Chương 2.
Đi lòng vòng tìm kiếm thật lâu, ông Thái Nguyên mới tìm được chỗ bà Xuân đang nằm. Chỉ có bà ở trong phòng còn Xuân Linh thì ra ngoài mua đồ.
Ông Thái Nguyên nhìn bà Xuân lo lắng:
- Sao em lại bị như vậy chứ? Tự nhiên sao lại xỉu như vậy? Bác sĩ có chuẩn đoán là em đang bệnh gì không?
Bà Xuân nhìn ông đầy yêu thương:
- Em đâu có gì đâu mà anh lo lắng dữ vậy? Em chỉ hơi choáng thôi mà.
Ông Thái Nguyên nhìn bà âu yếm:
- Em phải gắng giữ gìn sức khỏe chứ. Anh lo cho em quá!
Bà Xuân mỉm cười:
- Em biết rồi, anh hãy yên tâm lo cho công việc đi.
Xuân Linh bước vào, thấy ông Thái Nguyên, cô mừng rỡ:
- A! Cha đến rồi! Cha đến lúc nào vậy cha?
Ông Thái Nguyên tươi cười:
- Cha mới đến, con mua đồ cho mẹ đấy à?
- Dạ.
- Con gắng mà chăm lo cho mẹ thay cha nhé?
- Dạ, cha yên tâm đi ạ.
Xuân Linh chợt hỏi:
- Cha không ở lại với mẹ và con được sao?
- Cha lại đi công tác nữa hả cha?
Ông Thái Nguyên chợt buồn:
- Phải, cha phải đi công tác nhưng con đừng lo, cha sẽ cố gắng thu xếp về sớm mỗi ngày.
Xuân Linh reo lên:
- Cha nói thật hả cha? Vậy thì vui quá! Con yêu cha nhất đấy.
Bà Xuân vờ hờn dỗi:
- Phải rồi, cha cô lúc nào cũng nhất cả, còn tôi thì đứng thứ hai.
Xuân Linh ôm tay mẹ. Cô nũng nĩu:
- Mẹ và cha ai cũng nhất cả. Con yêu cả hai người.
Bà Xuân liếc yêu con gái:
- Chỉ khéo nịnh.
Ông Thái Nguyên chen vô:
- Cả hai mẹ con ai cũng đáng yêu cả. Linh nè! Ra ngoài một lát đi con, ba có chuyện muốn nói với con.
Bà Xuân hốt hoảng:
- Đừng anh, hãy cứ để con bé yên vui, em xin anh.
Ông Thái Nguyên hiểu ý bà Xuân, vỗ lên tay bà anh trấn an:
- Em đừng hốt hoảng lên như vậy. Anh chỉ muốn dặn dò con chút chuyện thôi mà.
Bà Xuân ngấn lệ:
- Vậy em cứ tưởng... em xin lỗi anh.
- Xuân Linh nhìn cha và mẹ. Cô nhăn mặt khó chịu? Cô không hiểu gì cả.
Xuân Linh nôn nóng:
- Mẹ, có chuyện gì vậy mẹ?
Nghe con gái hỏi, bà Xuân bối rối:
- À, không có gì đâu con.
Quay sang ông Thái Nguyên, Xuân Linh lại hỏi:
- Có chuyện gì vậy cha? Con biết mẹ và cha có chuyện muốn nói với con mà. Cha mẹ nói đi.
Ông Thái Nguyên nhìn con gái yêu thương:
- Phải, cha mẹ có chuyện muốn nói với con nhưng không phải bây giờ.
- Sao lại phải như vậy hở cha?
- Cha có nỗi khổ của cha. Lúc nào đến lúc, cha sẽ nói cho con nghe. Giờ con ra ngoài chờ cha đi.
Xuân Linh đành phải nghe lời ông Thái Nguyên. Xuân Linh đi rồi ông Thái Nguyên trấn an bà Xuân:
- Em đừng lo lắng. Anh hứa là sẽ làm ổn thỏa chuyện này mà. Em hãy chăm lo sức khỏe cho mình.
- Nhưng...
- Không lẽ em không tin anh. Xuân Linh cũng là con của anh mà.
- Ý em không phải vậy. Em chỉ lo là con bé sẽ nghi ngờ rồi suy diễn lang tang.
Ông Thái Nguyên trấn an bà Xuân:
- Em cứ yên tâm đi. Anh sẽ làm cho con bé không nghi ngờ gì cả.
Đứng lên ông nói như lệnh:
- Thôi, em nằm nghỉ đi. Nghe lời anh, không được nghĩ đến chuyện gì hết.
- Em biết rồi.
Đỡ bà Xuân nằm xuống xong. Ông Thái Nguyên bước ra ngoài. Giọng ông lo lắng đầy quan tâm:
- Linh! Nói thật cho cha biết đi. Mẹ con đã bị bệnh gì vậy?
Xuân Linh lắc đầu:
- Không có gì đâu cha. Bác sĩ bảo là do mẹ suy nghĩ nhiều nên suy nhược thần kinh thôi.
- Suy nghĩ nhiều dẫn đến suy nhược thần kinh? Sao lại vậy chứ? Đã bảo là đừng suy nghĩ đến chuyện đó nữa nữa mà.
Thấy cha lầm thầm một mình. Xuân Linh lo lắng:
- Có chuyện gì vậy cha?
Ông Thái Nguyên xua tay:
- À, không có gì đâu con. Con hãy cố gắng lo cho mẹ nhé, hãy cố làm cho mẹ vui. Bây giờ thì con vào với mẹ đi. Cha về công ty một lát rồi sẽ trở lại.
Xuân Linh ngoan ngoãn:
- Dạ, cha đi.
Ông Thái Nguyên đi rồi còn một mình Xuân Linh với bao nhiêu là câu hỏi.
nó cứ bay lượn trong đầu óc cô:
- Có chuyện gì mà cha mẹ trông có vé bí mật với mình dữ vậy? Hay là chuyện đó có liên quan đến mình? Nhưng sao cha và mẹ không nói với mình bây giờ? Sao lại phải chờ chứ? Thật là khó hiểu. Nhức đầu quá.
Xuân Linh lắc đầu cho ban ý nghĩ xua đi. Cô bước vào phòng thì thấy mẹ mình đang ngủ. Cô đành bước ra ngoài. Bao ý nghĩ, bao câu hỏi lại hiện lên trong đầu cô:
Buổi sáng chủ nhật hôm nay. Nhật Phi lại đến thăm bà Xuân, bà nhờ Nhật Phi chở Xuân Linh đi mua ít đồ nhưng thật chất bà đang tạo cơ hội cho con mình.
Ngồi phía sau Nhật Phi, Xuân Linh cảm thấy dâng lên một niềm vui khó tả.
Cô ước ao cứ được như vậy mãi.
Lúc sau, Nhật Phi lên tiếng:
- Sao em không nói gì hết vậy Linh? Em đang buồn hả?
- Đâu có đâu. Chỉ tại em sợ làm anh Phi phân tâm nên em không nói chuyện thôi.
- Vậy à?
- Dạ.
Xuân Linh đột nhiên hỏi một câu mà cô không biết là nó đã thất ra từ miệng của mình:
- Anh Phi có bao giờ chở cô gái nào chưa?
- Nhật Phi cười thành tiếng:
- Nếu anh nói chưa, Linh có tin anh không?
- Sao anh Phi lại hỏi em như vậy? Chẳng lẽ anh Phi đã có bạn gái rồi.
- Linh nghĩ vậy à?
- Chẳng lẽ không phải vậy?
- Linh muốn nghĩ sao cũng được.
- Lại nói chuyện huề vốn. Lần nào cũng vậy thật là.
Xuân Linh chỉ nghĩ vậy chứ cô không nói ra. Tiếng điện thoại của Nhật Phi reo lên. Anh cho xe tấp vào lề. Biết là của Mẫn Nhu nên Nhật Phi vui vẻ:
- Có chuyện gì không bé?
Đầu dây bên kia Mẫn Nhu xì dài:
- Xí, ở đó mà bé đáng ghét!
Nhật Phi cười lớn làm Xuân Linh cũng phải theo dõi cuộc nói chuyện mà cô chỉ nghe Nhật Phi nói.
Nhật Phi trêu đùa:
- Đáng ghét mà gọi cho anh chi vậy hả bé.
- Còn bé nữa hả?
- Không bé chứ là gì?
- Hứ, hỏng thèm nói nữa, em cúp máy đây?
- Ý, ý đừng cúp máy, bộ giận hả? Thôi, không giận nữa, tìm anh có chuyện gì vậy?
- Em định rủ anh đi chơi. Hôm nay là chủ nhật nên em muốn dặo phố cùng anh vậy mà.
Nhìn qua Xuân Linh, Nhật Phi hơi nhăn nhó:
- Bây giờ thì không được rồi, anh đang bận.
- Xin lỗi em nha. Chiều anh sẽ đến.
- Nếu anh bận việc thì thôi có gì mà xin lỗi chứ. Thôi, anh lo công chuyện của anh đi em cúp máy đây. Chào anh.
- Ừ, chào em.
Đợi Nhật Phi nghe xong điện thoại, Xuân Linh liền nói:
- Anh Phi có việc thì cứ đi làm đi, em đi mua đồ một mình được mà.
Nhật Phi cười, nụ cưới mà đã bao lần khiến trái tim nhỏ bé của Xuân Linh phải rung động.
Anh vui vẻ:
- Không có gì đâu anh. Anh chở Linh đi chợ xong anh sẽ đi.
- Vậy em cám ơn anh.
Nhật Phi và Xuân Linh đi song song với nhau trong siêu thị. Xuân Linh mua những thứ mà bà Xuân dặn. Mua xong họ vòng qua chỗ trưng bày quần áo thời trang nữ. Nhật Phi lên tiếng:
- Hay là em chọn vài bộ đi Xuân Linh. Anh tặng em.
Xuân Linh vô cùng vui mừng nhưng cô làm tỉnh:
- Em không dám nhận đâu. Em đã nợ anh nhiều lắm rồi. Em không muốn mình mắc nợ anh Phi nữa đâu.
- Sao linh lại nói vậy? Linh mà nói vậy nữa là anh giận đấy nhé! Nào, lại đây chọn vài chiếc áo đi.
Tuy miệng nói vậy nhưng Xuân Linh vui lắm. Vui là vì sự quan tâm của Nhật Phi. Xuân Linh đến chọn áo, cô chọn hết chiếc này đến chiếc khác mà vẫn không được vừa ý.
Nhật Phi chọn cho Xuân Linh một chiếc áo màu trắng thật xinh. Có đính nơ nơi cổ. Đo chiếc áo với người của Xuân Linh. Anh vui vẻ:
- Cái áo này nhé Xuân Linh.
Mọi hành động vừa rồi đều lọt vào đôi mắt của Mẫn Nhu. Cô bước đến trước mặt Nhật Phi làm mặt tỉnh:
- Anh bận nhiều việc quá hả Nhật Phi?
Thấy Mẫn Nhu, Nhật Phi hơi bất ngờ, anh tươi cười:
- Em dạo phố hả Mẫn Nhu? Sao không chờ anh đến?
Mẫn Nhu bĩu môi:
- Xin lỗi không dám làm phiền anh. Anh hãy trở lại với bạn gái của mình đi, đừng bận tâm đến tôi.
Nhật Phi ngạc nhiên:
- Bạn gái? bạn gái nào? Em nói gì vậy Mẫn Nhu.
Mẫn Nhu liếc mắt:
- Anh còn giả đò nữa sao? Cô gái ấy còn đứng trơ ra đó mà.
Nhìn theo cái hất mặt của Mẫn Nhu, Nhật Phi bật cười:
- À! Thì ra em đang nói Xuân Linh sao?
- Xuân Linh! Nghe thân mật quá hén?
Nhật Phi xua tay:
- Em đừng nghĩ vậy, tội anh, cô bé đó chỉ là bạn thôi. Hôm nay nhà cô ấy có chút chuyện nên nhờ anh chở đi giùm thôi.
- Hừ, em không tin.
- Nếu em không tin để anh gọi cô ấy lại cho em hỏi.
- Xí, em không thèm. Anh cứ ở đây mà lo cho cô ấy đi. Em đi đây.
Nhật Phi nhăn nhó:
- Tin anh đi, không có gì đâu mà.
Mẫn Nhu kênh mặt:
- Tôi không biết. Tôi không muốn cãi nhau ở đây với anh, chào anh.
Mẫn Nhu! Mẫn Nhu...
Nhật Phi gọi nhưng Mẫn Nhu không thèm quay lại. Xuân Linh gọi làm Nhật Phi giật mình:
- Anh Phi, anh Phi lại đây xem nè. Xem những chiếc áo này có đẹp không?
Còn tâm trí đâu mà xem áo nữa chứ? Nhật Phi nhìn nhìn rồi nói bâng quơ:
- Ờ! Đẹp Xuân Linh lấy hết đi, anh tặng Linh đó.
- Vậy em không khách sáo đâu nhé!
Cũng may mắn là lúc nãy Xuân Linh mải mê chọn lựa áo, chứ nếu không cô sẽ buồn lắm. Vì biết Nhật Phi đã có bạn gái. Lúc đó chắc lầu mộng của cô sẽ sụp đổ, chắc cô sẽ không dám gặp mặt Nhật Phi nữa.
Buổi chiều, Nhật Phi đến nhà ông Thái Nguyên để tìm Mẫn Nhu. Đã hai ngày kể từ ngày Mẫn Nhu gặp anh và Xuân Linh ở siêu thị đến nay. Cô luôn tránh mặt anh, gọi điện thì không thèm nghe.
- ''Chắc là cô bé còn giận đây. Thiệt khổ, đã bảo là hiểu lầm mà không nghé'.
Nhật Phi vào nhà thì gặp bà Quyên. Bà chỉ anh lên phòng của Mẫn Nhu.
Nghe tiếng gõ cửa, Mẫn Nhu đến mở, thấy là Nhật Phi nên cô định đóng cửa nhưng anh đã nhanh chân bước vào.
Mẫn Nhu hét nhỏ:
- Anh vào đây làm gì? Tôi không muốn gặp anh.
Nhật Phi bước tới ôm lấy vai của mẫn Nhu. Anh tha thiết:
- Em đừng như vậy mà, anh đã nói là không như em nghĩ đâu. Anh chỉ xem cô ấy như em gái mình thôi.
- Em gái! Anh tưởng tôi mới lên ba chắc. Anh nói là tôi tin sao?
- Anh nói thật mà. Nếu không tin, anh sẽ dẫn em đến gặp cô ấy để em hỏi.
Mẫn Nhu cười khẩy:
- Anh nói tôi điên chắc. Tự nhiên lại đến đó hỏi.
Nhật Phi khổ sở:
- Thế anh phải làm sao em mới tin?
- Anh có nói sao tôi cũng không tin.
- Mẫn Nhu tin anh đi, không có gì đâu mà.
Mẫn Nhu kênh mặt:
- Hừm! Không có gì mà lại chọn áo cho cô ta à?
- Trời ơi! Em đa nghi quá! Anh đã nói là em gái thì anh trai tặng em gái vài chiếc áo thì có gì đâu.
- Có gì làm sao tôi biết được?
Nhật Phi ngồi phịch xuống giường, vẻ mặt thiểu não:
- Nói mãi mà em chẳng chịu tin, thiệt khổ.
- Nhìn vẻ mặt ội nghiệp của Nhật Phi, Mẫn Nhu không thể nín được cười.
Thấy người yêu tự nhiên lại cười. Nhật Phi ngạc nhiên:
- Em sao vậy Nhu?
Mẫn Nhu bụm miệng cười làm Nhật Phi phát run. Anh lo sợ:
- Em bị làm sao vậy Nhu? Sao tự nhiên em lại cười dữ vậy? Em có bị cảm không?
Mẫn Nhu lại cười. Cô nói mà gương mặt vẫn còn cười:
- Anh này, bị cảm thì làm sao mà cười được. Em đang cười anh đấy.
Nhật Phi trố mắt:
- Cười anh!
- Phải, em đang cười anh đó. Nhìn vẻ mặt khổ sở, nhăn nhó của anh mà em phát cười.
Nhật Phi nhăn trán:
- Em làm anh điên lên mất, thấy anh như vậy mà em cười được à?
- Em xin lỗi, em chỉ đùa với anh thôi.
- Đùa?
Mẫn Nhu gật đầu:
- Em hiểu anh mà. Anh sẽ không bắt cá hai tay đâu. Với lại hôm đó thái độ của anh thản nhiên như vậy thì em đã biết rồi.
Nhật Phi chau mày:
- Em đùa ác vậy đó hả Nhu? Em có biết là hai ngày hôm nay anh khổ sở lắm không? Nếu đã biết anh không Phải người như vậy sao anh gọi điện em không thèm bắt máy.
Em đang thử anh thôi. Xa anh hai ngày em cũng nhớ anh lắm chứ nhưng em phải thử anh.
- Trời! Đã yêu nhau bao ngày rồi mà em còn thử anh. Em làm anh điên lên mất.
Mẫn Nhu ngồi xuống giường cạnh Nhật Phi. Giọng cô thật nhỏ:
- Bây giờ thì em đã biết anh yêu em thế nào rồi. Xin lỗi vì đã đùa với anh.
Nhật Phi thiếu điều muốn nổi cáu nhưng anh cố nén trong lòng. Dẫu sao đi nữa Mẫn Nhu cũng không ác ý. Nhật Phi cười cười:
- Anh không trách em đâu ngược lại anh rất yêu em, yêu em nhiều hơn nữa.
Mẫn Nhu ngã đầu vào vai Nhật Phi, cô thì thầm:
- Em rất vui vì anh đã hiểu em như vậy.
Xoay qụu đối diện với người yêu, Nhật Phi nâng cằm Mẫn Nhu lên, anh nói thật nhỏ:
- Sau này em đừng thử lòng anh kiểu này nữa nhé! Anh sẽ chết mất.
Mẫn Nhu cười cầu hòa:
- Em biết rồi!
Nhật Phi hôn lên mái tóc mượt mà của Mẫn Nhu. Giọng anh thật ấm:
- Đã hai ngày em làm anh phải nhớ em đến phát ốm được. Hôm nay em phải bù lại cho anh đấy!
Mẫn Nhu chu môi:
- Còn lâu, được nước làm tới hả?
Nhật Phl không nói gì cả, anh hôn lên bờ môi mọng đỏ của Mẫn Nhu. Phút chốc họ lại trao nhau bao yêu thương. Bù lại hai ngày xa nhau mà họ tưởng chừng như hai thế kỉ. Tình yêu là vậy, khi đã yêu rồi thì luôn muốn bên nhau...
Buổi sáng hôm nay. Ông Thái Nguyên bảo là ông được nghỉ nên ông sẽ ở nhà với bà Xuân. Để Xuân Linh yên tâm đi học. Bà Xuân từ lúc ở bệnh viện về hình như tinh thần khá hơn. Có lẽ là do sự có mặt của ông Thái Nguyên.
Dìu bà ra sau vườn, hai người cùng ngồi xuống chiếc ghế đá. Ông Thái Nguyên tỏ vẻ quan tâm:
- Em thấy trong người sao rồi? Đã khỏe hẳn chưa?
- Anh đừng lo, mấy ngày nay em thấy trong người khỏe lên rất nhiều:
- Vậy thì tốt. Em nhớ là đừng suy nghĩ gì nữa nghe chưa? Em đừng lo gì hết mọi chuyện cứ để anh lo.
Bà Xuân buồn buồn giọng:
- Làm sao mà em không lo cho được. Con Linh nó đã lớn khôn, nó biết tự tìm hiểu điều mà nó muốn biết.
- Ý em là?
- Tại anh không biết đó thôi, con Linh nó hay hỏi em về anh đó. Nó hỏi anh làm ở đâu mà sao không ai cho nó biết. Nó còn hỏi tại sao anh lại đi công tác thường xuyên. Phải chẳng ba có chuyện gì muốn giấu mẹ con mình?
Ngưng một chút bà Xuân lại nói:
- Nó còn hỏi biết bao nhiêu là chuyện. Thiệt em không biết làm sao nữa. Mỗi lần như vậy em chỉ biết trả lời bâng quơ với nó như lời anh dặn thôi.
Bóp nhẹ tay bà Xuân, giọng ông Thái Nguyên cũng thật buồn:
- Tội con bé quá! Nó đâu có tội gì. Chỉ tại anh mà bắt con phải chịu. Anh có tội với con bé nhiều lắm.
Bà Xuân ngấn lệ:
- Anh đừng nói vậy. Trong chuyện này anh không có tội gì cả. Người có tội là em, là do chính em. Nếu như ngày xưa em...
- Thôi, đừng nhắc đến mà em. Có lẽ không do ai cả mà là do số phận. Tuy nhiên, anh không hề hối hận hay buồn cho số phận của mình.
- Anh nói thật chứ?
- Anh nói thật. Trước giờ có bao giờ anh nói dối em đâu.
Bà Xuân lau đi dòng lệ:
- Cũng chính vì vậy mà em mới yêu anh cho đến ngày hôm nay đó.
- Anh hiểu mà.
- Nói xong, ông Thái Nguyên ôm bà vào lòng. Giờ đây chỗ dựa duy nhất của bà Xuân chính là ông. Ông là điểm tựa về vật chất lẫn tinh thần của bà.
- Trời ơi! Sẽ ra sao nếu như mai đây để chuyện này cho Xuân Linh biết.
Chắc con bé sẽ hận ông ấy, sẽ giận mình lắm.
Ôm bà Xuân trong tay, ông Thái Nguyên trở lại vui vẻ:
- Em có thấy ở con Linh thời gian gần đây có nhiều thay đổi không?
- Ý anh là?
- Hình như con bé đang yêu.
Hiểu ý chồng bà Xuân tươi tắn nét mặt:
- Anh nói đúng rồi. Con bé nó đang yêu đó.
- Thật sao?
Bà Xuân tự nhiên buồn trở lại, bà nói mà lòng bà đầy u buồn:
- Nhưng hình như cậu thanh niên đó không yêu con mình.
Ông Thái Nguyên ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao vậy?
- Có sao đâu, chỉ tại con mình yêu thầm người ta mà không dám nói ra thôi.
Ông Thái Nguyên sốt ruột:
- Nhưng cậu ấy là ai? Gia cảnh thế nào?
Bà Xuân chậm rãi:
- Cậu ấy đàng hoàng lắm, tốt với mẹ con em lắm. Nghe con Linh nói hình như cậu ta là giám đốc cho công ty nào đó.
- Vậy à?
- Hôm em bệnh cũng chính tay cậy ấy đã đưa em vào bệnh viện.
Ông Thái Nguyên khó hiểu:
- Như lời em nói thì cậu ấy phải yêu con mình chứ. Có yêu thì mới như vậy?
Bà Xuân lắc đầu:
- Tuy là cậu ấy lo lắng cho con Linh thật, nhưng theo em được biết thì cậu ấy không yêu con mình đâu. Em đang định giúp con bé.
Ông Thái Nguyên chau mày:
- Em định làm gì để giúp con?
- Em định nói tình cảm của con bé dành cho cậu ấy. Em sẽ giúp con một cách tế nhị.
Ông Thái Nguyên gật đầu đồng ý:
- Nếu em đã nghĩ vậy thì em cứ làm theo ý mình. Anh hiểu con mà, chắc là con bé yêu cậu ấy lắm nhưng không dám nói ra thôi.
Bà Xuân vui nét mặt:
- Anh cũng đồng ý với cảch làm của em sao?
- Đương nhíên là đồng ý rồi, chỉ nghe em kể thì anh đã cảm nhận được cậu thanh niên ấy là người tốt.
- Em luôn cầu mong cho con mình được hạnh phúc.
Ông Thái Nguyên chợt hỏi:
- Cậu ấy có đến đây thường không? Sao anh chưa hề gặp cậu ta vậy?
- Cậu ta cũng hay đến đây lắm.
- Vậy chắc là do anh ít đến. Anh xin lỗi.
- Khẽ đặt ngón tay lên môi ông Thái Nguyên, bà Xuân nhìn ông âu yếm:
- Anh đừng nói câu xin lỗi, lỗi này không do ai cả mà là do chúng ta tự nguyện.
Ông Thái Nguyên siết chặt tay bà Xuân vào lòng. Hai người có thể gọi là hai vợ chồng ấy họ ngồi bên nhau thật lâu. Mỗi người theo dõi một ý nghĩ riêng nhưng nói chung là họ đang nghĩ đến tương lai con gái của mình.
Buổi trưa, Xuân Linh đang trên đường về nhà thì nghe tiếng gọi:
- Xuân Linh? Xuân Linh!
Giật mình Linh quay lại, thấy là Trấn Thành nên cô cố tình chạy luôn như không nghe. Nhưng Trấn Thành nhanh hơn, anh đã cho xe chạy song song với Xuâư Linh. Giọng vui vẻ:
- Linh ơi! Cho Thành đi chung với!
Xuân Linh nhăn nhó:
- Đường là của chung, ai muốn đi đâu thì đi có gì mà phải hỏi.
Trấn Thành vẫn cười:
- Nhưng Thành muốn được cùng đi với Xuân Linh. Được không?
Xuân Linh hứ nhẹ rồi không nói gì hết. Thấy vậy, Trấn Thành tiếp tục tấn công:
- Linh im lặng xem như là đồng ý rồi nha.
Xuân Linh bực bội. Miệng lầm thầm:
- Xui xẻo thật khi không lại gặp hắn, thật là bực mình mà.
Giọng Trần Thành lại vang lên:
- Linh ơi! Hay là mình vào quá uống nưóc đi. Trời nắng quá Thành khát không chịu nổi.
Xuân Linh cười nữa miệng:
- Xin lỗi, Thành khát nhưng tôi thì không. Vì vậy Thành cứ đi một mình đi tôi phải về đây.
Nói xong Xuân Linh tăng ga cho xe vọt đi nhưng Trấn Thành lại đuổi kịp.
Hắn lại mời gọi:
- Vào quán uống nước đi Linh? Thành có chuyện muốn nói với Linh.
- Nhưng tôi thì không có chuyện gì để nói với Thành cả.
- Năn nỉ Linh đó. Chẳng lẽ Linh muốn, mình chạy theo năn nỉ đến tận nhà sao?
Xuân Linh giật mình:
- Thành nói gì? Thành định...
- Theo Linh về nhà cho biết.
Xuân Linh nổi cáu:
- Nè! Thành vừa thôi nha. Nể mặt mình là bạn bè với nhau nên tôi mới tiếp chuyện.
Nếu Thành còn quá đáng thì sau này coi như tôi không có người bạn này.
Thấy Xuân Linh giận thật sự nên Trấn Thành cũng hơi rùng mình, nhưng anh cũng không bỏ cuộc:
- Linh đừng giận như vậy! Mình chỉ có ý tốt muốn mời Linh uống nước thôi mà.
- Nhưng tôi đã bảo là không cần.
- Thì Linh cũng nên vào quán, mình có chuyện muốn nói với Linh.
- Xin lỗi để hôm khác.
Nói xong cho xe rẽ qua phải của ngã tư rồi mất hút. Bỏ mặc Trấn Thành lơ ngơ tìm kiếm.
Anh lắc đầu than thở:
- Đúng là một cô gái đầy cá tính.
Buổi chiếu hôm nay, Nhật Phi lại đến thăm bà Xuân. Thấy bà đang ngủ nên anh ra hiệu cho Xuân Linh cứ để bà nghỉ!
Hai người cùng bước ra ngoài. Xuân Linh cười thật tươi:
- Anh Phi ơi! Hay mình ra ngoài vườn ngồi cho mát nha.
Nhật Phi gật đầu:
- Cũng được.
Hai ngướl lại bước song song ra vườn, Nhật Phi thăm hỏi:
- Sao rồi, lúc này học hành có tiến bộ không? Nói cho anh nghe để anh mừng với.
Xuân Linh tươi tắn:
- Em vẫn vậy, anh Phi có ăn mừng không?
Vờ suy nghĩ một lát. Nhật Phi vui vẻ.
- Nếu vậy anh sẽ đãi Linh chầu kem chịu chưa?
Xuân Linh vỗ tay giòn giã:
- Đồng ý. Cám ơn anh Phi.
- Không cần phải cám ơn anh đâu. Lần này Linh được anh khao nhưng lần sau đến lượt Linh đấy nhé!
Xuân Linh chu môi:
- Trời! Vậy mà Linh cứ tưởng anh Phi tốt lắm. Ai ngờ... Nhưng thôi, được lần sau Linh sẽ khao anh Phi.
- Vậy chút nữa mình đi hả?
- Dạ.
Nhật Phi chợt hỏi:
- Nhưng nếu đi hết thì ai ở nhà với bác gái? Bác ấy vẫn còn bệnh mà.
Xuân Linh xua tay:
- Anh Phi khỏi lo, mẹ em đã đỡ nhiều rồi.
- Với lại lát nữa cha em sẽ về.
- Vậy à? à, vậy thì mình đợi bác trai về hả? Từ trước giờ anh chưa được gặp bác, nên cũng muốn diện kiến.
Xuân Linh hồn nhiên:
- Anh Phi mà gặp cha em bảo đảm anh Phi sẽ mến ông ngay.
- Vậy sao?
- Ừm, cha em dễ tính lắm.
Vừa nói hết câu, Xuân Linh đã nghe có tiếng xe trước nhà. Bíết là cha mình.
Cô reo lên:
- A? Cha em về. Cha em về rồi anh Phi ơi!
- Cha về mà em mừng vậy sao Linh?
- Dạ, phải mừng chứ vì cha em rất khi về nhà.
Nhật Phi không nói gì nữa. Anh cùng Xuân Linh bước vào nhà.
Thấy cha Xuân Linh chạy đến ốm cánh tay cha mình lay nhẹ:
- Cha hôm nay về sớm hơn mọi khi đó.
- Con vui lắm.
Nhật Phi bước vào thấy người mà Xuân Linh gọi là cha không ai khác hơn là ông Thái Nguyên. Mắt Nhật Phi muốn nhảy ra ngoài ông Thái Nguyên cũng giật thót tim khi thấy sự hiện diện của Nhật Phi. Bốn mắt nhìn nhau mà không thốt được nên lời.
Tiếng Xuân Linh vang lên như xua tan đi bầu không khí nặng trĩu:
- Anh Phi, đây là cha em đó.
Lại đứng gần Nhật Phi, Xuân Linh lại giới thiệu:
- Cha, còn đây là anh Phi. Anh ấy giúp gia đình mình nhiều lắm đấy cha:
Ông Thái Nguyên cố bình tĩnh:
- Vậy sao? Vậy cậu Phi đây là khách quí của gia đình mình rồi.
Nhật Phi cũng làm ra vẻ tự nhiên. Anh tươi cười:
- Bác đừng nói vậy con ngại lắm. Con chỉ hay làm phiền gia đình chứ có giúp đỡ gì được đâu.
Xuân Linh chen vào:
- Anh Phi lại khiêm tốn.
- Vừa lúc đó bà Xuân bước ra. Giọng bà vui vẻ:
- Có chuyện gì mà vui dữ vậy? Ủa, sao đông đủ vậy?
Ông Thái Nguyên bước đén bên bà Xuân ông quan tâm:
- Em vẫn chưa hết bệnh hẳn sao không nghỉ ngơi.
Bà Xuân hiền từ:
- Nằm hoài cũng mệt lắm chứ! Đi tới đi lui cho thoải mái, giãn gân giãn cốt.
Với lại ở ngoài đây vui như vậy làm sao mà tôi ở trong đó cho được.
Nhật Phi cười cười:
- Chắc là con đã làm ồn rồi nên bác không nghỉ được. Con xin lỗi.
Bà Xuân xua tay:
- Sao con lại nói vậy. Con đến đây chơi bác vui lắm. Thôi sẵn đông vui như vầy, để tôi xuống bếp làm vài món rồi cá nhà cùng dùng cơm.
Ông Thái Nguyên can ngăn:
- Không được, em vẫn chưa khỏe hẳn đâu.
- Hay là mình đến nhà hàng dùng cơm một bữa nha.
Nhật Phi cũng nói:
- Bác trai nói đúng đó bác, hay mình đi dùng cơm ở ngoài cho tiện.
Bà Xuân cười hạnh phúc:
- Được rồi, được rồi, tôi thua mọi người.
Xuân Linh bỗng reo lên:
- A! Hôm nay được đi ăn ở nhà hàng, thích thật.
- Rồi bữa cơm ở nhà hàng cũng diễn ra. Bà Xuân và Xuân Linh thì vui vẻ lắm vì giờ đây họ đang cảm nhận được sự ấm cúng và hạnh phúc.
Riêng ông Thái Nguyên và Nhật Phi thì không thoải mái cho lắm. Suốt bữa ăn họ cứ suy nghĩ về đối phương. Ông Thái Nguyên lâu lâu lại nhìn qua Nhật Phi xem thái độ, cứ chỉ của anh ta. Nhật Phi cũng không kém ông Thái Nguyên. Lòng anh cứ thắc mắc mãi:
- "Một người như bác tại sao lại có thể là người như vậy chứ? Xuân Lịnh đã lớn ngần này rồi. Tuổi của cô và Mẫn Nhu cũng xem xem nhau. Mẫn Nhu có biết chuyện này không nhỉ? Chắc là không bởi vì trước giờ mình đâu có nghe Mẫn Nhu nói. Với lại mình đã từng nghe Mẫn Nhu nói là cha là cha cô hay đi công tác xa. Hóa ra mọi chuyện là do đây. Nếu không tận mắt thấy và biết chắc mình sẽ không tin đâu.
Nhật Phi lắc đầu cho ý nghĩ tan đi:
- Thôi, chuyện này hãy từ từ cứ để bác ấy lo đi. Mình cứ im lặng là được.
? ? ? Đúng như lời hẹn, Nhật Phi đến quán cà phê Sương Tình để gặp ông Thái Nguyên. Anh cũng biết là ông Nguyên sẽ nói gì với mình.
Không hiểu sao anh cứ cảm thấy chuyện này sao ấy?
- “Chắc là bác ấy có nỗi khổ”.
Ngồi chờ một lúc thì ôngThái Nguyên đến, ông lịch sự:
- Xin lỗi con. Ta có một chút chuyện ở công ty phải giải quyết ngay nên đến trễ.
Nhật Phi vui vẻ:
- Có gì đâu ạ! Con cũng mới đến thôi.
Ông Thái Nguyên bỗng nghiêm nghị:
- Chắc con cũng biết hôm nay ta hẹn con ra đây là vì chuyện gì chứ?
Nhật Phi bình thản:
- Dạ, con cũng đoán được đôi chút.
- Tính ta không thích nóí lòng vòng. Giờ ta vào vấn đề chính luôn thể.
- Bác cứ nói, con nghe ạ.
Ông Thái Nguyên chậm rãi:
- Điều đầu tiên ta muốn nói cũng như muốn nhờ con là hãy giữ kín giùm ta bí mật này. Bởi vì đây chưa là lúc ta phải nói ra.
Nhật Phi cảm thông:
- Con hiểu mà, về chuyện này bác không nhờ thì con cũng giữ kín thôi, bác yên tâm đi ạ!
- Vậy thì ta biết ơn cháu lắm! Còn chuyện này nữa. Ta muốn hỏi con chuyện của con Xuân Linh. Con có biết nó đang yêu con không?
Nhật Phi giật mình:
- Sao lại có chuyện này được. Tại sao Xuân Linh lại nghĩ vậy chứ? Con chỉ xem Xuân Linh như em gái mình thôi.
- Chuyện này thì ta biết. Bởi vậy mới thấy tội cho con bé. Con hãy tìm cơ hội để nói rõ với nó nhé Phi?
- Con hứa sẽ nói rõ với Xuân Linh. Con hứa sẽ không làm gì để Xuân Linh phải khổ.
Ông Nguyên xúc động:
- Bác cảm ơn con, cám ơn con nhiều lắm.
- Hai người rơi vào im lặng không gian bỗng trở nên u ám khó tả. ''Tại sao lại có chuyện rắc rối đến với mình chứ? Mà lại liên quan đến Xuân Linh. Tội nghiệp cô bé, nếu như Xuân Linh mà biết được mẹ mình làm bé thì không biết cô ấy có chịu đựng được không. Mình phải mở lời sao với cô ấy đây?
Hơn một tuần trôi qua, Nhật Phi phải suy nghĩ biết bao nhiêu là chuyện.
Anh chưa đủ can đảm để nói rõ với Xuân Linh. Anh sợ cô bé sẽ khổ, sẽ ảnh hưởng đến việc học.
Hôm nay, anh cố gắng dồn hết can đảm đến nhà Xuân Linh. Nói chuyện ở nhà thấy không tiện. Hai người vào một quán nước. Ngồi đối diện nhau. Xuân Linh vui vẻ:
- Quán này đẹp quá anh Phi há? Anh Phi có hay đến đây không?
- À! Anh cũng mới đến đây lần đầu thôi.
Xuân Linh nói một cách vô tư:
- Ước gì có một người cùng em thường xuyên đến đầy thì tốt quá.
Hơi giật mình trước câu nói của Xuân Linh nhưng Nhật Phi cũng cố gắng blnh tĩnh. Hơn ai hết, Nhật Phi hiểu câu nói của Xuân Linh là đang nói đến mlnh. Nhật Phi cố làm tỉnh:
- Cần gì phải ước? Chỉ tại Xuân Linh quá kén chọn đó thôi.
Xuân Linh chu môi:
- Em có kén chọn ai đâu chứ? Tại chưa đúng đối tượng thôi. Người mình yêu thì không yêu mình còn người mình không yêu thì lại hay đeo đuổi. Đời đúng là khó hiểu thật.
Nhật Phi không nói gì cả. Anh đang suy nghĩ những gì Xuân Linh đang nói.
- Phải nói sao với Xuân Linh đây? Nói thẳng ra thì không được làm vậy sẽ tổn thương cô bé lắm. Phải làm sao đây Thấy Nhật Phi cứ ngồi im mà không nói, nên Xuân Linh lo lắng:
- Anh Phi, anh có nghe em nói gì không vậy?
Nhật Phi giật mình, anh bối rối:
- Ừ, đương nhiên là có nghe rồi, em nói là em đang yêu một người có phải không?
Xuân Linh buồn giọng:
- Phải, em đang yêu một người nhưng mà người ấy.
- Ôi! Quả là một cảnh tình tứ ở một nơi lãng mạn, trữ tình như vậy mà chỉ có hai người, một nam một nữ đúng là tình thật.
Nhật Phi giật thót người. Khi nghe Mẫn Nhu nói những câu đó, anh lắp bắp:
- Mẫn Nhu, sao em lại ở dây?
Mẫn Nhu kênh mặt:
- Hứ! Không ở đây thì làm sao chứng kiến được cảnh tượng đẹp như vậy.
Xuân Linh nhăn trán khó hiểu:
- Chị ấy là ai vậy anh Phi?
Mẫn Nhu cười nửa miệng:
- “Anh Phi” nghe ngọt đến phát sốt. Hai người đã thân nhau đến mức độ đó à.
Xuân Linh nhăn nhó:
- Chị là ai mà nói chuyện kỳ vậy?
- Cô không biết tôi thật sao? Thôi được để tôi giới thiệu. Tôi là bạn gái của ngưới mà cô đang tình tứ đó.
Xuân Linh thấy như trời đất đang sụp đổ dưới chân mình. Mây đen như đang kéo đến làm tối cả buổi chiều hoàng hôn. Xuân Linh lắp bắp:
- Là... bạn... gái... sao?
Mẫn Nhu cười khẩy:
- Bộ anh ấy không nói cho cô biết sao?
- À! mà tôi quen mất đâu có ai khờ đến nỗi ngồi với cô này mà bảo là mình đang yêu cô kia bao giờ.
Nhật Phi nãy giờ đứng như trời trồng. Giờ anh mới lên tiếng:
- Hai người nghe anh nói được không?
Mẫn Nhu tự nhiên ngồi xuống ghế, giọng cao ngạo:
- Muốn nói gì anh cứ nói đi, đâu có ai cấm anh nói đâu. Với lại tôi cũng đang muốn nghe anh giải thích chuyện này sao đây?
Nhìn Mẫn Nhu với thái độ kênh kiệu. Nhật Phi cảm thấy khó chịu lắm nhưng anh vẫn bình tĩnh giải quyết chuyện:
- Mẫn Nhu, em đã hiểu lầm rồi, anh và xuân Linh chỉ là bạn bè thôi. Em đừng nói những lời khó nghe như vậy.
- Hừ! Tôi nói lãng mạn mà khó nghe sao.
- Anh nói là bạn bè. Bạn bè mà hết đưa nhau vào siêu thị vui vẻ lại đưa nhau đến những chỗ như vậy sao hả? Anh còn nói là không có gì?
- Con nít nó nghe nó còn không tin huống gì là tôi.
- Anh nói thật mà em không tin. Anh chịu vậy.
Mẫn Nhu nổi nóng:
- Vậy là anh thừa nhận.
Xuân Linh ngấn lệ:
- Thôi đi, hai người đừng nói nữa.
- Quay qua Mẫn Nhu. Xuân Linh cố cứng rắn:
- Chị nên nghe lời anh Phi nói. Tôi và anh ấy chi là bạn bè thôi, không như chị nghĩ đâu.
- Cô nói nghe hay quá, bộ cô nói vậy là tôi tin sao. Cô tưởng tôi ngây thơ vậy à?
Xuân Linh cố nuốt đắng vào lòng. Cô nói với Nhật Phi:
- Em đã nói rõ với chị ấy giùm anh rồi.
- Tin hay không là tùy chị ấy. Chuyện này của hai người, thì hai người cứ ở lại giải quyết với nhau. Em xin phép về trước.
- Xuân Linh, anh xin lỗi.
- Anh không cần xin lỗi, thôi em về.
Xuân Linh đi rồi Mẫn Nhu lại khơi chuyện:
- Sao không đuổi theo mà còn đứng đây?
- Bộ anh không sợ con bé đó giận sao?
Nhật Phi hơi gắt gỏng:
- Em đừng vậy có được không? Chuyện chẳng có gì mà em làm rối lên.
Mẫn Nhu giận đỏ mặt:
- Anh đang trách tôi đó à? Anh trách tôi làm cô bạn gái của anh bỏ về à? Hay anh trách tôi làm hỏng cảnh tình tứ của anh.
- Mẫn Nhu, em có im đi không. Càng nói càng hồ đồ, gì mà tình tứ, gì mà bạn gái. Em đúng là...
- Là sao? Tôi là vậy đó. Anh hối hận rồi à? Vậy thì chia tay đi.
Nhật Phi nhìn thẳng Mẫn Nhu, anh hét:
- Mẫn Nhu, em có biết mình đang nói gì không? Chuyện chia tay đối với em nhẹ nhàng vậy sao?
- Phải, vậy thì sao?
Nhật Phi giận sôi gan, nhưng anh cố kềm nén. Đây là nơi công cộng, với lại Mẫn Nhu cũng vì yêu anh nên mới giận dữ vậy thôi. Anh nhẹ giọng:
- Thôi chúng ta về đi. Nên nhớ sau này không được nói đến chuyện chia tay nữa.
- Hừ! Cớ gì tôi phải về với anh, và tôi vẫn cứ nói lời chia tay đấy thì sao?
- Em muốn vậy thật à?
MẫnNhu hơi giật mình. Cô nghĩ bụng:
- Anh ấy định chia tay thật sao? Tại sao lại không năn nỉ mình chứ? Hừm, đã vậy thì tôi cho anh de luôn.
Nghĩ vậy nên cô nói cứng:
- Đúng vậy!
Nhật Phi lại nhẹ giọng:
- Anh nghĩ em nên suy nghĩ lại cho kỹ chuyện này đi. Em đang giận nên mới vậy thôi. Anh không chấp nhận chuyện chia tay đâu.
Mẫn Nhu thở phào?
- “Hết hồn. Vậy mà anh làm tôi cứ tưởng...”.
Mẫn Nhu cười nửa miệng:
- Chuyện này không phải anh Không muốn hay không chấp nhận được đâu.
- Vì vậy nên anh mới bảo là em hãy suy nghĩ lại. Còn bây giờ chúng ta về.
Em đến đây bằng gì vậy?
- Mặc tôi, anh cứ về trước đi.
Nhật Phi không kềm chế nữa. Anh bực bội:
- Vậy anh về trước đây.
Nhật Phi đi rồi. Mẫn Nhu ngồi thừ ra trong quán:
- Hừm! Con nhỏ đó đừng hòng vượt qua được Mẫn Nhu này.
Nhật Phi cho xe lao thẳng về phía trước. Đầu óc anh muốn rối tung lên. Lẽ ra hôm nay anh định nói rõ với Xuân Linh nhưng lại bị Mẫn Nhu phá vỡ kế hoạch lại còn làm rối beng lên.
- Tại sao Mẫn Nhu lại cố chấp như vậy chứ? Giải thích mấy cũng không nghe. Còn Xuân Linh nữa. Tội nghiệp cô bé chắc là bây giờ cô ấy đang buồn lắm. Mình đúng là người có tội. Bây giờ mình có nên đến nhà Xuân Linh không? Chắc là bây giờ cô bé đang khóc. Thôi thì để hôm khác mình sẽ đến vậy.
Nằm úp mặt xuống giườngXuân Linh khóc nức nở. Cô khóc như chưa từng được khóc:
- Tại sao lại vậy? Ông trời ơi! ông nói đi con phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tình yêu đối với con ngắn ngủi vậy sao chứ? Tình yêu đối với con thầm đến rồi thầm đi vậy sao?
- Anh Phi ơi! Sao anh không nói rõ ngay từ đầu chứ? Bây giờ tình cảm của em dành cho anh đã lên đến mức không thể xa anh rồi. Em phải làm sao đây?
Xuân Linh lại khóc, khóc cho vơi đi nỗi sầu. Bây giờ cô không biết chia sẻ cùng ai nữa. Chẳng lẽ tâm sự với mẹ. Bác sĩ dặn là bà không được suy nghĩ nữa.
Còn cha thì càng không thể.
Vì vậy mà Xuân Lình chỉ còn biết khóc. Khóc đến mỏi mòn thiếp đi mà cô cũng không hay biết.
Thấy con gái bước vào nhà mà mặt mày nhăn nhó, nên bà Tú lo lắng:
- Có chuyện gì mà trông con lạ vậy Nhu?
- Đâu có chuyện gì đâu mẹ, chỉ tại con quá mệt thôi.
- Con đã dùng cơm chưa vậy?
- Dạ rồi. Con xin phép lên phòng nghỉ.
- Vậy con cứ đi lên lầu nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn đi làm.
Mẫn Nhu mệt mỏi:
- Vậy con lên lầu đây.
Ngồi nhìn mình trong gương Mẫn Nhu tự nói một mình:
- Hừ! Con bé đó có gì hơn mình chứ? Nhật Phi, anh dám qua mặt tôi. Anh dám quen với con nhỏ đó. Rồi đây hai người hãy đợi đó mà xem. Tôi không để yên đâu.
Buổi tối ông Thái Nguyên, bà Xuân và cả Xuân Linh nữa, đang trò chuyện thật vui vẻ, ông Nguyên và bà Xuân cứ nói hết chuyện này rồi lại chuyện khác.
Xuân Linh thì ngồi im lặng vô hồn. Thấy cử chỉ đó của con gái, ông Nguyên nghĩ bụng:
- Chắc là thằng Phi đã nói chuyện với con bé rồi đây. Tội nghiệp con bé thật.
Tại sao trên đời này lại có nhiều sự trùng hợp vậy chứ, tại sao hai chị em nó lại yêu chỉ có một người? Nhưng nói cho đến cùng thì lỗi này cũng một phần do mình. Vì một phút chốc nông nỗi mà ông đã làm khổ bà Xuân giờ lại làm khổ thêm Xuân Linh nữa.
Bà Xuân cũng thấy con mình hôm nay lạ. Mọi khi hễ có ông Thái Nguyên về là nó cứ líu lo suốt. Hôm nay tại sao lại vậy chứ? Bà nhìn cô lo lắng hỏi:
- Linh, sao nãy giờ con không nói gì hết vậy? Con mệt à?
Đang miên man suy nghĩ nên bà Xuân hỏi, Xuân Linh cũng chẳng nghe. Bà Xuân lại hỏi:
- Làm gì mà con như người mất hồn vậy Linh?
Thoáng giật mình, Xuân Linh khõa lấp:
- Dạ, đâu có gì đâu mẹ. Tại con thấy hơi mệt thôi mà.
Bà Xuân gật gù, rồi bà lại tươi cười:
- Hôm qua con đi chơi với thằng Phi có vui không Linh?
Bị chạm trúng nỗi đau. Xuân Linh cố nén nỗi đau. Cô lắp bắp:
- Dạ.... vui.
Bà Xuân nhìn con gái yêu thương:
- Vậy thì tốt rồi. Thằng Phi nó là đứa tốt. Con mà quen được nó mẹ cũng thấy yên tâm.
- Trời ơi! Con không bao giờ có được anh ấy đâu. Mẹ đâu biết rằng anh ấy đã có bạn gái rồi. Chị ấy vừa xinh đẹp lại rất uy quyền. Con gái mẹ thua hẳn người ta.
Xuân Linh chỉ tự nói với mình vậy thôi. Chứ làm sao mà cô dám nói với mẹ mình.
Ông Thái Nguyên hiểu tâm trạng con gái. Ông nói một câu đầy ý nghĩa:
- Em cứ nói vậy làm con nó khó xử. Chuyện đó hãy để nó tìm hiểu rồi nó quyết định. Biết đâu thằng Phi nó không như con nghĩ. Sao con không nghĩ là nó đã có bạn gái rồi.
- Cha, cha hiểu con quá! Con cám ơn cha.
Bà Xuân thở dài:
- Anh nói vậy cũng có lý. Trước giờ, mình chỉ biết nó thôi chứ về gia đình nó mình đâu biết gì. Sao tôi lại quên mất chuyện thằng Phi nó có thể đã có bạn gái chứ?
- Em nghĩ vậy là đúng. Chuyện gì cũng vậy phải tìm hiểu rõ ràng. Thằng Phi tuy là tốt nhưng mình cũng phải có chừng mực với nó.
- Nhưng em thấy mến nó lắm, trông nó thật thà lại tốt.
Ông Thái Nguyên nghiêm nghị:
- Nhưng không có nghĩa là nó yêu con Linh đâu.
Xuân Linh nãy giờ cố nén để nước mắt khỏi rơi. Giờ cô mới lên tiếng:
- Cha mẹ cứ trò chuyện tiếp đi ạ, con xin phép về phòng. Con thấy hơi mệt.
Ông Thái Nguyên nhìn con gái. Lòng ông cũng nhói đau:
- Con mệt thì cứ đi nghỉ đi. Ngày mai còn đi học nữa.
- Vậy con xin phép.
Xuân Linh đóng sầm cửa lại. Mặc cho bao nhiêu nước mắt tuôn trào ra. Giờ đây cô chỉ còn biết khóc, khóc mới vơi đi nỗi sầu.
Buổi trưa, Xuân Linh cùng hai cô bạn Phương Mai và Nhã Như dẫn nhau vào shop thời trang nổi tiếng, Phương Mai và Nhã Như mê đắm những chiếc váy moden. Riêng Xuân Linh cô cứ như người mất hồn. Hỏi cái gì cô cũng chỉ gật đầu cho có lệ. Nhã Như cảm thấy bực bội trước thái độ của Xuân Linh. Cô hét nhỏ:
- Hôm nay mi sao vậy Linh? Làm gì mà như người mất hồn vậy?
Phương Mai cũng nói:
- Phải đó, hôm nay mi cứ như đang thất tình, mi có biết không Linh?
Xuân Linh lảm nhảm:
- Thất tình, phải ta đang thất tình mà.
Phương Mai quạu quọ:
- Mi lầm thầm cái gì vậy Linh? Ta bắt đầu thấy bực lên rồi đó.
Nhã Như lay tay bạn:
- Có gì thì mi cứ tâm sự với tụi ta đi. Mi đừng vậy ta lo lắm.
Xuân Linh như tỉnh táo hơn trước câu nói chân tình của bạn, cô gượng cười:
- Ta đâu có gì đâu mà hai mi quạu dữ vậy. Ta chỉ thấy hơi mệt thôi mà.
Nhã Như hờn dỗi:
- Mi không xem hai ta là bạn phải không? Mi không chịu tâm sự với ta. Cứ để trong lòng hoài. Vậy mà bảo là bạn thân.
Xuân Linh phân bua:
- Mi đừng vậy mà, ta có gì đâu mà tâm sự chứ? Ta đã nói rồi ta chỉ hơi mệt thôi.
Phương Mai liếc mắt:
- Thôi đi Nhi ơi! Nó đã không muốn nói thì mi cũng đừng ép buộc làm gì, vốn dĩ nó đâu xem ta với mi là bạn.
Xuân Linh nhăn nhó:
- Hai mi đừng nghĩ vậy mà, tội ta lắm. Thật tình là không có gì đâu. Hai mi đừng giận ta mà. Ta...
- Cô kia! Xuân Linh đang nói thì có tiếng ai nói lớn. Làm cả ba phải quay lại. Xuân Linh hơi giật mình khi thấy người vừa gọi to đó không ai khác hơn là Mẫn Nhu. Cô vờ như không thấy Mẫn Nhu. Quay trở lại cô nói cùng hai cô bạn:
- Chúng ta lại đằng kia chọn áo đi. Lúc nãy ta thấy có cái áo đẹp lắm.
Phương Mai vỗ tay:
- Vậy thì nhanh lên, vậy mà nãy giờ mi không chịu nói.
- Giờ ta nói cũng đâu có muộn:
Ba cô định bước đi thì lại có,tiếng cô gái quát lên:
- Cô kia! Định lánh mặt sao? Không dám gặp tôi à?
Xuân Linh làm như không nghe, cô nhắm mắt đi tiếp cùng hai cô bạn.
Mẫn Nhu hét lớn hơn:
- Cô kia! Có đứng lại không? Hay cô muốn tôi nói lớn với mọi người chuyện xấu của cô.
Xuân Linh không thể nhịn được nữa, cô quay lại giọng rung lên:
- Nè! Chị kia! Vừa thôi nhé, tôi đã nhịn chị từ nãy đến giờ, chị cũng phải tôn trọng tôi một chút chứ.
Mẫn Nhu cười khẩy:
- Tôn trọng cô à. Thật nực cười một người như cô mà bảo tôi phải tôn trọng, cô có quá đáng không đấy.
Xuân Linh giận đến tím môi:
- Chị....
Nãy giờ đứng nghe hai người đối thoại, Phương Mai và Nhã Như chẳng hiểu gì cả. Nhã Như quan tâm bạn:
- Có chuyện gì vậy Linh? Chị ta nói gì mà ta chẳng hiểu gì hết!
Mẫn Nhu khoanh tay trước ngực giống như đàn chị:
- Làm sao mà cô hiểu được chỉ có cô ấy mới biết chuyện gì thôi.
Phương Mai cũng nóng ruột:
- Chị ta nói gì vậy Linh? Sao mi cứ đứng im hoài vậy? Nói gì đi chứ.
Mẫn Nhu kênh kiệu:
- Nói được gì chứ khi mà cô ta giành lấy người yêu của tôi, cô bạn của hai cô không tầm thường đâu. Hai cô chơi chung cũng coi chừng đấy không khéo bạn trai của hai cô cũng mất vào tay ả đấy.
Phương Mai giận dữ:
- Chị kia! Chị nói chuyện cho đàng hoàng nhé. Bạn tôi không phải để chị nhục mạ vậy đâu?
Mẫn Nhu khinh khỉnh:
- Làm sao mà tôi có thể nói chuyện đàng hoàng với một con nhỏ không đàng hoàng như nó chứ?
Nhã Như nóng mũi. Cô cũng không vừa:
- Chị là ai mà lại xúc phạm bạn tôi như vậy? Chị có tin là chúng tôi gọi bảo vệ bắt chị không? Con gái gì mà hung dữ quá trời. Ai mà quen được bà chắc khổ dài dài.
Mẫn Nhu giận đỏ cả mặt:
- Con kia, mày vừa nói gì? Mày dám...
- Thôi đi, cho tôi xin đi, tôi mệt mỏi lắm rồi.
Xuân Linh nãy giờ giận đến lịm đi giờ cô mới lên tiếng. Nhã Như bất bình:
- Có tụi ta ở đây mi đừngcó sợ ả ta. Ả ta chẳng dám làm gì mi đâu.
Mẫn Nhu vỗ tay thành một tràng dài:
- Hay thật, các cô làm ta phát sốt lên rồi nè! Các cô định làm gì ta nào?
Xuân Linh ngấn lệ:
- Thôi đi các người cho tôi xin đi có được không? Phương Mai, Nhã Như chúng ta về đi. Đừng trảnh cãi nữa.
Mẫn Nhu cười đắc ý:
- Sao, sợ rồi à? Ta báo cho mà biết nhé cô không làm lại ta đâu. Đừng có mà mơ mộng đến Phi đấy!
Phương Mai nóng nãy:
- A! Thì ra nãy giờ chị ta đang nói về tên Nhật Phi. Hắn có gì hay ho chứ?
Tối ngày chỉ biết đeo theo Xuân Linh. Nè! Nếu chị có bản lãnh thì hãy giữ anh ấy đi.
Mẫn Nhu giận tái mặt:
- Cô... giỏi lắm! Hãy đợi đó.
Nói xong, Mẫn Nhu nện gót giày bước đi. Xuân Linh chao đảo, cô cảm thấy choáng rồi ngã quỵ Phương Mai hốt hoảng:
- Linh, mi sao vậy? Tỉnh lại đi.
Nhã Như cũng mếu máo:
- Sao lại như vậy. Mau! Mau đưa nó đến bệnh viện.
Mọi người xúm lại vây quanh XuânLinh, lát sau cô được đưa đến phòng cấp cứu của bệnh viện.
Phương Mai và Nhã Như rối rắm hai cô cứ đi tới đi lui. Lát sau, Nhã Như đưa ra ý kiến:
- Hay bây giờ ta và mi gọi điện cho anh Phi biết có được không?
Phương Mai cũng tán thành:
- Được đó! Nhưng mà ta và mi có biết số điện thoại của ảnh đâu mà gọi.
- Thì ta và mi cứ tìm trong túi xách nó xem sao. Biết đâu có thì sao?
- Vậy thì nhanh lên!
Tại bệnh viện.
Xuân Linh dần dần mở mắt ra. Cô thấy đầu mình nặng trĩu. Trước mắt cô giờ là hình ảnh Nhật Phi. Cứ ngỡ mình hoa mắt, nên Xuân Linh lắc đầu để xua đi, nhưng hình ảnh ấy vẫn còn, mà lại lên tiếng nữa chứ.
- Em tinh rồi hả Linh? Em làm anh lo quá!
Xuân Linh yếu đuối. Giọng cô thật nhỏ:
- Là anh thật sao Nhật Phi? Em không bị hoa mắt đấy chứ?
- Là anh đây, anh bằng xương bằng thịt chứ không phải hoa mắt đâu.
- Sao anh lại ở đây?
Nhật Phi tươi cười:
- Do hai cô bạn của em báo tin.
Như nhớ ra chuyện lúc trưa. Xuân Linh chợt đổi giọng:
- Anh nên về đi, anh đừng đến tìm tôi nữa. Tôi không muốn gặp rắc rối đâu.
Nhật Phi chau mày:
- Em làm sao vậy Xuân Linh? Sao em lại thay đổi nhanh như vậy?
Xuân Linh rơi hai hàng lệ:
- Tôi có gì mà thay đổi chứ? Tính tôi trước giờ là vậy đó.
Nhật Phi nắm lấy bàn tay Xuân Linh. Lòng anh tự nhiên dâng lên cảm xúc lạ. Xuân Linh cũng vậy, mặc dù đang giận nhưng cô cũng không đủ sức để rút tay mình lại. Cô nói bằng hơi thở yếu đuối:
- Anh buông tôi ra mau!
- Xuân Linh! Em nghe anh nói đi. Anh đã biết chuyện gì đã xảy ra rồi. Anh sẽ cố giải quyết cho thỏa đáng. Em đừng buồn anh nữa có được không?
Xuân Linh nghe chua chát:
- Anh cứ đi giải thích với chị ấy đi. Còn tôi, tôi không là gì của anh cả. Anh cứ mặc tôi.
Nhật Phi hỏi một câu nửa đùa nửa thật:
- Chẳng phải em đã yêu anh sao? Sao giờ em lại nói là không là gì của anh?
Xuân Linh nghe buồn giận anh ghê lắm, cô nói một cách cứng rắn:
- Phải, tôi đã yêu anh. Nhưng vì lúc đó tôi không hề biết anh đã có chị ta.
Giờ đây, tôi cảm thấy mệt mỏi lắm. Anh hãy về dỗ dành chị ấy đi.
Những câu nói của Xuân Linh cứ làm tim Nhật Phi nhói lên. Anh làm một việc mà chính anh cũng không kềm chế được.
Nhật Phi hôn lên trán của Xuân Linh, kề tai cô, anh nói thật nhỏ:
- Anh yêu em.
Xuân Linh dâng lên bao niềm cảm xúc. Cô quên đi mình đang giận anh, Cô như chìm trong không gian mê đắm, hạnh phúc. “Nụ hôn đầu đời là đây sao?”.
Xuân Linh tự nghĩ như thế. Rồi cô chợt buồn, lo lắng:
- Anh làm vậy, còn chị ấy thì sao? Em không muốn mình là kẻ thứ ba đâu.
Nhật Phi nhìn cô yêu thương:
- Bây giờ anh cũng chưa biết nữa nhưng anh sẽ làm cho người anh yêu được hạnh phúc.
- Vậy giữa em và chị ấy, anh sẽ chọn ai?
Trông Nhật Phi bây giờ thật thiểu nảo. Thật khó xử với anh. Một bên anh gắng công đeo đuổi, một bên thật dạ yêo anh. Giá như trước đây ông Thái Nguyên đừng nói với anh chuyện Xuân Linh yêu anh. Thì anh đâu cứ mãi nghĩ về cô rôi yêu cô lúc nào cũng không hay biết.
Thấy người mình yêu cứ mãi suy tư. Xuân Linh cũng một phần nào đoán được. Cô cố nuốt nghẹn ngào:
- Anh cứ quay lại với chị ấy đi. Em sẽ không trách anh đâu. Em sẽ xem đây là một giấc mơ, một kỷ niệm, kỷ niệm đẹp của riêng hai đứa mình, riêng em...
- Không, nếu vậy sẽ rất bất công với em. Hơn nữa... hơn nữa bây giờ anh cũng đã yêu em rồi.
- Đừng vậy mà anh. Nếu anh làm vậy sẽ cô lỗi với chị Nhu nhiều lắm. Và em cũng không muốn mình là kẻ thứ ba phá tan hạnh phúc của người khác.
Nhật Phi nghiêm nghị:
- Em không được nghĩ như vậy nữa nghe chưa. Em phải để cho anh thời gian để suy nghĩ. Anh không muốn làm khổ ai cả. Nhất là em, em đã có rất nhiều thiếu thốn rồi.
Xuân Linh tròn mắt:
- Anh Phi, anh nói gì vậy? Em đã có nhiều thiếu thốn gì chứ? Anh nói gì mà em chẳng hiểu.
Thoáng giật mình, Nhật Phi khỏa lấp:
- À, ý anh là, em đã có nhiều thiếu thốn tRong tình cảm nên anh không muốn làm em khổ thêm. Em có hiểu không?
- Anh đừng nghĩ vậy. Em không hề thiếu thốn gì cả? Ngược lại, em thấy rất hạnh phúc vì mình đã yêu không nhầm người. Mặc dù người đó đã...
Nhật Phi nhìn Xuân Linh đau xót. Lỗi này có phải do anh không? Nếu không vì yêu anh Xuân Linh có khổ như vầy không? Nhật Phi lắc đầu để xua đi bao phiền muộn trong anh.
Ngồi với Xuân Linh được một lát thì ông Thái Nguyên, bà Xuân và cả hai cô bạn thân của Xuân Linh cừng bước vào. Bà Xuân hối hả?
- Con sao rồi Linh? Tại sao lại bệnh như vậy?
Nhật Phi trấn an bà Xuân:
- Bác đừng quá lo lắng, Xuân Linh chỉ bị ngất vì lo học quá sức thôi. Bác đừng kích động mạnh.
Phương Mai cũng nói:
- Dạ đúng rồi đó bác. Hổm nay tụi con bận thi nhiều lắm, chắc vì vậy mà Linh nó đuối sức thôi.
Ông Thái Nguyên nhìn Nhật Phi như dò hỏi. Những lời Nhật Phi và Phương Mai nói chỉ có thể qua mặt được bà Xuân, chứ làm gì lừa được ông Thái Nguyên. Nhìn Nhật Phi ông lên tiếng:
- Phi nè! Bác cháu mình ra ngoài đi, bác có chuyện muốn nói với con.
Nhật Phi cũng một phần nào đoán được ý ông Thái Nguyên, nên anh theo ông ra ngoài.
Trên băng ghế đá của sân bệnh viện. Nhật Phi cùng ông Thái Nguyên đang trò chuyện. Giọng ông Thái Nguyên như nghiêm nghị:
- Con cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra với Xuân Linh vậy?
Nhật Phi thành thật:
- Là Mẫn Nhu làm đó bác, cô ấy gặp Xuân Linh ở shop thời trang rồi dùng đủ mọi từ ngữ để nhục mạ Xuân Linh. Nên Linh mới.
Ông Thái Nguyên giận dữ:
- Là con Nhu sao? Nhưng sao nó lại biết chuyện này?
Nhật Phi từ tốn:
- Mẫn Nhu gặp con yà Xuân Linh ở quán nước. Hôm đó, con định nói rõ với Xuân Linh nhưng chưa kịp nói thì Mẫn Nhu đã làm rùm lên. Làm cho Xuân Linh hốt hoảng.
Ngưng một lát, Nhật Phi lại nói tiếp:
- Điều con không ngờ là hôm nay Mẫn Nhu lại làm như vậy.
Ông Thái Nguyên ôm đầu đau khổ:
- Trời ơi! Chúng đều là con ta. Ta phải biết làm sao để trọn nghĩa đây. Hay bây giờ ta sẽ nói cho hai đứa biết. Biết đâu, đến lúc đó tụi nó biết chúng là chị em với nhau thì mọi chuyện sẽ ổn hơn.
Nhật Phi hốt hoảng:
- Bác ơi! Bác đừng làm vậy. Nếu như bác làm vậy thì người khổ vẫn là Xuân Linh.
Ông Thái Nguyên như không hiểu. Ông nhăn trán hỏi Nhật Phi:
- Sao lại vậy chứ?
Nhật Phi chậm rãi:
- Con nghĩ trên đời này chẳng ai chịu nổi cảnh mẹ mình là...
Ông Thái Nguyên cắt ngang lời Nhật Phi:
- Bác hiểu ý con rồi. Vậy theo con ta phải làm gì bây giờ chứ. Thấy con Linh như vậy ta chịu không nổi. Còn con Nhu cũng vậy. Xét đến cùng thì nó cũng tội lắm. Vì yêu con nên nó mới như vậy.
- Con hiểu. Bây giờ con cũng rối lắm. Không biết phải làm sao để giải quyết cho vẹn tình vẹn nghĩa.
Hai người đàn ông cứ ngồi đó suy nghĩ. Họ thật sự đang rối rắm lắm. Chẳng lẽ diễn cảnh của năm xưa lại trở về với hai đứa con ông Nguyên sao?
- “Không, ta không để chuyện đó xảy ra đâu”.
Buổi chiều, Nhật Phi đến công ty Thái Nguyên, anh đến thì mọi người đã về hết. Đẩy cửa bước vào thấy Mẫn Nhu không có trong phòng. Nhật Phi định bước ra thì:
- Anh đến đây làm gì?
Nhật Phi nhìn Mẫn Nhu, anh chau mày:
- Em chưa về thì tốt. Anh có chuyện muốn nói với em. Mẫn Nhu kênh kiệu:
- Sao? Con nhỏ đó méc với anh rồi à? Anh định làm gì tôi đây?
- Không có ai méc anh cả. Nếu em không nghe n