Nỗi Niềm Trong Anh

Nỗi Niềm Trong Anh

Tổng số chương: 2

Mỹ Phương dừng xe trước cánh cổng đầy hoa tigôn quấn quít. Mấy nhánh hoa hồng hình trái tim như nghịch ngợm kéo tóc cô, cô ngước lên, gỡ chúng ra khỏi đầu mắng yêu:

- Tụi mi là một lũ phá phách, ngày nào cũng làm rối tung tóc của người ta lên. Nhưng vì ta thấy tụi mi dễ thương nên ta tha cho tụi mi đó nha.

Tiếng đàn ông sau cánh cổng cùng với tiếng mở chốt lách tách:

- Con về, sao không gọi cha mở cổng cho, còn ở đấy cằn nhằn gì vậy hả?

Mỹ Phương reo lên:

- Cha! Sao biết con về mà mở cổng đúng lúc vậy?

Ông Vinh cười:

- Cha có quả cầu mầu nhiệm mà, ngồi trong nhà, cứ xoay nó là biết con đang làm gì thôi.

Mỹ Phương dẫn xe qua cổng, luyến như sáo:

- Vậy cha thử nói cho con nghe đi. Từ sáng đến giờ, con gái của cha đang làm gì?

- Ờ... ờ... thì... nhéo cho con nít khóc để phát kẹo dỗ chúng nín, sau đó sẵn dịp thủ lại một cái cho vào miệng... Sau đó...

Mỹ Phương giậm chân:

- Cha! Cha ghẹo con vậy là không tốt đó nha. Cha đoán người ta làm chuyện mờ ám không thôi.

- Nếu không có như vậy, sao lúc con vừa về tới cổng lũ tigôn chúng níu đầu con chứ?

- Nữa rồi. Cha chuyên môn nghe lén chuyện của con, cha thuộc thành phần "hết sức nguy hiểm" rồi đấy.

- Chưa đâu, vì cha chưa hề đọc nhật ký hay thư riêng của con. Cha là một người cha hoàn toàn đáng tin cậy đấy, con gái ơi! Thôi, vào chẩn bị ăn cơm. Cha chờ con về, đói muốn xót cả ruột. Hôm nay cha làm rẫy, cuốc trúng một con thỏ rừng, đem vào nấu rượu chát cha con mình ăn chơi.

Mỹ Phương xoay lại nhìn cha, cô tròn mắt nghi ngờ:

- Hình như cha đang nói dóc thì phải à nha?

Ông Vinh cười xoà:

- Chuyện gì con cũng không tin cha cả. Vậy chứ con tin có thịt thỏ ăn không đây?

Mỹ Phương lắc đầu:

- Có lẽ là... đậu hủ chiên nấu rượu chát, cha hả?

- Lầm to rồi con gái ơi. Con vào bếp xem đi, có thịt thỏ đàng hoàng, còn có thêm tay đầu bếp giỏi nữa đấy.

- Ai vậy cha?

- Ậy! Vào xem thì biết ngay mà.

Mỹ Phương dựng xe trên thềm nhà. Cô đoán ra được là ai rồi. Chắc có lẽ Sam, một người bạn của cha, tuy anh ta chỉ hơn cô khoảng năm, sáu tuổi là cao. Vậy mà Sam chơi với cha rất thân, hai người thường rủ nhau gieo trồng cùng loại hao mầu, cùng thời vụ. Khi thu hoạch, họ lại rủ nhau đem ra chợ bán. Những lúc rảnh rỗi, cha và Sam hay đi săn thú trong rẫy. Sam biết nướng thịt, biết uống rượu. Sam rắn rỏi phong sương như cây rừng. Với Mỹ Phương, Sam dịu dàng cũng như cha. Sự có mặt thường xuyên của anh ta trong nhà không làm cho Mỹ Phương cảm thấy khó chịu, bởi anh ta rất khéo léo trong mọi công việc, anh ta đã giúp cha con cô rất nhiều điều. Có anh ta, nhà càng thêm ấm cúng.

Mỹ Phương chun mũi hít một hơi dài, mùi món thịt do Sam lục đục xào nấu trên bếp lửa quả thật là hấp dẫn. Cha không nói dối cô, có thịt thỏ ăn thật rồi. Mỹ Phương nói to:

- Anh Sam nấu gì vậy?

Sam quay lại, mặt anh cười rất tươi:

- Thịt thỏ. Phương rửa mặt rửa tay đi, anh dọn lên là vừa đấy.

Ngon tuyệt cú mèo. Nấu với rượu chát hả?

- Không. Nấu cari.

- Vậy thì đê? Phương đi mua bánh mì về chấm với cari nha?

- Anh có mua rồi đấy Phương. Phương chỉ có việc thưởng thức thôi.

Mỹ Phương nói với nụ cười chúm chím:

- Vậy là nhất anh Sam rồi. Thảo nào cha của Phương chẳng thích anh Sam.

Sam vuốt mũi mình:

- Làm anh nổ mất tiêu cái lỗ mũi rồi đây nè Phương ơi!

Nãy giờ ông Vinh đứng nơi ngưỡng cửa bếp. Nghe Sam và Mỹ Phương nói qua nói lại, ông lặng lẽ cười. Toàn là hảo ý cả, rất tốt!

Một cơn gió phất qua, rồi thêm một cơn gió nữa, mạnh hơn tí xíu, mây đen kéo tới làm bầu trời có màu xám chì. Có lẽ sắp mưa. Hôm qua đài báo cơn áp thấp gần bờ biển Việt Nam, tất nhiên là sẽ không thể nào tránh khỏi những trận mưa dai dẳng và rét mướt. Thế này mà ngồi ăn cari nóng với bánh mì càng ngon tuyệt chư sao.

Sam nhắc nồi cari ra khỏi bếp, đặt lên bàn. Anh nói:

- Để cháu đi che chuồng gà cho chú, không khéo trận mưa lạnh này làm cho chúng cúm mất.

Ông Vinh cười:

- Thôi, để chú lo, chỉ cần hạ mấy tấm liếp và đóng cửa chuồng là xong. Bên nhà cháu thì sao?

- Mẹ cháu có thể lo được, chú ạ.

- Coi chừng bà cụ sợ giông gió.

- Mẹ cháu tuy già nhưng khoẻ lắm, mẹ cháu dũng cảm hơn cả cháu nữa đấy.

Ông Vinh xoay người đi qua trại gà, còn nói vói lại, tuy biết chắc thế nào Sam cũng theo sau lưng:

- Nhớ để dành phần thịt thỏ cho bà cụ nhá Sam.

- Vâng, cám ơn chú Vinh.

Hai người đàn ông hì hục ngoài chuồng gà, trong khi Mỹ Phương thay đồ ngắn rồi cắt nhỏ mấy ổ bánh mì sắp vào dĩa, soạn chén đuã... Chẳng hiểu sao họ lâu trở vào vậy kià, gần mười lăm phút. Mưa tuy nhỏ nhưng đan dầy đặc và lạnh giống như mưa phùn gió bấc, rất lạnh, thế mà cha với Sam biệt dạng.

Lo lắng, Mỹ Phương chạy ra cửa, bắt hai bàn tay lên miệng làm loa, gọi lớn:

- Cha ơi!

- Gì la lớn ghê vậy Phương? Cha đây chứ đâu mà hoảng thế hả?

Tiếng cha bên cạnh làm Mỹ Phương giận dỗi:

- À! Thì ra hai người định hù con. Có cần chơi xấu với nhau như vậy không chứ?

Ông Vinh rồi Sam, thêm một bóng người nữa bước qua gian trại vào căn nhà bếp. Ông Vinh nói:

- Ai thèm chơi xấu con? Cha với Sam không biết đói sao, chỉ tại chúng ta có khách thôi.

Mỹ Phương vừa kịp nhìn thấy người lạ mà cha gọi là khách. Anh ta cao hơn Sam một cái đầu, trắng trẻo, sạch sẽ, tươm tất với chiếc áo chemise "chặt" gọn trong "thùng", tuy anh ta ướt như... chuột lột vậy.

Anh ta gật đầu chào Mỹ Phương, trong khi ông Vinh bảo:

- Đây là con gái của tôi. Chào anh đi Mỹ Phương.

Ông Vinh vào phòng lục lạo, lấy ra bộ pyjama mới và chiếc khăn lông, trao cho ông khách:

- Cậu vào nhà tắm, tắm rửa thay tạm quần áo của tôi đi nha. Cậu đừng ngại, tôi tuy lớn tuổi nhưng khỏe mạnh lắm, không có bệnh truyền nhiễm đâu mà sợ.

Ông khách đỡ lấy các thứ trên tay ông vinh:

- Cháu đã làm phiền bác nhiều lắm rồi, đâu dám hỗn xược như thế. Cháu xin bác.

- Ừ. Cậu nói dài dòng coi chừng cảm lạnh thì nguy đó nha. Thay quần áo nhanh lên đi, sau đó dùng món thịt rừng đạm bạc với chúng tôi cho vui.

Anh ta đi vào nhà tắm theo hướng dẫn của ông Vinh. Sam im lặng, có lẽ như anh không vui vì vị khách không mời mà đến này. Lặng lẽ, Sam múc thịt ra tô rồi ngồi chống tay nhìn mưa. Ngoài trời, mưa vẫn cứ rơi rơi. Ở xứ rừng đèo heo hút gió này, chỉ có dân cam phận như Sam, như cha con ông Vinh mới có thể đủ sức bám vào thôi. Dân thành phố như cái gã đàn ông có bề ngoài lịch sự trắng trẻo trí thức kia làm gì có thể chịu đựng nổi nắng gió, cuồng phong, mưa bão ác nghiệt của miệt rừng này chứ. Thế mà hắn từ thành phố, sống sung sướng, đầy đủ tiện nghi chẳng chịu, lại lặn lội lên rừng tìm đất lập nghiệp. Hắn có bao nhiêu hơi sức mà bày đặt đèo bồng, trừ phi hắn dày dạn sương gió như Sam naỳ...

Sam còn nghĩ ngợi mông lung, anh chàng dân thành phố đã trở vào, trông anh ta hơi bị chật chội trong bộ quần áo của ông Vinh. Sam nhìn cử chỉ từ tốn, nhẹ nhàng sang trọng của anh ta rồi nhìn lại bắp chân tay cuồn cuộn rắn rỏi của mình. Đúng là hắn khác Sam một trời một vực. Sam nhìn trộm Mỹ Phương. Trong ánh mắt cô có vẻ gì đó như ngưỡng mộ hắn. Sam chợt buồn... nhưng anh chẳng biết mình buồn vì cái gì nữa. So với Mỹ Phương, Sam biết chắc mình như gà so với Phụng. Mỹ Phương có học, Mỹ Phương xinh xắn, Mỹ Phương lại là cô giáo dạy trường mẫu giáo của xã này. Còn Sam, Sam chỉ biết cách cầm lưỡi cày, lưỡi cuốc, quanh năm dầm mưa dãi nắng. Được làm bạn với ông Vinh và Mỹ Phương là điều vinh hạnh cho Sam rồi, làm gì Sam dám đèo bồng mơ tưởng chứ.

Ông Vinh chỉ vào chiếc ghế:

- Mời cậu ngồi, dùng chút trà cho ấm người rồi hãy ăn cơm. Ở đây mưa rừng dai dẳng lắm, hay là cậu cứ ở lại nhà tôi đi, còn thưà chỗ cho cậu mà. Bây giờ cũng đã quá ngọ rồi còn gì?

Chàng trai xoay ly trà nóng trong tay, cảm kích:

- Cháu ngại làm phiền bác...

- Ôi! Đã lỡ làm phiền rồi thì cứ làm phiền luôn đi. Nói cho vui thôi nha, có gì đâu mà phiền. Chúng tôi ở đây rất buồn, lâu lâu được tiếp khách cho ấm nhà ấm cửa. Cậu thấy đó, cách nửa cây số mới mọc một cái nhà, như trong hoang mạc, cậu ạ.

Chàng trai phì cười trước câu nói chân tình của gia chủ. Ông Vinh hấp háy mắt như đang cao hứng:

- Ở lại nhà tôi đi. Ngày mai, tôi tình nguyện dẫn cậu đi xem mấy lô đất họ vừa kêu giá bán, đất trống có, đất phủ cây có, đất nào giá nấy mà. Tôi là Thô? Địa ở đây đấy, không nói dóc cậu đâu. À! Lúc nãy cậu bảo cậu tên Văn phải không? Hình như cái tên của cậu có vẻ quen quen...

Văn, tên anh khách thành phố cười nửa miệng rất có duyên:

- Dạ, được vậy thì hay cho cháu quá.

Ông Vinh quay qua Sam:

- Ca? Sam nữa, Sam sẽ giúp cậu.

Sam làm thinh. Nhưng ông Vinh bận nói, đâu để ý tới Sam. Với ông, Sam lúc nào cũng hiền như cục đất vậy.

Chàng trai tên Văn lịch sự cười với Sam:

- Mình nhờ cậu nhé, Sam?

Sam buộc lòng, nhưng với giọng nhát gừng:

- Cũng được thôi.

Sau đó, họ quây quần bên mâm cari thỏ. Đúng ra đây là thỏ của trại Sam nuôi. Lúc này hiếm bắt được thỏ rừng, bởi người ta phá cây trồng rẫy hoặc cây công nghiệp nên thú rừng bỏ đi cả. Dù thịt loài thỏ rừng ngon hơn thỏ nhà, nhưng nói là thịt rừng thì cảm giác thưởng thức sẽ thú vị hơn thôi.

Ông Vinh gắp thịt vào chén cho Văn. Văn ăn rất tự nhiên, không lo sợ hay giữ gìn gì nhiều. Bởi anh biết đặc tính dân nông thôn không dối trá gian xảo. Văn biết họ tiếp đãi anh vì niềm vui, vì sự hiếu khách, có lẽ họ chẳng toan tính vụ lợi gì đâu mà lo. Trước khi lên đây, cha Văn đã nói như vậy rồi mà. Mục đích Văn lên đây là tìm cho cha khu đất để ông lui tới giải trí, sau những giờ làm việc mệt nhọc căng thẳng. Mua được dất, Văn sẽ cho lập trang trại ngay, mô hình trang trại đã được vẽ sẵn trong đầu óc của Văn rồi. Hiện nay, trang trại đang là một hình thức cải tiến nông thôn. Làm giàu cho nông thôn, góp phần làm giàu đẹp đất nước, lúc nào cũng là mơ ước của một chàng kỹ sư như Văn.

Sam im lặng ăn, không nói gì cả. Thái độ của Sam hôm nay rất khác thường, có lẽ Sam mặc cảm nhiều hơn là buồn. Sự xuất hiện của chàng trai thành phố này đã khiến cho một chút tự ti trong lòng Sam nỗi dậy, nhưng Sam tuyệt nhiên không cảm thấy ganh tỵ, bởi tính Sam vốn an phận mà.

Sam ăn xong, phu. Mỹ Phương thu dọn chén bát ra sau rồi xin phép đi về. Viện cớ hôm nay mưa gió, Sam phải về cho bà cụ đỡ lo. Tuy trời còn khá sớm, mới có hai giờ chiều, nhưng ngoài trời rất tối tăm rét mướt vì trận mưa lạnh lẽo này.

Ông Vinh bảo Sam lấy áo đi mưa, nhưng anh nói không lạnh rồi lấy xe đạp ra cổng. Ông Vinh nhìn theo Sam, lo lắng:

- Không khéo thằng Sam cảm lạnh mất.

Văn ngập ngừng:

- Thưa bác, anh Sam...

Không chờ chàng trai hỏi hết câu, ông Vinh đã vội nói:

- Sam là láng giềng của tôi, nhà hắn ở lô đất phía dưới con đường cậu đi lúc nãy. Chúng tôi rất thân nhau, hôm nay mưa bão nên hắn về sớm đấy. Nếu có nắng, Sam ở chơi đến năm, sáu giờ chiều. Trại của Sam chỉ trồng cao su, hắn làm lụng từ nửa khuya đến mười giờ sáng là hết việc rồi, cậu ạ.

- Có lẽ anh ấy giỏi lắm?

- Rất giỏi nữa là khác. Cậu mua được đất rồi, nếu cần công nhân, có thể nhờ Sam đấy, vừa giỏi, vừa tốt bụng lại hiền.

- Cháu xin vâng lời bác.

- Ờ, cậu chẳng có quen biết ai ở xứ này sao?

- Dạ, cháu có quen một người là bà con xa của cha cháu, cứ ngỡ ông ấy còn ở đây, nào ngờ khi lên đến hỏi ra ông ta đã bán đất và đi xứ khác. Lúc vào đây, cháu định xin bác cho trú mưa một lúc rồi quay về Sài Gòn, nào ngờ cơn mưa dai dẳng quá. Nếu không nhờ bác giúp dỡ và cô Phương đây cho một bữa cơm, có lẽ cháu chết dọc đường mất.

Văn nhìn Mỹ Phương, ánh mắt anh thật ấm. Có lẽ đó là ánh nhìn tự nhiên của Văn, nhưng Mỹ Phương cảm thấy mất tự nhiên. Cô lúng túng đáp:

- Thưa, đâu có gì quan trọng. Chúng tôi chỉ đem thêm chén đữa thôi mà, thức ăn rất đạm bạc.

Văn cười. Nụ cười chàng trai dân thành phố sao duyên lạ.

- Cô Phương thật khiêm nhượng. Ở sào Gòn chắc gì có món ngon như ở đây.

- Anh khiêm nhường thì đúng hơn. Xứ rừng đèo heo hút gió làm sao sánh được với Sài Gòn. Người dân Sài Gòn chỉ cần làm ra tiền nhiều thì muốn gì được nấy, đâu chỉ một món thỏ rừng nấu đơn sơ như vậy chứ?

- Dù sao thì ở mỗi nơi cũng đều có đặc điểm của nó. Những điều ở đây thừa thãi mà Sài Gòn lại hiếm hoi. Chẳng hạn như chú và cô Phương đây vui lòng cho một kẻ lỡ đường như tôi ở trọ, còn Sài Gòn, chỉ còn một điều là co ro dưới mái hiên, hay vào nhà lồng chợ thịt, cá mà ngủ thôi.

Mỹ Phương tròn mắt, dù cô đã có nghe rất nhiều người bảo dân Sài gòn vô tình và hay nghi kỵ kẻ lạ mặt.

- Có thuyện dó thật sao?

- Có chứ. Vì thế cho nên người ta lập ra quán trọ, Phương ạ.

Họ chợt im lặng. Văn nhìn đám lửa ấm bập bùng trong bếp và nghe tiếng mưa rơi rỉ rả ngoài hiên. Ông Vinh lo lắng, chẳng biết Sam về có bị cảm lạnh hay không. Còn Mỹ Phương, cô nghĩ đến câu nói của Văn rồi đâm ra lo sợ... dù sao Văn cũng là người xa lạ đối với cha con cô mà, bây giờ lỡ hứa cho người ta trọ lại nhà cho hết đêm nay rồi. Nếu bảo yên tâm thì Mỹ Phương không thể nào yên tâm được. Còn trở mặt đuổikhéo, có lẽ Văn sẽ ra đi, nhưng như vậy thì Mỹ Phương đâu nỡ. Thôi thì cứ mặc cho ông trời lo liệu vậy. Một gã đàn ông thành phố như Văn, dưới cơn mưa áp thấp lạnh và tầm tã này, làm sao anh ta đủ sức vượt bốn, năm chục ký lô mét đường rừng cho nổi chứ?

Mỹ Phương nhìn trộm Văn. Anh ta vẫn trầm ngâm thả hồn theo mưa ngoài hiên...

Mỹ Phương cảm thấy da mặt mình râm ran nóng: Tự dưng lại đi lo cho anh ta, kỳ thật đấy!

MỸ Phương ngồi chống cằm nhìn trời. Trời hôm nay không mưa, lại là chủ nhật, Mỹ Phương rất rảnh. Bởi chủ nhật thì cô không phải đến lớp, và chủ nhật cũng là ngày mà Văn hay trở lại đây. Văn đã thỏa thuận sang nhượng được bốn héc - ta đất, trang trại này trước kia người chủ cũng ở Sài Gòn, anh ta trồng bốn héc - ta cây cao su, thu hoạch mủ được năm năm. Sau đó vì tham lợi trước mắt, anh ta đã thẳng tay cho đốn hạ gần ba nghìn cây cao su để bán gỗ, ôm tiền về Sài Gòn mua một chiếc Toyota. Khu đất giờ trống như ngày ông Vinh mới đặt chân lên vùng này, chỉ có điều nó trống đúng nghĩa, chứ không lô nhô rừng chồi hoang dại như lúc đó. Cũng may, Văn có tâm nguyện lập trang trại, hy vọng ngày mai mảnh đất sẽ phủ màu xanh trở lại.

Sam đi qua chỗ Phương ngồi, anh cố đi thật khẽ cho cô khỏi giật mình. Từ lúc có chàng trai thành phố ấy lên miền đất này, Sam nhận thấy Phương thay đổi rõ ràng. Phương hay thả hồn mơ mơ mộng mộng đâu đó trên tàn cây, ngoài vườn hay một góc sân. Phương làm dáng hơn, môi Phương đều đặn tô son, má Phương đều đặn thoa phấn, có khi Sam bắt gặp Phương chăm chú tỉa đám lông mày của cô hàng giờ. Sam thở dài. Có lẽ Phương đã bắt đầu mơ người con trai thành phố ấy rồi cũng nên! Thật lòng Sam chỉ xem Phương như một cô em gái. Còn gã con trai thành phố đó toát lên cái vẻ gì như sang sang, quý quý, kiểu kiểu, cách cách mà đối với Sam, anh ta chắng thể gần gũi được. Anh ta giống như cây kiểng quý, không như chú Vinh và Sam. Chú Vinh và Sam rằn rói như cây rừng, quen chịu sương chịu nắng. Còn Mỹ Phương, Mỹ Phương có thích hợp với anh ta không. Sam cảm thấy lo lắng, lo lắng như người anh trai lo lắng cho đứa em gái dại khờ của mình.

- Anh Sam!

Sam giật mình vì tiếng kêu của Mỹ Phương. Anh xoay lại:

- Có chuyện gì không Phương?

- Ư.....

Mỹ Phương đỏ mặt một lúc, sau đó nói:

- Thấy anh Văn có lên không?

Sam lắc đầu nói thật tình:

- Không có.

Mỹ Phương nói bâng quơ:

- Trưa rồi, sao ảnh không lên kìa?

- Anh đâu có biết.

- Mọi hôm, sáng chủ nhật là anh Văn lên tới. Tuần rồi, Phương gởi ảnh mua một số sách đọc, ảnh hứa chắc lắm mà?

-............

- Anh Văn hiền ghê đi hả, anh Sam?

- Ờ, thì hiền.

- Chủ nhật tuần rồi, ảnh cho ba một túi trà gừng, một túi trà khổ qua, uống ngon lắm. Anh Sam có uống không?

- Ơ...... có.

- Nếu một chút nữa anh Sam thấy anh Văn có lên, nhớ cho Phương hay nha. Đừng để anh Văn nhìn thấy Phương ăn mặc bê bối như thế này, ánh cười chết.

- Có tuần anh Văn đi xe Dream, có tuần đi bằng chiếc Phuture, khó phân biệt lắm. Phương ở trong nhà, anh với chú Vinh ngoài rẫy, làm sao báo động cho Phương được?

Mỹ Phương cười:

- Ờ há! Em thật đúng là chúa lẩn thẩn, chỉ cần mình đi thay ngay quần áo bây giờ là tiện rồi. Vậy mà em cũng không nghĩ ra được, rõ là mụ mị cả đầu óc mất thôi.

Sam buồn buồn:

- Anh thấy Phương tươm tất lắm rồi.

- Ồ! Không đâu. Anh Sam là người nhà, nhìn Phương bê bối quen mắt nên không nhận ra điểm bê bối cẩu thả của Phương. Anh Văn thì khác, nhìn Phương bây giờ, ảnh sẽ chê cười Phương ngay. Dân Sài Gòn người ta luôn chuộng việc ăn mặc đẹp, Phương không để cho anh Văn thấy Phương luộm thuộm đâu.

- Cũng tốt thôi. Anh Văn là khách, mình cần giữ phép lịch sự với ảnh.

- Anh Văn tuy là dân thành phố, có học thức, nhưng ảnh dễ hòa đồng lắm. Anh Văn rất hiền và rất tốt, anh Sam đừng phân biệt anh Văn nha?

- Anh đâu dám nghĩ ngược như vậy. Câu đó phải để anh nói với ảnh mới đúng, kẻ đứng ra phân biệt phải là anh Văn. Còn anh, anh cách xa ảnh như trời với vực, ảnh trên trời, còn anh dưới vực, con sùng dưới đất sao dám phân biệt ngôi sao trên trời. Phương nói vậy, anh Văn nghe được, ảnh cười cho.

Phương tròn mắt nhìn Sam:

- Hôm nay sao anh Sam lý luận dài dòng quá vậy?

- Anh làm gì biết lý luận, anh nói chuyện thường thôi. Nhưng anh là anh, còn anh Văn là anh Văn, mỗi người có điểm riêng, chỉ xin Phương đừng đem anh ra so sánh với anh Văn thôi.

- Ai so sánh anh với anh Văn hồi nào đâu? Vả lại làm sao có thể so sánh được....

Câu nói của Mỹ Phương làm trái tim Sam nhói đau. Sam luôn biết mình là ai rồi, vậy mà nghe Mỹ Phương nói, Sam lại bất chợt đau nhói lòng. Giá mà Mỹ Phương đừng nói gì, có lẽ hay hơn. Chàng trai thành phố đó như con công, để Sam là chú gà xấu xí và ngờ nghệch cạnh con công cao sang xinh đẹp. Nếu không có sự xuất hiện của Văn, có lẽ tình cảm Mỹ Phương dành cho Sam sẽ vẫn mãi đơn giản như nắng, như gió, như mưa của xứ rừng này. Còn bây giờ, dù muốn dù không, cũng đã ít nhiều thay đổi rồi, Phương bận nhìn ngắm ánh hào quang. Với cô, Sam có lẽ chỉ là một cái bóng thôi. Sam cần gì phải tự ti trước mặt Phương làm gì cho uổng công.

- Anh Sam nghĩ gì vậy hả?

Sam giật mình, anh lắc đầu nguẩy nguậy:

- Đâu có, anh nghĩ gì đâu?

- Phương thấy mặt anh Sam tối lại đấy.

- Làm gì có. - Sam chối.

Sau đó, anh ra hè lấy chiếc cuốc vác thẳng ra rẫy. Ngoài ấy, chú Vinh đang hì hục đào xới một luống đất. Chú với Sam hùn hạp nhau trồng một héc - ta ớt sừng. Kỳ này, hai chú cháu làm ăn lớn đấy. Bữa trước đặt ra kế hoạch, Sam hào hứng là vậy, sao bây giờ cảm thấy nẫu cả ruột gan. Giá mà đừng có gã con trai thành phố ấy xuất hiện trong ngôi nhà này, có lẽ Sam sống rất vui vẻ, rất vô tư, rất yêu đời. Không có anh ta, chẳng ai quấy động cuộc sống vốn dĩ êm đềm này. Không có anh ta, Phương đi dạy về, sẽ tíu tít kể cho chú Vinh và Sam nghe rất nhiều chuyện vui về đám học trò nhí của cô. Bây giờ thì hết rồi. Phương lúc nào cũng nghĩ đến Văn, dù Phương chưa hiểu gì về Văn cả.

Chú Vinh ngẩng đầu lên nhìn Sam.

- Sao sáng nay không qua uống trà, Sam?

Sam bỏ cuốc khỏi vai:

- Bận bện lại tấm liếp cho bà cụ, đêm qua gió nhiều, gió "đánh" te tua luôn.

- Mùa này là vậy đấy, không nổi cơn giông lốc là may rồi. Nhớ năm trước, một cơn lốc đi qua nông trường, phá tan hoang hàng chục héc - ta cao su đang kỳ cho mủ. Đúng là tai ương khó lường.

Sam âm ừ cho qua chuyện. Bây giờ thiên tai khủng khiếp ấy chẳng còn làm trái tim anh rung động nữa. Anh nhìn xa xa, những mảng nắng vàng và trong như tinh đang trải trên màu xanh của cây của lá. Lạ thật! Anh chỉ xem Phương như là một cô em gái, vậy mà nghĩ đến gã con trai thành phố ấy chiếm lấy tình cảm của Phương, anh nghe lo lắng không chịu được. Nếu nói để ý Phương, Sam ngàn lần không dám. Phương như sao trời, còn Sam tự ví mình như chú giun đất, làm sao với tới được. Và Sam, suốt đời Sam phải im lặng trước Phương. Sam chỉ ước mong một điều: Phương có yêu người con trai nào, phải chọn lựa cho kỹ, đừng để mai này đau khổ vì tình yêu là Sam cảm thấy yên tâm rồi.

- Sam!

Tiếng gọi của chú Vinh làm Sam giật mình. Sam "dạ" lớn:

- Dạ, chú gọi cháu.

- Làm gì như kẻ mất hồn vậy Sam?

- Cháu có sao đâu?

- Chú có cảm tưởng như mình đang độc thoại đấy Sam.

- Cháu vẫn đang lắng nghe lời chú nói đây mà.

- Thật không? Hay là để hồn tận đâu đâu?

- Có nghe mà. Chú nói vụ giông lốc trên nông trường cao su năm ngoái chứ gì?

- Ừ, quả là đáng sợ.

- Nếu chúng đi qua đây, mình sẽ gặp tai họa. Rõ ràng là tai họa đang tới gần mà.

- Sam! Tại họa nào? Đừng có nói gở chứ Sam.

Sam giật mình. Đâu có phải anh muốn nói cơn giông lốc, mà anh đang nghĩ ngợi, hay đúng hơn là bị ám ảnh bởi gã con trai thành phố kia. Sam lo sợ tai họa đổ ập lên đầu cô gái ngây thơ Mỹ Phương, bởi gã con trai ấy có cái nhìn ngọt như đường mật, lời nói của gã còn ngọt ngào êm ái hơn gấp mấy lần, chỉ cần gã nói với ta một câu thôi, cũng đã cảm thấy trái tim hơi xiêu xiêu rồi còn gì.

Nhưng làm sao chú Vinh hiểu được trong lòng Sam đang nghĩ gì. Chú cứ nghĩ Sam đang...... trù ẻo cho cơn giông lốc kinh khủng ấy đi qua đây để gieo sự tàn phá hủy diệt. Chú la lên:

- Đừng có ước điều xấu chứ Sam. Cháu còn nhớ mấy chục ngàn gốc cao su bị gió vặn chéo như người ta vắt nước khô cho quần áo mới giặt không. Vặn xong, bứt gốc quẳng ra xa, còn gì là cây cối hoa màu chứ?

Sam chép miệng:

- Tốt hơn hết là chú đừng có nhắc đến chuyện đó nữa.

Họ im lặng, không khí im ắng vọng rõ tiếng chim hót, tiếng gió và tiếng xe bò cộc cạch tận ngoài đường cái. Họ chợt lặng người khi nghe một tiếng động vừa lạ vừa quen. Đó là tiếng của một chiếc xe hơi, êm êm, lạ lẫm, ngây ngây cả người.....

Chú Vinh vụt sáng mắt:

- Có lẽ Văn lên, hôm nay là chủ nhật đấy Sam. Hôm nay đi bằng ô - tô.

Mặt Sam tối lại:

- Lại chuẩn bị đãi khách nữa rồi.

- Cháu nghĩ xem, Sam. Gà rô ti, hay xé phay trộn gỏi ngon?

- Sam nhát gừng:

- Thứ nào cũng ngon cả.

Tiếng xe du lịch càng ngày càng gần, rồi tiếng xe dừng, tiếng mở cửa và đóng cửa. Đúng là Văn rồi.

Chú Vinh chống cuốc nhìn Sam:

- Nghỉ một bữa đi Sam, vào nhà chơi với cậu Văn cho vui.

-..........

- Để chú rủ tay Văn ở chơi đêm nay mình tổ chức đi săn thú cho vui. Dân thành phố rất thích mấy trò ở đây lắm.

- Tùy chú. Có cần làm thịt gà, vịt gì, cháu phụ cho một tay.

- Vậy thì tốt rồi.

-........

- Không hiểu sao chú cảm thấy rất thích cậu Văn. Cậu ấy hiền lành và lịch sự dễ mến, Sam nhỉ?

- Dạ.

- Trong nhà có Mỹ Phương, chắc con bé đã đón tiếp cậu Văn. Mình với cậu ấy thật là có duyên tự thuở nào, tự dưng cho cậu ấy trú mưa rồi quen thân nhau luôn. Hay, Sam nhỉ?

Sam cảm thấy bực trong bụng. Cha con họ đua nhau tâng bốc tên công tử thành thị đó, biết hắn có tốt không chứ? Chú Vinh kỳ thật! Lâu nay chú nổi tiếng là khuôn phép với con gái, chẳng hiểu sao tự dưng lại sinh ra dễ dãi như vậy. Vì thấy Văn giàu chăng? Sam cố bác bỏ ý kiến đó. Sam không tin chú Vinh là một kẻ "trọng phú khinh bần, tham vàng bỏ ngãi". Chú Vinh đã từng là thần tượng của Sam trong cách đối nhân xử thế. Có lẽ cái vẻ "đạo đức giả" của hăn đã chinh phục được trái tim ngây thơ của họ. Với Sam thì hắn đừng có hòng!

Mỹ Phương đang đứng cạnh Văn. Văn mặc quần kaki màu xám nhạt, áo sơ - mi cộc tay sọc nhã nhặn, trông Văn vừa đẹp trai, vừa trí thức. Toàn con người của Văn đều toát lên cái nét thành thị đến dễ thương. Mỹ Phương mạc bộ lụa hồng, giống như một tiểu thư khuê các. Mỹ Phương trắng trẻo chứ không ngăm đen như phần đông con gái ở đây, bởi Mỹ Phương mới theo cha về xứ rừng này chừng vài năm nay thôi. Mấy năm trước, cha cô gởi cô học

ở Mỹ Tho, có lẽ vì thương cha nên Mỹ Phương chấp nhận về an phận nơi xứ rừng heo hút này. So với Mỹ Tho, xứ rừng này chỉ hơn được ở chỗ nó yên vắng quanh năm suốt tháng thôi, ngoài ra chẳng có gì để lôi cuốn một cô gái quen sống nơi phố thị dông đúc ồn ào như Phương cả.

Thấy Văn, ông Vinh bước nhanh nhanh hơn, đến nỗi bỏ Sam xa cả một khoảng cũng chẳng thèm chú ý đến Sam. Ông Vinh đến bên Văn, cười tươi:

- Cậu Văn mới lên. Hôm nay, bên ấy có ai làm không?

Văn gật đầu chào ông Vinh, chào Sam rồi nói:

- Thưa có, chú ạ. Họ làm đông lắm, đào lỗ để chuẩn bị đặt cây "tum".

- "Tum" mua ở đâu?

- Dạ, bên nông trường.

- Cậu mua "tum" làm gì cho mắc, sao không bảo nó mua hạt về đập rồi ươm, năm sau kêu vài tay kỹ sư đến ghép cành. Năm nay có một giống mới ít bệnh lại cho mủ nhiều lắm đấy.

Văn cười:

- Thì cũng mấy tay kỹ sư bên nông trường khuyên cháu mà.

- Chủ yếu là để bán "tum" thôi, Văn ạ.

- Phải chi cháu hỏi chú trước thì hay quá. Bây giờ lỡ đặt cọc rồi, làm sao?

- Nhiều không?

- Dạ, ba mươi phần trăm, nhưng bỏ thì kỳ.

Họ say sưa cuốn vào câu chuyện làm ăn rồi. Mỹ Phương đứng cạnh Văn, trở nên thừa thãi. Nhận ra sự thừa thãi của mình, Mỹ Phương phụng phịu nói:

- Để ba với anh Văn nói chuyện đi, con vào bếp làm cơm.

Văn không để ý đến vẻ phụng phịu của Mỹ Phương, anh bảo:

- Thôi khỏi đi Phương. Anh có mua vịt quay, thịt xá xíu và bánh mì, ít lon bia cho chú với anh Sam, nước ngọt cho Phương đây, chỉ phiền Phương chặt thịt một chút thôi.

Văn nói xong, đi đến xe, mở cửa lấy túi xách căng phồng trao cho Mỹ Phương. Mỹ Phương đỡ lấy, rồi trao Sam. Sam đem vào nhà. Chỉ có Sam là nhìn thấy Văn chẳng có chút ý tứ riêng tư với Mỹ Phương. Sam thở ra nhè nhẹ. Chắc là Sam hồ đồ nghĩ xấu cho Văn thôi. Sam nhủ lòng mình nên xét đoán mọi việc từ từ và khách quan hơn đối với Văn mới phải.

Văn vào nhà một chút, sau đó anh rủ chú Vinh sang trang trại của anh. Đến trưa họ về, dẫn thêm mấy người làm công của Văn, hay nói đúng ra họ là hai người quản lý. Họ bày tiệc ăn uống vui vẻ, sau đó Văn xin phép ra về. Chẳng thấy Văn có vẻ gì để ý đến Mỹ Phương. Nếu có, đêm nay Văn phải lưu lại nơi xứ rừng này rồi.

Nhìn Mỹ Phương phụng phịu, Sam lại cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn. Nếu Văn có yêu Mỹ Phương, anh chàng cũng phải có thời gian để tìm hiểu. Như vậy là Sam yên tâm, càng quen lâu mới có thể hiểu rõ gốc tích ngọn nguồn của người ta, sẽ làm Phương suy nghĩ chín chắn hơn. Được nhìn thấy Phương hạnh phúc đàng hoàng là Sam toại nguyện rồi. Đêm nay Sam sẽ ngủ yên. Chẳng hiểu tại sao Sam lại lo cho Phương? Phương đâu phải là em gái của Sam, vậy thì anh lo cho cô là vì cái gì chứ?

Hôm nay trang trại chú Vinh rộn rịp hẳn lên. Sam, Mỹ Phương, mấy người nhân công bên trang trại của Văn đang quây quần bên nhau gà vịt đang nhổ lông, họ chuẩn bị đãi khách thành phố. Sam làm đầu bếp, ngày chưa lên đây, Sam nấu ăn cho một quán nhậu dưới Bình Dương, anh nấu khéo lắm.

Văn nhờ họ làm hộ thức ăn. Hôm nay bên trang trại của Văn khai trương nhà máy ép mủ, họ muốn mở một cơ sở sản xuất gia công phù hợp với vùng này, bằng nguồn nguyên liệu sẵn có. Chuyện làm ăn thật chứ không phải hạng tìm đất nông thôn vui thú điền viên như Sam nghĩ. Họ đầu tư với qui mô khá lớn. Chú Vinh vui như chính công việc của chú vậy, bởi đương nhiên Văn xem chú Vinh như người thân, và mọi việc chú tự nguyện đứng ra cáng đảng giúp Văn.

Thức ăn nấu xong thì họ sang đến gia đình Văn, đi trên một chiếc Toyota đời mới hai mươi bốn chỗ rộng thênh thang, giống như cảnh nhà trai đến xem mắt cô dâu vậy. Sam ham vui, quên cả việc xét nét họ. Ở xứ rừng này, chỉ cần vui là đủ rồi, chẳng ai nệ công cán mình bỏ ra, và hôm nay đúng là không khí vui tươi lẫn mới lạ thật, toàn là dân thành phố sang trọng cả.

Khi họ bước xuống xe, ai cũng ngắm người đàn bà xinh đẹp có lẽ là mẹ Văn, bà ta rất đẹp, như một đóa hoa mãn khai.

Ông Vinh tái mặt, nhưng cố trấn tĩnh lại mình. Trời ạ! Tại sao số phận trớ trêu đến như vậy chứ? Hai mươi năm, ngỡ chìm vào quên lãng, nay đột ngột gặp lại cố nhân. Quả là một điều khó xử cho ông Vinh, bởi gặp lại bà ta, tức là nợ gặp oan gia.

Bà ta đã kịp nhìn thấy ông Vinh. Biết không thể tránh, ông Vinh gật đầu chào:

- Thưa bà chủ mới lên.

Mỹ Phương đỏ mặt. Cô vịn sau lựng cha, nói nhỏ:

- Cha! Đừng có hạ mình như vậy. Cha đâu phải là người làm công của họ, chúng ta chỉ quan hệ với tính cách láng giềng thôi mà.

Bà Lệ tiến đến trước mặt ông Vinh, nghiêng đầu nhìn ông, môi mím lại với điệu bộ của một bà chú thật sự, nói:

- Là chú đấy à?

- Vâng, thưa bà, là tôi đây.

- Trái đất tròn lắm chú Vinh nhỉ?

Bà Lệ nói với nụ cười nửa môi, mỉa mai. Ai cũng nhìn thấy nụ cười mỉa mai của bà ta, họ ngạc nhiên vì mấy câu đối đáp lạ đời giữa bà Lệ với ông Vinh.

Ông Vinh cúi mặt:

- Vâng, thưa bà. Trái đất tròn lắm và ông trời lúc nào cũng hành sự công bình cả.

- Chú khỏi cần phải rào đón. Tôi gặp chú hôm nay là do tình cờ thôi. Ai biết hai mươi năm qua, chú trốn ở cái nơi khỉ ho cò gáy này đâu chứ?

Ông Vinh bối rối:

- Xin bà chủ gác lại giùm chuyện đó. Tôi hứa sẽ nghe lời dạy dỗ của bà. Nhưng mà bây giờ có mặt cậu Văn với đông đảo mọi người, xin bà thương giùm con gái tôi, no hoàn toàn không biết gì cả về chuyện đó.

- Ừ.......ừm, cũng được. Nhưng tôi muốn đặt điều kiện.......

- Dạ, tôi hứa nghe bà nói mà.

Mỹ Phương không hiểu được mấy câu đối thoại ấy. Họ nói gì mà cứ úp úp mở mở, nhưng trong mấy câu úp mở đó, có lẽ cha cô lép vế hơn bà ta, cha của cô toàn nói những câu năn nỉ. Tại sao vậy chứ? Chẳng lẽ trước đây cha của cô có mắc nợ bà ta?

Văn nói với mẹ:

- Mẹ à! Có chuyện gì thì gác lại, sau hãy bàn nha? Chắc là mẹ với chú Vinh đây quen nhau rồi, vậy thì càng dễ nói chuyện chứ sao.

Bà Lệ gắt:

- Không cần phải dạy khôn mẹ. Chuyện mẹ làm, mẹ đã tính toán được trong đầu rồi. Xem như hôm nay con lo cho trang trai của con đi. Còn mẹ, mẹ có chuyện cần làm rồi.

- Trang trại của gia đình, chứ sao lại của con?

- Chuyện đó, cha con các người biết với nhau đi.

Văn kêu khẽ với vầng trán cau lại:

- Mẹ nói gì thế?

- Về hỏi cha cậu đấy.

Bà Lệ nói xong, đến ngồi vào bộ salon gỗ giữa nhà, mở xắc tay, lấy chiếc quạt trầm phe phẩy. Mọi người nhìn nhau, lắc đầu ngao ngán.

Văn vịn vai chú Vinh:

- Chú tha lỗi cho cháu nha. Vì cháu mà chú bị hoạ lây. Chú với mẹ kế cháu quen làm sao vậy? Hình như giữa chú với mẹ cháu có chuyện gì đó mâu thuẫn nhau, phải không?

Ông Vinh gật đầu:

- Có. Không giấu gì cậu, trước kia tôi là người làm công của mẹ cậu.

Mỹ Phương lay mạnh tay cha:

- Cha! Sao con không nghe cha kể chuyện đó?

- Con đừng có nóng. Cha không muốn kể, bởi nếu con biết chuyện cha mắc nợ mẹ cậu Văn, con buồn thêm mà cũng chẳng giúp gì được cho cha. Cha khôNg vô liêm sĩ đến nỗi mắc nợ rồi chạy trốn như lời mẹ cậu Văn nói. NhưNg đó chỉ là tùy cơ ứng biến thôi. Cha định lập nghiệp, để dành tiền, sau đo đem trả cho bà ấy, nhưng hiện nay thì số tiền cha dành dụm chưa tới đâu là đâu cả. Ngày xưa, cha làm công cho mẹ cậu Văn, mắc số nợ rất lớn, nếu bán cả trang trại này, chắc vẫn còn thiếu đấy, Mỹ Phương.

Giọng Mỹ Phương muốn khóc:

- Nhưng mà là nợ gì mới được chứ?

- Văn! Cậu hãy nghe tôi giải thích một lời. Ngày Mỹ Phương còn bé, mẹ nó mắc chứng bệnh ung thư, bà chủ đã cho tôi vay tiền để chạy chữa cho mẹ con Phương. Sau khi mẹ con Phương chết, số nợ đã chất chồng, tôi nghĩ mình làm công mãn đời cũng không trả nổi, cho nên mới tạm thời lánh đi. Và tôi lên xứ này khẩn đất hoang, lập nghiệp, mong có ngày đủ tiền trả lại cho mẹ của cậu. Nhưng sở nguyện chưa thành, đã xui khiến gặp lại mẹ của cậu. Chắc là tôi phải bán trang trại mất, cậu ạ!

Mỹ Phương kêu lên:

- Cha! Nếu làm như vậy, cha sẽ mất trắng tay. Tuổi già trắng tay, làm sao cha sống nổi, tiền lương của con, không đủ cho cha con mình sống đâu. Hay là cha thử nghĩ cách khác xem sao?

Văn buồn buồn:

- Mẹ tôi bảo sẽ đặt điều kiện gì đó với chú, chú chờ xem mẹ tôi muốn gì? Tôi sẽ giúp chú mà, chú Vinh. Tôi sẽ đề nghị mẹ tôi xóa đi khoản tiền lãi. Còn vốn, chắc chú sẽ thanh toán nổi, trong khoảng thời gian thanh toán có thể là năm năm hoặc mười năm.

Ông Vinh lắc đầu:

- Tôi không chắc mẹ của cậu đồng ý chuyện đó, bởi bà mới là người có quyền đặt điều kiện, cậu ạ.

- Còn pháp luật, pháp luật sẽ bênh vực quyền lợi cho chú.

- Cậu dám đem pháp luật ra chống với mẹ cậu sao hả? Dù sao cậu cũng là con của bà ấy mà?

Văn lắc đầu:

- Không. Tôi không phải là con của bà ấy. Mẹ tôi chết rồi, sau đó thì cha tôi chấp nối với bà ấy. Chú làm công cho gia đình tôi, chú không biết điều đó sao?

Ông Vinh gõ gõ trán:

- Phải rồi. Tôi đã nhớ ra cậu, cậu là cậu Văn. Thảo nào, hôm mới gặp, nghe cậu nói tên, tôi cảm thấy ngờ ngợ như là đã quen ở đâu rồi. Tôi vào làm công cho gia đình cậu sau khi mẹ cậu mất, tôi không biết bà ta là mẹ kế, bởi lúc nhỏ bà ta rất cưng chiều cậu.

- Là vì gia tài của cha tôi thôi. Đến bao giờ bà ấy nắm được tài sản của cha tôi, lúc đó sẽ lộ hẳn bộ mặt đạo đức giả.

- Xem ra cậu cũng có nỗi khổ.......

- Cha tôi không phải là kẻ nhu nhược.....

- Tôi biết ông chủ rất rõ mà.

- Trang trại này là của cha tôi, vấn đề tài chính của gia đình hoàn toàn do cha tôi điều khiển. Vì thế, buộc lòng bà ấy phải đối xử đàng hoàng với tôi.

-.............

- Nhưng cha tôi không độc tài. Bà ấy vẫn làm chủ tài khoản riêng và tự do sử dụng theo ý mình.

-.........

- Và chú là nạn nhân của cách sử dụng đồng tiền do bà ấy làm chủ. Tại sao ngày xưa chú không mượn tiền của cha tôi?

- Tôi là người làm công mà cậu. Ông với bà, ai chẳng là chủ của tôi. Kẻ làm công như tôi, sao biết chuyện tài chính trong gia đình của chủ được?

- Chú hãy chờ xem điều kiện của mẹ tôi đặt ra đi, rồi tìm cách giải quyết nha. Dù tôi quen chú chưa lâu, nhưng tôi rất mến chú. Tôi sẽ giúp chú, chú Vinh ạ.

- Cảm ơn cậu Văn.

Sau bữa ăn, bà Lệ nói với ông Vinh:

- Tôi muốn đem Mỹ Phương về Sài Gòn, con bé sẽ giúp việc cho tôi. Công việc quản lý tư gia, con bé chắc thừa khả năng đấy chứ?

Ông Vinh cắn răng:

- Không. Tôi sẽ bán trang trại này cho bà để trừ nợ. Còn thiếu bao nhiêu, cha con tôi sẽ tiếp tục trả cho bà trong một thời gian nữa. Tôi không thể để con gái tôi làm công cho bà.

Bà Lệ cười khẩy:

- Trang trại của ông chưa đáng một phần ba số vàng ông vay mượn tôi. Tôi không ưng thuận giải đáp đó đâu.

- Nhưng nếu bà bắt con gái tôi làm công để trừ nợ, chẳng lẽ nó phải làm cho bà cả đời sao?

Bà Lệ cười, nụ cười nham hiểm:

- Không cần phải làm việc cho tôi cả đời đâu. Tôi chỉ cần Mỹ Phương một thời gian thôi. Sau đó, tôi sẽ để cho con bé tự do lựa chọn công việc của nó. Còn phần nợ chưa trả hết, lúc ấy tôi sẽ giảm bớt cho chú, được chưa?

Văn kêu lên:

- Mẹ cần Mỹ Phương làm gì chứ? Có cần gì quản lý? Trong nhà chỉ đơn giản là công việc bếp núc giặt giũ, đã có chị bếp lo liệu rồi. Con nghĩ mẹ nên xóa nợ cho chú Vinh, dù sao đó cũng đâu phải là số vàng mẹ đã thật tế bỏ ra cho chú ấy vay, mà đó là gồm cả số lãi mẹ tính với lãi suất cắt cổ người ta. Mẹ tỏ ra nhân đạo chút xíu để đức lại cho thằng Quang đi nha.

Bà Lệ trừng mắt nhìn Văn:

- Im đi. Văn! Mày lên mặt dạy khôn tao nhiều lắm rồi đấy, tao không muốn nghe nữa đâu. Với tao, chỉ có hai điều kiện: một là con Phương phải theo tao về Sài Gòn, hai là cha của nó phải trả toàn bộ số vàng, cả vốn lẫn lời trong hai mươi năm nay.

- Mẹ làm một việc thất nhân tâm như vậy, hậu quả sẽ khó lường đấy. Mỹ Phương đang có công ăn việc làm đàng hoàng, cô là một cô giáo. Nơi xứ rừng xa xôi này rất cần những người như Mỹ Phương, mẹ không có quyền ép buộc cô làm theo ý mẹ. Mẹ nghe con khuyên một câu đi, gia đình chúng ta giàu có thừa thãi, cần gì phải làm khổ cha con chú Vinh vì số tiền đó chứ?

- Mày nên nhớ kỹ, đây là tiền rút ra từ tài khoản của tao, không phải tiền do quyền quản lý của cha con mày, nghe rõ chưa? Hai mươi năm, với số vàng hai mươi lượng, sẽ tăng lên là bao nhiêu, luật vay trả, mày rõ chứ Văn?

Văn lắc đầu. Bà Lệ không phải là mẹ ruột của anh, cũng khó thuyết phục lắm. Nếu cha anh biết chuyện này, ông cũng không thể chi trả thay cho chú Vinh, bởi mẹ kế Văn quá cố chấp, còn số nợ chú Vinh mắc bà ta thì lại quá lớn.

Bà Lệ hất hàm:

- Sao, chú Vinh?

Ông im lặng, bà Lệ buộc ông vào con đường sống không được mà chết cũng không xong, bán trang trại, cha con ông trắng tay, chỉ mới có trả được có một phần tư số nợ thôi, nợ vẫn chất chồng nợ. Đã gọi là nợ thì phải trả, nếu bà Lệ đem khế ước vay nợ của ông ra pháp luật thì tình trạng càng tồi tệ hơn, ông phải gánh thêm một tội danh khác là lừa đảo tài sản công dân.

Mỹ Phương mím môi, cô nói:

- Cháu đồng ý điều kiện của bác, cháu sẽ theo bác về Sài Gòn. Nhưng nói trước là cháu chỉ đồng ý làm những việc lương thiện, việc nào bán rẻ lương tâm, cháu không làm.

Bà Lệ gật gù:

- Được. Rất có bản lĩnh. Cháu đúng là người tôi đang cần. Tôi hứa không sai khiến cháu làm điều gì sai trái đâu. Đừng sợ. Chỉ giúp tôi một việc nhỏ thôi.

Văn cau mặt:

- Có phải mẹ định dùng Mỹ Phương làm......

Văn nói chưa hết câu, bà Lệ đã đưa tay lên chặn lời anh:

- Ê! Đó không phải là việc của cậu nha, yêu cầu đừng xen vào. Kể từ giờ phút này, Mỹ Phương là người của tôi rồi đấy.

Mỹ Phương rưng rưng nước mắt:

- Bác cho cháu mấy ngày để làm thủ tục nghỉ việc và bàn giao công việc cho người khác. Cháu không thể bỏ ngang để đi được.

- Có trách nhiệm lắm. Tôi hứa sẽ không bạc đãi cháu đâu, đừng lo!

Ông Vinh bối rối:

- Mỹ Phương! Con đừng quyết định vội vàng như vậy. Hãy chờ cha suy nghĩ tìm một cách lưỡng toàn đi con. Cha không muốn con đi Sài Gòn đâu.

- Cha ơi! Nếu con không đi, cha phải bán trang trại. Trang trại là tâm huyết, là hoài bão cả đời của cha, cha không thể phá tan. Còn con, con chấp nhận công việc của bác Lệ. Bác chỉ cần con một thời gian thôi, sau đó thì cha sẽ trả cho bác ấy hết số nợ, và cha con ta lại cùng sống bên nhau trong trang trại thân yêu này mà cha.

Ông Vinh nhỏ nước mắt, ông khẽ giơ hai bàn tay lên rồi hạ xuống một cách bất lực. Mỹ Phương nói đúng. Con gái ông đã chọn giải pháp "êm đẹp" nhất. Đành vậy thôi. Hy vọng Văn sẽ để ý săn sóc chút ít cho Mỹ Phương. Với ông, Văn rất tốt, anh đã mấy lần hứa giúp ông rồi kia mà.

Mỹ Phương lau mắt cho cha, cô dịu dàng an ủi ông:

- Cha! Xin cha đừng có khóc. Con đi làm thay cha trả nợ cho người ta. Con lớn rồi, tự lo liệu được mà, và con biết đâu là đúng, đâu là sai. Cha ở nhà có anh Sam lo lắng. Con khôNg muốn nhìn thấy cha buồn đâu.

Ông Vinh ôm vai con gái. Gục đầu vào tóc con, ông nghẹn ngào kêu lên:

- Con ơi! Chính cha đã làm khổ con, con ngây thơ vô tội của cha.

- Đó đâu phải là lỗi của cha mà là vì tình thương cha dành cho mẹ. Con là con, con nghĩ mình phải có trách nhiệm cùng cha gánh vác. Con không còn là trẻ con đâu, cha ạ.

Ông Vinh nghẹn ngào im lặng. Bao nhiêu năm cha con xa nhau, mới được trùng phùng một khoảng thời gian ngắn ngủi. Bây giờ lại cha một nơi, con một nơi, con đem thân đi cho người ta sai khiến để trừ nợ, cha sống hiu hắt đêm ngày lo lắng, chẳng biết con mình có bị thiên hạ bạc đãi hay không.

- Cha à! Đừng khóc nữa. Con thấy có gì để khóc đâu. Dù cha mắc nợ bác Lệ, nhưng con đi làm cho bác ấy, bác ấy cũng phải đối xử với con đàng hoàng và có nguyên tắc. Cha không cần lo lắng gì cả.

Bà Lệ rời khỏi cửa, sau khi phán một câu:

- Ba ngày nữa, tôi trở lại rước cháu đi nhé Phương.

Văn im lặng. Anh biết không thể can thiệp được công việc của bà Lệ, tuy nhiên trong lòng anh đẩy lên một nghi vấn. Có phải bà Lệ đem Mỹ Phương về đấy là vì Quang không? Nếu thế thì anh phải đứng ra bảo vệ cô, nhất định Văn không để cho Quang hại đến Mỹ Phương. Liệu bà Lệ có làm gì được Quang khi trong tay bà có Mỹ Phương. Quả là một sự tính toán hết sức ích kỷ, phần thiệt thòi sẽ nghiêng về Mỹ Phương nếu Văn thật sự đoán đúng ý đồ của mẹ kế. Với bà Lệ, Văn đâu còn lạ gì nữa chứ?

Bin...... bin..... bin......

Tiếng còi xe bóp inh ỏi ngoài cổng khiến chị bếp quýnh quáng cả lên. Chị nói:

- Chết cha rồi! Cậu ba về, để tôi đi mở cửa. Cô Phương đảo giùm mấy cái đùi gà nha.

Phương gật đầu, ngừng tay lặt xà - lách, cô đến bên chảo gà rô - ti. Chị bếp lật đật chạy ra mở cổng cho xe "cậu Ba" vào sân. Phương nghĩ bụng: Chẳng hiểu "cậu Ba" ra thế nào mà khiến cho chị bếp sợ quýnh lên như vậy?

Phương về đây đã ba ngày, chỉ thấy trong nhà có ông Hưng, bà Lệ, Văn và chị bếp, chẳng thấy nhân vật nào có tên là "cậu Ba" cả. Vậy thì "cậu Ba" là ai? Là em trai bà Lệ chăng?

Phương đảo đùi gà, gắp mấy chiếc vàng ươm ra đặt trên dĩa, lấy lồng bàn úp lại. Chị bếp sắp trở vào, Phương chờ hỏi xem "cậu Ba" là ai thì nghe tiếng huýt sáo vang vang ngoài thềm, rồi một gã con trai cao lớn đi thẳng vào bếp. Thấy Mỹ Phương, hắn sựng lại một chút để nhìn, tia nhìn của hắn ánh lên vẻ bất ngờ, hắn nói:

- Cô là ai vậy?

Phương hất mặt:

- Ông là cậu Ba đấy hả?

- Sao lại gọi tôi là cậu Ba?

- Nếu không chịu nhận mình là cậu Ba thì tôi gọi ông bằng từ khác vậy?

Hắn thích thú cười vang:

- Được, gọi thử nhau nghe xem nào?

- Ông ngáo ộp!

Hắn chắc lưỡi như thằn lằn:

- Ai cha! Một cái tên hách xì xằng đấy. Cô là ai? Là cháu chị bếp dưới quê mới lên à? Trông cô, biết ngay không phải dân Sài Gòn rồi.

- Đúng, tôi là dân nhà quê đấy.

- Có bản lĩnh, có cá tính lắm! Ít con gái quê nào thích nhận mình là con gái quê. Mấy cô gái quê lên Sài Gòn, lập tức xoay một trăm tám chục độ ngay. Còn cô, áo bà ba, tóc kẹp, cô "định giả dạng thường dân" đấy chứ gì, cô bé?

- Ông nói vậy là có ý gì?

- Là nhìn cô bé chẳng quê chút nào.

Chắc lại là một mưu mô gì đó của mẫu hậu tôi nữa rồi đây?

- Nói chuyện khó hiểu quá.

- Cô nói đi. Cô là ai?

Chị bếp đi vào, nhìn Mỹ Phương rồi nhìn Quang. Trông chị có vẻ gì đó như lo lắng, ánh mắt chị trao cho Mỹ Phương có ý như ngầm bảo cô nên cảnh giác hắn. Nhưng Mỹ Phương đã nghênh mặt thách thức:

- Tôi là tôi. Được chưa?

- Ai chẳng biết cô là cô. Nhưng cô từ đâu đến? Tên gì? Ai mời cô đến đây? Đến để làm gì?

- Ông có quyền gì cật vấn tôi?

Hắn cười lớn:

- Quyền làm chủ nhà.

- Ông là chủ nhà, vậy mà người lạ đến ở trong nhà ba, bốn ngày ông không biết. Còn không xấu hổ!

- Cô bé to gan! Cô chỉ có trách nhiệm trả lời mấy câu tôi hỏi thôi. Nói!

- Không nói thì ông làm gì nào?

Hắn trợn mắt:

- Thì tôi sẽ........ ăn hết dĩa gà rô - ti kia, cho cô nhịn luôn.

- Làm như tôi tham ăn như ông vậy. Rõ đáng xấu hổ!

Hắn đến bàn, bốc một chiếc đùi gà rô - ti, nhai tỉnh bơ, sau đó, quẳng cái xương vào thùng rác, quay lưng:

- Cho cô bé nợ mấy câu trả lời đó nhé. Hôm nay cô gặp may đấy, vì "cậu Ba" đi xa về mệt, chứ nếu không thì phải "vừa khóc, vừa khai".

Nói xong, hắn bỏ đi. Chị bếp nhìn Mỹ Phương:

- Là cậu ba Quang đấy cô Phương. Cả nhà, ai cũng sợ cậu ấy cả, ai cũng chiều ý cậu ấy. Lúc nãy, thấy cô trả lời với cậu Quang, tôi sợ muốn chết.

- Hắn làm gì đến nỗi ai cũng sợ vậy?

- Cậu ta "quậy" lắm.

- Quậy như thế nào?

- Cô sống lâu lâu trong nhà này tự nhiên sẽ biết thôi.

- Điển hình như là chuyện gì? Hắn nhậu quậy hay hít heroin?

- Đâu có mấy vụ heroin. Hắn quậy dữ lắm, làm cho cả nhà tưng tửng theo hắn luôn đấy. Cô liệu hồn nha. Không biết vì lẽ gì hắn không mắng mỏ cô, có lẽ hắn thấy cô đẹp, nhưng nếu hắn cho rằng cô đẹp, cô càng nguy hơn.

- Tôi không sợ đâu. Tôi là tôi, hắn là hắn, hắn dám làm gì tôi chứ?

- Hắn nguy hiểm lắm, cô đừng nói liều nha, cần phải "đề cao cảnh giác" hắn. Hắn muốn gì, bà chủ chiều nấy vì hắn là con cưng của bà chủ. Không phải như cậu Văn, vì cậu Văn là con bà vợ trước. Cậu Văn lại hay cãi ý bà chủ, nhưng bà chủ không dám nói là vì cậu Văn rất giỏi, cậu Văn thay cha quản xuyết tất cả việc điều hành công ty của gia đình này. Còn cậu ba Quang thì ôi thôi! Họ hành cho đã rồi ở không, ăn chơi, một tay phá của đấy, vậy mà bà mẹ vẫng cưng chiều. Năm trước, bà thuê một cô gái về đây phục vụ mỗi mình cậu Quang. Chịu không nỗi, cô ta phải bỏ đi.........

Mỹ Phương nghe có một luồng gai óc chạy dọc theo sống lưng, lo lắng hỏi:

- "Phục vụ" là sao?

- Là cô chăm sóc mỗi mình cậu Quang, dọn phòng, chăm sóc khi say rượu, có khi hắn say cả đêm........

- Cô ta phải chăm sóc cả đêm sao?

- Tất nhiên rồi, và Quang đã làm gì đó...... ai mà biết được chứ?

Mỹ Phương mím môi, cô trợn mắt la lên:

- Không đời nào tôi chịu làm chuyện đó đâu. Bà ấy không có quyền ép buộc tôi phải chăm sóc hắn cả đêm khi hắn say rượu. Đàn ông say là một nỗi kinh hoàng đối với tôi.

Chị bếp hoảng quá, đưa tay kéo tay Mỹ Phương:

- Cô làm ơn nói nhỏ nhỏ một chút cho tôi nhờ. Cô phản ứng như vậy, bà chủ biết tôi mách lẻo, bà ấy đuổi tôi, tôi lấy gì sống đây?

Mỹ Phương thấy tội nghiệp chị bếp, cô hậm hực:

- Tôi sẽ dạy cho hắn biết "thế nào là lễ độ". Hắn không gặp may rồi.

Chị bếp thụt vai, thè lưỡi:

- Ai cha! Phải chi tôi đừng có tật mách lẻo thì hay bết mấy. Lỡ nói với cô rồi, tôi cảm thấy hối hận quá.

- Tôi không làm liên lụy chị đâu, đừng lo.

- Nhớ đừng khai tôi ra nha. Nhưng nếu cô không chiều chuộng cậu Quang, cô sẽ bị bà chủ đuổi việc đấy.

- Đuổi càng tốt.

- Chưa nghe người nào làm việc mà mong chủ đuổi như cô cả. Bộ........ nhà cô túng lắm sao? Xem cô, không ai nói cô thuộc hạng làm thuê như tôi. Tướng cô sang, mặt mũi cô xinh xắn sáng sủa, chắc là cô phải có học thức.

- Tôi cũng có học đôi chút.

- Đôi chút là lớp mấy?

- Lớp mười hai thôi.

- Vậy là có học thức rồi. Cô nên vào mấy công ty xin làm kế toán là hơn. Vào đây mang tiếng con sen, chị bếp chỉ dành cho bọn lao động nghèo thất học như tôi thôi. Cô đi bây giờ còn kịp mà?

Mỹ Phương lắc đầu:

- Tôi không muốn đi.

- Trời đất! Cô chịu phục vụ cậu ba Quang sao hả? Hay cô thấy cậu ta đẹp trai rồi đâm ra "mết" cậu ta rồi? Đẹp trai nhưng rất nguy hiểm, ăn chơi khét tiếng, đào hoa lừng lẫy đó, cô ơi.

Mỹ Phương cắn môi. Đúng là Quang đẹp trai thật, hắn cao ráo, đô con, dáng hắn như tài tử đóng phim. Nếu chị bếp không kịp thời cảnh giác, có lẽ Phương đã dại dột...... mơ đến đôi mắt đa cảm và cặp môi dày dễ yêu, cùng sóng mũi cao thanh của hắn rồi đấy. Ôi! Một kẻ đẹp trai đáng ghét. Mặc kệ cái dáng vẻ thu hút đến chết người của hắn đi. Phương nhủ lòng: Lúc nào cũng phải luôn ghi nhớ lời cảnh giác của chị bếp: "Hắn là một gã đàn ông nguy hiểm".

Đang lúc Mỹ Phương suy nghĩ vẩn vơ về Quang thì bà Lệ xuất hiện ngay cửa nhà bếp. Bà nói:

- Quang đã về. Cháu bắt đầu công việc nhé?

Mỹ Phương giật bắn người, nhưng kịp trấn tĩnh mình. Cô không có quyền từ chối chuyện gì cả, bởi cô đã hứa với bà ta rồi mà.

- Thưa cháu phải làm gì đây?

- Đơn giản thôi. Cháu làm ơn sửa soạn nệm giường cho Quang, giúp giùm nó mấy việc nó yêu cầu. Chỉ làm việc nào có liên quan đến Quang thôi, ngoài ra cháu được tự do.

Đúng như lời chị bếp nói. Trời ạ! Có ngày tên quái ấy say xỉn rồi bắt cô săn sóc....... sáng đêm như lời chị bếp nói thì cô phải làm gì để tự bảo vệ lấy mình đây?

- Thưa bác, phòng của cậu Quang ở đâu ạ?

Bà Lệ cười, nụ cười nham hiểm hết sức.

- Trên lầu. Cháu lên khỏi cầu thang, quẹo trái, bỏ ba phòng là đến phòng riêng của Quang.

- Còn những phòng kia thì sao?

- Tôi đã nói với cháu rồi mà. Không liên quan tới Quang thì cháu không cần chú ý đến.

Mỹ Phương cắn môi:

- Vâng, cháu đi ngay đây ạ.

- Xem nó cần gì nhé? Quang mới đi xa về, có lẽ nó hơi mệt......

- Vâng.

Mỹ Phương rời nhà bếp, cô đi lên cầu thang. Ngôi biệt thự rất rộng, qua cầu thang là một dãy phòng với hành lang dài hun hút, chẳng hiểu họ cất nhà như thế để làm gì? Những kẻ nhiều tiền lắm bạc đúng thật là khó hiểu!

Mỹ Phương đứng lại, hít sâu một hơi không khí cho lồng ngực căng ra để lấy can đảm. Cố lên Mỹ Phương, đừng colám thỏi sắt nóng chảy trong lửa, mà hãy thành thép rắn. Thép rắn, nhớ chưa Phương?

Thu hết can đả, Mỹ Phương gõ cửa đúng căn phòng bà Lệ đã chỉ. Bên trong, tiếng Quang vọng ra:

- Vào đi.

- Ông đang làm gì trong đó vậy?

Tiếng hắn tinh quái:

- Tôi mặc quần áo đàng hoàng.

- Ông đừng có đùa với tôi nha. Tôi khôNg phải là thứ dễ đùa đâu đấy.

Mỹ Phương la lên, hắn cười vang một cách thích thú:

- Sao nổi nóng vô cớ vậy, cô bé?

- Ai là cô bé chứ? Phải gọi cho đàng hoàng một chút.

- Bắt lỗi như một bà cụ non. Được để tôi gọi cô là bà ngoại vậy.

- Ê!.......

Hắn bật chốt cửa, đứng sừng sững ngang lối ra vào nhìn Mỹ Phương. Cái nhà của hắn thu hút đến chết người. Mỹ Phương tránh tia nhìn của hắn:

- Ông tránh đường cho tôi vào dọn giường, nệm. Sau đó hãy bảo cho tôi biết là ông cần gì đấy nhá?

Quang quay mặt vào trong, nói:

- Dọn giường, nệm là sao?

- Là quyét, giũ, làm cho sạch. Biếc chưa?

- Chúng đâu có dơ bẩn gì mà phải "quét, giũ, làm cho sạch"?

- Ông muốn gì đây?

- Cô bé lạ chưa, tự dưng lên kiếm người ta để gây sự. Xa nhà, nhớ vú mẹ, ghiền quá chịu không nổi, kiếm người gây sự cho đỡ ghiền đấy hả?

- Ê! Ông đừng có nói bậy nha.

- Nhìn mặt cô bé, còn thấy rõ mấy chữ "vinamilk" trên trán, búng hai má văng ra hai bình sữa đầy.

Mỹ Phương tức, đổ quạu:

- Có tránh ra không thì bảo?

Quang khoanh tay, nhướng nhướng mắt nhìn Phương đầy vẻ thích thú:

- Cô bé có quyền gì đòi "xâm nhập gia cư bất hợp pháp" thế? Tôi không quen cho con gái vào phòng riêng của mình.

- Tôi không phải là loại con gái đòi vào phòng riêng của ông. Tôi là người làm công, mẹ của ông phân công tôi lên đây dọn phòng cho ông. Thậm chí nếu ông cần bữa ăn tối tại đây, tôi sẽ sẵn sàng phục vụ ông thôi. Tôi thích công việc được trôi chảy, chỉ có vậy.

Hắn nheo mắt, trêu già:

- Nếu chỉ có vậy, tôi cần gì cô. Tôi chỉ cần mua mấy con robot phục vụ là được rồi. Cô nói chuyện thiếu tình cảm quá đi, cô bé ơi.

- Ê! Ông đang ám chỉ điều gì đấy hả? Quang lắc đầu cười. Đúng là một cô gái ngộ nghĩnh, rất hung dữ, lần đầu tiên, Quang gặp được một cô gái có tính cách như vậy. Thú thật, con gái đối với Quang như những món đồ hắn có trong túi vậy. Chưa cô nào tỏ ra cứng đầu với hắn cả, một là vì Quang đẹp trai, con nhà giàu, xài tiền như công tử Bạc Liêu, hai là vì Quang đào hoa. Người ta bảo số đào hoa rất khổ, Quang chẳng thấy gì cả, chỉ thấy hoàn toàn vui vẻ vì con gái quanh hắn thôi.

- Làm gì ông cười? Có gì đáng cƯời chứ?

Quang cố nín cười, nói:

- Cho tôi nói lời tạm biệt, được không? Cô bé à! Hôm nay tôi muốn được nghỉ ngơi, hiện tai tôi không cần gì cả, cô bé chịu khó chờ ngày mai đi nha. Đừng có trợn mắt nhìn tôi như vậy chứ? Chẳng lẽ điều tôi vừa nói làm cho cô bé ngạc nhiên lắm sao? À! Mấy tuổi, tên gì, còn đi học hay nghỉ rồi, kiếm tiền đóng học phí phải không? Ngày mai tiếp tục làm quen nha. Bye.

Quang nói xong, đóng nhẹ cửa cho khỏi gây tiếng động. Hình như hắn ta mệt mỏi lắm, và cũng hình như hắn ta không muốn làm mất lòng Mỹ Phương.

Mỹ Phương đứng ngấn ngư một lúc trước cánh cửa đóng kín kia rồi quay xuống nhà.

Hắn thật sự cũng không đến nỗi nguy hiểm như lời chị bếp nói. Nhưng Mỹ Phương đâm ra nghi ngờ hắn giả vờ, nghĩa là cọp giả nai đó thôi. Hắn làm bộ chẳng chú ý gì đến cô, biết đâu hắn đang tính toán một kế hoạch để vờn cô như mèo vờn chuột. THế nào hắn cũng làm bộ say rượu để bắt cô ch?

Danh sách chương


Sách tương tự