
Thời Đại Ảo
Tổng số chương: 10
Vài nét về tác giả:
Ngô Huyền người Lạc Thanh - Triết Giang, sinh năm 1966, hiện công tác tại Đài truyền hình Lạc Thanh. Những năm gần đây có nhiều tác phẩm tiểu thuyết đăng trên “Văn học nhân dân”, “Giang Nam”, “Văn học thanh niên”, đã xuất bản tuyển tập tiểu thuyết “Nam nữ”.
“Thời đại ảo” được trích từ “Tuyển tập tiểu thuyết hay nhất của Trung Quốc năm 2001” do “Tuyển san tiểu thuyết” thuộc Hội nhà văn Trung Quốc bình chọn, Nxb Ly Giang ấn hành.
1
Chương Hào bị liệt vào loại “sâu mạng” thời nay. Sâu mạng tuy cũng là người, nhưng cuộc sống thì cơ bản khác hẳn với chúng ta. Thời gian biểu hàng ngày của Chương Hào như sau: ngủ từ năm giờ sáng đến một giờ chiều; một đến năm giờ chiều đi làm, bao gồm cả rửa mặt, đánh răng và ăn cơm trưa; năm giờ chiều đến chín giờ tối không có nội dung cố định; sau chín giờ tối là bắt đầu lên mạng; vì kể từ lúc này giá mạng chỉ còn một nửa. Anh là một loại sâu thích hoạt động vào ban đêm, ngẩn ngơ với mạng từ chín giờ tối cho tới năm giờ sáng, rồi rón rén rời phòng sách vào buồng ngủ như thằng ăn trộm, không dám gây tiếng động sợ làm vợ tỉnh giấc. Nhưng đèn ngue bật sang thì chị chàng liền mở mắt, và dần dà Nặc Ngôn, vợ Chương Hào quen trở dậy lúc năm giờ, Nặc Ngôn dụi mắt nhìn Chương Hào chui vào chăn, nàng ngồi dậy vùng vằng mở cửa phòng vệ sinh. Chương Hào chẳng nghe, chẳng thấy gì cả, mặc dù Nặc Ngôn giật nước bồn cầu chảy xuống ào ào. Chưa tới ba mươi giây anh đã cất tiếng ngáy.
Chương Hào trở thành sâu mạng. Thoạt đầu Nặc Ngôn không cảm thấy có điều gì bất ổn, bởi vì đây là trò chơi rất thời thượng, tựa hồ như đại diện cho tương lai, phải tranh nhau nhanh bước. Chương Hào sở dĩ lên mạng là cũng do vốn chẳng có hứng thú gì vớt máy vi tính. Thấy mọi người xung quanh ai nấy đều mua thì anh cũng mua một dàn, hơn năm mà chỉ mở máy có vài lần, nhìn trước nhìn sau, cái của nợ này sao mà giống thủ cấp con heo vừa cắt xuống đặt lên bàn đến thế. Chương Hào hối hận nhưng không dám mở miệng. Chẳng có gì dại bằng bỏ ra cả mười ngàn tệ mua về cái đầu heo để tế thần linh. Nặc Ngôn lại không nghĩ như vậy. Chị nói, ngày nay đang thịnh hành mốt lên mạng, anh yêu của em cũng lên một cái xem sao, sợ gì. Em nghe người ta bảo dàn máy vi tính là để dùng cho lên mạng đấy. Lên mạng? Chương Hào cũng đã nghe từ lâu, nhiều người xung quanh từng khua môi múa mép, rằng trên mạng như thế này, như thế kia. Thực tình thì lúc ấy anh có hơi nao lòng, bây giờ bà xã mở cửa khuyến khích, động viên thì tội gì mà chẳng lên, bèn ra công ty bán máy vi tính mua thêm cái mô-đem lắp vào và thế là lên mạng.
Có lẽ Chương Hào trời sinh ra đã là loài sâu mạng, cho nên đêm đầu tiên, ngồi một mình trong thư phòng, mãi sáng hôm sau Nặc Ngôn tỉnh giấc mới hay chồng mình đang chu du trên mạng, chị vào xem và Chương Hào sung sướng ngã đầu lên ngực vợ, em ơi, bây giờ anh mới rõ, mạng là nơi chốn mà anh nên giam mình mãi mãi.
- Vì sao?
- Vì mạng giống như địa ngục, con người ở trên mạng chẳng khác gì ma quỷ, chỉ có hồn mà không thấy xác.
Chương Hào chính thức lên mạng, hay nói theo cách của anh là lên địa ngục. Ngay sau đó anh chẳng để ý đến chuyện gì khác, ngẩn ngơ tư lự, thậm chí tán gái cũng lơ đễnh luôn. Lối sống như thế này rất thịnh hành vào thập niên trước, nhưng sang những năm 1990, người ta sống bằng thân thể của chính mình, bỏ cái kiểu suy tư tâm linh thuở xưa. Chương Hào mới 30 tuổi, chưa đến độ phải hoài cổ. Sở dĩ ngẩn ngơ tư lự, có lẽ vì sống bằng chính thân xác mệt mỏi quá chăng, cần điều chỉnh một chút. Tỷ như đàn ông rất thích “cặp bồ”, Chương Hào không màng, hoặc như cả đàn ông lẫn đàn bà đều hám nhiều tiền, Chương Hào cũng chẳng ưa. Hai thứ này không có ý nghĩa gì đối với anh cả, vậy nhẽ nào lên mạng lại đều chỉnh giúp anh. Thực tình thì mới lần đầu, Chương Hào cảm thấy không có ý nghĩa gì hơn, ngoài chuyện tán gẫu nói phét, chẳng chân thực chút nào. Nhưng con người cần phải có một nơi giam hãm, đắm say, ngơ ngẩn và Chương Hào vẫn chọn chốn ấy là mạng…
Nội dung cố định trên mạng của anh gồm hai tiết mục, chơi cờ “quân bốn nước” và tán chuyện. Trò chuyện “người ăn người” tuỳ cấp bậc cao thấp, tỷ như tư lệnh ăn quân đoàn trưởng, quân đoàn trưởng ăn sư đoàn trưởng... đã làm cho Chương Hào say mê, chẳng biết mệt mỏi là gì. Chơi được một lát, Chương Hào bỗng trở thành loại động vật khát máu, ánh mắt tham lam dán lên màn hình, hai tay điều khiển bốn phương, miệng luôn mồm hạ lệnh sát! sát! sát! Một chữ “sát” ngắn, đanh, mạnh và rất khoái cảm, như nhìn thấy bạch đao phập xuống và hồng đao rút lên, như nghe rõ tiếng đạn pháo ầm ầm, chẳng khác gì với chữ “thao” khi tỷ sức cùng mỹ nữ. Kết quả của “sát” cũng tương tự như “thao” thường làm cho kẻ chủ động “sát” hay “thao” tàn quân, thất bại trước. Chương Hào trừng mắt nhìn đại bản doanh của mình bốc lửa và màn hình hiện lên dòng chữ “phía trước là Ô Giang cuồn cuộn, lòng đau như cắt, óc vỡ tan tành, phi ngã bất thành, thiên vong ngã dã”, đoạn rút gươm tự cắt cổ. Sau nhiều lần tự kết liễu đời mình như thế thì quá nửa đêm, với tâm trạng bi tráng và chán chường, Chương Hào thẫn thờ bước vào phòng tán chuyện, tán thâu đêm suốt sáng, tán cả ngày vẫn không hết chuyện, trừ phi anh hay chị không biết gõ bàn phím, không tìm ra mẫu tự để biểu đạt ý nghĩ của mình. Dần đà Chương Hào đã nhận ra một “chân lý” chỉ biết đánh máy chữ chưa đủ, cần có ý tưởng, có danh xưng. Mấy tháng nay, anh dùng đến mười cách gọi, tỷ như Tây Sở cuồng sĩ, Đông Bộ lưu manh, lão Hương Ba, Đậu hủ thối…. nhưng chẳng ăn nhằm gì cả, tìm không thấy bạn mạng đối đáp. Lần ấy Chương Hào bỗng nhiên bắt gặp trên màn hình chữ “thất tình”, hôm sau nữa lại là “Bách La Đồ” [1], bèn ghép thành “Bách La Đồ thất tình” làm tên gọi cho mình, và quả nhiên khách thập phương tìm gặp rất đông, trong đó có một người với danh xưng “Tuyết lạnh nhất trong mùa đông”.
Chú thích:
[1] Ba chữ phiên âm tên Platon (427-347 trước CN), để giữ không khí “ảo”, ND xin sử dụng “Bách La Đồ”.