
Ngự Lôi
Tổng số chương: 159
Edit: Liên tỷ Beta: Sakura - Tiểu U, đừng buồn!
Cuối cùng có người muốn nói lại thôi, vỗ vỗ bả vai cô gái, trầm giọng nói. Thấy cô gái kia vẫn đứng đó không nhúc nhích, ông thở dài yên lặng lát sau lại nói
- Tiểu U, hay là đến công ty của chú Trần làm đi! Như vậy mọi người có thể chăm sóc cho cháu!
Lời chưa nói xong đã bị cô gái tên Tiểu U ngắt lời, chỉ thấy cô nhẹ ngẩng đầu cười với người đàn ông trung niên, nói
- Không cần, cháu sẽ tự chăm sóc tốt bản thân mình, cám ơn chú Trần.
Lúc này, cuối cùng có thể thấy rõ dung mạo của cô gái, đó là một cô gái khoảng chừng 20, 21 tuổi, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, lông mi đen, nhỏ và dài tự nhiên, làn da trắng nõn, gương mặt trái xoan, đôi mắt sóng sánh như làn nước, mang hương vị của một mỹ nhân cổ điển. Lúc này, gương mặt kia tái nhợt, đôi môi trắng bệch đang cười nhạt, đôi mắt vốn ôn nhu xinh đẹp lóe lên vẻ cứng cỏi, cả người nàng như phát ra khí chất kiên cường, không chịu khuất phục.
- Ách.......
Trần Phi Dương như muốn tiếp tục khuyên bảo nàng, nhưng nhìn thấy đôi mắt kia, cũng hiểu biết tính cách của nàng, nhiều lời cũng vô dụng, chỉ thở dài lấy tay khỏi bả vai nàng, đi về phía xe hơi đỗ ở đàng xa.
Một hồi, tiếng xe vang lên, sau đó yên tĩnh, Trương U vẫn một thân áo tang màu đen đứng trước hai ngôi mộ.
Vừa đứng, thế nhưng đứng đến trời tối.
Vào buổi tối gió nhẹ thổi lên góc áo của nàng, đôi mắt nàng đã phiếm tơ hồng, nhưng nàng ngay cả nháy mắt cũng không nháy, nàng không khóc, bởi vì nàng cảm thấy mình ngay cả tư cách để khóc cũng không có.
Trương U đứng thẳng, cuối cùng gục xuống, là lỗi của mình..... Cũng là lỗi của mình......!
Trương U ngồi chồm hổm trên mặt đất, thân hình run nhẹ, không kịch liệt nhưng lại cảm giác đau khổ tột cùng.
Trương U cúi đầu vào đầu gối, tối đen một mảnh làm nàng hồi tưởng lại dĩ vãng. Nàng từ nhỏ chính là quần áo đưa đến tay, cơm đưa đến miệng, là con gái một được cả nhà cưng chiều, thiên kim tiểu thư của tập đoàn Trương thị. Mười năm năm hạnh phúc ấy của nàng không còn khi cha mẹ an bài hôn nhân cho nàng. Đối phương là một chàng trai rất tuấn tú, gia cảnh cũng môn đăng hộ đối, nhưng nàng không đồng ý. Kỳ thật nàng biết chàng trai kia rất tốt, nhưng nàng rất tức giận, nàng giận vì cho rằng cha mẹ là vì cơ nghiệp của gia tộc mà an bài cuộc hôn nhân này. Cho nên năm nàng mười năm tuổi, nàng đã cùng cha mẹ ầm ĩ một trận, chạy ra khỏi nhà, trong người chỉ mang theo mấy trăm đồng tiền.
Nàng rất thông minh, thành tích cũng rất tốt, cũng không giống như những tiểu thư khác được chiều chuộng nên cái gì cũng đều không hiểu, cho nên nàng biết nàng sẽ không chết đói. Xác thực là nàng đã làm được, mặc dù rất khổ. Từ ban đầu mặc dù nàng có tri thức, nhưng lại không có kinh nghiệm, hơn nữa vẫn chỉ có mười năm tuổi, tìm công việc cũng không như ý, cuối cùng hậu quả chính là một cuộc sống không có tiền. Cho nên nàng phải học cách thích ứng, tự thay đổi chính mình.
Ăn cơm chỉ ăn những món bình dân, lần đầu tiên rất khó ăn nên ăn không vô, đến khi làm việc thì bị đói đến choáng váng cho nên cố ép buột bản thân phải ăn. Y phục cũng là tùy tiện mua vài bộ, ban đầu mang quần áo đi cửa hiệu giặt ủi, sau phát hiện ra nếu cứ như vậy thì ngay cả tiền để ăn cơm cũng không đủ, cho nên nàng học tự mình giặt quần áo. Mặc dù lần đầu tiên căn bản không có giặt sạch, hơn nữa còn để bột giặt văng vào mắt.
Lần đầu tiên kết giao bạn bè, kỳ thật trước kia nàng cũng có bạn bè, mặc dù chỉ là những tiểu thư khuê các, mà bây kết giao bạn bè, nàng học được rất nhiều. Nhưng có đôi lúc nàng cũng cảm thấy cô đơn.
Không ngừng chịu khổ, thay đổi, nàng đã từ từ thích ứng, bất kể phát sinh chuyện gì nàng cũng không có nghĩ qua sẽ trở về nhà. Từ nhỏ tính cách của nàng đã rất kiên cường, cũng có thể nói rất quật cường, nếu đã rời đi nàng không nghĩ trở về. Thậm chí có lúc nàng cho rằng, mình khổ như vậy cũng là do ba mẹ tạo nên. Đứa trẻ mười năm tuổi chung quy cũng là một đứa trẻ bất kể trưởng thành sớm như thế nào.
Cuộc sống của nàng như vậy tiếp tục đến nhiều năm, nàng thăng chức là nhờ vào sự tài hoa của nàng. Hai năm sống tự lập làm cho nàng càng thêm kiên cường, chuyện gì cũng đều dựa vào chính mình. Mười bảy tuổi nàng đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, người theo đuổi nàng đương nhiên cũng không ít, nàng có bạn trai mà mình thích, nàng biết bạn trai của mình yêu mình thực sự. Cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt, nàng cũng không có ý muốn trở về, cho dù hiện tại nàng đã không còn giận cha mẹ.
Một năm, công ty sắp xếp cho nàng xuất ngoại để đào tạo chuyên sâu, bạn trai nàng cũng ủng hộ quyết định của nàng. Lúc mười năm tuổi nàng đã tự kiếm sống, mặc dù thông minh, thành tích tốt, vừa làm vừa học, nhưng dù sao học cũng không có chuyên nghiệp lắm, cho nên, nàng đi.
Ở Mỹ, nàng mới thực sự học tập, cũng có kết giao với vài bằng hữu. Mỗi ngày đều cùng bạn trai gọi điện thoại, như vậy mà ba năm đã trôi qua. Một ngày, bạn trai nàng gọi điện đến, nói, cha mẹ nàng qua đời! Trên đường tìm nàng, máy bay đã xảy ra tai nạn......
Như sét đánh giữa trời, nàng ngây người!
Nàng kỳ thật cũng muốn cùng cha mẹ liên lạc, nhưng vẫn không biết phải nói thế nào, hơn nữa qua lâu như vậy, hình dáng cha mẹ như thế nào có chút không nhớ rõ, học tập áp lực cũng làm cho nàng có chút quên, sợ hãi hỏi.
- Anh làm sao mà biết?
Bạn trai nàng kể lại, cha mẹ nàng đã tìm được anh, lúc nghe anh nói nàng đi nước Mỹ, vội vàng đi làm thủ tục, không báo cho nàng biết, chỉ là sợ nàng vẫn còn giận bọn họ rồi lại chạy trốn.
Nàng ngây ngốc buông điện thoại, làm thủ tục, trở lại nhà trước đây của mình. Phòng nàng vẫn không thay đổi, lòng nàng run rẩy, hai mắt nhắm chặt, trong tay nàng là bức ảnh chụp nàng lúc mười năm tuổi đang tươi cười rạng rỡ.
Tay nàng nắm chặt đến chảy máu, nhưng điều này có là gì so với nỗi đau trong lòng, tim nàng rỉ máu….
Nàng mặc tang phục vào, làm tang lễ cho cha mẹ. Nàng không ngừng hồi lễ với một vẻ mặt thản nhiên, giống như là người đã khuất không có quan hệ với nàng. Một số người nàng không quen biết, trước kia có lẽ là biết nhưng giờ cũng xa lạ rồi, họ đến lạy rồi rời đi. trước kia nàng có gặp qua Trần Phi Dương, là bạn tốt của ba nàng.
Trời càng tối, dần dần đổ mưa, dường như Trương U không có cảm giác gì, vùi đầu vào đầu gối, run rẩy, không biết lạnh là thế nào.
Mưa càng rơi xuống càng lớn, rơi lăn tăn trên mặt đất, bầu trời cũng vang lên tiếng sét. Thỉnh thoảng một đạo bạch quang cắt qua phía chân trời một đường thẳng tắp xuống. Trương U ngồi chồm hổm trên mặt đất trông giống như bị bóng đêm cắn nuốt, ở trong bóng đêm run rẩy, vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Bỗng nhiên, Trương U đứng lên, nhìn về phía trước, hai tay run rẩy thận trọng vuốt ve hai tấm bia mộ, giọng nói khàn khàn tắc nghẹn.
- Cha...... Cha, mẹ......!
- Không...... Không......!
Ánh mắt của Trương U chứa đựng đau thương, môi mím chặt, nói không nên lời......
Ngẩng đầu lên nhìn trời, nàng nhìn không chớp mắt, nàng không khóc, nhưng khóe mắt lại ướt mi, rơi xuống phía dưới, thấm đẫm vào y phục. Rốt cuộc không biết là nước mưa hay là nước mắt?
- A!!!!
Tột cùng đau khổ gào lên, dư âm chói tai khàn khàn,
- Ha ha ha...... Ha ha! Trương U mày thật đáng hận, đáng hận a!! Vì sao? Vì...... Cái gì......? Ha ha ha...... Vì sao lại như vậy......!!
Nàng cười to, kêu to, cười đến khổ, cười như phát điên.
- Oanh, Ầm!
Một tiếng vang lớn hơn cả tiếng gào của nàng, đồng thời một đạo thiểm điện màu tím cư nhiên vừa vặn hướng đến chỗ nàng.
-.....
Trương U cảm giác được tánh mạng của chính mình dần dần biến mất, trong lòng nàng lại thấy nhẹ nhõm.
Nếu có...... Kiếp sau..... Mình nhất định sẽ đối xử tốt với cha mẹ.
Đây là ý nghĩ cuối cùng của nàng trước khi ý thức hoàn toàn biến mất.
Danh sách chương
- Q.1 Chương 1 Bị sét đánh.
- Q.1 Chương 2 Tình cảnh quỷ dị.
- Q.1 Chương 3 Trọng sinh, ra đời.
- Q.1 Chương 4 Rung động.
- Q.1 Chương 5 Mặc Phàm bị đánh.
- Q.1 Chương 6 Đến đâu cũng cần sức mạnh.
- Q.1 Chương 7 Một tuổi kiểm tra dị thể.
- Q.1 Chương 8 Song hệ Phong – Hỏa.
- Q.1 Chương 9 Đây là ấm áp.
- Q.1 Chương 10 Được gặp.
- Q.1 Chương 11 Anh Tử Triệt muốn lừa gạt Mặc Mặc cái gì ?.
- Q.1 Chương 12 Trăm nguyên nhân dẫn phát sự kiện.
- Q.1 Chương 13 Giải quyết.
- Q.1 Chương 14 Phương Nặc Nho.
- Q.1 Chương 15 Đứa trẻ.
- Q.1 Chương 16 Bình yên bên trong ấm áp.
- Q.1 Chương 17 Giết người.
- Q.1 Chương 18 Thiếu tiền.
- Q.2 Chương 1 Phương pháp kiếm tiền.
- Q.2 Chương 2 Gặp mặt.
- Q.2 Chương 3 Đàm phán kịch liệt.
- Q.2 Chương 4 Đàm phán ổn thỏa.
- Q.2 Chương 5 Cuộc đàm phán thuyết phục.
- Q.2 Chương 6 Thẳng thắn.
- Q.2 Chương 7 Mua sắm bị vũ nhục.
- Q.2 Chương 8 Thật lòng nhận con gái.
- Q.2 Chương 9 Biên soạn nhạc tốt hơn các anh.
- Q.2 Chương 10 Chứng minh rằng tốt hơn các anh.
- Q.2 Chương 11 Chịu thua.
- Q.2 Chương 12 Phòng Tổng giám.
- Q.2 Chương 13 Khởi Niệm.
- Q.2 Chương 14 Thằng bé kia, nói đủ chưa?.
- Q.2 Chương 15 Con muốn có phòng huấn luyện.
- Q.2 Chương 16 Rung động trên sàn đấu (1).
- Q.2 Chương 17 Rung động trên sàn đấu (2).
- Q.2 Chương 18 Rung động trên sàn đấu (3).
- Q.2 Chương 19 Rung động trên sàn đấu (4).
- Q.2 Chương 20 Rung động trên sàn đấu (5).
- Q.2 Chương 21 Rung động trên sàn đấu (6).
- Q.2 Chương 22 Mặc Mặc không có thầy.
- Q.2 Chương 23 Dịch tăng cường trị liệu.
- Q.2 Chương 24 Thiên phú nghịch thiên khiến người khác ghen tỵ.
- Q.2 Chương 25 Thiên Nhu.
- Q.2 Chương 26 Đi xem phòng huấn luyện riêng.
- Q.2 Chương 27 Phòng huấn luyện.
- Q.2 Chương 28 Vô đề.
- Q.2 Chương 29 Chàng trai kia.
- Q.2 Chương 30 Về nhà.
- Q.2 Chương 31.
- Q.2 Chương 32 Bị phiền toái.
- Q.2 Chương 33 Chiến đấu với Dị năng giả.
- Q.2 Chương 34 Tôi không thích lưu lại hậu hoạn.
- Q.2 Chương 35 Đi kiểm tra.
- Q.2 Chương 36 Kiểm tra làm rung động lần nữa.
- Q.2 Chương 37 Đồ vật không mất tiền thật là sướng.
- Q.2 Chương 38 Chọn quần áo.
- Q.2 Chương 39 Kinh diễm.
- Q.2 Chương 40 Yến Hội.
- Q.2 Chương 41 Đụng đầu Tử Triệt.
- Q.2 Chương 42 Bị vũ nhục.
- Q.2 Chương 43 Xúc nghịch lân giả tử.
- Q.2 Chương 44 Kết thúc.
- Q.2 Chương 45 Luận bàn.
- Q.2 Chương 46 Chiến đấu mạnh mẽ.
- Q.2 Chương 47 Tin tức hữu dụng.
- Q.2 Chương 48 An Diệc Kỳ.
- Q.2 Chương 49 Hành động trong đêm.
- Q.2 Chương 50 Trở sát.
- Q.2 Chương 51 Chân thật?.
- Q.2 Chương 52 Giả dối!.
- Q.2 Chương 53 Công kích mãnh liệt.
- Q.2 Chương 54 Thân thích đến.
- Q.2 Chương 55 Làm tốt bổn phận của các người.
- Q.2 Chương 56 Hắc Long Hắc Viêm + khế ước chủ tớ.
- Q.2 Chương 57 Nguyện trung thành + Võ Hoàng cấp 83!.
- Q.2 Chương 58 Đại Lăng đột phá và phiền não về bình hạng.
- Q.2 Chương 59 Nở rộ + dị thú tỉ thí.
- Q.2 Chương 60 Giết người và đùa giỡn.
- Q.2 Chương 61 Quán bar Cuồng Hoan + Thiên quân nhất phát.
- Q.2 Chương 62 Đại giá + thay đổi.
- Q.2 Chương 63 An Diệc Kì trở về.
- Q.2 Chương 64 Nếu tán tỉnh thì anh tìm sai đối tượng rồi.
- Q.2 Chương 65 Anh thích trẻ con sao?.
- Q.2 Chương 66 Đột phá thống khổ.
- Q.2 Chương 67 Thiên tài chiến đấu với thiên tài.
- Q.2 Chương 68 Đi tới Andara.
- Q.3 Chương 1 Phúc hắc?.
- Q.3 Chương 2 Cuộc kiểm tra đầu tiên.
- Q.3 Chương 3 Cô ấy rất cường đại.
- Q.3 Chương 4 Trở thành một thành viên của “Andara”.
- Q.3 Chương 5 Giáo huấn học trưởng.
- Q.3 Chương 6 Kết thúc một học kỳ.
- Q.3 Chương 7 Tranh chức hội trưởng hội học sinh năm 2.
- Q.3 Chương 8 Tin tức của người xưa.
- Q.3 Chương 9 Hội bán đấu giá.
- Q.3 Chương 10 Mạng của tôi do tôi nắm giữ chứ không phải do trời.
- Q.3 Chương 11 Giáo huấn.
- Q.3 Chương 12 Thanh thần thú.
- Q.3 Chương 13 Giết người.
- Q.3 Chương 14 Kết bạn và gặp lại Quỷ.
- Q.3 Chương 15 Lâu rồi mới gặp lại.
- Q.3 Chương 16 Truyền kỳ sát thủ bắt đầu.
- Q.3 Chương 17 Ám sát Bạch Ức.
- Q.3 Chương 18 Bạch Ức chết.
- Q.3 Chương 19 Chất vấn.
- Q.3 Chương 20 Rung động bốn phương.
- Q.3 Chương 21 Quay lại.
- Q.3 Chương 22 Dã ngoại sinh tồn.
- Q.3 Chương 23 Nghĩa vụ bảo hộ.
- Q.3 Chương 24 Cứu ai là quyền tự do của em.
- Q.3 Chương 25 Hi vọng bạn dốc hết sức.
- Q.3 Chương 26 Chịu trách nhiệm sống chết.
- Q.3 Chương 27 Chị thua!.
- Q.3 Chương 28 Nghiêm Mạc Phi 500 tuổi.
- Q.3 Chương 29 Sự tức giận của thần.
- Q.3 Chương 30 Một núi không thể chứa hai cọp.
- Q.3 Chương 31 Muốn ta thần phục? Chết đi.
- Q.3 Chương 32 Tiểu hồ ly, mi đáng chết.
- Q.3 Chương 33 Chủ nhân muốn tỉnh.
- Q.3 Chương 34 Ra khỏi thực lâm.
- Q.3 Chương 35 Trở lại học viện Andara.
- Q.3 Chương 36 Cái gọi là nguồn gốc.
- Q.3 Chương 37 Gia chủ chi tranh.
- Q.3 Chương 38 Kinh sợ nối tiếp kinh sợ.
- Q.3 Chương 39 Đánh chết hai người.
- Q.3 Chương 40 Vô xảo bất thành thư (ý nói ví von, sự việc vô cùng trùng hợp).
- Q.3 Chương 41 Nhận chủ – gây họa thì đáng đánh.
- Q.3 Chương 42 Rung động + nanh vuốt của Liên minh dị năng.
- Q.3 Chương 43 Ngũ Hành vây sát.
- Q.3 Chương 44 Giao đấu cùng cao thủ cấp Hoàng.
- Q.4 Chương 1 Một phương động, vạn phương đều động.
- Q.4 Chương 2 Chiến tranh ở Danh Ngân.
- Q.4 Chương 3 Đế Do chiến đấu + kinh biến.
- Q.4 Chương 4 Ảnh Sát nhất tộc + xin lỗi.
- Q.4 Chương 5 Tổng kết.
- Q.4 Chương 6 Cường giả gia nhập + cha của Thần?.
- Q.4 Chương 7 Một chiến thành danh —— Lôi Đế.
- Q.4 Chương 8 Tiểu Nho thích Mặc Hi à?.
- Q.4 Chương 9 Công kích cấp Thánh + cái chết của Đan Thử.
- Q.4 Chương 10 Mặc Hi thề sẽ hủy các người.
- Q.4 Chương 11 Ra khỏi thành.
- Q.4 Chương 12 Gặp nhau + anh tên là Dạ Nho.
- Q.4 Chương 13 Anh quản em còn hơn cả mẹ em.
- Q.4 Chương 14 Con và Mặc Hi sẽ không có kết quả đâu.
- Q.4 Chương 15 Ở thời khắc sống chết đột phá + Lôi phạt xuất hiện.
- Q.4 Chương 16 Hai cấp Thánh phá thành, vạn người chiến.
- Q.4 Chương 17 Giết các người không phí sức lực + Thiên phạt?.
- Q.4 Chương 18 Đi trước trụ sở chính của Liên minh dị năng.
- Q.4 Chương 19 Cấp Đế xuất hiện + Lãnh Nặc Nho đã chết?.
- Q.4 Chương 20 Mặc Hi và Lãnh Nặc Nho tỉnh lại, anh là ai?.
- Q.4 Chương 21 Mặc Hi là Lôi Thần.
- Q.4 Chương 22 Hấp dẫn lẫn nhau.
- Q.4 Chương 23 Lãnh Nặc Nho tà Ác.
- Q.4 Chương 24 Minh chủ đột phá, xuất chiến thành Đế Do.
- Q.4 Chương 25 Đuổi kịp.
- Q.4 Chương 26 Lãnh Nặc Nho như ác ma.
- Q.4 Chương 27 Mơn trớn tại chỗ + vui mừng.
- Q.4 Chương 28 Thế giới lao quật + làm chuyện lãng mạn.
- Q.4 Chương 29 Đại kết cục.