
Nhớ Thương Một Người
Tổng số chương: 2
Buổi sáng Mẫn Nhu lái chiếc X02 xanh đậm còn mới tinh của mình đến công ty thật sớm. Hôm nay có một hợp dồng quan trọng với công ty Thành Phát. Một công ty nổi tiếng nhất nhì thành phố trong lĩnh vực may mặc. Là giám đốc nên Mẫn Nhu phải trực tiếp, tiếp khách để ký kết hợp đồng. Cô còn đang loay hoay với xấp hồ sơ trên bàn thì có tiếng gõ cửa. Vẫn không nhìn lên Mẫn Nhu nói vọng ra:
- Vào đi?
Người thanh niên bước vào, dáng vẻ lịch sự. Anh niềm nở:
- Chào giám đốc!
Ngước lên nhìn anh, Mẫn Nhu hơi chau mày:
- Anh là ai? Đến đây có chuyện gì?
Anh thanh niên bước tới:
- Tôi muốn tìm giám đốc.
Nhìn anh cô phán:
- Anh đến xin việc làm phải không? Vui lòng chiều anh trở lại nhé!
Nhật Phi cười cười:
- Bây giờ không được sao giám đốc?
Hơi khó chịu trước giọng điệu của anh. Mẫn Nhu nghiêm giọng:
- Anh vui lòng chiều trở lại, buổi sáng hôm nay chúng tôi bận.
- Bận gì đến nỗi không nhận nhân viên vậy?
Mẫn Nhu nổi cáu:
- Anh muốn gì?
Nhật Phi cười đùa:
- Đến xin việc. Biết rồi cón hỏi.
- Nhưng tôi dã bảo là chiều anh hãy trở lại mà.
Nhật Phi vẻ hiểu biết:
- Nếu như bây giờ tôi về, lỡ may mắn được công ty nào đó nhận thì chẳng phải là công ty cô sẽ mất đi một nhân tài sao, trong khi công ty cô thì đang rất cần nhân lực.
Mẫn Nhu nghe như tím cả ruột vì cách nói cao ngạo của anh ta, cô nóng nảy:
- Chuyện đó tôi tự biết lo. Còn anh hãy lo đi xin việc của anh đi.
Nhật Phi lại cười:
- Có một giám đốc như vầy thì có nhân viên nào muốn làm việc lâu dài chứ?
Mẫn Như nổi nóng:
- Ra sao mặc tôi, bây giờ mời anh ra ngoài cho. Ở đây không mướn nổi người có trình độ cao như anh đâu.
Nhật Phi trêu đùa:
- Cô không hối hận khi đuổi tôi đó chứ?
- Anh đang mơ giữa ban ngày đó hả? Tự nhiên mới sáng sớm xuất hiện ra một người kinh dị vậy chứ? Thật xui xẻo.
Cô đang còn làu bàu rủa thầm thì lại có tiếng gõ cửa. Mẫn Nhu bực bội:
- Vào đi!
Bước vào là một người đàn ông trung niên. Thấy Nhật Phi. Ông vui vẻ:
- À, Nhật Phi, cháu đến rồi đó à?
Nhật Phi cũng vui vẻ:
- Con chào bác. Lâu quá con không gặp bác, bác vẫn khỏe chứ ạ?
- Cám ơn cháu, bác vẫn khỏe. Ba cháu cũng vậy chứ?
- Dạ, cám ơn bác, ba con vẫn khỏe ạ.
Ngồi xuống salon. Ông nhìn qua Mẫn Nhu:
- Hai đứa đã làm quen với nhau chưa hả?
Nãy giờ nghe hai người nói chuyện Mẫn Nhu chẳng hiểu gì cả. Giờ lại nghe ông Thái Nguyên hỏi. Cô ậm ờ:
- Dạ.... rồi ạ.
Ông Nguyên có vẻ hài lòng, nhìn Nhật Phi. Ông cười vui vẻ:
- Hôm nay cháu thay ba cháu đến đây ký hợp đồng. Đây là lần đầu bác làm việc cùng cháu. Nên sau khi ký xong cháu phải đi dùng bữa với bác mới được.
- Con xin chịu liền ạ.
- Vậy mình bắt đầu đi.
Quay qua Mẫn Nhu, ông hối thúc:
- Còn đứng đó sao Nhu? Mau lấy hợp đồng qua đây đi.
- Dạ, con lấy liền.
Chẳng hiểu gì cả, tại sao hắn ta lại là đối tác của mình chứ? Lúc nãy hắn bảo đến xin việc mà. Hừm! Dám “chơi” nhỏ này hả? Lát nữa sẽ biết tay.
Mẫn Nhu đặt bản hợp đồng xuống bàn rồi ngồi cạnh ông Thái Nguyên.
Xem lại hợp đồng lần nữa, Nhật Phi ký vào hợp đồng. Ông Thái Nguyên thoải mái:
- Mọi chuyện coi như xong. Bây giờ ta đi dùng bữa nhé Nhật Phi?
Nhật Phi sốt sắng:
- Con xin tuân lệnh bác. Con xin phép được mời luôn giám đốc cùng đi ạ.
Ông Thái Nguyên cười cười:
- Được thôi.
Mẫn Nhu cảm thấy hứng thú biến đâu mất. Cô chẳng muốn đi chút nào.
Nhưng nếu từ chối thì thật bất lịch sự quá, cô đành đồng ý:
- Tít, tít, tít!
Tiếng điện thoại của ông Thái Nguyên reo lên. Lịch sự, ông nói cùng Nhật Phi:
- Đợi bác một lát nha Phi! ' - Bác cứ tự nhiên ạ.
Ông Thái Nguyên ra ngoài nghe điện thoại. Còn lại hai người. Nhật Phi trêu đùa:
- Sao rồi cô giám đốc trẻ, còn muốn đuổi tôi nữa không vậy?
Mẫn Nhu đốp chát:
- Ông tài lắm. Muốn thử tôi hả?
Nhật Phi bật cười:
- Sao cô lại nghĩ vậy chứ? Tôi chỉ muốn đùa thôi mà.
- Hết chuyện để anh đùa rồi hả?
Sọt tay vào túi quần Nhật Phi lại đùa:
- Tại tôi nghe nhân viên xì xầm bàn tán về cô giám đốc trẻ của họ, nổi tiếng là khắt khe nên tôi mới...
- Mới muốn xem thế nào chứ gì? Bây giờ thì anh đã thỏa lòng chưa hả?
Định nói thêm vài câu nhưng ông Thái Nguyên đã bước vào. Nhật Phi đổi đề tài:
- Mình đi được chưa vậy bác?
Bắt tay với Nhật Phi, ông tỏ vẻ hối tiếc:
- Bác thành thật xin lỗi cháu. Bác có chuyện đột xuất nên không đi cùng cháu được. Hẹn lại cháu dịp khác nha.
- Không có gì đâu bác. Nếu bác bận việc thì cứ di đi ạ. Con cũng xin hẹn lại bác lần khác ạ.
Ông Thái Nguyên vẫn nhiệt tình:
- Tuy là bác không đi cùng cháu được nhưng vẫn còn Mẫn Nhu mà. Nó sẽ thay bác tiếp đãi cháu.
Nhật Phi rạng rỡ:
- Vậy thì còn gì bằng ạ?
Quay qua Mẫn Nhu ông nói như ra lệnh:
- Con nhớ tiếp đãi anh Phi đàng hoàng nha, Nhu!
Mẫn Nhu chỉ còn biết gật đầu trước câu lệnh của tổng giám đốc. Liếc Nhật Phi một cái thật sắc, cô gượng cười:
- Tổng giám đốc yên tâm đi ạ, con sẽ làm đối tác nhớ mãi bữa dùng cơm hôm nay.
Tưởng Mẫn Nhu nhiệt tình thật nên ông Thái Nguyên gật đầu hài lòng:
- Vậy ta chúc hai đứa ngon miệng nhé!
Nhật Phi nhanh nhảu:
- Con cám ơn bác ạ!
Ông Thái Nguyên dợm bước đi. Mẫn Nhu lại dành cho Nhật Phi một cái liếc thật bén. Nhật Phi đằng hắng:
- Bộ không sợ lọt luôn con mắt ra hả giám đốc? Nên nhớ những gì bác Thái Nguyên đã dặn dò đấy nhé.
Mẫn Nhu ấm ức:
- Đừng có vội đắc ý. Hãy đợi đó đi. Rồi anh sẽ có một bữa ăn đầy ấn tượng.
Nhật Phi cười cười xoa cằm:
- Tôi đang sẵn sàng chờ đây. Bây giờ đi nhé!
Mẫn Nhu nối bước Nhật Phi ra khỏi công ty. Cô lầm thầm:
“Tự nhiên ở đâu lù lù ra một tên con trai kinh dị như vầy chứ? Biết trước như vầy chắc mình sẽ không nhận ký hợp đồng này đâu!”.
Ngồi vào bàn làm việc của mình, Nhật Phi xem lại hợp đồng ban sáng.
Thật là sắc xảo khi đề ra những phương án này. Cô ta thật đáng nễ. Tuổi đời còn trẻ mà đã là giám đốc. Nhật Phi tự mỉm cười khi nghĩ về buổi ăn trưa lúc nãy.
Đúng là một cô gái đầy khó khăn, nhưng pha lẫn chút tinh nghịch đáng yêu.
Anh mơ hồ nhớ về chuyện cũ..... - Cô định cho tôi dùng bữa ở đâu vậy?
Nhật Phi hỏi khi Mẫn Nhu đã yên vị trên chiếc xe của cô. Nghe anh hỏi, cô mỉm cười ranh mãnh:
- Anh cứ đi theo tôi thì biết. Tôi đã nói rồi. Tôi sẽ cho anh một bữa ăn đầy ấn tượng mà.
Nhật Phi nổ máy chiếc Atila màu đen nhánh của mình.
- Vậy cô dẫn đường đi.
- Được thôi.
Mẫn Nhu cho xe chạy trước. Lát sau Nhật Phi cho xe chạy song song với cô.
Họ chẳng nói với nhau câu nào cả. Trong lòng Nhật Phi thầm nghĩ:
- “Không biết cô ả định giở trò gì đây?”.
Mẫn Nhu cho xe tấp vào một ngõ hẻm. Đậu xe trước một quán hủ tíu, cô hất mặt về phía Nhật Phi. Giọng thách thức:
- Anh có dám vào đây ăn cùng tôi không?
Nhật Phi cũng không vừa:
- Cô vào được chẳng lẽ tôi không vào được sao hả?
- Vậy thì vào đây đi.
Khi đã yên vị, mẫn Nhu gọi to:
- Dì ơi, cho hai tô hủ tíu Nam Vang.
Nhìn nhìn Nhật Phi, cô tra gạn:
- Chắc anh chưa bao giờ đến mấy chỗ này phải không?
Nhật Phi gật đầu thành thật:
- Phải, đây là lần đầu tiên tôi đến những nơi như thế này.
- Anh có cảm thấy mất mặt khi ngồi ở đây không vậy?
Lắc đầu lia lịa, Nhật Phi đáp:
- Không hề có, với lại cô đến đây được thì tôi cũng đến được.
- Vậy à?
Hai tô hủ tíu thơm phức được đem ra. Đang đói bụng lại thêm mùi hủ tíu thơm ngát nên Mẫn Nhu hít hà:
- Hủ tíu thơm quá! Quyến rũ quá!
Nhật Phi muốn bật cười vì cách nói trẻ con của Mẫn Nhu. Nhìn 1ại tô hủ tíu, anh lo lắng trong lòng:
- Ăn bằng cách nào đây? Trời ơi! Đúng là bị cô chơi trác thật rồi. Nào giờ anh có ăn kiểu này đâu chứ? Phải bỏ gì vào tô đây?
Biết mục tiêu đã vào bẫy, Mẫn Nhu lấn tới:
- Không biết ăn bằng nào phải không?
Tuy hơi ê mặt nhưng Nhật Phi cũng cố bình tĩnh:
- Ai cũng có lần đầu mà. Hay cô chỉ tôi đi. Nếu cảm thấy ngon sau này tôi sẽ đãi cô dài dài.
Mẫn Nhu trề môi dài cả thước:
- Tự nhiên đãi tôi, nhưng mà thôi tôi sẽ chỉ anh.
Chỉ tay vào chai tương ớt. Mẫn Nhu đắc ý:
- Anh cứ cho thứ này vào và thêm chút tương xay thì dùng được rồi, í quên, nếu muốn anh có thể cho thêm ít ớt xay vô nữa. Ngon tuyệt!
Nói xong Mẫn Nhu cầm chai tương ớt cho vào tô của mình. Cô xịt thật nhiều vào tô của Nhật Phi. Ra vẻ ân cần:
- Để tôi giúp anh.
Nhật Phi không hay mình đã bị lừa nên gật đầu ngay:
- Cám ơn cô.
- Anh cứ tự nhiên đi.
Thấy Mẫn Nhu ngồi ăn ngon lành nên anh cũng bắt thèm. Gắp cho mình một đũa đưa vào miệng. Anh suýt la lên vì cay, nhưng còn kềm lại kịp. Bây giờ thì anh đã hiểu. Chọc vào con gái như chọc vào tổ ong vậy.
Mẫn Nhu không bỏ sót một cử chỉ nào của anh. Cô đắc ý:
- Anh thấy có vừa miệng không vậy?
Đang cay muốn chết nhưng nghe Mẫn Nhu hỏi, anh vẫn làm tỉnh:
- Ngon tuyệt! Cám ơn cô đã đưa tôi đến đây.
Mẫn Nhu muốn bật cười thành tiếng vì thái độ cố gượng của anh. Cô nghĩ bụng:
- “Cay thì cứ nói cay ở đó còn làm bộ. Cho anh cay chết luôn”.
Bụng nghĩ vậy nhưng Mẫn Nhu vẫn vui vẻ:
- Nếu thấy ngon thì anh dùng tiếp đi.
Nhật Phi cố làm tỉnh, anh gắp hết đũa này đến đũa khác. Nước mắt đang muốn trào ra. Anh rủa thầm:
- “Đây là món ăn kinh dị nhất mà mình được thưởng thức. Đúng là ấn tượng.”.
Mẫn Nhu nhìn anh trông đến tội nghiệp, nhưng cô cảm thấy vui lắm vì đã trả đũa được một tên đáng ghét cao ngạo. Hừ, xem mai mốt còn dám đi ăn cùng nhỏ này nữa không?
Nhật Phi rùng mình khi nhớ lại. Đúng là đáng sợ, nhưng cũng thật là đáng yêu.
Buổi tối, cả nhà quây quần bên bàn ăn thật hạnh phúc. Ông Thái Nguyên nhìn con gái quan tâm:
- Hôm qua con đã đưa Nhật Phi đi đâu vậy Nhu?
Nghe hỏi đến Nhật Phi, Mẫn Nhu giật mình, cô bối rối:
- Dạ.... con đưa anh ấy đến nhà hàng Sao Việt ạ?
- Hai đứa vui vẻ chứ?
- Dạ vui ạ!
Mẫn Nhu nói dối cha không chớp mắt. Trời, chuyện này mà để cho cha biết được chắc bị no đòn luôn. Nhắc đến đây. Mẫn Nhu lại thấy thật buồn cười, “chắc đến bây giờ hắn vẫn cay, đến chảy nước mắt” Nghĩ vậy nên Mẫn Nhu thấy hả dạ lắm. Thấy con gái tự nhiên cười một mình. Ông Thái Nguyên hắng giọng:
- Sao vậy Mẫn Nhu?
Giật mình, cô le lưỡi:
- Dạ, đâu có gì đâu cha.
- Nhu nè, con chuẩn bị đi, tuần sau cha con mình sẽ đến công ty Thành Phát một chuyến.
- Chi vậy cha?
Ông Thái Nguyên tươi cười:
- Đó là là do bác Thành Phát mời chúng ta. Với lại mình cũng cần đến đó để tham quan cho biết.
- Nếu vậy thì con đi làm gì?
- Con phải đến đó chứ. Con cũng cần hiểu biết thêm.
- Dạ.
Bà Quyên nãy giờ ngồi im nghe hai người đối thoại, giờ bà mới lên tiếng:
- Hai người bàn xong chưa vậy? Nếu chưa xong để lát nữa bàn có được không? Đây là giờ dùng cơm đó.
Ông Thái Nguyên nhìn vợ trìu mến:
- Bà cà nanh với con Nhu đó hả?
Bị chồng hỏi cắc cớ, bà Quyên đỏ mặt:
- Ông này, vậy mà cũng nói được. Tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở hai cha con thôi.
Hễ bàn đến công việc là quên luôn đất trời, quên luôn tôi còn đang ở đây.
Ông Thái Nguyên cười lớn:
- Vậy mà còn bảo là không cà nanh sao? Bà chối đâu cho được.
Mẫn Nhu thấy mẹ đỏ mặt nên giải vây:
- Cha đừng chọc mẹ nữa. Mặt mẹ đỏ như quả gấc rồi kìa.
Xoa đầu con gái. Bà gật gù:
- Chỉ có con Nhu là quan tâm đến tôi. Còn ông, tôi không thèm nói chuyện đến nữa.
Cả ông Thái Nguyên và Mẫn Nhu đều bật cười lên trước câu nói ngộ nghĩnh của bà Quyên. Những lúc thế này ông Thái Nguyên cảm thấy ấm cúng lạ. Ông ước cảnh này cứ hãy thường xuyên xảy ra. Ông muốn nhìn thấy vợ con ông được hạnh phúc. Họ sẽ ra sao khi biết chuyện ông với... cứ mỗi lần nghĩ đến ông 1ại cảm thấy buồn lo. Thôi thì để từ từ có cơ hội ông sẽ nói.
Sáng chủ nhật, Mẫn Nhu còn vùi mình trong chăn. Hôm nay không đi làm nên Mẫn Nhu muốn nằm thêm một lát. Cả tuần làm việc mệt mỏi nên cô muốn bù lại trong hôm nay. Đang còn thả hồn đâu đâu mơ màng, nghe tiếng điện thoại reo.
Mẫn Nhu nhăn nhó:
- Ai mà mới sáng đã gọi vậy chứ? Thật là...
Bật nắp chiếc điện thoại Nokia xinh xắn. Mẫn Nhu nặng giọng:
- Alô, ai ở đầu dây vậy?
- Còn đang nướng hả cô nương?
Mẫn Nhu nhăn nhó:
- Là mi đó há Uyên Nhi? Làm gì mà gọi cho ta sớm vậy?
- Bộ mi quên hôm nay là chủ nhật hả?
- Chủ nhật thì sao?
- Thì ta đi chơi. Còn mi có đi không?
- Nhưng mà đi đâu?
- Đi Vũng Tàu.
Nghe đến Vũng Tàu Mẫn Nhu hưởng ứng ngay:
- Vậy mi đến rước ta nha?
- Được rồi, chuẩn bị đi, ta đến ngay.
- Bye nha!
Nghe xong điện thoại, Mẫn Nhu nhanh nhẹn xuống giường, vào phòng làm vài động tác vệ sinh, chọn cho mình một bộ đồ. Cô tung tăng bước xuống nhà.
Nói với mẹ vài câu rồi cô ù ra cổng đứng chờ.
Chỉ lát sau, chiếc Toyota màu sữa đã dừng trước mặt. Giọng Uyên Nhi vang vang:
- Mẫn Nhu, mau lên xe đi!
Mẫn Nhu vui vẻ bước lên xe. Chiếc xe mười hai chỗ ngồi đã đủ người. Chỉ còn một chiếc ghế trống. Mẫn Nhu nhanh chân tiến thẳng đến chiếc ghế. Nét mặt tươi tắn chợt biến mất. Trước mắt cô là tên Nhật Phi. Mẫn Nhu mất hứng, cô lầm bầm:
- Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Nhật Phi tươi cười khi thấy Mẫn Nhu:
- Chào cô, cô cũng có mặt trong chuyến đi này à? Cô ngồi đi.
Dù không muốn nhưng cô vần phải ngồi cùng Nhật Phi. Rồi xe cũng bắt đầu lăn bánh.
Nhật Phi bắt chuyện:
- Bộ Mẫn Nhu có quen với Uyên Nhi hả?
Mẫn Nhu gật đầu:
- Phải, tôi và Uyên Nhi quen nhau từ thời học đại học. Còn anh, chắc cũng là bạn của Uyên Nhi hả?
- Còn hơn chữ bạn nữa.
Mẫn Nhu tròn mắt:
- Hơn chữ bạn, chẳng lẽ anh là bạn trai của nó?
Nhật Phi cười lớn:
- Bộ Mẫn Nhu nghĩ vậy hả?
- Phải, chẳng lẽ tôi nghĩ sai?
- Sai hoàn toàn.
- Vậy anh là...
- Là anh trai của Uyên Nhi.
Mẫn Nhu ngạc nhiên:
- Là anh trai. Anh đùa với tôi à? Uyên Nhi làm gì có anh trai?
Nhật Phi tỉnh rụi:
- Đúng, Uyên Nhi không hề có anh trai, cũng chẳng có em út.
Mẫn Nhu nhăn nhó:
- Anh nói gì, tôi chẳng hiểu, lúc thì anh, lúc thì không anh. Kinh dị quá đi mất.
Nhật Phi lại cười:
- Có gì mà kịnh dị chứ? Uyên Nhi không có anh trai ruột thì có anh trai họ, được không?
- Anh họ thì cứ nói là anh họ, cứ lòng vòng mất thời gian.
- Ngồi trên xe có gì mà mất thời gian chứ? Mẫn Nhu thích đùa quá há?
- Ai mà đùa với anh chứ?
Tự nhiên hắn đổi cách xưng hô, khi không lại gọi bằng tên, làm mình muốn dợn người. Nhật Phi cũng không hiểu tại sao mình 1ại như vậy nữa. Anh đã yêu cô chăng? Không thể nào. Anh mới gặp Mẫn Nhu mới có hai lần mà. Đây là lần thứ hai đối mặt, với lại Nhật Phi cũng khá khó tính trong việc chọn bạn gái, chẳng lẽ anh lại đi chọn một cô gái khó tính như Mẫn Nhu chứ?
Đi được một đoạn. Giọng Uyên Nhi lại oang oang:
- Nè các bạn, bây giờ mình bày trò gì chơi đi.
Tiếng Thu Cúc cũng vang lên:
- Ở trên xe thì chơi được gì chứ?
- Vậy ta mới bảo là bày trò.
Xuân Lan cũng góp ý:
- Phải đó, bày chuyện gì chơi cho vui đi.
Hoàng Nam chen vào một câu:
- Bây giờ trên xe thì mình ca hát thôi, hay là lát nữa đến biển chia cặp thi bơi tiếp sức được không?
Cả bọn đồng ý ngay:
- Phải đó, ý kiến của anh Nam thật hay.
Uyên Nhi chen vô:
- Ở đây cũng đủ cặp rồi. Hai người một cặp nha.
Nhật Phi nói nhỏ với Mẫn Nhu:
- Tôi và Mẫn Nhu một cặp đó. Mẫn Nhu bơi có giỏi không?
Mẫn Nhu bĩu môi:
- Lát nữa anh sẽ biết. Anh hãy lo cho mình đi. Đừng làm mất mặt nhau đó.
- Tôi sẽ cố gắng mà. Mặc dù tôi bơi rất dở nhưng tôi sẽ có gắng.
- Vậy thì tốt.
Uyên Nhi quay xuống nhìn người anh họ của mình, cô trêu đùa:
- Anh Nhật Phi may mắn quá. Mẫn Nhu bơi giỏi lắm đấy.
- Vậy à?
Uyên Nhi nâng cao bạn:
- Nó đã từng có một huy chương vàng ở môn bơi lội này.
Nhật Phi ngạc nhiên:
- Vậy sao? Vậy là anh đang ngồi kế ngôi sao bơi lội đây sao? May mắn quá.
- Lát nữa cặp của anh thắng là cái chắc rồi.
Mẫn Nhu nghe bạn tâng bốc mình mà phát ngượng. Liếc nhẹ bạn một cái.
Mẫn Nhu lên tiếng:
- Cho ta xin đi Uyên Nhi? Ở đây không có dây cao thế đâu mà mi đưa ta lên đó. Để ta dưới này được rồi.
- Ta chỉ nói sự thật thôi chứ bộ, làm gì mà dữ vậy chứ?
Cả bọn lại được một trận cười nữa. Đoàn xe bây giờ bắt đầu nhao nhao hẳn lên. Nhật Phi cảm thấy Mẫn Nhu cũng vui vẻ, hòa đồng như em họ của anh vậy.
Vậy mà lúc đầu anh cứ tưởng cô là người sắt đá.
Lúc sau Nhật Phi lại lên tiếng:
- Không ngờ Mẫn Nhu 1ại nói chuyện vui như vậy?
Mẫn Nhu dẫu môi:
- Bộ lúc mới gặp tôi anh thấy tôi lạnh giá lắm hả?
- Cũng gần như vậy?
Mẫn Nhu hỏi tới:
- Vậy nhìn tôi có đáng ghét lắm không?
Nhật Phi xua tay lia lịa:
- Không có đâu, mà sao Mẫn Nhu 1ại nghĩ như vậy chứ? Bộ Nhu không nghe người ta nói hoa đẹp là hoa có gai sao?
- Thế anh đang ví tôi như hoa đó hả?
- Đúng vậy.
- Vậy thì xin cám ơn anh.
- Sao khách sáo vậy Nhu?
Mẫn Nhu tỉnh rụi:
- Tại vì trước giờ chưa ai khen tôi như vậy cả?
- Có nghĩa tôi là người đầu tiên.
- Phải.
- Vậy thì tốt.
Mẫn Nhu ngạc nhiên:
- Tốt cái gì?
Nhật Phi đánh trống lãng:
- À, ý tôi nói một người như Mẫn Nhu được xem là một người tốt.
- Muốn nói gì mặc anh.
Ý Nhật Phi muốn nói là chưa ai khen Mẫn Nhu là một điều tốt. Bởi vì, nếu là vậy thì anh sẽ có cơ hội chinh phục cô giám đốc khó tính này. Nhật Phi nói thầm trong bụng:
- “Khó tính mà đáng yêu, rồi đây ta sẽ chinh phục được ánh mắt sắc lạnh đó.
Ta sẽ biến nàng thành một người hoàn toàn mới. Nàng công chúa của lòng ta ạ?”.
Rồi chiếc xe cũng đến nơi. Tất cả xuống xe để bắt đầu cuộc vui. Tiếng Uyên Nhi nói như lệnh:
- Nè, bây giờ chúng ta đi ăn gì đã, sau đó tập hợp ở đây để thi bơi.
Xuân Lan cũng nói:
- Phải đó, đi ăn thôi? Tôi đói lắm.
Nhật Phi galăng:
- Hay mình đến quán phía trước nha Mẫn Nhu?
Mẫn Nhu cũng đồng ý:
- Vậy cũng được:
Cả bọn lại kéo nhau vào quán. Ăn uống xong họ chuẩn bị thi bơi. Xuân Lan bắt tay làm loa:
- Nè, tập họp đi nhanh lên.
Hoàng Nam qui định:
- Tôi giao như vậy nhé, hễ cặp nào thua cuộc sẽ là cặp chịu hao phí chiều nay.
Thu Cúc hỏi lớn:
- Hao phí là gì vậy anh Nam?
Hoàng Nam giải thích:
- Nghĩa là khao cả bọn.
Uyên Nhi chen vô:
- Vậy anh và Xuân Lan chuẩn bị hầu bao đi nhé. Ở đây có sáu cặp. Cặp nào bơi cũng giỏi.
- Anh Nam coi chừng cái bụng phệ của mình, giúp tụi này được ăn miễn phí đó.
Hoàng Nạm trợn mắt:
- Dám xem thường anh hả? Nên nhớ đội của em là hai cô gái đó nhé.
Uyên Nhi trề môi:
- Con gái thì có sao chỨ? Vẫn thắng anh như thường.
Quay qua nhìn Nhật Phi, Hoàng Nam vờ tức giận. Anh lớn tiếng:
- Cậu xem em gái cậu ăn hiếp tôI kìa Nhật Phi.
Nhật Phi cũng pha trò:
- Thì cậu cứ lấy thịt đè người đi. Cậu to xác hơn nó chẳng lẽ làm không lại?
Mọi người lại được một trận cười no nê. Xuân Lan giải vây cho người yêu:
- Nè, hai anh em các người định hùa nhau ăn hiếp anh Nam đó hả? Nhỏ Uyên Nhi kia, cứ thi tài thử xem ai cao nhé.
Uyên Nhi hưởng ứng ngay:
- Được thôi.
Nhật Phi nhìn Mẫn Nhu hỏi nhỏ:
- Đã chuẩn bị xong chưa Mẫn Nhu?
Mẫn Nhu cũng sốt sắng:
- Đã sẵn sàng rồi.
Tiếng Thu Cúc lệnh:
- Bây giờ bắt đầu thi. Sáu ngươi đầu của sáu cặp bước ra đi. Tôi giao luôn nha. Chừng nào đồng đội chạm tay nhau mới được tiếp tục.
Nhã Uyên bĩu môi:
- Chuyện đó mi khỏi cần giao, ai cũng biết mà, bắt đầu nhanh đi. Nắng lên rồi kìa. Ta đề nghị để Nam thi trước.
Uyên Nhi lại xen vào:
- Ở đây chỉ có bốn nam thôi. Đội của ta, ta thi trước. Còn đội mi thì sau Vân Anh?
Vân Anh tự tin:
- Ta cũng sẽ là người thi trước.
- Vậy bắt đầu đi. Chúng ta sẽ lấy quả phao màu đỏ ngoài kia làm đích nhé.
Thế là sáu người của sáu đội đang trong tư thế chuẩn bị. Tiếng Mẫn Nhu la to:
- Bắt đầu.
Cả thảy sáu người ai cũng cố gắng để bơi đến đích. Người đang bơi đầu tiên là Uyên Nhi. Mẫn Nhu hồi hộp khi Nhật Phi đang ở vị trí cuối cùng của cuộc đua. Mặt cô buồn so:
- Không biết hắn có qua mặt nổi không nữa!
Chợt Xuân Lan la to:
- Anh Nam ơi! Cố lên. Nhật Phi qua mặt rồi kìa.
Mẫn Nhu nhìn thẳng về phía Nhật Phi. Nhanh như chớp anh đã vượt qua luôn Uyên Nhi và đang xoay người bơi trở lại. Sáu người còn lại cũng đang trong tư thế chuẩn bị. Nhật Phi đã đến nơi, đưa tay chạm Nhật Phi một cái Mẫn Nhu bắt đầu sải những đường bơi.
Nhật Phi chăm chú nhìn Mẫn Nhu không chớp mắt. Anh thầm khen:
- Cô ta bơi đẹp thật.
Đến chiếc phao màu đỏ Mẫn Nhu quay tròn thật đẹp mắt để bơi trở về. Bỗng nhiên chân cô co rút lại, không cử động được. Hai tay cô giơ lên mặt nước như muốn cầu cứu. Cử chỉ không khỏi lọt qua mắt Nhật Phi. Anh nhanh chóng bơi đến chỗ Mẫn Nhu. Cô dần dần chìm xuống. Mọi người hoảng loạn cả lên.
Uyên Nhi la chí chóe:
- Mẫn Nhu bơi rất giỏi mà. Sao lại vậy chứ?
Xuân Lan cũng lo lắng:
- Chắc nó bị vộp bẻ rồi.
Một lúc sau Nhật Phi và Hoàng Nam mới đưa được Mẫn Nhu vào bờ.
Nhật Phi lo lắng. Anh nói như lệnh khi mọi người bu quanh Mẫn Nhu:
- Mọi người hãy tránh ra xa cho thoáng khí một chút.
Mọi người đều tản ra xa, Thu Cúc quýnh quáng:
- Để em đi mua dầu và một số thứ.
Nhật Phi làm một số đợng tác để Mẫn Nhu ọc nước. Nước được trào ra rất nhiều mà Mẫn Nhu vẫn chưa tỉnh. Xuân Lan nói như mếu:
- Sao Mẫn Nhu vẫn chưa tỉnh vậy anh Phi? Em sợ quá.
Uyên Nhi góp ý:
- Hay là hô hấp nhân tạo cho nó đi.
Nhã Uyên gật đầu lia lịa:
- Đúng... đúng... đúng mau hô hấp nhân tạo cho nó đi.
Nghe có lý nên Nhật Phi cũng đồng tình:
- Được rồi, để anh thử xem sao.
Nhật Phi hít thật sâu trước khi làm hô hấp. Anh vừa cúi xuống định tiếp hơi cho Mẫn Nhu thì bất chợt anh đã bị ăn một cái tát như trời giáng của cô. Mẫn Nhu giận dữ:
- Anh đang giở trò kinh dị gì ở đây vậy?
Quá bất ngờ nên Nhật Phi không né được. Anh đứng bật dậy, xoa xoa vào mặt. Thấy anh mình ăn một cái tát quá oan nên Uyên Nhi giận dỗi:
- Mi làm gì vậy Mẫn Nhu? Anh Phi đang cứu mày đó, không biết cám ơn lại còn đánh ảnh.
Vân Anh cũng nói:
- Phải đó Nhu. Lúc nãy nếu không có anh Phi thì mày tiêu lồi. Cám ơn ảnh một tiếng đi.
Một thoáng bối rối trên gương mặt của Mẫn Nhu. Nhưng giọng cô lạnh lùng:
- Cám ơn.
Nhật Phi cũng hiểu tâm trạng của cô lúc đó nên nói:
- Không có gì đâu. Mẫn Nhu đừng khách sáo.
Thu Cúc hớt hãi chạy đến, thấy Mẫn Nhu đã tỉnh. Cô mừng rỡ:
- Mi tỉnh rồi hả Nhu? Có dầu rồi nè mi dùng đi.
Mẫn Nhu cũng đứng dậy, cầm lấy chai dầu của Thu Cúc. Giọng cô vẫn lạnh lùng:
- Cám ơn mọi người. Tôi đi thay đồ trước đây.
Trước khi đi cô không quên dành cho Nhật Phi cái nhìn ác cảm. Hứ! Đồ lợi dụng. Nhật Phi cũng cảm nhận được cái nhìn ác cảm đó. Anh lắc đầu để xua đi cái nhìn đó.
Buổi chiều, Mẫn Nhu định lên xe ngồi một mình thì gặp Nhật Phi đang ngồi nghe điện thoại. Thấy cô Nhật Phi cũng nói nhanh rồi cúp máy. Nhìn cô anh đùa:
- Đã hết giận tôi chưa vậy?
Nhớ lại sự việc lúc nãy Mẫn Nhu đỏ mặt vì xấu hổ, cô đanh giọng:
- Anh còn dám hỏi? Đúng là lợi dụng.
Nhật Phi giải thích:
- Tại lúc đó tôi đã xốc nước mà cô chưa chịu tỉnh nên...
Mẫn Nhu cắt ngang:
- Nên thừa cơ hội chứ gì?
Nhật Phi nhún vai:
- Cô nghĩ sao cũng được.
- Nghĩ đúng quá đi chứ.
Nhật Phi nhìn Mẫn Nhu không chớp mắt. Giọng anh đùa đùa:
- Ông trời thật bất công. Ông xui khiến làm chi cho con cứu người ta. Chẳng những không được cám ơn mà còn bị tra tội nữa nè.
Mẫn Nhu nổi cáu:
- Anh nói vậy là ý gì chứ?
Nhật Phi chối quanh:
- Tôi có nói gì đâu. Tôi chỉ than thở với ông trời thôi.
- Hừm, anh giỏi lắm.
Nhật Phi lại đùa:
- Cám ơn, cô đã khen.
Cách nói chuyện của anh làm Mẫn Nhu tức đến đỏ mặt. Trông cô lúc này anh thấy cô đáng yêu và thấy tội làm sao. Anh nghĩ thầm:
- Mẫn Nhu ơi! Cô có biết là khi cô giận trông cô đáng yêu lắm không? Đôi má ửng hồng, đôi môi mọng đỏ dẫu lên làm đối phương phải điên đảo.
Thấy Nhật Phi cứ nhìn mình mà chẳng nói gì. Cái nhìn như soi mói của Nhật Phi làm Mẫn Nhu nổi nóng:
- Nè, anh làm cái gì vậy? Có gì mà nhìn tôi dữ vậy hả?
Bị hỏi trúng tim đen. Nhật Phi giật mình, anh lắp bắp:
- À!.... à... tôi...
- Tôi cái gì? Muốn gì anh nói đi.
Nhật Phi lãng chuyện:
- À? Tôi muốn... mời cô dùng cơm. Được chứ?
Mẫn Nhu kênh mặt:
- Cám ơn anh nhưng tôi tự lo được.
- Vậy...
Định nói thêm vài câu với Mẫn Nhu nhưng mọi người đã ùa vào xe. Thu Cúc quan tâm:
- Mi đỡ nhiều chưa Mẫn Nhu?
Mẫn Nhu tươi cười với bạn:
- Cám ơn mi, ta đã đỡ nhiều lắm rồi.
Thấy anh mình và cô bạn thân ngồi trên xe trò chuyện. Uyên Nhi lại trêu đùa:
- Hai người nãy giờ tâm tình gì vậy? Bây giờ đi ăn dược chưa?
Mẫn Nhu đỏ mặt:
- Mi nói gì mà kinh dị vậy Nhi? Gì mà tâm tình chứ. Đúng là nói bậy bạ.
Thấy bạn đỏ mặt, Uyên Nhi làm tới:
- Ừ, bậy bạ mà trúng tùm lum. Thì có cho là không tâm tình đi nữa vậy mi đang cám ơn anh Phi về chuyện hô hấp nhân tạo lúc nãy có phải không?
Cả bọn cười vang. Mẫn Nhu xấu hổ thiếu điều muốn chui xuống đất. Thấy bạn bị Uyên Nhi trêu đến đỏ mặt lên nên Vân Anh giải thoát:
- Tha cho Mẫn Nhu đi Uyên Nhi, mi xem nó đỏ mặt rồi kìa.
Hoàng Nam cũng cứu nguy:
- Thôi nào. Bây giờ chúng ta đi ăn nha?
Nhắc đến ăn, Uyên Nhi đổi hướng ngay:
- A! Nhắc đến mới nhớ. Anh Phi và Mẫn Nhu còn thiếu tụi này một chầu đó nha. Bây giờ tính luôn đi.
Thu Cúc chen vô:
- Nhưng Mẫn Nhu bị vộp bẻ mà, vậy cũng tính nữa sao?
Uyên Nhi lấn tới:
- Phải tính chứ sao. Đã bảo là thi mà.
Nhật Phi lên tiếng:
- Được rồi, bây giờ chúng ta đi. Tôi khao.
Uyên Nhi vỗ tay đánh bốp:
- Phải vậy chứ. Nào, chúng ta đi.
Cả đoàn người lại kéo nhau đi giọng Uyên Nhi lại vang lên:
- Anh Phi ơi! Em muốn ăn đồ biển hà.
Nhật Phi chiều em gái:
- Được rồi, gì cũng được.
Tuy giận Nhật Phi nhưng Mẫn Nhu cũng thấy áy náy lắm. Một phần cũng gì cô mà anh mới thua cuộc. Mẫn Nhu thở dài một cái. Cô nghĩ bụng:
- Kệ đi, còn thiếu gì cơ hội để bù lại cho hắn. Với lại hắn dám... thì coi như huề nhau...
Sáng thứ hai, Mẫn Nhu uể oải đến công ty. Cái mệt mỏi của buổi dạo biển hôm qua vẫn còn tồn tại trong cô. Ngồi vào bàn làm việc, Mẫn Nhu miên man nghĩ tới chuyện hôm qua. Cô bỗng giật thót mình khi nhớ về cái hôn mà xém được nhận từ Nhật Phi. Cô lầm thầm nguyền rủa:
- Chuyện kinh dị như vậy mà hắn cũng dám... đúng là đáng ghét. Trời ơi, nếu như hôm đó hắn hôn thật chắc mình sẽ chết ngay vì xấu hổ.
- Cốc. Cốc. Cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên làm Mẫn Nhu quay lại với thực tại. Cô nhẹ giọng:
- Vào đi! Cô thư ký bước vào, Mẫn Nhu vui vẻ:
- Có gì vậy Lan?
Thi Lan nhanh lẹ:
- Dạ, tổng giám đốc cho gọi chị ạ?
- Em có biết là chuyện gì không?
- Em cũng không rõ nữa.
Mẫn Nhu bước ra khỏi phòng làm việc:
- Thôi được rồi, em ra ngoài đi. Chị qua đó ngay đây.
- Vậy em ra ngoài.
Thi Lan ra ngoài rồi, Mẫn Nhu cũng bước ra ngoài. Trong lòng không khỏi thắc mắc:
- Có chuyện gì mà cho gọi gấp vậy chứ?
Thấy cô, ông Thái Nguyên vui vẻ:
- Con đến rồi đấy à!
- Dạ, có chuyện gì mà cha gọi con gấp vậy?
- Cũng không có gì quan trọng. Chỉ là bác Thành phát lại gọi điện sang mời ta qua đó.
Mẫn Nhu lễ phép:
- Vậy bao giờ mình mới qua đó vậy cha?
- Ngày mai. Con chuẩn bị đi!
- Dạ!
Thấy không còn chuyện gì nên Mẫn định về phòng làm việc:
- Dạ, nếu không còn việc gì con xin phép về phòng làm việc tiếp ạ.
Ông Thái Nguyên nhìn con gái đầy vẻ yêu thương:
- Được rồi, con về phòng đi.
Mẫn Nhu định bước đi thì ông Thái Nguyên lại lên tiếng:
- À, chiều nay cha còn bận chút việc. Con với mẹ cứ dùng cơm trước, đừng đợi cha.
Mẫn Nhu mè nheo:
- Sao cha không về dùng cơm? Có chuyện gì quan trọng lắm hả cha.
Ông Thái Nguyên mắng yêu con gái:
- Con gái lớn sắp lấy chồng rồi mà còn nhõng nhẽo.
- Nghe đến lấy chồng, Mẫn Nhu đỏ mặt thẹn:
- Cha này, con còn nhỏ mà.
Ông Thái Nguyên cười lớn:
- Xem con gái cha đỏ mặt kìa, Trông ngộ làm sao?
- Cha cứ chọc con hoài. Con không nói chuyện với cha nữa đâu.
- Thôi được rồi, cha không chọc con nữa. Nhưng mà nè, con cũng đến tuổi lập gia đình rồi đấy nhé.
Mẫn Nhu dẫu môi:
- Cha lại nữa rồi.
- Thôi cha không chọc con nữa. Con về phòng làm việc đi.
- Dạ, con đi đây.
Nhìn con gái bước đi, lòng ông đâng lên cảm xúc lạ:
- Cha có lỗi với mẹ con con nhiều quá. Hãy tha lỗi cho cha nhé...
Buổi tối, ông Thái Nguyên cùng hai mẹ con bà Xuân quây quần bên bàn ăn.
Giọng Xuân Linh vang lên vui vẻ:
- Hay quá, hôm nay được dùng cơm với cha, tuyệt vời.
Ông Thái Nguyên vui vẻ, ông xúc động:
- Cha ở nhà dùng cơm, con vui vậy sao Linh?
- Dạ, đương nhiên là vui rồi. Cha biết không? Những lúc cha đi công tác xa hàng tháng trời mới về một lần. Con và mẹ thường ăn cơm với nhau. Chỉ có hai mẹ con nên buồn lắm.
Ông Thái Nguyên phải cố gắng lắm mới kềm được xúc động. Ông nói cùng con gái:
- Nếu con vui khi có mặt cha ở nhà, sau này cha sẽ cố gắng thu xếp về nhà thường xuyên hơn.
Xuân Linh tươi tắn nét mặt:
- A! Hay quá, cha nói thật phải không cha?
- Chẳng lẽ cha dối con sao?
Bà Xuân cốc đầu con gái:
- Chỉ có việc mè nheo là giỏi, cha con bận biết bao nhiêu công việc. Con đừng quấy rầy cha con.
Ông Thái Nguyên xua tay:
- Em đừng la con tội nghiệp. Cũng tại vắng cha lâu ngày nên nó mới như vậy.
Xuân Linh nói như reo:
- Chỉ có cha là hiểu con, con yêu cha biết mây.
Bà Xuân liếc yêu con:
- Chỉ khéo nịnh.
Chợt ông Thái Nguyên đổi giọng:
- Lúc này con học hành ra sao rồi Xuân Linh?
Nghe nói đến chuyện học vấn, Xuân Linh vỗ tay vào ngực tự tin:
- Con gái cha lúc nào cũng đứng đầu cả. Cha cứ yên tâm đi ạ.
Ông Thái Nguyên xoa đầu con gái:
- Con giỏi lắm. Cứ thế mà phát huy con nhé!
- Xuân Linh là sinh viên năm nhất của trường đại học nguại thương. Vốn rất thông minh nên năm nào Xuân Linh cũng đứng nhất lớp. Ông Thái Nguyên cảm thấy rất hài lòng về đứa con gái này. Ông sẽ lo cho cô có một tương lai sáng rạn như chị của cô vậy. Mẫn Nhu đó, chỉ mới hai mươi bốn tuổi đã là giám đốc rồi.
Ông Thái Nguyên lúc nào thấy rất tự hào về hai cô con gái.
Giá như chúng biết chúng là chị em với nhau thì sao đây? Chắc hai đứa sẽ hận ông lắm. Cả bà Quyên nữa, người vợ luôn son sắc thủy chung, hiền lành nhân ái.
Thấy cha bỗng thừ người không nói gì, Xuân Linh lay tay ông:
- Cha, cha làm sao vậy?
Nghe con gái gọi, ông giật mình bối rối:
- À! Không có gì đâu con.
Nhìn vào đồng hồ ông vội vã:
- Thôi, đến giờ cha phải về rồi. Hai mẹ con nghỉ ngơi đi.
Xuân Linh ngạc nhiên:
- Cha, cha nói gì vậy? Cha về đâu?
- Bị lỡ lời ông Thái Nguyên bối rối?
- À ờ thì cha...
Bà Xuân giải vây:
- Thì cha con về công ty chứ đâu, vậy cũng hỏi.
Giọng Xuân Linh buồn buồn:
- Vậy mà con cứ tưởng hôm nay cha sẽ ở nhà.
Bà Xuân nhìn con nghiêm nghị:
- Nè, là con cái không được như vây đậu nhé.
- Cha đi làm việc mà.
Xuân Linh chu môi nhưng không nói gì. Cô buồn hiu:
- Vây con lên phòng học bài đây.
Bà Xuân tiễn ông Nguyên ra tận cửa. Ông nhìn bà đầy yêu thương:
- Cám ơn em về chuyện lúc nãy.
- Mẹ con em mới là người nói tiếng cám ơn chứ.
- Em đừng nói vậy. Anh có lỗi với Xuân Linh và em nhiều lắm.
- Anh lại vậy. Nếu không tại em anh đâu khổ sở như vậy. Có đôi lúc em muốn nói cùng Xuân Linh chuyện về cha nó cho nó biết để anh bới khổ.
Ông Thái Nguyên hốt hoảng:
- Đừng em, anh không muốn làm tổn thương con bé. Nó không có lỗi gì trong chuyện này cả.
- Hãy để anh làm tròn bổn phận.
- Nhưng...
Ông Thái Nguyên xua tay:
- Em đừng nói gì nữa. Anh sẽ cố gắng giải quyết việc này thật sớm. Nhưng muộn nhất cũng phải đợi con bé tất nghiệp đã.
- Vậy em chỉ biết nghe lời anh thôi.
Ôm bà Xuân vào lòng, ông vỗ về:
- Thông cảm cho anh nha, anh đã làm cho em phải khổ.
Bà Xuân xúc động:
- Em chấp nhận mà anh.
Đẩy ông ra bà Xuân giục:
- Trễ rồi, anh về đi để chị và Mẫn Nhu lo lắng.
Hôn lên trán bà Xuân một cái thật kêu. Ông thì thầm:
- Anh yêu em nhiều lắm.
Bà Xuân thẹn thùng đấm nhẹ vào ngực ông:
- Già rồi mà ở đó yêu đương, thôi về mau đi?
- Em đuổi anh hả?
- Ừ! Anh về mau đi.
Hôn bà một cái nữa. Ông luyến tiếc:
- Anh về nhé, tuần sau anh lại ghé.
- Em biết rồi. Anh về đi.
Nhìn ông bước lên xe ra về mà lòng bà Xuân như nhói đau. Bà cũng thương ông lắm chứ. Bà cũng muốn ông ở lại lắm chứ. Nhưng biết làm sao được Bà làm bé mà. Làm bé mà được ông đối xử như vậy thì còn đòi hỏi gì nữa. Bà phải hài lòng với những gì đã có.
Buổi trưa, ông Thái Nguyên và Mẫn Nhu đến công ty Thành Phát như đã hẹn. Ông Phát mừng rỡ khi thấy ông bạn tri kỉ của mình:
- Cậu đến rồi à. Tớ mừng quá, mời anh ngồi.
Ông Nguyên cũng vui vẻ:
- Được rồi, cậu để tớ tự nhiên.
Quay qua nhìn Mẫn Nhu, ông Thành Phát hỏi:
- Còn đây là...
- Là con gái của tớ.
Ông Thành Phát cười lớn:
- Đây là thiên kim của cậu à? Xinh quá đi mất. Con bé đã có gia Đình chưa vậy?
Ông Thái Nguyên cũng vui vẻ:
- Vẫn chưa đâu, tớ cũng đang đi tìm cho nó đó Ông Thành Phát rạng rỡ:
- Nếu cậu không chê, chúng ta làm sui gia với nhau được không?
- Ôi, vậy thì còn gì bằng.
Nãy giờ ngồi kế bên cha, nghe cuộc đối thoại của hai người, Mẫn Nhu giật mình thót tim. Tại sao lại có chuyện sui gia ở đây chứ?
Tiếng ông Thành Phát lại vang lên:
- Để tớ bảo thằng quí tử vào đây chào hỏi cậu nha.
Ông Thái Nguyên can ngăn:
- Thôi, hãy để nó làm việc, quấy rầy nó làm gì?
- Đâu có được Cậu đã quá bộ đến đây thì nó phải chào hỏi mới phải lẽ chứ.
- Vậy thì tùy cậu.
Ông Thành Phát lại điện thoại nhấn phím gọi Nhật Phi.
Mẫn Nhu lầm thầm một mình:
- Gọi hắn ta đến đây làm gì chứ? Không biết mặt mũi hắn như thế nào? Đẹp xấu ra sao? Hứ, việc gì phải suy nghĩ đến việc đó chứ. Hắn là hắn, ta là ta, không quen không biết cớ gì phải thắc mắc.
Lát sau, Nhật Phi đến thấy Mẫn Nhu anh khựng lại:
- Chẳng lẽ cô ta là con gái của bác Thái Nguyên?
Anh lấy lại bình tĩnh:
- Con chào bác ạ!
Ông Thái Nguyên cũng vui vẻ:
- Bác cháu ta lại gặp nhau nữa rồi. Thôi, cháu cũng ngồi đi.
- Dạ, con cám ơn bác.
- Nhìn sang Mẫn Nhu, anh gật nhẹ đầu chào cô. Cô cũng gật đầu chào anh, nhưng đôi mắt thì hơi liếc anh một chút.
- Đúng là oan gia ngõ hẹp. Tại sao lại là hắn chư? Trời ơi, nếu như mà cha đồng ý để hắn làm rể thì... thôi tiêu luôn rồi.
Giọng ông Phát vang lên vui vẻ:
- Phi nè, sao con không nói chuyện với thiên kim của bãc Nguyên đi. Hai đứa phải làm quen với nhau chứ?
Ông Nguyên cũng lên tiếng:
- Hai đứa nó đã gặp nhau rồi. Bộ cậu quên cái hợp đồng vừa rồi sao?
- A! Hóa ra là vậy. Vậy thì càng tốt chứ sao.
- Cô bé tên gì vậy?
Mẫn Nhu lễ phép:
- Dạ, con tên là Mẫn Nhu ạ!
- Tên đẹp mà người cũng đep. Ước gì cháu là con dâu của ta thì tốt quá.
Mẫn Nhu khiêm tốn:
- Bác quá khen rồi, với lại con đâu có diễm phúc ấy chứ?
Ông Phát nhìn cô tỏ vẻ hài lòng:
- Con khiêm tốn lắm?
- Nói chuyện được một lát ông Phát để nghị đi tham quan xưởng, thế là Mẫn Nhu và Nhật Phi lại đi chung với nhau. Đến lúc đi dùng cơm, hai ông bố lại cơ tình sắp xếp cho họ ngồi gần nhau.
Mẫn Nhu bực bội không chịu được nhưng cũng phải chịu. Suốt buổi họ chẳng nói với nhau câu nào cả. Còn hai ông bố thì cứ luôn miệng.
Buổi chiều, khi màn đêm buông xuống, Xuân Linh cho chiếc Futeneo của mình vòng quanh thành phố. Gần tháng nay cô bận lo thi cử đến bù đầu bù cổ, nên hôm nay cô xin mẹ đi dạo phố.
Thành phố dần về đêm thật đẹp. Xuân Linh cho xe chạy ngang shop thời trang nổi tiếng. Mắt cứ nhìn mãi vào những bộ trang phục được trưng bày. Khi đã thỏa được cơn nhìn, vừa quay lại với đường phố thì:
- ''Rầm!'' Cô bị té nhào xuống lề đường do chiếc kính chiếu hậu của chiếc xe du lịch quẹt phải. Cô đang lồm cồm bò dậy thì từ trên xe một anh thanh niên cao to đẹp trai bước xuống tiến gần lại cô. Giọng anh đầy lo lắng:
- Cô ơi! Cô có sao không? Hay để tôi đưa cô vào bệnh viện.
Dù rất đau nhưng biết mình là người có lỗi, nên nói:
- Tôi không sao cả! Xin cảm ơn anh. Thành thật xin lỗi anh, tôi bất cẩn quá.
Nhật Phi xua tay:
- Cô đừng nói vậy! Chuyện xảy ra là ngoài ý muốn mà. Thôi, hãy để tôi đưa cô đến bệnh viện.
Đến lúc này cơn đau càng dâng lên. Xuân Linh đành phải gật đầu. Nhìn chiếc xe của mình cô e ngại:
- Còn chiếc xe của tôi?
Nhật Phi trấn an:
- Cô đừng lo, tôi sẽ nhờ người tối đem xe cô đi sửa. Bây giờ cô mau lên xe đi!
Nói xong, Nhật Phi đtến choàng tay qua người đỡ Xuân Linh lên xe à. Cô cảm thấy lòng dâng lên cảm xúc lạ vì sự va chạm vừa rồi. Đây là lần đầu tiên có một người con trai chạm vào người cô. Định bảo với anh là cô sẽ lên xe một mình, nhưng mà giờ đây toàn thân Xuân Linh tê buốt cô không còn biết gì cả, chỉ còn biết để anh điều khiển.
Lúc sau, Nhật Phi cho xe dừng lại ở một bệnh viện lớn. Anh mở cửa xe cho Xuân Linh nhưng quá đau nên cô không đi một mình được. Thấy vậy anh ẵm cô đi thẳng vào bệnh viện. Xuân Linh phát hoảng nhưng cũng đành im lặng.
Vị bác sĩ bảo Xuân Linh chỉ bị trật chân nên cô khỏi phải nhập viện. Bỗng cô trở ra. Nhật Phi lên tiếng:
- Nhà cô ở đâu, để tôi đưa về?
Xuân Linh e ngại:
- Vậy thì phiền anh lắm.
Nhật Phi vui vẻ:
- Có gì mà phiền chứ. Chẳng lẽ là một thằng đàn ông mà đến việc đưa một cô bé về cũng không làm được sao?
Xuân Linh phân bua:
- Ý tôi không phải như vậy đâu?
- Nếu không phải vậy thì chỉ đường về nhà cô đi.
Xuân Linh đành để cho anh chở về nhà. Đến nơi, anh dìu cô vào nhà, thấy quần áo con gái bị rách lại trầy xướt ở chân Bà Xuân cuống cuồng:
- Con làm sao vậy Xuân Linh. Làm sao ra nông nỗi này vậy.
Xuân Linh trấn an mẹ:
- Mẹ! Con đâu có gì đâu mà mẹ lo lắng dữ vậy. Con chỉ bị té xe rồi trầy sơ sơ thôi hà.
Bà Xuân thốt lên:
- Con bị té xe sao Linh? Trời ơi, sao bất cẩn vậy?
Nhật Phi cũng trấn an bà Xuân:
- Cô ấy không sao đâu bác ơi! Con đã đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra rồi ạ.
- Vậy à! Vậy thì mẹ yên tâm rồi.
Chợt bà nhìn Nhật Phi hỏi:
- Cậu là bạn của con Linh à? Sao trước giờ tôi chưa hề gặp cậu vậy?
Nhật Phi thành thật:
- Dạ thưa bác, con là người đã quẹt phải Linh ạ.
- Vậy sao?
Nhật Phi gật đầu xác nhận lần nữa:
- Là do con bất cẩn ạ.
Xuân Linh chen vô:
- Là do tôi bất cẩn mới phải chứ. Thành thật xin lỗi.
Nhật Phi đùa giọng:
- Cô đã cám ơn mấy lần rồi nhỉ?
Xuân Linh cười thật tươi trước câu nói của Nhật Phi. Anh ấy dí dỏm thật.
Thấy con cười thật tươi bà Xuân cũng đã một phần thấy yên tâm:
- Bà cũng thầm khâm phục Nhật Phi.
- Cậu ấy thật nhiệt tình. Một người có trách nhiệm. Còn một việc đáng khâm phục nữa là cậu ta đã làm cho con của ta cười.
Ai mà không biết Xuân Linh chứ. Một cô gái đầy cá tính nhưng vô cùng đáng yêu. Thấy cũng đã trễ, nên Xuân Linh lên tiếng:
- Nhà của anh có gần ở đây không? Anh cũng nên về đi, đã khuya lắm rồi đó.
Nhìn nhìn đồng hồ, Nhật Phi cười thật quyến rũ:
- Nhà tôi cũng gần đây thôi. Cô đừng bận tâm.
Bà Xuân nhìn Nhật Phi một cách biết ơn:
- Bác cảm ơn con đã đưa Xuân Linh về đây.
- À mà nãy giờ bác vẫn chưa biết con tên gì nữa?
Nhật Phi lễ phép:
- Con tên là:
Nhật Phi ạ!
- Vậy à!
- Nói chuyện được một lúc, Nhật Phi xin từ giã:
- Dạ thưa bác, con xin phép về. Ngày mai con sẽ trở lại, để đưa Linh tái khám.
Xuân Linh xua tay:
- Chuyện đó thì anh Phi khỏi lo. Tôi làm việc đó được mà.
- Vậy đâu có được chứ. Phải để tôi làm tròn trách nhiệm chứ.
Bà Xuân cũng nói:
- Con hãy để cậu Phi đến chở đi. Chứ mẹ làm sao mà dìu con được.
- Nói vậy chứ ý nghĩa của bà đã hướng sang một hướng khác rồi.
Thấy mẹ và Nhật Phi đều nói vậy nên Xuân Linh đành phải đồng ý. Hơn nữa trong thâm tâm cô cũng muốn vậy mà. Con tim bé nhỏ của cô đã bắt đầu khơi dậy bao nỗi cảm xúc. Mà cả cô cũng không hiểu nổi:
Buổi trưa, Xuân Linh cùng hai cô bạn rủ nhau ngồi ở gốc phượng đầy mát mẻ. Chân Xuân Linh vẫn còn đau nhưng cô đã gắng gượng để đến trường. Đã một tuần trôi qua, ngày nào Nhật Phi cũng đến đưa cô đi tái khám. Bà Xuân hài lòng lắm về cậu thanh niên này.
Ngồi nãy giờ mà chẳng thẩy Xuân Linh nói câu nào cả. Phương Mai chọc bạn:
- Mi đang nghĩ đến ai vậy Xuân Linh?
- Bi hỏi trúng tim đen, Xuân Linh đỏ mặt. Cô chối quanh:
- Làm gì có chuyện nghĩ đến ai ở đây chứ.
- Mi đúng là, tối ngày chỉ biết suy diễn bậy bạ.
Phương Mai thấy bạn đỏ mặt, nên lấn tới:
- Có thật ta suy diễn bậy bạ không, hay là đúng phốc đó nghen?
Xuân Linh giãy nãy:
- Mi lại nữa rồi. Ta không thèm chơi với mi nữa đâu.
Nhã Như cũng góp phần chen lấn:
- Mi giải thích với tụi này sao đây về anh chàng bảnh trai nào đó hay đến nhà mi?
Phương Mai thêm ý bạn:
- Mi nói thiếu rồi Nhã Như ơi! Mi phải nói là anh chàng đó đến chở nhỏ Linh đi khám chân đó, tình tứ thật.
Nhã Như gật đầu lia lịa:
- Đúng đúng Mi khai mau đi, anh chàng đó là ai?
Gương mặt trắng hồng của Xuân Linh giờ đây đỏ như quả gấc chín. Miệng cô lắp bắp:
- Sao... tụi bây... biết... chuyện đó vậy hở?
Biết bạn đã sập bẫy nên Nhã Như áp đảo:
- A! Vậy là nhận rồi nghen, khai mau hắn là ai? Quen bao lâu rồi? Tên là gì?
Gia thế ra sao?
Xuân Linh đổ quạu:
- Mi đang tra tấn ta đó hả? Anh ta không là ai cả. Ta chẳng bỉết gì về anh ấy cả. Nếu muốn biết tụi bây lại mà hỏi anh ấy.
Phương Mai trêu đùa:
- Đã gọi là anh ấy ngọt xớt mà bảo là không biết gì hết. Bộ mi tưởng ta và nhỏ Như là con nít chắc.
Xuân Linh nhăn nhó:
- Hai đứa mi không tin thì thôi. Ta vào lớp đây hai nhà ngươi cứ tự suy diễn đi nhé.
Ngỡ bạn giận nên Phương Mai quýnh quáng nắm lấy tay Xuân Linh:
- Nè, giỡn chút, bộ mi giận hả? Nhỏ mọn dữ vậy sao?
Giấu đi nụ cười tinh quái, Xuân Linh vờ nghiêm nghị:
- Ai biểu hai đứa tụi bây cứ chọc ta hoài làm chi.
Nhã Như phân bua:
- Đó không phải là chọc mà là quan tâm bạn bè đó, biết chưa hả?
- Vậy thì ta xin cảm ơn nha. Ta rất dị ứng với cách quan tâm đó lắm, nên hai đứa bây dẹp vô giùm đi nha.
Bỗng nhiên Phương Mai khều hai cô bạn:
- Ê hình như Trấn Thành đang tiến về đây đấy. Chắo hắn lại đến tìm Xuân Linh.
Xuân Linh buồn thụng:
- Không chịu tìm cách giải nguy mà ở đó còn chọc.
Phương Mai cười ranh mãnh:
- Hắn đến tìm mi chứ đâu phải tìm ta đâu mà tìm cách chứ hở. Với lại lần nào cũng vậy.
- Nói chuyện với mi được vài câu thì hắn liền rủ đi ăn Ngu gì ta đuổi hắn đi chứ.
Nhã Như cũng nói:
- Đúng rồi đó, nhờ hắn mà tụi mình được những bữa ăn miễn phí.
Xuân Linh hờn dỗi:
- Vậy mà gọi là bạn thân. Hai đứa mi chỉ biết ăn uống mà thôi, đáng ghét.
Vừa dứt câu thì Xuân Linh đã thấy Trấn Thành đứng trước mặt cô rồi. Giọng anh oang oang:
- Chào nhóm tam ca áo trắng, đang tán gẫu hả? Cho tôi tham gia với có được không vậy hả?
Nhã Như cười híp mắt:
- Đương nhiên là được rồi. Tụi này hoàn nghênh Trấn Thành tham gia đến hai tay hai chân luôn.
Trấn Thành mừng rỡ:
- Ôi! Cám ơn các bạn.
Xuân Linh lạnh băng:
- Vậy các bạn ở đây nói chuyện nhé, tôi vào lớp đây.
Trấn Thành cuống cuồng:
- Xuân Linh, bộ Linh không thích sự có mặt của tôi sao? Vậy Linh cứ ngồi đây đi để Thành đi chổ khác.
Xuân Linh xua tay, giọng cô vẫn lạnh băng:
- Không phải tôi không thích mà là do chân tôi đau nên tôi muốn vào lớp ngồi.
Trấn Thành lo lắng:
- Chân Linh sao vậy? Có nặng lắm không? Hèn gì cả tuần nay không thấy Linh đi học.
Nhã Như trả lời thay bạn:
- Con Linh nó bị xe quẹt, suýt gãy chân vì không có người đưa rước nên nó phải nghỉ học cả tuần nay.
- Vậy sao các bạn không cho mình biết chứ? Mình sẽ đưa rước Linh đi học, hơn nữa cha mẹ Thành quen rất nhiều bác sĩ giỏi để Thành đưa Linh đến đó.
Xuân Linh nghiêm nghị:
- Tôi cám ơn vì ý tốt của Thành nhưng bây giờ tôi đã khỏi rồi. Với lại không dữ tợn như nhỏ Như nói đâu. Tôi bị trầy sơ thôi.
Phương Mai phản bạn? cô đùa:
- Bị trầy sơ thôi mà dưỡng cả tuần. Đúng là nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột.
Xuân Linh cảm thấy nóng bừng vì những lời trêu đùa của bạn. Cô giận dữ.
- Muốn nghĩ sao cũng được, ta vào lớp đây.
Xuân Linh vừa bước được mấy bước thì chân cô lại đau lên dữ dội. Xuân Linh như muốn ngã về sau. Ngay lúc đó Trấn Thành nhanh chân chạy đến đỡ Xuân Linh. Quá bất ngờ nên cô cũng để anh dìu đứng lên. Xong cô phụng phịu:
- Cám ơn. Tôi tự đi được rồi.
Hai cô bạn chỉ biết lắc đầu trước thái độ của cô bạn khó tính này. Hễ ai mà Xuân Linh đã không thích, thì đối xử với người ta bằng những cử chỉ băng giá đến khiếp sợ.
Buổi tối Mẫn Nhu ngồi bên bàn trang điểm. Ngắm nghía thật kỹ gương mặt của mình. Cô tự cười một mình:
Cũng khá xinh đó chứ. Nhiêu đầy cũng đủ để bao chàng điên đảo.
- Ngồi ngắm nghía thật lâu. Lúc sau Mẫn Nhu đến bên tủ áo, chọn cho mình một chiếc váy màu hồng phấn. Hôm nay cô đến dự sinh nhật của nhỏ Uyên Nhi. Chắc bạn bè nó đông lắm. Thay xong bộ đồ. Mẫn Nhu bước xuống lầu. Thấy con gái Bà Uyên vui vẻ:
- Con gái hôm nay đi đâu mà diện dữ vậy?
Mẫn Nhu nũng nĩu:
- Con như vậy mà mẹ bảo là ăn diện sao?
Cốc đầu con gái, bà Quyên mắng yêu:
- Vầy mà không diện hả? Sao định đâu đây?
- Dạ, con đi sinh nhật nhỏ bạn.
- Vậy à?
- Mẹ ơi, khi nào cha về mẹ nói giùm con một tiếng nha mẹ:
Bà Quyên liếc yêu con gái:
- Được rồi, con cứ đi đi.
Ôm vai mẹ. Mẫn Nhu thỏ thẻ:
- Mẹ thấy con vận bộ này có được không vậy mẹ?
Nhìn con gái mắt bà sáng lên vì hãnh diện:
- Con gái mẹ đẹp thì ăn mặc sao cũng đẹp cả. Mẹ dám bảo đảm rằng con sẽ là người đẹp nhất.
- Chỉ có mẹ khen con thôi, chứ con đâu có thấy ai khen đâu.
- Chỉ tại con khó tính quá đó thôi. Con gái gì mà khó khăn, bướng bỉnh quá coi chừng ế nha con.
Mẫn Nhu chu môi:
- Con đâu thèm lấy chồng đâu mà ế. Con sẽ ở vậy để phụng dưỡng cha mẹ.
- Có thật không đó hay mai mốt cứ hối thúc cha mẹ gả con cho nhanh nhanh.
Mẫn Nhu đỏ mặt:
- Mẹ chọc con nữa rồi. Con chịu thua mẹ luôn đó.
- Bây giờ con đi đây.
- Bà Quyên nhìn con dặn dò:
- Con nhớ cẩn thận đó nha Nhu.
- Con biết rồi mẹ ơi!
Biệt thự Nhã Ca lung linh ánh đèn, tiếng nhạc xập xình sội động. Vui vẻ với bạn được một lát Mẫn Nhu cảm thấy hơi nhức đầu nên cô ra lan can đứng.
Gió về đêm lạnh thật, lại đứng trên sân thượng nên Mẫn Nhu rùng mình vì cơn gió mới thoáng qua. Một gíọng đàn ông trầm trầm vang lên:
- Lạnh rồi sao Mẫn Nhu?
Giật mình Mẫn Nhu quay lại, thấy người vừa mới nói là Nhật Phi. Cô xụ mặt. Miệng lầm thầm:
- Oan gia mà cứ gặp hoài. Trời ơi! Mình quên mất, hắn là anh của Uyên Nhi mà. Hôm nay hắn có mặt ở đây là phải thôi.
Nãy giờ thấy Mẫn Nhu