
Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao
Tổng số chương: 268
NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
"Ta và ngươi vốn không có tình cảm nam nữ, hôn ước của chúng ta nên kết thúc ở đây đi!"
Giọng nam sắc bén giống như một cây kim thép chui vào màng nhĩ, đâm vào đầu Lâm Tùy An, làm cổ họng cô tràn ra mùi rỉ sắt.
Cái... quái gì thế?
Bóng đen giống như một tấm vải chậm rãi kéo ra, vị trí trước mặt cách đó hai mét có một bóng người, thân hình người nọ mông lung không rõ ràng, ước chừng có thể nhìn ra là hắn đang mặc một bộ đồ màu trắng như áo choàng tắm, đứng cách xa như vậy cũng có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề dồn dập, giống như một con lừa vừa gào thét vừa chạy xong tám trăm mét.
Lòng bàn tay phải truyền đến cảm giác như chạm vào dị vật, Lâm Tùy An phát hiện tay phải của mình đang đỡ một khối đá thô ráp cao gần bằng nửa người, trên mặt đá bị phủ một lớp rêu xanh đậm, xúc cảm trơn nhẵn lạnh lẽo, hình dạng đá thô ráp rất giống với những tảng đá hồ vườn cổ xưa mà trước đây cô thấy khi đi du lịch trong vườn Tô Châu.
Ôi chao?
Người đàn ông hít sâu một hơi, giọng nói hạ thấp vài phần: "Tâm ta đã quyết, ngươi đừng nên dây dưa với ta nữa!"
Lâm Tùy An lau "rêu" trong tay, màu xanh đậm ướt sũng tràn ra trong lòng bàn tay, là thật, đá ở phương bắc sẽ không mọc rêu cho nên đây có lẽ là phía nam? Cô lại nhéo nhéo ngón tay mình, thế mà lại phát hiện trên bàn tay mình có vết chai thật dày, đã thế ngón tay còn thon dài, khớp xương rõ ràng, hoàn toàn khác biệt với bàn tay múp thịt của mình trước đây.
Giọng nam nhân lại thấp xuống vài phần: "Tô mỗ đã tìm được ý trung nhân, cả đời này chỉ nguyện ở bên nàng, cùng nhau bạc đầu, nếu ngươi thật lòng với ta thì càng phải nên thành toàn cho ta."
Ánh mắt Lâm Tùy An chuyển đến trên người nam nhân áo trắng, ánh mắt dần dần thích ứng với ánh sáng lờ mờ trước mắt.
Người đàn ông không mặc đồ ngủ mà mặc chiếc áo cổ tròn màu trắng, bên hông buộc thắt lưng lỏng lẻo, búi tóc cao, khuôn mặt trắng nõn, gương mặt nhìn cũng không đến nỗi nào.
Nơi họ đang ở là một khu vườn cổ kính, xa xa có thể nhìn thấy mái hiên màu đen, một ngọn đèn trúc treo dưới mái hiên, ánh nến đung đưa trong không khí ẩm ướt cùng với hương thơm ngọt ngào thoang thoảng, mùi không khí rất lạ lùng.
Bầu trời đêm như mực, không có mặt trăng, một vài ngôi ánh sao lấp lánh ánh sáng cô đơn. Lâm Tùy An theo thói quen đẩy sống mũi một chút, không đụng phải khung kính, đôi mắt cận thị ba trăm độ của cô thế mà lại có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng đến thế?
Hai hàm răng Lâm Tùy An đánh cập vào nhau một cái, quả nhiên, lúc sắp chết cô đã đụng phải cái tình tiết cẩu huyết nhất... cô xuyên không rồi.
Không biết là xuyên vào lịch sử, xuyên vào thế giới hư cấu, xuyên vào trò chơi, hoặc hay xuyên vào sách đây... dù là gì thì ít nhất cũng phải có một hệ thống chứ nhỉ.
Anh hệ thống? Ba ba hệ thống? Ông nội hệ thống? Tổ tông hệ thống?!
Macabaca? Mikamaka?
Lâm Tùy An thử các loại tư thế kêu gọi nhưng thật đáng tiếc, không có bất kỳ phản ứng nào, trong lòng cô đột nhiên lạnh đi một nửa, ở thời đại này nếu xuyên không nhưng không có hệ thống ràng buộc thì tám chín phần mười là chế độ HARD rồi.
"Lâm tỷ tỷ chớ trách Tô Lang." Một giọng nữ thanh thúy vọt tới trước mặt Lâm Tùy An rồi quỳ xuống, khiến Lâm Tùy An giật thót.
Nữ tử trên mặt đất thân hình yểu điệu, cúi đầu, bả vai yếu ớt khẽ run rẩy lộ ra gáy trắng như ngọc, khóc đến đến mức không thở nổi: "Đều là ta không tốt, là ta một bên tình nguyện, là ta bị tình làm mê muội, ta không nên chia rẽ Lâm tỷ tỷ và Tô lang, hu hu hu"
Lâm Tùy An: "..."
Chờ đã, em gái này thoạt nhìn cũng non qua rồi, nhìn dáng vẻ hẳn là chỉ mới mười bốn tuổi thôi? Trẻ vị thành niên sao?
"Không trách Khấu Nhi, đều là lỗi của ta!" Nam nhân áo trắng vừa rồi còn nghĩa chính nghiêm từ đột nhiên thay đổi ngữ khí, giọng nói tràn đầy thâm tình: "Là ta nhất kiến chung tình với muội, là ta không tự kiềm chế tình cảm cho nên mới phụ lại tình nghĩa của Lâm nương tử, hôm nay cho dù muốn chém muốn giết gì ta cũng đều chấp nhận!" Hắn cầm hai tay cô Khấu Nhi kia lập tức rơi lệ: "Khấu Nhi vô tội, hu hu hu"
Khấu Nhi bị hắn làm cho cảm động, nước mắt ào ào rơi xuống: "Khấu Nhi dù sinh dù tử cũng đều nguyện ý đi theo Tô lang, nếu Lâm tỷ tỷ muốn chàng đền mạng thì Khấu Nhi cũng nguyện đi theo Tô lang đến Hoàng Tuyền làm một đôi quỷ phu thê."
"Khấu Nhi, chúng ta sống cùng giường, chết cùng huyệt!"
"Tô Lang, có những lời này của chàng, cả đời này của Khấu Nhi vậy là đủ rồi!"
"Khấu Nhi, hu hu hu..."
"Tô Lang, hu hu hu..."
Lâm Tùy An: "..."
Nàng đã nói gì đâu, hai người này sao lại muốn chết rồi?
Tình huống trước mắt hiển nhiên là tình huống rất thường thấy, là một mối quan hệ tay ba, vị Tô Lang này đính hôn với "Nguyên chủ" trước, sau đó lại đi yêu Khấu Nhi, cho nên muốn hủy hôn ước... quả nhiên là chế độ HARD. Vừa mở màn đã là chiến trường Tu La rồi.
Lâm Tùy An hắng giọng, "Hai vị...." lời còn chưa dứt thì một mùi rỉ sét cay cay xông thẳng vào cổ họng, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu, hai chân mềm nhũn ngồi phịch trên mặt đất.
Tô Lang và Khấu Nhi giống như hai con gà con bị bóp cổ, bỗng nhiên không có động tĩnh gì.
Bản thân Lâm Tùy An cũng bị dọa đến ngây người, cô ôm ngực một lúc lâu cũng không dám nhúc nhích. Thân thể này ổn không thể, không phải vừa mới xuyên không đã chết rồi đó chứ?
"Lâm nương tử!" Đột nhiên có một người đàn ông khác lao ra vội vàng chạy đến đỡ Lâm Tùy An, hét lớn: "Tô Thành Tiên, chẳng lẽ ngươi muốn bức nàng chết đi sao?!"
Lâm Tùy An khiếp sợ: Người anh em, anh lại là ai nữa thế?!
"Không sao chứ?" Người đàn ông có gương mặt hình chữ quốc, giọng nói cực kỳ to, lông mày rậm mắt to, bàn tay vừa dày vừa rộng, bóp đến mức khiến bả vai Lâm Tùy An đau nhức.
"Huynh trưởng, sao huynh lại... chẳng lẽ huynh đối với Lâm tỷ tỷ..." Khấu Nhi che miệng ngạc nhiên hét lên.
Lâm Tùy An: Cứu mạng! Không phải là mối quan hệ tay bốn đó chứ?!
Bàn tay bóp bả vai Lâm Tùy An chợt dùng sức, đau đến mức Lâm Tùy An hít sâu một hơi, máu còn xót lại trong miệng sặc đến mức khiến cô ho khan.
"Vết thương cũ của ngươi tái phát, ta đưa ngươi về." Giọng to nâng Lâm Tùy An dậy đỡ cô đi về phía trước, sức mạnh bàn tay kia thay vì nói là đỡ về thì chi bằng nói là áp tải.
"An Nương." Giọng nói của Tô Lang có hơi hốt hoảng: "Không thể tưởng được ngươi và Mạnh huynh lại..."
Lời này vừa nói ra, Lâm Tùy An không khỏi rùng mình một cái, "giọng to" dừng chân quay đầu lạnh lùng nhìn Tô Thành Tiên: "Mạnh Mãn ta không giống ngươi!
*
Lâm Tùy An đi theo sau anh trai Mạnh Mãn này, trong bóng tối vội quan sát hoàn cảnh xung quanh, khu vườn này rất lớn, đi nửa ngày cũng không nhìn thấy tường viện, nền hành lang bằng gỗ lơ lửng được nâng lên bằng cột gỗ, bước đi trên đó phát ra tiếng rắc rắc, hai bên trồng hai hàng cây xanh đan xen với nhau, nếu ban ngày ngắm cảnh thì hẳn là sẽ có nhã thú của vườn hoa Giang Nam, nhưng vào ban đêm thì chẳng khác gì nhà ma.
Mạnh Mãn không nói lời nào, chỉ lo buồn bực bước đi, Lâm Tùy An mới đến không hiểu nhiều cũng không dám tùy tiện mở miệng, dọc đường hai người đều im lặng cho đến khi bước tới trước một sương phòng.
"Lâm nương tử, nghỉ ngơi sớm một chút đi." Mạnh Mãn nói xong đoạn rời đi thì Lâm Tùy An đã vội gọi lại.
"Cái đó... Vết thương này của tôi thực sự không sao đó chứ? "
Lâm Tùy An cực kỳ không yên tâm, ngực cô vẫn còn đang mơ hồ đau nhức, nếu là kịch bản võ hiệp thì nói không chừng lại bị nội thương hoặc trúng độc. Nếu là kịch bản tu tiên thì rất có thể là linh mạch bị tổn thương, hoặc nếu là kịch bản trò chơi thì là hệ thống đều bị phong ấn. Tóm lại, có rất nhiều khả năng cực kỳ phong phú.
"Đại phu đã nói rồi vết thương cũ của ngươi chưa lành, tâm tư lại uất ức, cần tĩnh dưỡng." Mạnh Mãn dừng lại một chút giương mắt nhìn Lâm Tùy An, đôi mắt đen đến dọa người: "Lâm nương tử, đừng quên lời ta nói."
Lâm Tùy An im lặng nhìn anh ta, thầm nghĩ: Có thể cho tôi một gợi ý không?
Sắc mặt Mạnh Mãn không dễ nhìn lắm, phất tay áo rời đi. Lâm Tùy An gãi gãi đầu, xoay người đẩy cửa đi vào phòng, tâm trạng cực kỳ khó diễn tả.
Nghe ý tứ này thì thật đúng là tình tiết tình cảm tay bốn rồi.
Căn phòng này lớn ngoài dự kiến, diện tích phải hơn tám mươi mét vuông, sàn gạch màu xanh không có một hạt bụi, giường gỗ dựa vào tường bên trái móc một bức màn vải, dưới cửa sổ bên phải ráp tám tấm chiếu tre hình vuông dày, phía trên đặt bàn gỗ lùn và hai tấm đệm hình vuông, trên bàn đốt nửa đoạn nến trắng, một bình nước sứ trắng và hai chén nước.
Ngay cả ghế dựa lưng cũng không có, chẳng lẽ là bối cảnh thời chiến quốc sao?
Lâm Tùy An lại nhìn quanh một vòng nhưng vẫn không có phát hiện gì mới, cô chậm rãi đi vào phòng, cởi giày trèo lên giường, ngáp một cái thật lớn.
Đến cũng đến rồi, đi ngủ trước đã.
Kéo chăn ra, một tấm gương đồng tròn rơi ra, mặt sau chạm khắc hoa văn tinh tế, cảm giác trơn nhẵn, hắn là thường xuyên được sử dụng.
Xuất hiện rồi! Đạo cụ quan trọng!
Lâm Tùy An mừng rỡ, vội vàng lật tấm gương để trước mắt, trong gương phản chiếu một đôi mắt, đột nhiên, chuyện cực kỳ thần kỳ phát sinh... cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến ảo, giống như bị cưỡng chế chuyển sang một kênh khác... ánh mặt trời sáng ngời bao phủ trên án gỗ thấp, trên bàn gỗ đặt một cái hộp gỗ nhỏ, trong hộp có một cây bút lông, ngoài ra còn có một cái túi vải nhỏ hình dải.
Trước mắt hoa lên, tầm mắt lại trở lại chiếc gương đồng, người trong gương dung mạo khác thường, lông mày giương lên, mắt phượng sơn mài, ngũ quan không dịu dàng như nữ tử mà có hơi sắc bén. Lâm Tùy An nhéo nhéo da mặt, khuôn mặt trong gương nhướng nửa đuôi lông mày, mỉm cười.
Lâm Tùy An rất hài lòng, không thể tưởng tượng cơ thể này không chỉ gầy và gương mặt cũng khá đẹp trai.
Lâm Tùy An lật chiếc gương đồng qua lại để xem, cạnh và hoa văn đều vuốt ve một lần cũng không phát hiện ra cái gì bất ổn, ước chừng không phải pháp khí gì, có lẽ vừa rồi gương đồng chỉ bị kích ra ký ức của nguyên chủ mà thôi.
Cô lại sờ lên giường một lần nữa, lấy ra một tay nải từ chân giường, có hai bộ đồ để thay, tìm kiếm bên cạnh chiếc bàn gỗ một vòng cũng không phát hiện ra gì khác. Lâm Tùy An không khỏi có hơi sầu não, ngồi ở bên cạnh chiếc bàn thấp uống hai ngụm nước, đột nhiên phát hiện từ phương hướng này nhìn qua, bên cạnh chiếc chiếu trúc phía dưới cửa sổ có một thứ nhô lên, cô đưa huơ tay huơ chân một lát, ngón tay cắm vào khe hở chiếu trúc kéo lên, quả nhiên phát hiện hộp gỗ vừa mới nhìn thấy trong trí nhớ, được đặt ở trong vết lõm của sàn gạch.
Lâm Tùy An lau tay trên đùi, trịnh trọng mở hộp gỗ ra, phía trên cùng là hai tấm ván gỗ nhỏ mỏng, màu đen, kích thước chỉ bằng bàn tay, bên trong kẹp một tấm dán có in đỏ, ngoài cùng phải viết hai chữ lớn "quá sở", phía sau là một tấm ván nhỏ có viết từng hàng chữ khải nhỏ thẳng tắp:
[Hoa Đằng Thôn Khê Đằng, huyện Tuyên Nguyên, độc nữ Tùy Thị, tên An họ Lâm Tùy, sinh vào mùa đông ngày mùng ba tháng hai năm thứ tư Huyền Khải, bởi vì phụ mẫu mất sớm không có ai nương tựa nên đến huyện An Định tìm họ hàng, kiểm tra thân thế không sai. Huyền Phụng ngày 12 tháng 6 năm 2018]
Phía sau còn có một vài dòng chữ nhỏ có phông chữ khác nhau, lần lượt có thêm dấu đỏ.
[Huyện Huyền Toàn, Lưu Binh, đóng dấu]
[Huyện Khổ Tuyền, Vương Đáp Đáp, đóng dấu]
[Huyện Tây Cống Lữ Đại Dụng, đóng dấu]
Lâm Tùy An đoán đây hắn là hộ tịch và hộ chiếu du lịch trong nước của nguyên chủ, bên trong có hai thông tin quan trọng, thứ nhất, nguyên chủ cùng tên cùng họ với cô, chỉ là nhỏ hơn cô mười tuổi, vẫn cô thiếu nữ tuổi hoa. Thứ hai, có hai niên hiệu, Huyền Khải và Huyền Phụng, trong lịch sử cũng không có những cái tên này, cho nên tám phần trăm là xuyên qua thế giới hư cấu.
Thế giới hư cấu không gian phát triển lớn, chỉ đáng tiếc không thể dự đoán tương lai, rủi ro và cơ hội, một câu tóm tắt: không dễ lăn lộn.
Túi vải nhỏ lẳng lặng nằm dưới đất, ước chừng mười lăm xen-ti-mét, bên trong túi vải là một cuộn dây thừng, có mùi mực nhàn nhạt. Lâm Tùy An có hơi kích động, đóng gói cẩn thận như vậy nhất định là thứ gì đó quan trọng rồi, cô cẩn thận kéo mở ra, trên bìa có ghi hai chữ "nhật lục", lại nhìn xuống bên dưới, phát hiện ra chính là nhật ký của nguyên chủ. Có gì hot? Chọt thử t?a?g [ t???t???e ?.?N ]
[Tiết tháng mười, tuyết, đầu mùa. Phụ thân sáng đi chiều về, cứu một nam tử, tự xưng là quý nhân Tô tộc, tên Thành Tiên, tự Liên Quân, người giống như tên, quân tử như sen.]
Lâm Tùy An đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng bước đến dưới ánh nến say sưa nghiên cứu.
Đúng như cô dự đoán, trong quyển nhật ký này ghi lại quá trình quen biết, yêu đương của cô và Tô Thành Tiên.
Tô Thành Tiên tự xưng là xuất thân nhà thư hương, thuở nhỏ đã biết đọc sách ngâm thơ, trên đường đi thi gặp phải sơn phỉ suýt nữa thì mất mạng, may mắn được cha Lâm cứu, trong lúc dương thương ở nhà họ Lâm, lâu ngày sinh tình với nguyên chủ.
Trong nhật ký của nguyên chủ, Tô Thành Tiên là một người giống như ánh trăng sáng thuần khiết, nguyên chủ yêu hắn sâu nặng, ngày định tình cô cực kỳ kích động, thậm chí còn viết một bài thơ tình bảy chữ đầu tiên... nguyên chủ cũng rất có tài văn chương, Lâm Tùy An thầm nghĩ... đáng tiếc cảnh đẹp thì không dài lâu, cha Lâm bệnh nặng, Tô Thành Tiên thề trung trinh với nguyên chủ, đến chết không thay đổi, cha Lâm trước khi chết ráng dùng chút hơi tàn của mình tìm người mai mối cho nguyên chủ và Tô Thành Tiên định hôn ước.
Sau khi cha Lâm chết, Tô Thành Tiên không đành lòng để nguyên chủ một mình ở chốn nông thôn nên đã dẫn nguyên chủ cùng nhau lên đường đến Đông Đô thi cử, nguyên chủ cực kỳ cảm động.
Nhật ký đến đây coi như bình thường, nhưng càng về sau thì càng không ổn.
Sau khi lên đường, thái độ của Tô Thành đối với nguyên chủ trở nên lúc lạnh lúc nóng, lúc thì chê nguyên chủ không đủ dịu dàng, hoặc là oán giận chỗ ở ăn uống quá kém, lúc đầu chỉ là thỉnh thoảng, về sau càng ngày càng thường xuyên, nhật ký của nguyên chủ từ lúc ban đầu tràn đầy niềm vui, sau đó càng ngày càng tự hoài nghi chính mình, cuối cùng biến thành tự ti, cảm thấy thân phận Tô Thành Tiên cao quý, lại sách vở đầy bụng, tiền đồ về sau càng lúc càng không thể đong đếm, mà mình chỉ là một thôn phụ nông thôn, tướng mạo bình thường, vô tài vô đức, không xứng đáng trèo cao với Tô Thành Tiên, vì thế hết sức hạ thấp bản thân, mỗi ngày đều cung phụng Tô Thành Thiên như thần Phật.
Hai người họ có thể bước đến giờ phút này vốn là do nguyên chủ bán gia sản gom góp, dọc đường không chỉ lo chuyện ăn uống ngủ nghỉ của Tô Thành Tiên mà còn phải đi làm thêm phụ thêm phí đường xá, suốt ngày khổ sở lao lực không nói, đã thế ngày ngày lại còn bị Tô Thành Tiên ghét bỏ, dần dần uất ức thành bệnh.
Lâm Tùy An đọc được mà nổi điên: Mẹ nó, em gái Lâm rõ ràng là bị cái tên Tô Thành Tiên cặn bã lừa rồi!
Càng đọc về sau cô càng nổi khùng hơn.
Trên đường đi hai người xui xẻo gặp phải cướp bóc, nguyên chủ liều mạng cứu Tô Thành Tiên, chính mình lại bị trọng thương, may mắn được thương đội đi ngang qua cứu được, thương đội đương gia tên là La Thạch Xuyên, tính tình trượng nghĩa, nhận hai người về nhà dưỡng thương. Trong lúc nguyên chủ dưỡng thương, Tô Thành Tiên lại ngựa quen đường cũ, gạ gẫm đứa con gái duy nhất La Khấu của nhà họ La và muốn đá nguyên chủ.
Lâm Tùy An: Hờ hờ.
Sau đó là bản ghi chép tâm trạng khổ sở của nguyên chủ, thỉnh thoảng lại nhắc tới nghĩa tử Mạnh Mãn của La Thạch Xuyên rất chăm sóc nguyên chủ, sau đó nhật ký bị gián đoạn một đoạn thời gian, đợi nguyên chủ viết lại thì chữ viết đã có hơi thay đổi, tuy rằng nét bút họa còn có chút phù phiếm vô lực, nhưng rõ ràng có thêm vài phần phong cốt, khác hoàn toàn với con người đau thương khổ sở một trang trước đó.
[Gần đây chứng đau thắt ở ngực càng nặng, chỉ sợ không thể sống trên đời này lâu thêm nữa. Hồi tưởng lại ngày hôm đó, lấy Thiên Tịnh làm tín vật đính ước đổi lại một lời nói hứa hẹn dối trá của kẻ bạc tình thực sự không đáng, hối hận lúc đầu. Chỉ đáng thương La gia tiểu nương tử tuổi còn nhỏ lại tình thâm, lại cũng bị Tô lợn che mắt, trằn trọc suy nghĩ cảm thấy thật bi thương. Con người như cứt chó thế cho dù liều mạng, cũng nhất định phải vạch trần gương mặt thật của hắn!]
"Tốt lắm!" Lâm Tùy An vỗ chân cười to: "Mắng tốt lắm! Tên cặn bã này thật sự là heo chó không bằng! Ha ha..." Một hàng nóng bỏng theo tầm mắt trượt xuống, Lâm Tùy An đang cười thích thú đột nhiên dừng lại, mờ mịt sờ sờ mắt lại nhìn đầu ngón tay.
Là nước mắt.
Không phải của cô mà là những giọt nước mắt cuối cùng của nguyên chủ.
Ngực Lâm Tùy An lại nhói lên, lúc này đây là bởi vì bi thương và khâm phục.
Thật là một bé gái tốt, lúc sắp chết còn nhớ đến em gái nhà họ La, sợ cô cũng bị tên cặn bã kia lừa gạt, thậm chí còn không tiếc liều mạng... chờ đã, vì sao phải liều mạng? Lúc nàng xuyên qua, nguyên chủ hẳn là lúc nguyên chủ bày bài đột tử với tên cặn bã kia, chẳng lẽ cái chết của nguyên chủ còn có điều gì khúc mắc sao?
Gió đêm thổi qua làm ánh nến nhẹ nhàng lắc lư.
Trong lúc chớp nhoãng, da đầu Lâm Tùy An tê dại, lăn một cái ra ngoài.
Cơn gió sắc bén phá không lao đến, chiếu trúc bị cắt thành hai nửa, vị trí Lâm Tùy An ngồi đột nhiên có nhiều hơn một người, trong tay cầm đao, áo đen mũ đen, chân trần giày vải, thân thể gầy guộc giống như một cây gậy trúc lớn, mặt bịt khăn đen, hung ác trừng mắt nhìn Lâm Tùy An.
Lông tơ sau lưng cô giống như có thể cảm ứng được ra-đa nguy hiểm, đồng loạt dựng ngược lên, Lâm Tùy An quỳ một gối xuống đất, bàn tay chống đất, bày ra một tư thế cúi người ngầu lòi mà trước kia chắc chắn cô không thể nào làm được, cơ bắp toàn thân giống như đang chờ khởi động, có thể cảm nhận được cảm giác sức mạnh to lớn trước nay chưa từng có trong thân thể mình.
Ai ôi! Lời to rồi, Lâm Tùy An nhướng mày, xem ra thân thể này biết võ công.
5.4.2022
Danh sách chương
- Chương 1 Xuyên không đến chiến trường Tu La
- Chương 2 Tuyệt tình đụng phải định tình
- Chương 3 Thế giới này còn mẹ nó lừa cha quá
- Chương 4 Bàn tay vàng xui xẻo
- Chương 5 Hào quang nữ chính không đáng tin
- Chương 6 Thám tử Lâm Tùy An lên sóng
- Chương 7 Thân thể này hình như hơi khát máu
- Chương 8 Tình huống tệ nhất
- Chương 9 Ta là người bình thường đã hưu một gã tra nam
- Chương 10 Lại một đạo cụ quan trọng
- Chương 11 Chứng cứ ngoại phạm bất ngờ
- Chương 12 Ngươi là hung thủ!
- Chương 13 Hương hoa Quế
- Chương 14 Thập Tịnh tập
- Chương 15 Nam chính đến rồi
- Chương 16 Công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô
- Chương 17 Hóa ra là ngươi
- Chương 18 Lỡ lên thuyền giặc, quay đầu càng khó
- Chương 19 Tác dụng phụ của hào quang nhân vật chính
- Chương 20 Cộng sự tiền và đao
- Chương 21 Người này e là lành ít dữ nhiều rồi
- Chương 22 Tịnh Môn
- Chương 23 Cô sẽ tin hắn không?
- Chương 24 Ta tin ngươi
- Chương 25 Lời mời từ anh đẹp trai của Đại Lý Tự
- Chương 26 Kẻ thù lớn nhất của họ là ta
- Chương 27 Nhóc ngốc thù dai
- Chương 28 Hào quang phản diện
- Chương 29 Kẻ bị hại +1, Ngón tay vàng +1
- Chương 30 Siêu năng lực của Thiên Tịnh
- Chương 31 Học cách dùng thôi, cũng dễ mà
- Chương 32 Thập khốc hình
- Chương 33 Ta đi với ngươi
- Chương 34 Đến đây đi
- Chương 35 Dạ chiến
- Chương 36 Bí mật của Phùng thị
- Chương 37 Một đám ô hợp xuất văn môn
- Chương 38 Phát hiện ngoài ý muốn
- Chương 39 Bạch sinh
- Chương 40 Thư hương tàng thối lệnh sắc hôn
- Chương 41 Ly biệt hồi trẻ không dễ dàng
- Chương 42 Có phải nàng rất đáng yêu không?
- Chương 43 Cả nhà họ Hoa tổ đội xuất hiện
- Chương 44 Nam đại bất trung lưu
- Chương 45 Ngươi lại làm trò gì nữa hả?
- Chương 46 Hắn chỉ không muốn có càng nhiều người biến thành người kia thôi
- Chương 47 Trư nhân, đi thôi
- Chương 48 Án mạng tuy tới trễ nhưng không bao giờ đi vắng
- Chương 49 Khí tức tử vong
- Chương 50 Thực ra ta có một bí mật
- Chương 51 Đêm kinh hoàng
- Chương 52 Không phải độc, mà là thuốc
- Chương 53 Nghi phạm giết người thực sự
- Chương 54 Ngỗ tác điên
- Chương 55 BUFF kép
- Chương 56 Nếu ngươi nhìn thấy bất cứ điều gì thì cứ đổ hết lên người ta
- Chương 57 Thiên hạ đệ nhất trộm
- Chương 58 Bồ Đào Lệ (nước mắt nho)
- Chương 59 Thần chúa tể sinh tử
- Chương 60 Mùi xui xẻo ở nơi nào...
- Chương 61 Phiền phức của Thiên Tịnh
- Chương 62 Làm đồ Đệ của ta
- Chương 63 Quả nhiên là Hoa gia tứ lang
- Chương 64 Hoa Tứ Lang uy vũ
- Chương 65 Flag của Lăng Tư Trực
- Chương 66 Đã đến rồi thì đi xem thử
- Chương 67 Hiện trường vụ án
- Chương 68 Sự ăn ý của đoàn đội
- Chương 69 Ăn một bữa ngon trước lúc chết
- Chương 70 Ngũ tính thất tông
- Chương 71 Hồng tụ thiêm hương yến
- Chương 72 Phá định!
- Chương 73 Đây mới là mật đạo thật sự
- Chương 74 Thiên cơ võ học
- Chương 75 Chua quá
- Chương 76 Ta dị ứng với lông lạc đà
- Chương 77 Ban ngày gặp ma
- Chương 78 Nội dung quyển trục
- Chương 79 Chúng ta liệu rằng có khổ tận cam lai
- Chương 80 Lên nhầm thuyền tặc, khó thể quay đầu
- Chương 81 Éo làm được việc gì, chỉ phá của là giỏi
- Chương 82 Hoa mỗ là thương nhân
- Chương 83 Thất tinh trận
- Chương 84 Các anh hùng, hãy lựa chọn đi nào
- Chương 85 Khương Thị Càn Châu
- Chương 86 Chiến thuật tâm lý
- Chương 87 Sau lưng cô có đồng đội
- Chương 88 Ai sợ ai
- Chương 89 Sức ảnh hưởng của thể chất trinh thám
- Chương 90 Con người ấy à, đúng thật là tham lam
- Chương 91 Trầm thi án
- Chương 92 Xong đời, nhìn thấy hết rồi
- Chương 93 Xin chiếu cố Lăng Lục Lang
- Chương 94 Bí mật của Lăng đại soái ca
- Chương 95 Hai đứa bay là người sao
- Chương 96 Ta là đệ tử của phái Mao Sơn
- Chương 97 Bắt được người rồi
- Chương 98 Bởi vì ngươi không đẹp
- Chương 99 Mở quan tài, nghiệm thi thể
- Chương 100 Con thỏ không ăn cỏ gần hang
- Chương 101 Máy tính thành tinh
- Chương 102 Phường Phú Giáo
- Chương 103 Dây vào loại người này thì chỉ có phiền phức
- Chương 104 Vấn đề quốc tế
- Chương 105 Vương tử Ba Tư
- Chương 106 Phương huynh nổi bật như thế, vừa nhìn đã thấy ngay rồi
- Chương 107 Vận may của hào quang nhân vật chính
- Chương 108 Chó dẫn đường độc quyền của Lâm Tùy An lên sóng
- Chương 109 Thanh điểu ân cần dẫn lối ta
- Chương 110 Có dưa hóng hớt rồi
- Chương 111 Hoa Nhất Đường, có việc làm rồi
- Chương 112 Phí bảo dưỡng đắt đỏ của Thiên Tịnh
- Chương 113 Đồ Đệ Của Chủ Nhân Thiên Tịnh
- Chương 114 Đến Từ Offer Của Lăng Đại Soái Ca
- Chương 115 Không Hổ Là Hoa Gia Tứ Lang Ta
- Chương 116 BOSS Trực Tiếp Đến Tuyển Dụng
- Chương 117 Tên Nhóc Này Liều Lĩnh Thật
- Chương 118 Đi Về Phía Nhân Gian Pháo Hoa Rực Rỡ
- Chương 119 Chức Vụ Ám Ngự Sử
- Chương 120 Khởi Hành Thôi
- Chương 121 Ra Bài Không Theo Lẽ Thường
- Chương 122 Nghi Phạm Lớn Nhất
- Chương 123 Tái Hiện Hiện Trường Vụ Án
- Chương 124 Quả Là Thứ Phá Của
- Chương 125 Thần Tài Thâm Tàng Bất Lộ
- Chương 126 Vi Sư Thị Phạm Cho Con Xem Thử
- Chương 127 Đây Có Còn Là Kịch Bản Trinh Thám Nữa Không Thế?
- Chương 128 Quả Long Thần
- Chương 129 Dân Phong Thuần Phác
- Chương 130 Trưởng Thành Rồi
- Chương 131 Nàng Sẽ Trốn Tránh
- Chương 132 Huyền Minh Tán Nhân
- Chương 133 Đêm Khuya Tra Xét Long Thần Quán
- Chương 134 Hãy Đợi Đấy Vân Trung Nguyệt
- Chương 135 Nguy Hiểm Đừng Đến Gần
- Chương 136 Ngươi Chắc Chắn Đã Âm Mưu Từ Trước
- Chương 137 Gây Chuyện
- Chương 138 Ta Không Giận
- Chương 139 Đó Là Điều Mà Cô Không Dám Chạm Vào
- Chương 140 Hỏng Bét Rồi
- Chương 141 Anh Đẹp Trai, Biết Thêu Hoa Không
- Chương 142 Không Phải Người Một Nhà Thì Không Vào Chung Một Cửa
- Chương 143 Có Thứ Gì Đó Từng Bước Len Lỏi Vào Tim
- Chương 144 Lại Còn Có Hạn Sử Dụng
- Chương 145 Họ Đều Trúng Tà Rồi
- Chương 146 Trốn Ra Ba Phía
- Chương 147 Thời Khắc Đỉnh Cao Của Phương Khắc
- Chương 148 Ngươi Sợ Tối Sao
- Chương 149 Rặt Một Đám Mỏ Quạ
- Chương 150 Cút! Đừng Hóng Khống Chế Ta
- Chương 151 Ngươi Khác Họ, Đằng Sau Ngươi Có Ta
- Chương 152 Long Thần
- Chương 153 Sự Thật Về Long Thần
- Chương 154 Tiều Phu Siêng Năng
- Chương 155 Có Thần Đến Giúp Rồi
- Chương 156 Chưa Bao Giờ Thấy Người Nào Mặt Dày Như Vậy...
- Chương 157 Chúng Ta Thắng Rồi!
- Chương 158 Hóng Hớt Không Tích Cực, Đầu Óc Có Vấn Đề ...
- Chương 159 Chính Ngươi Nói Chúng Ta Là Cộng Sự Mà
- Chương 160 Lại Thêm Một Tên Nữa Phát Điên
- Chương 161 Thoát Nghèo Làm Giàu, Càng Làm Càng Mạnh
- Chương 162 Mây Tan, Trời Tỏ
- Chương 163 Vụ Án Kết Thúc (Rải Hoa...)
- Chương 164 Khoảng Cách Của Thời Đại
- Chương 165 Gậy Chọc Shit Đầu Tiên Ở Ích Đô
- Chương 166 Miếu Đền Không Lớn, Nhưng Tổ Tông Cũng Không Ít Nhỉ
- Chương 167 Dấu Hoa Đào
- Chương 168 Hiện Trường Vụ Án Đầu Tiên
- Chương 169 Kẻ Giết Người Này Rất Mâu Thuẫn
- Chương 170 Sự Cô Đơn Của
- Chương 171 Mày Rậm Mắt To Trông Như Người Tốt
- Chương 172 Phân Đàn Tịnh Môn Ích Đô
- Chương 173
- Chương 174 Lâm Tùy An, Ngươi Đúng Là Một Người Kỳ Quặc
- Chương 175 Hắn Quả Thực Chỉ Là Một Thiếu Niên 17 Tuổi
- Chương 176 Có Dự Cảm Không Lành Là Phải Tăng Ca
- Chương 177 Những Nghi Vấn Về Vụ Án Sát Nhân Hoa Đào
- Chương 178 Niềm Vui Của Việc Bắt Nạt Người Thành Thật
- Chương 179 Nhìn Có Vẻ Rất Ngọt
- Chương 180 Hứa Rồi Nha, Vào Ngày Tuyết Đầu Mùa Sẽ Cùng Uống Trà
- Chương 181 Có Bóng Tối Thì Cũng Có Ánh Sáng
- Chương 182 Ngài Nghe Coi Có Hợp Lý Không
- Chương 183 Không Phải Ngươi Giết Liên Tiểu Sương Sao
- Chương 184 Hoa Mỗ Quả Nhiên Là May Mắn Hơn Người
- Chương 185 Dạ Yến Ở Tán Hoa Lâu
- Chương 186 Hoa Khôi Đệ Nhất Phường Hồng Hương
- Chương 187 Văn Đấu Và Võ Đấu
- Chương 188 Nàng Ta Sẽ Không Bao Giờ Múa Được Nữa
- Chương 189 Ngươi Mới Là Hung Thủ Thực Sự
- Chương 190 Thì Ra Ngươi Mới Là Hung Thủ Thực Sự
- Chương 191 Vậy Chúng Ta Hãy Cùng Sắp Xếp Lại Vụ Án Giết Người Này
- Chương 192 C192: Linh cảm đáng ngại
- Chương 193 C193: Hiệp sĩ đội nồi vân trung nguyệt đến thăm
- Chương 194 C194: Nghĩa tuyệt
- Chương 195 C195: Huynh đệ tình thâm
- Chương 196 C196: Chắc chắn có gì đó
- Chương 197 C197: Lăng lục lang ngươi đúng là không hậu đạo
- Chương 198 C198: Đáng không đáng
- Chương 199 C199: Lòng nữ nhân như kim đáy bể
- Chương 200 C200: Rảnh cũng rảnh quá hay là đi xem thử
- Chương 201 C201: Có lẽ chúng ta không hiểu nàng
- Chương 202 C202: Dự cảm không lành x3
- Chương 203 C203: Sợ chưa
- Chương 204 C204: Nàng ta có phải là người không
- Chương 205 C205: Không phải hắn
- Chương 206 C206: Chí hướng của học bá
- Chương 207 C207: Mẹ nó ngươi im miệng lại
- Chương 208 C208: Nếu là họ cô chấp nhận thử một lần
- Chương 209 C209: Hung khí giết người
- Chương 210 C210: Hắn đến với ngươi rồi ngươi có thấy vui không
- Chương 211 C211: Nàng ta làm thế rốt cuộc là gì điều gì
- Chương 212 C212: Ký ức của bạch sinh
- Chương 213 C213: Dự cảm không lành
- Chương 214 C214: Ta là sát nhân hoa đào
- Chương 215 C215: Người thứ ba trong ngón tay vàng
- Chương 216 C216: Sát thủ hoa đào giả
- Chương 217 C217: Ngươi chỉ là con kiến hôi mà thôi
- Chương 218 C218: Bí mật sổ sách vương thị
- Chương 219 C219: Đúng là niềm vui bất ngờ
- Chương 220 C220: Đây là mặt mũi của chủ nhân thiên tịnh
- Chương 221 C221: Yên tâm ta tới đây
- Chương 222 C222: Người tính không bằng trời tính
- Chương 223 C223: Đảo xạ thành trần hương bất diệt
- Chương 224 C224: Bông hoa nữ tử vạn năm vẫn rạng ngời
- Chương 225 C225: Ta chỉ muốn coi ngươi chết thế nào
- Chương 226 C226: Trong gió có hương mây
- Chương 227 C227: Lên đường hồi mới
- Chương 228 C228: Phi tặc vân trung nguyệt
- Chương 229 C229: Đồ quý giá là gì
- Chương 230 C230: Hỏng bét mất hết rồi
- Chương 231 C231: Lên đi hỏng bét hết rồi
- Chương 232 C232: Mẹ ơi tên trộm thứ ba
- Chương 233 C233: Thần tính hoa nhất đường
- Chương 234 C234: Đừng sợ cùng tiến lùi
- Chương 235 C235: Ngươi là đỏm dáng bẩm sinh
- Chương 236 C236: Lầu sùng dương tiệc đón gió
- Chương 237 C237: Đội cứu viện hoa thị lên sóng
- Chương 238 C238: Học viện tam hà
- Chương 239 C239: Đệ nhìn hắn không thuận mắt là đúng rồi
- Chương 240 C240: Đêm kinh hồn ở cầu nguyệt dạ
- Chương 241 C241: Hắn hình như đang hát
- Chương 242 C242: Thật sự là ngoài ý muốn sao
- Chương 243 C243: Ta tin bằng hữu không tin vào tình cảm nam nữ
- Chương 244 C244: Hắn thật sự không làm gì hết sao
- Chương 245 C245: Vô số khả năng
- Chương 246 C246: Phạm tội hoàn mỹ
- Chương 247 C247: Ngàn năm mới được một phá quân
- Chương 248 C248: Vụ án đầu tiên của năm mới
- Chương 249 C249: Thông quan
- Chương 250 C250: Phá định thực sự
- Chương 251 C251: Án này là hiểu lầm
- Chương 252 C252: Quả bug của ám ngự sử lệnh
- Chương 253 C253: Cùng lắm thì ta đưa ngươi đi trốn
- Chương 254 C254: Ý trời rồi
- Chương 255 C255: Sơ hở của vụ án xưa
- Chương 256 C256: Nguy cơ hói tóc
- Chương 257 C257: Thẩm án đêm khuya
- Chương 258 C258: Có thù tất báo
- Chương 259 C259: Dạ chiến
- Chương 260 C260: Phá quân chân chính
- Chương 261 C261: Ký ức này là chấp niệm của ai
- Chương 262 C262: Trưởng thành khỏe mạnh tùy thời bình an
- Chương 263 C263: Người chết rồi ít nhất cũng phải tổ chức lễ tang chứ
- Chương 264 C264: Bệnh điên của hoa thị không những di truyền mà còn truyền nhiễm nữa
- Chương 265 C265: Nhân chứng cuối cùng
- Chương 266 C266: Tần thị nhất tộc chết trận sa trường không ai sống sót
- Chương 267 C267: Ta thích ngươi là thích thế này
- Chương 268 C268: Phiên ngoại một ngày bình thường của đại lý tự