc tới đây không phải là để xem Tuấn Anh uống rượu đâu nhé.

− Kìa, Ngọc! Đêm nay Tuấn Anh muốn vui một chút thôi mà.

− Tuấn Anh hãy trở lại trạng thái bình thường đi. Như thế, Hồng Ngọc sẽ cảm thấy gần gũi hơn.

Tuấn Anh cười lớn:

− Thế bây giờ Ngọc thấy Tuấn Anh không bình thường à? Thần kinh có vấn đề rồi sao?

Ngọc bật cười:

− Ddó, như vậy có tốt hơn không. Cứ ủ rũ như hồi nãy, chán chết.

− Bao giờ Ngọc lại bay?

− Ba ngày nữa, Ngọc bay đi Pháp. Mấy ngày nay, Ngọc nằm nhà ngủ vùi. Nếu Tuấn Anh không rủ đi chơi, bà ngày nghỉ này chắc buồn tẻ lắm.

− Tội nghiệp Ngọc chưa kìa. Tuấn Anh đang thực tập dưới tỉnh, chứ không thì tối nào cũng rủ Ngọc đi chơi.

− Bao giờ Tuấn Anh xuống tỉnh lại?

− Một tuần nữa, Tuấn Anh đi.

− Ngày mai, mình đi chơi xa nhé.

− Đi đâu?

− Vũng Tàu chẳng hạn.

− Được rồi, Ngọc không ngại chứ?

− Ngại gì cơ?

− Lỡ người ta tưởng mình là...

− Tuấn Anh sợ à?

− Đâu có.

− Thế sao phòng xa thế. Ngọc không lo thì thôi, việc gì Tuấn Anh phải lo.

Tuấn Anh cười, nụ cười của anh quen thuộc đến nao lòng. Ngọc cũng không biết từ khi nào, cô đã thầm nghĩ đến Tuấn Anh nhiều hơn. Đó không phải đơn thuần chỉ là tình bạn, mà là tình cảm nhẹ nhàng mà xao xuyến đến tận đáy lòng. Có biết bao chàng trai vây quanh cô tiếp viên hàng không xinh đẹp, thông minh Hồng Ngọc, nhưng chẳng ai thay thế được vị trí to lớn của anh chàng lém lỉnh Tuấn Anh, người bạn "thanh mai trúc mã" của cô.

Tuấn Anh đang vui vẻ chuyện trò, đột nhiên nhíu mày kinh ngạc. Theo cái nhìn của anh, Ngọc bắt gặp một cô gái khá xinh đẹp đi bên cạnh một người đàn ông và một đứa trẻ. Cô gái kia tuy không sang trọng bằng Hồng Ngọc, nhưng đằm thắm, dịu dàng. Ngang qua bàn Ngọc, cô gái chợt sững lại. Tuấn Anh đứng lên, vẻ mặt gượng gạo, sượng sùng:

− Chào Bạch Cúc. Giới thiệu với em đây là Hồng Ngọc bạn anh. Còn đây là Bạch Cúc, sinh viên Sư phạm, Ngọc à.

Ngọc đứng lên gật đầu chào. Bạch Cúc xin phép đi về bàn mình, ở đó người đàn ông và cô gái nhỏ đang chờ.

Tuấn Anh đột ngột đứng dậy:

− Mình về thôi, Hồng Ngọc.

− Ơ kìa, sao lại về?

− Tuấn Anh thích đi dạo ngoài trời hơn. Ở trong này ngột ngạt qúa.

Nói rồi, anh nắm tay Ngọc kéo ra ngoài. Ngọc đành líu ríu bước theo sau. Ngang qua bàn cô tên Bạch Cúc, Ngọc thấy Tuấn Anh đưa tay ôm eo lưng mình. Cô hơi ngạc nhiên, rồi như chợt hiểu.

Chạy xe rà rà bên nhau, Ngọc khẽ hỏi:

− Tuấn Anh yêu cô gái ấy, phải không?

− Cô gái nào?

Tuấn Anh vờ vĩnh. Ngọc xì một tiếng thật dài:

− Xì! Lại còn làm bộ nữa. Cô gái tên Bạch Cúc ấy.

− Đâu có. Ngọc khéo tưởng tượng rồi. Bạch Cúc chỉ là bạn thôi mà.

Ngọc cười buồn:

− Tuấn Anh đừng làm bộ nữa. Mắt ngọc và linh tính phụ nữ không lầm đâu. Giữa hai người dường như có chuyện gì phải không? Đừng bảo là tại Ngọc đó nhé.

Tuấn Anh cho xe chạy chầm chậm và dừng lại nơi bờ sông Sài Gòn. Bến Bạch Đằng vào buổi tối vẫn ồn ào và náo nhiệt. Ngọc đứng cạnh bên Tuấn Anh, cô cảm nhận sâu sắc nỗi buồn trong anh.

− Nếu Tuấn Anh vẫn coi Ngọc là bạn thì có thể kể cho Ngọc nghe những vướng mắc của mình.

Tuấn Anh thở dài:

− Ngọc qúa thông minh và nhạy cảm. Đúng là Bạch Cúc và Tuấn Anh không phải chỉ là những người bạn bình thường.

Tuấn Anh nhỏ nhẹ kể cho Ngọc nghe toàn bộ câu chuyện của mình với Cúc. Mỗi lời Tuấn Anh kể, là một vốc muối xát vào lòng Ngọc. Ngọc không thể ngờ, khi biết Tuấn Anh có người yêu, lòng cô lại đau đến thế. Cố nén nỗi đau vào sâu trong lòng mình, Ngọc an ủi anh:

− Có thể đó chỉ là một sự hiểu lầm thôi. Tuấn Anh hãy đi tìm Bạch Cúc đi, hai người cần phải giải thích cho nhau hiểu. Như vậy, sẽ không còn gì phải ân hận.

Tuấn Anh lắc đầu:

− Cần chi một lời giải thích hả Hồng Ngọc. Chứng cớ rành rành, chứ có phải Tuấn Anh tưởng tượng nên đâu.

− Thì vẫn biết vậy, nhưng đôi khi tình ngay lý gian, khi ấy đâu có thể dựa vào chứng cớ được.

− Ngọc có biết gì về Bạch Cúc đâu, mà cứ ra sức bênh cho cô ấy?

− Ngọc không bênh ai cả. Chỉ muốn giúp Tuấn Anh tránh được một sai lầm thôi.

− Không. Lần gặp tối nay là giọt nước làm tràn ly nước, tất cã đã đổ vỡ hết rồi, Ngọc đừng cố gắng khuyên làm gì nữa. Tuấn Anh cảm thấy chuyện của mình với Bạch Cúc đã chấm dứt rồi.

Ngọc bối rối nhìn Tuấn Anh. Cô không biết phải nói gì với anh đây. Muốn được ôm anh vào lòng và vuốt ve an ủi. Nhưng Ngọc làm gì có được cái quyền đơn giản ấy.

− Đừng buồn nữa Tuấn Anh. Nếu muốn chấm hết thì hãy quên tất cả đi. Xếp hết những kỷ niệm cũ vào một góc kín trong tâm hồn là xong.

− Nhưng mà Ngọc à, Tuấn Anh cảm thấy khủng khiếp như đang ở dưới địa ngục ấy.

− Tuấn Anh không biết à? Tận cùng của địa ngục là thiên đàng đấy. Không qua địa ngục thì làm sao lên được thiên đàng.

Trong bóng tối, tiếng cười của Tuấn Anh vang lên nghe đục đục, khàn khàn:

− Lên thiên đàng mà khổ thế thì Tuấn Anh thà ở mãi dưới trần gian còn hơn.

− Đàn ông con trai mà nhát như vậy sao? Đừng than thở, phải mạnh mẽ lên chứ. Ngọc xin tình nguyện làm nơi trút bực giận hờn cho Tuấn Anh. Được chưa nào?

− Ai lại bất công như thế. Tuấn Anh không đành lòng làm khổ Ngọc đâu.

− Ngọc cam tâm tình nguyện cơ mà. Được giúp Tuấn Anh, Ngọc vui sướng lắm.

Tuấn Anh cảm động nhìn Ngọc. Cô bối rối trước ánh mắt chăm chăm nhìn của Tuấn Anh. Phía xa chớp sáng lóe lên chằng chịt, không khí ngột ngạt oi nồng.

− Có lẽ trời sắp mưa rồi.

− Ngọc sợ ướt hả?

− Ừ, Ngọc sợ cảm lạnh lắm. Mình về thôi.

− Ngày mai đi Vũng Tàu nghe.

− Ừ, 7g, Tuấn Anh tới đón Ngọc nhé.

− Sao trễ thế? Sớm hơn một chút đi, để còn kịp xuống biển ngắm bình minh chứ.

− Ôi, ai mà lãng mạn qúa vậy cà? Từ SG xuống Vũng Tàu là để ngắm bình minh sao? Thôi được rồi, nhất trí. Ngủ ngon để lấy sức cho ngày mai nhé.

Ngọc vẫy tay rồi biến mất sau cánh cổng, trong lòng cô rộn lên một niềm vui. Ngày mai, cô và Tuấn Anh sẽ có một ngày tuyệt vời, chỉ có hai người với sóng nước Vũng Tàu.

o0o

Chiếc du thuyền băng băng lao trên sóng nước Vũng Tàu. Giữa biển trời mênh mông, xanh biếc một màu, trên chiếc du thuyền, gương mặt của Tuấn Anh và Hồng Ngọc tràn đầy thích thú. Họ cười vang giữa tiếng gió và tiếng sóng ầm ào.

Sau tràng cười ngặt nghẽo, Hồng Ngọc hét lên:

− Chậm chậm một chút đi, Tuấn Anh.

− Ngọc sợ à? Tiếp viên hàng không gì mà dở ẹc.

Tuấn Anh cũng gào lên để át đi tiếng sóng. Nụ cười trên gương mặt anh lấp lóa dưới ánh nắng chiều. Ngọc vừa thở vừa bảo:

− Ngọc không sợ, nhưng muốn thuyền chạy chậm lại để có thể thoải mái chuyện trò.

− Châm lại sẽ bị sóng lật thuyền đấy. Đã lên du thuyền rồi là chẳng khác nào leo lên lưng cọp đâu. Chỉ có một cách duy nhất, nhắm mắt lại và lao vút đi thôi.

Chiếc du thuyền lại vút đi. Ngọc hét lên một cách thú vị. Tuấn Anh tít mắt cười:

− Lêu lêu, sợ hả? Nếu sợ thì về Đầm Sen mà bơi thuyền con vịt. "Thuyền em thuyền con vịt, nó bơi, bơi, bơi...". Còn thuyền của Tuấn Anh là "thuyền anh là phi thuyền, nó bay, bay, bay..."

Tiếng hát nghịch ngợm của Tuấn Anh khiến Hồng Ngọc cứ rũ ra cười. Trong chiếc áo tắm hai mảnh màu đỏ, trông cô rực rỡ và quyến rũ vô cùng. Tuấn Anh nhìn sững Hồng Ngọc một hồi lâu. Ngọc nói to:

− Ê, lái thuyền đi chứ. Nhìn gì mà ghê thế, không được ăn gian đấy.

Tuấn Anh tủm tỉm cười:

− Mình cứ tưởng đang cùng nàng tiên cá bay lên trời chứ.

Ngọc đáp đầy ngụ ý:

− Ngọc không phải là nàng tiên cá, nhưng nếu Tuấn Anh muốn, Ngọc có thể đi theo đến cùng trời cuối đất, đừng nói là chỉ có lên trời.

Tuấn Anh rụt cổ le lưỡi pha trò:

− Liều thế cơ à? Lỡ Tuấn Anh đánh rơi nửa chừng thì sao?

− Thì Ngọc cứ giữ chặt lấy chứ sợ gì.

Ngọc hất mặt cong môi đáp lại. Tuấn Anh phá lên cười. Trong chiếc quần tắm màu xanh rêu, cơ thể Tuấn Anh hiện lên rắn chắc và mạnh mẽ như một pho tượng.

Cả hai vào bờ khi những tia nắng cuối cùng đã rớt xuống biển khơi. Họ nằm dài trên bãi cát, mệt mỏi mà khoan khoái.

− Tuấn Anh này!

− Ngọc nói gì?

− Chưa bao giờ Ngọc cảm thấy mình được thư giãn như thế này.

− Nghề tiếp viên của Ngọc cũng căng thẳng lắm sao?

− Căng thẳng lắm chứ. Ở ngoài nhìn vào thì thấy rất nhẹ nhàng, qúy phái, vào nghề rồi mới biết. Phải đối phó với biết bao tình huống, nhiều lúc muốn phát điên lên mà vẫn phải mỉm cười. Ngọc nghĩ, nếu mỗi chuyến bay, gặp phải mấy hành khách khó tính thì Ngọc đến bị "stress" mất thôi.

Tuấn Anh đuà:

− Tuấn Anh thuộc "tuýp" hành khách nào đây?

Ngọc cũng trêu lại:

− Thuộc loại hành khách ngang như cua ấy.

Tuấn Anh vùng dậy:

− A, dám bảo Tuấn Anh là cua à?

Ngọc vùng lên, định chạy, nhưng không kịp, hai bàn tay mạnh mẽ của Tuấn Anh đã nắm chặt lấy hai vai cô, ấn xuống. Ngọc vừa khanh khách cười vừa nói:

− Thôi, cho Ngọc xin. Tuấn Anh không phải là cua đâu... mà là...

− Là gì?

− Là ghẹ.

Ngọc cúi thấp mình và nhanh chân thoát khỏi tay Tuấn Anh. Cô chạy ào trên bãi cát rồi mệt mỏi vấp ngã sóng soài. Tuấn Anh hốt hoảng chạy tới:

− Hồng Ngọc! Có sao không?

− Ui da! Ngọc đau chân qúa.

− Chết rồi, Ngọc thử co chân lại xem có được không?

− Ái! Ngọc cô không được. Đau qúa Tuấn Anh ơi.

Tuấn Anh tái mặt:

− Có lẽ Ngọc bị trặc chân rồi. Ai bảo chạy cơ chứ?

Ngọc phụng phịu:

− Tại Tuấn Anh rượt Ngọc chứ bộ.

− Tuấn Anh chỉ rượt giỡn mà thôi.

− Nhưng mà Ngọc sợ thiệt.

Tuấn Anh cúi xuống bên Ngọc. Trái tim N chợt rộn lên. Chưa bao giờ cô thấy Tuấn Anh gần gũi với mình đến thế.

− Để Tuấn Anh bế Ngọc về khách sạn nghen.

Hồng Ngọc lắc đầu:

− Không chịu đâu.

− Sao lại không chịu?

− Mắc cỡ lắm.

− Trời ơi, đau vậy mà mắc cỡ nỗi gì. Nào, vòng tay ôm cổ Tuấn Anh đi, lẹ lên, kẻo chân sưng vù lên hết đẹp bây giờ.

Tuấn Anh bế xốc Hồng Ngọc lên. Ngọc vòng đôi tay mềm mại, trắng lên chiếc gáy mạnh mẽ của Tuấn Anh. Hơi thở anh nồng ấm bên cô, gần gũi và thân thiết. Ngọc hé mắt nhìn và sung sướng đến nghẹt thở khi bắt gặp nỗi lo lắng trên gương mặt Tuấn Anh. Thấy N cứ đăm đăm nhìn mình, Tuấn Anh xấu hổ đánh trống lảng:

− Ngó mảnh mai như vầy mà nặng qúa trời.

− Mỏi ray rồi hả? Ai bảo làm người ta ngã.

− Còn cong môi lên cãi nữa là người ta ném xuống đấy. Người đâu mà ác qúa trời. Người ta đã bế trên tay rồi mà còn hổng thông cảm.

− Ném đi, cùng lắm là đau thôi chứ chết sao được.

− Ném nha.

− Ừ.

Ngọc thách thức. Tuấn Anh cúi xuống, thay vì ném anh nhẹ nhàng đặt N xuống bãi cát. Lỡ đà, Tuấn Anh lạng choạng rồi ngã nhào lên người N. Cả hai đỏ mặt vì xấu hổ. N nhổm dậy, ngồi xích ra ngoài. Điệu bộ của cô, không có vẻ gì là đau đớn cả. Tuấn Anh ngạc nhiên:

− Chân Ngọc hết đau rồi sao?

− Ừ.

Ngọc cố nén cười, Tuấn Anh la ầm lên:

− Xạo nghen! Lừa người ta phải không?

N khúc khích cười. Tuấn Anh hậm hực:

− Thấy người ta thiệt thà nên bắt nạt phải không? Vậy mà làm người ta hết hồn. Nặng muốn gãy tay đây nè.

Ngọc cúi đầu nói một câu mà Tuấn Anh không ngờ:

− Ngọc muốn được Tuấn Anh bế mà.

Tuấn Anh bối rối khỏa lấp:

− Lại đùa nữa rồi.

N lắc đầu, tiếng cô nhẹ như gió thoảng:

− Ngọc không đùa đâu. Chẳng biết từ bao giờ, Ngọc bắt đầu nhận thấy tình cảm của mình đối với Tuấn Anh đổi khác, không còn nhẹ nhõm vô tư như ngày trước nữa. Nghĩ đến Tuấn Anh, N không nghĩ đến những trò đùa nghịch, mà thường xuất hiện những ước mơ viển vông. Thiếu Tuấn Anh, Ngọc buồn lớ ngớ qúa đỗi. Nhiều lúc cố gắng gạt hình ảnh Tuấn Anh ra khỏi tâm trí, nhưng càng cố quên thì càng nhớ thêm, thậm chí ngay cả giấc mơ, Tuấn Anh cũng hiện về.

Tuấn Anh bàng hoàng trước những lời tỏ bày chân thành, tha thiết của Hồng Ngọc. Bấy lâu nay, anh cũng lờ mờ hiểu được nổi lòng của Hồng Ngọc, nhưng thực tình, anh không ngờ tình cảm mà cô dành cho mình lại sâu đến thế.

Tiếng Ngọc vẫn đều đều, âm vang như sóng biển bên tai:

− Dẫu biết rằng những điều vừa nói ra chẳng có ý nghĩa gì với Tuấn Anh, dẫu biết trong trái tim Tuấn Anh đã in đậm một bóng hình khác, nhưng dù sao, bộc bạch được những vướng víu trong lòng mình, Ngọc cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Bỗng nhiên Tuấn Anh cảm thấy xúc động dạt dào, bàn tay anh nắm tay Ngọc từ lúc nào. Bàn tay ấm mềm, ngoan ngoãn làm sao, nếu Tuấn Anh buông ra, anh cảm thấy có lỗi vô cùng.

Ngoài kia, biển đang gào thét. Biển chẳng chịu bằng lòng với giới hạn nên những con sóng cứ cố vượt sâu vào đất liền, để rồi kiệt sức, sóng buông tay nuối tiếc. Tuấn Anh như nghe thấy tiếng bọt biển đang vỡ ra. Nghĩ tới Bạch Cúc, lòng Tuấn Anh dậy lên một nỗi đau. Anh đâu phải là con sóng kiên trì vượt muôn trùng cách trở để chỉ được một lần vỗ bờ âu yếm. Con sóng anh phải chăng đã vỡ tung tóe dưới chân mỏm đá nhỏ nhoi ngoài khơi xa. Mỏm đá ấy chính là Bạch Cúc. Tất cả đã tan vỡ hết rồi.

Cúi xuống bên Ngọc, Tuấn Anh thủ thỉ:

− Không phải đâu, Ngọc ơi. Những gì Ngọc vừa nói, với Tuấn Anh rất có ý nghĩa. Trái tim Tuấn Anh sắp vỡ tung rồi đây nè.

Ngọc ngước nhìn Tuấn Anh đầu ngờ vực:

− Tuấn Anh không đùa đấy chớ?

− Tuấn Anh nói thật lòng mà.

− Còn Bạch Cúc thì sao?

Tuấn Anh nhếch môi:

− Cô ấy đã thuộc về quá khứ rồi.

− Nghĩa là Tuấn Anh đã lựa chọn?

− Phải. Thà đau một lần còn hơn là âm ỉ suốt đời. Ngọc có thể giúp Tuấn Anh xoa dịu vết thương lòng mà Cúc đã gây ra không?

Ánh mắt Ngọc nhìn Tuấn Anh tràn đầy yêu thương:

− Trước đây, Ngọc luôn làm theo sở thích của mình. Còn bây giờ, N lại muốn làm tất cả mọi điều vì Tuấn Anh. Ngọc cảm thấy vui khi Tuấn Anh hạnh phúc.

− Ngọc ơi! Sao Ngọc lại phải khổ vì Tuấn Anh như thế?

− Đấy không phải là khổ. Đấy là sự tự nguyện.

− Ôi, cô tiếp viên hàng không ngốc nghếch của tôi ơi. Dẫu là tự nguyện thì cũng phải đòi quyền lợi chứ.

Ngọc run run nói:

− Quyền lợi của Ngọc là được ở mãi mãi bên Tuấn Anh. Chỉ sợ như Tuấn Anh đã nói, sẽ vứt bỏ Ngọc trên đường đi mà thôi.

Không kềm được lòng mình, Tuấn Anh ôm choàng lấy Hồng Ngọc. Vừa vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, anh vừa thủ thỉ:

− Tuấn Anh sẽ không bao giờ rời xa Ngọc cả. Ngọc có tin không?

− Ngọc không biết.

− Sao lại không biết?

− Vì câu hỏi ấy chỉ có thời gian mới trả lời được thôi.

Tuấn Anh buồn buồn:

− Vậy là Ngọc vẫn còn ngờ vực Tuấn Anh rồi. Buồn qúa!

Hồng Ngọc động lòng trước vẻ mặt ủ rũ của Tuấn Anh, cô vội nói:

− Thôi, đừng làm bột thảm não nữa, Ngọc tin rồi.

− Hãy chứng tỏ rằng Ngọc tin Tuấn Anh đi.

− Thì đó, Ngọc vừa mới nói đó thôi.

− Không, nói thì ai mà chẳng làm được. Tuấn Anh cần bằng chứng cơ.

Ngọc ngơ ngác:

− Bằng chứng à? Chả lẽ lại phải làm cam kết?

Tuấn Anh tủm tỉm:

− Có một cách cam kết chẳng cần giấy bút.

− Cách gì?

− Nhắm mắt lại, Tuấn Anh bày cho.

Hồng Ngọc thơ ngây khép chặt hai hàng mi. Một nụ hôn nóng bỏng đậu trên môi. Ngọc cuống quýt xô Tuấn Anh ra:

− Ăn gian qúa! Ngọc bắt đền Tuấn Anh đấy.

Tuấn Anh cười giòn giã:

− Tuấn Anh bày cách rồi đó. Bây giờ, Ngọc chứng tỏ bằng hành động là Ngọc tin Tuấn Anh đi.

N giãy nảy:

− Không chịu đâu. Người đâu mà trơ trẽn qúa vậy.

Tuấn Anh vẫn giả lơ, anh nhắm mắt, ngửa mặt chờ đợi. Trong bóng chiều nhập nhoạng, gương mặt Tuấn Anh rắn rỏi và thu hút vô cùng. Ngọc cảm thấy có một sức hút vô hình, cô từ từ tiến lại. Trong tiếng sóng dạt dào, Tuấn Anh và Ngọc trao cho nhau những nụ hôn. Nụ hôn của họ vừa ngọt ngào, vừa có vị mặn chát của nước biển.

Nâng khuôn mặt nóng hổi của Ngọc trên tay, Tuấn Anh hỏi:

− Ngọc vẫn chưa nói lời yêu với Tuấn Anh phải không?

− Có hai từ mà đàn bà không bao giờ nói. Ddó là từ "hận" và từ "yêu".

− Ngọc sợ Tuấn Anh không chịu nổi trọng lượng ngàn cân trong lời yêu từ Ngọc à?

Ngọc bĩu môi:

− Tình yêu không chỉ ngàn cân.

− Dẫu vạn cân, Tuấn Anh cũng chẳng giật mình đâu. Ngọc nói đi.

Ngọc tinh nghịch:

− Lỡ không cân nào thì sao?

− Trời ơi, tình yêu mà không có một ký lô nào ư?

− Tình yêu là vô gía, làm sao có thể cân được. Có thế mà cũng không hiểu, ngốc ơi là ngốc.

Tuấn Anh cười xòa. Hồng Ngọc dễ thương làm sao, cô mang đến cho anh sự bình yên thư thái, khác hẳn với cảm giác bất an mỗi khi Tuấn Anh ở cạnh Bạch Cúc. Tuấn Anh thở phào. Có lẽ chuyện của anh và Hồng Ngọc là do duyên trời. Vậy thì anh còn chần chừ gì nữa mà không dang tay đón nhận.

o0o

Nam Kha thu xếp đống tài liệu đang nằm ngổn ngang trên bàn rồi tống tất cả vào ngăn tủ. Anh cầm samsonite chuẩn bị rời phòng làm việc, chợt cánh cửa phòng bật mở. Anh nhíu mày ngẩng lên, vừa định nói người mới vào sao không gõ cửa thì "con người đường đột" ấy đã lên tiếng:

− Chào giám đốc. Sếp định đi đâu mà vội thế?

− Em về nước khi nào mà không gọi điện báo cho anh biết?

− Từ sân bay, em tới thẳng công ty anh. Mà sao em thấy anh có vẻ không hào hứng?

− Trúc Qùy lại khéo tưởng tượng rồi.

Cô gái có tên Trúc Qùy ngoẹo đầu nhìn Nam Kha, cười. Hàm răng đều đặn, trắng bóng mang lại vẻ đẹp tươi tắn cho gương mặt trái xoan trắng hồng của cô. Trong chiếc quần thun ôm màu đen và chiếc áo sơmi may chẽn màu hồng, trông cô mảnh mai và gợi cảm. Nam Kha cười:

− Siêu người mẫu đi chuyến này thành công chứ?

− Em xin anh bỏ giùm chữ "siêu" đi. Người mẫu hạng ba như em chỉ đi theo ăn ké người khác thôi, chứ thành công nỗi gì.

− Lại khiêm tốn rồi.

Trúc Qùy rút từ trong giỏ ra một gói nhỏ được bao giấy rất đẹp. Đặt gói giấy lên bàn, cô nói:

− Qùa từ Italia của anh đây. Mà nè, sao em thấy anh có vẻ ốm đi đấy. Lam` việc vừa thôi, kẻo thành người có dáng tre Việt Nam bây giờ.

Nam Kha phì cười:

− Em khéo lo. Anh mà thành tre VN thì xin em cho anh theo làm người mẫu, biết đâu lại phất lên và trở thành nổi tiếng thì sao.

Trúc Qùy trề môi:

− Đừng mỉa mai em nữa. "Móc quần áo di động" như tụi em thì làm sao sánh được với doanh nhân các anh.

Kha cười lớn:

− Hình như anh với Qùy sinh ra dưới hai ngôi sao xung khắc, vì thế cứ gây nhau hoài, không gặp thì thôi, gặp là có chuyện. Nói theo ngôn ngữ thời trang thì anh với em khắc hẳn nhau như quần với áo.

− Nhưng lại rất cần nhau, vì hợp lại sẽ thành một bộ trang phục.

− Đúng là khi người mẫu đã định nghĩa về quần áo thì chẳng ai cãi được.

Trúc Qùy nhún vai:

− Lần sau đừng gây chiến nữa nghen. Em sẽ phản công quyết liệt lắm đấy. Bây giờ, mình đi ăn tối nghen Nam Kha.

Nam Kha lúng tu 'ng, vẻ có lỗi:

− Trúc Qùy ơi! Để đến bữa khác, được không?

− Sao, hôm nay anh bận ư? Có việc của công ty sao?

− Không, nhưng thực sự là anh rất bận.

− Ngoài chuyện công ty là "bất khả kháng", còn lại có chuyện gì khiến anh từ chối lời mời của em đây?

− Anh có một người bạn. Ngày mai, em gái của cô ấy mổ ghép tủy.

− Ngày mai mới mổ cơ mà. Cô ấy là cô nào vậy anh? Em có biết không?

− Ddó là em của cô giáo dạy con gái anh. Ngày mai mới mổ, nhưng tối nay phải chuẩn bị trước vài việc, anh đã hẹn với cổ rồi.

Trúc Qùy tròn mắt:

− Em của cô giáo con mình, và ngày mai mới bắt đầu mổ, thế mà anh đành đoạn từ chối em. Em biết lý giải chuyện này ra sao đây?

Nam Kha năn nỉ:

− Trúc Qùy thông cảm cho anh đi. Anh không thể sai hẹn được.

Qùy vùng văng, khoác xắc tay lên vai:

− Thôi được. Để em ra về cho anh vừa lòng. Anh làm em tò mò muốn biết cô gái ấy là ai rồi đấy.

Cánh cửa phòng khép lại cái rầm sau lưng Trúc Qùy. Nam Kha mỉm cười lắc đầu. Mặc dù giữa anh và Qùy chỉ là bạn bè, nhưng cô ấy vẫn tự cho mình một chút quyền hạn với anh. Nhưng với Nam Kha thì... Ôi dào! Đàn bà khó tin lắm, ai cũng thế mà thôi.

Nam Kha tới bệnh viện lúc Bạch Cúc đang bón từng muỗng sữa cho em. Nhìn Bạch Vân xơ xác, tiều tụy, Nam Kha chạnh lòng thương cảm. Cúc giải thích:

− Bác sĩ bảo trước khi mổ, không được ăn cháo hoặc cơm, thế mà Bạch Vân cứ đòi ăn cơm sườn. Em nói mãi mới chịu nghe.

Nam Kha động viên:

− Bạch Vân phải chịu khó nghen. Ngày mai mổ xong, em sẽ ăn cơm đã đời luôn.

Bạch Vân nhếch mồi cười buồn:

− Biết có còn được ăn cơm nữa không.

Cúc rầy em:

− Chỉ nói vớ vẩn thôi. Thường ngày mạnh mẽ lắm cơ mà. Ai bảo là em không còn được ăn cơm nữa? Không ăn cơm thì ăn gì đây. Em còn nói như vậy nữa, chị sẽ giận đấy.

Nam Kha xúc động trước những lời mắng mỏ đầy yêu thương của Bạch Cúc. Cô gái này, lúc thì nhí nhảnh như một thiếu nữ, lúc lại chín chắn, sâu sắc như một bà già. Nét nổi bật ở cô là tấm lòng luôn nghĩ về người khác. Hèn chi con bé Hồng Nhung mê Cúc như điếu đổ.

− Má Cúc đâu rồi?

− Má ra ngoài gọi điện về cho ba rồi.

− Sao Cúc không nói bác chờ. Anh có điện thoại đây nè, khỏi phải ra ngoài mất công.

− Thôi anh ạ. Gia đình em làm phiền anh nhiều quá rồi.

Nam Kha nhíu mày, tỏ vẻ không bằng lòng:

− Sao Cúc lại nói vậy? Bạn bè giúp nhau chỉ mấy lúc như thế này thôi, bình thường nào có ai cần đến.

Bạch Cúc cười:

− Anh Kha tốt ghê. Thế mà, nhỏ Thảo bạn em cứ kêu lên là anh Kha lạnh lẽo như sỏi đá.

Kha cũng cười:

− Caí mặt tôi làm hại tôi rồi. Lỗi là bởi ngày xưa bà ngoại tôi cho tôi bú nhầm bình. Thay vì cho bú sữa, bà lại cho tôi nguyên một bình nước đá.

Bạch Cúc phá lên cười khanh khách. Cô hỏi nhỏ:

− Chứ không phải bộ mặt ấy là do cánh cửa trái tim đóng chặt rồi sao? Dạ Thảo nói bản lề trái tim anh bị gỉ sét rồi.

− Nè, có thiệt là Dạ Thảo nói không đó? Sao từ nãy giờ tôi toàn nghê cô nói không à.

− Anh trai ơi, anh nhạy cảm qúa đấy. Sao anh nỡ không tin lời em gái. Nhỏ Thảo còn nói với em rằng, nếu nó chưa có người yêu thì sẽ tỏ tình ngay với anh.

− Trời ơi, trái tim tôi muốn đứng lại vì sung sướng đây nè. Giá như đừng có chữ "nếu" ấy thì có phải tốt cho tôi lắm không.

− Thôi, chuyện đó để tính sau. Em xin hứa với anh trai là sẽ không để anh bơ vơ một mình đâu, bạn bè em đông lắm. Bây giờ, mình đi gặp bác sĩ, anh nhé.

Nam Kha gật đầu. Anh dẫn Cúc tới gặp từng người sẽ có mặt trong ca mổ ngày mai. Mọi việc được giải quyết chóng vánh, nhẹ nhàng. Lúc trở về phòng Vân nằm, Cúc trầm trồ, thán phục:

− Anh Kha giỏi thật đấy. Không có anh, em chẳng biết xoay xở ra sao.

− Ơ, cái cô này! Từ tối đến giờ, tôi thấy cô khen tôi hơi nhiều đấy. Báo trước để cô biết, tôi sợ đi tàu bay giấy lắm nghen.

Cúc cau mày:

− Em khen thiệt tình, mà anh lại bảo là em nịnh. Chán ghê!

− Tôi sợ cô cường điệu ưu điểm của tôi lên ấy mà. Cô ăn gì chưa? Đi ăn với tôi nghe. Dạ dày của tôi đang biểu tình đây.

− Ấy chết, anh chưa ăn gì sao? Vậy mà em vô ý qúa. Để em gọi má vào ngồi với Bạch Vân, rồi em dẫn anh ra ngoài kia ăn phở bình dân, không biết giám đốc có nuốt nổi không.

− Phở mà không ăn nổi thì còn ăn được gì nữa. Thế cô tưởng giám đốc tụi tôi ăn gì?

Bạch Cúc nhoẻn miệng cười và chạy vọt ra ngoài. Nam Kha tủm tỉm nhìn theo, anh cảm thấy lòng mình thật ấm áp.

o0o

Chiều tháng năm mưa lất phất bay. Ký túc xá buồn bã núp mình dưới hàng cây, lặng nghe từng giọt mưa rơi hờn tủi. Qua cô cửa sổ nhỏ của tầng ba, Tuấn Anh lặng lẽ đứng nhìn đường phố. Chốc chốc, một đôi tình nhân che chung áo mưa đi qua hối hả vội vã. Họ vui vẻ, hạnh phúc bên nhau như đôi chim câu. Tuấn Anh thầm nghĩ mình và Bạch Cúc chưa một lần tình tứ như thế.

Chiều mưa buồn khiến Tuấn Anh nhớ Cúc da diết, nỗi nhớ làm nhói đau trái tim. Cúc ơi, phải chăng chuyện chúng mình chỉ có thế. Anh đã mất em ngay khi anh vừa được em yêu. Tất cả chóng vánh như một giấc mơ. Sao em nỡ lặng thinh với anh, mà chẳng một lời giải thích? Lẽ nào em mau chóng trượt dài trên con dốc đưa đòi, hay là anh đã hiểu sai về em?

− Tuấn Anh ơi, có người đẹp tới tìm kìa.

Tuấn Anh giật mình nhìn ra cửa và ngạc nhiên khi bắt gặp Dạ Thảo. Chẳng cần đợi Tuấn Anh cất lời mời, Dạ Thảo xăm xăm bước tới. Cô hằm hằm quát vào mặt anh:

− Anh là một người đàn ông tồi!

− Sao Dạ Thảo nặng lời thế?

− Sao với trăng cái gì. Anh định làm tan nát trái tim Bạch Cúc, phải không?

− Thảo hiểu lầm rồi. Tôi đâu phải loại người "có quán tình phụ cây đa" như ai.

− Anh nói vậy là ám chỉ ai đó? Bạch Cúc thánh thiện như thế mà anh nỡ cư xử với nónhư với hạng con gái tầm thường sao? Anh làm tôi nóng mặt quá đấy.

Đặt ca nước xuống bàn, Tuấn Anh cười cười:

− Dạ Thảo uống nước đi cho mau hạ nhiệt, nóng như thế, không khéo lại đốt cháy phòng tôi bây giờ.

Thảo trừng mắt:

− Giờ này mà anh còn đùa được à?

− Thế Thảo bảo tôi phải làm gì? Khóc lóc, than thở ư? Có đáng không?

− Anh nói vậy nghĩa là sao? Bạch Cúc không đáng để anh nuối tiếc ư?

Tuấn Anh cười khẩy:

− Tôi không có một người yêu ham tiền đến bán rẻ nhân cách như thế.

Dạ Thảo het' lên:

− Ddồ ngu! Anh đúng là hồ đồ qúa thể.

− Dạ Thảo! Cô không có quyền xúc phạm tôi đâu nhé.

− Không có quyền ư? Nhân danh Bạch Cúc, tôi có quyền nói với anh như vậy đấy.

− Bạch Cúc, Bạch Cúc. Tôi chán nghe cái tên ấy lắm rồi. Chính cái con người mà cô đang ca ngợi ấy đã làm tổn thương tâm hồn tôi đây này. Cô có hiểu không?

Dạ Thảo lắc đầu:

− Xuẩn ngốc! Hiểu lầm đúng là điều ngốc nghếch nhất trên đời. Anh đã hiểu lầm Bạch Cúc, Tuấn Anh ạ.

− Hừ! Hiểu lầm ư? Tiếc rằng những gì tôi nhìn thấy lại qúa rõ ràng, nên những lời biện hộ của cô chả có ý nghĩa gì hết.

− Anh đúng là qúa ích kỷ, tất cả mọi lời phán xét đều xuất phát từ quyền lợi của chính mình, nên anh trở thành thiển cận, hẹp hòi. Tại sao anh không nghe cô ấy giải thích? Tại sao anh không thử thìm hiểu để rõ mọi vấn đề?

− Cô ấy không giải thích và tôi cũng chẳng cần phải tìm hiểu. Trăm nghe không bằng một thấy. Hơn nữa, tôi đã trông thấy cô ấy với người đàn ông kia những hai lần.

Dạ Thảo hạ giọng:

− Sự hiểu lầm đã qúa lớn rồi. Dẫu không muốn, anh cũng phải nghe nói đây, tin hay không tùy anh. Người đàn ông mà anh nhìn thấy là Nam Kha, anh ấy đã ứng trước số tiền lương dạy cả năm của Cúc cho cô ấy để cô ấy lo chi trả ca mổ ghép tủy cho em gái.

− Ghép tủy ư?

− Phải. Bạch Vân bị ung thư máu, mà nhà Cúc rất nghèo. Còn lần thứ hai, ở trong quán "Tiếng tơ hồng", Bạch Cúc đi ăn cùng cha con Nam Kha nhân dịp sinh nhật của bé Hồng Nhung. Tất cả chỉ có thế. Cúc chẳng có lỗi gì và Nam Kha là một người đàn ông nhân hậu cao thương.

Tuấn Anh bàng hoàng kinh ngạc. Nhưng đồng thời cũng cảm thấy ghen tị với Nam Kha, trước những lời ưu ái của Dạ Thảo.

− Tôi đến đây với thiện ý nối lại tình yêu cho hai kẻ mù quáng, nhưng có lẽ tôi đã lầm. Mọi cố gắng có ý nghĩa gì khi lòng anh đã nguội lạnh. Tội nghiệp Bạch Cúc! Nó đã gửi trái tim mình nhầm chỗ rồi.

Dạ Thảo dợm chân quay đi, Tuấn Anh vụt gọi giật giọng:

− Khoan đã.

− Anh còn gì để nói nữa đây?

− Những lời cô nói là sự thật, phải không?

− Nói dối không phải là năng khiếu của tôi.

− Bạch Vân nằm ở bệnh viện nào?

− Chợ Rẫy. Anh định tới ư?

− Tôi muốn gặp Cúc và thăm em gái cô ấy.

− Sẽ chẳng có ích gì đâu, nếu cuộc viếng thăm chỉ gượng gạo. Bạch Cúc chân thành lắm, nó không chịu nổi mọi thứ tình cảm giả dối đâu.

Tuấn Anh chẳng nói chẳng rằng, cầm xâu chià khóa rồi nắm tay Thảo kéo ra cửa. Thảo cố giật tay ra khỏi bàn tay cứng như gọng kìm của TA:

− Thả tôi ra. Anh làm gì thế này?

− Cô phải dẫn tôi tới bệnh viện. Tôi cần gặp Cúc, không thể chậm thêm một giây nào nữa.

Dạ Thảo làu bàu:

− Chả lẽ ai yêu nhau cũng khùng khùng điên điên như mấy người sao?

Tuấn Anh và Dạ Thảo đến bệnh viện lúc 4g chiều. Dẫn Tuấn Anh đi vòng qua những dãy hành làng, Thảo nói:

− Ca mổ đã xong lúc 3g, không biết Bạch Vân đã tỉnh chưa. Nếu Vân tỉnh thì ca ghép tủy hoàn toàn thắng lợi. Suốt mấy tuần nay, Bạch Cúc ăn không ngon, ngủ không yên. Bạch Vân mà khỏi thì đúng là trời có mắt, chưa thấy ai yêu em như con nhỏ ấy. Vậy mà anh còn giận dỗi, hiểu lầm, làm cho nó đã buồn càng buồn hơn.

Tuấn Anh nín thinh. Anh nghẹn ngào nghĩ tới phút giây gặp Bạch Cúc. Đã hơn hai tuần rồi, anh chưa gặp cô, nỗi nhớ vì thế đong đầy. Tuấn Anh hiểu rằng Bạch Cúc là tất cả trong anh, chẳng ai có thể thay thế người con gái dịu hiền, có nụ cười tươi và giọng dịu hiền, đằm thắm. Anh sẽ qùy xuống xin Cúc tha thứ và mong cô hãy mở rộng vòng tay yêu thương mà đón nhận anh. Nhưng con` Hồng Ngọc? Lòng Tuấn Anh thắt lại một niềm lo lắng, ân hận. Anh không muốn làm khổ Ngọc, nhưng kỳ thật, anh chỉ thương cô chứ không hề rung động, bồi hồi. Rồi anh sẽ xin lỗi Hồng Ngọc. Cô ấy vốn độ lượng, có thể sẽ bỏ qua những lời yêu thương của anh, lúc anh đang tuyệt vọng, u buồn.

Vừa đi, Tuấn Anh vừa tự xỉ vả mình. Chỉ vì thói ghen tuông vớ vẩn mà trong một thời gian ngắn, anh đã làm tổn thương đến hai cô gái xinh đẹp và tốt bụng. Liệu cả hai người đẹp ấy có tha thứ cho anh không?

− Đến nơi rồi, anh còn định đi đâu nữa vậy?

Đang miên man nghĩ ngợi, Tuấn Anh bỗng giật mình, vì cái kéo tay và giọng nói chua như giấm của Dạ Thảo. Để trấn an mình, Tuấn Anh nói với Thảo:

− Sau đợt này, tôi sẽ đền ơn cô hai tạ đường.

Thảo tròn mắt:

− Chi "dzậy"?

− Thì để cô pha vào cho giọng nói bớt chua chứ chi.

Dạ Thảo tức tối hăm he:

− Anh coi chừng đó nghen, tôi đang nắm trong tay quyền sinh sát anh đó. Chỉ cần một lời của tôi thôi thì kể như là anh tiêu luôn.

Tuấn Anh vờ sợ hãi:

− Tôi thực lòng muốn giúp cô thôi mà. Làm ơn mà mắc oán ư?

− Thôi đi, mới hồi nãy thảm não, vậy mà bây giờ khua môi muá mép rồi. Để dành lát nữa "đấu lý" với Bạch Cúc ấy.

Tuấn Anh so vai, le lưỡi, như muốn bảo: "Dạ Thảo dữ dằn qúa".

Thảo xoay nắm đấm cửa và mở rộng. Tuấn Anh nhìn vào và cảm thấy đất dưới chân mình sụp lở. Bạch Cúc đang ở trong vòng tay mạnh mẽ của Nam Kha, đầu cô gục vào vai anh. Còn bàn tay Nam Kha thì đang vuốt ve mái tóc dài óng ả của Cúc. Gương mặt của cả hai người đều rạng rỡ hạnh phúc.

Tuấn Anh quay ngoắt đi, anh lao như điên ra khỏi bệnh viện. Và cũng chẳng biết bằng cách nào anh đã lấy xe và về đến ký túc xa. Trước khi về phòng, anh ghé quầy điện thoại ở tầng trệt gọi cho Hồng Ngọc. Anh sợ căn phòng trống trải ở ký túc xá, bốn thằng bạn cùng phòng đã đi thực tế và vẫn chưa về.

Vào đến phòng, Tuấn Anh nằm vật ra giường. Hình ảnh Bạch Cúc và người đàn ông có tên Nam Kha, tay trong tay âu yếm cứ nhảy múa trước mắt Tuấn Anh. Mới vài giây trước đó, anh còn ảo mộng nghĩ đến phút giây Bạch Cúc ở trong vòng tay mình. Thật là mơ hồ, hão huyền qúa đỗi. Bây giờ thì anh mới sáng mắt ra. Cũng may mà số phận đã sớm cho anh vỡ mộng, không thì chẳng biết anh sẽ còn bị lừa dối đến bao lâu?

Tội nghiệp Hồng Ngọc! Cô ấy đã hết lòng vì anh, giờ thì chẳng có lý do gì để anh từ chối, quay lưng trước t/y mãnh liệt của cô. Đã bảo là duyên trời rồi cơ mà. Hãy đến với Ngọc để tìm cho mình sự thanh thản đi, Tuấn Anh, rồi thời gian sẽ làm cho mối tình đến sau trở nên thiết tha, cháy bỏng. Bạch Cúc chỉ còn là qúa khứ mà thôi. Đóa cúc trắng mọc trên đầm lầy đẹp thì có đẹp, nhưng không thể nào hái được.

o0o

Sau giây phút sung sướng đến nghẹt thở, Bạch Cúc mới kịp nhận ra mình đang gục đầu, áp mặt vào vai Nam Kha. Cô bẽn lẽn lùi ra, mặt đỏ tưng bừng.

− Ôi, em xin lỗi. Vì vui qúa nên em sơ ý.

Nam Kha độ lượng mỉm cười:

− Bác sĩ đã nói rồi. Bạch Vân tuy hoàn toàn nhưng vẫn cần bồi bổ nhiều, nhiệm vụ đó là của em đấy. Mà này, anh thấy Cúc cũng sút đi nhiều lắm, kiểu này mà qua cầu Sài Gòn thì gió thổi bay mất thôi.

Bạch Cúc nhìn Nam Kha với ánh mắt biết ơn.

− Má con em biết ơn anh nhiều lắm. Gia đình em biết lấy gì để đền ơn anh đây?

− Cái cô này, sao cứ khách sáo mãi thế? Mấy ngày nay cô nghỉ, Hồng Nhung trông cô lắm đấy.

− Bắt đầu từ ngày mai, em sẽ đến dạy bình thường mà.

− Nói vậy thôi, cô cứ nghỉ để chăm sóc Bạch Vân đi. Hồng Nhung đã nghỉ hè rồi. Tôi muốn cho cháu nghỉ ngơi nửa tháng. Bây giờ muộn rồi, tôi phải về công ty một lát. Nhớ ăn uống và nghỉ ngơi đi nhé.

− Dạ, anh Nam Kha về nghen. Em cảm ơn anh nhiều lắm.

Nam Kha đi rồi, Cúc mới quay lại giường em gái. Bạch Vân mở to đôi mắt đen nhìn chị, nụ cười nhợt nhạt trên gương mặt xanh xao. Nắm tay em, Cúc nói:

− Em thấy chị nói có đúng không. Em sẽ khỏi mà. Ông trời đâu nỡ bắt chị em mình xa nhau.

− Chị ơi, em yêu chị lắm.

− Chị biết rồi, ngốc ạ. Bây giờ còn đòi bỏ chị mà đi nữa không?

Bạch Vân lắc đầu. Cúc vuốt mái tóc lơ thơ, xơ xác của Vân và nói dịu dàng:

− Bác sĩ bảo chỉ ít tháng nữa thôi là tóc em sẽ lại óng ả mượt mà như ngày xưa. Bây giờ em nghỉ đi. Chị ra ngoài mua cháo về cho em ăn nghen.

Bạch Cúc chưa kịp đi thì Dạ Thảo chạy bổ vào. Thấy Vân đã tỉnh, cô nhào tới:

− Ồ, em gái xinh đẹp đã tỉnh rồi ư?

Bạch Vân cười:

− Em quậy qúa nên đã xuống đến cổng âm phủ rồi, mà còn bị Diêm Vương sai người vác gậy đuổi lên trần gian lại đó chi..

Thảo cười:

− Không phải đâu. Tại Diêm Vương thấy em gái đẹp qúa, nên không nỡ bắt em từ giã cõi trần. Em thấy trong người thế nào?

− Nhẹ bỗng chị ạ. Cứ như là vừa cất được một gánh nặng lớn ra khỏi người.

− Ừ, thế thì yên tâm rồi. Em ngủ đi cho mau lại sức. Chị phải hỏi tội con nhỏ Cúc này một lát.

Nghe bạn nói thế, Cúc phì cười:

− Sao mày "thăng đường" mọi lúc mọi nơi thế hả? Người tử tế như tao thì có tội gì đâu?

Dạ Thảo kéo Cúc ra một góc phòng. Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của bạn, Cúc cố nén cười. Cô hỏi:

− Bộ sao hỏa sắp đụng phải trái đất sao?

− Còn nguy hiểm gấp vạn lần sao hỏa đụng trái đất ấy chứ. Tuấn Anh vừa có cú va chạm tóe lửa đấy.

Bạch Cúc hốt hoảng:

− Tuấn Anh bị tông xe ư?

− Tông xe cái con khỉ! Anh ấy vừa bắt gặp mày và Nam Kha tay trong tay.

− Trời ơi, thôi chết rồi.

− Tất nhiên là chết rồi. Đến tao đây mà còn muốn chết đứng như Từ Hải nữa là. Mà sao mày và ông Kha tăng tốc nhanh thế?

Bạch Cúc trợn mắt:

− Tăng tốc cái gì?

− Thì tăng tốc trên con đường từ tình cảm cô giáo và phụ huynh đến t/y ấy.

Cúc giậm chân kêutrời:

− Yêu iếc cái gì! Mấy người hiểu lầm tôi rồi. Tao với Nam Kha có gì mờ ám đâu.

− Nhưng sao hai người lại ôm nhau tình tứ thế?

− Trời ạ, lúc đó, vì qúa vui mừng khi thấy Bạch Vân tỉnh lại nên tao đã ôm choàng lấy Nam Kha. Lúc ấy, bất kể là ai đang đứng cạnh thì tao cũng ôm lấy mà quay một vọng. Chỉ có vậy thôi, chứ tình tứ cái gì.

− Thiệt vậy chứ?

− Có Bạch Vân làm chứng, không tin, mày cứ điều tra.

− Biết làm sao bây giờ? Tuấn Anh hiểu lầm bỏ đi rồi. Còn mày nữa, ôm nhau lúc nào không ôm, lại nhè trúng lúc Tuấn Anh tới. Bây giờ thì tình ngay lý gian, làm sao để cho anh ta hiểu đây? Vậy là phí công tôi cả một buổi chiều đi thương thuyết. Lần này, tôi hết cách rồi, mặc kệ người đấy.

Bạch Cúc năn nỉ:

− Mày đừng cạn tàu ráo máng như vậy chứ. Từ trước đến nay, tao vẫn tôn mày là quân sư ái tình cơ mà. Hãy cố tìm giúp tao một giải pháp đi.

Dạ Thảo rên rỉ:

− Trời ơi, sao số tôi lại khổ thế này. Có một con bạn thì qúa kiêu hãnh, còn ông bồ của cô ta lại ngang như cua, biết tìm cách nào để hàn gắn họ bây giờ. Chắc tôi đến tự tử mất thôi.

− Dạ Thảo! Tao biết mày sẽ nghĩ ra một cách giúp tao. Mày nổi tiếng là thông minh đột xuất trong việc "gỡ rối" mà.

− Ddừng có nịnh. Tao sẽ giúp mày, nhưng với một điều kiện.

− Một điều kiện, chứ mười điều kiện thì tao cũng cam lòng. Nói đi.

− Tao nói gì thì mày phải làm theo nhé.

− Tất nhiên rồi.

− Mày hãy tới ký túc xá gặp Tuấn Anh và làm hòa đi.

− Vào chốn hang hùm ấy ư? Mày đi với tao nhé?

Dạ Thảo lắc đầu:

− Tao phải ở lại chăm sóc Bạch Vân. Mày đi đi, có khó khăn gì thì trổ tài hùng biện ra, mày trả lời ứng xử hay thế cơ mà. Phòng của Tuấn Anh đi vắng hết rồi, hoàn cảnh rất thuận lợi để hai người "tờ... âm.. tâm.. huyền... tình" đấy.

Thảo nháy mắt lém lỉnh. Bạch Cúc đỏ mặt, mắng bạn:

− Ddồ qủy! Chỉ được cái méo mó là giỏi. Mày chăm sóc Bạch Vân giùm tao nghen, tao đi "dàn xếp nội bộ" đây.

Bạch Cúc rời bệnh viện, đến thẳng ký túc xá Bách Khoa trên chiếc Chaly cũ kỹ của Dạ Thảo, lòng cô bồi hồi âu lo. Không hiểu khi đối mặt với nhau, cô và Tuấn Anh sẽ phản ứng như thế nào?

Bỏ lại cả những lời trêu ghẹo sau lưng mình, Cúc bước nhanh lên cầu thang. Phòng 302 đây rồi. Cúc nghe trái tim mình nhảy loạn xạ. Cô sẽ nói lời đầu tiên với Tuấn Anh như thế nào đây? Bàn tay cô chần chừ trên cánh cửa, nửa muốn gõ nửa lại ngại ngùng. Bất ngờ, tiếng Tuấn Anh vang lên khiến Cúc tròn mắt lắng nghe.

− Anh yêu em. Anh thật là ngu ngốc khi làm cho em buồn.

Tuấn Anh đang nói với Cúc sao? Chả lẽ anh biết cô đã đến. Niềm xúc động làm trái tim Cúc nghẹn ngào, cô xoay nhẹ đấm cửa. Một cảnh tượng mà đến nằm mơ Cúc cũng không thể gặp đang hiện ra trước mắt cô. Tuấn Anh và một cô gái khá đẹp đang ôm siết lấy nhau, họ không hề biết đến sự có mặt của Bạch Cúc.

− Tuấn Anh!

− Hồng Ngọc muốn nói gì?

− Lần đầu tiên được nghe những tiếng "anh, em" ngọt ngào từ Tuấn Anh, Ngọc cứ ngỡ là mình đang mơ.

− Không phải mơ đâu, đó là thực đấy.

− Nhưng làm sao biết được.

− Đây nè.

Tuấn Anh cúi xuống và ngấu nghiến hôn Hồng Ngọc. Bạch Cúc thấy như có trăm ngàn con đom đóm trước mặt. Cô cố rút chân ra khỏi cửa phòng rồi chầm chậm lê bước. Bao nhiêu mộng tưởng đẹp đẽ giờ đã tiêu tan, Cúc thấy mình choáng váng như vừa bị một cú tát trời giáng.

Thế là hết, giờ thì chẳng có lẽ gì để biện hộ nữa. Những tưởng tình yêu đẹp như huyền thoại, ngờ đâu chưa kịp nếm mật ngọt đã nhấp phải vị đắng cay. Chóng vánh qúa. Một cuộc tình đã chấm dứt rồi ư?

T/y đến với Cúc vào một ngày biển đẹp ở Long Hải, rồi t/y từ giã cô, vỗ cánh bay đi trong một hoàng hôn mưa bụi Sài Gòn. 19 tuổi, Bạch Cúc mới dám yêu và cũng 19 tuổi, Cúc hiểu được thất tình đau đớn như thế nào. Hình ảnh Tuấn Anh và người con gái có tên Hồng Ngọc say đắm bên nhau cứ nhảy múa trong tâm trí Bạch Cúc.

Nỗi buồn đau đưa Cúc đến một qúan cà phê. Nhìn những hạt mưa bay trắng xóa bầu trời, Cúc cảm thấy cô đơn đến tuyệt vọng. Cúc nhớ Tuấn Anh biết bao và thèm có anh ngồi bên cạnh lúc này. Nhưng mỉa mai thay, anh đang cùng chia sẻ bao hạnh phúc ngọt ngào với một cô gái khác. Nhớ có lần Tuấn Anh hỏi Cúc thích trời mưa hay nắng, cô đã mỉm cười mà bảo với anh rằng mình thích trời mưa. Khi ấy, anh và cô tay trong tay, cùng nhau chia hơi ấm. Mưa sẽ giúp người ta nhìn nhau đẹp hơn, lấp lánh hơn. Tuấn Anh đã cười phá lên và nói Cúc lãng mạn qúa. Bây giờ thì Cúc hiểu, mình không chỉ lãng mạn mà còn qúa viển vông. Một cái gì đó xộc lên sóng mũi cay xè. Cúc cắn chặt môi và cảm thấy một giọt nước vỡ đôi trong khóe mắt. Phải cố gắng lắm, cô mới không òa khóc giữa chốn đông người.

Thật may, chủ quán đã thay băng nhạc thảm não cũ bằng một băng nhạc Trịnh Công Sơn. Bài hát "Tôi ơi, đừng tuyệt vọng" vang lên, lời ca như một lời an ủi, vỗ về, làm tan đi một phần nào sự dằn vặt của ký ức.

Từng giọt cà phê đen đặc quánh nhỏ xuống buồn tênh. Cúc nhấp ngụm cà phê không đường mà cảm thấy đắng chát đầu môi, cuộc tình tan vỡ cũng đắng chát như thế. Bạch Cúc nhìn trời và thầm thì van vỉ: "Mưa ơi, hãy trút mạnh hơn và cuốn tất cả trôi đi".

o0o

Đoàn tàu từ từ tăng tốc độ rồi ầm ầm lao đi. Bạch Cúc đứng thẫn thờ trên sân ga và ngẩn ngơ nhìn theo, cho đến lúc con tàu mất hút giữa phố xá nhiều nhà cao tầng.

− Sao nghỉ hè rồi mà Cúc không theo mẹ và Vân về quê nghỉ ít ngày?

Cúc gượng gạo mỉm cười và cố đáp lại lời Nam Kha một cách vui vẻ:

− Em phải ở lại để "dạy trừ nợ" chứ.

Nam Kha tỏ ý không hài lòng:

− Đó là chuyện lâu dài. Anh có đòi nợ ngay đâu mà Cúc lo thế. Em biến anh thành chủ nợ lúc nào vậy hả?

Bạch Cúc trở lại thái độ nghiêm túc:

− Em nói đùa cho vui vậy thôi. Em không về quê là cảm thấy chưa cần thiết. Vừa mới ở với má và Vân gần 2 tháng trời còn gì.

− Nhanh vậy đó hả? Mới đó mà đã gần 2 tháng rồi ư?

− Dạ. Giằng lấy Bạch Vân từ tay tử thần, công ấy là của anh đó, Nam Kha ạ.

− Em lại nói quá lên rồi. Cứ làm như anh là một vị "cứu nhân độ thế" không bằng.

− Trong mắt g/d em, anh là một bậc "cứu nhân" chứ còn gì nữa.

− Trời ạ! Em làm anh xấu hổ qúa đấy.

Nam Kha nói rồi cười phá lên. Bạch Cúc vẫn cười, nhưng dường như vẫn không giấu hết được nỗi buồn. Nhìn cô, Nam Kha thắc mắc:

− Bạch Vân đã hoàn toàn bình phục, chuyện g/d thế là xong, sao em còn buồn thế?

Bạch Cúc lắc đầu chối:

− Em đang vui, chứ có buồn đâu...

− Nụ cười méo xệch và đôi mắt như thu hết nỗi buồn của thiên hạ đã tố cáo em rồi, chối sao được.

− Tại em buồn vì xa em và Vân chứ bộ.

− Không phải. Anh thấy em như thế đã lâu rồi. Khi Vân chưa mổ thì anh tưởng là vì em lo qúa nên mới vậy. Khi Vân bình phục rồi, anh vẫn thấy em buồn, có lúc cảm thấy giác như lòng em đang tan nát.

Bạch Cúc nín thinh và thầm phục sụ tinh tế của Nam Kha. Lát sau, cô quay sang anh đề nghị:

− Anh Kha này! Mình ghé vào đâu uống nước đi. Đã lâu lắm rồi, em không có được cảm giác nghỉ ngơi, thư giãn hoàn toàn.

− Nhất trí thôi. Anh sẽ đưa em tới một nơi "không đẹp không ăn tiền" nhé.

− Sang trọng như thế có phù hợp với một cô gái quê mùa như em không?

− Em quê mùa à? Nếu không nói ra thì anh không biết đấy.

− Cái anh này!

Cúc bật cười và đập nhẹ vào tay Kha. Nam Kha mỉm cười mở cửa xe:

− Nào, mời cô gái quê mùa lên xe!

Chiếc xe hơi sang trọng đưa họ tới một quán cà phê sân vườn đẹp đẽ trên đường Điện Biên Phủ. Bước vào trong quán, Bạch Cúc trầm trồ:

− Quả là đẹp tuyệt! Anh Kha đúng là dân chơi sành điệu đó nha, chẳng có chốn ăn chơi nào mà anh không biết.

− Lại nói móc anh rồi. Anh không qúa xấu như em nghĩ đâu. Chẳng qua là vì công việc, phải giao dịch với khách hàng. Mình phải biết nhiều để giới thiệu với khách.

Bạch Cúc chúm môi cười không đáp. Nam Kha đá nhẹ vào chân cô:

− Cười gì mà gian thế.

− Ơ, cái anh này! Người ta cười mà cũng không cho nữa ư? Có tật nên giật mình chứ gì?

Nam Kha cười xòa:

− Về khoảng tranh cãi thì anh thua em rồi, thua ngay từ lần tranh luận đầu tiên.

− Vậy là anh nói em nhiều chuyện phải không?

− Oan cho anh qúa! Em uống gì để anh kêu nè?

Bạch Cúc dẩu môi:

− Em đói bụng lắm. Muốn ăn một chút gì rồi mới uống nước.

− Đói bụng sao không nói ngay từ đầu. Vào đây chỉ toàn bánh ngọt thôi. À, đúng rồi! Ở ngoài cổng có một tủ bánh mì, để anh chạy ra mua cho.

Bạch Cúc chưa kịp ngăn lại thì Nam Kha đã đứng dậy và đi ra ngoài. Nhìn theo dáng đi vội vã của anh, Cúc thấy lòng mình ấm áp lạ. Cô có cảm giác mình đã có thêm một người anh trai, một anh hai rất chiều em gái.

− Đây, bánh mì của em đây. Rủ người ta đi uống nước mà than đói bụng.

Chìa ổ bánh mì nóng hổi về phía Cúc, Nam Kha dịu dàng nhìn cô. Bạch Cúc mỉm cười và gặm bánh một cách ngon lành. Thấy Cúc "tấn công" ổ bánh mì với tất ca niềm hăng say, Nam Kha tủm tỉm cười và kéo ghế ra xa. Cúc ngạc nhiên:

− Ủa, sao vậy anh?

− Anh sợ.

− Sợ gì?

− Sợ em ăn hết, còn thòm thèm, rồi ăn anh luôn.

− Xí! Anh thì lúc nào cũng nghĩ xấu cho em hết.

Cúc chồm lên đấm vai Nam Kha thùm thụp. Kha so vai le lưỡi:

− Có cô em gái dữ qúa hà.

− Anh ân hận rồi hả?

− Ừ, ân hận vì đã không kết nghĩa anh em với em sớm hơn. Ddi đâu, dẫn em theo thì chẳng còn sợ ai bắt nạt nữa.

− Gớm! Ai mà dám bắt nạt anh. Nhìn bộ mặt lạnh như tiền của anh cũng đủ ngán rồi.

Nhìn Cúc đăm đăm, Kha nói:

− Dù em cố cười, cố vui vẻ, anh vẫn thấy một nỗi tuyệt vọng, đau đớn trong mắt em. Đừng cố gắng chịu đựng một mình nữa, hãy kể cho anh nghe đi. Như thế, em sẽ vơi đi phần nào.

− Làm sao anh biết em sẽ bớt đau hơn?

− Biết chứ. Anh đã từng trải qua một nỗi tuyệt vọng như vậy. Đó là nỗi đau về t/y, đúng không?

Bạch Cúc ngạc nhiên:

− Sao anh biết?

− Anh lớn hơn đúng một con giáp cơ mà. Có nỗi đau nào trên cuộc đời này mà anh chưa trải qua. Có điều gần đây anh mới hiểu được rằng, đừng gặm nhấm nỗi đau một mình, hãy san sớt, chia sẻ, như vậy mới tránh được tuyệt vọng, bế tắc...

Bạch Cúc nhìn chăm chăm vào ly cam vắt trên bàn. Tiếng hát Hồng Nhung từ máy đĩa vang lên:

"Khi anh xe em, bên sông hoa rơi cuốn trôi đi bao ngày tháng.

Em như chim non hoang vu bay theo những khung trời hoa nắng.

Khi anh xe em bên sông hoa rơi xóa tan đi những bờ bến.

Cuộc tình giờ còn một mình em lãng quên...."

− Bạch Cúc! Em không sao chứ?

− Em cô đơn lắm, Nam Kha ơi! Bạch Vân đã khỏi rồi, em chẳng còn bận rộn nữa. Những nỗi mất mát ùa về hiện hữu, em chỉ muốn nhắm mắt và ngủ một giấc thật dài thôi, để đến lúc tỉnh dậy, qúa khứ sẽ tan đi theo mây khói.

− Em càng chạy trốn nỗi đau, nỗi đau càng đặc quánh lại. Chỉ có một cách thoát khỏi nó là bước qua nó thôi.

− Nhưng làm sao em có được sự mạnh mẽ như anh? Em chỉ là một cô gái yếu đuối.

− Sự mạnh mẽ chẳng phân biệt trai hay gái. Khi mẹ của Hồng Nhung bỏ đi, anh còn tuyệt vọng hơn em. Lúc ấy, với anh, cuộc đời mới vô nghĩa làm sao.

− Nhưng anh còn bé Hồng Nhung, con gái là động lực để anh đứng dậy.

− Em thì có khác gì. Em còn cha mẹ, còn Bạch Vân, còn bao lý do để mà vươn dậy. Tình yêu là thiêng liêng, nhưng không phải là tất cả. Nếu đã không hiểu nhau thì có nối lại cũng chẳng thể thông cảm được cho nhau...

Bạch Cúc lặng yên ngồi nghe Kha nói, cô thấy anh có lý vô cùng. Cô và Tuấn Anh yêu nhau đã được bao lâu đâu, mà liên tục có những hiểu lầm. Tuấn Anh ghen với thầy Huy, hiểu lầm quan hệ giữa Cúc và Nam Kha, mau chóng ôm vào lòng một người con gái khác. Một con người như thế, có đáng để cho Bạch Cúc tuyệt vọng không?

Tiếng Nam Kha vẫn ấm áp bên tai:

− Phải thật lâu, sau ngày mẹ Hồng Nhung đi, anh mới hiểu được rằng, mình đừng nên cố gắng níu kéo một cái gì, khi nó đã thật sự vuột trôi đi. Hãy để t/y chết, một khi nó đã không còn đủ sức để sống thêm, như một chiếc lá đã đến độ phai tàn. Em hãy bớt buồn đi, Cúc ạ.

− Cảm ơn anh.

− Lại cảm ơn nữa rồi, sao em cứ khách sáo mãi thế. Cô bạn Dạ Thảo của em về quê đến chừng nào lên?

− Em cũng không biết nữa. Nó bảo về một tháng, nhưng có khi mới 10 ngày đã mò lên rồi. Con nhỏ đó có bao giờ ngồi yên một chỗ đâu anh.

− Em và cô ấy là hai thái cực. Kẻ nóng - người lạnh, kẻ ồn ào - người trầm tĩnh, nhưng... cả hai đều dữ y như nhau.

− Á, anh nói xấu tụi em nghen. Khi nào Dạ Thảo lên, em méc nó cho coi.

− Ấy đừng, cô ấy mà nổi cơn thịnh nộ thì tàn đời anh còn gì.

Cúc mỉm cười đứng dậy:

− Mình về thôi anh.

Họ ra đến xe thì đã thấy một cô gái trẻ với thân hình bốc lửa đang chờ sẵn. Nam Kha ngạc nhiên:

− Trúc Qùy! Sao em lại ở đây?

− Em tình cờ ngang qua, thấy xe của anh nên đứng chờ. Tưởng anh đang tiếp khách hàng, ai ngờ...

Trúc Qùy nhún vai và nhìn Bạch Cúc soi mói từ đầu đến chân. Cúc cảm thấy khó chịu trước cái nhìn đó. Sau lời giới thiệu của Nam Kha, Qùy nhếch môi cười:

− Thì ra đây là cô giáo Bạch Cúc. Em tưởng anh Kha chỉ thích mấy cô nảy nở, eo thắt thôi chứ.

Bạch Cúc đỏ mặt trước những lời sỗ sàng của cô gái nọ. Nam Kha nghiêm giọng:

− Trúc Qùy, em đừng đùa không đúng lúc như thế. Bây giờ anh có việc phải đi. Chào em.

Nam Kha mở cửa xe, đẩy Cúc lên băng ghế. Trúc Qùy gọi với theo:

− Anh Kha! Tối nay, em muốn gặp anh.

Bạch Cúc ngồi yên trên ghế mà thấy ngao ngán trong lòng. Cô không thể tưởng tượng được rằng, cuộc đời lại có những người con gái trơ trẽn đến thế.

o0o

Tám giờ tối, trời mưa lâm râm. Ký túc xá đêm thứ bảy trống trơn, chưa vào năm học mới nên căn phòng đã vắng lại càng trống vắng. Dạ Thảo vừa mới ở quê lên, đã đi phân phát đặc sản miền Tây cho mấy phòng bên cạnh. Con nhỏ nhiều chuyện ấy mà ra khỏi phòng thì phải cả tiếng đồng hồ mới quay về. Bạch Cúc leo lên giường, cuộn mình trong tấm đắp mỏng, khoan khoái tận hưởng cảm giác nghỉ ngơi. Cô để mặc cho ý nghĩ của mình lang thang, bay bổng. Rồi chục lần như một, ý nghĩ ấy lại dừng chân ở một người con trai có cái tên Tuấn Anh. Kể từ ngày cô nhìn thấy anh với Hồng Ngọc đến nay, cô và anh chưa gặp nhau, nghe đâu anh đã vê quê nghỉ hè. Mối quan hệ kết nghĩa giữa phòng anh với phòng cô cũng lạt dần. Cúc thấy mình và Tuấn Anh như 2 đường thẳng cắt nhau. Chỉ gặp nhau ở một điểm rồi mãi mãi xa nhau, mãi mãi chẳng thể nào gặp được nhau nữa.

Thời gian trôi đi, rồi mọi chuyện sẽ chìm vào dĩ vãng. Cô và Tuấn Anh mỗi người sẽ có một con đường riêng. Nhưng sẽ chẳng bao giờ Tuấn Anh hiểu được rằng cô không hề có lỗi, mà người gây ra sự tan vỡ này chính là anh. Anh đã qúa vội vàng khi cho rằng cô tồi tệ, và cũng qúa vội vàng khi tìm đến với một tình yêu mới. Dù có tự an ủi rằng anh sai, cô đúng thì nỗi đau cũng không vì thế mà vơi đi. Nó vẫn hiện hữu, khi thì gào thét, khi thì âm ỉ trong trái tim 19 của cô.

− Xin lỗi, cho hỏi...

Cúc giật mình, nghểnh cổ nhìn ra. Một cô gái đang đứng trước cửa phòng, đưa đôi mắt sắc sảo sục sạo khắp các giường. Cúc nhíu mày khi nhận ra gương mặt cô gái r?