Ngôi nhà vừa tỉnh thức

Ngôi nhà vừa tỉnh thức

Tổng số chương: 1

Cái lạnh cuối tháng 12 đưa những cơn gió ướp đầy sương muối len qua những khe cửa gỗ luồn vào trong nhà như một xâm nhập vô hình nhưng mặc nhiên là một hiện diện không được mời gọi. Thoang thoảng có mùi ẩm ướt, mùi núi đồi hoang vu và cả mùi cô liêu..

Hoàng ấn nút hâm nóng bình nước sôi để pha cà phê. Bình nước sôi cũng chợt tỉnh, đâu đó trong bình có những tiếng động ngô nghê tuy nhỏ nhưng nghe rất rõ trong cái im bặt của ngôi nhà trong một buổi sáng hãy còn ngái ngủ. Những động tác đổ cà phê vào phin lọc, ấn cho chặt, chờ nước sôi.. như những giai điệu đầu ngày không thay đổi. Từng giọt, từng giọt.. nhỏ xuống chiếc ly quen thuộc như nhễu từng giọt đời của cái phin cà phê 10 tuổi.

Ly cà phê nóng đầu ngày với chỉ một muỗng đường, không sữa, còn đậm nguyên mùi thơm như thấm vào từng thớ thịt của Hoàng đánh thức những phần còn ươn ái để nhắc nhở những điều chàng phải hoàn tất hôm nay. Giây phút thư thái hiếm quý của buổi sáng chợt vụt qua khi bên ngoài đã sáng hơn.

Hoàng đến gần cửa kéo màn nhìn ra bên ngoài. Như đụng phải tấm màn thứ nhì, mắt chàng khựng lại. Ngoài trời sương mù dầy đặc. Cả một biển mây bao phủ. Mặt trời trốn kỹ như thầm bảo ngày chưa đến.

Tiếng nhạc vang từ chiếc điện thoại thay lời reo. Hoàng áp điện thoại vào tai nghe.

- Ông Hoàng! Tôi gọi có sớm quá không?

- Không! Không.. tôi dậy lâu rồi bà Thu. Bà khỏe đấy chứ?

- Tôi khỏe, ông. Sáng nay tôi đến trễ được không? Tôi có hẹn đi bác sĩ khám thường niên. Trễ chừng hơn 1 tiếng thôi.

- Được, được, không sao. Hôm nay sương mù lắm, bà lái xe cẩn thận.

- Dạ, dạ cám ơn ông.

Hoàng bỏ điện thoại xuống bàn. Không có bà Thu chàng sẽ gặp khó khăn biết bao! Mà chẳng phải riêng Hoàng mà cả Luân, con trai duy nhất của chàng cũng cần đến sự hiện diện của bà Thu.

Luân đã thức dậy. Mười tuổi nhưng nó vẫn như một đứa trẻ nhỏ 4, 5 tuổi. Luân có thế giới riêng của nó, biệt lập nhưng đều đặn trong mọi sinh hoạt. Sáng thức dậy ra khỏi phòng, trước khi vào phòng tắm, Luân đi một vòng trong căn nhà 1 tầng, sờ cạnh bàn ở phòng khách, quẹt tay vào mấy tấm ảnh gia đình bầy trên chiếc bàn nhỏ trong góc, kéo dây cho chiếc phong linh treo ở bếp kêu leng keng, tủm tỉm cười hồn nhiên và chờ Hoàng đưa vào phòng tắm giúp nó chuyện vệ sinh cá nhân. Mặc dù Luân có thể tự làm lấy phần nào.

Tất cả những điều đó, mỗi ngày, với nụ cười trẻ thơ của Luân bao giờ cũng làm Hoàng chao đi như mới xảy ra lần đầu. Tình yêu thương của giọt nước mắt bao giờ cũng chẩy xuôi luôn luôn mới! Người ta có thể không cần nói với nhau điều gì, nhưng ngập trong mắt, thấm đẫm trong lòng, để rồi níu giữ không rời. Không thể rời xa..

Hoàng sửa soạn cho Luân ăn sáng với những món quen thuộc của nó. Bất cứ một sự thay đổi nào, dù nhỏ nhặt đến đâu cũng làm Luân tức giận. Nó gào khóc như phát điên vì không nói ra được điều nó muốn nói! Luân bị vây hãm trong chính con người của nó! Những lần như vậy đã thay đổi Hoàng. Chàng trở nên một người cha kiên nhẫn, nhẫn nhịn trong yêu thương và sẵn sàng bù đắp sự thiếu hụt trong Luân bằng tất cả mọi sự chàng có thể làm được.

Nhưng có một điều chàng không thể bù đắp cho Luân được là sự có mặt của một người mẹ!

Tâm.. Tâm.. em ở đâu?

Câu hỏi đó gợi lên nỗi cô đơn trong những đêm chợt thức giấc, hay những lúc Luân nóng đầu ốm, hay những lúc muốn chia sẻ một điều gì. Những chiếc áo của Tâm vẫn được xếp gọn gàng trong ngăn kéo mà mùi hương có lẽ đã phai nhạt từ bao giờ. Cuốn sách đọc dở dang ở đầu giường vẫn luôn được Hoàng phủi bụi rồi đặt trở lại đúng chỗ như để chờ một phép mầu nào đó đưa Tâm trở về nhà và nàng sẽ mở ra tiếp tục đọc. Đôi giầy ở sát cửa ra vào.. chiếc áo khoác trên ghế.. biết bao nhiêu thứ vẫn chờ đợi Tâm.

Hay chỉ vì chàng không thể chấp nhận được là Tâm đã ra đi vĩnh viễn?

Bà Thu mở cửa vào mang theo chút gió lạnh bên ngoài.

- Chào ông.

- Chào bà. Ngoài còn sương mù lắm không?

- Đỡ rồi ông. Trời hôm nay sẽ nắng lắm đấy.

- Bà khỏe chứ?

- Bác sĩ nói tôi sức khỏe tốt với điều kiện cứ uống thuốc đều.

- Ai cũng phải uống thuốc cả, đâu riêng gì ai.

- Luân ăn xong rồi hả ông?

- Xong rồi. Nó đang xem phim hoạt họa.

- Bây giờ ông cần đi đâu thì cứ đi đi, mọi chuyện tôi lo. Chiều tôi về muộn không sao.

- Kỳ này tôi có thể làm việc ở nhà được...

- Làm việc xong ông đi.. chơi đi! Ở nhà hoài buồn chết!

Hoàng bật cười khan:

- Chết lâu rồi bà!

Bà Thu cũng bật cười nhưng trong bụng thấy tội nghiệp cho Hoàng! Còn trẻ mà đã góa vợ! Lại còn thêm đứa con không bình thường! Tội..!

Chàng khoác áo lạnh ra sân sau, nói với bà Thu:

- Tôi ở ngoài sân, cần gì bà cứ gọi.

Màn sương đã mỏng. Mầu trắng đục nay loãng ra. Vài dải sương vẫn còn lơ lửng trên mặt hồ. Trời đất ẩm như sau một cơn mưa. Những bụi hoa hồng Tâm trồng dạo nào nay đang nhu nhú lên lá non. Sao ở đâu chàng cũng thấy vết tích của Tâm?

Hoàng kéo lớp nilon bọc ghế, xếp cẩn thận vào góc hiên. Ngồi duỗi chân nhìn ra hồ vào khoảng không, đầu trống rỗng.

Có tiếng đập cánh của một con vịt trời đáp xuống đậu trên bờ rào. Mầu trắng toát của đôi cánh vừa khép lại nổi bật như một chủ ý của thiên nhiên. Giá mà con vịt cứ yên lặng thì hay biết bao nhiêu.. nhưng không, tiếng kêu quang quác của nó phá vỡ sự tĩnh mịch của một buổi sáng. Cũng vừa lúc mặt trời lên.

Nếu không có Luân, cuộc đời mình sẽ vô nghĩa biết bao – Hoàng thầm nghĩ!

Chàng đứng dậy, rảo bước quanh sân. Hoàng chợt chú ý đến cái bóng mầu vàng đang di động bên kia những bụi cây thâm thấp là hàng rào. Mùa đông, cây lớn bên nhà hàng xóm rụng hết lá phô nhiều khoảng trống mà bình thường không bao giờ Hoàng để ý. Chàng biết bên cạnh nhà mình, phía bên phải là nhà ông bà luật sư Lâm, người đồng hương đã về hưu mới dọn đến, bên trái là cánh rừng. Lâu nay không thấy ông ta kéo thùng rác ra để ngoài lề đường mỗi sáng thứ hai và thứ năm, chỉ thấy bà Lâm. Chàng tò mò nhìn sang. Chỉ thấy mái tóc dài đen xõa trên áo vàng thấp thoáng rồi biến vào trong nhà. Chắc chắn không phải là bà Lâm. Có thể là con cháu của bà đến chơi.

Điều này có dính líu gì đến Hoàng? Chàng cười thầm. Có chứ! Sự xuất hiện khác lạ bất chợt làm thay đổi những quen thuộc đều đặn chung quanh chàng. Hay vì đã đến lúc Hoàng cũng cần một đổi thay? Để làm gì? Và cho ai? Cho mình và cho Luân sao?

Hoàng lẩm bẩm một mình:

- Mình bắt đầu lẩn thẩn!

Tuy đã hửng nắng nhưng cái nắng mới nhạt nhòa không đủ mang hơi ấm và tan loãng nhanh chóng. Sương mù vẫn còn quanh quẩn trên mặt hồ. Thoáng có tiếng động của mái chèo khua nước. Một thuyền độc mộc đang đi qua. Cái mũ mầu đỏ của người chèo thuyền như chợt ẩn chợt hiện rồi biến mất. Tiếng động do mái chèo khua nước cũng không còn nữa.

Hoàng thầm nghĩ trong đầu: “Tâm! Em đang ở đâu?”. Những cuộc độc thoại thầm kín với Tâm vẫn thường xảy ra. Dường như chàng vẫn còn muốn níu giữ Tâm, không muốn nàng rời xa hẳn.

Cái chết đột ngột của Tâm để lại những khoảng trống với toàn những câu hỏi chất chứa ngang bằng với những nuối tiếc cứ níu kéo Hoàng về ngược với những tháng ngày đã qua. Đến bao giờ thì Hoàng sẽ chỉ sống với hiện tại và nhìn về tương lai? Bao giờ? Đến bao giờ?

Khi mặt hồ trước mặt đã sáng hơn, sương mù tan biến, chỉ còn hơi ẩm cũng là lúc Hoàng nghĩ đến những công việc phải hoàn tất. Chàng đứng lên đi vào trong nhà.

Miệt mài làm việc trên máy vi tính, Hoàng cũng không thấy đói. Nhưng khi nghe tiếng bà Thu dục ăn trưa, chàng mới để ý đến cái bụng rỗng của mình đang bắt đầu nhắc nhở.

Hoàng nói với bà Thu:

- Bà cũng ăn trưa chứ?

- Cám ơn ông, tôi chỉ ăn sáng và ăn tối, không ăn bữa trưa.

- Nhưng sáng nay bà đi khám bệnh thường niên chắc đâu có ăn điểm tâm?

Bà Thu cười hiền hòa

- À.. dạ phải! Nhưng mà tôi cũng không thấy đói!

- Ngồi đây ăn một chút cho vui!

Nể lời Hoàng, bà Thu xếp thêm đũa bát rồi e dè ngồi xuống.

Hoàng hơi nhếch mép cười. Hôm nay bữa ăn trưa có 3 người! Thật hiếm có, nhất là từ khi.. Chàng xua đuổi ý nghĩ đó trong đầu.

Luân ăn ngon lành những món quen thuộc của nó. Luân hiểu những điều người khác nói với nó nhưng không trả lời. Chưa bao giờ thấy Luân nói gì. Nhiều lúc Hoàng nghĩ với bệnh autism, tự kỷ, biết đâu một ngày nào đó Luân sẽ bật ra tiếng nói. Biết đâu được! Nhưng tiếng đầu tiên mà nó nói sẽ là gì? Là gì nhỉ?

Nghĩ như thế với hy vọng, Hoàng thương yêu nhìn con trai.

Quay sang bà Thu, chàng hỏi thăm:

- Con cháu bà có năng về thăm bà không?

- Cũng thỉnh thoảng! Chúng nó cũng bận rộn với gia đình riêng. Nhưng biết là chúng nó bình yên là được rồi. Gặp hay không gặp cũng không khác nhau bao nhiêu.

Hoàng gật gù như đồng ý với bà ta. Chàng cũng muốn nói chuyện với bà ta nhưng không biết nói chuyện gì.

Khi buông đũa xuống đặt trên bàn, Hoàng nói với bà ta:

- Tôi có chút việc phải đi ra ngoài. Bà trông nom Luân nhé.

- Ông yên tâm, cứ đi! Tối nay ông vẫn muốn ăn cơm như mọi khi chứ?

- Ăn gì cũng được, không thành vấn đề!

Trước khi đi, Hoàng ôm con rồi nói với Luân:

- Bố có việc phải đi! Con ở nhà với bà Thu nhé.

Luân chỉ cười và tiếp tục xem phim hoạt họa, chìm vào thế giới riêng của nó.

Mở cửa garage, Hoàng không lên xe ngay mà còn đi ra hộp thư sát đường.

Mở hộp thư. Không nhiều thư lắm. Cầm mấy cái thư và vài tờ quảng cáo, chàng lững thững định đi trở lại vào nhà. Chợt có tiếng động và tiếng nói lào xào bên nhà ông bà Lâm làm Hoàng chú ý. Chàng nhìn sang.

Bà Lâm và một thiếu nữ đang ở trước sân. Cô ta quay lưng. Thấy Hoàng bà ta giơ tay chào rồi nói:

- Khỏe không?

Hoàng cũng vui vẻ đáp và hỏi thăm:

- Dạ khỏe. Bà khỏe không? Ông nhà tốt chứ?

- Chúng tôi bình yên cả. Tạ ơn Chúa. Tôi cứ sợ ông nhà tôi về hưu rồi sinh bệnh nhưng mà không sao. Thật may!

Cùng với câu nói đó bà Lâm quay sang nói với người thiếu nữ đang quay lưng, tay cầm điện thoại và đang nghe.

- Đã xong chưa? Mình cần đi, trễ rồi!

- Dạ, con xong rồi! Đi thôi bà!

Cô gái quay lại. Bà Lâm giới thiệu với Hoàng:

- Đây là Mẫn Nhi, cháu ngoại của tôi! Ngày lễ cháu về chơi.

Hoàng đứng ngẩn người ra nhìn cô gái. Chàng không biết mình tỉnh hay mơ! Người thiếu nữ trước mặt.. Không.. không phải.. đây là… Tâm!

Chàng không tìm được chính mình nữa! Hoàng đang ở đâu? Hình ảnh người con gái trước mặt là sao?

Thấy Hoàng có vẻ lạ, bà Lâm hơi băn khoăn:

- À.. nầy cậu! cậu không sao đấy chứ?

Tiếng nói của bà Lâm làm Hoàng như thức tỉnh, chàng ấp úng:

- Xin lỗi bà.. Chào cô..

- Cậu chắc là không sao chứ?

Hoàng vui vẻ khỏa lấp

- Dạ.. dạ tôi không sao..

Miệng nói với bà Lâm nhưng mắt Hoàng không rời khỏi người thiếu nữ tên gì nhỉ? Mẫn Nhi! Đúng rồi Mẫn Nhi!

- Cô đây là cháu ngoại của ông bà sao?

Vẻ băn khoăn trên gương mặt bà Lâm biến mất, bà ta vui vẻ trở lại khi nói với Hoàng:

- Cháu đi học xa, ngày nghỉ về đây chơi! Hồi nhỏ tôi trông cháu suốt đi nên nó quyến luyến với ông bà ngoại lắm.

Hoàng nói với bà ta:

- Ông bà thật may mắn!

Chàng vẫn không rời mắt khỏi người thiếu nữ. Cũng vầng trán đó, đôi mắt đó, cái mũi xinh xinh, ngay cả đôi môi.. Đôi môi của Tâm!

Cô gái hơi mỉm cười với Hoàng rồi nói với bà Lâm:

- Bà ngoại! Trễ rồi!

- Ờ ờ.. mình đi thôi! Chào cậu nhé!

Hoàng cũng nói:

- Chào bà.. chào cô..

Bà Lâm và cô cháu ngoại Mẫn Nhi lên xe đi rồi, mùi khói xe đã tan loãng trong không gian, mà Hoàng vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ nhìn theo về hướng chiếc xe đã không còn thấy nữa.

Bàng hoàng trong chàng vẫn còn đó. Mà còn thêm xao xuyến một cách kỳ lạ! Cái đầu chàng không ổn! Mọi chuyện vừa xảy đến như một cây đũa thần đánh thức Hoàng! Chàng như người vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Mẫn Nhi! Không phải Mẫn Nhi mà là Tâm của ngày mới lớn!

Chàng nói một mình nhưng là nói với người vợ đã khuất: “Tâm! Em đã trở về đấy sao?”

Ngày hôm sau Hoàng cứ lẩn quẩn hết ở sân sau đến sân trước. Chàng ngóng đợi được nhìn thấy người con gái đó lần nữa. Mẫn Nhi!

Đế làm gì Hoàng không biết!Nhưng muốn được gặp lại Mẫn Nhi!

Sự trông ngóng đã cản trở công việc của Hoàng mặc dù chàng làm việc tự do ở nhà, miễn sao là xong việc thì thôi.

Đã sang ngày thứ hai, mong ước của Hoàng dường như không đạt được. Sang ngày thứ ba, Hoàng ở sân sau đi lòng vòng ra vẻ xem xét cây cối nhưng kỳ thực chàng liếc trộm nhiều lần sang nhà ông bà Lâm và tự hỏi liệu Mẫn Nhi vẫn có mặt ở đây hay đã.. rời khỏi? Với câu hỏi đó bỗng dưng chàng thấy bâng khuâng và buồn bã! Không phải nỗi buồn và trống vắng vì Tâm không còn nữa mà là một nỗi buồn khác có tên là.. Mẫn Nhi!

Bỗng dưng có tiếng chó sủa inh ỏi. Hoàng nhìn quanh. Một con chó nhỏ mầu trắng đang chạy qua hàng rào vào sân sau nhà Hoàng. Nhìn thấy chàng nó sủa liên tục. Tiếng sủa của con chó nhỏ nghe không khó chịu mà dễ thương.

Hoàng nhìn con chó và thấy buồn cười. Đã chạy sang nhà người khác mà còn sủa cái gì không biết?

Có tiếng con gái trong trẻo kêu vang lên:

- Bobby! Bobby đâu rồi! Bobby!

À ra tên con chó là Bobby! Ông bà Lâm không nuôi chó. Vậy đây là chó của Mẫn Nhi!

Bobby tiếp tục nhìn Hoàng và sủa. Nó muốn gây sự với mình đây mà! Chàng nghĩ như thế và không thể không mỉm cười. Nhưng mà cám ơn mày Bobby à, vì nếu mày không chạy ra ngoài thì chủ nhân của mày đâu có đi tìm?

Bobby không những sủa ồn mà bây giờ còn chạy loạn lên trong sân nhà Hoàng. Đã vậy còn đào xới lung tung. Thế này thì không được rồi! Hoàng hơi nhăn mặt và không cười được nữa!

Mẫn Nhi len qua hàng rào sang sân sau nhà Hoàng, miệng vẫn gọi tên con chó nhỏ.

Trông thấy Hoàng, cô ta tiến lại gần nhoẻn miệng cười thật xinh:

- Xin lỗi ông nhé! Vô tình để Bobby chạy ra ngoài! Ờ mà này Bobby! Đừng làm như vậy!

Vừa nói xong là Mẫn Nhi rượt theo con chó nhỏ. Bobby đang chúi mũi xục xạo và đào đất bên cạnh bụi cây đang tàn úa vì mùa đông.

Chụp được con chó nhưng Mẫn Nhi ngã lăn ra đất, chân nàng hơi đập vào những viên gạch chắn vòng bên ngoài lùm cây.

Hoàng đến gần:

- Cô có sao không? Không sao chứ?

Tay vẫn ôm chặt con chó nhỏ mầu trắng, Mẫn Nhi lồm cồm đứng dậy đáp:

- Không sao cả! Tôi không sao! Xin lỗi ông vì con chó này làm phiền!

Mẫn Nhi nói tiếng Việt rất chuẩn, giọng Bắc thanh tao làm Hoàng chới với.

Chàng hỏi Mẫn Nhi với vẻ quan tâm:

- Có chắc là cô không sao chứ?

Mẫn Nhi một tay ôm con chó, tay kia phủi bụi đất trên áo:

- Không sao hết!

Nhưng Hoàng nhìn thấy mầu đỏ ở cổ chân Mẫn Nhi. Chàng kêu lên:

- Chân cô bị chảy máu kìa! Đau không?

Mẫn Nhi nhìn xuống chân mình. Nàng nhíu mày lẩm bẩm: “Có vậy mà cũng trầy sao? Thật là..”

Hoàng nói ngay:

- Mời cô vào trong nhà để tôi băng vết trầy cho cô.

- Không sao đâu, tôi về nhà làm cũng được mà!

Hoàng cương quyết nói:

- Không được! Xảy ra ở sân nhà tôi nên tôi có trách nhiệm. Để tôi lo, cô đừng ngại.

Thấy vẻ nài kéo của Hoàng, Mẫn Nhi xiêu lòng nói với Hoàng:

- Vâng, cám ơn! Cũng tại con Bobby này!

Lúc đưa Mẫn Nhi vào trong nhà, chàng tự giới thiệu:

- Tôi là Hoàng!

Mẫn Nhi nói nho nhỏ:

- Tôi là Mẫn Nhi!

Hoàng đưa Mẫn Nhi ra phòng khách. Luân đang nằm dài trên sofa xem phim hoạt họa. Vừa nhìn thấy Mẫn Nhi, Luân ngồi nhỏm phắt dậy. Miệng thằng bé há ra. Hai mắt Luân mở to. Luân đưa tay chỉ Mẫn Nhi rồi lại nhìn Hoàng. Không những thế mà Luân còn đứng xuống và chạy đến gần Mẫn Nhi.

Đứng bên cạnh Mẫn Nhi, Luân nhìn nàng chằm chằm.

Hoàng nói với Mẫn Nhi:

- Đây là Luân, con trai duy nhất của tôi.

Mẫn Nhi nhìn Luân cười rất thân thiện.

Luân vẫn chăm chú nhìn Mẫn Nhi rồi đột nhiên nắm lấy áo nàng và cứ kéo kéo như muốn nói gì.

Mẫn Nhi nhìn Luân rồi nói nhỏ nhẹ:

- Luân hả? Chào Luân!

Con chó nhỏ của Mẫn Nhi không sủa nữa nhưng lúc Mẫn Nhi hơi buông lỏng tay, nó tuột xuống đất và lại chạy lung tung.

Mẫn Nhi lại kêu lên:

- Bobby!

Quay sang nhìn Hoàng, Mẫn Nhi ngượng nghịu:

- Thật con chó này làm phiền quá!

Hoàng cười:

- Không sao đâu! Trừ phi cô xích nó lại thôi! Cô ngồi xuống đây để tôi đi lấy đồ băng vết thương cho cô… Luân bị autism, cháu không nói năng gì đâu! Cháu chưa hề nói được tiếng nào!

Mẫn Nhi yên lặng nhưng ra vẻ đã hiểu. Nàng vẫn nhìn Luân với vẻ thân mật.

Luân cứ quan sát Mẫn Nhi và không hề quan tâm đến con chó nhỏ. Làm như sự hiện diện của cô ta đã chiếm hết mọi chú ý của Luân.

Chừng vài phút sau Hoàng trở ra với hộp đựng bông băng và những thứ linh tinh khác.

Hoàng ngồi xuống cạnh Mẫn Nhi. Chàng nói:

- Để tôi sát trùng vết thương đã nhé! Sẽ hơi đau một chút!

- Không sao!

Mẫn Nhi kéo ống quần cao lên hơn một chút để lộ làn da trắng nuốt. Vết trầy không dài lắm nhưng chắc hơi sâu nên chẩy máu.

Khi Hoàng chậm vết thương bằng thuốc sát trùng, Mẫn Nhi hơi nhăn mặt nhưng không kêu.

Hoàng cúi xuống chăm chú rửa sạch rồi bôi thuốc và băng lại cẩn thận.

- Chắc không sao đâu! Hy vọng không để lại vết sẹo!

Mẫn Nhi vẫn còn hơi đau nhưng phì cười khi nghe Hoàng nói như vậy.

Đang cúi xuống xem xét lại chỗ băng, nghe tiếng Mẫn Nhi cười, Hoàng ngạc nhiên:

- Không đau sao mà cô cười?

- Vết thương này có ăn thua gì! Tôi cười vì nếu có sẹo thì đã sao!

Hoàng cũng cười theo.

Luân lại gần ngồi bên cạnh Mẫn Nhi và cứ nhìn nàng như muốn thôi miên.

Hoàng nhìn con rồi nói với Mẫn Nhi:

- Bình thường Luân không thích người lạ nhưng đặc biệt hôm nay sao nó lại cứ đến gần cô như vậy! Chắc Luân thích cô đấy!

Mẫn Nhi nói với Hoàng nhưng lại nhìn Luân:

- Thật sao hả Luân?

Không những vậy, Mẫn Nhi còn nhẹ nhàng cầm tay Luân.

Hoàng hồi hộp chờ một phản ứng chống cự dữ dội từ Luân.

Nhưng Luân vẫn để yên cho Mẫn Nhi nắm bàn tay. Thằng bé vẫn không ngừng nhìn nàng.

Mẫn Nhi không những nắm bàn tay của Luân mà còn vuốt ve. Nàng nhìn Luân như muốn đọc sâu trong đôi mắt ngây thơ và bí ẩn kia. Đôi mắt thằng bé đen và to, nhiều tròng đen và chiếm gần hết mắt.

Mẫn Nhi hỏi Hoàng:

- Luân mấy tuổi vậy ông?

- Mười tuổi!

Vẫn nắm tay Luân nàng đưa mắt nhìn quanh phòng khách. Mọi sự gọn ghẽ.

Bỗng Luân rút bàn tay khỏi tay Mẫn Nhi rồi đi đến chiếc bàn nhỏ dài ngăn đôi phòng khách và có lẽ là phòng ăn. Nó cầm bức ảnh rồi quay lại nhìn Mẫn Nhi. Luân mang bức ảnh gia đình chụp Hoàng, Tâm và Luân khi nó 3 tuổi, và ôm vào lòng.

Đứng trước mặt Mẫn Nhi, Luân vẫn nhìn nàng không chớp mắt.

Mẫn Nhi cũng nhìn Luân nhưng cả gương mặt nàng tràn đầy những câu hỏi và hiếu kỳ. Cả hai đều nhìn nhau trong im lặng nhưng có những tiếng nói thầm kín nào đó đang trao đổi giữa Mẫn Nhi và Luân.

Hoàng quan sát hai người. Chàng không muốn nói gì vì chưa thấy Luân như vậy bao giờ!

Chợt Luân đưa bức ảnh cho Mẫn Nhi.

Mẫn Nhi cầm chiếc ảnh nhưng mắt nàng vẫn nhìn Luân. Nàng mỉm cười với thằng bé.

Nhưng khi cúi xuống nhìn bức ảnh Luân đưa, Mẫn Nhi chợt há miệng ra. Không có tiếng nói nào thoát ra khỏi miệng nàng. Mẫn Nhi chớp mắt nhìn bức ảnh rồi lại nhìn Luân, rồi còn nhìn Hoàng. Bây giờ nàng hiểu vì sao Luân cứ nhìn nàng chăm chú. Người đàn bà trong bức ảnh chắc chắn là mẹ của Luân sao giống mình quá! Giống như hệt! Thật đúng là người giống người dù chẳng một tí liên quan nào!

Hoàng nhìn Mẫn Nhi. Nàng đã thấy sự giống nhau giữa Tâm và Mẫn Nhi!

Chàng nói với nàng:

- Đây là ảnh kỷ niệm gia đình lúc Luân được 3 tuổi.

Mẫn Nhi nhìn Hoàng hơi mỉm cười:

- Ảnh gia đình đẹp quá!

Bỗng dưng nỗi nghẹn ngào chợt dấy lên làm Hoàng lắp bắp:

- Cám ơn.. nhưng vợ tôi không còn nữa.. Vợ tôi đã mất cách đây 3 năm..

Mẫn Nhi thoáng xúc động:

- Tôi xin lỗi.. xin lỗi vì đã vô tình nhắc đến sự mất mát của ông và Luân..

- Không sao cả, cô đừng để ý.

Hoàng muốn nói với Mẫn Nhi về sự giống nhau đến gần 90% giữa nàng và Tâm, nhưng chàng ngần ngại.

Mẫn Nhi đứng lên gọi con chó:

- Bobby! Bobby!

Chắc đang lùng sục ở đâu, nghe tiếng chủ gọi, Bobby chạy đến và sủa mấy tiếng. Bobby nhìn Luân rồi nghiêng đầu nhìn nhưng không sủa.

Hoàng nói với Mẫn Nhi:

- Tôi đã có ý định nuôi một con chó nhỏ cho Luân nhưng không biết nó có chịu hay không. Nãy giờ không thấy Luân có vẻ phản đối gì.

Mẫn Nhi bồng con chó Bobby lên rồi nói với Luân:

- Có muốn chơi với nó không?

Luân nhìn Bobby rồi lại nhìn Mẫn Nhi không tỏ lộ điều gì. Đây là thái độ không phản đối sao?

Mẫn Nhi ngồi xuống ghế sofa, nàng để Bobby lên lòng rồi vẫy Luân:

- Luân! Lại đây!

Luân đến gần Mẫn Nhi không chút ngần ngại.

Tất cả những giây phút nẫy giờ đã làm Hoàng chao động. Chàng đang nhìn thấy những thay đổi diệu kỳ ở con trai. Chỉ vì Mẫn Nhi sao?

Mẫn Nhi nắm tay Luân rồi rất chậm rãi như dò chừng đặt tay Luân lên mình Bobby. Con chó nhỏ cũng ngoan ngoãn nằm trong lòng Mẫn Nhi khi bàn tay Luân chạm vào mình nó.

Nàng nhìn Luân cười rồi hỏi:

- Thích không?

Câu trả lời của Luân là ngồi xuống cạnh Mẫn Nhi và xoa nhẹ thân mình Bobby.

Mẫn Nhi nói với Hoàng:

- Luân thích chó đấy! Ông có thể mua một con chó làm bạn với Luân được rồi.

Hoàng cười:

- Cám ơn cô! Tôi chưa thấy Luân như thế này bao giờ! Thật như một.. phép mầu!

Nói như thế nhưng thực sự Hoàng muốn nói thêm Mẫn Nhi là một bà tiên đã đến trong căn nhà này nhưng chàng không thể nói ra!

Mẫn Nhi nói với Hoàng và cả Luân:

- Tôi phải về!

Hoàng hỏi ngay:

- Nghe bà ngoại cô nói cô chỉ về thăm. Bao giờ cô trở lại trường?

- Tôi ở đến cuối tuần. Phải đi học lại.

- Chắc cô đang học đại học? Sắp xong chưa?

- Vâng, còn 1 năm nữa là xong.

Hoang tiếp chuyện luôn như muốn giữ Mẫn Nhi ở lại lâu hơn:

- Cô học chuyên ngành gì?

- Tôi học về tâm lý.

- Ngành này cho nhiều kiến thức hay lắm!

Mẫn Nhi nhìn Hoàng tò mò:

- Ông cũng thích ngành này sao?

- Có ai lúc lên đại học mà không thích ngành này? Nhưng tôi là kỹ sư chuyên thảo chương trình điện toán.

Mẫn Nhi nhìn Hoàng cười thay cho câu nói nào đó.

- Chào ông nhé! Bye Luân!

Nàng còn nắm chân trước của Bobby lên lắc qua lắc lại nói với Luân

- Bobby cũng nói lời giã từ nè!

Hoàng đưa Mẫn Nhi ra cửa. Nàng nói:

- Tôi đi cửa sau được rồi!

Ra đến sân sau, không ngờ Luân cũng theo sau.

Đến gần hàng rào phân đôi hai nhà, Mẫn Nhi quay lại giơ tay vẫy. Hoàng cũng giơ tay vẫy.

Bỗng dưng Luân chạy theo. Thằng bé gọi rất lớn:

- Mẹ..

Tiếng gọi đầu đời từ miệng thằng bé 10 tuổi luôn câm nín là sự vỡ òa bứt phá mọi xiềng xích cột chặt nó bao lâu nay. Tiếng gọi thoát ra từ một tình cảm thiêng liêng âu yếm và tràn đầy thương yêu.

Chỉ một tiếng “mẹ” duy nhất mà đã cột chân cả Hoàng lẫn Mẫn Nhi xuống đất.

Hoàng đứng như trời trồng. Mẫn Nhi tay vẫn ôm con chó Bobby, nàng quay người lại về tiếng gọi của Luân.

Luân không chỉ gọi mà còn chạy đến gần Mẫn Nhi. Nó gọi lần nữa:

- Mẹ!

Mẫn Nhi buông con chó ra. Nàng quỳ xuống sân cỏ ôm lấy Luân. Thằng bé cũng vòng tay ôm cổ Mẫn Nhi.

Mẫn Nhi không nhìn thấy rõ chung quanh nàng nữa. Một tình cảm kỳ lạ đang dạt dào vây bủa nàng. Mẫn Nhi đưa tay vuốt tóc Luân.

Hoàng đứng đó nhưng chàng đã khóc thật buông thả. Những tiếng nấc của chàng làm Mẫn Nhi chú ý. Nàng thấy tội nghiệp cho hai bố con Hoàng.

“Mình phải làm gì bây giờ?” Mẫn Nhi tự hỏi. Nàng nói với Hoàng:

- Để Luân sang nhà bà ngoại tôi chơi một lúc được không?

Hoàng gât đầu vì chàng không còn có thể nói được nữa. Những giọt nước mắt chẩy xuôi cứ thi nhau tuôn xuống.

Chàng nhìn theo hình ảnh Mẫn Nhi và Luân lách qua khỏi hàng rào rồi mất hút.

Vài tiếng đồng hồ sau có tiếng chuông cửa. Hoàng đoán là Mẫn Nhi.

Hoàng nhanh nhẹn ra mở cửa trước. Nhìn Luân thấy rất vui vẻ.

Mẫn Nhi xoa đầu Luân:

- Lúc khác chơi nữa nhé!

Luân đi vào trong nhà không nói gì.

-Thật cám ơn cô nhiều lắm!

- Có gì đâu!

Cả Hoàng và Mẫn Nhi đều không nhắc đến chuyện thằng bé đã gọi Mẫn Nhi là “mẹ”.

Mẫn Nhi nói với Hoàng khi quay ra đi về:

- Luân thích con Bobby lắm! Ngày mai ông cho Luân sang chơi với Bobby nữa nhé!

- Nếu không phiền cô và bà ngoại của cô. Thật lạ quá, Luân không thích giao tiếp đâu! Tôi chưa bao giờ thấy như vậy!

- Đây là điều thay đổi tốt!

- Tôi cũng hy vọng như vậy!

- Cậu bé có đến trường đặc biệt chứ?

- Tôi thử vài lần rồi bỏ cuộc!

- Tại sao vậy? Luân không chịu sao?

- Cháu không chịu đi nữa!

- Ông có nghĩ đến chuyện dậy học cho Luân ở nhà không?

Hoàng ngẩn người:

- Được sao? Tôi không biết, vả lại tôi còn đi làm

- Phải chi tôi ở ngay đây thì tôi sẽ giúp Luân!

Hoàng nhìn Mẫn Nhi với ánh mắt trìu mến. Tại sao người thiếu nữ này dễ thương và.. tuyệt vời như thế!

Chàng cười với Mẫn Nhi:

- Dù thế hai cha con tôi đều cám ơn cô.. Mẫn Nhi!

- Ngày mai tôi phải lo công việc cho ông bà ngoại, không có dịp chơi với Luân nhiều nữa. Ngày mốt tôi phải về trường. Chào ông nhé!

Hoàng đứng ở cửa nhìn theo bóng dáng của Mẫn Nhi. Chàng có cảm tưởng mình vừa mất đi một thứ gì thật quý giá! Đến bao giờ mới có dịp gặp lại người thiếu nữ này?

Sáng sớm thứ bẩy Hoàng cứ ngong ngóng ở sân trước. Chàng đậu xe ở sân và rửa xe, một hành động rất hiếm khi Hoàng làm. Lần này chàng rửa xe rất kỹ, rất lâu vì hy vọng được gặp gỡ Mẫn Nhi trước khi cô ta đi.

Vừa thấy bóng Mẫn Nhi ra khỏi cửa trước, Hoàng thấy tim mình đập mạnh. Chàng chưa biết mình có nên lên tiếng trước không thì Mẫn Nhi đã băng ngang bờ cỏ đến gần Hoàng:

- Chào ông Hoàng! Ông khỏe không?

Hoàng cười thật tươi:

- Chào cô Mẫn Nhi. Thật vui gặp lại cô! Hôm nay cô đi đó sao? Tôi và Luân mong có dịp gặp lại cô.

- Tôi cũng vậy! Đến tháng 3 tôi về lại đây. Nhưng mà.. Luân sao rồi?

- Cháu bình thường. Cám ơn cô nhiều.

- Tôi muốn chào từ giã Luân.. được không?

Hoàng vui vẻ:

- Đương nhiên là được. Để tôi vào gọi cháu! Cô đợi nhé!

Hoàng vào trong nhà nói với Luân và kéo tay nó:

- Con đi ra đây với bố!

Luân ngoan ngoãn đi theo Hoàng.

Vừa nhìn thấy Mẫn Nhi đứng bên ngoài, Luân chạy xồ lại ôm chân nàng.

Mẫn Nhi quỳ xuống ôm lấy Luân cười:

- Mai mốt về chơi với Luân nữa nhé!

Thằng bé chẳng nói gì chỉ nhìn Mẫn Nhi nhưng vòng tay ôm nàng.

Mẫn Nhi hỏi Luân:

- Luân có thích Bobby không?

Hỏi xong nàng gọi con chó:

- Bobby!

Con chó nhỏ vẫy đuôi sủa vài tiếng rồi chạy lại dúi đầu vào chân Luân.

Thằng bé sờ đầu Bobby.

- Để lại Bobby cho Luân chơi nhé?

Câu trả lời của thằng bé vẫn là sự im lặng nhưng bàn tay Luân vẫn xoa xoa đầu con Bobby.

- Ông có muốn cho Luân chơi với Bobby không? Nhưng ông phải take care Bobby đó! Ông làm được không?

Đó là những câu hỏi mà Hoàng rất sẵn lòng đón nhận.

- Nếu cô tin tôi và Luân thì cứ để Bobby ở lại. Tôi sẽ săn sóc nó thay cho cô và cũng để nó làm bạn với Luân nữa.

- Vậy được nhé?

Mẫn Nhi ra xe lấy những thứ của Bobby gồm một vật gì giống như một chiếc gối lớn trũng ở giữa và một bịch đồ ăn. Nàng nói với Hoàng:

- Cái gối này là giường của Bobby. Đây là thức ăn của nó. Bobby được huấn luyện nên nó không làm bậy trong nhà đâu nhưng mỗi sáng và chiều ông phải cho nó ra ngoài hay dắt nó đi làm chuyện vệ sinh. Ông làm được không?

Hoàng mau mắn trả lời:

- Dĩ nhiên là được! Tôi sẽ lo.

Mẫn Nhi cúi xuống ôm lấy Bobby rồi nói với con chó:

- Cưng phải ngoan đó nghe chưa? Chơi với Luân. Đến tháng 3 chị về.

Bobby có vẻ rất thích Luân. Mẫn Nhi lên xe mà nó cũng chẳng chạy theo.

Trước khi lái xe đi, Mẫn Nhi nói với Hoàng:

- Ông cho số điện thoại đi để nếu có chuyện gì cần thì gọi.

Hoàng đùa:

- Tôi sẽ báo cáo cho cô biết về Bobby! Mong gặp lại cô vào tháng 3. Rất mong.

Thỉnh thoảng Hoàng chụp ảnh Luân và Bobby gửi cho Mẫn Nhi với vài hàng hỏi thăm. Hoàng trân quý những hồi đáp của Mẫn Nhi. Chàng mở điện thoại xem đi xem lại nhiều lần những hồi đáp đó và mơ có hôm sẽ nhận được hình của Mẫn Nhi.

Một ngày trong cuối tháng giêng, Hoàng chụp hình với Luân và Bobby rồi gởi cho Mẫn Nhi. Tối hôm đó Mẫn Nhi gởi một cái hình nàng đứng có lẽ là trong sân trường, tay nàng cầm một tờ giấy có kẻ chữ “Hello! Rất nhớ mọi người!”. Hoàng đã vui mừng và cảm động không biết chừng nào. Tối nào trước khi đi ngủ chàng cũng nhìn tấm ảnh đó. Không chỉ nhìn bức hình Mẫn Nhi mà Hoàng còn mơ những điều thầm kín.

Tháng 3 là tháng đáng ghi nhớ trong đời Hoàng. Chàng biết mình đã được sống lại và cả Luân cũng thế khi gặp lại Mẫn Nhi.

Không hề thấy Luân gọi Mẫn Nhi là mẹ nữa nhưng thằng bé rất quyến luyến nàng. Một thứ tình cảm gắn bó rất mạnh mẽ giữa Luân và Mẫn Nhi nẩy sinh. Những vòng tay ôm hay nựng nịu của Mẫn Nhi dành cho Luân đã làm tan chẩy trái tim Hoàng.

Một hôm Mẫn Nhi sang chơi với Luân và Bobby. Hoàng bận rộn làm việc dở dang trên máy vi tính và chỉ mong chóng hoàn tất để có thể ngồi nói chuyện với Mẫn Nhi, hay chỉ nhìn ngắm nàng cũng đủ để làm tim chàng thấy ấm áp.

Luân và Bobby vui đùa trên thảm trong phòng khách, màn hình ti vi mở nhưng không có tiếng. Mẫn Nhi tò mò nhìn những hình ảnh trưng bầy trong phòng khách. Đó là những kỷ niệm quý giá của hai cha con Hoàng.

Đến gần chiếc đàn upright piano mầu nâu trông rất cũ nhưng là hiệu đàn tốt, Mẫn Nhi ngồi xuống ghế trước piano, mở nắp đàn. Hai bàn tay nàng vuốt nhẹ trên những nốt nhạc như thăm dò rồi cao hứng đánh vài nốt nhạc. Những âm thanh rời rạc bất chợt làm Luân chú ý. Thằng bé lại gần Mẫn Nhi. Nàng ngồi dịch sang một bên rồi ra hiệu cho Luân ngồi xuống cạnh nàng.

Mẫn Nhi hỏi Luân:

- Chơi đàn nhé?

Nàng lấy hai bàn tay Luân đặt trên phím đàn. Mẫn Nhi ấn ngón tay Luân xuống phím. Luân nhìn nàng. Ánh mắt của nó thật lạ lùng như muốn hỏi Mẫn Nhi một điều gì nhưng không thốt ra được. Bàn tay phải của Luân vẫn ở trên phím đàn. Mẫn Nhi nói với Luân:

- Mình thử nhé?

Hai bàn tay nàng dạo trên phím đàn thật chậm như nghe ngóng. Bỗng Luân để cả hai bàn tay lên phím đàn piano. Những ngón tay nhỏ bé của nó di động trên phím, không phải để nghịch ngợm nhưng là những nốt nhạc của bài hát trẻ con Twinkle, Twinkle, Little Star.

Mẫn Nhi ngẩn người ra nhưng vô cùng vui thích.

Nghe tiếng đàn, Hoàng đứng phắt dậy! Chàng đi vội ra phòng khách. Hình ảnh và những âm thanh từ chiếc đàn cũ kỹ đã đẩy ngược Hoàng về những năm tháng cũ với Tâm ngồi ở đó trước đàn piano với Luân 3 tuổi ngồi cạnh. Tâm đã dậy thằng bé 3 tuổi đánh đàn nhưng Luân chỉ thích chơi với đồ chơi và rất miễn cưỡng theo lời mẹ nó!

Ngày hôm nay trong không gian vẫn là phòng khách quen thuộc của Hoàng và Luân nhưng mọi sự đã biến đổi ngoài sự tưởng tượng của chàng! Điều gì đã và đang xảy ra?

Mẫn Nhi đánh đàn hòa theo Luân trong bài hát trẻ con đó. Nhưng rồi nàng ngừng. Luân cũng ngừng. Mẫn Nhi thử dạo một câu nhạc khác. Luân nhanh chóng bắt chước không hề sai một nốt nhạc. Sự phấn khích làm Mẫn Nhi tiếp tục thử một vài giai điệu khó hơn. Luân lập lại không chút khó khăn, làm như những câu nhạc này thằng bé đã từng học qua và đã từng tập nhiều lần! Càng lúc Mẫn Nhi càng thích thú hơn! Nàng không chỉ đàn một vài câu nhạc mà còn đàn hẳn một đoạn rồi ngừng, nhìn Luân và chờ đợi. Luân lập lại thuần thục và dễ dàng. Những ngón tay thằng bé thoăn thoắt trên từng phím đàn trước sự ngỡ ngàng của cả Hoàng và Mẫn Nhi!

Sự huyền diệu của âm nhạc chứ không phải những âm thanh đơn thuần đã cắt hết những dây trói và vỏ bọc kín tù hãm Luân bao lâu nay. Thằng bé 10 tuổi đã thoát ra khỏi sự vây kín tù túng và bay bổng cùng với sự diệu kỳ của âm nhạc. Âm nhạc đã mở cánh cửa lâu nay bị khóa chặt trong Luân, Hoàng nghĩ như vậy trong hoan lạc. Sẽ đến lúc Luân không còn bị autism chế ngự, Luân sẽ nói, sẽ sống như mọi đứa trẻ bình thường khác. Nhưng hơn thế nữa con trai yêu quý của chàng lại có tài năng về âm nhạc tuyệt vời và xuất chúng…

Cả hai cứ vui đùa như thế trong âm nhạc không hề biết Hoàng đang đứng dựa vào tường ngây người nhìn ngắm.

Khi không còn một âm thanh nào khác hay trò chơi đã chấm dứt, Luân bỗng nhìn Mẫn Nhi nhoẻn miệng cười và gọi:

- Mẹ!

Mẫn Nhi chớp mắt và ôm lấy thằng bé. Hoàng ngây người thu hút hết hình ảnh đó vào trái tim mình. Hai cha con chàng không thể sống thiếu Mẫn Nhi được! Chính nàng với vẻ ngoài giống Tâm và âm nhạc từ những ngón tay kỳ diệu của Mẫn Nhi đã đưa Luân ra khỏi cánh cửa tù hãm autism.

Buông Luân ra, Mẫn Nhi nhìn thấy Hoàng đứng đó. Nàng mỉm cười với Hoàng. Nụ cười ấm áp, khuôn mặt giống hệt Tâm, những tiếng đàn của Mẫn Nhi, của Luân đã làm ngôi nhà chuyển mình....và choàng tỉnh thức như sau một giấc ngủ dài.

Mặc Bích

HẾT

Sách tương tự