
Ngày Thơ Tình Thơ
Tổng số chương: 2
Bảo Vy đứng bên gốc phượng già trong sân trường rợp nắng nhìn nhóm bạn Lan, Thảo, Ngọc, Nhu, Hằng đang xô đẩy, lôi kéo nhau, cố chen vào đám đông đang đứng trước bảng thông báo kết quả kỳ thi tốt nghiệp phổ thông trung học. Mặc dù làm bài khá tốt trong kỳ thi, nhưng Vy vẫn thấy hồi hộp, âu lo vô cùng. Và nếu không vì sáng nay các bạn bắt phải đóng bộ chiếc áo dài trắng này, thì có lẽ cô cũng đã chen vào đám đông kia để coi cho được kết quả kỳ thi tốt nghịêp.
− Hù.
Bảo Vy giật mình quay lại. Thì ra la nhỏ HẰng cận đã đứng cạnh bên cô tự lúc nào. Đẩy nhẹ gọng kiếng, nhỏ hắng giọng, hỏi:
− Mơ mộng gì đó? Khai báo mau!
Bảo Vy đỏ mặt, gắt:
− Mơ mộng gì đâu. Sao, có kết quả chưa?
− Tụi nó chen lấn xô đẩy muốn rớt cặp kiếng của ta. Nhỏ Lan bảo: mắt mũi như ta mà chen lấn gì đợc. Nên thôi, ta đành trở ra đứng với nhỏ vậy.
Ngẩn người nhìn Nhược Hằng với những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên trán và trên đôi gò má trắng hồng của nhỏ, chiếc áo dài trắng được cột hai vạt lại thành một túm nhỏ bên hông. Một tay thì xách đôi giày cao gót, một tay lại đang lau những giọt mồ hôi. Bảo Vy chợt bật cười:
− Ê! Bộ tính biểu diễn thời trang áo dài “hè” của học sinh, hả nhỏ?
Lời nhắc nhở của Bảo Vy khiến nhược Hằng sực nhớ. Cô vội vàng lau sạch những giọt mồ hôi, vuốt thẳng hai tà áo, mang lại đôi giày cao. Nhược Hằng hỏi:
− Được chưa VY?
− Tàm tạm.
Đưa tay vuốt lại vạt áo của Nhược Hằng cho bớt nhăn, Bảo Vy trách nhẹ:
− cũng tại mấy nhỏ cả thôi. Hồi sáng ta đã bảo mặc đồ tây cho gọn, vậy mà nhỏ nào cũng đòi mặc áo dài để kỷ nịem … bây giờ thì thấy chưa?
− Dơ hay rách gì đi, thì bọn mình cũng chỉ còn mặc ngày hôm nay thôi mà
Ngẫm nghĩ Nhược Hằng nói đúng, nên Bảo Vy im lặng. Nắm tay cô, Nhược Hằng lắc nhẹ, nói:
0 Sao ta run quá, Vy ơi.
Vy cũng vậy chớ có hơn gì Hằng đâu
Nhìn khuôn mặt nghiêm trang của Nhược hằng, Bảo Vy cảm thấy thương thương. Trong nhóm “ngũ long công chúa” này, Bảo Vy và Nhược Hằng chơi thân nhau nhất. Có lẽ là vì cả hai cùng ở cạnh nhà nhà, và Vy là người bạn đầu tiên của hằng khi Hằng đặt chân đến thị xã nhỏ bé này.
Bảo Vy còn nhớ như in buổi chiều hôm đó, khi cô ngồi bó gối trên chiếc xích đu trong vườn nhừ, thì một trái cầu lông chợt bay vút qua mặt. Bảo Vy còn đang ngơ ngác tìm kiếm thì một giọng nói lanh lảnh bỗng vang lên:
− Ê, nhỏ…
Bảo Vy quay lại thì bắt gặp bên kia hàng rào, một khuôn mặt rám nắng với đôi mắt to tròn và mái tóc cắt ngắn bù xù đang mỉm cười nhìncô. Có lẽ hắn cũng trặc tuổi Bảo Vy. Đưa cao bàn tay, hắn vẫy và nói:
− Ê! Lượm giùm tôi trái cầu đi
Lượm quả cầu trao lại cho hắn, Bảo Vy định quay lại chỗ ngồi, thì lại nghe hắn bảo:
− Này! Bạn tên là gì vậy? Gia đình tôi mới dọn về nơi này, bạn sang đây chơi với tôi đi.
Lắc nhẹ đầu, Bảo Vy nói:
− Mẹ tôi cấm không cho chơi với đứa con trai nào khác ngòai anh Kha
Trợn mắt, hắn hét:
− Tôi đâu phải con trai, tôi là con gái mà. Tôi tên là Nhược Hằng.
Ngạc nhiên, Bảo Vy hỏi lại:
− Bạn là con gái à? Sao bạn lại cắt tóc giống con trai vậyVuốt mái tóc ngắn xù xì, Nhược Hằng cười, nói:
− - Tại tôi thích tóc ngắn. Nếubạn không qua nhà tôi chơi được, thi tôi qua bên nhà bạn chơi há
Và chỉ cần đợi cái gật đầu của Bảo Vy là Nhược Hằng đã nhún mình nhảy qua bờ rào
Trong bộ đồ short thun rộng thùng thình hệt như một thằng con trai, Nhược Hằng đưa cho cô một cây vợt và cả hai cùng chơi với nhau. Sau một lúc nhảy nhót thỏa thích, cả hai kéo nhau ngồi trên một chiếc xích đu. Nhược Hằng bỗng hỏi:
− Nãy giờ bạn chưa cho tôi biết bạn tên là gì?
− Tôi tên là Bảo Vy
Nhược Hằng cười toe tóet, nói:
− Tên bạn đẹp quá, bạn cũng đẹp nữa.
Bảo Vy e thẹn đáp nhỏ:
− Tôi mà đẹp gì. Bạn cũng hay chọc mình giống anh Kha hả?
− Bạn đẹp thì tôi khen đẹp, chứ tôi đâu biết anh Kha là ai đâu mà bắt chước. Mà anh Kha là ai vậy?
− Anh Kha là con bác Sáu đó. Anh và mẹ theo ba lên ở thành phố ở, mới bán nhà cho ba mẹ bạn
Gật gù ra vẻ hiểu biết, Hằng hỏi:
− Ủa! Mà sao mẹ bạn không cho bạn chơi với ai khác ngòai anh Kha vậy?
− Mẹ tôi bảo chơi với mấy đứa con trai khác, nó sẽ ăn hiếp tôi, còn anh Kha thì thương tôi lắm
Siết chặt bàn tay Bảo Vy, Nhược Hằng nói:
− Bạn chơi với tôi đi, tôi sẽ không ăn hiếp bạn đâu
Nhìn vào đôi mắt chân thành của Nhược Hằng, Vy gật đầu.
Quả thật, trong suốt thời gian dài, Nhược Hằng luôn là người che chở cho cô. Tính tình Nhược Hằng phá phách hơn con trai, đánh lộn, thụt bida, đá banh, bơi lội … Khắp xóm, bọn con trai đều nể. Bởi vậy, khi Bảo Vy chơi thân với Nhược Hằng, mẹ cô rất yên tâm.
− Ê Vy! Lan, Nhu, Ngọc ra rồi kìa
Tiếng reo của Nhược Hằng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Từ đằng xa, nhỏ Lan toe tóet cười, đưa hai ngón tay hình chữ V, dấu hiệu chiến thắng, Bảo Vy quay sang ôm chầm lấy Hằng, cả hai cùng nhảy lên mừng rỡ.
− Đậu rồi! Chúng mình đậu hết rồi.
Giọng Hòang Lan oang oang và cô bắt đầu đếm một … hai… ba … xòe bàn tay của cô ra và thế là bốn bàn tay còn lại đặt vào và siết chặt. Đó là dấu hiệu đòan kết của nhóm “Ngũ long”. Cả bọn cùng ôm chặt lấy nhau, cười đùa, la hét, huyên náo cả một góc trường
Chờ cho nỗi vui mừng lắng dịu, Bảo Vy mới kéo tay Hòang Lan, hỏi:
− Bọn này được bao nhiêu điểm vậy?
Trịnh trọng như một bà giáo già lên bục giảng, Hòang Lan cất giọng đọc:
− Đòan Vũ Bảo Vy: số báo danh 0234: 39 điểm
− Trịnh Nhược Hằng số báo danh 0063: 37 điểm
− Đặng Hùynh Giáng Ngọc số báo danh 0167: 37,5 điểm
− Nguyễn Ngọc Hương Nhu: số báo danh 0178:38 điểm
− Trần Hòang Lan: số báo danh 097: 37 điểm
Hắng giọng, cô tiếp:
− Trong năm em, thí sinh Đòan Vũ Bảo Vy đậu cao nhất. Đề nghị em Bảo Vy khao một chầu chè để ăn mừng chiến thắng
Cả bọn nhảy lên reo ho hoan hô ầm ĩ. Vy không còn cách nào khác là gật đầu đồng ý
Káo tay nhau ra cổng trường, Hòang Lan đẩy Bảo Vy đi trước, nói:
− Để ta hướng dẫn nhỏ đi tìm hàng quà
Giáng Ngọc cười, đẩy vai Lan:
− Mày là “ thổ địa” ở trường, nơi nào mà mày không biết
− Vậy mà ta không tìm được nơi hò hẹn của mi với người ta mới kỳ chứ
Ngọc nhún vai:
− Ta có người yêu thì sức mấy được cùng mi lang thang trong những chiều tan học
Lan cười khì:
− Chỉ có nhỏ Bảo Vy là sướng nhất thôi
Bảo Vy cấu tay Lan, la:
− Nói bậy nữa thì ta cúp khẩu đậu đỏ của mi đấy
Nhỏ Lan nhảy choi choi:
− A! còn lâu, ta đang náo nức gần chết đây. Mà ta nó đúng chớ có nói bậy đâu
Và cô bỗng đọc to lên:
“Ta yêu nhỏ.
Ta không dám ngỏ
Ngỏ làm gì
Để nhỏ không ưa”
Bảo Vy cười trừ, cô biết Lan muốn ám chỉ đến bức thư của một “cây si ” giấu mặt gởi đến cho cô
Ngọc nói như khẳng định:
− Nhất định là mi giấu bọn ta. Mi đã quen với hắn
Hòang Lan còn đế thêmvào:
− Đúng rồi. Không quen sao hắn lại dám bảo: “ Như có dạo em buồn ta phải dỗ”
Mặc cho Bảo Vy cố giải thích, bọn chúng cũng không nghe. Rồi bài vở ôn thi đã làm bức thư chìm vào quên lãng, và hôm nay Hòang Lan đã nhắc lại để trêu chọc cô
Hòang Lan hướng dẫn cả bọn ghé vào xe bò bía, gọi mười cuốn. Giáng Ngọc gọi tiếp mười ly đậu đỏ, Hương Nhu gọi tiếp mười đĩa gỏi bò(Nhiều quá vậy ta. Ăn sao nổi??!)
Nhược Hằng tháo kính cho vào túi xách. Hòang Lan trêu:
− Ê! Liệu có nhìn rõ bánh lọt với nước dừa không Hằng/
Hằng cận cười, nheo đôi mắt:
− Tao nhìn rõ lắm, hư nhìn rõ hàm răng thiếu một chiếc của mày
Hòang Lan kêu lên:
− Hằng cận “đểu ” quá.
Mười ly đậu đỏ không cánh mà bay, mười cuốn bò bía, mười đĩa gỏi bò cũng trôi nhanh vào bao tử của năm cô con gái. Nhược Hằng kêu lên:
− Trời ơi! Tao no quá, không đi nổi nữa rồi
Kéo Nhược Hằng đứng dậy, Vy nói:
− Mày chạy vòng sân trường chừng năm vòng cho tiêu bớt, rồi trở lại đây chở tao về nhà
Nhược Hằng ôm bụng nhăn nhó:
− Đồ dã man!
Bảo Vy cãi:
− Ai dã man hơn ai hả? Tụi bây ăn muốn sạch túi của tao đây
Năm đứa con gái, năm giọng cười cùng cất lên rộn rã. Bảo Vy nhìn từng khuôn mặt đám bạn, lòng bỗng thấy thương yêu vô tận tuổi học trò và một thời áo trắng dễ thương.
Sau khi từ giã nhóm bạn, Bảo Vy vội vào nhà. Chẳng cần để ý đến xung quanh, cô ôm chầm lấy mẹ, hí hửng reo to:
− mẹ ơi! Con đậu rồi. Mẹ phải thưởng cho con nha
Cốc nhẹ đầu Bảo Vy, mẹ mắng yêu:
− con khỉ này! Sao không chào khách?
Lúc bấy giờ, Bảo Vy mới để ý thấy một người đàn bà dáng dấp sang trọng đang ngồi ở ghế salon đối diện. Cúi đầu chphao khách. Vy định rút lui ra sau nhà, thì mẹ cô mỉm cười, hỏi:
− Bảo Vy! Con nhớ bác này là ai không?
Lắc nhẹ đầu, Bảo Vy nói:
− Dạ, con không nhớ.
Bật cười, người đàn bà nắm lấy tay Bảo Vy kéo lại ngồi gần. Vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, bà bảo:
− Bảo Vy quên bác rồi sao?
Ôi! Nụ cười hìen lành có hai lúm đồng tiền nhỏ xíu bên khóe môi thật quen thuộc. Bảo Vy bật reo to:
− Bác Sáu! Bác Sáu phải không?
Gật nhẹ đầu, bànói:
− Bảo Vy đâu thể nào quên bác, phải không? Con lớn và xinh đẹp hẳn ra.
Sau khi hỏi thăm Bảo Vy về việc học hành, ngước nhìn mẹ cô, bà tiếp:
− Chị có nhớ không? Mới ngày nào thằng Kha và con Vy, hai đứa còn níu áo mè nheo nhõng nhẽo, mà bây giờ lớn quá chừng
− Không biết thằng Kha ra sao, chứ còn cô Vy nhà này thì bây giờ vẫn còn như vậy, nhõng nhẽo khỏi chê luôn
Lảng chuyện để khỏi bị mẹ chọc quê, Bảo Vy hỏi bác Sáu:
− Anh Kha đâu rồi bác?
− Kha bận đi làm nên không có về với bác, chắc là vài hôm nữa nó sẽ về đây
Tiếng mẹ trêu:
− Lúc nãy, con đòi mẹ thưởng phải không? Mẹ sẽ thưởng cho con một đấng phu quân, chịu không?
− Bảo Vy! Con về làm dâu nhà bác nhé!
Tieesng mẹ và bác Sáu trêu chọc làm Bảo Vy ngượng chín cả người. Mắc cỡ quá, cô chỉ nói được một câu:
− Con còn nhỏ mà
Rồi cô chạy tuốt vào phòng đóng cửa, bỏ lại sau lưng tiếng cười đầy trêu chọc của mẹ và bác Sáu.
Tray bộ đồ ngắn mặc ở nhà, Bảo Vy lăn trên chiếc nệm êm mơ màng. Còn một tháng nữa là đến kỳ thi đại học. Bảo Vy đã dăng ký thi vào đại học Kinh Tế, khoa ngọai ngữ. Hy vọng cô sẽ đạt được kết quả tốt trong kỳ thi này
Say sưa với chiến thắng vừa đạt được, Bảo Vy sung sướng đi vào giấc ngủ lúc nào không hay
Mùi xào nấu thức ăn dươi bếp bay xộc vào múi đánh thức khứu giác của Bảo Vy cô lăn qua trở lại, cố mở mắt. Liếc nhìn đồng nhồ trên tường: năm giỡ rưỡi chiều. trời ơi! Cô đã ngủ một giấc thật dài. Choàng dậy, thay quần áo, làm vệ sinh cá nhân xong, Bảo Vy mở cửa chạy ùa xuống bếp, gọi vang:
− mẹ ơi! Mẹ nấu gì mà thơm quá?
− Chó con! Ngủ đến giờ này mới chịu dậy đó hả? – Mẹ đang đứng bên bếp quay sáng mắng yêu
Nhìn vào nồi hầm đang sôi sùng sục trên bếp, Bảo Vy hí hửng reo:
− Ôi! Bún bò Huế, thơm quá!
Chạy loi choi bên mẹ, cô tiếp:
− Chín chưa mẹ, con đói bụng quá?
Múc cho Bảo Vy một tô đầy thịt, mẹ cô nói:
− Nè! Chó con ăn đi.
Nhìn tô thức ăn bốc khói nghi ngút, Bảo Vy thấy thương mẹ vô cùng. Ba mất sớm khi cô tròn ba tuổi, mẹ đã tần tảo sớm hôm giáo dục và nuôi dưỡng Bảo Vy suốt mười mấy năm trời. Gia đình cô tuy không giàu có, nhưng mẹ cô rất lo lắng và cưng chiều cô. Bảo Vy cònnhớ, khỏang hai năm về trước mẹ cô bị bệnh bao tử rất nặng, phải vào nằm bệnh viện. Lúc đó, gia đình Bảo Vy rất khó khăn, cô định sẽ nghỉ học ở nhà giúp mẹ nhưng người nhất định không cho. Sau cùng nhờ tài tháo vát của bà, ttất cả mọi việc cũng qua. Vy sung sướng và hãnh diện về mẹ của mình. Không ngăn được niềm cảm xúc dâng tràn, cô ôm chầm lấy mẹ ôm hôn rối rít:
− Mẹ! Con thương mẹ vô cùng
Cốc nhẹ vào đầu Bảo Vy, mẹ cô nói:
− Thôi cô ơi, tôi biết tài nịnh của cô rồi. Mau ngồi xuống bàn ăn đi, kẻo nguội hết.
Xì xụp hút chất nước lèo béo ngậy, Vy hỏi mẹ:
− Bác Sáu bâygiừo trẻ và đẹp quá mẹ hả. Bác ghé nhà mình chơi, sao về gấp vậy mẹ?
− Ai bảo với con là bác tới chơi? Bác ghé để bàn chuyện hôn nhân của con và Kha đso mà
− Hả?
Vy đánh rơi cả chiếc muỗng đang cầm trên tay, làm văng nước lèo tung tóe
Trời ơi! Con ăn uống kiểu gì vậy Bảo Vy? thật không ra người lớn tí nào cả - Mẹ cô hét
Vội vàng lấy giẻ, cô lau sạch chiếc bàn, Vy nhăn nhó:
− Mẹ trêu con nữa, phải không?
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó sắp khóc của Bảo Vy, mẹ cô cười, bảo:
− Thôi, ăn cho xong đi, rồi mẹ sẽ ói cho mà nghe
Biết có năn nỉ cũng vô ích, cố nén tính tò mò đang trỗi dậy, Bảo Vy cố ăn cho hết tô bún. Lau dọn chén đũa xong, Vy phóng thẳng lên ghế, ôm chòang lấy mẹ mè nheo:
− Mẹ! Chuyện gì vậy? Nói cho con nghe đi mẹ
− Thì chuyện hôn nhân của con chứ chuyên gì?
Không để ý đến thái độ của Bảo Vy, nghiêm giọng bà tiếp:
− Mẹ định tháng tới sẽ làm đám cưới cho con. Có chồng rồi, thì phải ngoan ngõan, không được nghịch ngợm nhõng nhẽo như bây giờ nữa nghen
Nhìn khuôn mặt nghiêm trang của mẹ, Vy bật khóc:
− Mẹ hết thương con rồi phải không, sao tự nhiên mẹ lại muốn gả chồng cho con? Vả lai, con đâu có thương anh Kha
Nghiêm giọng, bà bảo:
− Không thương người ta, sao lúc trước con nhận lễ vật và gật đầu ưng thuận, Bây giờ, con bảo mẹ phải trả lời làm sao vơi bác Sáu?
Lời mẹ nói khiến bảo Vy chợt nớ lại câu chuyện của năm nào. Và rồi quá khứ như một cuộn phim mờ nhạt lần lượt chiếu qua trong tâm trí cô…
Năm đó, sau sinh nhật của Bảo Vy mấy ngày, vừa đi học về, thì Bảo Vy đã thấy bác Sáu và anh Kha đang trò chuyện vui vẻ ở phòng khách và trên bàn là vô số quà bánh. Những gói lớn, gói nhỏ đựơc bọc bằng giấy kiếng trông thật đẹp mắt.
Sau khi chphao hỏi bác Sáu, Vy sà vào ngồ cạnh mẹ, reo to:
− A! Bác Sáu đi thành phố về mang quà về cho con đó, phải không?
Cốc nhẹ đầu Vy, mẹmắng:
− Bảo Vy! Con lớn rồi mà không bỏ tín tham ăn. Mẹ đánh đòn cho bây giờ.
Bảo Vy le lưỡi, rụt đầu ngồi im thin thít. Nhìn thái độ của Bảo Vy, bác sáu bật cười:
− Bác đi thành phố về có chút quà biếu mẹ và con. Bác sang đây để xin hỏi con cho Kha đó
− Hỏi con? Mà hỏi chuyện gì? – Bảo Vy ngơ ngác hỏi lại
Bật cười lớn, bác Sáu giảng giải:
− Hỏi con có đồng ý làm vợ của anh Kha hay không?
Liếcnhìn anh chàng đang ngồi cạnh mẹ, khuôn mặtnghiêm trang bừng đỏ khác hẳn khuôn mặt bấy lâu nay cô vẫn gặp
Lúc lắc hai bím tóc, Vy hỏi mẹ:
− làm vợ là gì há mẹ?
Cố nén tiếng cười, bác Sáu nói:
− Tức là mai mốt, con sẽ về ở nhà bác, tha hồ mà làm nũng với bác và anh Kha nè, chịu không?
Chuyện gì chứ chuyện đó là Bảo Vy thích lắm. Bác Sáu chỉ có mình anh Kha là con, Vy thường hay qua chơi đùa, giành ă với anh Kha. Bao giờ bác cũng bênh vực cô và la mắng anh Kha. Lúc nhỏ thì Kha thường hay ă hiếp cô, nhưng càng lớn anh càng nhường nhịn cô, có món ngon, vật lạ gì cũng để dành cho Vy. và rồi từ bài thủ công trong lớp, con diều giấy để thả với chúng bạn … nói chung, tất cả những gì khó khăn, Vy đều gọi anh Kha.
Ngẫm nghĩ lại, thấy ở nhà của Kha cũng thích, nhưng mà Vy vẫn thích ở nhà mẹ hơn. Cô trả lời:
− Thôi, con thích ở nhà với mẹ hơn
Xoa đầu cô, bác sáu hỏi:
− Mà con có thương anh Kha không?
− Thương chứ. Con rất thương anh Kha.
− Vậy tức là con đồng ý rồi đó. Còn chuyện con ở nhà bác hay ở nhà mẹ thì tùy tụi con quyết định thôi, bác không ép.
Nhà bác Sáu và nhà cô, hai nhà chung vách với nhau, Vy sẽ kêu anh Kha phá bỏ hàng rào ngòai sân. Thế là hai nhà như một. Nghxi thế nên Vy gật đầu đồng ý
Chỉ cần Vy đồng ý là bác Sáu vui mừng cho cô đủ thứ quà. Nào là một sựi dây chuyền hình trái tim có chữ “K & V” quấn quýt nhau. Một tấm lắc đeo tay, vải vóc đủ màu, bánh mứt, trái cây đủ lọai …
Ái ngại, mẹ cô nói với bác Sáu:
− Em thấy con Vy còn nhỏ quá, nó không hiểu gì hết chị à. Hay là khoan đợi nó lớn lên một chút rồi tính chuyện đó cũng được chị à
Bà Sáu lắc đầu:
− Em biết đó, gia đình chị sắp dời lênthành phố rồi. Nếu không tính thì biết đến chừng nào. Thôi thì coi như chị có chút quà cho con Vy vậy mà. Sau này nó đồng ý thì tốt, còn nếu không đồng ý thì chị cũng không ép đâu
Chắt lưỡi, mẹ cô trầm ngâm thì Vy xen vào:
− Mẹ ơi! Con đồng ý mà, chuyện gì chứ chuyện ấy thì con biết rồi. Hồi đó con với anh Kha chơi chung với nhau hòai. Anh Kha làm chồng, con làm vợ nè. Hồi đó, con chơi nhà chòi, nhưng bây giờ mình làm thật, phải không mẹ?
Và chẳng cần để ý đến những khuôn mặt đang ngơ ngác nhìn, Vy nắm lấy tay Kha kéo thẳng ra sau nhà, miệng liếng thoắng:
− Anh Kha! Vào đây em cho anh cái này
Rút trong cặp ra bốn trái bắp to tướng, Vy bảo Kha:
− Anh đem nướng đi, em thay đồ. Lát nữa em cho anh hai trái to
Và chẳng cần đợi sự đồng ý của Kha, cô chạy vội vào trong
Một lát sau, hai đứa đã thót lên hai chiếc võng được mắc song song ở trong khu vườn nhỏ sau nhà. Đang ăn bắp ngon lành, bắt gặp đôi mắt của Kha đang nhìn mình chăm chú, Vy hỏi:
− Làm gì mà nhìn em dữ vậy?
− Em dễ thương lắm, em có biết không Vy?
− Nịnh! Định dụ ăn của em hả? Nè! Cho anh luôn một trái nữa nè. Khỏi nịnh mất công.
Bật cười lớn, anh nói:
− Em còn con nít vừa thôi Vy. Cho em luôn hai trái bắp nữa nè, để em khỏi bảo là anh nịnh
Hí hửng chụp lấy trái bắp của Kha, ngả người ra chiếc võng, Vy nằm nhai bắp ngắm trời mây, mặc cho Kha muốn làm gì thì làm. Ăn hết trái bắp, ngồi dậy, cô vòi vxinh:
− Anh Kha hát bài “” gì đó cho em nghe đi
Kha trợn mắt:
− Đólà bài “ Ngày thơ, tìn thơ”, sao em lại gọi là bài “Bắp ngô”?
Vy cười bẽn lẽn:
− Ơ!Thì bài gì cũng được mà. Anh hát đi anh Kha
Kha nhìn cô mỉm cười. Anh chạy vào trong lấy ra cây đàn và bắt đầu dạo nhạc:
“ Tháng ba ngô kết trái
Một mình ta giận thay
Bắt đền ruộng ngô đấy
Bẻ về cho biêt tay
Ôm về em bỏ ngô
Hai đứa cười khúc khích
Đêm nay ta đốt lò
Nướng ngô vui bằng thích
Lời muốn thốt yêu em
Như than hồng trong miệng
Vất vả trăm nghìn phen
Vẫn dằn lòng mai vậy
Mai rồi mai lần nữa
Thoắt chốc mười mấy năm
Bao nhiêu mùa ngô vàng
Bấy nhiêu trời mưa gió
Hôm nay qua đồi xưa
Trượt chân bàng hòang mãi
Ôi! Ngày thơ tình thơ
Mất về đâu tuổi dại
Tháng ba ngô kết trái
Một mình ta ngẩn ngo
Nghe hạt ngô đầu mùa
Vỡ trong răng nức nở …”
Giọng chàng trầm ấm ngân nga địêp khúc:
“Ôi! Ngày thơ tình thơ
Mất về đâu tuổi dại”
Vang lên len nhẹ vào tim cô một nỗi buồn thơ dại,một niềm nuối tiếc ngẩn ngơ. Bỗng dưng Vy thấy thương vô cùng chàng trai si tình đến ngẩn ngơn đó.
Chiếc vong lay động, một cánh tay choàng qua ôm lấy bờ vai Vy. Giật mình quay lại, thì ra Kha đã đến ngồi bên cạnh. Cô la hỏang:
− Đứt võng bây giờ. Anh Kha xuống đi!
− Không sao đâu. Anh với em chưa được 100 ký mà.
− Nhưng mà…
− Không nhưng nhị gì hết. Em im lặng nghe anh nói, được không? – Nghiêm giọng, Kha bảo.
Bảo Vy định cãi lại: “Ỷ lớn định ăn hiếp con nít” nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm trang của anh, cô đành lặng yên.
− Bảo Vy ne! Anh biết mình đã khuấy động tâm hồn thơ ngây trong trắng của em, nhưng anh đã không dằn được lòng mình. Anh không muốn mình trở thành anh chàng si tình đến ngẩn ngơ trong bài hát đó. Anh không thẻ chờ em lớn lên được. Hãy hiểu co anh nhé, Bảo Vy.
“ Anh chàng này hôm nay chắc khùng rồi. Hiểu,mà hiểu cái gì chứ?” Bảo Vy lầm bầm trong miệng
− Em nói cái gì đó Bảo Vy?
Vy chối biến:
− Em đâu có nói cái gì đâu?
Nâng cằm Vy lên, nhìn sâ vào đôimắt cô, anh hỏi:
− Em có thương anh không, hả Bảo Vy?
− Thương chứ!- Bảo Vy gật đầu lia lịa.
− Thế em có hiểu vợ chồng là như thế nào không?
Gật mạnh đầu, Bảo Vy khẳng định:
− Chuyện đó thì em biết từ khuya … Là tụi mình cùng ở chung nhà, em nấu cơm cho anh ăn nè, dỗ cho con ngủ nè, rồi hai đứa mình giả bộ gây lộn nè….
− Trời ơi! Cái gì mà có giả bộ gây lộn nữa hả Vy? – Anh chàng hốt hỏang kêu lên.
− Thì giống như mình chơi chòi vậy chứ gì?
− Thì giống như mình chơi chòi vậy chứ gì? Bữa đó anh lấy cây quơ sập cái chòi, rồi lúc đó em khóc. Anh bbảo em giả vờ gây lộn cho vui, anh nhớ không?
“Nói có sách mách có trứng”, Vy lôi Kha đến cuối vườn, chỉ vào cái chòi lợp bằng lá dừa xiêu vẹo, ngả nghiêng hết một góc và nói:
− Hôm nào anh sửa lại cho em đi. Anh không chơi thì em chơi với đứa khác
Kha vò đầu, bứt tóc nhìn cô như thể nhìn một vật thể lạ. Cuối cùng anh nói:
− Anh không thể giảng giải cho em hiểu được vợ chồng là thế nào. Đến một lúc nào đó thì em sẽ hiểu, nhưng anh muốn em hứa với anh một việc. Nhận lời làm vợ anh, tức là em không được thân thiện với bất kỳ người con trai nào khác ngòai anh
Và Vy gật đầu đồng ý ngay
Vài tháng sau, gia đình anh đã từ giã gia đình cô để lên thành phố sinh sống. Lúc đầu Vy khóc sướt mướt và buồn bã không nguôi, nhưng từ khi cô gặp Nhược Hằng, cô bạn gái đó đã cuốn hút Vy vào những ngày thánh rong chơi, nghịch phá. Thế là Vy không còn nhớ đến anh. Thật ra thì lúc đầu Vy và anh vẫn còn liên lạc bằng thư từ chonhau. Nhưng sau đó, Vy được tin anh sắp sửa đi du học ở nước ngòai, và từ đó cô và Kha bặt tin nhau
Câu chuyện hôn nhân của Vy và anh những tưởng như là một kỷ niệm đẹp trong vô vàn những kỷ niệm đẹp thuở ấu thơ, nào ngờ đâu hôm nay mẹ cô nhắc lại. Nó lại như một định mệnh cột chặt vào cuộc đời cô…
Ooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo
Không. Con nhất định không bằng lòng. Con còn phải đi thi đại học mà mẹ ơi.
Mặc cho Bảo Vy khóc lóc, năn nỉ, giận hờn … đủ các trò mà cô có thể nghĩ ra, mẹ cô vẫn không hề thay đổi ý định
Chưa bao giờ Bảo Vy cảm thấy thất vọng như bây giờ. Cuộnmình trong chiếc chăn nhỏ trên giường, Vy khóc nức nở. Cô nghĩ kỳ thi đại học sắp tới, những khuôn mặt thân quen của lũ bạn, lời hẹn hò ăn mừng kết quả thi đại học … tất cả sẽ xa xôi, sẽ quá tầm tay với của Vy
Cộc… cộc… cộc…
Có tiếng gõ cửa phòng, Bảo Vy lặng yên không muốn mở.
− Bảo Vy! Bảo Vy! Mở cửa cho dì đi con
Tiếng của dì Hạnh gọi nhỏ. Dì Hạnh là chị của mẹ cô. Dì lấy chồng ở xa, mấy hôm trước mẹ cô đánh điện gọi dì vào để phụ giúp mẹ sắp xếp một số công việc
− Bảo Vy! Dì biết là con còn thức mà. Mở cửa cho dì đi con
Không thể lặng im được mãi,vy đành chòang dậy, mử cửa cho dì Hạnh
Bước vào khép nhẹ cửa lại, dì Hạnh nghiêm giọng:
− Vy à! Dì khuyên con nên nghe lời mẹ, chấp nhận cuộc hôn nhân này đi cho mẹ con được vui lòng
Giọng uất nghẹn, bà tiếp:
− Vì có thể mẹ con sẽ không bao giờ còn lo lắng cho con được nữa.
− Tại sao mẹ con lại không thể lo lắng cho con? – Bảo Vy thảng thốt hỏi lại
Bật khóc nức nở, dì Hạnh kể lể:
− mẹ bắt dì phải giấu không cho con biết. Nhưng thấy con buồn bỏ cả ăn, mẹ con thì cũng rất đau khổ, nên dì buộc lòng phải cho con biết. Mẹ con bị ung thư rất nặng. Ba năm về trước, mẹ con đã phát hiện ra mìnhmắc bệnh, nên mới bằng lòng gả con cho thằng Kha. Vừa rồi, bác sĩ bảo mẹ con chỉ sống được vài tháng nữa thôi nên mấy hôm trước, mẹ con đã đánh điện mời chị Sáu xuống đây để bàn chuyện hôn nhân
Cố nén giọng nghẹn ngào, dì tiếp:
− Mẹ con muốn con yên bề gia thất trước khi mình nhắm mắt xuôi tay
Trời ơi! Bảo Vy thảng thốt kêu lên và bỗng cảm thấy như mình đang chơi vơi như đang trôi tuột xuống một hố thẳm đen ngòm. Một sự thật quá bất ngờ và đau đớn khiến Bảo Vy không thể tin được trước những lời vừa nghe nơi dì Hạnh
− Không con không tin. Không thể nào như vậy được. mẹ con rất khỏe mạnh, mẹ con không thể nào chết bỏ con lại được. mẹ thường nói: con la tất cả của mẹ mà. Không thể nào mẹ con bỏ con mà đi như thế được
Bảo Vy la hỏang lên và khóc nức nở. Ôm chặt lấy cô, dì Hạnh vỗ về:
− Bình tĩnh nào, Bảo Vy. Bình tĩnh đi con. Dì biết hiện giờ con đang rất đau khổ. Dì cũng chẳng hơn gì con … nhưng tất cả đều là sự thật. Cúng ta không thể nào chối cãi được. Điều trước mắt là chúng ta phải làm sao cho mẹ con được hưởng những ngày còn lại thật vui vẻ hạnh phúc. Con khóc mãi cũng chẳng giải quyết được gì đâu. Chi bằng con hãy cố gắng bĩnh tĩnh lại, vui vẻ hcấp nhận cuộc hôn nhân này để mẹ con được an lòng
Lau sạch những giọt nước mắt trên má cô, bà tiếp:
− Nào! Bây giờ con hãy vui lên. Đừng để mẹ con biết là dì đã cho con biết chuyện này, mẹ con sẽ không yên lòng đây. Hứa với dì đi Vy
− Dạ … con hứa.- Vy nói, giọng nghẹn ngào, tức tưởi. Cố lau sạch dòng nước mắt đang trào ra
Kéo tay cô dậy, dì Hạnh bao:
− Bây giờ tì con theo dì ra gặp mẹ đi
Vhùi sạch những gọt nước măt, Vy theo chân dì Hạnh ra gặp mẹ. Ở đó Vy bắt gặp hình ảnh mẹ cô trong dáng vẻ tư lự đầy phiền muộn. Nỗi xúc động tràn ngập trong tim cô,vì Vy biết chính cô là nỗi ưutư phiền muộn của mẹ
Giọng Vy đầy hối hận:
− Mẹ ơi!
Quay sang nhìn Vy, bà mắng yeu:
− Đói rồi đó hả chó con? Sao không giỏinhịn tiếp nữa đi?
Vy nũng nịu nói:
− mẹ nấu thức ăn ngon quá. Ngu sao lại chịu nhịn hòai. Vả lại, dì Hạnh nói gia đình chồng chấp nhận cho con đi học tiếp nên con mới chịu thua đó
Mẹ cô vui mừng hỏi lại:
− Vậy là con bằng lòng, phả không?
Cúi mặt, Vy gật nhẹ
Giọng hồ hởi, mẹ cô tiếp:
− Vậy chủ nhật này, gia đình bác Sáu xuống đây bàn chuyện đám cưới. Conlo sửa sọan phụ dì Hạh tiếp rước người ta cho chu đáo nghen Bảo Vy
Vy dạ nhỏ rồi nhào vào lòng me cố giấu những giọt nước mắt sắp trào ra
Vuốt nhẹ mái tóc Vy, mẹ cô âu yếm dặn dò:
− Vy nè! Mai mốt có chồng rồ phải ngoan nghen, đừng có ương bướng, ỷ lại như ở nhà với mẹ. Phải tập làm người lớn, đừng nhõng nhẽo, mè nheo coi chừng chồng con không thích. Nghe mẹ nói không hả Vy?
− Dạ…- Vy trả lời, giọng đầy nước mắt
Đẩy khuôn mặt cô lên, mẹ cau mày hỏi:
− Sao con khóc vậy Vy Vy chối biến:
− - Dạ, tại con buồn vì sắp phải xa mẹ.
Thở dài, giọng mẹ xa vắng:
− Trước sau gì thì mẹ cũng phải lìa xa con thôi, vì mẹ không thể sống đời với con được.
Bảo Vy giẫy nảy:
− không, mẹ sống hòai với con, tới chừngnào có cháu ngọai cháu cố mới thôi
Lắc đầu nhìn Vy vẻ bất lực, mẹ cô tiếp:
− Con phải chấpnhận định luật sinh tử của tạo hóa. Rồi có một ngày, mẹ sẽ phải xa con. Con phải đối diện với thực tế.
Quả thật, suốt mấy ngày sau đó, Bảo Vy đã phải đối diện với thực tế là căn bệnh của mẹ cô không thể nào chữa khỏi
Khóc ló c chán chê, Vy lại kéo lũ bạn lại nhà đùa giỡn, nấu ăn bày biện lung tung. chọc mẹ cười nnắc nẻ, rồi sau đó cô lại ôm gối khóc thầm, trách than cho số phận.
Sáng chủ nhật đến, me đã gọi Vy dậy sớm để chuẩn bị đón tiếp đàng trai. Tám giờ sáng, Hòang Lan, Nhược Hằng, Nhu, Giáng Ngọc đã có mặt đông đủ tại phòng của cô. Chúng nó xúm lại, đứa thì chải tóc, đứa thì trang điểm … làm không khí trong phòng rọn cả lên.
Vy ngồi im như pho tượng, mặc cho bọn chúng muốn làm gì thì làm. Đầu óc cô miên man suy nghĩ, lòng cô tràn ngập nỗi buồn lo vô hạn. Ba năm xa cách, Vĩnh Kha bây giờ thật xa lạ đối với cô. Nghĩ ngợi mãi, Vy cũng không thể hình dung được cô phải làm gì khi gặp lại Kha. Chẳng lẽ lại đi trách móc, giận hờn vì anh đã tạo ra hòan cảnh như ngày hôm nay hay là lại vui tươi, mừng rỡ khi gặp lại người bạn cũ thưở ấu thơ? Còn bản thân anh có thật sự yêu thương cô để chấp nhận cuộc hôn nhân này không?
Hay lại vì hòan cảnh bắt buộc hoặc do cảm thông cho số phận côi cút của cô? Đầu óc Vy thật sự rối rắm vơi những suy tư
Ha … ha… ha… tiếng cười giòn giã của Nhược Hằng kéo Vy trở về thực tại. Nhỏ Hòang Lan đang rượt nhỏ Nhược Hằng chạy quanh căn phòng với sựhưởng ứng của Giáng Ngọc va Hương Nhu. Bọn chúng la hét ầm ĩ. Nhìn lú bạn đùa giỡn, Vy thèm vô cùng sự vô tư hồn nhiên mà cô sắp đánh mất. Tự nhiên cô cảm thấy giận Kha vô cùng
− Tại sao anh lại có thể tin vào lời hứa của một con bé khờ khao chưa hiểu biết chuyện hôn nhân làm gì?
− Tại sao anh không thể cưới một cô vợ nào khác ở thành phố, để cô có thể sống yen lành với mẹ trong khỏang thời gian cuối cùng của người
Tại sao? Tại sao? Và tại sao? Những câu hỏi được đặt ra, nhưng không ai có thể giải thích cho cô hiểu. Vy chỉ có thể tự an ủi bản thân mình là: Nếu không là Kha thì chắc cũng là một người con trai khác. Thôi thphi hãy bằng lòng chấp nhận định số
− Trời ơi! Đàng trai sắp đến rồi mà còn đùa giỡn được à? Mau trang điểm sửa sọan lẹ lên
Tiếng dì Hạnh hét lên làm cả bọn sực tỉnh. Kéo đến quanh cô, cả bọn bắt đầu ngắm nghía “công trình” của mình. Lúc thì bắt xoay bên này, lúc thì bắt cô xoay bên kia, hình như cô đã trở thành con rối trong tay chúng
Đẩy mạnh Vy đến chiếc gương lớn, Nhược Hằng bảo:
− Cho mày xem! Đẹp hết sẩy
Một cô bé lạ lẫm đang xuất hiện trước mắt Vy. Trong booj áo dài màu hông với mái tóc dài xõa tung, trông cô bé thật dịu dàng e ấp
− Sao đẹp không?
Tiếng nhỏ Lan hỏi nhỏ. Không vội trả lời, Vy quay sang ngắm nghía bọn chúng. Cả bốn đứa cũng một màu hồng, trông thật hùy mị đoan trang và cũng thật dễ thương. Không nén được nỗi ngạc nhiên, Vy kêu lên:
− Ôi! Tất cả đều màu hồng
Ra vẻ bí mật, Nhược Hằng bật cười:
− Bí mật! Chút nữa mày sẽ rõ
Cả bọn kéo nhau xuống nhà, chúng nó to nhỏ gì với mẹ cô không biết, chỉ thấy mẹ bật cươi gật đầu
Sau màn lễ nghi trên phòng khách, mẹ kêu cô ra chào thì Nhược Hằng, kế đến là Hòang Lan nắm lấy tay Vy, sau lưng là Hương Nhu và Giáng Ngọc. Cả bọn bước ra phòng khách sắp thành một hàng dài. Vy thật sự ngạc nhiên vô cùng với sự sắp đặt này. Nhìn những ánh mắt ngỡ ngàng của bên đàng trai, cô muốn bật cười. Có lẽ họ cho rằng: Mẹ cô gả một lúc năm cô con gái. Mẹ co tươi cười, giải thích với bác Sáu:
− Đây láy kiến của bạn con Vy. CHúng nó muốn thử tài cháu Kha, xem ba năm xa cách có còn nhận ra Bảo Vy không?
Vy cảm thấy hình như bác Sáu hơi bối rối. Bác phân bua:
− Bảo Vy lớn và xinh đẹp hẳn ra.E rằng Vĩnh Kha sẽ không nhận ra được là ai
Không khí im lặng bao tùm lên cả nhóm, chợt Nhược Hằng xin phép nói:
− Thưa bác,cháu nghĩ rằng: những người yêu nhau, trái tim sẽ mách bảo rái tim. Nhất định anh Kha sẽ tìm ra BảoVy là ai trong bọn cháu
Lúc bấy giờ,c hàng trai ngồi cạnh bác Sáu mới đứng dậy. vỗ nhẹ vai bác Sáu như thầm bảo: “Hãy yên tâm ” rồi tiến bước lại gần năm cô gái. Tiếng Hòang Lan rù rì bên tai cô:
− - Hãy làm như vẻ không biết, cứ tự nhiên quan sát anh ta
Vy nhìn chàng trai đối diện. Dáng người cao to trong bộ veston màu sậm. Một khuôn mặt đàn ông rắn rỏi, cương nghị, thật xa lạ với một Vĩnh Kha ngày nào.
Ngày đó, Vĩnh Kha cao gầy, trắng trẻo như con gái, thường bị cô gọi đùa là “ Bạch diện thư sinh “. Ngọai trừ chiếc mũi cao thẳng tắp và chiếc cằm vuông cương nghị ra. Vĩnh Kha bây giờ thật xa lạ đối với cô. Nếu cho cô chọn, chắc cô sẽ chọn lầm mất thôi.
Chàng trai đứng yên quan sát cả năm người. Trước hết, anh bước tơi đối diện với Nhược Hằng rồi đến Lan, rồi đến cô. dường như cô đang nghe tiếng thở gấp của các bạn. Tim cô hình như đập lỗi mất một nhịp. Cố giữ bình tĩnh. Vy ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh, mong tìm gặp một nét thâ quen. Ánh mắt sáng rực nhưng xa lạ đang chiếu thẳng vào cô. Cô đứng yên cho anh ta quan sát. Nhưng không, anh tiếp bước đến Hương Nhu, Giáng Ngọc rồi đứng hẳn ra ngòai quan sát. Cả bọn cùng im lặng nhìn nhau ngơ ngác. Ba năm xa cách, chẳng lẽ cô đã thay đổi đến độ anh không nhận ra.
Vy nhìn thấy sự thất vòng của các bạn. hưng thật bất ngờ, Kha bước đến nắm lấy tay cô, kéo cô ra khoi lũ bạn, dõng dạc ảo:
− Đây là Bảo Vy
− Hoan hô! - Các bạn cô reohò ầm ĩ
Nhược Hằng bước đến bên anh, giọng hồ hởi:
− Tôi biết anhnhấtđịnh sẽ nhận ra nó. Ngày trước, tôi thường nghe nó nhắc đến tên anh, xin chào
Vy lần lượt giói thiệu các bạn cô cho anh biết. Sau đó, bọn chúng lần lượt rút lui, nhường không khí trang nghiêm cho buôit lễ.
Rút nhẹ bàn tay lại, tự nhiên Vy cảm thấy rụt rè,lo sợ khi đứng cạnh anh chàng xa lạ này. Ánh mắt cô thóang bắt gặp nét giễu cợt trong mắt anh ta. Vy kêu thầm:” Vy ơi! Bản tánh ngổ ngáo, nghịch ngợm của mi đâu mất rồi? Chẳng lẽ nó đã hteo lũ bạn cô đi vào nhà rồi sao? Tại sao mi phải dè, lo sợ trứoc mặt anh ta? Tuy mặt mũi anh ta hơi xa lạ, nhưng anh ta vân là Vĩnh Kha từng yêu thương, chiều chuộng mi từ ngày còn bé. Hãy bình tĩnh, Vy ơi”
Một cánh tay ôm chòang qua vòng eo cô, một giọng nói trấm ấm vang lên;
− Chúng ta lạic hào ba mẹ nhé!
Quay lại nhìn, Vy bắt gặp ánh mắt của mọi người đang hướng về mình. Sực tỉnh, theo sự hướng dẫn của Kha, Vy ra mắt bà con hai họ. Sau phần lễ nghi trang nghiêm, mẹ cô bảo:
− Vy! Con đưa anh Kha ra vườn chơi đi.
Vy ngước mắt nhìn Kha, hơi e dè, chờ đợi. Tự nhiên, Kha nhìn cô bật cười, nói:
− làm mặt nạ với anh hả bé? Anh làm gphi đến nỗi em phải sợ và e dè đến thế?
Bị nói trúng tim đen, Vy dẩu môi trả lời:
− Ai bảo với anh là em sợ? tại người ta hơi lạ 1 chút
Kha nhìn cô cười không nói. Anh lảng sang chuyện khác:
− Ra vườn ngõ nào vậy bé?
Vy trợn mắt nhìn Kha đầy vẻ ngạc nhiên:
− Anh quên cả lối ra, vào nhà của em?
Lúng túng, Kha nhìn cô, bật cquophi xí xóa:
− Nhưng anh vẫn nhận ra được em pjải không nào?
Ngúyt Kha một cái khá dài, Vy mứoi bước đi chầm chậm đi bên Kha trong khu vườn mát rượi, Vy vẫn còn thấy ngượng ngùng, khó nói nên nlời. Ba năm xa cách, thời gian không phải là ngắn nhưng cũng không phải quá dài để cô có thể quên hết những kỷ niệm êm đềm của tuổi thơ. Nhưng với một “Vĩnh Kha” chững chạc như hiện tại, Vy không thể kéo tay anh vòi vĩnh, nũng nịu hoặc trò chuyện thân mật như ngày xưa. Liế nhìn sang bên cạnh, Vy bắt gặp ánh mắt Kha đang nhìn cô chăm chú. Vừa tò mò, vừa thóang giễu cợt. Bất chợt, Kha nắm lấy bàn tay cô kéo mạnh. Mất thăng bằng, cô lọang chọang ngã nhào vào lòng anh. Đón Vy trong vòng tay, Kha nâng khuôn mặt cô lên, nhìn sâu vào đôi mắt co, anh cười bảo:
− Làm mặt ngầu với anh bao nhiêu đó đủ rồi bé ạ. Em nhìn xem, anh vẫn là anh Vĩnh Kha của ngày nao
Vy đứng yên trong vòng tay anh không nói đươc một lời nào. Ánhmắt cô thóang bắt gặp ánh mắt đầy yêu thương, trìu mến của anh, tim cô lại đập vang lên những nhịp đập rộn rã. Vy không biết đó có phải là do cô cảm nhận được tình yêu của anh, hay đây là bởi lần đầu tiên cô đứng trong vòng tay của một người khác phái
Thóang nhận ra nét run rẩy của cô, Kha bật cười búng nhẹ chiếc mũi cô:
− Đừng lo cô bé. Làm vợ anh dễ lắm. Anh sẽ không bao giờ ăn hiếp bé.
Nhìn nụ cười thật quen thuộc, tự nhiên Vy cảm thây dạn dĩ hẳn lên. Đẩy mạnh anh ra, cô đáp trả:
− Khôngd ám đâu. Em ăn hiếp anh thì có, chứ đừng có mơ mà anh ăn hiếp được em
− Vậy là em công nhận rồi há. Hồi bé, em thường hay lấn lướt anh
Tự hào, Vy gật đầu. Vuốt nhẹ chóp mũi cô, anh tiếp:
− Vậy thì kể từ bây giờ,a nh sẽ lấy lại quyền lợi của một đấng nam nhi
Vy thắc mắc:
− Vậy nghĩa là sao?
− Nghĩa là anh sẽ ăn hiếp lại em
− Anh dám không? – Vy hùng hổ đáp trả
Kha nhìn cô bật cười:
− Dĩ nhiên là không dám rồi
Họ cùng cười rộn rã với nhau. Tự nhiên Vy cảm thấy anh thân quen như mấy năm về trước. Kéo tay anh lại chiếc xích đu nhỏ ở góc vườn, Vy hỏi thăm về những năm tháng Kha và cô đã xa cách nhau. Giọng trầm trầm, anh nói:
− Cuộc sống của anh đơn giản thôi. Ngày đó anh theo ba mẹ lên thành phố.Sau đó ba đưa anh đi du học ở Úc. Anh vừa trở về nước hồi đầu năm. Hiện tại anh đang phụ việc cho ba anh. Còn bé, ba năm xa anh, bé làm gphi?
Ngước mắt nhìn anh, Vy tinh nghịc đáp:
− Cuộc sống của em cũng không có gì phức tạp cả. Sau ngày chúng mình chia tay, em băt đầu vào học lớp mười. Năm sau lên lớp 11. Năm sau nữa lên lớp 12 và hiện tại chuẩn bị thi đại học
Trợn mắt nhìn cô, Kha kêu lên:
− Kể cuyện gì mà kỳ vạy bé?
− Sao mà kỳ- Vy nghênh nghênh mặt iếp- Thì kể giống anh đó. Cũng có nhập đề, thân bai, kết luận đầy đủ.
Nựng má cô, anh nói:
− Em thậtnghịch quá, Vy ạ.!
Hất tay anh xuống, Vy nói:
− Nè bạn! Nãy giờ không nói, bạn làm tới hả. Nào là chòang vai, nhéo mũi, nựng má … Không được, em méc mẹ cho xem
Bật cười xòa, Kha nói:
− Em thật lảtẻ con, không khác ngày xưa tí nào
Vy trêu:
− Không khác ngày xưa, vậy mà hồi nãy, có người súyt tìm không ra
− Anh nói giồng là giống tính tình kìa. Chứ về mặt thể chất thì dĩ nhiên là phải khác chứ. Vậy theobé, anh có khác lắm không?
Nghiêng đầu quan sát anh, Vy gật gù nói:
− Anh lạ thật! Em nhớ ngày xưa anh cao gầy, trắng trẻo. Còn bâygiờ lại cao lớn, vạm vỡ quá. Nếu mà anh không cười, chắc em không thể nhận ra
− Bé cũng vậy, Lớn rồi xinh đẹp hẳn ra. Nếu lúc nãy không nhờ sợi dây chuyền thì chắc anh cũng chịu thua
Nhắm nhìn sợi dây chuyền có khắc chữ “”
K & V quấn quýt nahu. Vy bật cười. Thì ra chính nó là thủ phạm chỉ rõ cô
Nắm lấy tay anh, Vy thân thiện kéo anh ra sau vườn, thăm lại những kỷ niệm ấu thơ. Chỉ tay vphao cây sầu riêng, cô nói:
− Đây là cây sầu riêng mà ngày xưa anh và em cùng trồng, giờ nó đã lớn được chừng này rồi đấy. Còn chỗ này ngày xưa là cái giếng, bây giờ mẹ đã lấp lại rồi
Đang nói, chợt Vy ngưng ngang khi nhìn thấy Kha đang ngơ ngẩn ngắm nhìn xung quanh. Cô bật cười, hỏi:
− Anh cảm thấy lạ lắm hả?
Quay lại nhìn Vy,anh lấp lửng:
− Anh cảm thấy mọi vật khác xxa lúc xưa.
Kéo tay cô, anh tiếp:
− Thôi, chúng mình vào nhà đi, kẻo ba mẹ trông.
Vy bất giác đỏ mặt khi nghe từ “chúng mình ” và “ ba mẹ” của Kha. Cô hiểu được phần nào sự gắnbó, thân thiện của cô và Kha trong những ngày sắp đến. Khẽ kéo anh lại, cô ngần ngừ:
− Em muốn nói chuyện này với anh?
− Chuyện gì thế bé? – Nâng khuôn mặt cô lên, nhìn sâu vào đôi mắt Vy,a nh khẽ hỏi.
Cô cảm nhận được tia mắt ấm áp, chân tình của anh. Vy khẽ khàng tâm sự về bệnh tình của mẹ và tỏ rõ ước vọng của cô là sống bên mẹ vào những ngày cuối cùng của người.. Và không nén được nỗi đau buuồn, côbật khóc tức tưởi.
Ôm chòang cô vào lòng,anh âu yếm vỗvề:
− Nín đi bé, nín đi! Nghe anh nói nè. chuyệnnày anh đã nghe mẹ anh nói. Gia đình anh đã mơi mọt bác sĩ giỏi nhất về căn bệnh nàyvề điều trị cho mẹ. Hy vọng với sự tíen bộ của y học, bệnh của mẹ sẽ khỏi.
Trầm ngâm một lúc, anh tiếp:
− Riêng em đừng lo buồn gì cả vì đám cưới xong,anh sẽ đưa em về ở với mẹ. Một tuần,anh sẽ về thăm em 1 lần, chịu không?
Ôm chầm lấy anh, Vy kêu lênmừng rỡ. Mọi gánh nặng, âu lo hình như đã được san sẻ, cô cảm thấy nhẹ nhõm. chùi sạch những giọt nước mắt, cô mỉm cười rạng rỡ với anh.
Nhìn cô âu yếm, anh nói:
− Em cười đẹp lắm! Đây là nụ cười đẹp nhất từ ssng đến giờ anh mới nhận được.
Từ từ cúi xuống, đôi môi Kha như vờn nhẹ trên khuôn mặt cô. Mọi giác quan hình như đã tê liệt cả, cô muốn vũng vẫy, muốn thóat ra nhưng không theer cử động nổi.
− Á! Tôi không thấy gì hết nghen
Vùng thóat ra khỏi vòng tay Kha, quay lại, cô thấy Nhược Hằng đang lấy tay che kín đôi mắt, Vy đỏ bừng cả mặt
− Xong chưa? Tôi mở mắt ra à nghen – Nhược Hằng la lớn.
Mắc cỡ Vy chạy lại, gắt nhẹ:
− Cái con khỉ này! Cái gì mà xong với chưa?
− Thì …
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì thẹn của Vy, Hằng trêu chọc:
− Ê! Tụi bây ra co,có người yêu có khác, Mới buổi sáng ủ rũ như gà mắc mưa mà bây giờ thì đã tươi như đóa hoa mới nở. Thôi, tao cũng bắt chước kiếm một ông chồng, cho cụoc đời trẻ lại
Cả nhómbạn hưởng ứng cười ồ lên
Đỏ mặt vì mắc cỡ, Vy rượt Hằng chạy vòng vòng khắp cả khu vườn trong tiếng cười ầm ĩ của các bạn
Mệt quá, Vy đứng lại thở dốc. Mắccác bạn đứng nhìn trêu chọc,Vy liếc nhìn Kha.. Anh đang đứng bên gốc cây gần đó nhìn cả nhóm đùa giỡn với đôi mắt bao dung ấm ấp. Vy hiểu rằng:” Từ nay, cô đã có một bến đỗ bình yên trong đời”.
Buổi trưa thanh vắng và yên tĩnh, Vy vắt vẻo trên chiếc võng sau vườn, đưa mắt ngó lên trời. Những cảnh nhãn đong gióđưa trong gió lay lắt bóng nắng. Khung cảnh thật tuyệt vời, dễ đưa người vào giấc ngủ say sưa, nhưng với Vy thì ngược lại. Cố nhắm mắt lại dỗ giấc ngủ, nhưng Vy không thể nào ngủ được vì lời của vị bác sĩ còn văng vẳng bên tai:
− Xin lỗi cô,. Bệnh tình của mẹ cô đã ở thời kỳ nặng nhất, người có thể ra đi bất kỳ lúc nào. Tôi thành thật xin lỗi vì đã không giúp được gì cho cô
Lúc đó, nhìn vào đôi mắt đầy vẻ thống khổ tuyệt vọng của Vy, mẹ cô hiêuraquphng cô đãbiết tất cả. Người ôn tồn bảo cô:
− Đừng buồn vY ạ. Bệnh của mẹ đã bước sang giai đọan cuối cùng rồi. trong những ngày sa cuối của cuộc đời, mẹ mong rằng nếu con có thương mẹ, thì hãy để mẹ lo lắng cho con được chu tòan như nhãng người mẹ khác
Những ngày sau đó, đêm đêmm Vy ôm gối chjay sang phòng mẹ, Vy muốn giữ lại thật nhiều những ngày tháng có mẹ, có cô.
Như hiểu rõ lòng Vy, mẹ cô thường ôm cô vào lòng vuốt ve và bảo:
− Bảo Vy! Con phải đuơng đầu với sự thật. Con người trốn tránh thực tế thì không thể giải quyết được vấn đề gì cả. “ Tre già thì măng mọc “ đó là quy luật của cuộc đời. Rồi một ngày không lâu nữa, mẹ sẽ phải xa con, nhưng mẹ rất an lòng khi thấy con có mộtgia đình hạnh phúc
Nghiêm giọng, bà trách nhẹ:
− Tương lai và cuộc đời con sau này sẽ phụ thuộc vào người chồng. con không thể nào chỉ ngồi ủ rũ than khóc mãi nnhư vậy được. Con nên tươi vui lên chung gánh vác với Vĩnh Kha lo chuyện hôn nhân sắp tới. Có như vậy, mẹ mới an lòng là con của mẹ đã thực sự trưởng thành
Quả thật từ nửa tháng nay, Kha tất bật chạy lên chạy xuống giữa hai nưoi, mệtphờ cả người. Anh ấy lo lắng đủ mọi chuyện, còn Vy chỉ biêt khóc lóc cuống quýt làm cướng chân mẹ.
Và để mẹ được vui lòng, Vy đã gắng gượng tươi tỉnh lên, chuẩn bị cho ngày hôn lễ sắp tới
Ngày tiếp ngày trôi qua thật nhanh, nàgy mai đã là ngày hôn lễ của cô. Giờ đây ngồi trên chiếc võng thân quen, Vy muốn ghi lại thậ tnhiều những kỷ niệm với căn nhà yêu dấu của cô
Cả thời thơ ấu như cuộn phim chiếu qua trứớ mắt cô với bao hình ảnh thật sống động
Góc tủ này, ngày xưa mẹ thường bắt cô quỳ gối chịu phạ tở đó
Khỏang sân này, cô và các bạn thường dung dăng dung dẻ, nô đùa thật vô tư
Cây xòai này, ngày xua có ba nhánh đãbị mẹ chặt bớt một nhánh, vì Vy và Hằng thường sang nhà nhau bằng cách leo cây xòai và chuyền qua cây sầu riêng nhà Hằng…
Ôi! Biết bao kỷ niệm đã gắn bó cô với ngôi nhà thân yêu này. Tất cả những kỷ niệm đó sẽ mãi đọng lại trong ký ức cô. Văng vẳng từ đâu có tiếng hát:
“ Một lần e lệ
Bước lên xe hoa
Khép trang nhật ký
Đôi dòng viễn mơ… viễn mơ
Thôi chăn gối lê
Trả lại vườn xưa
Hương đào ngây thơ
Ủ giùm cho nhé
Long lanh ngấn lệ
Điểm má xuân thì
Hương trinh vời vợi
Tà áo vu quy…”
Lời hát buồn sâu lắng thật thích hợp với tâm trạng cô lúc này. Vuốt ve từng cánh hpa,từng nhánh cây, từng góc tủ … Vy khẽ thì thầm:
− Tạm biệt nhé, tạm biệt!
Bước ra khỏiphòng, dì Hạnh còn quay lại dặn dò:
− Nhược Hằng! Chừng nàongười lớn bảo, con mới đưa Bảo Vy ra nghem
− Dạ
Đợi dì Hạnh đi khỏi, Nhược Hằng bước đến ngồi cạnh cô, miệng rên rỉ:
− Sao tao hồi hộp quá, Vy ạ.
Đang lo mà nhìn vẻ mặt của Nhược Hằng, cô phải bật cười. Không bỏ lỡ cơ hội, nhỏ quay sang chọc cô:
− Mấy ngày nay mi buồn ủ rũ, vừa thấy người ta tới đã bật cười tươi
− Tao cười mày đó
− Cười tao à? Cười cái gì chứ?
− Tao là cô dâu không cảm thấy hồi hộp thì thôi, còn mày là dâu phụ lại thấy hồi hộp lo âu là sao?
Tỉnh boq, nhỏ đáp lại:
− Mày không hồi hộp là vì mày đã biết mặt chú rể rồi. Còn tao chưa biết rể phụ là ai, có xứng với tao không thì tao phải hồi hộp chứ sao?
Vy bật cười trước lý lẽ ngang nghạnh của nhỏ:
− Ê! Cô dâu ra chào khách kìa- Hòang Lan ló đầu vào, gọi to
Mải lo đùagiỡn với nhỏ Hằng, Vy quên mất hôm nay mình là nhân vật chính. Đến lúc này, tự nhiên chân cô run quá, không bứoc nổi. Nhược Hằng phải bước đến, đẩy nhẹ cô ra cửa phòng
Những ánh đèn chớp lóe sáng làm Vy chớp mắt. Ngơ ngác nhìn không khí trang nghiêm của bủoi lễ, Vy không biết mình phải làm gì, thi Kha đã bước đến, nắm lấy bàn tay hướng dẫn cô hòan thành mọi nghi thức rướm rà của buổi lễ đang được kéo dài trong bầu không khí trang nghiêm nhưng đầm ấm. Trong vòng tay Kha, Vy làm theo anh răm rắp như một cái máy. Tất cả sự việ cdiễ ra trước mắt cô như 1 cơn mơ
Rồi cũng đến giờ rước dâu. Vòng tay ôm của Kha đưa cô ra chiếc xe màu trắng được trang hòang hộng lẫy
Đợi dòan xe chuyển bánh, Kha quay sang chậm những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô. Anh âu yếm hỏi:
− Mệt lắm không em?
Đỏ mặt vì cử chỉ âu yếm của anh, Vy dạ khẽ
Ngả đầu cô tựa vào vòm ngực rộng của mình, anh khẽ nói:
− Đường về nhà còn xa lắm. Em nhắm mắt ngủ một chút đi. Tới nơi, anh sẽ gọi
Mặc dù không buồn ngủ, nhưng Vy vẫn nhắm mắt ngả vào vai anh. Vì nếu không giả vờ ngủ, Vy thật sự không biết mình sẽ trò chuyện gì với anh. Cơn gió mát hiu hiu thổi, tiếng động cơ êm êm và cơn mệt mỏi của môt đêm thức trắng đã đưa Vy vào giấcngủ lúc nào cô cũng không biết
Một vật gì êm êm lướt nhẹ từ trán đến má làm vy tỉnh giấc. Mở chòang mắt, Vy bắt gặp ánh mắt Kha đang nhìn cô âu yếm. Bất chợt Vy hiểu ra cái gì đã làm cô chòang tỉnh, Vy ngượng ngùng ngổi thẳng dậy. Vén lọn tóc lòa xòa trên má cô, anh thì thầm:
− Đến nhà rồi kìa Vy.
Trước mắt Vy là 1 tòa biệt thự lớn được trang hòang thật đẹp. Tấm bảng “ Tân hôn” màu vàng rực rỡ được treo ngang chiếc cổng lớn. Vy thực sự ngỡ ngàng trước sự giàu có của gia đình Kha
− Cô dâu còn nhỏ xíu à. Dễ thương quá!
Tiếng xì xào của ai đó trong đám đông làm Vy thẹn thùng không dám ngước mặt lên. Theo bàn tay nâng đỡ của Kha, cô vào làm lễ gia tiên ra mắt gia đình bên chồng
Rồi cũng đến lúc mẹ và nhóm bạn thân yêu từ giã ra về. Ôm chặt mẹ, Vy khóc nức nở:
− Con về với mẹ, con không ở đây đâu
Đẩy cô vào vòng tay Kha, bà bật cười nói:
− Lấy chồngthì phải ở với gia đình chồng chứ sao lại đòi về với mẹ được. Lớn rồi, con phải hiểu, đừng để người ta cười cho nè
Nắm chặt lấy bàn tay mẹ, Vy phụng phịu:
− Tại mẹ “gả” con chứ con chỉ muốn ở nhà với mẹ thôi
Xỉ nhẹ trán cô, ánh mắt mẹ rướm rướm:
− Con gái lớn thì phải có chồng. Vả lại … con cũng biết mà
Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của mẹ, Vy hiểu cô đã chạm vào vết thương của người. Chùi những giọt nươc mắt trên mặt, Vy thút thít:
− Vâng,c on sẽ nghe lời mẹ.Mẹ nhớ giữ gìn sữ khỏe. Vài ngày nữa, con sẽ về thăm mẹ
Vuốt nhẹ mái tóc Vy, mẹ cô nở nụ cười sung sướng trên khuôn mặt còn ràn rụa nước mắt:
− Ừ, con gái mẹ ngoan lắm. Mẹ về nghen
Úp mặt vào vai Kha che giấu những giọt nước mắt, vy không muốn nhìn thấy cảnh mẹ và nhóm bạn thân bỏ cô ra về. Vy cảm thấy thật bơ vơ, lạc lõng trước khung cảnh xa lạ xung quanh
Dường như hiểu được tâm trạng của Vy, Kha siết chặt cô vào lòng, miệng thì thầm những lời an ủi dỗ dành. Nâng niu, dìudắt, Kha đưa cô vào nhà
Tiệc rượu bên gia đình chồng lớn hơn sự tưởng tượng của cô. Hết bàn này sang bàn khác làm đôi chân cô tê cóng đến không còn muốn bước tiếp nữa.
− Vy ơi! Chúng ta lại đằng kia nhé!
Đưa cô lại bàn tiệc ở góc sân, anh bảo nhỏ:
− Đây là đám bạn thân của anh. Em ráng chút xíu nữa nghen.
Không biết đây là bàn tiệc thứ mấy mà cô đã lướt quá. Hy vọng đây là bàn cuối cùng. Cố nén mệt mỏi, Vy mỉm cười đáp trả những lời chúc mừng của bạn anh.
Một anh chàng có bộ ria méơp lớn tiếng trêu chọc:
− Cô dâu dễ thương quá! Hèn chi thằng Khang đã để bao nhiêu trái tim rơi rớt, Khang Ơi! Cho tao đăng ký làm anh em cột chèo với mày nghen
Kha cười lớn, đáp:
− Rủi cho mày rồi iến ơi! Bà xã tao là con một
Cả bàn cười ầm lên chọc quê anh chàng Tiến. Không một chút mắc cỡ, anh chàng lớn tiếng đáp:
− Buồn năm phút
− Mày đừng lo, bạn bà xã cũng đẹp lắm. Nhất định tao sẽ đăng ky một cô cho mày
Cả bàn nhao nháo lên:
− Tao nữa
− Tao nữa Kha
Anh chàng Tiến đứng dậy reo hò:
− Nào, bây giờ chúng ta cạn ly mừng tình anh em cột chèo!
Tiếng cụm ly, tiếng cười nói râm ran của học làm Vy chợt nhớ đến lũ bạn hồn nhiên vô tư, nghịch ngợm của cô vô cùng
Mộtbàn tay kéo nhẹ tay cô:
− Ngồi xuống đây nghỉ mệt đi em. Để mặc bọn họ thù tạc với nhau
Một phụ nữ có đôi mắt to khá đẹp mỉm cười nhìn cô nói
Vy còn đang bối rối không biết phải xử sự ra sao, thì Kha đã đẩy nhẹ cô ngồi xuống, nói:
− Đây là chị Thảo, bạn học của anh
Thân mật, chị đưa cho cô một ly nước, ôn tồn bảo:
− Uống đi em! Từ sáng đến giờ chắc là mệt lắm rồi
Vy chỉ mỉm cười ra vẻ cảm ơn. Nhìn cô, chị mỉm cười tiếp:
− Chị tên là Xuân Thảo, là bạn học của Khang. Chị học bên Mỹ Thuật, còn Khang học xây dựng. Ông xã em là một kiến trúc sư giỏi đó nghen
Đầu óc Vy u..u… Cô không suy nghĩ được gì nổi. Từ sáng đến giờ, cô nghe bạn bè gọi Kha là Khang, Vy nghĩ mình đã lầm lẫn. Nhưng bây giờ chị Thảo lại khẳng định chồng cô là Khang, là một kiến trúc sư nữa. Vy không hiểu là anh ấy học kiến trúc khi nào. Ngày xưa Khang thường ao ước tthì vào Viện quốc gia âm nhạc để trở thành một nghệ sĩ. Có lẽ, trong ba năm xa cách, anh đã thay đổi ý định và học kiến trúc ở Úc.
Gật gù ra vẻ hiểu biết, cô quay sang chị Thảo hỏi xã giao:
− Ở Úc có vui không chị Thảo?
Ngơ ngác nhìn cô, chị Thảo nói:
− Chị đâu có đi Úc bao giờ đâu mà biết?
Ngạc nhiên, cô hỏi lại:
− Thế chị và anh Kha học kiến trúc ở đâu?
− Thì ở đại học Kiến trúc thành phố chứ đâu?
Nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của cô, chị bật cười ra chiều thông cảm. Kéo tay Kha lại, chị nói:
− Bà xã Khang mệt lắm rồi. Hãy đưa cô bé lên lầu nghỉ đi
Sau khi xin lỗi bạn bè, Kha đưa cô lên lầu. Đến căn phòn có cánh cửa màu nâu đậm, anh nói:
− Nhắm mắt lại đi cô bé!
Vy không hiểu sao, nhưng vẫn ngoan ngõan vâng lời.
Rồi bỗng nhiên cô bị anh xốc lên, ôm trọn vào lòng, Vy giật mình mở mắt ra, thì Kha đã thì thầm bên tai:
− Anh phải bế cô dâu vào phòng hoa chúc mới đúng. Em xem căn phòng này có vừa ý không?
Vy đứng yên quan sát căn phòng được phủ một màu hồng dịu. Tất cả vật dụng trong phòng màu đậm nhạt phối hợp với nhau thật đẹp mắt. Giữa căn phòng là một chiếc giường đô rộng. Trên giường nệm, gối được xếp đặt thật ngay ngắn
Vy trầm trồ:
− Căn phòng thật đẹp quá!
Ánh mắt anh ra chiều thích thú:
− Tất cả là do anh trang trí đó. Anh chỉ sợ em không hài lòng
Mở mắt to, Vy nhìn anh ngạc nhiên:
− Đây là lần đầu tiên em đặt chân vào một căn phòng đẹp như thế này
Đẩy cô đến một cánh cửa được đóng ấn vào tường, anh nói:
− Đây là phòng tắm. Em tắm rửa rồi nghỉ ngơi trước đi. Anh xuống tiếp bạn xong sẽ lên ngay
Tắm rửa thay chiếc áo ngủ, Vy đến bên song cửa kéo lại tấm màn màu hồng nhạt. Mở toang cửa kính, luồng gió đêm ngòai vườn lùa vào mang theo hương hoa thơm ngát.
Nằm lăn ra chiếc giường trải bằn