
Nạp Thiếp Ký II
Tổng số chương: 146
Trời về khuya, mưa phùn lất phất như tơ.
Trên đường phố ở phủ Ứng thiên bên ngoài kinh thành, trong cơn mưa rào, một con hồng mã băng qua những vũng nước lầy lội, lao vun vút như xé toạt màng đêm.
Trên lưng ngựa có một thiếu phụ dung nhan tuyệt mỹ, đang ôm chặt một cái tả bọc em bé dùng quần áo quấn cẩn thận lại. Vó ngựa phi nhanh, thoáng xuất hiện qua như một tia chớp rồi biến mất hút trong làn mưa.
Chỉ trong chốc lát, phía sau có ba con tuấn mã đuổi theo nhanh như gió. Người đi đầu là một thanh niên, "áo đỏ tua hồng”, nhìn áo quần đang mặc thì biết ngay đó là mộ t tân lang, nhưng toàn thân đã ướt sũng, bên dưới vạt áo cũng bị vó ngựa làm cho lấm lem bùn đất. Người thanh niên này thúc mạnh roi ngựa, cất tiếng gọi thảm thiết ”Băng nhi! Băng nhi...!”
Thanh âm nghe thê lương tuyệt vọng, khàn cả giọng, càng lúc càng trở nên như rên rĩ.
Theo sát phía sau hắn là hai kỵ mã, đều là thiếu nữ. Một cô nương thì mặc quần áo tân nương của Miêu tộc, cũng bật khóc kêu gọi, làm cho người ta nghe xong không khỏi chấn động tâm can. Cô nương còn lại có vóc dáng là một tiểu thư thân hình nhỏ nhắn, mặc áo ngắn màu xanh, bị nước mưa ướt sũng làm hiện lên những đường cong lả lướt. Nàng ta cũng gọi lớn, nhưng lại là "Sư phụ tỷ tỷ....!!!”
Ba người cưỡi tuấn mã lao tới thật nhanh, đuổi theo bóng dáng của người thiếu phụ kia và trong phút chốc khuất bóng dưới làn mưa.
Một khúc sông đang hiện ra trước mắt, có một chiếc cầu nhỏ bắc qua vốn có nước dưới lòng sông trong văn vắt thấy cả đáy, nhưng giờ phút này đã là một dòng thác đục ngầu cuồn cuộn chảy xiết giống như con mãnh thú. Cây cầu đã bị cuốn theo dòng nước,chỉ còn lại hai chân tách rời nghiêng ngã một cách đáng thương.
Thiếu phụ cưỡi hồng mã tiến thẳng đến bờ sông, cầm chắc cương ngựa, nhìn hai bờ sông xa cách mông lung, thoáng chút lưỡng lự. Phía sau tiếng gọi càng lúc càng đến gần hơn.
Nghe tiếng gọi đó, gương mặt thanh tú của nàng ta cúi gục xuống, mặt nhòe nước, không biết đó là nước mưa hay là nước mắt?
Nhẹ sụt sùi, nàng điều khiển con hồng mã lùi lại mấy chục bước, lẳng lặng chờ ba tam kỵ đang đến phía sau.
Khi ba người đến, người thanh niên bèn xông tới con hồng mã đầu tiên, túm lấy con ngựa, nhìn thiếu phụ, nói bằng giọng sầu muộn: "Băng nhi, đừng đi nữa, nàng biết là ta không thể không có nàng mà..”
“Thu Trì, ta chỉ còn có cách rời xa chàng, vì chàng, mà cũng là vì ta.”
“Tại sao?”
“Bởi vì - nếu như tiếp tục lưu lại, ta sợ rằng sẽ giết chàng, sau đó sẽ chết theo chàng!”
Thanh niên trong trang phục tân lang ấy chính là Cẩm y vệ Chỉ huy sứ Trấn quốc công Dương Thu Trì của Đại Minh thời Vĩnh Lạc.
Còn thiếu phụ cưỡi con hồng mã, ôm chặt đứa bé chính là tiểu thiếp thứ tư của Dương Thu Trì- Liễu Nhược Băng xinh đẹp tuyệt trần võ công thâm hậu, được sắc phong thành Nhất phẩm phu nhân. Đứa bé ôm trong lòng chính là đứa con nàng vừa hạ sinh được vài tháng.
Còn hai cô nương đi theo Dương Thu Trì thì một cô trong trang phục của Miêu tộc chính là tân nương vừa mới bái đường thành thân, vẫn còn chưa kịp động phòng - chính là Thanh Khê Công chúa Vân Lộ. Cô nương còn lại cũng chính là ái đồ duy nhất của Liệu Nhược Băng, và cũng là em gái cùng cha khác mẹ của nà, luôn thích bám sát gót Dương Thu Trì, là cái đuôi nhỏ của hắn, tiểu thiếp thứ năm của hắn-Tống Vân Nhi
Lần trước, con gái của miêu vương là Vân Lộ được Minh Thành Tổ Chu Lệ sắc phong thành Thanh Khê công chúa. Nàng nhất mực yêu thương Dương Thu Trì, tìm đủ mọi cách để được cưới về Dương gia, nhưng đáng tiếc nàng mang thân phận là công chúa, không thể làm thứ thiếp được, còn Dương Thu Trì lúc đó thì đã phối duyên cùng Phùng Tiểu Tuyết, cho nên Minh thành tổ nhất quyết không đồng ý lời thỉnh cầu đề thân của Dương mẫu.
Sau đó, Dương Thu Trì trợ giúp Minh thành tổ Chu Lệ dẹp tan vụ bạo loạn do nhị hoàng tử Chu Cao Hú và nguyên cẩm y vệ chỉ huy sứ Kỷ Cuơng phát động. Minh thành tổ lấy làm cao hứng vì điều này, nên cũng đồng ý với Dương gia, chấp nhận cầu thân. Nhưng Dương Thu Trì đã nhiều lần hứa hẹn với Liễu Nhược Băng là không nạp thiếp nữa, cho nên từ đầu đến cuối không dám hé răng, Minh thành tổ cũng không tiện chủ động đề xuất việc hứa hôn.
Vân Lộ sốt ruột vô cùng, nài nỉ Dương mẫu đến hoàng cung cầu thân, lúc này thuận lợi đạt được sự ân chuẩn của hoàng thượng.
Vân lộ công chúa thông qua vận động đường vòng đã rất được lòng Dương mẫu, nên Dương mẫu nhất định phải cưới cho được nàng công chúa này về nhà. Nhưng bà biết con mình Dương Thu Trì và con dâu thứ tư Liễu Nhược Băng đã trải qua một tình yêu cay đắng, xót xa, ruột gan như xé ra từng mảnh, cuối cùng trong tình cảnh ván đã đóng thuyền, con trai bà mới dùng chân tình cảm hóa Liễu Nhược Băng, tiếp đó mới cưới được nàng về nhà.
Lúc thành thân, Liễu Nhược Băng bị Phùng Tiểu Tuyết là vợ nguyên phối, nhị thiếp Tần Chỉ Huệ, tam thiếp Tống Tình, lục thiếp Hồng Lăng cùng với người thứ bảy là Bạch Tố Mai còn đang chịu tang chưa cưới về thuyết phục hãy chấp nhận sự thật, quyết tâm thất nữ cùng chăm lo cho nhất phu. Nhưng mà, Nhược Băng không hy vọng Dương Thu Trì Lại nạp thêm bất kỳ người thiếp nào nữa. Thu Trì cũng đã nhiều lần hứa hẹn rằng sau khi cưới Nhược Băng thì sẽ không nạp thiếp. Liễu Nhược Băng biết Dương mẫu rất muốn cưới Vân lộ làm thiếp cho con mình, nhưng nàng nhất mực tin rằng Dương Thu Trì sẽ không đồng ý. Nàng cũng đã vài lần biểu thị ngầm rằng hãy trận trọng tình cảm của hai người, dĩ nhiên hắn tỏ rõ thái độ quyết không tấn thiếp.
Dương mẫu tiến vào hoàng cung cầu thân được hoàng thượng ân chuẩn rồi, lo là Liễu Nhược Băng sẽ cản trở hôn sự, liền quyết định cho nàng ta quay trở Ninh quốc phủ tiếp đón cha là Tống tri phủ đến kinh thành bởi vì hoàng thượng đã bổ nhiệm ông ta chức phủ doãn của Ứng Thiên phủ.
Sau khi Liễu Nhược Băng đi rồi, Dương mẫu lập tức âm thầm chuẩn bị cuộc hôn sự cho Vâ Lộ, còn Dương Thu Trì thì quá bận rộn với chức vụ mới trong cẩm y vệ, thường xuyên đến nam và bắc trấn phủ ti làm nhiệm vụ. Đợi cho hắn biết sẽ cùng Vân Lộ bái đường thành thân ngay ngày động phòng hoa chúc thì Liễu Nhược Băng đã xuất phát đi đến Ninh quốc phủ rồi. Hôn lễ đã chuẩn bị hoàn tất, mọi việc giờ như gạo nấu thành cơm.
Trong nội tâm, Dương Thu Trì rất thích thiếu nữ Miêu gia dám yêu dám hận Vân Lộ này. Huống chi Vân Lộ từng cứu hắn một mạng, vì hắn mà suýt chết đi. Hắn cảm thấy không phải với Vân Lộ, do đó, cho dù đã đáp ứng Liễu Nhược Băng không nạp thiếp nữa, nhưng trong lòng hắn không chống lại chuyện này, thậm chí nghĩ Liễu Nhược Băng đã sinh con cho mình, đối với nàng mà nói thì đã vào thế phu xướng phụ tùy. cộng thêm gia quan tấn tước liên tục, lại phong tê ấm tử, trong Dương phủ cả nhà hòa khí, cho nên Dương Thu Trì đánh giá thấp phản ứng của Liễu Nhược Băng, cho rằng nhiều lắm là nàng buồn thôi, từ từ rồi sẽ hết.
Vào ngày tân hôn, hoàng thượng đích thân làm chủ hôn, Vân Lộ trong trang phục của Miêu tộc, chầm chậm hát lên một khúc nhạc của người Miêu mang âm hưởng núi rừng.Tiếng nhạc cất lên du dương, réo rắt, khiến mọi người vỗ tay tán thưởng. Hoàng thượng hết sức hài lòng, tay cầm cốc rượu uống liên tục đến tận hứng mới ra về.
Tiễn Hoàng thượng rời phủ về cung xong, quan khách cũng lần lượt cáo từ, Dương mẫu khẩn trương giục Thu Trì vào cùng Lộ Vân động phòng.
Nhưng mà, khi Dương Thu Trì say túy luy mơ màng bước vào động phòng, thậm chí chưa kịp cởi khăn hồng trùm đầu uống ly rượu hợp cẩn với Vân Lộ thì Tống Vân Nhi đột ngột xông vào tân phòng, kinh hoảng báo cho Dương Thu Trì biết là Liễu Nhược Băng vừa mới từ Ninh quốc phủ trở về, thấy trong phủ đèn hoa trang trí náo nhiệt, mang đầy sắc màu hỷ sự. Sau khi dò hỏi, nàng biết được chuyện Hoàng thượng đã ân chuẩn thỉnh cầu của Dương mẫu, đồng ý gã Lộ Vân công chúa cho Dương Thu Trì làm thiếp. Và hôm nay đúng là ngày thành thân của họ. Sắc mặt Liễu Nhược Băng tức thì tái xanh, nhợt nhạt. Nàng im thin thít. Trong phút chốc không nói lên bất cứ lời nào nữa, đến ôm con mình vào lòng và cũng không mang theo bất kỳ vật dụng nào cả, lại dắt con hồng mã ra rồi nhảy lên ngựa vọt đi.
Dương Thu Trì thần sắc thất kinh, cơn say trong người hắn cũng tan biến đi hơn phân nửa, vội vàng lao ra khỏi tân phòng, tức tốc nhảy lên lưng ngựa. Vân Lộ khi ấy vẫn còn trùm khăn tân nương, nghe được tin này cũng mất bình tĩnh, tự tháo khăn xuống lao ra khỏi phòng đòi theo hắn
Tống Vân Nhi mang ngựa đến bám theo Dương Thu Trì, Lộ Vân cũng lao ra khỏi phủ.
Người trong phủ biết được tin cũng vội vàng lên ngựa đi theo bảo vệ. Khi đó, Dương Thu Trì đã rời đi xa rồi.
Liễu Nhược Băng mang theo ấu nhi xông đến cửa thành Nam, nhưng lúc này cổng thành đã đóng. Người trấn giữ cửa thành nhận ra đây đích thị là nhất phẩm phu nhân của Dương công gia, nhưng nhất định phải về bẩm báo lại mới dám quyết định chứ nhất quyết không mở cổng thành.
Liễu Nhược Băng dùng một chiêu khống chế người giữ thành, ra lệnh mở cửa, nếu không nàng sẽ giết hắn ngay tại chỗ.
Bọn quan binh nhìn thấy phu nhân của Dương gia một mình một ngựa, trong khi kinh thành năm ấy đang hưởng thái bình thịnh trị cũng không có vấn đề gì bất trắc xảy ra, cho nên tuy không biết nàng ra khỏi thành với dụng ý gì, nhưng đoán chừng cũng vô hại. Huống chi lúc đó, quan thủ thành cũng đang bị bắt làm con tin, lính giữ thành dựa vào cớ đó vội vội vàng vàng mở cửa thành ra, thả cầu treo xuống. Trong khi đám quan binh vẫn còn hồn bay phách tán thì Liễu Nhược Băng đã nhanh chóng ra khỏi thành.
Tận dụng thời khắc chậm lại này, Dương Thu Trì cùng những người bám đuôi vừa tới kịp khia cửa thành chưa đóng lại, đua nhau xông ra khỏi thành.
Lính thủ thành kinh hãi khôn xiết, nhưng thấy Dương công gia đuổi theo người thiếp ra khỏi thành, đoán là chuyện trong nhà họ Dương, dù sao cũng để cho Dương Công gia gánh chịu, liền chỉ âm thầm cười trộm,xem như đây là một bí mật nho nhỏ,không cần báo cáo lên thượng cấp.
Đêm đó mưa xuân cứ rơi không ngừng, mặc dù hồng mã mà Liễu Nhược Băng cưỡi là giống thần câu, nhưng lo đứa con đang mang trong lòng bị xốc nảy, nên Liễu Nhược Băng không dám thúc ngựa chạy nhanh. Rời khỏi thành được mười mấy dặm, cuối cùng nàng cũng bị bọn ba người Thu Trì đuổi kịp.
Danh sách chương
- Chương 1 Biến Cố Tân Hôn
- Chương 2 Từ Biệt Nhau Tại Chân Cầu
- Chương 3-4 Trưởng Tử - Kiến Văn hiện tung
- Chương 5 Xuất Nhậm Tuần Phủ
- Chương 6 Cục Cưng
- Chương 7 Chỉnh Trang Đi Tuần
- Chương 8 Nữ Đổ Thần Của Tiểu Trấn
- Chương 9 Mẹ Con Người Ăn Mày
- Chương 10 Kỳ Quái
- Chương 11 Chuyển Bại Thành Thắng
- Chương 12 Cái Giá Phải Trả
- Chương 13
- Chương 14 Bí Mật
- Chương 15 Bản Cáo Trạng Bị Chôn Vùi
- Chương 16 Định Hải
- Chương 17 Làm Việc Gì Cũng Phải Chừa Đường Lui
- Chương 18 Dùng Âm Mưu Ứng Phó Lại Âm Mưu
- Chương 19 Gậy Ông Đập Lưng Ông
- Chương 20 Hẹn Ước Kiếp Sau
- Chương 21 Thời Kỳ Ăn Vỏ Cây Để Sống
- Chương 22 Ngươi Dữ? Ta Còn Dữ Hơn!
- Chương 23 Đem Nữ Nhân Đổi Nữa Con Thỏ
- Chương 24 Ma Vương Giết Người
- Chương 25 Như Hình Với Bóng
- Chương 26 Giữ Lời Hứa
- Chương 27 Áo Gấm Và Bánh Bao
- Chương 28 Thần Công Khiêng Gỗ
- Chương 29 Tắm Máu
- Chương 30 Hành Nghề Khám Nghiệm Tử Thi
- Chương 31 Chất Ói Mữa Thần Bí
- Chương 32 Cái Ngon Của Món Ăn Độc
- Chương 33 Bài Trừ Hiềm Nghi
- Chương 34 Băng Nhi, Là Nàng Sao?
- Chương 35 Tìm Kiếm Việc Làm
- Chương 36 Tuần Vệ
- Chương 37 Đầu Độc Kỳ Quái
- Chương 38 Thanh Xuân Dụ Hoặc
- Chương 39 Nửa Chén Rượu Thừa
- Chương 40 Tiến Lùi Chừng Mực
- Chương 41 Nữ Sát Thủ Áo Trắng
- Chương 42 Nét Tựa Hoa Đào
- Chương 43 Ghi Lòng Tạc Dạ
- Chương 44 Lãnh Cung Vương Phi
- Chương 45 Từ Của Lý Thanh Chiếu
- Chương 46 Những Ngày Sống Lặng
- Chương 47 Hồng Hồng Xinh Xinh
- Chương 48 Tâm Sự
- Chương 49 Mặt Người Lòng Thú
- Chương 50 Đột Biến Động Phòng
- Chương 51 Ba Lượng Hai Mạng Người
- Chương 52 Thật Và Ảo
- Chương 53 Chân Hung Hư Ảo
- Chương 54 Vợ Hay Sư Phụ?
- Chương 55 Bối Phận
- Chương 56 Tiếng Pháo
- Chương 57 Mua Phòng Đào Hầm Tránh Chiến Loạn
- Chương 58 Mai Mối Nạp Thiếp
- Chương 59 Âm Chiêu
- Chương 60 Lộng Xảo Thành Chuyết (Khéo Quá Hóa Vụng)
- Chương 61 Vị Vũ Trù Mâu (Lo Trước Tính Sau)
- Chương 62 Dục Hỏa Tư Niệm
- Chương 63 Dẫn Xà Xuất Động
- Chương 64 Độc Kế
- Chương 65 Âm Tổn
- Chương 66 Tìm Kiếm Dấu Vết
- Chương 67 Gặp Lại Băng Nhi
- Chương 68 Ranh Giới Sống Chết
- Chương 69 Tây Vực Bạch Đầu Xà
- Chương 70 Tiểu Thiếp
- Chương 71 Cự Hôn
- Chương 72 Mọi Việc Trở Lại Từ Đầu
- Chương 73 Hỏi Chàng Cần Chi
- Chương 74 Tặng Thiếp
- Chương 75 Đao Hạ Lưu Nhân
- Chương 76 Đại Náo Đô Ti Phủ
- Chương 77 Đi Về Đâu?
- Chương 78 Ràng Buộc Cả Đời
- Chương 79 Thông Minh Quá Hóa Dại
- Chương 80 Luận Ái Tình
- Chương 81 Làm Quan Một Cõi, Tạo Phúc Một Phương
- Chương 82 Án Đầu Khi Đến Nhận Nhiệm Sở
- Chương 83 Di Thư
- Chương 84 Bách Thiện Hiếu Vi Tiên
- Chương 85 Vụ Tự Sát Kỳ Quặc
- Chương 86 Ai Lại Giết Một Người Sắp Chết?
- Chương 87 Chung Chăn Chung Gối
- Chương 88 Như Mộng Như Thật
- Chương 89 Ngốc Tú Tài
- Chương 90 Bí Ẩn Khuê Phòng
- Chương 91 Thi Thể Nói Cho Biết
- Chương 92 Tiểu Đổ Di Tình
- Chương 93 Thi Thể Biết Đóng Cửa
- Chương 94 Chung Xuồng
- Chương 95 Miếu Thờ Trinh Tiết
- Chương 96 Vì Ai Mà Thân Em Tiều Tuỵ?
- Chương 97 Địa Phương Đoàn Luyện
- Chương 98 Thỏ Khôn Ba Hang
- Chương 99 Công Tượng
- Chương 100 Cắt Tai Hay Chặt Ngón?
- Chương 101 Cắt Tai Hay Chặt Ngón?
- Chương 102 Áp Trại Phu Nhân
- Chương 103 Đánh Không Lại, Sử Dụng Hàng Nóng!
- Chương 104 Đồng Gia Sơn Trại
- Chương 105 Lổ Đạn Đánh Dấu Thời Đại Mới
- Chương 106 Axit Đậm Đặc
- Chương 107 Cái Giá Của Tội Ác
- Chương 108 Bảo Tàng Chỉ Cấp Chính Chủ
- Chương 109 Dùng Hôn Nhân Đổi Vàng Bạc
- Chương 110 Điên Loan Đảo Phượng
- Chương 111 Binh Lâm Thành Hạ
- Chương 112 Viện Binh
- Chương 113 Huyết Chiến
- Chương 114 Cầu Hôn Nơi Chiến Trận
- Chương 115 Tạ Thiên Tạ Địa
- Chương 116 Đừng Coi Điển Sứ Không Là Cán Bộ
- Chương 117 Thăng Quan Bất Đắc Dĩ
- Chương 118 Không Thể Viên Phòng
- Chương 119 Gò Cương Bên Bờ Vực Thẳm
- Chương 120 Súng Máy Maxim (*) Và Lão Sáo Đồng (**)
- Chương 121 Tri Thức Chính Là Lực Lượng
- Chương 122 Địch Nhân Giảo Hoạt
- Chương 123 Chiến Tranh Và Đồ Sát
- Chương 124 Trảm Soái Đoạt Kỳ
- Chương 125 Ba Vị Vương Gia
- Chương 126 Chiêu Binh Mãi Mã
- Chương 127 Được Gió Kéo Buồm
- Chương 128 Ép Buộc Nạp Thiếp
- Chương 129 Phá Vỡ Quy Củ
- Chương 130 Trù Kiến Quân Đội
- Chương 131 Ông Trời Đùa Cợt
- Chương 132 U U Động Phòng
- Chương 133 Ràng Buộc
- Chương 134 Luyện Binh
- Chương 135 Trọng Binh Áp Cảnh
- Chương 136 Vượt Qua Hẻm Núi
- Chương 137 Núi Đè
- Chương 138 Liệt Hoả Đồ Thành
- Chương 139 Công Chiếm Bảo Khánh
- Chương 140 Hội Chiến Hắc Thuỷ Hà
- Chương 141 Hỗn Chiến Thống Khổ
- Chương 142 Nhân Tố Thắng Lợi
- Chương 143 Tổng Đốc Ba Tỉnh
- Chương 144 Tiểu Thiếp Thứ Hai
- Chương 145 Mưu Sâu Kế Độc
- Chương 146 Bọ Ngựa Và Chim Sẻ
- Chương 147 Uyên Ương Chân Giả?