Tập 2
Chiều về, Vy tất bật làm những món ăn mà Khang thích nhất. Cô muốn chuộc lại lỗi lầm đã làm cho Khang phải chờ đợi lo lắng quên cả bữa ăn trưa.
Không hiểu sao buổi sáng hôm nay Khang lại lầm lỳ, giận dữ một cách khó hiểu. Hay là làn giận vì cô đã đi mua sắm một mình? Không đâu? Khang đâu phải trẻ con mà hờn giận vô lý đến thế? Thôi đúng rồi, có lẽ anh đã nhìn thấy cô trò chuyện khá lâu với hắn. Nhưng mà lúc sáng, cô đã giải thích với anh và anh đã tin cô rồi mà. Vậy thì tại sao trên đường về nhà, Khang lại có thái độ giận dữ, và trách móc. Lắc đầu mệt mỏi, suy nghĩ mãi mà Vy vẫn không tìm ra được nguyên nhân của cơn cáu gắt vô lý của Khang.
Tiếng ồn ào trước cổng cắt ngang dòng suy nghĩ của Vy. Hình như là Khang đang lớn tiếng mắng ai. Vy vội chạy ra cổng, nhưng chiếc cửa đã đóng sập lại trước mắt của cô. Khang trừng mắt, nhìn cô lên án:
− Em xem thường anh quá mức rồi đó Vy à, dám hẹn hò cho hắn tới tận đây hả?
Vy ngơ ngác trứơc cơn giận dữ của Khang. Cô trấn tĩnh:
− Chuyện gì vậy hả anh? Hắn nào?
− Gã đàn ông không quen biết ban sáng của em đó. Không quen không biết mà lại hẹn hò. Em thật là quá đáng mà!
Vậy là gã đàn ông lạ lùng đó đã đến tìm cô. Vy chợt nhớ đến lời thách thức đánh cá của hắn. Nhưng tại sao hắn lại biết nhà của cô mà tìm đến thì cô không hiểu nổi.
− Tại sao em lạ nói dối anh như vậy hả Vy?
Vy lúng túng:
− Em không hề quen biết hắn, thật mà.
− Em bảo là em không hề quen biết hắn chứ gì? Được, đi theo anh.
Nắm tay cô, Khang kéo nhanh vào nhà. Không biết là Khang định làm gì? Bàn tay cứng như thép nguội của anh làm cô không vùng vẫy nổi.
Rút nhanh quyển “tâm lý bạn gái” từ túi xách, Khang đưa cho cô xem:
− Đó, em hãy xem cho kỹ đi!
Nét chữ đầy bay bướm khá đẹp ập vào mắt
“Thân tặng cô bạn dễ thương – Hoàng Trọng Hiếu”
− Không quen biết… Không quen biết mà tại sao em lại nhận quà của hắn?
Ném quyển sách xuống bà, Khang tiếp:
− Lúc trưa anh đã phát hiện ra điều này, nhưng anh muốn em có thời gian suy nghĩ lại về hành động của mình và sẽ tỏ thật cho anh biết. Anh thật là không ngờ em lại còn hò hẹn với hắn nữa.
Đôi mắt của anh long lên đầy những tia máu đỏ làm cho Vy cảm thấy sợ hãi. Cố trấn tĩnh, cô van nài:
− Em không hề quen biết với hắn thật mà. Hãy nghe em giải thích đi anh Khang.
− Giải thích à? - Khang lạnh lùng cười nhạt - Nghe em giải thích hay là lại nghe em tìm cách lừa dối anh thêm một lần nữa. Anh không tin đâu.
Khang lạnh lùng quay đi sau khi ném cho cô một cái nhìn khinh bỉ. Công lao cả một buổi chiều mệt nhọc đã bị cái gã đàn ông không quen biết ấy đánh đổ. Vy biết, cô có giải thích thế nào thì Khang cũng không tin cô đâu. Trong mắt anh bây giờ, cô là một kẻ xảo trá. Cả bao nhiêu ngày tháng sống chung với nhau mà anh lại có thể đánh giá cô như thế. Anh làm cho cô hoàn toàn thất vọng. Lòng tự trọng của cô bị tổn thương. Cố nén cơn giận, Vy hỏi Khang:
− Bây giờ em có giải thích gì thì anh cũng không tin phải không?
− Phải - Khang lạnh lùng không kém, anh quay đi không thèm nhìn mặt cô.
Cô đã cho anh cơ hội, nhưng anh đã không biết nắm lấy. Được. Nếu anh nghĩ cô như thế thì cô cũng không còn giải thích gì thêm nữa. Cô cũng lạnh lùng thách thức anh:
− Được, nếu như em quen biết với hắn thì sao? Chẳng lẽ em không thể quen với một người khác phái nào ngoài anh hay sao? Anh không có quyền tra hỏi em như vậy về chuyện giao tiếp bạn bè., vì anh đã từng tuyên bố là anh sẽ để cho em tự do khẳng định tình cảm của mình. Hay là anh chỉ là một ngụy quân tử, biết nói mà không biết làm?
Nhìn khuôn mặt đầy giận giữ của Khang, Vy mới cảm thấy hoảng sợ. Hay bàn tay của anh bấu chặt vào nhau, quai hàm anh mím chặt như muốn kiềm chế lại sự giận dữ. Vy có cảm giác anh sẽ nghiền nát cô ra thành cám nếu có thể được. Đột nhiên, anh buông thỏng một câu:
− Em không nên thách thức một người đàn ông, rồi em sẽ phải ân hận vì những ì mà mình vừa thốt ra.
Nói xong, Khang bước nhanh lên lầu. Ngồi bó gối trên ghế nhìn những dĩa thức ăn đầy cả trên bà, Vy thầm tiếc cho công trình cả một buổi chiều mệt nhọc. Vy thầm nguyền rủi gã Trọng Hiếu. Nếu không vì sự có mặt bất ngờ của gã và dòng chữ lưu niệm chết tiệt kia, thì Khang và cô đâu có cãi nhau.
Chị Năm từ nhà sau bước lên, nhìn cô lắc đầu khuyên nhủ:
− Cậu Hai đang giận, mợ nên dịu dàng khuyên bảo chứ đừng nên thách thức.
Bảo Vy giận dữ:
− Ảnh đâu có thèm nghe em nói gì đâu. Ảnh muốn giận à? Cho giận luôn đi.
Mặc dù miệng thì nói cứng như thế, nhưng đến tối thì Vy chảy nước mắt. Phải chăng đây là dấu hiệu rạn nứt giữa cô và Khang?
Nghĩ đến những ngày tháng sắp tới, cô và Khang sẽ đối xử với nhau như những người xa lạ. Vy chợt rùng mình. Trái tim cô như quặn thắt. Dù thế nào đi nữa thì sự ràng buộc tình cảm giữa anh và cô không thể dễ dàng tan vỡ như thế được.
Ngoài khung cửa, bầu trời đã bắt đầu le lói sáng. Vy ngẫm nghĩ và tự an ủi: biết đâu rồi ngày mai Khang sẽ lại làm hoà với cô.
Khép mắt lại, Vy cố tìm cho mình một giấc ngủ muộn phiền.
Tỳ tay lên thành cửa sổ, Vy nhìn ra ngoài phố. Phố đã lên đèn, màn đêm đã bắt đầu bao phủ mà Khang vẫn chưa về, lòng cô bồi hồi lo lắng
Đã hơn ba ngày qua, cô và Khang giận nhau. Những câu nói bừa không suy nghĩ của cô đã chọc giận Khang thật sự. Ba ngày qua Khang ở mãi trong phòng làm việc tránh mặt của cô. Đêm đêm vào giờ này, mỗi khi rỗi rãnh, cô và Khang thường hay dạo chơi trong vườn. Lúc nào cũng quấn quýt bên nhau. Còn bây giờ anh lạnh lùng cách biệt.
Vy buồn rầu, ngẫm nghĩ về sự việc đã qua và tự trách cho sự nóng nảy bộp chộp của mình. Nếu mà hôm đó cô từ từ nhỏ nhẹ giải thích cho anh biết thì sự việc đâu có nghiêm trọng như bây giờ.
Vy cũng không hiểu tại sao hôm đó cô lại có thể lớn tiếng trách móc anh là ngụy quân tử, trong khi anh lại rất là yêu cô và luôn lo lắng cho cô. Càng ngẫm nghĩ, Vy càng bồi hồi lo lắng. Liệu anh có thể tha thứ cho cô hay không? Hay là kể từ nay cô đã đánh mất sự thương yêu, trìu mến của anh rồi?
Ba ngày trôi qua. Ba ngày xa cách. Khang lạnh lùng cách biệt cũng là những ngày Vy cảm thấy được trái tim của mình đã thuộc về anh mất rồi. Cô nhớ anh quay quắt. Nhớ những đêm trăng sáng trong vòng tay anh nồng ấm, cô sung sướng tận hưởng những nụ hôn nồng nàn, những mẩu chuyện vui dí dỏm. Bao giờ ở bên cạnh anh, cô đều có cảm giác là người hạnh phúc nhất trên đời.
Còn cô chẳng làm gì được cho anh ngoài những trò trẻ con, nhõng nhẽo làm cho anh phải bận tâm lo lắng, chiều chuộng. Càng nghĩ Vy càng bồn chồn lo lắng. Liệu anh có chán chường khi phải chăm sóc một con bé vô ơn như cô hay không?
Bước ra ngoài vườn. Vy ngóng trông ra ngoài khung cửa, lòng tự nhủ: Nếu Khang về đến, cô sẽ đón anh bằng nụ hôn nồng, bằng những lời âu yếm nhẹ nhàng. Cô sẽ xin lỗi anh về những lời nói hồ đồ của mình.
Có tiếng xe dừng lại ngoài cổng. Vy cuống quýt chạy ra. Đúng là xe của Khang rồi. Nhưng tại sao anh không vào nhà mà lại dừng lại ở trước cổng/ Nép vào một gốc cây, Vy dự định sẽ dành cho anh một sự ngạc nhiên.
“Cách” … cửa xe bật mở. Khang bước xuống cùng với một cô gái trẻ, thái độ của họ thật là thân mật với nhau. Cười nói thật vui với cô gái. Khang bước vội vào nhà. Chẳng lẽ Khang về thay y phục rồi họ sẽ đi chơi với nhau? Nắm chặt vào thân cây, đôi chân của cô run rẫy như muốn ngã. Khang đã có một cô gái khác. Anh đã thực sự quên cô thật rồi sao? Trái tim của cô quặn thắt, lòng dạ cô rối bời.
− Vy ơi, Vy! - Tiếng của Khang gọi khẽ.
Nép thật sâu vào bóng tối của thân cây, Vy nhìn trừng trừng vào Khang, trong lòng gào thét: “Anh gọi tôi để làm gì? Để khoe cô bạn gái xinh đẹp hay là cười nhạo lên trên sự đau khổ của tôi. Tôi hận anh. Tôi ghét anh lắm. Tại sao tôi thật là khờ khạo, ngốc nghếch tin vào tình cảm của anh là chân thật để bây giờ anh quay lưng, ngoảnh mặt để tôi phải đau khổ, hờn ghen? Đi đi! Anh đi mà vui với chiến thắng của mình”.
Vy khóc không thành tiếng, cho đến khi Khang bước ra với cô bạn gái của mình, cô mới oà lên khóc nức nở dõi theo bước chân anh. Trong ánh đèn đêm mờ nhạt, trông anh và cô ta thật là xứng đôi với nhau. Một chàng trai hào hoa, lịch lãm. Một cô gái xinh đẹp, quyền quý. Họ là một cặp hoàn hảo. Còn cô? Cô chẳng là gì cả. Một con bé nhà quê khờ khạo, không cha, không mẹ, không gia tài, sản nghiệp. Cô đã quá ngu ngốc ấu trĩ khi đi tin vào truyền thuyết một chàng hoàng tử đẹp trai giàu có có thể yêu một cô gái dân dã, nghèo hèn. Tự xỉ vả mình. Vi ngẫm nghĩ: “Quả thật là mình là một con khờ ngốc nhất ở trên đời này. Hãy tỉnh dậy mà nhìn kỹ bản thân mày đi Vy”.
Khóc lóc tự nguyền rủa sự ngu ngốc của bản thân mình chán chê. Vy gắng gượng đứng dậy chạy thẳng vào phòng, đóng ập cửa lại, mặt ánh mắt ngạc nhiên, lạ lùng của chị Năm.
Ngã ập lên giường để mặc cho những giọt nước mắt ngắn dài tuôn rơi. Vy buồn rầu, thế là mối tình đã kết thúc. Úp mặt vào gối, kiểm điểm lại chuyện đã qua cùng những chuyện sắp đến, đột nhiên cô thấy chưa bao giờ mình lại cô đơn đến như vậy. Từ ngày biết Khang, những cuộc đi chơi, những câu trò chuyện, những lần cãi vã, ngộ nhận… nhưng chưa bao giờ cô thấy tuyệt vọng và buồn bã như lần này. Tất cả như ảo ảnh, đẹp thì có đẹp đấy, nhưng đã tan nát mất rồi, như những bọt xà phòng. Tình yêu thật đẹp, nhưng rồi cũng sớm phai tàn. Cô là một đứa ngu ngốc, ngu thật là ngu mới nhìn tình yêu qua lăng kính màu hồng.
Màn đêm buông xuống từ bao giờ, Vy cô đơn trong bóng tối. Bên ngoài, ánh trăng xuyên qua cành lá tạo nên một cảnh sắc mờ mờ ảo ảo lạ lùng. Đêm nay thật là đẹp! Có thật là đẹp hay không? Vy cũng không còn tâm trí ngắm nhìn. Lòng cô thầm thúc giục: “Phải đi thôi, phải rời khỏi đây thôi…”
Kéo chiếc va ly nhỏ cũ kỹ đặt lên bàn. Vy bắt đầu cho những thứ cần thiết vào để mang theo. Ngày đầu tiên cô mới đến đây, cô chỉ có một ít quần áo, bây giờ đồ đạc tăng lên rất nhiều, đa số là của Khang mua sắm. Bây giờ phải mang theo tất cả hay là không? Hay là ta phải bỏ lại? Vy bâng khuâng lựa chọn.
Cửa phòng đột nhiên mở tung, Khang ùa vào nhà như một cơn lốc. Anh nhìn vào khuôn mặt đầy nước mắt của Vy và chiếc va ly một cách ngạc nhiên:
− Em làm gì vậy hả Vy?
Nỗi uất ức, ghen hờn của cả buổi chiều buồn tủi bừng lên dữ dội. Vy đẩy mạnh Khang ra cửa, cô hét lớn:
− Anh đi đi! Đi theo cô bạn gái của anh đi. Tôi làm gì thì mặc kệ tôi. Anh ở đây làm gì?
“Thì ra cô bé đang ghen” Khang thầm nghĩ và mỉm cười thích thú. Tựa người vào cửa phòng, anh ung dung phì phà diếu thuốc nhìn cô cười cợt như đang nhìn một đứa trẻ đang hờn dỗi nũng nịu.
Thái độ của Khang làm cho Vy tức điên lên, cô uất ức la lớn:
− Anh còn ở đó mà cười ngạo tôi nữa hả? Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt của anh.
Khang không đi, trái lại, anh bước đến siết chặt cô vào lòng, mặc những nắm đấm đầy giận dữ của cô trút vào người. Đến khi mỏi mệt, Vy gục đầu khóc thút thít, Khang mới bắt đầu nói:
− Nếu em đã trút được hết những cơn giận dữ của mình thì hãy bình tĩnh mà nghe anh nói đây.
Vy quay mặt lại, bịt chặt đôi tai:
− Em không nghe, em không muốn nghe gì nữa. Anh đi đi!
Khang giữ chặt tay của cô lại, hét lớn:
− Em không muốn nghe thì anh cũng phải nói. Đó là cô em gái của một người bạn anh. Chiều nay cô ta đến công ty để báo cho anh biết là bạn của anh đã về nước lúc năm giờ chiều. Anh nghĩ mình không có lỗi trong chuyện này. Anh đã về nhà để đón em cùng đi, nhưng lúc đó em lại vắng nhà nên anh đành phải đi một mình với cô ấy.
Hoá ra sự việc chỉ đơn giản như vậy chứ không phải như cô đã nghĩ. Vy lúng túng tìm cách biện hộ cho hành động của mình, cô chống chế:
− Thật không? Sao em thấy hai người thân mật với nhau quá vậy? Thái độ của cô ấy đối với anh không phải là thái độ.. tình cảm bạn bè bình thường.
Nhéo mũi cô, Khang cười khẽ:
− Cũng biết ghen nữa à? Khi em ghen xem ra còn hơn anh gấp bội. Vậy còn trách anh chuyện hôm trước hay không?
Vy chợt nhớ đến thái độ của Khang hôm trước. À! Thì ra lúc đó Khang đang ghen với gã Trọng Hiếu vì những lời nói quanh co đầy lấp lững của cô. Vậy mà cô lại cứ nghĩ là anh muốn quản thúc cô. Bây giờ nhớ lại, Vy chợt đỏ mặt vì những lời trách nhẹ nhàng của anh. Dúi mặt vào ngực anh, cô nũng nịu:
− Em thật sự là đâu có quen biết với hắn đâu:
Và Vy lần lượt kể lại cho Khang nghe chuyện xảy ra hôm trước. Sau cùng, cô ngước mắt nhìn anh, hối hận:
− Em xin lỗi anh vì những lời nói hàm hồ của mình. Tha lỗi cho em nhé.
Khang nhìn cô cười bao dung. Hôn nhẹ lên mắt của cô, anh âu yếm:
− Thật ra anh cũng có lỗi vì đã không tin em. Ba ngày trôi qua, anh muốn thử thách tình cảm của chúng ta. Anh muốn em hiểu và thông cảm cho anh hơn. Anh không hề muốn gò bó hay ép buộc em. Chỉ đơn giản là anh yêu em và anh muốn bảo vệ tình yêu của mình.
Chồm lên. Vy hôn khẽ vào má của anh:
− Bây giờ thì em đã hiểu. Tình yêu luôn đòi hỏi sự ích kỷ, chiếm hữu nên em không hề trách cứ anh. Em hiểu rằng vì anh yêu em nên anh mới ghen.
Ngần ngừ một chút, cô thành thật:
− Em cũng ghen hờn khi thấy anh đi cùng một cô gái khác. Nếu anh về trễ một chút nữa thì anh đâu còn gặp em nữa đâu, và có lẽ em cũng không hiểu rằng mình sắp đánh mất một thứ quý giá nhất trên đời. Đó là tình yêu của anh.
Ôm siết cô vào lòng, hôn lên khắp mặt mũi cô, anh dịu dàng:
− Cả hai chúng ta đều sai. Từ nay, chúng ta đừng bao giờ lập lại những sai lầm này nữa nhé.
Vy nhắm mắt lại tận hưởng sự ấm cúng, nhẹ nhàng trong vòng tay của anh. Cô nhỏ nhẹ trả lời.
− Vâng. Và em cũng hiểu được rằng tình yêu cũng cần phải được nuôi dưỡng, bảo vệ.
Ngắm nhìn cô, Khang khẽ nói:
− Hình như cô bé của anh đã trưởng thành. Sự trưởng thành pha lẫn nét ngây thơ thật đáng yêu.
Háy mắt với anh, cô mỉm cười. Ánh trăng ngoài ngõ cũng mỉm cười.
Đêm đã khuya thật khuya, tay trong tay, họ ngồi bên nhau ngắm ánh trăng bàng bạc đang treo ngoài ngõ. Thời gian, không gian đối với họ là vô nghĩa. Quanh họ chỉ có một tình cảm tuyệt vời đang bao phủ. Đó là tình yêu, một tình cảm huyền dịu, ngọt ngào.
Vẫy tay chào từ biệt Khang, Vy bước nhanh vào cổng trường. Hôm nay cô bắt đầu một niên học mới, trường lớp mới, bạn bè mới. Tuy không run rẩy, sợ hãi như những đứa trẻ bắt đầu đi học, nhưng trong lòng cô cũng không kém phần hồi hộp, âu lo.
Đây, phòng 24 đây rồi. Hít một hơi dài, Vy bước nhanh vào một chỗ trống ở giữa phòng.
− Dễ thương quá! Mày lại làm quen đi Huy!
− …
− Mày không qua, tao xí phần à nghen.
Tiếng lao xao, nhí nhố ở dãy bàn phía sau cô làm cho Vy tò mò quay lại.
Một đám con trai đang tụ tập, chỉ trỏ về phía của cô. Một vài tên nheo mắt cười tình với cô.
Đỏ cả mặt, Vy vội ngồi ngay ngắn lại. Thật không ngờ là các nam sinh viên ở đây thật là quá quắt.
− Xí! Cỡ mấy ông thì có thể đi xách dép. Người ta có “xế hộp” đưa rướt đó.
Vy ngẩng mặt lên thật nhanh để nhìn cô gái vừa nói. Một khuôn mặt rất là quen thuộc, một dáng đẹp sắc sảo. Nhưng gặp ở đâu thì giờ đây Vy không thể nào nhớ ra nổi.
Liếc ánh mắt sắt lẻm về phía của cô, cô gái chua ngoa.
− Thứ con nít ranh! Đừng tưởng giành được anh Khang là ngon lắm. Rồi ảnh sẽ chán mi như chán những cô gái khác mà thôi, thứ đồ quê mùa!
Vy bàng hoàng ngơ ngẩn. Cô đâu có làm gì để chọc giận cô ta đâu. Tại sao mà cô ta lại buông ra những lời nói khó nghe như vậy chứ?
Nhíu mày suy nghĩ, Vy chợt nhớ: - Đúng rồi, đây là cô gái đã đi chung với Khang hôm trước. Tại sao mà cô ta lại có thái độ hằn học, ghen hờn? Hay là…. Lắc đầu xua vội đi những ý nghĩa không hay, Vy thầm nghĩ: cô phải nhất định tin tưởng ở nơi Khang. Cô sẽ hỏi anh về chuyện nà.
− Thầy đến, thầy đến.
Tiếng hô to của ai đó làm cho Vy sực tỉnh. Một khuôn mặt quen thuộc làm cho Vy phải ngẩn ngơ. Lại chính là “hắn”. Giọng của hắn sang sảng:
− Chào các bạn. Tôi tên là Hoàng Trọng Hiếu, là giảng viên phụ trách môn anh văn và cũng là chủ nhiệm lớp dự bị đại học này. Xin hân hạnh được làm quen với các bạn.
− Chào thầy. Chào thầy. - Cả lớp nhao nhao lên đáp lại.
Cúi mặt né tránh tầm nhìn của hắn. Vy lặng lẽ mở tập ra. Không biết sẽ có rắc rối gì nữa sẽ đến với cô khi hắn phát hiện ra cô? Thế là cô chẳng thể nào mắng vào mặt của hắn như cô đã hằng mong ước. Vy thở dài bất lực. Cô nghe tiếng của hắn nói:
− Bây giờ, tôi sẽ đọc tên của từng người. Và yêu cầu các bạn tự giới thiệu sơ qua về mình bằng tiếng Anh.
Từng người, từng người một….
Lòng của Vy đầy hồi hộp chờ tới phiên của mình. Cô quyết định lạnh lùng xem như không biết hắn.
− Đoàn Vũ Bảo Vy!
Vy bình tỉnh đứng dậy. Cô bắt gặp ánh mắt đầy ngạc nhiên của hắn, thoáng chút mừng vui. Mỉm cười nhìn cô, hắn nói:
− Hân hạnh được làm quen với Bảo Vy!
Có tiếng xì xầm trong lớp học. Vy làm thinh như không nghe thấy chuyện gì. Cô giới thiệu sơ qua về bản thân mình.
Hắn gật gù mỉm cười và ra vẻ hài lòng khen:
− Khá lắm! Em có giọng đọc rất chuẩn!
Vy ngồi nhanh xuống thở phào, nhẹ nhõm.
Buổi học trôi qua thật là nhanh. Mặc dù có ác cảm với hắn, nhưng cô phải công nhận là Trọng Hiếu có cách giảng bài thật thu hút và vui nhộn.
Tiếng chuông reo báo hiệu giờ tan học vừa dứt. Vy nhanh chóng thu dẹp tập vở.
− Bảo Vy! Ở lại tôi có chút chuyện cần phải nói.
Vy ngẩng lên thật là nhanh. Trọng Hiếu đã đứng bên cô từ lúc nào.
Một vài ánh mắt nhìn đầy soi mói, tò mò liếc nhìn, nhưng Trọng Hiếu vẫn tỉnh bơ. Anh cười cười hỏi:
− Thế nào, cô bé còn nhớ là đã đánh cược với tôi như thế nào không?
Vy bối rối, ánh mắt đầy ấp úng không biết phải đối đáp ra sao thì Trọng Hiếu đã tiếp:
− Tôi và Vy rất là có duyên với nhau. Đáng lý ra chúng ta đã gặp nhau từ tuần trước, nhưng mà ông anh của Vy khó tính thật.
Vy cười nhẹ, cô bình thản trả lời:
− Đó không phải là anh của Vy, mà là chồng của Vy đấy.
Tròn mắt nhìn cô, Trọng Hiếu đầy ngạc nhiên:
− Em đã lập gia đình rồi à?
Nhìn đôi mắt đầy kinh ngạc, vừa thất vọng của Trọng Hiếu, Vy muốn bật cười nhưng không dám. Vy không thể nào xử sự khác đi được. Cô không muốn phiêu lưu tình cảm vì trái tim của cô đã thuộc về Khang.
Hơi mỉm cười, cô đáp:
− Dạ, em đã lập gia đình từ khi vừa xong tốt nghiệp phổ thông trung học.
Ngần ngừ một chút, Vy hỏi nhỏ:
− Sao thầy lại biết nhà của em vậy?
Trọng Hiếu cười buồn:
− Bạn tôi ở đối diện nhà của Vy. Hôm trước tôi đến chơi, tôi đã gặp và để ý đến cô bé nên cố tình làm quen.
Chợt nhớ ra, Vy kêu lên:
− Ồ! Thầy là một người trong đám con trai trên ban công đã cười nhạo Vy hôm trước, phải không?
− Lúc đó trông Vy thật là trẻ con và dễ thương, nhưng tôi không ngờ cô bé đã lập gia đình rồi.
Không khí trầm lặng bao phủ hai người. Vy cúi đầu lý nhí:
− Thưa thầy, nếu không có gì, em xin phép được về trước ạ.
Như một cái máy, Trọng Hiếu gật đầu nhẹ. Nhưng khi Vy vừa quay lưng đi thì Hiếu đã kêu lên:
− Khoan đã!
Đứng cản trứơc mặt của vy, Trọng Hiếu cất giọng buồn buồn:
− Không hiểu tại sao tôi rất có cảm tình với Vy? Tôi và Vy có duyên nhưng không có nợ với nhau. Nếu Vy không ngại, chúng ta vẫn có thể xem nhau như bạn bè, phải không?
Khuôn mặt đầy chân thành của Tr. Hiếu làm cho Vy cảm động. Cô gật nhẹ:
− Vy rất mừng khi có những người bạn như thầy.
Tr. Hiếu nghiêm mặt:
− Sao lại là thầy?
− Vy chỉ gọi bằng anh khi chúng ta không ở trong giảng đường mà thôi.
Tr. Hiếu bật cười thoải mái:
− Được. Xin chào.
Quay lưng đi nhanh xuống từng bậc thang, Vy khẽ mỉm cười. Cô thầm ngạc nhiên với chính mình. Cô đã từng nguyền rủa Tr. Hiếu thậm tệ, nhưng không ngờ cô lại chấp nhận tình bạn của Hiếu. Có lẽ cô và Hiếu thực sự có duyên với nhau.
− Thứ đồ lăng nhăng không biết xấu hổi. Mới vừa gặp thầy thôi thì đã liếc mắt đưa tình rồi, ra ngoài hành lang còn trò chuyện nữa…
Tiếng nói lớn của ai đó trong đám đông làm cho Vy khựng lại. Cô liếc nhìn và trong đó. Lại là Hồng Hoa. Tại sao mà cô ta lại luôn tìm mọi cách dè bĩu và gây sự với cô như thế? Vy khẽ lắc đầu, cô thật sự không hiểu.
− Vy! Em đợi anh có lâu lắm không?
Khang đến bên cạnh cô từ lúc nào rồi. Vy giật mình quay nhanh lại nhìn anh, cô khẽ khẽ lắc đầu.
Khang cười nhẹ, nâng cằm cô len, anh âu yếm.
− Nghĩ gì thế hả cô bé?
Né tránh cử chỉ đầy âu yếm của anh, Vy khẽ trách.
− Đừng mà anh, đây là trường học của em đó.
Khang cười khẽ:
− Anh xin lỗi em.
− Anh biết là lúc này em đang suy nghĩ gì không? Em thấy cô bạn kia có vẻ quen quen quá.
Khang ngước nhìn lên, và anh reo khẽ:
− Hồng Hoa!
Hồng Hoa cũng vừa nhìn thấy Khang. Nở một nụ cười thật tươi, Hồng Hoa bước đến chào Khang và không thèm nhìn đến Vy.
Khang vội kéo tay Vy, anh giới thiệu:
− Đây là Hồng Hoa, em gái của bạn anh. Còn đây là Bảo Vy, bà xã của anh.
Vy gật đầu nhẹ với Hồng Hoa, nhưng cô ta tảng lờ đi như không nhìn thấy điều chi. Nhướn mày nhìn Khang, cô châm chít:
− Anh Khang không sợ mất vợ sao mà cho Bảo Vy đi học vậy? Cho anh biết nha, sáng nay ông thầy trẻ tuổi đẹp trai đã hẹn hò với Bảo Vy rồi đấy.
Không nén được cơn giận, Vy trừng mắt:
− Tại sao mà bạn lại đặt điều vu khống tôi như vậy chứ? Thầy gọi tôi lại chỉ để hỏi một vài việc, bạn không thể nào nói đó là cuộc hẹn hò.
Liếc xéo Vy, Hồng Hoa khinh khỉnh:
− Thế thì tại sao trong lớp bao nhiêu người mà thầy không gọi, lại gọi chỉ có mình Vy vậy?
− Bạn thật là…
Vy giận xanh mặt… cô chưa biết dùng từ ngữ gì để ứng xử lại với Hồng Hoa trong tình huống này thì Khang đã xen vào:
− Có lẽ Hồng Hoa đã hiểu lầm rồi. Anh tin Bảo Vy sẽ không làm điều gì sai trái đối với anh.
Hồng Hoa liếc Vy với đôi mắt đầy căm giận, nhưng cô lại quay sang Vy ngọt ngào.
− Anh đừng trách em nhiều chuyện. Tất cả vì em chỉ muốn giúp anh bảo vệ hạnh phúc gia đình mà thôi. Còn Vy cũng đừng trách mình. Tại mình thấy thầy để ý đến bạ, nên phải nhắc nhở để bạn cảnh giác mà thôi.
Khang choàng tay qua vai của Bảo Vy, anh cười nói:
− Bỏ qua hết mọi chuyện đi. Hiểu lầm thôi mà. Anh mong rằng từ đây, Hồng Hoa và Bảo Vy sẽ là bạn tốt của nhau.
Nhìn ánh mắt đầy khích lệ của Khang, Vy cố nở một nụ cười đáp lại nụ cười của Hồng Hoa.
Quay sang Hồng Hoa, Khang bảo nhỏ:
− Trưa rồi, em lên xe anh đưa về luôn.
− Dạ thôi. Em có xe rồi. Em về trước. Chào anh.
Hồng Hoa đã đi rồi. Vy cũng lẳng lặng đi ra xe. Mở cửa xe cho cô, anh âu yếm:
− Giận anh hả bé?
− ….
− Anh đã làm gì để cho em phải buồn phiền vậy?
− …
− Em giận anh mà không chịu nói ra thì làm sao anh biết được anh đã làm sai điều gì cơ chứ?
Vy uất ức, cô rưng rưng nước mắt:
− Tại sao anh lại giấu em?
− Anh có giấu diếm em chuyện gì đâu chứ?
Vy nguýt Khang, cô hờn dỗi:
− Anh còn hỏi nữa hả. Em biết tình cảm giữa anh và Hồng Hoa không đơn thuần là tình bạn bè bình thường đâu.
Khang bật cười:
− Vậy thì theo em, tình cảm giữa anh và Hồng Hoa là loại đặc biệt gì?
− Em không đùa với anh đâu. Sáng nay, Hồng Hoa tự nhiên mắng em là giành giật với cô ấy, và còn tìm cách chỉ trích, châm chọc em trước đám đông.
Ngước nhìn Khang, Vy thăm dò:
− Có phải anh đã phụ cô ấy để cưới em hay không?
Khang cho xe thắng gấp thật nhanh, tấp vào lề đường, anh hỏi nhỏ:
− Em thấy anh giống mấy gã sở khanh, hay đi lường gạt tình cảm của phụ nữa lắm không?
− Ơ không… không phải.
− Thế thì tại sao em lại hỏi anh như vậy?
Vy phụng phịu đáp:
− Em xin lỗi. Tại em thấy thái độ của Hồng Hoa kỳ lắm.
Khang thở dài nghiêm giọng:
− Thật ra thì em nhận xét cũng đúng, nhưng mà đúng về phía của Hồng Hoa mà thôi, còn đối với anh thì sai bét.
− Em không hiểu gì hết.
− Anh với Hoàng Hùng – anh trai của Hồng Hoa là bạn thân với nhau. Hùng ở xa nên nhờ anh thỉnh thoảng lui tới chăm sóc dùm cho Hồng Hoa. Trong thời gian ấy, anh luôn xem Hồng Hoa như một cô em gái nhỏ, nhưng rồi không ngờ là Hồng Hoa đã ngộ nhận những tình cảm đó. Khi nhận được thiệp báo tin đám cưới của chúng mình, Hồng Hoa mới tìm đến anh để bày tỏ tình cảm.
Liếc khẽ qua Vy, Khang trêu:
− Trái tim của anh có hai ngăn thật, nhưng đều đã bị em “đầu độc” hết rồi. Anh chỉ biết nhớ nhớ thương thương mỗi mình em nên đành phải để Hồng Hoa buồn lòn.g
Vy ngước nhìn Khang, cô nũng nịu:
− Không phải là em không tin ở anh. Chỉ vì em không muốn có sự hiểu lầm nào nữa xảy ra giữa hai chúng ta. Sự nghi ngờ hôm nay có thể là “nền tảng” của “trận chiến” ngày mai. Em yêu anh nên không muốn mất anh vì những hiểu lầm đáng tiếc đó.
Khang ngắm nhìn cô thật lâu, môi nở một nụ cười tin yêu đầy hạnh phúc.
Ngã đầu vào vai Khang, Vy sung sướng đón nhận ánh mắt yêu thương của Khang. Cô thì thầm:
− Cho xe chạy đi anh Khang.
Khang huýt sáo một bản nhạc vui và cho xe chạy đi.
Chợt nhớ đến Tr. Hiếu, Vy vội kể cho anh nghe câu chuyện sáng hôm nay ở trường. Ngước mắt lên nhìn Khang, Vy khẽ hỏi:
− Anh có giận em vì em đã tự ý kết bạn với Tr. Hiếu hay không?
Siết nhẹ bờ vai của cô, Khang đáp:
− Cô bé làm như là anh nhỏ mọn lắm vậy. Anh chỉ giận khi nào cô bé giấu mà không cho anh biết mà thôi.
Vy bật cười khúc khích, vòi vĩnh:
− Khang nè! Anh có tin em không?
− Dĩ nhiên là anh tin em rồi.
− Vậy ngày mai anh cho em đi học một mình nha, khỏi mất công anh phải đưa đón em.
− Anh làm tài xế có trả công hẳn hoi, khỏi sợ phiền.
Vy cắn môi phụng phịu:
− Nhưng em đi học… bằng xe hơi, bạn bè sẽ thấy cách biệt….. Cho em đi bằng xe gắn máy nha anh Khang?
− Nhưng mà….
Vy năn nỉ, giọng nhõng nhẽo, vòi vĩnh:
− Em đi được mà anh. Bất quá, em đi một mình, nhưng rồi mỗi ngày vẫn “trả công” cho anh, chịu chưa?
Khang nhăn mặt:
− Nhưng mà anh thích đưa đón, chăm sóc cho em.
Vy giận dỗi:
− Thì mỗi ngày anh vẫn chăm sóc và lo lắng cho em đấy thôi. Tại anh vẫn chưa tin em mà.
Liếc nhìn Vy, Khang nhượng bộ:
− Thôi được rồi. Anh sẽ cho em đi học một mình, nhưng mà không được la cà, tán dóc. Anh sẽ canh thời khóa biểu của em từng ngày.
Hôn nhanh lên gò má của Khang, Vy sung sướng kêu lên.
− Cám ơn anh.
Đẩy chiếc Max ra khỏi cổng trường, Vy thấy không vui chút nào mặc dù hôm nay bài kiểm tra anh văn của cô đạt điểm cao nhất.
Đã hơn một tháng trôi qua kể từ ngày Vy nhập học, nhưng cô vẫn không thể nào xoá bỏ được sự ganh ghét và đầy đố kỵ của Hồng Hoa. Thành tích học tập của cô càng cao thì hố sâu ngăn cách giữa hai người càng lớn. Hồng Hoa luôn tìm cách dè bĩu, nói xấu về thành tích học tập của Vy.
Lắc nhẹ đầu, Vy chán nản thầm nghĩ: Có lẽ cô không bao giờ tìm được những tình cảm chân thành như của nhóm “ngũ long” ngày xưa.
Chiếc xe đột ngột lao đảo, Vy hoảng hốt dừng lại. Bánh xe xẹp lép, Vy chắt lưỡi thở dài. Hôm nay đúng là một ngày không may.
− Nè, cô bé! Xe bị cán đinh, ruột bị nát bét rồi, phải thay ruột mới thôi. - Bác thợ sửa xe nhìn cô nói:
− Bao nhiêu vậy hả bác?
− Năm chục ngàn.
“Chết rồi! Trong túi cô chỉ còn có hai chục ngàn mà thôi” Vy kêu thầm, cúi đầu suy tính. Chợt nhớ ra, Vy hớn hở nói:
− Bác ơi! Bác cứ thay ruột xe mới cho cháu đi, chút nữa cháu quay lại lấy xe.
Từ đây lại công ty của Khang chỉ mất có vài phút mà thôi. Vy cố bước thật nhanh.
Đứng trước ngôi nhà cao tầng có gắn tấm biển nhỏ: “Công ty trách nhiện hữu hạn xây dựng và thương mại Vĩnh Khải”, Vy lại rụt rè, e ngại. Mặc dù Khang đã nhiều lần rủ rê, nhưng Vy chưa bao giờ ghé đến đây hết. Bây giờ Vy mới thầm tiếc khi nhìn thấy bác bảo vệ gìa nghiêm nghị kia. Vy bước tới:
− Chào bác. Bác có thể gọi Trần Vĩnh Khang dùm cháu được không?
Nhướn đôi mắt dưới cặp kiếng lão, ông hỏi:
− Ở đây có tới hai Tr. Vĩnh Khang. Một là giám đốc, một là kỹ sư. Cô cần gặp Tr. Vĩnh Khang nào?
Vy mừng rỡ, rối rít:
− Dạ, cháu tìm Vĩnh Khang kỹ sư.
Vĩnh Khang kỹ sư đã đi công tác mấy ngày rồi. Cuối tuần này mới về.
Tròn mắt ngạc nhiên nhìn bác bảo vệ, Vy cố năn nỉ:
− Bác ơi! Bác nhớ kỹ lại xem. Sáng nay cháu còn gặp anh Khang kia mà.
Bác bảo vệ vẫn nhíu mày khẳng định:
− Cô bé hãy đi về đi. Anh Khang của cô đã đi công tác rồi mà. Không có ở đây đâu.
Vy đứng sững người vì thất vọng. Nếu không gặp được anh Khang thì làm sao mà có tiền để lấy xe về. Nhưng mà sáng nay Vy còn gặp Khang kia mà, làm sao mà có chuyện anh đi công tác mấy hôm nay rồi. Chắc là tại bác bảo vệ gìa khó tính mà thôi.
Tin…tin….tin…
Tiếng còi xe vang lên báo hiệu có xe vào công ty. Cầm lấy xâu chìa khoá, bác bảo vệ vội vã bước đi. Lúc bác bảo vệ xoay người mở cổng, Vy chạy nhanh vụt nép sau chiếc cầu thang. Hú hồn! Vy đứng thở dốc. Thầm nguyền rủi công ty gì mà khó khăn quá. Bây giờ thì Vy biết đi tìm Khang ở phòng nào đây?
− Nè.. nè.. cô bé đi tìm ai vậy?
Giọng nói lớn tiếng vang lên làm cho Vy giật mình quay nhanh lại. Một thanh niên trẻ đang chăm chú nhìn cô, Vy hết hồn nói đại:
− Dạ, anh Khang có hẹp gặp em.
Gã nhìn cô thắc mắc:
− Cô đi xin việc à?
Vy dạ nhỏ. Hơi nhíu mày suy nghĩ, rồi gã cũng chỉ:
− Cô đi lên cầu thang này, đến phòng bên phải sẽ gặp Khang.
Vy gật đầu cám ơn gã rồi chạy vội lên cầu thang. Theo sự hướng dẫn của gã, Vy bước vào căn phòng khách rộng lớn. Bộ sô pha màu đen đặt ở giữa phòng, một vài chậu kiểng được bày trí rất mỹ thuật trên giá cao càng làm tăng thêm vẻ thẩm mỹ sang trọng của căn phòng. Vy mê mải ngắm nhìn xung quanh đến nỗi quên cả mục đích chính của cô.
− Nè! Cô bé tìm ai vậy?
Vy hoảng hốt quay lại. Một người phụ nữ khá xinh đang đứng ở cửa phòng nhìn cô. Vy cố bình tĩnh nói thật nhanh.
− Dạ, em muốn tìm anh Khang.
Ngắm nhìn Vy một chút, cô ta hỏi:
− Em có hẹn hay không?
− Dạ, không có. Nhưng em là em gái của anh Khang.
Kéo ghế mời Vy ngồi, cô ta bật cười nho nhỏ:
− Em muốn quảng cáo hay tiếp thị cái gì, có thể trình bày với chị. Chị là thư ký riêng của anh Khang. Nếu công ty cần những gì em quảng cáo, chị có thể giúp em gặp anh Khang.
Vy ấp úng:
− Dạ không… Em chỉ xin gặp anh Khang vì lý do riêng thôi ạ.
− Xin lỗi. Nếu vậy thì chị không thể giúp gì cho em được đâu, vì chị biết rằng anh Khang không có em gái đâu.
Vy đỏ cả mặt, vừa thất vọng và đầy xấu hổ thì cô nghe tíếng nói quen thuộc của Khang:
− Chị Loan à! Chị hãy đánh máy dùm cho tôi bản hợp đồng này đi.
Mừng rỡ, Vy chạy vội đến nắm chặt lấy tay của Khang gọi nhỏ:
− Anh Khang!
Quay phắt lại nhìn cô, Khang ngạc nhiên:
− Ủa! Sao em lại ở đây.
Vy mỉm cười không nói. Chợt nhớ ra, anh quay sang giới thiệu:
− Đây là Bảo Vy, vợ của tôi. Còn đây là chị Loan. Chị Loan là thư ký của anh.
Loan bật cười nhìn cô trêu:
− Nếu mà anh Khang ra trễ một chút nữa thì tôi đã mời cô bé này đi ra rồi.
Quay sang Khang, cô giải thích:
− Lúc nãy cô bé cứ đòi gặp anh mà không chịu nói gì cả. Tôi cứ ngỡ là mấy cô sinh viên đi tiếp thị hay quảng cáo gì đó. Vả lại, bà xã của anh Khang còn trẻ và dễ thương quá. Nghĩ lại anh Khang thật là có phước. Vừa là một giám đốc trẻ tài ba, vừa cưới được một cô vợ trẻ xinh đẹp như thế này. Thật là đáng để cho mọi người phải ganh tỵ đấy.
Khang cũng hùa theo chị Loan, trêu Vy:
− Cưới vợ “con nít” khổ lắm đó chị à. Vừa nhõng nhẽo, hờn mát lại hay mắc cỡ nữa đó.
Vy đỏ cả mặt xấu hổ, nhéo nhẹ hông Khang.
− Anh…
Khang cười nhẹ, tránh né bàn tay cô. Anh bảo chị Loan:
− Thôi, tôi không dám nói nữa đâu, kẻo chiều nay về bầm mình.
Chị Loan mỉm cười tế nhị rút lui:
− Xin phép, tôi phải vào trong làm cho xong bản hợp đồng.
Vy kéo tay của Khang, cô thì thầm:
− Em có chuyện muốn nói với anh:
Đưa cô vào căn phòng rộng trưng bày thật là mỹ thuật, anh hỏi:
− Chuyện gì thế hả cô bé?
− Xe em bị hư rồi, em không mang đủ tiền để sửa, nên phải vào đây xin anh.
− Sao vậy? Không đủ tiền xài sao không nói với anh. Rủi xe hư ở xa thì em phải làm thế nào?
− Ơ… không phải. Mỗi tháng, số tiền anh đưa cho em đều còn dư, nhưng mỗi ngày đi học em đều mang theo có một ít. Sáng nay vào lớp, em đã đóng tiền quỹ lớp, tiền cứu trợ đồng bào bị lũ lụt. Khi ra về lại gặp xe hư nên mới bị thiếu.
Khang nhìn cô, mỉm cười:
− Lát nữa anh sẽ ra lấy xe cho em. Nhưng lần sau đi học nhớ mang theo nhiều tiền một chút.
Vy gật mạnh đầu:
− Vâng. Anh không dặn thì em cũng phải làm như thế, vì vào tìm anh khó muốn chết luôn.
Khang nhướn mày thắc mắc:
− Sao lại khó?
Được dịp, Vy bắt đầu kể lể “công cán” cô đã vượt qua để đột nhập vào đây.
Khang mỉm cười thích thú trêu cô:
− Đó tại vì em tìm sai đối tượng.
Nhéo mạnh vào hông của Khang, Vy hậm hực nhăn nhó:
− Tại anh chứ còn ai? Anh làm giám đốc mà sao lại không cho em biết chứ?
Né tránh cái ngắt nhéo của cô, Khang cười cợt:
− Em không chịu hỏi, chẳng lẽ anh tự khai ra mình là giám đốc à?
Quả thật Vy chưa bao giờ thắc mắc về chức vị của anh trong cơ quan. Cô chỉ biết anh là một kiến trúc sư mà thôi. Nguýt Khang, Vy ngang ngạnh:
− Em không hỏi, anh cũng phải tự nói ra cho em bíết với chứ, vì em là vợ của anh kia mà.
Khang nheo mắt mỉm cười:
− Có cần anh phải làm bảng tự khoe thành tích của mình hay không?
Đấm mạnh vào vai anh, Vy nũng nịu:
− Không cần anh viết, chỉ cần anh nói cho em nghe là đủ rồi.
Cố nén nụ cười, Khang nói:
− Thế hả? Ngoài chức giám đốc và các tài vặt vãnh ra, anh còn có một ưu điểm khác nữa là rất yêu vợ.
Vy chun mũi trêu anh:
− Rõ là không bíết xấu hổ.
Khang tỉnh bơ:
− Tại sao phải xấu hổ. Anh còn muốn hét lên cho thiên hạ biết nữa à.
− Cộc… cộc…cộc…
Có tiếng gõ cửa nhẹ. Hôn vội vào má của cô, Khang bảo:
− Em ngồi đây chơi đợi anh một chút.
Chị Loan bước vào với một xấp hồ sơ trên tay. Gật đầu chào Vy, chị nói:
− Xin lỗi, chị cần gặp giám đốc để giải quyết một số công việc.
Vy gật đầu:
− Em ngồi đây chơi được rồi. Chị và anh Khang cứ làm việc với nhau đi.
Chị Loan không khách sáo. Đặt trứơc mặt của Khang là một xấp hồ sơ, chị trình bày một số vấn đề. Những con số, những từ ngữ kỹ thuật mà Vy không hiểu nổi.
Ngồi ở góc phòng Vy ngắm nhìn một cách thán phục lối làm việc của Khang. Cô thích dáng vẻ tự tin vững chắc trong từng bước đi của anh, thích cách anh trầm tư suy nghĩ, và thích cách anh xoay xoay cây bút mạ vàng khi lắng nghe điện thoại. Ở đây, Vy phát hiện ra một khía cạnh mới ở Khang. Một Vĩnh Khang đầy quyền uy, thế lực, rất tự tin và cũng rất tài giỏi. Hình như là thượng đế rất ưu đãi cô khi ban phát anh cho cô, một cô bé thơ ngây, ngốc nghếch…
Cuối cùng thì Khang cũng đã giải quyết xong hết công việc. Vươn vai một cách mệt mỏi, Khang mỉm cười nhìn cô phân bua:
− Công việc của anh nhiều lắm. Em chờ anh có lâu không?
Lắc nhẹ đầu, Vy mỉm cười:
− Có đến đây em mới hiểu được là thời gian đối với anh vô cùng quý báu. Con người của anh không những tốt bụng, cao thượng mà còn rất là tài giỏi nữa.
Khịt nhẹ chiếc mũi, Khang hóm hỉnh:
− Em làm cho anh sắp vỡ mũi ra rồi nè.
− Em nói thiệt đó mà.
− Đừng thần thánh hóa anh như vậy, kẻo có ngày em sẽ hối tiếc, thất vọng đó. Anh chỉ là một người bình thường có đầy những khuyết điểm.
− Nhưng em không nhận thấy chút khuyết điểm nào ở anh cả.
Khang nhíu mày nhìn ra ngoài khung cửa:
− Đã là con người thì ai cũng có một vài khuyết điểm nào đó. Có khác chăng là người có ít, có người nhiều mà thôi.
Quay sang nhìn cô, anh nhẹ giọng:
− Đến một lúc nào thuận tiện, anh sẽ cho em biết những khuyết điểm của anh.
Vy giậm chân dỗi hờn:
− Em ghét cái câu “đến một lúc nào đó” của anh ghê. Tại sao không phải là bây giờ mà phải đợi đến một lúc nào đó thuận tiện?
Khang nhìn cô, mỉm cười nồng ấm:
− Vì anh muốn em yêu anh và hiểu anh nhiều hơn, để có thể tha thứ và chấp nhận khuyết điểm của anh.
− Dù anh có khuyết điểm gì đi chăng nữa thì em vẫn tha thứ và chấp nhận hết, vì em yêu anh và em nghĩ là anh cũng vậy.
Ngước mắt nhìn Khang đầy yêu thương, Vy nhẹ nhàng thúc dục, nhưng Khang vẫn nghiêng đầu né tránh. Vy hiểu rằng bây giờ chưa phải là lúc mà Khang có thể giải bày. Cô cần phải kiên trì tìm ra cái gút mắt đó. Vì Khang là một người đàn ông không dễ gì bị khuất phục.
Ngã đầu tựa vào vai của chồng, Vy mím chặt môi thầm nghĩ: “Bằng sự yêu thương, bằng cả tấm lòng, nhất định mình sẽ tháo bỏ cái gút mắc này, bởi vì cô yêu anh và cần có anh”.
Gấp nhanh quyển vở toán lại, Vy nhảy phóc xuống bàn học bảo Khang:
− Xong rồi!
− Thật không đó hả cô bé?
Khang đang ngồi đọc báo bên cạnh nhíu mày hỏi:
Đẩy quyển vở toán lên trước mặt của Khang, Vy nói nhanh:
− Đó anh xem đi, em đã giải quyết xong hết tất cả những bài tập mà anh cho rồi đó.
Nhìn thoáng qua quyển vở, Khang gật đầu hài lòng:
− Khá lắm!
Nở một nụ cười đắc thắng, Vy kéo tay Khang nũng nịu:
− Mình đi chơi đi anh Khang.
Khang trợn mắt nhìn cô:
− Em không thấy là trời đang mưa hay sao?
Nhìn những hạt mưa tí tách ngoài khung cửa, Vy thầm tiếc cho một ngày chủ nhật đầy tươi hồng. Quay sang Khang, cô năn nỉ:
− Mưa từ sáng đến giờ hết rồi, biết đến bao giờ mưa mới tạnh. Hay là mình mặc áo mưa chạy vòng quanh thành phố chơi đi anh. Đi dưới mưa, thích lắm!
− Đúng rồi. Em thích đi dưới mưa để bị cảm, để có cơ hội nhõng nhẽo với anh, để khỏi bị anh rầy.
Vy bật cười nũng nịu:
− Em không bệnh lâu. Từ sáng đến giờ bắt em làm hết bài tập này bài tập khác, bây giờ lại không chịu đưa người ta đi chơi gì hết. - Nhìn ra ngoài cửa, Vy phụng phịu tiếp lời - Anh đúng là không có tâm hồn lãng mạn gì hết đó.
Khang bật cười:
− Cô bé nên nhớ anh là một kiến trúc sư. Nếu mà cứ lãng mạn và mơ mộng thì anh sẽ thiết kế một ngôi nhà trên chín tầng mây rồi.
Vy cười khúc khích vì giọng điệu dí dỏm của anh. Cô dịu giọng:
− Hay là anh kể chuyện cho em nghe đi anh.
− Chuyện gì bây giờ? Em đã nghe gần hết những câu chuyện của anh rồi mà.
Vy ngước mắt nhìn anh, cô thăm dò:
− Chuyện về bản thân của anh. Chuyện mà anh bảo là nếu có dịp thì sẽ kể cho em nghe.
Vy vẫn uất ức, phụng phịu:
− Gần một năm chung sống với nhau rồi mà anh vẫn chưa tin vào tình yêu của em dành cho anh hay sao?
− Ơ, không phải. Anh tin vào tình yêu của em đó.
Khang ngắm nhìn cô hồi lâu, rồi cuối cùng anh cất giọng:
− Được rồi. Anh sẽ kể cho em nghe. Hy vọng là anh sẽ không đánh mất tình yêu nơi em dành cho anh.
Úp mặt vào lồng ngực vững chãi của anh, Vy nhìn Khang bằng ánh mắt đầy tin yêu:
− Những gì em dành cho anh trong trái tim của em không hề thay đổi. Dù cho anh có xấu xa đến cỡ nào, em vẫn mãi mãi yêu anh.
Khang mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc của cô. Anh âu yếm:
− Cám ơn em:
Vy ngước mắt lên nhìn Khang như chờ đợi….
Đột nhiên có tiếng chuông cửa reo vang. Vy ngồi bật dậy, chụp vội chiếc dù, cô chạy nhanh ra cổng mặc cho Khang cố ngăn lại:
− Để anh đi cho Vy.. Vy….
Đẩy chiếc cổng sắt nặng nề, Vy tự hỏi:
− Trời mưa giông bão như thế này, không biết ai sẽ lại thăm viếng mình đây?
Thì ra là bác đưa thư. Mỉm cười nhìn cô qua làn nước trắng xoá, bác đưa cô bức điện tín và bảo:
− Có điện tín nước ngoài đây. Cô ký vào….
Vy mỉm cười cám ơn và tay nhận bức điện tín. Chắc đây là điện tín của ba mẹ cô. Hai người đã sang Úc cách đây nữa năm nay chưa về vì bệnh tình của ông chú cô vẫn chưa thuyên giảm chút nào.
Tay cầm chiếc dù nhỏ, Vy chầm chậm quay vào nhà, vừa đi vừa đọc. Đây không phải là điện tín của ba mẹ cô. Những giòng chữ lạ lùng đập vào mắt của cô:
“Anh Khang,
Đón em tại phi trường. Em sẽ đáp chuyến bay lúc chín giờ ba mươi, ngày……
Vĩnh Kha.”
Buông rơi chiếc dù nhỏ trên tay, Vy chăm chú nhìn sững vào bức điện sũng nước.
Vĩnh Khang… Vĩnh Kha… Hai cái tên thật là quen thuộc xoay tròn trước mắt của cô. Đột nhiên Vy chợt hiểu ra tất cả.
Khang không phải là Kha. Anh là ai? Tại sao anh lại thành hôn với cô? Vy không lý giải được điều này.
− Vy nào? Tại sao em lại đứng ngoài này? Em thật là hư quá.
Khang chạy nhanh ra kéo mạnh cô vào nhà. Anh cằn nhằn nho nhỏ. Trông thấy vẻ mặt tái xanh của cô và bức điện tín trên tay cô, anh giật nhẹ lấy.
Mấy phút trôi qua mà Vy tưởng chừng như là lâu lắm Khang mới ngứơc mặt lên nhìn cô.
− Đây cũng là điều anh sắp kể cho em nghe.
Vy bật ngay câu hỏi mà cô đã thắc mắc:
− Vậy anh là ai?
Khang nghiêm nghị:
− Anh sẽ giải đáp tất cả những thắc mắc của em, nhưng em hãy về phòng thay quần áo ra đi. Anh không muốn thấy em yếu đuối ngã gục vì sự việc xảy ra.
Vy ngoan ngoãn làm theo lời của Khang. Khi cô trở xuống nhà, Khang đã đợi cô ở phòng khách bên tách trà nghi ngút khói. Anh lo lắng:
− Trông em xanh xao quá. Em thấy có khoẻ không?
Vy lắc đầu gượng cười:
− Em không sao đâu. Em đủ bình tĩnh để nghe hết mọi chuyện…
Ngắm nhìn khuôn mặt rắn rỏi đầy quen thuộc của anh. Vy nghe trong lòng dấy lên những tình cảm vừa yêu thương vừa hờn dỗi.
− Thật ra anh là ai vậy anh Khang? Tại sao anh phải giấu em?
Rít nhẹ một hơi thuốc, Khang đáp thật chậm rãi, rõ ràng:
− Anh là anh trai của Vĩnh Kha.
Hèn chi Vy phải lầm lẫn vì những nét quen thuộc của hai anh em họ. Nhưng mà Kha là con một kia mà. Kha không hề có anh trai hoặc em trai gì cả?
Vy tròn mắt ra nhìn Khang:
− Sao từ đó đến giờ, em chưa bao giờ nghe nói đến anh?
Nhìn cô qua làn khói thuốc mờ mờ, Khang nói:
− Anh cũng mới biết là mình đã có một đứa em trai vào những năm gần đây mà thôi…
Ngày xưa, khi cha anh còn trẻ, người là một thanh niên hào hoa phong nhã. Vì là con trai một nên năm cha anh vừa trưởng thành thì nội anh đã bắt buộc người phải lập gia đình với một cô gái khá đẹp, gia đình môn đăng hộ đối trong làng. Sau ngày cưới, cha anh vẫn tiếp tục con đường học vấn ở thành phố.
Hai năm sau, cha anh tình cờ quen được một cô gái thôn quê hiền lành lên thành phố kiếm việc làm. Cha anh thương cảm nên tìm cách giúp đỡ cho cô gái ấy. Không ngờ càng gặp nhau, hay người càng cảm thấy gắn bó hơn, và cha đã quên hẵn là mình còn một người vợ ở quê nhà. Cha tự tìm người mai mối xin cưới xin. Cô gái đó chính là mẹ của anh. Bốn năm trôi qua một cách êm đềm, hạnh phúc tưởng chừng như là tuyệt đỉnh thì má lớn đã phát hiện ra. Bà ta đến nhà gây gỗ, chửi mắng. Mẹ anh thì xấu hổ, tủi nhục, nên giao anh lại cho cha của anh rồi bà đi quyên sinh.
Mười mấy năm trôi qua, cha anh mới tìm lại được mẹ của anh. Mới biết rằng lúc đó mẹ anh định quyên sinh, nhưng mẹ anh lại được mẹ em cứu giúp. Sau đó mẹ anh phải từ bỏ ý định quyên sinh vì bà đang mang Kha trong người.
Anh và Kha là anh em ruột thịt với nhau. Anh lớn hơn Kha bốn tuổi, và lớn hơn em những mười tuổi.
Vy tròn mắt nhìn Khang:
− Anh lớn hơn em như vậy mà trông anh chẳng già đi chút nào. Thành ra em luôn lầm lẫn giữa anh và Kha.
− Thật ra anh già giặn và rất là khác Kha. Nhưng vì em và Kha đã xa cách khá lâu, nên em không phát hiện ra mà thôi.
Vy ngồi thừ ra im lặng. Bây giờ cô mới hiểu ra hết mọi chuyện. Cô lại càng cảm thấy bồn chồn, lo âu. Liệu sau câu chuyện này, tình cảm giữa cô và Khang sẽ phải giải quyết sao đây? Vy cau mày thắc mắc:
− Thế rồi Kha ở đâu? Tại sao anh lại phải đi cưới em thay cho Kha?
− Lên thành phố được vài tháng thì cha anh đã gởi Kha sang Úc du học. Hiện giờ Kha là một nhạc sĩ tài ba đang theo đoàn đi lưu diễn khắp nơi trên thế giới. Khi nhận được điện tín của ba mẹ báo tin rằng mẹ em đang bị bệnh nặng, muốn hoàn thành cuộc hôn nhân của em và Kha như theo lời hứa hẹn từ những năm trước, nên mẹ của anh đã đánh điện gọi Kha đi về. Nhưng bất kể điện tín hay thư từ gì đều không thấy Kha trả lời. Mẹ anh rất buồn vì nghĩ rằng Kha đã phụ lời giao ước năm xưa. Nhìn thấy mẹ mình cứ mãi đau khổ, buồn bã nên anh đã đề nghị mẹ của mình để cho anh đi cưới em thay Kha.
Vy rưng rưng nước mắt nhìn Khang:
− Đây là lời giải đáp cuối cùng của anh phải không Khang? Thật ra anh cưới em là vì chữ hiếu, phải không Khang?
Nâng cằm của Vy lên, Khang nhìn sâu vào mắt cô:
− Tại sao em lại hỏi anh như vậy? Em không tin vào tình cảm của anh dành cho em hay sao?
Vy lắc đầu:
− Không phải là em không tin anh mà em không tin vào chính bản thân của mình. Ngày trước, khi suy luận về vấn đề này, em thường hay biện minh là anh yêu em và cưới em vì chúng ta đã có quá nhiều kỹ niệm ấu thơ đẹp đẽ. Vì anh yêu thương và quý mến em, cô bé ngày xưa…. Nhưng thật ra thì không phải. Anh và em là hai thế giới cách biệt. Anh là một giám đốc trẻ đầy quyền uy và danh vọng mà bất kỳ cô gái nào cũng đều mơ ước. Còn em… em chỉ là một cô gái quê mùa hèn kém. Anh và em chưa hề quen biết nhau, cũng chưa hề có ràng buộc nào giữa hai chúng ta, thì việc gì buộc anh phải cưới em ngoài lý do thương hại và hiếu thảo cơ chứ?
Nắm chặt bờ vai của Bảo Vy, Khang buộc cô phải nhìn vào đôi mắt của anh. Khang nói chậm rãi, rõ ràng:
− Nếu em yêu anh thì em phải tin anh. Từ trước đến giờ, anh chưa hề dối em bao giờ. Anh yêu em thực sự. Anh cưới em vì bản thân của mình chứ không phải vì lời hứa với ba mẹ. Tại sao anh lại phải chấp nhận đi cưới em thay Kha thì có lẽ anh phải kể lại cái quá khứ không mấy tốt đẹp của anh, thì em mới hiểu và thông cảm cho anh.
Vy gật nhẹ đầu. Khang nhìn cô không nói, đôi mắt của anh như có khói sương mờ phủ. Giọng của anh trầm trầm như sám hối:
− Từ nhỏ, anh sống với cha và má lớn mà cứ đinh ninh là má ruột của mình. Cha thì mải mê với công việc của mình, còn mẹ thì không bao giờ yêu thương, lo lắng đến cho anh hơn là lo cho những quân bài trên tay. Anh đã cố gắng thật ngoan, học cho thật giỏi để đựoc mẹ yêu thương, chiều chuộng. Nhưng buồn thay, anh chỉ nhận được sự thờ ơ ghẻ lạnh. Anh sống trong nhung lụa giàu sang, nhưng thực ra anh rất nghèo nàn về tình cảm.
Mười tám tuổi, anh hận đời, hận luôn cả chính mình. Vào đại học cho có hình thức, anh bắt đầu ăn chơi, kết bè kết đảng, lập băng nhóm. Là con nhà giàu, anh được rèn luyện đủ mọi kiến thức. Anh bắt đầu áp dụng đủ mọi kiến thức đang có để vào trường đời.
Với tài võ nghệ, với tiền bạc thừa mứa, anh được bầu làm đại ca của một băng nhóm. Băng nhóm của anh luôn trừng trị kẻ xấu, giúp đỡ người ngay. Nhưng thực chất, bọn anh luôn bị kẻ xấu lợi dụng để làm việc cho chúng, thật là ngu xuẩn vô cùng.
Với kiến thức âm nhạc, và ngoại ngữ, văn chương anh bắt đầu chọc ghẹo dụ dỗ những cô gái non tơ, nhẹ dạ. Không biết đã bao nhiêu cô gái phải khóc hận vì anh. Nói chung lúc đó, anh hư đốn vô cùng lại cứ luôn tưởng mình là cái rốn của vũ trụ, là một anh hùng gan dạ, một lãng tử thời này.
Một hôm, anh đi chơi với lũ bạn thật khuya mới về. Xe anh va vào xe của một người lớn tuổi. Sẵn có chút rượu trong người, anh gây sự đánh nhau với ông tay. Kết quả là anh bị ngã lăn ra và bị ông ta trói chặt lại. Sau lần va chạm ấy, ông ta đã giáo dục, chỉ cho anh biết ra những sai lầm của mình. Anh đạt được những thành quả ngày hôm nay một phần cũng là nhờ công lao của ông ấy.
Khi cha anh phát hiện ra những hành vi xấu xa của anh, người rất buồn bã và hối hận. Cha đã kể cho anh nghe về mẹ ruột của mình và công việc tìm kiếm trong bao nhiêu năm qua….
Nở một nụ cười, Khang tiếp:
− Cuối cùng thì cha của anh và anh cũng đã tìm ra mẹ ruột của anh và Kha sau khi má lớn đã mất vì bệnh. Gia đình của anh được đoàn tụ trở lại. Anh và Kha đã có những ngày tháng sống bên nhau thật là hạnh phúc vui vẻ. Kha thường kể cho anh nghe những kỷ niệm đẹp thuở ấu thơ, về cô bạn gái dễ thương, xinh đẹp ở cạnh nhà. Anh phải thầm ghen tỵ với em trai của mình vì Kha đã có một ký ức tuổi thơ thật là hạnh phúc đầy tươi đẹp. Còn anh, ký ức của anh là một quá khứ đầy xấu xa mà anh phải luôn xấu hổ và đầy ân hận khi nghĩ đến nó. Lúc đó, anh thường ao ước là mình sẽ có một cô bạn gái thật ngây thơ, thánh thiện như em mà cả trong cuộc đời của mình, anh chưa bao giờ có được. Đó cũng là một lý do tại sao mà anh lại chấp nhận cuộc hôn nhân với em.
Khang nhìn Vy, đôi mắt của anh phát ra những tia nhìn âu yếm, đầy thương mến:
− Khi gặp em, anh đã yêu em ngay từ dáng vẻ ngây thơ, trong sáng. Càng gần em, anh càng phát hiện ra nhiều ưu điểm làm cho anh si mê, đắm đuối. Nhưng mặt khác, anh cũng sợ bị em chê bai, ghê tởm khi hiểu ra anh cũng chỉ là một gã lãng tử phong lưu, một con cáo đội lốt thỏ. Em sẽ không tha thứ cho anh vì những sai lầm của anh trong quá khứ. Nên anh phải tìm đủ mọi lý do để em có thời gian tìm hiểu về anh và suy nghĩ về cuộc hôn nhân của mình.
Ngã gục vào lòng của Khang, Vy để mặc cho những giọt nước mắt tuôn trào, cô khóc nức nở. Vy cũng không hiểu sao mình khóc là vì lý do gì đây? Khóc vì người yêu của cô là một lãng tử phong trần, hay khóc vì niềm hạnh phúc tuyệt vời khi có được tình yêu của Khang?
Chùi nhẹ những giọt nước mắt trên khuôn mặt của cô, giọng của Khang thì thầm:
− Anh thật là có lỗi. Anh đã từng hứa với mẹ là sẽ săn sóc cho em để cho em không bao giờ bị đau buồn, thế mà anh lại không làm được. Em thất vọng về anh lắm phải không? Anh biết bắt đầu chấp nhận quá khứ của anh là một điều bất công cho em, nên anh sẽ không trách hờn gì em đâu và chấp nhận tất cả những quyết định của em.
Ngẩng đầu nhìn lên, Vy nhìn vào mặt của Khang bằng đôi mắt đầy yêu thương, cô âu yếm nói:
− Em không có trách phiền gì anh cả. Tuy trong quá khứ anh là một gã lãng tử. Nhưng mà anh đã phục thiện rồi mà và trở thành một người tốt không gì chê trách. Em khóc là vì em quá hạnh phúc khi hiểu được tình yêu mà anh dành cho em. Em vẫn yêu anh dù anh là một kẻ lãng tử phong lưu hay là một kẻ lưu manh bụi đời. Em yêu anh chỉ vì anh là anh mà thôi.
Khang siết chặt lấy cô vào lòng mình. Cả hai đều im lặng không nói. Hình như trong giờ phút này những câu nói đều trở nên vô nghĩa.
Vy rúc mặt vào ngực của anh, lắng nghe nhịp đập trái tim và tiếng mưa rơi tí tách ngoài khung cửa.
Đột nhiên Khang thở dài và bảo nhỏ:
− Nếu Kha trở về còn yêu em thì em phải xử lý làm sao đây hả Vy?
Vy bật cười cho ý tưởng lạ lùng của Khang. Cô khẽ đáp:
− Anh Kha giờ đây là một nhạc sĩ tài ba, quanh anh ấy còn biết bao cô gái hâm mộ. Kha chắc không thể nào còn nhớ tới một cô bé ngây ngô, khờ khạo mà anh ấy đã từng đính hôn. Vả lại, nếu yêu em, anh ấy đã trở về sau khi nhận được điện tín của mẹ.
− Nhưng anh vẫn cảm thấy mình có lỗi khi phải đối mặt với Kha. Nếu Kha đã có ý trung nhân thì tốt quá. Ngược lại, anh cũng không biết là mình phải xử sự ra sao nữa.
− Không có chuyện đó đâu, anh đừng có lo.
Đột nhiên đôi mắt của Khang đầy say đắm nồng nàn. Anh cúi xuống thì thầm:
− Hay là đêm nay em hãy làm vợ của anh nhé Vy. Lúc đó thì anh sẽ không còn phải sợ điều gì hết.
Xỉ nhẹ tay vào trán của Khang, Vy thoát ra khỏi vòng tay của anh:
− Không được. Khi nào thi đậu đại học thì em sẽ là vợ của anh. Còn bây giờ thì không.
Khang xịu mặt. Anh quay